30-4 này cháu xin được tiền bố mẹ rồi cũng đã xin đi chơi khoảng 10 ngày, Cháu dự định đi lên Điện Biên chơi, đồng thời đi Mường Tè, A Pa Chải gì gì đó vì nghe nói là trên đó rất hay. Cháu lại có cái máu điên là thích đi những nơi ít người đến bằng xe máy, Năm 2000 đã có 6 xe Minks vào tới A Pa Chải, không biết có phải nhóm Tây Bắc Group không? Đường vào A Pa Chải trước kia phải cuốc bộ chừng trên 50 km, bây giờ không hiểu thế nào nhỉ??? Cô chú nào đã đi có thể cho cháu thêm thông tin về nơi con gà gáy 3 nước cùng nghe này được không??? Cháu cảm ơn trước, À, mà cháu định đi với một anh bạn nữa thôi, không biết là ít người thế có vấn đề gì không nhỉ?
Hi, Chắc bạn vừa đọc bài báo trên An ninh thế giới phải không. Rất tiếc là nhóm 6 xe máy Minsk đầu tiên vào gần đến Apachai không phải là nhóm Tây bắc. Năm 2001, chúng tôi đã đi đến Mường tè và tìm hiểu các thông tin để đi đến Apachai nhưng do thấy đường quá khó khăn nên tạm thời gác bỏ ý định đó lại. Từ thị xã Lai châu lên đến Mường tè là hơn 100 Km, một nửa đường tốt ( năm 2001 ) một nửa đường đất đá khó đi dọc theo sông Đà. Từ thị trấn M tè vào đến Apachải cả đi lẫn về phải mất đến 9 ngày đi bộ trong rừng. Vì vậy, sau khi tính toán thời gian chúng tôi đã tạm dừng ý định đi Apc. Vừa rồi đọc báo Antg thấy nói về Apc chúng tôi rất mừng và hy vọng có dịp đi vào apc trong thời gian sớm nhất ( nhưng không phải là 30/4 này ) Nói chung, nếu bạn muốn đi apc thì không nên đi một mình mà phải có một nhóm 2-3 người, cũng không nên đông quá. Để cập nhật thông tin tốt nhất là bạn liên lạc với tác giả bài báo để hỏi thêm. Đi mùa này là hợp đấy vì chưa đến mùa mưa. ảnh 1. Cầu treo qua sông đà đi Mường tè ảnh 2. xếp hình chữ Tây bắc, sông Đà, Mường Tè,
Cảm ơn chú Tabalo, Chính xác như chú nhận định là cháu có đọc báo ANTG nhưng như vậy không có nghĩa là cháu vừa mới có dự định này, Đồng nghĩa với việc này tức là cháu vẫn chưa có thông tin gì mới về tuyến này vì những chuyến như Cao Bằng - Hà Giang - Lào Cai - Yên Bái.... nói chung là Đông Tây Bắc và cả những vùng phụ cận xung quanh cháu cũng đã có dịp được đi, Cháu muốn biết thêm thật nhiều thông tin như đường sá, các điều kiện khác...để có thể chuẩn bị tốt cho chuyến đi, Liên lạc với tác giả bài báo cũng là một ý hay nhưng có lẽ hơi khó, Thanks,
Harry27 Con gái ơi, nếu con có máu điên là thích đi những nơi ít người đến bằng xe máy, mà định đi với một anh bạn thì hẳn là bố mẹ con nếu có vào đây đọc sẽ phát sốt phát rét lên ấy nhỉ. Chú bị cái lười lấy vợ muộn, nên nay con gái chú mới 12 tuổi, nhưng cứ nghĩ đến cảnh năm nó 27 tuổi ( harry27 là 27 tuổi à ), nó về thông báo với bố nó là: Ông bô, nộp ra đây 1 triệu, cho tôi và bạn trai tôi đi Apachải, chỗ 1 con gà gáy 3 nước nghe thấy, chú thề rằng chú sẽ xuất ra 1000USD, đưa con gái chú, bạn trai con gái chú và chú đi Tháiland, instead of Apachải ( chú phải đi cùng để soi xem thằng kia có làm gì con gái chú không). Anyway là chú rất tự hào về con. Nếu con đến Apachải, thì chắc chắn con là cô gái Hà nội đầu tiên đặt chân tới đó đấy. Chúc con may mắn
Harry 27 có thể liên hệ với anh Doãn Hoàng, người vừa về từ Apachải theo số ĐT as: 8.220035. Cứ phone theo số đấy, xin gặp a Hoàng, sẽ được hướng dẫn tỉ mỉ và nhiệt tình. Nếu bạn định ôm đồm đi từ Điện Biên lên APC trong vòng 10 ngày thì phải cố gắng hết sức và cực kỳ nghiêm túc, và gần như là không thể. Bay lên Điện Biên, sau đó bạn phải ngồi xe qua Lai Châu, lên Mường Tè để lên APC, hoặc vừa qua cầu Nậm Mức thì qua Mường Nhé rồi lên APC. Nếu không có bạn đồng hành thì sẽ hết sức khó khăn. Quan trọng nữa là phải ontime vé khứ hồi về, nếu đi APC thì tốt nhất nên chọn oneway ticket! Nhưng có điều APC là vùng biên, lại giáp TQ nên vấn đề an ninh được đặt ra rất nghiêm túc. Bạn nên cố gắng liên hệ và trình báo trước ở các đồn Biên phòng, trạm Biên phòng và công an xã, như vậy sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Chúc bạn thoả ước nguyện! A smile for Harry Potter! Được Extramarijuana sửa chữa / chuyển vào 00:59 ngày 20/04/2004
"Sơn nữ" A Pa Chải rũ mình 09:08'' 19/04/2004 (GMT+7) (VietNamNet) - Con suối có tên kỳ lạ Mo Phí chảy vòng vèo từ ngã ba biên giới qua hầu hết các bản của xã Sín Thầu. Người Hà Nhì thường chọn nơi an cư theo con nước... Nơi đây từng là đại bản doanh của thú rừng, của thuốc phiện. Và bây giờ, "nàng sơn nữ" A Pa Chai ấy đang rũ mình. Đường đi từ A Pa Chải lên Tá Miếu. ''''Đại bản doanh'''' của thú rừng Bản Đoàn Kết là bản người Hà Nhì đầu tiên trên đường vào ngã ba biên giới. Đoàn Kết là cái tên do bộ đội biên phòng vùng ngã ba biên giới đặt từ năm 1960. Hồi đó, vùng Chung Chải còn hoang vu. Lên ngã ba biên giới hay xuống Mường Nhé phải vừa đi vừa dọn đường. Mỗi một trận lũ qua, đường biến mất. Lại phát cây làm đường. Trước khi bản Đoàn Kết có tên trên bản đồ Lai Châu cũ, 4 bản của người Hà Nhì nằm rải rác xung quanh con suối Mo Phí. Bộ đội biên phòng động viên bà con hợp lại thành một để giúp đỡ nhau, để tránh con thú hoang thỉnh thoảng vẫn về rình rập. Bản mới mang tên Đoàn Kết đến bây giờ. Từ khi đoàn tụ làm một, người Hà Nhì mới biết ''''cái bụng'''' cán bộ chọn đúng như thế nào. Đoàn Kết như một tiên nữ nằm gác đầu vào dãy núi A ló à ta dè phà và khoả chân dưới dòng Mo Phí lững lờ. Đoàn Kết cũng là đầu nguồn con suối Nậm Ma quanh co lượn về Pắc Ma, ra sông Đà hùng vĩ. Người đưa đường cho chúng tôi lên Lengsuxìn là trưởng bản Lỳ Hà Xá và Lỳ Sé Chừ. Đường từ Đoàn Kết lên Lengsuxìn chỉ khoảng 12 cây số nhưng là một chặng gian nan nhất. Xá bảo chặng này hãi nhất là thú rừng thường hay ''''dạo chơi''''. Lỳ Hà Xá như một chiến binh chuẩn bị ra trận. Áo bộ đội bạc màu nắng gió miền biên. Đôi dép đi rừng đặc dụng của người Hà Nhì đứt nham nhở. Đặc biệt, trên vai Xá là một khẩu súng thể thao. "Đây là khẩu súng. Nó cũng là vợ hai của tôi đấy cán bộ à...!" - Xá cười vang cả bản. Lỳ Sé Chừ giải thích: "Thỉnh thoảng mới thấy nó đi cùng vợ, súng thì lúc nào cũng ở bên cạnh..." Người dân ngã ba biên giới. Chúng tôi cứ đi qua hết đoạn rừng già lại đến những đồi cỏ gianh. Lỳ Hà Xá cầm súng đi đầu. Cứ mỗi lần đi qua các đồi cỏ gianh trưởng bản Xá lại giục chúng tôi đi nhanh hơn và bám sát nhau. Dọc tàluy âm là những bụi cây dại, phía dưới là vực. Dọc tàluy dương là mép đồi cỏ gianh ngút tầm mắt, cao ngang đầu người. Thỉnh thoảng có những lối nhỏ, tròn rẽ đám cỏ gianh, thọc thẳng ra đường mòn. Đó là lối đi của thú rừng. Đây là chặng đường rừng nhiều vụ thú dữ vồ người nhất khu vực ngã ba biên giới (VietNamNet sẽ có phóng sự riêng về vấn đề này). Cách đây khoảng mười năm, không ai dám đi một mình qua con đường mòn này vào ban đêm. Hổ, gấu, lợn lòi... hay lang thang ven đường mòn. Lỳ Hà Xá bảo mới đây nhất, đầu năm 2004, một người ở bản Đoàn Kết đi nương đã bị gấu vồ. Vài năm gần đây người dân săn nhiều, thú bỏ đi dần nhưng thỉnh thoảng vẫn có con chầu chực ven đường để... trả thù! Chặng đường từ Đoàn Kết lên Lengsuxìn có 2 địa danh đặc biệt. Hai địa danh mang tên những người bị thú vồ. Cách Đoàn Kết 30 phút đi bộ là ''''dốc Mai Lình''''. Người dân Đoàn Kết đã đặt tên dốc sau khi ông Chang Mai Lình bị gấu vồ tháng 11/1998. Địa danh thứ 2 là ''''khe 2 bà cháu'''' gần đồn biên phòng Lengsuxìn. Cả 2 bà cháu ở bản Lengsuxìn đi làm nương bị hổ ăn thịt. Tác giả trên đường từ Lengsuxìn về Đoàn Kết. Hết những đồi cỏ gianh lại đến những rừng tre ngút ngàn. Những khóm tre nguyên sinh mọc tua tủa, chìa ra đường. Có những đoạn, tre mọc ***g vào nhau thành những vòm kín bưng. Vượt qua rừng tre, Lỳ Hà Xá bảo nghỉ chân ở suối voi giữa khu rừng nguyên sinh. Ngày xưa nơi đây chưa có đường mòn, từng đàn voi trong rừng sâu tìm đến uống nước suối. Từ đó dân gọi là suối voi. Bây giờ tôi mới có dịp quan sát Lỳ Hà Xá. Dáng người nhỏ nhắn nhưng chắc nịch, cả bản không ai theo kịp Xá về chuyện lội rừng, săn thú. Xá nổi tiếng ở khu vực ngã ba biên giới với nhiều tài nghệ thiện xạ. Người dân Hà Nhì gọi Xá là tay sát thú. Xá bắn đã bắn được không biết bao nhiêu thú rừng. Đặc biệt, cả vùng chỉ mỗi mình Xá bắn được kỷ lục 6 con gấu. Con đầu tiên Xá bắn từ khi mới 16 tuổi. Bà con bản Đoàn Kết kể lại, trước đây Lỳ Hà Xá là một con nghiện. Sau khi được đồn biên phòng Lengsuxìn cai, Xá trở về làm nương, lấy vợ và được bầu làm trưởng bản. Nói tiếng Kinh không sõi nhưng Lỳ Hà Xá hay chuyện. Đi đến đâu kể chuyện đến đấy. Có lần đang đi Xá buột miệng hỏi: ''''Hà Nội có nhiều trưởng bản như mình không?"...! Chúng tôi kết thúc chặng đường rừng thứ hai tại đồn biên phòng Lengsuxìn. Đây là đồn biên phòng xa nhất của Điện Biên, khổ nhất, ''''cô đơn'''' nhất, sát khu vực ngã ba biên giới nhất. Người thân mất không kịp về, có điện báo cũng mất gần 10 ngày mới lên đến nơi đành chờ giỗ 49 ngày hoặc 100 ngày. Trước đây chưa có đường mòn vào, cả đồn chỉ trông chờ vào sự tiếp tế lương thực, thực phẩm bằng trực thăng. Sau nhiều năm lội rừng, đồn huy động quân và dân chung sức mở đường ra đến tận Đoàn Kết. Lần đầu tiên có đường, một chiếc xe máy đã vào được tận Lengsuxìn. Dân bản ồ ạt đến xem ''''cái xe 2 bánh''''. Khi xe nổ máy, trẻ con chạy te tua vì sợ. Thế rồi không lâu sau, một trận lũ tới, đường bị mất không còn chút dấu vết. Lũ tan, người lại mở. Lũ về, đường lại xoá. Cứ thế... Và lũ đã cuốn đi 2 chiến sĩ biên phòng. Anh Thắng (người Sơn La) đồn Mường Nhé đi công tác về đến suối Pô Lếch chảy ra sông Đà, không gọi được đò, anh quyết định bơi sang và bị cuốn trôi. Anh Đại 305 Mường Tè cũng bị lũ cuốn trôi 9 ngày sau mới tìm thấy xác... Con đường trở thành ước mơ cháy bỏng trong thẳm sâu của từng cán bộ chiến sĩ đã và đang làm nhiệm vụ khu vực ngã ba cũng như là chính người dân nơi miền cực Tây của Tổ quốc. ''''Sơn nữ A Pa Chải rũ mình'''' Bản A Pa Chải đang "rũ mình" đứng dậy. Thêm gần một ngày đường rừng ngược dòng Mo Phí, chúng tôi tới A Pa Chải. Theo nghĩa dịch của người dân, A Pa Chải là khu đất bằng phẳng, rộng lớn. Trước khi chúng tôi tới được vùng đất còn hoang sơ và nhiều huyền thoại này, A Pa Chải là bản cuối cùng của khu vực ngã ba. Gần một năm nay, hơn hai chục hộ dân từ A Pa Chải chuyển lên lập bản mới sát biên giới hơn thành bản Tá Miếu. A Pa Chải vẫn xa xôi nhưng không còn là xa xôi nhất. A Pa Chải có 56 hộ, 100% người Hà Nhì. Cách đây không lâu, A Pa Chải oằn mình gánh chịu nỗi đau của thuốc phiện. Người nghiện nhiều như lá rừng. Cán bộ, trẻ con, người lớn xem ma tuý như niềm vui chống lại sự hoang hoải, cô độc của những con người sống giữa mênh mông rừng, suối nơi mảnh đất địa đầu. Con suối Mo Phí nhiều cá, đàn bà A Pa Chải không thèm giăng lưới. Cánh rừng Già Mơ Pho nhiều thú, đàn ông A Pa Chải không thèm săn. A Pa Chải như sơn nữ ngủ trong rừng hoang lại chìm sâu hơn, mải miết hơn trong cơn mê dài của thuốc phiện. Thậm chí, kể cả Phó Chủ tịch, Trưởng Công an xã Sín Thầu bây giờ là Sừng Sừng Khai ngày ấy cũng nghiện theo ''''truyền thống''''. Từ khi bộ đội biên phòng Lengsuxìn có chính sách cai nghiện cho bà con, Sừng Khai là người kiên quyết nhất bản. Anh mang mẹ mình lên đồn nhờ cán bộ cai còn mình tự cai ở nhà. ''''Cai từ nhà ra bản'''', chỉ hơn một năm sau cả bản đã sạch khói thuốc ''''nàng tiên nâu''''. So với thời nhà báo đầu tiên đặt chân đến A Pa Chải cách đây 20 năm, khi chúng tôi tìm đến, A Pa Chải đang ''''rũ mình'''' đứng dậy. Người ta ví A Pa Chải như thiếu nữ Hà Nhì hàng chục năm cùi cụi chúi mình bám vào núi, vào nương giờ bỗng ngước mắt nhìn lên. Thật vậy. A Pa Chải đã khác. ''''văn minh'''' đã vượt rừng, vượt suối Mo Phí vào phủ lên cái bản làng nhiều năm sống trong khắc khoải, thiếu thốn. A Pa Chải đã có điện nước, có ti vi. Cả bản có hàng ngàn con bò. Nghiện hút không còn, nhiều nhà chỉ mong có đường để bán bò mua ''''cái xe máy'''' chạy xuống Mường Nhé cho đỡ mỏi chân. Nhà Sừng Khai nay đã trở thành ''''thượng lưu'''' ở bản. Anh có máy xát, máy phát điện, ti vi, đầu đĩa và gần 100 con bò. A Pa Chải cũng đã có trường học. Trẻ con không còn cầm tờ báo chỉ xem mỗi tranh ảnh nữa. Cô giáo người Kinh, thầy giáo người Thái không ngại đường xa đến cắm bản. ''''Người A Pa Chải không còn lạc hậu nữa rồi...!'''' - Phó Chủ tịch xã Sừng Sừng Khai cười vang cả núi rừng. Tác giả (thứ 4, từ phải qua) và cán bộ, chiến sĩ Trạm kiểm soát biên phòng A Pa Chải. Chúng tôi đến A Pa Chải đúng vào ngày cúng bản. Tục lệ người Hà Nhì 1 năm cúng 1 lần vào ngày con hổ tháng 3 để cầu mưa thuận gió hoà. Lễ cúng bản diễn ra trong 3 ngày, người lạ vào được nhưng không ra được! Khách đến bản vào dịp này bị giữ lại hết 3 ngày. Cả bản coi là khách quý. Có con nai, con hoẵng săn được phải đem ra mời khách. Rượu uống không cạn không về. Chúng tôi bị Sừng Sừng Khai giữ lại 2 ngày và 1 ngày ở trạm kiểm soát biên phòng A Pa Chải. ''''Nhiều bà con bản mình lần đầu tiên thấy mặt nhà báo. Cán bộ cứ ở đây. Rượu uống không bao giờ cạn, gạo không bao giờ hết. Cái tình người Hà Nhì lúc nào cũng tràn ăm ắp, không vơi đầy như nước suối Mo Phí 2 mùa đâu... Ở lại đi mà!'''' - Sừng Sừng Khai nhỏ nhẹ tâm sự. 2 ngày chúng tôi ở bản Sừng Khai đều vác súng lên trang trại bắn bò, mổ lợn mời. Ngày rời A Pa Chải, bà con đứng nhìn theo vời vời, miệng buồn như lá rụng: ''''A kha la ì là!''''. Sừng Khai bảo đó là cái tình của bà con, dịch theo tiếng Kinh là ''''Cán bộ đi lại về nhé!''''... Tá Miếu ấm áp Người dân địa đầu Tá Miếu sống nơi ngã ba biên giới. Bản Tá Miếu là ''''đứa con'''' tách từ A Pa Chải theo chủ trương giãn dân của nhà nước, mỗi hộ được nhận 15 triệu. Đến thời điểm này Tá Miếu là bản cuối cùng trên ngã ba biên giới, gần nhất với Lào và Trung Quốc. Con suối Mo Phí bắt nguồn từ biên giới Việt - Lào. Một hướng chảy về Lào. Một hướng chảy dọc đất Sín Thầu, khoét sâu vào rừng Già Mơ Pho, trườn qua rừng Tà Cù Tí về đất Lengsuxìn. Con đường dân sinh từ A Pa Chải lên Tá Miếu chỉ toàn đồi trọc và những ruộng lúa nước một mùa của người Hà Nhì. Đứng trên dốc cao nhất nhìn xuống, bản địa đầu Tá Miếu nằm lặng lẽ bên suối Mo Phí, xung quanh là nhấp nhô đồi trọc quây tròn. Từ Tá Miếu leo vài con dốc đến cột mốc ba quốc gia Việt - Lào - Trung. Bà con Tá Miếu vẫn xuất cảnh sang Trung Quốc mua tôn về lợp nhà, người Trung Quốc cũng nhập cảnh sang Tá Miếu, A Pa Chải mua trâu bò. Trưởng bản Mạ Gió Tư cho biết, ngày đầu mới lên, cả bản phải đi mấy tiếng vào rừng lấy gỗ về làm nhà. Ruộng nhiều nhưng chỉ trồng lúa. Thiếu nhất là thực phẩm. Xung quanh Tá Miếu không nhiều rừng, nhiều thú như A Pa Chải. Một cân cá khô mang lên bán 50.000 đồng mà không có. Đến bữa đàn bà, trẻ con vào rừng hái lá sắn, lá sung, rau má về ăn với cơm. ''''Đói thì không còn nhưng bà con Tá Miếu còn khổ nhiều!'''' - Mạ Gió Tư trăn trở. Ông kể ra nhiều nỗi khổ. Khổ vì xa xôi, hoang hút. Khổ vì đẻ nhiều. Khổ vì nắng và gió miền biên... Có chứng kiến mới biết nắng gió Tá Miếu hoang dã như thế nào. Nắng bỏng chát như rứt da rứt thịt. Gió cuồng dại táp vào con người. Một năm nay người Tá Miếu vẫn chịu nắng, chịu gió chông chênh sống giữa ngã ba. Thầy giáo Quàng Văn Hới cắm bản Tá Miếu. Trẻ con Tá Miếu đã có thầy giáo người Thái Quàng Văn Hới (người Quài Cang - huyện Tuần Giáo - tỉnh Điện Biên) lên cắm bản dạy học. Chỉ có duy nhất lớp 1. Trẻ con muốn học lớp 2 phải xuống Tả Có Khừ cách 2 ngày đi bộ mới có lớp. Một thầy cùng tám trò cặm cụi học chữ trong túp lều xiêu vẹo, mênh mang nắng gió biên thuỳ. Hới lên Tá Miếu ngay khi có bản. 1 năm nay chưa được về nhà. Ngày tết được nghỉ 7 ngày, cả đi cả về mất 2 tuần nên không nỡ về. Mẹ anh khóc đỏ mắt chờ con mấy ngày Tết. Ở trên tột cùng đất Việt này Hới cũng ôm học trò ròng ròng nước mắt cho qua ba ngày tết... Hới vừa dạy chữ cho trẻ con vừa dạy tiếng Kinh cho người lớn. Chỉ có đàn ông Tá Miếu thạo tiếng Kinh, đàn bà suốt ngày chúi đầu vào bếp lửa, gặp người Kinh chỉ cười. Cả bản coi Hới như người Hà Nhì. "Khổ mãi thành quen, cái tình của người dân ở đây ấm lắm...!" - Hới nói. * * * Sau khi chinh phục được ngã ba biên giới, chúng tôi lại ngược dòng Mo Phí về lại Mường Nhé. Lại lầm lũi vài ngày đường rừng, dăm nỗi sợ hãi vu vơ và chút quyến luyến đất người Sín Thầu. Lengsuxìn, Tả Có Khử, A Pa Chải, Tá Miếu..., những vùng đất quyện thấm tình cảm người Hà Nhì nơi ngã ba biên giới xa xôi. Có thể chúng tôi chỉ dám vào một lần rồi thôi mãi mãi, nhưng đi dọc dòng Mo Phí đâu đâu cũng nghe thiếu nữ Hà Nhì thánh thót: ''''A kha la ì là!''''- Cán bộ đi rồi lại về nhé...! Thế Lê Vinh " Source: VietNamNet"
Ký sự từ ngã ba biên giới 17:15'' 16/04/2004 (GMT+7) (VietNamNet) - Xe đang chạy nhanh trên đường đèo, đến một khúc cua bỗng nhiên Hà dúi dụi đạp phanh. Phía trước là một chiếc Kamaz lực lưỡng chỉ suýt nữa đâm bổ vào chúng tôi. Bánh xe U-oát chỉ cách miệng vực không đầy nửa mét. Hà vẫn cười hềnh hệch do đã quá quen với cung đường này. Từ lúc đó, chúng tôi chỉ còn biết ngắm mây và đếm những con suối đi qua cho đỡ sợ... Thiếu phụ Mông chờ xe vào Mường Nhé tại thị trấn Chà Cang Mây trên đầu, suối dưới chân Khu vực ngã ba biên giới lâu nay được biết đến là vùng ''''một con gà gáy ba nước nghe'''' thuộc xã Sín Thầu, huyện Mường Nhé (Điện Biên). Trước đây, khi huyện Mường Nhé chưa thành lập, Sín Thầu thuộc huyện Mường Tè. Muốn vào ngã ba biên giới đều phải đi đường Mường Tè, vượt qua dốc Mù Cả, Tà Tổng cao ngất ngây. Đi bộ nửa ngày đường mới leo lên được đỉnh dốc, nửa ngày còn lại cố gắng thì mới xuống được hết dốc. Cứ như thế, hết dốc này lại đến dốc kia khoảng gần 10 ngày mới tới được bản cuối cùng trên đất Việt, bản A Pa Chải. Ngã ba biên giới hoang sơ vì con đường đến đó chỉ độc đạo đường rừng. Muốn đến A Pa Chải phải trèo đèo, lội suối, băng rừng, vượt qua những nơi nhiều thú dữ cộng với nhiều ''''chướng ngại vật'''' khác là vắt, là ruồi vàng, bọ chó và gió táp của miền biên viễn phía Tây Bắc của Tổ quốc. Trước chúng tôi, mới có 5 nhà báo vào được đến A Pa Chải. Nhiều người dân vùng Mường Nhé nói, cũng có một số nhà báo vào đến Mường Nhé, cùng lắm là Chung Chải (một xã sát Sín Thầu) rồi lại quay ra vì không thể đi bộ gần một tuần trong rừng. Nhìn trên bản đồ hành chính, huyện Mường Nhé như một số 8 nằm nghiêng. Chà Cang là điểm đầu, khu vực ngã ba biên giới Sín Thầu là điểm cuối. Bản A Pa Chải giống như chấm nhỏ mong manh trên hình số 8, địa hình huyện Mường Nhé mênh mông. Từ Chà Cang vào nơi hết đường ô tô là xã Mường Nhé chỉ hơn 80 cây số nhưng giao thông là cả một vấn đề với đồng bào và cán bộ nơi đây mỗi khi có việc vào Mường Nhé hoặc ra Chà Cang. Chiếc xe IFA bị đổ tại dốc tức suối Trạm Púng Thị trấn ''''tạm thời'''' Chà Cang sáng sớm lung linh trong sương và mây bao phủ. Thời tiết Chà Cang sáng lạnh, trưa nóng, tối se se. Từng đoàn người dân tộc Mông, Thái, Dao... lượn lờ chờ đón xe đi Điện Biên. Thị trấn tĩnh lặng đến lạ kỳ. Đón từ 8h sáng đến 11h trưa vẫn không có một chiếc xe công trình nào vào tận Mường Nhé. Xe khách đi Mường Nhé ngày chỉ có 1 hoặc 2 chuyến. 12h mới có xe vào. Buổi trưa vùng cao nóng như chảy từng thớ thịt. 11 người chui vào chiếc U-oát cũ rích. Cũng còn may chán. Lái xe tên Hà bảo trước đó mấy ngày, có người đi từ Chà Cang vào Mường Nhé không có xe gì khác đành phải ngồi trên thùng ô tô chở... đá hộc, về nhà đau xương cốt mất 3 ngày. Xe bắt đầu chạy thì các loại ốc, các bộ phận cũng thi nhau ''''lên tiếng''''. Nhìn con đường độc đạo nham nhở vết khoét do nước lũ, chúng tôi bắt đầu mơ hồ nỗi lo sợ. 80 cây số và 1 chiếc U-oát cà tàng. 10 sinh mạng giao hết cho tay lái của Hà trong khi gã vừa uống gần hết hai chai rượu tại Chà Cang! Con đường mỗi lúc một quanh co theo hình những con rắn. Một bên là sườn núi, một bên là vực thẳm hun hút. Nhưng một hành khách đi cùng bảo Hà là một tay lái ''''lụa''''. Một ngày gã đi hàng trăm cây số đường đèo núi. Gã thuộc lòng từng đoạn đường, từng con suối, từng khúc cua. Vợ chồng Hà đều người Vĩnh Phúc lên vùng cao Mường Nhé làm ăn bằng chiếc xe U-oát. Hầu như mỗi ngày gã chạy một chuyến từ Mường Nhé ra Chà Cang và ngược lại. Vợ Hà lấy hàng từ Điện Biên, Chà Cang về đổ tại Mường Nhé. Cứ mỗi lần đi gã đều phải dừng xe lại giữa đường để... chỉnh phanh. Khoảng 3 tháng lại mang xe lên Điện Biên bảo dưỡng. Nhiều người ở Mường Nhé bảo vợ chồng Hà nhanh nhạy. Từ khi có đường ô tô từ Chà Cang vào Hà đã mua xe, là người đầu tiên chạy tuyến xe khách ở đây. Chiếc U-oát đang được sửa chữa phanh trước khi vượt suối Nậm Kè- Ảnh; Doãn Hoàng Tuyến đường ô tô từ Chà Cang vào xã Mường Nhé chỉ mới làm cách đây 2 năm. Ngày đầu có đường vào, dân các xã Mường Toong, Mường Nhé mừng lắm. Nhiều nhà vay mượn mua xe máy, ô tô công trình xây dựng vào tấp nập. Thế rồi mừng chưa được bao lâu đã phải lo. Từ tháng 5 đến tháng 8, mùa lũ đến, sau một đêm cả đoạn đường 80 cây số biến thành từng khúc gián đoạn. Ô tô chỉ đi đến đoạn đứt đầu tiên đã ngậm ngùi quay ra. Xe máy qua được nhưng đến các con suối phải cho xe lên bè vượt lũ sang bờ bên kia. Nước lũ chảy xiết, đã có trường hợp bị cuốn cả người và xe xuống suối. Cánh lái xe công trình vẫn còn kinh hãi nhớ về mùa mưa năm ngoái. Đường lở nhiều đoạn dài không thể khắc phục kịp thời gây gián đoạn Mường Nhé, Mường Toong với Chà Cang hàng tháng trời. Những khi đó, xe ôm trở thành phương tiện đắt nhất... Việt Nam! 80 cây số được tính giá 1 triệu đồng mà nhiều xe còn ngần ngại không muốn đi. Đường mùa mưa có thể đưa cả người và xe xuống vực bất cứ lúc nào. Đường vào Mường Nhé mỗi lúc một nguy hiểm. Hàng chục khúc cua tay áo, cua hình chữ chi. Chiếc U-oát vượt hết dốc tức này đến dốc thoải khác. Sợ nhất là những lúc gặp đoạn đường có ổ chuột, ổ voi. Hà căng mắt nhìn phía trước, hai tay ghì chặt vô lăng. Chiếc xe chồm lên chồm xuống như con bần bật đã vặn cót. Bên ngoài, trời đang chuyển sang chiều, mây lượn lờ trong tầm mắt. Những bản làng dân tộc thấp thoáng bên sườn núi. Qua hết đoạn khấp khểnh đến đoạn bằng phẳng giải cấp phối đang làm dở. Hà châm thêm điếu thuốc rồi nhấn mạnh chân ga tranh thủ đoạn đường tốt. Bỗng nhiên đến một khúc cua gã đạp mạnh phanh, chiếc xe rê bánh một đoạn. Cả xe nhìn lên phía trước. Một chiếc xe Kamaz chở đá vừa ló đầu ra nửa đoạn cua chữ chi cũng khựng lại. Tôi nhìn ra ngoài. Đúng đoạn cua bị lở. Bánh trước xe U-oát chỉ cách miệng vực, tà-luy âm không đầy nửa mét. Cả xe thất thần. Hà cho xe lùi lại. Chiếc Kamaz vượt qua. Chúng tôi tiếp tục đi. Hà bảo, đường xá ở đây là thế, nhiều lúc cứ tưởng mình đã nằm gọn dưới vực sâu nhưng cuối cùng... vẫn ổn! Gã bảo đi mãi thành quen, chả biết sợ là gì, cứ bình tĩnh là qua hết! Phía trước còn nhiều đoạn nguy hiểm nữa... Mặc cho Hà bô bô kể về tay lái lụa của mình. Tôi ngồi nhìn ra cửa xe ngắm mây và đếm từng con suối đi qua để xua đi lo lắng. Từ Chà Cang vào Mường Nhé phải đi qua 9 con suối to. Vào mùa lũ, suối Nậm Pồ, Pa Tẩn, Phiêng Vai, Nậm Kè... chảy xiết. Một con trâu sa xuống bị cuốn trôi. Cả đàn trâu sa xuống cũng bị cuốn trôi. 3h chiều chúng tôi đến khu vực suối Trạm Púng (xã Mường Toong) thấy chiếc IFA chở 17 công nhân đi làm gạch bị đổ ở dốc tức, ngay bên cạnh suối làm 2 người bị thương nặng. Từ khi đường được khai tác, đã có nhiều xe công trình, xe khách bị rơi xuống vực. Riêng trong năm nay đã 3 chiếc xe bị đổ. Hầu hết là xe chở vật liệu xây dựng nặng gặp đường trơn, dốc tức. Chiều miền sơn cước đẹp dịu dàng. Chiếc U-oát nặng nhọc vượt qua những dãy núi hùng vĩ Tây Bắc. Thấp thoáng bên sườn núi mênh mông là sắc hoa ban rực rỡ. Thêm lần Hà dừng xe bên bờ suối Nậm Kè để... sửa phanh trước khi vượt dốc và vài pha thót tim khác, 18h tôi chúng tôi về đến Mường Nhé. Bước xuống xe, chúng tôi biết mình vẫn... còn sống để bắt đầu cuộc chinh phục ngã ba biên giới vào ngày mai bằng đường rừng. Lội rừng! 7h sáng chúng tôi bắt đầu chặng đường đi bộ đầu tiên. Từ xã Mường Nhé đến bản Đoàn Kết thuộc xã Chung Chải dài 18 cây số chỉ có rừng già, suối và những đồi trọc cỏ gianh. Trưởng công an xã Tao Văn Pín là người dẫn đường kiêm bảo vệ và... hướng dẫn viên. Ông Pín bảo sắp tới xã Mường Nhé sẽ trở thành trung tâm của huyện Mường Nhé. Đường ô tô mới làm được đến Mường Nhé. Ngày đầu có máy ủi và ô tô vào, cả xã nô nức đi xem ''''cái xe nhiều xích'''' và ''''cái xe lốp to chạy nhanh hơn ngựa''''. Bản người Thái của ông bỏ bê hết công việc dành hẳn một ngày đi xem. Trẻ con đã đành, người già cũng chống gậy bắt con cháu dẫn đi. Bà con vui lắm. Lần đầu tiên được thấy ''''cái con ô tô'''' mà lâu nay chỉ thấy trên vô tuyến và sách báo. Tác giả và trưởng công an Tao Văn Pín trên đường đi- Ảnh: Doãn Hoàng Chúng tôi và ông Tao Văn Pín lầm lũi đi trong rừng già Mường Nhé. Cả chặng đường chúng tôi đi xuyên vào giữ lòng rừng già thuộc khu bảo tồn thiên nhiên Mường Nhé. Một khu bảo tồn vào loại lớn nhất Việt Nam hiện nay. Vào đầu những năm 80, rừng Mường Nhé còn khoảng 200 con voi, 300 con bò tót và 59 loài thú khác. Nhưng địa hình Mường Nhé xa xôi, hiểm trở nên cả trên 300 nghìn ha mà chỉ có một kiểm lâm viên canh gác! Qua bản Nậm Là 15 phút đi bộ, một khung cảnh tan hoang của rừng bị phá hiện ra. Hàng chục ha rừng bị cưa máy đứt gốc nằm ngổn ngang ven đường. Chúng tôi xót xa đưa máy ảnh lên chụp. Có những thân gỗ 2 người ôm không xuể. ''''Đó là tác hại của người Mông di cư!''''- Ông Pín buồn bã. Ông nói rằng gần đây người Mông di cư từ Tủa Chùa, Sìn Hồ về nhiều. Họ đi đến đâu rừng bị phá đến đấy. Nhiều khi công an và kiểm lâm biết nhưng không làm gì được. Chỉ trong một đêm, với một cưa máy thì mấy ha rừng bị hạ là chuyện bình thường. Cán bộ đi mấy ngày đường lên đến nơi họ đã dọn dẹp sạch để dựng nhà, gieo ngô. Rừng ở khu vực Nậm Là bị tàn phá do dân di cư Chỉ mỗi con suối Nậm Là mà chúng tôi phải lội đến 5 lần. Ông Pín bảo suối ở đây là vậy, cứ chảy vòng quanh rừng. Chân vừa lội chính con suối ấy chưa kịp khô đã thấy nó trước mặt. Càng đi về phía xã Chung Chải rừng càng u tịch. Qua hết đoạn rừng già này lại đến đoạn rừng già khác. Ông Pín đi trước băng băng. Tôi cùng Đỗ Doãn Hoàng vừa đi vừa... thở, vừa bóp chân, chụp ảnh, ngắm cảnh. Thỉnh thoảng Hoàng lại hú lên một tiếng. Ông Pín phía trước hú đáp lại. Đây là kinh nghiệm của người đi rừng lâu năm. Chỉ có hú. Hú cho đỡ sợ. Hú cho đỡ lạc rừng. Đoạn nào đi qua khu vực người Mông sống chúng tôi phải xác định kỹ đường ở những ngã rẽ trong rừng. Ông Pín bảo đi rừng nếu lỡ bị lạc vào đường mòn đi nương của người Mông thì chỉ có nước... ngủ lại rừng. Càng đi đường càng mòn. Càng đi càng vào sâu. Cuối cùng là dẫn ra đến nương thì hết đường... Chúng tôi đi đến giữa trưa thì gặp một đoàn gần 20 người Hà Nhì ở bản Sen Thượng (xã Sín Thầu) đi mua máy xát từ Mường Nhé đang nghỉ ở một con suối. Chủ máy xát cho biết, ông mua máy xát chỉ 4 triệu, mang lên đến Sen Thượng thành gần 6 triệu. Cái máy được tháo nhỏ ra từng bộ phận, 2 trục quay nặng nhất bỏ lên ngựa thồ. Còn lại gần 20 người chia nhau gùi từng bộ phận khác. Đối với vùng cao Chung Chải, Sín Thầu tất cả mọi thứ mang lên đều đắt gấp đôi. Nghỉ một lúc, toán người Hà Nhì lại tiếp tục đi. Chúng tôi theo chân họ. Chỉ chốc lát cả đoàn đã khuất lấp trong rừng. Ông Pín bảo đi đường rừng là nghề của họ, một ngày họ đi hàng chục cây số, mình không thể theo kịp. Bản Đoàn Kết nằm trên đường đi ngã ba biên giới 2h chiều chúng tôi nghỉ ăn trưa tại con suối có tên Huổi Hin Bóng.Bên cạnh chỗ chúng tôi ngồi có đến mấy cái điếu cày làm tạm bợ bằng tre rừng. Mấy hôm sau vào đến tận ngã ba biên giới chúng tôi mới hiểu. Đó là một điều đặc biệt của người đi rừng. Người dân vùng cao Chung Chải, Sín Thầu chủ yếu hút thuốc lào. Đi rừng không thể mang điếu theo. Đi đến đâu họ chặt tre làm điếu, hút xong lại dựng bên đường cho người khác hút. Dọc đường rừng chúng tôi đi qua, chỗ nghỉ nào cũng có ít nhất 3 cái điếu. Ông Pín chỉ tay về phía trước và bảo phải qua đỉnh dốc cao nhất chặng phía trước mới hết đất Mường Nhé, sang đất Chung Chải. Chúng tôi lại lầm lũi đi... 6h chiều. Khi hoàng hôn đã bao phủ hầu hết các dãy núi xung quanh chúng tôi mới tới được bản Đoàn Kết. Tôi là người đi đầu. Vừa vượt qua một con suối sâu, những mái nhà đầu tiên trong hành trình 18 cây số đường rừng thấp thoáng phía trước. Tôi cùng Hoàng thở phào nhẹ nhõm. Ông Pín vẫn bình thản như chỉ mới dạo vài bước trong rừng. Sự xuất hiện của ''''hai người lạ lùng'''' làm mấy thiếu nữ Hà Nhì đang tắm bên suối rú lên thẹn thùng khi bị ống kính máy ảnh chĩa vào. Như thường lệ, các cô chỉ che mỗi mặt, ''''các thứ khác'''' thì mặc kệ... Đêm trên miền biên viễn Tây Bắc ùa đến nhanh. Những mệt nhọc của chặng đường rừng đầu tiên nhanh chóng đưa chúng tôi vào giấc ngủ. Ngày mai chúng tôi phải đi chặng đường ngắn hơn nhưng nhiều dốc, nhiều thú dữ lên bản Len su xìn... Thế Lê Vinh " Source: VietNamNet"
" Chị Harry27" ơi! Cho em đi với, thế em đi ViVa có được không? Lần này em chắc chắn là sẽ đi cả chị ( Không chị lại bảo em là gan bé bằng quả ớt). Mấy cô chú trong Box chẳng biết gì, cứ bảo "chị" là đá................i ngồi chứ họ đâu biết chị đá..................i đứng đâu. Cafe thôi, AC thần thánh. Inter chó ỉa.
Chắc là ko vào ApC bằng xe náy được, tôi cũng muốn tới APC ( điểm cực Tây của VN ) nhưng đi bộ vào mất nhiều thời gian quá.