1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Asean, Trung Quốc, Biển Đông và Việt Nam

Chủ đề trong 'Giáo dục quốc phòng' bởi MMichelHung, 27/06/2010.

  1. 2 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 2)
  1. despair

    despair Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    14/05/2005
    Bài viết:
    6.956
    Đã được thích:
    1.641
    Có học có hơn, nhận thức cũng chừng mực thấu đáo.

    PV: -
    Ông Bùi Khắc Kiên ngay lập tức bị Sở KHCN Thái Bình cấm đoán không cho nghiên cứu sản xuất vì hai lý do: vi phạm vệ sinh môi trường và sử dụng nồi hơi. Trong khi đó, Bộ KHCN cử cán bộ về và nhìn thấy điểm mạnh của sáng chế này, đã giúp đỡ đăng ký sở hữu trí tuệ. Ông đánh giá thế nào về cách xử lý vấn đề của Sở KHCN tỉnh Thái Bình?

    Ông Phan Bội Trân: - Câu chuyện này làm tôi nhớ đến một điều rất thú vị ở Pháp, hồi thế kỷ 18, có một người dân vô tình tìm tòi nghiên cứu ra cái chân vịt cho tàu thuyền. Ông ta mang đi đăng ký bằng sáng chế nhưng việc đầu tiên mà cơ quan chính quyền đó làm là bắt ông này lại, cho rằng ông ấy bị điên.

    Nhưng một người Anh đã lọ mọ vào tận nhà tù và gạ ông ấy bán lại cho cái sáng chế đó. Và một thời gian sau, khi hai nước Anh – Pháp xảy ra hải chiến, người Pháp thất bại hoàn toàn, còn người Anh trở thành một cường quốc hải quân, cũng chỉ vì người Pháp không biết trân trọng sáng chế của người dân nước họ.

    [​IMG]
    Ông Bùi Khắc Kiên thử nghiệm biểu diễn sáng chế của mình ở chợ Sặt (Thái Giang, Thái Thụy, Thái Bình) và thành công vào năm 2011
    Thực ra, đất nước ta ra đời chưa lâu, thực tế sau 1954 nên bộ máy còn nhiều điều luộm thuộm. Bản thân các nước phát triển hiện nay cũng đã từng trải qua thời kỳ như chúng ta, và tôi hiểu nhà nước đang rút kinh nghiệm dần dần.

    Việc với Sở KHCN Thái Bình có lẽ do họ chưa biết cách xử lý, và có lẽ cũng do họ không có kiến thức, vì thế áp dụng luật lệ một cách máy móc, cứ thấy vi phạm là cấm. Thà cấm cho an toàn còn hơn để đến lúc xảy ra sự cố lại tạo điều kiện cho những người khác vin vào tranh ghế tranh chức của mình.
  2. muamuaha86

    muamuaha86 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    13/02/2014
    Bài viết:
    258
    Đã được thích:
    379
    Tôi đồng ý với ý kiến trên.Tầm đầu óc của Trung Cộng tuy có thể IQ thấp hơn Mẽo, Isa nhưng so với nghẹo vàng thì khác gì Khổng Minh- Trương Phi. Nếu Trung cộng thích Việt Nam thì họ phải ve VN như Cam. Nếu ĐCS thực sự bán nước cho TQ thì TQ rõ ràng sẽ trao trả Hoàng Sa cho VN. Bởi vì khi đó Việt- Trung là 1. Nhìn sang Ucraina khi họ là 1 thành viên của Liên Xô thì Nga đã tặng Crinema cho U nhưng khi U quay sang Mẽo thì Nga lập tức đòi lại. So sánh với trường hợp Hoàng Sa thì có thể thấy khi Trung Cộng chiếm Hoàng Sa hoàn toàn không có ý định liên minh với chính phủ Bắc Việt. Khi Đặng lên thay Mao đã xác định Việt Nam là nước tiểu bá là mỗi đe dọa cho bá quyền trung Hoa. Là chốt chặn Trung hoa bành chướng xuống bán đảo đông Dương và ĐNA.
    Việc họ giữ Hoàng Sa rõ dàng đẩy VN về phía Mỹ và khiến người VN công kích TQ đi xâm lược. Rõ dàng là từ năm 78 Trung cộng đã nhận thấy ĐCS VN có tinh thần dân tộc không nghe lời của TQ lên họ mới đánh VN. Việc họ cố chiếm TS và HS vì họ không tin tưởng VN. Thực ra nếu trao trả HS cho VN mà VN hất Nga mới TQ vào khai thác hoặc kí hiệp định cho dân TQ vào biển đông đánh cá thì TQ bất chiến tự nhiên thành.
    Lần cập nhật cuối: 24/07/2014
  3. 102dk

    102dk Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/09/2006
    Bài viết:
    574
    Đã được thích:
    41
    Động tới lý tưởng cái là các bác căng thẳng còn hơn TQ đưa giàn khoan vào vậy, quan điểm riêng thì mỗi ng 1 ý, có ai bắt phải theo đâu mà!
    Còn chuyện ta xoay chiều này chiều nọ, thì chả nói mãi rồi, ta có lợi ích của ta họ có lợi ích của họ. Họ đã từng đàm phán trên lưng ta nhiều lần cơ mà!
  4. lionking_arc

    lionking_arc Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    14/02/2005
    Bài viết:
    4.722
    Đã được thích:
    1.621
    các bác chửi mod làm đ gì, mod quyền hành gì mà chửi ng ta, qua sự vụ này chỉ thấy rằng trong này có sự kiểm duyệt điên cuồng rồi.
    bluesaigoncu-bo thích bài này.
  5. shinplumber

    shinplumber Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/05/2014
    Bài viết:
    226
    Đã được thích:
    149
    Nhắn bác @atlas02: Xem con voi giãy chết, mấy thằng đứng xung quanh chết trước :D
  6. hanhgl

    hanhgl Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    08/02/2010
    Bài viết:
    1.771
    Đã được thích:
    941
    Vô lại chủ đề để bình thường hóa đi các cụ :)

    Học được gì từ vụ Bãi đá Scarborough?


    Bãi đá Scarborough là một chiến thắng chiến thuật đối với Trung Quốc, nhưng cũng đồng thời hé lộ công thức của Bắc Kinh nhằm lợi dụng các quốc gia yếu hơn. Để ngăn chặn khuynh hướng gia tăng sự cứng rắn của Trung Quốc, .....
    Washington nên tập trung vào việc xây dựng năng lực cho các đối tác, củng cố các thể chế ở khu vực và làm cho Bắc Kinh thấy rõ nước này sẽ phải trả giá khi áp dụng “Mô hình Scarborough” trong tương lai.


    [​IMG]

    Vào tối ngày 15/6/2012, Philippines đành chịu thua sau 10 tuần đụng độ gay gắt với Trung Quốc và đã rút các tàu biển của nước mình ra khỏi vùng nước xung quanh bãi đá Scarborough. Bãi đá này là một nhóm các đá nhỏ nằm ở 120 dặm về phía tây so với Vịnh Subic. Giống như rất nhiều đảo và đá ở Biển Đông, chủ quyền của bãi đá Scarborough đang là tranh cãi giữa rất nhiều nước có yêu sách, trong trường hợp này là Trung Quốc, Philippines và Đài Loan. Và mặc dù các nhà lãnh đạo ASEAN đã nhanh chóng tránh những quan niệm về một cuộc cạnh tranh bên được bên mất, nhưng không hề có nghi vấn nào về việc Trung Quốc đã giành được một thắng lợi mang tính chiến thuật với việc nắm giữ và chiếm đóng các khu vực tranh chấp, và điều này không hề có lợi cho Manila.

    Cuộc khủng hoảng đã có thể dẫn đến một cuộc chiến khu vực. Hàng tá tàu thuyền của chính phủ và tàu cá đã luôn lượn lờ một cách nguy hiểm ở khu vực xung quanh bãi đá trong bối cảnh tranh chấp lãnh thổ và dân chúng rất bất bình. Nhưng sâu xa hơn, cuộc đụng độ ở bãi đá Scarborough chứng minh rằng các nỗ lực của Mỹ nhằm ngăn chặn sự cứng rắn của Trung Quốc không hề có hiệu quả. Ngay sau khi Philippines rời khỏi bãi đá, các quan chức và học giả Trung Quốc đã bắt đầu đề cập đến “Mô hình Scarborough” cho việc sử dụng ảnh hưởng và thôn tính những vùng lãnh thổ tranh chấp. Từ những sự kiện này, các học giả hàng đầu của Trung Quốc đang khám phá các chiến lược “cưỡng chế lan rộng” (“extended coercion” - một trò chơi nhằm mở rộng sự ngăn chặn) mà thông qua đó Trung Quốc có thể tạo áp lực lên các đồng minh của Mỹ trong khi vẫn có thể kiềm chế được Washington.

    Việc Trung Quốc sử dụng vũ lực nhiều hơn ở Biển Đông sẽ đi ngược lại với lợi ích của Mỹ. Cùng với mối đe dọa đến thịnh vượng và hòa bình của khu vực, sự việc này có thể đặt ra nghi vấn về quyền lực hiện tại của Mỹ ở Châu Á và những ngờ vực về giá trị của việc làm đồng minh với Mỹ.

    Vì Trung Quốc đã rút ra được bài học từ vụ đụng độ với Philipines và đang tìm kiếm phương pháp tương tự ở những nơi khác, do đó Mỹ cũng cần phải học cách kiểm soát lại hành vi của mình bằng việc hiểu chính xác việc gì đã xảy ra ở bãi đá Scarborough, tại sao vũ lực của Trung Quốc lại lợi hại đến thế, và Mỹ có thể làm gì khác hơn trong tương lai.

    Cuộc khủng hoảng bùng nổ khi một máy bay tuần tra của hải quân Philipines phát hiện ra 8 tàu cá Trung Quốc gần bãi đá Scarborough vào ngày 8/4/2012. Đúng như nghi vấn, Philippines tìm thấy những con sò khổng lồ, san hô và cá mập trên những con tàu này. Đây đều là những loài bị đánh bắt bất hợp pháp và có nguy cơ tuyệt chủng - hành vi của các con tàu này đã vi phạm luật của Philippines. Philippines sau đó đã điều động tàu BRP Gregorio del Pilar, một tàu bảo vệ bờ biển Mỹ không dùng đến, để bắt những ngư dân này. Tuy nhiên, điều mà các máy bay do thám của Philippines không nhìn thấy là các tàu hải giám của Trung Quốc cũng ở trong khu vực đó. Mặc dù Philippines thường sử dụng tàu hải quân để ngăn chặn các hoạt động phi pháp trong vùng biển của mình (do số lượng hạn chế của các tàu tuần duyên và tàu hải quân của nước này cộng lại), Trung Quốc hết sức giận dữ khi cho rằng Philippines đã điều tàu quân sự cho các hoạt động chấp pháp.

    Buộc tội Philippines quân sự hóa tranh chấp, Bắc Kinh đã tiến hành chính sách mà học giả Stephanie Kleine-Ahlbrandt gọi với cái tên khá phù hợp là “sự cứng rắn mang tính phản ứng”, nhanh chóng điều các tàu biển ngăn Philippines bắt giữ các ngư dân của mình. Với sự đụng độ của các tàu chính phủ ở bãi cạn, hai nước bị mắc kẹt trong thế mặt đối mặt về tranh chấp chủ quyền.

    Mặc dù yêu cầu Philippines ngay lập tức rút quân, nhưng Trung Quốc lại nhanh chóng làm leo thang vụ đụng độ bằng việc điều số tàu bằng và sau đó là vượt quá số tàu ít ỏi của Philippines - những tàu được điều đến để giải vây cho tàu chiến của Philippines. Tàu biển của Trung Quốc, có tin cho rằng đã phối hợp với các ngư dân, thực hiện một bước đi khá táo bạo là dựng lên một rào chắn bằng dây thừng ngang qua vùng cửa biển hình chữ C, trước hết là để ngăn chặn các ngư dân Philippines còn mắc kẹt bên trong bãi đá, và cấm họ không quay trở lại một khi được phép ra khỏi đây. Trong khi đó, tàu của Hải quân quân giải phóng nhân dân Trung Quốc (PLAN) liên tục lượn lờ ở quanh đó như một thông điệp gửi đến Manila rằng đừng có dại gì mà gây hấn.

    VHN.NET

    (Còn tiếp)
    bluesaigon102dk thích bài này.
  7. hanhgl

    hanhgl Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    08/02/2010
    Bài viết:
    1.771
    Đã được thích:
    941
    (Tiếp)
    Bắc Kinh cũng sử dụng sức ép kinh tế bằng việc thông báo kiểm tra bất ngờ đối với chuối nhập khẩu của Philippines, và những quả chuối này đã bị bỏ chín nẫu ở cảng của Trung Quốc. Việc cấm du lịch lan rộng cũng đã giảm đáng kể số lượng khách du lịch Trung Quốc đến Philippines.

    Khi vụ đụng độ ngày càng căng thẳng hơn, các kênh ngoại giao truyền thống thu được rất ít kết quả. Việc liên lạc giữa Bắc Kinh và Manila hết sức trì trệ một phần là do những nguyên nhân không mấy liên quan gì đến khủng hoảng. Philippines chưa bổ nhiệm vị trí đại sứ còn trống ở Trung Quốc và đại sứ Trung Quốc ở Philippines bị đánh giá là làm việc không hiệu quả và không hiểu ý Bắc Kinh.

    Phức tạp hơn, nhà ngoại giao hàng đầu của Bắc Kinh ở Trung Quốc, Thứ trưởng Bộ Ngoại giao phụ trách Châu Á Phó Oánh, đã từng làm Đại sứ Trung Quốc ở Philippines vào năm 1999 khi Trung Quốc gia tăng một cách khiêu khích các yêu sách của mình ở Biển Đông bằng việc xây dựng một cơ sở quân sự ở Đá Vành Khăn đang tranh chấp (mà Trung Quốc đã chiếm từ năm 1995). Như một quan chức Philippines đã nhận xét: “Nếu có bất cứ ai đó biết cách để trộm đảo, đó chính là bà ấy.” Những nỗ lực để thúc đẩy các kênh ngoại giao bí mật đáng tin cậy giữa Bắc Kinh và Manila không đạt được kết quả nào.

    Việc chính quyền hai nước không thể nói chuyện với nhau ngầm ám chỉ vai trò của Mỹ như một người đối thoại và hòa giải mặc định. Cả hai bên đều bắt đầu những cuộc đàm phán riêng rẽ với các quan chức Mỹ - những người sau đó phải chuyển các thông điệp qua lại giữa hai bên.

    Mặc dù Trung Quốc không ưa thích gì việc nhờ đến Mỹ là người trung gian hòa giải, nhưng thực tế thì Bắc Kinh lại thúc đẩy Washington gây áp lực buộc Philippines xuống nước, và miêu tả giới lãnh đạo Manila là nông nổi, khó đoán định và dễ liều lĩnh lao vào phiêu lưu khi tin vào những tuyên bố của Obama và chính quyền của ông rằng Mỹ đang tái cân bằng sự chú ý và nguồn lực đối với Châu Á.

    Trong khi đó, ngoại giao giữa Mỹ và Philippines phản ánh nhận thức chung về tầm quan trọng của việc tiếp tục thận trọng và kiềm chế. Manila một lần nữa hy vọng về sự trở lại nguyên trạng trước đây, đồng thời tìm kiếm sự rõ ràng hơn từ phía Mỹ về những điều kiện mà theo đó Hiệp ước Phòng thủ chung giữa hai nước đồng minh có thể đưa đến sự can thiệp của Mỹ. Cuộc họp cấp bộ trưởng giữa Clinton và Panneta với những người đồng cấp Philippines vào tháng 4/2012 và chuyến thăm của Tổng thống Aquino đến Washington vào tháng 6 nhằm gửi đi tín hiệu về sự đoàn kết giữa hai đồng minh, mặc dù một cách công khai Mỹ vẫn luôn duy trì “sự mơ hồ chiến lược” về tác động của hiệp ước trong trường hợp bùng nổ chiến sự ở Biển Đông.

    Sau nhiều tuần thảo luận, thương lượng, vào giữa tháng 6 các quan chức Mỹ đã làm trung gian cho cái mà họ tin rằng là một thỏa thuận cùng rút lực lượng của hai bên. Vì quá mệt mỏi, bị áp đảo về số lượng và thiếu những lựa chọn khác có tính khả thi, Manila đã rút số tàu còn lại với lý do có một cơn bão sắp đến để đỡ mất mặt. Trung Quốc, trái lại, không tuân theo hạn chót đã được thống nhất và vẫn giữ lại các tàu biển ở bãi cạn, nơi mà họ hiện nay vẫn còn thường xuyên tuần tra.

    Mặc dù quân đội Mỹ vẫn có khả năng ngăn chặn chiến tranh giữa các cường quốc ở Châu Á, nhưng nguy cơ xung đột trên quy mô lớn là hết sức xa vời. Thay vào đó, sự bất ổn khu vực sẽ dễ nảy sinh hơn từ các tranh chấp và cãi vã nằm trong ranh giới nhập nhằng giữa chiến tranh và hòa bình.

    Trung Quốc nắm giữ hàng loạt các lợi thế chiến lược trong môi trường này, một sự thật mà Bắc Kinh chưa bao giờ bỏ qua. Không hề tình cờ khi các tàu biển phi quân sự được coi là lực lượng đi đầu trong chính sách cưỡng ép của Trung Quốc ở Bãi đá Scarborough. Điều này giúp bảo đảm tranh chấp sẽ được dàn xếp như một cuộc chiến không cân xứng giữa lực lượng tuần duyên hùng hậu của Trung Quốc và một lực lượng tương tự gần như không tồn tại của Philippines. Bắc Kinh tận dụng lợi thế này hết mức có thể, nhưng vẫn giữ dưới ngưỡng quân sự hóa, nhằm tránh khả năng đáp trả của Hải quân Mỹ.

    Cùng với khoảng cách khá xa giữa năng lực biển của Trung Quốc và của Philippines, Bắc Kinh cũng khai thác lợi ích bất đối xứng với Mỹ. Các quan chức ngoại giao đã nhanh chóng trích dẫn quan điểm của các nhà yêu nước cả ở trong quân đội (PLA) và trong dân chúng Trung Quốc, kêu gọi chính phủ sử dụng vũ lực chống lại Philippines. Các nhà hoạch định chính sách cấp cao ở Bắc Kinh đã gián tiếp đề cập đến yêu sách của Trung Quốc ở Biển Đông là “lợi ích cốt lõi”, một cụm từ được sử dụng cho các vấn đề như Đài Loan và Tây Tạng, theo đó Trung Quốc sẵn sàng tiến hành chiến tranh để ngăn các lực lượng chống đối hoặc các thế lực thù địch đạt được mục đích của họ.

    Đáp lại, các quan chức Mỹ tỏ ra hết sức thận trọng, không muốn khiêu khích đẩy Trung Quốc vào xung đột. Thế lưỡng nan của Mỹ ngày càng rõ nét khi mà Bắc Kinh không muốn thiết lập các kênh ngoại giao đáng tin cậy với Manila. Trách nhiệm đàm phán tìm ra một giải pháp cho khủng hoảng do đó phụ thuộc hoàn toàn vào Mỹ. Hệ lụy phát sinh đó là tranh chấp đã trở thành một vấn đề chủ yếu giữa Mỹ và Trung Quốc, gây ra sự phức tạp liên quan đến việc gìn giữ quan hệ ổn định Trung - Mỹ. Bắc Kinh càng nhấn mạnh điểm này bằng cách đổ lỗi các hành động của Philippines cho Mỹ một cách công khai và riêng tư.
    VHN.NET
    (Còn tiếp)
    bluesaigon thích bài này.
  8. zzzdaicongtuzzz

    zzzdaicongtuzzz Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    20/05/2012
    Bài viết:
    998
    Đã được thích:
    450
    nói chung là từ bải cạn của philippin ta rút ra 1 bài học là không nên tin TQ , chỉ khi nào TQ rút hẳn ta mới rút , và hiện tại cũng còn 1 số tàu của ta ở ngoài đó tuần tra đề phòng TQ , giảm bớt số lượng và vào bờ sửa chửa tàu , theo dụ báo của em thì qua hết mua bảo thằng TQ lại tiếp tục chiêu bài này những có thể cũng là chiêu bài đó nhưng thây thế cái giàn khoan là cai tàu nghiên cứu mà TQ chuẩn bị hạ thủy trogn tương lai không xa nó sẻ là 1 con tàu di động của TQ tới trương sa , bải mac ga xây dụng song chúng nó mới giám đem xuông đó ,vì hiện tại nó phải gấp rút xây dựng 1 nơi có thể tiếp dầu và hoạt động vài ngày , nó sẻ là căn cứ tiếp dầu của TQ để lấn biển , lần này TQ muốn chiếm toàn bộ biển dông chứ không còn là 80% , TQ muốn kiểm soát vinh alacca của malay và singapore mơi giao thương vào đông nam á và đông bắc á , vì thế lần này TQ sẻ làm tới cùng để thật hiện, và họ cần mác ga như 1 căn cứ quan trọng để thực hiện tham vọng chiếm toàn bộ biển đông là cơ sở tiếp dầu và lương thực để duy trì thời gian lâu dài trên biển cho các cuộc tranh chấp với các nước như malay , sin, indo, thai lan , đây là những nước tương lai sẽ là kẻ thù của TQ , em cũng nghe 1 ông thầy hiệu trưởng trường em nói , là năm 2020 TQ sẻ chiếm toàn biển đông, vì thế từ đó em suy luận ra những hành động tương lai sau này của TQ, bài viết của em chỉ "chỉ có tính tham khảo"những hành động tương lai TQ sẻ làm ở biển đông
    bluesaigon thích bài này.
  9. hethong1

    hethong1 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/05/2008
    Bài viết:
    374
    Đã được thích:
    110
    Bạch long Vĩ , TQ buộc phải trao trả thôi vì hầu hết toàn người Việt bao đời đang sinh sống trên hòn đảo đó rồi. Nó ko trao trả có/ nghĩa là nó đang chiếm đóng đô hộ.[/QUOTE]
    Bạch Long Vĩ lúc trước không có người dân ở đâu. Nghe nói thỉnh thoảng có ngư dân ghé qua thôi. Chị bạn của chị mình khoảng năm 1992- 1993 vào thanh niên xung phong rồi ra ngoài đó định cư để xây dựng đảo thanh niên. Ra đợt đầu nghe nói có vài chục đồng chí.
    truonghuyenquanbluesaigon thích bài này.
  10. hethong1

    hethong1 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/05/2008
    Bài viết:
    374
    Đã được thích:
    110
    Bạn là dân ngoại đạo. Có biết gì về cái lò đốt rác ấy đâu mà nói linh tinh. Hãy thử tưởng tượng nhà bạn ở bên cái lò đốt rác thải đấy. Bạn sẽ cảm thấy thế nào. Sức khỏe của con cái và cả của bản thân bạn ai sẽ chịu trách nhiệm?
    Còn cái nồi hơi áp suất đó nữa. Nếu không có các thiết bị an toàn rồi một lúc nào đó nó sẽ phát nổ. Mấy người đứng gần đó ăn cho hết.
    Báo chí thích thổi phồng. Thằng phóng viên cũng muốn kiếm tiền nhuận bút và công với ngu dốt nữa.
    Chưa thấy nhà khoa học , kỹ thuật nào lên tiếng. Một số người dân có đặc điểm thiếu hiểu biết và thích chửi.
    Mọi thứ đều phải dựa trên khoa học kỹ thuât.
    Bạn đọc ở đây sẽ rõ:
    http://www.tiasang.com.vn/Default.aspx?tabid=111&CategoryID=2&News=7698
    HaNoiOld, nguhayuo, bluesaigon2 người khác thích bài này.

Chia sẻ trang này