1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Asean, Trung Quốc, Biển Đông và Việt Nam

Chủ đề trong 'Giáo dục quốc phòng' bởi MMichelHung, 27/06/2010.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. truonghuyenquan

    truonghuyenquan Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    07/05/2014
    Bài viết:
    254
    Đã được thích:
    288
    Nếu để phá tan ( ít nhất là cầu cảng, sân bay ) ở Gạc Ma thì không cần tới Su 34 hay 30 làm gì, vừa tốn kém, vừa không hiệu quả :D
    Chúng ta cho nó làm đường quốc lộ, chúng ta mua đinh về là được :D
  2. yetkieu

    yetkieu Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    19/01/2013
    Bài viết:
    2.055
    Đã được thích:
    629
    Đẳng cấp của anh lùn không cho phép anh dùng biện pháp cầu an như nhà vịt .... Nếu làm như vịt chẳn khác nào Nhật lùn vô tròng của khựa vì bị thế giới đánh giá ngan tầm với nhà vịt.... chịu sự o ép nhưng không dám leo thang vì sợ đối đầu với sức mạnh khựa... Cho nên tớ nghĩ môt dân tôc không thua kém tinh thần nhà vịt, có đủ thực lực làm cho bất cứ đối thủ nào cũng phải ngậm ngùi thì không thể có một kịch bản êm dịu giông như tình hình biển Đông đâu... Tớ chỉ e khựa chỉ quanh quẩn ơ những khu vực mà ai cũng co thể chấp nhận
  3. nguoidentuhatay

    nguoidentuhatay Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    27/05/2003
    Bài viết:
    32
    Đã được thích:
    20
    Há há, chuẩn cmnr. Với khựa vs vịt thì hòa bình cũng chết mà chiến thì cũng chết. Giải pháp cho đám nhân dân là hoặc là lại thuyền thúng, hoặc là đi học tiếng khựa
  4. yetkieu

    yetkieu Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    19/01/2013
    Bài viết:
    2.055
    Đã được thích:
    629
    Xuất hiện bánh trung thu in hình Hoàng Sa, Trường Sa

    [​IMG]
    Một nghệ nhân ở làng Xuân Đỉnh (Hà Nội) đã làm 100 chiếc bánh nướng có dấu mốc chủ quyền Hoàng Sa và Trường Sa nhân dịp Tết trung thu.
  5. 0vuongmac

    0vuongmac Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    11/05/2010
    Bài viết:
    85
    Đã được thích:
    30
    [​IMG]
    Hình ảnh đá Gạc Ma trên tờ "Quan sát" Trung Quốc ngày 30 tháng 8 năm 2014 cho thấy đã có sự thay đổi rất lớn
    Tờ "Liên hợp buổi sáng" Singapore ngày 4 tháng 9 đưa tin, theo chinatimes Đài Loan, Trung Quốc gần dây tiến hành (phi pháp) công trình lấn biển quy mô lớn ở các đảo trên Biển Đông, từ đá biến thành đảo lớn, có thể đậu tàu lớn và máy bay tác chiến quân sự.

    Trung Quốc một khi hoàn thành công trình lấn biển, Quân đội Trung Quốc sẽ xây dựng giống như đảo Phú Lâm (thuộc quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam), xây dựng các loại radar tìm kiếm tầm xa, trạm nghe lén tín hiệu radar, vô tuyến điện.

    Đến lúc đó, toàn bộ các nước xung quanh Biển Đông, kéo dài đến Singapore, eo biển Malacca đều sẽ nằm trong phạm vi nghe lén tín hiệu vô tuyến điện và tác chiến của Trung Quốc. Trung Quốc đã nhanh chóng biến Biển Đông thành "ao nhà".

    Một trong những đảo đá ở Biển Đông - đá Gạc Ma trở thành đảo nhân tạo, đối với Quân đội Mỹ, có nghĩa là, Hải quân Trung Quốc đẩy căn cứ tuyến đầu ở Biển Đông xuống phía nam tới 850 km, một khi khu vực "có sự", hạm đội Quân đội Mỹ từ bắc Ấn Độ Dương, bắt đầu tiến vào eo biển Malacca, thì sẽ nằm trong sự giám sát của máy bay trinh sát tầm xa, trạm nghe lén vô tuyến điện của Quân đội Trung Quốc.

    Đá Gạc Ma chỉ cách thành phố Hồ Chí Minh 830 km, Manila 890 km, miền tây Malaysia 490 km, Kuala Lumpur 1.500 km, vị trí chiến lược rất quan trọng.

    [​IMG]
    Hình ảnh đá Châu Viên ngày 19 tháng 7 năm 2014 do mạng "Quan sát" Trung Quốc ngày 30 tháng 8 năm 2014 đăng tải
    Sẽ có thể cất hạ cánh máy bay Su-30, J-11

    Đá Gạc Ma tương đối lớn, hiện dài 5 km, rộng 400 m, một khi Trung Quốc xây dựng (phi pháp) đường băng sân bay dài 2 km ở đá Gạc Ma, sẽ có thể cất hạ cánh các máy bay chiến đấu hạng nặng như Su-30, J-11, J-10, toàn bộ eo biển Malacca đều nằm trong bán kính tác chiến của chúng, Việt Nam trong tương lai cũng sẽ mất đi chiều sâu tác chiến của khu vực này. Trong khi đó, cảng ở đông bắc đủ để chứa tàu khu trục lớn, cũng có thể xây dựng bến quân sự (những hoạt động này đều là phi pháp).

    Ngoài ra, công trình lấn biển gần đây của Trung Quốc cách đảo Ba Bình (thuộc quần đảo Trường Sa, hiện do Đài Loan đóng quân trái phép) chỉ có 72 km, dựa vào khả năng tác chiến của Hải quân Trung Quốc, một khi cần thiết, Trung Quốc có thể dễ dàng chiếm đảo Ba Bình, bắt cóc lực lượng đồn trú Đài Loan làm con tin, tiến hành đàm phán với Đài Loan. Trung Quốc tiến hành lấn biển cũng đã "kẹp" đảo Ba Bình vào giữa.

    Nghe lén Quân đội Mỹ và các nước xung quanh Biển Đông

    Trung Quốc nếu triển khai radar có cự ly dò tìm 500 km ở đá Gạc Ma thì vùng trời xung quanh, bao gồm toàn bộ lãnh thổ của Brunei đều nằm trong phạm vi bao quát.

    Trong dò tìm đối hải, radar của Quân đội Trung Quốc cũng có thể trinh sát được hạm đội tàu sân bay của Quân đội Mỹ ở phạm vi khoảng cách xa hơn và tình hình hoạt động của tàu chiến mặt nước của hải quân các nước Việt Nam, Philippines, Malaysia.

    [​IMG]
    Hình ảnh đá Gaven ngày 18 tháng 7 năm 2014 trên mạng "Quan sát" Trung Quốc ngày 30 tháng 8 năm 2014
    Sau khi Trung Quốc xây dựng đảo nhân tạo ở nhiều đá san hô hơn, tiếp theo có thể chính là triển khai thiết bị định vị thủy âm ở vùng biển xung quanh, nghe lén hoạt động tàu ngầm của Quân đội Mỹ, Quân đội Việt Nam và Hải quân Malaysia ở Biển Đông.

    ==========

    Các căn cứ : Đá Gạc Ma, Đá Châu Viên, Đá Gaven, nếu là thời chiến thì chỉ cần vài quả scud hoặc vài chục quả club-S là sẽ bị vô hiệu hóa.
    Nhưng tại sao TQ vẫn đổ tiền vào xây ?
    Vì mục đích của nó là sử dụng trong thời bình là chính-phục vụ âm mưu "lấn dần". Sau khi xây xong, máy bay chiến đấu Tàu ghẻ sẽ hàng ngày lượn lờ gần không phân Philipin, Bru nây, Malay, In đô, Singapora, đảo Phú Quốc, tạo ra một tình thế căng thẳng, gây áp lực lớn cho các nước Đông Nam á !
  6. danny96

    danny96 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/07/2007
    Bài viết:
    198
    Đã được thích:
    208
    Đã có giặc ngoài , vậy thù trong lớn nhất của Việt là ai?
    Làm tan nát hàng loat các nhà sản xuất nhỏ lẻ, 1 hộ kinh doanh nhỏ lẻ quy mô 30 người,mỗi người nuôi thêm 3 , ho kinh doanh cá thể đó đã nuôi sống 100 người đó các bạn, sau 3 năm doanh nghiệp đo tich luỹ thực luc cho đất nươc, giảm tội phạm, giảm .....
    Tôi pham đó là buôn lậu, buôn từ cây tăm tới máy công nghiêp, tư cái trứng đến bộ salon

    Phá sản vì kinh doanh quần áo thời khó khăn
    Từng là chủ một xưởng may quần áo với tài sản gần 4 tỷ đồng cùng 30 công nhân, nay chị Hoàng Liên (Mai Động, Hà Nội) phải rao bán toàn bộ tài sản để trả nợ.
    “Ngoài sự khác biệt về mẫu mã, chất lượng sản phẩm, nguồn hàng được “đánh” từ đâu cũng hết sức quan trọng” - chị Kim Phụng, chủ shop thời trang TA (đường Nguyễn Trãi), phân tích. Theo chị Kim Phụng, xu hướng “đánh” hàng của các shop cũng rất đa dạng. Người có tiềm lực tài chính mạnh, phân khúc đánh vào giới có tiền thì thường chọn cách qua tận Trung Quốc xem mẫu, đặt hàng và “bao lô” độc quyền mẫu mã trong một thời điểm nào đó.

    “Những nhóm này thường đặt các loại thương hiệu quốc tế nổi tiếng. Chỉ cần qua tới nơi chọn mẫu, sau đó về VN sẽ có người chở tận tới shop” - chị Phụng tiết lộ.

    Với cách này, đương nhiên giá bán sẽ cao vì chi phí đi lại, trả mẫu độc quyền cho nhà sản xuất bên Trung Quốc đều được tính vào giá thành. Với những người chọn bán hàng phân khúc trung bình khá trở xuống, nguồn cung từ Campuchia, Trung Quốc hoặc từ các cơ sở may trong nước, trong đó đầu mối cung ứng tập trung phần lớn ở chợ An Đông.
    [​IMG]
    ế khách
    Yêu cầu nhà nước hãy xem là giặc, đây chỉ là 1 ngành nghề còn nhiều ngành khác cũng lâm vào cảnh như thế
    Trao đổi với PV Thanh Niên, Cục trưởng Cục Điều tra chống buôn lậu Nguyễn Phi Hùng, cho biết các điều tra viên của Cục bắt giữ số hàng trên vào đêm 31.8. Từ nguồn trinh sát ban đầu cho thấy, lợi dụng đợt nghỉ lễ 2.9, một số nhóm buôn lậu tập kết số lượng lớn hàng bách hóa tại khu vực cửa khẩu Đồng Đăng (Lạng Sơn) và Móng Cái (Quảng Ninh) vận chuyển về các tỉnh Bắc Ninh và Hưng Yên, sau đó đưa vào các tỉnh phía nam tiêu thụ. Kết quả kiểm tra sơ bộ, hàng hóa trên 8 xe ô tô có trọng lượng khoảng 100 tấn, bao gồm hàng trăm loại mặt hàng xuất xứ từ Trung Quốc, trong đó có súng đồ chơi trẻ em, đồ điện, điện tử, xe đạp điện, phụ tùng ô tô, phụ gia thực phẩm, trứng gà, mỹ phẩm, quần áo, vải các loại… Trong số hàng hóa vi phạm có cả biển số xe ô tô giả. Tổng trị giá hàng hóa ước khoảng 10 tỉ đồng.
    [​IMG]

    Bao nhiêu ngươi tán gia, bao nhiêu thất nghiệp do những con Buôn này, phá sản nghiệp nguoi khác , đó là tôi ác,
    Xử nặng, công khai mạng truyên thông những đầu nậu góp phần nâng sức manh đat nươc
    Buôn nhiêu thế, sao không phải án 15 năm, hàng 10 tỷ phạt 30 tỷ xem còn đi buôn nũa hay không?
  7. yetkieu

    yetkieu Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    19/01/2013
    Bài viết:
    2.055
    Đã được thích:
    629
    Lảnh đạo cấp cao TT thăm Vịt lần gần đay tỏ ra hối hận không đi theo con đường giải phóng dân tộc như nhà vịt cũng vì quá tin vào thằng láng giềng tốt..... Giờ vịt đang giương cao ngọn cờ " thoát Trung" thì có vẻ TT đã rút được bài học lịch sữ

    Quốc hội Triều Tiên sẽ củng cố nỗ lực "thoát Trung"?


    - Quốc hội Triều Tiên quyết định triệu tập họp SPA vào ngày 25/9 tới. Nhiều đồn đoán rằng SPA sẽ củng cố nỗ lực thoát Trung của Triều Tiên.
    • Đây là kỳ họp thứ hai trong năm nay. Kỳ họp đầu tiên của Đoàn Chủ tịch Hội nghị Nhân dân tối cao (SPA) trong năm 2014 đã diễn ra vào ngày 9/4 và bầu các chức danh chủ chốt, theo đó, ông Kim Jong Un tiếp tục được bầu làm nhà lãnh đạo cao nhất của Triều Tiên kiêm chức Chủ tịch thứ nhất của Ủy ban Quốc phòng, ông Pak Pong Ju tiếp tục giữ chức Thủ tướng, ông Kim Yong-nam tiếp tục làm Chủ tịch Ủy ban thường vụ Quốc hội và ông Choe Thae Bok tiếp tục giữ cương vị Chủ tịch SPA.

    Triều Tiên đang tìm mọi cách để giảm bớt sự phụ thuộc vào Trung Quốc
    Nhiều đồn đoán cho rằng tại kỳ họp lần này, SPA sẽ củng cố nỗ lực thoát Trung của Chủ tịch Kim Jong Un. Dưới thời của nhà lãnh đạo trẻ tuổi này, đặc biệt trước thời điểm diễn ra kỳ họp quốc hội, Triều Tiên đã phát đi nhiều tín hiệu cho thấy nước này đang cởi mở hơn quốc tế để thoát khỏi tình trạng cô lập, giảm bớt khó khăn về kinh tế, đặc biệt là giảm dần sự phụ thuộc vào Trung Quốc.

    Trong diễn biến mới nhất, trong chuyến thăm làm việc tại Triều Tiên hôm 2/9 của ông Alexander Torshin, Phó Chủ tịch thứ nhất của Hội đồng Liên bang (Thượng viện Nga), hai bên đã bàn về việc mở rộng các mối quan hệ liên nghị viện, tăng cường hợp tác kinh tế và trao đổi văn hóa.

    Tại cuộc gặp với Chủ tịch Hội đồng Nhân dân Tối cao Triều Tiên Choe Thae Bok, ông Torshin đã cảm ơn Bình Nhưỡng có quan điểm tích cực và cân nhắc về cuộc khủng hoảng ở Ukraine, cũng như ủng hộ Nga tại diễn đàn Liên hợp quốc về vấn đề này.

    Theo ông Torshin, Triều Tiên hiểu rõ thế nào là biện pháp trừng phạt và một dân tộc chia rẽ, do vậy nhận thức được “sự thật lịch sử trong tình huống này thuộc về Nga”.

    Phó Chủ tịch Thượng viện Nga cũng mời các nghị sỹ Triều Tiên đến thăm bán đảo Crimea vốn đã sáp nhập vào Liên bang Nga từ hồi tháng Ba năm nay.

    Trong khuôn khổ cuộc gặp, Phó Chủ tịch Thượng viện Nga cũng kêu gọi mở rộng quan hệ thương mại song phương giữa hai nước. Ngoài ra, ông Torshin cũng cam kết giới thiệu cho các công ty du lịch Nga về cơ sở hạ tầng du lịch của Triều Tiên nhằm hướng du khách Nga đi du lịch tới quốc gia châu Á này.

    Với Mỹ, quốc gia bị coi là kẻ thù số một của Triều Tiên, hai bên cũng thúc đẩy các nỗ lực hòa đàm với Bình Nhưỡng về việc phóng thích ba công dân Mỹ hiện đang bị phía Triều Tiên giam giữ. Tương tự, Triều Tiên đã tiến hành những cuộc họp bí mật với Nhật Bản bàn về vấn đề bắt cóc công dân. Đổi lại, Nhật Bản dỡ bỏ một số biện pháp trừng phạt đơn phương đối với Bình Nhưỡng.

    Dự kiến, nhà ngoại giao kỳ cựu Kang Sok-ju, Bí thư phụ trách đối ngoại của Đảng Lao động Triều Tiên, dự kiến sẽ thăm châu Âu 10 ngày bắt đầu từ tuần này, trong khi Ngoại trưởng Triều Tiên Ri Su-young cũng có kế hoạch công du tới Mỹ để tham dự cuộc họp Đại hội đồng Liên hợp quốc vào cuối tháng này.
  8. danny96

    danny96 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/07/2007
    Bài viết:
    198
    Đã được thích:
    208
    này thì tin Trung nhé, sao còn phải bận tâm gì hàng lenovo, oppo, huawei , ....

    [​IMG]
    (Minh họa: Ngọc Diệp)

    Những ngày qua, Trung Quốc lại tiếp tục có những hành động trái phép trên Biển Đông. Không chỉ gây hấn với ngư dân trên biển, ngày 2/9,tàu Coconut Princess của Trung Quốc rời bến với dự định đưa 216 hành khách tới các đảo trong Nhóm Lưỡi Liềm gồm bãi Xà Cừ, đảo Ba Ba và đảo Ốc Hoa tại quần đảo Hoàng Sa cúa Việt Nam.
    Đây không phải là chuyến “du lịch trá hình” đầu tiênbởi trước đó, vào tháng 4/2013, Công ty TNHH cổ phần vận tải biển Hải Hiệp đã đưa hơn 3.000 du khách tới tham quan một số đảo thuộc chủ quyền của Việt Nam tại Hoàng Sa.

    Tuy nhiên, hành động “du lịch” của Trung Quốc không đánh lừa được dư luận quốc tế. Tạp chí Diplomat có trụ sở ở Tokyo chuyên viết về khu vực châu Á Thái Bình Dương nhận định đây thực chất là những toan tính chính trị.

    “Bằng cách đưa các tàu du lịch thường xuyên tới Hoàng Sa, Trung Quốc đã củng cố tuyên bố kiểm soát tuyệt đối khu vực. Các tàu du lịch cung cấp nơi ăn ở của du khách, cho phép Trung Quốc đưa được một lượng lớn người tới mà không cần phải xây dựng hạ tầng cơ sở như yêu cầu ở trên mặt đất”. Tờ Diplomat nhận định.

    Ngày4/9, người phát ngôn Bộ Ngoại giao Việt Nam Lê Hải Bình đã tuyên bố “yêu cầu Trung Quốc chấm dứt ngay các hoạt động sai trái này.”

    Thực ra, hành động của Trung Quốc không lạ. Họ đã nhiều và rất nhiều lần có những hoạt động trái phép trên lãnh thổ Việt Nam.

    Tuy nhiên, điều đáng “ngạc nhiên” là hình như đã thành thông lệ, cứ khi nào có cuộc gặp gỡ cấp cao của lãnh đạo hai nước thì phía Trung Quốc lại tiến hành những hành động khiêu khích hoặc xâm lấn trái phép.

    Nhớ lại dịp 10/2011, trong chuyến thăm Trung Quốc của TBT Nguyễn Phú Trọng, hai bên đã ra Tuyên bố chung, trong đó có đoạn: “Trước khi giải quyết dứt điểm tranh chấp trên biển, hai bên cùng giữ gìn hòa bình, ổn định trên Biển Đông, giữ thái độ bình tĩnh và kiềm chế, không áp dụng hành động làm phức tạp hóa hoặc mở rộng thêm tranh chấp…”. Thế nhưng sau đó, họ thành lập các cơ quan hành chính trên đảo Hoàng Sa của ta và tiến tới thành lập cái gọi là “TP. Tam Sa”.

    Trong chuyến thăm Trung Quốc của ************* Trương Tấn Sang tháng 6/2013, Việt Nam và Trung Quốc đã ra Tuyên bố chung khẳng định: “Hai bên đã nhìn lại quá trình phát triển quan hệ Việt-Trung, nhất trí cho rằng tình hữu nghị Việt-Trung là tài sản chung quý báu của nhân dân hai nước…” thì ngoài biển họ gây hấn, giở trò bắt giữ trái phép tàu thuyền của ngư dân ta.

    Mới chiều ngày 27/8/2014 vừa qua, trong cuộc gặp tại Đại lễ đường Nhân dân Trung Quốc với ông Lê Hồng Anh, Ủy viên Bộ Chính trị, Thường trực Ban Bí thư - Đặc phái viên của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng; Tổng Bí thư - Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình còn khẳng định: “Đảng, Chính phủ và nhân dân Trung Quốc hết sức coi trọng phát triển quan hệ với Việt Nam, luôn kiên trì phương châm hợp tác hữu nghị với Việt Nam và sẽ cùng với Đảng, Nhà nước, Chính phủ Việt Nam cố gắng thúc đẩy quan hệ đối tác hợp tác chiến lược toàn diện Việt - Trung tiếp tục phát triển…”

    Thế mà ngay sau đó, Trung Quốc lại có những hành động du lịch đầy “kỳ quặc” kiểu nói một đằng, làm một nẻo.

    Cứ trên nói một kiểu, dưới làm một kiểu, bất nhất thế này, lươn lẹo thế này thì làm sao có được niềm tin để “phát triển quan hệ” như lời ông Chủ tịch Tập Cận Bình?
  9. danny96

    danny96 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/07/2007
    Bài viết:
    198
    Đã được thích:
    208
    Đến cuối năm 2014, nhập khẩu từ Trung Quốc chạm mốc 40 tỉ USD, mà nhập những gì vậy? Đó là giày dép, áo quần, vải vóc, nơ kẹp tóc, cái kềm, cái búa, cái đài, cây tăm xỉa răng, hạt lúa giống và cả cái nịt ngực của phụ nữ…
    Vậy ai là người đứng ra chịu trách nhiệm???, Việt là bãi rác cho Trung.
    sau đây là ý kiến khách quan, mong VIP quan tâm thay giùm ông Bộ trưởng Công thương
    (Dân trí) - Đến cuối năm 2014, nhập khẩu từ Trung Quốc chạm mốc 40 tỉ USD, mà nhập những gì vậy? Đó là giày dép, áo quần, vải vóc, nơ kẹp tóc, cái kềm, cái búa, cái đài, cây tăm xỉa răng, hạt lúa giống và cả cái nịt ngực của phụ nữ…
    [​IMG]

    1 - Lê Văn Cường (e-mail: lvcuong.ktnd@gmail.com ) - 07:32 03-09-2014
    [​IMG]Tôi cứ nghĩ về trách nhiệm của Bộ Công thương phải quản lý các đơn vị doanh nghiệp VN để tạo 1 sự thống nhất, đồng bộ, nhất trí và hiệu quả cao trong phát triển nền kinh tế nước nhà. Bao nhiêu lần rồi các tiểu xảo trong mua - bán, cạnh tranh của doanh nghiệp Tàu đã đưa chúng ta đi hết khó khăn này đến vất vả khác. Chúng ta lluôn bị thụ động, thua thiệt ngay chính trên sân nhà vậy mà Bộ công Thương vẫn chưa tìm ra giải pháp nào đồng bộ để khắc phục. Tôi xin hỏi : vậy trách nhiệm, thành tích của Bộ này thời gian qua cụ thể là gì, được đánh giá công khai bao giờ chưa và đánh giá đó như thế nào ???;
    2 - Lê Xuân Thuỷ (e-mail: lexuanthuy1962@yahoo.com.vn) - 07:42 03-09-2014
    [​IMG]Con số nhập siêu lớn từ Trung Quốc vào nước ta,theo tôi nghĩ lý do chính là thương gia Trung quốc...khéo tiếp thị, có chính sách tiền mãi,hậu mãi...nên thu hút thị trường tiêu thụ Việt Nam chăng ???
    3 - Văn Minh (e-mail: vanminh@gmail.com) - 07:57 03-09-2014
    [​IMG]Trong nền kinh tế thị trường, mọi hàng hóa được tiêu thụ là hàng hóa phù hợp với nhu cầu. Chuyện nhập siêu nói lên rằng người tiêu dùng Việt Nam thực sự coi hàng hóa từ Trung Quốc là hàng hóa phù hợp: phù hợp với nhu cầu và với túi tiền. Chuyện người Việt lấy đâu ra tiền để mua ngần đó hàng hóa Trung Quốc cũng không phải là vấn đề lớn. Mỗi người tự biết cách chi tiêu hợp lý. Người dân càng mua nhiều hàng Trung Quốc càng chứng tỏ họ vẫn có tiền và ưa thích dùng những hàng hóa này. Nếu không có tiền họ đã không mua. Nếu không có hàng Trung Quốc, có thể họ đã phải mất nhiều tiền hơn để có những sản phẩm mà họ muốn có. Vấn đề chỉ nằm ở doanh nghiệp và các cơ quan chức năng Việt Nam. Doanh nghiệp đang đấnh mất thị trường trong nước cho hàng hóa Trung Quốc; còn các cơ quan chức năng chưa biết cách giúp các doanh nghiệp tăng sức cạnh tranh với hàng Trung Quốc. Kết quả là Việt Nam đang đánh mất nhiều cơ hội việc làm và doanh thu.
    4 - tuan anh (e-mail: tananh2223@gmail.com) - 08:02 03-09-2014
    [​IMG]Ở Việt Nam đến khổ khi mở một cửa hàng kinh doanh: nào là chi cục quản lý thị trường, thuế, UBND xã phường, cơ quan chuyên môn đều đến kiểm tra .... thế là chi phí được cộng vào giá thành; người dân phải chịu hết
    5 - Trần Văn Hiếu (e-mail: tranvanhieu8c@gmail.com) - 08:06 03-09-2014
    [​IMG]Tôi nghĩ thực tế con số này còn lớn hơn gấp 2-3 lần. Còn rất nhiều hàng hóa trung quốc vào Việt Nam chưa được thống kê. Chẳng hạn như các hàng hóa như may mặc, điện tử...
    6 - tam (e-mail: haisaotroi_tangem@yahoo.com) - 08:09 03-09-2014
    [​IMG]bai vjet rat hay .
    7 - Trần đức Hùng (e-mail: duchungtran1@yahoo.fr) - 08:24 03-09-2014
    [​IMG]Đọc tin nầy mà đau lòng quá,ai trả lời được câu nầy.Trách nhiệm thuộc về ai, những nhà quản lý cấp vĩ mô nghĩ gì về tình trạng nầy?
    8 - phạm ngọc triển (e-mail: phamngoctrienblc@gmail.com) - 08:32 03-09-2014
    [​IMG]Buồn nhất là nhập cả những nhà máy hoặc toàn bộ dây chuyền công nghệ quá lạc hậu , gây ô nhiễm môi trường độc hại nặng mà Trung Quốc thải ra như các nhà máy sản xuất phốt pho vàng ở khu công nghiệp Tằng Loỏng ( tỉnh Lào Cai), sau đó Trung Quốc lại nhập lại sản phẩm về tái xuất đi các nước khác... Nay dân ở khu công nghiệp Tằng Loỏng bị ảnh hưởng xấu do các nhà máy phốt pho vàng nhập công nghệ, máy móc của Trung Quốc , nhà nước lại phải bỏ nhiều tỷ đồng ra đưa dân đi nơi khác. Đúng là ...tiền mất tật mang.
    9 - long (e-mail: longnmtbc@gmail.com) - 08:35 03-09-2014
    [​IMG]Đến năm 2020 VN cơ bản là một nước công nghiệp phát triển mà đến thời điểm này cái bộ nạp cho đt còn chưa làm đc thì nên quay về làm một nước nông nghiệp.
    10 - Huy (e-mail: idmvlc@yah.com) - 08:37 03-09-2014
    [​IMG]Các tầng lớp Sỹ, Nông, Công, Thương, Binh đoàn kết lại thì ngôi sao Việt Nam ắt sẽ tảo sáng trên bầu trời quốc tế. Tương lai chúng ta sẽ có đội ngũ doanh nhân thực sự là doanh nhân chân chính thừa sức cạnh tranh trong nước và sẽ dần đưa hàng hóa chất lượng của Việt Nam ra thế giới.
    11 - Lê Xuân Thái (e-mail: xuanthai.bv@gmail.com) - 08:38 03-09-2014
    [​IMG]Tôi luôn theo dõi tình hình kinh tế của đất nước trong thời gian qua, tối rất buồn và that vọng vào các cấp Lãnh đạo của Nhà nước ta, không có sự phối hợp và định hướng tốt với các doanh nghiệp sản xuất trong nước, trách nhiệm này các bạn không thể đổ hết lỗi cho các doanh nghiệp trong nước được. Tôi rât mong đây cũng là những bài học về chiến lược sản xuất hàng tiêu dung và các thiết bị máy móc, phải nhìn thấy được việc đó, bởi vì mỗi khi tôi nghe thấy từ Công nghiệp nghiệp hóa, hiện đại hóa, sao tôi lại thấy buồn quá. không nên để cho người dân, thất vọng vào chính sách, chiến lược của các cấp Lãnh đạo Nhà nước.
    12 - Lưu Minh Vững (e-mail: luuminhvung@yahoo.com) - 08:40 03-09-2014
    [​IMG]Xuất khẩu bằng 1/3 nhập khẩu, nghĩa là Việt Nam phải mất 2 x 40/3 = 26,66 tỉ USD trả cho Trung Quốc. Điều tệ hại ở đây là nhập khẩu những hàng hóa mà Việt Nam có sẵn nguồn vật liệu và khả năng sản xuất ra sản phẩm có chất lượng tốt hơn nhiều ? Nguyên nhân làm Việt Nam nghèo nàn chính là ở chỗ này, cán bộ Nhà nước chỉ biết thống kê các con số rồi ngồi vẽ ra các luật thu thuế của dân, tiền thu thuế của dân và tiền bán tài nguyên khoáng sản … đổi sang USD rồi mua hàng của Trung Quốc. Như vậy, không biết là do vô tình hay cố ý làm nghèo đất nước , đồng thời làm giàu cho Trung Quốc ? Đọc sơ yếu lý lịch tóm tắt của cán bộ toàn là Tiến sĩ, Thạc sĩ kinh tế, chính trị … Bộ nào cũng có mấy vụ, có mấy viện nghiên cứu … Tóm lại, Việt Nam nghèo nàn không phải do dân mà nguyên nhân chính là do cán bộ với hàng loạt chính sách làm dân nghèo đi đồng thời mất hàng tỉ USD cho Trung Quốc
  10. dragonboy1080

    dragonboy1080 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    03/01/2006
    Bài viết:
    5.265
    Đã được thích:
    880
    Các bác đừng hi vọng hão huyền là 1 ngày nào đó công nghiệp nước nhà ngang ngửa được với TQ để mà cạnh tranh được với nó <== KHÔNG BAO GIỜ CÓ CỬA HẾT!

    Các bác nên vui vẻ chấp nhận làm thị trường tiêu thụ của nó, bãi rác công nghiệp của nó, cho công nhân nó sang làm việc, cho dân nó sang du lịch v.v.. <== XU THẾ NÀY LÀ KHÔNG THỂ ĐẢO NGƯỢC

    Nguyên nhân là bọn Tàu nó rất giỏi cái mà quan cũng như dân ra rất thích, đó là HỐI LỘ! Nó là bậc thầy của TG về hối lộ còn VN ta là bậc thầy của TG về... ăn hối lộ!

    Trung Quốc, nạn tham nhũng sau bộ mặt hào nhoáng (P. 1)

    [​IMG]

    Diên Vỹ chuyển ngữ – Theo Dân Luận – 1 Sep 2014

    Evan Osnos – Thời của tham vọng: theo đuổi giàu sang, sự thật và niềm tin trong nước Trung Quốc mới. NXB Farrar, Straus & Giroux, 2014.

    Từ bên ngoài, chúng ta thường xem Trung Quốc như một bức tranh biếm hoạ: một quốc gia của những kẻ độc tài thực tế và những con người chăm chỉ học hỏi đến nhẫn tâm với hoài bão thống trị nền kinh tế toàn cầu – hoặc một tên khổng lồ Goliath rối trí, bị hoàng hoành bởi nạn tham nhũng và đang ở ngưỡng cửa của trì trệ. Điều chúng ta không thấy là những người dân thường lẫn tầng lớp quyền lực đang làm lại cuộc đời trong khi quốc gia họ đang trải qua những thay đổi mạnh mẽ.

    Là một phóng viên thường trực của tờ New Yorker, Evan Osnos đã sống tại Trung Quốc trong nhiều năm, chứng kiến được những đổi thay to lớn về chính trị, kinh tế và văn hoá của quốc gia này. Trong cuốn Thời của Tham vọng, ông tường thuật những đụng độ lớn nhất xảy ra trên đất nước này: sự va chạm giữa sự đi lên của mỗi cá nhân và việc Đảng Cộng sản đang vất vả để giữ quyền kiểm soát. Ông đặt ra những câu hỏi hóc búa: Tại sao một chính quyền thành công trong việc đưa người dân ra khỏi đói nghèo hơn bất cứ nền văn minh nào trong lịch sử lại muốn giới hạn quyền tự do ngôn luận? Tại sao hàng triệu trí thức trẻ Trung Quốc – nhuần nhuyễn Anh ngữ và sùng bái văn hoá phổ thông phương Tây – lại xem mình là những “thanh niên nổi giận”, quyết tâm chống đối sự ảnh hưởng của phương Tây? Người dân Trung Quốc trong mọi tầng lớp xã hội nghĩ gì sau hai thập niên không ngừng nghỉ theo đuổi giàu có?

    Với phong cách kể chuyện tường tận và tính châm biếm đầy sắc sảo, Osnos đã lần theo những diễn biến trong những câu chuyện về những người dân bình thường, qua đó cho thấy cuộc sống tại nước Trung Quốc mới này là một trận chiến giữa hoài bão và độc tài, trong đó cuối cùng chỉ có một bên thắng cuộc.

    Chúng tôi xin trích dịch giới thiệu chương 17 của cuốn sách. Chương này đề cập đến nạn hối lộ, tham nhũng, mua quan bán chức trong bộ máy chính quyền Trung Quốc từ trung ương đến địa phương. Những vụ án kinh tế, tham nhũng nổi bật gần đây cho thấy nhà nước Việt Nam đang theo đúng sát mô hình của quốc gia XHCN anh em này.

    Chương 17: Sau những hào nhoáng

    Điều đầu tiên Hồ Cương giảng giải cho tôi về việc hối hộ một thẩm phán là tầm quan trọng của ẩm thực. “Mọi người đều từ chối lời mời đầu tiên. Sau ba hoặc bốn lần mời mọc, bất cứ ai cũng chấp nhận – và một khi anh đã ăn uống với nhau, anh đang trở thành gia đình.” Trong mọi bình phẩm về nạn tham nhũng ở Trung Quốc, chi tiết về việc nó hoạt động ra sao: những cơ chế tinh vi, những thủ tục và những cấm đoán… vẫn là điều bí ẩn đối với tôi. Trong những năm qua, tôi đã thu thập được một số kiến thức vụn vặt qua việc tìm hiểu cuộc đời của Lưu “Đại nhảy vọt” tại Ma Cao hoặc đọc những phóng sự điều tra trên báo Tài Tân của Hồ Thư Lập. Cho đến khi tôi gặp Hồ Cương, anh ta bắt đầu giúp tôi lấp đầy những khoảng trống còn lại.

    Mới nhìn qua, Hồ Cương rõ ràng không phải là một người thầy của môn nghệ thuật đen về thăng tiến. Khi tôi gặp anh ta, anh đã là một tiểu thuyết gia, một người đàn ông nhỏ con, khó tính vào tuổi năm mươi đang càu nhàu một cách tự hào nhưng lo lắng về đứa con gái của mình và dặn dò những người kèm cặp không được cho nó ăn nhiều quá. Nhưng cũng như nhiều người khác, một khi cơ hội đầy rẫy, anh ta không thể nào cưỡng lại.

    Khi còn ở đại học, Hồ theo ngành triết, và sau khi tốt nghiệp, anh bắt đầu một sự nghiệp êm ả trong Phòng Nhân sự của một trường đại học. Khi nền kinh tế Trung Quốc cất cánh, anh tìm được việc làm tại một công ty đấu giá, chuyên bán những tranh cổ Trung Quốc và nhận lãnh huê hồng sau mỗi bức tranh bán được. “Tôi khám phá ra rằng nhiều bức tranh và trướng người ta gửi tới là đồ giả, điều này làm tôi rất lý thú,” anh kể với tôi trong một buổi ăn trưa. “Tôi nghĩ, chà, tôi vẫn có thể bán những món này với giá cao, ngay khi lương tâm tôi cảm thấy áy náy.”

    Lòng áy náy của anh không lưu lại lâu. Anh bị tràn ngập bởi tranh giả đến nỗi cuối cùng cũng tự mình làm lấy và đã ngạc nhiên nhận thấy rằng mình cũng có năng khiếu nhái lại những nét cọ mạnh mẽ của Tề Bạch Thạch hoặc phong cách hiện thực của Từ Bi Hồng. Anh cũng đã mở rộng nghề đấu giá của mình qua lĩnh vực quản lý nhà bị thu hồi, trong đó một chữ ký của một thẩm phán có thể giúp anh kiếm được một món huê hồng hậu hĩnh qua việc bán các toà nhà, đất hoặc những tài sản khác. Dường như ai cũng muốn kiếm phần, Hồ nói. “Thế nên tôi bắt đầu nghĩ, nếu họ làm được, sao mình lại không?”

    Nhưng mọi thứ ở Trung Quốc đều có sự cạnh tranh, nhiều người đang tranh giành cơ hội để hối lộ một vài người có quyền lực, và Hồ nhận ra ngay rằng anh phải làm điều gì trên cả quà cáp. Anh ta phải xây dựng những quan hệ cá nhân, và hoá ra anh lại có tài về khoản này; anh hối lộ những thẩm phán trước hết bằng thuốc lá, rồi tiệc tùng, sau đó là những chuyến đi mát xa. Chẳng ai chỉ dạy anh cả, nhưng anh vốn là một người tỉ mỉ, và đã tạo ra một số luật lệ để tự mình tuân theo: không bao giờ hối lộ một người lạ; tặng tiền bạc vào mùa thu, khi hoá đơn học phí vừa gửi về. Không bao lâu, anh đã bận rộn với vô số quan hệ với các chánh án đến nỗi một ngày anh phải đi đến ba tiệm mát xa. “Ba lần một ngày,” anh nói, nhìn tôi một cách báo động. “Không dễ chịu chút nào, mệt lắm.”

    * * *

    Trong hàng thế kỷ qua, mọi thế hệ lãnh đạo Trung Quốc đều đưa ra chiến lược riêng của mình để xoá nạn tham nhũng. Hồng Vũ Đế trong thế kỷ mười bốn đã ra lệnh tử hình các quan chức ăn cắp, lột da và nhồi rơm vào thi thể của họ như những hình nộm để làm gương. Nhưng những răn đe này cũng chẳng kéo dài được. Quyền cao chức trọng vẫn là con đường chắc chắn để tiến tới giàu sang, đến nỗi một kẻ môi giới tên là Hoà Thân, khi bị bắt vào năm 1799, ông đã thâu tóm một tài sản lớn gấp mười lần ngân sách thường niên của chính quyền. Năm 1935 nhà văn và dịch giả Lâm Ngữ Đường nhật xét rằng, “Ở Trung Quốc, một người có thể bị bắt vì ăn cắp một chiếc ví, nhưng anh ta không bị bắt vì ăn cắp tài sản quốc gia.”

    Trong thời kỳ hiện đại, tham nhũng và tăng trưởng đã cùng nhau bùng nổ. Trong những năm tám mươi, một cây thuốc lá Song Hỷ và cặp rượu gạo hiệu Sao Đỏ cũng đủ để giúp chuyển công tác hoặc đổi được tem phiếu để mua một chiếc máy giặt. Nhưng đến năm 1992, khi nhà nước bắt đầu mở cửa việc phân bố đất đai và nhà máy cho tư nhân, cơn bùng nổ về tham nhũng bắt đầu.

    Trong năm đầu, trung bình giá trị tài sản thu hồi từ những vụ hối lộ đã tăng lên gấp ba, ở mức sáu nghìn đô la. Thuốc Song Hỷ nhường chỗ cho xách tay Hermès, xe thể thao, và học phí cho con cái du học nước ngoài. Thương vụ càng lớn, càng cần cán bộ cấp cao hơn phê chuẩn, và món tiền hối lộ tăng cao theo cấp bậc. Các quan chức và thương nhân bảo vệ lẫn nhau bằng cách câu kết nhau vào các “ô dù”, một bước đi mà các học giả Trung Quốc gọi là “mafia hoá” nhà nước.

    Ban đầu ảnh hưởng từ tệ nạn này mang tính trừu tượng, nhưng chúng mau chóng trở nên rõ rệt. Hết vụ này đến vụ khác, các thảm hoạ khiến dân chúng Trung Quốc giận dữ đều bắt nguồn từ hối lộ, gian lận, tham nhũng và bao che: Những ngôi trường bị sập trong vụ động đất Tứ Xuyên đã bị bòn rút vì nạn lại quả, chuyến tàu tốc hành bị lật tại Ôn Châu được quản lý bởi một ban ngành tham nhũng nhất quốc gia. Trong trường hợp sữa hộp bị nhiễm độc làm chết trẻ em năm 2008, các nông gia nuôi bò và các đại lý trước tiên đã hối lộ các nhân viên kiểm tra của nhà nước để làm ngơ việc các chất hoá học hiện hữu trong sữa. Rồi sau khi các trẻ em bị mắc bệnh, công ty sữa lại hối lộ các hãng truyền thông để ém nhẹm câu chuyện.

    Với óc sáng tạo, mọi thứ đều có thể trở thành món quà hối lộ. Các thương nhân sắp xếp các buổi đánh bạc trong đó các quan chức bảo đảm sẽ thắng. Rượu trở thành một lựa chọn đầy tin cậy đến nỗi truyền thông nhà nước phải thừa nhận rằng sản lượng bán của rượu Quý Châu Mao Đài, thương hiệu rượu nổi tiếng nhất nước, là “một chỉ số tham nhũng của Trung Quốc.” Năm 2011 rượu này bán chạy đến nỗi công ty này đã chia số lợi nhuận lớn nhất trong lịch sử thị trường chứng khoán Trung Quốc. Nhu cầu rượu quá cao khiến công ty phải giới hạn tiêu chuẩn cho mỗi cửa hàng.

    Có lần tôi đến thăm Mao Vu Thức, một nhà kinh tế học cấp tiến. Ông sống gần trụ sở của cơ quan kế hoạch đầy quyền lực của Trung Quốc, Uỷ ban Phát triển và Cải cách Quốc gia. Ông chỉ ra rằng uỷ ban này bị bao vây bởi các cửa hàng bán rượu và đồ sứ. Người dân cần giúp đỡ biết phải mua những món quà này trước khi vào gặp. “Tất cả những người ngoài thành phố vào toà nhà này đều mang những túi xách lớn nhỏ, và khi ra thì tay không,” nhà kinh tế học nhận xét.“Khi các cán bộ ra về, họ mang theo tất cả các túi xách lớn nhỏ ấy, nhưng họ không thể nào xài hết mọi thứ, vì thế họ quay lại bán chúng cho các cửa hàng, các cửa hàng này lại bán lại cho những ai đang đến Bắc Kinh cần giúp đỡ. Con phố của chúng tôi đã trở nên như thế đó.”

    Các công chức nhà nước – trên danh nghĩa có thu nhập từ hai đến ba mươi nghìn đô la một năm – trở thành những khách hàng thường xuyên của Gucci và Louis Vuitton, khiến các cửa hiệu cao cấp tại Bắc Kinh đã cháy hàng mỗi khi có kỳ họp Quốc hội. (Các chính trị gia rút kinh nghiệm và gọi đặt các món hàng mình yêu chuộng trước.) Trong một số trường hợp, một doanh nhân sẽ đi theo một quan chức nào đấy dạo quanh các quầy hàng, nhưng nếu việc này trở nên quá lộ liễu, anh ta sẽ gửi thẻ tín dụng của mình lại để cửa hàng thanh toán nếu cần. Đa phần thì khó mà biết được ai đang chi trả cho ai, nhưng đôi khi một vụ xét xử cũng hé lộ cho thấy đồng tiền được sang tay như thế nào. Khi công an Ma Cao bắt giữ Âu Vân Long, Bí thư Giao thông và Công vụ của đặc khu, ông có một tuyển tập các “sổ tay hữu nghị” trong đó ghi chép các vụ lại quả lên đến cả trăm nghìn đô la.

    * * *

    Điều thứ hai mà Hồ Cương dạy tôi về việc hối lộ một thẩm phán là anh không thu lại bất cứ đìều gì trong ít nhất là sáu tháng. “Tình bạn là vô cùng to lớn,” anh nói. “Một tình bạn vô cùng thân thiết khiến cả hai không giấu nhau điều gì.” Anh vừa nói vừa vun một đống thịt lợn trong tô của mình. “Chỉ sau khi anh biểu lộ lòng trung thành của mình rồi thì anh mới có thể chứng tỏ khả năng của mình – rằng anh có thể làm điều mà anh nói, và anh sẽ luôn làm một cách xứng đáng với người ấy.” Anh ta nheo mắt lại và im lặng nhai trong khi suy nghĩ. “Với những bước này,” anh nói, “ai cũng có thể bị dính vào, và mối quan hệ trở nên chắc chắn không gì phá nỗi.”

    Chiến lược của Hồ Cương không phải là không tốn kém. Trong năm đầu tiên hối lộ các thẩm phán, anh chi đến hai trăm rưỡi nghìn nhân dân tệ tiền quà cáp, gái và ăn uống. Nhưng sau năm năm, nó đã gây lãi rất lớn. Anh đã có được một công ty đấu giá lớn nhất trong thành phố và một dành dụm một món tiền khiêm tốn là 1,5 triệu đô la. Nó trở thành một nhịp điệu đối với anh. “Tôi ngủ cho đến trưa và bắt đầu lịch trình trong ngày, bao gồm cả việc chăm sóc các bồ nhí của các ông ấy,” anh nói.

    Nhưng thậm chí cả bản thân anh cũng muốn đòi hỏi thêm. “Nếu tôi kiếm được ba hay năm triệu một năm, tôi lại luôn suy nghĩ bằng cách nào để kiếm được thêm vào năm tới. Nếu tôi đứng thứ ba trong thành phố, làm cách nào để tôi đứng nhất? Giống như anh chạy, một khi anh đã chạy rồi thì không thể dừng lại được. Anh cứ tiếp tục chạy và chạy. Anh không nghĩ đến những quan hệ một cách tỉnh táo. Về mặt tâm lý, anh đang sống trong thế giới của chính mình.”

    Đối với người ngoài, thường khó mà thấu hiểu hết mức độ tham nhũng ở Trung Quốc, một phần vì nó cách biệt với đa số mọi người. Những du khách đến Trung Quốc, so với những quốc gia đang phát triển khác, không bị hải quan hay công an đòi hỏi những món hối lộ nhỏ nhặt; trừ khi dân ngoại quốc sử dụng trường học hoặc bệnh viện ở Trung Quốc, họ không cảm thấy được nạn tham nhũng trườn vào hầu như mọi ngõ ngách của xã hội Trung Quốc.

    Trên giấy tờ, ngành giáo dục công Trung Quốc bảo đảm miễn phí, nhưng phụ huynh hiểu rõ họ phải trả “phí bảo trợ” để con mình được vào học các trường tốt. Ở Bắc Kinh, lệ phí này lên đến 16 nghìn đô la – hơn gấp đôi mức lương trung bình hằng năm của một người. Trong cả nước, 46 phần trăm giới phụ huynh trả lời một thăm dò cho biết mối “quan hệ xã hội” mật thiết hoặc tiền lệ phí là phương cách duy nhất để con mình có được một nền giáo dục tốt. Đến năm 2011, theo một báo cáo của Học viện Khoa học Xã hội Trung Quốc, chính quyền đã điều tra các vụ tham nhũng với mức độ mỗi ngày một vụ đối với các quan chức cấp bộ, tương đương với chức thị trưởng.

    Mua quan bán chức cũng xảy ra thường xuyên đến nỗi vào năm 2012, Tự điển Hiện đại Trung Quốc, cơ quan quản lý ngôn ngữ quốc gia, đã buộc phải thêm vào từ Mãi Quan - “mua một chức vụ trong chính quyền”. Trong một số trường hợp, những lựa chọn trông giống như một thực đơn nhà hàng. Trong một thị trấn nhỏ ở Nội Mông, chiếc ghế trưởng phòng kế hoạch được bán với giá 103 nghìn đô la. Chức bí thư thị uỷ nằm ở giá 101 nghìn đô la.

    Nó đi theo một logic là: trong những nền dân chủ yếu kém, người ta kiếm chức bằng việc trả tiền để mua phiếu bầu; trong một quốc gia không có phiếu để mua thì anh trả tiền cho những ai có quyền cấp phát những chức vụ ấy. Ngay cả giới quân đội cũng lan tràn nạn bảo kê; các tư lệnh nhận đường dây chi trả từ cơ cấu kim tự tháp gồm những sĩ quan trung thành cấp dưới. Một vị tướng một sao được cho là có thể kiếm được hàng chục triệu đô la từ quà cáp và các thương vụ; một tư lệnh bốn sao có thể kiếm được ít nhất 50 triệu đô la.

    Quốc gia nào cũng có nạn tham nhũng nhưng Trung Quốc đang bước đến mức thượng thừa. Đối với những người nắm chức vụ tối cao, độ cám dỗ đã đạt đến mức mà phương Tây chưa bao giờ gặp phải. Không dễ gì để biết được ai giả và ai thật sự làm giàu từ hai bàn tay trắng, nhưng những chức vụ trong chính quyền là con đường bảo đảm đi đến giàu sang với mức độ riêng của mình. Đến năm 2012 bảy mươi đại biểu giàu nhất trong quốc hội Trung Quốc có tổng tài sản trị giá gần 90 tỉ đô la – hơn gấp mười lần tổng số tài sản của toàn bộ thành viên lưỡng viện Hoa Kỳ.

    * * *

    Việc có quá nhiều tiền và quá ít tính minh bạch đã gây ảnh hưởng đến những nghi thức nghiêm trang của Đảng. Năm 2012 được dành riêng để dọn dẹp cục diện chính trường – việc chuyển giao quyền lực từ một thế hệ lãnh đạo tối cao cho một thế hệ khác. Kế hoạch rất rõ ràng: trong một ngày của mùa thu năm ấy, giới lãnh đạo tương lai sẽ đi lên khán đài của Nhân dân Đại sảnh, lịch sự vỗ tay chúc tụng nhau trước bức tranh Vạn lý Tường thành 18 mét. Nhưng chỉ một tháng sau khi năm mới đến, kế hoạch này bắt đầu đổ vỡ.

    Vương Lập Quân là cựu giám đốc sở công an Trùng Khánh; ông từng được báo chí Đảng ca ngợi vì tính cứng rắn và sáng tạo, bao gồm việc chu toàn quá trình di chuyển nội tạng của tử tù. Nhưng vào ngày 6 tháng Hai ông đã lái xe vào trốn trong lãnh sự quán Hoa Kỳ tại Thành Đô và muốn được người Mỹ bảo vệ. Ông bảo họ rằng ông vừa khám phá ra một vụ giết người, và đổ tội cho xếp của mình là Bạc Hi Lai, bí thư Trùng Khánh, người lúc ấy đang là ứng cử viên hàng đầu cho vị trí trên khán đài của Nhân dân Đại sảnh.

    Nạn nhân là một doanh nhân người Anh tên Neil Heywood, một người đàn ông 41 tuổi thường mặc đồ nhạt với phong cách kín đáo, một “nhân vật trong tiểu thuyết của Graham Greene – luôn luôn lịch lãm, rất quí phái, rất uyên thâm,” theo lời của một người bạn của Heywood kể với truyền thông Anh. Heywood làm việc bán thời gian cho một công ty thu thập tin tức do các cựu thành viên tình báo MI6 thành lập, ông chuyên lái chiếc Jaguar vòng quanh Bắc Kinh với biển số 007. (Bạn bè xem ông giống Walter Mitty hơn là James Bond.) Khi thi thể ông được khám phá vào mùa đông ấy, trong một căn phòng xập xệ của một khách sạn trên núi có tên Lucky Holiday Hotel, công an kết luận ông chết vì rượu, nhưng viên giám đốc công an nói với người Mỹ rằng Heywood được gia đình Bạc Hi Lai thuê để chuyên giải quyết những khó khăn, và khi vợ Bạc không còn hợp với ông, bà đã đầu độc ông đến chết.

    Bạc là một nhân vật lôi cuốn nhất trong giới lãnh đạo chính trường Trung Quốc, một nhà dân túy và thích cổ vũ. Khi sự việc xảy ra, trước đấy tôi đã gặp ông khi ông trên đường thăng tiến, lúc ông đang vận hành Bộ Thương mại, chờ đến phiên được bổ nhiệm vào Bộ Chính trị. Ông là một dạng quí tộc Brahmin của Bắc Kinh, một con người cao ráo, thích đứng trước ống kính, con trai của một lãnh đạo Đảng, với bàn tay mềm mại của một vị vương quan. Vợ ông, Cốc Khai Lai là một luật sư nổi tiếng, từng viết sách kể về những thành công tại toà của mình – một “Jackie Kennedy của Trung Quốc” như một đồng nghiệp của tôi nhận xét.

    Khi Bạc trở thành Bí thư Trùng Khánh, ông nhận thấy được cơ hội để vượt qua những đối thủ cấp tiến và tự cải biến mình trở thành một Huey Long (một chính trị gia dân tuý của Hoa Kỳ trong những năm đầu thập niên 1930 – ND) của Trung Quốc. Ông quấn cờ Mao và kêu gọi dân chúng ca những bài hát đỏ như “Đoàn kết là Sức mạnh” và “Người Cách mạng trẻ mãi.” Ông và ngành công an bắt giữ hàng nghìn trùm doanh nghiệp, đối thủ chính trị, và những người bị cho là tội phạm trong một chiến dịch giam giữ và tra tấn mà ông gọi là “Đánh đổ Xã hội Đen”.

    Khi tôi gặp ông, tôi đang đi theo thị trưởng Chicago Richard M. Daley để xem một nhà vận động chính trị Mỹ phản ứng ra sao trong chính trường Trung Quốc. Chúng tôi đang ngồi đợi bên ngoài văn phòng của Bạc khi ông tung cửa bước ra, cười vang và chào tạm biệt với những người khách trong phiên gặp trước: một phái đoàn châu Phi cao gầy, trông rất thoả mãn vì đã được đón tiếp nồng hậu. Tôi hỏi một trong những cô gái đang châm trà những vị khách ấy là ai.

    “Sudan”, cô trả lời.

    Tại cửa chính, Bạc vẫy tay chào tạm biệt phái đoàn Sudan, xoay bước và giang tay ôm đón người khách kế tiếp. Trước khi tôi được mời vào văn phòng, Bạc buông lời đón chào chúng tôi bằng tiếng Anh, một đặc điểm hiếm có của một quan chức Trung Quốc. Lần cuối tôi thấy ông, ngồi bên cạnh Daley, một người gốc Nam Chicago cục mịch, Bạc Hi Lai trông giống như một ngôi sao màn ảnh.

    Nếu giám đốc Công an Vương Lập Quân không chạy trốn, thế giới sẽ chẳng bao giờ biết được điều gì về Bạc Hi Lai và cái thế giới mà ông tạo ra. Nhưng tiết lộ của Vương là một bất ngờ lớn. Cuối cùng, ông không được hưởng qui chế tị nạn từ người Mỹ; ông thất thểu bước ra khỏi lãnh sự quán và bị chính quyền Trung Quốc bắt giữ, họ truy tố ông tội phản quốc và nhận hối lộ – một thông điệp rõ rệt cho những ai nghĩ đến việc đào tẩu. Nhưng người ta không thể che giấu được tiết lộ của ông, và khi nó rò rỉ ra công chúng, nó bắt đầu phá huỷ những huyền thoại ngay trong trọng tâm quyền lực của Trung Quốc.

    Những tin đồn về Vương đã lan truyền khắp trên mạng cũng như tận các hẻm phố. Bộ máy kiểm duyệt của Đảng tìm cách ngăn chặn chúng, nhưng những thiệt hại chính trị đối với Bạc đã quá nặng nề, chỉ trong vòng hai tháng, ông đã bị cách chức, và chính quyền chuẩn bị đem ông ra xét xử về tội nhận hối lộ, lạm dụng quyền lực và những tội danh khác. Đảng đã tuyệt vọng tìm cách cân bằng giữa việc ra vẻ theo đuổi công lý và ngăn cản việc loan truyền những chi tiết nhạy cảm.

    Trong một phiên xử lấy lệ dài một ngày, người vợ Cốc Khai Lai bị kết án giết chết vị doanh nhân người Anh, dù việc này không làm giảm thiểu mối nghi ngờ của quần chúng; khi bà ra toà với thân hình đẫy đà hơn trong ảnh, người xem truyền hình ở Trung Quốc đồn đãi rằng bị cáo là một người khác được trả tiền để đóng thế vai. (Cho dù chính quyền bác bỏ bao nhiêu, huyền thoại này vẫn lơ lững; nhà bình luận cấp tiến Chương Di Hoà viết “Điều này nhắc ta nhớ đến câu chuyện đứa bé nói có chó sói, nó cứ tiếp tục nói dối cho đến khi chẳng ai tin lời nó và nó bị ăn thịt.”)

    Việc Bạc bị truất phế mang một ảnh hưởng sâu sắc. Một mặt, nó đánh đổ hư cấu về hình ảnh người cán bộ nhà nước khiêm tốn ở Trung Quốc. Trong khi mức lương chính thức của ông tương đương với 19 nghìn đô la mỗi năm, được biết rằng gia đình họ hàng của ông có những doanh nghiệp trị giá hơn trăm triệu đô.

    Đối với giới doanh nhân nước ngoài, số phận của vị thương nhân người Anh làm họ bất an. Nó nhắc nhở họ rằng dù Trung Quốc đang phát triển và lớn mạnh, thói quen băng đảng vẫn tồn tại phía dưới bộ mặt thương mại và chính trị Trung Quốc, và đôi khi lại ngoi lên. Một thương gia mua bán sắt vụn người Anh tên Anil Srivastav kể cho tôi nghe một cuộc mặc cả căng thẳng về một kiện hàng sắt. “Những người này bước vào và kéo tôi ra. Tôi la lên ‘Cứu!’ nhưng chẳng ai đoái hoài,” ông nói. “Họ bỏ tôi lên một chiếc xe khách và chở tôi đi.” Sau đó ông được thả ra, lúc đó ông nghĩ “Tôi chỉ thấy những việc này trong phim ảnh mà thôi.”

    Đối với công chúng Trung Quốc, sự sụp đổ của Bạc chứa đựng một thông điệp mạnh mẽ hơn về những thông tin đang bao vây họ: một tin đồn mà họ trao đổi trên mạng, bị giới kiểm duyệt bác bỏ và cấm đoán, qua đêm đã chuyển thành sự thật. Trên mạng Weibo, một người tên Jieyigogjiang viết “Những tấn công do ‘các thế lực ********* quốc tế’ loan truyền nay trở thành sự thật. Vậy chúng ta nên tin vào những “sự thật” nào khác được truyền thông nước ngoài lật tẩy?”

    (còn tiếp)

Chia sẻ trang này