1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Asean, Trung Quốc, Biển Đông và Việt Nam

Chủ đề trong 'Giáo dục quốc phòng' bởi MMichelHung, 27/06/2010.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. kuyomuko

    kuyomuko Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    21/04/2011
    Bài viết:
    19.987
    Đã được thích:
    29.076
    karate_hndanny96 thích bài này.
  2. yetkieu

    yetkieu Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    19/01/2013
    Bài viết:
    2.105
    Đã được thích:
    659
    Ngày Mai đang bắt đầu từ ngày hôm nay......chuyên nhỏ làm được rồi chuyện lớn sẽ đến thôi

    Việt Nam - Philippines phối hợp tuần tra chung

    Đây là cam kết của Bộ Quốc phòng Việt Nam và Philippines trong lần đầu đối thoại Chiến lược Quốc phòng.

    Tại buổi tiếp Thứ trưởng Quốc phòng Honorio S.Azcueta vào chiều 13/4, Đại tướng Phùng Quang Thanh nhấn mạnh quan hệ giữa Việt Nam và Philippines trong thời gian qua không ngừng phát triển tốt đẹp trên nhiều lĩnh vực, trong đó có quốc phòng.
    danny96 thích bài này.
  3. vms

    vms Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/06/2004
    Bài viết:
    244
    Đã được thích:
    68
    Tương lai gần nếu ngoại giao nhà ta không khéo léo sẽ đẩy căng thẳng leo thang, khi đảo nó đã xây xong các đơn vị đồn trú dài ngày tập trung đủ nó sẽ mở rộng khu vực "cấm đi lại" quanh đảo nó xây, nó sẽ dùng lực lượng Hải cảnh có sự bảo kê của tầu chiến để gây bất ổn tạo cớ là khu vực đang tranh chấp trên biển, không dám ko nghĩ xa hơn nữa
  4. Premium...

    Premium... Thành viên rất tích cực Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    04/09/2013
    Bài viết:
    947
    Đã được thích:
    170
    ngoài ra nó có thể dùng phương án ít hao đạn hơn đó là khi chiếm được một chút nó lại xoa dịu để giảm căng thẳng rồi chuẩn bị những bước tằm ăn dâu kế>:P>:P>:P
    sinbadvking thích bài này.
  5. hunghv63

    hunghv63 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    15/01/2015
    Bài viết:
    29
    Đã được thích:
    6
    Việt nam đang phấn đấu vượt qua trung quốc về mức độ ô nhiễm môi trường chăng
  6. dragonboy1080

    dragonboy1080 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    03/01/2006
    Bài viết:
    5.265
    Đã được thích:
    880
    Bạn làm như nó cứ nằm ưỡn ra đó cho bạn "phá hủy" vậy :))

    Hệ thống đảo đó cùng với tàu ngầm, tàu nổi, máy bay, thậm chí cả tàu đánh cá v.v.. sẽ tạo thành một mạng lưới hậu cần - chỉ huy - tác chiến cực kỳ lợi hại trên Biển Đông.

    Bọn nó đâu có n.g.u mà ném tiền qua cửa sổ. Tiếc rằng VN, Phi, các nước ASEAN, thậm chí cả Nga, Mỹ đều chẳng thể làm gì ngoài việc ngồi nhìn trong bất lực!
    Lần cập nhật cuối: 15/04/2015
    karate_hndanny96 thích bài này.
  7. danny96

    danny96 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/07/2007
    Bài viết:
    198
    Đã được thích:
    208
    Hi
    Nhà mình cứ hành xử thế này thì ai cũng nản
    http://www.tamguong.vn/nong/692507/bo-viet-nam-toyota-dau-tu-manh-vao-indonesia.html
    http://www.vietmachine.com/cong-ngh...33-cong-nghiep-o-to-viet-nam-dang-lui-xa.html

    mà nguyên nhân là
    Công nghệ phụ trợ yếu kém và chính sách bất cập
    Song, chính sách tại Việt Nam liên tục thay đổi đã làm nhà đầu tư này nản lòng. Hơn 10 năm trước, Ford cũng coi Việt Nam là điểm đầu tư hấp dẫn nhưng nay họ cũng không có kế hoạch gì ở Việt Nam mà tập trung vào Thái Lan, Philippines...

    Công nghệ phụ trợ thì có thể sẽ giải quyết chứ chính sách ,mình thấy bi quan, chính sách thì do quan quyết , mà chuyên ngành của quan đôi khi không liên quan gì nên thay đổi xoành xoạch theo đội ngũ tư vấn mà không có chính kiến lãnh đạo.
    Đây cũng là điểm chung trong hầu hết các hoạt động ngoại giao, ngoại thương, .....lãnh đạo thường sống lâu lên lão làng hay là thuyên chuyển vị trí cứ mỗi 4-5 năm, rốt cuộc cái gì thì cũng biết nhưng chuyên thì chẳng chuyên thứ gì.
    Kết luận lại là :
    Người làm được mọi việc là người không làm được việc gì, cần trọng dụng nhân tài đúng vị trí cho đất nước

    karate_hn thích bài này.
  8. codosaovang

    codosaovang Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    03/01/2015
    Bài viết:
    2.323
    Đã được thích:
    3.806
    ai bảo ta ngồi nhìn bất lực, chưa có đầy đủ thông tin thì đừng phiến diện thế, tất cả những thông tin về việc mở rộng san lấp của ta ở Trường Sa kể cả có công khai cũng chỉ là phần nào thôi đó, thực tế thì nó mở rộng 10 thì ta cũng phải 5, 6 chứ không đứng yên một chỗ đâu, còn vụ phá hủy kia là dựa trên tình hình thực tế cả đấy, không tự nhiên mà mình nói vậy đâu
    cattrang08sinbadvking thích bài này.
  9. danny96

    danny96 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/07/2007
    Bài viết:
    198
    Đã được thích:
    208
    hi
    chuyện dân gian ngẫm lại cũng có điều hay
    Anh chàng ngốc làm theo vợ dặn

    Ngày xưa có một anh chàng ngốc nghếch đần độn. Từ ngày có vợ, vợ anh thấy chồng ăn không ngồi rồi ngày này sang ngày khác, thì không được vui lòng. Cho nên một hôm, vợ anh thủ thỉ:

    - Ngồi ăn núi lở. Anh phải đi làm một nghề gì nuôi thân, nếu không thì khó mà ăn ở với nhau được lâu dài.

    Ngốc ta đáp:

    - Tôi chữ nghĩa đã không có, đi cày thì dở, làm thợ thì dốt, biết làm nghề gì đây? - Đi buôn vậy! - Người vợ trả lời, tôi sẽ đưa tiền cho anh để anh đi buôn.

    - Buôn gì? - Cái gì có lãi thì buôn. Đầu thì buôn vịt buôn gà, sau thì buôn gỗ làm nhà cũng nên.

    Mấy hôm sau Ngốc ta cầm tiền ra đi. Nhớ tới câu dặn của vợ, nên anh có ý đi buôn vịt. Qua một thôi đường, anh nhìn thấy có một bầy vịt độ một chục con đang kiếm ăn trên mặt đầm. Không biết đó là vịt trời, anh quyết tâm đi tìm chủ bầy vịt để hỏi mua. Gặp một đám trẻ chăn trâu đang chơi trên bờ đầm, anh ghé lại hỏi: “Vịt của ai đó?” Bọn chúng hỏi lại: “Ông hỏi làm gì?” - “Ta muốn mua buôn”. Thấy có người hỏi trớ trêu, bọn chúng đáp liều: - “Vịt ấy của của chúng tôi. Nếu ông mua được cả, chúng tôi bán rẻ mỗi con năm tiền, mười con vị chi là năm quan”. Nghe chúng nói giá rẻ, Ngốc ta không ngần ngại gì nữa ngồi xuống xỉa tiền ra trả. Biết là gặp phải anh ngốc, bọn chúng nhận tiền, chia nhau, rồi bảo anh: “Đó, bầy vịt bây giờ là của ông. Ông ngồi đây mà canh, đến chiều hãy lùa chúng về. Đoạn mỗi đứa cưỡi trâu đi một ngả.

    Ngốc ta ngồi lại bờ đầm canh chừng bầy vịt. Chưa quá trưa, anh định lội xuống nước để lùa vịt về thì bầy vịt nhác thấy bóng người, bay vụt lên trời chớp mắt đã biến mất. Ngốc ta tưng hửng, đành trở về kể lại với vợ. Vợ tiếc của mắng cho chồng một trận nên thân rồi bảo:

    - Đó là vịt trời, nó giống hệt vịt nhà, nhưng biết bay. Sau này trước khi mua muốn biết vịt biết bay hay không, anh cứ giơ gậy lên dứ vào chúng là biết ngay!

    Mấy ngày sau chàng ngốc lại cầm tiền ra đi. Đến chợ thấy có người bán ba con lợn con. Lợn được thả trong một cái rặc quây thành vòng tròn, bờ thành không cao lắm. Anh sà vào hỏi mua. Nhớ lời vợ dặn, nên trước khi trả tiền, anh giơ gậy lên dứ vào mấy con lợn. Mấy con lợn sợ quá nhảy tót ra ngoài rặc, rồi chạy vào bụi mất cả. Người hàng lợn bèn nắm lấy áo anh bắt vạ. Có bao nhiêu tiền vốn mang đi, anh phải lấy ra đền. Xót của, anh mếu máo về kể chuyện lại cho vợ nghe. Vợ lắc đầu:

    - Khốn nạn! Lợn thì làm gì biết bay mà phải dứ. Anh cứ mua đưa về đàng hoàng chả phải thử làm gì mất công.

    Ít ngày sau anh lại mang tiền đi. Lần này anh mua được một gánh nồi đất. Nhớ lời vợ dặn cứ gánh nồi nghênh ngang giữa đường. Mọi người đi đường mà anh gặp đều phải xuống ruộng tránh anh. Không ngờ hôm ấy có một bầy trâu đến mấy chục con được chủ lùa đi ăn. Đường hẹp, trâu không biết tránh nên va vào gánh nồi của anh vỡ gần hết. Anh về kể lại với vợ. Vợ bảo:

    - Chết nỗi! Nồi là vật dễ vỡ, gặp trâu bò hay con vật nào khác ta phải tránh đi lối khác, hoặc chờ cho chúng đi qua sẽ gánh về cũng không muộn.

    Ít lâu sau nữa, anh lại đi buôn. Lần này anh mua được một gánh vôi đá mới nung. Dọc đường anh thấy có một con chuột chết nằm chính giữa mặt đường. Nhớ lời vợ đặn anh lằm bầm: “Chà chà, có con vật này nằm cản đường, ta phải tránh nó mới được. Nghĩ vậy anh không dám bước qua con chuột, bèn lội xuống ruộng nước để tránh. Nhưng không ngờ nước ở đấy hơi sâu, vôi đá chạm phải nước tự nhiên sôi lên ầm ầm, anh hoảng quá vứt cả gánh mà chạy. Về nhà anh khóc lóc kể lại cho vợ hay. Người vợ giẫm chân kêu trời, đoạn bảo anh:

    - Quả là không ai ngu ngốc bằng anh. Thôi bây giờ tiền trong nhà chẳng còn một đồng để buôn với bán nữa rồi.

    Hôm khác, Ngốc ta bỏ nghề buôn, quyết định làm nghề ăn trộm. Chờ tối đến, anh lẻn vào nhà một người nọ. Cuối cùng anh cũng lần mò lục tìm được một số tiền. Nhân trong nhà đèn chưa tắt, anh đưa đến gần để đếm và nhờ tinh mắt anh phân biệt được mấy đồng xấu. Anh liền tìm đến chỗ chủ nhà ngủ, lay họ dậy và nói:

    - Dậy! Dậy mà đổi tiền xấu!

    Chủ nhà đang ngủ ngon giấc sực tỉnh, thấy trong nhà có kẻ lạ mặt bèn hô hoán lên:

    - Bắt, bắt lấy nó! Ngốc ta hoảng hồn vứt cả tiền mà chạy, may thoát được. Về được đến nhà, anh kể lại cho vợ nghe. Vợ bảo:

    - Trời ơi! Còn đổi mới chác mà làm gì. Thôi mai đi kiếm ít gạo về ăn, nhà chẳng còn hột nào nữa.

    Tối hôm sau Ngốc ta lại đi ăn trộm. Anh cũng đào ngạch vào được một nhà nọ một cách dễ dàng. Nhớ lời vợ dặn nên anh không chú ý đến những cái khác mà chỉ đi tìm gạo. Nhưng những chỗ mà anh sờ soạng đều chứa thóc chẳng có hạt gạo nào. Sẵn có cối xay gần đó, anh bèn đổ thóc vào xay. Tiếng xay lúa ầm ầm làm cho nhà chủ tỉnh dậy. Khi họ xông tới toan bắt, anh may mắn lại chạy thoát. Về kể lại với vợ, vợ kêu lên:

    - Ngốc ơi là ngốc! Thôi mai thì thấy gì lấy nấy, cứ đưa về đây, chẳng cần phân biệt gì nữa.

    Tối hôm sau, Ngốc lại lọt vào một nhà khác. Anh vừa vào đến sân đã thấy nhiều thứ đồ đạc nhắm chừng có thể lấy được. “Hừ, vợ ta dặn có gì lấy nấy chẳng cần phải đào ngạch vào nhà làm gì cho mất công”. Nghĩ vậy anh nhặt nhạnh đủ thứ chất một gánh nặng quảy về nhà. Vợ thắp đèn lên xem thì hóa ra toàn là chổi cùn, rổ rách, đòn ghế, gỗ vụn, cào tre, cuốc gãy, lại có cả một nồi nước giải. Vợ chắt lưỡi hồi lâu rồi bảo chồng:

    - Thôi! Mai đừng đi ăn trộm nữa mà có ngày chết oan. Anh cứ chịu nhục làm nghề ăn xin, may ra được miếng gì bỏ vào miệng nuôi lấy tấm thân là được rồi.

    Mấy hôm sau, anh nghe lời vợ chuyển sang làm nghề mới. Gặp một ông quan ăn mặc sang trọng đang đi dạo, anh bước tới ngửa tay xin ăn. Nhưng vừa mở miệng nói mấy câu học được: “Lạy ông đi qua, lạy bà đi lại...”, thì có hai tên lính theo hầu quan đã bước tới quất roi vào đít. Để khỏi ăn thêm đòn, anh ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Về kể lại với vợ, người vợ bảo anh:

    - Đó là ông quan, đừng có đụng đến mà chết. Đi xin thì tìm chỗ đông người, không xin được người này thì còn người khác, thế nào cũng được ăn.

    Hôm sau anh đi xin gặp một đám ma. Nhớ lời vợ dặn anh sà vào chỗ đông người đang xúm xít khóc than ở sau linh cữu rồi ngửa tay xin hết người này đến người khác. Nhưng anh đã chẳng được gì mà lại còn bị mắng chửi đuổi đánh. Anh về kể lại với vợ. Vợ bảo:

    - Đó là đám ma, anh cứ đi theo “ô hô” ít câu là sẽ được người ta cho ăn.

    Ít hôm sau, anh Ngốc gặp một đám đông người khác. Không biết là đám rước dâu, anh làm theo lời vợ dặn, đuổi theo đám đông vừa đi vừa bụm mặt nấc lên mấy tiếng “ô hô”! Những người trong đám rước dâu cho là anh cố ý làm cho họ xui xẻo, liền hò nhau đánh đập tới tấp. Bị đòn đau, nhưng anh cũng cố giật ra được chạy về. Sau khi kể cho vợ nghe, vợ bảo:

    - Đó là đám cưới. Anh chỉ cần đi theo nói mấy câu “Tốt đôi, tốt đôi” là có ăn rồi.

    Ít hôm sau anh lại đi. Gặp một đám đông người đang chữa cháy. Nhớ lời vợ dặn anh đến gần, mồm nói lia lịa: “Tốt đôi! Tốt đôi!” thiên hạ cho anh là thủ phạm đốt nhà vì “tốt đôi”, nói lái là “tôi đốt”, liền bắt anh trói lại nện cho một trận, lại định giải lên quan. Anh phải vất vả lắm mới lạy lục xin thả cho về. Về nhà anh kể lại cho vợ nghe. Vợ bảo:

    - Đó là đám cháy. Thấy vậy anh cứ múc nước dội vào rồi người ta sẽ thưởng công cho.

    Mấy hôm sau anh lại đi. Gặp mấy người thợ rèn đang hì hục đánh trên đe một thanh sắt nung đỏ. Anh bèn múc một vò nước đem đến dội vào sắt, vào bễ lửa nhà thợ rèn. Thấy chuyện trớ trêu, cả mấy người thợ quăng búa xúm lại giã cho một trận nhừ đòn rồi mới cho về. Về nhà anh mếu máo kể cho vợ hay. Vợ bảo:

    - Đó là những người thợ rèn sắt. Anh cứ xông vào quai búa với họ là họ sẽ cho ăn.

    Ít lâu sau anh lại đi. Lần này Ngốc cũng tìm đến một đám đông người. Thấy có mấy người đánh nhau, chẳng nói chẳng rằng anh hùng hổ xông vào giơ tay thụi người này, co cẳng đá người nọ. Mấy người đánh nhau tuy đang còn giận dữ, nhưng thấy một người lạ vô cớ đánh đá mình, bèn bỏ đánh nhau, thụi cho Ngốc một trận. Anh đau điếng chạy về kể lại với vợ. Vợ bảo:

    - Đó là đám đánh nhau. Anh hãy can người ra, miệng nói “dĩ hòa vi quý” không khéo được người ta rủ rê chè chén.

    Ít lâu sau anh lại đi gặp một đám đông người khác. Thì ra họ đang xem hai con trâu đang húc nhau chí tử. Ngốc ta nhớ lời vợ dặn, chạy vào cố sức vỗ về hai con vật, miệng nói: “Thôi dĩ hòa vi quý, đừng báng nhau nữa”. Nhưng không may cho anh, trong lúc đổi thế, một con đã húc nhằm vào người anh làm anh thủng bụng chết.

    Thế là hết đời anh chàng Ngốc.
  10. tiemkich

    tiemkich Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    07/01/2015
    Bài viết:
    4.409
    Đã được thích:
    5.486
    các bác đậu phộng đề hết rùi, sắp tới có 2 tàu chiến xịn của Nhật đến, không biết các cụ nhà ta có cho tàu ra tuần tra trên biển cùng không
    danny96 thích bài này.

Chia sẻ trang này