1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

[b]Nếu bạn thực sự muốn Thành Công[/b]

Chủ đề trong 'Tâm Lý Học' bởi trietgia2006, 30/11/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. voiconlontalonton

    voiconlontalonton Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/09/2003
    Bài viết:
    1.362
    Đã được thích:
    0
    [thở dài] đời người ta có số cả rồi [/thở dài]
  2. trietgia2006

    trietgia2006 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/11/2006
    Bài viết:
    1.052
    Đã được thích:
    0
    Về vấn đề số phận và định mệnh - vốn dĩ là vấn đề rất hay ;tham khảo thêm tại link này ; nếu có đủ thời gian và điều kiện ;tôi sẽ chắt lọc thông tin và tài liệu để viết tiếp ...
    http://www9.ttvnol.com/forum/TamLy/902008.ttvn
  3. trietgia2006

    trietgia2006 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/11/2006
    Bài viết:
    1.052
    Đã được thích:
    0
    ...Chúng ta thử nghiên cứu quan niệm của một số người khác xem họ giải quyết vấn đề ứng xử thế nào với số phận "đen đủi" của mình qua một số trích đoạn trong "How to stop worrying and start living"
    Nếu số phận chỉ cho ta một trái chanh; ta hãy pha một ly nước chanh
    Phải là một người thông minh; một nhà mô phạm mới có thể xử sự như vậy. Những kẻ ngu ngốc tất phải làm khác hẳn, vì nếu không được định mệnh ban cho một thỏi vàng mà chỉ cho một trái chanh, họ sẽ ngồi phịch xuống mà ta thán.Nào "còn hòng gì, còn trầy da tróc vẩy làm gì nữa", nào:"thế là hết hy vọng".Rồi oán trời, trách bạn vò tai kêu trời bất công, thương thân tủi phận. Trái lại người khôn ngoan, khi thấy mình chỉ được trọn vẹn một trái chanh nhỏ, sẽ tự nhủ: "Lần thất bại này dạy ta nhiều điều hay lắm đấy. Phải làm thế nào cho tình cảnh khá hơn bây giờ? Làm thế nào để đổi trái chanh thành ly nước chanh ngon ngọt chứ?" ...
  4. trietgia2006

    trietgia2006 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/11/2006
    Bài viết:
    1.052
    Đã được thích:
    0
    Điều cần thiết ở đời không chỉ là ở chỗ lợi dụng những thắng lợi; cái cách đó một số thằng ngu vẫn biết. Nhưng biết lợi dụng những thất thế mới là điều cần thiết.Muốn vậy phải thông minh và chính cái thiên tư đó phân biệt người khôn với kẻ ngốc
    ....Tôi biết một người mất cả 2 chân mà còn thành công trong việc chuyển bất lợi thành thắng lợi: Ông Ben Fortson.Tôi quen ông tại Atlanta(tiểu bang Georgie) nơi khách sạn tôi ở.Bước vào thang máy, tôi để ý ngay tới vẻ mãn nguyện và vui cười trên mặt ông. Ông cụt cả hai chân ngồi trong góc thang máy trên một cái ghế có bánh xe.Khi thang máy ngừng ở một tầng nọ, ông xin tôi tránh lối cho ông đẩy ghế ra: "Xin lỗi ông ,tôi làm phiền ông quá".Ông nói thế, rồi nhếch mép cười, một cái cười đầy hớn hở, đầy nhân hậu
    Suốt mấy ngày liền, tôi cứ nghĩ đến con người tàn tật mà vẻ mãn nguyện đã lộ ra trên mặt như vậy.Sau, tôi tìm đến ông và yêu cầu ông thuật đời tư cho tôi nghe. Ông vui vẻ thuật lại không chút ngượng nghịu, miệng thỉnh thoảng lại điểm một nụ cười.
    Ông gặp tai nạn năm 24 tuổi.Một hôm đi chặt những cây sào để chống giàn đậu, khi chất những cây sào này trên chiếc xe hơi Ford kiểu cổ xong đâu đấy, ông mở máy quay về ,thì bỗng cây sào tuột xuống gầm xe, mắc vào trục bánh lái làm chết cứng tay bánh ngay lúc xe tới một chỗ quẹo khá hẹp.Chiếc xe cứ như thế chạy thẳng lên lề cỏ và đâm vào một gốc cây. Bác sĩ khám nghiệm thấy ông bị thương nặng ở xương sống làm 2 chân ông bị liệt hẳn.Từ đó muốn cử động phải ngồi trên ghế có bánh xe.
    Tôi hỏi ông làm sao mà chịu đựng tình thế một cách can đảm như vậy, ông đáp: "Mới đầu tôi cũng đau khổ lắm, tôi cũng kêu than,cũng thất vọng. Nhưng dần dần năm này qua năm khác, tôi nhận thấy rằng tức giận cũng chẳng có ích gì , mà chỉ thêm chán nản.Những người xung quanh tôi trìu mến những người tàn tật như tôi, thì ít ra tôi cũng phải trìu mến lại họ chứ!" ...
  5. trietgia2006

    trietgia2006 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/11/2006
    Bài viết:
    1.052
    Đã được thích:
    0

    ...Khi tôi hỏi ông còn coi tai nạn kia là một tai nạn lớn nữa không thì ông lập tức trả lời không và còn cho đó là một diễm phúc lớn nữa.

    Ông giải thích rằng qua thời kỳ đau khổ, ông trấn tĩnh tinh thần và bắt đầu sống trong một thế giới mới.Ông đọc sách và ham mê những áng văn hay.
    Mười bốn năm sau ,hơn một ngàn cuốn sách đã mở trước mắt ông những chân trời mới và mang lại thi vị cho đời ông. Ngoài ra, ông lại bắt đầu chú trọng tới âm nhạc cổ điển và ông thấy rung động trước những hoà tấu khúc mà trước kia ông không ưa.Nhất là ông lại có thời giờ suy tưởng.Ông nói rằng: "Lần đầu tiên tôi biết nhìn thế gian bằng con mắt của người thông minh,hay hơn nữa, của một triết lý gia và cũng lần đầu nhận thấy chân giá trị của mọi vật.Tôi bắt đầu hiểu rằng nhiều mục đích tôi theo đuổi trước đây chẳng bõ công chút nào"
    Ông đọc sách và nhiễm được thú nghiên cứu những vấn đề chính trị ,kinh tế và xã hội.Ông khổ công tra cứu đến nỗi chẳng mấy lúc ông đã có thể diễn thuyết và khảo luận về những vấn đề đó, dù không lúc nào ông rời bánh xe. Ông bắt đầu quen biết nhiều người, và nhiều người cũng biết đến ông.
    Ông Ben Fortson người tàn tật ấy là cố thống đốc của tiểu bang Georgie
    Chú thích:Ben Fortson (1904-1979)
    Ben Fortson served as Georgia''s secretary of state for thirty-three years, including playing a pivotal role in the 1947 "three governors controversy."
    Ben Fortson
    An energetic and much-loved public servant, Fortson remained in office until his death in 1979. He was customarily known as "Mr. Ben," especially to the scores of schoolchildren who visited the capitol each year.
    Born in Wilkes County in 1904, Benjamin Wynn Fortson Jr. attended Emory University at Oxford, the Georgia Institute of Technology, and Starke University. After being involved in a car accident at the age of twenty-four, Fortson used a wheelchair for the remainder of his life. He served two terms each in the state senate and house before being appointed secretary of state in 1946 to fill the unexpired term of John B. Wilson, who died in office. Fortson never faced serious opposition in his seven bids for reelection.
    Fortson was a celebrated storyteller and relished recounting his role in the infamous three governors dispute. In a 1963 series, "Men in Power," published in the Atlanta Constitution, reporter Celestine Sibley wrote:
    Fortson has done more to dramatize for school children and many grownup voters one artifact of state government than any history teacher could hope to do. The great seal of Georgia, which is kept in his office safe, didn''t mean much to anybody until 1947, when Eugene Talmadge died before he could take office as governor and his son, Herman, now U.S. Sen. Talmadge, and the lieutenant governor, M. E. Thompson, both claimed the office. Without the great seal neither man''s official actions could be properly attested. And until the courts acted nobody could find the great seal. Fortson had it hidden under the cushion of his wheelchair?""sitting on it like a setting of duck eggs," he says.
    During his tenure the duties of the secretary of state''s office grew to include a variety of responsibilities not originally assigned,
    Courtesy of Georgia Archives, Office of the Secretary of State
    Ben Fortson
    including maintenance of the capitol and grounds, the governor''s mansion, and Confederate cemeteries. Fortson often said his proudest accomplishment was the construction of the Georgia Archives Building, built in 1965 and named for him in 1982. He initiated a long tra***ion of schoolchildren visiting the capitol and customarily provided teachers with copies of the U.S. and Georgia constitutions and material on Georgia history, a keen maneuver by a savvy political operative.
    Fortson called the accident that left him paralyzed "the best thing that ever happened to me." Sentenced to a short life of invalidism in 1929,
    Courtesy of Georgia Archives, Vanishing Georgia Collection
    Ben Fortson
    Fortson retired briefly to the Wilkes County home he shared with his wife, Mary Cade, and their daughter, Ann, to recuperate. "I had the pleasure most men miss of being able to spend long hours with my little girl," he said. He spent hours reading history, poetry, and literature, and when he became stronger, he began to go fishing. According to one of his stories, he pestered his friends so often to take him fishing that they convinced him to run for the legislature to get him out of town for a few months. He later cre***ed politics with saving his life.
    Fortson was perennially rumored to be a candidate for higher office until he announced his bid for reelection for secretary of state. "Secretary of state is a fascinating job, not like being governor," he was quoted as saying. Fortson died in Atlanta on May 19, 1979, and was buried in Rest Haven Cemetery in Washington, in Wilkes County.
    Suggested Reading
    "Body of Fortson Will Lie in Capitol Rotunda Today," Atlanta Constitution, May 22, 1979.
    Celestine Sibley, "Men in Power: Politics Saved Fortson from Being an Invalid," Atlanta Constitution, December 2, 1963.
    Jean Cleveland, University of Georgia Libraries
  6. trietgia2006

    trietgia2006 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/11/2006
    Bài viết:
    1.052
    Đã được thích:
    0
    ...Ba mươi lăm năm làm nghề dạy học người lớn ở Nữu Ước, tôi nhận thấy một phần đông học trò của tôi tiếc đã không được xuất thân tại một Đại học đường.Họ cho rằng không được mài đũng quần trên ghế một Đại học đường là một điều bất lợi.Điều đó chỉ đúng một phần thôi vì tôi biết nhiều người địa vị rất cao mà không hề đặt chân vào một trường Đại học.Vì vậy nhiều lần tôi kể cho họ nghe truyện một ông không được học hết những lớp sơ đẳng trường làng mà cũng nên danh. Ông là con một nhà cực nghèo. Khi cha ông qua đời, các bạn bè phải góp tiền lại mua giúp cho cỗ quan tài.Còn mẹ ông phải đi làm mười giờ một ngày tại một xưởng may chế dù. Không những vậy bà lại còn đem việc về nhà làm thêm đến tận nửa đêm.
    Tuy sống trong cảnh bần hàn,nhưng từ lúc nhỏ, ông đã rất ham mê đóng kịch. Ông gia nhập một gánh hát tài tử do linh mục làng ông điều khiển .Mặc dầu diễn trước một số công chúng ít ỏi nhưng được trầm trồ khen ngợi, ông cũng cảm thấy khoái trá mênh mông, nên nhất định sẽ trở thành một diễn viên.Rồi từ một diễn viên về những vấn đề thuộc kịch trường, ông trở nên một diễn giả về những vấn đề chính trị.Năm ba mươi tuổi ông được cử vào Hội đồng lập pháp tiểu bang Nữu Ước.Nhưng sức học quá thô thiển của ông không xứng với một địa vị khó khăn như vậy. Ông phải nghiên cứu tỉ mỉ những bản tài liệu dài và phức tạp, khả dĩ đủ hiểu để biết đường mà biểu quyết chống hay thuận.Khi người ta bầu ông vào Ủy ban kiểm lâm, ông một người chưa bao giờ nhìn thấy rừng, ông rất lo sợ.Ông lại ngạc nhiên hơn nữa khi được cử vào Ủy ban kiểm soát ngân hàng quốc gia trong khi ông không biết chút gì về ngành tài chánh.Ông thú thật với tôi hồi đó ông chán nản tới nỗi muốn xin từ chức ngay,nếu ông không sợ xấu hổ với mẹ. Qua cơn thất vọng, ông quyết học 16 giờ một ngày và "làm một ly nước ngon bằng quả chanh định mệnh đã đưa lại".Thế rồi ông thành công, thành công quá tưởng tượng:từ một chính trị gia còm của địa phương ông đã trở thành một trong những nhân vật có tiếng nhất Hoa Kỳ, một người mà tờ Nữu Ước thời báo đã gọi là "Công dân thành phố Nữu Ước được nhiều người yêu chuộng nhất
    Người tôi nói dưới đây là ông Al Smith, đã giữ chức Thống đốc tiểu bang Nữu Ước trong bốn nhiệm kì liền, một việc không tiền khoáng hậu trong lịch sử xứ này.Năm 1928, khi ông là ứng cử viên của đảng dân chủ trong cuộc tuyển cử Tổng thống, sáu Đại học đường - trong số đó có hai Đại học đường Columbia và Harvard đã ban những bằng danh dự cao nhất cho ông , một người chưa học hết cấp sơ đẳng!
  7. bupbeda

    bupbeda Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/04/2006
    Bài viết:
    484
    Đã được thích:
    0
    Tang hoa cho trietgia nhe!

Chia sẻ trang này