1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bà con! Harry Potter và Hoàng tử máu lai tiếng Việt

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi aquarius1902, 17/07/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. bear2809

    bear2809 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/01/2002
    Bài viết:
    629
    Đã được thích:
    0
    Típ típ.... Bản dịch thiếu mất 1 đoạn nhưng thôi tớ cứ copy típ cho các bạn đọc đỡ ghiền vậy
    Người dịch: Spider_Man
    Copy từ nguồn: http://209.61.249.70/halfblood/hbaspx/
    Slughorn nhìn Dumbkedore một cách độc ác một lúc, rồi lầm bầm :? tôi chẳng cho chúng một cơ hội nào cả. Tôi di chuyển liên tục trong cả một năm trời, chẳng ở lại nơi nào quá một tuần cả. Chuyển từ nhà Muggle này sang nhà Muggle khác. Chủ nhân của ngôi nhà này đang đi nghỉ ở đảo Canary. Ở đây rất thoải mái, tôi sẽ rât tiếc khi rời khỏi đây. Điều đó đơn giản thôi, chỉ cần một bùa đông cứng được yểm trên những chiếc chuông chống trộm ngớ ngẩn mà họ lắp đặt và đảm bảo rằng hàng xóm không phát hiện ra ông đang động vào cái piano.
    Tài nhỉ, Dumbledore nói, ?o nhưng nghe như một sự tồn tại mệt mỏi của một lão già đã hết xí quách đi tìm kiếm một cuộc sống yên tĩnh. Bây giờ, nếu như ông đang ở Hogwarts?
    Nếu như ông định nói với ta là cuộc sống của ta có thể bình yên hơn ở cái ngôi trường khó chịu của ông thì ông có thể tiết kiệm lời. Albus, ta có thể đang chạy trốn, nhưng một số lời đồn hài ước đã tới tai ta kể từ khi Dolores Umbridge ra đi. Nếu như đó là cách đối xử của ông đối với các giáo viên trong thời kì này
    Giáo sư Umbridge chạy vào giứa đàn nhân mã, Dumbledore nói, Ta nghĩ rằng ông, Horace, biết rõ về hậu quả của việc chạy vào trong rừng và gọi một đàn nhân mã là ?obọn thú lai bẩn thỉu?
    ?oĐó là điều mà bà ta đã làm à? Slughorn thốt lên, ?o Mụ đàn bà ngu ngốc, chẳng giống bà ta bình thường tí nào?
    Harry nén cười và cả Dumbledore và Slughorn quay sang nhìn nó.
    ?oXin lỗi? Harry vội vàng nói ?o Đó chỉ là ?" Con cũng khôgn thích bà ta?
    Dumbledore đột ngột đứng dậy
    ?o Ông định đi là ?o Slughorn hỏi, trông khuân mặt đầy vẻ hi vọng
    ?o Không, ta chỉ muốn sử dụng phòng tắm của ông thôi?Dumbledore nói:
    ?Ồ? Slughorn nó, thể hiện rõ sự thất vọng ?o Thứ 2 bên trái theo hàng lang ở của vào?
    Dumbledore sải bước ra khỏi phòng. Khi cánh của đóng lại sau lưng cụ, một sự im lặng bao trùm. Một lát sau, Slughoen đứng lên nhưng dường như không chắc là nên làm gì với chính mình. Hắn nhìn lén Harry một cái và đi về hướng lò sưởi và quay lưng lại với nó, hơi ấm tỏa ra sau lưng ông ta
    Đừng nghĩ rằng ta không biết tại sao ông ta lại nuôi dậy mày? hắn nói một cách đột ngột
    Harry nhìn Slughorn một cách đơn giản, Đôi mắt bạc thếch của lão lướt trên cái sẹo của Harry, bây giờ đang tập trung vào khuôn mặt của nó
    ?oMày rất giống cha của mày?
    ?Vâng, cháu đã từng được nghe thế? Harry trả lời
    ?o Ngoại trừ đôi mắt,mày có đôi mắt?
    ?o Giống như mắt của mẹ cháu? Harry đã được nghe nhiều lần và nó cảm thấy mệt mỏi.
    ?oHmn. Ừ, đúng. Là giáo viên thì không nên thiên vị học trò,đương nhiên, nhưng đó là một học sinh cưng của ta. Mẹ của mi. Slughorn thêm vào, nhằm trả lời cho cái nhìn dò hỏi của Harry. Lily Evans,một trong những học sinh xuất sắc nhất ta đã từng dậy. Sôi nổi, hoạt bát, mi biết đó. Một côgái hấp dẫn. Ta đã từng nói với nó là nó nên ở trong nhà của ta. Nhưng ta đã chỉ nhận được một câu trả lời láo xược.
    « Nhà của ông là nhà nào »
    Ta là người phụ trách nhà Slytherin? Slughorn nói. « Ồ, và bây giờ? ông ta tiếp tục một cách vội vã, quan sát những biểu hiện trên gương mặt của Harry, vung vẩy ngón tay đeo nhẫn mập ú về phía Harry » đừng có định cãi lại ta . Mày cũng là một tên Gryffindor như mẹ của mày, đúng không ? Đúng rồi, đó thường là truyền thống gia đình. Nhưng không phải luôn luôn. Mày đã bao giờ nghe đến Sirius Black chưa ? Chắc chắn là mày nghe rồi, xuất hiện trên báo chí trong suốt 2 năm qua, đã chết vài tuần trước đây.
    Dường như có một bàn tay vô hình xoắn lấy ruột gan Harry và giữ chặt nó lại.
    Ờ, dù sao, đó là một chiến hữu của ba mày ở trường. Cả nhà của Black đã ở trogn nhà của ta, nhưng Sirius đã dừng lại ở nhà Gryffindor. Thật là đáng xấu hổ - hắn ta là một thằng bé thông minh. Ta đã dậy anh trai hắn, Regulus khi hắn ta đến trường, nhưng ta thích Sirius hơn.
    Giọng Sughorn như một nhà sưu tập say mê đang ra trả giá cao hơn trong một cuộc bán đấu giá. Hình như đang chìm vào trong ký ức, ông ta nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện, quay vu vơ tại chỗ để đảm bảo rằng hơi ấm đang ở sau lưng ông ta.
    Mẹ của mi là một tên máu bùn ?" đương nhiên. Ta đã không tin khi biết điều đó. Ta đã nghĩ mẹ mi là thuần chủng, nó thật sự giỏi.
    Một trong những người bạn tốt nhất của cháu là con của Muggle. Và bạn đó là người giỏi nhất trong khoá.
    Thật buồn cười là tại sao thỉnh thoảng điều đó lại xảy ra nhỉ? Slughorn nois
    Thật thế, Harry nói một cách lạnh lùng.
    Slughorn nhìn nó một cách ngạc nhiên? Mày không nên nghĩ là ta đang định kiến. Hắn nói. Không không không,. Ta đã chắng nói mẹ mi là một trong những học trò ta cưng nhất trong cuộc đời hay sao. Và còn có Dirk Cresswell học sau mẹ ngươi một năm, bây là là trưởng phòng Thông tin Goblin và đương nhiên, là một người có nguồn gốc Muggle, một học trò xuất sắc và vẫn cung cấp cho ta những thông tin nội bộ về những gì đang diễn ra tại ngân hàng Gringgotts.
    Hắn khoe khoang một hồi rồi im, mỉm cười một cách tự thoả mãn và chỉ vào những khung tranh lấp lánh chụp những người ăn mặc bảnh bao, mỗi người đang hầu như không nhúc nhích.
    Tất cả đều là những học trò cũ của ta, tất cả là bằng chứng. Mày có thấy Barnabas Cuffe, biên tập của tờ Tiên tri hàng ngày. Nó luôn quan tâm để nghe các ý kiến của ta về các tin tác hàng ngày. Và Ambrosius Flume, của Honeydukes, một hòm mây để đựng thức ăn mỗi ngày sinh nhật, và lý do là ta đã giới thiệu nó tới Ciceron Harkisss để bắt đầu công việc đầu tiên của nó. Và đằng sau mi, nếu mi nghểnh cổ nên sẽ thấy ?" đó là Gwenog Jones, đội trưởng của HolyHead Harpies?Mọi người luôn ngạc nhiên khi nghe ta ở cùng với đội bóng danh tiếng Harpies và có vé miễn phí bất cứ khi nào ta muốn.
    Điều này có vẻ làm ông ta vui sướng tột độ.
    ?oVà tất cả những người này biết tìm ông ở chỗ nào, và gửi cho ông những thứ đó? Harry hỏi, không khỏi băn khoăn tại sao bọn Tử thần Thực tử không thể lần theo được ông Slughorn khi mà các giỏ thức ăn, vé Quid***ch, và các vị khách cần hỏi xin lời khuyên và ý kiến vẫn đến được với ông ta.
    Một nụ cười lướt qua trên mặt của Slughorn, rất nhanh.
    ?oTất nhiên là không? ông ta nói và nhìn vào Harry ?o ta đã không liên lạc với ai trong một năm qua?
    Harry có ấn tượng rằng những từ đó đã gây sốc cho chính bản thân Slughorn, ông ta mất bình tĩnh trong một chốc,rồi nhún vai
    Vẫn thế, những phù thuỷ khôn ngoan phải giữ đượcbình tĩnh trong những thời điểm thế này. Tất cả phải tỉnh táo để nói chuyện với Dumbledore, nhưng nhận một ví trí ở trường Hơgwarts bây giờ đồng nghĩa với việc tuyên bố một cách rộng rãi với mọi người lòng trung thành của ta với Hội Phượng Hoàng. Và trong khi ta chắc chắn rằng đó là những người rất dũng cảm và đáng khâm phục và cả những người còn lại, cá nhân ta không thích tỉ lệ tử vong cao đó...
    Ông không phải gia nhập Hội Phượng Hoàng để dậy ở Hơgwarts? Harry la lên, không giữ được nét nhạo báng trong giọng nói của mình: Thật không thể thông cảm được với cuộc sống sung túc của Slughorn kho nó nhớ đến Sirius, ẩn nấp trong các hang động và tồn tại bằng thịt chuột. ?o Hầu hết các giáo viên không ở trong tình cảnh như thế và không một ai trong họ bị giết, trừ Quirrell, và đó là do ông ta nhận cái mà ông ta phải nhận khi làm việc cho Voldemort?
    Harry chắc rằng Slughorn cũng là một phù thuỷ không dám nghe tên của Voldemort và nó không thất vọng. Slughorn rùng mình và quàng quạc phản đối nó, nhưng nó lờ đi.
    Cháu cho là những giáo viên là những người an toàn hơn hết thảy mọi người khi thầy Dumbledore làm hiệu trưởng, đó là người duy nhất mà Voldemore sợ, có phải như thế khôgn? Harry tiếp tục.
    Slughorn nhìn chằm chằm vào khoảng không một lúc. Dường như hắn đang nghĩ về những lời nói của Harry.
  2. bear2809

    bear2809 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/01/2002
    Bài viết:
    629
    Đã được thích:
    0
    Ờ, đúng, sự thật là kẻ mà không nên nói tên ra chưa bao giờ cố gắng để chiến đấu với Dumbledore? hắn lầm bầm một cách miễn cưỡng? và người ta có thể lập luận rằng vì ta đã không tham gia danh sách Tử thần thực tử, Kẻ mà không nên nhắc đến tên đó khó có thể coi ta là bạn bè, và trong trường hợp này, Ta có thể sẽ an toàn hơn khi ở gần lão Dumbledore hơn một tí. Ta không thể giả vờ rằng cái chết của Amelia không tác động đến ta. ?Nhất là với bà ta, với tất cả các mối quan hệ và sự bảo vệ của Bộ phát thuật.
    Dumbledore quay trở lại phòng và Slughorn nhảy dựng lên như thể lão ta quên rằng Dumbledore đang ở trong cùng ngôi nhà.
    ?o Ồ, lão đây rồi, Albus? hắn nói ?o lão đi lâu thế, rối loạn tiêu hoá à?
    Kkhông, đơn giản là ta chỉ đọc một tờ tạp chí của dân Muggle? Dumbledore nói? ta yêu thích những mẫu đan. Ờ, Harry, chúng ta đã làm phiền lòng hiếu khách của Horace đủ rồi. Ta nghĩ đã đến lúc chúng ta phải đi.
    Không một chút do dự, Harry đứng bật dậy, ruột Slughorn thắt lại
    Các người đi à??
    Vâng, thực tế, Ta nghĩ rằng ta biết một nguyên thân thất bại vì ta nhìn thấy một người
    Thất baị??
    Slughorn dường như đang bị kích động. Lão vặn vẹo các ngón tay mập ú và và bồn chồn khi nhìn thấy Dumbledore thắt chặt chiếc áo choàng du lịch và Harry kéo khoá chiếc jacket của nó.
    Ờ, ta rất tiếc là ông không muốn công việc đó,. Horace? Dumbledore nói, đưa cánh tay không bị thương lên ra hiệu chào tạm biệt. ?o Trường Hogwarts sẽ rất hân hạnh được chào đón ông trở lại. Bất kể chúng tôi tăng cường an ninh như thế nào, ông vẫn luôn được chào đón đến thăm, nếu như ông muốn.
    Vâng?Ờ ?rất hân hạnh, như tôi đã nói?.
    Tạm biệt
    ?oTạm biệt? Harry nói
    Hai người đang ra đến cửa trước thì một tiếng hét vang lên đằng sau:
    ?oĐược rồi, được rồi, Ta sẽ làm?
    Dumbledore quay lại nhìn thấy Slughorn đứng thở dốc ở cửa phòng khách
    Ông sẽ quay trở lại?
    ?oVâng, vâng? Slughorn nói, không giữ được kiên nhẫn, ?o Ta điên rồi mất, nhưng ta sẽ làm?
    ?Tuyệt? Dumbledore tươi cười? Horace, Chúng ta sẽ gặp lại nhau vào ngày mùng 1 tháng 9?.
    ?Được? Slughorn lầm bầm
    Khi ra đến ngoài vườn, giọng của Slughorn còn vọng theo sau lưng họ ?o Ta muốn được tăng lương, Dumbledore.?
    Dumbledore cười thầm. Cánh cổng vườn đung đưa rồi đóng lại sau lưng hai thầy trò, họ bắt đầu đi xuống đồi, xuyên qua bóng tối và màn sương cuồn cuộn.
    ?oLàm tốt lắm, Harry ?o Dumbledore khen.
    Con không làm gì cả? Harry thốt lên đầy ngạc nhiên.
    Ồ, không, con đã làm. Con đã chỉ cho lão Horace chính xác những gì ông ta được khi quay trở lại Hơgwarts. Con có thích ông ta không
    "Er..."
    Nó không chắc rằng nó thích lão Slughorn hay không. Nó nghĩ lão có vẻ dễ chịu theo cách của lão, nhưng cũng có vẻ huyễn hoặc và, trái với tất cả những gì lão nói, lão đã rất ngạc nhiên khi thấy con của một ngừoi Muggle trở thành một phù thuỷ giỏi.
    ?oHorace? Dumbledore nói, giúp cho Harry khỏi phải nói bất cứ điều gì, ?o giống như cuộc sống của ông ta. Ông ta thích ở bên cạnh những người nổi tiếng, thành công và có quyền lực. Ông ta tận hưởng cảm giác ông ta có thể ảnh hưởng những người này. Ông ta chưa bao giờ muốn tự mình ngồi vào vị trí của những người kia. Ông ta thích đứng sau lưng ?" có nhiều khoảng trống hơn để thể hiện, con có thể thấy. Ông ta lựa chọn cẩn thận những học trò cưng ở Hogwarts, vài học sinh có tham vọng hoặc đầu óc, đôi khi là vì sự quyến rũ và thông minh. Ông ta có một sở trường bí ẩn là có thể chọn đúng được những người sẽ trở thành đứng đầu trong lĩnh vực của họ. Horace thành lập một dạng câu lạc bộ dành cho những học sinh được yêu quý của ông ta, với ông ta là người ở trung tâm, đưa ra các giới thiệu, xây dựng các quan hệ hữu ích giữa các thành viên, và luôn luôn thu hoạch đuợc một lợi ích gì đó đổi lại. có thể là môt hộp dứa pha lê miễn phí mà ông ta thích hay là cơ hội để giới thiệu thành viên cao cấp tiếp theo của phòng thông tin Goblin.
    harry đột nhiên có một hình ảnh sống động về một con nhện lớn, xe một tấm mạng xung quanh nó, bắn các sợi tơ ở khắp nơi để kéo những con ruồi sặc sỡ lại gần.
    ?Ta nói với con tất cả những điều này không phải để con quay lưng lại với Horacwe, ờ, bây giờ chúng ta phải gọi là Thầy Slughorn, mà là để con đề phòng? Dumbledore nói, ?o Không nghi ngờ gì, thầy đó sẽ cố gắng thu nhận con, Harry. Con sẽ là vật trang trí cho bộ sưu tập của ông ta : Thằng-bé-vẫn-sống....hoặc, như họ gọi con trong thời gian gần đây:? Người được chọn?
    Khi nghe những lời này, một cảm giác ớn lạnh không liên quan gì đến màn sương xung quang tràn ngập trong Harry. Nó gợi lại những câu nói mà nó đã được nghe cách đây vài tuần, những lời có một ý nghĩa đặc biệt và kinh khủng đối với nó :? không kẻ nào có thể sống khi kẻ kia đã chết?
    Dumbledore dừng lại, ngang với nhà thờ mà họ đã đi qua lúc trước.
    Chúng ta sẽ bắt đầu, Harry, nắm lấy tay ta.
    Harry đã sẵn sàng cho Apparition ( hình như là độn thổ hay là gì nhỉ, quên mất) nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái. Khi áp lực biến mất và nó cảm thấy nó có thể hít thở trở lại, nó nhận ra mình đang đứng trên một con đường làng bên cạnh Dumbledore và đang nhìn vào hình bóng vặn vẹo của ngôi nhà được yêu thích thứ 2 trên thế giới của nó: Hang Sóc. Bất chấp cảm giác kinh sợ vừa thoáng qua trong nó, tinh thần của nó không làm gì được ngoại trừ cất đi cái gánh nặng đó. Ron đang ở trong kia, và các bác Weasley, người nấu ăn ngon hơn tất cả những người mà Harry biết.
    ? Nếu con không phiền?, Dumbledore nói khi hai người bước qua cổng,? ta có vài lời muốn nói với con trước khi chúng ta chia tay. Chuyện riêng, có lẽ ở đây???
    Dumbledore chỉ vào một một ngôi nhà phụ bằng đá nơi nhà Weasleys cất giứ chổi bay của họ. Một phút bối rối, Harry theo Dumbledore chui qua cánh cửa cọt kẹt vào trong một khoảng không nhở hơn một cái tủ áo trungbình. Dumbledore chiếu sáng đầu cây đũa phép, nó bừng cháy như một ngọn đuốc và quay lại mỉm cười với Harry.
    Ta hi vọng con sẽ bỏ qua cho ta vì ta đã nhắc đến nó, Harry, nhưng ta rất thoải mái và có một chút hãnh diện về cách mà con đã đối mặt sau tất cả những chuyện đã xẩy ra ở Bộ Pháp Thuật. Cho phép ta nói điều này, ta nghĩ rằng Sirius rất tự hào về con.
    Harry thắt lại, giọng nói của nó dường như từ bỏ nó. Nó không nghĩ nó có thể chịu được việc trao đổi về Sirius. Nó đã đủ đau đớn khi nghe Dượng Vernon nói? Cha đỡ đầu của nó chết rồi a? và thậm chí tồi tệ hơn khi nghe cái tên Sirius được phát ra một cách tình cờ thông qua Slughorn.
    ?oThật là một sự tàn nhẫn khi con và Sirius có quá ít thời gian ở bên nhau.? Dumbledore nói, Một kết thúc tàn bạo đối với cái đáng nhẽ ra phải là một mói quan hệ lâu dài và hạnh phúc.
    Harry gật đầu, đôi mắt của nó tập trung vào một con nhện đang bò trên chiếc nón của cụ Dumbledore. Nó có thể nói rằng cụ Dumbledore hiểu, rằng cụ thậm chí nghi ngờ rằng cho tới tận khi lá thư của cụ đến nơi, Harry đã trải qua hầu hết thời gian ở nhà Dursleys, nằm trên giường, bỏ ăn và nhìn chằm chằm vào của sổ phủ đầy sương, tràn ngập cảm giác giá lạnh và trống rỗng mà nó đã trải qua khi đối mặt với bon giám ngục.
    ? Thật khó để chấp nhận rằng chú ấy sẽ không viết thư cho cháu nữa? cuối cùng Harry cất tiếng, bằng một giọng rất nhẹ.
    Mắt nó đột nhiên rực lên và nó phải nhắm lại. Nó cảm thấy thật ngớ ngần vì phải chấp nhận điều đó, nhưng sự thật là nó có một người ở bên ngoài Hơgwarts quan tâm đến những chuyện xảy ra với nó, như một người cha. Việc phát hiện ra có một người cha nuôi là một trong những điều tuyệt vời nhất đối với nó?và bây giờ những con cú đưa thư sẽ không bao giờ đem lại cho nó cảm giác dễ chịu đó một lần nữa.
    ?oSirius có ý nghĩa đối với con nhiều đến mức con chưa bao giờ được biết đến trước đó. Dumbledore nói, Một cách tự nhiên, sự mất mát này là một thảm hoạ?
    Nhưng khi con ở nhà Dursleys » Harry ngắt lời, giọng của nó bắt đầu mạnh dần? Con nhận ra rằng con không thể thu mình hoặc sụp đổ. Chú Sirius hẵn sẽ không muốn như thế, có phải không ạ. Và dù sao, cuộc đời là quá ngắn. Hãy nhìn Bà bones, Emmeline Vance?Cháu có thể sẽ là người tiếp theo, có phải thế không. Nhưng nếu là như thế? Nó nói một cách giận dữ, nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh của cụ Dumbledore đang ánh lên dưới ánh sáng của cây đũa thần: ?ocon sẽ đem theo bao nhiêu tử thần thực tử con có thể tiêu diệt và và Voldemort nữa, nếu như con có thể làm điều đó.
    ?Xứng đáng là con của ba má con và là con nuôi của Sirius? Dumbledore nói, với một cái vỗ lên lưng Harry tỏ ý tán thành. ?o Ta sẽ bỏ mũ ta ra, hoặc ta sẽ, nếu như ta không sợ chỉ cho con con nhện?
    Và bây giờ, Harry, một vấn đề có liên quan gần hơn, Ta đã thấy là con đã đọc tờ Nhật Báo Tiên Tri 2 tuần qua
    Vâng, Harry trả lời, tim nó bắt đầu đập nhanh hơn.
    Và con sẽ thấy rằng có nhiều điều đã bị tiết lộ có liên quan đến chuyến đi của con đến Phòng Tiên Tri.
    Vâng, Harry trả lời ;? và bây giờ mọi người biết rằng con là một?.
    ? Không, họ không biết? cụ Dumbledore ngắt lời ?o chỉ có hai người trên thế giới biết được đầy đủ nội dung về lời tiên tri liên quan đến con và chúa tể Voldemort, và cả hai người đó đang đứng trong căn phòng cất chổi bẩn thỉu và đầy nhện này. Đó là sự thật, dù sao, rất nhiều người đã đoán, một cách chính xác, rằng Voldemort đã cử các Tử thần Thực tử đến để đánh cắp lời tiên tri, và đó là lời tiên tri có liên quan đến con.
    Và Ta nghĩ rằng ta đã đúng khi nói rằng con đã không nói với ai rằng con biết điều mà lời tiên tri nói.
    ?oKhông? Harry đáp
    ? Một quyết định khôn ngoan? Dumbledore nói,? mặc dầu ta nghĩ rằng con sẽ thoải mái với những người bạn của con Ronald Weasley và Hermione Granger. Đúng, cụ nói tiếp, khi Harry nhìn có vẻ giật mình ?o Ta nghĩ họ nên biết, Con sẽ làm họ thất vọng khi không chia sẻ một vài điều quan trọng với họ.
    Con không muốn....
    ? Làm họ lo lắng hoặc sợ hãi???? Dumbledore nói, quan sát Harry qua cặp kính hình vầng trăng của cụ? Hoặc con thú nhận là chính bản thân con đang lo lắng và sợ hãi? Con cần những người bạn, Harry. Và con đã nói đúng, Sirius sẽ không muốn con sống thu mình
    harry không nói gì cả, nhưng Dumbledore dường như không yêu cầu một câu trả lời. Cụ nói tiếp: Một chuyện khác, cũng có liên quan, ta muốn con sẽ học những bài học riêng cùng với ta trong năm nay.
    ?o Riêng - với thầy? Harry nói, sự ngạc nhiên thay cho sự yên lặng đầy lo lắng trước đó.
    Đúng, ta nghĩ đã đến lúc ta tham gia nhiều hơn vào việc học của con
    Thầy sẽ dậy con cái gì a, thưa thầy
    ?Oh, cái này một tí, cái kia một tí, ?o Dumbledore nói một cách hài ước
    Harry chờ đợi đầy hi vong, nhưng cụ Dumbledore không tiết lộ thêm điều gì, và nó hỏi thêm một điều mà đã làm nó rất khó chịu trước đó.
    Nếu con học với thầy, con sẽ không phải học các bài học Occlumency với Snape nữa chứ?
    Thầy Snape, Harry, và không, con sẽ không
    Tuyệt, Harry nói, thở phào, bởi vì chúng là..........
    Nó dừng lại, cẩn thận không nói ra điều nó thực sự nghĩ
    Ta nghĩ dùng từ ?othất bại? ở đây là hợp nhất, Dumbledore nói, gật đầu
  3. bear2809

    bear2809 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/01/2002
    Bài viết:
    629
    Đã được thích:
    0
    Harry cười
    Uh, điều đó có nghĩa là con sẽ không gặp thầy Snape nhiều nữa kề từ giờ đúng không, Harry nói ?o bởi vì thầy không cho con tham gia các lớp học độc dựoc trừ khi con đạt điểm suất sắc trong ki thi lấy Bằng phù thuỷ thường đẳng, mà con chưa đạt được.
    Đừng đếm các con cú trước khi chúng đến ?o Dumbledore nói một cách trang trọng ?o Ta đang nghĩ đến điều nên xảy ra cuối ngày. Bây giờ, harry, 2 điều nưa, trước khi chúng ta chia tay.
    Điều đầu tiên ta muốn con giữ chiếc áo Tàng Hình bên cạnh bất cứ lúc nào từ giờ trở đi. Thậm chí là ở Hơgwarts. Chỉ là đề phòng, con hiểu ý ta chú
    Harrt gật đầu
    Và cuối cùng, khi con đang ở đây, Hang Sóc được đảm bảo an ninh tốt nhất là Bộ Phép Thuật có thể làm. Những biện pháp này đã gây ra rất nhiều phiền toái đối với Arthur và Molly ?" ví dụ tất cả thư từ của họ sẽ được kiểm tra tại Bộ trước khi gửi đi, họ không ngại một điều gì, tất cả họ quan tâm là sự an toàn của con. Dù sao, sẽ là sự đền đáp không xứng đáng nếu con mạo hiểm cuộc sống của con khi ở cùng với họ
    Con hiểu : Harry đáp nhanh
    ?oRất tốt? Dumbledore nói, mở cửa phòng đựng chổi và bước ra sân. Ta nhìn thấy ánh lửa trong bếp. Chúng ta không nên tước đoạt lâu hơn nữa cơ hội ca cẩm con gầy như thế nào
    (hết chương 4)
  4. bear2809

    bear2809 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/01/2002
    Bài viết:
    629
    Đã được thích:
    0
    Chương 5 - SỰ DƯ THỪA CỦA PHLEGM

    Người dịch: Jennie
    Copy từ nguồn: http://209.61.249.70/halfblood/hbaspx/
    Harry và cụ Dubledore đứng trước cái cửa sau quen thuộc chất đầy những đôi ủng cao su và những cái vạc rỉ sét của trang trại Hang Sóc, Harry có thể nghe được tiếng cục cục nho nhỏ của những con gài ngái ngủ trong chuồng.Cụ Dumbledore gõ 3 lần lên cánh cửa,Harry thấy sự chuyển động bên kia của sổ nhà bếp.
    "Ai đó?" một giọng nói căng thẳng cất lên mà Harry biết ngay là bà Weasley."Hãy khai báo đi!"
    "Là tôi, Dumbledore, cùng với Harry."
    Cánh của mở ra ngay lập tức, bà Weasley đứng đó,dáng người thấp,tròn trong cái áo chùng cũ kĩ màu xanh lá cây.
    "Ôi, Harry cưng! Quỷ thần ơi cụ Dumledore, cụ làm tôi giật mình,cụ nói là cụ sẽ không đến trước khi trời sáng."
    "Chúng tôi đã may mắn" Cụ vừa nói vừa cùng Harry bước vào trong."Slughorn đã tỏ ra dễ dàng thuyết phục hơn là tôi tưởng,dĩ nhiên là công của Harry. A,xin chào Numphadora!"
    Harry nhìn quanh và phát hiện ra dù đã rất khuya nhưng bà Weasley không chỉ có một mình. Một phù thuỷ có gương mặt hình trái tim xanh xao với mái tóc nâu rối đang ngồi tbên cạnh chiếc bàn và nắm chặt một li nước to đùng.
    "Xin chào giáo sư", cô ta nói ."Khỏe không Harry?"
    "Chào cô Tonks"
    Harry thấy cô Tonks có vẻ ủ rũ thậm chí hơi bệnh và dường như có cái gì đó miễn cưỡng trong nụ cười của cô.Rõ ràng là sự xuất hiện của cô bị thiếu màu mè một cách khác thường khi không có bộ tóc hồng rực rỡ thường thấy.
    "Tôi nghĩ là tôi nên đi" cô Tonks liền nói,đứng dậy và bắt đầu mặc chiếc áo khoác của mình."Cám ơn về tách trà và sự thông cảm,chị Molly"
    "Xin đừng đi vì tôi" cụ Dubledore nói một cách nhã nhăn."Tôi sẽ không ởlại,tôi có việc gấp cần bàn với Rufus Scrimgeous."
    "Không,không,tôi phải đi có việc"cô Tonks nói,cố không nhìn vào mắt cụ Dumbledore."Tạm biệt"
    "Cưng à,sao em không đến vào vào bữa tối cuối tuần này? Có cả Remus và Mắt Điên nữa đấy."
    "Không,chị Molly à,dù sao,em cám ơn,tam biệt"
    Cô Tonks nhanh chóng đi nganh qua Harry và cụ Dumbledore ra ngoài vườn và còn vài bước nữa để nến cánh cổng thì có biến mất vào không khí. Trông bà Weasley có vẻ lo lắng.
    "Thầy nghĩ là thầy trò mình sẽ gặp lại ở Hogwarts,Harry à" Cụ Dumbledore nói."Tạm biệt chị nhé chị Molly"
    Cụ cúi chào bà Weasley và biến mất y như cô Tonks vậy.Bà Weasley đóng cánh cửa bỏ lại đằng sau là khu vườn trống rỗn rồi dẫn Harry trong nhà bếp ngồi xuống và ngắm nghía Harry một hồi.
    "Con thiệt là giống Ron" bà thở dài,nhìn nó từ đầu đến chân."Nhìn cứ như cả hai đứa bị bỏ bùa KÉO DÀI vậy,bác chắc chắnrằng Ron cao lên ít nhất là 4 inches kể từ lần cuối bác mua áo chùng cho nó.Con có đói không Harry?
    "Dạ, có ạ" Harry nói và bất ngờ nhận ra rằng nó đang rất đói.
    "Ngồi xuống đi cưng,để bác hâm nóng cái gì đó lên."
    Vừa khi Harry ngồi xuống,một con mèo lông màu hoe với cái mặt bèt bẹt leo lên lòng Harry và nằm đó,rên gừ gừ.
    "Vậy là Hermione ở đây ạ?" nó hỏi một cách vui mừng và bắt đầu gãi gãi cái tai của Crooksanks.
    "Ư đúng rồi, cô bé đên đây vào ngay hôm kia" vừa nói bà Weasley vừa dùng cây đũa phép của mình gõ lên một cái nồi,cái nồi liền lao lên cái lò cái rầm và bắt đầu sôi sùng sục."Mọi người dĩ nhiên là còn đang ngủ,không ai nghĩ rằng con đến vào lúc này.Đây con ăn đi" Bà Weasley gõ cái nồi một lần nũa và nó bay đến chỗ Harry và bắt đầu đổ ra,bà Weasley lấy một cái bát để đỡ vừa đúng lúc một soup hành được đổ ra.
    "Con ăn bánh mì chứ?"
    "Vâng cám ơn bác"
    Bà Weasley vung đũa phép một cái,một ổ bánh mì củng một con dao bay véo một cách duyên dáng và đáp nhẹ lên mặt bàn bắt đầu tự cắt thành từng lát bánh,cái nồi soup cũng trở về bếp,bà Weasley ngồi xuống đối diện với Harry.
    "Vậy là con đã thuyết phục Horace Slughorn nhận công việc à?"
    Harry gật đầu,mồm nó đầu soup nên nó không thể nói được.
    "Ông ấy đã từng dạy bác và bác Arthur.Ông ta dạy ở Hogwarts từ rất lâu rồi,cùng thời với cụ Dumbledore,bác nghĩ vậy,con thích ông ta chứ?"
    Harry nhún vai và nghiêng đầu thể hiện một câu trả lời không rõ ràng.
    "Bác hiểu ý con" bà Weasley gật đầu tỏ vẻ thông thái." Rỏ ràng là ông ta có thể tỏ ra đáng kính khi ông ta muốn, nhưng mà bác Arthur chưa bao giờ khoái ông ta cả. Có một lốc những học trò yêu thích của Horace ở Bộ pháp thuật,ông ta rất giỏi trong việc thu thập đệ tử,tuy nhiên ông ta không dành nhiều thời gian cho bác Arthur lắm. Điều này chứng minh Slughorn cũng có thể phạm sai lầm!
    (còn tiếp)
  5. bear2809

    bear2809 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/01/2002
    Bài viết:
    629
    Đã được thích:
    0
    "Bác hiểu ý con" bà Weasley gật đầu tỏ vẻ thông thái." Rỏ ràng là ông ta có thể tỏ ra đáng kính khi ông ta muốn, nhưng mà bác Arthur chưa bao giờ khoái ông ta cả. Có một lốc những học trò yêu thích của Horace ở Bộ pháp thuật,ông ta rất giỏi trong việc thu thập đệ tử,tuy nhiên ông ta không dành nhiều thời gian cho bác Arthur lắm. Điều này chứng minh Slughorn cũng có thể phạm sai lầm! Bác không biết là Ron đã kể cho con chuyện này trong bức thư nào chưa vì nó cũng mới đây thôi,bác Arhur đã được thăng chức.Rõ ràng là từ nãy tới giờ bà Weasley chỉ chờ để nói chuyện này. Harry vội nuốt một miệng đầy soup nóng và thấy rằnng cổ nó bỏng rát."Thật là tuyệt" nó há mồm kinh ngạc."Ôi con thật là dễ thương" bà Weasley tươi cười rạng rỡ cho là cặp mắt ứa nước(vì soup quá nóng) của nó là phản ứng cho các tin tốt lành này. "Rufus Scrimgeour mới mở thêm một vài bộ mới để đáp ứng với tình hình bây giờ,bác Arthur là bộ trưởng Bộ Phát Hiện và Tịch Thu Các Câu Thần Chú Bảo Vệ và Vật Phòng Thân Gỉa Mạo, một công việc rất tốt,bác ấy bây giờ có đến mười phụ tá."
    "Vậy cái Bộ ấy là...?"
    "À như con biết đấy,khi mà sự sợ hãi bao trùm khắp nơi thì sẽ có những vật kì cục được thu thập lại và đem ra bán,những vật mà người mua cho rằng có thể chống lại bọn Tử Thần Thực Tử hay Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai.Những thứ kểiu như là một lọ độc dược bảo vệ nhưng thực ra chỉ là một hũ nước sền sệt bỏ thêm chút mủ cây hay cách hướng dẫn làm một thần chú chống trả nhưng thật ra lại làm tai mình đứt ra....Nói chung là những thứ chỉ do những kẻ rỗi hơi như Mundungus làm ra,cái loại người mà cả đời họ chưa bao giờ có một ngày sống lương thiện và khoái lợi dụng sự sợ hãi lo lắng của người khác để kiếm chác, vậy mà không hôm nay thì ngày mai,lúc nào cũng có chuyện.Con biết không,có một lần bác Arthur nhận đuợc một cái hộp bị ếm mà chắc chắn được gửi từ một tu Tử Thần Thực Tử.
    Con thấy đấy,đó là một công việc quan trọng,bác đã nói với bác Arthur là thiệt là ngu nếu tiếc nuối cái công việc pahỉ đối phó với mấy cái ổ cắm điện hay những thư đồ Muggle nhảm nhí kiểu như vậy." Bà Weasley kết thúc bài diễn văn của mình bằng một cái nhìn điên tiết cứ như chính Harry vừa mới đề nghị rằng tiếc mấy cái ổ cắm là chuyện bình thường vậy.
    "Bác Arthur vẫn còn đang ở sở ạ?" Harry hỏi.
    "Ừ, và thiệt tình là hơi trễ đó, ông ấy bảo với bác là sẽ có mặt ở nhà vào khoảng nữa đêm mà." Bà Weasley ngoái nhìn cái đồng hồ được đặt một cách cẩu thả trên cái chậu đỡ một sấp khăn trải giường ở cuối cái bàn. Harry nhận ra nó ngay,nó có 9 cây kim,mỗi cây khắc tên của một thành viên trong gia đình và thường được treo trên tường phòng khách của nhà Weasley.Mặc dù vậy,cái vị trí hiện tại của chiếc đồng hồ chứng tỏ rằng nó đã bị bà Weasley mang theo bên người suốt cả ngày hôm nay, tất cả 9 cây kim đều chỉ vào ô NGUY HIỂM CHẾT NGƯỜI.
    "Nó như vậy cũng được khá lâu rồi..." bà Weasley nói với một cái giọng cố tỏ ra bình thường nhưng không thuyết phục chút nào." ...kể từ khi Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy chính thức trở lại,bác nghĩ là ai cũng đang bị nguy hiểm đến tính mạng chứ không chỉ riêng gì nhà bác.Nhưng bác lại không biết ai có cái đồng hồ giống như vậy,nên bác không thề nào kiểm tra được.Ôi!"
    Bà Weasley chỉ về phía cái đồng hồ,cây kim mang tên Ông Arthur đã chỉ vào ô DI CHUYỂN.
    "Bác ấy đang về đấy"
    Và đúng như vậy,chỉ một lúc sau,có tiếng gõ cửa ngoài cửa sau.Bà Weasley vổi đứng dậy và chạy ra phía cửa,một tay cầm nắm đấm cửa,bà ghé sát mặt vào và gọi nhỏ:"Arthur,anh đấy phải không?"
    "Phải" ông Weasley trả lời,giọng mệt mỏi "nhưng anh cũng có thể nói rằng anh là một Tử Thần Thực Tử,cưng à.Hỏi câu hỏi đi!"
    "Ôi thiệt tình là..."
    "Molly!"
    "Được rồi,được rồi, tham vọng lớn nhất của anh là gì?"
    "Tim hiểu được tại sao máy bay có thể vận hành."
    Bà Weasley gật đầu và xoay nắm đấm cửa,nhưng rõ ràng là ông Weasley đang giữ cái nắm đấm bên kia bởi vì cửa vẫn còn bị đóng chặt.
    "Molly à,anh phải hỏi em một câu hỏi chứ."
    "Ôi,như vầy thiệt là ngu anh Arthur à."
    "Em thường muốn anh gọi em là gì mỗi khi chúng ta có một mình?"
    Thậm chí dưới ánh đèn mờ Harry cũng có thể bảo đảm rằng mặt của bà Weasley đang đỏ ửng ,bản thân nó cũng thấy tai và cổ mình nóng dần lên.
    "Mollywobbles" bà Weasley thì thầm với cánh cửa.
    "Chính xác,giờ em có tểh mở cửa cho anh!"
    Bà Weasley mở cửa,ông Weasley bước vào.Ông Weasley,một phù thuỷ gầy,cao,hói với một mái tóc đỏ vô cùng Weasley,ông đeo kính gọng sừng và mặc một chiếc áo khoác đầy bụi bặm.
    "Em chẳng hiểu sao mình cứ phải qua cái thủ tục đó mỗi khi về nhà anh Arthur à" bà Weasley nói,gương mặt vẫn còn ửng hồng khi giúp ông Weasley cởi cái ác khoác ra."Ý em là bọn Tử Thần Thực Tử cũng có thể ép chúng ta nói ra câu trả ời một cách dễ dàng trước khi chúng giả dạng chúng ta mà."
    "Anh biết em à, nhưng đang là thủ tục của Bộ Pháp Thuật và anh thì phải làm gương chứ. Aí chà,cái gì mà thơm thế nhỉ,như là soup hành phải không?"
    Ông Weasley tràn đầy hi vọng nhìn về phía cái bàn.
    "A,Harry,bác không nghĩ là sẽ được gặp con sớm thế này."
    Hai người bắt tay nhau và ông Weasley ngồi phịch xuống cái ghế bên cạnh Harry,bà Weasley cũng vừa đặt một bát soup lên bàn cho ông Weasley.
    "Cám ơn Molly.Qủa là một buổi tối căng thăng.Mấy tên ngớ ngẩn nào đó bắt đầy bán những cái MỀ ĐAY BIẾN HÌNH ,chỉ cần đeo lên cổ là có thể biến thành bất cứ hình dạng nào nếu muốn,có cà trăm kiểu tuỳ chon,tất cả chỉ có mười Galleons."
    "Vậy điều gì thật sự xảy ra khi người ta đeo nó vào?"
    "Đa số các trường hợp là người ta chuyển sang có một màu cam nhạt kì cụ,tuy nhiên cũng có vài trường hợp bị nổi mụn cóc toàn thân.Bệnh viện Thánh Mungo chưa đủ việc để lo hay sao chứ!"
    "Nghe có vẻ như những thứ mà Fre và George sẽ cho là thú vị."Bà Weasley ngần ngại hỏi "Anh có chắc không phải là..."
    "Anh chắc chắn,hai đứa nó sẽ không làm những thứ như vậy vào lúc này,lúc mà mọ người đều cần sự bảo vệ."
    "Thế sao anh lại về trễ?Vì mấy cái MỀ ĐAY BIẾN HÌNH à?"
    "Không,bọn anh bị một trận bùa lửa đốt chậm quậy ở Elephant and Castle nhưng may mà Đội Thi Hành Luật Pháp Thuật xử lí xong xuối trước khi bọn anh tới đó.
    Harry lúc này đang cố che một cái ngáp to tướng đằng sau bàn tay nó.
    "Harry,đi ngủ" vừa hiểu ra nói " Bác đã don dẹp phòng của Fred và George cho con, con sẽ được ngủ riêng một mình ở đó."
    "Tại sao thế ạ?Họ đâu rồi?"
    "À,tui nó đang ở Hẻm Xéo,ngủ trong một căn nhà nhỏ mà tụi nói mướn làm tiệm giỡn vì quá bận bụi với công việc." Bà Weasley nói."Lúc đầu bác cũng không đồng ý,nhưng tụi nó cũng có vẻ có tài trong việc kinh doanh,thôi đi đi cưng,rương của con đã được đem lên đó."
    "Ngủ ngon bác Weasley" Harry đẩy ghế đướng dậy,Crookshanks nhảy nhẹ khỏi đùi Harry và ỏn ẻn đi ra khỏi căn phòng.
    "Ngủ ngon Harry"ÔNng Weasley nói.
    Harry thấy bà Weasley đang liếc cái đồng hồ rong chậu giặt,tất cả các kim đồng hồ đều chỉ vào ô NGUY HIỂM CHẾT NGƯỜI.
    Phòng của Fred và George ở lầu hai,bà Weasley gõ cây đũa vào cái đèn chùm trên chiếc bàn cạnh giường,căn phòng liền được chiếc sáng bằng một màu vàng rực rỡ.Mặc dù có một bình hoa đặt trên chiếc tủ đầu giường nhưng mùi tho7m của hoa vẫn không đủ lấn át hết cái mùi của một thứ gì đó còn sót lại mà Harry rât nghi ngờ đó là thuốc súng.Một phần lớn không gian của căn phòng dùng để chứa các thùng các tông được gián kín và ở giũa đống thùng đó là chiếc rương của Harry.Trông có vẻ như căn phòng đã được dùng làm nha kho tạm thời của gia đình.
    Hegwid từ trên nóc ủt quần áo rúc lên vui sướng khi thấy Harry rồi sải cánh bay ra màn đêm,Harry biết là con chim đã chờ để nhìn thấy nó trước khi đi kiếm mồi.
    Harry chào tạm biệt bà Weasley,mặc áo ngủ và leo lên giường.Có vật gì cứng cứng trong bao gối của Harry ,nó thò tay vào lấy ra một viên keo nhơn nhớt màu tím cam mà nó không lầm thì chính là KẸO ÓI,nó mỉm cười,cuộn tròn người lại và ngủ thiếp đi.
    Harry chợi tỉnh dậy vì mộ âm thanh như súng đại bác nổ khi cửa phòng bật mở,tiếng then của được mở, tiếng người kéo rèm,ánh sáng rực rỡ tràn vào hai mắt nó,một tai che mắt một tay cố tìm cặo mắt kính.
    " Ó uyện ì ậy?"
    "Tụi mình không biết là bồ đã ở đây rồi." một giọng nói to và hào hứng cất lên,đồng thời Harry bị đập lên đầu bởi một cái gối đau điếng.
    "Ron à đừng đánh Harry" một giọng nữa vẻ trách mắng.
    Harry đã tìm thấy cặp kính của mình và đeo vào mặc dù ánh sáng quá chói làm nó chẳng thấy gì cả.Một cái bóng to đùng lờ mờ trước mặt Harry, vài giây sau nó nhìn thấy rõ đó là Ron Weasley đang cưới toe toét với nó.
    "Khoẻ chứ?"
    "Chưa bao giờ khoẻ hơn" Harry trả lời vừa vuốt cái đầu của mình và dựa vào gối."Bồ thì sao?"
    "Cũng tạm" vừa nói Ron vừa kéo một cái hộp các tông để ngồi."Bồ đến hồi nào? Mẹ mới chỉ nói với tụi mình."
    "Khoảng 1 giờ sáng nay."
    "Mấy người Muggle ra sao?Họ đối xử với bồ tốt chứ?"
    "Như bình thường" Harry trả lời khi Hermione đang kiếm một chổ an tọa phía cuối giường."Họ không nói chuyện nhiều với mình,mình thích như thế hơn.Bồ sao rồi Hermione?"
    "Mình tốt thôi." cô nàng trả lời và xem xét kĩ lượng Harry cứ như là nó đang bị bệnh không bằng.Nó hiểu lí do của chuyện này,và nó hoàn toàn không muốn thảo luận về cái chết của chú Sirius hay bất kì vấn đề đau buồn nào,nên nó nói," Mấy giờ rồi,mình đã bỏ lỡ bữa sáng à?"
    Đừng lo,mẹ sẽ mang bữa sáng lên cho bồ ngay,mẹ nghĩ là bồ hơi bị thiếu ăn một chút." Mắt Ron quan sát Harry,"Vậy chuyện gì đã xảy ra?"
    "Có gì đâu,mình bị kẹt với dì dượng của mình mà."
    "Thôi đi" Ron nói,"Bồ đã đi đâu đ1o với cụ Dumbledore mà."
    "Chả có gì thú vị cả,thầy chỉ muốn mình cùng thầy đi thuyết phục một giáo viên quay trờ lại giảng dạy,tên thầy ấy là Horace Slughorn."
    "Ồ thế à." Ron tỏ vẻ thất vọng."Vậy mà tụi mình nghĩ..."
    Hermione ném cho Ron một lời cảnh báo và nó thay đổi giọng điệu với một tốc độ khó tin."...nghĩ là một việc đại loại giống vậy."
    "Thiệt hả?"Harry ngạc nhiên.
    "Ừ..ừ..giờ thì mụ Umbridge đã đi rồi,rõ ràng là chúng ta cần một giáo viên môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám đúng không. Mà thầy ấy như thế nào?"
    "Thầy ấy nhìn giống một con hải mã ý,thầy đã từng làm chủ nhiệm nhà Slytherin."Harry nói."Có chuyện gì vậy Hermione?"
    Cô nàng nhìn Harry cứ như đang chờ một triệu chứng lạ nào đó có thể xuất hiện bất cứ lúc nào vậy,nghe Harry hỏi,Hermione thay đổi nét mặt của mình với một nụ cười không thuyết phục chút nào.
    "Ồ,không có gì,ơ...vậy thầy Slughorn có tỏ vẻ là một thầy giáo tốt không?"
    "Không biết nữa,dù sao htì thầy ấy cũng không thể tệ hơn Umbridge được đúng không?"
    "Em biết người còn tệ hơn mụ Umbridge nữa." Một giọng nói cất lê từ phía cửa phòng,Ginny em gái của Ron đang bước vào phòng với vẻ cáu kỉnh."Chào anh Harry!"
    "Em bị làm sao vậy?" Ron hỏi.
    "Là người phụ nữ đó." Ginny nói,quăng mình ngồi bên giường Harry."Ả làm em phát điên lên."
    "Ả đã làm gì?"Hermione hỏi với giọng thông cảm.
    "Cái cách mà ả nói chuyện với em...tôi nghĩ là tôi khoảng cỡ thứ 3."
    "Chị hiểu" Hermione hạ giọng "Cô ta lúc nào cũng quá tự cao tự đại."
    Harry quá bất ngờ khi nghe Hermione nói như vậy về bà Weasley và không hề trách Ron khi Ron quát, "Hai người không thể tha cho cô ta một chút sao?"
    "Ừ đúng rồi,bảo vệ cô ta đi." Ginny đáp trả,"Chúng em biết anh lúc nào cũng mê cô ả."
    Cảm thấy những lời này thiệt là kì cục khi nói về bà Weasley,biết rằng mình đang không thiếu hụt thông tin gì đó, Harry liên hỏi," Ai là người mà ..."
    Câu trả lời có ngay trước khi Harry kịp kết thúc câu hỏi,cánh cửa phòng lại bật mở một lần nữa,nhanh đến độ Harry bất giác giật mạnh tấm chăn lên đến tận cằm làm Ginny và Hermione ngã xuống đất
    (phần 5 này vẫn chưa được dịch xong. Khi nào có tớ sẽ post típ )
  6. bear2809

    bear2809 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/01/2002
    Bài viết:
    629
    Đã được thích:
    0
    Chương 6 : Lộ trình của Draco

    Người dịch : Selfistar
    Copy từ nguồn: http://209.61.249.70/halfblood/hbaspx/
    Harry ở lại trong khuôn viên nhỏ hẹp của Trang trại Hang Sóc trong vài tuần sau đó. Nó dành phần lớn thời gian để chơi Quid***ch hai người một đội trong vườn cam của nhà Weasley (nó và Hermione chơi lại Ron và Ginny; Hermione chơi rất tồi, còn Ginny thì chơi tốt, nên chúng nó cũng ngang sức ra trò) và những buổi tối ăn những khẩu phần dành cho 3 người trong tất cả những gì mà bà Weasley bày trước mặt.
    Đó đã có thể là một kỳ nghỉ hạnh phúc và yên bình nếu như không có những sự mất tích, những tai nạn kỳ lạ, thậm chí chết chóc, những thứ xuất hiện hầu như hàng ngày trong tờ Tiên Tri. Thỉnh thoảng anh Bill và ông Weasley còn mang về nhà những tin tức chưa được đăng tải. Trong sự tức giận của bà Weasley, bữa tiệc sinh nhật lần thứ 16 của Harry đã bị phá hỏng bởi những tin tức kinh khủng mang đến bởi Remus Lupin, lúc này trông rất thê lương và dữ tợn, mái tóc màu nâu của ông đã có những lọn tóc xám rối bù, quần áo thì rách rưới và chắp vá hơn bao giờ hết.
    ?oCó thêm vài vụ tấn công của Giám Ngục nữa,? ông nói khi bà Weasley chuyển cho ông một mẩu bánh sinh nhật khá to. ?oVà người ta đã tìm thấy xác của Igor Karkaroff trong một căn lều trên phía bắc. Dấu ấn Hắc Ám đã được tìm thấy trên thi thể - ừm, nói thật ra, tôi rất bất ngờ khi thấy hắn đã sống đến 1 năm liền sau khi trốn khỏi bọn Tử Thần Thực Tử; anh của Sirius, Regulus, chỉ tồn tại được vài ngày theo như trí nhớ của tôi.?
    ?oĐúng đấy, ừm,? bà Weasley cau mày, ?ocó lẽ chúng ta nên nói về cái gì đó khá??
    ?oChú có nghe thấy tin tức gì về Florean Fortescue không chú Remus?? Bill hỏi, trong khi được Fleur liên tục tiếp rượu vào cốc. ?oNgười đàn ông làm chủ??
    ?o? cái quán kem ở Hẻm Xéo?? Harry ngắt lời, với một cảm giác khó chịu, rỗng tuếch trong lòng. ?oÔng ấy thường cho con ăn kem miễn trả tiền. Việc gì đã xảy ra thế??
    ?oBị san bằng, theo như bộ dạng cái quán của ông ta.?
    ?oTại sao thế?? Ron hỏi, bà Weasley thì nhìn thẳng vào Bill, giận dữ.
    ?oAi biết được? Ông ta có thể làm cho chúng tức giận theo cách nào đó. Ông ta là một người tốt, Florean.?
    ?oTiện nói về Hẻm Xéo,? ông Weasley nói, ?ohình như là Ollivander cũng đi tong thì phải.?
    ?oNgười làm đũa thần ạ?? Ginny giật mình.
    ?oĐúng ông ta đấy. Cửa hàng rỗng tuếch. Không hề có dấu hiệu ẩu đả. Không ai biết ông ta tình nguyện đi hay là bị bắt cóc.?
    ?oNhưng mà đũa thần thì? người ta làm đũa thần thế nào bây giờ??
    ?oCòn có những người chế tạo khác nữa chứ,? Lupin nói. ?oNhưng mà Ollivander là người tốt nhất, và nếu phía bên kia có ông ta thì đúng là không hay chút nào.?
    Ngày tiếp sau bữa tiệc trà có vẻ ảm đạm này, ba bức thư cùng với danh mục sách giáo khoa đã được gửi đến từ Hogwarts. Harry đã được gửi kèm thêm một sự bất ngờ nữa, nó được chỉ định làm đội trưởng đội Quid***ch.
    ?oĐiều này làm cho cậu có vai trò bằng với Huynh trưởng đấy!? Hermione nói vui vẻ. ?oCậu có thể dùng phòng tắm chung của chúng tớ cùng những thứ khác nữa đấy!?
    ?oWow, tớ nhớ cái ngày mà anh Charlie đeo một trong những thứ này,? Ron nghiên cứu cái phù hiệu một cách vui thích. ?oHarry, tuyệt vời thật, cậu là đội trưởng của tớ? tớ cho rằng chỉ khi nào cậu cho tớ ở lại trong đội, ha ha??
    ?oNày, mẹ không nghĩ là chúng ta có thể hoãn chuyến đi đến Hẻm Xéo thêm một ngày nào nữa khi mà các con đã nhận được những thứ này,? bà Weasley thở dài, nhìn vào danh mục sách của Ron. ?oChúng ta sẽ đi vào thứ bảy nếu như cha con không phải làm việc. Mẹ sẽ không đến đó nếu không có ông ấy đâu.?
    ?oMẹ này, thực lòng thì mẹ có nghĩ rằng kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy sẽ trốn trong một cái kệ sách ở cửa hàng Flourish và Blotts không đấy?? Ron cười thầm.
    ?oFortescue và Ollivander đã đi nghỉ rồi phải không nào?? bà Weasley nổi giận. ?oNếu con nghĩ rằng an ninh là vấn đề đáng cười thì con có thể ở lại và mẹ sẽ tự mình lấy các thứ??
    ?oKhông, con muốn đi, con muốn xem quán của anh Fred và George!? Ron nói vội.
    ?oThế thì con phải xem lại tư tưởng của mình đi cậu bé, trước khi mẹ quyết định rằng con quá thiếu chín chắn để đi cùng mọi người!? bà Weasley nói một cách tức giận, vồ lấy cái đồng hồ của bà, với chín cái kim cùng chỉ vào ?onguy hiểm chết người?, và chỉnh lại nó cho cân trên một đống khăn mặt vừa mới giặt xong. ?oVà sự trở lại Hogwarts cũng được xem xét theo cách đó nữa đấy!?
    Ron quay lại nhìn một cách ái ngại vào Harry khi mẹ của nó nhấc cái giỏ giặt ủi cùng với cái đồng hồ chênh vênh trong tay mình và ra khỏi căn phòng.
    ?oÔi trời? giờ thậm chí không thể nói đùa ở đây được nữa hay sao??
    Nhưng mà cuối cùng thì Ron cũng tránh lằng nhằng về Voldermort trong vài ngày sau đó. Thứ Bảy đã đến mà không có thêm một cơn giận dữ nào nữa của bà Weasley, mặc dù bà có vẻ rất căng thẳng trong bữa sáng. Bill sẽ phải ở nhà cùng với Fleur (phần nhiều do ý muốn của Hermione và Ginny), anh chuyển một cái túi đầy tiền sang bên kia bàn cho Harry.
    ?oThế còn của em đâu?? Ron đòi hỏi ngay lập tức, mắt mở to.
    ?oCái đó là của Harry, ngốc ạ,? Bill nói. ?oAnh lấy tiền ra từ két cho em đấy Harry, bởi vì lúc này người ngoài phải mất 5 giờ đồng hồ mới lấy được vàng cơ đấy, bọn yêu tinh đã tăng cường bảo vệ rất nghiêm ngặt. Hai ngày trước Arkia Philpott đã bị cái Do Thám Trung Thực tắc ở trong cái? E hèm, tin anh đi, cách này dễ hơn nhiều.?
    ?oCám ơn anh Bill,? Harry nói, nhét những đồng vàng vào túi.
    ?oĂn lúc nào cũng thật sâu sắc,? Fleur thì thầm trìu mến, véo vào mũi của Bill. Ginny làm điệu bộ buồn nôn vào bát ngũ cốc của nó đằng sau Fleur, làm cho Harry cười đến nghẹn đầy mồm bánh bột ngô, khiến Ron phải đấm đấm vào sau lưng của nó.
    Đó là một ngày u ám và ẩm ướt. Một trong những chiếc xe đặc biệt của Bộ Phép Thuật mà Harry đã được ngồi một lần rồi đang chờ mọi người ở sân trước khi họ ra khỏi nhà, co ro trong áo choàng của mình.
  7. bear2809

    bear2809 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/01/2002
    Bài viết:
    629
    Đã được thích:
    0
    ?oHay thật, ba lại lấy được xe nữa rồi,? Ron tán dương, vươn vai một cách sang trong khi chiếc xe di chuyển chậm chạp ra khỏi trang trại, Bill và Fleur vẫy chào từ cánh cửa sổ nhà bếp. Nó, Harry, Hermione và Ginny đều đang ngồi thoải mái rộng rãi trong ghế sau.
    ?oĐừng có trông mong nhiều quá nhé, tất cả chỉ vì Harry thôi,? ông Weasley nói ra sau vai của mình. Ông và bà Weasley ngồi ở đằng trước với người lái xe của Bộ, chỗ dành cho hành khách phía trước đã được kéo thành một cái sô pha dành cho 2 người. ?oNó phải được bảo vệ tối đa. Và chúng ta cũng sẽ được bảo vệ thêm nữa ở Quán Vạc Lủng.?
    Harry chẳng nói gì cả; nó không thích thú lắm với công việc mua sắm trong sự bao bọc của một tiểu đoàn Thần Sáng. Nó đã nhét cái Áo Tàng Hình vào túi đeo vai của mình và nghĩ rằng, nếu như điều đó tốt cho thày Dumbledore thì cũng tốt cho cả Bộ nữa, mặc dù bây giờ nó đang nghĩ về cái áo, nó không chắc là Bộ cũng biết về điều đó.
    ?oĐây rồi,? người lái xe nói sau một thời gian rất ngắn, lần đầu tiên ông nói khi lái xe chầm chậm qua đường Charing Cross và dừng phía ngoài Quán Vạc Lủng. ?oTôi sẽ chờ mọi người, mọi người vào đó khoảng bao lâu??
    ?oVài tiếng, tôi nghĩ vậy,? ông Weasley nói. ?oÀ tốt rồi, anh ta ở đây rồi!?
    Harry theo ông Weasley và ngó ra cửa sổ, tim nó đập thình thịch. Không có một Thần Sáng nào đang chờ ở ngoài nhà trọ, thay vào đó là Rubeus Hagrid to lớn với bộ râu rậm, người coi rừng của Hogwarts mặc một cái áo khoác da hải ly dài, rạng rỡ khi nhìn thấy Harry, bất chấp những cái nhìn hoảng hốt của những người Muggle đi qua.
    ?oHarry!? Ông hét vang, kéo Harry vào một cái ôm đến gãy cả xương khi Harry ra khỏi xe. ?oBuckbeak - ý ta là Witherwings - con phải gặp nó đấy Harry, nó rất vui khi được quay trở lại bầu trời rộng rãi??
    ?oCon rất vui nó được hài lòng,? Harry cười to khi nó xoa vào sườn của mình. ?oCon không nghĩ ?~bảo vệ?T lại là bác.?
    ?oTa biết, giống ngày xưa phải không? Thấy chưa, Bộ muốn cử đi một lũ Thần Sáng nhưng mà ngài Dumbledore nói là ta sẽ đi,? Hagrid tự hào, ưỡn ngực lên và nhét hai ngón tay cái vào túi quần. ?oTa đi thôi, hai người đi trước đi, Molly, Arthur??
    Quán Vạc Lủng, lần đầu tiên trong trí nhớ của Harry, hoàn toàn trống rỗng. Chỉ có đúng ông chủ đất Tom, da nhăn nheo và răng thì rụng hết, là còn trụ lại trong những người cũ. Ông nhìn lên đầy hy vọng khi họ bước vào, nhưng trước khi ông có thể thốt lên lời, Hagrid nói vẻ quan trọng, ?oHôm nay chỉ đi qua đây thôi, Tom, chắc là ông cũng hiểu được, công việc của Hogwarts, ông biết rồi đấy.?
    Tom gật đầu ủ rũ và tiếp tục quét những mảnh kính vỡ; Harry, Hermione, Hagrid, và nhà Weasley đi qua quầy bar ra ngoài và đến cái sân nhỏ bé lạnh lẽo ở đằng sau, nơi để những cái thùng chứa rác. Hagrid giơ cái ô màu hồng của ông lên và gõ nhẹ vào một viên gạch ở trên tường, nó mở ra ngay tức thì một cái cổng vòm dẫn đến một con phố rải sỏi quanh co. Họ bước vào cổng và dừng lại, nhìn xung quanh.
    Hẻm Xéo đã thay đổi. Cái cửa sặc sỡ và lấp lánh, trưng bày những quyển sách phép, những thành phần bào chế thuốc, và những cái vạc, đã bị che mất, giấu mình đằng sau những bức áp phích to đùng của Bộ Pháp Thuật. Phần lớn những bức áp phích ảm đạm, tím ngắt này mang nội dung về những bản phóng tác thổi phồng lên của những quyển hướng dẫn an ninh của Bộ đã được gửi đi trong mùa hè, còn thêm một vài chiếc ảnh động đen trắng của những tên Tử Thần Thực Tử chưa bị bắt. Bellatrix Lestrange đang cười nhạo báng ở phía trước trong một bức ảnh gần nhất. Một vài cửa sổ đã bị lấp kín, đó là của Cửa Hiệu Kem Florean Fortescue. Thêm nữa, một vài quầy hàng tồi tàn đã mọc lên dọc theo con phố. Cái gần nhất được dựng lên ở ngay phía ngoài của Cửa hàng Flourish và Blotts, phía dưới một mái hiên kẻ sọc dơ bẩn, và có một cái bảng gắn ở phía trước:
    BÙA HỘ MỆNH
    Có tác dụng chống người sói, <-=-Nguy hiểm từ bên ngoài, và -=-từ bên trong nữa! >
    Một phù thuỷ nhỏ bé ủ rũ đang khua leng keng đầy những biểu tượng bằng bạc gắn vào những dây xích về phía những người qua lại.
    ?oMột cái cho cô bé, thưa bà?? ông ta gọi về phía bà Weasley khi họ đi qua, liếc mắt vào Ginny. ?oBảo vệ cái cổ xinh xắn của cô??
    ?oNếu như ta mà đang làm việc thì?? ông Weasley nhìn người bán bùa, trừng trừng giận dữ.
    ?oĐúng rồi, nhưng mà đừng có bắt bớ ai trong lúc này anh ạ, chúng ta đang vội đấy,? bà Weasley lo lắng giơ lên một bản danh sách dài. ?oEm nghĩ là chúng ta nên đến Cửa hiệu của bà Malkin đầu tiên, Hermione cần một cái áo choàng mới, và áo của Ron thì đã ngắn quá đầu gối rồi, con cũng cần một cái đấy Harry, con đã lớn lên nhiều - đi nào mọi người - ?
    ?oMolly, chẳng có lý nào mà tất cả chúng ta cùng đến chỗ Bà Malkin cả,? ông Weasley nói. ?oTại sao ba đứa nhỏ lại không đi với Hagrid nhỉ, còn mình thì đi đến Cửa Hiệu Florish và Blotts để mua sách cho bọn trẻ??
    ?oEm cũng chẳng biết nữa,? bà Weasley lo lắng, rõ ràng là đang phân vân giữa việc mua hàng nhanh chóng và việc đi cùng nhau thành một đoàn. ?oHagrid, anh có nghĩ??
    ?oĐừng lo, bọn nhỏ sẽ an toàn khi đi với tôi Molly à,? Hargid nói nhẹ nhàng, vẫy vẫy bàn tay to như cái nắp thùng của mình. Bà Weasley không có vẻ hoàn toàn bị thuyết phục, nhưng cuối cùng vẫn chấp thuận chia đoàn ra làm đôi, chạy hối hả về phía cửa hàng Flourish và Blotts với chồng mình và Ginny, trong khi Harry, Ron, Hermione, và Hagrid thì đến cửa hàng của Bà Malkin.
    Harry để ý thấy rằng rất nhiều người qua lại đều có cái cảm xúc lo lắng giống như bà Weasley, và không một ai dừng lại để nói chuyện cả; những người đi mua hàng thì gắn với nhau rất chặt trong nhóm của họ, thực hiện công việc của mình một cách chăm chú. Không ai có vẻ như đi mua sắm một mình.
    ?oCó thể sẽ rất chật chội trong đó nếu chúng ta cùng vào,? Hagrid nói, dừng lại ở phía ngoài cửa hiệu Bà Malkin và cúi xuống liếc nhìn qua cửa sổ. ?oTa sẽ đứng chờ ở ngoài nhé, được không??
    Thế là Harry, Ron, và Hermione cùng nhau đi vào cửa hiệu. Trong ấn tượng đầu tiên, nó trống rỗng, nhưng mà ngay khi cái cửa ra vào đóng lại phía sau ba đứa, chúng nghe thấy một giọng nói quen thuộc phát ra từ đằng sau cái giá áo choàng được điểm xuyết bởi màu xanh lục và xanh lam.
    ?o? không còn nhỏ nữa, nếu như mẹ không để ý. Con hoàn toàn có thể đi mua sắm một mình.?
    Có một tiếng lục cục nho nhỏ và giọng nói mà Harry nhận ra là của bà Malkin, chủ cửa hiệu, cất lên, ?oNào, cháu bé, mẹ cháu đúng đấy, không một ai trong chúng ta nên đi loanh quanh một mình, chẳng phải là vì cháu còn nhỏ đâu??
    ?oXem lại xem bà gắn cái nút đấy vào đâu đi chứ!?
    Một cậu bé với khuôn mặt nhọn tái nhợt và mái tóc vàng trắng xuất hiện từ đằng sau cái giá quần áo, mặc một bộ đồ rất đẹp màu xanh đậm với những nút lấp lánh ở đường viền và cổ tay. Nó lao đến cái gương và tự chiêm ngưỡng mình; phải một lúc sau nó mới nhận ra Harry, Ron, và Hermione trong gương, đằng sau lưng nó. Đôi mắt màu nâu nhạt của nó co lại.
    ?oMẹ này, nếu như mẹ đang phân vân không biết là có mùi gì, một con Máu Bùn vừa bước vào đấy,? Draco Malfoy nói.
    ?oTa nghĩ rằng không cần thiết phải dùng đến thứ ngôn ngữ đó!? Bà Malkin nói, hối hả bước ra từ đằng sau cái giá để quần áo, tay cầm một cái thước dây và đũa thần. ?oVà ta cũng không muốn đũa thần được giơ lên trong cửa hiệu của ta!? bà vội vàng nói thêm vào, liếc về phía cửa ra vào, nơi cả Ron và Harry đứng đó với đũa thần trong tay, đều hướng về phía Malfoy. Hermione đứng ngay đằng sau hai đứa, thầm thì, ?oĐừng, thật đấy, chẳng đáng phải làm như thế.?
    ?oỜ, tưởng bọn mày dám sử dụng phép thuật ngoài trường học cơ đấy,? Malfoy cười khẩy. ?oAi đã làm mắt của mày tím ngắt thế Granger? Tao đang muốn tặng hoa cho họ đây này.?
    ?oĐủ rồi đấy!? bà Malkin nói lanh lảnh, nhìn ra đằng sau lưng của mình tìm người ủng hộ. ?oThưa bà??
    Narcissa Malfoy bước ra từ đằng sau cái giá quần áo.
    ?oBỏ mấy cái đó đi mấy đứa,? bà lạnh lùng nói với Harry và Ron. ?oNếu mấy cậu mà tấn công con của ta thì cứ chắc chắn rằng đó là thứ cuối cùng mà các cậu còn được làm.?
    ?oThật không đấy?? Harry nói, bước thêm một bước về phía trước và nhìn thẳng vào bộ mặt hơi kiêu căng mà, theo cái vẻ xanh xao của nó, vẫn có vẻ gì đó giống với bà chị. Nó đã cao bằng bà ta rồi. ?oBà sẽ gọi một vài tên Tử Thần Thực Tử đến làm việc đó đúng không nào??
    Bà Malkin kêu thét lên và đặt tay lên nơi con tim của mình.
    ?oThực sự thì, cháu không nên buộc tội? quá nguy hiểm để nhắc đến? bỏ đũa thần xuống đi!?
    Nhưng mà Harry không hề hạ cây đũa thần của nó xuống. Narcissa Malfoy cười một cách khó chịu.
    ?oTa thấy rằng việc trở thành trò cưng của Dumbledore đã khiến cho cậu có một cảm nhận sai lầm về an toàn, Harry Potter. Nhưng mà Dumbledore chẳng phải lúc nào cũng có ở đó để bảo vệ cho cậu đâu.?
    Harry nhìn quanh cửa hiệu một cách chế giễu. ?oWow? xem kìa? thày không có ở đây đâu! Thế thì tại sao không làm một cú nhỉ? Họ sẽ có thể tìm cho bà một phòng đôi ở Azkaban với tên chồng thất bại của bà đấy!?
    Malfoy di chuyển một cách rất tức giận về phía Harry, nhưng mà vấp phải cái áo choàng dài của mình. Ron cười to.
    ?oMày dám nói với mẹ tao thế hả Potter!? Malfoy gầm gừ.
    ?oKhông vấn đề gì đâu Draco,? Narcissa nói, giữ nó lại bằng những ngón tay trắng gầy guộc của bà ở trên vai nó. ?oTa cho rằng Potter sẽ đoàn tụ với Sirius thân yêu của nó trước khi ta trở lại đoàn tụ với Lucius đấy.?
    Harry đưa đũa thần của nó lên cao hơn nữa.
    ?oHarry, đừng!? Hermione kêu lên, nắm lấy tay của nó và cố gắng kéo xuống bên hông. ?oNghĩ kỹ đi? Cậu không được? Cậu sẽ tự chuốc lấy khó khăn đấy??
    Bà Malkin rùng mình trong một khoảnh khắc, và cuối cùng quyết định coi như chẳng có gì xảy ra cả, giống như là bà đã hy vọng như vậy. Bà cúi xuống Malfoy, nó vẫn còn lườm Harry.
    ?oTa nghĩ là cái ống tay trái này vẫn còn có thể ngắn thêm chút nữa cháu à, để ta làm??
    ?oÔi!? Malfoy rống lên, gạt tay bà ra. ?oXem bà đính những cái nút vào đâu kìa bà già! Mẹ - con không cần những thứ này nữa đâu - ?
    Nó kéo cái áo qua đầu và ném xuống sàn, phía dưới chân bà Malkin.
    ?oCon đúng đấy Draco,? Narcissa nói với một cái nhìn khinh khỉnh về phía Hermione, ?obây giờ ta đã biết có những hạng nào mua đồ ở đây? Chúng ta nên đến cửa hàng Twilfitt và Tatting thì hơn.?
    Và sau đó, họ sải chân bước ra khỏi cửa hàng, Malfoy cố sức lao vào Ron càng mạnh càng tốt trên đường ra cửa.
    ?oỪm, thật không đấy?? bà Malkin nói, nắm lấy cái áo choàng rơi trên sàn và đưa đầu đũa thần lên đó giống như máy hút bụi vậy, để cho nó rửa sạch hết những vết bẩn.
    Bà dường như không để tâm khi tìm cho Ron và Harry cái áo mới vừa ý, cố gắng bán cho Hermione một cái áo của nam phù thuỷ chứ không phải giành cho nữ giới, và cuối cùng lời chào bọn trẻ ra khỏi cửa hàng giống như cái cảm giác không còn muốn nhìn thấy mặt chúng nữa.
    ?oCó mọi thứ rồi chứ?? Hagrid hỏi vui vẻ khi bọn trẻ đến bên ông.
    ?oCũng tàm tạm,? Harry nói. ?oBác có nhìn thấy nhà Malfoy không??
    ?oCó chứ,? Hagrid nói xao nhãng. ?oDư mà bọn chúng không dám làm điều gì linh tinh ở trong Hẻm Xéo đâu Harry à. Đừng lo.?
    Harry, Ron, và Hermione quay sang nhìn nhau, nhưng trước khi chúng có thể kéo Hagrid ra khỏi cái suy nghĩ thiếu lo lắng đó, ông và bà Weasley cùng với Ginny đã xuất hiện, tất cả đều ôm những chồng sách nặng trịch, to tướng.
  8. bear2809

    bear2809 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/01/2002
    Bài viết:
    629
    Đã được thích:
    0
    ?oMọi người ổn cả chứ?? ông Weasley hỏi. ?oCó áo choàng hết rồi chứ? Được rồi, giờ chúng ta có thể vòng qua Cửa hiệu Apothecary và Eeylops trước trên đường đến cửa hiệu của Fred và George - đi gần nhau nhé??
    Cả Harry và Ron đều không mua một dược liệu nào ở cửa hàng Apothecary, bởi vì bọn chúng không học lớp Độc Dược nữa, nhưng mà cả hai lại mua những hộp thức ăn cú to đùng giành cho Hedwig và Pigwidgeon ở Trung Tâm Cú Eeylops. Sau đó, trong khi bà Weasley nhìn đồng hồ cứ từng phút một, họ tiến xa hơn nữa dọc theo phố để tìm Wizard Wheezes nhà Weasley, tiệm giỡn của Fred và George.
    ?oChúng ta không có nhiều thời gian lắm đâu,? bà Weasley nói. ?oVì thế nên chúng ta sẽ chỉ xem xét loanh quanh thôi rồi về xe ngay nhé. Chúng ta phải ở gần nhau đấy, kia là số 92 rồi? 94??
    ?oỒ!? Ron nói, dừng lại trên đường.
    Được dựng lên ở phía đối diện của cửa hiệu Fronts buồn tẻ, bao bọc bởi pa nô quảng cáo ở xung quanh họ, những cửa sổ của cửa hiệu Fred và George đập vào mắt như một buổi biễu diễn bắn pháo hoa. Những người qua lại bình thường thì đang nhìn qua vai mìnhvào những cửa sổ sặc sỡ này, còn một số người hiếu kỳ thì đã đứng lại, sững sờ. Cửa sổ bên trái thì chói loà bởi một đám những đồ đạc đang quay mòng mòng, nhấp nháy, cái thì nảy tưng tưng, cái thì vỡ toác ra, la hét inh ỏi; mắt của Harry đã mờ cả đi rồi chỉ vì nhìn vào mấy thứ đó. Còn cái cửa sổ bên phải thì được bao phủ bởi một cái áp phích cỡ bự, cũng màu tím giống như mấy cái của Bộ, nhưng mà lại được trang hoàng bởi những dòng chữ màu vàng nhấp nháy:
    TẠI SAO BẠN LẠI PHẢI LO LẮNG VỀ KẺ-MÀ-AI-CŨNG-BIẾT-LÀ-AI-ĐẤY?
    THẾ THÌ BẠN NÊN LO LẮNG VỀ U-NO-POO-- <ở đây Fred và George chơi chữ, U-NO-POO đọc gần giống với YOU-KNOW-WHO - tên người ta hay dùng để chỉ Voldermort. POO thì gần với POOP, đó là một bộ phận trên cơ thể, nói ra ở đây thì không được lịch sự cho lắm, bạn tự tra nhé :D, vì thế có thể hiểu U-NO-POO là người không có bộ phận đó - ND>
    CÁI CẢM GIÁC TỨC BỤNG NÀY
    ĐÃ LAN RA CẢ NƯỚC RỒI ĐẤY!
    Harry bắt đầu phá lên cười. Nó nghe thấy một tiếng than thở nhẹ đằng sau và quay lại, nhìn thấy bà Weasley đang nhìn chằm chằm vào bức tranh, điếng người. Đôi môi của bà khẽ cử động lên cái tên ?oU-No-Poo.?
    ?oHai đứa nó sẽ bị ám sát trong lúc đang ngủ mất thôi!? bà thì thầm.
    ?oKhông đâu!? Ron nói trong lúc đang cười rất to giống như Harry. ?oCái đó tuyệt vời thật!?
    Rồi nó và Harry cùng đi vào trong cửa hiệu. Nó đã chật ních toàn những người mua hàng; Harry không thể nào đến gần được những cái giá. Nó quan sát xung quanh, nhìn lên những cái hộp chồng lên nhau đến tận trần nhà: Đó là những Hộp Bánh Quy Trốn Việc mà hai anh em sinh đôi đã hoàn thiện trong cái năm cuối cùng chưa hoàn thành của họ ở Hogwarts; Harry để ý thấy Kẹo Nuga Máu Cam được mua nhiều nhất, vì chỉ còn lại có một hộp méo mó ở trên giá. Có những cái thùng đầy những đũa phép giả, những cái rẻ nhất trong lũ đó thì chỉ đơn thuần biến thành những con gà cao su hoặc những cái quần lót khi được giơ lên, còn cái đắt nhất thì đánh những vị khách không cẩn trọng vào đầu và cổ của họ, rồi có cả những cái bút lông Tự Đầy Mực, Tự Kiểm Tra Lỗi, và Trả Lời Thông Minh nữa. Có một chỗ trống được giải thoát bởi đám đông, thế là Harry chen về phía quầy, nơi có một nhóm toàn những đứa trẻ khoảng 10 tuổi đang quan sát đầy hào hứng một thằng người gỗ nhỏ tí đang bước dần lên những bậc thang dẫn đến một giá treo cổ thực sự, cả hai được đặt ở trên một cái hộp có ghi: Người Treo Cổ Tái Sử Dụng Được - hãy đánh vần đi nếu không thì hắn sẽ đung đưa trên giá đấy!
    ?oBùa Chú Ngủ Ngày Công Hiệu.?
    Hermione đã cố gắng để chen vào chỗ có một bàn trưng bày lớn ở gần quầy và đang đọc những thông tin ở đằng sau cái hộp mang một bức tranh màu sắc sặc sỡ về một chàng trai trẻ đẹp trai cùng với một cô gái đang ngất đi, cả hai đều đứng trên boong của một con tàu cướp biển.
    ?oChỉ một bùa chú đơn giản là bạn sẽ bước vào một giấc ngủ ngày 30 phút, với chất lượng đỉnh cao và rất thực, rất thích hợp để sử dụng trong những tiết học bình thường và hầu như không thể bị phát hiện ra (phản ứng phụ bao gồm cảm giác đờ đẫn và nước dãi tèm nhèm). Không bán cho trẻ em dưới 16 tuổi.? ?oCậu biết gì không,? Hermione nói, nhìn lên Harry, ?ođó đúng là một bùa phép đỉnh cao đấy!?
    ?oVới câu nói đó, Hermione,? giọng nói đằng sau họ vang lên, ?oem có thể lấy một cái miễn phí đấy.?
    Fred với vẻ mặt rạng rỡ đang đứng trước mặt bọn trẻ, mặc một chiếc áo choàng màu đỏ tươi, trái ngược lại với mái tóc đang bốc cháy của nó.
    ?oEm sao rồi, Harry?? Họ bắt tay. ?oCòn mắt em bị sao thế hả Hermione??
    ?oCái ống viễn vọng đấm bốc của anh đấy,? cô bé nói buồn rầu.
    ?oÔi trời, anh quên mất mấy thứ đó,? Fred nói. ?oNày??
    Nó lôi một cái ống ra khỏi túi và đưa cho cô bé; cô cẩn thận mở nó ra và thấy một tấm dán dày màu vàng.
    ?oCứ ấp nó lên đấy, vết tím sẽ mất đi trong 1 giờ thôi,? Fred nói. ?oBọn anh đang tìm một thứ loại bỏ vết bầm tím đẹp đẽ gọn gàng hơn. Giờ bọn anh đang thử nghiệm phần lớn những sản phẩm trên chính mình.?
    Hermione có vẻ lo lắng. ?oCái này an toàn chứ?? cô hỏi.
    ?oChắc chắn là thế rồi,? Fred khích lệ. ?oĐi nào Harry. Anh sẽ đưa em đi xem vòng quanh đây.?
    Harry để Hermione dán miếng keo lên con mắt thâm tím của cô bé và theo chân Fred về phía đằng sau của cửa hiệu, ở đó nó nhìn thấy một cái giá toàn là những trò vui với bài và dây.
    ?oẢo thuật của dân Muggle đấy!? Fred nói vui vẻ, chỉ vào mấy thứ đồ đạc đó. ?oDành cho những người cuồng như ba, em biết rồi đấy, những người thích đồ đạc của Muggle. Bán không chạy lắm đâu, nhưng mà rất ổn định, đó là những thứ mới mẻ mà? Ồ, George đây rồi??
    Người anh em sinh đôi của Fred bắt tay Harry một cách nồng nhiệt.
    ?oĐưa nó đi xem xung quanh à? Thế thì ra đằng sau đi Harry, ở đó bọn anh đang thực sự làm ra tiền đấy - này thằng bé kia, ăn cắp thứ gì là mày sẽ phải trả giá bằng nhiều đồng vàng đấy!? nó cảnh cáo một thằng bé đang rút vội tay khỏi cái ống có ghi bằng những ký hiệu đen ăn được - những thứ đó sẽ làm cho bạn ốm đấy!
    George đẩy cái rèm bên cạnh những trò ảo thuật Muggle và Harry nhìn thấy một căn phòng tối om, nhưng rộng rãi hơn. Nhưng đồ đạc ở đây thì được xếp gọn gàng hơn nhiều.
    ?oCác anh vừa mới sản xuất ra được một dòng sản phẩm nghiêm túc hơn,? Fred nói. ?oThật là buồn cười??
    ?oEm không thể tin được nổi đâu, có rất nhiều người, thậm chí cả người của Bộ, cũng không thể thực hiện được một Bùa Bảo Vệ cho đẹp đẽ một chút,? George nói. ?oTất nhiên là họ đã không nhờ em dạy cho họ Harry à.?
    ?oĐúng thế đấy? Xem nào, bọn anh nghĩ là Cái Mũ Bảo Vệ thì hơi buồn cười, em biết không, thử thách thức bạn của em bỏ bùa vào em khi em đang đội mũ này và xem cái mặt của nó khi những bùa chú đều bắn trở lại hết. Nhưng mà Bộ đã đặt mua 500 cái cho tất cả những quan chức quan trọng! Và các anh vẫn còn những hợp đồng đặt mua với số lượng lớn khác nữa!?
    ?oThế là các anh mở rộng ra thành những cái Áo Choàng Bảo Vệ, rồi Găng Tay Bảo Vệ??
    ?o? anh cho là những thứ này không thể giúp đỡ gì trong việc bảo vệ khỏi những bùa chú Không Thể Tha Thứ, nhưng với những bùa chú hoặc ma thuật cỡ nhỏ đến trung bình thì??
    ?oVà sau đó bọn anh nghĩ đến việc xâm nhập vào lĩnh vực của Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, bởi vì đó đúng là máy làm ra tiền,? George tiếp tục một cách phấn khởi. ?oThật là tuyệt. Nhìn này, Bột Đêm Tối Dùng Liền, các anh nhập khẩu từ Peru đấy. Rất tiện lợi nếu như em muốn trốn ai đó cho nhanh.?
    ?oVà mấy cái Ngòi Nổ Chăng Bẫy của bọn anh vừa mới chạy ra khỏi cái giá kìa,? Fred nói, chỉ vào một lũ những thứ đen thui kỳ dị, giống những cái còi, đang cố gắng chạy ra khỏi tầm nhìn của lũ trẻ. ?oEm chỉ cần bí mật làm rơi một trong những con đó thôi là nó sẽ chạy ra và tạo ra một âm thanh ầm ĩ rất hay ở chỗ khác, giúp em đánh lạc hướng tốt lắm đấy.?
    ?oTiện lợi thật,? Harry nói, đầy ấn tượng.
    ?oĐây cho em,? George nói, nhặt một vài cái và ném về phía Harry.
    Một nữ phù thuỷ trẻ với tóc vàng ngắn đang thò đầu vào trong rèm; Harry nhìn thấy rằng cô ta cũng đang mặc một chiếc áo choàng cho nhân viên màu đỏ sáng.
    ?oCó một vị khách ngoài này đang tìm mua một cái vạc giỡn, thưa ngài Weasley và ngài Weasley,? cô ta nói.
    Harry thấy rất là khó coi khi nghe người ta gọi Fred và George là ?oNgài Weasley,? nhưng hai anh em lại sải chân bước ra, coi đó là bình thường.
    ?oCứ ở đó, Verity, tôi đến đây,? George nói ngay lập tức. ?oHarry, cứ lấy bất cứ thứ gì em muốn nhé được không? Miễn phí hoàn toàn.?
    ?oEm không làm thế được đâu!? Harry nói, nó đã rút túi tiền ra để trả cho mấy cái Ngòi Nổ Chăng Bẫy rồi.
    ?oEm không phải trả tiền ở đây,? Fred nói chắc chắn, đẩy những đồng vàng của Harry ra.
    ?oNhưng mà??
    ?oEm cho bọn anh vay tiền để bắt đầu, các anh vẫn chưa quên đâu,? George nói nghiêm nghị. ?oCứ lấy bất cứ thứ gì em muốn, và chỉ cần nhớ kể với mọi người về nơi em lấy chúng nếu như họ hỏi.?
  9. bear2809

    bear2809 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/01/2002
    Bài viết:
    629
    Đã được thích:
    0
    George lướt qua tấm rèm cửa để giúp những người khách, còn Fred thì đưa Harry trở lại khu chính của cửa hiệu để tìm Hermione và Ginny, vẫn còn đang mải mê nghiên cứu Bùa Chú Ngủ Ngày Công Hiệu.
    ?oCác cô bé đã tìm thấy những sản phẩm Nữ Phù Thuỷ Kỳ Diệu đặc biệt của bọn anh chưa?? Fred hỏi. ?oTheo anh nào??
    Gần cửa sổ là một dãy những sản phẩm màu hồng rực, xung quanh là những cô bé đang cười rúc rích đầy hào hứng, kích động. Hermione và Ginny đều lùi lại, có vẻ đề phòng.
    ?oXem đi em,? Fred nói đầy tự hào. ?oNhãn hiệu tốt nhất của Tình Dược mà em không thể tìm được ở nơi khác.?
    Ginny nhướn lông mày, nghi ngờ. ?oCó hiệu nghiệm không anh?? Cô bé hỏi.
    ?oChắc chắn là có chứ, kéo dài những 24 giờ cho một lần dùng, phụ thuộc vào khối lượng của cậu bé??
    ?o? và độ hấp dẫn của cô bé nữa,? George bất thình lình xuất hiện bên cạnh mấy đứa. ?oNhưng mà bọn anh không bán cho các em đâu,? nó trở nên nghiêm nghị, ?okhông bán khi mà em đã có những 5 cậu bé vây quanh theo như các anh??
    ?oNhững gì mà anh nghe được từ anh Ron là dối trá hết,? Ginny nói nhẹ nhàng, nghiêng người về đằng trước để lấy một cái bình nhỏ màu hồng từ trên giá xuống. ?oCái gì đây??
    ?oBảo đảm làm hết mụn nhọt trong vòng 10 giây,? Fred nói. ?oCông hiệu với tất cả mọi thứ từ nhọt mủ cho đến mụn đầu đen, nhưng mà đừng có đánh trống lảng. Hiện giờ em có hay là không hẹn hò với thằng bé tên là Dean Thomas hả??
    ?oĐúng, em có,? Ginny nói. ?oVà lần cuối cùng em gặp anh ta, anh thực sự là một người thôi chứ không phải là năm đâu. Những thứ kia là gì thế??
    Cô bé chỉ vào một túm những quả cầu tròn đầy lông mịn có màu hồng và tím, tất cả đều đang lượn lờ quay xung quanh sàn của một cái ***g và phát ra những âm thanh chút chít.
    ?oPhù Phì Lùn đấy ,? George nói. ?oNhững cuộn len phun phì phì thu nhỏ, các anh không thể sản xuất kịp nữa. Thế còn Michael Corner thì sao nào??
    ?oEm bỏ anh ta rồi, anh ta đúng là kẻ tồi tệ,? Ginny nói, thò một ngón tay vào trong thanh chắn của cái ***g và quan sát lũ Phù Phì Lùn vây quanh nó. ?oBọn nó xinh thật!?
    ?oBọn chúng rất là êm, đúng đấy,? Fred thừa nhận. ?oNhưng mà em đang đổi bạn trai hơi nhanh thì phải??
    Ginny quay lại nhìn nó, tay cô bé chống lên mạng sườn. Có một cái nhìn hơi mang dáng vẻ của Bà-Weasley trên mặt cô bé khiến cho Harry phải bất ngờ khi thấy Fred không chùn lại.
    ?oĐó không phải là việc của anh. Và cám ơn anh nữa,? cô bé quay sang giận dữ với Ron, đang chui ở dưới khuỷu tay của George, ôm một đống đồ đạc, ?ovì đã không kể những câu chuyện lãng mạn về em cho hai ông này!?
    ?oTất cả là ba Galleon, chín Sickle và một Knut,? Fred nói trong khi đang kiểm tra một lũ hộp trong tay Ron. ?oBỏ ra nào.?
    ?oEm là em của anh cơ mà!?
    ?oVà thứ em đang xoáy là đồ của bọn anh đấy. Ba Galleon, chín Sickle. Anh bớt cho em một Knut.?
    ?oNhưng mà em chẳng có đến ba Galleon, chín Sickle đâu!?
    ?oThế thì em bỏ lại đi, và nhớ là bỏ vào đúng chỗ của nó đấy.?
    Ron làm rơi một vài chiếc hộp, chửi thề, và làm một hành động rất dữ tợn về phía Fred mà đã không may bị bà Weasley phát tác, bà đã chọn đúng lúc để xuất hiện.
    ?oNếu như mẹ còn thấy con làm thế nữa mẹ sẽ ếm cho tay con dính vào nhau đấy,? bà nói nghiêm khắc.
    ?oMẹ ơi, cho con một con Phù Phì Lùn nhé mẹ?? Ginny nói ngay lập tức.
    ?oMột con gì cơ?? bà Weasley nói vẻ thận trọng.
    ?oXem đi mẹ, bọn nó dễ thương lắm??
    Bà Weasley di chuyển sang một bên để xem những con Phù Phì Lùn, còn Harry, Ron, và Hermione thì có một góc nhìn thoải mái ra cửa sổ trong chốc lát. Draco Malfoy đang chạy trên phố một mình. Khi nó chạy qua cửa hàng Wizard Wheezes của nhà Weasley, nó quay lại nhìn sau lưng. Mấy giây sau đó, nó vượt qua khỏi tầm nhìn của bọn nhỏ và chúng không còn thấy nó nữa.
    ?oChả biết bà má nó biến đâu rồi nhỉ?? Harry lo lắng.
    ?oCó lẽ nó đang trốn mẹ nó, theo như cái kiểu nó chạy,? Ron nói.
    ?oTại sao chứ?? Hermione hỏi.
    Harry chẳng nói gì cả; nó đang suy nghĩ rất lung. Narcissa Malfoy không đời nào tình nguyện để cho đứa con cưng của bà ta biến khỏi tầm mắt mình; Malfoy phải cố gắng lắm mới có thể giải thoát mình khỏi vòng tay của bà.
    Harry, rất hiểu và ghê tởm Malfoy, biết chắc chắn rằng cái lý do trốn đi đó không thể nào vô hại được.
    Nó nhìn quanh. Bà Weasley và Ginny đang cúi xuống bên cạnh những con Phù Phì Lùn. Ông Weasley thì đang sốt sắng nghiên cứu những cái hộp bài Muggle. Fred và George đều đang giúp đỡ những vị khách khác. Ở phía bên kia của tấm kính cửa, Hagrid đang ngồi quay lưng lại bọn họ, nhìn quanh quẩn ra phố.
    ?oChui vào trong này, nhanh lên,? Harry nói, kéo cái Áo Tàng Hình của nó ra khỏi túi xách.
    ?oÔi, tớ chẳng biết nữa Harry,? Hermione nhìn về phía bà Weasley, lưỡng lự.
    ?oĐi nào?? Ron giục.
    Cô bé phân vân thêm một giây nữa, rồi cũng chui vào bên trong cái áo với Harry và Ron. Chẳng một ai để ý rằng bọn chúng đã biến mất; tất cả đều đang bị hấp dẫn bởi những thứ đồ của Fred và George. Harry, Ron, và Hermione len lỏi ra cửa càng nhanh càng tốt, nhưng khi bọn chúng ra đến phố thì Malfoy đã biến mất một cách hoàn hảo giống như bọn chúng đã cố len ra vậy.
    ?oNó đi về hướng kia kìa,? Harry thì thầm với giọng khẽ nhất mà nó có thể, sao cho lão Hagrid đang ỷ eo hát kia không thể nghe thấy. ?oĐi nào??
    Bọn chúng chạy gấp gáp, ngó trái phải, qua cả những cửa sổ và cửa ra vào của các cửa hiệu, cho đến khi Hermione chỉ lên đằng xa.
    ?oCó phải nó không nhỉ?? cô bé thầm thì. ?oRẽ trái à??
    ?oMột bất ngờ lớn đấy,? Ron trả lời.
    Malfoy nhìn quanh, rồi lao vào trong Hẻm Knockturn và biến khỏi tầm nhìn.
    ?oMau lên không mất dấu nó bây giờ,? Harry nói, chạy nhanh về phía trước.
    ?oNgười ta nhìn thấy chân của mình mất thôi!? Hermione nói với vẻ lo lắng rõ rệt khi cái áo choàng bay phần phật quanh mắt cá chân bọn nhỏ; lúc này thật đúng là khó còn có thể che kín cả ba đứa trong cái áo nữa.
    ?oKhông vấn đề gì đâu,? Harry nói nôn nóng. ?oCứ nhanh lên đi!?
    Nhưng Hẻm Knockturn, con phố ngang chỉ dành cho Nghệ Thuật Hắc Ám, hoàn toàn tiều tuỵ. Bọn trẻ ngó vào những cái cửa sổ khi đi qua, nhưng xem chừng chẳng có một cửa hàng nào có khách cả. Harry cho rằng đúng là một sự tố cáo lớn khi ai đó dành những thời khắc nguy hiểm và ám muội để mua những dụng cụ Hắm Ám - hoặc ít ra, bị người ta nhìn thấy mình mua những thứ đó.
    Hermione thúc rất mạnh vào tay nó.
    ?oÚi!?
    ?oShh! Nhìn kìa! Nó ở trong đó!? cô bé thì thầm vào tai Harry.
    Bọn chúng đã dừng lại ở cái cửa hàng duy nhất trong Hẻm Knockturn mà Harry đã từng vào, cửa hàng Borgin và Burkes, nơi bán rất nhiều những vật dụng xấu xa đen tối. Ở giữa những giá hàng chứa đầy những xương xẩu và chai lọ cũ kỹ là Draco Malfoy đang quay lưng lại ba đứa, xuất hiện ở ngay đằng sau cái tủ đen to đùng mà một lần Harry đã trốn trong đó để tránh mặt Malfoy và bố nó. Theo như cách mà Malfoy đưa tay lên, nó đang nói chuyện với ai đó bằng tay mình. Người sở hữu cửa hàng, lão Borgin, một người đàn ông còng lưng với mái tóc nhếch nhác, đang đứng đối mặt với Malfoy. Ông ta đang có một cảm xúc tò mò với sự trộn lẫn của tức giận và sợ hãi.
    ?oNếu như ta nghe thấy họ nói gì thì tốt quá!? Hermione nói.
    ?oCó thể chứ!? Ron sốt sắng. ?oĐứng yên nhé? chết tiệt??
    Nó làm rơi thêm mấy cái hộp nữa trong tay khi nó dò dẫm trong cái to nhất.
    ?oTai Nối Dài, xem kìa!?
    ?oQuá tuyệt!? Hermione nói, khi Ron gỡ những sợi dây dài có màu da người và bắt đầu chĩa chúng về phía dưới cái cửa ra vào. ?oÔi, tớ mong là cái cửa không bị ềm bùa Bất Khả Xâm Phạm??
    ?oKhông đâu!? Ron sướng rơn. ?oNghe này!?
    Bọn nhỏ chụm đầu lại và tập trung nghe ở đầu này của sợi dây, giọng của Malfoy rất to và rõ ràng, giống như là một cái rađio vậy.
    ?o? lão biết sửa nó thể nào chứ??
    ?oCó thể,? Borgin nói với giọng khiến cho ta thấy rằng ông ta không muốn tự mình làm việc này. ?oTa muốn được nhìn thấy nó. Tại sao mày không mang nó đến cửa hiệu??
    ?oTôi không thể,? Malfoy nói. ?oNó phải ở lại chỗ của nó. Tôi chỉ cần lão chỉ cho tôi cách làm thôi.?
    Harry nhìn thấy lão Borgin liếm môi, vẻ hồi hộp hiện rõ.
    ?oHừm, nếu không được xem trực tiếp, ta cho rằng công việc sẽ rất khó khăn đấy, có lẽ là không thể làm được. Ta không thể chắc chắn được điều gì cả.?
    ?oKhông đâu?? Malfoy nói, và Harry biết thừa rằng, với cái kiểu nói đó, Malfoy đang nhếch mép cười. ?oCó thể cái này sẽ làm cho lão thêm tự tin chăng.?
    Nó di chuyển về phía ông Borgin và bị che khuất đằng sau cái tủ. Harry, Ron, và Hermione đều kéo dạt sang một bên, cố gắng quan sát nó nhưng tất cả những gì bọn chúng nhìn thấy chỉ là lão Borgin, có vẻ đang rất sợ hãi.
    ?oKể cho bất cứ ai,? Malfoy nói, ?ovà ngay lập tức sẽ bị trừng phạt. Lão biết Fenrir Greyback chứ? Ông ta là một người bạn của gia đình. Ông sẽ đến thăm thường xuyên để chắc chắn rằng ông dành cho công việc này một sự quan tâm triệt để nhất.?
    ?oChắc là không cần thiết phải??
    ?oTôi sẽ quyết định điều đó,? Malfoy nói. ?oBây giờ, tôi nên rời khỏi đây thì hơn. Và đừng có quên giữ cái đó an toàn bên mình lão, tôi sẽ cần nó đấy.?
    ?oCó thể cậu muốn lấy ngay bây giờ chứ??
    ?oKhông, chắc chắn tôi không cần bây giờ, lão già ngốc lắm, làm sao tôi có thể mang thứ đó xuống phố được? Chỉ cần lão đừng bán nó cho ai khác.?
    ?oTất nhiên là không rồi? thưa cậu.?
    Borgin cúi gập người giống hệt như lần mà Harry đã nhìn thấy ông ta chào Lucius Malfoy.
    ?oKhông được nói với ai đấy lão Borgin, và trong đó có cả mẹ của tôi đấy, hiểu chưa??
    ?oĐương nhiên rồi, đương nhiên rồi,? Borgin thầm thì, lại cúi chào thêm lần nữa.
    Khoảnh khắc sau đó, chuông cửa rung mạnh và Malfoy hiên ngang bước ra khỏi cửa hiệu, có vẻ rất thoả mãn. Nó bước qua Harry, Ron, và Hermione gần đến nỗi bọn chúng lại cảm nhận được cái áo choàng phất phơ quanh mắt cá chân của mình. Trong cửa hiệu, lão Borgin vẫn đứng im như thóc, cái điệu cười giả dối ngọt xớt của lão đã biến mất, lão có vẻ lo lắng.
    ?oNhư thế là sao nhỉ?? Ron thì thầm, cuốn lại những chiếc Tai Nối Dài.
    ?oChẳng biết,? Harry suy nghĩ rất lung. ?oNó muốn sửa một cái gì đấy? và nó muốn đặt hàng một thứ gì đó trong kia? Các cậu có nhìn thấy được nó đưa ra cái gì khi nó nói ?~cái đó?T không??
    ?oKhông, nó ở đằng sau cái tủ??
    ?oHai cậu ở đây nhé,? Hermione thì thầm.
    ?oCậu làm cái???
    Nhưng mà Hermione đã chui ra khỏi cái áo choàng mất rồi. Cô bé sửa sang lại đầu tóc bằng hình phản chiếu trong cửa sổ, sau đó bước tự tin vào trong cửa hiệu, làm cho cái chuông lại leng keng một lần nữa. Ron nhanh nhẹn nhét những cái Tai Nối Dài trở lại dưới cái cửa ra vào và đưa một đầu cho Harry.
    ?oChào ông, một buổi sáng tồi tệ thật phải không?? Hermione nói vui vẻ với lão Borgin, lão không trả lời, mà chỉ nhìn cô bé với vẻ nghi ngờ. Huýt sáo rộn ràng, Hermione lướt qua một mớ những đồ linh tinh đang được trưng bày.
    ?oCái vòng cổ này có bán không?? cô bé hỏi, dừng lại ở trước một cái kệ có mặt trước là kính.
    ?oNếu như cô có một ngàn rưỡi Galleon,? lão Borgin nói lạnh lùng.
    ?oÔi -- hừm -- không, tôi không có từng đó,? Hermione tiếp tục bước tới. ?oThế còn? cái? xương sọ tuyệt đẹp này thì sao??
    ?oMười sáu Galleon.?
    ?oÀ thế ra nó để bán à? Thế nó không được? giữ lại cho ai đó chứ??
    Lão Borgin liếc mắt về phía cô bé. Harry có một cảm giác khó tả rằng nó biết chính xác điều mà Hermione đang muốn làm. Rõ rằng Hermione cũng cảm thấy hồi hộp vì cô bất chợt nói hở ra điều đó.
    ?oVấn đề là, cái? ơ? cậu bé vừa mới từ đây ra mà, Draco Malfoy đấy, là một người bạn của tôi, và tôi muốn mua cho cậu ta một món quà sinh nhật, nhưng mà nếu như cậu ta đã đặt trước cái gì rồi thì tôi không muốn mua cho cậu ta thứ giống hệt như thế, vì vậy nên? ừm??
    Đó là một câu chuyện khập khiễng theo ý nghĩ của Harry, và rõ rằng lão Borgin cũng nghĩ thế.
    ?oRa ngay,? lão thét lên. ?oRa khỏi đây ngay!?
    Hermione không đợi để bị nhắc lần thứ hai, cô bé chạy vội ra khỏi cửa với lão Borgin đuổi đằng sau. Khi cái chuông lại kêu leng keng, lão Borgin đóng rầm cửa lại và treo biển hiệu đóng cửa lên.
    ?oHừm,? Ron nói, trùm cái áo lên đầu Hermione. ?oCũng đáng để thử đúng không, nhưng mà cậu hơi lộ??
    ?oTốt thôi, lần sau để xem cậu làm thế nào hả Sư Phụ Phép Thuật!? cô bé nạt lại.
    Ron và Hermione cãi nhau trên suốt con đường trở lại cửa hiệu Wizard Wheezes nhà Weasley, nơi mà chúng buộc phải dừng lại để sao cho không bị phát hiện bởi bà Weasley và lão Hagrid, đang có vẻ rất lo lắng vì biết rằng bọn trẻ đã biến mất. Khi đã vào trong cửa hiệu rồi, Harry kéo chiếc áo tàng hình ra khỏi người, giấu nó ở trong túi xách, và nhập bọn cùng hai đứa kia khi bọn chúng đang cố thanh minh, dưới sự buộc tội của bà Weasley, rằng bọn chúng chỉ ở trong căn phòng đằng sau thôi, và rằng bà đã không tìm kỹ xung quanh cửa hàng.
  10. bear2809

    bear2809 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/01/2002
    Bài viết:
    629
    Đã được thích:
    0
    Chương 7 : Câu lạc bộ Slug
    Người dịch : spider_man
    Copy từ nguồn: http://209.61.249.70/halfblood/hbaspx/
    Harry dùng nhiều thời gian của tuần cuối cùng trong kỳ nghỉ ngẫm nghĩ về ý nghĩa của hành động của Malfoy ở Hẻm Knockturn. Điều làm cậu băn khoăn nhất là cái nhìn thỏa mãn trên khuôn mặt của Malfoy khi nó rời cửa hàng. Không có điều gì làm Malfoy trông có vẻ hạnh phúc như thế ngoài một tin tối lành. Điều này mang lại cho Harry cảm giác hơi khó chịu, tuy nhiên, cả Ron và Hermione có vẻ không tò mò về những hành động của Malfoy như cậu, hoặc ít nhất, họ có vẻ phát ngán với việc thảo luận về nó sau vài ngày.
    ?oVâng, tớ đồng ý hắn thật đáng nghi, Harry à,? Hermione đã nói thế với vẻ thiếu kiên nhẫn. Cô bé lúc đó đang ngồi trên thành cửa sổ trong phòng của Fred và Geogre và đặt chân lên trên một cái hộp đựng bìa cứng và ngước nhìn lên miễn cưỡng trong khi dang đọc một bản mới cuốn Dịch thuật tiếng Rune nâng cao. ?oNhưng không phải chúng ta đã đồng ý rằng có rất nhiều sự giải thích hay sao??
    ?oCó thể hắn đã làm gãy Cánh Tay của Danh Tiếng? [Maybe he?Ts broken his Hand of Glory ?" ND]? Ron nói một cách nghi ngờ, trong khi cậu đang cố làm thẳng mấy cái nhành cây định hướng ở đuôi chổi của cậu. ?oCậu còn nhớ cái cánh tay bị quăn lại của Malfoy chứ??
    ?oNhưng còn về câu mà nó đã nói, ?~Đừng quên để giữ cho kẻ đó an toàn?T?? Harry hỏi tiếp câu hỏi này không biết lần thứ bao nhiêu. ?oĐiều này với tớ có vẻ như Borgin vừa có một trong các vật bị vỡ, và Malfoy muốn cả hai.?
    ?oCậu đoán chứ gì?? Ron nói, trong khi đang cố gắng cạo các vết bẩn khỏi cản chổi của cậu.
    ?oVâng, dĩ nhiên,? Harry nói. Trong khi cả Ron hay Hermione chưa trả lời, cậu nói tiếp, ?oBố của Malfoy đang ở trong ngục Azkaban. Hai cậu có nghĩ Malfoy muốn trả thù không??
    Ron ngước nhìn lên, chớp mắt.
    ?oMalfoy? Trả thù? Làm thé nào nó có thể làm được điều đó??
    ?oĐó chỉ là ý kiến của tớ, tớ không biết!? Harry nói một cách chán nản. ?oNhưng hắn ta đang đứng sau cái gì đó và tớ nghĩ chúng ta nên để mắt đến vấn đề này một cách nghiêm túc. Bố của hắn là Tử Thần Thực Tử và ?"?o
    Harr ngừng lại, mắt của cậu nhìn vào cánh cả sổ phía sau Hermione, và miệng cậu mở ra. Một ý nghĩ đột nhiên hiện ra bất chợt trong đầu cậu.
    ?oHarry?? Hermione nói với giọng lo lắng. ?oCó chuyện gì thế??
    ?oCái thẹo của cậu lại đau lần nữa à?? Ron luốn cuống hỏi.
    ?oNó là một tên Tử Thần Thực Tử,? Harry nói chậm rãi. ?oNó được thay thế bố nó với tư cách là Tử Thần Thực Tử.?
    Một sự im lặng bao trùm lên căn phòng, và được Ron ngắt quãng bằng một tiếng cười. ?oMalfoy? Nó mới mười sáu thôi Harry à! Cậu nghĩ rằng Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết sẽ cho Malfoy gia nhập??
    ?oĐiều này có vẻ không có khả năng, Harry,? Hermione nói với giọng ngắt quãng ngập ngừng. ?oĐiều gì làm cậu nghĩ --??
    ?oĐó là về bà Malkin. Bà ấy đã không chạm vào nó, nhưng nó đã hét lên và giật mạnh cánh tay của nó khỏi người bà khi bà tới để vén cánh tay áo hắn lên. Đó là tay trái của hắn. Hắn đã được khắc dấu hiệu Đen.?
    Ron và Hermion nhìn nhau.
    ?oỪm, vâng....? Ron nói, có vẻ một cách không bị thuyết phục.
    ?oTớ nghĩ nó chỉ muốn ra khỏi đó thôi, Harry à,? Hermione nói.
    ?oNó đã cho Borgin xem thứ gì đó mà chúng ta không thể thấy,? Harry tiếp tục một cách bướng bỉnh.
    ?oMột thứ gì đó mà thực sự làm cho Borgin sợ hãi. Đó là cái dấu hiệu, tới biếu điều đó ?" hắn đã cho kẻ mà hắn đang giao kèo ?" Borgin thấy cái đó, hai người thấy Borgin đã xử sự nghiêm tức thế nào với hắn chứ!?
    Ron và Hermion lại trao cho nhau một cái nhìn khác.
    ?oTớ không chắc, Harry...?
    ?oVâng, tớ vẫn không nghĩ rằng Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết sẽ cho Malfoy gia nhập...?
    Cảm thấy khó chịu, nhưng hoàn toàn thấy thuyết phục rằng mình đã đúng, Harry chụp lấy đống áo choàng Quid***ch tới 50 cái và rời khỏi căn phòng; bà Weasley đã nhấn mạnh chúng nhiều ngày rằng không được để đồ cần giặt giũ cho tới phút cuối cùng. Khi đi xuống tầng cậu đụng phải Ginny, cô bé đang quay về phòng mang theo một chồng quần áo vừa được giặt sấy cẩn thận.
    ?oEm sẽ không vào trong bếp lúc này,? Cố bé cảnh báo cậu. ?oCó rất nhiều Phlegm xung quanh đó.?
    ?oAnh sẽ cẩn thận để không bị mắc vào nó.? Harry cười.
    Khá tin tưởng, khi cậu vào trong bếp thì thấy Fleur đang ngồi tại bài ăn, trong một loạt kể hoạch cho lễ cưới của cô với Bill, trong khi đó bà Weasley đang trông chừng mớ cải Bruken tự bóc vỏ, trông bà có vẻ thực sự cáu kỉnh.
    ?o.... Bill và mình gần như chắc chắn quyết định chỉ có hai phù dâu, Ginny và Gabrielle sẽ cùng trông rất tuyệt. Mình đã nghĩ về việc dùng zem (???) màu vàng ?" hồng nhạt sẽ rất tuyệt cùng với mái tóc của Ginny ?"?o
    ?oA, Harry!? bà Weasley kêu to, cắt ngang vở độc thoại của Fleur. ?oRất tố, bác muốn giải thích về sự bảo mật được sắp xếp cho chuyến đi tới Hogwarts vào ngày mai. Chúng ta sẽ lại sử dụng xe của Bộ Pháp Thuật lần nữa, và sẽ có những thần sáng chờ tại nhà ga ?"?o
    ?oChị Tonks sẽ ở đó chứ?? Harry hỏi, tay cậu huơ những đồ vật Quid***ch lên.
    ?oKhông, bác không khĩ vậy. Cô ấy đã đóng trạm ở đâu đó khác theo thông tin từ bác Arthur.?
    ?oBả tự bỏ đi ấy mà..? Fleur mơ màng, trong khi đang kiểm tra hình bóng tuyệt vời của cô phản chiếu trong cốc trà. ?oThật là một sai lầm lớn nếu em hỏi ?"?o
    ?oVâng, cảm ơn nhiều,? bà Weasley nói một cách gay gắt, ngắt nang lời của Fleur lần nữa. ?oCháu nêu chuẩn bị đi, Harry. Bác muốn những chiếc rương sẵn sàng vào tối nay, nếu có thể, và chúng ta sẽ không phải có những phút cuối chạy đua như thường lệ.?
    Và thực tế, chuyến đi của mọi người vào sáng hôm sau trôi chảy hơn thường lệ. Cái xe của bộ Pháp Thuật lượn trước trang trại Hang Sóc để đón đoàn người đang đợi, với những cái rương được sắp xếp; con mèo của Hermione, Crookshanks, được yên vị an toàn trong cái giỏ du lịch của nó, và Hedwig, con cú của Ron, Pig-widgeon và con cú tía của Ginny tên là Pygmy Puff cùng Arnold được tống vào ***g.
    ?oAu revoir, ?~Any? (tạm biệt Harry ?" nd), Fleur nói khàn khàn và hôn tạm biệt cậu. Ron theo sau vội vã, trông có vẻ hào hứng, nhưng Ginny bị vướng chân và Ron bị gã, nằm ườn vào bãi đất bẩn dưới chân Fleur. Bối rối đến đỏ mặt, và xung quanh là những vết bẩn bắn tung tóe, cậu vội vã nhảy vào trong xe mà chả cần nói tạm biệt.
    Tại ngã tư Vua không có bác Hagrid chào đón. Thay vào đó, hai thần sáng với mặt dữ tợn, râu vểnh trong bộ trang phục Muggle tiến về phía chiếc xe khi nó dừng lại, và vòng phía sau, dẫn họ vào trong nhà ga mà không nói lời nào.
    ?oNhanh lên, nhanh lên, qua cái hàng rào nào!,? bà Weasley luống cuống, có vẻ như bà bị bổi rối bởi những con người lạnh lùng. ?oHarry nên đi trước, với ?"?o
    Bà nhìn tò mò vào một thần sáng, ông ta gật đầu ngắn gọn, kéo tay Harry , và hướng cậu về cái hàng rào giữa sân ga số 9 và số 10.
    ?oCảm ơn, tôi có thẻ đi,? Harry nói một cách cáu gắt, giật tay cậu khỏi ông Thần sáng. Cậu đẩy cái xe hành lý hướng thẳng vào cái thanh chắn, cố không để ý người đồng hành im lặng, và một khoảnh khắc sau đó, thấy mình đang đứng trên sân ga chín ba phần tư, nơi mà con tàu tốc hành bí mật đến Hogwarts đang đứng nhả hơi nước phía giữa đám đông.
    Hermione và nhà Weasley theo sau cậu chỉ vài giây sau đó. Và không thèm chờ để hỏi ý kiến ông Thần sáng mặt dữ của cậu, Harry nhắc Ron và Hermione theo sát cậu trong sân ga, tìm một toa trống.
    ?oChúng ta không thể, Harry à,? Hermione nói với vẻ xin lỗi. ?oRon và mình phải tới khoang của Huynh Trưởng trước và tuần tra các hành lang một lượt.?
    ?oỒ vâng, mình quên,? Harry nói.
    ?oCác con nên lên thẳng trên tàu, tất cả các con, các con chỉ có vài phút để đi,? bà Weasley nói. ?oỪm, có một học kỳ vui vẻ nhé, Ron...?
    ?oBác Weasley, cháu có thể có vài câu được không?? Harry nói, và cố gắng tập trung tâm trí của cậu.
    ?oDĩ nhiên rồi,? ông Weasley nói, trông có vẻ ngạc nhiên, nhưng rỗi cũng theo Harry ra khỏi tầm nghe của những người khác.
    Harry đã nghĩ đi nghĩ lại việc này một cách cẩn thận, và đi đến kết luận rằng, nếu cậu phải nói cho ai, ông Weasley là người thích hợp nhất, bởi vì ông làm việc trong Bộ Pháp Thuật và ở trong vị trí tốt nhất để tiến hành điều tra thêm, và thứ hai, bởi vì cậu nghĩ điều này không đến mức làm ông Weasley phát khùng lên.
    Cậu có thể thấy bà Weasley và ông Thần Sáng dữ tợn cùng hướng mắt nghi ngờ về họ khi họ đi ra.
    ?oKhi chúng cháu đang ở Hẻm Xéo,? Harry bắt đầu, nhưng ông Weasley chặn cậu lại với bộ mặt nhăn nhó.
    ?oCó phải bác đang được phát hiện ra nơi mà cháu, Ron và Hermione biến mất để tới khi mà các cháu phải ở trong phòng sau của cửa hàng Fred và Geogre??
    ?oLàm thế nào -??
    ?oHarry, làm ơn. Cháu đang nói chuyện với người mà đã nuôi nấng Fred và Geogre.?
    ?oƠ... vâng, đúng vậy, chúng cháu đã không ở trong phòng sau.? ?oVâng, sau đó, bác hãy nghe điều tồi tệ nhất.?
    ?oỪm, chúng chau đã bám theo Draco Malfoy. Chúng cháu đã dùng Áo Choàng Tàng Hình.?
    ?oCác cháu có lý do cụ thể nào khi làm việc đó, hay đó chỉ là một ý thích ngẫu hứng??
    ?oBởi vì cháu nghĩ Malfoy đang đứng sau việc gì đó,? Harry nói, bỏ qua cái nhìn pha lẫn bực tức lẫn tò mò của ông Weasley. ?oNó đã đưa cho mẹ nó một cái áo choàng và cháu muốn biết tại sao.?
    ?oDĩ nhiên cháu đã làm rồi,? ông Weasley nói, có vẻ kìm nén. ?oVà, bọn cháu đã tìm ra được tại sao chứ??
    ?oNó vào trong quán Borgin và Burkes,? Harry nói, ?o và hăm dọa gã làm trong đó, Borgin, để giúp nó sửa chữa cái gì. Nó nói nó muốn Borgin giữ thứ gì khác cho nó. Nó làm việc đó như thể đó là thứ gì đó cần phải sửa chữa. Và có vẻ chúng có một cặp. Và...?
    Harry ngừng lại, lấu một hơi thở sâu.
    ?oCó thứ gì đó khác. Chúng cháu thấy Malfoy nhảy lên cả mét khi bà Malkin cố gắng chạm vào tay trái của nó. Cháu nghĩ nó đã được khắc dấu hiệu Đen, cháu nghĩ nó được thay thế vị trí của cha nó là một Tử Thần Thực Tử.?
    Ông Weasley trông có vẻ lùi lại chút. Sau một lúc ông nói, ?oHarry, ta nghi ngờ việc Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết có thể cho phép một đứa trẻ mười sáu tuổi-?o
    ?oCó ai thực sự biết cái gì mà Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết sẽ hay sẽ không làm?? Harry hỏi một cách tức giận. ?oBác Weasley, cháu xin lỗi, nhưng điều này có có giá trị để điều tra không? Nếu Malfoy muốn một thứ gì đó được sửa chữa, và nó cần phải hăm dọa Borgin để được làm điều đó, thứ đó có khả năng là vật dụng Hắc ám hoặc nguy hiểm, phải không??
    ?oTa nghi ngờ điều đó, một cách thật lòng, Harry à,? ông Weasley nói một cách chậm rãi. ?oCháu thấy đấy, khi Lucius Malfoy đã bị bắt, chúng ta đã khám xét ngôi nhà của hắn. Chúng ta đã mang đi tất cả mọi thứ có thể gây nguy hiểm.? ?oCháu nghĩ bác đã bỏ qua thứ gì đó.? Harry nói một cách bực dọc. ?oỪm, có thể,? ông Weasley nói, nhưng Harry có thể nói rằng ông Weasley đang đùa giỡn nó.
    Có một tiếng còi phía sau họ, hầu hết mọi người đã lên trên tàu và cánh cửa đang đóng lại.
    ?oCháu tốt hơn là nhanh lên!? ông Weasley nói, trong khi bà Weasley hét lên, ?oHarry, nhanh lên!?
    Harry vội vã chạy theo và hai ông bà Weasley giúp cậu đưa cái rương lên tàu.
    ?oVà bây giờ, cháu yêu, cháu sẽ đến nhà chúng ta vào lễ Giáng sinh, tất cả mọi thứ đã được sắp đặt bởi cụ Dumbledor, vậy nên chúng ta sẽ gặp lại cháu sớm thôi mà,? bà Weasley nói qua cánh cửa sổ, trong khi Harry khép cánh cửa phía sau cậu và con tàu bắt đầu chuyển bảnh. ?oCháu hãy chăm sóc mình cẩn thận và ?"?o
    Con tàu bây giờ đang tăng tốc.
    ?o- cố gắng tốt hơn và ?"?o, bà chạy theo nói vọng vào.
    "?" giữ an toàn nhé!"
    Harry vẫy chào tạm biệt cho đến khi con tàu đến khúc rẽ và ông bà Weasley đã ra khỏi tầm mắt, rồi cậu quay lại xem nơi của những người khác. Cậu đoán Ron và Hermione đang ở trong khoang của Huynh Trưởng, nhưng Ginny chỉ cách cậu một quãng ngắn ở trên hành lang, cô bé đang tán gẫu với mấy người bạn. Harry hướng về phía cô bé và kéo lê cái rương theo.

Chia sẻ trang này