1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bà con! Harry Potter và Hoàng tử máu lai tiếng Việt

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi aquarius1902, 17/07/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. SourceCode

    SourceCode Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    02/06/2004
    Bài viết:
    631
    Đã được thích:
    0
    Tin tức về Ron bị đầu độc đã lan ra rất nhanh vào ngày hôm sau, nhưng điều này cũng không làm mất đi cái cảm giác vụ tấn công Katie đã qua. Mọi người có vẻ cho rằng đó chỉ là một tai nạn, cho rằng nó đã ở trong phòng của bậc thầy Độc Dược suốt ngày, và rằng nó đã được cho uống thuốc chữa ngay lập tức nên không nguy hại gì. Thực ra, những đứa Gryffindor phần lớn là quan tâm đến trận đấu Quid***ch sắp tới với Hufflepuff, vì rất nhiều đứa muốn xem Zacharias Smith, Tấn Thủ của đội Hufflepuff, bị trừng phạt thế nào vì bài tường thuật của nó trong trận mở màn chống lại Slytherin.
    Harry, mặc dù vậy, lại ít quan tâm đến Quid***ch; nó đã nhanh chóng bị ám ảnh bởi Draco Malfoy. Liên tục kiểm tra cái Bản Đồ Đạo Tặc khi có cơ hội, thỉnh thoảng nó còn đi loanh quanh đến những nơi Malfoy xuất hiện, nhưng mà nó chẳng thể biết được thằng bé làm một việc gì khác thường cả. Và vẫn còn có những lúc không thể giải thích được tại sao Malfoy lại biến khỏi tấm bản đồ?
    Nhưng Harry chẳng có nhiều thời gian để xem xét vấn đề đó, bởi vì những buổi tập Quid***ch, bài tập về nhà, và sự thật là giờ nó đã bị bám dai dẳng ở bất cứ đâu bởi Cormac McLaggen và Lavender Brown.
    Nó không thể quyết định ai trong hai đứa gây khó chịu hơn. McLaggen thì liên tục đưa đến một luồng những gợi ý mà thằng bé có thể trở thành một Thủ Môn chính cho đội tốt hơn Ron, và rằng giờ đây Harry đã được nhìn thấy thằng bé chơi thường xuyên, nó cũng chắc chắn có một suy nghĩ như vậy; nó cũng rất thích được chỉ trích những người còn lại trong đội và cung cấp cho Harry cả một chương trình luyện tập chi tiết, đến nỗi không kém một lần Harry phải nhắc nhở nó xem ai là Đội trưởng.
    Trong lúc đó, Lavender cứ sán đến Harry để hỏi về Ron, mà Harry cũng cảm thấy gần như mệt mỏi hơn cả những bài thuyết trình về Quid***ch của McLaggen. Đầu tiên, Lavender đã rất gây phiền hà khi nói rằng chẳng ai có ý tưởng muốn nói cho cô bé rằng Ron ở trong phòng bệnh ?" ?oÝ tớ là, tớ là bạn gái của cậu ấy cơ mà!? ?" nhưng không may hơn nữa, cô bé đã quyết định tha thứ cho việc lỡ quên mất đó của Harry và rất sốt sắng tán chuyện với Harry một cách rất sâu vào những suy nghĩ của Ron, một kinh nghiệm không hề thoải mái mà Harry đã cố gắng tránh nhắc đến.
    ?oNghe này, tại sao cậu lại không nói chuyện với Ron về những thứ này nhỉ?? Harry hỏi, sau một cuộc chất vấn đặc biệt dài của Lavender về những thứ từ chính xác những gì Ron nói về cái áo choàng mới của cô bé đến việc Harry có nghĩ hay không rằng Ron coi mối quan hệ với Lavender là ?onghiêm túc.?
    ?oỪ, tớ sẽ đến, nhưng mà cậu ấy toàn ngủ mỗi khi tớ đến gặp thôi!? Lavender bực bội.
    ?oThế á?? Harry bất ngờ, vì nó đã thấy Ron hoàn toàn tỉnh táo mỗi khi nó thức dậy trong phòng bệnh, đều dành một sự quan tâm giống nhau đến những tin tức của thày Dumbledore và trận tranh cãi của Snape, cùng với việc chê bai McLaggen nhiều đến mức có thể.
    ?oThế Hermione Granger vẫn còn thăm cậu ấy chứ?? Lavender hỏi bất thình lình.
    ?oỪ, tớ nghĩ vậy, họ là bạn mà, phải không?? Harry thiếu thoải mái.
    ?oBạn à, đừng có làm tớ cười chứ,? Lavender nói vẻ khinh miệt. ?oNó đã không nói chuyện với bạn ấy từ lâu rồi sau khi bạn ấy đi cùng tớ! Nhưng tớ cho là nó muốn hẹn hò với cậu ấy, và giờ cậu ấy lại hoàn toàn thú vị??
    ?oCậu gọi việc bị bỏ thuốc độc là thú vị à?? Harry hỏi. ?oDù sao thì? xin lỗi nhé, tớ phải đi đây? McLaggen đang đến nói chuyện về Quid***ch đấy,? Harry nói vội vã, và nó lách sang một đường khác qua một cánh cửa mà trông như một bức tường vậy, và lướt đến con đường tắt đưa nó đến lớp Độc Dược, ơn trời, cả Lavender và McLaggen đều không thể theo chân nó được.
    Vào buổi sáng có trận đấu Quid***ch với Hufflepuff, Harry rẽ qua phòng bệnh trước khi đến sân đấu. Ron rất kích động; Bà Pomfrey không cho nó xuống xem trận đấu, bà cho rằng nó sẽ làm cậu bé bị quá khích.
    ?oThế McLaggen chơi thế nào?? nó hỏi Harry một cách lo lắng, rõ ràng đã quên rằng nó đã hỏi câu này hai lần rồi.
    ?oTớ đã nói rồi,? Harry nói bình tĩnh, ?ocậu ta là nhất thế giới và tớ không muốn giữ cậu ta làm gì cả. Cậu ta liên tục bảo bọn tớ phải làm gì, cậu ta nghĩ là cậu ta có thể chơi ở mọi vị trí tốt hơn tất cả bọn tớ. Tớ không thể chờ để cho cậu ta một cú. Và nói về việc cho ai đó một cú,? Harry thêm vào, cúi xuống nhặt cái chổi thần Firebolt, ?ocậu có thể dừng việc giả vờ ngủ mỗi khi Lavender đến thăm được không? Nó cũng làm tớ phát điên lên đấy.?
    ?oÔ,? Ron nói, vẻ ngượng ngùng. ?oỪ, được rồi.?
    ?oNếu cậu không muốn đi với nó nữa, cứ nói với nó như vậy,? Harry nói.
    ?oỪ? hừm? chẳng dễ thế đâu phải không?? Ron nói. Nó dừng lại. ?oHermione định vào thăm trước trận đấu à?? nó thêm vào một cách tình cờ.
    ?oKhông, cậu ấy đã xuống sân cùng Ginny rồi.?
    ?oỜ,? Ron nói, có vẻ rầu rĩ. ?oĐược rồi. Chúc may mắn nhé. Mong rằng cậu sẽ nện được McLag? ý tớ là Smith.?
    ?oTớ sẽ cố,? Harry đặt cây chổi lên vai. ?oGặp lại cậu sau trận đấu nhé.?
    Nó nhanh chóng đi xuống qua những hành lang vắng vẻ; cả trường đang ở ngoài sân, hoặc là đang ngồi trong sân vận động hay đang đi đến đó. Nó nhìn qua những cửa sổ khi đi qua, cố gắng định lượng xem gió mạnh đến mức nào, một âm thanh hiện ra ở đằng trước làm cho nó phải nhìn lên và nó thấy Malfoy đang đi về phía mình, cùng với hai cô bé, cả hai đều có vẻ bực bội và sưng sỉa.
    Malfoy dừng lại ngay khi nhìn thấy Harry, rồi cười lên một tiếng ngắn gọn ít hài hước và đi tiếp.
    ?oMày đang đi đâu thế?? Harry dò hỏi.
    ?oỪ, tao thực sự đang muốn nói với mày đấy, vì đó là việc của mày Potter à,? Malfoy rít lên. ?oMày phải nhanh lên đấy, chúng nó đang chờ thằng ?~Đội Trưởng Được Chọn?T ?" ?~Thằng Bé Ghi Bàn?T ?" bất cứ cái gì chúng nó gọi mày.?
    Một trong hai cô bé cười khúc khích vẻ bất đắc dĩ. Harry nhìn chằm chằm vào cô bé. Cô bé đỏ mặt. Malfoy tiếp tục qua Harry và cô bé cùng bạn mình chạy theo, rẽ sang hướng khác và biến khỏi tầm mắt.
    Harry đứng trân trân ở đó và nhìn bọn chúng biến mất. Đúng là điên tiết thật; nó đã cố gắng hết sức để đến trận đấu đúng giờ nhưng lại có Malfoy, lỉnh đi trong lúc toàn bộ trường học không có ở đó: cơ hội tốt nhất của Harry để tìm hiểu xem Malfoy đang làm gì. Những giây yên lặng trôi qua, và Harry vẫn còn ở nơi đó, đứng như phỗng, nhìn chằm chằm vào nơi mà Malfoy đã biến mất?
    ?oAnh ở đâu thế?? Ginny hỏi khi Harry vọt vào trong phòng thay đồ. Cả đội đã thay đồ rồi và đã sẵn sàng; Coote và Peakes, những Tấn Thủ, đều đang gõ gõ cái gậy một cách lo lắng vào chân mình.
    ?oAnh đã gặp Malfoy,? Harry nói khẽ với cô bé khi nó kéo cái áo choàng đỏ lên đầu.
    ?oNên anh muốn biết nó làm gì ở trên lâu đài cùng với hai đứa bạn gái của nó khi mọi người khác đang ở đây??
    ?oĐiều đó có quan trọng trong lúc này không??
    ?oHừm, anh đã không đi tìm hiểu điều đó phải không?? Harry nói, túm lấy cây Firebolt và kéo kính lên cho thẳng. ?oĐi thôi!?
    Và không nói thêm một lời nào nữa, nó ra sân đấu trong tiếng hò reo đến điếc tai.
    Hôm nay trời khá lặng gió; mây rất lẻ tẻ; thỉnh thoảng lại có một ánh sáng chói của mặt trời hiện lên.
    ?oĐiều kiện rất dễ lừa đây!? McLaggen khuyến khích cả đội. ?oCoote, Peakes, các cậu sẽ muốn bay khỏi ánh mặt trời đấy, làm thế thì bọn nó sẽ không nhìn thấy các cậu bay đến??
    ?oTớ là Đội Trưởng, McLaggen, thôi ngay cái việc chỉ dẫn họ đi,? Harry tức giận. ?oĐứng ra dưới chân cột gôn đi!?
    Khi McLaggen đi khỏi, Harry quay về phía Coote và Peakes.
    ?oHãy bảo đảm rằng các cậu sẽ tránh khỏi ánh mặt trời nhé,? nó bảo hai đứa một cách miễn cưỡng.
    Nó bắt tay với đội trưởng Hufflepuff, và sau đó, trong tiếng còi của bà Hooch, bật lên và bay trong không khí, cao hơn toàn bộ những người khác, lượn lờ quanh sân để tìm trái Snitch. Nếu như nó bắt được trái banh nhanh gọn và sớm sủa, nó còn có cơ hội quay lại lâu đài, lấy Bản Đồ Đạo Tặc, và tìm hiểu xem Malfoy đang làm gì?
    ?oVà đó là Smith của Hufflepuff với trái Quaffle,? một giọng mơ màng vang lên trên toàn sân đấu. ?oAnh ấy đã thuyết minh trong lần trước, tất nhiên rồi, và Ginny Weasley đang bay về phía anh, tôi nghĩ là hoàn toàn có mục đích, có vẻ như vậy. Smith đã rất bất lịch sự với đội Gryffindor, tôi ngờ rằng anh đang ân hận vì hôm nay phải chơi với họ? ồ nhìn kìa, anh đã mất trái Quaffle, Ginny lấy khỏi tay anh ta, tôi rất thích bạn ấy, bạn ấy tốt thật??
    Harry nhìn xuống cái cột dành cho người thuyết minh. Chắc chắn rằng chẳng ai còn tỉnh táo có thể để cho Luna thuyết minh. Nhưng thậm chí ở trên đó, không hề có một sự lầm lẫn nào, một mái tóc dài màu vàng, hay một cái vòng cổ có nút chai bia bơ? Bên cạnh Luna, Giáo sư McGonagall đang có vẻ thiếu thoải mái, tựa hồ như bà đang nghĩ lại việc cho cô bé làm việc này.
    ?o? nhưng giờ một cầu thủ Hufflepuff to đùng đã lấy trái banh từ cô bé, tôi không thể nhớ được tên anh ta, cái gì đó giống như Bibble? không phải, Buggins??
    ?oĐó là Cadwallader!? Giáo sư McGonagall nói to từ bên cạnh cô bé. Đám đông cười phá lên.
    Harry nhìn quanh tìm trái Snitch; chẳng hề có dấu hiệu nào về nó cả. Vài giây sau, Cadwallader ghi bàn. McLaggen đang mắng mỏ Ginny vì đã để trái Quaffle khỏi tầm kiểm soát của cô bé, với kết quả là nó không thể để ý thấy trái banh đỏ to đùng vụt qua tai phải mình.
    ?oMcLaggen, cậu có thể tập trung vào việc cậu phải làm và mặc kệ những người khác được không!? Harry gầm lên, bay vòng lại để đối mặt với Thủ Môn của mình.
    ?oCậu không phải là một ví dụ tốt đâu!? McLaggen gào lại, mặt đỏ gay và rất tức giận.
    ?oVà giờ Harry Potter đang cãi nhau với Thủ Môn của anh ta,? Luna nói bình thản, trong khi cả nhà Hufflepuff và Slytherin đều giễu cợt và mừng rỡ. ?oTôi không nghĩ điều này lại giúp anh ta tìm thấy trái Snitch, nhưng rất có thể đây lại là một mánh thông minh??
    Chửi thề một cách tức giận, Harry quay đi và bay xung quanh sân lần nữa, tìm trên bầu trời dấu hiệu của một quả bóng vàng nhỏ lấp lánh.
    Ginny và Demelza ghi mỗi người một bàn, cho những người ủng hộ trong trang phục vàng đỏ một cái gì đó để ăn mừng. Rồi Cadwallader lại ghi bàn, cân bằng điểm số, nhưng Luna có vẻ như không để ý; cô bé dường như không quan tâm đến những thứ trần tục như là điểm số chẳng hạn, và đã cố gắng lấy sự chú ý của đám đông đến những thứ như những đám mây có hình kỳ lạ và khả năng của Zacharias Smith đã không thể kiểm soát được trái Quaffle lâu hơn một phút, mà lúc này đang phải chịu đựng cái tên ?oKẻ Thua Cuộc Bệnh Tật.?
    ?o70-40 cho nhà Hufflepuff!? Giáo sư McGonagall gầm lên vào cái loa của Luna.
    ?oThế rồi cơ ạ?? Luna nói lơ đãng. ?oỒ nhìn kìa! Thủ Môn của Gryffindor đang cầm cái gậy của Tấn Thủ.?
    Harry quay lại ở giữa không trung. Chắc chắn vậy, McLaggen, với lý do mà chỉ mình nó biết, đã kéo lấy cái gậy của Peakes từ nó và chỉ dẫn làm cách nào để đánh một trái Bludger về phía Cadwallader đang bay đến.
    ?oCậu có thể đưa cho nó cái gậy và quay trở về vị trí gôn được không hả!? Harry gào lên, lào vùn vụt xuống McLaggen ngay khi nó vung cái gậy lên một cách dữ tợn và đập một cái vụng về.
    Một cơn đau kinh khủng, mờ mịt? một chút ánh sáng? những tiếng la hét ở xa xa? và cái cảm giác bị rơi xuống một đường ống dài?
    Và điều tiếp sau Harry còn để ý được, nó đang nằm ở trong một cái giường cực kỳ ấm và thoải mái và nhìn lên một cái đèn đang ném ra những vệt sáng hình tròn lên trần nhà loang lổ. Nó nhấc đầu lên cực nhọc. Ở bên trái là một người quen thuộc, tóc đỏ, mặt tàn nhang.
    ?oCậu rất tốt khi vào đây cùng tớ đấy,? Ron nói, cười to.
    Harry chớp mắt và nhìn quanh. Tất nhiên rồi: Nó đang ở trong bệnh thất. Bầu trời phía ngoài đã nhuộm màu chàm và đỏ. Trận đấu đã kết thúc từ trước đó lâu rồi? và cả những hy vọng về Malfoy nữa. Đầu của Harry nặng nề một cách kỳ lạ, nó nhấc tay lên và cảm thấy bị cuốn băng một cách nặng nề.
    ?oĐiều gì đã xảy ra thế??
    ?oGãy xương sọ,? Bà Pomfrey nói, vội lao đến và ấn nó xuống gối. ?oChẳng có gì phải lo cả, ta sẽ chữa ngay thôi, nhưng ta sẽ phải giữ con ở đây cả đêm. Con không nên quá sức trong vài giờ tới.?
    ?oCon không muốn ở đây cả đêm,? Harry tức giận, ngồi dậy và ném cái chăn ra. ?oCon muốn tìm McLaggen và giết thằng đó.?
    ?oTa sợ rằng con đang đến ngưỡng cửa của ?~sự quá khích?T đấy,? bà Pomfrey nói, đẩy nó lại vào giường và nâng đũa thần lên bằng một động tác đe doạ. ?oCon phải ở đây cho đến khi ta cho con về, Potter, hoặc là ta sẽ gọi thày Hiệu trưởng đấy.?
    Bà lại vụt vào trong văn phòng, để lại Harry giữa những cái gối của nó, tức giận.
    ?oCậu có biết mình bị thua bao nhiêu không?? nó hỏi Ron trong hàm răng nghiến chặt.
    ?oCó, tớ biết,? Ron nói vẻ tiếc nuối. ?oKết quả chung cuộc là ba trăm hai mươi và sáu mươi.?
    ?oTuyệt thật,? Harry nói một cách dữ tợn. ?oRất tuyệt vời! Khi mà tớ tìm thấy McLaggen??
    ?oCậu không cần phải tìm nó đâu, giờ nó to như thằng khổng lồ ý,? Ron nói. ?oBản thân tớ thì nghĩ là có rất nhiều thứ đã được bàn luận về việc ám bùa nó bằng cái vật hình móng chân của Hoàng Tử. Dù sao thì, những người còn lại của đội đã phải xử lý nó trước khi cậu ra khỏi đây, họ không vui vẻ tí nào??
    Có một dấu ấn của một niềm vui không thể cưỡng lại được trong giọng Ron; Harry có thể nói rằng nó đã không thiếu sợ hãi về McLaggen có thể làm mọi thứ tan tác thế này. Harry nằm đó, nhìn chằm chằm vào những vệt sáng trên trần nhà, hộp sọ vừa mới được chữa của nó không đau mà thực ra, nó rất dễ chịu dưới lớp băng bó.
    ?oTớ có thể nghe được tiếng thuyết minh từ đây,? Ron nói, giọng nó giờ khục khặc bởi những tiếng cười. ?oTớ mong rằng từ giờ trở đi Luna sẽ thuyết minh? Kẻ Thua Cuộc Bệnh Hoạn??
    Nhưng Harry đã quá tức giận để có thể cảm thấy buồn cười trong hoàn cảnh này, và sau một lúc thì những tiếng khục khặc của Ron đã bớt dần.
    ?oGinny đã đến thăm cậu lúc cậu còn đang bất tỉnh đấy,? nó nói sau một lúc lâu im lặng, và tâm trí của Harry dồn nén lại để tạo ra nhanh chóng một hình ảnh trong đó, Ginny khóc lóc tức tưởi trước cơ thể không cử động của nó, thú nhận rằng cô bé đã có thực sự có cảm tình với nó trong khi Ron cầu chúc chúng nó may mắn? ?oNó cho rằng cậu đến vừa kịp trận đấu. Sao lại thế được? Lúc cậu rời đi vẫn còn sớm cơ mà.?
  2. SourceCode

    SourceCode Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    02/06/2004
    Bài viết:
    631
    Đã được thích:
    0
    ?oỒ?? Harry nói, khi cái viễn cảnh trong mắt nó vụt tan. ?oỪ? tớ đã thấy Malfoy lỉnh khỏi cùng với mấy đứa con gái mà trông không có vẻ như họ muốn đi cùng nó, và đó là lần thứ hai nó đã không ở sân bóng cùng với toàn trường; nó cũng bỏ trận trước đó nữa, nhớ không?? Harry thở dài. ?oƯớc gì tớ có thể theo nó trong lúc này, trận đấu đúng là thất bại thảm hại??
    ?oĐừng có điên chứ,? Ron nói cứng rắn. ?oCậu không thể bỏ một trận đấu Quid***ch chỉ vì Malfoy, cậu là đội trưởng đấy!?
    ?oTớ muốn biết nó đang làm gì,? Harry nói. ?oVà đừng nói rằng những thứ đó do tớ tưởng tượng ra, sau khi tớ đã nghe thấy những gì nó với Snape nói với nhau??
    ?oTớ chưa bao giờ nói cậu tưởng tượng ra những thứ đó,? Ron nói, tự nhấc mình lên bằng khuỷu tay và nghiêm nghị với Harry, ?onhưng mà chẳng có cái luật nào nói rằng chỉ có một người trong một thời điểm mới được phép lên bày mưu kế gì đó ở cái nơi này! Cậu đã hơi quá ám ảnh bởi Malfoy, Harry à. Ý tớ là, nghĩ đến việc bỏ một trận đấu chỉ để đi theo nó??
    ?oTớ muốn bắt nó tại trận!? Harry nói trong bực tức. ?oTớ muốn nói là, nó đã đi đâu trong những lúc mà nó biến mất khỏi bản đồ??
    ?oTớ chả biết? Hogsmeade?? Ron gợi ý, ngáp dài.
    ?oTớ chưa bao giờ thấy nó đi lại trong những hành lang bí mật trên bản đồ cả. Tớ nghĩ rằng giờ những cái đó cũng đã bị giám sát rồi.?
    ?oỪ, mà tớ cũng chẳng biết,? Ron nói.
    Sự im lặng tràn xuống giữa hai đứa. Harry nhìn chằm chằm lên những cái vòng đèn chiếu sáng trên trần, nghĩ ngợi?
    Nếu như nó có được quyền như Rufus Scrimgeour, nó đã có thể cho ai đó theo đuôi Malfoy, nhưng rất không may Harry chẳng có một văn phòng nào đầy Thần Sáng nghe theo lệnh của nó cả? Nó nghĩ nhanh chóng đến việc sử dụng cách nào đó với đội DA, nhưng lại một lần nữa vấn đề nảy sinh là sẽ có người phải nghỉ học; phần lớn bọn nó, xét cho cùng, đều đã có kế hoạch chật ních rồi?
    Có một tiếng ngáy đều đều, nhỏ nhẹ bên giường của Ron. Sau đó một lúc Bà Pomfrey ra khỏi văn phòng, lần này mặc một cái áo dài dày cộp. Rất là dễ để giả vờ ngủ; Harry quay người về phía nó và nghe tiếng những cái rèm tự đóng vào khi bà vẫy đũa thần. Ánh đèn mờ đi, và bà quay lại vào trong văn phòng; nó nghe thấy cánh cửa kêu lách cách đằng sau bà và biết rằng bà đã lên giường đi ngủ.
    Đây đã là, Harry tự nghĩ lại trong bóng tối, lần thứ ba nó bị đưa vào phòng khám bởi chấn thương Quid***ch. Lần trước đó nó đã bị rơi khỏi chổi thần vì sự xuất hiện của những giám ngục quanh sân đấu, và lần trước nữa, toàn bộ xương đã bị rút khỏi tay nó bởi Giáo sư Lockhart vớ vẩn không thể chịu được? Đó là lần bị thương nặng nhất của nó? nó vẫn còn nhớ sự đau đớn cực độ từ những cái xương mọc lại trên toàn cánh tay của nó trong một đêm, một sự thiếu thoải mái mà chẳng hề dễ chịu hơn tí nào khi những vị khách không mời cứ đến thăm vào giữa?
    Harry ngồi bật dậy, tim đó đập thình thịch, cái băng cuốn trên đầu nó lệch đi. Cuối cùng nó đã có cách: Có một phương án để theo đuôi Malfoy? tại sao nó lại quên nhỉ, tại sao nó lại không nghĩ về điều đó từ trước nhỉ?
    Nhưng câu hỏi ở đây là, làm thế nào để gọi nó? Mình phải làm gì nhỉ? Yên tĩnh, ngập ngừng, Harry nói vào trong bóng tối.
    ?oKreacher??
    Có một tiếng rắc rất lớn, và tiếng đập nhau và cãi nhau chí choé lấp đầy sự tĩnh lặng. Ron tỉnh dậy kêu lên.
    ?oCái gì đang???
    Harry vội chĩa đũa thần về phía cửa văn phòng bà Pomfrey và thì thầm, ?oMuffliato!? để bà không thể ra ngay được. Rồi nó trườn xuống cuối giường để nhìn rõ hơn cái gì đang xảy ra.
    Hai gia tinh đang lăn lộn trên sàn ở giữa phòng bệnh, một con thì đang mặc một cái áo choàng phụ nữ teo tóp màu mận và một vài cái mũ len, con kia thì có một cái khăn cũ bẩn buộc quanh sườn như một cái thắt lưng. Rồi có một tiếng đập lớn, và con yêu tinh Peeves vụt hiện ra trong không trung giữa hai con gia tinh đang đánh nhau.
    ?oTa đã xem bọn chúng đánh nhau, Potty!? nó nói Harry vẻ bực bội, chỉ vào vụ đánh nhau bên dưới, trước khi phát ra một tiếng khúc khích rất to. ?oXem những sinh vật bé nhỏ kia đánh nhau kìa, cắn nào cắn nào, đấm đi đấm đi??
    ?oKreacher sẽ không sỉ nhục Harry Potter trước mặt Dobby nữa đâu, nó không làm thế nữa đâu, nếu không Dobby sẽ làm nó phải câm miệng cho cậu ta!? Dobby ré lên với một giọng cao vút.
    ?o? đá đi, cào đi!? Peeves cũng ré lên sung sướng, lúc này đang trút những mẩu phấn xuống hai con gia tinh để làm cho chúng bực tức thêm nữa. ?oVặn nhau đi, chọc nhau đi!?
    ?oKreacher sẽ nói bất cứ thứ gì nó thích về chủ của nó, ồ đúng rồi, và loại chủ nào lại thế, đồng bọn bẩn thỉu của bọn Máu Bùn, ôi, bà chủ tội nghiệp của Kreacher sẽ nói gì đây??
    Chính xác điều gì mà bà chủ của Kreacher nói bọn chúng đã không tìm hiểu được, vì tại thời điểm đó Dobby đã thọc cái khuỷu tay xương xẩu nhỏ bé của nó vào họng Kreacher và đánh bật ra đến một nửa số răng của nó. Harry và Ron phải nhảy ra khỏi giường của chúng để kéo rời hai con gia tinh ra khỏi nhau, mặc dù chúng vẫn còn tiếp tục cố gắng đấm đá nhau, trộn thêm cả Peeves nữa, lúc này đang nhào xuống quanh cái đèn và ré lên, ?oThọc tay vào mũi nó đi, đánh cho hộc máu mũi và kéo tai nó đi nào??
    Harry nhắm đũa thần về phía Peeves và nói, ?oLanglock!? Peeves túm lấy họng nó, nuốt nước bọt, rồi nhào ra khỏi phòng với điệu bộ rất kinh tởm nhưng không thể nói được, với sự thật là lưỡi của nó đã bị dính vào hàm trên của miệng.
    ?oTốt đấy,? Ron nói vẻ khâm phục, giơ Dobby lên trên không trung cốt để cho cái tay đang đập của nó không thể chạm vào Kreacher được. ?oĐó phải là một bùa chú khác của Hoàng Tử phải không??
    ?oỪ,? Harry nói, vặn đôi tay gầy gò của Kreacher ra sau. ?oĐúng rồi? tôi không cho phép hai cậu đánh nhau! Hừm, Kreacher, cậu không được phép đánh Dobby. Dobby, tôi biết là tôi không được phép ra mệnh lệnh cho cậu??
    ?oDobby là một gia tinh tự do và nó sẽ nghe lời bất cứ ai nó thích và Dobby sẽ làm bất cứ thứ gì Harry Potter muốn nó làm!? Dobby nói, nước mắt lúc này đã chảy dài trên bộ mặt xương xẩu nhỏ bé của nó xuống cái áo chui đầu.
    ?oTốt rôi,? Harry nói, rồi nó và Ron đều thả hai con gia tinh ra, bọn chúng rơi xuống sàn nhưng không còn đánh nhau nữa.
    ?oCậu chủ gọi tôi?? Kreacher kêu lên, chìm xuống trong một cái cúi chào khi nó cho Harry một cái nhìn như thể nó muốn Harry chết trong đau đớn tột cùng.
    ?oĐúng, tôi đã gọi,? Harry nói, ngước mắt về phía cửa phòng bà Pomfrey để xem xem phép Muffliato vẫn còn hoạt động hay không; có vẻ như bà không hề có ấn tượng gì về cuộc chấn động này cả. ?oTôi có một công việc cho cậu.?
    ?oKreacher sẽ làm bất cứ thứ gì mà cậu chủ muốn,? Kreacher nói, cúi xuống thấp đến nỗi môi của nó gần chạm vào những ngón chân gầy guộc, ?ovì Kreacher chẳng có lựa chọn nào khác, nhưng Kreacher rất xấu hổ khi có một cậu chủ như vậy, vâng??
    ?oDobby sẽ làm, Harry Potter!? Dobby kêu lên, đôi mắt to như trái bóng bàn của nó vẫn còn chìm trong nước mắt. ?oDobby rất vinh dự được giúp Harry Potter!?
    ?oNghĩ về điều này, rất tốt khi có cả hai cậu,? Harry nói. ?oĐược rồi? ta muốn các cậu theo đuôi Draco Malfoy.?
    Mặc kệ cái cảm xúc trộn lẫn giữa bất ngờ và cáu tiết trên mặt Ron, Harry tiếp tục, ?oTôi muốn biết nó đang đi đâu, nó đã gặp ai, và nó đang làm gì. Tôi muốn các cậu theo nó suốt ngày đêm.?
    ?oVâng Harry Potter!? Dobby nói ngay lập tức, đôi mắt to của nó sáng lên thích thú. ?oVà nếu Dobby làm hỏng việc, Dobby sẽ tự ném nó khỏi toà tháp cao nhất, Harry Potter!?
    ?oKhông cần phải làm thế đâu,? Harry nói vội vàng.
    ?oCậu chủ muốn tôi theo người trẻ tuổi nhất của nhà Malfoy?? Kreacher the thé. ?oCậu chủ muốn tôi thám thính chắt trai cùng dòng máu sạch của bà chủ cũ của tôi??
    ?oĐúng nó đấy,? Harry nói, đang tưởng tượng ra những nguy hiểm lớn và cố gắng ngăn cản ngay lập tức. ?oVà cậu không được phép mách lẻo cho nó biết, Kreacher, hoặc cho nó biết cậu đang làm gì, hoặc nói chuyện với nó, hoặc gửi nó những lời nhắn, hoặc? hoặc liên lạc với nó bằng bất cứ cách nào. Hiểu chưa??
    Nó nghĩ nó đã có thể thấy Kreacher vật lộn để tìm ra một lỗ hổng trong lời chỉ bảo mà nó đã đưa ra và chờ đợi. Sau một hai giây, và với sự thoả mãn rất lớn của Harry, Kreacher cúi xuống rất sâu một lần nữa và nói, với sự oán giận cay đắng, ?oCậu chủ đã nghĩ tới tất cả mọi thứ, và Kreacher phải tuân theo cậu mặc dù Kreacher vẫn mong được hầu hạ cậu bé Malfoy hơn nhiều, ồ vâng??
    ?oMọi thứ ổn rồi,? Harry nói. ?oTôi muốn những bản báo cáo thường xuyên, và hãy cố gắng sao cho tôi không bị ai vây quanh khi các cậu hiện ra. Ron và Hermione thì được. Và không được nói cho ai biết việc các cậu đang làm. Cứ theo đuôi Malfoy như mấy cái vảy mụn cơm trên nó vậy.?
    (hết chap19)
    bản dịch của Selfistar từ www.hp6vn.tk
  3. tthhmm

    tthhmm Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    01/05/2002
    Bài viết:
    1.104
    Đã được thích:
    112
    Chào các bạn hiện giờ chương 18 vẫn chưa có vì vậy mình đưa tiếp bản dịch chương 20 cho các bạn xem cho đỡ nghiền nhé
    Chuơng 20: Lời đề nghị của chúa tể Volđermort(bản dịch của selfistar)

    Harry và Ron rời phòng bệnh ngay buổi sáng hôm sau, hồi phục sức khoẻ hoàn toàn bằng sự chăm sóc của Bà Pomfrey và giờ đã có thể hưởng thụ mặt có lợi của việc bị đánh và bỏ độc, mà điều tốt nhất là Hermione đã làm hoà với Ron. Hermione đã theo bọn chúng đến ăn sáng, đem theo một tin tức là Ginny đã cãi nhau với Dean. Con quỷ đang ngủ gật trong ngực Harry bỗng nhiên nhỏm dậy, hít hít không khí một cách hy vọng.
    ?oBọn nó cãi nhau vì cái gì thế?? nó hỏi, cố gắng tỏ ra bình thường khi bọn chúng rẽ sang hành lang tầng bảy vắng vẻ, ngoại trừ một cô gái nhỏ bé đang ngắm cái thảm thêu những người khổng lồ trong váy ngắn. Cô bé đã rất sợ hãi trước sự có mặt của những đứa năm sáu và làm rơi cái cân đồng cô đang cầm.
    ?oKhông có gì đâu?? Hermione nói dịu dàng, chạy vội lên giúp cô bé. ?oĐây??
    Cô gõ nhẹ lên cái cân vỡ bằng đũa thần và nói, ?oReparo.? Cô bé không nói lời cảm ơn, mà chỉ đứng sững ra ở đó khi bọn chúng đi qua và nhìn theo đến khi chúng ra khỏi tầm mắt; Ron quay lại nhìn về phía cô bé.
    ?oTớ cược là bọn chúng càng ngày càng bé,? nó nói.
    ?oĐừng quan tâm đến nó,? Harry nói, hơi thiếu kiên nhẫn. ?oThế Ginny và Dean cãi nhau về cái gì hả Hermione??
    ?oÀ, Dean đã cười vì McLaggen đập trái Bludgu vào cậu,? Hermione nói.
    ?oNó có thể trông buồn cười lắm chứ,? Ron gật đầu. ?oNó không hề vui chút nào!? Hermione nóng nảy. ?oNó rất là tồi tệ và nếu Coote và Peakes không giữ Harry thì cậu ta sẽ còn đau nữa đấy!?
    ?oỪ, mà, chẳng cần thiết để cho Ginny và Dean phải chia tay vì điều đó,? Harry nói, vẫn cố gắng giữ vẻ bình thường. ?oHay là bọn chúng vẫn còn đi với nhau??
    ?oỪ, hai đứa vẫn còn? Mà tại sao cậu lại quan tâm quá thế?? Hermione hỏi, nhìn Harry một cách sắc sảo.
    ?oTớ chỉ không muốn đội bóng Quid***ch của tớ bị loạn lên một lần nữa thôi!? nó nói vội vàng, nhưng Hermione vẫn còn rất nghi ngờ, và nó đã thở phào nhẹ nhõm khi một giọng nói đằng sau vang lên ?oHarry!? khiến cho nó có lý do để quay lưng về phía cô bé. ?oỒ, chào, Luna.?
    ?oEm đã đến phòng bệnh để tìm anh đấy,? Luna nói, lục lọi trong túi của cô bé. ?oNhưng người ta nói anh đã rời đi??
    Cô bé lôi mạnh ra một cái gì đó có vẻ như là một củ hành màu xanh, một cái nấm lốm đốm to đùng, và một lượng lớn cái gì đó trông giống phân mèo lên tay Ron, cuối cùng kéo ra một cuộn giấy da bẩn thỉu cho Harry.
    ?o? Em được dặn đem cái này cho anh.?
    Đó là một cuộc giấy da nhỏ, mà Harry nhận ra ngay đó là lời mời cho buổi học tiếp theo với Dumbledore.
    ?oTối nay,? nó nói với Ron và Hermione, khi nó mở cuộn giấy ra.
    ?oBài tường thuật trận vừa rồi hay lắm!? Ron nói với Luna khi cô bé lấy lại củ hành màu xanh, cây nấm và lũ phân mèo. Luna cười ngờ ngợ.
    ?oAnh đang trêu em đấy phải không?? nó nói. ?oTất cả mọi người đều nói em dở tệ.?
    ?oKhông, anh nghiêm túc đấy!? Ron sốt sắng. ?oAnh không thể nhớ anh đã bao giờ thích nghe tường thuật hơn lúc đó chưa! Mà, cái gì đây?? nó thêm vào, giơ cái vật giống củ hành lên ngang mắt.
    ?oỒ, đây là một Gurdyroot,? cô bé nói, nhét những cái phân mèo và cây nấm vào trong túi. ?oAnh có thể giữ cái đó nếu anh thích, em có mấy cái liền. Bọn chúng rất tuyệt để bảo vệ mình khỏi Gulping Plimpies đấy.? Và cô bé đi khỏi, để Ron lại cười như nắc nẻ, tay vẫn nắm cái Gurdyroot.
    ?oCậu biết không, nó đã vượt qua tớ rồi đấy, Luna,? nó nói, khi bọn chúng lại rời khỏi đó để đến Đại Sảnh Đường. ?oTớ biết nó bị hâm hâm, nhưng điều đó lại tốt?? Nó dừng lại bất thình lình. Lavender Brown đang đứng ở chân cầu thang cẩm thạch, trông rất hung dữ. ?oChào,? Ron nói lo lắng.
    ?oĐi nào,? Harry thì thầm với Hermione, và bọn chúng vượt lên, mặc dù trước đó chúng vẫn nghe Lavender nói, ?oTại sao cậu không nói cho tớ biết là cậu ra ngày hôm nay hả? Mà tại sao con bé kia lại đi cùng cậu??
    Ron trông vừa sưng sỉa vừa bực mình khi nó xuất hiện trong bữa sáng nửa tiếng sau, và mặc dù nó ngồi cùng Lavender, Harry không thấy bọn chúng nói một lời nào cả. Hermione đang tỏ vẻ không hề quan tâm đến việc này một tí nào, nhưng mà một hay lần gì đó Harry thấy một nụ cười thoả mãn ẩn chứa trên mặt cô bé. Cả ngày hôm đó cô có vẻ ở trong một tâm trạng đặc biệt tốt, và tối hôm đó cô còn ưng thuận xem lại (hay nói cách khác, hoàn thành) bài luận Thảo Dược của Harry, điều mà cô bé đã cương quyết từ chối cho đến thời điểm này, vì cô bé biết rằng Harry sẽ để Ron chép bài của nó.
    ?oCám ơn nhiều Hermione,? Harry nói, vỗ nhẹ vào lưng cô bé khi nó kiểm tra đồng hồ và thấy rằng đã gần đến 8 giờ. ?oNghe này, tớ sẽ phải nhanh chân thôi nếu không thì muộn bài học với thày Dumbledore mất??
    Cô bé không trả lời, mà chỉ đơn thuần gạch đi vài câu thiếu rõ ràng của nó bằng một động tác chán nản. Cười to, Harry chạy nhanh qua cái lỗ chân dung và đến phòng thày hiệu trưởng. Cái đầu máng xối trượt sang một bên khi món kẹo bơ cứng được nhắc đến, và Harry lao vụt lên trên cầu thang cuốn hai bậc một nhịp, gõ cửa đúng lúc chuông đồng hồ chỉ tám giờ.
    ?oVào đi,? Dumbledore gọi, nhưng khi Harry đưa tay ra mở cửa, nó đã bật ra từ bên trong. Ở đó Giáo sư Trelawney hiện ra.
    ?oAha!? bà kêu lên, chỉ tay đầy kịch tính vào Harry khi bà chớp chớp mắt với nó qua cái kính phóng đại của bà.
    ?oThế ra đây là lý do tôi bị đuổi một cách không tử tế khỏi văn phòng của ông đấy hả Dumbledore!?
    ?oSybill thân mến của ta,? Dumbledore nói với giọng hơi cáu giận, ?ochẳng có một lời đề nghị bà rời đi một cách không tử tế nào cả, nhưng Harry đã có hẹn trước rồi, và tôi thực sự không nghĩ sẽ cần phải nói??
    ?oTốt thôi,? Giáo sư Trelawney nói, trong một giọng bị tổn thương sâu sắc. ?oNếu như ông không trục xuất ngay cái con ngựa khệnh khạng đó, thì tốt thôi??
    Có thể tôi sẽ tìm một ngôi trường khác, nơi mà tài năng của tôi thực sự được trọng vọng??
    Bà vọt khỏi Harry và biến mất sau cái cầu thang xoắn; họ nghe thấy tiếng bà vấp ngã khi xuống được nửa đường, và Harry cho rằng bà đã vướng vào một trong những cái khăn choàng dài loằng ngoằng của bà.
    ?oHãy đóng cửa vào và ngồi xuống đi, Harry,? Dumbledore nói, nghe hơi mệt mỏi.
  4. tthhmm

    tthhmm Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    01/05/2002
    Bài viết:
    1.104
    Đã được thích:
    112
    (tiếp chương 20)
    Harry tuân theo, để ý khi nó ngồi xuống vị trí quen thuộc trước bàn của thày Dumbledore rằng cái Tưởng Ký lại nằm giữa hai người, và có cả hai lọ thuỷ tinh nhỏ chứa đầy những ký ức bạc nữa.
    ?oGiáo sư Trelawney vẫn còn không vui vẻ vì thày Firenze vào dạy phải không ạ?? Harry hỏi.
    ?oỪ,? Dumbledore nói, ?oTiên tri hoá ra lại lắm vấn đề hơn ta tưởng, ta chưa bao giờ học môn này cả. Ta không thể bảo Firenze về rừng được vì giờ anh ta đã là người ngoài luồng rồi, mà ta cũng không thể bảo Sybill Trelawney rời khỏi đây. Giữa hai chúng ta, cô ta không thể hiểu được cô sẽ nguy hiểm thế nào nếu rời khỏi lâu đài. Cô không thể biết ?" mà ta nghĩ sẽ là thiếu thận trọng nếu nói cho cô biết ?" rằng cô ta đã có lời tiên tri về con và Voldemort, con biết đấy.?
    Dumbledore buông một cái thở dài, và nói, ?oNhưng đừng quan tâm đến vấn đề giáo viên của ta. Chúng ta còn có nhiều thứ quan trọng hơn nhiều đề bàn tới. Đầu tiên? con đã thực hiện nhiệm vụ đó chưa. Điều mà ta bảo con làm cuối buổi học trước ý??
    ?oÀ,? Harry bật dậy ngay lập tức. Với những bài học Độn Thổ và Quid***ch, rồi Ron bị bỏ độc và nó bị gãy xương sọ và sự cố gắng tìm hiểu xem Malfoy làm gì, Harry là hầu như quên khuấy đi cái ký ức mà thày Dumbledore đã muốn nó lấy ra từ Giáo sư Slughorn. ?oVâng, con đã hỏi Giáo sư Slughorn về điều này vào cuối tiết học Độc Dược, thưa thày, nhưng, er, thày đã không muốn nói ra cho con biết.? Có một thoáng im lặng.
    ?oTa hiểu,? Dumbledore cuối cùng lên tiếng, nhìn Harry qua đỉnh cái kính nửa vầng trăng của ông và cho Harry cái cảm giác quen thuộc rằng nó đang bị soi X quang. ?oVà con cảm thấy rằng con đã cố hết sức trong việc này phải không? Rằng con đã thử mọi khả năng nói chuyện khéo léo của mình phải không? Rằng con không thể còn một sự tinh ranh nào ẩn chứa trong việc điều tra và lấy ký ức đó phải không??
    ?oThưa thày,? Harry ngừng lại, chẳng biết sẽ phải nói gì nữa. Cố gắng duy nhất của nó để có được ký ức tự dưng trở nên kém cỏi một cách đáng xấu hổ. ?oHmm? cái ngày Ron chẳng may uống phải Tình Dược con đã đưa nó đến Giáo sư Slughorn. Con nghĩ rằng nếu con gặp giáo sư Slughorn trong một tâm trạng tốt hơn?? ?o?mà, một cách hiển nhiên, đã làm cho con quên sạch về việc lấy ký ức đó; ta đã không trông đợi điều gì cả trong khi bạn thân nhất của con đang ở trong nguy hiểm. Ngay khi mọi thứ đã rõ ràng rằng Weasley đã có thể hồi phục hoàn toàn, mặc dù vậy, ta đã hy vọng rằng con sẽ quay lại với nhiệm vụ ta giao cho. Ta nghĩ rằng ta đã nói rõ với con rằng ký ức đó quan trọng thế nào. Thật ra, ta đã làm hết sức để gây ấn tượng cho con rằng đó là ký ức chủ chốt nhất và rằng chúng ta sẽ phí thời gian ở đây nếu không có nó.?
    Một cảm giác xấu hổ bừng bừng và đau nhói tràn xuống toàn bộ cơ thể từ đỉnh đầu của Harry. Thày Dumbledore không hề lên giọng, thậm chí thày không hề có cảm xúc tức giận, nhưng Harry thà nghe thày la mắng còn hơn; sự không bằng lòng một cách lạnh lùng này tồi tệ hơn bất kỳ điều gì khác.
    ?oThưa thày,? nó nói, hơi có vẻ tuyệt vọng, ?ođó không phải là điều con không quan tâm hay gì khác, chỉ là con có những thứ? thứ khác??
    ?oNhững thứ khác trong tâm trí con,? Dumbledore kết thúc câu nói hộ nó. ?oTa hiểu rồi.?
    Im lặng lại rơi vào giữa hai người, sự im lặng thiếu thoải mái nhất mà Harry đã từng cảm thấy giữa nó với Dumbledore; nó dường như là càng lúc càng tồi tệ, chỉ bị chọc thủng bởi tiếng ngáy lục cục từ bức chân dung của Armado Dippet trên đầu Dumbledore. Harry tự dưng cảm thấy nhỏ bé một cách kỳ lạ, tựa hồ như nó đã co ngắn lại từ khi nó bước vào phòng. Khi nó không thể chịu được nữa, nó nói, ?oThưa giáo sư Dumbledore, con thực sự xin lỗi. Con đã có thể làm hơn thế? Con đã có thể nhận ra rằng thày sẽ không đề nghị con làm việc này nếu nó không thực sự quan trọng.?
    ?oCám ơn con vì đã nói vậy, Harry,? Dumbledore nói lặng lẽ. ?oTa hy vọng rằng con sẽ đặt nhiệm vụ này lên hàng đầu từ lúc này được không? Sẽ có ít thứ trong lần gặp sau tối nay trừ khi chúng ta có được ký ức đó.?
    ?oCon sẽ làm thưa thày, con sẽ lấy nó từ ông ấy,? nó nói nghiêm túc.
    ?oThế chúng ta không nói gì về điều này nữa nhé,? Dumbledore nói ân cần hơn, ?ođể tiếp tục những gì chúng ta đã dừng lại. Con có nhớ mình dừng ở đâu không??
    ?oCó thưa thày,? Harry nói nhanh. ?oVoldemort đã giết cha và ông hắn và làm cho nó có vẻ như là do chú Morfin của hắn làm. Rồi hắn trở lại Hogwarts và hắn hỏi? hắn đã hỏi giáo sư Slughorn về Horcruxes,? nó lầm bầm một cách bẽn lẽn.
    ?oTốt lắm,? Dumbledore nói. ?oBây giờ, con sẽ nhớ, ta hy vọng, rằng ta đã nói với con ngay thời gian đầu của những buổi học này rằng chúng ta sẽ phải đi vào lĩnh vực của sự dò xét và suy đoán.?
    ?oVâng thưa thày.?
    ?oNên đến lúc này, ta hy vọng rằng con sẽ đồng ý, rằng ta đã chỉ cho con thấy những nguồn thông tin rất chính xác cho những suy luận của ta về những gì Voldemort đã làm dưới tuổi 17 của hắn.?
    Harry gật đầu.
    ?oNhưng bây giờ, Harry,? Dumbledore nói, ?obây giờ mọi thứ đã tối tăm và kỳ lạ hơn. Nếu như khó có thể tìm những chứng cứ về đứa bé Riddle, thì việc tìm ra những người vẫn còn nhớ về người đàn ông Voldemort là gần như không thể. Thực ra, ta ngờ rằng có khả năng có một linh hồn còn sống, bên cạnh hắn, người có thể cho ta một cái nhìn tổng quát về cuộc sống của hắn sau khi hắn rời Hogwarts. Tuy nhiên, ta có hai ký ức cuối cùng mà ta muốn cho con xem.? Dumbledore chỉ vào hai chai thuỷ tinh nhỏ sáng loáng ở bên cạnh cái Tưởng Ký. ?oTa sẽ rất vui khi có ý kiến của con về những kết luận mà ta có từ đó có vẻ đúng hay không.?
    Cái ý tưởng rằng Dumbledore coi trọng ý kiến của nó cao như vậy càng làm cho Harry thêm xấu hổ rằng nó đã không hoàn thành nhiệm vụ lấy ra ký ức Horcrux, và nó nhấp nhổm vẻ có lỗi trong ghế của mình khi Dumbledore giơ cái chai thứ nhất trong hai cái lên ánh sáng và kiểm tra nó.
    ?oTa hy vọng rằng con sẽ không chán nản về việc nhào vào ký ức của người khác, vì đây sẽ là những hồi ức khá gây tò mò, hai cái này,? ông nói. ?oCái đầu tiên đến từ một con gia tinh rất già tên là Hokey. Trước khi chúng ta xem những gì Hokey chứng kiến, ta phải thuật lại nhanh chóng về Voldemort đã rời Hogwarts như thế nào.
    ?oNó lên năm thứ bảy của khoá học với, như con đã có thể nghĩ đến, những điểm cao nhất trong tất cả những bài thi nó đã làm. Xung quanh nó, những đứa bạn cùng lớp đều đã quyết định về công việc họ sẽ làm khi họ rời Hogwarts. Gần như tất cả mọi người đều trông đợi những thứ tuyệt vời từ Tom Riddle, Huynh trưởng, Đứng đầu nhóm con trai, người thắng cuộc của Giải thưởng dành cho những Giúp ích Đặc biệt cho trường. Ta biết rằng một vài giáo viên, Giáo sư Slughorn ở trong đó, gợi ý là nó nên gia nhập Bộ Pháp Thuật, đề nghị có những buổi hẹn gặp, đưa nó vào trong những mối liên hệ có lợi. Nó từ chối tất cả những lời đề nghị, Voldemort đã làm việc ở quán Borgin và Burkes.?
  5. tthhmm

    tthhmm Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    01/05/2002
    Bài viết:
    1.104
    Đã được thích:
    112
    (tiếp này)
    ?oỞ Borgin và Burkes ý ạ?? Harry lặp lại, bất ngờ.
    ?oỞ Borgin và Burkes,? Dumbledore nhắc lại nhẹ nhàng. ?oTa nghĩ rằng con sẽ thấy những điều thích thú đã lôi cuốn nó khi con vào ký ức của Hokey. Nhưng đây không phải là lựa chọn đầu tiên về nghề nghiệp của chúa tể Voldemort. Khó có ai có thể biết về nó ?" ta đã là một trong một số những người mà vị hiệu trưởng hồi đó tin tưởng ?" nhưng Voldemort đầu tiên đã đến Giáo sư Dippet và hỏi xem nó có thể ở lại Hogwarts để làm một giáo viên được không.?
    ?oHắn muốn ở lại đây à? Tại sao chứ?? Harry hỏi, thậm chí còn bất ngờ hơn nữa.
    ?oTa tin rằng nó có vài lý do, mặc dù nó chẳng nói cái nào cho Giáo sư Dippet nghe cả,? Dumbledore nói. ?oĐầu tiên, và rất quan trọng, Voldemort đã, ta tin vậy, gắn bó với ngôi trường này hơn cả nó gắn bó với một người. Hogwarts đã là nơi nó hạnh phúc nhất; nơi đầu tiên và duy nhất nó cảm thấy như ở nhà.?
    Harry hơi thiếu tự nhiên khi nghe những lời này, vì đó cũng là chính xác những gì nó cảm thấy về Hogwarts.
    ?oThứ hai, lâu đài là một thành trì của những phép thuật cổ xưa. Không thể cãi được rằng Voldemort đã xuyên thủng nhiều bí mật của nó hơn phần lớn học sinh khác đi qua nơi này, nhưng nó có thể cảm thấy rằng vẫn còn những điều kỳ lạ để khám phá, chứa đựng những phép thuật chờ được biết đến.
    ?oVà thứ ba, là một giáo viên, nó có thể có một quyền lực và tầm ảnh hưởng lớn đến những phù thuỷ nhỏ tuổi. Có thể nó đã lấy cái tư tưởng đó từ Giáo sư Slughorn, người thày giáo mà nó đã có quan hệ mật thiết nhất, người đã chỉ ra vai trò của một người giáo viên có thể gây ảnh hưởng thế nào. Ta không thể tưởng tượng ra một ví dụ nào mà Voldemort đã cố gắng dành toàn bộ thời gian còn lại của cuộc đời nó tại Hogwarts, nhưng ta nghĩ rằng nó đã xem đó như một nơi tuyển dụng, và một nơi nó có thể bắt đầu xây dựng cho nó một đội quân.?
    ?oNhưng hắn đã không được nhận, phải không thày??
    ?oKhông, nó không được. Giáo sư Dippet nói với nó rằng nó quá trẻ ở tuổi 18, nhưng mời nó quay lại sau một vài năm, nếu nó vẫn còn muốn giảng dạy.?
    ?oThế hắn cảm thấy gì về điều đó thưa thày?? Harry hỏi, lưỡng lự. ?oBực bội cực kỳ,? Dumbledore nói. ?oTa đã khuyên Armando từ chối lời đề nghị - ta đã không có những lý do mà ta cho con biết, vì Giáo sư Dippet đã rất ưa thích Voldemort và tin rằng nó trung thực. Nhưng ta không muốn chúa tể Voldemort ở lại trường, và đặc biệt không ở một vị trí có quyền lực.?
    ?oThế hắn muốn làm việc gì thưa thày? Hắn muốn dạy môn nào thế??
    Mặc dù vậy, Harry đã biết câu trả lời thậm chí trước khi thày Dumbledore nói ra.
    ?oPhòng chống Nghệ Thuật Hắc Ám. Nó đang được dạy trong lúc đó bởi một giáo sư đã già tên là Galatea Merrythought, người đã làm việc ở Hogwarts gần 50 năm.
    ?oVậy Voldemort rời đến tiệm Borgin và Burkes, và tất cả những giáo viên ngưỡng mộ nó đều cho rằng thật là phí hoài, một phù thuỷ trẻ tuổi tài năng như vậy, làm việc trong một cửa hiệu. Tuy nhiên, Voldemort không chỉ đơn thuần là một nhân viên. Lịch sự và đẹp trai và thông minh, nó đã nhanh chóng được giao những công việc đặc thù mà chỉ có ở những nơi như Borgin và Burkes, mà đặc trưng là, như con biết đấy Harry, những vật dụng với những tính chất không bình thường và đầy năng lực. Voldemort đã được gửi đi để thuyết phục người ta cho đi những đồ quý giá để được bán trong tiệm, và nó đã, trong mọi khía cạnh, thực sự làm tốt công việc một cách thiếu bình thường.?
    ?oCon cược rằng hắn đã như vậy,? Harry nói, không thể kìm mình lại được.
    ?oỪ, rất đúng,? Dumbledore nói, với một nụ cười kín đáo. ?oVà giờ đã đến lúc nghe câu chuyện từ con gia tinh Hokey, người đã làm việc cho một phù thuỷ già nua và rất giàu có tên là Hepzibah Smith.?
    Dumbledore gõ lên cái chai bằng đũa thần của mình, cái nút chai bật ra, và ông đổ phần ký ức quay tròn vào trong cái Tưởng ký, ông nói trong khi đang làm, ?oCon đi trước đi Harry.?
    Harry đứng dậy và một lần nữa cúi đầu xuống cái hợp chất bàng bạc lăn tăn trong cái chậu đá cho đến khi mặt của nó chạm vào đó. Nó đổ nhào qua một khoảng không đen thui và rơi xuống một phòng khách trước một bà già vô cùng béo, mang một bộ tóc giả màu nghệ tinh xảo và một cái áo choàng màu hồng tuyệt vời chùm kín người bà, khiến cho bà trông như một cái bánh đang chảy ra. Bà đang nhìn mình trong một cái gương dát ngọc nhỏ và đánh phấn hồng lên trên hai gò má đã đỏ sẵn của bà với một lượng lớn, trong khi con gia tinh nhỏ bé nhất và già cỗi nhất mà Harry từng thấy đưa đôi chân gày gò vào trong đôi dép sa tanh chật chội.
    ?oNhanh lên Hokey!? bà Hepzibah nói hống hách. ?oNó nói nó sẽ đến vào 4 giờ, chỉ còn vài phút nữa thôi và nó thì chưa bao giờ đến muộn.?
    Bà gấp cái hộp phấn của bà lại khi con gia tinh đứng thẳng dậy. Đỉnh đầu của con gia tinh hơi chạm vào chỗ ngồi trong cái ghế của bà Hepzibah, và làn da mỏng dính của nó treo trên bộ xương như thể một mảnh vải lanh cứng mà nó mặc như một cái áo chùm.
    ?oTrông ta thế nào?? Hepzibah hỏi, quay quay cái đầu để chiêm ngưỡng những góc khác nhau trên bộ mặt của bà ở trong gương.
    ?oRất đẹp thưa bà chủ,? Hokey kêu rít lên.
    Harry có thể cho rằng đó đã là bổn phận của Hokey phải nói dối qua kẽ răng của mình khi được hỏi những câu hỏi như vậy, vì Hepzibah Smith trông còn lâu mới đến được ?ođẹp? theo ý kiến của nó.
    Cái chuông cửa leng keng kêu lên và cả bà chủ cùng gia tinh bật nhổm dậy.
    ?oNhanh lên, nhanh lên, nó đến rồi, Hokey!? Hepzibah cuống cuồng và con gia tinh chạy vội vã ra khỏi căn phòng chật chội toàn những vật dụng mà rất là khó có ai có thể lách qua mà không làm rơi ít nhất một tá thứ: Có những cái tủ chứa toàn những chiếc hộp bé nhỏ bóng loáng, những cái kệ đầu những quyển sách nạm vàng, những cái giá có những quả thiên cầu, và rất nhiều những cây hoa bay **** trồng trong những bình chứa bằng đồng. Thực ra, căn phòng trông giống như một sự kết hợp giữa một cửa hiệu đồ cổ ma thuật và một nhà kính.
  6. tthhmm

    tthhmm Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    01/05/2002
    Bài viết:
    1.104
    Đã được thích:
    112
    .
    Con gia tinh trở lại trong vài phút và đi theo nó là một người đàn ông cao lớn mà Harry không hề có một khó khăn gì khi nhận ra đó là Voldemort. Hắn chỉ đơn giản mặc một bộ lễ phục màu đen; tóc của hắn đã dài hơn khi hắn còn ở trong trường và gò má của hắn đã gầy gò hơn, nhưng tất cả những thứ này rất hợp với hắn; hắn trông đẹp trai hơn bao giờ hết. Hắn lách qua căn phòng chật chội với cái vẻ đã đến đây rất nhiều lần rồi và cúi xuống thấp trước bàn tay mập mạp bé nhỏ của bà Hepzibah, hôn nhẹ lên đó bằng môi của mình.
    ?oTôi mang cho bà những bông hoa này,? hắn nói nhẹ nhàng, biến ra một chùm hoa hồng từ không trung.
    ?oCậu bé tinh nghịch này, cậu đừng có làm thế chứ!? bà già Hepzibah ré lên, mặc dù Harry để ý rằng bà đã có một cái lọ rỗng sẵn sàng ở cái bàn nhỏ gần nhất. ?oCậu đang làm hư bà già này đấy hả, Tom? ngồi xuống, ngồi xuống đi? Hokey đâu rồi? À??
    Con gia tinh đã vụt vào trong phòng mang theo một đĩa bánh nhỏ, mà nó đang đặt ở dưới đầu gối bà chủ.
    ?oTự nhiên đi Tom,? Hepzibah nói, ?ota biết cậu thích bánh của ta. Nào, cậu có khoẻ không? Cậu trông rất tái đấy. Họ đã bắt cậu làm việc quá sức ở cái cửa hiệu đó hả, ta đã nói đến hàng trăm lần rồi??
    Voldemort cười một cách máy móc và bà Hepzibah cười điệu đà.
    ?oThế, mục đích của cậu đến đây lần này là gì?? bà hỏi, chớp chớp đôi mi mắt.
    ?oÔng Burke muốn có một đề xuất nữa về cái áo giáp làm bởi yêu tinh,? Voldemort nói. ?oNăm trăm Galleon, ông nghĩ rằng đó thực sự công bằng??
    ?oNào nào, đừng có nhanh quá thế chứ, nếu không ta lại nghĩ là cậu đến đây chỉ vì trang sức của ta thôi!? bà Hepzibah chề môi.
    ?oTôi được giao nhiệm vụ đến đây chỉ vì cái đó thôi,? Voldemort nói khẽ. ?oTôi chỉ là một nhân viên quèn thưa bà, người mà sẽ phải làm những gì ông bảo. Ông Burke muốn tôi hỏi xem??
    ?oÔi dào, cái ông Burke này!? Hepzibah nói, vẫy bàn tay nhỏ bé của bà. ?oTa có cái này cho cậu xem mà ta chưa bao giờ chỉ cho ông Burke thấy! Cậu giữ bí mật nhé Tom? Cậu có hứa cậu không nói cho ông Burke biết ta có nó được không? Ông ta sẽ không cho ta yên nếu như ông biết ta chỉ cho cậu cái này đâu, và ta sẽ không bán, không phải cho Burke, không cho ai hết! Nhưng còn cậu, Tom, cậu sẽ rất trân trọng nó vì lịch sử của bản thân nó, không phải là vì cậu có thể có nó với bao nhiêu Galleon.?
    ?oTôi sẽ rất hân hạnh được xem thứ mà bà Hepzibah cho tôi xem? Voldemort nói khẽ, và bà Hepzibah khúc khích cười rất ngây thơ.
    ?oTa đã bảo Hokey mang đến đây cho ta? Hokey, mày đâu rồi? Ta muốn cho ông Riddle đây xem tài sản quý nhất của tao? Thực ra thì, mang cả hai ra đây, trong khi mày còn ở đấy??
    ?oĐây thưa bà,? con gia tinh rít lên, và Harry nhìn thấy hai cái hộp da, cái này đặt lên trên cái kia, chuyển động qua căn phòng dường như chính bằng khả năng đặc biệt của chúng, mặc dù nó biết là con gia tinh bé tí xíu đang đặt chúng lên trên đầu mình khi nó tìm đường đi qua những chiếc bàn, nệm và ghế để chân.
    ?oBây giờ,? bà Hepzibah nói vui vẻ, lấy những cái hộp từ con gia tinh, đặt lên đùi mình, và chuẩn bị mở cái ở trên ra, ?oTa nghĩ cậu sẽ thích cái này, Tom? ồ, nếu như gia đình ta mà biết được ta cho cậu xem nhỉ? họ không thể chờ để được đụng tới cái này đâu!?
    Bà mở cái nắp hộp. Harry nhướn lên trước một chút để nhìn rõ hơn và thấy một cái gì đó giống một cái cốc vàng nhỏ với hai cái quai được chạm trổ tinh vi.
    ?oTa phân vân tự hỏi cậu có biết đây là cái gì không Tom? Cầm nó lên đi, xem cho kỹ vào!? bà Hepzibah thì thầm, và Voldemort giơ bàn tay dài của hắn ra và cầm lấy cái cốc bằng một bên quai ra khỏi tổ ấm bọc bằng lụa của nó. Harry nghĩ rằng nó đã nhìn thấy một tia sáng đỏ loé lên trong đôi mắt đen của hắn. Cảm giác ham muốn của hắn đã gần như tương xứng một cách kỳ lạ với vẻ mặt của bà Hepzibah, trừ việc đôi mắt nhỏ tí của bà đang dán vào nét đẹp trai của Voldemort.
    ?oMột con lửng ở đây,? Voldemort lầm bầm, xem xét nét chạm trổ trên chiếc cốc. ?oVậy đây là???
    ?oCủa Helga Hufflepuff, giống như cậu đã biết rõ, cậu bé thông minh!? Hepzibah nói, vươn lên trước với một tiếng cọt kẹt rõ to của áo nịt và sự thực là bà đang véo đôi má gầy gò của hắn. Ta chưa nói với cậu là ta có họ hàng xa phải không? Cái này đã được truyền lại trong nhà ta từ nhiều năm rồi. Rất đẹp phải không? Và tất cả những quyền năng mà nó thể hiện được, nhưng ta đã không thử tìm hiểu hết chúng, ta chỉ giữ nó an toàn và đẹp đẽ ở đây thôi??
    Bà tóm lấy cái cốc từ ngón tay trỏ dài của Voldemort và đưa nó nhẹ nhàng trở về trong hộp, rất tập trung vào việc đặt nó vững vàng vào vị trí và để ý cái bóng hiện ra trên mặt Voldemort lúc cái cốc được đưa đi.
    ?oBây giờ thì,? bà Hapzibah nói vui vẻ, ?oHokey đâu rồi? Ồ, mày đây rồi? đem cái này đi Hokey.?
    Con gia tinh tuân lệnh cầm lấy cái hộp cốc, và Hepzibah quay sang cái hộp đẹp hơn nhiều trên đùi bà ta.
    ?oTa nghĩ cậu sẽ còn thích cái này hơn nữa, Tom à,? bà thì thầm. ?oCúi xuống tí nữa đi cậu bé, để có thể nhìn thấy? Tất nhiên rồi, Burke biết ta có cái này, ta mua nó từ ông ta, và dám nói rằng ông ta rất muốn được có lại nó khi ta rời khỏi??
    Bà tháo cái móc bạc chạm đồng ra và mở cái hộp. Ở đó trên một lớp nhung đỏ thẫm là một cái mề đay nặng bằng vàng.
    Voldemort giơ tay ra, không cần mời, và giơ nó lên ánh sáng, nhìn chằm chằm vào nó.
    ?oDấu hiệu của Slytherin,? hắn nói khẽ, khi ánh sáng làm hiện rõ một chữ S tinh vi, cách điệu hình con rắn.
    ?oĐúng đấy!? Hepzibah nói, hài lòng, và rõ ràng là, với cái nhìn của Voldemort vào cái mề đay, bị sững sờ. ?oTa đã phải trả giá bằng một cánh tay và một cái chân cho nó, nhưng ta không thể bỏ lỡ được, một vật báu thực sự như thế, ta phải có nó trong bộ sưu tập của ta. Burke đã mua nó, rõ ràng là, từ một người đàn bà rách rưới có vẻ như đã ăn trộm nó ở đâu, mà đã không hề biết được giá trị thực của nó??
    Lần này không chệch đi đâu được: mắt của Voldemort đã lấp láy đỏ khi nghe những lời đó, và Harry có thể nhìn thấy những đốt ngón tay của hắn trắng bệch ra ở trên cái dây đeo mề đay.
    ?o? Ta dám nói rằng Burke đã trả rất rẻ cho cái này nhưng nó lại ở đây? Rất đẹp phải không? Và một lần nữa, có rất nhiều năng lực ẩn chứa trong này, mặc dầu ta chỉ giữ nó an toàn ở đây thôi??
    Bà vươn ra để lấy lại cái mề đay. Lúc đó, Harry nghĩ rằng Voldemort sẽ không bỏ tay ra khỏi nó, nhưng rồi nó trượt khỏi tay Voldemort và trở lại vào trong cái nệm nhung đỏ.
    ?oĐược rồi, Tom, được chưa, ta hy vọng cậu thích cái đó!?
    Bà nhìn hoàn toàn vào mặt của hắn và không phải lần đầu tiên, Harry thấy nụ cười vụng về ngu xuẩn của bà ta.
    ?oCậu có sao không thế cậu bé??
    ?oỒ,? Voldemort nói khẽ. ?oVâng, tôi rất tốt??
    ?oTa nghĩ rằng? nhưng đó chỉ là một sự lừa dối của ánh sáng mà thôi, ta cho là vậy?? Hepzibah nói, trông có vẻ suy nhược, và Harry ngờ rằng bà cũng đã nhìn thấy cái tia sáng đỏ lập loà từ trong mắt của Voldemort. ?oĐây, Hokey, đem những cái này đi và khoá lại nhé? Những bùa chú như thường lệ??
    ?oĐến lúc phải đi rồi, Harry,? thày Dumbledore khẽ nói, và khi con gia tinh lóc cóc cầm mấy cái hộp chạy đi, Dumbledore lại nắm lấy Harry một lần nữa ở trên khuỷu tay và họ cùng bay lên qua sự lãng quên và trở lại văn phòng thày Dumbledore.
    ?oHepzibah Smith đã chết hai ngày sau cái cảnh vừa rồi,? Dumbledore nói, trở về ghế ngồi và ra hiệu rằng Harry cũng làm như vậy. ?oCon gia tinh Hokey đã bị kết án bởi Bộ vì tội đầu độc cốc ca cao buổi tối của bà chủ một cách không cố ý.?
    ?oKhông thể như thế được!? Harry tức giận.
    ?oTa thấy là chúng ta cùng có một suy nghĩ,? Dumbledore nói. ?oTất nhiên rồi, có rất nhiều sự tương đồng giữa cái chết này và cái chết của nhà Riddle. Trong cả hai trường hợp, một ai đó đã bị đổ tội, một ai đó đã có một ký ức rất rõ ràng là đã gây ra tội ác?? ?oHokey đã tự thú ạ??
    ?oNó đã nhớ lại rằng đã bỏ một cái gì đó vào cốc ca cao của bà chủ mà hoá ra lại không phải là đường, mà là một chất độc chết người ít được biết đến,? Dumbledore nói. ?oNgười ta đã kết luận là nó không muốn làm vậy, mà chỉ vì già nua và lầm lẫn??
    ?oVoldemort đã sửa đổi ký ức của nó, giống như hắn đã làm với ông Morfin!? ?oĐúng, đó cũng là kết luận của ta,? Dumbledore nói. ?oVà, giống hệt như trường hợp của Morfin, Bộ đã hiển nhiên nghi ngờ Hokey??
    ?o? vì nó chỉ là con gia tinh,? Harry nói. Nó đã hiếm khi cảm thấy thông cảm hơn với cái tổ chức SPEW mà Hermione là thành lập. ?oRất chính xác,? Dumbledore nói. ?oNó đã già rồi, và nó đã công nhận việc dính líu đến cốc nước, và không một ai trong Bộ muốn nghiên cứu thêm trường hợp này. Giống như trong trường hợp của Morfin, vào thời gian mà ta gặp nó và cố gắng lấy được trí nhớ này từ nó, cuộc sống của nó đã gần như kết thúc? nhưng ký ức của nó, tất nhiên rồi, đã chẳng chứng minh một điều gì khác ngoài việc Voldemort biết về sự tồn tại của cái cốc và cái mề đay.
    ?oVào thời gian Hokey bị kết án, gia đình Hepzibah đã nhận ra rằng hai tài sản quý nhất đã mất. Phải mất một thời gian lâu họ mới nhận ra điều đó, vì bà ta đã có quá nhiều nơi cất giấu, luôn bảo vệ bộ sưu tập của bà trong sự ganh tị. Nhưng khi họ có thể chắc chắn không chút nghi ngờ nào rằng cái cốc và mề đay đã biến mất, người nhân viên làm việc tại cửa hiệu Borgin và Burkes, người đàn ông trẻ đã gặp Hepzibah rất thường xuyên và đã bỏ bùa bà rất khéo léo, đã xin thôi việc và biến mất. Những người thuê nó không hề biết nó biến đi đâu; họ cũng bất ngờ như những người khác vì sự mất tích này. Và đó là lần cuối mà người ta còn nghe thấy hoặc nhìn thấy Tom Riddle trong một thời gian rất dài.
    ?oGiờ,? Dumbledore nói, ?onếu như con không phiền, Harry, ta muốn dừng lại một lần nữa để cho con chú ý vào một số điểm trong câu chuyện của chúng ta. Voldemort đã thực hiện thêm một tội ác nữa, có phải là vụ đầu tiên sau khi nó giết nhà Riddle không, ta không được biết, nhưng ta nghĩ có lẽ vậy. Lần này, như con sẽ thấy ngay, là nó không giết vì trả thù mà vì lợi ích. Nó muốn có cái chiến lợi phẩm kỳ diệu mà người đàn bà tội nghiệp già nua ngu ngốc kia đã cho nó xem. Giống như hồi nó đã ăn cướp từ những đứa trẻ khác trong trại mồ côi, giống như nó đã ăn trộm cái nhẫn của chú Morfin của nó, nên nó đã chạy trốn với chiếc cốc và cái mề đay của Hepzibah.?
    ?oNhưng,? Harry nói, bực tức, ?ocó vẻ như là điên rồ ý? Bất chấp mọi thứ, vứt đi công việc của hắn, chỉ vì những thứ đó??
    ?oĐiên rồ với con, có thể lắm, nhưng không đối với Voldemort,? Dumbledore nói. ?oTa hy vọng rằng con sẽ hiểu trong thời gian tới chính xác những vật dụng đó có ý nghĩa với nó thế nào, Harry, nhưng con cũng phải công nhận rằng thật không khó gì để suy ra rằng nó đã xem cái mề đay, ít ra là, đúng ra phải là của nó.? ?oCái mề đay thì có thể,? Harry nói, ?onhưng tại sao lại lấy cả cái cốc nữa??
    ?oNó đã thuộc về một trong những người sáng lập ra Hogwarts,? Dumbledore nói. ?oTa nghĩ là nó vẫn còn cảm thấy rất gắn bó với trường và nó không thể cưỡng lại một vật dụng rất quan trọng trong lịch sử của trường như vậy. Cũng có những nguyên nhân khác nữa, ta nghĩ vậy? Ta hy vọng rằng sẽ có thể cho con thấy những điều đó vào thời gian hợp lý.
    ?oVà giờ là ký ức cuối cùng ta muốn cho con xem, ít ra cho đến khi con cố gắng lấy được ký ức của Giáo sư Slughorn về cho chúng ta. Mười năm dài đã trôi qua từ ký ức của Hokey cho đến cái này, mười năm mà chúng ta chỉ có thể đoán xem Chúa tể Voldemort đang làm gì?? Harry lại nhổm dậy một lần nữa khi thày Dumbledore đổ hết ký ức cuối cùng vào trong cái Tưởng Ký.
  7. tthhmm

    tthhmm Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    01/05/2002
    Bài viết:
    1.104
    Đã được thích:
    112
    .
    ?oKý ức của ai đấy ạ?? nó hỏi. ?oCủa ta,? Dumbledore trả lời.
    Và Harry nhào xuống sau thày Dumbledore qua những khối bạc rung rinh, đáp xuống đúng cái văn phòng mà nó vừa rời khỏi. Có con Fawkes đang ngủ thoải mái trên cái nhành cây của nó, và có cả ở đằng sau cái bàn thày Dumbledore, trông rất giống với thày Dumbledore đang ở bên cạnh Harry, mặc dù hai cánh tay vẫn còn nguyên vẹn không bị thương và mặt của thày, có vẻ vậy, ít nếp nhăn hơn. Điều khác nhau duy nhất giữa văn phòng hiện tại và phòng ở đây là lúc đó đang có tuyết; nhưng đốm tuyết xanh xanh đang rơi qua khung cửa sổ trong bóng tôi và đóng đầy ở rìa phía ngoài.
    Thày Dumbledore trẻ có vẻ đang chờ cái gì đó, và chắc chắn vậy, một lúc sau khi họ đến, có một tiếng gõ cửa và ông nói, ?oVào đi.?
    Harry thở ra một cái nặng nhọc. Voldemort đã vào phòng. Những nét mặt của hắn không phải là những gì giống như Harry đã nhìn thấy chồi lên từ cái vạc đá lớn gần hai năm về trước: Hắn không hề giống hắn, đôi mắt chưa đỏ, bộ mặt chưa giống như đeo mặt nạ, và tuy vậy hắn không còn là Tom Riddle đẹp trai nữa. Điều đó tựa hồ như những vẻ đẹp của hắn đã bị cháy và mờ đi; chúng đã như bị đóng sáp và méo mó một cách kỳ lạ, và giờ phần lòng trắng của mắt đã vĩnh viễn trông như máu, mặc dù đồng tử vẫn chưa co chặt lại như Harry biết rằng chúng sẽ trở nên như vậy. Hắn đang mặc một cái áo choàng dài, và mặt của hắn cũng tím tái như những bông tuyết trên vai hắn.
    Thày Dumbledore ngồi đằng sau bàn không hề có một biểu hiện bất ngờ nào. Rõ ràng là cuộc gặp này đã được hẹn trước.
    ?oChào buổi tối, Tom,? thày Dumbledore nói rõ ràng. ?oCon không ngồi xuống à??
    ?oCám ơn,? Voldemort nói, và hắn ngồi xuống cái ghế mà Dumbledore chỉ vào ?" chính là cái ghế mà, theo cái vẻ của nó, Harry đã ngồi ở hiện tại. ?oCon nghe rằng thày đã lên làm hiệu trưởng,? hắn nói, và giọng của hắn hơi cao hơn và lạnh lùng hơn trước đó. ?oMột sự lựa chọn rất đáng đấy.?
    ?oTa rất vui con chấp nhận điều này,? Dumbledore cười. ?oTa mời con một đồ uống nhé??
    ?oĐiều đó sẽ được hoan nghênh đấy,? Voldemort nói. ?oCon đã đi một chặng đường dài.?
    Dumbledore đứng dậy và quay sang cái tủ mà ông để cái Tưởng Ký trong hiện tại, nhưng lúc đó lại chứa đầy những lọ. Đưa cho Voldemort một cốc rượu và tự rót cho mình một cốc, ông trở lại ghế ngồi của mình. ?oThế, Tom? ta có được hân hạnh gì nào??
    Voldemort không trả lời ngay, mà chỉ nhấp nháp cốc rượu của mình.
    ?oNgười ta không gọi con là ?~Tom?T nữa,? hắn nói. ?oNhững ngày gần đây, con được biết đến bởi??
    ?oTa biết con được biết đến bởi cái tên gì,? Dumbledore nói, cười thoải mái. ?oNhưng với ta, ta sợ rằng, con vẫn luôn luôn là Tom Riddle. Đó là một trong những điều khó chịu của những giáo viên già cỗi. Ta sợ rằng họ không thể quên được những sự bắt đầu đầy nhiệt huyết dưới trách nhiệm của họ.?
    Ông đưa cốc lên như thể đang chúc mừng Voldemort, lúc này mặt vẫn không tỏ một thái độ nào cả. Tuy vậy, Harry cảm thấy không khí trong phòng thay đổi một cách khó tả: Việc từ chối sử dụng cái tên mà Voldemort đã chọn của Dumbledore đã là một sự từ chối cho Voldemort cái quyền được nêu những điều khoản của cuộc gặp, và Harry có thể nói rằng Voldemort cũng đã hiểu như vậy.
    ?oCon rất bất ngờ rằng thày đã ở lại đây lâu như vậy,? Voldemort nói sau một thời gian ngắn. ?oCon luôn luôn tự hỏi rằng một phù thuỷ như thày tại sao lại không bao giờ muốn rời trường.?
    ?oỪ,? Dumbledore nói, vẫn tiếp tục cười, ?ovới một phù thuỷ như ta, chẳng có gì quan trọng hơn việc tiếp tục dạy những kỹ năng cổ xưa, giúp mài giũa những tâm hồn trẻ tuổi. Nếu như ta nhớ chính xác, con một lần cũng đã thích thú với việc dạy học.?
    ?oCon vẫn còn thấy điều đó,? Voldemort nói. ?oCon chỉ đơn thuần không hiểu tại sao thày? người mà rất thường xuyên được hỏi ý kiến từ Bộ, và người đã hai lần, con nghĩ vậy, được đề nghị một vị trí chủ chốt của Bộ??
    ?oThực ra là ba lần tính cả lần cuối cùng nữa,? Dumbledore nói. ?oNhưng mà Bộ chưa bao giờ hấp dẫn ta dưới danh nghĩa một công việc. Một lần nữa, một số thứ chúng ta có chung suy nghĩ, ta cho là vậy.?
  8. tthhmm

    tthhmm Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    01/05/2002
    Bài viết:
    1.104
    Đã được thích:
    112

    ?oThực ra là ba lần tính cả lần cuối cùng nữa,? Dumbledore nói. ?oNhưng mà Bộ chưa bao giờ hấp dẫn ta dưới danh nghĩa một công việc. Một lần nữa, một số thứ chúng ta có chung suy nghĩ, ta cho là vậy.?
    Voldemort cúi đầu xuống, không cười, và uống thêm một ngụm rượu nữa. Dumbledore không phá vỡ sự im lặng đang tràn ra giữa họ trong lúc này, mà chờ đợi, với một sự mong đợi rất bình thản, rằng Voldemort sẽ nói trước.
    ?oCon đã trở lại,? hắn nói, sau một lúc, ?olâu hơn, có thể vậy, so với Giáo sư Dippet có thể tưởng tượng? nhưng con đã trở lại, mặc dù vậy, để đề nghị một lần nữa về điều mà thày ấy đã một lần nói với con rằng con quá trẻ để làm. Con đã tới thày để hỏi xem thày có chấp nhận cho con trở lại lâu đài, để dạy không. Con nghĩ rằng thày phải biết rằng con đã chứng kiến và thực hiện được rất nhiều thứ kể từ khi con rời nơi này. Con có thể chỉ bảo và hướng dẫn những học sinh của thày những thứ mà bọn chúng không thể có được từ những phù thuỷ khác.?
    Dumbledore quan sát Voldemort từ cái đỉnh cốc rượu của mình một lúc trước khi nói.
    ?oĐúng, ta chắc chắn có biết rằng con đã chứng kiến và làm được nhiều điều kể từ khi con rời chúng ta,? ông nói khẽ. ?oNhững lời đồn về những việc con làm đã vang đến trường cũ của con rồi đấy Tom à. Ta rất hối tiếc để tin vào một nửa trong số đó.?
    Vẻ mặt của Voldemort vẫn còn dửng dưng khi hắn nói, ?oSự vĩ đại gây ra lòng đố kỵ, lòng đố kỵ đem lại thù hằn, thù hằn thì sinh ra dối trá. Thày phải biết điều này chứ thày Dumbledore.?
    ?oCon gọi nó là ?~sự vĩ đại,?T cho những gì con đã làm phải không?? Dumbledore hỏi sắc sảo.
    ?oChắc chắn vậy,? Voldemort nói, và mắt của hắn dường như cháy bùng lên. ?oCon đã thử nghiệm; con đã đẩy cái giới hạn của phép thuật ra xa hơn, có thể, hơn tất cả những gì người ta có thể làm??
    ?oĐối với một vài loại phép thuật,? Dumbledore chữa câu nói của hắn một cách nhẹ nhàng. ?oMột vài loại. Còn đối với những loại khác, con vẫn còn? tha thứ cho ta? ngu ngốc một cách đáng thương.?
    Lần đầu tiên, Voldemort cười. Đó là một cái lườm đểu cáng, một thứ xấu xa, đáng sợ hơn cả một cái nhìn giận dữ.
    ?oMột sự tranh cãi từ lâu rồi,? hắn nói êm ái. ?oNhưng chẳng có gì trên thế giới này con đã từng chứng kiến có vẻ chứng minh cho câu nói nổi tiếng của thày về tình yêu mạnh hơn cả những phép thuât của con, Dumbledore ạ.?
    ?oCó thể con đã tìm sai nơi rồi đấy,? Dumbledore gợi ý.
    ?oHừm, vậy thì, nơi nào tốt cho con có thể bắt đầu những nghiên cứu mới của mình hơn nơi này, Hogwarts?? Voldemort nói. ?oThày có cho con trở lại không? Thày có cho con chia sẻ những hiểu biết của mình với những học sinh của thày không? Con đặt bản thân mình và tài năng của mình dưới quyền của thày. Con ở dưới quyền kiểm soát của thày.?
  9. tthhmm

    tthhmm Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    01/05/2002
    Bài viết:
    1.104
    Đã được thích:
    112
    (tiếp và hết chưong 20)_ lấy từ nguồn: hp6vn.tk
    Dumbledore nhướn lông mày. ?oThế những đứa dưới quyền kiếm soát của con thì thành cái gì? Cái gì sẽ xảy ra cho những đứa mà tự gọi là ?" mà chỉ là tin đồn thôi phải không ?" những Tử Thần Thực Tử??
    Harry có thể nói Voldemort không nghĩ rằng thày Dumbledore có thể biết đến cái tên này; nó nhìn thấy ánh mắt đỏ rực của Voldemort một lần nữa và khe lỗ mũi bùng lên.
    ?oNhững người bạn của con,? hắn nói, sau một thời gian im lặng, ?osẽ tiếp tục mà không cần con, con chắc chắn là vậy.?
    ?oTa rất vui khi nghe thấy con gọi họ là bạn,? Dumbledore nói. ?oTa đã có cảm giác rằng họ giống như những nô lệ phục tùng mệnh lệnh hơn.?
    ?oThày đã sai rồi,? Voldermort nói.
    ?oThế thì nếu như ta đến Quán Đầu Heo ngày tối nay, ta sẽ không thể tìm thấy họ phải không ?" Nott, Rosier, Muldber, Dolohov ?" đang chờ con quay lại? Những người bạn rất cống hiến, ta phải nói vậy, đi cùng con một quãng đường xa như vậy trong một đêm đầy tuyết, chỉ đơn thuần là chúc con may mắn trong khi con đang cố gắng để có một vị trí tốt trong việc dạy học.?
    Không gì chối cãi được việc Dumbledore biết chi tiết về những ai hắn đi cùng đã làm cho hắn đón nhận kém vui thích hơn; mặc dù vậy, hắn hồi lại ngay lập tức.
    ?oThày vẫn tinh tường như hồi nào, Dumbledore à.?
    ?oỒ không, chỉ đơn thuần là bạn của người bồi bàn thôi,? Dumbledore nói nhẹ nhàng. ?oBây giờ, Tom??
    Dumbledore cất cái cốc trống rỗng của mình đi và ngồi lên ghế, đầu những ngón tay của ông đan vào nhau như một cử chỉ quen thuộc vốn có.
    ?oHãy nói chuyện thẳng thắn cởi mở. Tại sao con lại đến đây hôm nay, bao quanh bởi những kẻ thân tín, để đề nghị một công việc mà cả hai chúng ta đều rõ là con không muốn??
    Voldemort trông hơi bất ngờ một cách lạnh lùng. ?oMột công việc con không muốn ư? Ngược lại, Dumbledore, con rất muốn có nó đấy.?
    ?oỒ, con muốn quay lại Hogwarts, nhưng con không muốn dạy học như hồi con còn 18 tuổi. Thế mục đích của con là gì thế Tom? Tại sao con lại không nói thẳng lời đề nghị ra ngay lúc này??
    Voldemort rít lên. ?oNếu thày không muốn cho con một công việc??
    ?oTất nhiên ta không muốn,? Dumbledore nói. ?oVà ta không nghĩ rằng vào lúc này con cho rằng ta muốn. Tuy vậy, con đã đến đây, con đã hỏi, con phải có một mục đích.?
    Voldemort đứng dậy. Hắn trông không hề giống Tom Riddle hơn bất cứ lúc nào, cả bộ dạng của nó tràn ngập tức giận. ?oĐó là lời cuối cùng của ông phải không??
    ?oĐúng đấy,? Dumbledore nói, cũng đứng dậy.
    ?oVậy thì chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa.?
    ?oKhông, chẳng còn gì,? Dumbledore nói, và một nỗi buồn lớn buông trên mặt của ông. ?oThời gian đó đã qua đi khi ta còn có thể làm con hoảng sợ bởi một cái tủ áo bị cháy và bắt con phải trả giá những tội ác của mình. Nhưng ta mong rằng ta đã có thể, Tom? ta mong rằng ta đã có thể??
    Trong một giây, Harry đã đến ngưỡng cửa của việc hét lên một lời cảnh báo vô giá trị: Nó đã chắc chắn rằng tay của Voldemort đã lần đến cái túi của hắn và trong đó có đũa thần; nhưng khoảnh khắc đã qua, Voldemort đã quay đi, cánh cửa đã đóng lại, và hắn đã rời khỏi đây.
    Harry thấy tay của Dumbledore nắm chặt cánh tay nó một lần nữa và vài giây sau, họ lại đứng cùng nhau gần như cùng một vị trí, nhưng mà lần này thì không có tuyết đóng ở trên mép cửa sổ, và tay của Dumbledore lại đen thui và trông như chết.
    ?oTại sao chứ?? Harry nói ngay, nhìn vào mặt thày Dumbledore. ?oTại sao hắn lại quay lại? Thày có bao giờ biết không??
    ?oTa có những ý tưởng,? Dumbledore nói, ?onhưng không còn gì khác.?
    ?oÝ tưởng gì thưa thày??
    ?oTa sẽ nói cho con, Harry, khi con lấy được ký ức của Giáo sư Slughorn,? Dumbledore nói.
    ?oKhi con có được mẩu cuối cùng đó của bức tranh ghép hình, mọi thứ sẽ, như ta hy vọng, rõ ràng cả thôi? cho cả hai chúng ta.?
    Harry vẫn còn sôi sục tò mò và mặc dù thày Dumbledore đã đi đến cửa và giữ cánh cửa mở ra, nó vẫn còn đứng trơ ra đấy.
    ?oThế hắn có theo đuổi công việc Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám nữa không thưa thày? Hắn đã không nói??
    ?oỒ, hắn rõ ràng là muốn công việc Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám,? Dumbledore nói. ?oKết quả của buổi gặp ngắn ngủi của chúng ta đã chứng minh điều này. Con thấy không, chúng ta đã chưa bao giờ giữ được giáo viên Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám lâu hơn một năm kể từ khi ta từ chối vị trí của Voldemort.?
    Được tthhmm sửa chữa / chuyển vào 22:12 ngày 06/08/2005
  10. tthhmm

    tthhmm Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    01/05/2002
    Bài viết:
    1.104
    Đã được thích:
    112

    Chương 21:Căn phòng ko thể biết được( lời dịch của aboveursky

    Harry suy nghĩ muốn nát óc mấy tuần liền sau đó làm thế nào mà nó có thể thuyết phục được Slughorn đưa ra ký ức thật, nhưng chẳng một cái gì có tính chất của một ý tưởng nảy ra cả, thành ra nó buộc phải làm điều nó đang làm mỗi lúc một nhiều dạo này mỗi khi chán nản, đó là: nghiền ngẫm cuốn độc dược của nó, hi vọng ?oHoàng tử? đã nguệch ngoạc vài điều gì đó hữu ích bên rìa sách, như cậu ta đã làm rất nhiều lần trước đó.
    ?obồ ko kiếm được gì trong đó đâu?, Hermione nói một cách chắn chắn, vào buổi chiều Chủ Nhật muộn.
    ?ođừng có lại bắt đầu, Hermione?. Harry nói ?onếu ko nhờ ?oHoàng tử?, Ron ko còn ngồi ở đây được như thế này đâu?
    ?onó sẽ còn chỉ cần bồ đã nghe lời Snape vào năm học đầu tiên.?_Hermione thô bạo trả lời. Harry mặc kệ cô bé. Nó vừa tìm được một câu thần chú, ?osectum-sempra?, được viết tháu bên dưới một dòng chữ rất gợi tò mò. ?oDành cho kẻ thù!?. Cực kỳ muốn được thử , nhưng nó nghĩ tốt nhất là ko làm trước mặt Hemione. Thay vào đó, nó lén đánh dấu trang giấy. Tụi nó đang ngồi bên lò sưởi trong phòng sinh hoạt chung, những người duy nhất còn thức ngoài tụi nó đều làbọn bạn năm 6. Trước đó đã có một sự náo nhiệt nhất định nổ ra khi bọn chúng trở về từ bữa ăn tối và trông thấy một mẩu giấy mới trên bảng tin thông báo ngày giờ kì kiểm tra Năng lực Độn thổ của tụi nó. Những người bước sang tuổi 17 vào trước hay đúng ngày đầu tiên của kỳ kiểm tra, ngày 21 tháng 4, sẽ có quyền ghi danh cho những buổi luyện tập thêm sẽ được tổ chức (được giám sát kỹ càng) ở Hogsmead.
    Ron phát hoảng khi đọc tờ thông báo này; nó vẫn chưa độn thổ được và lo rằng mình vẫn chưa sẵn sàng cho kỳ kiểm tra; Hermione, tới lúc này đã độn thổ được 2 lần, có vẻ tự tin hơn được một chút; nhưng Harry, đứa chưa tròn 17 tuổi cho tới 4 tháng nữa, thì ko thể tham dự cuộc kiểm tra cho dù có sẵn sàng hay ko.
    ?odù vậy, ít nhất bồ có khả năng độn thổ?, Ron căng thẳng nói, ?obồ sẽ ko gặp khó khăn gì vào tháng 7 tới?
    ?omình mới làm được có 1 lần à? Harry nhắc Ron nhớ; Nó cuối cùng mới xoay xở được biến mất và hiện hình trở lại bên trong cái vòng của nó vào buổi học trước đó. Do tiêu phí quá nhiều thời gian để lớn tiếng lo lắng về vụ Độn thổ của mình, Ron bây giờ đang phải chiến đấu để hoàn thành bài luận văn xấu xa cực kỳ khó của lão Snape mà Harry và Hermione đều đã làm xong. Harry hoàn toàn hiểu nó sẽ nhận được điểm số tệ hại cho bài làm này, bởi nó đã tranh cãi với Snape về cách tốt nhất để giải quyết bọn Giám ngục; nhưng nó cóc thèm quan tâm, điều quan trọng nhất đối với nó bây giờ là ký ức của lão Slughorn.
    ?omình nói bồ nghe, Harry, cái tên hoàng tử ngu ngốc đó ko giúp gì được bồ giải quyết chuyện này đâu? Hermione nói, to tiếng hơn. ?oChỉ có một cách duy nhất để bắt người khác làm theo cái mà bồ muốn, đó là xài lời nguyền Điều khiển, mà điều đó thì phạm pháp??
    ?oyeah, mình biết cái đó rồi, cảm ơn? Harry nói, ko nhìn lên từ quyển sách. ?ođó là lý do mình đang tìm một cái gì đó khác hơn, thầy Dumbledore nói phép Veritaserum cũng ko được, nhưng hẳn là có một cái gì khác, một loại độc dược hay một câu thần chú.?
    ?obồ đang bắt đầu công việc một cách lầm đường? Hermione nói ?oThầy Dumbledore bảo chỉ có bồ lấy được đoạn ký ức đó, có nghĩa là chỉ có bồ mới thuyết phục được lão ấy trong khi mọi người khác đều ko thể. Ko có chuyện dụ lão uống thuốc độc đâu, điều đó ai mà chẳng làm được??
    ?obồ đánh vần chữ ''''belligerent'''' như thế nào?? Ron hỏi, lắc mạnh cây bút lông ngỗng và nhìn chằm chằm vào tờ giấy da của nó; ?oko thể là B?"U?"M ??
    ?oko, ko phải? Hermione nói, kéo mảnh giấy của Ron về phía mình. ?oVà ?oaugury? ko phải bắt đầu bằng o?"r?"g luôn. Bồ đang dùng bút lông loại gì vậy??
    ?omột trong những cây ?oKiểm tra chính tả? của Fred và George, nhưng mình nghĩ phép thuật của nó rơi rụng rồi?
    ?oừ, chắc chắn vậy? Hermione nói, chĩa cây đũa phép của mình vào phần tiêu đề của bài viết. ?obởi vì chúng ta được yêu cầu trả lời làm cách nào để đối phó với Demontors (giám ngục) chứ ko phải ''''Dug-bogs'''', và mình cũng ko nhớ bồ đổi tên bồ thành ''''Roonil Wazlib từ hồi nào?
    ?oA, ko.? Ron nói, kinh hãi nhìn bài làm của nó ?o Đừng có nói là mình phải viết mọi thứ lại từ đầu nhé!?
    ?oko sao đâu, tụi mình có thể sửa nó lai.? Hermione nói, kéo bài viết về phía cô bé và rút cây đũa phép ra.
    ?oôi, tôi yêu bồ, Hermione?. Ron nói, thụt trở lại trong chiếc ghế bành, mệt mỏi dụi đôi mắt của nó. Mặt Hermione chuyển thành màu hồng nhạt, nhưng cô bé chỉ nói ?ođừng có để Lavender nghe thấy bồ nói vậy?
    ?oko đâu? Ron nói trong 2 bàn tay của nó. ?ohoặc có lẽ mình sẽ nói, rồi cô ta sẽ chịu tha cho mình?
    ?otại sao bồ ko bỏ cô ấy nếu bồ muốn kết thúc??-Harry hỏi
    ?obồ chưa bao giờ bỏ ai, phải ko Harry?? Ron nói ?oBồ và Cho chỉ??
    ?okiểu như cùng rời xa nhau, đúng vậy? Harry nói.
    ?oước gì đó là điều sẽ xảy ra giữa mình và Lavender?, Ron rầu rĩ nói, ngắm Hermione đang lặng lẽ cạo từng chữ sai chính tả của nó ra bằng đuôi cây đũa phép của cô bé, để chúng sẽ tự sửa chữa trên giấy. ?onhưng mình càng nói bóng gió là mình muốn kết thúc thì cô nàng càng bám chặt lấy mình. Giống như mình đang hẹn hò với một khẩu súng khổng lồ vậy(?).?
    ?oRồi đó? Hermione nói, khoảng 20 phút sau đó, đưa trả lại Ron mảnh giấy da.
    ?oCảm hơn hàng ngàn lần? Ron nói ?oCho mình mượn cây bút của bồ để viết kết luận đi??. Harry, chưa tìm ra cái gì hữu ích trong cuốn độc dược của ?oHoàng tử lai? cho đến lúc này, nhìn quanh; bây giờ 3 đứa nó là những kẻ duy nhất còn lại trong phòng sinh hoạt chung, Seamus vừa mới đi ngủ sau khi nguyền rủa Snape và bài luận văn dở hơi của chả. Những âm thanh duy nhất là tiếng lách cách của ngọn lửa trong lò sưởi và tiếng sột soạt của ngòi bút Hermione do Ron xài viết đoạn cuối bài làm về Giám ngục cạ vào giấy. Harry vừa mới đóng cuốn sách của Hoàng tử máu lai lại, ngáp dài, thì?":
    Crack!
    Hermione thốt ra một tiếng hét nho nhỏ. Ron làm đổ mực lên bài làm vừa mới hoàn thành của nó, và Harry kêu lên, ?oKreacher!?
    Con gia tinh cúi thấp đầu và nói với những ngón chân xương xẩu của nó: ?oOng chủ muốn tôi mang tin tức đều đặn về cậu Malfoy về và Kreacher đến để đưa tin?"?
    ?oCrack!? Dobby hiện ra bên cạnh Kreacher, cái nón ấm ủ trà của nó lệch sang một bên. ?oDobby cũng đã giúp đỡ, Harry Potter!? nó the thé nói, ném cho Kreacher một cái nhìn căm phẫn, ?ovà Kreacher lẽ ra nên nói với Dobby khi nào hắn ta đi tìm Harry Potter để bọn tôi có thể cùng báo cáo với cậu?
    ?oChuyện gì đây?? Hermione hỏi, trông vẫn rất sốc trước những sự xuất hiện bất ngờ này. ?ocái gì đang xảy ra vậy, Harry??. Harry ngần ngừ trước khi trả lời, bởi vì nó vẫn chưa kể với Hermione về chuyện nhờ Kreacher và Dobby theo đuôi Malfoy; nhữngcon gia tinh luôn là một đề tài dễ làm đụng chạm đối với cô bé.
    ?oơ, tụi nó đã theo dõi Malfoy giùm mình..? Harry nói
    ?ocả ngày lẫn đêm? Kreacher nói
    ?oDobby đã ko ngủ suốt cả tuần, thưa Harry Potter!? Dobby tự hào nói, lắc lư ở chỗ nó đứng. Hermione coi căm phẫn hết sức. ?oCậu ko ngủ hả, Dobby. Nhưng chắc chắn là, Harry, bồ ko có bắt??
    ?odĩ nhiên là mình ko có? Harry vội nói. ?oDobby, bồ có thể ngủ, được chứ? Nhưng có ai trong 2 người đã tìm ra được điều gì chưa?? Nó hấp tấp hỏi, trước khi Hermione xen vào một lần nữa.
    ?ocậu chủ Malfoy di chuyển với một sự cao quí phù hợp với dòng máu thuần chủng của cậu? ?"ngay lập tức Kreacher càu nhàu nói. ?odáng người cậu ấy gợi nhớ đến bộ xương đẹp đẽ của bà chủ tôi và phong thái của cậu ấy là của?.?
    ?oDraco Malfoy là một đứa xấu xa!? Dobby rít lên giận dữ ?omột đứa xấu xa đã..đã??
    Rồi nó run rẩy từ cái tua của chiếc nón ấm ủ trà đến đầu những ngón chân trong vớ của nó, và chạy đến ngọn lửa như thể sắp bổ nhào vào đó. Harry (đối với nó chuyện này hoàn toàn ko bất ngờ một chút nào) ôm ngang bụng Dobby lại và giữ nó thật chặt. Dobby vùng vẫy, rồi rũ ra.
    ?oCảm ơn, Harry Potter!?_Dobby hổn hển nói. ?oDobby vẫn cảm thấy khó khăn khi nói xấu về chủ cũ của nó?. Harry thả Dobby ra, nó sửa lại cái mũ ấm ủ trà cho thẳng rồi nói với Kreacher một cách bướng bỉnh. ?oNhưng Kreacher nên biết là Draco Malfoy ko phải là một ông chủ tốt đối với gia tinh?
    ?oNè, bọn ta ko cần nghe về chuyện mi yêu đương Malfoy. Nhanh chóng kể ta nghe Malfoy thực sự đã đi đâu? Harry nói với Kreacher. Kreacher lại cúi đầu, trông điên tiết, rồi nói ?oCậu chủ Malfoy ăn trong Đại sảnh đường, cậu ngủ ở ký túc xá trong tầng hầm, cậu tới học ở một đống lớ??
    ?oDobby, bồ nói!? Harry nói, cắt ngang Kreacher. ?oHắn có tới bất kỳ nơi nào hắn ko nên tới ko??
    ?oThưa cậu Harry Potter?, Dobby rít lên, 2 con mắt to khủng bố như 2 quả cầu lấp lánh trong ánh lửa, ?othằng con nhà Malfoy ko hề phá vỡ bất kỳ luật lệ nào theo như Dobby thấy, nhưng hắn vẫn lo ngại bị phát hiện. Hắn thường hay lui tới tầng lầu thứ 7 với một đống những học sinh khác, tụi nó đứng canh chừng khi hắn đã vào...?
    ?oPhòng Cần thiết!?- Harry nói, vỗ mạnh vào trán bằng cuốn Pha chế độc dược cao cấp của nó. Ron và Hermione nhìn nó chằm chằm. ?oĐó là nơi hắn đã lẻn tới! Đó là nơi hắn đang hành động?bất cứ là hành động gì! Và mình cá đó là lý do vì sao hắn đã biến mất trên bản đồ. Nghĩ coi, mình chưa từng thấy Phòng cần thiết trên đó.?
    ?ocó lẽ tấm bản đồ ko hề biết căn phòng có ở đó? Ron nói.
    ?omình nghĩ đó là một phần ma lực của căn phòng? Hermione nói ?oNếu bồ muốn nó ko hiển thị trên bản đồ được, nó sẽ ko hiển thị.?
    ?oDobby, bồ có xoay xở vô được bên trong và biết được Malfoy đang làm gì hay ko??_Harry tha thiết hỏi.
    ?oko, Harry Potter, chuyện đó ko thể được? Dobby nói
    ?oko?Harry nói ngay lập tức ?oMalfoy vào trụ sở của chúng ta bằng đường đó vào năm ngoái, nên mình cũng có thể vào đó và do thám nó, ko vấn đề gì?
    ?onhưng mình ko nghĩ cậu sẽ làm vậy, Harry à? Hermione chậm rãi nói. ?oMalfoy đã biết chính xác cách mình vận hành căn phòng rồi, vì con nhỏ Marietta ngu si ấy đã ba hoa. Năm ngoái bồ cần căn phòng trở thành trụ sở để luyện tập Phòng chống Hắc ám nên nó biến thành vậy. Nhưng bồ ko biết căn phòng sẽ trở thành cái gì khi Malfoy vào trong đó, nên bồ đâu biết kêu nó biến đổi ra cái gì chứ!?
    ?osẽ có cách thôi? Harry thô bạo nói. ?obồ đã hoàn thành công việc tuyệt vời, Dobby!?
    ?oKreacher cũng làm giỏi lắm?,Hermione tử tế nói; nhưng ko những ko tỏ vẻ biết ơn, Kreacher còn quay đôi mắt to tướng, đầy vết hằn đỏ như máu của nó đi chỗ khác và cằn nhằn với cái trần nhà, ?otên máu bùn đang nói chuyện với Kreacher kìa, Kreacher sẽ giả vờ như nó ko thể nghe??
    ?odẹp cái kiểu đó đi!? Harry táp lại nó, và Kracher cúi đầu lần cuối rõ thấp rồi độn thổ mất. ?obồ cũng nên đi ngủ một chút đi, Dobby?-Harry nói
    ?ocảm ơn, cậu Harry Potter? Dobby nói hạnh phúc. Và nó cũng biến mất.
    ?oThấy tuyệt ko?? Harry phấn khởi hỏi, lập tức quay lại nhìn Ron và Hermione khi căn phòng ko còn bóng gia tinh một lần nữa. ?oTụi mình biết Malfoy đang đi đâu! bây giờ tụi mình sẽ dồn hắn vào chân tường!?
    ?oừ, hay thật,? Ron nói rầu rĩ, cố sức lau chùi một đống mực ướt nhẹp mà trước đó ko bao lâu đã là bài tập về nhà gần hoàn tất của nó. Hermione kéo đống đó về phía cô bé và bắt đầu chà rửa vết mực bằng cây đũa phép của cô.
    ?oNhưng chuyện hắn tới đó với nhiều đứa khác là như thế nào?? Hermionenói. ?oBao nhiêu người đang tham gia chuyện này? Bồ ko cho rằng hắn lại đi tin tưởng bọn kia và cho chúng biết hắn đang âm mưu chuyện gì chứ?? ?oừ, điều đó lạ thật,? Harry nói, cau mày. ?oMình nghe hắn bảo Crabbe việc hắn đang làm ko liên quan gì đến nó?vậy hắn đã nói gì với bọn đó chứ?bọn đó? giọng Harry nhỏ dần; nó chăm chú nhìn ngọn lửa. ?oTrời đất, mình ngốc thật?, nó lặng lẽ nói. ?ođiều đó hiển nhiên quá mà. Có cả một chum lớn thứ đó trong hầm...hắn có thể chôm một ít vào bất kỳ lúc nào trong suốt buổi học??
    ?ochôm cái gì cơ??
    ?oĐộc dược Polyjuice. Hắn đã ăn trộm một ít Polyjuice thầy Slughorn cho tụi mình xem trong buổi học Độc dược đầu tiên?đâu có một đống học sinh đứng bảo vệ cho Malfoy đâu?chỉ là Crabbe và Goyle như mọi khi vậy? đó, mọi thứ đều ăn khớp!? Harry nói, nhảy cẫng lên và bắt đầu bước nhanh đến bên lò sưởi. ?oBọn chúng đủ ngốc để làm bất kỳ việc gì được giao cho dù Malfoy ko tiết lộ hắn đang mưu tính cái gì, nhưng hắn đâu muốn chúng bị trông thấy đang lẩn lút bên ngoài Phòng Cần Thiết, nên hắn bắt chúng uống Polyjuice để trông như những người nào khác. 2 đứa con gái mình thấy Malfoy đi với?ha, đó là Crabbe và Goyle!?
    ?oý bồ là,? Hermione nói bằng một giọng nín lặng, ?oem gái mà mình sửa cái cân cho chính là?? ?oDĩ nhiên rồi? Harry nói to, chằm chằm nhìn cô bé ?oDĩ nhiên! Malfoy chắc chắn đang ở bên trong căn phòng lúc đó, nên cô ta- mình nói gì vầy nè trời- nên hắn ta làm rớt cái cân để báo động cho Malfoy biết là đừng có ra, bởi vì có người đang đứng ngoài đó! Và cũng cô bé đó đã làm rớt quả trứng cóc nữa. Bọn mình đã đi qua hắn hoài mà ko hề nhận ra chuyện đó!?
    ?oMalfoy bắt Crabbe và Goybe biến thành con gái?? Ron cười sặc sụa ?ođiên thật?hèn chi dạo này bọn chúng coi thật là ngầu?mình ngạc nhiên sao chúng chưa kêu hắn làm vậy luôn!?
    ?oừm, chúng ko thể, phải ko? Nếu hắn đã cho chúng xem dấu hiệu Hắc ám của hắn? Harry nói
    ?ohừm? mình đâu biết có dấu hiệu hắc ám đó ko? Hermione ngờ vực nói, cuộn bài luận văn đã ráo mực của Ron lại trước khi nó nhận thêm bất kỳ sự tổn hại nào khác và đưa cho Ron. ?oRồi mình sẽ biết? Harry tự tin nói.

    Được tthhmm sửa chữa / chuyển vào 22:32 ngày 06/08/2005

Chia sẻ trang này