1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ba mẹ là quê hương

Chủ đề trong 'Quảng Ngãi' bởi curio, 25/03/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. tast

    tast Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/11/2005
    Bài viết:
    1.365
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay, có nhiều điều làm nhớ nhà quá!
    Đầu tiên là về Paul. Nhớ những ngày còn ở nhà với ba, những đêm trắng hai cha con trò chuyện, hay chỉ là im lặng sẻ chia những giai điệu mềm mại... Có ba bên cạnh, bao giờ con cũng có được cảm giác bình yên.
    Sau đó là tối nay, người bạn khoe cả nhà đang quây quần nói chuyện rất vui, chủ đề là trêu mẹ bạn ấy. Lại nhớ những lần hiếm hoi cả nhà rộn rã tiếng cười, về câu chuyện tình yêu của bame. Chuyện tình đẹp và lãng mạn lắm!
    Ngày những đứa con lần lượt ra đi, căn nhà bỗng dưng rộng thênh, dẫu chỉ vắng một chỗ ngồi, và rồi thêm một chỗ... Những ngày đầu, me quay quắt nhớ, lủi thủi vào ra, ba thì cứ trầm ngâm đốt thuốc. Nhìn góc nào cũng thấy bóng các con. Nhưng tương lai và hạnh phúc của các con là điều quan trọng. Đó là lý do bame thấy mình nên tập thích nghi với những gì hiện có.
    Một căn nhà nhỏ nằm khuất dưới cây đa già. Buổi sáng có tiếng chim, buổi chiều gió lao xao trong đám cỏ vườn xào xạc. Me có thể làm mọi điều mình thích mà không sợ các con quấy rầy. Không ai cằn nhằn khi ba thức khuya, hút thuốc nhiều... Nhưng sao vẫn không thấy thích thú, thoải mái.
    Nhiều lần các con mời mọc bame vào SG chơi. Nhưng bame luôn từ chối, cực chẳng đã có việc cần một trong hai người mới rời nhà vài ngày. Không phải vì ba không yêu tụi con như ngày xưa, không phải vì me không thích bồng cháu. Nhưng bame sợ đến nơi xa lạ, lại làm phiền con cái. Các con còn phải đi làm, các con còn trẻ, cần lắm những khoảng thời gian riêng tư. Trong cái không gian vào ra chật hẹp, bame luôn mang tâm trạng của một người già.
    Đừng lo lắng gì cho các con, bame nhé. Bởi khi tụi con hiểu được lẽ vô thường của trời đất thì những khái niệm về sống còn, được mất, hẳn sẽ không làm lòng con lao đao. Vẫn luôn nhớ lời bame dạy, hãy sống thật tốt và sống hết mình cho hôm nay, con sẽ thấy tâm hồn mình thoải mái.
  2. tast

    tast Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/11/2005
    Bài viết:
    1.365
    Đã được thích:
    0
    20/11 - Con muốn tạ ơn SP, người thầy đã dìu dắt con những ngày tháng chân ướt chân ráo mới đi làm. SP, cũng là người cha thứ hai của cuộc đời con.
    Con còn nhớ rất rõ ngày đầu tiên con vào thực tập ở cty ấy. Người phỏng vấn con, là một "ông" gầy gầy, cao cao và chẳng bao giờ... cười. Cuộc phỏng vấn diễn ra cả một buổi sáng, với những câu hỏi mà ngày ấy con cho là hết sức... ngớ ngẩn, đến nỗi con... chẳng thể nào trả lời được. Kết thúc cuộc phỏng vấn là câu hỏi mà con đã... sốc: "Cô mua bằng với giá bao nhiêu thế?" - Lúc đó, con đã cãi lại: "Con không mua bằng!". SP đã cười và bảo con ngay bây giờ vào làm đi. Vậy là đi làm, là mỗi ngày phải gặp... ông già khó tính ấy.
    Lần đầu tiên con mới biết có một người khó đến như vậy, khó trong cách làm việc, trong từng công việc, trong từng đoạn code con viết ra, trong từng cái comment, cho đến từng lời ăn tiếng nói, luôn phải chính xác, rõ ràng và ngắn gọn. Nhưng cũng từ đấy, con đã mài giũa lại chính mình, con đã được SP truyền lại niềm đam mê, nhiệt huyết, sự tận tụy và tinh thần trách nhiệm với công việc.
    Con vẫn còn nhớ câu nhắc nhở của SP, đưa ra vấn đề là để giải quyết chứ không phải đưa ra rồi để đó. Và câu trả lời với SP về một vấn đề nào đấy, luôn phải là CHƯA ra, chứ không phải là KHÔNG ra. Sau này, có rất nhiều dịp con nhìn lại mình, con mới chợt nhận ra, nếu ngày ấy con không có SP dìu dắt, có lẽ con đã bỏ lỡ rất nhiều việc, mà con cứ nghĩ là mình không làm được, dù sau đó, con đã làm được.
    SP đã dạy con cách cẩn thận, tỉ mỉ trong công việc. Cái thói quen khi code, phải ghi chú thật rõ ràng đã giúp con được rất rất nhiều trong công việc. Một kinh nghiệm rất nhỏ mà dù con đã học 4 năm ở giảng đường cũng chẳng ai chỉ bày cho con cả. SP luôn nhắc nhở con không được giấu nghề, phải hướng dẫn nhiệt tình cho những người mới vào, vì những gì mình biết thì thế giới đã biết đầy hết. Nếu thiên hạ cũng như mình thì có lẽ ngày nay mình cũng chẳng biết đến cái máy tính là gì, huống gì là bắt máy tính làm theo những gì mình muốn.
    Con nhớ rất rõ những đêm thầy trò cùng thức, cùng tìm cách giải quyết một vấn đề... Đó là những ngày con vững tin với bước đường mình đã chọn, đã đi. Có SP, con mỗi ngày thấy mình tiến bộ lên, con mỗi ngày được hé mở chút tia sáng của tri thức, con mỗi ngày cảm thấy yêu đời hơn, con mỗi ngày thấy mình là người có ích cho cuộc sống này.
    Còn nhớ, những ngày đầu mới vào làm, cứ có SP đứng bên là con không tài nào làm việc được, chân tay, nói năng cứ luống cuống cả lên. Lúc nào, nhìn SP mặt cũng rất lạnh băng và khó tính... Vậy mà chỉ một thời gian ngắn, con đã có thể cùng Người tranh luận, chia sẻ những vấn đề trong công việc, cuộc sống... Và lúc đó, con mới nhận ra, đàng sau cái vẻ bên ngoài là một người thầy, người cha, người bạn rất gần gũi, một tâm hồn cũng đầy sự lãng mạn và rộng mở. Những bài thơ Người làm, những lúc Người nghêu ngao hát khúc ca Trịnh, những lúc Người kể chuyện và cười thật tươi.... Con luôn thích ngắm Người, thích nghe người nói, trông hiền hậu lắm...
    Ngày đó, những lần SP rời VN, là những lần con khóc... Hình như, con chưa bao giờ tiễn Người nhỉ? Ngày SP đi, con bao giờ cũng chui vào một góc nào đấy, và khóc... Rồi cũng đến lúc, SP rời xa cty... những email thăm hỏi, nhắc nhở, động viên, trách mắng, dặn dò luôn làm con ấm lòng.
    Câu chữ không diễn đạt hết lòng con. SP, xin tri ân tấm lòng Người đã dành cho con, cho đám học trò ngày ấy. Không biết đến bao giờ mới hội ngộ, Người nhỉ? Con vẫn mong một ngày, được nhìn thấy nụ cười hiền hậu, được nghe những lời trách mắng như ngày nào. Mong SP luôn khỏe và đừng hút thuốc nhiều Người nhé!
  3. Vic_PTN

    Vic_PTN Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/01/2005
    Bài viết:
    728
    Đã được thích:
    0

    Tự dưng hôm nay lòng lại cảm thấy nhớ ông và nhớ cô quá !
    Cũng khá lâu không gọi điện về cho cô hỏi thăm sức khỏe của ông và cô thế nào ....
    Vẫn thường hay nói chuyện với cô với những suy nghĩ vốn có của mình...
    Tài sản của cuộc đời mình là gì hở cô ? Là suy nghĩ, là lối sống, là khát vọng, là hướng đi đúng cho chính mình.......
    Đối vớn con, mọi thứ vẫn chưa trọn vẹn gì cả chỉ vì sự vô tâm của mình, nghĩ ra rồi lại cho nó qua ... cứ thế và cứ thế ....
  4. tast

    tast Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/11/2005
    Bài viết:
    1.365
    Đã được thích:
    0
    Gia đình thân yêu

    Vô tình quệt xe vào một người lạ trên đường đi làm, tôi vội vàng xin lỗi. ?oÔi, xin lỗi chị, tại tôi cũng không nhìn thấy chị mà?, anh nhã nhặn đáp lại. Cả hai đều hết sức lịch sự, tôi và người lạ đó. Rồi chúng tôi tiếp tục con đường mình đi sau khi nói lời tạm biệt.
    Nhưng ở nhà, một câu chuyện khác được kể lại, câu chuyện về cách đối xử của chúng ta đối với những người thân yêu trong gia đình?
    Chiều muộn hôm đó tôi trở về nhà và vội vã nấu bữa cơm tối. Tôi đã không để ý rằng con gái tôi đã đứng rất lâu bên tôi, nhìn mẹ nó tất bật chuẩn bị mọi thứ.
    Bất ngờ tôi quay ra và gần như đã xô ngã con bé. ?oTránh ra, con làm vướng chân mẹ quá!? Tôi bực mình gắt lên. Con bé ngân ngấn nước mắt bỏ ra chỗ khác. Tâm hồn non nớt của nó đã bị tổn thương trước khi tôi kịp nhận ra mình đã nói những gì.
    Đã 12 giờ đêm mà tôi vẫn thao thức. Một giọng nói nào đó vang lên trong tiềm thức: ?oCon cư xử lịch thiệp với một người lạ nhưng đối với đứa trẻ mà con yêu, dường như con đã khiến nó phải buồn.
    Hãy nhìn lên bậu cửa sổ phòng ăn. Con có thấy những bông hoa mà cô bé đã đặt ở đó? Chính tay con bé đã hái chúng tặng con và cứ đứng bên con thật yên lặng để đón nhận sự ngạc nhiên nơi con. Nhưng con đã không hay biết, và thậm chí không thấy cả những giọt nước mắt tủi thân của đứa bé tội nghiệp?.
    Tôi đã khóc vì cảm thấy vô cùng hối hận. Nhẹ nhàng tôi đến bên con đang say giấc và thủ thỉ: ?oCon yêu, con đã ngủ chưa? Có phải những bông hoa đáng yêu kia là của con tặng mẹ không?? ?" ?oVâng, con hái hoa trong vườn, và con nghĩ rằng chúng thật đẹp, đẹp như mẹ vậy! Mẹ vẫn luôn thích hoa màu đỏ đúng không ạ?? ?" Tôi xúc động ôm con vào lòng: ?oCon gái ngoan của mẹ, mẹ xin lỗi đã nói nặng với con tối nay, con đừng giận mẹ nhé!? ?" ?oKhông mà mẹ, mẹ có mắng con, con vẫn luôn yêu mẹ!??
    Bạn có nhận ra rằng nếu bạn gặp thất bại hay sai lầm trong cuộc sống, chính gia đình sẽ luôn ủng hộ, động viên bạn vô điều kiện?
    Nếu ngày mai bạn qua đời, chắc chắn công ty của bạn sẽ nhanh chóng tìm một người khác thay thế, nhưng gia đình mà ta bỏ lại sẽ cảm nhận sự mất mát to lớn suốt cuộc đời họ.
    Vì vậy đầu tư cho gia đình luôn là cách đầu tư khôn ngoan nhất. Bởi một điều đơn giản mà ý nghĩa: Chỉ có gia đình mới thực sự là của bạn.
    Hồng Trang
    (Theo Inspirational)
  5. trinhtragiang

    trinhtragiang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/08/2005
    Bài viết:
    890
    Đã được thích:
    0

    TIỄN CON GÁI LỚN VỀ NHÀ CHỒNGNguyễn Hoàng Sơn
    Hóa ra bố lại yếu lòng hơn mẹ
    Lúc người ta đến xin dâu
    Mẹ cười rất tươi
    Mà bố thì rưng lệ
    Lời thơ ngập ngừng nghẹn giữa câu...
    Bố chẳng buồn đâu
    Ai lại buồn trong một ngày như thế
    Bố chỉ thương con
    Vất vả hồi thơ bé
    Thủa ấy nhà ta thật nghèo
    Con vừa sinh ra đã phải cùng chia sẻ
    Một quả trứng ba người nhường nhau
    Mền bông rách truyền hai thế hệ
    Thời khốn khó tránh sao điều nặng nhẹ
    Con buồn nhiều không khi bố mẹ bất hòa ?
    Giờ con thành con người ta
    Phận gái lớn rồi phải thế
    Con mặc váy cưới kiêu sa
    Cổ mang vòng vàng sang quý
    Bố không ưa bày vẽ
    Nhưng muốn ngày vui con không thua kém bạn bè...
    Xe hoa đưa con đi
    Căn nhà đột nhiên trống trải.
    Vẫn biết mai các con lại về
    Nhưng có điều gì đã rời xa... xa mãi...
    Nâng ly rượu trong nắng chiều nán lại
    Ta già rồi ? ...


    Tàn tiệc , anh bắt tay ba : " buồn nhưng cũng phải chúc mừng chú" . Câu nói đầy mâu thuẩn, nhưng ta thấy đúng với ba lúc này .

  6. Thongocmummim

    Thongocmummim Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/04/2004
    Bài viết:
    4.162
    Đã được thích:
    0
    Sinh nhật của Mẹ sau tang tóc chỉ là anh mắt buồn hằn lên dấu hết của thời gian, dấu vết của sự hy sinh hết lòng cho chồng con. Mẹ chưa bao giờ kể công về những nổi vất vã mà Mẹ đã trãi qua nhưng không phải người phụ nữ nào cũng có thể vượt qua những khó khăn đó để hy sinh cho chồng con được như Mẹ...
    Mẹ là một tấm gương cho 2 đứa con gái học tập về sự kiên cường, về sự cần kiệm, về việc tay trắng làm nên tất cả....
    Sinh nhật lần thứ 2 đánh dấu sự đơn côi của Mẹ.Mẹ thì hay tâm sự rằng, Mẹ cảm thấy thiệt thòi vì kg còn người để bàn bạc công việc cũng như tương lai của con gái Út nữa... Nhưng Mẹ cảm thấy vui vì Bố đã ra đi thanh thản không vướng mắc điều gì từ công việc gia đình cũng như của XH...Năm ngoái con không được ở bên Mẹ...đôi khi, con thấy thương cho cái vất vả của Mẹ để rồi bây giờ ra vào 1 mình trong căn nhà trống vắng...
    Sinh nhật năm nay thì con đã về bên Mẹ và có lẽ khó có thể đi xa thêm lần nào khi chứng kiến mọi chuyện xảy ra với Mẹ trg thời gian vừa rồi...Từng năm qua đi, tóc Mẹ cũng đã bạc thêm nhiều...những vết chân chim xuất hiện ngày càng nhiều nhưng con chưa bao giờ thấy sự bi quan ở nơi mẹ. Mẹ lúc nào cũng rất lạc quan...mẹ luôn dạy cho con hãy luôn mỉm cười với mọi thứ để rồi ta sẽ thấy những khó khăn trôi qua nhẹ nhàng hơn!Con đang làm theo những bài học mà Mẹ đã dạy cho con!
    Xin cám ơn Mẹ đã sinh ra con, cho con tất cả để con của Mẹ được như hiện nay !

    Được thongocmummim sửa chữa / chuyển vào 13:10 ngày 09/12/2006
  7. HoaPhan

    HoaPhan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    1.047
    Đã được thích:
    0
    Câu chuyện về Mẹ - Vết Sẹo ​
    Cuộc sống là những mãnh đời khác nhau, câu chuyện về những người mẹ, nuôi con khôn lớn, không là xa lạ trong cuộc sống của chúng ta. Nhưng điều đồng cảm trong cách nghĩ, cách diễn tả là điều đáng nói.

    Những con người trong câu chuyện này, ít ra, cũng là kết thúc có hậu cho người mẹ... các con thành đạt và quay quần bên mẹ... còn nhiều lắm những gia đình cùng cảnh ngộ, nhưng không được hạnh phúc, vì nhiều lý do khác nhau... con cái không thành công, không có hiếu,... và thiết nghĩ, đây là hạnh phúc của cuộc sống, những gì mình gầy công vun đắp, gieo trồng, nay đã cho kết quả như mong muốn... đó là hạnh phúc của người mẹ...

    Có ai đã cùng qua thời gian gắn bó cùng nỗi đau với người mẹ, mới cảm nhận được hết những gì xãy ra trong câu truyện. Trước hết, là sự giúp đỡ của người thân. Người mẹ, lúc đó, đã bỏ qua hạnh phúc riêng tư của mình, mặc cảm vì sự thua kém của mình vời mọi người để toàn tâm lo cho những người con. Nếu mẹ có ba, có gia đình êm ấm, chắc gì mẹ đã thua người ta. Và đáng quý hơn, mẹ đã nhận được sự giúp đỡ của những người thành công ấy, một căn nhà lá...

    cuộc sống và những nỗi đau, người mẹ chắc hẵn đã từng khóc thầm nhiều lần, vì những người con, đôi khi lại vô tâm lắm, chưa hiểu nỗi những nổi khổ của người lớn và mẹ không có ba bên cạnh...

    Về những người con, khi thành công dù ít, quay về và cùng chia sẽ những tháng ngày đã qua với mẹ, đó là món qua lớn nhất cho mẹ... người mẹ nào không hạnh phúc khi có được những người con như vậy. tình cảm mẹ con luôn chân thành và mộc mạc, có khi không cần nói nhiều, nhưng tình cảm sâu sắc... và cho dù, người mẹ đã chưa từng hy sinh gì, phận làm con phải làm cho mẹ vui, như chia sẽ những tháng năm về già của người đã sinh ra mình.

    Câu truyện đã làm tôi nghĩ lại quá khứ của bãn thân, khi cuộc sống lúc đó cũng cơ cực, chỉ tìm được bữa cơm qua ngày, sống ngày nào hay ngày ấy... và nghĩ gì những gì sẽ làm, sẽ phấn đấu, ít nhất là cho mẹ... sự thành công nào của người con, cũng là một món qua to lớn cho mẹ...

    =================================​
    Vết sẹo​
    TTO - Mẹ ruột chúng tôi mất sau khi sinh em trai út của tôi. Chị Như, chị hai tôi, lúc đó mới lên mười. Tôi, đứa con gái thứ hai, lên tám ốm quặt quẹo. Sau nữa, thằng Thành, năm tuổi, tròn như củ khoai ngơ ngác đi tìm mẹ suốt ngày.
    Hai năm sau cha tôi tục huyền với người phụ nữ con nhà gia thế, một phụ nữ đẹp mới 27 tuổi. Chúng tôi gọi người này là ?omá?. Cha đi làm từ sáng đến tối, giao phó toàn bộ việc chăm nom con cái cho má tôi. Má làm trăm thứ việc không mấy khi ngơi tay. Chị em tôi no đủ, sạch sẽ, nhà cửa chúng tôi gọn gàng, bữa cơm dọn lên lúc nào cũng nóng sốt.
    Cha tôi chung sống với má sau được ba năm thì đau nặng rồi mất. Lúc sắp ra đi, cha không còn nói được chỉ nhìn má tôi rồi khóc. Má lúc đó trẻ quá, đẹp quá lại chẳng phải má ruột của chúng tôi...
    Cha vừa nằm xuống được mươi ngày đã có người đến đòi xiết nhà, xiết đồ. Gia đình nhà má khăng khăng bắt má về gả chồng. Rồi một ngày kia má kêu bán nhà, trả hết nợ rồi lặng lẽ dắt díu chúng tôi đi. Đó là năm 1978. Chúng tôi ở đậu nhà người chị họ xa của má, gọi là dì tư Tím. Dì làm nghề ướp cá, bán cá, dì góa bụa và nghèo khó. Căn nhà của dì không khác hơn cái chòi canh dưa là mấy, vậy mà còn chứa thêm má và bốn đứa chúng tôi. Dì tư Tím đem biếu ba con gà mái dầu cho một người quen để xin cho má một chân hộ lý trong bệnh viện đa khoa.
    Hằng ngày, má dậy từ 3g30 sáng, vào bệnh viện nấu nước, châm nước cho những bệnh nhân dậy sớm rửa mặt, pha sữa, pha trà để kiếm thêm chút tiền còm mua sách vở cho chị em tôi đi học. Sáu giờ má tất tả về nhà lo cho chúng tôi ăn sáng và đến trường. Bảy giờ má trở lại bệnh viện lau cầu thang, lau sàn, cọ rửa nhà vệ sinh, thay trải giường cho người bệnh, gom rác đem đi đốt? Sau năm giờ chiều, má còn nhận giặt thuê quần áo cho những bệnh nhân khá giả. Đến tám giờ tối má mới về đến nhà, mệt rã rời.
    Hôm nào mưa gió má về sớm hơn. Má mua về cho chị em tôi mỗi đứa một trái bắp nướng hay một túi đậu nành rang thơm giòn. Mấy chị em nằm bên má trên một manh chiếu rách, nghe má kể chuyện đời xưa. Thằng út Tài sợ lạnh cứ ôm chặt má mà khen sao má ấm quá. Thằng Thành nhõng nhẽo đòi má gãi lưng. Cũng có khi má dạy chúng tôi những bài hò, bài vè để cả nhà thành một ?odàn đồng ca? rất ăn ý, rất vui nhộn, mặc ngoài kia gió thổi mưa tuôn?
    Mỗi năm vào ngày giỗ mẹ tôi, má làm một mâm cơm tươm tất. Rồi má thắp mấy nén nhang thơm, gọi hết bốn chị em tôi lại bên bàn thờ mà nói: ?oĐây là mẹ ruột của các con, người đã sinh ra và nuôi nấng các con. Tuy mẹ các con mất rồi nhưng ở trên trời mẹ các con vẫn luôn phù hộ cho các con mạnh khỏe?. Vào ngày giỗ ba, má cũng làm như vậy. Ngày ấy cũng như mãi tới bây giờ cũng vậy, tôi vẫn tin ba mẹ tôi ở trên trời nhìn thấy chúng tôi.
    Có một sáng người ta đưa má về. Chân má bị phỏng nước sôi do một bệnh nhân chạy vấp vào má. Vết phỏng rất lớn. Do ăn uống thiếu thốn, sức đề kháng yếu nên chỗ phỏng trên chân má rất lâu không lành, cứ sưng lên đau nhức. Má mất ngủ nhiều, ốm rạc như con cò. Chị hai khóc, năn nỉ má cho đi đổ nước thay má mà má không cho đi. Rồi má nén đau, cố lê chân đi làm trở lại. Về sau vết bỏng ở chân má làm sẹo, một sẹo lồi nhăn nhúm chạy từ cổ chân đến hết mu bàn chân trái. Dáng má đi không còn tự nhiên nữa.
    Dì tư Tím mua được một căn nhà ở gần chợ, bán rẻ căn nhà lá cho má con tôi. Năm đó chị hai tôi thi đậu vào Trường cao đẳng Sư phạm Cần Thơ. Thương má cực nhọc, chị định bỏ học đi làm thuê. Má cương quyết không cho. Chưa bao giờ má cương quyết như vậy. Thắp nén nhang trên bàn thờ ba, má khấn (cốt cho chị hai nghe): ?oCon gái lớn của mình định bỏ học. Khi về nơi chín suối, em biết nhìn anh sao đây??.
    Chị hai khóc, xin lỗi má rồi chấp nhận đi học. Hai năm sau tôi cũng vào đại học và cũng được má sắp soạn vali quần áo cho tôi rồi đưa đi. Mở cái vali ra nhìn mà thương má đứt ruột: ngoài quần áo, má còn bỏ vào kim chỉ, dầu gió, tem thư, bông băng thuốc đỏ, thuốc cảm? Dường như má có thể gói trọn sự thương yêu của má vào trong từng thứ một. Bốn năm, chị em tôi ra trường lênh đênh tìm việc thì cũng là lúc thằng Thành vào Đại học Luật TP.HCM và năm sau nữa là thằng Tài vào Đại học Y Cần Thơ. Làm sao đong được sự vất vả, cực nhọc của má lúc ấy. Lưng má còng đi, tóc đã lốm đốm bạc, da tay chai sần.
    Nhiều năm trôi qua má lần lượt dựng vợ gả chồng cho ba đứa con lớn. Thằng Tài vẫn ở với má và chưa có gia đình riêng. Giờ nó là bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện mà xưa má làm hộ lý. Nó tâm sự rằng hễ đi trực đêm mà nghe tiếng rao ?onước sôi đây? là giật mình thảng thốt tưởng như tiếng má, nghẹn thắt cả ***g ngực. Những ngày rảnh rỗi, chị em tôi dẫn lũ con về với má cho má vui. Đám trẻ quấn quít với má không rời nửa bước. Đứa nhổ tóc sâu, đứa bóp tay, đứa bóp chân cho bà. Một lần bé Du con tôi xoa vào vết sẹo trên chân má mà nói: ?oBà ngoại ơi, con bị phỏng tay có một chút đã đau ghê. Ngoại phỏng nhiều vậy chắc là khiếp lắm?? Má tôi cười: ?oLâu quá, ngoại quên mất rồi?.
    Một chiều mưa tôi về thăm má, nằm bên má tâm sự chuyện chồng con. Mưa ầm ào, mưa tầm tã, tôi kêu lạnh má liền kéo mềm đắp cho tôi, tôi thì lại đắp cho má y như lúc tôi còn nhỏ ngủ chung với má vậy. Chân tôi lạnh tôi tìm hơi ấm nơi chân má. Tôi chạm vào vết sẹo trên cổ chân má, cái vết sẹo đã thành thân thuộc với tôi vậy mà tự nhiên tôi rơi nước mắt. Nghĩ lại, tôi có chồng có con, vợ chồng tôi luôn quấn quít đầm ấm? Còn má, má chỉ được hạnh phúc làm vợ trong ba năm lẻ. Trong những năm tháng dằng dặc sau này, chắc cũng có lúc má khát khao một hạnh phúc riêng tư, cũng có lúc má cô đơn, mệt mỏi mà không có ai chia sẻ. Má ơi, sự lựa chọn của má sao nghiệt ngã quá vậy!
    Đã bao lần má kể cho các con tôi nghe những câu chuyện cổ tích về công chúa, về hoàng tử, về các cô tiên xinh đẹp? Một ngày kia con tôi lớn lên, tôi sẽ kể cho các con tôi nghe về ?oBà Tiên? của chị em tôi, bà tiên tóc bạc, dáng đi hơi khập khiễng vì một vết sẹo dài? Truyện cổ tích má viết cho chúng tôi bằng cả sự nhọc nhằn, sự đau đớn, bằng nước mắt, mồ hôi và bằng cả cuộc đời của má.
  8. trinhtragiang

    trinhtragiang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/08/2005
    Bài viết:
    890
    Đã được thích:
    0
    Giận ba,mẹ lại không hiểu tôi, gọi điện về cho Dì , tôi khóc nức nở trong điện thoại làm Dì cũng khóc theo . Hôm đó Dì cũng khóc cả đêm vì lo lắng cho tôi. Đáng ra tôi không nên làm như vậy , tôi lại thấy mình có lỗi với Dì , tôi đã làm Dì buồn vì chuyện không đâu , lúc tôi buồn nhất lại gọi cho Dì để chia sẽ ,vì tôi biết những chuyện trong gia đình Dì là người hiểu tôi nhất. Tạo nên hình hài là Ba Mẹ, nuôi dạy tôi lớn là Mẹ và Ba, nhưng người không kém phần ảnh hưởng đến cuộc đời tôi là Dì, Dì đã dạy tôi từ tấm bé, ngày chưa lấy chồng Dì chăm bẵm tôi như con của Dì, tôi đi học Dì là cô giáo ở trường về nhà Dì thay mẹ tôi làm những việc đáng ra của mẹ ( lúc đó mẹ tôi phải vất vả kiếm tiền nuôi con nên không có thời gian chăm sóc chúng tôi ) .Tôi gắng bó với Dì hết quãng đời thơ ấu của tôi nên Dì vẫn là người hiểu tôi nhất.
    Khi tôi đi học xa, rồi đi làm xa quê, mỗi lần về nhà Dì vẫn nhớ những thói quen sở thích của tôi , hai dì cháu lại rù rì súôt đêm , dì nấu những món ăn mà tôi thích hay cùng nhau đi ăn ở tiệm. Gu thẩm mỹ củat tôi cũng hợp với Dì nên hai Dìcháu như hai người bạn, chia sẽ đủ thứ trên trời dưới biển về những đề tài làm đẹp, thời trang hay những thứ linh tinh trong cuộc sống này ....
    Dì- người mẹ thứ hai của tôi.

  9. Vic_PTN

    Vic_PTN Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/01/2005
    Bài viết:
    728
    Đã được thích:
    0
    Quả thật là cho dù sống 1 cuộc sống tốt, sung túc ở bất cứ nơi đâu nhưng bản thân cũng luôn hướng và nhớ về nơi quê hương, nơi mảnh đất sinh ra và mình lớn lên từ đó .... Nhớ và nhớ nhiều lắm quê hương ơi...
    Vẫn thích nhất là những ngày Tết Nguyên đáng, mong mỏi thích được về quê. Như thường lệ, ngày đầu tiên của năm mới là mỗi buổi sáng sớm sớm mình cùng cả nhà : cô, chú và anh em lên Núi thắp hương cho ông bà, cho những người thân đã khuất ... thật sự điều này the thời gian nhưng tôi vẫn sẽ không quên và đã biết từ lâu vẫn luôn và rất trân trọng và yêu quí nó đến mức nào ...
    Điều thứ 2 tôi vẫn thường làm là được đi Chùa để dâng hương lễ Phật trong năm mới, nhưng khi đi dâng hương lễ phật vào dịp Tết, tôi rất thích mặc bộ áo dài truyền thống, trông rất lịch sự, nhẹ nhàng và thanh thoát cho chính mình và cho người xung quanh... Cũng xem như biểu hiện sự trân trọng và cung kính với nhà Phật ...
    Mỗi lần có dịp về quê là việc đầu tiên của tôi là mang nhang và một ít hoa tươi lên núi viếng ông bà ...
    Thật sự tôi quá tha thiết yêu quê hương nhiều lắm, yêu sự chân thành và thiết tha với chính mình, với những con người chân quê nơi quê nhà ....
    Vài dòng cảm nhận ...
  10. Vic_PTN

    Vic_PTN Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/01/2005
    Bài viết:
    728
    Đã được thích:
    0

    Bếp lửa sớm khuya nồng đượm
    Ngọn đèn tim mẹ khâu đêm
    Chỉ có con đường vòng gốc đa, giếng nước
    Con đường mẹ đưa con đến lớp
    Là đủ sức vươn theo suốt cả đời người
    Chỉ có ngôi làng mẹ còng lưng với tép
    Với củi bên gò, với cỏ dưới trưa
    Là đủ sức nuôi con một tình yêu mãnh liệt
    Chỉ có dòng sông mẹ, ngày đêm con tắm mát
    Lặn bắt bóng chiều bỏ giỏ tuổi thơ
    Là đủ sức chở con vào biển lớn
    Trong chao lượn tâm hồn con
    Đất nước là khung trời ***g lộng
    Mẹ thân yêu là chiếc dây diều.
    thegioiphunu

Chia sẻ trang này