1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ba Mẹ là tất cả

Chủ đề trong 'Hạnh phúc gia đình' bởi Tinhnguyen08, 28/05/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Tinhnguyen08

    Tinhnguyen08 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/09/2004
    Bài viết:
    1.879
    Đã được thích:
    4
    Ba Mẹ là tất cả

    Cha mẹ ơi, con yêu và biết ơn cha mẹ vô cùng!
    Dưới đây là một số mẩu chuyện về cha mẹ, gia đình...


    Trái tim của Mẹ
    Trong xã hội loài người, không có mối quan hệ nào thiêng liêng hơn mối quan hệ giữa mẹ và con. Tuy nhiên, có trường hợp cá biệt mối liên hệ thiêng liêng này đã bị phá vỡ một cách đau đớn, man rợ và tàn nhẫn bởi đứa con ngu muội và ác độc. Câu chuyện Trái Tim Của Mẹ, được trích dẫn từ truyện cổ Ý (Italia) sau đây kể về một đứa con đã cố tình dẫm nát mối thâm tình khiến cho bao nhiêu người, kể cả những kẻ thô bạo và cứng rắn nhất đều phải rơi lệ.

    Tại một làng nọ, có một đôi vợ chồng trẻ sống cùng với người mẹ chồng. Người mẹ rất thương yêu con trai và người con trai cũng rất yêu kính mẹ như thương yêu đứa con nhỏ của mình. Tuy nhiên người vợ trẻ không thích chồng mình bày tỏ sự yêu mến sâu đậm như thế với mẹ chồng. Cô ta chiếm muốn hữu trọn vẹn tình yêu của chồng cho riêng mình.

    Một ngày nọ, y thị nghĩ ra một độc kế và quyết định hành động. Trong nhiều ngày thị nằm trên giường kêu rên và lăn lộn giả vờ bệnh. Người chồng ngây thơ rất lo lắng và hỏi vợ bị bệnh gì. Người chồng hỏi đi hỏi lại nhiều lần, thị vẫn im lặng. Nhưng cuối cùng y thị cũng đã nói ra điều bí mật: "Em đau khổ lắm, bởi vì em có một ham muốn mà đến bây giờ vẫn chưa đạt được" - "Ham muốn cái gì vậy hả em?", người chồng liền hỏi. Thị đáp: "Em rất ái ngại khi nói với anh điều này, người chồng yêu quý của em" - ?~Không, em cứ nói đi. Em biết là anh yêu em biết dường nào, anh có thể làm mọi việc vì em kia ma", người chồng nói. Y thị chỉ chờ có bao nhiêu đó và nói ngay: "Anh yêu của em, em khổ sở chỉ vì muốn được ăn trái tim của mẹ anh mà thôi. Nếu ước ao này mà không được thỏa mãn, chắc chắn em sẽ chết mất".

    Người chồng như chết điếng khi nghe vợ mình bày tỏ như thế. Anh ta cố gắng van xin vợ nên thay đổi ý định và ham muốn cái gì khác không phải là trái tim của mẹ. Nhưng tất cả những lời cầu xin kia đã không được đếm xỉa tới. Y thị vẫn không thay đổi ý định của mình.

    Cuối cùng người chồng trẻ quyết định rằng mình có thể sống thiếu mẹ nhưng không thể sống thiếu vợ, và thế là hắn đã bắt đầu manh tâm vạch ra kế hoạch hại mẹ mình để làm thỏa mãn lòng ham muốn điên cuồng của người vợ.

    Vì luyến ái vợ đến độ điên loạn mà hắn đã mất hết nhân tính, hắn chỉ nghĩ đến cách làm sao giết được mẹ. Hắn nốc rượu vào và chất men của rượu kích động tâm hồn hắn làm cho hắn trở nên lạnh lùng và tàn bạo. Hắn lôi người mẹ vào rừng, đâm chết rồi móc trái tim của mẹ đem về cho vợ.

    Trên đường về nhà, trong khi trèo qua dốc núi, vì say rượu hắn đã bị trượt chân và té nhào xuống đất, trái tim trong tay cũng bị văng ra.Bỗng nhiên, trái tim của người mẹ phát ra tiếng nói: "Con yêu của mẹ, con té có bị đau không con?"
  2. wildpony

    wildpony Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/05/2004
    Bài viết:
    1.221
    Đã được thích:
    0
    Roài ơi, đồng chí kiếm đâu cái chuyện ghê rợn thế ? Trên thực tế thì người ta hành hung và giết vợ nhiều hơn chứ phản phúc với mẹ như thế này, may thay cũng chỉ là hãn hữu vài trường hợp mất tính người do nghiện ngập cấn tiền, chứ không phải giết mẹ vì vợ
  3. cundc

    cundc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/03/2004
    Bài viết:
    4.595
    Đã được thích:
    0
    Len lén chạy vào một góc box HPGĐ chờ xem bạn Tinhnguyen08 còn những chuyện hay ho gì để kể nữa đây...
  4. hairyscary

    hairyscary Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2003
    Bài viết:
    1.354
    Đã được thích:
    1
    CHA MẸ KHÔNG CHỈ MUA ĐƯỢC BẰNG TIỀN!!!!!
    (Ám ảnh từ một thread khác của Tinhnguyen08)
  5. Tinhnguyen08

    Tinhnguyen08 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/09/2004
    Bài viết:
    1.879
    Đã được thích:
    4

    Trích Bài của Thiền sư: Thích Nhất Hạnh, 1962
    Ý niệm về mẹ thường không thể tách rời ý niệm về tình thương. Mà tình thương là một chất liệu ngọt ngào, êm dịu và cố nhiên là ngon lành. Con trẻ thiếu tình thương thì không lớn lên được. Người lớn thiếu tình thương thì cũng không "lớn" lên được. Cằn cỗi, héo mòn.
    Ngày mẹ tôi mất, tôi viết trong nhật ký : tai nạn lớn nhất đã xãy ra cho tôi rồi! Lớn đến cách mấy mất mẹ thì cũng cảm thấy bơ vơ, lạc lõng, cũng không hơn gì trẻ mồ côi.
    Những bài hát, những bài thơ ca tụng tình mẹ bài nào cũng dễ hay, cũng hay. Người viết, dù không có tài ba, cũng có rung cảm chân thành; người hát ca, trừ là kẻ không có mẹ ngay từ thưở chưa có ý niệm, ai cũng cảm động khi nghe nói đến tình mẹ. Những bài hát ca ngợi tình mẹ đâu cũng có, thời nào cũng có.
    Bài thơ mất mẹ mà tôi thích nhất, từ hồi nhỏ, là một bài thơ giản dị. Mẹ đang còn sống, nhưng mỗi khi đọc bài ấy thì sợ sệt, lo âu... sợ sệt lo âu cho một cái gì còn xa, chưa đến, nhưng chắc chắn phải đến :
    "Năm xưa tôi còn nhỏ
    Mẹ tôi đã qua đời!
    Lần đầu tiên tôi hiểu
    Thân phận kẻ mồ côi.
    Quanh tôi ai cũng khóc
    Im lặng tôi sầu thôi
    Ðể dòng nước mắt chảy
    Là bớt khổ đi rồi...
    Hoàng hôn phủ trên mộ
    Chuông chùa nhẹ rơi rơi
    Tôi thấy tôi mất mẹ
    Mất cả một bầu trời".

    Một bầu trời thương yêu dịu ngọt, lâu quá mình đã bơi lội trong đó, sung sướng mà không hay, để hôm nay bừng tỉnh thì thấy đã mất rồi.
    Người nhà quê Việt Nam không ưa cách nói cầu kỳ. Nói rằng bà mẹ già là một kho tàng của yêu thương, của hạnh phúc thì cũng đã là cao kỹ rồi. Nói mẹ già là một thứ chuối, một thứ xôi, một thứ đường ngọt dịu, người dân quê đã diễn tả được tình mẹ một cách vừa giản dị, vừa đúng mức :
    "Mẹ già như chuối ba hương
    Như xôi nếp một, như đường mía lau".

    Ngon biết bao nhiêu ! Những lúc miệng vừa đắng vừa nhạt sau một cơn sốt, những lúc như thế thì không có món ăn gì có thể gợi được khẩu vị của ta. Chỉ khi nào mẹ đến, kéo chăn đắp lại ngực cho ta, đặt bàn tay (bàn tay hay là tơ trời đâu la miên?) trên trán nóng ta và than thở "khổ chưa, con tôi", ta mới cảm thấy đầy đủ, ấm áp, thấm nhuần chất ngọt của tình mẹ, ngọt thơm như "chuối ba hương", dịu như "xôi nếp một" và đậm đà lịm cả cổ họng như "đường mía lau". Tình mẹ thì trường cửu, bất tuyệt; những "chuối ba hương", "đường mía lau", "xôi nếp một" ấy không bao giờ cùng tận.
    "Công cha như núi Thái sơn,
    Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra".Nước trong nguồn chảy ra thì bất tuyệt. Tình mẹ là gốc của mọi tình cảm thương yêu. Mẹ là giáo sư dạy về thương yêu, một phân khoa quan trọng nhất trong trường đại học cuộc đời. Không có mẹ, tôi sẽ không biết thương yêu. Nhờ mẹ mà tôi biết được thế nào là tình nhân loại, tình chúng sinh; nhờ mẹ mà tôi biết được chút ý niệm về đức từ bi. Vì mẹ là gốc của tình thương, nên ý mẹ lấn trùm ý niệm thương yêu của tôn giáo vốn cũng dạy về tình thương. Ðạo Phật có đức Quán Thế Âm, tôn sùng dưới hình thức mẹ Em bé vừa mở miệng khóc thì mẹ đã chạy tới bên nôi. Mẹ hiện ra như một thiên thần dịu hiền làm tiêu tan khổ đau lo âu. Ðạo Chúa có đức Mẹ, thánh nữ đồng trinh Maria. Trong tín ngưỡng bình dân Việt có thánh mầu Liễu Hạnh, cũng dưới hình thức mẹ.
    Bởi vì chỉ cần nghe đến danh từ mẹ, ta đã thấy lòng tràn ngập yêu thương rồi. Mà từ yêu thương đi tới tín ngưỡng và hành động thì không xa chi mấy bước. Tây phương không có ngày Vu-lan nhưng cũng có Ngày Mẹ (Mother''s day) mồng mười tháng năm. Tôi nhà quê không biết cái tục ấy. Có một ngày tôi đi với thầy Thiên Ân tới nhà sách ở khu Ginza ở Ðông Kinh, nửa đường gặp mấy người sinh viên Nhật, bạn của thầy Thiên Ân. Có một cô sinh viên hỏi nhỏ thầy Thiên Ân một câu, rồi lấy trong sắc ra một bông hoa cẩm chướng màu trắng cài vào khuy áo tràng của tôi. Tôi lạ lùng, bỡ ngỡ, không biết cô làm gì, nhưng không dám hỏi, cố giũ vẻ tự nhiên, nghĩ rằng có một tục lệ chi đó.
    Sau khi họ nói chuyện xong, chúng tôi vào nhà sách, thầy Thiên Ân mới nói cho tôi biết dó là "Ngày Mẹ", theo tục Tây phương. Nếu anh còn mẹ, anh sẽ được cài một bông hoa màu hồng trên áo, và anh sẽ tự hào được còn mẹ. Còn nếu anh mất mẹ, anh sẽ được cài trên áo một bông hoa trắng. Tôi nhìn lại bông hoa trắng trên áo mà bỗng thấy tủi thân. Tôi cũng mồ côi như bất cứ một đứa trẻ vô phúc khốn nạn nào; chúng tôi không có được cái tự hào được cài trên áo một bông hoa màu hồng.
    Người được hoa trắng sẽ thấy xót xa, nhớ thương, không quên mẹ, dù người đã khuất. Người được hoa hồng sẽ thấy sung sướng nhớ rằng mình còn mẹ, và sẽ cố gắng để làm vui lòng mẹ, kẻo một mai người khuất núi có khóc than cũng không còn kịp nữạ Tôi thấy cái tục cài hoa đó đẹp và nghĩ rằng mình có thể bắt chước áp dụng trong ngày báo hiếu Vu-lan.
    Mẹ là một dòng suối, một kho tàng vô tận, vậy mà lắm lúc ta không biết, để lãng phí một cách oan uổng. Mẹ là một món quà lớn nhất mà cuộc đời tặng cho ta, những kẻ đã và đang có mẹ. Ðừng có đợi đến khi mẹ chết rồi mới nói : trời ơi, tôi sống bên mẹ suốt mấy mươi năm trời mà chưa có lúc nào NHÌN KỸ được mặt mẹ. Lúc nào cũng chỉ nhìn thoáng qua. Trao đổi vài câu ngắn ngủi. Xin tiền ăn quà. Ðòi hỏi mọi chuyện. Ôm mẹ mà ngủ cho ấm. Giận dỗi. Hờn lẫy. Gây bao nhiêu chuyện rắc rối cho mẹ phải lo lắng, ốm mòn, thức khuya dậy sớm vì con. Chết sớm cũng vì con.
    Ðể mẹ phải suốt đời bếp núc vá maỵ giặt rửa, dọn dẹp. Và để mình bận rộn suốt đời lên xuống ra vào lợi danh. Mẹ không có thời giờ nhìn kỹ con. Và con không có thời giờ nhìn kỹ mẹ. Ðể khi mẹ mất, mình có cảm nghĩ : thật như là mình chưa bao giờ thật có ý thức rằng mình có mẹ. Chiều nay khi đi học về, hoặc khi đi làm việc ở sở về, em hãy vào phòng mẹ với một nụ cười thật trầm lặng và thật bền. Em sẽ ngồi xuống bên mẹ. Sẽ bắt mẹ dừng kim chỉ, mà đừng nói năng chi. Rồi em sẽ nhìn mẹ thật lâu, thật kỹ để trông thấy mẹ và để biết rằng mẹ đang sống và dang ngồi bên em.
    Cầm tay mẹ, em sẽ hỏi một câu ngắn làm mẹ chú ý. Em hỏi :"Mẹ ơi, mẹ có biết không?". Mẹ sẽ hơi ngạc nhiên và sẽ hỏi em, vừa hỏi vừa cười: "Biết gì?". Vẫn nhìn vào mắt mẹ, vẫn giữ nụ cười trầm lặng và bền, em sẽ nói :"Mẹ có biết là con thương mẹ không?". Câu hỏi sẽ không cần được trả lời. Cho dù ngươi lớn ba bốn mươi tuổi ngươi cũng có thể hỏi như thế, bởi vì ngươi là con của mẹ. Mẹ và em sẽ sung sướng, sẽ sống trong ý thức tình thương bất diệt. Mẹ và em sẽ trở thành bất diệt và ngày mai, mẹ mất, em sẽ không hối hận, đau lòng.
    Ngày Vu-lan ta nghe giảng và đọc sách nói về ngài Mục-liên và về sự hiếu đễ. Công cha, nghĩa mẹ. Bổn phận làm con. Ta lạy Phật cầu cho mẹ sống lâu. Hoặc lạy mười phương tăng chú nguyện cho mẹ được tiêu diêu nơi cực lạc, nếu mẹ đã mất. Con mà không có hiếu là con bỏ đi. Nhưng hiếu thì cũng do tình thương mà có; không có tình thương, hiếu chỉ là giả tạo, khô khan, vụng về, cố gắng mệt nhọc. Mà có tình thương là có đủ hết rồi.
    Cần chi nói đến bổn phận. Thương mẹ, như vậy là đủ. Mà thương mẹ không phải là một bổn phận. Thương mẹ là một cái gì rất tự nhiên. Như khát thì uống nước. Con thì phải có mẹ, phải thương mẹ. Chữ PHẢI đây không phải là luân lý, là bổn phận. PHẢI ÐÂY LÀ LÝ ÐƯƠNG NHIÊN. Con thì đương nhiên thương mẹ, cũng như khát thì dương nhiên tìm n+ớc uống. Mẹ thương con, nên con thương mẹ. Con cần mẹ, mẹ cần con. Nếu mẹ kông cần con, con không cần mẹ, thì đó không phải là mẹ và con. Ðó là lạm dụng danh từ mẹ con.
    Ngày xưa, thầy giáo hỏi rằng : con mà thương mẹ thì phải làm thế nào? Tôi trả lời : vâng lời, cố gắng. giúp đỡ, phụng dưỡng lúc mẹ về già và thờ phụng khi mẹ khuất núi. Bây giờ thì tôi biết rằng : con thương mẹ thì không phải "làm thế nào" gì hết. Cứ thương mẹ, thế là đủ lắm rồi, cần chi phải hỏi "làm thế nào" nữa ! Thương mẹ không phải là một vấn dề luân lý đạo đức.
    Anh mà nghĩ rằng tôi viết bài nầy để khuyên anh về luân lý đạo đức là anh lầm. Thương mẹ là một vấn đề hưởng thụ. Mẹ như suối ngọt, như "đường mía lau", như "xôi nếp một". Anh không hưởng thụ thì uổng cho anh. Chị không hưởng thụ thì thiệt cho chị. Tôi chỉ cảnh cáo cho anh chị biết mà thôi. Ðể mai nầy anh chị đừng có than thở rằng : đời ta không còn gì cả. Một món quà như mẹ mà còn không vừa ý thì hoạ chăng có làm ngọc hoàng thượng đế mới vừa ý, mới bằng lòng, mới sung sướng. Nhưng tôi biết ngọc hoàng không sung sướng đâu, bởi ngọc hoàng là đấng tự sinh, không bao giờ có diễm phúc có được một bà mẹ.
    Tôi kể chuyện nầy, anh đừng nói tôi khờ dại. Ðáng lẽ chị tôi không nên đi lấy chồng, tôi không nên đi tu mới phải. Chúng tôi bỏ mẹ mà đi, người thì theo cuộc đời mới bên cạnh người con trai thương yêu, người thì đi theo lý tưởng đạo đức mình say mê và tôn thờ. Ngày chị tôi đi lấy chồng, mẹ tôi lo lắng lăng xăng, không tỏ vẻ buồn bã chi. Nhưng đến khi chúng tôi ăn cơm trong phòng, ăn qua loa để đợi giờ rước dâu, thì mẹ tôi không nuốt được miếng nào. Mẹ nói : "Mười tám năm trời nó ngồi ăn cơm với mình, bây giờ nó ăn bữa cuối cùng rồi thì nó sẽ đi ăn ở một nhà khác". Chị tôi gục đầu xuống mâm cơm, khóc. Chị nói : "Thôi con không lấy chồng nữa". Nhưng rốt cuộc thì chị cũng đi lấy chồng. Còn tôi thì bỏ mẹ mà đi tu. "Các ái từ sở thân" là lời khen ngợi người có chí xuất gia. Tôi không tự hào chi về lời khen đó. Tôi thương mẹ, nhưng tôi có lý tưởng, vì vậy phải xa mẹ. Thiệt thòi cho tôi, có thế thôi.
    Ở trên đời, có nhiều khi ta phải chọn lựa. Mà không có sự chọn lựa nào là không khổ đau. Anh không thể bắt cá hai tay. Chỉ khổ là vì muốn làm người nên anh phải khổ đau. Tôi không hối hận vì bỏ mẹ đi tu nhưng tôi tiếc và thương cho tôi vô phúc thiệt thòi nên không được hưởng thụ tất cả kho tàng quí báu đó. Mỗi buổi chiều lại Phật, tôi cầu nguyện cho mẹ. Nhưng tôi không được ăn "chuối ba hương", "xôi nếp một" và "dường mía lau".
    Anh cũng đừng tưởng tôi khuyên anh : không nên đuổi theo sự nghiệp mà chỉ nên ở nhà với mẹ. Tôi đã nói là tôi không khuyên răng ai hết -- tôi không giảng luân lý đạo đức -- rồi mà. Tôi chỉ nhắc anh : mẹ là chuối, là xôi, là đường, là mật, là ngọt ngào, là tình thương. Ðể anh đừng quên. Quên là một lỗi lớn : cũng không phải lỗi nữa, mà là một sự thiệt thòi. Mà tôi không muốn anh chị thiệt thòi, vô tình mà bị thiệt thòị Tôi xin cài vào túi áo anh một bông hoa hồng : để anh sung sướng, thế thôi.
    Nếu có khuyên, thì tôi sẽ khuyên anh như thế nầy : chiều nay, khi đi học về, hoặc khi đi làm việc về, anh hãy vào phòng mẹ với một nụ cười thật trầm lặng và thật bền. Anh sẽ ngồi xuống bên mẹ. Sẽ bắt mẹ dừng kim chỉ, mà đừng nói năng chi. Rồi anh sẽ nhìn mẹ thật lâu, thật kỹ, để trông thấy mẹ vàđể biết rằng mẹ đang sống và đang ngồi bên anh. Cầm tay mẹ, anh sẽ hỏi một câu ngắn làm mẹ chú ý. Anh hỏi : "Mẹ ơi, mẹ có biết không?" Mẹ sẽ hơi ngạc nhiên và sẽ nhìn anh, vưà cười vừa hỏi : "Biết gì?" Vẫn nhìn vào mắt mẹ, vẫn giữ nụ cười trầm lặng và bền, anh sẽ hỏi tiếp :"Mẹ có biết là con thương mẹ không?" Câu hỏi sẽ không cần được trả lời. Cho dù anh lớn ba bốn mươi tuổi, chị lớn ba bốn mươi tuổi, thì anh cũng hỏi câu ấy, chị cũng hỏi câu ấy, em cũng hỏi câu ấy. Bởi vì anh, bởi vì chị, bởi vì em đều là con của mẹ. Mẹ và anh sẽ sung sướng, sẽ được sống trong ý thức tình thương bất diệt. Và ngày mai mẹ mất, anh sẽ không hối hận, đau lòng, tiếc rằng anh không có mẹ.
    Ðó là điệp khúc tôi muốn ca hát cho anh nghe hôm naỵ Và anh hãy ca, chị hãy ca, em hãy ca cho cuộc đời đứng chìm trong vô tâm, quên lãng. Ðóa hoa màu hồng tôi cài trên áo anh rồi đó. Anh hãy sung sướng đi.
  6. Tinhnguyen08

    Tinhnguyen08 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/09/2004
    Bài viết:
    1.879
    Đã được thích:
    4
    Chuyện một nhà chính khách lỗi lạc, một nhà lãnh đạo thế giới có uy tín: Ông cựu Tổng Thư Ký Liên Hiệp Quốc U Thant, người Miến Điện.
    Nếu chúng ta viện lẽ vì chiến tranh, vì ảnh hưởng cuộc khủng hoảng kinh tế, chính trị mà lắm lúc phải lãng quên bổn phận làm con đối với cha mẹ, thì trái lại ông Thant trong khi phải dàn xếp vô số công việc chính trị, ngoại giao, kinh tế, xã hội, văn hóa... vẫn không hề xao lãng bổn phận của mình đối với mẹ già.
    Chúng tôi rất cảm động khi thấy bức hình ông cựu Tổng Thư Ký Liên Hiệp Quốc đang quỳ lạy và dâng cơm nước cho bà mẹ, đăng trong một tờ báo tại Kuala Lumpur, Mã Lai. Quý vị có thể bảo rằng cử chỉ đó quá giản dị, ai mà chẳng làm được. Vâng, giản dị thật, nhưng không phải ai cũng thực hiện đựơc, vì nó phản ảnh một tấm lòng hiếu thảo được các bậc thánh hiền ca ngợi trong nền văn hóa truyền thống Á Châu.
    Bưng cơm cho cha mẹ thì dễ, nhưng hầu hạ với lòng cung kính thành thực và biết ơn thì thật là hiếm có. Nhiều thanh niên thi đại đã xem cử chỉ khiêm cung đối với cha mẹ như là một cổ lệ, lạc hậu, không phù hợp với cao trào tiến bộ của văn minh cơ giới. Họ sợ bạn bè cười chê khi phải quỳ lạy, chắp tay hay cúi đầu trước song thân. Thậm chí chúng ta còn nghe họ gọi cha mẹ là "ông già khó tính" hay "bà già trầu"! Một người con không hiếu kính, không biết ơn, không yêu thương cha mẹ, thì tất nhiên đối với xã hội có thể anh ta là một người vô ân bạc nghĩa, vô lễ, ngang ngạnh và ích kỷ, nói chung là một người hư hỏng.
    Cũng lắm người khi được nuôi nấng nên danh phận, họ không dám nhìn cha mẹ của mình chỉ vì cha mẹ của mình xuất thân từ giai cấp nghèo hèn, thợ thuyền, quê mùa hay là người tàn tật. Trong một xã hội như thế, cử chỉ hiếu kính của ông U Thant dĩ nhiên phải nổi bật như một gương sáng cho mọi nguời.
    Ông Thant sinh ra tại Miến Điện, một nước lấy Phật Giáo làm Quốc Giáo, và được thấm nhuần giáo lý Phật Đà nên ông đã tỏ ra là một Phật tử thuần thành gương mẫu. Mặc dầu nắm giữ vai trò quan trọng nhất trên chính trương quốc tế và được nhân loại tôn trọng, kính nhường như một nhà lãnh đạo thế giới, nhưng về nhà ông vẫn là một người con hiếu thảo, vẫn lo săn sóc, hầu hạ cha mẹ đúng theo lời Phật dạy. Hẳn ông đã không quên sở dĩ ông có được địa vị cao trọng ngày nay là nhờ công lao sinh thành dưỡng dục, nhờ tình thương vô bờ bến và tấm lòng hy sinh cao cả của người mẹ, vì thế ông sẵn sàng gác qua một bên những công tác lớn lao và nặng nhọc của một nhà chính khách vĩ đại trên thế giới để có thì giờ làm tròn bổn phận của một người Phật tử ngoan đạo, một người con hiếu thảo trong gia đình. Mẹ của ông hẳn phải hãnh diện và sung sướng không phải vì thấy con mình là một nhà lãnh đạo thế giới hay một chính khách lỗi lạc mà chính vì bà có một người con ngoan đạo và hiếu thảo.
    Đây là một bài học cụ thể cho tất cả Phật tử chúng ta. Một gương hiếu thảo không siêu quần bạt chúng nhưng đủ để làm mẫu mực cho mọi người noi theo, để luôn ghi nhớ rằng: Trong bất cứ trường hơp nào, dù danh vọng cao sang, địa vị quý trọng hay có uy tín lớn lao đến đâu cũng phải khiêm cung, hiếu kính đối với bậc sinh thành.
    Trong Mangala Sutta (Kinh Hạnh Phúc), Đức Phật dạy: Phụng sự cha mẹ là một điều hạnh phúc cao thượng.
    Chính Đức Phật cũng đền đáp công ơn sinh thành của cha mẹ bằng một hành động siêu phàm. Ngài đã độ cho vua cha trở thành một bậc thánh nhân trước khi lià đi, và kinh điển có chép rằng suốt mùa an cư kiết hạ thứ bảy, Ngài đã dùng hầu hết thì giờ để thuyết pháp cho hoàng hậu Ma Gia ở trên cung trời Đao Lợi.
    Theo đạo Phật hướng dẫn cha mẹ sống đúng theo chánh đạo là một thái độ hiếu thuận có ý nghĩa nhất trong những bổn phận của con đối với cha mẹ.
    Những bổn phận này được Đức Phật đề cập đến trong Kinh Sigala (Lễ Sáu Phương) như sau:
    1- Phụng dưỡng cha mẹ bằng phương tiện vật chất và hướng dẫn người trên bước đường tinh thần.
    2- Làm những công việc nặng nhọc thay cha mẹ.
    3- Gìn giữ gia phong.
    4- Chi dụng gia sản của cha mẹ một cách hơp lý.
    5- Hồi hướng công đức cho cha mẹ khi người đã lià đời.
    Một người con có thể xem là bất hiếu nếu đi ngược lại năm bổn phận chính yếu kể trên nghĩa là:
    1. Không nuôi dưỡng cha mẹ và không hướng dẫn cha mẹ theo chánh đạo khi cha mẹ là người tà kiến.
    2. Không đỡ đần những công việc nặng nhọc cho cha mẹ
    3- Làm ô uế gia phong.
    4- Làm tán gia bại sản của cha mẹ.
    5- Không màng tới thâm ân của cha mẹ khi các người đã quá vãng.
    Chúng ta có thể so sánh điều này với năm tội bất hiếu mà Mạnh Tử đã dạy:
    1- Lười biếng không làm việc để nuôi cha mẹ.
    2- Say mê cờ bạc, rượu trà, không nghĩ đến cha mẹ.
    3- Ham tiền của, lo vợ con, chẳng đoái hoài đến cha mẹ.
    4- Ham vui chơi để cho cha mẹ mang nhục
    5- Ham sức mạnh thích đánh nhau làm phiền đến cha mẹ.
    Người con nào không phạm đến năm tội bất hiếu trên được xem là hiếu tử.
    So sánh hai lời dạy trên của Đức Phật và của Đức Mạnh Tử, chúng ta thấy hai Ngài đều lưu tâm đến cách phụng dưỡng cha mẹ bằng vật chất. Nhưng điểm nổi bật là Đức Phật có đề cập đến phương diện tế nhị hơn: hướng dẫn cha mẹ theo chánh đạo. Như trường hợp cha mẹ không rành đạo lý, ham thích cờ bạc, rượu chè, tham lam, trộm cắp hay độc ác hại nhân... nhưng người con may mắn có dịp đến chùa nghe kinh thính pháp nên biết sống theo đạo đức, hiểu biết đạo lý, trong trường hợp này người con phải tìm cách khôn khéo hướng dẫn cha mẹ trở lại đường ngay nẻo chánh.
    Nhiều Phật Tử đã hướng dẫn cha mẹ bằng cách xây chùa, cất tịnh thất cho cha mẹ tu niệm. Họ còn thỉnh chư Tăng đến giảng đạo, thuyết pháp cho cha mẹ nghe. Hoặc chính họ thực hành lời Phật dạy như bố thí, trì giới, tham thiền cho cha mẹ hành theo. Tất cả những cử chỉ đó đều được ca ngợi trong Phật giáo.
    Tóm lại, làm con phải nhớ công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ và phải báo đền ân thâm ấy bằng bất cứ giá nào, vì đó là nghĩa vụ trước tiên trong tất cả nghĩa vụ làm người; đúng như đức Khổng Tử đã dạy: "Hiếu giả bách hạnh chi tiên".
  7. Tinhnguyen08

    Tinhnguyen08 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/09/2004
    Bài viết:
    1.879
    Đã được thích:
    4
    Dĩ Hiếu Vi Tiên
    Người có biết, ơn Cha hơn non thái.
    Đức Mẹ Hiền, hơn biển cả trời xanh.
    Mang công ơn, dưỡng dục đấng sanh thành.
    Ta đâu nở, phụ phàng không hiếu đạo.
    Phận làm con, giữ tròn câu hiếu thảo,
    Ơn Mẫu từ ví tựa sánh trời cao,
    Còn phần cha gian khổ cũng như nhau,
    Cha săn sóc và có ơn bảo bọc.
    Ân Cha dưỡng cũng nhiều công khó nhọc,
    Tuy không sanh, mà sánh tợ như sanh,
    Mẹ có thai, Mẹ mang nặng đã đành,
    Cha gánh vác, thế moị điều cực nhọc.
    Người có biết, công Cha như biển rộng,
    Phận làm con, đạo hiếu phải cho đồng.
    Hiếu hạnh cần, phải đền đáp cho xong.
    Làm người khỏi thẹn cùng câu Hiếu tử.
    Chữ Trung, Hiếu, Nghĩa-Tình ta nên giữ,
    Chữ Nhẫn Hoà, Son Sắt chẳng mờ phai
    Chữ Hiếu Trung, không vì thể chuyển lai,
    Dầu biển cạn, núi mòn không thay đổi
    Phận hiếu nhi, xin chớ nên lầm lổi
    Hiếu hạnh không tròn, hổ phận làm con.
    Mẹ cha thấu hiểu lòng son,
    Tái lai vĩnh kiếp, hiếu trung xin tròn.
    CNCD
  8. hoangthuylinh

    hoangthuylinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2004
    Bài viết:
    3.135
    Đã được thích:
    0
    L sống với ba từ nhỏ ,từ khi cuộc sống còn khó khăn ,vất vả .Hai cha con sống với nhau và hiểu rõ về nhau từ những điều nhỏ nhất.Trước đây L cũng đã nói trong vài topic khác và cũng bị phản đối rất nhiều đó là chuyện nếu như Ba phản đối chuyện L và người yêu đến cùng ,L và anh ấy đã cố gắng hết sức cũng không thuyết phục được.Thì chắc chắn L sẽ không bao giờ cứ bỏ mặc ý kiến của Ba mà làm những gì mình muốn ,những gì mình cho là sẽ đem lại hạnh phúc cho bản thân mình và người mình yêu .Nói ra thì có vẻ bất công với người mình yêu nhưng thật lòng với L hạnh phúc chính là khi L thấy Ba cũng hạnh phúc .Không ai có thể hiểu được hoàn cảnh cũng như tình cảm của người khác.Mọi người sẽ cho đó là không có lập trường ,không biết theo đuổi tình yêu của mình tới cùng ,không để ý tới cảm xúc của bạn trai mình....
    Nhưng hoàn cảnh của mỗi người là hoàn toàn khác nhau ,L hiểu rõ với Ba ,L hạnh phúc là điều Ba quan tâm nhất,Ba sẽ không bao giờ làm gì ảnh hưởng tới hạnh phúc cuộc sống của L cả ,cũng như tính cách của Ba với L không có điều gì có thể nói nữa. Cũng may người yêu L anh ấy hiểu và đã rất cố gắng.
    Cuộc sống hiện tại bây giờ có nhiều người cứ nghĩ mình sống cuộc sống của mình chả ảnh hưởng tới ai cả .Nhưng nếu bạn là con gái thì tốt nhất nếu có thể hãy luôn giữ mình nhé.Bạn không thể nói nếu có chuyện gì xảy ra thì hoàn toàn không ảnh hưởng tới ba mẹ , tự bạn chịu hậu quả là đáng rồi nhưng còn cha mẹ mình nữa thấy thương lắm.
    Cha mẹ luôn là những người yêu thương ,lo lắng cho mình mình nhất ,không có ai có thể thay thế được.Với L Ba luôn là người L yêu thương nhất.
  9. silver_place

    silver_place Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/11/2004
    Bài viết:
    4.817
    Đã được thích:
    3
    Mẹ ơi con nhớ mẹ tới trào nước mắt.
  10. Global

    Global Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/06/2003
    Bài viết:
    1.677
    Đã được thích:
    0
    Ngày xưa em đọc bài này trên báo điện tử trong một buổi chiều nắng vàng rực xuyên vào căn fòng nhỏ, trong không khí im ắng của chiều tà như thế vàng lên tiếng chuông nhà thờ nằm chênh chếch bên kia quả đồi tự dưng lòng cồn cào lên vì nhớ Mẹ. Tự dưng lo sợ đến một ngày kia khi Mẹ ko còn nữa. Tự dưng muốn chạy về nhà, lao vào lòng Mẹ và nói : "Con nhớ Mẹ thế ko biết ! ".

Chia sẻ trang này