1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bài văn hay của Hà Minh Ngọc

Chủ đề trong 'Phú Thọ' bởi kn7982, 24/10/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. sakura2000

    sakura2000 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2006
    Bài viết:
    208
    Đã được thích:
    0
    Tớ nghĩ ,có lẽ mod nên chuyển tên của topic này thành " Những bài văn hay
    Hôm nay, tớ đọc được một bài văn rất xúc động của một em học sinh chuyên Toán lớp 10 ở TP Vinh- Nghệ An. Thật khó có thể diễn tả được cảm xúc nữa, share cho mọi người cùng đọc và suy ngẫm.
    [Bài văn 9,5 điểm gây xôn xao thành phố Vinh

    Bài Văn 9,5 điểm của em Nguyễn Thị Hậu.
    Trong buổi lễ chào cờ đầu tuần (6/11), thày Lê Trần Bân, Hiệu phó THPT Huỳnh Thúc Kháng (thành phố Vinh, Nghệ An) đã đọc bài văn viết về bố của học sinh Nguyễn Thị Hậu. Thày ngân ngấn nước mắt, cả sân trường xúc động lặng im. Sau hôm đó, người dân thành phố Vinh photo bài văn, chuyền tay nhau đọc.
    Nguyễn Thị Hậu - học sinh chuyên Toán lớp 10A2 THPT Huỳnh Thúc Kháng, thành phố Vinh, Nghệ An - chỉ có 45 phút ngồi trên lớp học để viết lên bài văn này. Bài văn với gần 1.500 từ trên 4 trang giấy kiểm tra ướt nhoè nước mắt của Hậu khi làm bài.
    Bóng dáng người bố yêu thương hiện lên trang văn, người đọc đường như thấy một chút bóng dáng người bố thân yêu của mình và thôi thúc nuôi dưỡng ước mơ và thúc giục sống tốt hơn. Bài làm văn của em đã viết lên cảm nghĩ chân thực về người cha thân yêu làm nghề xe lai (xe đạp ôm), nhưng bị căn bệnh quật ngã ra đi.
    "Thày Bân đọc được nửa bài văn quá xúc động nghẹn lời, ngân ngấn nước mắt. Chúng tôi đều rưng rưng, mến phục thương em Hậu và thôi thúc chúng tôi sống và giảng dạy tốt hơn. Từ nay vào các buổi lễ chào cờ đầu tuần chúng tôi chọn lọc những đề văn và bài làm hay đọc dưới cờ để nhân lên sự yêu thích văn chương của học sinh" - thày Võ Tuấn Thiện, hiệu trưởng THPT Huỳnh Thúc Kháng, cho biết.
    Ngay sau đó từ học sinh, giáo viên các trường trên địa bàn thành phố Vinh cho đến bà bán nước bác xe ôm đã photo bài văn, chuyền tay nhau đọc. Cứ thế bài văn nhân thêm nhiều bản, và chuyền về tận các huyện...
    Đề bài: ?oEm hãy phát biểu cảm nghĩ về một người thân yêu nhất?
    Bài làm:
    Trong cuộc sống hàng ngày, có biết bao nhiêu người đáng để chúng ta thương yêu và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng, người thân yêu nhất của bạn là ai chưa? Với mọi người câu trả lời ấy có thể là ông bà, là mẹ, là anh chị hoặc cũng có thể là bạn bè chẳng hạn. Còn riêng tôi, hình ảnh người bố sẽ mãi mãi là ngọn lửa thiêng liêng, sưởi ấm tâm hồn tôi mãi tận sau này.
    Bố tôi không may mắn như những người đàn ông khác. Trong suốt cuộc đời bố có lẽ không bao giờ được sống trong sự sung sướng, vui vẻ. Bốn mươi tuổi khi chưa đi được nửa chặng đời người, bố đã phải sống chung với bao nhiêu bệnh tật: Đầu tiên đó chỉ là những cơn đau dạ dày, rồi tiếp đến lại xuất hiện thêm nhiều biến chứng. Trước đây, khi còn khỏe mạnh, bao giờ bố cũng rất phong độ.
    Thế nhưng bây giờ, vẻ đẹp ấy dường như đã dần đổi thay: Thay vì những cánh tay cuồn cuộn bắp, giờ đây chỉ còn là một dáng người gầy gầy, teo teo. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm, hai gò má cao cao lại dần nổi lên trên khuôn mặt sạm đen vì sương gió. Tuy vậy, bệnh tật không thể làm mất đi tính cách bên trong của bố, bố luôn là một người đầy nghị lực, giàu tự tin và hết lòng thương yêu gia đình.
    Gia đình tôi không khá giả, mọi chi tiêu trong gia đình đều phụ thuộc vào đồng tiền bố mẹ kiếm được hàng ngày. Dù bệnh tật, ốm đau nhưng bố chưa bao giờ chịu đầu hàng số mệnh. Bố cố gắng vượt lên những cơn đau quằn quại để làm yên lòng mọi người trong gia đình, cố gắng kiếm tiền bằng sức lao động của mình từ nghề xe lai.
    Hàng ngày, bố phải đi làm từ khi sáng sớm cho tới lúc mặt trời đã ngã bóng từ lâu. Mái tóc bố đã dần bạc đi trong sương sớm. Công việc ấy rất dễ dàng với những người bình thường nhưng với bố nó rất khó khăn và gian khổ. Bây giờ có những lúc phải chở khách đi đường xa, đường sốc thì những cơn đau dạ dạy của bố lại tái phát.
    Và cả những ngày thời tiết thay đổi, có những trưa hè nắng to nhiệt độ tới 38-48 độ C, hay những ngày mưa ngâu rả rích cả tháng 7, tháng 8, rồi cả những tối mùa đông lạnh giá, bố vẫn cố gắng đứng dưới những bóng cây kia mong khách qua đường. Tôi luôn tự hào và hãnh diện với mọi người khi có được một người bố giàu đức hy sinh, chịu thương, chịu khó như vậy.
    Nhưng có phải đâu như vậy là xong. Mỗi ngày bố đứng như vậy thì khi trở về những cơn đau quằn quại lại hành hạ bố. Nhìn khuôn mặt bố nhăn nhó lại, những cơn đau vật vã mà bố phải chịu đựng, tôi chỉ biết òa lên mà khóc. Nhìn thấy bố như vậy, lòng tôi như quặn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Bố ơi, giá như con có thể mang những cơn đau đó vào mình thay cho bố, giá như con có thể giúp bố kiếm tiền thì hay biết mấy? Nếu làm được gì cho bố vào lúc này để bố được vui hơn, con sẽ làm tất cả, bố hãy nói cho con được không?
    Những lúc ấy, tôi chỉ biết ôm bố, xoa dầu cho bố, tôi chỉ muốn với bố đừng đi làm nữa, tôi có thể nghỉ học, như vậy sẽ tiết kiệm được chi tiêu cho gia đình, tôi có thể kiếm được tiền và chữa bệnh cho bố. Nhưng nếu nhắc đến điều đó chắc chắn là bố sẽ buồn và thất vọng ở tôi nhiều lắm.
    Bố luôn nói rằng bố sẽ luôn chiến đấu. Chiến đấu cho tới những chút sức lực cuối cùng để có thể nuôi chúng tôi ăn học thành người. Bố rất quan tâm đến việc học của chúng tôi. Ngày xưa bố học rất giỏi nhưng nhà nghèo bố phải nghỉ học. Vào mỗi tối, khi còn cố gắng đi lại được, bố luôn bày dạy cho mấy chị em học bài.
    Trong những bữa cơm bố thường nhắc chúng tôi cách sống, cách làm người sao cho phải đạo. Tôi phục bố lắm, bố thuộc hàng mấy nghìn câu Kiều, hàng trăm câu châm ngôn, danh ngôn nổi tiếng?
    Chính vì vậy, tôi luôn cố gắng tự giác học tập. Tôi sẽ làm một bác sĩ và sẽ chữa bệnh cho bố, sẽ kiếm tiền để phụng dưỡng bố và đi tiếp những bước đường dở dang trong tuổi trẻ của bố. Tôi luôn biết ơn bố rất nhiều, bố đã dành cho tôi một con đường sáng ngời, bởi đó là con đường của học vấn, chứ không phải là con đường đen tối của tiền bạc. Tôi sẽ luôn lấy những lời bố dạy để sống, lấy bố là gương sáng để noi theo.
    Và tôi khâm phục không chỉ bởi bố là một người giỏi giang, là một người cao cả, đứng đắn, lòng kiên trì chịu khó mà còn bởi cách sống lạc quan, vô tư của bố. Mặc dù những thời gian rảnh rỗi của bố còn lại rất ít nhưng bố vẫn trồng và chăm sóc khu vườn trước nhà để cho nó bao giờ cũng xanh tươi.
    Những giỏ phong lan có bao giờ bố quên cho uống nước vào mỗi buổi sáng; những cây thiết ngọc lan có bao giờ mang trên mình một cái lá héo nào? Những cây hoa lan, hoa nhài có bao giờ không tỏa hương thơm ngát đâu? Bởi đằng sau nó luôn có một bàn tay ấm áp chở che, chăm sóc, không những yêu hoa mà bố còn rất thích nuôi động vật.
    Tuy nhà tôi bao giờ cũng có hai chú chó con và một chú mèo và có lúc bố còn mang về những chiếc ***g chim đẹp nữa. Và hơn thế, trong suốt hơn năm năm trời chung sống với bệnh tật, tôi chưa bao giờ nghe bố nhắc đến cái chết, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc trốn tránh sự thật, bố luôn đối mặt với ?otử thần?, bố luôn dành thời gian để có thể làm được tất cả mọi việc khi chưa quá muộn.
    Nhưng cuộc đời bố bao giờ cũng đầy đau khổ, khi mà cả gia đình đã dần khá lên, khi các chị tôi đã có thể kiếm tiền, thì bố lại bỏ chị em tôi, bỏ mẹ, bỏ gia đình này để ra đi về thế giới bên kia. Bố đi về một nơi rất xa mà không bao giờ được gặp lại. Giờ đây khi tôi vấp ngã, tôi sẽ phải tự đứng dậy và đi tiếp bằng đôi chân của mình, bởi bố đi xa, sẽ không còn ai nâng đỡ, che chở, động viên tôi nữa.
    Bố có biết chăng nơi đây con cô đơn buồn tủi một mình không? Tại sao nỡ bỏ con ở lại mà đi hả bố? Nhưng con cũng cảm ơn bố, bố đã cho con thêm một bài học nữa, đó chính là trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta hãy trân trọng những gì đang có, hãy yêu thương những người xung quanh mình hơn, và đặc biệt hãy quan tâm, chăm sóc cho bố của mình, tha thứ cho bố, khi bố nóng giận và nỡ mắng mình bởi bố luôn là người yêu thương nhất của chúng ta.
    Bố ra đi, đi đến một thế giới khác, ở nơi đó bố sẽ không còn bệnh tật, sẽ thoát khỏi cuộc sống thương đau này. Và bố hãy yên tâm, con sẽ luôn nhớ những lời dạy của bố, sẽ luôn thương yêu, kính trọng biết ơn bố, sẽ sống theo gương sáng mà bố đã rọi đường cho con đi. Hình ảnh của bố sẽ luôn ấp ủ trong lòng con. Những kỷ niệm, những tình cảm bố dành cho con, con sẽ ôm ấp, trân trọng, nó như chính linh hồn của mình.
    NGUYỄN THỊ HẬU
    (Lớp 10A2, Trường THPT Huỳnh Thúc Kháng, TP Vinh, Nghệ An
    Lời phê của cô giáo Phan Thị Thanh Vân:
    ?oEm là một người con ngoan, bài viết của em đã làm cho cô rất xúc động.
    Điều đáng quý nhất của em là tình cảm chân thực và em có một trái tim nhân hậu, em đã cho cô một bài học làm người.
    Mong rằng đây không chỉ là trang văn mà còn là sự hành xử của em trong cuộc đời?.

  2. phamhoangtramanh

    phamhoangtramanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/07/2006
    Bài viết:
    14
    Đã được thích:
    0
    Mạn phép lôi topic này lên cái nhỉ!
    Bài văn được cả 1hệ thống hội đồng xét duyệt,đông đảo công chúng nhìn nhận, là Văn nhân thì nên có sản phẩm(í quên tác phẩm )mang tính nhân văn,ác nhân em xin có vài lời (mắc tội nốt hôm nay,mai về ...tính sau ):
    Thế giờ mọi người hết bức xúc, hậm hực chưa?
    To: têta nghĩ mình là ai mà gay gắt thế?Hay là ''tài năng như mình đây mà chưa ...'''' có cần PR không?
    To:hatx Giọng văn già già thì khép vào tội giè?Cũng tự phụ vừa phải thôi,có cần tung lên mây không,tưởng mình là ai?
    Em lại mắc bệnh đốt đuốc soi vết lấm ở chân người khác rồi,thiện tai !Thiện tai ,xem lại chân mình 1 cái!Hu hu!
    To:Anh cafe ,bác fe vote 5 răng (à quên sao )tặng bác nhé!
    To:Anh Ruồi!Anh Ruồi ui!Em bỏ phiếu trắng cho anh ,anh có đồng ý không
    To:Các đồng chí khác
    Cứ bình tĩnh !đâu khắc có đó nhá!
  3. bibianh

    bibianh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/06/2006
    Bài viết:
    2.236
    Đã được thích:
    0
    Thấy box bình yên wa'' mún gây sờ căng đan hả đồng chí?
    Phàm đã là lời nhận xét thì cần chân thành, mà phê phán thì lại càng cần cí chân nhà ông thành. Chứ kiểu bắn lắp đá vào AK mà bắn thế, người chả liên quan đọc vào cũng thấy nóng mũi. Có thik ném đá, thì cũng chọn mấy hòn đá đèm đẹp mờ bắn đồng chí ạ! Mờ anh em đồng chí với nhau, có bắn thì bắn nhè nhẹ thôi, sắm lấy súng cao su mờ bắn!
    Chân thành!

  4. cafenhasan

    cafenhasan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/07/2006
    Bài viết:
    1.709
    Đã được thích:
    0
    Văn chương là sự cảm nhận của mỗi người . Quan điểm của ai người đó thoải mái bình luận , thế mới đẻ ra mấy ông phê bình , lý luận văn học gì gì đấy . Nghe đâu Việt Nam mình giờ mấy nhân vật đó vắng bóng như " lá mùa thu " , mấy ông làm nghề khen thật nhìu , cố tìm ra 1 cái hay nhất trong một đống thúi hưác để khen , nếu không tìm thấy thì nói lái nó đi để nhằm bán chữ nhiều lém . Và nghề này khá phát triển vì mấy ông nhà xuất bản cứ có chữ là in lấy xiền vì sách giáo khoa bị tập đoàn dây nhợ độc quyền NXB GD nó in hết và chia lợi nhuận rùi .
    Tôi nhắc lại : Văn chương là sự cảm nhận của mỗi người . Quan điểm của ai người đó thoải mái bình luận .
    Nên bạn cũng đừng có đả kích ai cả , như bibianh nói , ném đá thì lựa đá mà ném .
    Tks bạn vì đã vote cho 5 cái răng , cộng thêm 1 nữa thành 6 cái . Nhưng mà thế thì thành Kim Chan Hô mất , tìm sao được Thị Nở mà hun .
  5. tereda_2010

    tereda_2010 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2004
    Bài viết:
    895
    Đã được thích:
    0

    Hồi trước , em về quê , có 1 em bé họ xa , lúc mình bắt chuyện mãi với nó , nó cứ bám lấy mẹ , chẳng chịu nói chuyện với mình . Lúc sau quên đi , mải đi làm việc khác , sau vào vườn hái ổi nó cũng đi theo .Để làm quen , chả biết nói gì nó bảo :
    - Chị H ơi , chị tên là gì thế ?
    Lúc đấy buồn cười lắm rồi nhưng vẫn lấy bộ mặt nghiêm trang và trịnh trọng để trả lời bé ngốc đấy . Thỉnh thoảng sau này nghĩ lại vẫn thấy đáng yêu .
    Hôm nay , lâu lâu rồi , không vào diễn đàn , lại gặp lại câu hỏi đáng yêu ngày trước
    "Teta nghĩ mình là ai ? "
    Thôi thì , để năm tháng trôi qua ta vẫn là ta ngày cũ , Teta hôm nay lấy hết sự nghiêm trang dành dụm bao nhiêu năm qua , phát tiết ra mặt , mà trả lời bác rằng :
    - Teta nghĩ ( và sẽ luôn nghĩ ) mình là Teta ạ !
    (Và xin phép hỏi lại bác 1 câu :
    - Pác nghĩ pác là ai mà pác hỏi " Teta nghĩ Teta là ai ? " ? )
    Câu hỏi thứ 2 :
    - Có cần PR không ?
    - Cảm ơn pác , KHÔNG Ạ .
    (Xin hỏi pác một câu nữa ạ . Thế cho nó cân xứng .Tại sao pác lại nghĩ là pác có đủ khả năng PR cho Teta ?Hay pác nghĩ pác là Mr Lê Trung Thành ? ) ( Nếu đúng pác là Mr Lê Trung Thành , Giám đốc marketing của Pepsi thì hôm nay coi như em có mắt mà không thấy Thái Sơn , đã đắc tội rồi ) ( Còn nếu không phải , pác đọc lại những dòng trên ạ )

    Không phải cái gì người khác thấy hay , mình không thấy hay cũng phải vỗ tay hưởng ứng . Người ta kể 1 truyện cười , mình không thấy buồn cười , chả lẽ cũng phải nhe răng cho nó thời trang ạ ? Lep tonxtôi con sư tử của nền văn học Nga , thậm chí còn chê bai kịch Shakespear , ông ấy ko thích thì nói là không thích .Điều đó không có nghĩa là ông ấy kém cỏi hay tác phẩm của Shakespear vì lời khen lẽ chê mà bớt giá trị pác ạ . Vấn đề nó nằm ở chỗ đấy . Rất mong chỉ giáo !
  6. vtpici

    vtpici Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/11/2006
    Bài viết:
    5
    Đã được thích:
    0
    Ngựa non háu đá còn teđa thì ngựa non cố đá.
    Thấy người ta đẻ teđa không quyết nhoi lên giường
  7. tereda_2010

    tereda_2010 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2004
    Bài viết:
    895
    Đã được thích:
    0
    [​IMG][​IMG]
    Đá thì dùng cơ chân
    Còn sủa thì vận nội công cơ miệng
    Hình như ngày trước nhà văn Đoàn Bổng có viết một câu : " ......& đoàn người cứ đi "[​IMG]
    Xin mời pác cứ ném đá .Tuy nhiên PT Box là nơi giàu truyền thống văn hoá , xin pác nhớ điều này ."Ném đá " là một nghệ thuật mà người ném là nghệ sĩ pác ạ !
  8. vtpici

    vtpici Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/11/2006
    Bài viết:
    5
    Đã được thích:
    0

    Dê ta và phanh âm gọi điện về quê xem mýa đá thế nào roài
    Gớm ,mà nhà dê ta hôm nọ đi đâu mà phóng loạn ngoài đuờng ,tóc tung hết cả lên thế
  9. cafenhasan

    cafenhasan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/07/2006
    Bài viết:
    1.709
    Đã được thích:
    0

    Mod đổi chủ đề của Topic đê hưạc là cả nhà vẫn để ý có dòng : Bài văn hay của Hà Minh Ngọc .
  10. nhmp21

    nhmp21 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/01/2006
    Bài viết:
    1.477
    Đã được thích:
    0
    Chả biết ném nó vào đâu, đành ném vào đây cho mọi người bình loạn tiếp : lần này thì chả có bài văn của học sinh nao mà là nhân cách của số ít giáo viên
    http://vietnamnet.vn/giaoduc/2006/12/640000/
    http://www2.vietnamnet.vn/giaoduc/2006/12/639772/
    Được nhmp21 sửa chữa / chuyển vào 07:07 ngày 04/12/2006

Chia sẻ trang này