1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bạn có phải là người hài hước

Chủ đề trong 'Câu lạc bộ Hạ Long' bởi bi_tet, 07/11/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. NeverLove_Again

    NeverLove_Again Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/01/2006
    Bài viết:
    765
    Đã được thích:
    0

    Có chàng nọ đi mua găng tay để tặng cho bạn gái, anh ta nhờ em của cô ta đi theo để cố vấn.
    Trong khi anh ta mua đôi găng tay thì em của cô bạn gái mua 1 cái quần lót. Khi gói hàng, cô bán hàng gói nhầm găng tay đưa cho cô em bạn gái, còn gói quần lót thì đưa cho anh ta, nhưng không ai biết.
    Khi gởi gói quà cho bạn gái, anh chàng kèm theo 1 lá thư.
    "Em yêu dấu,
    Vì thấy rằng khi đi chơi với anh không bao giờ em mang nó, nên hôm nay anh tặng nó cho em đây. Vì muốn chọn cái thích hợp với em nhất, nên anh đã nhờ em gái của em đi theo cố vấn, vì anh thấy em gái của em có mấy cái rất đẹp, và anh biết rõ em gái em và em đều cùng 1 cỡ như nhau. Cô bán hàng giới thiệu cho anh 1 cái kiểu mới, mang vào rất ấm, có phẹt-mơ-tuya để mở, nhưng khi thấy cô ta kéo phẹt-mơ-tuya thử, nó bị vướng lông bên trong nên anh chọn loại không có phẹt mơ-tuya. Anh đã bắt em gái em thử nó trước mặt anh, 1 phút sau cởi ra và đưa cho anh hửi bên trong, khi thấy không có bị ẩm ướt và hôi, anh mới quyết định mua.
    Anh hy vọng rằng lần gặp tới anh sẽ tận tay mang nó cho em. Và sau khi mang em hãy chìa nó ra để anh hôn lên đó 1 nụ hôn nồng thắm.
    P.S. : Theo mode bây giờ thì người ta mang nó theo kiểu bẻ quặp ra ngoài 1 tí để lông bên trong lòi ra xem rất đẹp.
  2. NeverLove_Again

    NeverLove_Again Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/01/2006
    Bài viết:
    765
    Đã được thích:
    0
    Công ty A tổ chức thi tuyển trưởng phòng.
    Sau khi còn sót lại 5 ứng cử viên và đề thi được đặt ra làm các mọi người hết sức bất ngờ :
    - Cầu thang lên tầng 2 có bao nhiêu bậc ?
    Mọi người nhìn nhau, người thì nói 15,14,16.v.v..
    Giám khảo nói : Quản lý một công ty các đồng chí phải bắt đầu từ việc nhỏ nhất, việc nhỏ còn không biết rõ thì còn đòi quản lý gì.
    Chỉ có một ông B đứng dạc nói nói : Cầu thang lên tầng 2 có 14 bậc rưỡi .
    Mọi người đi kiểm tra, đúng là 14 bậc rưỡi.
    Tại sao anh biết rõ là 14 bậc rưỡi ?
    Dạ ! Vì có tết giao thừa rồi, tôi thấy cô lao công làm việc về muộn, tôi đã bảo cô về sớm chuẩn bị, và giúp đỡ cô quét nhà nên nhớ rõ.
    Mọi người cảm động xâu sắc vì có người quan tâm thực sự đến đời sống công nhân viên.
    Rất tiếc kết quả cuộc thi bị huỷ bỏ vì có thông tin ban giám khảo tham nhũng.
    Vị B ở nhà vật vã, vợ hỏi tôi tưởng ông vui mừng vì dẹp bỏ tệ nạn tham nhũng chứ.
    Ông B : Bà biết gì, tôi phải chạy hàng chục triệu để giám khảo ra cái đề thi oái oăm như thế đấy.
  3. NeverLove_Again

    NeverLove_Again Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/01/2006
    Bài viết:
    765
    Đã được thích:
    0
    Ngày xửa ngày xưa, tại xứ sở nọ, có một vương quốc thịnh vượng và thanh bình. Mùa đông năm đó, tuyết rơi trắng như bông. Hoàng hậu của vương quốc ngồi đan bên cửa sổ...

    "Ái dồi ôi" - Bổng hoàng hậu kêu thất thanh và vứt mạnh kim đan ra phía trước. Bà bị kim đâm vào tay. Cũng phải thôi, vì từ bé đến giờ, sống trong nhung gấm, người hầu kẻ hạ xung quanh, có bao giờ phải đan đâu. Bà đau, đau lắm. Một giọt máu từ tay bà rơi xuống tuyết, tuyết phủ che mất. Một giọt nữa, lại bị tuyết che. Tức mình, bà nặn máu cho ra. Máu hoà xuống tuyết, đỏ lòm. Hoàng hậu liền ước : ?oSau này mà có một người con gái da trắng như tuyết, môi đỏ như máu, tóc đen như gỗ mun thì sướng nhờ?. Nghĩ vậy, bà mỉm cười, và kéo vua cha vào phòng ngủ...
    Chín tháng sau, hoàng hậu sinh được một cô con gái giống y như mong ước. Da cũng trắng như tuyết, môi đỏ như máu, tóc đen như gỗ mun, và răng thì vàng khè. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang. Bạch Tuyết vừa được sinh ra thì bà mất, hưởng thọ 35 tuổi và an táng tại quê nhà.
    Một năm sau, vua cha lấy vợ mới. Bà này đẹp, nhưng kiêu. Ngày nào bà cũng soi gương và hỏi:
    ?oGương kia ngự ở trên tường.
    Nước ta ai đẹp được dường như ta.
    Ta là hoàng hậu kiêu sa.
    Gương mà nói xấu là ta đập liền?.
    Gương đành trả lời: ?oThưa hoàng hậu, hoàng hậu đẹp nhất trần đời?. Nghe vậy, hoàng hậu sướng rơn.
    Bạch Tuyết càng lớn càng xinh đẹp, nhất là khi nàng không cười. Mỗi bước chân nàng đi, hoa trái như tươi hơn, chim chóc như hót hay hơn, và không gian tràn ngập tiếng vui cười. Năm lên bảy, Bạch Tuyết bắt đầu đẹp hơn hoàng hậu, giờ đã bước vào tuổi lục tuần.
    Vào một ngày nọ, như thường lệ, vừa tỉnh giấc, hoàng hậu hỏi ngay gương thần. Nhưng lần này, gương đã trả lời: ?o Xưa kia bà đẹp nhất trần. Ngày nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn?. Nghe gương trả lời, hoàng hậu giận tím người. ?o Này thì đẹp này, này thì đẹp này?, hoàng hậu vừa gào, vừa đập bôm bốp vào gương. Đập chán, bà liền cho gọi người thợ săn giỏi nhất của vương quốc đến và ra lệnh: ?oNhà người hãy đem con Bạch Tuyết xấu xí vào rừng, treo nó lên cành cây, và moi tim gan của nó về đây cho ta xào cần tỏi. Mau!?.
    Người thợ săn vâng lệnh và đem Bạch Tuyết vào rừng. Khi ông rút dao ra, Bạch Tuyết liền khóc lóc thảm thiết:
    ?oBác tha cho cháu bác ơi
    Cháu xin ở lại rừng chơi suốt đời
    Bác về nói với bà ta.
    Bác vừa giết cháu chẳng tha cho về.
    Tim thì bác mổ lợn xề.
    Gan, bác bắn hoẵng mang về lập công?.
    Động lòng, người thợ săn tốt bụng liền thả cho Bạch Tuyết chạy đi, rồi ồng quay trở lại lâu đài với bộ lòng lợn trên tay...
    Lại nói về Bạch Tuyết. Được người thợ săn thương tình, cô chạy một mạch không thèm ngoái lại vì sợ ông đổi ý. Cô cứ chạy, chạy mãi. Thú rừng gào rú xung quanh cô. Gai rừng cứa khắp người cô. Không biết cô đã phải đau đớn thế nào, chỉ biết rằng sau này thì thân thể cô chằng chịt sẹo.
    Chán nản, Bạch Tuyết bắt đầu khóc. Cô khóc thương người mẹ quá cố. Cô khóc giận người cha nhu nhược. Cô khóc hận mụ dì ghẻ độc ác. Và cuối cùng, cô khóc vì sợ. Không sợ làm sao được, khi bầy thú hoang chạy xung quanh cô cứ liếm mép quèn quẹt. Cô cứ chạy như vậy không biết đã bao xa, vượt qua bao con suối, leo qua bao ngọn đồi. Thế rồi, đến lúc tưởng chừng như tuyệt vọng nhất, bỗng trước mắt cô hiện ra một ngôi nhà nhỏ. Mừng rơn, Bạch Tuyết hét to: "Y.a.h.o.o!!!!!!!, sống rồi".
    Từ từ, thận trọng, Bạch Tuyết tiến lại gần ngôi nhà. "Cộc... Cộc...Cộc", cô gõ cửa. Không có tiếng đáp lại. "Kịch...Kịch...Kịch", Bạch Tuyết gõ to hơn. Không gian vẫn im lặng như tờ. "Uỳnh...Uỳnh... Uỳnh", lần này, lấy hết sức bình sinh, Bạch Tuyết mắm môi mắm lợi đạp cửa. Chỉ có tiếng ẳng của một con chó hoang giật mình kinh hãi. Bạch Tuyết thử đẩy cửa. "Xời, thế mà cứ tưởng là có khoá", cô nói thầm vì cửa mở toang. Trước mắt cô hiện ra một cảnh tượng kỳ thú mà có nằm mơ cô cũng chẳng bao giờ hình dung ra được. Đồ vật trong nhà, cái gì cũng bé tẹo, mà loại nào cũng có 7 thứ...
    Trong khu rừng này, không có một bóng dáng người qua lại, ngoại trừ 7 người đàn ông tí hon, hay còn gọi là 7 chú lùn. Thường ngày, cả 7 chú lùn đi làm từ sáng sớm, sau khi đã chuẩn bị cơm nước đầy đủ cho bữa tối. Họ làm cửu vạn tại một thị trấn cách đó không xa. Hôm nay, họ về muộn hơn thường nhật. Từ xa, cả 7 chú đã nhận thấy nhà mình có điều gì khác lạ so với mọi ngày. Cửa giả thì mở toang. Khói thôi toả lên từ mái bếp. Và chao ôi là thú dữ đứng xếp hàng trước cửa. Bước vào căn phòng, sự xáo trộn đầu tiên đập vào mắt các chú lùn là bàn ăn của họ.
    " Ai đã uống chút nước của tôi vậy?" Chú lùn thứ nhất kêu to.
    " Còn ai đã dùng chút cơm của tôi?" Đến lượt chú thứ hai ngạc nhiên.
    " Ai đã ăn chút rau của tôi?" Chú lùn thứ ba thốt lên
    " Và ai đã xơi hết thịt của tôi?" Cuối cùng chú thứ bảy cất tiếng.
    Cả bảy chú lùn đứng đưa mắt nhìn nhau. Vậy là tối nay phải ăn mì tôm rồi. Bỗng một chú hét lên: " Phòng ngủ của tụi mình đang có người trong đó". Không ai bảo ai, tất cả cũng lao vào. Và cũng không ai bảo ai, tất cả đều dừng lại trước cửa.
    " Chả phải em sợ đâu, nhưng anh là anh cả, anh vào trước đi, bọn em đứng ngoài cảnh giới". Chú thứ bảy nhìn anh trai, đồng thời đẩy mạnh anh vào phòng...

    Người anh cả bước vào phòng với chiếc cời lò trên tay. Từng bước, từng bước, chú thận trọng đi vào. Không gian im lặng đến nghẹt thở... Bỗng uỳnh. Chuột chạy loạn xạ. Chiếc cời lò rơi từ trên tay chú xuống đất lúc nào. Cảnh tượng trước mắt làm chú sững sờ, quên cả đau đớn do bị cời lò rơi vào chân. Một cô bé đẹp như thiên thần, đang nằm ngủ trên 7 chiếc giường được nàng ghép lại. Khuôn mặt cô mới thánh thiện làm sao, nếu không để ý đến gợn thịt nhỏ còn vương trên mép. Nụ cười trên môi cô càng làm cho khuôn mặt của cô thêm phần rạng rỡ. Tuy nhiên hai nắm tay cô thì lại đập liên tiếp xuống giường. Có lẽ cô đang trải qua một giấc mơ đầy biến động.
    Trong cơn mơ, Bạch Tuyết thấy mình đấm túi bụi vào mặt hoàng hậu. Chịu không nổi, hoàng hậu ngã cái rầm làm cô giật mình tỉnh giấc.
    ?oA a a....... Mẹ ơi cứu con?. Bạch Tuyết hét lên hoảng loạn khi thấy 7 người đàn ông có bộ mặt cười đang ngó mình trân trân. Rồi tiếng hét cứ nhỏ dần, nhỏ dần, rồi lại vút cao. Được một lát thì tắt hẳn. Lúc này, thay vì sợ hãi, cô bắt đầu thấy tò mò với 7 con người trước mặt. Hơn nữa, cả bảy chú lùn đều tỏ thái độ rất thân thiện khiến cô cảm thấy họ thậm chí còn đáng yêu nữa là đằng khác, nếu không kể tới đôi lúc có chú lại nghiến răng ken két vì quá đói. Dần dần họ đã làm quen được với nhau.
    Cuộc sống êm ả cứ thế trôi qua. Hàng ngày, Bạch Tuyết làm Ô sin quét dọn nhà cửa, nấu cơm đun nước, giặt giũ quần áo trong khi 7 chú lùn đi làm cửu vạn ở làng bên. Tối đến, họ cùng đánh chắn. Cả 8 người đều cảm thấy rất hạnh phúc...
    Về phần dì ghẻ, đinh ninh rằng mình đã được ăn tim gan Bạch Tuyết, bà ta không thèm ngó ngàng tới gương thần. Một hôm, nhân dịp sinh nhật lần thứ 70, bà mới lại lôi gương ra và bắt đầu hỏi:
    ?o Gương kia ngự ở trên tường
    Nước ta ai đẹp được dường như ta...?
    ?o Xưa kia bà đẹp nhất trần
    Ngày nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn
    Nàng ta ở khuất núi non
    Tại nhà của bảy chú lùn xa xa?
    Gương thần trả lời. Và đây cũng là lần cuối cùng người ta nhìn thấy gương thần vì ngay sau câu trả lời đó, dì ghẻ vớ lấy gương và lẳng vèo ra ngoài cửa sổ vỡ tan tành.
    Ngay sau đó, dì ghẻ nhằm hướng nhà của 7 chú lùn thẳng tiến, sau khi đã hoá trang thành người bán hoa quả rong với hai gánh táo trĩu nặng trên vai.

    Một ngày kia, trước cửa nhà của bảy chú lùn xuất hiện một bà lão với một quả táo duy nhất trong đôi quang gánh của mình. Để có thể đến được nơi, dì ghẻ phải chén dần chén mòn số táo mình mang đi. Còn quả cuối cùng, bà ta bơm thuốc độc vào một nửa rồi mang đến chỗ Bạch Tuyết:
    - Hỡi con gái xinh đẹp của ta. Ta mang cho con quả táo này để con ăn cho thêm phần rạng rỡ.
    - Thần kinh à? Dở hơi à? Điên à? Trời không mưa sao mặc áo mưa? Bạch Tuyết đáp. Ai là con gái bà? Còn táo thì thôi khỏi, bảy chú lùn dặn rằng không được ăn đồ của người lạ.
    - Cô sợ táo có thuốc độc ư? Đừng nghĩ thế phải tội, cô gái. Bây giờ thế này nhé. Ta sẽ ăn một nửa, và đưa cho con một nửa. Vậy là OK rồi chứ gì?
    - Thế thì quý hoá quá. Cho cháu nửa ngon ngon kia kìa.
    Vừa ăn dứt miếng táo, Bạch Tuyết giật giật mấy cái rồi ngã lăn xuống đất, và dì ghẻ, bà ta cũng giật giật mấy cái vì đau khi bị Bạch Tuyết tóm lấy tóc trước khi ngã. Đau, nhưng dì ghẻ sung sướng lắm. Làm sao mà không sung sướng cho được, khi giờ đây bà đã không còn đối thủ về nhan sắc. Hạnh phúc tuyệt đỉnh, bà chạy một mạch về lâu đài, băng băng qua những con suối, nhảy vút qua các khóm bụi rậm, và giành giải nhất cuộc thi marathon vượt rào đang tình cờ được tổ chức trong vương quốc...
    Hôm nay, khác với mọi ngày, bỗng nhiên cả bảy chú lùn đều cảm thấy trong lòng có điều gì bất ổn. Tình trạng vẫn không khá hơn, sau khi cả bảy chú đã xơi gọn 7 gói xôi to vì ngỡ rằng mình đói. Trên đường về, khung cảnh dường như khác thường hơn. Thú rừng chạy tung tăng khắp nơi vì không còn lo bị những viên đạn được bắn ra từ súng săn của một ai đó nấp trong nhà. Còn chim chóc thì đậu kín trước sân. Thường ngày lấy đâu ra chim do chúng sợ sập bẫy của Bạch Tuyết đặt trước cửa nhằm cải thiện bữa ăn. Bảy chú lùn linh cảm thấy một điều gì chẳng lành khi tiến đến gần ngôi nhà. Bỗng một tiếng rú vang lên, tiếp theo là 6 tiếng rú khác: Họ nhìn thấy Bạch Tuyết nằm sõng xoài bên cửa ra vào, và trong tay nàng là một nắm tóc...
    Biết rằng Bạch Tuyết đã bị dì ghẻ hãm hại, bảy chú lùn đau đớn lắm. Từ đây, cơm nước chẳng ai lo, áo quần không ai giặt. Họ khóc ròng rã ba ngày liền, đêm vẫn đi ngủ. Họ muốn chôn cô, nhưng khi thấy sắc mặt cô vẫn ửng hồng như lúc còn sống thì lại không nỡ. Họ đặt cô vào trong một chiếc quan tài bằng thuỷ tinh trong suốt, khắc tên cô bằng chữ vàng, và ghi rõ cô là một nàng công chúa. Họ mang quan tài cô lên núi rồi thay phiên nhau ngày đêm trông giữ. Ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, Bạch Tuyết nằm trong quan tài vẫn tươi tỉnh như khi chưa nằm trong quan tài. Da nàng vẫn trắng như tuyết, tóc vẫn đen như gỗ mun, môi vẫn đỏ như máu, và răng thì vẫn vàng khè...
    Một ngày nọ, có một hoàng tử tình cờ đi ngang qua. Biết được câu chuyện do các chú lùn kể lại, hoàng tử xin được mang nàng về để nhìn cho sướng. Được các chú lùn đồng ý, chàng bảo thị vệ khuân quan tài thuỷ tinh xuống núi. Bỗng nhiên, một người thị vệ vấp phải rễ cây khiến cho quan tài bị xóc mạnh. Miếng táo trong miệng Bạch Tuyết văng mạnh ra ngoài. Bạch Tuyết sống lại, và thay vào đó là một chú ******** nhăn khi đớp phải miếng táo đó.
    Nghe hoàng tử kể lại đầu đuôi câu chuyện, tất nhiên là sau khi đã thêm mắm thêm muối cho tăng phần sinh động, Bạch Tuyết liền đồng ý theo hoàng tử sang Đài Loan về ra mắt nhà bố mẹ chồng. Lễ cưới được tổ chức vô cùng sang trọng. Trong số khách mời, có cả mụ dì ghẻ độc ác. Vừa nhìn thấy Bạch Tuyết, cơn tức giận dâng trào, mụ liền ngã lăn ra chết
    Tuy sống trong hạnh phúc bên hoàng tử, Bạch Tuyết vẫn không quên bảy chú lùn. Nàng xin phép chồng đón bảy chú về cung và tìm được bảy cô lùn giúp các chú an hưởng tuổi già. Họ đã cùng ở bên nhau cho đến cuối đời.

    Sưu tầm

  4. NeverLove_Again

    NeverLove_Again Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/01/2006
    Bài viết:
    765
    Đã được thích:
    0
    Con giun xéo mãi cũng phải ....chết
    Quân tử phòng thân cũng thua tiểu nhân đâm lén
    Trăm năm Kiều vẫn là kìu, Ăn xong rửa chén là điều dĩ nhiên
    Lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói cho lòi tiền ra

    Con giun xéo mãi cũng phải ....chết
    Mấy đời bánh đúc có xương,
    Mấy đời chơi net không vương tơ tình.
    Hôm qua uống nước tâm tình
    Để quên điện thoại chụp hình , quay film
    Anh cầm mà anh lặng im
    Để em phải chạy đi tìm bở hơi
    Con ơi nhớ lấy câu này
    Thức đêm lên net có ngày gặp ma
    Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện........... chửi um sùm
    Lấy chồng từ thuở mười ba
    Đến năm mười tám em ra bà già
    Trăm năm Kiều vẫn là kìu
    Ăn xong rửa chén là điều dĩ nhiên
    Ai đưa con sáo sang sông
    Để cho con sáo mắc công bay về
    Kiến thức rồi sẽ qua đi chỉ có tấm bằng là ở lại
    Cá không ăn muối cá ươn, con không ăn muối... thiếu iot rồi con ơi
    Không có trò đố thầy dạy ai
    Cây nghiêng không sợ chết đứng
    Em đứng một mình em xinh nhất hội
    Quân tử phòng thân cũng thua tiểu nhân đâm lén
    Chơi là chuyện nhỏ, học là chuyện lớn. Chuyện nhỏ không làm lớn thì chuyện lớn cũng ko làm nổi
    Học, học nữa, học mãi - đúp học lại
    Má ơi cứ gả con xa
    Miễn sao chàng rể trong nhà nhiều đô
    Cứ đọc sách như vậy đi, tới lúc mày cận rùi thì mới sáng mắt ra
    Cái đẹp đánh bẹp cái nết
    Một điều nhịn là chín điều nhục
    Cá không ăn muối cá ươn
    Chồng mà cãi vợ ra đường ngủ đêm
    Yêu em mấy núi cũng trèo
    Đến khi em chửa mấy đèo anh cũng dông!!!
    Làm trai cờ bạc rượu chè
    Vợ có lè nhè thì ghè nó luôn
    Học không yêu yếu dần rồi chết
    Yêu không học không ngóc được lên
    Quân tử đắn đo là quân tử dại quân tử ..làm đại là quân tử khôn
    Khi xưa vác bút theo thầy bi giờ em lại vác cày theo trâu
    Lời nói chẳng mất tiền mua
    Lựa lời mà nói cho lòi tiền ra
    Có công mài sắt có ngày chai tay
    Trong mỗi chúng ta đều có một thiên tài đang ngủ, chỉ có điều càng ngày anh ta ngủ càng say
    Muốn thắng trong điền kinh tốt nhất là vừa chạy vừa giải đinh
    Một con ngựa đau cả tàu bỏ chạy
    Một người vô nét , cả nhà kẹt phone.
    Khi xưa bé nói yêu anh
    Anh chê bé nhỏ, bé chưa biết gì
    Bây giờ bé đã dậy thì
    Anh khen bé đẹp bé chê anh già
    Nói tiếng anh như gió, gặp từ khó ta bắn sang tiếng Việt
    Được voi đòi.....Hai Bà Trưng
    Giấy rách giữ lấy......... bán ve chai
    Đèn nhà ai nấy sáng
    Vợ thằng nào, thằng đấy ... ngán
    Trên đồng cạn dưới đồng sâu
    Chồng cày vợ ở nhà lầu ngồi chơi.
    Sông Cầu nước chảy lơ thơ.
    Có đôi trai, gái ngồi hơ... quần đùi.
    Cứ chơi cho hết đời trai trẻ,
    Rùi âm thầm lặng lẽ đạp xích lô.
    Học làm chi cho đầu to mắt trố,
    Về lấy vợ cho dân số tăng nhanh
    Thu đi để lại lá vàng, anh đi để lại cho nàng thằng cu

  5. ChenWenQiang

    ChenWenQiang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/07/2005
    Bài viết:
    382
    Đã được thích:
    0

    Cái này .... hay ah` nha!
    Lòng anh thật sự thích Vân.
    Oái ăm ở chỗ lại thân với Hiền.
    Vậy nhưng Hà mới có tiền.
    Em Thu mới đẹp ôi phiền quá đi.
    Ý anh cũng định chọn Ly.
    Oài, nhưng bố bảo con Vy ngọt ngào.
    U thì bắt cưới bé Đào.
    4 hôm anh nghĩ, lẽ nào chọn Ngân.
    Em Mai cũng chẳng dưới phân.
    Vợ anh nhìn phải giống Hân mới đành.
    Eo ơi em Thuỷ hiền lành.
    Rút cuộc tình cảm biết dành trao ai !!?!​
  6. Marry_21_02

    Marry_21_02 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/04/2006
    Bài viết:
    153
    Đã được thích:
    0
    Anh em đọc thử xem nhé..................hay phết
    Có 11 người, 10 đàn ông và 1 đàn bà đang bám trên thang dây của 1 chiếc máy bay cứu hộ.
    Vì thang dây chỉ chịu được sức nặng của 10 người nên 1 người phải hy sinh để cứu 10 người còn lại.
    Đùn đẩy mãi, không ai chịu thả tay ra, người phụ nữ liền buồn rầu nói:
    - Tôi là phụ nữ, Chúa đã sinh ra tôi để giúp đỡ, chia sẻ khó khăn hoạn nạn với các anh, là người hy sinh vì hạnh phúc của đàn ông. Tôi sẽ thả tay ra để các anh được sống.
    Vừa dứt lời, 10 vị đàn ông vỗ tay sung sướng...
    --------------------------------&&&---------------------------------
  7. ChenWenQiang

    ChenWenQiang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/07/2005
    Bài viết:
    382
    Đã được thích:
    0
    Tưởng bở​
    Một thiếu phụ đang làm cơm trong bếp. Có tiếng gõ cửa. Bà bỏ dở việc bếp núc chạy ra. Một người đàn ông gật đầu chào lễ phép rồi hỏi:
    - Thưa bà, bà có nghĩ rằng bà có một thân hình rất đẹp và khêu gợi hay không?
    Bị hỏi một câu quá bất ngờ, người đàn bà sững sờ trong giây lát. Khi đã bình tĩnh trở lại bà liền đóng sập cửa lại không thèm trả lời. Chiều hôm sau lại có tiếng gõ cửa. Vẫn người đàn ông hôm trước, vẫn câu hỏi cũ. Thiếu phụ lại trả lời bằng thái độ lặng thinh. Câu chuyện đó diễn ra suốt một tuần lễ liền. Người đàn bà không chịu nổi nữa bèn kể đầu đuôi với chồng để tìm cách đối phó. Người chồng hôm sau bèn nấp sau cánh cửa khi nghe tiếng gõ cửa. Người vợ mở cửa:
    - Chào bà, bà có nghĩ rằng bà có một thân hình rất đẹp và khêu gợi hay không?
    Yên chí có chồng đứng sau cánh cửa, người đàn bà trả lời mạnh bạo:
    - Đúng, như vậy thì có sao không?
    - Thưa, nếu vậy xin bà nói giùm với ông nhà là hãy xài đồ nhà chứ đừng sang ve vãn vợ tôi nữa.
  8. deconvagacon

    deconvagacon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/07/2004
    Bài viết:
    65
    Đã được thích:
    0
    Tuấn Anh gọi ĐT đến nhà Lan Anh.
    - Alô! Làm ơn cho cháu hỏi đấy có phải là nhà Lan Anh không ạ???
    - Không! Cậu nhầm rồi! Đây là nhà tôi! (tiếng của Bố Lan Anh trả lời)
  9. NeverLove_Again

    NeverLove_Again Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/01/2006
    Bài viết:
    765
    Đã được thích:
    0

    Câu chuyện cười hay nhất thế giới !
    ?oHai anh chàng New Jersey đang đi săn trong rừng thì một anh ngã lăn ra bất tỉnh, miệng không thở, mắt mũi đờ đẫn. Anh chàng kia liền rút ngay điện thoại gọi cho trung tâm cấp cứu: ?oAlo, bạn tôi chết rồi. Tôi phải làm sao đây??

    Tiếng nhân viên trực tổng đài: ?oCứ bình tĩnh đã, tôi có thể giúp anh. Trước tiên, phải biết chắc là anh ta đã chết thật chưa?.

    Im lặng trong giây lát, rồi một phát súng vang lên.

    Và tiếp theo tiếng anh chàng thợ săn hồi hộp: ?oXong rồi. Chết thật rồi đấy. Giờ sao nữa??.
    Trích từ : http://www2.dantri.com.vn/chuyenla/2006/6/122536.vip
    PS :Đọc thấy nhạt toẹt.
  10. hoanglam204

    hoanglam204 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/06/2005
    Bài viết:
    135
    Đã được thích:
    0
    GẶP TIÊN
    ...
    Em là thiếu nữ thôn quê
    Mà sao anh thấy dễ mê quá chừng
    Chân đi lòng lại bảo đừng
    Tại em duyên quá không dừng sao đây
    Em ơi ... anh hỏi câu này :
    Thôn Mây, xóm Gió cách đây bao đường
    Miệng hoa tủm tỉm thật thương:
    "Thôi đi đồ khỉ muốn tường mặt cô
    Thì đây thoả thích tha hồ
    Nhanh lên rồi cút thằng rồ thằng điên "
    Anh vui như nhặt được tiền
    Vội qua để ngắm mặt thiên mặt thần
    Đẹp sao cái mũi quả cân
    Cái mồm quàng quạc thêm phần đáng yêu
    Mắt trâu duyên dáng mĩ miều
    Tóc mây dựng ngược theo chiều gió Tây
    Mến thương cái vóc đặn đầy
    Dáng đi yểu điệu bậc thầy xe lu
    Tình xuân chợt đến bất đồ
    Như bão tháng bảy phát rồ phát điên
    Tưởng chừng như gặp được tiên
    Vừa mới giáng thế trên miền hồ ao
    Giọng oanh thủ thỉ ngọt ngào
    Anh nghe như thể mưa rào tháng ba
    Hồn say mê mẩn la đa`
    Như trúng thuốc chuột như cà trâu điên
    Em ơi em hỡi "làng tiên"
    Anh đây xin chết, chết liền vì em !
    CHUYỆN TÌNH NGƯỜI ĐIÊN
    Cô thừa duyên đáng yêu ơi
    Cho tôi một nửa nụ cười đi cô
    Thuận tình mình sẽ cặp bồ
    Một đôi thô bỉ bất đồ lại hay
    Mình sài hạnh phúc tối ngày
    Hết thì cắm quán lại đầy lo chi
    Tôi với cô, ta cùng đi
    Mình đẹp đôi vậy sợ gì thế gian
    Cùng dạo chơi khắp non ngàn
    Chán thì về biển tắm làn nước xanh
    Cô cười rung tận mây xanh
    Còn tôi thô bỉ hôi tanh mù trời
    Đời mình vậy, thật đẹp tươi
    Chúa la cũng mặc ! Cứ cười đi cô
    Thơ của cháu chắt Hồ Xuân Hương

Chia sẻ trang này