1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bạn có về Việt Nam làm việc không?

Chủ đề trong 'Mỹ (United States)' bởi Khikho007, 07/08/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. thuyenxaxu

    thuyenxaxu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/08/2004
    Bài viết:
    4.201
    Đã được thích:
    1
    Hello Bunny,
    Cong ty cua anh khong con nhan tai tro H1B nay tu khi nganh vo tuyen vien thong khong còn trong top 3 của cong nghiep nua .
    Đon gian thoi, khi mot hãng còn đang sa thai cut down workforce thì làm sao mà họ co the convince INS mang nguoi tu ben ngoai Mỹ vào đưoc chứ ? Chang nhung thế, khi lay off sa thai, họ còn phải nhắm vào nhung kẻ dang làm H1B luon mà cho đi . Vì 2 lý do,
    a) đỡ tốn tiền
    b) INS làm khó dễ, hay noi chung khiong de dàng cho luat su làm viec voi INS hơn . Và luat su dòn thêm $, và thành ra b) quay lại a)
    Now, hien nay, có khuynh huong nhung nguoi đang làm viec ben Dallas nay voi visa H1B, họ bó các hãng lớn mà ra làm việc cho các hãng nhỏ của Ấn Độ . Đơn giản là vì các hãng nhó của Ấn Độ còn đang có nhu cầu muon nguoi thêm .
    Thời bây giờ nguoc lại hồi xưa . Các hãng nhỏ startup lại có khả năng làm H1B và lại hợp lý hơn về luật pháp . Họ muớn nguoi, lay vi dụ các hãng của bọn Ấn Đô, để tạo cơ sở bên Mỹ nhằm làm việc với workforce khổng lồ của họ bên Ấn Độ . Tức là act giong nhu front end để tuong tác voi các hãng lớn của Mỹ bên nay, tạo đieu dien de dang cho các hang lon của mỹ outsource cong việc về Ấn Độ .
    Tại sao họ khoái tài trợ H1B ? Vì đơn giản, labor cheap hơn . Thay vì trả luong 100 ngàn cho local, họ chỉ trả 30 ngàn cho ky sư ben nuoc họ, tài trợ H1B cho sang Mỹ này và 30 ngành moi năm trong suot 6 năm tới . Mấy có project nào mà cần more than 6 years . Sau 6 năm, đuong ai nấy đi .
    Đó là các hãng nhỏ Ấn Độ và khuyen huong hiện nay .
    Tuy nhien, thoi gian vài năm sap tới, chúng ta sẽ đuoc làm khán giả cuoc các cuoc tranh hùng lý thu giiua ky su VN và ky su An Do trong ngành networks và telecom . Ky su VN luong thap hơn, chỉ bang 1/5 luong ky su An Do . Tuy so luong nhỏ, nhung lại có ky nang chả kém chi đam An Do . Xin dung noi day và khong the viet them chi tiet nua vì Thuyền khong muon bị conflict với noi mình dang làm .
    ihihi Noi tóm lại, viet chung chung khong dám chi tiet vì khong muon bị "bút sa gà chết" lộ tin tuc mà nhieu khi mình chả biet đuoc là tin tuc đó có quan trọng cho so làm khong nua . Thoi thì cu can thận truoc cho xong .
  2. Khikho007

    Khikho007 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/04/2004
    Bài viết:
    1.810
    Đã được thích:
    3
    Bunny, có 1 bài về H1B, nhưng anh post bên [topic]242154[/topic] để khỏi làm lạc chủ đề của topic này. Chúc bé ... ngoan.
    Được alleykat sửa chữa / chuyển vào 16:03 ngày 01/11/2005
  3. Bunny

    Bunny Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/09/2001
    Bài viết:
    1.075
    Đã được thích:
    0
    Cam on anh Thuyen va Anh Khi Kho nhieu lam.
    Bunny lan na`y ma ko co job nua thi chac fai nhay vao hoc tiep cai PH D. Ma em cha biet hoc Ph D ra roi em lam cai gi nua vi theo em nghi, nganh cua em chi can hoc MBA la co the van dung di lam kiem tien duoc roi. Nhung nguoi gioi va noi tieng nhu Bill Gates, Michael Dell dau co hoc cao, tham chi Dell con dropped out college nua m`a. Nganh cua em chi can knghiem va linh hoat, thi moi ton tai noi. Em u*'' thich Ph D Management hay Finance dau. Cuoi cung chi duoc cai di day hoc nhu may ong thay cua em thoi. Hic hic
  4. TyroVn

    TyroVn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/11/2005
    Bài viết:
    7
    Đã được thích:
    0
    Chào các bạn,
    Mình là thành viên mới, và mình thấythảo luận của các bạn về vấn đề về/ở rất lý thú và bổ ích. Năm nay là năm cuối của mình ở đại học, cũng rất băn khoăn với câu hỏi này.
    Hiện mình đã xác định là sẽ cố gắng ở lại, mình muốn có thời gian sống và làm việc trong môi trường ở Mỹ, học hỏi cách xử lý công việc của họ trước khi thực sự về VN ổn định cuộc sống sau này. Mình muốn hỏi, nếu đã xác định ở lại, làm như thế nào để có thể dễ dàng tìm việc. Thực sự, là sinh viên năm cuối, mình rất bận. Resumé thì đã có sẵn, nhưng mỗi lần apply lại phải ngồi nghiên cứu về công ty, viết cover letter cực kì mất thời gian. Nếu được gọi phỏng vấn, ngồi lo lắng, chuẩn bị, thật sự là căng thẳng. Vậy mà vẫn chưa hết lo. Đã interview kha khá mà vẫn chưa nhận được offer nào, càng thêm hoang mang.
    Mình cảm thấy để balance giữa job hunt và academic life mới khó làm sao. Interview tốt chắc cũng đòi hỏi một số kinh nghiệm cụ thể. Bạn nào đã qua giai đoạn này có thể cho mình một vài lời khuyên?
  5. executive

    executive Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/04/2004
    Bài viết:
    742
    Đã được thích:
    0
    Quả thực là để kiếm được 1 chỗ làm ổn định ngay sau khi ra trường thì không phải đơn giản, nhất là với sinh viên du học. Theo tôi thấy thì cách tốt nhất là kiếm 1 công ty ưng ý rồi cố apply cho đuợc internship trong mùa hè của Junior year. Phần lớn các công ty rất sẵn sàng offer intership (hơn là job offer). Chính cơ hội làm intern mới mở ra quan hệ dẫn đến real permanent job. Ngoài ra, đây cũng chính là cơ hội để bạn tự đánh giá lại bản thân mình xem có hợp với công việc bạn đang làm hay không.
    Còn về interview skill thì quả thực là phải bị phỏng vấn nhiều thì mới "lên tay" được. Nói lý thuyết không thì khó lắm vì mỗi interviewer lại khác nhau chưa kể mỗi công ty lại có một mục đích khác nhau khi tìm người. Nếu bạn không có nhiều thời gian apply thì nhờ Career Center của trường set up cho Mock Interview là tốt nhất. Sau mỗi Mock Interview, người phỏng vấn thường cho feedback nên rất có lợi.
    Chúc may mắn.
    Khẩu hiệu để kiếm đuợc việc làm tốt theo tôi là "Never give up, be persistent"
  6. hcg

    hcg Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/08/2003
    Bài viết:
    232
    Đã được thích:
    0
    bạn nào tốt nghiệp hè năm sau, thì chúc xin được việc làm với H1B Visa nhé. Bạn nào muốn đi làm 1 năm OPT để rồi học tiếp grad school, mà lại chưa tìm được công ty nào nhận thì có thể liên lại lại với tôi. Chúng tôi muốn tìm một hoặc hai bạn làm full time (có thể chấp nhận part time) cho một công ty nhỏ ở gần Boston, thu nhập không cao nhưng có nhiều điều kiện để học hỏi, và trở thành cổ đông của công ty. Ưu tiên cho những ai có thể bắt đầu làm từ tháng 1/2006.
  7. tlng

    tlng Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/05/2003
    Bài viết:
    556
    Đã được thích:
    0
    Vấn đề này bàn bạc mãi cũng kô đi đến đâu cả...Vì câu trả lời còn TUỲ.......chỉ ghét nhất ở nước ngoài là tụi nó nhìn dân VN với con mắt rất chi là......hix hix...thực ra nếu giỏi thật sự,về VN vẫn có thể làm giàu được mà chả phải luồn cúi ai cả...Ấy có thể vào làm ở một số nơi như Phòng xúc tiến thương mại,rồi Bộ Kế hoạch đầu tư,,,,,rất nhiều anh chị đi du học Mỹ và UK về,vào đó làm,lương rất cao và họ cảm thấy mãn nguyện..Theo thiển ý của tớ thấy thế..
  8. mongkha

    mongkha Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/11/2005
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    Cái vấn đề chính là nhà nước ta không có biết (hay không muốn) trọng người tài . Nên khi xin việc ở vn ít nhất là phải có ô dù, có tài mà anh không có cái ô dù thì anh cũng ngồi chơi xơi nước . Và khi có việc rồi mà anh không biết ơn cái ô-dù thì cũng không xong . Đó là cái QUYỀN -LỢI đặc thù dành riêng cho các người có chức quyền . Cái bổng lộc đó dể gì mấy người đó chịu nhường cho người khác .
    Sang này em mới thấy dân việt mình cũng thông minh và cần cù trong mọi lãnh vực do cơ chế xã hội biết trọng dụng nhân tài . Trong khi đó nhân tài ở trong nước hay du học sinh về như là lá rụng mùa thu .
    Ai ai cũng muốn về vn làm việc, nhưng thật ra đất nước vn không có cái chế tài trọng dụng người tai . Khi đưa ra một cái ý kiến đối nghịch thì đã bị trù dập rồi thì làm sao mà phát triển được
    Cái hệ qúa này liên qua đến cái hệ qủa khác mang cách cục bộ hơn đó là lý do chính tại sao vn mình nghèo vẫn hoàn nghèo
  9. g8ubvn

    g8ubvn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/03/2004
    Bài viết:
    683
    Đã được thích:
    1
    Đọc được bài viết (truyện, ký, giả tưởng, ????) này thấy hay hay, mời các bạn:
    Một nghề sáng giá
    Tôi du học Tây về! Câu đơn giản thế nhưng lanh lảnh như tiếng chuông mới đúc. Chữ "Tây" không chính xác về địa lý nhưng chuẩn xác về sự phân chia cấp bậc cũng như cái nhìn trong xã hội. Có điều tôi chỉ đi "Tây" Nga về chứ không "Tây" Mỹ, "Tây" Úc hay "Tây" Đức, Pháp... Cái "thiệt thòi" hôm nay là "ưu đãi" trước kia của Bộ đại học dành cho tôi. Chả gì nước Nga cũng "ông anh cả" của Việt nam "nước cộng hòa thứ 16 của Liên xô".
    Tôi là kỹ sư kinh tế ở Nga về. Nghe không vang như câu trên. Phải thôi. Kinh tế Nga chục năm nay lu mu, chả ra "kế hoạch quốc gia", chả ra "kinh tế thị trường". Sách vở là phương tiện cãi nhau của các nhà "đổi mới". Năm năm đèn sách nhét thứ đó vào đầu không ngớ ngẩn là may.
    Tôi mang chiếc bằng đi xin việc. Đầu tiên tôi mua báo, nghiên cứu "tuyển người", đánh dấu xanh đỏ những chỗ "khả thi" và bắt đầu gọi điện. Nhà có điện thoại lợi đủ đường. Tuy nhiên, mỗi lần "bắt" được giọng đầu dây kia, hiện tượng này chiếm 30% số lần gọi, mẹ và bà chị dâu đều "ý tứ" xem đồng hồ. Nào tôi có ham "nấu cháo điện thoại" mà tại phí điện thoại "cấu" vào đồng lương gớm quá.
    Tôi đi Tây, tưởng "kinh tế" cho gia đình mấy năm sinh viên. Nào đâu đúng thời kỳ khó khăn. Việt nam qua thời "tem phiếu" từ lâu mà nước Nga bắt đầu "talon"*. Tháng 2 kg đường, 7 lạng thịt, 2 chai vôtka là tiêu chuẩn sinh viên! "Talon" đường, rượu tạm đủ còn thịt thiếu nặng. Ra chợ, có đấy, nhưng học bổng eo hẹp. Chẳng nhẽ để con gái chết đói ở đất nước Xã hội chủ nghĩa, mẹ tôi đành tiếp viện. Năm năm "hạch toán" ra chắc cũng lõm của mẹ tôi ối. Biết thân, biết phận, về nước tôi không dám làm mình, làm mẩy "quen ở Tây" thế nọ, thế kia. Chỉ duy nhất cái "màn tra tấn" 6 giờ sáng bị khua bằng đủ âm thanh "nội" "ngoại" là tôi "choáng" hẳn. "Nội" là tiếng mẹ tôi mở cửa sắt đi tập thể dục, chị dâu tranh thủ sáng có nước bơm giặt giũ. Xô chậu "duyệt binh" xủng xoảng ra trữ nước dùng trong ngày. "Ngoại" là tiếng rao bán. Từ "mỳ nóng", "bánh cuốn", "xôi" các loại đến gạo tẻ, gạo nếp "tên tuổi" nghe như tiếng Thổ, hoặc mắm muối kèm mùi khó tả... Điên nhất là ông mãnh "mỳ nóng" sáng nào cũng như "đồng hồ Tây". Nó đứng dưới cửa sổ tôi gào "mì nóng" lanh lỏi, kết thúc bằng chữ "ròn". Chao ôi, khâm phục độ nẩy của lưỡi nó.
    Đồ rằng, cả miền Bắc có mình nó biết phát âm chữ R! Không trốn được những âm thanh đó, tôi chúi đầu vào đống chăn chịu đựng qua "cơn bĩ cực". Nhưng giờ "thái lai" đến là lúc mẹ tôi đi tập thể dục về. Nhìn con gái còn "giương đò", bà lại ca "dậy sớm có lợi cho sức khỏe" là lá la... Thôi thà dậy béng cho xong.
    Chuyện xin việc không thể gọi điện thoại. Tôi đã qua bài học thứ nhất khi tổng kết thông tin qua điện thoại là con số 0 tròn trĩnh. Mấy người trực điện thoại hoặc nhấm nhẳng hoặc chẳng trả lời câu nào cho ra hồn.
    Tôi mò tới "Trung tâm giới thiệu việc làm" và thấy ngay mình là con ngớ ngẩn. Vừa lộ "tốt nghiệp ở Nga về", họ hỏi ngay:
    Sao không ở lại, về làm gì?
    Làm việc.
    Việc gì mà làm?
    Tôi trố mắt nhìn họ, thầm điểm lại xem mình có vào nhầm chỗ.
    Ở đây không giới thiệu việc à? Sao ngoài kia cả chục người làm hồ sơ?
    Họ làm hồ sơ xin đi ra nước ngoài lao động, làm ăn. Đi Hàn quốc, Libi, Iran... có cả đi Nga đấy. Cô có muốn...
    Tôi xua tay cám ơn rồi chuồn thẳng ra cổng.
    Bài học thứ hai. Tránh lai vãng ở "Trung tâm giới thiệu mờ ám". Không khéo bị lẫn vào hàng ngũ các cô gái "sính" chồng Đài Loan.
    Sau hai bài học, 50% nhiệt tình "phục vụ đất nước" đã đi tong. Tôi chuyển sang "xu hướng" nghe ngóng chứ không đâm đầu làm theo báo nữa. Người thân mong ngóng tôi về sau những năm xa cách, qua 5 tháng, tình cảm cũng vơi đi. Đến mẹ tôi còn sốt ruột khi thấy con gái thất nghiệp nằm chỏng gọng ở nhà. Bà rỉ rả "nhàn cư vi rồi đấy con ạ". Đúng quá, nhàn đến "rách việc" đây. Sáng chiều cơm nước. Từ ngày tôi về, tự dưng "Osin" về quê. Chả hiểu bà chị dâu tốt nghiệp khoa kinh tế ở đâu mà giỏi tính thế. Tôi hậm hực cũng chịu, nhăn nhó mẹ tôi chả "hát" nửa tiếng đến ong thủ mất. Bạn bè, đứa có việc đi cả ngày, đứa chưa có việc lại có người yêu, chồng con. Tôi trơ thổ địa, chẳng nhẽ trách ông Trời. May còn dăm ba đứa "lơ lửng giữa trời". Tối tối tôi xách xe chạy qua nhà chúng tán gẫu, chia xẻ "mánh khóe sống đời". Tôi hiểu giờ người ta xin việc là xin vào chỗ có "mầu".
    "Mầu" là bổng lộc. Khoản này không thể có ngay khi mới làm mà phải nhích lên "lão làng". Không phải ai cũng nhấp nhổm lên được. Chỉ những "tinh hoa" thôi. "Mầu" nữa là "mầu đi Tây" theo suất "nâng cao". Tụi bạn tôi may mắn có việc thấy chí tiến thủ của chúng nhuộm sắc "hướng ngoại". Chúng cong mông theo các lớp tiếng Anh, tiếng Pháp như lũ "sống gấp", xem ngoại ngữ là cái "cánh" mang chúng ra bầu trời tự do. Sau mấy tháng "thất nghiệp" từ một con "Nga ngố" tôi kết hợp tính nói thẳng, nói thật của Tây với ngoa ngoắt của mấy bà hàng rau, hàng thịt mà mỗi ngày hai lần tôi nhẵn mặt thành một dạng "củ chuối" mà mẹ tôi không chấp nhận được. Bạn bè bầu tôi là "huấn luyện viên phụ huynh" tầm cỡ. Từ chỗ mẹ tôi muốn lấy lại hình ảnh đứa con gái út thùy mị của trước ngày đi Tây, chuyển sang tôi "biến" bà phải chấp nhận triết lý "cái gì cũng có thể với con gái mình", thậm chí là cướp biển! Một kết quả đôi bên cùng có lợi. Tôi được tự do, mẹ tôi khỏi thấp thỏm khi khuya khoắt. Nhưng một cái lợi nữa mà tôi chưa lường được. Tình trạng "bụi đời" của tôi khủng bố tinh thần cả nhà nên họ huy động toàn bộ các mối quen biết họ hàng từ "bắn đại bác" đến "phi dao" để tìm việc cho tôi.
    (tiếp)
  10. g8ubvn

    g8ubvn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/03/2004
    Bài viết:
    683
    Đã được thích:
    1
    Vào một bữa cơm chiều, ông anh trai yêu quý thông báo một tin quan trọng rằng ông giám đốc, bạn cũ hồi phổ thông, dù mới tìm lại nhưng có nhiều duyên nợ, nhận tôi vào công ty ông ta. Mà đó là công ty nhà nước trăm phần trăm, thuộc Bộ khoa học và Công nghệ môi trường cơ mà. Cả nhà xôn xao, khởi sắc. Tôi cũng hí hửng như sắp thành "ông nọ, bà kia".
    Thêm bài học thứ ba. Muốn xin được việc phải quen biết. Tổng quát, muốn được bất kỳ việc gì đều phải có "quan hệ". Cứ kiểm chứng bằng những buổi tôi "đánh quả" nhà bạn bè là biết. Chị dâu hay mẹ tôi đi chợ, y rằng bọn bán hàng nó giúi cho rau già, bí xơ, thịt dai nhoách. Không có "quan hệ khách hàng thường xuyên" tôi xây dựng mấy tháng nay làm sao có đồ ăn ngon. Tôi giờ ra chợ mua cả tuần không trả tiền là cứ vô tư. Quen thế, không chừng khi nào cưới, tôi phát đại cho chúng thiếp mời cũng chẳng có gì muối mặt hết! Ông anh giục tôi tới Bộ Giáo dục và Đào tạo xin giấy chứng nhận tốt nghiệp làm hồ sơ. Tôi ngoạc mồm cãi "bằng sờ sờ ra còn chứng nhận, chứng nhiếc gì" liền bị cả nhà xúm vào sỉ vả ác liệt. Mỗi người một giọng lên lớp hòng dẹp cái thói "ngông nghênh" của tôi.
    Mười giờ sáng tôi có mặt ở cổng Bộ Giáo dục và Đào tạo. "Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người" có khác, nhà cửa của Bộ đàng hoàng, khang trang. Khu vườn thênh thang giữa thủ đô tấc đất, tấc vàng nhìn sướng mắt. Tôi tiến đến khu nhà 5 tầng, bắt đầu một chuỗi những "xin lỗi chú", "xin lỗi cô" và cuộc "việt dã" theo cầu thang. Giờ tôi mới biết người Việt nam nào có tính "nhúng mũi" vào chuyện người khác. Tất cả các câu hỏi của tôi đều được trả lời u ơ "không rõ", "hình như". Tôi khùng người vì leo thang nhưng ngộ ra vì sao mẹ tôi về hưu rồi còn tập chạy(!). Cuối cùng tôi cũng mò ra phòng phụ trách lưu học sinh tốt nghiệp. Tôi gõ cửa dõng dạc, bước vào sau tiếng hừm. Tôi chào lịch sự dù chỉ nhận lại chiếc gật hay lay động cơ cổ.
    Cô cần gì?
    Một trong hai người đàn ông đang đọc báo hất hàm hỏi.
    Thưa, cháu xin chứng nhận tốt nghiệp để làm hồ sơ xin việc.
    Về bao giờ?
    Dạ, gần một năm.
    Sao giờ mới lên đây?
    Dạ... chẳng ai bảo cháu phải lên ngay cả.
    Cô này vô tổ chức, nguyên tắc về nước phải báo cáo ngay, còn chờ ai bảo.
    Bị mắng "ngứa tai" lắm nhưng bài học cả nhà dạy hôm qua còn nguyên nên tôi im như hến. Tôi rút bằng, sổ điểm cùng giấy sứ quán cấp trình ông ta. Ông ta cầm tấm bằng, không đọc mà lật qua, lật lại. Lật chán ông quay nhìn tôi. Nhìn như đánh giá mặt hàng, không khác gì tôi chọn cá. Thậm chí còn bĩu môi. Tôi nghĩ, ông này mua cá mà "thể hiện" thế, bọn hàng cá chửi cho tanh người. Nghĩ gì thì nghĩ tôi vẫn làm mặt khép nép. Chợt ông ta ném bẹt cả bằng lẫn giấy tờ của tôi xuống bàn, hỏi gọn lỏn:
    Học gì? Ở đâu?
    Dạ kinh tế, trường Plekhanov ở Matxcơva.
    Học từ năm nào? Tốt nghiệp năm nào?
    Dạ... những điều đó có cả trong bằng rồi, sao chú còn hỏi.
    Tôi hỏi là việc của tôi. Cô không trả lời được phải không?
    Ông ta ngẩng nhìn tôi mãn nguyện. Chả hiểu ông ta phát minh được cái quái gì từ mấy câu hỏi trẻ con đó mà mắt ông chợt ánh lên ranh mãnh.
    Cô học hành cái gì. Sang chỉ lo đi buôn, bằng thì mua.
    Tôi há hốc mồm còn chưa tin ông ta đang "vu cáo" mình. Ông ta dồn tiếp:
    Cô nói tôi nghe, bằng này cô mua bao nhiêu?
    Đến nước này tôi chịu hết nổi. Bao kinh nghiệm cãi nhau với mấy bà ngoài chợ chợt loang loáng trở về. Tôi vênh mặt không kém ông ta, mắt cũng "đèn pha ôtô" xoáy áp đảo:
    Chú nói bằng này giả? Chú nói bằng này mua? Nghĩa là bảng điểm cũng giả, giấy chứng nhận của chú trưởng phòng Lưu học sinh Matxcơva cũng mua nốt. Vậy chú làm ơn ghi cho cháu mấy chữ vào đây. Tiện ký và đóng dấu luôn cho cháu. "Nói có sách, mách có chứng", mai kia có người sang Matxcơva, cháu kiểm chứng lời chú.
    Vừa nói tôi vừa rút xoạch tờ giấy và cây bút đặt trước mặt ông ta. Ông ta đứng bật dậy, há hốc mồm chẳng khác gì tôi lúc trước, lắp bắp:
    Cô... cô ăn nói với tôi thế hả. Giọng lưỡi con buôn...
    Chú nhìn người như thần. Cháu học kinh tế chú nói đi buôn. Bằng chú lật qua mà biết giả, thật kém gì người buôn "xanh"...
    Ông ta đập bàn đánh rầm:
    Cô tưởng đây là chợ, cô phát biểu vô tổ chức... biết đây là đâu không?
    Tôi suýt nữa cũng học bà bán thịt bò kèm 70% thịt trâu ngoài chợ chống tay vô hông, "quạc" lại:
    Cháu biết... thì chỉ có chợ mới nói "giả, thật, giá bao nhiêu" chứ.
    Mặt ông ta đỏ rần như người có triệu chứng huyết áp "quá tải". Tôi trót "cưỡi lưng hổ", tự biết không đường lui. Cuộc đấu khẩu sẽ đến đâu nếu không có tiếng cười của người đàn ông thứ hai trong phòng. Cả hai "đối thủ" cùng dồn mắt sang ông ta. Người đàn ông chậm rãi tới bên tôi. Nét mặt hòa nhã nhưng mắt giấu vẻ khoái chí sau cặp kính.
    Cháu nói với chú Đạo thế là không được. Chú Đạo người lớn chẳng chấp cháu "trẻ người, non dạ" làm gì. Đứa nào mới đi Tây về chẳng thế. Đưa bộ copy đây chú vào sổ. Chiều mai lên lấy giấy ở phòng 32. Thôi, chưa xin lỗi chú Đạo còn chờ gì?
    Nghe vậy là tôi đủ "thông minh" hiểu ý. Một trọng tài kinh nghiệm thổi còi đúng lúc nhắc hai cầu thủ "fair play"! Tôi chuyển tần số lời nói:
    Chú Đạo bỏ qua cho cháu mấy lời láo lếu vừa rồi. Ở nhà cháu vẫn bị mẹ mắng suốt vì tội cãi bướng mà. "Chú Đạo" kia mặt vẫn đỏ nhưng lẽ nào không "miễn cưỡng bắt tay đối thủ". Ông ta lầm lỳ chẳng ra gật, ra lắc ngồi xuống cầm tờ báo đọc tiếp. Tôi lại gần người đàn ông mang kính để ký vào sổ, khẽ nói nhỏ:
    Cháu cám ơn chú nhiều.
    Ông ta mỉm cười với tôi:
    Molodec! (Cừ lắm!)
    Bữa cơm chiều, tôi "tường thuật" lại chuyện "chú Đạo". Chị dâu tôi khoái bất ngờ tới mức trước mặt mẹ chồng dám vỗ đùi đôm đốp. Tôi ngờ rằng bà này cũng từng bị cái Bộ kia "đì" rồi nên giờ được "trả thù quá khứ". Mẹ và anh tôi nhăn nhó. Mãi sau mẹ mới chép miệng:
    Mày thật chả khác ****** ngày xưa.
    Bố tôi ra đi sớm khi tôi mới 10 tuổi. Tôi chẳng còn nhớ nhiều về bố. Nhưng tôi tin, nếu ông còn, ông sẽ xoa đầu con gái rượu chứ chẳng mắng đâu.
    Đầu tuần, theo lời ông giám đốc tôi đến cơ quan làm việc. Không biết nếu tôi đi làm dâu mẹ tôi có lo như tối hôm trước ngày tôi đi làm. Bà đi ra nhắc, đi vào dặn. Anh trai tôi răn đe:
    Mày làm thế nào cho tao còn gặp lại được bạn bè. Bớt mồm đi. Người ta hỏi, trả lời cho ngoan ngoãn. Lớn rồi, nghe hỏi phải biết ý họ mà trả lời.
    Con bạn thân đọc "lesson" cho tôi lĩnh hội. Nào bánh kẹo, thuốc lá, trà ra sao, chào ai cô chú, ai anh chị... Đặc biệt khoản "ngoại hình":
    Mặc đầm cho nữ tính. Đầm dài bớt ganh ghét của đồng nghiệp nữ nhưng mất cổ động viên nam. Độ ngắn của đầm tỉ lệ thuận với trình độ văn hóa.
    Tôi lục tung valy tìm ra chiếc đầm xanh. Màu hơi ngớ ngẩn nhưng có vẻ nữ tính. Độ dài của nó vừa khéo để không ***y cái đầu gối củ lạc, lại chứng tỏ tính kín đáo của bằng Đại học.
    (tiếp)

Chia sẻ trang này