1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bạn đã làm gì cho Thái Nguyên ... hôm nay & ngày mai

Chủ đề trong 'Thái Nguyên' bởi quyetlan, 13/02/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. hoathep

    hoathep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2003
    Bài viết:
    1.958
    Đã được thích:
    1
    Lý thuyết về nền văn minh
    Trong bức thư gửi một người bạn ngày 23 tháng 2 năm 1874, Fukuzawa viết:
    "Tôi sẽ không tiếp tục công việc dịch nữa. Sức khoẻ của tôi đã khá hơn và nếu tôi không tiếp tục nghiên cứu thì kiến thức của tôi sẽ dần dần cạn kiệt mất. Tôi sẽ bỏ ra khoảng một năm cho các nghiên cứu của mình".
    Thời kỳ này, ông đọc nhiều sách để hiểu thêm về nền văn minh châu Âu, như những cuốn sách của Buckle và Guizot, đọc cuốn Chính quyền đại diện (7), và nhiều tác phẩm khác của các sử gia Nhật Bản. Một năm sau đó, tác phẩm Văn minh khái luận ra đời. Không giống như các tác phẩm khác với mục đích khai sáng dân chúng, ông dành cuốn sách này cho các tri thức Nhật Bản. Các trí thức Nhật Bản khi đó có những luồng tư tưởng khác nhau, một số người rất coi trọng hình mẫu lý tưởng của văn minh phương Tây, trong khi những người khác miễn cưỡng chấp nhận, thậm chí chống đối những giá trị và nguyên tắc hiện đại. Vì lý do đó, ông viết tác phẩm này nhằm thuyết phục tri thức Nhật Bản chấp nhận quá trình hiện đại hóa.
    Văn phong của tác phẩm mang tính học thuật, hùng biện và trình bày mọi quan điểm, vì vậy không dễ hiểu. Tuy nhiên, mục tiêu chính của ông có thể được nhận thấy rõ, đó là: tự chủ và độc lập dân tộc. "Văn minh" vừa là mục đích vừa là biện pháp để giành được độc lập.
    Vậy "văn minh" là gì? Ông viết:
    ?oVăn minh, trong nghĩa rộng không chỉ là những tiện nghi hàng ngày đáp ứng nhu cầu của con người mà còn là việc hoàn thiện các kiến thức và trau dồi đạo đức để nâng cuộc sống của con người lên một tầm cao mới [....] [Như vậy] văn minh bao gồm cả những tiện nghi vật chất và ý thức. Cuối cùng, văn minh có nghĩa là sự tiến bộ cả về kiến thức và đạo đức của con người?
    Fukuzawa chú trọng vào giải thích sự khác biệt giữa kiến thức và đạo đức. Ông định nghĩa đạo đức là những nguyên tắc xử thế đúng đắn, còn kiến thức là khả năng hiểu biết. Những định nghĩa này đã được cụ thể hóa để tránh bất kỳ sự liên tưởng nào với tư tưởng tân Nho giáo. Triết lý của Fukuzawa là một bước đột phá khỏi tư tưởng truyền thống.
    Giáo dục truyền thống Nhật Bản rất coi trọng đạo đức cá nhân và sự nhân nghĩa được nói đến trong các sách kinh điển của Trung Hoa. Triết học Trung Hoa chú trọng vào sự cai trị, và cho rằng những người có đức hạnh, thường là vua hoặc hoàng đế, sẽ cai trị các thần dân của mình. Do không được giáo dục, nên người dân hoàn toàn tôn sùng và phụ thuộc vào Hoàng đế. Phần lớn các thầy giáo Nhật Bản đều dạy các học trò đọc sách, nhưng lại không khuyến khích họ có những suy nghĩ mới mẻ, độc đáo. Những môn học như kinh tế chính trị bị coi là dung tục, và không thích hợp với học trò. Việc giảng dạy terakoya khá thực tế, nhưng lại không khoa học. Kiến thức thu được ở trường chỉ nhằm mang lại lợi ích và trí tuệ cho từng cá nhân.
    Nhiều thế kỷ trước đó, đạo Phật ở Nhật Bản dần mất đi quyền lực và vị trí của mình. Các tăng ni cũng chỉ là những thần dân dưới quyền lực Shogun của dòng họ Tokugawa. Do đó, không chỉ những nhà nho, tăng lữ mà ngay cả những thường dân và samurai đều tuân theo nguyên tắc kế tập, nên đa phần đều thờ ơ với các vấn đề xã hội. Họ ngây thơ và mù quáng trung thành với thế lực cai trị, không hề dám nghĩ đến những hành động vượt ra ngoài khuôn phép đó. Fukuzawa coi đây là điểm yếu nhất trong nền văn minh Nhật Bản.
    Trong suy nghĩ của ông, đạo đức và kiến thức có thể chia thành hai phần, của cá nhân và của xã hội. Ông cũng tin rằng, con người có một lòng chính trực bẩm sinh và một tài năng tiềm tàng. Trong khi trường học có thể giúp con người thu nhận kiến thức, thì trường học lại không thể giúp con người biết cách sử dụng đạo đức của bản thân. Nhưng kiến thức cá nhân có thể khuếch tán vào xã hội đển biến thành tri thức của cả cộng đồng. Con người phải công nhận những nguyên tắc kinh nghiệm và khoa học, không chỉ đối với khoa học tự nhiên mà còn đối với cả khoa học xã hội. Fukuzawa viết: ?oTrong văn minh phương Tây, cơ cấu xã hội bao gồm nhiều lý thuyết khác nhau, phát triển đồng thời, tiệm cận dần đến nhau và cuối cùng hợp nhất thành một nền văn minh. Chính quá trình này hình thành nên sự tự do và độc lập?. Trong khi tư tưởng Nhật Bản tập trung vào nhiệm vụ không thể thực hiện được là hình thành đạo đức xã hội thì phương Tây chú trọng phát triển kiến thức cho người dân. Chính vì thế, Fukuzawa rất ca ngợi giáo dục phương Tây và phê phán phương pháp dạy Khổng giáo truyền thống của đất nước ông.
    Về mặt này, rõ ràng nền văn minh Nhật Bản đã bị tụt lại đằng sau phương Tây. Theo thuyết phát triển của loài người qua từng giai đoạn, Nhật Bản và Trung Quốc chỉ mới ở giai đoạn "bán văn minh". Tuy "tiến bộ" và "lạc hậu" chỉ là những thuật ngữ tương đối, nhưng khoảng cách giữa phương Tây và phương Đông là rất lớn. Việc chính quyền chỉ mua vũ khí hiện đại và máy móc không thể làm cho nước Nhật đuổi kịp phương Tây, bởi văn minh là sự phát triển của tinh thần nội tại, là đạo đức và kiến thức của toàn dân tộc. Vì vậy, ông kết luận rằng ?oVăn Minh là mục đích của chúng ta?.
    Trong chương cuối của cuốn Văn minh khái luận, Fukuzawa quay trở lại với vấn đề "Độc lập dân tộc", một mối quan tâm thật sự cho tất cả trí thức Nhật Bản. Ông tin rằng, Nhật Bản chỉ là một quốc gia Viễn Đông nhỏ bé lúc bấy giờ, và do đó không thể đòi hỏi một sức mạnh quân sự lớn. Ông kết luận:
    ?oHơn nữa, những tranh luận rằng, chính thể quốc gia là đạo Thiên chúa hay Khổng giáo [?] đều không thể được dân chúng ủng hộ. Tôi nói rằng, chỉ có một thứ để đạt được mục đích của chúng ta và tiến tới một nền văn minh [....]. Đó là không thể bảo vệ nền độc lập bằng cách nào khác ngoại trừ việc tạo dựng nền văn minh cho nước Nhật?.
    Những năm khó khăn, 1877- 1881
    Số lượng sinh viên của trường Keio, từng lên tới con số hơn 300 trong khoảng thời gian từ 1871 đến 1876, một lần nữa lại giảm xuống, một phần do tình hình bất ổn trong nước Nhật. Do phần lớn sinh viên đều thuộc dòng dõi samurai, nên số tiền chi tiêu cho việc học bị ảnh hưởng bởi quyết định của chính phủ vào năm 1871. Đó là việc bãi bỏ các lãnh địa, giảm bớt các đặc ân và thu nhập của các lãnh chúa và chư hầu. Quá trình tịch thu tài sản này diễn ra trong 5 năm. Tầng lớp shizoku (sĩ tộc) được cấp một khoản tiền đền bù nhưng rất nhỏ so với số tiền cấp cho kazoku (quý tộc cấp cao) và các shizoku lớp trên. Đa phần các shizoku bậc trung và thấp hơn đều không thoả mãn với cải cách này. Chỉ riêng Fukuzawa lại rất mãn nguyện thừa nhận mình là một người bình dân (heimin) và từ chối mọi sự đền bù.
    Trong thời kỳ này, các học trò của Fukuzawa, phần lớn là samurai đều buộc phải bỏ học vì những đặc quyền không còn, vì chiến tranh và sự nghèo đói ngày càng tồi tệ do lạm phát gây ra. Một số đã quay trở về Satsuma tham gia vào cuộc nổi loạn ở đó và đều bị thương hoặc bị giết. Trong tình trạng cực kỳ khó khăn về tài chính, Fukuzawa phải bỏ tiền túi để phụ thêm vào ngân quỹ của trường và kêu gọi các khoản vay từ chính phủ hoặc các cá nhân. Tuy nhiên, không một ai sẵn lòng cho trường Keio vay tiền, thậm chí một số còn đề nghị giải thể. Nhưng noi theo gương ông, các giáo viên trong trường đã tự nguyện cắt giảm hai phần ba tiền lương của mình. Nhờ vậy, số sinh viên dần dần tăng từ 200 năm 1878 lên 500 sinh viên năm 1881. Điều đáng chú ý là tỷ lệ những sinh viên thuộc tầng lớp bình dân đã tăng từ một phần ba lên hơn một nửa vào năm 1875. Theo Fukuzawa phỏng đoán, chính do nạn lạm phát thời hậu chiến mà một số gia đình nông dân trở nên giàu có đã đủ tiền cho con cái họ theo học ở trường Keio.
    Vì thu nhập của chính phủ phụ thuộc chủ yếu vào thuế đất cố định, nên chính phủ luôn phải đối mặt với tình trạng thâm hụt tài chính. Để cắt giảm chi tiêu, chính quyền quyết định bán nhiều công ty, nhà máy của nhà nước với một giá rẻ đáng ngạc nhiên. Điều này khiến nhiều nhà lãnh đạo kịch liệt chỉ trích chính phủ. Trên báo chí xuất hiện tin đồn Fukuzawa cùng với sự giúp đỡ tài chính của Iwasaki Yataro (8) chủ của Tập đoàn Mitsubishi đang mưu đồ tiến hành đảo chính cùng với Okuma (9). Để đối phó, Ito Hirobumi (10) đã sa thải Okuma khỏi nội các. Nguyên nhân thực sự cho cuộc xung đột chính trị này là việc tranh giành quyền kiểm soát cơ quan lập pháp để xây dựng bản Hiến pháp theo ý mình. Người nào nắm được quyền kiểm soát, trên thực tế, sẽ là thủ tướng. Một số nhân vật tốt nghiệp từ trường Keio theo phái của Okuma đã đề xuất chế độ quân chủ lập hiến theo mô hình nước Anh, trong khi phe Ito lại muốn theo mô hình nước Phổ. Phe Ito luôn phải đối phó, dè chừng Fukuzawa và trường Keio, vì Fukuzawa rất tích cực ủng hộ các chính sách của Okuma.
  2. hoathep

    hoathep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2003
    Bài viết:
    1.958
    Đã được thích:
    1
    Những phê bình và nhận định
    Sau khi giành được chiến thắng về chính trị, Ito đã hoãn việc xây dựng Hiến pháp và đóng cửa Nghị viện trong 10 năm, đồng thời hủy bỏ việc bán tài sản của nhà nước. Trước khi chia rẽ, Ito, Okuma và các thành viên khác của chính phủ đã thỏa thuận cùng với Fukuzawa mở một tờ báo nhằm thúc đẩy việc sớm thiết lập Nghị viện, nhưng kế hoạch này đã bị gác lại. Fukuzawa quyết định tiến hành một mình với sự xuất bản tờ Jiji-shimpo ngày 1 tháng 3 năm 1882. Trong bài báo mở đầu, ông tuyên bố Thời Sự Tân Báo sẽ là một tờ báo độc lập và không phe phái. Kể từ đó, hầu hết các bài viết của Fukuzawa được đăng trên tờ Jiji-shimpo. Ông chú trọng đến tất cả những vấn đề đương thời như chính trị, tình hình trong nước và quốc tế, kinh tế chính trị, giáo dục và chính sách giáo dục, nguyên tắc đạo đức, đặc biệt là quyền phụ nữ... Những bài báo xuất bản của ông tên tờ Jiji-shimpo chiếm tới hơn một nửa trong số 22 tập sách tuyển tập các tác phẩm của ông.
    Nhìn chung, các tác phẩm của Fukuzawa đều hướng tới tự do cá nhân và độc lập dân tộc. Tuy nhiên, thậm chí ngay trong những năm 1870, các bài luận của ông về các vấn đề đạo đức liên quan đến lòng trung thành, tiền bạc... đã gây ra nhiều tranh cãi. Hơn nữa, gần đây xuất hiện nhiều bài phê bình, chỉ trích nhằm vào các bài báo của ông trong những năm 1880 và cả những năm sau đó. Những bài phê bình như vậy làm tăng sự nghi ngờ đối với mục tiêu và nhân cách thực sự của Fukuzawa. Phản ứng đối với những bài viết về châu Á của ông lớn đến nỗi làm lu mờ ảnh hưởng của những bài viết ít gây tranh cãi hơn, như những bài viết về sự bình đẳng của phụ nữ và đặt Fukuzawa vào vị trí mà có lẽ ông sẽ phải phản đối.
    Trong bài báo gây tranh cãi nhất Datsu-a-ron (Thoát Á Luận), viết năm 1885, Fukuzawa tuyên bố:
    "Do đó, chính sách cấp bách của chúng ta là không nên để phí thời gian chờ sự khai sáng của các quốc gia láng giềng (Triều Tiên và Trung Quốc) để cùng đi với họ trong quá trình phát triển của châu Á mà nên tách rời khỏi họ để gia nhập cùng các quốc gia văn minh phương Tây [?]. Chúng ta cần làm những gì mà người phương Tây đã làm".
    Ngày nay, độc giả có thể phản ứng với đoạn viết này. Tuy nhiên, nhận định đó cần được hiểu một cách đầy đủ hơn, nếu được xem xét trong một bối cảnh thích hợp. Thái độ dường như hiếu chiến của Fukuzawa phản ánh những quan hệ quốc tế đang thay đổi ở Đông Á trong thời kỳ đó. Hơn nữa, mối quan tâm của Fukuzawa đối với Triều Tiên là có nguồn gốc của nó.
    Kể từ năm 1881, Fukuzawa có quen biết với hai nhà cải cách Triều Tiên là Pak Yong-hyo và Kim Ok-kyun. Sau ba lần tới Nhật Bản trong khoảng thời gian từ năm 1882 tới 1884, Kim đã có quan hệ đặc biệt gần gũi với Fukuzawa, và ông đã nhận được rất nhiều lời khuyên và sự giúp đỡ từ Fukuzawa trong thời gian ở lại Nhật Bản. Fukuzawa khuyến khích Kim gửi những người có tài tới Nhật học và khuyên ông mở tờ báo để khai sáng cho dân chúng, tiến tới đòi độc lập, chủ quyền cho Triều Tiên từ Trung Quốc.
    Theo lời khuyên của Fukuzawa, bước đầu tiên, Kim đã gửi một nhóm sinh viên tới trường Keio, học viện quân sự và các trường học của Nhật Bản. Bước thứ hai, một tờ báo, nói chính xác là một bản tin của chính phủ, đã được xuất bản tháng 11 năm 1883, định kỳ ba lần một tháng, nhờ các nỗ lực của Kakugoro Inoue (1859-1938), người được Fukuzawa cử đến Triều Tiên vào tháng 12 năm 1882, làm cố vấn cho Vua Triều Tiên. Tuy nhiên, để đạt được mục tiêu thứ ba vô cùng khó khăn, sau cuộc nổi dậy chống Nhật năm 1882 của quân đội Triều Tiên, Trung Quốc đã tuyên bố quyền bá chủ của mình và thi hành chế độ kìm kẹp với Triều Tiên.
    Hy vọng về sự tiến bộ của Triều Tiên của Fukuzawa dần tan biến khi sự phụ thuộc của Triều Tiên vào Trung Quốc ngày càng tăng lên. Trong khi Nhật Bản đi theo con đường "duy tân", thì Triều Tiên và Trung Quốc lại chống lại. Quan điểm tách biệt khỏi châu Á của ông có thể được thông cảm phần nào khi biết rằng, trong nhiều năm, mọi nỗ lực của Fukuzawa đều hướng vào việc khai sáng và cải cách ở Triều Tiên. Sau năm 1881, ông viết rất nhiều bài về Triều Tiên, nhưng ông luôn nhấn mạnh đến chủ quyền và độc lập dân tộc. Ngược lại, trong bài Thoát Á Luận, ông cũng chỉ trích chủ nghĩa đế quốc của Trung Quốc.
    Sự quan tâm của Fukuzawa đến quyền lợi phụ nữ có thể thấy rõ trong rất nhiều bài viết của ông, và ngày này được tập hợp trong cuốn Fukuzawa Yukichi bàn về phụ nữ Nhật Bản. Đứng từ góc độ ngày nay, quan điểm về phụ nữ của ông vẫn có phần hạn chế, nhưng không ai có thể phủ nhận rằng ông là nhà tư tưởng Minh Trị duy nhất đã đấu tranh không mệt mỏi cho quyền bình đẳng của phụ nữ. Cuối những năm 1880, ông đã tập trung viết rất nhiều về đề tài này. Fukuzawa lên án những thói quen khinh thường phụ nữ của nam giới, tố cáo những vết tích vẫn còn tồn tại của chế độ đa thê, coi đó là những phong tục kém văn minh của xã hội Nhật Bản. Ông viết:
    ?oVì vậy, yêu cầu đầu tiên cần làm là dạy cho họ [phụ nữ] ít nhất là những điểm cơ bản về kinh tế và luật pháp sau khi họ đã được đào tạo cơ bản. Nói một cách hình tượng, việc đó giống như trang bị cho phụ nữ của xã hội văn minh một con dao găm để tự bảo vệ mình?.
    Tuy nhiên, quan điểm của Fukuzawa vẫn còn hạn hẹp. Chẳng hạn như ông chưa bao giờ đề xuất những hoạt động xã hội cho phụ nữ, cũng không chú ý đề cập đến những phụ nữ trong giai cấp lao động, khi phần lớn đều phải làm việc trong những điều kiện khốn khổ và sau cùng, ông đã không lên án nạn bán mình của các cô gái nghèo, hay nạn di cư ra nước ngoài của họ. Mặc dù quan niệm về quyền bình đẳng của phụ nữ của Fukuzawa còn nhiều hạn chế nhưng tư tưởng của ông vẫn được phụ nữ thời bấy giờ đánh giá cao. Trong bức thư gửi vợ Fukuzawa khi ông qua đời năm 1901, một người phụ nữ viết:
    "Mỗi lần đọc bài báo của Tiên sinh về phụ nữ Nhật trên tờ Jiji-shimpo, tôi đều biết ơn khi thấy Tiên sinh là người bạn thật sự của chúng tôi. Việc Tiên sinh mất đi thật sự là nỗi đau buồn vô hạn [..]. Với những giọt nước mắt, tôi chân thành hy vọng rằng những mong ước của Tiên sinh mãi mãi lan toả trên khắp đất nước của chúng ta."
    Với những công lao và đóng góp của mình, có thể nói rằng, Fukuzawa không chỉ là "người thầy" đối với các sinh viên của trường Keio mà còn của mọi người dân Nhật, cho đến tận ngày nay.
    Về tác giả: Nishikawa Shunsaku, giáo sư Kinh tế tại Trung tâm Kỷ niệm Fukuzawa cho các ngành học hiện đại ở Nhật Bản, Đại học Keio, Khoa Thương Mại. Ông cũng là tác giả của các cuốn sách Lịch sử phát triển Kinh tế Nhật Bản (1985); Fukuzawa và ba người học trò (1985) và nhiều bài báo về lịch sử kinh tế Nhật Bản.
    --------------------------------------------------------------------------------
    Chú thích:
    (7) Cuốn sách này sau đó đã được các học giả Nhật dịch và giới thiệu ra tiếng Nhật trong những năm đầu của công cuộc Duy Tân Minh Trị.
    (8) Iwasaki Yataro (1835-1885), người sáng lập hãng Mitsubishi, hãng tài chính công nghiệp lớn thứ hai của Nhật Bản.
    (9) Hầu tước Okuma Shigenobu (1838-1922): chính khách, từng hai lần làm Thủ tướng Nhật (1898; 1914-1916). Ông là người sáng lập Đảng Tiến bộ (Rikken Kaishinto) và trường đại học Waseda.
    (10) Ito Hirobumi (1841-1909): chính khách và Thủ tướng Nhật (1885-1888, 1892-1896, 1898, 1900-1901), người đóng vai trò quyết định trong việc xây dựng nhà nước Nhật Bản hiện đại. Ông góp phần soạn thảo bản Hiến pháp Minh Trị (1889) và tổ chức hệ thống lưỡng viện (1890). Ông được phong chức Hầu tước năm 1884 và Công tước năm 1907.
    Nguồn VnExpress
    www.eVan.com.vn
    http://evan.com.vn/Functions/WorkContent/?CatID=11&TypeID=54&WorkID=1055
  3. incomplete

    incomplete Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/09/2005
    Bài viết:
    1.318
    Đã được thích:
    0
    Buồn quá , những thứ này thì người ta đâu thích , thích những cái khác hơn .......
  4. hoathep

    hoathep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2003
    Bài viết:
    1.958
    Đã được thích:
    1
    Đọc lại trang trước nhé
    Được hoathep sửa chữa / chuyển vào 15:11 ngày 03/03/2006
  5. incomplete

    incomplete Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/09/2005
    Bài viết:
    1.318
    Đã được thích:
    0
  6. quyetlan

    quyetlan Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/01/2006
    Bài viết:
    2.609
    Đã được thích:
    0
    Sao lại không ai coi , Em chưa được đọc bài này , noí chung là được mở mang đầu óc , cảm ơn bác HoaThep nhe
  7. quyetlan

    quyetlan Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/01/2006
    Bài viết:
    2.609
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay chán quá lôi TOPPIC này cho moih người cùng bàn tiếp , Thực ra mình cũng như ban Minh hiếu http://www5.ttvnol.com/forum/Thainguyen/826929.ttvn để phát triển được Thái Nguyên mình cần có những người lãnh đạo giỏi , trẻ và năng động , thiết nghĩ TỈnh ta không có vụ nào tham ô, tỉnh ta là một tính trong sạch chúng ta nên nhìn thẳng vào sự thật , thực tế có phải vậy không ? Hãy sống hết mình để xứng đáng là con dân Thái NGuyên -- để Tỉnh ta ngày một tốt đẹp hơn .
  8. nghia_code

    nghia_code Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    26/08/2005
    Bài viết:
    395
    Đã được thích:
    0
    Nói phét
  9. thanhnam282

    thanhnam282 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/06/2005
    Bài viết:
    54
    Đã được thích:
    0
    Như chúng ta đã biết, hiện nay đến du lịch tại Thái Nguyên, du khách trong nước rất ít, nước ngoài thì càng hiếm mà chủ yếu là người trong tỉnh. Tại sao vậy? rất đơn giản, Thái Nguyên có quá ít điểm du lịch. Đẹp nhất và được đầu tư nhiều nhất vẫn là khu du lịch Hồ Núi Cốc, còn lại các khu khác hầu như là tự phát hoặc chỉ có lễ tết mới có khách.
    Nguyên nhân là do đâu?
    Về khách quan: Nhìn trên bản đồ ta thấy đường quốc lộ 3 và quốc lộ 1 đi ngang qua Thái Nguyên, dân Hà Nội đi du lịch tuột lên Lạng Sơn (chợ Đông Kinh, cửa khẩu Tam Thanh, Động Tam Thanh) và Bắc Kạn (hồ Ba Bể) hết. Thái Nguyên chỉ là chạm nghỉ chân của du khách một ngày mà thôi. Ngoài ra, ở Thái Nguyên, địa danh du lịch không ít, nhưng chẳng mấy người làm du lịch nên du lịch cũng có đợt (đặc biệt là khu ATK Điịnh Hoá). Còn các khu du lịch tưởng chừng phát triển như khu Núi Cốc thì lại quá ít nơi để khách lưu trú lâu (nhà nghỉ, khách sạn, quán ăn) thế nên cũng vắng teo.Các khu du lịch ở Thái Nguyên quá cách xa nhau cũng là một trở ngại cho việc phát triển du lịch
    Về chủ quan: Thái Nguyên là đất với sự có mặt của nhiều người dân, ở nhiều vùng khác nhau đến ở. Chính vì vậy, việc phát triển văn hoá du lịch ở đây cũng khó khăn. Hầu như không có. Văn hoá dân tộc Tày thì rải rác, khó tổ chức các tour đặc trưng.
    Người dân Thái Nguyên rất nồng hậu đón tiếp du khách. Mặc dù vậy, do việc chặt chém về giá cả quá mạnh tay nên du khách đến Thái Nguyên một lần rồi ra đi mãi mãi. Đây cũng là điểm yếu của Thái Nguyên cũng như các tỉnh có du lịch ở Việt Nam.
    Hệ thống khách sạn không đủ tiêu chuẩn, nhân viên không có trình độ, người dân ít có thiện chí trong giao tiếp, ít món ăn đặc trưng v.v... và nhiều, nhiều lý do khác đã làm cho du lịch Thái Nguyên tụt hậu xa so với các tỉnh khác.
    Vậy Thái Nguyên nên phát triển theo hướng nào?
    Dân đông cùng với 5 trường Đại học và nhiều trường Cao đẳng, vậy mà Thái Nguyên không thể phát triển dịch vụ lên hàng đầu. Từ xưa, Thái Nguyên đã phát triển theo con đường phát triển kinh tế là Công nghiệp, nông nghiệp và dịch vụ. Vậy Thái Nguyên trong tương lai có thể thay đổi cơ cấu này hay không?
    Xét về mọi mặt, Thái Nguyên có thể phát triển theo con đường Dịch vụ, Công nghiệp và Nông Nghiệp. Nhưng đến nay, với sự lãnh đạo hết sức tài tình của những người lãnh đạo tỉnh Thái Nguyên thì điều đó còn rất xa vời.
    Tiếc là tôi không thể ngồi lâu trên mạng để mà lan man chuyện này. Rât mong bà con đóng góp ý kiến

Chia sẻ trang này