1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

bạn nghĩ gì ?

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi ha_ma_mot_rang, 10/12/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ha_ma_mot_rang

    ha_ma_mot_rang Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    19/10/2002
    Bài viết:
    612
    Đã được thích:
    0
    bạn nghĩ gì ?

    CON YÊU MẸ LẮM



    "...Có những tháng ngày đã trôi đi qua

    Trăm năm hư vô đi tìm đất lạ

    Và đi kiếm một thiên đường xa quá

    Xa mịt mờ đến chết chẳng tìm ra

    Có những tháng ngày đã xa đã xa

    Đêm nay cô đơn ta ngồi nhớ lại

    Chuyện ngày xưa, làm tim ta tê tái

    Ôi ! Đến bao giờ ta mới trả hệt nợ ... trần ai"






    Ngồi nghĩ lại bài thơ con đã làm trong những tháng ngày cai nghiện tại Trung tâm Bình Triệu, không hiểu sao trong con bỗng dâng lên một cảm xúc khó diễn tả thành lời. Xa thật rồi, tất cả đều đã mất thật rồi. Hạnh phúc gia đình, tình yêu đôi lứa, năm học đầu sinh viên dỡ dang...để đổi lấy những lần lên cơn vật vã vì thiếu thuốc, những lần cạy tủ gia đình để... những lần nói dối gia đình để có tiền thoả mãn cơn nghiện của mình.Và điều đau xót hơn cả là đổi lấy một kết quả xét nghiệm HIV dương tính. Từng ngày con lặng lẽ đếm sinh mạng dần dần rời xa. Ngày đó con nghĩ rằng chỉ hút thử một lần thôi cho biết. Có ngờ đâu cái "thử cho biết đó" đã khiến cho cuộc đời mình dược rẽ sang một trang khác. "Thử một lần sao mà ghiền được..." cái suy nghĩ chết người cộng thêm những lời khích bác xúi dục của bọn xấu đã làm tất cả mọi ước của con tiêu tan như làn khói trắng mờ ảo của lần hút thử đấy. Mẹ ơi ! Giờ đây những giọt nước mặt quá muộn màng của con chỉ khiến làm cho mẹ đau xót thêm. Con còn nhớ, ngày đó lúc nhà mình còn nghèo, từ Bắc vào Nam định cư, mẹ với tấm bằng tốt nghiệp đại học loại ưu ở Nga nhưng vì chưa xin được việc làm nên hàng ngày mẹ vẫn tần tảo bán từng điều thuốc để nuôi con lớn khôn. Có lần cả nhà ta thiếu tiền mua gạo, nhưng mẹ nhịn đói nhường cho con nắm cơm. Với đầu óc của một đứa trẻ thơ, con cũng mơ hồ hiểu được cơn đau vì xuất huyết bao tử đêm đó của mẹ có lẽ cũng do chính vì sự làm việc quá nhiều của mẹ mà không ăn uống. Ngày con lên lớp ba, con nhớ có lần mẹ đã hỏi con "lớn lên con sẽ làm gì ?!", không nghĩ suy con đã trả lời lớn lên con sẽ làm thật nhiều tiền để nuôi mẹ, mua cho mẹ tất cả những món ăn ngon mà mẹ chưa được ăn. Mẹ mĩm cười và xoa đầu con. Thế mà giờ đây ... tre già phải khóc măng non ... Nằm thoi thóp trong khoa nhiễm E của bệnh viên Chợ quán. Con mới hiểu được con còn nợ mẹ nhiều quá. Cái nợ trần ai mà không bao giờ con còn có cơ hội để được trả. Con bất hiếu quá phải không mẹ ?!



    Đêm nay ! Cái đêm không biết thứ bao nhiêu con thức trắng để hồi tưởng lại những gì mình đã làm ! Lúc con mới bắt đầu chuyển sang qua chích, con nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ con chích chung kim với bất cứ người nào, dù có với cơn vã cách mấy. Thế nhưng có ngờ đâu, cái suy nghĩ, nhận thức của một thằng sinh viên đại học như con không đủ sức mạnh bằng sự cám dỗ, cơn vật vã của ma túy. Cái buổi tối nghiệt ngã ấy, con đã không ngần ngại đưa cánh tay của mình cho một thằng bạn chích chung. Và ... đó mẹ thấy không ... tất cả đều chỉ bắt đầu từ suy nghĩ "hút thử một lần sao mà ghiền được". Con không dám trách ai, con chỉ tự trách bản thân mình. Ân hận, thì đã quá muộn màng rồi mẹ ạ. Giai đoạn III như con có lẽ không còn sống nỗi được mấy tháng. Giờ này, nằm liệt giường tại đây con mơ rằng nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại để con có thể làm lại từ đầu thì chắc chắn rằng con sẽ chẳng bao giờ làm cho mẹ buồn đâu. Nhưng thời gian là đại lượng một chiều, chỉ có đi mà không bao giờ trở lại và điều đó cũng đồng nghĩa với việc...

    Thôi con mệt quá, căn bệnh phổi đang hành hạ xác thân con. Con đi nha mẹ, con sẽ phù hộ cho mẹ bình yên. Mẹ cố gắng chăm sóc cho các em và giữ gìn sức khỏe.Câu nói cuối cùng rmà con muốn nói với mẹ mà trước khi đi xa vào cõi vĩnh hằng là "con yêu mẹ lắm"

    đây là lá thư 1 thanh niên viết cho mẹ trong sự hối hận muôn màng.có những con người lỡ chân bước nhầm ,khi muốn quay lại thì đã muộn.
    Chúng ta hãy thông cảm và giúp đỡ họ.

    Who was the dog now?(blue)(size=6)

Chia sẻ trang này