1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bạn thích tác phẩm văn học nào nhỉ ? vào đây chia sẻ nhé..;)

Chủ đề trong '1984 Public' bởi PhongLA, 04/09/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. PhongLA

    PhongLA Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/10/2003
    Bài viết:
    1.163
    Đã được thích:
    0
    Bạn thích tác phẩm văn học nào nhỉ ? vào đây chia sẻ nhé..;)

    Có ai đọc sách không nhờ ?? Sách gì cũng đuwọc,thích thì post lên đây đi,post về nội dung sách,trích đoạn,cảm nghĩ...mải thoái luôn...chứ im im thế này mãi chán lém...
  2. PhongLA

    PhongLA Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/10/2003
    Bài viết:
    1.163
    Đã được thích:
    0
    Có ai đọc "Thương nhớ mười hai" của tác giả Vũ Bằng chưa nhỉ ?? Chắc cũng có người đọc rồi....có thấy hay không vậy ??
    "...lòng người xa nhà y như khúc gỗ bị mối ăn,mục nát từ lúc nào không biết.Trông bề ngoài thì không có gì khác lạ,nhưng cầm một nhành hoa khẽ đập thử vào mà xem:tiếng gỗ kêu nghe mệt mỏi,u buồn,mà nếu gõ mạnh thêm chút nữa,ta sẽ thấy gỗ vỡ tan,để lộ ra những tảng mục lỗ chỗ như tổ ong,tiết ra một thứ bụi vàng hanh hao,nhat nhẽo...."
    Thật sự trong số những quyển sách theo thể loại này mà mình đã đọc mình thích nó nhất ....không chỉ viết về những món quà phương Bắc,mà bên cạnh đó còn là tình yêu quê hương tha thiết,cả nỗi nhớ của tác giả.....ngay ca đến bây giờ,đọc lại mình cũng không hiểu mình thích cái gì trong cuốn sách đó nữa...cái đặc sắc của miền Bắc hay tấm lòng của tác giả nữa...mà khổ quá,không có khiếu viết văn,viết thế thôi...mệt
  3. PhongLA

    PhongLA Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/10/2003
    Bài viết:
    1.163
    Đã được thích:
    0
    Có ai đọc "Thương nhớ mười hai" của tác giả Vũ Bằng chưa nhỉ ?? Chắc cũng có người đọc rồi....có thấy hay không vậy ??
    "...lòng người xa nhà y như khúc gỗ bị mối ăn,mục nát từ lúc nào không biết.Trông bề ngoài thì không có gì khác lạ,nhưng cầm một nhành hoa khẽ đập thử vào mà xem:tiếng gỗ kêu nghe mệt mỏi,u buồn,mà nếu gõ mạnh thêm chút nữa,ta sẽ thấy gỗ vỡ tan,để lộ ra những tảng mục lỗ chỗ như tổ ong,tiết ra một thứ bụi vàng hanh hao,nhat nhẽo...."
    Thật sự trong số những quyển sách theo thể loại này mà mình đã đọc mình thích nó nhất ....không chỉ viết về những món quà phương Bắc,mà bên cạnh đó còn là tình yêu quê hương tha thiết,cả nỗi nhớ của tác giả.....ngay ca đến bây giờ,đọc lại mình cũng không hiểu mình thích cái gì trong cuốn sách đó nữa...cái đặc sắc của miền Bắc hay tấm lòng của tác giả nữa...mà khổ quá,không có khiếu viết văn,viết thế thôi...mệt
  4. usa11_9_2001

    usa11_9_2001 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/05/2002
    Bài viết:
    4.221
    Đã được thích:
    5
    Tui chỉ đọc manga thui có kể được không ........ đang theo dõi 2 bộ truyện thấy đỉnh đỉnh là Long phi Bất Bại và Hunter X
    Lonh phi là 1 đại tướng quân của 1 binh đoàn thiện chiến và máu lạnh ....... giết người thì khỏi nói .... không gớm tay sau 1 lần chiến đấu triều đình đã ra lệnh hạ sát tất cả đội viên của binh đoàn ..... mỗi Long Phi sót lại anh đã trả thù và bỏ chức quan bắt đầu con đường lang bạc giang hồ ........ 1 seri các tình tiết hấp dẫn và buồn cười vãi hàng kèm theo khiến bộ truyện hay cũng vãi phụ tùng luôn ...... đã ra đến tập 20 ai không đọc thì phí ........
    Bộ Hunter X thì ít gây cười nhưng nó phản ánh 1 góc nào đó của cuộc sồng mà chúng ta chưa biết những con người bình thường nhưng có võ công và phép thuật siêu đẳng họ cùng nhau đi tìm những khó báu chinh phục những thử thách nguy hiểm nhất .............. bộ chuyện xoay quanh 1 nhóm bạn trẻ khát khao cuộc sống và đi tìm chân lý vĩnh cửu ........ nếu để giải trí thì đọc cũng được , nhưng bộ Hunter X thực sự hay và hấp dẫn
    Xin hết
  5. usa11_9_2001

    usa11_9_2001 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/05/2002
    Bài viết:
    4.221
    Đã được thích:
    5
    Tui chỉ đọc manga thui có kể được không ........ đang theo dõi 2 bộ truyện thấy đỉnh đỉnh là Long phi Bất Bại và Hunter X
    Lonh phi là 1 đại tướng quân của 1 binh đoàn thiện chiến và máu lạnh ....... giết người thì khỏi nói .... không gớm tay sau 1 lần chiến đấu triều đình đã ra lệnh hạ sát tất cả đội viên của binh đoàn ..... mỗi Long Phi sót lại anh đã trả thù và bỏ chức quan bắt đầu con đường lang bạc giang hồ ........ 1 seri các tình tiết hấp dẫn và buồn cười vãi hàng kèm theo khiến bộ truyện hay cũng vãi phụ tùng luôn ...... đã ra đến tập 20 ai không đọc thì phí ........
    Bộ Hunter X thì ít gây cười nhưng nó phản ánh 1 góc nào đó của cuộc sồng mà chúng ta chưa biết những con người bình thường nhưng có võ công và phép thuật siêu đẳng họ cùng nhau đi tìm những khó báu chinh phục những thử thách nguy hiểm nhất .............. bộ chuyện xoay quanh 1 nhóm bạn trẻ khát khao cuộc sống và đi tìm chân lý vĩnh cửu ........ nếu để giải trí thì đọc cũng được , nhưng bộ Hunter X thực sự hay và hấp dẫn
    Xin hết
  6. MatNaSauGuong

    MatNaSauGuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/06/2004
    Bài viết:
    49
    Đã được thích:
    0
    Tên topic chả đúng nội dung zì cả. Mod đâu sao không sửa lại đi chứ?
    Tớ thì thích đọc sách kinh tế. Hôm nọ kiếm được quyển Nguyên lý Marketing, hay fết, nhưng mới đọc một tẹo thôi, thì bị cô tớ mượn mất rồi. Nói chung quyển đấy nó có các nội dung về Thương Hiệu khá chi tiết--->cái tớ đang quan tâm heheh...

  7. MatNaSauGuong

    MatNaSauGuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/06/2004
    Bài viết:
    49
    Đã được thích:
    0
    Tên topic chả đúng nội dung zì cả. Mod đâu sao không sửa lại đi chứ?
    Tớ thì thích đọc sách kinh tế. Hôm nọ kiếm được quyển Nguyên lý Marketing, hay fết, nhưng mới đọc một tẹo thôi, thì bị cô tớ mượn mất rồi. Nói chung quyển đấy nó có các nội dung về Thương Hiệu khá chi tiết--->cái tớ đang quan tâm heheh...

  8. chocopie2000

    chocopie2000 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/07/2002
    Bài viết:
    1.390
    Đã được thích:
    0
    o*`,,,thông cảm nhá....máy nhà tớ sao ý..o dùng được chức năng của mod..:D..mấy hum nữa sửa vậy...
    yep..tớ thích chuyện của Guy De Maupassant ...có ai đọc Viên mỡ bò chưa...tớ thích chuyện này lắm...ngày xưa đọc một lần roài làm mất cái quyển ý roài...Hè rồi mua được quyển Đêm Noel những lại o có Viên mỡ bò trong đó...để mấy hum nữa tớ post một truyện của GDM cho mọi người coi...:D..hay lắm ...
  9. chocopie2000

    chocopie2000 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/07/2002
    Bài viết:
    1.390
    Đã được thích:
    0
    o*`,,,thông cảm nhá....máy nhà tớ sao ý..o dùng được chức năng của mod..:D..mấy hum nữa sửa vậy...
    yep..tớ thích chuyện của Guy De Maupassant ...có ai đọc Viên mỡ bò chưa...tớ thích chuyện này lắm...ngày xưa đọc một lần roài làm mất cái quyển ý roài...Hè rồi mua được quyển Đêm Noel những lại o có Viên mỡ bò trong đó...để mấy hum nữa tớ post một truyện của GDM cho mọi người coi...:D..hay lắm ...
  10. chocopie2000

    chocopie2000 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/07/2002
    Bài viết:
    1.390
    Đã được thích:
    0
    Cái thùng con
    Chủ quán Sicô, bán hàng ăn ở Êprơvin, dừng xe ngựa trước trại của mụ Magloarơ. Đó là một gã cao lớn trạc bốn mươi tuổi, đỏ đắn, bụng phệ, nghe đồn là ranh ma.
    gã buộc ngựa vào cọc hàng rào, rồi vào trong sân. Gã có chút tài sản giáp với mảnh đất cảu bà lão, mà gã thèm muốn từ lâu. Có đến hai chục lần gã dạm mua, nhưng mụ Magloarơ khăng khăng từ chối. Mụ bảo :
    - Tôi sinh ra ở đây, tôi chết ở đây.
    Gã thấy mụ đang gọt khoai ở trước cửa nhà. Bảy mươi hai tuổi, mụ khô đét, răn reo, lưng còng, nhưng làm lụng dẻo dai như con gái. Sicô thân thiện vỗ vào lưng mụ, rồi ngồi xuống chiếc ghế đẩu cạnh mụ.
    - Thế nào! Bà lão, vẫn khoẻ chứ ?
    - Không đến nỗi, còn bác, bác Prôxpê ?
    - Ấy , Ấy ! đau nhì nhằng ; không thì cũng khá.
    - A`, tốt đấy !
    Rồi mụ chẳng nói gì nữa. Sicô nhìn mụ làm. Những ngón tay khoằm, khẳng khiu, cứng twụa càng cua, nhặt như quắp lấy các củ màu xám nhờ trong giỏ, và xoay xoay rất nhanh, gọt ra từng khoanh vỏ dài bằng con dao cũ mụ cầm trongbàn tay kia. Rồi khi khoai đã vàng nõn, mụ liền ném vào xô nước. Ba con gà mái dạn người, từng con xán vào tận bên váy mụ nhặt vỏ, rồi cun cút chạy đi, mỏ ngậm mồi.
    Sicô ra vẻ bứt dứt, ngần ngại, lo lắng, có cái gì ở miệng mà không thốt ra được. Cuối cùng, gã quyết định :
    - Này, mụ Magloarơ....
    - Bác cần gì hử ?
    - Cái trại này ấy mà, mụ vẫn không muốn bán cho tôi hở ?
    - Chuyện ấy thì không. Không được đâu. Dứt khoát rồi, dứt khoát, bác đừng nói lại nữa.
    - Chả là tôi tìm được cách thu xếp ổn cho cả hai đằng.
    - Gỉ vậy ?
    - Thế này nhé. Mụ bán cho tôi, ấy rồi mà mụ vẫn cứ giữ lấy nó. Mụ không hiểu a` ? Mụ nghe tôi bảo đây.
    Bà lão ngừng gọt khoai, cặp mắt tinh nhanh dưới đôi mi nhăn nheo nhìn gã chủ quán chằm chằm.
    Gã tiếp :
    - Tôi nói rõ nhé. Tôi cho mụ, mỗi tháng trăm rưởi quan. Mụ nghe rành chứ : mội tháng tôi đi xe ngựa đem đến đây cho mụ ba chục đồng êquy loại năm quan. và rồi chẳng có gì khác cả, chẳng có gì hết. Mụ vẫn ở nhà mụ, mụ không bận tâm gì về tôi, mụ chả nợ nần gì tôi sất. Mụ chỉ có việc lấy tiền của tôi thôi. Mụ thấy thế được không >
    Gã nhìn mụ với bộ dạng tươi cười, với bộ dạng vui vẻ...
    bà lão ngắm gã một cách nghi ngại, tìm xem cái bẫy ở chỗ nào. Mụ hỏi :
    - Thế món ấy, là phần tôi; nhưng phần bác, cái trại này; món ấy không đem trại cho bác chứ ?
    gã tiếp :
    - Mụ đừng lo chuyện ấy. Trời cho mụ sống được chừng nào thì mụ vẫn ở đây. Đây là nhà mụ. Có điều mụ làm cho tôi cái giấy chỗ ông công chứng, để rồi sau này tôi được hưởng. Mụ không con cái, chỉ có cháu họ mà mụ chả thiết mấy. Mụ thấy thế được không ? Mụ còn sống thì mụ cứ giữ gìn lấy tài sản của mụ, còn tôi cho mụ mỗi tháng ba chục đồng năm quan. Phần mụ có lợi thôi.
    bà lão vấn ngạc nhiên, lo ngại , nhưng bị hấp dẫn. Mụ đáp :
    - Tôi chả bảo là không. Có điều, tôi muốn suy ngẫm xem thế nào đã. Tuần sau bác đến bàn lại. Ý tôi sao tôi sẽ bảo bác.
    Thế là chủ quán Sicô ra về, hài lòng như vừa chinh phục được một vương quốc.
    Mụ Magloarơ đâm nghĩ ngợi. Đêm sau mụ không ngủ. Bốn ngày trời mụ như bị sốt vì băn khoăn do dự. Mụ cảm thấy rõ trong ấy có cái gì không gay cho mình, nhưng nghĩ đến ba chục êquy hàng tháng ...đến những đồng bạc thật cứ dốc vào tạp dề của mình ... từ trên trời rơi xuống cho mình như thế, chẳng phải làm gì, mụ bồn chồn thèm muốn.
    Mụ bèn đến gặp công chứng và kể lại chuyện. Ông ta khuyên mụ nhận lời với Sicô, nhưng đòi năm mươi êquy chứ không phải ba mươi đồng, vì trại mụ rẻ ra cũng đáng giá sáu ngàn quan. Viên công chứng bảo :
    - nếu bà sống mười lăm năm nữa, thì như thế gã chũng chỉ phái chả có bốn mươi lăm ngàn quan.
    Bà lão run lên khi nghĩ đến năm chục đồng êquy hàng tháng; những vẫn còn nghi ngiạ, sợ trăm ngàn điều bất ngờ, sợ những mưu ngầm, và mụ ngồi lại hỏi han đến tối, không dứt ra về được. Cuối cùng, mụ bảo viên công chứng thảo giấy tờ, rồi ra về bồi hồi rối loạn như thể vừa uống bốn bình rượu táo mới.
    Khi Sicô đến xem mụ trả lời ra sao, mụ để cho gã nài nỉ thật lâu, tuyên bố mình không ưng, song rất sợ gã không thuận đưa năm chục êquy. Cuối cùng, thấy gã nằn nì, mụ nói ra ý mụ.
    gã giật nẩy mình vì thất vọng và gã không chịu.
    Thế là, để thuyết phục gã, mụ bèn luận bàn về tuổi thọ của mình :
    - Chắc tôi chỉ dăm sáu năm nữa là cùng. Bảy mươi ba rồi, mà có khoẻ khoắn gì cho cam, Tối hôm nọ, tôi tưởng mình đứt. người cứ như rỗng ra, họ phải khiêng tôi vào giường đấy.
    Nhưng Sicô không mắc mưu.
    - Thôi thôi, bà lão, bà vững như gác chuông nhà thờ ấy. Xoàng ra bà cũng sống đến trăm linh mười tuổi. Bà sẽ đưa ma tôi, dám chắc như thế.
    - Mất cả một ngày bàn cãi, Song vì bà lão không nhượng bộ, gã chủ quán, cuối cùng thuận đưa năm mươi êquy.
    Hôm sau họ ký giấy. Và mụ Magloarơ đòi mười êquy lót tay.
    Ba năm trôi qua. bà cụ mạnh khoẻ như có bùa phép. Dường như mụ không già đi lấy một ngày, và Sicô tuyệt vọng. Gã tưởng chừng gã đã trả món phụ cấp ấy từ nửa thế kỷ nay, gã bị lừa, bị bịp, bị phá sản. Thỉnh thoảng gã lại đến thăm mụ chủ trại, như người ta thăm đồngvào tháng bảy, xem lúa đã chín hay chưa cho lưỡi hái. Mụ tiếp gã với cái nhìn ranh mãnh. Cứ như thể mụ khoái chí vì đã chơi gã một vố; và gã leo ngay lên xe, mồm lẩm bẩm :
    - Thế là mày chẳng nghẻo đâu, của nợ !
    Gã không biết là thế nào. Nhìn mụ, gã những muốn bóp chết mụ. Gã ghét mụ với niềm căm ghét dữ tợn, nham hiểm, niềm căm ghét của anh nông dân bị mất cắp.
    Gã bèn tìm kế.

    to be continued...:D
    yep..post típ ở đây nha..
    Mụ chưa nói xong, Sicô đã rót luôn cho mụ đợt nữa. Mụ toan từ chối, nhưng không kịp, và mụ lại nếm náp rất lâu, như cốc trước.
    Thế là gã muốn mời cốc thứ ba, nhưng mụ không chịu. gã nằn ni`:
    - Cái này, như sữa ấy ma`, mụ thấy đấy, tôi a`, tôi uống mươi mười hai cốc êm u. Nó trôi tuột đi như đường. Bụng chả sao hết, đầu chả sao hết; như thể vào đến lưỡi là bốc hơi luôn. Lợi cho sức khoẻ nhất hạng đấy!
    Bởi muốn uống quá nên mụ nhận lời, nhưng chỉ nửa cốc thôi.
    Thế là Sicô, trong cơn hào hiệp, reo lên:
    - Này, vì mụ thích mà tôi sẽ cho mụ một thùng con để mụ thấy rằng chúng ta bao giờ cũng bạn bè với nhau.
    bà lão không từ chối và ra về, hơi chuyếnh choáng.
    Hôm sau, gã chủ quán vào sân nhà mụ Magloarơ rồi lôi trong đáy xa ra một cái thùng con có đai sắt. Rồi gã muốn mụ nếm thử để chứng tỏ là đúng thứ rượu ấy; và sau khi mỗi người đã uống ba cốc; gã tuyên bố lúc ra về:
    - Mụ biết đấy, khi nào không còn thì lại có nữa, mụ đừng ngại, tôi không so sẻn đâu. càng hết tôi càng vui bụng.
    Rồi gã trèo lên xe.
    Bốn ngày sau gã trở lại. bà già ngồi trước cửa đang cắt bánh để nấu súp.
    Gã đến gần, chào mụ, nói sát vào mặt mụ cốt để ngửi hơi mụ thở. và gã thấy thoảng mùi rượu. Thế là mặt gã rạng lên. Gã bảo:
    - Mụ mời tôi một cốc chứ ?
    Và họ chạm cốc hai hay ba lượt.
    Nhưng chẳng bao lâu trong vùng có tiếng đồn là mụ Magloarơ nghiện ngập say sưa một mình. Người ta nhặt được mụ khi ở trong bếp, khi trong sân, khi trên những nẻo đường quanh đấy, và phải khiêng mụ về, sóng sượt như xác chết.
    Sicô không đến nhà mụ nữa, và khi người ta nói với gã về bà già, thì gã khẽ bảo với bộ mặt buồn rầu:
    - Vào tuổi mụ mà mắc chững ấy thì cũng gay đấy nhỉ? Già rồi thì vô phương cứu chữa. Rồi ra chẳng hay cho mụ đâu!
    Quả là chẳng hay cho mụ thật. Mùa đông năm sau mụ chết, quãng gần lễ Noen, vì quá say, ngã trong tuyết.
    Còn Sicô thừa hưởng trại, và bảo rằng:
    - Cái nhà mụ này mà không rượu chè ấy à, còn là đậu được chục năm nữa.

    Được chocopie2000 sửa chữa / chuyển vào 21:38 ngày 15/09/2004

Chia sẻ trang này