1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bản Tuyên truyền kỳ.

Chủ đề trong 'Tuyên Quang' bởi haitacnd, 09/07/2009.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. maybeU

    maybeU Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    27/11/2008
    Bài viết:
    5.175
    Đã được thích:
    1
    Mở ngoặc: Em nghĩ là đa số mọi người đều hiểu, nhưng vẫn phải chú thích thêm là chữ "trai" ở đây không nằm trong chữ "giới tính".
  2. haitacnd

    haitacnd Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/07/2004
    Bài viết:
    5.356
    Đã được thích:
    0
    Hì, ngắn gọn thì Bao giờ cho đến ngày xưa, May ạ.
  3. Tolahoahau

    Tolahoahau Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/04/2006
    Bài viết:
    471
    Đã được thích:
    0
    LÊN NÚI CHĂN DÊ
    Lê Trâm

    Tôi, dẫu đã sang tuổi mười chín nhưng lần đầu thấy cái sự ấy cứ sựng người đi. Đến lần hai, ba? thì chóng mặt, muốn xây xẩm mặt mày bởi sự khốn kiếp của nó. Có lần thằng Lĩnh lùa bầy dê đi ngang đúng lúc diễn ra cái chuyện khốn kiếp, nó hét: ?othấy đã không anh Diêm?? Tôi nghiến răng nhìn nó gườm gườm. Thằng bé quê độ nín khe. Một ngày mới bắt đầu. Tôi phải loanh quanh với đàn dê suốt cả ngày, luôn tiện chăm sóc luôn đám quế năm bảy năm tuổi đang mơn mởn xanh. Và dò xem có tên lâm tặc nào mon men đến khu rừng nhà mình dưới Hóc Xôi không. Chiều thì lùa dê về. Lại đếm từng con rồi chốt cổng. Ra suối tắm một lượt, sau đó về nhà nấu cơm. Ăn xong, lên võng nằm khoèo mở đài nghe chơi. Đến khi buồn thì ngủ, chả biết lúc nào. Có hôm mệt bã người lên võng là ngủ ngay mặc kệ cho tàu Cuốc lẫn du kích Palestin? ông ổng gọi suốt đêm. Thỉnh thoảng đọc sách, những cuốn sách cũ mèm và ít ỏi của một thằng học sinh lớp 12 con nhà nghèo. Ở quê chỉ có đồng ruộng là rộng còn lại mọi thứ đều gò bó, hạn hẹp thế nào ấy. May mà làng tôi không bị các lũy tre bao bọc nên còn thoáng đôi chút. Thời gian gần đây cơn lốc thị trường ùa về kèm theo xe máy, bụi bặm nên cũng ì xèo dăm ba quán cà phê, giải khát, karaoke, cũng gà móng xanh móng đỏ? thoạt nghe đã rùng mình. Tôi học không kém nhưng cứ trượt đại học. Đúng lúc ấy ba tôi đi nằm viện dài ngày và tôi phải thay chỗ ông trông coi trang trại. Thế cũng ổn, vừa kịp lấp đầy chỗ hụt hẫng. Và thêm một dịp để có thể yên tĩnh ôn lại bài. Mà quái lạ, yên tĩnh thế nhưng tôi chưa một lần chạm vào sách vở kể từ ngày lên đây. Năm trước, vừa phụ sửa xe máy tối về còn ôn iếc đôi phần nhưng lần này thì không. Có lẽ tâm tôi chưa tịnh. Đến bao giờ thì cái tâm tôi mới tịnh nhỉ? Mười tám tuổi, vừa rời ghế nhà trường đã là con người khác. Thay đổi đến chóng mặt. Nhiều lúc chẳng nhận ra mình. Ơn trời, nếu không giữ gìn có khi tôi đã hư hỏng mất rồi! Lên đây, nhiều đêm trăng sáng đến rợn. Đêm nào có trăng tôi cũng mất ngủ. Nằm trên võng, ngắm trăng, nghĩ đủ thứ thứ. Và không khỏi giật mình. Có một cô gái thậm xinh tên Yên Hà học cùng lớp. Em đỗ đại học ngay năm đầu đồng thời chấm dứt những ngày tháng tuyệt vời của tôi. Lần ấy tôi phát hiện rất nhanh vẻ thất vọng của Yên Hà khi nghe tôi báo tin thi hỏng. Kèm theo là một đôi mắt đẹp: ?oSao thế hả Diệm?? Tại làm sao nhỉ? Có trời mới biết. Tôi giận Hà vì câu hỏi ấy. Lẽ ra nàng phải cảm thông tôi mới đúng đạo, đằng này hỏi cứ như người dưng! Buồn quá, tôi bỏ ra sông ngồi một mình đến tối mịt mới về. Kể từ hôm ấy lòng tôi trở nên dửng dưng với mọi chuyện.
  4. Tolahoahau

    Tolahoahau Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/04/2006
    Bài viết:
    471
    Đã được thích:
    0
    Một buổi chiều có cô gái trẻ ghé trang trại tôi hỏi thăm đường. Tôi mới từ rừng về chưa kịp tắm táp, người dơ dáy không chịu nổi nên cứ lóng nga lóng ngóng. Đến khi cô gái tháo khăn che mặt tôi mới sững sờ. Trời ạ, một thứ nhan sắc chỉ có ở các sân khấu thời trang với một nước da chỉ có ở con gái Hà Nội! Khuôn mặt thanh tú với nước da nâu trầm. Đôi mắt nâu luôn mở to, kiểu mắt ?obò cái? dễ dàng tìm thấy ở các cô gái Ấn Độ vốn đẹp một cách kỳ bí. Đôi mày thanh mảnh rất ưa nhìn. Cánh mũi nhỏ xinh có nét lượn như sóng để rồi dừng lại trước đôi môi đỏ hồng mà tôi biết chắc chắn một trăm phần trăm rằng chưa hề được trang điểm. Một cái dáng người cao, chân dài tới vô tận. Và thanh thoát. Và sang trọng. Tất cả tạo nên một sự hài hòa hiếm thấy và đấy ấn tượng. Cảm giác đầu tiên của tôi là choáng. Sau đấy thì sợ. Tôi đã từng đối diện nhiều nỗi sợ hãi. Sợ hỏng thi, sợ Yên Hà bỏ mình? Sau vụ ông Tình thêm sợ trộm và lần này chẳng hiểu vì sao lại sợ. Tôi thoáng rùng mình. Không lẽ chỉ vì quyền uy của nhan sắc? Hay vì sự có mặt rất đáng ngờ của nàng? Có lẽ thấy mặt tôi biến sắc nên nàng hỏi, giọng sẽ sàng: ?oAnh ốm à??. Tôi lắc đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng. Nàng tháo găng tay và lấy mũ quạt. Một mùi hương thơm dịu thoảng ra từ con người mềm mại trước mặt khiến tôi bị mê hoặc cứ đứng chết trân. Tôi lí nhí và chẳng nghe, chẳng hiểu nàng nói gì. Nàng chợt phá ra cười. Tiếng cười trong vắt như pha lê vỡ, vang và ngọt dội vào tận vách núi bỗng tạo ra sự gần gũi và ấm áp. Tôi cũng mở miệng cười ngây ngô. Nàng lướt mắt nhìn quanh căn lán rồi chợt hỏi:
    - Không mời em vào nhà hay sao?
    Tôi khoát tay mời nàng vào nhà, trong đầu cứ thấp thoáng câu chuyện nhỡn tiền mới xảy ra với ông Tình. Có thêm nàng căn nhà chừng như sáng sủa hẳn lên. Tôi chỉ chiếc ghế gỗ và mời nàng ngồi. Nàng mỉm cười, mở to mắt nhìn tôi, thoáng ngạc nhiên:
    - Anh ở một mình?
    Tôi gật đầu và hơi chột dạ. Lạy Chúa, giả dụ nàng cứ dang rộng hai tay, ùa tới chắc hai chân tôi sẽ quỵ xuống mất. Và, chắc sẽ chắp tay van xin nàng. Nhưng, nàng vẫn ngồi im, nhắm mắt và thở dài. Lát sau, lại hỏi:
    - Ở một mình không sợ à?
    Tôi lắc đầu. Tự dưng nàng bỗng phá ra cười ngặt nghẽo. Tôi trợn mắt ngơ ngác nhìn nàng cười, chẳng hiểu căn cớ ra làm sao. Sau đó, nàng quệt nước mắt, ngừng cười. Rồi hỏi:
    - Sao anh chẳng nói gì?
    - Tôi? à không!
    - Sao không hỏi em đến đây làm gì?
    Tôi ngơ ngác hỏi như cái máy:
    - Ừ, cô?. đến đây làm gì nhỉ?
    - Tìm anh đấy!
    Tôi gần như bật dậy:
    - Tìm tôi?
    - Thì đã sao?
    - Vì sao lại là tôi?
    Nàng nhìn xoáy vào mắt tôi, giọng ngọt như mật:
    - Anh Diệm à, quên em rồi sao?
    Tôi lắc đầu cố lục lọi trí nhớ nhưng đành chịu. Nàng là ai nhỉ?
    - Vậy thì em cứ ở đây đến khi nào anh nhớ ra thì thôi!
    Tôi thật sự hoảng. Cái màn kịch ở nhà ông Tình lại tiếp tục diễn ra nữa rồi! Tôi cảnh giác nhìn ra cổng xem có ai qua lại nhưng vắng tanh. Góc vườn, chỉ có bầy dê đang nháo nhác đòi phá chuồng. Chúng có thấu hiểu cơ sự của chủ nhân chúng lúc này không nhỉ?
  5. Tolahoahau

    Tolahoahau Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/04/2006
    Bài viết:
    471
    Đã được thích:
    0
    Thật ra, Tiếu chỉ dọa chơi thôi. Tôi, chỉ vì yếu bóng vía nên trở thành kẻ ngớ ngẩn trước mắt nàng, mỗi lần nhớ lại cứ thấy xấu hổ vô cùng. Nàng là con bà Dung và lên đây cốt để tìm ông Tình. Chừng như giữa họ có cơ sự gì đấy không giải quyết được dưới xuôi nên tìm lên đây để thanh toán chứ không phải vì chán vùng xuôi mà lên núi chăn dê như tôi. Cái ông già củ mỉ cù mì là thế mà ghê gớm thật! Bà Dung thì hết chỗ chê rồi, còn nàng? Cái táo tợn của cô ?ongười mẫu? bao nhiêu lần khiến tôi dợn tóc gáy. Nàng bảo nàng lên tìm ông Tình nhưng hỏi tìm để làm gì thì chỉ im lặng. Và một hai đòi ở lại. Tôi can đến phát mệt vẫn không xong. Cuối cùng, tôi nổi cáu, gắt:
    - Thì cô cứ ở lại một nơi nào đó, nhưng ở đây thì không thể!
    Cô nàng trợn mắt, há miệng nhìn tôi như quái vật. Có lẽ chưa bao giờ có ai lại đối xử với gái đẹp thô lỗ, cộc cằn như tôi. Nàng kinh ngạc là phải. Còn tôi, chỉ vì sợ mà đâm hèn. Mà tôi sợ gì nhỉ? Có gì đâu mà sợ mất? Hay, tôi sợ tai tiếng như ông Tình đã từng? Tôi ngẫm ngợi và phát hiện ra rằng con người ta đôi khi quá ư kỳ cục, sợ cả những điều không đáng. Sợ mất cả trăng sao trên trời! Vì thế nên hèn kém. Như tôi.
    Nàng bỗng ôm mặt khóc nức nở. Ngồi nhìn nàng khóc ruột gan tôi rối bời chẳng khác chi xem phim tâm lý xã hội Hàn Quốc nhiều tập. Nhân vật nữ xinh như mộng của tôi đang khóc giống người bị phụ tình. Không, nàng khóc như vừa bị xúc phạm thì đúng hơn. Vậy nên tôi mới càng thêm lúng túng. Nàng ngồi đó, hai tay ôm mặt. Mái tóc mượt mà xỏa tung, lất phất trong gió chiều. Đôi bờ vai đầy đặn rung lên theo nhịp thổn thức. Và những đường cong nét lượn của khuôn ngực đầy đặn, của chân và mông và đùi theo đúng các chỉ số người mẫu cũng rung lên, nhấp nhô như sóng lượn. Từ khắp người nàng bỗng dậy ra mùi thơm dịu của hoa nhài lẫn mùi chanh cốm càng khiến tôi ngây ngất. Tôi hít hơi, nín thở bước tới, khẽ đặt tay lên vai nàng.
    - Thôi, nín đi!
    Nàng bỗng khóc òa lên như trẻ con. Không dưng tôi bật cười, rũ rượi cười. Nàng nín bặt, mở to đôi mắt, ngơ ngác nhìn tôi. Tôi thôi cười, phán:
    - Mẹ em thật dại!
    - ??
    - Vì cớ chi lại đẩy em lên tận chốn rứng rú này?
    Nàng gắt:
    - Là chuyện riêng của em, hỏi làm gì?
    - Tại vì tôi không thích, vậy thôi!
    - Đã làm phiền anh ư?
    - Không, nhưng gặp phải thằng khác thì khốn!
    Nàng độp lại:
    - Chưa biết chừng. Nhưng gặp anh thì chán, chán vô cùng!
    Tôi nghi ngờ:
    - Tôi chán thật sao?
    Nàng gật đầu và đưa tay vén tóc. Cử chỉ dịu dàng đến nỗi tôi muốn ôm nàng vào lòng ngay tức khắc. Tôi thở dài lấy lại bình tĩnh để nói lời cuối cùng bởi thú thật tôi chẳng muốn rời nàng chút nào:
    - Thôi được, để tôi đưa em sang trại ông Tình vậy!
    Nàng tỏ vẻ hoảng hốt, khác xa vẻ tự tin trước đó.
    - Không, không đến đó được!
    - Tại sao?
    Nàng ngước nhìn tôi, đôi mắt mọng nước:
    - Anh không nên biết làm gì!
    - Vậy thì anh đưa em xuống núi, nhỉ?
    - Không, em ở lại! ?" Nàng nói, giọng kiên quyết.
    Tôi chặt lưỡi, lẩm bẩm: ?oEm thật kỳ. Sao cứ đòi ở lại nhỉ?? Có điều gì đó không ổn ở nàng. Đôi lúc đùa cợt hết sức thiếu nghiêm túc, lúc khác lại chân thành đến độ khiến tôi muốn ứa nước mắt. Lần đầu tiên tôi được mon men bước tới thế giới kỳ bí của phụ nữ nên càng lúc càng kinh ngạc. Yên Hà của tôi chỉ là con bé hỉ mũi chưa sạch. Mới thế tôi đã khốn khổ bao nhiêu rồi, còn gì. Với con người đẹp như siêu mẫu đang đối diện tôi, đang đùa đùa thật thật cùng tôi nơi thâm sơn cùng cốc này sự thể rồi sẽ ra sao?

    Được tolahoahau sửa chữa / chuyển vào 12:16 ngày 06/10/2009
  6. haitacnd

    haitacnd Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/07/2004
    Bài viết:
    5.356
    Đã được thích:
    0
    Hậu hót ơi, sao không làm luôn phát cho xong đi, tớ đôi khi muốn ấy nhưng lại cứ lần chần, chờ hậu xong tớ mới tiếp.
  7. Tolahoahau

    Tolahoahau Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/04/2006
    Bài viết:
    471
    Đã được thích:
    0
    Em không muốn ấy xong luôn, còn có cái cớ mà ra ra vào vào bản Tuyên.
    Anh hải tặc muốn ấy thì cứ ấy đi, mình ấy cùng nhau càng vui mà anh.
    Gọi được anh pna vào ấy nữa thì càng ấy, anh nhờ.
  8. haitacnd

    haitacnd Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/07/2004
    Bài viết:
    5.356
    Đã được thích:
    0
    Úi giời, thế này là Hậu hót muốn ấy tập thể à. Thế gọi luôn bác ThietDK với chú Gà vào ấy cùng luôn cho vui.
    Mới lại theo thông tin từ bạn Maybe thì bác pna dạo này công lực kém lắm rồi, không ấy nổi đâu.
  9. thangvu80

    thangvu80 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/01/2005
    Bài viết:
    645
    Đã được thích:
    0
    ha ha ha đọc qua thì cũng thấy cái này gây tò mò cũng đáng có chút chất xám trong đây bác hải tặc lấy ở đâu về đấy ha ha ha
    ha ha em bán thuốc chuột à bác có muốn dùng thuốc chuột không em để cho vài liều ha ha
  10. haitacnd

    haitacnd Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/07/2004
    Bài viết:
    5.356
    Đã được thích:
    0
    Làm cốc bia với bác Sắt mà buồn ngủ quá, đã phục vào cả cốc cafe rồi mà cứ gật gù nãy giờ.
    Tự dưng muốn viết tiếp chỗ này, cơ mà không thể ngồi được, thôi thì oánh dấu phát, chờ lần hứng tiếp theo.
    Cái tên chuyên gia đèn pin thuốc chuột này, he he he...

Chia sẻ trang này