1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bàn về chuyện Cơm - Phở

Chủ đề trong '7X - Chi hội Hà Nội' bởi thongnt, 20/07/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. thongnt

    thongnt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/07/2006
    Bài viết:
    4
    Đã được thích:
    0
    Bàn về chuyện Cơm - Phở

    Trong thời buổi này chuyện vừa ăn "Cơm" vừa ăn "Phở" đã trở nên "xưa như diễm". Vì vậy có lẽ chúng ta không nên bàn đến chuyện tốt, xấu của nó mà hãy bàn đến chuyện ăn như thế nào để Cơm và Phở không bị chan lẫn vào nhau. Mời các bạn tham gia góp ý, thảo luận và giao lưu
  2. Chuoi_Vnn

    Chuoi_Vnn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/07/2006
    Bài viết:
    25
    Đã được thích:
    0
    oạch cha này không còn việc gì hay sao nhĩ
    Hết việc vạch áo cho anh chị em xem cái lưng còm àh
  3. CO

    CO Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/01/2002
    Bài viết:
    991
    Đã được thích:
    0

    Ngoại tình đúng luật
    Cuộc sống nghiêm chỉnh khá an toàn, thảnh thơi. Nhưng hoá ra mau chán hơn tôi tưởng. Và đơn điệu đến phát khóc. Chỉ có kẻ nghiêm chỉnh là nhạt trò. Không dám cái này, không thể cái kia, không nên cái nọ. Trong khi thời gian trôi như ngựa vía.
    Chủ nhật, không phải đi làm nhưng tôi vẫn dậy sớm, thả bộ qua các con đường Sài Gòn ngái ngủ. Tôi tin là chân mình có mắt, có cả tai. Nó sẽ biết dừng đúng chỗ.
    Vừa đi đầu óc tôi vừa bay bổng. Nghĩ về những cái không có ở tuổi mình, không có trong 6 ngày làm việc căng thẳng, không có trong luật dân sự, hình sự, không có ở cõi người nhiêu khê. Tha hồ nghĩ!
    Bệnh viện Từ Dũ lúc rạng đông thật yên ắng, lác đác vài chiếc lá nâu vàng theo gió trên đường Xô Viết Nghệ Tĩnh dạt sang, nằm ngửa thảnh thơi trước cổng. Một người đàn ông xách cái bô xanh mới mua, cả cái giỏ căng phồng, thò ra màu vải mới trắng tinh. Ông ta tất tả băng qua đường, dẫm lên chiếc lá, biến vào dãy hành lang bệnh viện. Tiếng chân dẫm lên lá, chỉ có tai tôi nghe, và nhói đau. Màu xanh của cái bô? một cái bô mới toanh. Ý nghĩ tôi đậu xuống đó, rứt không ra.
    Cái bô mới cũng đựng được nước, nhưng nếu đổ nước vào đó như đổ vào ly, sẽ không ai dám uống. Sao thế nhỉ? Tôi vừa rảo bước, vừa nhìn mông lung, nghĩ ngợi.
    Trong công viên Lê Văn Tám nắng đầu ngày vừa lên đã thừa thãi trên hoa cỏ, quấn vào chòm thiên tuế lả lơi. Trước đây, nơi này là một nghĩa trang cao cấp. Tối đến âm hồn từ những nấm mồ im lìm chui lên, đi lang thang vùng Tân Định. Bây giờ người ta xây công viên thay thế, sáng sáng những hoạt động thể dục thể thao diễn ra nhộn nhịp. Tôi rẽ vào, ngồi xuống chiếc ghế đá quen thuộc. Cùng một diện tích, lúc thì đựng tiếng khóc và những giấc ngủ trong lòng đất, lúc đựng tiếng cười và sắc màu hoa cỏ thênh thang. Tôi thấy mình không hơn cái bô mòn mỏi. Nhà cửa, tiền bạc, cả sự ổn định, và uy tín nghề nghiệp. Tất cả chỉ để đựng một cuộc đời nghiêm chỉnh đáng buồn!
    Sự cô độc đối với tôi đồng nghĩa với sự dễ chịu, như vậy đã ngoài ba chục năm. Bây giờ tôi trẻ hơn và cũng già hơn tuổi đó nhiều. Rất thường khi người ta ?othưa bà? với tôi ở các buổi họp nhưng trong quán xá nhiều thanh niên bị cái liếc mắt trai lơ của tôi làm nóng gáy bất ngờ, chúng sà xuống bàn, gọi em ngọt sớt.
    Tôi là con kỳ nhông đổi màu nhanh chóng, và thành thạo. Nhưng không phải để thoát hiểm như kỳ nhông thật mà chỉ để cho vui. Tôi rất ít niềm vui, nên cứ phải bày trò thi thoảng, kiếm lấy nụ cười.
    Ngoại tình, nghĩ cho cùng, như một cơ duyên giúp tôi học luật. Mỗi người có một giáo trình tự chọn. Tôi không theo giáo trình của trường nào, cũng không ôm kinh sách thánh hiền. Tôi tự chọn sách. Tôi học luật đời từ cuốn sách đó: Không đòi hỏi, chiếm lĩnh những thứ không thuộc về mình, không mọc trong bóng râm của nhau, không tưởng tượng mà chỉ nên ghi nhận, không trói buộc bằng nước mắt và xúc phạm bằng ngôn ngữ, đến thế nào thì đi thế ấy, thanh thản, đàng hoàng?
    Người đàn ông chỉ hấp dẫn là khi họ có vợ, và không hạnh phúc. Lúc đó sự thống khổ đè nặng trái tim họ, nỗi tiếc xót, đớn đau dằn vặt họ, gánh nặng bổn phận đời thường rút hết sức lực họ. Mà để tồn tại họ chỉ còn cách thăng hoa vòng vèo. Chính từ đó thơ, nhạc, họa ra đời, lấp lánh những giọt vàng. Người đàn ông hấp dẫn tôi là ở những giọt vàng này. Tôi đã hứng trên tay mình những giọt đẹp, những giọt long lanh nhỏ xuống từ cuộc đời chàng khổ sở, rồi tỉnh táo dừng lại bên này biên giới, không dấn thêm.
    Biên giới của có thể và không thể, của đạo đức và tội lỗi, của bình minh và đêm tối đều rút từ cuốn sách tôi chọn. Tôi đọc một mình, hiểu một mình. Trong công viên Lê Văn Tám, không biết đã là lần thứ bao nhiêu tôi tới ngồi vào sáng chủ nhật để nghe ngập hồn những tàn phai không nước mắt.
  4. tungptvpbank

    tungptvpbank Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/05/2006
    Bài viết:
    204
    Đã được thích:
    0
    Đề tài của Bác hay quá !
    Em cũng đang phân vân giữa cơm và phở. Ôi cơm em cũng thích mà phở em cũng thèm. Làm thế nào để một nửa của mình không thắc mắc nhỉ ? Bác nào có cái kinh nghiệm hay chỉ dùm
  5. nn_m

    nn_m Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/01/2006
    Bài viết:
    186
    Đã được thích:
    0

    Cơm - phở. Mình vẫn thường tự hỏi tại sao hai khái niệm nay ngày nay càng trở nên phổ biến đến như vậy nhỉ. Mọi người bàn về sự ngoại tình (cho dù chỉ là tư tưởng)của nam giới một cách cảm thông và chấp nhận một cách dễ dãi.
    Còn vấn đề Cơm và phở của chị em được nhìn nhận như thế nào nhỉ? Bởi vì nam giới và nữ giới đều là những con người đều có những cung bậc tình cảm khác nhau của mỗi tâm hồn. Thậm chí tâm hồn của nữ giới còn phức tạp, nhạy cảm và lãng mạn hơn nhiều ấy chứ.
    Tôi chỉ kể một câu chuyện điển hình. Có một lần tôi đã từng thấy chồng của nhỏ bạn cùng uống cà phê với một cô gái trong một quán cà phê lãng mạn, trong một khung cảnh rất chi là thơ mộng, chẳng có gì có vẻ như đang nói chuyện với đối tác làm ăn cả, trong cái ngày mà trước đó bọn mình rủ nhỏ bạn ấy đi họp lớp mãi mà nhỏ bạn không đi được vì anh chồng quý hóa ấy không cho đi vì ghen với người yêu cũ của vợ, chính là lớp trưởng lớp mình. Phức tạp nhỉ.
    Thật buồn cười, đàn ông mơ tưởng hình bóng khác thì được gọi là yếu đuối, và được thông cảm. Còn phụ nữ mơ tưởng hình bóng khác thì đươ5c gọi là phản bội. Hihi
  6. vovinammienbac

    vovinammienbac Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    04/06/2006
    Bài viết:
    169
    Đã được thích:
    0
    Kinh !
    Ăn thế nào để Cơm và Phở ko bị chan lẫn vào nhau. !?
    Thế kinh nghiệm của ông anh như thế nào ? Chia sẻ cho một số anh em chưa có kinh nghiệm cái !
  7. nguyen_ngahn

    nguyen_ngahn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/04/2006
    Bài viết:
    396
    Đã được thích:
    0
    Miẹ kiếp! đúng là giá trị đảo lộn hết cả rồi,chẳng biết đường nào mà lần! Thiên hạ đúng là nhiều kẻ rỗi hơi,lắm chuyện. Có những kẻ thì có cơm bằng được rồi lại ngồi mơ tưởng phở với bún.Có kẻ chưa có cơm đã ngồi tính toán đến chuyện làm sao để có phở.Con người thì hì hụi tiến hoá từ cuộc sống bầy đàn hoang dã thành một quần thể xã hội có tổ chức nhưng hình như một số người thì lại thích trở về cái buổi ban đầu của loài người,gần với cuộc sống của thú vật hoang sơ hơn là làm một con người văn minh thì phải? Cái này thì người ta gọi là "Phú quý giật lùi"
    Thiết nghĩ sao những người này,thay vì việc ngồi tính toán sao cho cơm đừng gặp phở,phở đừng ghen cơm thì sao ko họp nhau lại mà kêu gọi,đấu tranh vì cái lí tưởng của mình.Hay cùng lắm là lập ra 1quốc gia riêng mà ở đó tình yêu là trên hết!Ai yêu ai thì sống với người đó.Yêu bao nhiêu người thì sống với bấy nhiêu người.Vui phải biết nhá!
    Thôi thì tớ có đôi lời, coi như hôm nay rỗi việc quá!Ai ừ thì ừ, ai ứ thì ứ.Tớ chả quan tâm.
    Cứ tưởng là cái vụ cơm với phở này là "Biết rồi,khổ lắm, nói mãi" Thế mà vẫn xôm ra phết nhể
    Thôi thì chúc mọi người vui vẻ nhá!

Chia sẻ trang này