1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bàn về thư pháp Việt Nam

Chủ đề trong 'Lịch sử Văn hoá' bởi home_nguoikechuyen, 08/06/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. boysaigon

    boysaigon Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/03/2003
    Bài viết:
    10.485
    Đã được thích:
    0
    Thư pháp qua cái nhìn của Thiền Quán
    HOÀNG SƠN LONG
    Thư pháp hiểu theo nghĩa đơn giản là cách viết chữ đẹp, như vậy mọi người đều có thể thực hiện thư pháp của riêng mình. Hình ảnh ông Đồ trong bài thơ "Ông Đồ" của Vũ Đình Liên ngồi viết những câu liễn, câu đối vào những ngày cận Tết năm xưa, có thể xem như những nhà thư pháp tài tử. "Hoa tay thảo những nét, Như Phụng múa, Rồng bay." (thơ Vũ Đình Liên).
    Đầu thế kỷ 20, trong bộ "Thiền Luận" Daisetz Teitaro Suzuki một Thiền Sư người Nhật đã quan niệm Thiền như : "thuật trừng tâm và khai phóng nhân sinh". Điều nầy cho thấy Thư pháp và Thiền là những hàm số đồng biến. Đúng ra Thiền thuộc lãnh vực tâm linh khó có một đinh nghĩa nào chính xác, nhưng qua cái nhìn của Thiền quán thì Thư pháp là phương tiện tải đạo có tính cách sâu sắc tế nhị. Một khi hơi thở của Thiền đi vào Thư pháp thì thư pháp trở nên sống động, tràn đầy sinh khí, mỗi chữ, mỗi nét bút biểu hiện tính hồn nhiên, thanh thoát. Chính sinh khí của Thiền đã làm thư pháp có ý nghĩa và tạo cảm giác cho người thưởng ngoạn tìm thấy một niềm vui thanh nhã.
    Thư Pháp và Thiền đã thực sự dung họp nhau. Từ những nét chấm phá bay bổng trên mỗi bức thư pháp, xuyên qua yếu chỉ của Thiền Quán các nhà Thư pháp có thể thả phần hồn vào nét bút. Dấu mực tuy đơn sơ nhưng người ta có thể ẩn tàng một đạo lý sâu sắc. Các nhà tu hành Phật đạo đã nhìn thấy Thư pháp như là một phương tiện tu tập Thiền định. Ngoài ra Thư pháp có khả năng hướng dẫn con người thâm nhập vào thế giới tâm linh, chính lúc đó thư pháp không còn là một bộ môn nghệ thuật thuần túy, và Thư pháp biến thành Thư Đạo (Shodõ). Người ta cũng tin tưởng thư pháp sẽ đưa họ đến trạng thái giác ngộ.
    Muốn tạo một bức Thư pháp đẹp và có hồn không phải là một chuyện dễ dàng. Những du khách khi đến thăm đền Obaku ở Kyoto, phía trước cổng đền có một bảng gỗ to chạm mấy chữ "Đệ Nhất Đế", những ai thích chữ đẹp đều chiêm ngưỡng như là một kiệt tác.
    Trên hai trăm năm trước Thiền Sư Kosen đã phác họa trên giấy trước khi người thợ chạm vào gỗ. Ông đã kiên nhẫn ngồi viết từ tấm nầy cho đến tấm khác, nhưng mỗi lần viết xong, ông nhìn lại không vừa ý, ông lại viết tiếp. Trong khi thực hiện thư pháp Kosen được sự trợ giúp của một chú đệ tử mài mực và luôn quan sát, góp ý, phê bình tác phẩm của thầy mình dưới cặp mắt sắt bén. Hơn tám mươi tư lần viết đều thất bại, những bức thư pháp chồng đống lên nhau. Nhưng khi chú đệ tử bước ra ngoài, Kosen suy nghĩ: "Bây giờ là lúc ta tránh được con mắt xoi bói của nó" Kosen viết nhanh với tâm không lo lắng - Đệ Nhất Đế -
    Chú đệ tử từ ngoài bước vào nhìn bức Thư pháp của thầy mình vừa mới hoàn tất trong khoảnh khắc. Vụt reo to:
    "Thật tuyệt vời"
    Cả hai thầy trò đều vui lên.
    Điều nầy cho thấy thư pháp là một bộ môn gây nhiều thích thú cho con người. Từ ngày xưa, lúc nghề in chưa có, những văn kiện quan trọng, những tác phẩm thiêng liêng như kinh điển đều nhờ những nhà thư pháp viết lên. Ngày nay nhìn lại, chúng ta đều công nhận từng nét chữ một: "Đẹp và Trang trọng". Như vậy thư pháp đã có một lịch sử lâu dài, về sau nầy nó trở thành một bộ môn nghệ thuật.
    Những nhà thư pháp hiện nay không ai có thể phủ nhận thư pháp đông phương bao gồm Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn quốc, Việt Nam được phát sinh từ Trung Quốc. Riêng Việt Nam, thư pháp được chia làm hai phần: Thư pháp chữ Hán và thư pháp chữ Việt (viết theo mẫu tự La-tinh)
    Thư pháp chữ Hán của Việt Nam có tự bao giờ? Mãi đến nay chưa có ai xác quyết rõ ràng. Tuy nhiên qua những tài liệu về văn học, những cổ vật được tìm thấy như các bia đá, lệnh chỉ, sắc phong, những bức hoành phi, những bi ký, câu đối, những áng văn được viết trên lụa, gấm, giấy xuyên chỉ, hoặc được khắc trên đá, trên gỗ .v.v.. cho thấy thư pháp bằng chữ Hán của Việt Nam đã có hằng nghìn năm.
    Qua những di tích lịch sử, ông cha của chúng ta đã thể hiện thư pháp một cách sống động. Trong những chữ bằng Hán tự người ta tìm thấy những nét thẩm mỹ, tìm ẩn trong đó một đạo lý, một lối sống kiên cường bất khuất của người quân tử. Đồng thời chứa đựng một triết lý đầy tính chất nhân bản.
    Trải qua mấy nghìn năm văn học, lúc đầu dùng Hán tự sau chuyển qua chữ Nôm và gần đây chúng ta dùng chữ Việt. Mẫu chữ Việt chúng ta đang dùng là do các giáo sĩ Tây phương truyền đạo Thiên chúa đem vào. Ngoài những mẫu tự La-tinh chữ Việt còn những dấu sắc (/), dấu huyền (), dấu nặng (.), dấu hỏi (?), dấu ngã (~), và các dấu móc như: ă, â, ê, ô, ơ, ư. Theo những nhà ngôn ngữ học phân tách chữ Việt của chúng ta có hình thức tượng thanh, khác với Hán tự có tính cách tương hình.
    Vào những năm đầu của thời hậu thế chiến khi chữ Việt đã hoàn chỉnh và ngòi bút sắt đã hoàn toàn ngự trị trên thị trường chữ nghĩa. Người ta không còn thiết tha với ngọn bút lông. Giữa lúc đó có một ít người nghĩ ra cách dùng bút lông để viết chữ Việt dưới hình thức thư pháp. Những thư pháp chữ Việt đầu tiên được thể hiện rõ nét nhất ở những nghệ nhân tài hoa, mặc dù việc làm của họ có tính cách tài tử và không được quảng cáo rộng rãi.
    Trong thời điểm đó, điển hình qua thư pháp gia Nam Giang tên thật là Lương Quang Huyễn sinh năm 1930 (tuổi Canh Ngọ) tại Quế Sơn Quảng Nam. Cùng thời với Nam Giang có nhà thư họa Vũ Hối, ông sinh năm 1931 quê tại Quảng Nam Đà Nẵng. Hiện đang cư ngụ tại Hoa Kỳ. Ngoài Nam Giang Vũ Hối là những người đi tiên phong trong bộ môn nghệ thuật thư pháp chữ Việt còn có nhà thơ Trụ Vũ, Song Nguyên, Chính Văn, Thiên Chương, và gần đây có Bùi Viết Khảm, Nguyễn Thiện Chương, Nguyễn Thanh Sơn. v..v.. Ngoài những nhà thư pháp thành danh kể trên chúng ta cũng thấy những bức thư pháp thật đẹp đã được trưng bày trong các chùa chiền, tự viện, do các vị tu sĩ xuất gia thực hiện. Thiền sư Nhất Hạnh đã sử dụng hình thức thư pháp trên các bìa sách của ông mới xuất bản gần đây.
    Hiện nay tại Việt Nam phong trào thưởng thức thư pháp đang pháp triển mạnh mẽ. Số thư pháp đang bày bán trên các ngỏ đường, sạp báo, trong các nhà sách, người ta cũng in thư pháp trên những tấm lịch treo tường. Tìm một bức thư pháp đẹp và có hồn là một việc rất khó ở Việt Nam. Thư pháp đã bị lạm dụng và giả dạng quá nhiều. Thư pháp đã biến thành những nét chữ nguệch ngoạc, mà người trong nghề phải kêu lên: "dã hồ thư pháp" cũng giống như ai nói Thiền, tu Thiền mà chưa triệt ngộ thì gọi là: "dã hồ Thiền". Kinh khiếp hơn khi người ta đem những lời nói của Bác và Đảng Cộng sản để thực hiện trên thư pháp. Người thưởng ngoạn dễ dàng phân biệt giữa chữ viết theo lối bay **** (chữ viết fantasy) và chữ của Thư Pháp.
    Để có một bức thư pháp đẹp và có hồn, ngoài cách trình bày sao cho thẩm mỹ, các nhà thư pháp đã phải trải qua một thời gian khổ luyện. Nếu đem so sánh một thư pháp gia với một kiếm gia cũng không có gì quá đáng. Nhà thư pháp mỗi khi chấp bút, khí bút phải vận hành một cách tự nhiên. Hơi thở sinh động và luân chuyển trong trạng thái nhiếp tâm. Nhìn một nhà thư pháp hạ bút cũng giống như một kiếm gia múa một đường gươm.
    Những nhà thư pháp nổi tiếng khi chỉ dạy cho đệ tử thường nói: "Viết một cách chủ tâm mà không tác ý." Để hướng dẫn cho lối viết như thế, các vị thầy bảo: "Cẩn thận chấm bút vào mực, cân nhắc cho vừa đủ, khi nâng ngọn bút lên trong một tư thế phải nhẹ nhàng, xoay một vòng nhẹ trong không trung trước khi hạ bút xuống trang giấy. Để ngòi bút nhẹ xuống giấy tựa như cánh hoa đang rơi trên mặt hồ. Khi kéo ngọn bút qua trang giấy phải tập trung nội lực cũng giống như một tảng đá nặng được treo bằng một sợi dây rất nhỏ có thể rơi bất cứ lúc nào cũng không biết Như vậy mỗi nét chữ mới có xung lực của sự sống."
    Đây chỉ là phần kỹ thuật, riêng phần nội tâm các nhà thư pháp thường để hết tâm hồn của mình trên những chữ sắp viết, thường là một câu thơ, một danh ngôn, một câu đối, cũng có thể là một chữ duy nhất..v.v.. Tập trung toàn thể tâm ý vào câu đó, đều hòa khí lực sao cho tâm cảnh hợp nhất, lúc đó ngọn bút sẽ linh hoạt, bay lượn, phiêu bồng. Thời khắc nầy các nhà thư pháp thường gọi là "Xuất thần" hay "Tâm bút hợp nhất". Đây chính là phần hồn mà các nhà thư pháp đã gởi gắm vào những nét bút.
    Thư pháp chữ Việt được viết theo mẫu tự La-tinh bằng bút lông và mực xạ, các nhà thư pháp Việt Nam đã dùng ngọn bút lông để viết chữ Việt cho thấy đây là một sáng kiến mới lạ đầy tính chất nghệ thuật. Hán tự với cách viết trong hình vuông và từ trên viết xuống, với những đường nét chấm, phẩy, ngang, sổ, khung mác..v.v.. Trong khi đó các mẫu tự La tinh của chữ Việt có dạng hình tròn và dài và cách viết từ trái qua phải lại thêm các dấu móc. Dưới một mô hình chữ viết đặc biệt các nhà thư pháp Việt Nam đã sử dụng ngòi bút lông một cách tài tình để tạo nên những bức thư pháp đầy màu sắc dân tộc.
    Nhìn những bức thư pháp chữ Việt, chúng ta có thể hình dung được những hình ảnh lạ mắt nó giống như Rồng bay, Phụng múa hay Cá đang bơi qua những nét chữ và các dấu móc ngoặc. Các nhà thư pháp của chúng ta đã biết khai thác một cách rốt ráo trong mười lối viết của cây bút lông đó là : Ức (nhấn xuống), Dương (nâng lên), Đốn (dè dặt), Tỏa (hạ xuống), Trì (chậm lại), Tốc (nhanh như chớp), Hoàn (trả lại), Khẩn (vội vã), Kinh (nhẹ nhàng), Trọng (nặng nghìn cân). Từ những nét sinh động, uyển chuyển trong những dấu, nét ngang, nét dọc, nét cong lên, hay ngoặc xuống, cùng các mẫu tự La-tinh được biến dạng đã tạo ra những hình ảnh bay lượn, nhảy múa một cách nhẹ nhàng thanh thoát.
    Điểm đặc biệt của thư pháp là sự đơn giản, chỉ một ngọn bút lông (lớn nhỏ tùy theo nhu cầu), nghiên mực, thỏi mực xạ, tờ giấy xuyến chỉ, lụa, gấm hay những vật dụng khác như quạt, dĩa bằng sứ..v.v. Phần màu sắc chỉ có một màu đen của mực xạ cùng với một nền màu duy nhất. Gần đây, một ít người viết thư pháp đã dùng mực màu đỏ hay màu vàng có pha kim tuyến để viết. Theo tôi việc nầy không phản ảnh tinh thần của thư pháp. Đặc tính của thư pháp là thể hiện rõ nét bình dị, không trau chuốt, màu mè.
    Dưới lăng kính của thiền quán người ta thấy rõ nét chữ đã thể hiện nét người, nhìn một bức thư pháp chúng ta có thể đoán biết tâm trạng, tánh tình của tác giả đang ở trong trạng thái nào. Khi nhà thư pháp phóng bút trong tình trạng "Tâm Bút hợp nhất", người thưởng ngoạn sẽ nhận ra ngay, người ta sẽ thấy một sức sống kỳ diệu, sự trong sáng thanh thoát trong từng nét bút.
    Rèn luyện thư pháp chính là rèn luyện nhân cách vì vậy các nhà thư pháp thường sống ẩn cư, phong thái của nhà thư pháp thì khoan thai từ tốn, khi chấp bút một cách tự nhiên nhẹ nhàng, thư pháp càng đơn giản thì cơ hội "đạt" càng cao. Sự luyện tập nội tâm được kết tinh trong từng nét bút. (Danh từ chuyên môn trong thư pháp gọi là "Mạc khí" hay dấu mực). Nhà thư pháp thực hiện mỗi nét chữ như đang đối diện với những giây phút quan trọng nhất, nói một cách khác thư pháp là một sự nối dài cá tính và năng lực nội tâm của người sáng tạo.
    Qua ngọn bút lông người ta có thể thực tập Thiền, tương tự như mân chuỗi hạt để theo dõi câu niệm Phật. Nhà thư pháp thực tập chuyên cần đến một lúc cái "tâm không" sẽ tuôn trào qua ngọn bút. Đây là một sự khác biệt với những nhà viết chữ theo lối thủ công, họ chỉ biết rèn luyện ngòi bút làm sao viết cho có mỹ thuật, kỹ năng có được của họ là do sự tập luyện nhuần nhuyễn. Trong khi đó phần linh hồn của tác phẩm được phát ra từ sự chuyển hóa tâm thức nhà thư pháp. Tính độc đáo trong tác phẩm của họ là nhờ vào kinh nghiệm Thiền Quán.Thực ra Thư pháp là một bộ môn nghệ thuật sống động. Sự linh hoạt của nó thể hiện ra từng nét chữ, mà người thực hiện thư pháp đã thả hồn mình vào những nét bút.
    Những nhà thư pháp khi phóng bút tâm phải tĩnh lặng, giải trừ mọi chấp trước, ung dung tự tại. Không có những chuẩn bị như vậy, thì không thể hướng tâm mình vào việc sáng tạo. Trong trạng thái chín muồi của tâm thức hòa hợp với kỹ năng sẵn có, nhà thư pháp cảm thấy nhẹ nhàng trong khi thực hiện công trình.
    Giữa Thư pháp và Thiền có nhiều điểm tương đồng. Hành giả tu tập Thiền, hạ thủ công phu tập trung tư tưởng, giữ tâm bất động, luôn luôn ở trong trạng thái tỉnh thức. Nhà thư pháp mỗi khi phóng bút cũng phải tập
  2. boysaigon

    boysaigon Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/03/2003
    Bài viết:
    10.485
    Đã được thích:
    0
    Ở Việt Nam thuở xưa, vào mỗi dịp Xuân về, người dân hay đến nhà những « Thầy Ðồ » hay những người « hay chữ » để xin chữ về treo như một bức tranh, vừa là món đồ trang trí nhưng cũng vừa là món ăn tinh thần. Thầy đồ hay người hay chữ cho chữ bằng cách viết một hay nhiều chữ trên một tờ giấy lớn, với nội dung mang tính cách chúc tụng hay giáo dục, nét chữ thường được khen là đẹp như rồng bay phượng múa. Lối viết như vậy được gọi là Thư Pháp. Thư Pháp là phương pháp viết chữ (đẹp).
    Thư pháp là một môn nghệ thuật phát xuất từ Trung Hoa và đã được các nước Nhật, Triều Tiên, Việt Nam âm thầm chấp nhận và lặng lẽ duy trì.
    Ðối với phương Tây, thư pháp được thực hiện bằng nhiều phương tiện : bút sắt, cọ, thước, compa, êke...Con chữ được nắn nót theo chuẩn mực và tỷ lệ. Ðó là cái đẹp của các con chữ theo thị giác người sử dụng hệ chữ La Tinh.
    Ðối với người phương Ðông, nói đến môn Thư pháp, người ta thường nghĩ đến cách viết chữ Hán với phong cách đặc biệt... Với cây bút lông, mực và giấy người Trung Hoa đã đưa nghệ thuật viết chữ vươn lên đỉnh cao với lý thuyết phong phú, mang tính triết học, thiền học.
    Ở Việt-Nam vào thời điểm nầy, có lẽ ngoại trừ một số người lớn tuổi thâm Nho mới đọc được chữ Hán, chữ Nôm, chớ còn hầu hết là không đọc được.
    Bởi vậy tại sao ta không viết thư pháp bằng tiếng Việt ? Viết chữ Việt cũng đẹp vậy, bởi vì sao giải thích được : « Sao là đẹp ? Sao là không đẹp ? » (KTS Nguyễn Thanh Sơn)
    « Biết đâu cái gọi là đẹp đối với ta, chắc gì gọi là đẹp đối với kẻ khác !... biết đâu cái gọi là đẹp đối với ta bây giờ chắc gì gọi là đẹp đối với ta sau nầy? (Trang Tử).
    Theo các bậc khoa giáp thời xưa, việc chọn một câu văn một bài thơ để viết lên trang giấy là việc cần hết sức cẩn trọng. Vì ngoài việc thể hiện nét bút tài hoa, năng khiếu viết chữ, nội dung một bức thư pháp còn cho thấy tư tưởng, kiến thức, tâm hồn của người viết. Khi cầm bút, ngoài thể hiện những đường nét rồng bay phượng múa, các thư pháp gia còn phải "nhiếp tâm" với những gì mình sắp sửa viết ra.
    Phong trào viết Thư pháp bằng tiếng Việt đã được khôi phục một cách mạnh mẽ từ khoãng 10 năm nay. Bên Việt Nam nhiều Câu Lạc Bộ viết Thư pháp được thành lập trong các thành phố lớn, đã có nhiều "Thư pháp gia" tổ chức những cuộc triển lãm thư pháp như những hoạ sĩ triển lãm tranh vẽ.
  3. unpluggedsocket

    unpluggedsocket Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/03/2002
    Bài viết:
    19
    Đã được thích:
    0
    1) Thư pháp là viết chữ chứ không phải là kẻ chữ Ngài ạ. Ngài lầm rồi. Phương Tây không có thư pháp, ngài đừng nói bữa như vậy. Ta có thể gọi đơn giản như vậy. Thư pháp là viết chữ, viết chữ la tinh giả thư pháp là tô chữ và tạo font chữ phương tây là kẻ chữ. rất rõ ràng và dễ hiểu thưa quý ngài.
    2)Dẫn Trang Tử ở đây là vô nghĩa ( Trang tử không phải nói cái gì cũng đúng, và trong trường hợp một câu mơ hồ như vậy lại càng không đúng) Tương tự dẫn Nguyễn Thanh Sơn ở đây là vô nghĩa hơn nữa bởi nó chẳng có giá trị chân lý gì ngoài mỗi cái chữ KTS)
    3) Ngài dùng từ sai từ hoặc là ngài mù tịt về lịch sử viết chữ la tinh. khoảng ... trước đây người ta mới bắt đầu đua đòi tạo ra trò này chứ không phải là khôi phục ( phục hồi cái đã có) như ngài nói.
    Hy vọng một Mod viết chữ latinh như ngài lần sau không mắc những sai lầm sơ đẳng như thế về tư duy cũng như chữ nghĩa.

    Lập luận thế này à?
  4. Co_Khach_Vo_Danh

    Co_Khach_Vo_Danh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/09/2003
    Bài viết:
    70
    Đã được thích:
    0
    Tôi xin được nói vài lời theo những gì tôi đã học được tại trường
    cấp 3 ( Gunma ken ) ,về môn Thư Đạo là 1 môn học bắt buộc ( trong các môn
    nghệ thuật như : âm nhạc ,mỹ thuật ,thư đạo ) .Mặc dù tôi đã lấy
    đủ điểm môn này dù rằng chữ của tôi thì cực kỳ kinh khủng !!!
    Tôi còn nhớ đó là tiết học đầu tiên được thầy giảng thế nào là
    Thư đạo .Thư chính là viết ,và phải là viết ,không phải là vẽ tức là
    chỉ một lần đi bút là không được quyền đồ đi tô lại ,kẻ khung kẻ
    sườn như mọi người lầm tưởng !!! và phải trong một thời gian
    ngắn ngủi để hoàn thành tác phẩm vì viết thì đâu cần phải đòi
    hỏi thời gian nhiều chứ .Cần nhiều thời gian để đồ đi tô lại ,dùng
    nhiều loại cọ ( không phải bút ) ,dùng nhiều loại mực thì đó
    chính là Hoạ rồi .Thư và Họa khác nhau nhiều đấy vì một cái là
    viết và một cái là vẽ ,giữa viết và vẽ thì ngay cả một người tầm thường cũng phân biệt được huống hồ gì các Thư Đạo Gia trong
    này nhỉ ! bức tranh trên đẹp thật đấy nhưng đó là một bức họa
    nên post lên box Hội họa thì có lẽ thích hợp hơn nhỉ !!!Chứ nếu
    nói đó là một bức thư pháp thì tôi không thể hình dung các thư
    đạo gia TQ và Nhật Bản ...sẽ nghĩ thế nào về cái gọi là thư pháp
    của các Thư Pháp Gia trong này nữa !!!
    Giữa Vẽ và Viết mà chưa phân biệt được thì còn gì để bàn về cái
    chữ gọi là Thư chứ !!!
    Thất Lễ !!!
  5. duongphuongbay

    duongphuongbay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/06/2003
    Bài viết:
    1.108
    Đã được thích:
    0
    Ha ha, cái định nghĩa này xem ra buồn cười quá đỗi, hàm hồ quá đỗi. Người viết có lẽ chưa nắm được ý nghĩa các từ Viết, Tô, Kẻ trong tiếng Việt.
    Thư pháp là viết chữ Bình thường ta chẳng viết chữ đấy thôi, bút lông -bút sắt -bút chì- bút bi và cả...bút xoá viết nhí nha nhí nhoắng cũng là viết chữ đấy thôi. Nói như pác hoá ra ta đang Thư pháp hết à? Hỏng, định nghĩa như thế hỏng và hổng lớn, chả cần bắt bẻ thêm nhiều.
    Viết chữ Latinh giả thư pháp là "Tô" chữ. Tô, bạn hiểu thế nào là Tô, về giở lại Từ điển tiếng Việt xem đã nhé. Không có thì vào http://vdict.com/ tra cho nó nhanh. Thôi, tôi viết ra đây (í ẹ, phải dùng động từ là "Gõ", kẻo tưởng nhầm là tôi đang Thư pháp thì chết giấc!) mọi người cùng đọc nhé: "Tô, Dùng mực hoặc màu làm cho nổi thêm các đường nét, mảng màu đã có sẵn". Nếu nói như pác thì phàm những người muốn thực hiện cái gọi là "Thư pháp chữ Quốc Ngữ" phải dùng những cái người ta đã làm sẵn, in sắn, vẽ sẵn, rồi TÔ lên đấy mà thôi. Làm cứ như sản xuất dây chuyền ấy. Không cần hoa lá cành thêm gì cho nó mệt. Không cần biểu lộ cá tính cái Tôi làm gì cho rách việc, vì có làm cũng như không. Ta chỉ cần Tô thôi mà, ai mà chả làm được, giống nhau sất. Già trẻ lớn bé, nào ta hãy cùng Tô để được làm Nhà thư pháp Quốc ngữ nào. Ấy chết, mà đã có ai sản xuất ra cái để cho mà Tô đâu, hãy đợi đấy, nhiều lúc có mới chết chứ, biết đâu pác nhà ta ở trên đang ấp ủ ý định sản xuất hàng loạt cho bà con tô tô vẽ vẽ, cho thoả cái chí thư pháp. Đợi đến 100 tuổi nhé!
    Tạo font chữ phương Tây là kẻ chữ. Lố bịch hết sức, chả muốn bình thêm làm gì. Các cụ phương Tây mà nghe thấy chắc cười vỡ bụng mà chết mất, thương các cụ với, các pác ơi!!!!
    Tôi theo ý pác mà bình đây: Trước đây người ta đã đua đòi cái trò Thư pháp Quốc ngữ này rồi chứ gì, đồng ý nhé. Thế cái trò đua đòi "dại dột" ấy có liền mạch suôn sẻ hay bị ngắt quãng trong 1 thời gian dài? Xin pác trả lời cho. Nếu bị ngắt quãng thì người ta mới dùng từ "Khôi phục'' (phục hồi cái đã có, hê hê, từ này pác có tra từ điển Tiếng Việt nên nói đúng). Nếu nó liên tục tù tì mấy chục năm cho đến tận hôm nay thì bố cha đứa nào dám dùng từ "Khôi phục" nhá, có nước mà về lớp 1 học lại Tiếng Việt.
    Hy vọng 1 người đam mê Thư pháp chữ Hán (không biết có Nôm không?) và miệt thị Thư pháp Quốc ngữ như ngài không mắc những sai lầm sơ đẳng như thế về tư duy cũng như chữ nghĩa (mà là chữ nghĩa mẹ đẻ nhé, thế mới đau)
  6. AntiKitsch

    AntiKitsch Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/05/2004
    Bài viết:
    70
    Đã được thích:
    0
    Tôi không rỗi để chơi trò "câu chữ" với bạn. Tuy nhiên bạn cũng là một người biết đọc. Nên tôi sẽ trả lời.
    -Bạn nên đọc kỹ lại bài tôi viết. Trước câu bạn trích dẫn có một câu: viết đơn giản là thế này. Ý tôi là có thể nói nôn na. Tôi không phải nhà nghiên cứu dùng đúng, dùng chính xác tiếng Việt.
    - Chắc bạn chưa bao giờ tự tạo ra bất kỳ một font latin nào thì phải. Bạn biết không người ta phải dùng đến thước, bút chì, và compa bạn ạ. Như vậy thì tôi cũng không biết sử dụng những dụng cụ đó không gọi là kẻ chữ thì gọi là gì nữa. Với lại khi đó người ta gọi là typography chứ không là Calligraphy nữa.
    - Từ không cần biết nghĩa như thế nào, nhưng bạn hãy xem người ta viết chữ latinh xe biết họ có hay không thôi. Tôi khuyên bạn nên đọc sách và ít search google đi thì hơn.
    - tôi bảo lưu từ của tôi và bác bỏ từ khôi phục.
    Được AntiKitsch sửa chữa / chuyển vào 14:35 ngày 19/05/2004
  7. Quan_Di_Ngo

    Quan_Di_Ngo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2003
    Bài viết:
    1.528
    Đã được thích:
    4
    Kính thưa quý bác,
    Chúng ta cùng ngồi lại, bỏ thời gian và tâm sức ra để làm gì vậy? Phải chăng đang cố lập luận cho chính kiến của mình?
    Cái tôi cá nhân tồn tại trong một chừng mực nào đó thì có thể chấp nhận, nhưng vấn đề đặt ra trong toipc này, thiết nghĩ không thể dùng biện lí của tư duy cá thể để phản biện hay lưu giữ những ý kiến tầm phào được.
    Thư Pháp chữ Hán hay Thư Pháp chữ Việt sẽ đi đến đâu, sẽ được công chúng Việt Nam tiếp đón thế nào, thì cứ để công chúng họ tự chấp nhận và đi theo lối tư duy của họ. Tôi, và quý bác có ngồi đây bàn luận kiểu phiếm thế này mãi, cũng chẳng làm gì hơn ngoài việc ta tạo ra bức tường ngăn cản chính chúng ta với nhau thôi. Mỗi người nên đưa ra lập luận, ý kiến của mình, rồi thì tuỳ nơi độc giả phê bình. Chứ phê bình nhau kiểu này, không đem lại cho cái gọi là Phát Triển Thư Pháp theo nghĩa rộng, được một cái gì cả.
    Kính mong quý bác hãy giảm hỏa, cùng nhìn nhận lại vấn đề một cách khoa học, và thể hiện cái tình một cách trong sáng nhất.
    Kính !
  8. duongphuongbay

    duongphuongbay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/06/2003
    Bài viết:
    1.108
    Đã được thích:
    0
    Nói như pác thì từ đây về sau tôi không phải nhọc công bình lựng gì cho nó mệt xác ra. Lần sau viết thì viết cho nó SÂU SẮC hơn 1 tí, VIẾT ĐƠN GIẢN NHƯ THẾ NÀY chả buồn xem!
    Chống cái ngược đời!
  9. home_nguoikechuyen

    home_nguoikechuyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/05/2002
    Bài viết:
    3.846
    Đã được thích:
    7
    Hiccccc, hình như topic này đã chết rùi thì phải. Thôi để Home viết lung tung, kéo nó lên nhé.
    Hôm bác Quan_Di_Ngo, có nói là Hình như dân miền Bắc không thích thư pháp chữ Việt cho lắm. Nói như vậy là quá đúng rùi còn gì.Vì thư pháp chữ Việt, có thể nói là ra đời đầu tiên ở Miền Nam. Sự ra đời thư pháp chữ Việt phải nói đến trước tiên là Nam Giang, ông này đã nghỉ hưu lâu, và đang sống ở TPHCM.Và Vũ Hối( ông này đã từng giật giải hội hoạ toàn quốc), và học ở trường Mĩ Thuật Đông Dương( hiện nay đang sống ở Mĩ bằng nghề viết thư pháp).
    Gần đây thì phải kể đến một số nhà thư pháp chữ Việt có tên tuổi như là Bùi Hiến, Nguyễn Thanh Sơn, Lê Lan, Chính văn ( mà nhờ anh Quản, tôi mới biết là bác đã qua đời cách đây vài tháng), Song Nguyên,Dũng Nguyên....( Toàn là miền nam)Hiện nay trên thư pháp, thì thư pháp của Bùi Hiến, Dũng Nguyên, và Lê Lan là nhiều nhất, chủ yếu là thư pháp trên giấy dó.
    Nói thêm là Bùi Hiến chính là cháu ruột của cố thi sĩ Bùi Giáng. hèn gì nhiều bức thư pháp, ông dùng ngữ nghĩa, thơ do mình sáng tạo ra hay thế. và có một số bức thư pháp, ông dùng thơ Bùi Giáng( Home sẽ dẫn chứng sau). Và Nguyễn thanh Sơn, hình như ông này xuất thân là hoạ sĩ, sau mới chuyển sang viết thư pháp.Nguyễn Thanh Sơn thì đậm về thư hoạ hơn là thư pháp,chú thường mượn tranh để gửi chữ( Home có dấu ấn rất đậm về một bức thư hoạ ông vẽ một con ngựa đang phi nước kiệu, ***g lên trên là chữ Ngọ- nhìn rất có hồn).
    Thôi, hôm sau viết tiếp.
  10. home_nguoikechuyen

    home_nguoikechuyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/05/2002
    Bài viết:
    3.846
    Đã được thích:
    7

Chia sẻ trang này