1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bàn về Trần Trọng Kim và đế quốc VN

Chủ đề trong 'Lịch sử Văn hoá' bởi vegamu, 21/03/2009.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. dinhphdc

    dinhphdc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/09/2008
    Bài viết:
    2.086
    Đã được thích:
    7
    Moi 1 cái topic cũ bên GDQP ra, anh bạn:
    http://ttvnol.com/forum/gdqp/1135013.ttvn
     
  2. nguoichauau

    nguoichauau Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2008
    Bài viết:
    23
    Đã được thích:
    0
    Ở trên người ta kêu cậu cho tiêu chí đi rồi họ lấy ví dụ cho cậu . Sao cậu không lấy ra tiêu chí của cậu . Nếu đưa rồi người ta không lấy ví dụ đúng thì hẵng hay . Đằng này cậu không dám đưa
    Riêng câu nói hiến pháp do thực dân viết hay ai viết không quan trọng miễn là thực hiện đúng là được . thì không chấp nhận được rồi . Một câu nói rất ng u
  3. mariacallas

    mariacallas Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2007
    Bài viết:
    112
    Đã được thích:
    0
    Hẹ hẹ , bạn thông cảm đi nhé .
    Kiến thức nông cạn , lại trong cơn nóng giận mất bình tĩnh nên bạn í cứ phát ngôn văng mạng , k0 hỉu câu nói của mình mang nhứng nội dung jì
    Viết lên mặt Serh _giftig 2 chữ thông cảm đi
  4. tranvudan

    tranvudan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/08/2006
    Bài viết:
    327
    Đã được thích:
    0
  5. sehr_giftig

    sehr_giftig Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2006
    Bài viết:
    406
    Đã được thích:
    0
    Vẫn không đánh vần nổi rồi cãi bướng. Giữ làm gì chút sĩ diện ko đáng có
    Tớ không bắt ai tự dưng đưa ra ví dụ cả. Bác đánh vần nổi hết cuộc tranh luận sẽ thấy: mariacallas doạ đưa ra ví dụ về bù nhìn sẽ làm thay đổi quan điểm của mọi người. Tớ nói có thì đưa, mọi người sẽ giải thích, khai sáng cho bác ấy. Thế mà bây giờ bác ấy đi năn nỉ tớ gợi ý về đặc điểm bù nhìn cho bác ấy Còn được những người như bác ủng hộ nữa mới hài. Một là bác không có khả năng đọc hiểu, hai là không có khả năng suy nghĩ để thấy sự vô lý.
    Riêng đoạn vàng vàng, tớ mong là bác không phải được giáo dục như vậy. Đọc cái gì cũng phải đọc hết, và phải biết suy nghĩ trước khi nói. Tớ nói quan trọng là nội dung: nội dung hiến pháp thoả mãn đầy đủ quyền độc lập, tự chủ. Thứ hai là cách thực thi: tôn trọng và thực thi trọn vẹn hiến pháp. Nếu được như vậy thì ai viế cũng được. Chỉ có những đứa ngu trong trường hợp ấy mới đi xé bản hiến pháp, viết lại nguyên si hoặc thay đổi câu văn để có tiếng là hoàn toàn của mình.
    Mong bác không phải trường hợp hài hước như trên
    Được sehr_giftig sửa chữa / chuyển vào 14:56 ngày 02/04/2009
    Được sehr_giftig sửa chữa / chuyển vào 15:01 ngày 02/04/2009
  6. sehr_giftig

    sehr_giftig Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2006
    Bài viết:
    406
    Đã được thích:
    0
    Sau bao nhiêu thời gian mình bỏ ra để chỉ bảo bạn trám cái lỗ hổng kiến thức to lớn về lịch sử thế giới, mình không mong gì lòng biết ơn từ bạn, vì lòng biết ơn là quá trình giáo dục từ nhỏ, không phải ai cũng có. Nhưng mình vẫn mong bạn cư xử như một con người, có nhân cách và có liêm sỉ, đừng cứ vác mặt nhơn nhơn đi lấy oán trả ơn như thế. Bất cứ người nào có suy nghĩ họ cũng nhìn vào nick của bạn bây giờ mà cười khinh bỉ cho một con người đấy.
    Thế nhé, giáo dục về kiến thức thì dễ, nhưng về tâm hồn rất khó, có lẽ mình chỉ cố gắng thử một lần thôi
  7. do_re_mi

    do_re_mi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/04/2006
    Bài viết:
    1.160
    Đã được thích:
    4
    Xihanúc từ chỗ vua bù nhìn để trở thành vua của 1 nước độc lập của Kam.
    Hiến pháp Canada do bọn Anh nó ban hành.
    Thực ra Anh nó đối xử với mấy thuộc địa người Âu sinh sống cũng không tệ như tại Úc, New Zealan hay Canada...Nhưng tại Ireland ngay sát nó phải đổ rất nhiều máu mới giành đươc độc lập, cũng độc lập từng bước một.
  8. macay3

    macay3 LSVH - KTQSNN Moderator

    Tham gia ngày:
    26/10/2007
    Bài viết:
    2.959
    Đã được thích:
    1.590
    mấy bác dùng trình đọ nhau tớ thấy hay nhưng mà đừng sa đà công kích cá nhân.
  9. dinhphdc

    dinhphdc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/09/2008
    Bài viết:
    2.086
    Đã được thích:
    7
     
    [​IMG]Trần Trọng Kim (1883?"1953)
    Trong "Một cơn gió bụi", trang 51, cụ Kim viết: "Trước kia người mình chưa độc lập. Nay có cơ hội, tuy chưa phải độc lập hẳn, Nhưng mình cũng phải tỏ ra có đủ tư cách để độc lập. Nếu không có chính phủ thì người Nhật bảo mình bất lực, tất họ lập cách cai trị theo thể lệ nhà binh rất hại cho nước ta. Vậy ông nên vì nghĩa vụ lập thành một chính phủ để lo việc nước.?
    Những dòng trên cụ kể đoạn trên do Bảo Đại nhủ với cụ. Lúc đó, cụ mới ở Singapore về nước, chắc chắn biết rõ những gì đang xảy ra trên thế giới vào thời điểm này.
    Mùa thu năm 1944, trên cơ sở phân tích tình hình thế giới và cách mạng Đông Dương, những người c ộng sản Việt Nam đã nhận định về sự hòa hoãn tạm thời giữa Nhật và Pháp ở Đông Dương và tiên đoán rằng: ?oCả hai đều đang sửa soạn tiến tới chỗ tao sống mày chết, quyết liệt cùng nhau? (Cờ Giải phóng, số ra ngày 29-9-1944).
    Sau khi Nhật Bản lật đổ chính quyền thuộc địa Pháp tại Đông Dương vào ngày 9 tháng 3, 1945 độc quyền thống trị Đông Dương. Lực lượng quân sự Pháp hoàn toàn tan rã, bộ máy thống trị của thực dân Pháp đầu hàng, bị cầm tù hoặc cam tâm làm tay sai cho phát xít Nhật. Trên thực tế, toàn bộ Đông Dương đã trở thành thuộc địa của phát xít Nhật. 
    Đêm 9/3/1945, Ban Thường vụ (mở rộng) của Trung ương Đảng C ộng sản Đông Dương đã họp khẩn cấp tại Bắc Ninh để nhận định đánh giá tình hình và để ra kế hoạch hành động kịp thời. Trong lúc hội nghị đang họp thì nhận được tin phát xít Nhật đã nổ súng đảo chính thực dân Pháp ở Hà Nội và nhiều nơi khác. Trên cơ sở phân tích nguyên nhân tất yếu dẫn đến sự kiện này và dự kiến khả năng thắng lợi tạm thời của Nhật, hội nghị đã đồng thời khẳng định sự kiện Nhật đảo chính Pháp đã đặt Đông Dương vào một cuộc khủng hoảng chính trị sâu sắc, tạo những điều kiện làm chín muồi nhanh chóng. Trong hoàn cảnh đó, bản Chỉ thị lịch sử: ?oNhật ?" Pháp bắn nhau và hành động của chúng ta? ra đời (12/3/1945).
    Về phía Nhật Bản, họ cũng nhanh chóng tìm cách nắm chắc bộ máy cầm quyền ?obản xứ? do người Pháp lập ra trước đó, và nay đã hoang mang dao động trước vụ Nhật đảo chính Pháp. Người Nhật tuyên bố ?otrao trả độc lập? để làm áp lực buộc vua Bảo Đại ký đạo Dụ số 1 ?ocải tổ bộ máy triều đình cho phù hợp với tình hình mới?. Ngày 19/3, viện Cơ Mật mới được thành lập trước đó (6/3) do Phạm Quỳnh đứng đầu xin từ chức, Nhật đưa Trần Trọng Kim từ Băng Cốc (Thái Lan) về Sài Gòn, rồi ra Huế gặp Bảo Đại và nhận đứng ra lập nội các mới.
    Ngày 17/4, nội các Trần Trọng Kim ra mắt trước sự có mặt của Cố vấn tối cao Nhật Yokohama, Bảo Ðại ký Dụ số 5, chuẩn y nội các gồm 12 bộ, do Trần Trọng Kim làm Thủ tướng. Ngày 4/5, nội các họp phiên đầu tiên, ngày 8/5 bệ kiến Bảo Đại và ra tuyên cáo chính thức có tên tuổi.  Nhưng "độc lập" mà Nhật gọi là trao trả cho Việt Nam rất giới hạn thành ra việc thành lập chính phủ cũng bị rất nhiều trở ngại.
    Phải mất trên một tháng từ khi ông Bảo Đại ra tuyên ngôn tuyên bố độc lập vào ngày 11 tháng 3 cho đến ngày 15 tháng tư mới thành lập được chính phủ. Người Nhật đã không chịu bất kỳ những nhà chính trị nào dù là thân Nhật mà họ cho rằng có thể có những ước vọng độc lập nhiều hơn là Nhật dành cho.
    Chính phủ Trần Trọng Kim được thành lập bao gồm phần lớn là những nhà trí thức, chuyên môn mà trước đó không nằm trong các đảng phái cách mạng chống Pháp. Nhưng dù rằng chỉ kéo dài được có bốn tháng chính phủ Trần Trọng Kim cũng đã làm được một số việc, đặt cơ sở cho một nước Việt Nam độc lập về sau này. Với an ninh, quốc phòng và kinh tế tài chính đều nằm trong tay quân đội Nhật, tất cả những gì mà Chính phủ Trần Trọng Kim có thể đạt được trong việc dành lại chủ quyền cho Việt Nam thực tế là chỉ có tính cách biểu tượng.
    Biết rằng thất bại của Nhật Bản chỉ là một vấn đề thời gian, Trần Trọng Kim và chính phủ của ông đưa ra một chương trình nhằm cố gắng thay đổi tâm lý người Việt đến mức mà đất nước sẽ không thể trở lại tình trạng thuộc địa nữa một khi chiến tranh chấm dứt, ông Hoàng Xuân Hãn khi kể lại mục tiêu của cụ Kim khi thành lập cũng như là của ông khi tham gia chính phủ ?oChúng tôi muốn đặt trước Đồng Minh khi chiến tranh chấm dứt với một nước Việt Nam độc lập trên thực tế để chúng ta không thể nào trở lại tình trạng cũ là một thuộc địa của Pháp nữa?.
    Theo ông Hãn, để đạt được mục tiêu này, họ đề ra ba nhiệm vụ chính.

    Thứ nhất thương thuyết với Nhật để chuyển nhưọng quyền chính trị và kinh tế về cho Việt Nam cũng như là thống nhất đất nước bị Pháp chia thành ba phần bằng cách đưa Nam Kỳ và các thành phố Hà Nội, Hải Phòng và Đà Nẵng trở lại dưới sự cai trị của triều đình Huế. Thứ hai, Việt Nam hóa cơ cấu hành chính thuộc địa của Pháp bằng cách thay thế các quan chức và chuyên viên Pháp, Nhật bằng người Việt. Thứ ba tạo ra trong quần chúng một tinh thần quốc gia mới, một niềm ái quốc mới qua một hệ thống giáo dục hoàn tòan dùng tiếng Việt làm ngôn ngữ giảng dậy.
    Theo ông Hoàng Xuân Hãn, họ hy vọng rằng sẽ có được từ một năm đến 18 tháng để thực hiện chương trình này. Với sự giúp đỡ của Nhật, tháng 6, 1945 một trường hành chánh được thành lập để huấn luyện công chức. Nhưng khóa đầu tiên của trường chưa tốt nghiệp thì chính phủ Trần Trọng Kim đã sụp đổ.
    Thủ đoạn của bọn cầm quyền Nhật là triệt để lợi dụng bộ máy chính quyền do chúng mới dựng lên để lũng đoạn tình hình có lợi cho chúng, chúng chỉ muốn có một chính phủ bù nhìn hoàn toàn để thi hành mọi ý định của chúng. Mặc dù vậy, nội các Trần Trọng Kim vượt qua bao khó khăn từ nhiều phía, chủ yếu là từ Nhật, với lời hứa hẹn ?ophấn đấu cho Việt Nam thành một quốc gia độc lập? và với những công tác lớn được đưa vào chương trình hình động như ?oGiải quyết nạn đói?, ?oThống nhất chủ quyền lãnh thổ?... là những yêu cầu cấp bách của tình hình lúc đó, cũng đã đáp ứng lòng mong mỏi của quốc gia một phần. Đành rằng trong tình hình chiến tranh, bom đạn lúc bấy giờ, lại phải tiến hành các công việc trên dưới sự kiểm soát chặt chẽ của nhà cầm quyền Nhật nên không có điều kiện thu được những kết quả như mong muốn, nhưng dù sao thì những chuyến tàu chở gạo Nam Bộ ra Bắc, cũng như những cuộc vận động để Nhật trao trả dần một số quyền trong việc quản lý đất nước, đòi hỏi cho Việt Nam những phần đất mà chế độ thuộc Pháp đã tách khỏi Việt Nam (Đà Nẵng, Hà nội, Nam kỳ), cũng phần nào nói lên sự cố gắng và nhiệt tình của thành viên nội các Trần Trọng Kim. Rõ ràng là các thành viên nội các Trần Trọng Kim ?" tất nhiên là không phải hoàn toàn như nhau ?" đều có tinh thần yêu nước và mong muốn làm được một việc gì đó có lợi cho dân cho nước lúc bấy giờ.
    14 tháng 8, Bộ chỉ huy quân đội Nhật tại Ðông Dương tuyên bố trao trả Nam Kỳ cho chính phủ Trần Trọng Kim. 15 tháng 8, Nhật hoàng tuyên bố đầu hàng Ðồng minh không điều kiện. Chiến tranh thế giới lần thứ II kết thúc. 16 tháng 8, Ðại hội Quốc dân được triệu tập ở Tân Trào (Tuyên Quang). Có hơn 60 đại biểu Bắc, Trung, Nam, đại biểu các đảng phái chính trị, các đoàn thể, các dân tộc và các tôn giáo, kiều bào ở nước ngoài tham dự. Ðại hội tán thành chủ trương phát động Tổng khởi nghĩa và thông quan 10 chính sách lớn của *********. Ðại hội cũng quy định quốc kỳ, quốc ca và cử ra Ủy ban Giải phóng dân tộc do lãnh tụ Hồ Chí Minh làm Chủ tịch.
    Bộ trưởng Bộ Thanh niên trong chính phủ Trần Trọng Kim và sau là bộ trưởng Bộ Quốc phòng trong chính phủ liên hiệp của Hồ Chí Minh, xuất thân là một luật sư hành nghề ở Hà Nội và là một trong những trí thức chủ trương Nguyệt san Thanh nghị, thường được gọi là Nhóm Thanh nghị, ông Phan Anh. Trong cuộc phỏng vấn dành cho nhà nghiên cứu lịch sử Na Uy Stein Tonnesson, để đáp lại câu hỏi ?ocác ông nghĩ thế nào mà lại nhận lời mời của Bảo Đại", Phan Anh cho biết có hai mục tiêu. Thứ nhất là để đuổi người Pháp vẫn còn được người Nhật giữ trong bộ máy hành chánh thời đó ra khỏi bộ máy này và thứ hai, tạm thời làm việc với người Nhật nhưng giữ trung lập, không là "đồng tác giả" (co-auteurs) , không là "kẻ hợp tác."

    ?oLúc ấy, những công chức người Pháp vẫn tiếp tục làm việc. Nhưng họ có mưu mô. Ngoan ngoãn cúi đầu trước Nhật. Thâm ý là chờ đợi xem thế nào? Chờ đợi một cách tích cực. Cụ thể là: Chịu sự sai bảo của ông chủ mới để được ngồi lỳ trong bộ máy hành chánh. Trong phủ Toàn quyền, trong phủ Thống sứ: toàn là người Pháp. Họ đã mất con bài chính trị, thì phải giữ con bài hành chính. Để làm gì? Thế đấy! Hai khả năng: Hoặc Nhật sẽ bại trận, thì người Pháp cần giữ bộ máy hành chính để rồi đặt lại nền thống trị; hoặc trái lại người Nhật còn ở lại, thì ổn rồi người Pháp cứ tiếp tục, với sự giúp đỡ của chính quốc, tiếp tục nắm một mảnh nhỏ quyền hành. Trong hai khả năng ấy thì khả năng thứ nhất hiện thực hơn. Chắc chắn Nhật chóng hay chầy sẽ đầu hàng. Giữ chặt các chức vụ hành chánh để còn có vai trò trong tương lai. Bên cạnh trận địa hành chánh, lại còn trận địa kín nữa chứ. ?oTôi với tư cách người yêu nước, tôi đã quan sát tình hình ấy. Chúng tôi không muốn bị cả người Pháp lẫn người Nhật đánh lừa mình. Nhóm trí thức chúng tôi không phải một đảng mà là một nhóm, chúng tôi nghĩ rằng nhiệm vụ cấp bách là phải đuổi bọn Pháp ra khỏi bộ máy hành chính. Chúng tôi huy động sinh viên, thanh niên công chức làm việc đó. ?oKhẩu hiệu thứ hai của chúng tôi là tạm thời ngồi làm việc với người Nhật, nhưng không là ?ođồng tác giả" (co-auteurs) , không phải là ?okẻ hợp tác" với họ; phải giữ thế trung lập."
    Về bản chất của chính phủ Trần Trọng Kim, khi được hỏi là "chính phủ này có phải là chính phủ bù nhìn không" Phan Anh đã khẳng định: ?Lấy tư cách là thành viên của chính phủ Trần Trọng Kim, tôi nói với ông rằng chúng tôi tuyệt đối không có ảo vọng gì về người Nhật. Tình thế đã dứt khoát rồi. Phải là kẻ điên mới đi hợp tác với Nhật. Có những người điên, nhưng chúng tôi là trí thức, chúng tôi tham gia chính phủ là để phụng sự. Chính với chính sách ấy mà chúng tôi đã thành lập chính phủ với khẩu hiệu như vừa nói là: Đuổi cổ bọn Pháp và nắm lấy độc lập.? Với nhận định này và để giữ thế trung lập, trong chính phủ Trần Trọng Kim đã không có Bộ Quốc phòng. Phan Anh giải thích: "Trong chính phủ Trần Trọng Kim có một bộ mà chúng tôi phải suy nghĩ nhiều: Bộ ?oQuốc phòng" hay Bộ ?oQuân lực" hoặc Bộ ?oChiến tranh?. Chính vì muốn giữ thế trung lập mà chúng tôi đã quyết định không có Bộ Quốc phòng. Người Nhật muốn có bộ ấy để lôi chúng tôi đi với họ. Thay bộ ấy, chúng tôi lập Bộ Thanh niên." Phan Anh kể lại những ngày cuối của chính phủ Trần Trọng Kim và những nỗ lực của chính phủ này cũng như của Hoàng đế Bảo Đại:

    ?oChính phủ Trần Trọng Kim với tất cả bộ trưởng cùng theo đuổi một mục đích như tôi; đã tự vạch ra đường lối chung cho mình mà tôi vừa phác lại để ông thấy rõ. Chính phủ ấy khi ra đời đã tự coi như một mắt xích lâm thời, tôi có thể nói hẳn ra là, theo tôi nhận định, như một công cụ phục vụ cho sự nghiệp giành độc lập. Chúng tôi đã tự coi không phải là những người'' lãnh đạo phong trào, lãnh đạo đất nước, mà là những công cụ, những tay chân của công cuộc đấu tranh dân tộc. Và do đó sự chuyển tiếp từ chính phủ Trần Trọng Kim đến nền cộng hòa trong Cách mạng tháng Tám diễn ra một cách tự nhiên suôn sẻ nữa cơ. Tôi có thể nói với ông rằng với tư cách bộ trưởng, chúng tôi trăm phần trăm ủng hộ Chủ tịch Hồ Chí Minh. Tất cả, kể cả Thủ tướng Trần Trọng Kim. Đã có sự nhất trí toàn vẹn, sâu sắc về sự chuyển tiếp ấy. Đấy tôi khẳng định như vậy đấy. Nhưng cũng phải có chứng cớ. Đây chứng cớ: Ngay ngày hôm sau mà chính phủ Nhật tuyên bố đầu hàng thì chính phủ Trần Trọng Kim đệ đơn từ chức lên nhà vua và thông báo tin ấy cho tất cả các tỉnh, đồng thời nói ý định của mình nói sẵn sàng giao quyền cho quốc dân. Cụ thể hơn nữa, Chính phủ gửi thông điệp cho các nhân vật ghi trong thông điệp cho các nhân vật đại diện cho tất cả các giới và các địa phương, mời đi Huế để nghiên cứu vấn đề thành lập một chính phủ mới. Trong số các nhân vật ghi trong thông điệp, tôi nhờ có hai vị mà ai cũng biết thuộc tổ chức *********. Đó là hai bạn tôi, anh Bùi Công Trừng một nhà cách mạng và c ộng sản trứ danh và anh Lê Văn Hiến, sau này trở thành Bộ trưởng Tài chính. Hai nhân vật thuộc miền Nam. Lẽ dĩ nhiên thông điệp trên đã không có thể chấp hành được, bởi vì ********* chủ trương khác. Phong trào do Chủ tịch Hồ Chí Minh lãnh đạo đã khởi động."
    Công việc đầu tiên của Bộ Thanh niên về mặt tổ chức là lập ra trường ?oThanh niên Tiền tuyến?. Nhận xét có thể nêu lên ngay, đó là một ngôi trường hoàn toàn không đặt mục tiêu đào tạo chỉ huy quân sự cho chính phủ Trần Trọng Kim, mà là do một số người quan tâm đến tình hình bấy giờ cần thấy trang bị cho thanh niên một số vấn đề quân sự để ứng phó với thời cuộc. Tạ Quang Bửu đã khẳng định với Nguyễn Thế Lâm ?" học trò cũ của ông mới từ Hà Nội về, ở Hà Nội anh đã tham gia tổ chức ?oSinh viên cứu quốc? ?" rằng những học viên lớp quân sự Thanh niên Tiền tuyến ?ođược đảm bảo chọn con đường riêng của anh? (Giải phóng quân Huế 1945 ?" Nxb Lao Động, Hà Nội, 1994). ?oNgày khai trường, Bộ trưởng Phan Anh nói chuyện với lớp học, cũng không nói học xong ra làm gì, mà chỉ nói chung chung ai về quê nấy? (Hồi ký của thiếu tướng Phan Hàm lúc đó là học viên Trường Thanh niên Tiền tuyến).
    43 học viên Trường Thanh niên Tiền tuyến đều là những thanh niên, học sinh, sinh viên có nhiều động cơ khác nhau, nhưng đều có chung một bầu nhiệt huyết, trong bối cảnh sôi động của đất nước đều nôn nóng được hành động, được làm một việc gì ích nước lợi dân, tuyệt nhiên không ai có ý nghĩ học trường này để sau này kiếm một chân gì phục vụ trong chính phủ Trần Trọng Kim, càng không phải để phục vụ cho Nhật. Đã vậy, ngay từ ngày đầu, tổ chức ********* đã được thành lập trong trường, phối hợp với ********* tại Huế cùng hoạt động. Trên cơ sở đó, tổ chức ********* của Trường Thanh niên Tiền tuyến đã thực hhiện việc lãnh đạo đối với những học sinh, sinh viên yêu nước tiến bộ đang học tập tại một trường quân sự của chính phủ Trần Trọng Kim do Nhật dựng lên. Nguyễn Thế Lâm ?" sau này là thiếu tướng Quận đội nhân dân Việt Nam ?" một trong những học viên của Trường Thanh niên Tiền tuyến, trong hồi ký của mình đã nói: ?oĐây có thể nói là anh em chúng tôi đã ?o********* hóa? được trường Thanh niên Tiền tuyến?.
  10. do_re_mi

    do_re_mi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/04/2006
    Bài viết:
    1.160
    Đã được thích:
    4
    Brunay có HP năm 1959, nhưng năm 1984 mới độc lập với 1 bản HP mới. Philippin có HP 1935. Năm 1946 mới độc lập.
    Theo các tài liệu của phương tây thì Nhật duy trì 1 chế độ chuyên chế hơn các chế độ thuộc địa của các nước thực dân phương tây và nói xấu các chế độ bản xứ do Nhật dựng lên không ra gì cả. Đó là lập trường của phe đồng minh.
    Đáng chú ý là CP họ Trần chỉ ra đời khi mà Nhật gần như bại trận, chí ít nó cũng có 2 ý nghĩa
    1. CP này lấp vào khoảng trống quyền lực sau khi Nhật đảo chính Pháp, tránh cho vN rơi vào tình trạng loạn lạc vô chính phủ
    2.Làm cho cuộc cách mạng tránh những đổ máu nhiều hơn. Cụ thể cP cụ Trần đã nhanh chóng trao quyền lực cho nhân dân không chống trả gì cả. Không khác mấy chính phủ của ông Dương Văn Minh sau này. Thực tế CMT8 đã ít đổ máu và cụ trần góp 1 phần vào đó.
    Bối cảnh TG và DD khi đó:
    Liên Xô : trao cho các nước phương tây khu vực dNA, coi đó là vùng chịu sự kiểm soát của họ. Stalin ủng hộ cho phong trào đấu tranh giải phóng dân tộc, xoá bỏ thuộc địa hòng làm suy yếu Anh, Pháp, phương tây, nhưng ông ta quan tâm hơn khu vực đông Âu đuợc hội nghị Posdam trao cho LX đáng "rối ren", vì vậy tuy ủng hộ cho Dông Dương dộc lập nhưng chỉ là ỡm ờ trên lời nói, không có hàng động cụ thể gì.
    Mỹ: ủng hộ cho Đông Dương và các thuộc địa độc lập hòng làm suy yếu Anh, Pháp , nhưng muốn Đông Dương trong vòng thác quản của LHQ hòng biến khu vực này thành khu vực chịu ảnh hưởng của Mỹ, "thuộc địa kiểu mới" của Mỹ. Mỹ được trao cho vào bắc vĩ tuyến 16 giải giáp quân đội Nhật và có âm mưu "thôn tính" bắc việt nam nhưng sau này lại nhường cho Tưởng bù những thiệt thòi của Tưởng theo sự phân chia của các nước thắng trận, nhưng vẫn muốn chi phối tưởng . Về sau Mỹ ủng hộ Pháp để đổi lấy ủng hộ của Pháp đối với việc phòng thủ ở Âu châu, và ngăn chạn CS ở châu Á.
    Tưởng: muốn lập một chế độ thân Tưởng ở VN tránh đối đầu với CS ở cả nam lẫn bắc, không muốn VN thành 1 bàn đạp để Mao phát động đánh tưởng từ nam lên, kẹp Tưởng ở giữa.
    Anh: muốn Pháp lấy lại Đông Dương và ủng hộ Pháp hết lòng hòng đổi lấy việc Pháp nhả quyền lợi cho anh ở Trung đông. Anh rất sợ mất hệ thống thuộc địa và muốn duy trì chế độ thuộc địa.
    pháp: muốn lấy lại đông dương (với chiêu bài tự do dân chủ cho thuộc địa) núp sau chiêu bài chống CS.
    Phải nói thêm là ***** ở vào thế ngàn cân treo sợi tóc vào lúc đó, vì tuy Mỹ ủng hộ ********* ( cái trò mà Anh Mỹ dùng ở nhiều nơi khác ủng hộ những người cS kháng Nhật) nhưng chỉ là buộc chẳng đã, và khi ***** thành lập cP của VM, do ngại ảnh hưởng của cS nên Mỹ đã không công nhận CP của ***** ngay, mà tiếp tay cho Pháp trong việc thành lập cP Bảo đại.
    Khi CP của Bảo Đại thành lập, 1 loạt các nước tây phương đã công nhận và thiết lập ngoại giao với cP này cho dù cP đó lệ thuộc nhiều vào Pháp và không/chưa có 1Hiếp pháp lẫn Quốc hội. Với ảnh hưởng của thắng lợi của Mao và tình thế khác trước, buộc ********* ngả hẳn sang thế giới CS, thiết lập quan hệ ngoại giáo với các nước xHCN. Vì thế tính chất của cuộc chiến từ năm 1950 trở đi có khác trước. Pháp mượn danh chống cS để ở lại.
    Khá nhiều quốc gia giành độc lập 1 cách từ từ, như từ tự quản đi lên tự trị rồi gia nhập khối thịnh vượng chung (Anh) hay khối liên hiệp Pháp rồi mới độc lập đầy đủ trên danh nghĩa hay thực tế. Như Mã Lai, Philippin tưy độc lập thực tế rồi nhưng còn lệ thuộc kinh tế, chính trị, quân sự 1 thời gian nữa.
    Khá nhiều quốc gia thế giới thứ ba sau độc lập thiết lập 1 chế độ mà phương tây gọi là chế độ "độc tài" nhưng suy cho cùng chính các nước phương tây đó đã góp 1 bàn tay trực tiếp hay gián tiếp để dựng lên các chế độ mà họ coi là "độc tài" đó.
    Dùng 1 bàn tay mạnh để chống lại 1 bàn tay mạnh khác là trò mà các cường quốc hay dùng sau thế chiến thứ hai.
    Về vấn đề Trung Quốc, quan hệ Mao- stalin ngay từ thế chiến thứ 2 đã tỏ ra rạn nứt. Mao muốn LX ủng hộ thiết thực cho mao chống Nhật nhưng LX lại ký hiệp định không xâm phạm lẫn nhau với Nhật và không muốn giúp đỡ Mao. Trong khi đó LX muốn Mao đánh Nhật dữ để LX có thể rút bớt quân từ phía đông sang phía tây dồn sức đánh Đức nhưng Mao không hưởng ứng. LX đánh xuống đông bắc TQ hòng lấy lại vùng chịu ảnh hưởng trước đấy của Nga ở Mãn châu Lý hơn là muốn ủng hộ Mao. Stalin rất ngại Mao sẽ thành Tito ở phương đông ( theo thoả thuận nội bộ đồng Minh thì Nam tư cũng bị "trao trả" cho phương tây đổi lấy Nga sẽ có ảnh hưởng lớn hơn ở Ba Lan)Theo thoả thuận các bên Đồng Minh, nên cả Xô và Mỹ đều muốn TQ là vùng đệm , cả Xô và Mỹ đều muốn có một chính phủ liên hiệp ở TQ.
    Bối cảnh quốc tế lúc đó mới thấy được sự sáng suốt của *****.
    Cũng phải nói thêm về con đường giành độc lập của Phan Chu Trinh, dựa vào Pháp để đánh đổ triều đình phong kiến hủ bại, cải cách đất nước theo hướng dân chủ phương tây, làm cho đất nước giàu mạnh rồi mới tiến tới độc lập.
    Nhưng bối cảnh trong nước và quốc tế lúc đó để lý giải tại sao đa số dân đi theo ***** cũng không có gì làm khó hiểu.
    Còn các DCS ở Đông Nam Á khác như Miến, Thái, PLP, Mã Lai, Nam dương tuy là những lực lượng quan trọng thậm trí chính yếu đánh Nhật và thực dân phương tây, nhưng các nước "chính quốc" rất sợ để thuộc địa rơi vào tay các DCS (đe doạ đến thế giói tư bản nói chung) vì thế họ chủ trương lập các chế độ thân mình mà ảnh hưởng của chính quốc vẫn còn, gạt những người cS ra một bên.
    Hơn nữa, sau độc lập rất nhiều nước các đảng vốn là anh em chung lưng đấu cật trong cuộc chiến chống kẻ thù nước ngoài lại quay ra đấu đá cào xé lẫn nhau tranh giành quyền lực, và nhiều dCS "ra rìa". (Có thể nhiều CP sợ các DCS đảo chính thiết lập chế độ 1 đảng). Nhiều DCS sau rút vào hoạt động bí mật bị coi là "phiến loạn", nhận sự ủng hộ của TQ, theo đường lối Mao ít nhưng khi TQ bỏ rơi thì các đảng này yếu hoặc teo dần.

Chia sẻ trang này