1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bâng khuâng nhớ cụ, thương thân nàng Kiều

Chủ đề trong 'Văn học' bởi annonymous, 16/01/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. annonymous

    annonymous Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/03/2002
    Bài viết:
    2.070
    Đã được thích:
    0
    Từ ấy
    Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ
    Mặt trời chân lý chói qua tim
    Hồn tôi là một vườn hoa lá
    Rất đậm hương và rộn tiếng chim...
    Tôi buộc lòng tôi với mọi người
    Để tình trang trải với trăm nơi
    Để hồn tôi với bao hồn khổ
    Gần gũi nhau thêm mạnh khối đời.
    Tôi đã là con của vạn nhà
    Là em của vạn kiếp phôi pha
    Là anh của vạn đầu em nhỏ
    Không áo cơm, cù bất cù bơ...
    Gót danh lợi bùn pha sắc xám
    Mặt phong trần nắng rám mùi dâu
    Nghĩ thân phù thế mà đau
    Bọt trong bể khổ, bèo đầu bến mê
  2. annonymous

    annonymous Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/03/2002
    Bài viết:
    2.070
    Đã được thích:
    0
    Bầm ơi!
    1948
    Ai về thăm mẹ quê ta
    Chiều nay có đứa con xa nhớ thầm...
    Bầm ơi có rét không bầm!
    Heo heo gió núi, lâm thâm mưa phùn
    Bầm ra ruộng cấy bầm run
    Chân lội dưới bùn, tay cấy mạ non
    Mạ non bầm cấy mấy đon
    Ruột gan bầm lại thương con mấy lần.
    Mưa phùn ướt áo tứ thân
    Mưa bao nhiêu hạt, thương bầm bấy nhiêu!
    Bầm ơi, sớm sớm chiều chiều
    Thương con, bầm chớ lo nhiều bầm nghe!
    Con đi trăm núi ngàn khe
    Chưa bằng muôn nỗi tái tê lòng bầm
    Con đi đánh giặc mười năm
    Chưa bằng khó nhọc đời bầm sáu mươi.
    Con ra tiền tuyến xa xôi
    Yêu bầm yêu nước, cả đôi mẹ hiền.
    Nhớ thương con bầm yên tâm nhé
    Bầm của con, mẹ Vệ quốc quân.
    Con đi xa cũng như gần
    Anh em đồng chí quây quần là con.
    Bầm yêu con, yêu luôn đồng chí
    Bầm quý con, bầm quý anh em.
    Bầm ơi, liền khúc ruột mềm
    Có con có mẹ, còn thêm đồng bào
    Con đi mỗi bước gian lao
    Xa bầm nhưng lại có bao nhiêu bầm!
    Bao bà cụ từ tâm như mẹ
    Yêu quý con như đẻ con ra.
    Cho con nào áo nào quà
    Cho củi con sưởi, cho nhà con ngơi.
    Con đi, con lớn lên rồi
    Chỉ thương bầm ở nhà ngồi nhớ con!
    Nhớ con, bầm nhé đừng buồn
    Giặc tan, con lại sớm hôm cùng bầm.
    Mẹ già tóc bạc hoa râm
    Chiều nay chắc cụng nghe thầm tiếng con...
    Gót danh lợi bùn pha sắc xám
    Mặt phong trần nắng rám mùi dâu
    Nghĩ thân phù thế mà đau
    Bọt trong bể khổ, bèo đầu bến mê
  3. annonymous

    annonymous Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/03/2002
    Bài viết:
    2.070
    Đã được thích:
    0
    Ta đi tới
    8-1955
    Ta đi giữa ban ngày
    Trên đường cái, ung dung ta bước.
    Đường ta rộng thênh thang tám thước
    Đường Bắc Sơn, Đình Cả, Thái Nguyên
    Đường qua Tây Bắc, đường lên Điện Biên
    Đường cách mạng, dài theo kháng chiến...
    Đến hôm nay đường xuôi về biển
    Mới tinh khôi màu đất đỏ tươi
    Đẹp vô cùng, Tổ quốc ta ơi!
    Ai về với quê hương ta tha thiết
    Sông Hương, Bến Hải, Cửa Tùng...
    Ai vô đó, với đồng bào, đồng chí
    Nói với Nửa - Việt Nam yêu quý
    Rằng: nước ta là của chúng ta
    Nước Việt Nam dân chủ cộng hòa!
    Chúng ta, con một cha, nhà một nóc
    Thịt với xương, tim óc dính liền.
    Dù ai nói ngả nói nghiêng
    Lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân.
    Dù ai rào giậu ngăn sân
    Lòng ta vẫn giữ là dân *****!
    Ta đã lớn lên rồi trong khói lửa
    Chúng nó chẳng còn mong được nữa
    Chặn bàn chân một dân tộc anh hùng.
    Những bàn chân từ than bụi, đầy bùn
    Đã bước dưới mặt trời cách mạng.
    Những bàn chân của Hóc Môn, Ba Tơ, Cao Lạng
    Lừng lẫy Điện Biên, chấn động địa cầu
    Những bàn chân đã vùng dậy đạp đầu
    Lũ chúa đất xuống bùn đen vạn kiếp!
    Ta đi tới, trên đường ta bước tiếp,
    Rắn như thép, vững như đồng.
    Đội ngũ ta trùng trùng điệp điệp
    Cao như núi, dài như sông
    Chí ta lớn như biển Đông trước mặt!
    Ta đi tới, không thể gì chia cắt
    Mục Nam Quan đến bãi Cà Mau
    Trời ta chỉ một trên đầu
    Bắc Nam liền một biển.
    Lòng ta không giới tuyến
    Lòng ta chung một *****
    Lòng ta chung một Thủ đô
    Lòng ta chung một cơ đồ Việt Nam!
    Gót danh lợi bùn pha sắc xám
    Mặt phong trần nắng rám mùi dâu
    Nghĩ thân phù thế mà đau
    Bọt trong bể khổ, bèo đầu bến mê
  4. annonymous

    annonymous Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/03/2002
    Bài viết:
    2.070
    Đã được thích:
    0
    Bài ca mùa xuân 1961
    24-1-1961
    Tôi viết bài thơ xuân
    Nghìn chín trăm sáu mốt
    Cành táo đầu hè rung rinh quả ngọt
    Nắng soi sương giọt long lanh...
    Rét nhiều nên ấm nắng hanh
    Đắng cay lắm mới ngọt lành đó chăng?
    Giã từ năm cũ bâng khuâng
    Đã nghe xuân mới lâng lâng lạ thường!
    ***
    Chào xuân đẹp! Có gì vui đấy
    Hỡi em yêu? Mà má em đỏ dậy
    Như buổi đầu hò hẹn, say mê
    Anh nắm tay em, sôi nổi, vụng về
    Mà nói vậy: "Trái tim anh đó
    Rất chân thật chia ba phần tươi đỏ:
    Anh dành riêng cho Đảng phần nhiều
    Phần cho thơ, và phần để em yêu..."
    Em xấu hổ: "Thế cũng nhiều anh nhỉ!"
    Rồi hai đứa hôn nhau, hai người đồng chí
    Dắt nhau đi, cho đến sáng mai nay
    Anh đón em về, xuân cũng đến trong tay!
    ***
    Ôi tiếng hót vui say con chim chiền chiện
    Trên đồng lúa chiêm xuân chao mình bay liệng
    Xuân ơi xuân, vui tới mông mênh
    Biển vui dâng sóng trắng đầu ghềnh
    Thơ đã hát, mát trong lời chúc:
    Đường lên hạnh phúc rộng thênh thênh
    Tam Đảo, Ba Vì vui núi xuân xanh...
    Chào 61! Đỉnh cao muôn trượng
    Ta đứng đây, mắt nhìn bốn hướng
    Trông lại nghìn xưa, trông tới mai sau
    Trông Bắc trông Nam, trông cả địa cầu!
    Trải qua một cuộc bể dâu
    Câu thơ còn đọng nỗi đau nhân tình
    Nổi chìm kiếp sống lênh đênh
    Tố Như ơi, lệ chảy quanh thân Kiều!
    Nghe hồn Nguyễn Trãi phiêu diêu
    Tiếng gươm khua, tiếng thơ kêu xé lòng...
    Ôi tiếng của cha ông thuở trước
    Xin hát mừng non nước hôm nay:
    Một vùng trời đất trong tay
    Dẫu chưa toàn vẹn, cũng bay cờ hồng!
    Việt Nam, dân tộc anh hùng
    Tay không mà đã thành công nên người!
    Có gì đẹp trên đời hơn thế
    Người yêu người sống để yêu nhau
    Đảng cho ta trái tim giàu
    Thẳng lưng mà bước, ngẩng đầu mà bay!
    ***
    Đời vui đó, hôm nay mở cửa
    Như dãy hàng bách hóa của ta
    Hỡi những người yêu, hãy ghé mua hoa
    Và đến đó, sắm ít quà lễ cưới:
    Lụa Nam Định đẹp tươi mát rượi
    Lược Hàng Đào chải mái tóc xanh!
    Ta còn nghèo, phố chật nhà gianh
    Nhưng cũng đủ vài tranh treo Tết...
    Đời vui đó, tiếng ca Đoàn kết
    Ta nắm tay nhau xây lại đời ta
    Ruộng lúa, đồng khoai, nương sắn, vườn cà
    Chuồng lợn, bầy gà, đàn rau, ao cá
    Dọn tí phân rơi, nhặt từng ngọn lá
    Mỗi hòn than, mẩu sắn, cân ngô
    Ta nâng niu gom góp dựng cơ đồ!
    ***
    ồ thích thật, bài thơ miền Bắc
    Rất tự do nên tươi nhạc, tươi vần
    Cả không gian như xích lại gần
    Thời gian cũng quên tuần quên tháng.
    Đời trẻ lại. Tất cả đều cách mạng!
    Rũ sạch cô đơn, riêng lẻ, bần cùng
    Quê hương ta rộn rã cuộc vui chung
    Người hợp tác nên lúa dày thêm đó.
    Đường nở ngực. Những hàng dương liễu nhỏ
    Đã lên xanh như tóc tuổi mười lăm
    Xuân ơi Xuân, em mới đến dăm năm
    Mà cuộc sống đã tưng bừng ngày hội
    Như hôm nay, giữa công trường đỏ bụi
    Những đoàn xe vận tải nối nhau đi
    Hồng Quảng, Lào Cai, Thái Nguyên, Việt Trì
    Tên đất nước reo vui bao tiếng gọi...
    ***
    Nào đi tới! Bác Hồ ta nói
    Phút giao thừa, tiếng hát đêm xuân
    Kế hoạch năm năm. Mời những đoàn quân
    Mời những bàn chân, tiến lên phía trước.
    Tất cả dưới cờ, hát lên và bước!
    Đi ta đi! Khai phá rừng hoang
    Hỏi núi non cao, đâu sắt đâu vàng?
    Hỏi biển khơi xa, đâu luồng cá chạy?
    Sông Đà, sông Lô, sông Hồng, sông Chảy
    Hỏi đâu thác nhảy, cho điện quay chiều?
    Hỡi những người trai, những cô gái yêu
    Trên những đèo mây, những tầng núi đá
    Hai bàn tay ta hãy làm tất cả!
    Xuân đã đến rồi. Hối hả tương lai
    Khói những nhà máy mới ban mai...
    ***
    Tôi viết cho ai bài thơ 61?
    Đêm đã khuya rồi, rét về tê buốt
    Hà Nội rì rầm... Còi thổi ngoài ga
    Một chuyến tàu chuyển bánh đi xa
    Tiếng xình xịch, chạy dọc đường Nam Bộ...
    Ôi đâu phải con tàu! Trái tim ta đó
    Tiếng đập thình thình, muốn vỡ làm đôi!
    Ta biết em rất khỏe, tim ơi
    Không khóc đấy. Nhưng sao mà nóng bỏng
    Như lửa cháy trong lòng ta gió lộng?
    Mấy hôm nay, như đứa nhớ nhà
    Ta vẩn vơ hoài, rạo rực, vào ra
    Nghe tiếng mõ và nghe tiếng súng
    Miền Nam dậy, hò reo náo động!
    Ba con tôi đã ngủ lâu rồi
    Còn bao nhiêu chưa được ngủ trong nôi
    Miền Bắc thiên đường của các con tôi!
    Gà gáy sáng. Thơ ơi, mang cánh lửa
    Hãy bay đi! Con chim kêu trước cửa
    Thêm một ngày xuân đến. Bình minh
    Cành táo đầu hè quả ngọt rung rinh
    Như hạnh phúc đơn sơ, ước mơ nho nhỏ
    Treo trước mắt của loài người ta đó:
    Hòa bình
    ấm no
    Cho
    Con người
    Sung sướng
    Tự do!
    Gót danh lợi bùn pha sắc xám
    Mặt phong trần nắng rám mùi dâu
    Nghĩ thân phù thế mà đau
    Bọt trong bể khổ, bèo đầu bến mê
  5. annonymous

    annonymous Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/03/2002
    Bài viết:
    2.070
    Đã được thích:
    0
    Em ơi... Ba Lan
    Em ơi, Ba Lan mùa tuyết tan
    Đường bạch dương sương trắng nắng ngàn
    Anh đi, nghe tiếng người xưa vọng
    Một giọng thơ ngâm, một giọng đàn
    Có phải Sô-panh tình chứa chan
    Nâng đàn ca, cô gái Ba Lan
    Có phải A-đam hồn vĩ đại
    Bay trên đầu thế kỷ nhân gian...
    Em đi cùng anh lên thành xưa
    Vác-xa-va ấm nắng ban trưa
    Nét vàng lịch sử vừa tươi lại
    Trong cuộc hồi sinh, tạnh gió mưa
    Hãy nghe em từng viên đá lát
    Những con đường, tiếng hát đau thương
    Ba Lan, Ba Lan
    Thịt da đã bao lần tan nát
    Nước mất, tim về vọng cố hương
    Hãy nghe em từng viên ngói đỏ
    Những mái nhà phố cũ hồi xuân
    Máu đã quyện, em ơi, trong đó
    Máu Ba Lan và máu Hồng quân!
    Ôi máu đọng mười lăm năm trước
    Bốn triệu hồn kêu Nước trong đêm
    Em ơi em, làm sao quên được
    ốt-sơ-ven-xim, ốt-sơ-ven-xim!
    Nhớ nghe em, những đôi giày nhỏ
    Tưởng còn đi chập chững chân son
    Những mái tóc vàng tơ đóng bó
    Dệt thành chăn rợn bóng oan hồn!
    Anh đã đến quê em Cra-cốp
    Như quê anh lộng lẫy cung đền
    Hồng quân cứu Va-ven xinh đẹp
    Như Thạch Sanh đánh ó cứu nàng tiên...
    Anh đã đến quê em Ban-tích
    Sóng ngời xanh, ngọc bích biển khơi
    Đã xóa sạch những ngày Đăng-dích
    Màu Ba Lan trong trắng đỏ tươi
    Khắp quê em, mùa xuân đến rồi
    - Dù đêm qua chút tuyết còn rơi
    - Hỡi người chị bên đường quét tuyết
    Xuân đến rồi, nắng đỏ trên môi.
    Nắng trên cao cần trục xây nhà
    Nắng lưng tàu phấp phới đi xa
    Nắng đỏ ngực anh, người thủy thủ
    Đẹp như lò Nô-va Hu-ta
    Khắp quê em, mùa xuân mang tên
    Những người con đẹp của trăm miền
    Hôm nay gọi nhau về Đại hội
    Mở thêm đường, đi lên, đi lên
    Mùa xuân đó, quê em ấm áp
    Chân người đi, vào cuộc đời chung
    Ngựa đang kéo đồng lên hợp tác
    Đường ta đi tấp nập vô cùng!
    Gót danh lợi bùn pha sắc xám
    Mặt phong trần nắng rám mùi dâu
    Nghĩ thân phù thế mà đau
    Bọt trong bể khổ, bèo đầu bến mê
  6. annonymous

    annonymous Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/03/2002
    Bài viết:
    2.070
    Đã được thích:
    0
    Kính gửi cụ Nguyễn Du
    Nửa đêm qua huyện Nghi Xuân
    Bâng khuâng nhớ Cụ, thương thân nàng Kiều...
    Hỡi lòng tê tái thương yêu
    Giữa dòng trong đục, bánh bèo lênh đênh.
    Ngổn ngang bên nghĩa bên tình
    Trời đêm đâu biết gửi mình nơi nao?
    Ngẩn ngơ trông ngọn cờ đào
    Đành như thân gái sóng xao Tiền Đường!
    Nỗi niềm xưa nghĩ mà thương:
    Dẫu lìa ngó ý, còn vương tơ lòng...
    Nhân tình, nhắm mắt chưa xong
    Biết ai hậu thế, khóc cùng Tố Như?
    Mai sau, dù có bao giờ...
    Câu thơ thuở trước, đâu ngờ hôm nay!
    Tiếng đàn xưa đứt ngang dây
    Hai trăm năm lại càng say lòng người
    Trải bao gió dập sóng dồi
    Tấm lòng thơ vẫn tình đời thiết tha
    Đau đớn thay phận đàn bà
    Hỡi ôi, thân ấy biết là mấy thân!
    Ngẫm xem qua kiếp phong trần
    Đời vui nay đã nửa phần vui đây.
    Song còn bao nỗi chua cay
    Gớm quân Ưng Khuyển, ghê bầy Sở Khanh.
    Cũng loài hổ báo ruồi xanh
    Cũng phường gian ác hôi tanh hại người!
    Tiếng thơ ai động đất trời
    Nghe như non nước vọng lời nghìn thu.
    Nghìn năm sau nhớ Nguyễn Du
    Tiếng thương như tiếng mẹ ru những ngày.
    Hỡi người xưa của ta nay
    Khúc vui xin lại so dây cùng Người!
    Sông Lam nước chảy bên đồi
    Bỗng nghe trống giục ba hồi gọi quân...
    Gót danh lợi bùn pha sắc xám
    Mặt phong trần nắng rám mùi dâu
    Nghĩ thân phù thế mà đau
    Bọt trong bể khổ, bèo đầu bến mê
  7. annonymous

    annonymous Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/03/2002
    Bài viết:
    2.070
    Đã được thích:
    0
    Mồ côi
    Con chim non rũ cánh
    Đi tìm tổ bơ vơ
    Quanh nẻo rừng hiu quạnh
    Lướt mướt dưới dòng mưa.
    Con chim non chiu chít
    Lá động khóc tràn trề
    Chao ôi buồn da diết
    Chim ơi biết đâu về.
    Gió lùa mưa rơi rơi
    Trên nẻo đường sương lạnh
    Đi về đâu em ơi
    Phơi thân tàn cô quạnh!
    Em sưởi trong bàn tay
    Cho lòng băng giá ấm
    Lìa cành lá bay bay
    Như mảnh đời u thảm!
    Con chim non không tổ
    Trẻ mồ côi không nhà
    Hai đứa cùng đau khổ
    Cùng vất vưởng bê tha
    Rồi ngày kia rã cánh
    Rụi chết bên đường đi...
    Thờ ơ con mắt lạnh
    Nhìn chúng: "Có hề chi!".
    Gót danh lợi bùn pha sắc xám
    Mặt phong trần nắng rám mùi dâu
    Nghĩ thân phù thế mà đau
    Bọt trong bể khổ, bèo đầu bến mê
  8. annonymous

    annonymous Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/03/2002
    Bài viết:
    2.070
    Đã được thích:
    0
    Đi đi em!
    Rứa là hết! Chiều ni em đi mãi
    Còn mong chi ngày trở lại Phước ơi!
    Quên làm sao, em hỡi, lúc chia phôi
    Bởi khác cảnh, hai đứa mình nghẹn nói.
    Em len lén, cúi đầu, tay xách gói
    Áo quần dơ, cắp chiếc nón le te
    Vẫn chưa thôi, lời day dứt nặng nề
    Hàng dây tiếng rủa nguyền trên miệng chủ!
    Biết không em, nỗi lòng anh khi đó?
    Nó tơi bời, đau đớn lắm em ơi!
    Bàn chân em còn luyến tiếc không rời
    Nơi em đã cùng anh vui phút chốc.
    Những đêm tối, anh viết bài em học
    Cho em quên bớt nỗi nhọc ban ngày
    Nơi bao nhiêu âu yếm tuổi thơ ngây
    Anh đã trút cho lòng em tất cả!
    Em ngoái cổ nhìn anh: ta chỉ trả
    Thầm cho nhau đôi mắt ướt li sầu!
    Biết làm sao, em hỡi, nói cùng nhau?
    Tiếng chưởi mắng vẫn phun hoài, nhục nhã!
    Thì em hỡi! Đi đi, đừng tiếc nữa!
    Ngại ngùng chi? Nấn ná chỉ thêm phiền!
    Đi đi em, can đảm bước chân lên
    Ừ đói khổ phải đâu là tội lỗi!
    Anh mới hiểu: càng ngậm ngùi khổ tủi
    Càng dày thêm uất hận của lòng ta
    Nuôi đi em, cho đến lớn, đến già
    Mầm hận ấy, trong ***g xương ống máu
    Để đêm nóng mai kia hồn chiến đấu
    Mà hôm nay anh đã nhóm trong lòng!
    Gót danh lợi bùn pha sắc xám
    Mặt phong trần nắng rám mùi dâu
    Nghĩ thân phù thế mà đau
    Bọt trong bể khổ, bèo đầu bến mê

Chia sẻ trang này