1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bất bình

Chủ đề trong '7X - Chi hội Sài Gòn' bởi lovelydunk, 18/10/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. lovelydunk

    lovelydunk Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/02/2006
    Bài viết:
    437
    Đã được thích:
    0
    Bất bình

    Công an dùng súng cao su bắn trẻ


    Bố cháu Cảnh xem vết thương trên trán con mình.
    Vì bị nghi ăn cắp điện thoại di động, một học sinh 11 tuổi bị công an đánh đập, xét hỏi trong suốt 21 tiếng. Người em đầy vết bầm tím. Thậm chí, một công an thành phố còn dùng súng cao su bắn vào trán em, gây ra vết thương sâu 5 cm.

    Ngày 9/10, cháu Nguyễn Minh Cảnh, 11 tuổi, học sinh lớp 6A THCS Bình Ngọc, thành phố Tuy Hòa bị công an xã Bình Ngọc hù dọa, đánh đập xét hỏi trong suốt 21 giờ vì nghi cháu ăn cắp điện thoại di dộng.

    Đến ngày 17, trên người cháu Cảnh vẫn còn hằn những vết bầm từ chân lên bụng, mông và ngực mặc dù gia đình đã dùng dầu nóng xoa bóp liên tục. Đặc biệt, trên trán cháu vẫn còn một lỗ trống sâu gần 5 cm với diện tích khoảng 2 cm2 (phải khâu 5 mũi) do một công an thành phố Tuy Hòa dùng súng cao su bắn.

    Việc giam giữ và xét hỏi một cháu nhỏ mới 11 tuổi mà không có người giám hộ đi kèm là trái pháp luật. Việc đánh đập và dùng súng cao su bắn gây thương tích là hành vi xâm phạm nghiêm trọng thân thể và nhân phẩm của trẻ em.

    http://www.ngoisao.net/News/Thoi-cuoc/2006/10/3B9BA7C3/
  2. khongtenso0

    khongtenso0 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/10/2004
    Bài viết:
    3.758
    Đã được thích:
    0
    Trắng án cho nghi phạm giết Vũ Anh Tuấn !
    - http://vnexpress.net/Vietnam/The-gioi/2006/10/3B9EF73A/
    - http://svlen.ru/forum/viewpost.php?s=1&p_id=64206&sid=01f666a17da0c7f6591de16583c991c1
    - http://svlen.ru/forum/viewtopic.php?t=4026&postdays=0&postorder=asc&start=0
    - http://congly.narod.ru/
  3. greenline

    greenline Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/11/2003
    Bài viết:
    1.836
    Đã được thích:
    0
    Niềm thất vọng mang tên nước Nga! ​
    Đọc bài của các bạn, nhận được các tin nhắn, rồi qua các forum, tất cả đều bộc lộ mạnh mẽ sự bất bình. Cá nhân tôi cũng phản đối kết quả xét xử của tòa án Nga. Tại sao ở thời đại này lại xảy ra một chuyện cực kỳ phi lý, trái ngược đạo đức và nền tảng xã hội văn minh như thế
    Tuy nhiên, xét đi rồi xét lại, xã hội Nga có những vấn đề nội tại mà bản thân nó còn đang "mưng mủ" trong quá trình phát triển. Tình trạng tham nhũng, tội phạm, mất an ninh trật tự lan tràn đến mức hiển nhiên trở thành chuyện thường ngày trong cuộc sống. Và thẳng thắn mà nói, người Việt tại Nga cũng có rất nhiều vấn đề. Ai đã từng sống hoặc có các mối liên hệ với nước Nga đều thấu hiểu cái xã hội hiện tại đó. Vậy thì chúng ta làm cách nào đây? Để được sống? Được học tập? Được mưu cầu hạnh phúc?
    Trước hoàn cảnh như thế, có lẽ hiện nay các bạn bên Nga hơi "sốc" và mất đi sự tỉnh táo cần thiết. Các bạn cực kỳ thất vọng vì công lý không được thực thi. Và hơn thế, cái quyền đơn giản là quyền được sống, quyền được bảo vệ của các bạn bị tước đoạt bởi một bồi thẩm đòan vô trách nhiệm. Theo tôi, các bạn nên bình tĩnh. Điều cần làm hiện nay là các bạn phải có sự đoàn kết, có tổ chức và có người phát ngôn. Từ đó, các bạn tranh thủ sự ủng hộ của các phương tiện thông tin đại chúng như báo, đài phát thanh, truyền hình. Nếu có thể thì nên thu thập lại các bài viết, các đoạn băng đó để làm tư liệu sử dụng sau này. Cùng lúc là vận động sự ủng hộ, giúp đỡ của Đại sứ quán, của các tổ chức người Việt Nam tại Nga. Như vậy tiếng nói của các bạn sẽ đông đảo và mạnh mẽ hơn. Về hình thức, các bạn đã lập website để có tiếng nói, tuy còn phân tán và thiếu tổ chức. (Cái này cũng nên thận trọng và tuân thủ theo pháp luật Nga). Bên cạnh đó, các bạn có thể sử dụng hình thức thư ngỏ, thỉnh nguyện thư tập hợp chữ ký để gửi trực tiếp] những người cấp cao. Ngòai ra có thế sử dụng các công cụ pháp lý như kháng án, khiếu nại với các tổ chức liên quan... Mặc dù vậy, các bạn nên xác định rằng, muốn có một kết quả tốt đẹp thì đòi hỏi phải có sự mạnh mẽ, kiên quyết, cố gắng nỗ lực đến cùng và... phải có thời gian! Với sự kết hợp nhiều hình thức, nhiều tác động như vậy, hy vọng rằng công lý sẽ được thực thi! Mong vậy!
    Vài lời cuối: Tôi không có nick bên svlen, mượn k được và k kịp, còn trang congly thì phần post bài sử dụng tiếng Nga nên tôi không tham gia được. Có gì khongtenso0 chuyển hộ nhé!
    Đáng tiếc và thất vọng! Ôi, nước Nga! Ôi! Những Thép đã tôi thế đấy, những Ruồi Trâu, Đợi anh về, Cachiusa, Chiều hải cảng, Đôi bờ ... - Tuổi thơ tươi đẹp của lũ chúng tôi ngày ấy! !
  4. tulip77

    tulip77 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    06/04/2004
    Bài viết:
    1.545
    Đã được thích:
    0
    Đau lòng wá, thất vọng wá!!! VN mình thấp cổ bé họng wé dzị
  5. muadongxua

    muadongxua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/02/2005
    Bài viết:
    1.617
    Đã được thích:
    0
    Không phải là mình thấp cổ bé họng mà đơn giản vì nước Nga bây giờ không còn là nước Nga với những người dân Nga như trước kia.
    Thương cho @tuanchosoi01
  6. greenline

    greenline Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/11/2003
    Bài viết:
    1.836
    Đã được thích:
    0
    Phán quyết cuối cùng ​

    Trong những tháng năm khốc liệt nhất của chiến tranh, những người mẹ Việt Nam nén lòng tiễn con ra trận. Vì sự tồn vong, dân tộc đưa phần tươi non nhất của mình ra nơi mũi tên hòn đạn. Và phần tươi non khác-ít hơn-thì gửi gắm đến bạn bè xa, nhờ dạy dỗ, đào tạo nên người có đủ kiến thức để trở về gánh vác công việc mai sau.
    Những bà mẹ nơi xa-mà phần nhiều là các bà mẹ Nga, đã giang tay đón vào lòng, đùm bọc phần da thịt Việt tươi non được gửi đến từ nơi khói lửa, như thể đây chính là phần da thịt mình sinh hạ. Tôi không thể quên một chuyện nhỏ, tại lớp học trên đất Nga cách đây đã mấy chục năm. Giờ xê-mi-na, anh bạn sinh viên Nga bị bà giáo mắng xối xả vì không chuẩn bị thuyết trình. Còn bạn tôi-sinh viên Việt-cũng có lỗi tương tự thì bà không nói câu nào. Cho đến khi bạn tôi, mặt tái đi vì day dứt, thốt lên: "Thưa cô, em cũng có lỗi như bạn ấy, cô đừng mắng một mình bạn, em thấy khổ tâm quá!". Bà giáo im lặng, rồi nói: "Con ạ, chiến tranh như thế, các con vẫn học hành được, sang đến bên đây có đôi lúc nghỉ ngơi hưởng cuộc sống bình yên, rồi lại học cũng không sao. Còn bọn này (bà lại chỉ sang các sinh viên Nga) chúng nó sướng từ khi đẻ ra đến giờ, mà lười biếng, ta không thể thông cảm với chúng nó như với con được!".
    Vũ Anh Tuấn không phải thuộc lứa lưu học sinh thời đất nước đạn bom. Nhưng Vũ Anh Tuấn và những người như Tuấn là phần da thịt tươi non, được tạo ra từ những vất vả, đắng cay, thiếu thốn khôn cùng vào cái thời đất nước sau chiến tranh. Sắc hồng hào trên má họ, nét tinh anh trong mắt họ, được tạo nên từ những tháng năm bố mẹ họ loay hoay dành kiếm từng quả trứng gà, từng nhúm tép, từng vốc hến hiếm hoi dành cho họ. Khi những kẻ đầu trọc côn đồ đâm chém Vũ Anh Tuấn, lưỡi dao ấy đâm chém vào tấm lòng chắt chiu ấy, vào niềm hy vọng, gửi gắm chân thành. Vẫn biết, ở bất cứ đất nước nào cũng có những bất trắc, ở bất cứ đâu cũng có số ít côn đồ. Và vẫn biết, nước Nga thời quá độ gay gắt vừa qua, những chuyện thế này xảy ra cả với người Nga. Nhưng chẳng vì thế mà nỗi đau đớn này dịu bớt. Bởi tội ác đã diễn ra ở nơi mà nhiều thế hệ thanh niên Việt Nam đã được che chở, yêu quý như ở chính nhà mình.
    Khi nhắm mắt trước những bằng chứng không thể nào chối cãi của tội ác - những bằng chứng do chính các cơ quan điều tra Nga đưa ra; khi bịt tai trước những lời luận tội từ chính Viện Công tố Nga, những người trong đoàn bồi thẩm kia đã đặt các cơ quan pháp luật Nga vào chỗ khó khăn - vì đây là vấn đề danh dự của nền pháp luật Nga. Bởi điều hiển nhiên là tội ác đã được thực hiện trên đất Nga. Vũ Anh Tuấn chết vì đã có những kẻ giết em. Và không có cách nào để nói rằng có tội ác mà không có kẻ phạm tội. Nước Nga ngay thẳng không tha thứ cho tội ác - không chỉ vì để bảo vệ công lý với bạn bè, mà còn vì để bảo vệ sự bình an trong cuộc sống của chính mình.
    Nhưng còn lớn hơn thế nữa - dẫu vì bất cứ lý do gì, phán quyết ấy của những người ngồi ghế bồi thẩm đoàn sẽ phải đối mặt với chính lòng công bằng, chính trực vốn là điều bao ngàn năm nay vẫn nằm trong tính cách Nga.
    Biết tin về phán quyết này, tôi đã bỏ ra mấy tiếng đồng hồ sục tìm trong các trang web tiếng Nga để biết báo chí Nga nói gì. Những gì tôi đọc thấy là những tin rất ngắn - mà câu kết thường là dòng nói về việc Viện Công tố sẽ kháng nghị quyết định của tòa. Đó không phải là những tin lạnh lùng. Cái toát lên là sự ngượng ngập và day dứt.
    Trước việc này, những cảm xúc trong tôi trái chiều và ngổn ngang, và tôi không định viết. Nhưng rồi tôi thấy trong bản tin thời sự truyền hình bà mẹ héo hon vì đau đớn của Vũ Anh Tuấn thắp hương trên bàn thờ con, và nghẹn ngào: "Tôi không biết nói gì !". Tôi viết những dòng này, để nói: Vài người ngồi ghế bồi thẩm kia không đại diện cho tấm lòng và tính cách Nga. Không phải họ ! Dẫu vật đổi sao dời, dẫu những chuyện trớ trêu nhất xảy ra, chẳng có gì làm tôi hết tin, rằng sức mạnh của sự chính trực mang tên dân tộc Nga sẽ nói lời phán quyết cuối cùng.
    Trần Chí Hiển
    Trích từ www.thanhnien.com.vn

  7. toctem7x

    toctem7x Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/01/2006
    Bài viết:
    769
    Đã được thích:
    0
    THẤT VỌNG.
    Công lý ở đâu ?
  8. arien

    arien Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/01/2002
    Bài viết:
    763
    Đã được thích:
    0
    Công lý nằm trong tay kẻ mạnh.
    Qua chương trình thời sự,tôi cũng cảm thấy bực trong lòng lắm lắm,chứ đừng nói đến các lưu học sinh tại Nga-đặc biệt là bạn bè của Vũ Anh Tuấn.Đúng như Greenline đã nói.Nước Nga bây giờ không còn là Liên Bang Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Xô Viết như trước nữa.Liên bang Nga bây giờ cũng phân biệt sắc tộc,tôn giáo ghê gớm-đặc biệt là bọn đầu trọc(theo chủ nghĩa phát xít mới).Ngay cả những nhà triệu phú và tỷ phú Nga cũng sợ nói gì đến người Việt nói riêng và châu Á nói chung.Bị can là người "mình" còn nạn nhân là người "ngoài"-cho nên họ bảo vệ người "mình" thôi.Công lý sẽ công bằng nếu chúng ta(kể cả Bộ Ngoại Giao) dám lên tiếng phản đối mạnh mẽ và quyết liệt trên các phương tiện thông tin đại chúng trong nước cũng như nước ngoài.
  9. arien

    arien Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/01/2002
    Bài viết:
    763
    Đã được thích:
    0
    Đây là một bài viết của một thành viên bên Thăng Long(Diễn Đàn Thanh Niên Xa Mẹ - hiểu theo cả nghĩa đen và nhĩa bóng).
    Tôi xin mạn phép tác giả post ở đây để mọi người cùng biết rõ hơn về nước Nga thời bây giờ.
    Nước Nga qua con mắt người nước ngoài
    --------------------------------------------------------------------------------
    Nước Nga ngày nay thế nào? Thật là khó có thể dung một từ nào để mô tả được, nhưng dứt khoát là hoàn toàn khác với những gì chúng ta đã được biết qua sách vở trước đây và cả ngày nay, nhất là với những công dân 7x như chúng tôi. Với một đất nước rộng lớn và ít dân, lại trải qua một thời kỳ dài trong chế độ mà mới đây anh Vô va trong buổi mừng thọ anh Goocbachov có nói đại ?Zy rằng: ?o May mà có G nên nước Nga mới thoát ra khỏi cái chế độ ấy và được như ngày nay?, những người dân Nga đã có những biến đổi lớn trong nhận thức và giao tiếp xã hội.
    Những người dân Nga được chúng tôi biết đến qua sách vở, được mô tả như những con người mẫu mực, những công dân biết tôn trọng lời hứa (Lời hứa), những con người căm thù phát xít (I u ra mày là đội viên hả?), những con người vì lí tưởng chỉ luôn mồm hỏi : ?ota đã làm gì cho tổ quốc? (Thép đã tôi thế đấy), những người con thủy chung một lòng 1 dạ chờ đợi người yêu (Tính cách Nga)?
    Tôi lên đường sang Nga sau vụ khủng bố nhà hát ở Moscow, cũng phải mãi mới được cấp Visa vì lúc này Visa được cấp qua đường bộ nội vụ thay vì bộ ngoại giao như trước kia. Mặc dù đã được bạn bè cảnh báo rõ ràng về tình trạng an ninh ở Nga, và có phong thanh tin tức qua ông chú đã trôi dạt do bị dí súng vào đầu bắt đưa tiền trong những năm 90-93 nhưng trong tôi một niềm tin về nước Nga tươi đẹp với những con người Nga hồn hậu, tốt bụng không hề bị phai nhạt.
    Chắc cũng chỉ là những tai nạn con con hoặc những vụ cướp giống ở Việt Nam thôi, có gì mà sợ - Tôi tự nhủ với chính mình như thế.
    Ngắm nước Nga trong một buổi chiều đông mưa phùn, buồn ảm đạm. Hai anh bạn đón tôi trên chiếc xe Lada, vừa đi vừa nói chuyện. Từ trong xe tôi yên lặng ngắm nước Nga và người Nga qua cửa kính xe mờ mờ. Đi được một đoạn 2 anh nói với nhau: ?oSao ông lại đi đường này, đường này bọn công an nó hay hỏi giấy tờ bỏ mẹ??. Người đang lái xe bảo: Nhưng mà đường này nó không tắc, chứ đường kia biết đến bao giờ về đến nhà. Tôi hỏi lại: ?oThế các anh không có giấy tờ xe à??. Một anh nói gọn lỏn: ?oĐối với bọn cảnh sát Nga, giấy tờ không có ?Zý nghĩa gì cả?.
    Tôi đâm nghi ngờ chính mình ?
    Xe dừng trước chân Ốp. Các bạn giúp tôi khuân va ly vào, trên vỉa hè phủ đầy một lớp băng dầy. Nước Nga đón tôi bằng một cú ngã đau điếng, ngồi phệt đít xuống băng, vì tôi đi giày cứng và không quen đi trên băng. Ngày hôm sau chúng tôi lên làm giấy tờ và đi học ngay thứ 2 của tuần mới sau đó.
    Chúng tôi đi học được khoảng gần 1 tháng, lúc này đường từ nhà đến trường đã gần gũi thân thuộc, chỉ có đi từ nhà ra bến Metro cạnh đó, rồi đi 2 bến nữa, rồi chui lên, rồi đi bộ đến trường, tất cả cũng chỉ 45 phút, chẳng xa xôi gì.
    Một buổi chiều, cả lớp chúng tôi đi học về. Lớp học tiếng Nga có 9 người, anh em chúng tôi đã được những người đi trước dặn là không nên đi lẻ một mình, nên đi tập trung về tập trung, trong túi mỗi người nên có 1 vài trăm rúp để bắt taxi.
    Chúng tôi chia thành tốp nhỏ 2-3 người đi cách nhau không xa để người nọ nhìn thấy người kia. Chả hiểu sao hôm đó có 2 ông em lại nhong nhong đi trước. Khi qua khúc ngoặt để vào metro thì chúng tôi không thấy 2 đứa đâu. Đi thêm 1 đoạn nữa thì thấy 2 chú em bị 2 thằng choai choai mặt đỏ, tay mỗi thằng cầm 1 chai bia, khoác vai 2 bên đang lè nhè mời uống bia và xin tiền. Bọn tôi đến gần cầm tay thằng em định lôi đi.
    Bỗng nhiên tôi thấy mặt mũi tối sầm, Một thằng thứ 3 đứng ở gần chỗ lối đi vào đã đấm tôi. Khi định thần trở lại tôi nhìn thấy khoảng thêm 6-7 thằng nữa đang quay lại chỗ các chú em đi phía sau. Hai thằng say ruợu lúc này cũng đang quay ra đấm tới tấp vào mặt 2 thằng em mà chúng vừa khoác vai. Mấy chú em đi sau đó nhìn thấy nên hầu hết bỏ chạy được, chỉ có tôi và anh lớn kia và 2 thằng cu em bị chịu trận. Bọn tôi bị đạp ngã dúi ngã dụi, môi chảy máu sưng vều, cũng may mà bọn chúng tản mát, nên bọn tôi cũng dễ dàng đứng dậy được và bỏ chạy vào trong Metro.
    Lúc đó là khoảng 5h30 chiều, lúc chúng tôi bị đánh là lúc tan tầm, rất đông người đi lại. Lúc chúng tôi ôm mặt chạy vào được trong metro cũng còn kịp nhìn thấy người Nga tránh ra khỏi chỗ đánh nhau, họ đi lại bình thường như đây là việc thường ngày ở huyện. Họ nhìn những người bị đánh với con mắt dửng dưng, vô cảm, không có cả một chút thương hại trong những ánh mắt ấy. Lúc ở Việt Nam tôi rất khó chịu với việc xúm đông xúm đỏ vào những vụ tai nạn, những vụ đánh nhau. Nhưng lúc này tôi chỉ cầu trời được một đám đông như thế, nói dại, giá bọn nó có đánh chết bọn tôi thì cũng chả ai cần để ý cả ?
    Về sau này nhiều lúc thấy các bà già và các cô gái cho những con chó ghẻ ở Metro ăn và nựng chúng, tôi thầm liên hệ và thường mong rằng: Giá những người nước ngoài ở Nga được đối xử tốt như với những con chó ghẻ kia thôi, có khi đó cũng là niềm hạnh phúc đối với họ.

  10. 1088

    1088 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/02/2002
    Bài viết:
    1.013
    Đã được thích:
    0
    Chuyện này xảy ra ở nước Nga, Sống ở nước Nga thì phải tuân theo pháp luật nước Nga. Người Nga đã điều tra và ra phán quyết, dù sự thật có thể là họ sai lầm nhưng chúng ta vẫn phải nên tôn trọng.

Chia sẻ trang này