1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bắt cá hai tay trên thiên đường - jean Kim , Hàn Quốc

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi tamhonnhannheo, 12/05/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. tamhonnhannheo

    tamhonnhannheo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/03/2006
    Bài viết:
    34
    Đã được thích:
    0
    Bắt cá hai tay trên thiên đường - jean Kim , Hàn Quốc

    Truyện này đang type dở từ tờ HHT để gửi cho một người , nhưng người í có vẻ .......không bao giờ đọc phần tiếp theo nữa, thôi thì ... tiếc cái công đã gõ mờ hết cả mắt,
    Xin được giới thiệu với các bạn truyện Bắt cá hai tay trên thiên đường, tác giả jean Kim , Hàn Quốc

    Phần I : Tôi được dự đám tang của chính mình

    Ba người, chỉ có đúng 3 người khóc thương cho linh hồn bé bỏng của tôi , cầu cho con đường ánh sáng dẫn đến các vì sao sẽ rộng mở để linh hồn tôi tìm được đường về nhà. Là người hàng xóm ở sát vách nhà tôi, cô bạn thân nhất, và ông sếp của tôi.
    Tôi ngồi trên phần đuôi của chiếc quan tài đung đưa chân. Nói thật nhé tôi chẳng hề cảm thấy mình đã chết , thỉnh thoảng tôi liếc mắt nhìn cái cơ thể đã chết đi của mình với cái mặt trét cả đống phấn son - cái thứ đáng kinh tởm mà khi còn sống còn lâu tôi mới đụng vào
    Tôi tự hỏi:" Phải chăng tất cả mọi người đều ra đi nhẹ nhàng và thanh thản như tôi? "
    Hầu hết mọi người đề cho rằng vĩnh biệt cuộc đời ở cái tuổi 23 thì thật là thê thảm, tôi thì đến chết vẫn mỉm cười, tôi đã quá cô đơn. Đến bây giờ tôi vẫn nhớ rằng, suy nghĩ sau chót lướt qua tâm trí trước khi tôi trút hơi thở cuối cùng và cuối cùng thì tôi cũng được đoàn tụ với những người tôi yêu mến nơi thiên đường.
    Và thiên đường là có thật!
    Ở phía bên kia giáo đường . Gabriel ( là tên một vị thánh trong Kinh Thánh, một trong những vị thánh chính cùng với thánh Michael) vẫn kiên nhẫn chờ đợi tôi. Tôi trượt khỏi quan tài và nhìn lại thân xác mình lần cuối
    " Tạm biệt cưng nha "
    tôi khẽ nói " Cưng thì sắp chui xuống đất ngắm củ cải từ dưới đất , còn tớ thì lại được lên chín tầng mây cơ"
    Tôi toét miệng cười với Gabriel * :
    Anh thấy không? tôi nói chuyện được với cái xác không hồn của tôi
    anh chàng mỉm cười : thì đó là phần thưởng dành cho tất cả mọi người mà .. được tham dự đám tang của chính mình"
    Tôi lập tức bị xịt xuống như quả bóng xì hơi, hoá ra những việc mình làm vừa rồi chẳng có gì là nghê gớm cả, thậm chí rất bình thường là khác.
    -Ý anh là ai cũng có thể làm được như vậy sao ?
    -Đương nhiên, nếu họ muốn
    Thọc tay vào túi quần , tôi càu nhàu : " thế mà mình đã tưởng"
    Gabriel búng ngón tay đánh tác 1 cái và hình ảnh của hai chúng tôi dần nhoà đi
    - Đề tài nóng hổi đấy , trên thiên đường ai mà chẳng thích buôn dưa lê về việc họ đã chết như thế nào , những người thân đã tổ chức đám tang cho họ cầu kỳ ra sao, rồi có bao nhiêu người dự lễ nữa chứ, etc..
    Một tia hy vọng, " Biết đâu tôi chẳng là người có ít người dự đám ít nhất í chứ nhỉ. Mỗi ba người , nếu không kể ông cha cố? " Tôi là thế đấy kiêu hãnh ngay cả khi sự thật có cay đắng đến đâu.
    Nhưng Gabriel chẳng mất tí ti công sức nào để chọc cho cái bong bóng hy vọng của tôi nổ tung
    - Vẫn tệ ! Timothy Mc Veigh còn có chỉ có đúng một người cơ.
    " Đáng ghét"

    Brian
    Nhà thờ đã dạy cho tất cả các con chiên rằng, thiên đường có cánh cổng được nạm bằng đá quý sáng lấp lánh những con đường dát vàng cả những thiên thần có cánh bay đi bay lại.
    Nhưng phải đặt chân đến thiên đường bạn mới biết thực ra thiên đường là như thế nào
    Thiên đường chính là bất kỳ và tất cả những gì con người khao khát có được
    Nếu bạn thích cổng ngọc có cổng ngọc, đường dát vàng có đường vàng
    Nếu bạn thích thiên đường của mình là một trang trại có khung cảnh chẳng khác gì Texas, bạn có ngay nông trại Texas..
    Tóm lại mỗi người sẽ được có một thiên đường riêng theo sở thích của chính mình. Qủa là sung sướng vô bờ bến.
    Và thế là thiên đường của riêng tôi mang hình ảnh của ngọn đồi xanh tươi trong bộ phim " The Sound Of Music" Bộ phim ưa thích nhất của tôi kể từ khi biết đi
    Gabriel nhìn quanh và cười :
    - " The Sound Of Music", có gu đấy chứ. Một trong những khung cảnh đắt hàng nhất trên này đấy .
    - Cái gì?
    Tôi gào lên giận giữ
    - Đáng ghét ! vậy mà tôi cứ tưởng tôi là người duy nhất chọn nó chứ ?
    Gabriel trợn tròn mắt nhìn tôi như thể sinh vậy lạ
    - Đó là bộ phim ca nhạc được yêu thích nhất trong lịch sự điện ảnh mà , làm sao mà cô có thể hy vọng mình là người duy nhất lấy ý tưởng từ bộ phim đó?
    Đúng là dở khóc dở cười, tôi ngúng nguẩy , than vãn một hồi. Nhưng hắn vừa đi khỏi thì tôi cũng đã quên phéng mất cái sự thiếu độc đáo của bản thân , mà thơ thẩn dạo bước trên bãi cỏ xanh mướt mà mình hằng ao ước được chạm vào.
    Bỗng có một tiếng ré lên thất thanh khiến tôi liên tưởng đến tiếng báo động cứu hoả. Và hiện lên nền trời là những dòng chữ to màu đỏ : " .. Hiện đang đi vào là anh Han Chan Min, 27 tuổi. Linh hồn của anh được giải thoát vào hồi..." Và thế là cả cái bảng thông báo tin cá nhân của anh chàng lần lượt hiện ra.
    Tôi ngơ ngẩn đọc những dòng chữ hiện ra mà chẳng hiểu chuyện quái quỷ gì xảy ra cả, có vẻ như họ đang thông báo cho cả bàn dân thiên hạ trên này biết về một kẻ mới theo chân họ lên đây thì phải?
    Thông báo về cái chết ?
    Khoan đã, thế thì cái chết của tôi cũng được thông báo lúc tôi lên đây kô nhỉ?
    và nếu có vậy thì những người thân của tôi đã lên đây , họ đâu rồi nhỉ ?
    Đột nhiên...
    " Shih Kaylin " !
    Tôi chưa kịp phản ứng thì đã có một vòng tay ấm áp ôm ghì lấy tôi từ phía sau
    " Ôi chúa ơi, đúng là Kaylin rồi "
    Chẳng ghi ghờ gì nữa " Brian Joo, anh chẳng thay đổi tí tẹo nào trong suốt mấy tháng em không gặp anh"
    Anh nới lỏng vòng tay để xoay tôi lại và nhìn vào mắt tôi
    - Chuyện gì đã xảy ra với em thế ? sao em lại ở đây ?
    Tôi với tay lên búng mũi anh, cái cách và thói quen tôi vẫn thường trêu anh trước đây
    " Thế anh mong em xuống địa ngục chắc?"
    - Không đời nào,
    Anh lắc đầu quầy quậy và lại ôm chặt lấy tôi
    - Làm sao có thể được chứ , gặp em anh vui quá trời. anh không vui vì em đã chết đâu . Nhưng mà việc quái gì anh phải nói dối nữa chứ, Anh mừng quá vì em đã chết và đến đây bên anh. anh mừng lắm lắm!
    Thật là Brian đúng là tuýp người đàn ông mà tôi chưa bao giờ muốn gặp gỡ. lúc nào cũng vui vẻ quá mức, thì đấy người ta chết mà lại vui vẻ như song hỷ lông môn không bằng.
    Còn tôi lại là kiểu con gái thích cười vào những thằng con trai như Brian, họ lúc nào cũng nhí nhảnh quá mức, trong khi với tôi thế giới này toàn những đau khổ và tất cả mọi người trên thế giới này đều là kẻ thù của tôi hết thảy.
    Nhưng cũng chính vì thế mà anh với tôi hợp nhau, tôi đã từng nghe nói rằng nếu một chàng trai và một cô gái muốn thuộc về nhau họ phải khớp với nhau đến bao giờ đủ 100% thì thôi, hắn chiếm 50 , tôi 50 và thế là cùng với nhau, hai chúng tôi làm nên 100% tròn vành vạnh.
    Tôi như đã chết rồi vào cái ngày mà Brian vĩnh viễn bỏ lại tôi trên Trái Đất. Một tai nạn đáng quyền rủa, vụ đâm xe rồi bỏ chạy trên đường làng vắng vẻ, trái tim tôi vốn đã mềm yếu vì một chuyện buồn trong quá khứ. giờ lại thêm chuyện này nữa , tôi tưởng như đa không thể gượng dậy thêm nữa.
    Và cũng giống như mọi người khi gặp chuyện đau đớn đến mức tuyêt vọng tôi tìm đến Thượng Đế cầu nguyện , bởi cầu nguyện là phương thuốc duy nhất cho nỗi đau của tôi .
    Brian vẫn ôm chặt lấy tôi khi tâm trí tôi quay lại với hiện tại
    " Anh làm em ngạt thở rồi đó "
    Anh thả tôi ra , miễng vẫn cứ mỉm cười mãi không thôi
    - Anh biết nhưng nhớ em quá trời. Ngắm nhìn em từ nơi xa tít thế này chẳng bao giờ là đủ cả.
    Tôi trố cả mắt : " Mọi người ở trên này đều làm như vậy thật á? í em là họ thực sự quan sát những người còn sống à ? "
    - Sao lại không? Brian gãi đầu
    tôi cảm thấy hơi khó chịu : - " Ngay cả, anh biết đấy , những lúc.. ấy là- những phút riêng tư í mà "
    anh ngó tôi tủm tỉm cười đầy ngụ í : " phút riêng tư... ? "
    " Thì anh biết đấy, đi tắm này, thay đồ này, ... dù tôi biết thừa là anh đã hiểu í tôi định nói gì rồi
    - Em sợ anh nhìn trộm em mỗi khi em vào nhà tắm sao ? Brian phá lên cười
    " BRIAN"
    - em chưa gặp Thượng Đế nhỉ? ông ta cổ lỗ sỹ lắm . Mỗi khi đến những phút riêng tư là hình ảnh trước mắt bọn anh tự nhiên nhoè đi , thế nên anh chẳng nhìn thấy gì đâu. anh trấn an tôi
    Tôi thở ra một hơi ! nhẹ cả người. Kiểu này không khéo Thượng Đế lại là chính mẫu người lý tưởng dành cho tôi í chứ.
    Nhưng mà em lo cái quái gì nhỉ? - Brian cố bám lấy cái chủ đề chẳng lấy làm hay ho này.
    Tôi đổi luôn chủ đề : " Thế làm thế nào mà anh lại tìm đc người thân của mình trên này, em muốn tìm bao nhiêu là người: bố mẹ này , cô em, rồi ông bà em nữa ...
    - Dễ ẹc, em chỉ cần tập trung nghĩ về một người đó, và thế là tự động đến được bên người đó thôi, em nhắm mắt lại...
    Tôi nhắm mắt lại
    Trong vô thức tôi bắt đầu nghĩ đến một cái tên, một cái tên mà tôi đã không được gọi từ rất lâu rồi. Chẳng phải là bố mẹ cũng chẳng phải là thành viên nào trong gia đình cả. ..
    Và như có một cơn gió cuốn qua , cảm giác ấm áp bao bọc lấy tôi từ đầu tới chân, thoáng nghe có tiếng Brian hốt hoảng gọi tên tôi . Tôi như đang trượt trong một khoản không gian bất định.
    Tôi mở mắt ra , trước mặt tôi là một chàng trai trẻ, tuy trông có già dặn hơn lần cuối cùng tôi gặp anh nhưng lại giống hệt với tưởng tượng của tôi về hình ảnh của anh nếu anh đã sống qua tuổi 16.
    Anh trợn tròn mắt nhìn tôi và run run lại gần
    - Phải em không vậy? anh thì thầm một tay chạm nhẹ vào mặt tôi .
    - Đúng là em thật rồi ?
    Nước mắt tôi chẳng hiểu từ đâu bỗng trào ra .
    " Em nhớ anh lắm, Hwan Hee"
    Mối tình đầu của tôi.

    Gabriel - tên một vị thánh
  2. tamhonnhannheo

    tamhonnhannheo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/03/2006
    Bài viết:
    34
    Đã được thích:
    0
    Phần II: Hawn Hee
    Năm tôi bẩy tuổi, gia đình hắn chuyển đến sống ở nhà bên
    " Mẹ ơi" Tôi, một con bé 7 tuổi thì thầm với mẹ - người bạn duy nhất lúc đó " Con ước gì có một người bạn ở trong cái xe tải chuyển đồ kia, con muốn có một người bạn"
    Và tôi đã có, thậm chí còn hơn cả những gì tôi ao ước
    Hwan Hee là " thằng đàn ông" duy nhất được nhìn thấy cái quần chíp Thuỷ Thủ Mặt Trăng mầu hồng của tôi , cả hai đứa vẫn thường ngủ trưa với nhau trên sàn nhà phòng khách . Năm tháng qua đi, những buổi ngủ trưa đó thì được chuyển vào phòng ngủ riêng của tôi . Tôi thì gối đầu lên cái gối bông mềm mại của mình, còn Hwan Hee dùng bụng của tôi vào mục đích tương tự
    Chẳng có gì là bất bình thường về việc tôi và Hwan ngủ chung, tay trong tay như ngày xưa cả bởi hai đứa đối với nhau không chỉ đơn thuần là một chàng trai và một cô gái ngủ chung trên một cái giường . Mỗi người trong hai chúng tôi mang cùng một ý nghĩa đối với người còn lại: Sự thoải mái và dễ chịu vô thời hạn
    Tôi vẫn còn nhớ như in cái ngày mà Hwan cho tôi biết anh sắp ra đi ...
    ...............
    Hwan không ra đi vào tuần sau đó, thật ra anh chết sau ba tháng vật lộn với thuốc thang và phẫu thuật, cùng với niềm vô vọng và nước mắt. Và tôi mất đi người bạn mà tôi thương yêu nhất.
    Ngày hôm đó , tôi chỉ ra khỏi giường đúng một lần để được nhìn mặt anh lần cuối , Hwan yên nghỉ trong quan tài, trông anh đẹp lạ thường , đẹp hơn mọi ngày rất nhiều, trông anh chẳng giống một người đã mắc bệnh suy giảm hệ thống miễn dịch mắc dịch rõ ràng đã rời bỏ anh rồi sau hàng tháng tốn kém chữa chạy, thế mà để rồi chỉ một cơn cảm lạnh bình thường đã có thể cướp anh khỏi tôi mãi mãi.
    Và thật đấy, giờ thì tôi đang đứng trước mặt anh , vân cái vẻ mặt rạng rỡ ngày nào trong một thế giới được coi là hoàn hảo - Thiên Đường.
    " Ôi ..HwanHee " là những từ duy nhất tôi có thể thốt lên khi tôi nhận ra căn nhà sau lưng anh đó chính là căn nhà sinh đôi mà gia đình tôi và gia đình anh đã sinh sống trước đây , vẫn là hai căn nhà sát vách và chỉ cách nhau có một bờ dậu thấp tè.
    Anh nhẹ nhà đẩy tôi ra và mỉm cười" Để anh ngắm lại em xem em thay đổi nhiều như thế nào?
    Đôi mắt anh tỏ vẻ hiểu biết khi ngắm nhìn gường mặt tôi: " Em hay khóc nhiều hơn thì phải"
    " Anh đã bỏ em đi quá sớm"
    Trông anh bối rối mất một lúc nhưng rồi anh lại mỉm cười rạng rỡ: " Nhưng giờ đây em đã ở đây và chúng ta lại bên nhau Thiên đường không có nước mắt và chúng ta sẽ hạnh phúc lắm mà
    anh kéo sát tôi gần bên anh , gần hơn với trái tim của anh
    Hwan Hee vẫn là Hwan Hee của cái ngày anh rời bỏ tôi ở lại một mình .
  3. tamhonnhannheo

    tamhonnhannheo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/03/2006
    Bài viết:
    34
    Đã được thích:
    0
    Phần III : Trò chuyện bên bể tắm hơi
    Bịn rịn mất một lúc cuối cùng tôi cũng phải rời Hwan để đi tìm bố mẹ , Họ mà biết được họ không phải là người đầu tiên tôi tìm kiếm thì hẳn sẽ giận tôi lắm đây. Anh đồng ý nhưng bắt tôi hứa là sẽ sớm quay lại
    Tôi định kiếm mẹ tôi trước nhưng thật tiện lợi làm sao là lại gặp luôn cả bố đang ở chỗ mẹ, Hai người ôm chầm lấy tôi như thể muốn làm tôi chết ngạt luôn , nhưng mà đâu có được vì đằng nào tôi chả đã là người chết rồi
    Trở lại vòng tay cha mẹ cảm giác thật là sảng khoái, lại được xoa đầu và cảm thấy mình như bé lại, tôi đã nhớ biết bao những ngày cả gia đình vẫn quây quần bên nhau và tôi ấp ám hạnh phúc trong sự yêu thường đùm bọc của bố mẹ, giá mà tôi đã đủ lớn để báo đáp công sức của cha mẹ.
    Thiên đường chung của cha mẹ là một cái bể bơi mát xa có nguồn là một con suối nước nóng nhìn thì đã nhận ra ngay là một mô phỏng lại địa điểm nghỉ ngơi ưa thích nhất ngày xưa của bố mẹ.
    Thiên đường chung của bố mẹ là một cái bể bơi mát xa có nguồn nước là một con suối nước nóng, tôi ngồi trên thành bể, ngắm nhìn hơi nước nghi ngút bốc lên, còn mẹ tôi thì nửa người nằm trên thành bể, nửa người đung đưa trong làn nước ấm, còn bố thì ì oạp bơi từ bờ bên này sang bên kia.
    Chẳng cần phải mở mắt ra mẹ vẫn luôn nói trúng phoóc tâm sự của tôi
    - Con gái cưng của mẹ, đã lên đến thiên đàng rồi mà còn lo lắng chuyện gì thế kia ? ??
    Tôi khẽ khua chân tạo nên những vòng tròn trên mặt nước. Trong một thoáng , tôi nghĩ rằng mình có thể tâm sự với mẹ , nhưng tôi không muốn đổ nước lạnh vào bể mát xa của mẹ " Có gì đâu, mẹ đừng lo"
    Mẹ mở mắt ra , cái nhìn thoáng nghi ngờ nhưng không hỏi tôi gì thêm cả.
    Và rồi chúng tôi lại chìm trong im lặng tôi vẫn ngồi đó , bố vẫn bì bõm bơi từ bờ bên này sang bờ bên kia và mẹ lại nhắm mắt lại
    Tôi chợt hiểu rằng cả bố lẫn mẹ đều không bao giờ có thể hiểu được nỗi lo lắng đang lớn dần trong tôi và nó dằn vặt tâm trí tôi . Cả hai người đã kết hôn với mối tình đầu tiên và duy nhất trong cuộc đời mình.
    Trong khi đó tôi đang phải đối mặt cùng một lúc với cả mối tình đầu tiên lẫn mối tình sau cùng của mình trong cùng một thế giới như thiên đường thế này.
    Quay trở về thời gian tôi còn ở trên Trái Đất , lúc mới gặp Brian cũng là lúc tôi tự hứa sẽ xa lánh hoàn toàn tình yêu và đàn ông. Tại thời điểm đó tôi nghĩ rằng tôi không thể nào chấp nhận nổi thêm một tình yêu mới. Nhưng sau hàng tháng trời tránh Brian như tránh hủi, và lý do cuối cùng tôi chấp nhận anh là bởi vì Hwan Hee đã không còn tồn tại trong thế giới của tôi nữa, tôi chưa bao giờ lại ngờ đc điều này rằng chính trong cái nơi tràn ngập hạnh phúc này tôi dằn vặt trong những nỗi lo chẳng ai mong đợi.
    Tôi yêu cả hai người, Cả Brian và Hawn Hee nhưng tôi giữ họ ở những nơi khác trong trái tim tôi.
    Mẹ chợt hỏi tôi ?
    - Con gặp Hwan chưa cậu ta cũng ở đây đấy , con biết chứ ?
    Gương mặt Hwan lại hiện lên trong tâm trí tôi cái giây phút tôi hiện ra trước mắt anh cả sự ngạc nhiên và niềm vui sướng " Anh trông lớn hơn nhiều , khoảng tầm tuổi con, anh trông chẳng giống gì một anh chàng 16 tuổi cả"
    Cha tiến lại gần"
    -Kaylin , nhìn cha coi, trông cha có giống một người đàn ông 48 tuổi không con ?
    Gìơ cha nói tôi mới để ý đúng là cha còn trẻ hơn nhiều so với cha trong ký ức của tôi " Không hề, thế thực ra là cha bao nhiêu tuổi?
    Cha mẹ trao cho nhau những ánh nhìn sung sướng:
    Trên thiên đường này , mẹ giải thích : " Con có thể chọn tuổi cho mình bây giờ thì bố mẹ mới gần 30 thôi đó cũng là lý do vì sao con thấy Hwan trông lớn hơn , cậu bé đã chọn cho mình đc lớn lên bình thường để khi con lên đến đây trông cậu ta không giống một cậu bé khi đứng bên con.
    " Ôi ! Hwan .." tôi thầm nghĩ
    Còn cha mẹ tôi hoá ra vẫn đang ở lứa tuổi " đầu hai đít chơi vơi "
    Tôi đứng dậy và đang băn khoăn nên kiếm ai nữa đây ?
    Bố vẫy gọi tôi
    - Trước khi con đi , ta phải hỏi thêm câu nữa ? thế có mấy người dự đám tang của con tất cả ?
    Tôi nhe răng ra cười, cúi sát mặt xuống " Làm sao mà nhiều được như bố chứ? chỉ đúng có 3 người.
    Mắt bố như cười khi ông nói:
    - Vậy là con của bố thua thằng cha Timothy Mc Veigh rồi sao ?
    Bố quá là hiểu tôi mà.
  4. tamhonnhannheo

    tamhonnhannheo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/03/2006
    Bài viết:
    34
    Đã được thích:
    0
    Phần IV: Chòm sao đại hùng của tôi

    Khi tôi quay trở lại ngọn đồi của mình thì Brian đã đi khỏi tôi lên thiên đường cũng gần được một ngày vậy mà mặt trời vẫn toả sáng rực rỡ. Đúng là thiên đường không có chỗ cho bóng đêm
    Nhưng chả hay chút nào cả vì tôi lại thích bầu trời đêm và những vì sao lấp lánh thêu dệt trên nó.
    Trước khi trong đầu tôi kịp nẩy ra một suy nghĩ khác thì một dải mầu lớn trợt trải dài theo đường chân trời và bầu trời xanh mát của tôi đã được nhuộm một mầu rượu vàng sẫm mầu thật sẫm, tô điểm bởi hàng nghìn viên kim cương lấp lánh đang nhấp nháy mắt với tôi ở khắp mọi nơi.
    Đây đúng là thế giới trong mơ của tôi rồi
    Nhưng rồi tôi nhanh chóng nhận ra đó điểm giả tạo trong cái bầu trời của tôi thậm chí tôi có thể với tay ra và chạm vào các vì sao . Nói đúng ra tôi là Đấng Tạo Hoá của nó , tôi có thể sắp xếp lại theo í muốn của tôi.
    thế là tôi tự ý di chuyển các vì sao để thiết kế cho riêng mình một bầu trời.
    Sau một tiếng lao động cật lực tôi nằm vật ra , mệt đến thở không ra hơi. Và sự thật dù có hơi tàn nhẫn một chút nhưng cái tác phẩm đầu tay này của tôi chẳng hơn gì một mớ hổ lốn . Hội hoạ vốn chưa bao giờ nằm trong danh sách " Năng khiếu bẩm sinh" hay "Tài năng tiềm ẩn của tôi cả"
    - Rốt cuộc đây là một con voi hay một con tê giác thế nhỉ ?
    Brian đột ngột xuất hiện , không một tiếng động , lời báo trước
    - Em tự vẽ chòm sao Đại Hùng của mình đấy ?
    Tôi trả lời, lấy vai huých nhẹ vào vai anh. " Nhìn kỹ lại đi, anh sẽ thấy nó giống hệt một con gấu, thật đấy "
    Brian ngồi xuống , nheo nheo mắt và hơi nghiêng đầu về bên phải:
    - Gìơ thì nó giống hệt một con thỏ bị trương phềnh
    Anh bật cười khi thấy vẻ mặt nhăn nhó khó coi của tôi.
    -Em đã bao giờ là một sinh viên giỏi trong lớp mỹ thuật đâu cơ chứ
    Đúng rồi, lớp mỹ thuật nơi lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt
    Tôi chẳng nghĩ ra câu gì để phản đòn vì Brian đã nói đúng mất rồi chưa kể Brian còn làm một hoạ sỹ thực thụ.
    Thành ra tôi giả vờ lờ anh đi và lại nhìn lên cái con gấu chẳng phải gấu của tôi , mà tôi vẫn thấy nó ra dáng một con gấu đấy chứ nhỉ .
    - Anh có thể không?
    Brian lịch sử chỉ tay lên trên hỏi.
    Tôi miễn cưỡng gật đầu , thoáng buồn khi chứng kiến tác phẩm lớn dần trên " Bầu trời sao " của tôi đang dần biến mất
    Brian nhanh chóng sắp xếp lại đống sao , chưa đầy 5 phút sau anh đã biến con thỏ trương phếnh của tôi thành một chú gấu con xinh xắn.
    - Đồ hợm hĩnh
    - Đồ ghen tỵ
    -Ừ thì anh giỏi đấy , nhưng ........
    - Chúng ta tạm ngưng chành choẹ một tí đc không ?
    Brian chợt cắt ngang lời tôi , anh rì rầm giọng chợt trầm xuống , hơi khàn đi và .. mơn trớn.
    Với một cái gạt nhẹ anh đẩy tôi nằm xuống bãi cỏ và nhìn xoáy vào mắt tôi
    - Anh đã học thêm được mấy kỹ thuật mới rồi đấy
  5. tamhonnhannheo

    tamhonnhannheo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/03/2006
    Bài viết:
    34
    Đã được thích:
    0
    Anh ngã người xuống chống khuỷu tay để cúi sát xuống gần hơn tôi hơn, đôi môi anh xuống gần hơn, gần hơn nữa...
    Ý thức của tôi chợt quay trở lại đúng lúc và tôi đẩy hai tay lên ngăn anh lại " Brian.. "
    Anh ngừng lại , vẻ thắc mắc và thất vọng hiện rõ ra mặt " Gì vậy ? "
    Tôi bật cười để xua đi cái cảm giác ngượng ngập - " Em bị nằm trên sỏi"
    Brian bật dật ngay và kéo tôi ngồi lên
    -Chúa ơi ! Kay lin anh xin lỗi , anh đâu có biết
    Tất nhiên đó làm một lời nói dối, trên ngọn đồi mượt mà và hoàn hảo này lấy đâu ra sỏi cơ chứ và nếu có đi chăng nữa thì cũng đâu có đau được vì trên thiên đường đâu có tồn tại khái niệm đau đớn.
    Nhưng anh có nhận ra ra điều đó thì anh cũng không tỏ thái độ gì cả, ít ra là không hề biểu hiện ra bên ngoài. Thay vào đó anh lại nằm xuống bên cạnh tôi trên bãi cỏ, gối đầu lên hai cánh tay và ngước nhìn lên bầu trời sao anh vừa sắp lại
    - " Em biết không .. " Giọng anh trầm trầm và ấm áp làm sao
    - " Gì cơ ạ ?"
    - Nằm đây lại gợi anh nhớ về những ngày cũ, cảm giác như là quay ngược thời gian như là chúng ta đang sống lại vậy.
    Anh nói đúng thật, chúng tôi đã như được trở lại cái cảm giác của ngày xưa khi chúng tôi còn sống trên trái đất . Ngạc nhiên làm sao cảm giác yêu thương đã dễ dàng quay lại với chúng tôi và chúng tôi lại được ở bên nhau như mới ngày nào.
    Trong tôi bỗng ẩn hiện chút sợ hãi
    Bởi vì cùng lúc đó , trong tâm trí tôi xuất hiện một gương mặt khác ngoài Brian, không thể cưỡng lại được.
    Tôi với một ngón tay lên chỉnh lại cái mũi của con gấu , làm cho nó vặn vẹo thành ra buồn cười không thể chịu được
    - Này, em đang làm cái gì thế ?
    Brian phản đối
    Tôi bật cười nhìn anh " Làm cho nó giống hệt lúc trước một chút , chứ đẹp thế này em bảo em tự làm thì ai thèm tin "
    - Người ta bảo là ăn cắp bản quyền đấy !
    Anh mỉm cười
    -" Nhưng đây là sao của em cơ mà " Tôi cãi lại " Sao của em. con gấu của em. ! "
    Brian nhấm nháy đôi mắt nhìn tôi, trông yêu không chịu nổi " Đồ dối trá "
    Đầy bất ngờ nụ hôn của anh, đôi môi của anh đã gắn chặt lên môi tôi .
    Mang vị ngọt của thiên đường , nụ hôn của anh thậm chí còn ngọt ngào hơn cả những ngày chúng tôi còn sống, tôi đắm chìm trong nó không còn chút sức lực nào để phản kháng cả. Đột ngột đến rồi đột ngột đi, Brian cười một nụ cười thoả mãn. Anh chợt đứng bật dậy , chẳng cần tôi nói một lời , gương mặt đỏ bừng đầy bối rối của tôi đã nói với anh tất cả, niềm vui sướng của tôi, nụ hôn ngọt ngào của anh.
    Chúa ơi! tôi cảm thấy mình như là một con ngốc.
  6. tamhonnhannheo

    tamhonnhannheo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/03/2006
    Bài viết:
    34
    Đã được thích:
    0
    Chương V: Nước chảy róc rách
    Năm tôi và Hwan Hee 10 tuổi, hai gia đình đi nghỉ hè cùng nhau trên vùng núi nơi có những dòng suối trong lành , chúng tôi háo hức đến nỗi chỉ chờ cho ôtô dừng lại là lao vội ra phía dòng suối đang trôi lững lờ trong vắt , thèm khát được nhúng chân vào nhưng nước rất lạnh vì trời đã muộn lắm rồi . Hai ông bố thì đánh vật với đống lửa trại còn các bà mẹ thì lo chuẩn bị bữa tối, Hai đứa trẻ ranh chúng tôi thì cứ đi dọc bờ suối , ao ước được nhúng ướt chân dù chỉ một lần.
    Trời tối mịt , hai gia đình quây quần bên đống lửa . Sau bữa tối , tất nhiên không thể thiếu những câu chuyện ma, Hwan Hee và tôi có một đặc điểm rất giống nhau : cả hai đứa đều sợ mà và bất cứ cái gì dính líu đến ma là chết khiếp lên được. Nhưng tôi lại là đứa lúc nào cũng giả vờ dũng cảm, ra vẻ ta đây chẳng sợ gì cả. Hwan thì ngược lại anh chàng sợ ra mặt, thậm chí còn trốn ra sau lưng bố bịt hai tai lại và rên ư ử để át đi tiếng kể chuyện.
    Bất hạnh thay vì chúng tôi lại có những ông bố bà mẹ đặc biệt khoái kể chuyện ma và cứ phải làm cho chúng tôi sởn gai ốc lên mới thôi .
    Suốt đêm hôm đó tôi cứ nằm nhìn chòng chọ cái trần lều tối om , thừa biết rằng có thách mình cũng không thể ngủ nổi, Hwan cũng đang nằm rên rỉ khe khẽ
    - " Kaylin, bồ ngủ chưa vậy ? "
    -Trông mình có giống đang ngủ không cơ chứ ?
    -Ưm.. mình cũng không ngủ được
    Tôi , như một con ngốc lại cứ cố giả vờ là mình chẳng sợ tí nào " Thì cứ nhắm mắt vào thôi "
    Hwan nằm sát vào bên tôi " Bồ có nghe thấy tiếng gì không ? "
    -" Nghe thấy gì cơ ? " Lúc nào cậu ta cũng nghe thấy một cái khỉ gió gì đó.
    -" Thì tiếng máu chảy đấy thôi"
    Tôi cười phá lên dù sự thật là tôi cũng bủn rủn hết cả chân tay " Đồ ngốc, đó đâu phải là tiếng máu chảy, là tiếng suối đó mà "
    -"Làm sao cậu biết được chứ "
    Ơ kìa , ngớ ngẩn đến mức buồn cười " Thì hồi chiều chính cậu cũng nhìn thấy dòng suối đấy thôi" Tôi nói với cái giọng kiềm chế nhất có thể " Nào bây giờ thì chúng ta đi ngủ thôi chứ "
    Nhưng Hwan lại nằm sát vào tôi hơn nữa, tay cù đúng bụng tôi làm tôi không kìm được cười rú lên.
    " Thôi ngay đi !!! " Tôi ngồi bật dậy, tự thấy giận mình sao lại đi chơi thân nhất với một thằng cu yếu đuối đến phát tội nghiệp như thế .
    " Đi nào "
    Thằng cu trông choáng váng toàn phần " Đi đâu cơ? "
    Tôi tóm lấy tay trái của Hwan và với tay mở khoá lều:
    " Tôi sẽ cho cậu thấy chẳng có máu me gì ở đây cả"
    "Khooooo ng ! " Hwan gào lên " Tôi không muốn cậu không thể bắt tôi ra ngoài lúc này được"
    Nhưng tất nhiên là tôi có thể . Tôi lấy tay trái bịt mồm cu cậu để không đánh thức ai dậy " Thôi ngay cái kiểu hèn nhát ấy đi và ra ngoài với tôi, Có tôi ở ngay sát bên cậu cơ mà"
    Cậu ta thôi không giằng co nữa và rụt rè bước ra ngoài lều cùng tôi
    Chúng tôi không tìm được giầy của mình trong bóng tối nên đành phải đi chân đất về phía tiếng nước đang chảy róc rách ... Chúng tôi tấp tểnh vượt qua một khoảng rừng đen kịt.. " Tớ muốn về, Kaylin ơi "
    " Không.." Giọng tôi chựt ghẹn lại đúng lúc chúng tôi bước chân ra khỏi khu rừng và đến bên bờ suối , Cả không gian tràn ngập ánh trăng, cái ánh sáng dìu dịu mầu vàng nhạt, mỏng manh và mát lạnh như sương .. " Đẹp quá .."
    Hwan thò đầu ra từ phía sau lưng tôi và cũng há hốc mồm ra vì kinh ngạc" Đẹp như một dòng suối kim cươn vậy "
    Qủa đúng như vậy dòng nước chảy róc rách làm cho con suốit phản chiếu ánh sáng lấp lánh đẹp tuyệt vời khiến tôi chỉ muốn được chạm tay vào đó " Tớ muốn được chạm vào nó "
    Bao nhiêu nỗi sợ hãi của Hwan thế là bay đâu sạch , Anh chàng còn vừa nhăn nhở cười vừa chạy thật nhanh đến bên bờ suối " Tớ sẽ bước xuống hẳn cơ, tới đây nào Kaylin"
    Hwan ngồi thụp xuống để xắn gấu quần Pyjama lên và thò ngay một chân xuống dòng suối kim cương, cậu há hốc mồm ra như hụt hơi .
    Người không hề động đậy và như đã hoá đá.
    " Hwan Hee , quay lại đây đi "
    Tôi chạy tới , lo lắng làm cho tôi mờ hết cả mắt chính vì vậy mà tôi không nhận thấy một hòn đá lù lù ngay trước mặt, Tôi ngã sấp xuống, không thể chờ đợi hơn được nữa tôi cố với một tay ra để kéo Hwan . Nhưng cánh tay của tôi, cánh tay ngắn ngủi đáng ghét của tôi , thay vì kéo Hwan lại đã đẩy luôn cậu xuống dòng suối.
    Hẳn là có tiếng bõm rất lớn nhưng hai tai tôi đã ù đặc đi , tôi mở mắt ra ngó trừng trừng người bạn thân nhất của mình từ từ bị dòng suối cuốn chìm ngỉm...

  7. tamhonnhannheo

    tamhonnhannheo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/03/2006
    Bài viết:
    34
    Đã được thích:
    0
    Gía mà lúc đó tôi lớn hơn một chút, hiểu biết hơn một chút, có kinh nghiệm hơn một chút, tôi đã nhảy ngay xuống suối và cố mà vớt ngay cậu lên, nhưng lúc đó tôi chỉ mới là một đứa trẻ, tôi mới 10 tuổi. Vừa gào đến khản cổ vừa chạy về phía cha mẹ ...
    Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ trái tim tôi đã đập dữ dội như thế nào khi tôi nghĩ rằng Hwan đã chết rồi, tôi như ngừng thở và trái tim mình sắp nổ tung. Đó là trải nghiệm đau đớn nhất trong suốt mười năm đầu tiên của cuộc đời tôi và tôi đã từng nghĩ rằng hẳn sẽ không có nỗi đâu nào lớn hơn thế nữa trong suốt cuộc đời mình .
    Vài tiếng sau , Hwan tỉnh lại . Bình an vô sự
    Chúng tôi đã đến vừa kịp lúc, Bác sĩ nói như vậy , nhưng tôi vẫn không ngừng khóc , kể cả sau khi mọi người bảo rằng cậu không sao cả, thậm chí ngay cả sau khi chính mắt tôi trông thấy cậu vẫn còn sống và bình an bởi vì tất cả xẩy ra do lỗi của tôi. Tôi đã ép Hwan ra khỏi lều và cũng chính tôi đẩy cậu ta xuống nước.
    Sau tai nan đó, Hwan bị mắc phải căn bệnh cảm lạnh mãn tính, cậu ta suốt ngày phải vào bệnh viện chỉ vì những sơ sẩy nhỏ nhặt nhất, kể cả một vết trầy xước do trượt ván, cậu yếu ớt quá! chính tôi đã làm cho cậu trở nên như vậy
    Sáu năm sau đó, Hwan thực sự ra đi mãi mãi, tôi đã ngục ngã, sự thực quá đau đớn .Bởi vì trong sâu thẳm tôi hiểu rằng chính tôi chứ không phải ai khác đã giết chết Hwan Hee.
    Tôi đã giết anh ngay cái đêm trên núi năm đó, Tất cả chỉ vì tôi muốn cho anh xem nước chảy róc rách.
  8. tamhonnhannheo

    tamhonnhannheo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/03/2006
    Bài viết:
    34
    Đã được thích:
    0
    Chương VI: Khoá cửa

    Mỗi khi tôi nhớ lại câu chuyện kỳ nghỉ hè trên núi năm đó, trái tim tôi lại nhói đau và nước mắt trào ra , đó là khi tôi còn sống. Gìơ thì tôi đã ở trên thiên đường , nhớ lại cái ngày đó thì tôi chẳng cảm thấy đau đớn gì , một chút cảm giác tội lỗi, nhưng trái tim thì vô sự.
    Dù sao nó thì nó cũng không phải là những ký ức dễ chịu gì cho cam, thế nên tôi rất lấy làm ngạc nhiên khi nghe thấy Hwan Hee:
    " Trông em có vẻ hạnh phúc lắm"
    í nghĩ đầu tiên của tôi, không thể tin được, lại thở phào nhẹ nhõm vì Brian đã đi khỏi. Anh nói rằng anh phải đi thăm một vài người bạn , cuộc sống trên này mới cởi mở và phóng khoáng làm sao.
    Hwan nằm xuống bên tôi và cù vào 1 bên hông tôi , anh vẫn luôn biết chính xác phải cù vào chỗ nào để làm tôi cười phá lên, tôi bật cười khanh khách
    " Ôi , đom đóm"
    Tôi thốt lên ngạc nhiên và sung sướng " Đẹp quá"
    - Em đang nghĩ gì vậy?
    Thêm một điều nữa về thiên đường , cuộc sống ở đây thanh thản và êm đềm đến mức khó mà có thể mở miệng ra nói dối" Em đang nhớ lại kỳ nghỉ hè trên núi năm đó, anh còn nhớ không ? "
    - Sao anh có thể quên được chứ
    Tôi chú tâm nhìn vào khuôn mặt anh , chờ những rung động nhẹ mỗi khi người ta nhắc đến những kỷ niệm buồn, nhưng trông anh vẫn ổn " Tất cả đã là quá khứ rồi, ký ức không làm anh buồn ở đây , trên thiên đường này"
    Thiên đường quả là một miền ánh sáng
    - " Đó quả là một đêm tràn ngập kim cương"
    Tôi ngước nhìn anh , gương mặt anh hiền hoà và trìu mến" Anh đã rất muốn lấy một viên cho em"
    Hwan nằm xoay ngang ra , đầu gối lên bụng tôi cái cách chúng tôi vẫn thường ngủ trưa cùng nhau ngày trước
    -" Em đã nói rằng con suối đó trông thật đẹp em nói em muốn được chạm vào nó . Và vì vậy anh muốn được nắm lấy nó và mang đến cho em, Vậy thôi "
    Tất cả những lời anh nói làm tôi choáng váng Cho tôi , vẫn là tại tôi
    - Đó đâu phải là lỗi của em - Như đọc được suy nghĩ của tôi giọng anh trầm trầm và có vẻ ngái ngủ, chưa đầy 5 phút sau anh ngáy khe khẽ và hơi thở của anh phả vào bụng tôi nhột nhột
    Vẫn giống hệt ngày xưa , chúng tôi là những kẻ trung thành với những thói quen của mình , nhiều người nghĩ rằng việc tuân thủ thói quen là không tốt, rằng một con người phải luôn luôn vận động, luôn luôn thay đổi, và trải nghiệm những cái mới, Nhưng tôi lại thích nhưng thói quen, thói quen có nghĩa là sự ổn định là cảm giác thoải mái.
    Vừa nghịch mớ tốc gáy rối bù của Hwan vừa nhìn lên chùm sao hình con gấu của Brian vừa làm cho tôi , vậy ra đây chính là cảm giác tội lỗi trên thiên đường , thế giới hoàn hảo nhất , đúng là chỉ có Thượng Đế mới biết trước được cái tình huống oái ăm này có thể xẩy ra sau khi người ta chết , trên Trái Đất chuyện vướng vào những mối tình tay ba và rồi phải đau khổ là những chuyện xảy ra như cơm bữa, nhưng trên thiên đường, đúng là không tưởng!
    Và mặc dù biết rõ ràng là ích kỷ đến trắng trợn , tôi đã hiểu ra rằng hạnh phúc tuyệt đối của tôi là gì rồi: Là Brian và Hwan Hee
    Ôi chúa ơi !!! con rắc rối to rồi
    Để Hwan lại với giấc ngủ thiên thần tôi chạy lại chỗ bố mẹ , 2 người đang ném đi ném lại 1 quả bóng chuyền vui vẻ nghịch ngợm như một cặp vợ chồng son
    - Chào Kaylin
    Bố vẫy vẫy tay tôi khi nhìn thấy và thế là tôi ăn ngay một quả bóng vào đầu
    - Có cách nào ngăn cản không cho mọi người đến thiên đường riêng của mình không một lời báo trước không ạ? - Tôi hấp tấp hỏi mà chẳng thèm chào lại bố cả.
    - Tất nhiên là có chứ con yêu ! Bố liếc mắt nhìn mẹ " Con phải tự dựng lên một rào cản tinh thần"
    - Một cánh cửa trong tâm trí con , hãy tưởn tưởng ra một cánh cửa và khoá nó lại.
    Đơn giản quá nhỉ , có vẻ Thượng Đế cũng là người không thích phức tạp hoá vấn đề, ấy không khoan đã , nếu như vậy thì Ngài đã không bao giờ sáng chế ra cái mối quan hệ Nam-Nữ rồi.
    -" Chỉ có điều, cái rào cản này không có ngoại lệ , một khi con đã khoá cưả không ai có thể vào được, và nếu ai ở trong đó thì cũng không ra được. " Bố giải thích thêm.
    Tôi gật đầu , Mẹ lộ rõ vẻ thất vọng " Con lại đi ngay đấy à? "
    Trí óc tôi lập tức hoạt động để đưa ra một lời giải thích: " Hwan ngủ lại một mình chỗ con , chắc giờ này anh í dậy rồi, con chào Bố mẹ"

  9. thuz

    thuz Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/06/2005
    Bài viết:
    613
    Đã được thích:
    0
    Tớ rất thích nhưfng kiê?u truyện da?nh cho HHT như thế na?y , hay thế ma?
  10. Jeremy

    Jeremy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/09/2003
    Bài viết:
    612
    Đã được thích:
    0
    Tớ cũng đã đọc truyện này. Truyện nhẹ nhàng hay kiểu HHT. Đọc những truyện kiểu này thấy dễ chịu

Chia sẻ trang này