1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bát mì của lòng nhân ái( một câu chuyện cảm động có thật)

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi rubi_saobien, 18/11/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. rubi_saobien

    rubi_saobien Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/11/2004
    Bài viết:
    117
    Đã được thích:
    0
    Bát mì của lòng nhân ái( một câu chuyện cảm động có thật)

    Thật tình cờ khi Saobien biết được website này, và thật lòng mình thấy ấm áp lạ lùng khi vào 4rum của Nha Trang, nơi mà Saobien sinh ra, mình nhớ Nha Trang nhiều lắm, nhớ nhà, nhớ bố mẹ, nhớ bạn bè, nhớ biển. Lâu nay Saobien cứ quên hết mọi thứ vùi đầu thời còn sviên làm admin cho một site, bâygiờ,chẳng tham gia diễn đàn nào, Saobien sống trong một tâm trạng đầy căng thẳng, buồn nhiều lắm,bỗng dưng muốn tìm được nơi nào đó để trãi lòng mình, để được hiểu, chia sẻ ...Rất mong được làm quen với các bạn!
    .

    Chỉ cần bạn có một chút quan tâm dành cho người khác thì bạn có thể đem đến niềm hạnh phúc cho họ rồi

    [Chuyện xảy ra cách đây 50năm vào ngày 31/12, một ngày cuối năm tại quán mì Bắc Hải Đình, đường Trát Hoảng, Nhật Bản]

    Đêm giao thừa, ăn mì sợi đón năm mới là phong tục tập quán của người Nhật, cho đến ngày đó công việc làm ăn của quán mì rất phát đạt. Ngày thường, đến chạng vạng tối trên đường phố hãy còn tấp nập ồn ào nhưng vào ngày này mọi người đều lo về nhà sớm hơn một chút để kịp đón năm mới. Vì vậy đường phố trong phút chốc đã trở nên vắng vẻ.


    Ông chủ Bắc Hải Đình là một người thật thà chất phát, còn bà chủ là một người nhiệt tình, tiếp đãi khách như người thân. Đêm giao thừa, khi bà chủ định đóng cửa thì cánh cửa bị mở ra nhè nhẹ, một người phụ nữ trung niên dẫn theo hai bé trai bước vào. đứa nhỏ khoảng sáu tuổi, đứa lớn khoảng 10 tuổi. Hai đứa mặc đồ thể thao giống nhau, còn người phụ nữ mặc cái áo khoác ngoài lỗi thời.


    - Xin mời ngồi!


    Nghe bà chủ mời, người phụ nữ rụt rè nói:


    - Có thể... cho tôi một? bát mì được không?


    Phía sau người phụ nữ, hai đứa bé đang nhìn chăm chú.


    - Đương nhiên? đương nhiên là được, mời ngồi vào đây.


    Bà chủ dắt họ vào bàn số hai, sau đó quay vào bếp gọi to:


    - Cho một bát mì.


    Ba mẹ con ngồi ăn chung một bát mì trông rất ngon lành, họ vừa ăn vừa trò chuyện khe khẽ với nhau. ?oNgon quá? - thằng anh nói.


    - Mẹ, mẹ ăn thử đi - thằng em vừa nói vừa gắp mì đưa vào miệng mẹ.


    Sau khi ăn xong, người phụ nữ trả một trăm năm mươi đồng. Ba mẹ con cùng khen: ?oThật là ngon! Cám ơn!? rồi cúi chào và bước ra khỏi quán.


    - Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ - ông bà chủ cùng nói.


    Công việc hàng ngày bận rộn, thế mà đã trôi qua một năm. Lại đến ngày 31/12, ngày chuẩn bị đón năm mới. Công việc của Bắc Hải Đình vẫn phát đạt. So với năm ngoái, năm nay có vẻ bận rộn hơn. Hơn mười giờ, bà chủ toan đóng cửa thì cánh cửa lại bị mở ra nhè nhẹ. Bước vào tiệm là một người phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ. Bà chủ nhìn thấy cái áo khoác lỗi thời liền nhớ lại vị khách hàng cuối cùng năm ngoái.


    - Có thể? cho tôi một? bát mì được không?


    - Đương nhiên? đương nhiên, mời ngồi!


    Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai như năm ngoái, vừa nói vọng vào bếp:


    - Cho một bát mì.


    Ông chủ nghe xong liền nhanh tay cho thêm củi vào bếp trả lời:


    - Vâng, một bát mì!


    Bà chủ vào trong nói nhỏ với chồng:


    - Này ông, mình nấu cho họ ba bát mì được không?


    - Không được đâu, nếu mình làm thế chắc họ sẽ không vừa ý.


    Ông chủ trả lời thế nhưng lại bỏ nhiều mì vào nồi nước lèo, ông ta cười cười nhìn vợ và thầm nghĩ: ?oTrông bà bề ngoài khô khan nhưng lòng dạ cũng không đến nỗi nào!?


    Ông làm một tô mì to thơm phức đưa cho bà vợ bưng ra. Ba mẹ con ngồi quanh bát mì vừa ăn vừa thảo luận. Những lời nói của họ đều lọt vào tai hai vợ chồng ông chủ quán.


    - Thơm quá!


    - Năm nay vẫn được đến Bắc Hải Đình ăn mì thật là may mắn quá!


    - Sang năm nếu được đến đây nữa thì tốt biết mấy!


    Ăn xong, trả một trăm năm mươi đồng, ba mẹ con ra khỏi tiệm Bắc Hải Đình.


    - Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ!


    Nhìn theo bóng dáng ba mẹ con, hai vợ chồng chủ quán thảo luận với nhau một lúc lâu.


    Đến ngày 31/12 lần thứ ba, công việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn rất tốt, vợ chồng ông chủ quán bận rộn đến nỗi không có thời gian nói chuyện. Đến 9h30 tối, cả hai người đều cảm thấy trong lòng có một cảm giác gì đó khó tả. Đến 10h, nhân viên trong tiệm đều đã nhận bao lì xì và ra về. Ông chủ vội vã tháo các tấm bảng trên tường ghi giá tiền của năm nay là ?o200đ/bát mì? và thay vào đó giá của năm ngoái ?o150đ/bát mì?. Trên bàn số hai, ba mươi phút trước bà chủ đã đặt một tờ giấy ?oĐã đặt chỗ?. Đúng 10h30, ba mẹ con xuất hiện, hình như họ cố chờ khách ra về hết rồi mới đến. Đứa con trai lớn mặc bộ quần áo đồng phục cấp hai, đứa em mặc bộ quần áo của anh, nó hơi rộng một chút, cả hai đứa đêu đã lớn rất nhiều.


    - Mời vào! Mời vào! - bà chủ nhiệt tình chào đón.


    Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của bà chủ, người mẹ chậm rãi nói:


    - Làm ơn nấu cho chúng tôi?hai bát mì được không?


    - Được chứ, mời ngồi bên này!


    Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai, nhanh tay cất tờ giấy ?oĐã đặt chỗ? đi, sau đó quay vào trong la to: "Hai bát mì?


    - Vâng, hai bát mì. Có ngay.


    Ông chủ vừa nói vừa bỏ ba phần mì vào nồi.


    Ba mẹ con vừa ăn vừa trò chuyện, dáng vẻ rất phấn khởi. Đứng sau bếp, vợ chồng ông chủ cũng cảm nhận được sự vui mừng của ba mẹ con, trong lòng họ cũng cảm thấy vui lây.


    - Tiểu Thuần và anh lớn này, hôm nay mẹ muốn cảm ơn các con!


    - Cảm ơn chúng con? Tại sao ạ?


    - Chuyện là thế này: vụ tai nạn xe hơi của bố các con đã làm cho tám người bị thương, công ty bảo hiểm chỉ bồi thường một phần, phần còn lại chúng ta phải chịu, vì vậy mấy năm nay mỗi tháng chúng ta đều phải nộp năm mươi ngàn đồng.


    - Chuyện đó thì chúng con biết rồi - đứa con lớn trả lời.


    Bà chủ đứng bên trong không dám động đậy để lắng nghe.


    - Lẽ ra phải đến tháng ba năm sau chúng ta mới nộp hết nhưng năm nay mẹ đã nộp xong cả rồi!


    - Hả, mẹ nói thật đấy chứ?


    - Ừ, mẹ nói thật. Bởi vì anh lớn nhận trách nhiệm đi đưa báo, còn Tiểu Thuần giúp mẹ đi chợ nấu cơm làm mẹ có thể yên tâm làm việc, công ty đã phát cho mẹ một tháng lương đặc biệt, vì vậy số tiền chúng ta còn thiếu mẹ đã nộp hết rồi.


    - Mẹ ơi! Anh ơi! Thật là tốt quá, nhưng sau này mẹ cứ để con tiếp tục nấu cơm nhé.


    - Con cũng tiếp tục đi đưa báo. Tiểu Thuần chúng ta phải cố gắng lên!


    - Mẹ cám ơn hai anh em con nhiều!


    - Tiểu Thuần và con có một bí mật chưa nói cho mẹ biết. Đó là vào một ngày chủ nhật của tháng mười một, trường của Tiểu Thuần gửi thư mời phụ huynh đến dự một tiết học. Thầy giáo của Tiểu Thuần còn gửi một bức thư đặc biệt cho biết bài văn của Tiểu Thuần đã được chọn làm đại diện cho Bắc Hải đảo đi dự thi văn toàn quốc. Con nghe bạn của Tiểu Thuần nói mới biết nên hôm đó con đã thay mẹ đến dự.


    - Có thật thế không? Sau đó ra sao?


    - Thầy giáo ra đề bài: ?oChí hướng và nguyện vọng của em là gì?? Tiểu Thuần đã lấy đề tài bát mì để viết và được đọc trước tập thể nữa chứ. Bài văn được viết như sau: ?oBa bị tai nạn xe mất đi để lại nhiều gánh nặng. Để gánh vác trách nhiệm này, mẹ phải thức khuya dậy sớm để làm việc?. Đến cả việc hàng ngày con phải đi đưa báo, em cũng viết vào bài nữa. Lại còn: ?oVào tối 31/12, ba mẹ con cùng ăn một bát mì rất ngon. Ba người chỉ gọi một tô mì, nhưng hai vợ chồng bác chủ tiệm vẫn cám ơn và còn chúc chúng tôi năm mới vui vẻ nữa. Lời chúc đó đã giúp chúng tôi có dũng khí để sống, khiến cho gánh nặng của ba để lại nhẹ nhàng hơn?. Vì vậy Tiểu Thuần viết rằng nguyện vọng của nó là sau này mở một tiệm mì, trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất ở Nhật Bản, cũng sẽ nói với khách hàng của mình những câu như: ?oCố gắng lên! Chúc hạnh phúc! Cám ơn!?


    Đứng sau bếp, hai vợ chồng chủ quán lặng người lắng nghe ba mẹ con nói chuyện mà nước mắt lăn dài.


    - Bài văn đọc xong, thầy giáo nói: anh của Tiểu Thuần hôm nay thay mẹ đến dự, mời em lên phát biểu vài lời.


    - Thật thế à? Thế lúc đó con nói sao?


    - Bởi vì quá bất ngờ nên lúc đầu con không biết phải nói gì cả, con nói: ?oCám ơn sự quan tâm và thương yêu của thầy cô đối với Tiểu Thuần. Hàng ngày em con phải đi chợ nấu cơm nên mỗi khi tham gian hoạt động đoàn thể gì đó nó đều phải vội vã về nhà, điều này gây không ít phiền toái cho mọi người. Vừa rồi khi em con đọc bài văn thì trong lòng con cảm thấy sự xấu hổ nhưng đó là sự xấu hổ chân chính. Mấy năm nay mẹ chỉ gọi một bát mì, đó là cả một sự dũng cảm. Anh em chúng con không bao giờ quên được? Anh em con tự hứa sẽ cố gắng hơn nữa, quan tâm chăm sóc mẹ nhiều hơn. Cuối cùng con nhờ các thầy cô quan tâm giúp đỡ cho em con.?

    Ba mẹ con nắm tay nhau, vỗ vai động viên nhau, vui vẻ cùng nhau ăn hết tô mì đón năm mới rồi trả 300 đồng, nói câu cám ơn vợ chồng chủ quán, cúi chào và ra về. Nhìn theo ba mẹ con, vợ chồng ông chủ quán nói với theo:


    - Cám ơn! Chúc mừng năm mới!
    Lại một năm nữa trôi qua.


    Bắc Hải Đình vào lúc 9h tối, bàn số hai được đặt một tấm giấy ?oĐã đặt chỗ? nhưng ba mẹ con vẫn không thấy xuất hiện.


    Năm thứ hai rồi thứ ba, bàn số hai vẫn không có người ngồi. Ba mẹ con vẫn không thấy trở lại. Việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn như mọi năm, toàn bộ đồ đạc trong tiệm được thay đổi, bàn ghế được thay mới nhưng bàn số hai thì được giữ lại y như cũ.


    ?oViệc này có ý nghĩa như thế nào?? Nhiều người khách cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này nên đã hỏi. Ông bà chủ liền kể lại câu chuyện bát mì cho mọi người nghe. Cái bàn cũ kia được đặt ngay chính giữa, đó cũng là một sự hy vọng một ngày nào đó ba vị khách kia sẽ quay trở lại, cái bàn này sẽ dùng để tiếp đón họ. Bàn số hai ?ocũ? trở thành ?ocái bàn hạnh phúc?, mọi người đều muốn thử ngồi vào cái bàn này.


    Rồi rất nhiều lần 31/12 đã đi qua.


    Lại một ngày 31/12 đến. Các chủ tiệm lân cận Bắc Hải Đình sau khi đóng cửa đều dắt người nhà đến Bắc Hải Đình ăn mì. Họ vừa ăn vừa chờ tiếng chuông giao thừa vang lên. Sau đó, mọi người đi bái thần, đây là thói quen năm, sáu năm nay. Hơn 9h30 tối, trước tiên vợ chồng ông chủ tiệm cá đem đến một chậu cá còn sống. Tiếp đó, những người khác đem đến nào là rượu, thức ăn, chẳng mấy chốc đã có khoảng ba, bốn chục người. Mọi người rất vui vẻ. Ai cũng biết lai lịch của bàn số hai. Không ai nói ra nhưng thâm tâm họ đang mong chờ giây phút đón mừng năm mới. Người thì ăn mì, người thì uống rượu, người bận rộn chuẩn bị thức ăn? Mọi người vừa ăn, vừa trò chuyện, từ chuyện trên trời dưới đất đến chuyện nhà bên có thêm một chú nhóc nữa. Chuyện gì cũng tạo thành một chuỗi câu chuyện vui vẻ. Ở đây ai cũng coi nhau như người nhà.


    Đến 10h30, cửa tiệm bỗng nhiên mở ra nhè nhẹ, mọi người trong tiệm liền im bặt và nhìn ra cửa. Hai thanh niên mặc veston, tay cầm áo khoác bước vào, mọi người trong quán thở phào và không khí ồn ào náo nhiệt trở lại. Bà chủ định ra nói lời xin lỗi khách vì quán đã hết chỗ thì đúng lúc đó một người phụ nữ ăn mặc hợp thời trang bước vào, đứng giữa hai thanh niên.


    Mọi người trong tiệm dường như nín thở khi nghe người phụ nữ ấy nói chầm chậm:


    - Làm ơn? làm ơn cho chúng tôi ba bát mì được không?
    Gương mặt bà chủ chợt biến sắc. Đã mười mấy năm rồi, hình ảnh bà mẹ trẻ cùng hai đứa con trai chợt hiện về và bây giờ họ đang đứng trước mặt bà đây. Đứng sau bếp, ông chủ như mụ người đi, giơ tay chỉ vào ba người khách, lắp lắp nói:


    - Các vị? các vị là?


    Một trong hai thanh niên tiếp lời:


    -Vâng! Vào ngày cuối năm của mười bốn năm trước đây, ba mẹ con cháu đã gọi một bát mì, nhận được sự khích lệ của bát mì đó, ba mẹ con cháu như có thêm nghị lức để sống. Sau đó, ba mẹ con cháu đã chuyển đến sống ở nhà ông bà ngoại ở Tư Hạ. Năm nay cháu thi đỗ vào trường y, hiện đang thực tập tại khoa nhi của bệnh viện Kinh Đô. Tháng tư năm sau cháu sẽ đến phục vụ tại bệnh viện tổng hợp của Trát Hoảng. Hôm nay, chúng cháu trước là đến chào hỏi bệnh viện, thuận đường ghé thăm mộ của ba chúng cháu. Còn em cháu mơ ước trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất Nhật Bản không thành, hiện đang là nhân viên của Ngân hàng Kinh Đô. Cuối cùng, ý định nung nấy từ bao lâu nay của chúng cháu là hôm nay, ba mẹ con cháu muốn đến chào hỏi hai bác và ăn mì ở Bắc Hải Đình này.


    Ông bà chủ quán vừa nghe vừa gật đầu mà nước mắt ướt đẫm mặt. Ông chủ tiệm rau ngồi gần cửa ra vào đang ăn đầy miệng mì, vội vả nhả ra, đứng dậy nói:


    - Này, ông bà chủ, sao lại thế này? Không phải là ông bà đã chuẩn bị cả mười năm nay để có ngày gặp mặt này đó sao ? Mau tiếp khách đi chứ. Mau lên!


    Bà chủ như bừng tỉnh giấc, đập vào vai ông hàng rau, cười nói:


    - Ồ phải? Xin mời! Xin mời! Nào bàn số hai cho ba bát mì.


    Ông chủ vội vàng lau nước mắt trả lời:


    - Có ngay. Ba bát mì.





    -------

    Thật ra cái mà ông bà chủ tiệm bỏ ra không có gì nhiều lắm, chỉ là vài vắt mì, vài câu nói chân thành mang tính khích lệ, động viên chúc mừng. Với xã hội năng động ngày nay, con người dường như có một chút gì đó lạnh lùng, nhẫn tâm. Nhưng từ câu chuyện này, tôi đi đến kết luận rằng: chúng ta không nên chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh xung quanh, chỉ cần bạn có một chút quan tâm dành cho người khác thì bạn có thể đem đến niềm hạnh phúc cho họ rồi. Chúng ta không nên nhỏ nhoi ích kỷ bởi tôi tin trong mỗi chúng ta đều ẩn chứa một tấm lòng nhân ái. Hãy mở kho tàng ấy ra và thắp sáng nó lên dù chỉ là một chút ánh sáng yếu ớt ,nhưng trong đêm đông giá rét thì nó có thể mang lại sự ấm áp cho mọi người.
    Câu chuyện này xuất hiện làm xúc động không ít độc giả Nhật Bản. Có người nhận xét rằng: "Đọc xong câu chuyện này không ai không rơi nước mắt." Đây chỉ là lời nhận xét mang tính phóng đại một chút nhưng nó không phải là không thực tế. Quả thật, nhiều người đọc xong câu chuyện đã phải rơi lệ, chính sự quan tâm chân thành và lòng nhân hậu trong câu chuyện đã làm cho họ phải xúc động.
    Rubi_Saobien
  2. rubi_saobien

    rubi_saobien Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/11/2004
    Bài viết:
    117
    Đã được thích:
    0
    Thụy sĩ_ Bern ,Chiều đông buồn , thứ năm 17 / 11 /2004,
    Một tuần nữa cũng sắp khép lại. Khi chưa hết những căng thẳng bởi công việc,căng thẳng bởi các đề tài nghiên cứu chưa tìm được lời giải đáp, những nỗi buồn khi vẫn đối mặt với cuộc sống hàng ngày ở nơi xứ lạ, cùng mùa đông buốt giá.Nhiệt độ bây giờ ở đây chỉ 5oC. Saobien đọc được bài viết này. Tự dưng, trong lòng mình như có một luồng điện lướt qua và để lại một cảm giác xúc động sâu lắng...! ( dường như Sao bien đang khóc thật rồi)Bất chợt, tâm hồn như được gõ cửa để cảm nhận những điều rất bình dị nhưng đó lại là những hạt mầm của tâm hồn. Chúng xuất phát rất giản dị nhưng có một sức mạnh phi thường khiến tâm hồn mình như có thêm nghị lực để tiếp tục vươn lên.
    Nội dung và ngôn từ câu chuyện rất chân phương nhưng luôn chứa đựng hơi ấm bên trong. Mỗi nhân vật trong bài viết này toát lên nhiều ý đẹp đã ảnh hướng đến lòng trắc ẩn của người đọc. Những cung bậc tình cảm đó rất đỗi đời thường (vì đây là chuyện có thật nữa) nên nó càng làm xúc cảm dễ dao động mãnh liệt hơn. Tại đó, chúng ta không cầm được nước mắt. Mỗi giọt nước tràn mi, lăn dài trên má, rơi thõm vào đời sao thắm thía bằng những giọt nước mắt luôn tuông dài trong tăm khảm người mẹ kia. Người mẹ đó đã không thể khóc trước mặt con nhỏ, cũng như những bất hạnh ập đến gia đình mình. Mà người mẹ đã làm rất khác để từ đó, mình phải khâm phục.
    Những đứa con của người mẹ kia chính là kết quả từ những hạt mầm người mẹ đã gieo vào chúng. Chúng lớn lên, từng bước chấp nhận và cảm hóa cuộc sống. Đầu tiên, chúng chỉ cảm nhận được một tô mì "Ngon quá" như thế nào! Rồi những lần sau đó, chúng bắt đầu hiểu được cơ hội để thưởng thức một tô mì ngon như vậy không phải dễ:
    - Thơm quá!
    - Năm nay vẫn được đến Bắc Hải Đình ăn mì thật là may mắn quá!
    - Sang năm nếu được đến đây nữa thì tốt biết mấy!
    Để rồi, không cần thật sự đủ tuổi khôn lớn, chúng đã hiểu được rằng tình người thật đẹp đã giúp chúng khôn lớn thế nào:
    - Thầy giáo ra đề bài: ?oChí hướng và nguyện vọng của em là gì?? Tiểu Thuần đã lấy đề tài bát mì để viết và được đọc trước tập thể nữa chứ. Bài văn được viết như sau: ?oBa bị tai nạn xe mất đi để lại nhiều gánh nặng. Để gánh vác trách nhiệm này, mẹ phải thức khuya dậy sớm để làm việc?. Đến cả việc hàng ngày con phải đi đưa báo, em cũng viết vào bài nữa. Lại còn: ?oVào tối 31/12, ba mẹ con cùng ăn một bát mì rất ngon. Ba người chỉ gọi một tô mì, nhưng hai vợ chồng bác chủ tiệm vẫn cám ơn và còn chúc chúng tôi năm mới vui vẻ nữa. Lời chúc đó đã giúp chúng tôi có dũng khí để sống, khiến cho gánh nặng của ba để lại nhẹ nhàng hơn?. Vì vậy Tiểu Thuần viết rằng nguyện vọng của nó là sau này mở một tiệm mì, trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất ở Nhật Bản, cũng sẽ nói với khách hàng của mình những câu như: ?oCố gắng lên! Chúc hạnh phúc! Cám ơn!?
    Hai vợ chồng chủ quán mì thì lại rất nhạy cảm và sâu sắc. Chính sự nhạy cảm đó đã vô tình có tác động tốt đến lòng trắc ẩn của ba mẹ con. Chỉ bằng những thái độ nhỏ nhoi, những lời nói giản dị thôi mà trong đó ẩn chứa biết bao ý cao, tình đẹp. Đó quả thật làm cuộc sống của mọi người bỗng dưng tốt đẹp, tươi sáng hơn bao giờ hết.
    Câu chuyện để lại nhiều câu hỏi mà từ đó, người đọc tự giác hiểu ra nhiều khía cạnh của cuộc sống, cách ứng xử và tình cảm con người.
    Tại sao người mẹ dẫn 2 đứa con của mình đi ăn mì vào duy nhất ngày cuối năm?Tại sao ba mẹ con lại đến ăn mì lúc khuya?Tại sao ba mẹ con chỉ kêu 1 bát mì? Năm sau 2 bát mì mà không là 3 bát mì? (Thông thường khi năm mới đến người ta thường thoải mái hơn cơ mà!)
    Tại sao ông chủ tiệm mì chỉ nấu 1 tô mì nhưng cho nhiều mì?
    Tại sao hai vợ chồng chủ tiệm mì nhìn theo và thảo luận hồi lâu?
    Tại sao lại là bàn số 2?
    Bạn có cảm nhận gì khi chứng kiến cảnh này:
    "- Có thể... cho tôi một? bát mì được không?
    Phía sau người phụ nữ, hai đứa bé đang nhìn chăm chú."
    Làm thế nào mà ông bà chủ lại nhớ đến lúc 10h, 31/12, liền thay bảng giá của năm ngoái trong khi công việc cuối năm rất bận rộn? Tại sao?
    Tại sao ông bà chủ quán vừa nghe vừa gật đầu mà nước mắt ướt đẫm mặt?
    Vậy, bạn có tin rằng thằng bé sẽ trở thành ông bán mì chứ? (Tôi thì tin đấy!)
    Hạnh phúc nhiều khi thật nhỏ nhoi....phải không bạn?
  3. rubi_saobien

    rubi_saobien Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/11/2004
    Bài viết:
    117
    Đã được thích:
    0
    Thuỵ Sĩ_ Bern, Chiều đông buồn,thứ năm,17/11/2004
    Một tuần nữa cũng sắp khép lại. Khi chưa hết những căng thẳng bởi công việc, bởi biệc học, và những nỗi buồn khi sống một mình ở nơi xa lạ..Saobien đọc được bài viết này. Tự dưng, trong lòng mình như có một luồng điện lướt qua và để lại một cảm giác xúc động sâu lắng...! Bất chợt, tâm hồn như được gõ cửa để cảm nhận những điều rất bình dị nhưng đó lại là những hạt mầm của tâm hồn. Chúng xuất phát rất giản dị nhưng có một sức mạnh phi thường khiến tâm hồn mình như có thêm nghị lực để tiếp tục vươn lên.
    Nội dung và ngôn từ câu chuyện rất chân phương nhưng luôn chứa đựng hơi ấm bên trong. Mỗi nhân vật trong bài viết này toát lên nhiều ý đẹp đã ảnh hướng đến lòng trắc ẩn của người đọc. Những cung bậc tình cảm đó rất đỗi đời thường (vì đây là chuyện có thật nữa) nên nó càng làm xúc cảm dễ dao động mãnh liệt hơn. Tại đó, chúng ta không cầm được nước mắt. Mỗi giọt nước tràn mi, lăn dài trên má, rơi thõm vào đời sao thắm thía bằng những giọt nước mắt luôn tuông dài trong tăm khảm người mẹ kia. Người mẹ đó đã không thể khóc trước mặt con nhỏ, cũng như những bất hạnh ập đến gia đình mình. Mà người mẹ đã làm rất khác để từ đó, mình phải khâm phục.
    Những đứa con của người mẹ kia chính là kết quả từ những hạt mầm người mẹ đã gieo vào chúng. Chúng lớn lên, từng bước chấp nhận và cảm hóa cuộc sống. Đầu tiên, chúng chỉ cảm nhận được một tô mì "Ngon quá" như thế nào! Rồi những lần sau đó, chúng bắt đầu hiểu được cơ hội để thưởng thức một tô mì ngon như vậy không phải dễ:
    - Thơm quá!
    - Năm nay vẫn được đến Bắc Hải Đình ăn mì thật là may mắn quá!
    - Sang năm nếu được đến đây nữa thì tốt biết mấy!
    Để rồi, không cần thật sự đủ tuổi khôn lớn, chúng đã hiểu được rằng tình người thật đẹp đã giúp chúng khôn lớn thế nào:
    - Thầy giáo ra đề bài: ?oChí hướng và nguyện vọng của em là gì?? Tiểu Thuần đã lấy đề tài bát mì để viết và được đọc trước tập thể nữa chứ. Bài văn được viết như sau: ?oBa bị tai nạn xe mất đi để lại nhiều gánh nặng. Để gánh vác trách nhiệm này, mẹ phải thức khuya dậy sớm để làm việc?. Đến cả việc hàng ngày con phải đi đưa báo, em cũng viết vào bài nữa. Lại còn: ?oVào tối 31/12, ba mẹ con cùng ăn một bát mì rất ngon. Ba người chỉ gọi một tô mì, nhưng hai vợ chồng bác chủ tiệm vẫn cám ơn và còn chúc chúng tôi năm mới vui vẻ nữa. Lời chúc đó đã giúp chúng tôi có dũng khí để sống, khiến cho gánh nặng của ba để lại nhẹ nhàng hơn?. Vì vậy Tiểu Thuần viết rằng nguyện vọng của nó là sau này mở một tiệm mì, trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất ở Nhật Bản, cũng sẽ nói với khách hàng của mình những câu như: ?oCố gắng lên! Chúc hạnh phúc! Cám ơn!?
    Hai vợ chồng chủ quán mì thì lại rất nhạy cảm và sâu sắc. Chính sự nhạy cảm đó đã vô tình có tác động tốt đến lòng trắc ẩn của ba mẹ con. Chỉ bằng những thái độ nhỏ nhoi, những lời nói giản dị thôi mà trong đó ẩn chứa biết bao ý cao, tình đẹp. Đó quả thật làm cuộc sống của mọi người bỗng dưng tốt đẹp, tươi sáng hơn bao giờ hết.
    Câu chuyện để lại nhiều câu hỏi mà từ đó, người đọc tự giác hiểu ra nhiều khía cạnh của cuộc sống, cách ứng xử và tình cảm con người.
    Tại sao người mẹ dẫn 2 đứa con của mình đi ăn mì vào duy nhất ngày cuối năm?
    Tại sao ba mẹ con lại đến ăn mì lúc khuya?
    Tại sao ba mẹ con chỉ kêu 1 bát mì? Năm sau 2 bát mì mà không là 3 bát mì? (Thông thường khi năm mới đến người ta thường thoải mái hơn cơ mà!)
    Tại sao ông chủ tiệm mì chỉ nấu 1 tô mì nhưng cho nhiều mì?
    Tại sao hai vợ chồng chủ tiệm mì nhìn theo và thảo luận hồi lâu?
    Tại sao lại là bàn số 2?
    Bạn có cảm nhận gì khi chứng kiến cảnh này:
    "- Có thể... cho tôi một? bát mì được không?
    Phía sau người phụ nữ, hai đứa bé đang nhìn chăm chú."
    Làm thế nào mà ông bà chủ lại nhớ đến lúc 10h, 31/12, liền thay bảng giá của năm ngoái trong khi công việc cuối năm rất bận rộn? Tại sao?
    Tại sao ông bà chủ quán vừa nghe vừa gật đầu mà nước mắt ướt đẫm mặt?
    Vậy, bạn có tin rằng thằng bé sẽ trở thành ông bán mì chứ? (Tôi thì tin đấy!)
    Cuối cùng, bạn cảm thấy thế nào khi cuối cùng họ kêu 3 bát mì?
    Hạnh phúc nhiều khi thật nhỏ nhoi ...phải không bạn?
    Rubi_Saobien
  4. wildpony

    wildpony Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/05/2004
    Bài viết:
    1.221
    Đã được thích:
    0
    Rubi_saobien : Chuyện rất cảm động !
    Ngày trước mẹ mình cũng bán phở tới 15 năm , vì mẹ mình là công nhân viên chức nhà nước nhưng đi làm sớm nên cũng được giải quyết cho về hưu sớm, mà lúc đó mình còn đi học, để nuôi các con ăn học mẹ mình phải lao động tiếp chừng ấy năm đấy, và những tháng ngày theo mẹ ra cửa hàng, qủa là nhớ được nhiều chuyện buồn vui, và đặc biệt, ở một nơi tụ hội của đủ loại người trong xã hội ấy, thường học được nhiều điều thú vị.
    Cũng có một lần, có một anh chàng tới gọi một bán phở, ăn xong, anh ngập ngừng hỏi : "Bác cho cháu xin thêm ít nước dùng được không bác ?" Trông anh ta có vẻ còn thòm thèm lắm . Mẹ mình lấy cho anh ấy thêm một lần nữa, cả bánh phở lẫn nước dùng, anh ta vui vẻ húp hết bát phở, không chừa lại một giọt.
    Một lần khác, buổi sáng sớm, có một anh thanh niên khác, trông dáng bộ cũng hiền lành, chẳng có vẻ một tên du côn gì cả, anh ta gọi một bát phở, ngỗi lặng lẽ ăn hết. Ai ngờ, ăn xong anh ta đứng dậy thản nhiên bỏ đi . Thấy lạ quá, bà cụ hỏi : "Ấy, anh gì ơi, anh chưa trả tiền bác !" Anh ta lạnh lùng : "Tôi không có tiền !" Thực ra khách ngồi xung quanh rất nhiều người quen và họ sẵn sàng túm cổ hắn lại cho một trận, nhưng mẹ mình bảo : "Thôi, chắc nó đói quá mới liều vậy, trông nó cũng tử tế chứ không phải bọn côn đồ!"
    Ngày còn nhỏ tôi luôn lấy làm lạ là mẹ chúng tôi lúc nào cũng rất chặt chẽ với con cái từng đồng, đừng hòng xin quá số tiền ăn sáng ở trường, thế nhưng bà cụ lại thương người lắm lắm.
    Được wildpony sửa chữa / chuyển vào 23:55 ngày 19/11/2004
  5. ivyftu

    ivyftu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/05/2004
    Bài viết:
    960
    Đã được thích:
    0
    Sao biển lập topic này rất ý nghĩa. Lâu lắm rồi mới có một topic có bài viết mà mình đọc say mê như vậy. Đọc một mạch hết tất cả các bài, đọc và suy ngẫm. Đôi khi ngẫm lại cảm thấy buồn, vì hình như tình người bây giờ mong manh lắm. Nhưng dù sao, vẫn hi vọng, cuộc đời này không bao giờ thiếu những tấm lòng nhân ái.
    Post tiếp đi nhé!
  6. sau_con_mua

    sau_con_mua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/03/2004
    Bài viết:
    681
    Đã được thích:
    0
    Vẫn hay vào TTVNOL, nhưng chỉ hay đến với Cuộc sống, chẳng hiểu sao mỗi lần đến với cuộc sống lại cảm thấy bị hút.
    Uh, nhưng đọc bài Sao biển thì mình hiểu , chính tình nguời ấm áp, nét đặc trưng rất riêng của cuộc sống đã hút mình.
    Vote cho chị Saobiển 5* vì bài viết thật đẹp của chị.
    Tôi vẫn hay nghĩ đến tình người trong thời đại bây giờ, đọc bài của chị thấy mình thật dở hơi khi có lúc không tin tưởng vào những điều tốt đẹp trong cuộc đời. Nói cho cùng con người ta vẫn đang đối xử với nhau bằng 1 chữ tình_thật đẹp.
  7. vuangovuanhangxi

    vuangovuanhangxi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/11/2004
    Bài viết:
    2
    Đã được thích:
    0
    Em chỉ là một con bé vừa ngố vừa nhặng xị, đang chênh vênh giữa cái tuổi nửa lớn nửa bé, không còn quá trẻ con đến mức không bắt đầu suy ngẫm về cuộc đời, nhưng cũng chưa quá lớn để có thể hiểu được hết. Mẹ bảo:" Con đừng có tốt quá với người khác thế, như vậy không phải là không đúng, nhưng con thấy đấy, con tốt với người khác mà chỉ toàn con gặp điều không hay thôi, rất tốt với người khác nhưng người ta có tốt lại với mình không ?" Mẹ nói không phải không có lý, vì sự thật là thế, chẳng biết có phải vì đã ngố lại nhặng xị nên muốn giúp người khác mà toàn làm hỏng chuyện, muốn tốt với người khác nhưng vô tình bị tổn thương ( thật may là không làm người khác bị tổn thương).
    Đọc bài của chị Saobien em thấy tự tin hơn vào cách sống của mình, tự tin hơn để thấy rằng tình người vẫn còn ấm áp và rõ ràng lắm, tự tin hơn để biết rằng cho đi cũng đã là hạnh phúc rồi. Vote cho chị 5*, mong chị sẽ có nhiều bài viết đẹp hơn
  8. whitewinter

    whitewinter Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/07/2004
    Bài viết:
    262
    Đã được thích:
    0
    xúc động quá!
    saobien à,cảm ơn chị rất nhiều.những ngày tháng này em gặp rất nhiều khó khăn,em suy nghĩ nhiều về cuộc sống,về tình người.có lúc em cảm thấy niềm tin trong lòng mình rạn vỡ vì thấy con người ta đối xử với nhau bạc quá,cuộc sống quay cuồng trong những bon chen tính toán.em tự hỏi liệu minh có phải uốn mình hay rồi sẽ bị cuốn theo thói đời giả dối,nhạt nhẽo,lạnh lùng,tàn nhẫn ngoài kia chăng?em đã tự răn mình hãy sống đúng,sông chân thành và trân trọng những giá trị đạo đức mà mình hằng theo đuổi.nhưng lâu nay chưa có 1 bài học,1 lời khuyên ,1 sự xây dựng lại niềm tin nào đáng giá như câu chuyện "bát mì" của chị.em cảm thấy vững tin hơn rất nhiều và em lại cảm thấy hơi ấm của cuộc sông nồng nàn hơn lúc nào hết.cảm ơn chị rất nhiều!!!!

Chia sẻ trang này