1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Been There-Done That

Chủ đề trong 'Hồi ức về các chuyến đi' bởi netwalker, 10/09/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. corbetti

    corbetti Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/11/2003
    Bài viết:
    941
    Đã được thích:
    1
    nhất trí , nhưng có điều tư bản tôi chưa có và bác lại học chế tạo máy
    việc say sóng là tùy người thôi bác. Dân chài Quảng Bình toàn thích đi đánh cá vào lúc gió to (bão). Họ buộc người vào tàu để đánh cá, ăn thì cứ toàn mì tôm khô.
    Nhưng bác nói cũng đúng, cũng khá nhiều người hay bị "bệnh" này. Tôi lái xe đi mấy trăm cây số ko sao nhưng cứ ngồi sau là lại có hiện tượng "nôn nao" (đặc biệt là ở xe khách). Mà say sóng thì "dã man" lắm. Ở bờ còn dừng xe được chứ ở biển thì dừng tàu thế nào được. Nói chung là thảm họa, chỉ có thể vượt qua thôi. Nói tới đây, cũng xin hỏi có bác nào biết cách luyện tập thể lực để đỡ bị say sóng ko? tôi lại đang muốn làm một chuyến "chinh phục" nữa.
    Nhớ hồi đó hay gặp tụi đi MS, loại nhỏ hiện đại như bác netwalker nêu trên.Tụi nó chạy motor rồi cứ "ưỡn" ngực ra mà đón gió (chạy tốc độ cao), nhìn mà khoái (nhưng chắc mình ko đủ sức khỏe làm vậy)
    Về chuyện bơi, bác nào bơi giỏi thì đi thuyền sướng lắm. Ra đến biển xung quanh toàn chân trời, chỉ có mỗi con thuyền nhỏ nhoi của mình. Hôm nào gió nhẹ thì nhảy xuống biển bơi đã lắm. Tôi thì lấy cái bóng (dùng để chèn mạn tàu khi tàu cập cảng) buộc với sợi dây nối với tàu rồi cũng xuống ti toe như ai. Nhưng mà thôi chẳng viết nữa, viết thêm chỉ thấy ngượng
    Về kinh doanh thì tôi nghĩ để "nghĩ" đã, chứ có thực hiện được ko thì còn nhiều yếu tố lắm. Cruise ship thì tôi ko bàn tới rồi vì nó đắt lắm và lại đi ko có thú (có chăng đi cùng bạn gái). Tôi chỉ nghĩ tới cái thuyền buồm thôi. Vịnh Hạ Long với thuyền buồm thì còn gì hơn !, đó là những chuyến đi ngắn ngày, còn dài ngày thì đi thuyền lớn hơn dọc Vietnam. Làm được cái tour vậy thì chắc bọn Tây nó điên lên vì Vietnam mất
    Nhân nói chuyện cruise, tôi mới gặp cái tàu này - Queen Mary 2. Là tàu hành khách sang trọng và lớn nhất thế giới. (nhưng ko hiểu sao tôi có cảm giác nó "bé" hơn một cái khác mà tôi đã gặp, có thể là ít tầng hơn)
    Nêu cái giá để các bác tham khảo: chi phí đóng tàu: 780 triệu USD, chi phí cho một người khách muốn đi tàu chừng 2000 tới 5000 USD cho khoảng một tuần.
  2. B.Fut

    B.Fut Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/01/2002
    Bài viết:
    157
    Đã được thích:
    0
    Kéo chủ đề bác Net lên cái.
    Tôi đi "bia ôm" ở Nhật Bản
    Hà nội, ngày 9/10/2003
    Written by NHP, nguồn www.vysa.jp
    Nếu bạn có dịp ghé qua các thành phố của Nhật Bản vào ban đêm, những cô gái trẻ váy ngắn ?otối đa? sẽ giúi vào bạn các tờ rơi in hình các thiếu nữ có thân hình rực lửa, khêu gợi với dòng quảng cáo thật hấp dẫn ?oChỉ cần 3000 yên (Khoảng 420 ngàn đồng VN), quý khách sẽ được các cô gái trẻ đẹp chỉ khoảng 20 tuổi phục vụ nhiệt tình trong vòng 30-40 phút, bao gồm cả đồ uống tự do trong thời gian đó?. Những cô gái mặt bự son phấn đến từ Philíppin, Thái Lan...còn nhao ra cả ngoài đường níu kéo khách. Với các quý ông đã chuếnh choáng hơi men, thì đây là điểm mà khó có thể không dừng chân...
    Một ngày đầu thu năm 2003, Takano, anh bạn người Nhật tại thành phố Kobe, một tỉnh miền trung nước Nhật, hớn hở gọi cho tôi: ?oHôm nay tớ rỗi rồi, có đi ?obia ôm? cùng tớ không??. Chả là Takano cũng biết bập bẹ vài câu tiếng Việt. Thấy tôi ngần ngừ, Takano khích lệ: ?oTớ biết một điểm tuyệt vời lắm, toàn các em trẻ đẹp thôi, và lại cứ đi cho biết để xem có khác so với ở Việt Nam không?, nên đi sớm nhé, vì càng khuya thì giá tiền càng cao lên đấy?.
    Len lỏi qua các dãy phố nườm nượp khách đi lại, với những bộ mặt đỏ tía, phừng phừng hơi men của các quý ông đã qua các chầu nhậu. Hàng dãy dài các cô gái với đủ các kiểu trang phục ngắn hết cỡ, cầm hàng đống các tờ rơi mời chào. Takano kéo tay tôi: ?ođi thôi, tớ đã biết chỗ rồi?. Vừa đi vừa chạy, nhưng các cô vẫn kịp giúi vào tay, vào túi áo tôi hàng chục tờ quảng cáo đủ các loại: nào là ***-show (trình diễn khoả thân) do các cô gái dưới 20 và cả học sinh cấp III trình diễn, mát xa của Hàn Quốc, của Philíppin...nào là uống rượu với các người đẹp châu Âu, Mỹ, và Nam Mỹ....
    Sau khi chen vào một ngõ nhỏ, chúng tôi dừng chân trước một tấm bảng hiệu loè loẹt ghi rõ: từ 7:30-9:00 là 3000 yên/người, từ 9:00-12:00 là 4000 yên, từ 12:00-2:00 là 5000 yên (1 yên bằng khoảng 130 đồng VN) trong thời gian là 30 phút. Bốn gã thanh niên lực lưỡng trấn giữ ngay ở cửa ra vào. Thấy chúng tôi, cả bốn gã lon ton chạy đến: ?oQuý khách có vào không? Các em trẻ đẹp đang đợi đấy!?. Takano vẻ thành thạo: ?o Em Mikiko có ở đó không?? ?oDạ, có đấy ạ, quý khách cứ việc gọi em nó ra nhé...?.
    Vừa bước vào bên trong, hai thanh niên đã xun xoe chạy đến đưa hai chúng tôi một chiếc bàn đã được đánh số. Bên trong là một khu không gian mờ mịt khói thuốc và các ánh đèn mờ đủ loại, nhấp nháy liên hồi. Các dãy bàn ghế được xếp thành hàng, khi ngồi thụp xuống thì không thấy rõ nhau, nhưng khi ngồi cao lên thì vẫn thấy rõ cảnh tượng xung quanh. Tôi liếc nhìn sang bên cạnh: Một ông già đỉnh đầu hói bóng đang gục mặo vào ngực của một cô gái trẻ. Ở ghế bên phải thì cũng vậy, chiếc áo đang mặc trên người của cô gái đã như rơi hẳn xuống, và nàng đang ngồi chồm chỗm trên lòng của tay thanh niên, xả khói thuốc và lắc lư theo điệu nhạc. Chợt có tiếng ?oxin lỗi, xin quý khách vui lòng trả 4000 yên, quý khách có nhu cầu gọi tên em nào không ạ?? Tôi trả lời: ?oxin cho một bia, và em nào thì cũng được?.
    Chỉ khoảng 1 phút sau, hai em vận đồ đồng phục học sinh cấp III cười toét miệng chạy đến sà vào:?Xin lỗi các anh nhé, các anh có mệt không? Uống bia nhé, úi trời ôi, mồ hôi các anh đầm đìa thế này, để em lau mặt cho?. Tôi nghĩ thầm ?ođúng là dân xứ Phù Tang trong lĩnh vực gì cũng coi khách hàng như thượng đế thật?. Tôi hỏi cô gái bên phía tôi có uống gì không? Cô nhoẻn miệng cười: ?oem không uống đâu vì còn phải chạy đi chạy lại nhiều, anh cứ uống tự nhiên đi?. Cô hỏi:?Bộ anh mới vào đây lần đầu hả, thấy lóng ngóng quá, và cũng chưa thấy mặt anh bao giờ?. Tôi ngượng ngiụ trả lời: ?oTôi là người nước ngoài và đây là lần đầu tiên vào đây?. Cô véo tai tôi:?Cái anh này chỉ nói điêu là người nước ngoài, ở đây thì toàn người Nhật thôi, mà anh chẳng có vẻ gì là người nước ngoài cả đâu?. Tôi trả lời: ?oTôi là người nước ngoài thật đấy, anh bạn rủ tôi vào đây thôi, tiếng Nhật của tôi nếu nghe kĩ thì phát âm vẫn còn sai nhiều?. Cô dỏng tai nghe rồi bảo:? ừ nhỉ, tiếng Nhật của anh nghe cũng giống người Nhật đã sống lâu năm ở nước ngoài rồi ấy, những em nghe hiểu hết à? Em ngồi lên đùi anh có được không, em không nặng đâu?. Tôi cười: ?oHôm qua đi đá bóng, chân của anh bị đau em ạ? ?oThật thế hả, đã đỡ chưa anh, em ngồi bên cạnh anh nhé?. Tôi hỏi:? em là học sinh cấp III à?? ?oĐúng vậy anh ạ, bây giờ em đang rỗi nên tranh thủ đi làm thêm?.
    Lại có tiếng loa eo éo, cô thầm thì vào tai tôi:?Anh đợi em chút nhé, đông khách quá, em sẽ quay lại?, rồi chạy ra bàn khác. Lập tức lại có một nàng dong dỏng cao, khuôn mặt phong trần, nhưng đầy vẻ kiêu sa, đeo guốc long cong chạy đến:? Chào anh, em ngồi với anh có được không??. Tôi liếc nhìn sang bàn bên cạnh: lại một cô gái khác đang mân mê chòm râu của cụ hói lúc trước. Cô gái cười rất tươi: ?oChào anh, em là Hanako, nghe nói anh là người nước ngoài hả, anh là người nước nào đấy??. Tôi ngạc nhiên:?Sao em biết??, à, em Michiko (tên cô gái đầu tiên) bảo em đấy.?. Thoáng một cái cô lại xin lỗi và chạy đi nơi khác. Tôi liếc nhìn đồng hồ, cô đã ngồi với tôi khoảng 5 phút.
    Cứ như thế, tiếp theo là 5 cô gái trẻ khác nữa thay phiên chạy đến chỗ chúng tôi, cô nào cũng dong dỏng cao, xinh tươi và niềm nở: ?oEm lần đầu tiên được gặp đàn ông Việt Nam đấy, các anh tài thật đấy, đánh thắng cả Mỹ. Trừ VN ra, trên thế giới này chưa nước nào thắng được Mỹ đâu...?. Rồi cô nào cũng giúi cho tôi một tấm thiếp ghi tên tuổi và địa chỉ cửa hàng của mình, và dặn: ?olần sau anh lại đến đây nhé?.
    Loáng một cái, ba mươi phút đã trôi qua, và tôi cũng kịp cạn ba cốc bia vại, mỗi cốc 500ml và thường ở nơi khác là bán giá 500 yên (khoảng 70 ngàn tiền Việt)/cốc. Cô cuối cùng là Fumiko âu yếm nhắc nhở tôi:? Anh và bạn của anh hết thời gian rồi đấy, anh về hay là ở lại đây với em? Em muốn nói chuyện cùng anh, anh ngồi thêm một tiếng nữa nhé, chỉ bốn ngàn yên/tiếng nữa thôi?. Tôi trả lời:? Mình phải hỏi bạn mình xem sao đã nhé?. Anh bạn tôi nháy mắt bảo:? Đủ rồi, tớ sẽ dẫn cậu đi nơi khác nữa?. Tôi hỏi:? Có cần phải đưa thêm tiền cho các em không??. Takano phẩy tay:?Không cần đâu, mình chưa bao giờ đưa cả, mà ở đây không có tục lệ ấy?. Lúc này, hai em học sinh cấp III đầu tiên tất tả chạy đến:? Các anh về hả anh, tiếc thật đấy? Lần sau quay lại nữa các anh nhé, để em tiễn các anh ra cửa?. Hai nàng còn toét miệng vẫy vẫy cho đến tận khi hai chúng tôi đi khuất.
    Takano bảo tôi:? Đây là kiểu nhà hàng bia ôm, phần lớn khách hàng là người có tuổi đến đây cho ?othoải mái? đầu óc. Khách hàng chủ yếu đến đây vì chuyện đó chứ chỉ uống bia lấy lệ thôi. Ở đây thì ôm thoả mái, nhưng không bao giờ có chuyện đến Z hoặc có chuyện phải đưa tiền cho các em. Nhà hàng có khoàng 40 em luôn xinh tươi trẻ đẹp. Có nhiều nhà hàng có 100% là các em học sinh cấp III trẻ măng đấy?. ?oKhu vực này có khoảng 3 cửa hàng giống kiểu thế này?. ?oCó rủ được các em đi khoản ấy không?? Takano trả lời:? Có thể có nhưng rất hiếm, vì cửa hàng cấm nhân viên quan hệ riêng với khách hàng, và gặp nhau ngoài địa điểm của quán, thường thì không hẹn được các em này đâu mà các em chỉ toàn rủ đến cửa hàng của mình thôi. Nếu các em ấy thích quan hệ thì là do tình cảm thôi, chứ không làm chuyện ấy vì tiền. Nếu muốn khoản Z thì phải tìm đến chỗ, chuyên nghiệp khác cơ?.
    Đi được khoảng 200 mét, có ba nàng ăn mặc hở hang đứng trên cầu thang vẫy vẫy:? lên đây thôi các anh ơi?. Takano bảo tôi:? Đây là gái Philippin, có lên thử không? Ở nơi đây thì đắt hơn nhiều đấy, vì phải bao tiền uống cho các em?. Vừa ló mặt lên cầu thang, ba em xông ra, phát bằng thứ tiếng Nhật phải căng tai nghe mới rõ:? Hê lô, các anh vào uống rượu đi?. Tôi liếc nhìn, mặt cô nào cũng trát phất trắng toát, nhưng da cổ và cánh tay thì vẫn đen sì. Tôi cười:?Anh không phải là người Nhật đâu, mà là người Việt Nam đây?, hai cô nhe miệng cười, lộ đôi môi thâm rạch: ?o Việt Nam hả, tuyệt vời quá, nước anh là hàng xóm với nước em mà, chắc anh nhớ nhà lắm hả, vào chơi với bọn em cho đỡ buồn?.
    Trong nhà hàng có đến mươi cô gái Philíppin đon đả, kẻ kéo tay, người lăng xăng kéo ghế, bê đồ uống đến cho khách. Thời gian là 30 phút, khách hàng phải trả 6000 yên (khoảng 700 ngàn tiền VN), ngoài tiền uống cho tiếp viên nữa. Đồ uống thì khoảng 600 yên (khoảng 70 ngàn đồng VN)/ cốc. Các cô nói tiếng Nhật thì ngữ pháp lộn xộn, phát âm sai lung tung, nhưng đều nói tiếng Anh rất tốt. Tôi hỏi:?Em sang Nhật bằng cách nào?? Cô trả lời:? Bằng nhiều con đường lắm anh ạ, không thể kể hết ra đây được, nào là kết hôn giả vờ, nào là làm visa du lịch rồi trốn ở lại, nào là thăm thân nhân, nào là phải nhờ người Nhật bảo lãnh, mà cũng phải chạy chọt tốn hết nhiều tiền lắm. Thôi thì quê nhà nghèo khó, mình phải cố kiếm lấy chút lưng vốn về xây cái nhà, giúp đỡ anh em?.
    Cô nói tiếp:? Những nơi như thế này thì thanh niên ít vào lắm, mà toàn là các ông già hoặc tuổi trung niên thôi, các ông ấy thì có nhiều tiền và chi tiêu thoải mái, anh có quen khách thì dẫn vào đây chơi nhé?. Tôi cười:?Em không định câu một anh chàng Nhật Bản hả? ?oEm cũng đang cố đây, nhưng có lẽ sẽ chỉ câu được anh chàng nhà nghèo, để kiếm cái cớ ở lại đây kiếm tiền thôi, hoặc làm suất visa lâu dài (Kiểu không được nhận quốc tịch Nhật Bản nhưng ở lại Nhật mãi được, và cần người bảo lãnh hàng năm), đàn ông Nhật giàu có thì thường lấy vợ Nhật, hoặc các cô xinh đẹp, em xấu xí thế này thì hơi khó, nhưng nếu kiếm được bác nào bỏ vợ rồi cũng được, anh giới thiệu giúp em nhé?. Nói rồi cô giúi vào tay tôi tấm thiếp của cô. Tôi hỏi:?Chỗ người nhà thì hỏi thật nhé, bọn em còn kiêm cả ?ochuyện đó nữa không??. Cô cười tít mắt:? Dĩ nhiên rồi, thì mới có thêm nhiều thu nhập chứ hả anh, như con bạn em ở bên kia kìa, hôm trước có lão Nhật trả cho nó 500USD trong chỉ có một tiếng thôi đấy, em thì đen đủi thế này nên bọn Nhật nó chê, may thì chỉ được khoảng 200USD thôi, anh mà có khách có nhu cầu thì liên lạc với em vào ban ngày nhé, vì ban đêm em phải bận làm việc tại đây?. Tôi nháy mắt với cô:? người Philipin ở đây có nhiều không, làm việc kiểu như các em ấy?? ?oNhiều kinh khủng anh ạ, đi đâu cũng đụng mặt nhau, ở Nhật được cái an ninh an toàn, mà lại lắm tiền, nên họ cứ đổ xô đến.
    Ngoài ra gái Thái Lan cũng đông lắm, rồi thì gái Tàu, Đài Loan, Hàn Quốc?cũng cứ nhan nhản. Lại còn các con mẹ đến từ Mỹ, châu Âu, Nam Mỹ nữa chứ, người Nhật là chúa thích gái Mỹ đấy. À, mà ở quán mát xa cuối đường này hình như có mấy đứa là tu nghiệp sinh Việt Nam trốn ở lại đang làm việc ở trong đấy, mấy lão Nhật đến đây kháo nhau như thế anh ạ.?. Rời quán, hai cô Philíppin bấu víu cổ cậu bạn tôi nheo nhéo:? Lần sau lại đến đây anh nhé, lúc rảnh nhớ liên lạc với em, đừng mất số điện thoại. Không là em phạt anh đấy!?. Takano cười hề hề:?Người đẹp yên tâm, lần sau lĩnh lương anh sẽ gọi em heng?. ?oLâu thế hả anh, phải nhanh hơn nữa nhé?. ?oOK, bai bai nhé?.
    Rời quán, Takano bảo tôi:? Các cô Philíppin này nếu mà mình không chịu vào quán của họ là mặt đổi sắc, cáu kỉnh ngay và làm bơ như không hề biết mình là ai. Có mấy cô bảo là thích mình, cứ hay điện thoại hẹn gặp suốt nhưng mình chẳng hiểu là cô ấy có thích thực sự không nữa?. ?oCậu có thích vào quán nude (trình diễn khoả thân), mà mỗi màn đều có các em đến từ các nước khác nhau không??.
    Rẽ sang một ngõ khác, hai gã thanh niên chạy đến đon đả:? Mời quý khách vào trong này nhé, toàn các thiếu nữ trẻ đẹp đến từ năm châu!?. Takano nheo mắt:? Năm châu thật hả, châu Phi có không??. Hai gã cười nịnh: ?oDạ, sắp có rồi ạ, bây giờ thì mới có bốn châu thôi, bọn em đang tuyển mộ, tìm được người đẹp Phi châu khó vô cùng?. Chúng tôi ngồi đợi khoảng năm phút thì màn trình diễn bắt đầu. Sân khấu gồm một lối đi cao cao giữa hai hàng ghế và khách thì ngồi ở hai bên. Các cô gái được gọi là đến từ Pháp, Anh, Mỹ, Tàu, Thái Lan, Hàn Quốc lần lượt bước ra ngoáy mông, lắc ngực rồi cởi dần các đồ trang phục đến khi không còn mảnh vải trên người nữa. Khi các cô chổng mông, chìa ngực trước mặt, khách hàng tuyệt đối không được sờ soạng gì hết. Tiếp theo là màn uống rượu vang. Cô gái mang ly rượu vang nho nhỏ kẹp giữa đùi mình và khách nếu muốn uống thì phải vục mặt xuống đùi cô mới uống được, khách nào không thích uống thì thôi. Tôi hỏi cô bằng tiếng Anh: ?oEm đến từ đâu đấy?? ?oDạ, em đến từ Mỹ ạ? ?oEm đến đây bao lâu rồi? ?oDạ, mới được khoảng sáu tháng? ?oNói thật chứ, em không phải là người Mỹ có phải không? Vì tiếng Anh của em thật ra là hơi khác tiếng Anh Mỹ, và em không phải là bản xứ?. Cô thì thầm ?oĐừng nói ra anh nhé, mấy ông Nhật ở đây phần lớn không biết tiếng Anh nên em cứ nói vậy, vì họ chuộng Mỹ quá nên đóng giả Mỹ, em đến từ Colombia?.

    Được B.Fut sửa chữa / chuyển vào 10:20 ngày 27/07/2004
  3. B.Fut

    B.Fut Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/01/2002
    Bài viết:
    157
    Đã được thích:
    0
    Kéo chủ đề bác Net lên cái.
    Tôi đi "bia ôm" ở Nhật Bản
    Hà nội, ngày 9/10/2003
    Written by NHP, nguồn www.vysa.jp
    Nếu bạn có dịp ghé qua các thành phố của Nhật Bản vào ban đêm, những cô gái trẻ váy ngắn ?otối đa? sẽ giúi vào bạn các tờ rơi in hình các thiếu nữ có thân hình rực lửa, khêu gợi với dòng quảng cáo thật hấp dẫn ?oChỉ cần 3000 yên (Khoảng 420 ngàn đồng VN), quý khách sẽ được các cô gái trẻ đẹp chỉ khoảng 20 tuổi phục vụ nhiệt tình trong vòng 30-40 phút, bao gồm cả đồ uống tự do trong thời gian đó?. Những cô gái mặt bự son phấn đến từ Philíppin, Thái Lan...còn nhao ra cả ngoài đường níu kéo khách. Với các quý ông đã chuếnh choáng hơi men, thì đây là điểm mà khó có thể không dừng chân...
    Một ngày đầu thu năm 2003, Takano, anh bạn người Nhật tại thành phố Kobe, một tỉnh miền trung nước Nhật, hớn hở gọi cho tôi: ?oHôm nay tớ rỗi rồi, có đi ?obia ôm? cùng tớ không??. Chả là Takano cũng biết bập bẹ vài câu tiếng Việt. Thấy tôi ngần ngừ, Takano khích lệ: ?oTớ biết một điểm tuyệt vời lắm, toàn các em trẻ đẹp thôi, và lại cứ đi cho biết để xem có khác so với ở Việt Nam không?, nên đi sớm nhé, vì càng khuya thì giá tiền càng cao lên đấy?.
    Len lỏi qua các dãy phố nườm nượp khách đi lại, với những bộ mặt đỏ tía, phừng phừng hơi men của các quý ông đã qua các chầu nhậu. Hàng dãy dài các cô gái với đủ các kiểu trang phục ngắn hết cỡ, cầm hàng đống các tờ rơi mời chào. Takano kéo tay tôi: ?ođi thôi, tớ đã biết chỗ rồi?. Vừa đi vừa chạy, nhưng các cô vẫn kịp giúi vào tay, vào túi áo tôi hàng chục tờ quảng cáo đủ các loại: nào là ***-show (trình diễn khoả thân) do các cô gái dưới 20 và cả học sinh cấp III trình diễn, mát xa của Hàn Quốc, của Philíppin...nào là uống rượu với các người đẹp châu Âu, Mỹ, và Nam Mỹ....
    Sau khi chen vào một ngõ nhỏ, chúng tôi dừng chân trước một tấm bảng hiệu loè loẹt ghi rõ: từ 7:30-9:00 là 3000 yên/người, từ 9:00-12:00 là 4000 yên, từ 12:00-2:00 là 5000 yên (1 yên bằng khoảng 130 đồng VN) trong thời gian là 30 phút. Bốn gã thanh niên lực lưỡng trấn giữ ngay ở cửa ra vào. Thấy chúng tôi, cả bốn gã lon ton chạy đến: ?oQuý khách có vào không? Các em trẻ đẹp đang đợi đấy!?. Takano vẻ thành thạo: ?o Em Mikiko có ở đó không?? ?oDạ, có đấy ạ, quý khách cứ việc gọi em nó ra nhé...?.
    Vừa bước vào bên trong, hai thanh niên đã xun xoe chạy đến đưa hai chúng tôi một chiếc bàn đã được đánh số. Bên trong là một khu không gian mờ mịt khói thuốc và các ánh đèn mờ đủ loại, nhấp nháy liên hồi. Các dãy bàn ghế được xếp thành hàng, khi ngồi thụp xuống thì không thấy rõ nhau, nhưng khi ngồi cao lên thì vẫn thấy rõ cảnh tượng xung quanh. Tôi liếc nhìn sang bên cạnh: Một ông già đỉnh đầu hói bóng đang gục mặo vào ngực của một cô gái trẻ. Ở ghế bên phải thì cũng vậy, chiếc áo đang mặc trên người của cô gái đã như rơi hẳn xuống, và nàng đang ngồi chồm chỗm trên lòng của tay thanh niên, xả khói thuốc và lắc lư theo điệu nhạc. Chợt có tiếng ?oxin lỗi, xin quý khách vui lòng trả 4000 yên, quý khách có nhu cầu gọi tên em nào không ạ?? Tôi trả lời: ?oxin cho một bia, và em nào thì cũng được?.
    Chỉ khoảng 1 phút sau, hai em vận đồ đồng phục học sinh cấp III cười toét miệng chạy đến sà vào:?Xin lỗi các anh nhé, các anh có mệt không? Uống bia nhé, úi trời ôi, mồ hôi các anh đầm đìa thế này, để em lau mặt cho?. Tôi nghĩ thầm ?ođúng là dân xứ Phù Tang trong lĩnh vực gì cũng coi khách hàng như thượng đế thật?. Tôi hỏi cô gái bên phía tôi có uống gì không? Cô nhoẻn miệng cười: ?oem không uống đâu vì còn phải chạy đi chạy lại nhiều, anh cứ uống tự nhiên đi?. Cô hỏi:?Bộ anh mới vào đây lần đầu hả, thấy lóng ngóng quá, và cũng chưa thấy mặt anh bao giờ?. Tôi ngượng ngiụ trả lời: ?oTôi là người nước ngoài và đây là lần đầu tiên vào đây?. Cô véo tai tôi:?Cái anh này chỉ nói điêu là người nước ngoài, ở đây thì toàn người Nhật thôi, mà anh chẳng có vẻ gì là người nước ngoài cả đâu?. Tôi trả lời: ?oTôi là người nước ngoài thật đấy, anh bạn rủ tôi vào đây thôi, tiếng Nhật của tôi nếu nghe kĩ thì phát âm vẫn còn sai nhiều?. Cô dỏng tai nghe rồi bảo:? ừ nhỉ, tiếng Nhật của anh nghe cũng giống người Nhật đã sống lâu năm ở nước ngoài rồi ấy, những em nghe hiểu hết à? Em ngồi lên đùi anh có được không, em không nặng đâu?. Tôi cười: ?oHôm qua đi đá bóng, chân của anh bị đau em ạ? ?oThật thế hả, đã đỡ chưa anh, em ngồi bên cạnh anh nhé?. Tôi hỏi:? em là học sinh cấp III à?? ?oĐúng vậy anh ạ, bây giờ em đang rỗi nên tranh thủ đi làm thêm?.
    Lại có tiếng loa eo éo, cô thầm thì vào tai tôi:?Anh đợi em chút nhé, đông khách quá, em sẽ quay lại?, rồi chạy ra bàn khác. Lập tức lại có một nàng dong dỏng cao, khuôn mặt phong trần, nhưng đầy vẻ kiêu sa, đeo guốc long cong chạy đến:? Chào anh, em ngồi với anh có được không??. Tôi liếc nhìn sang bàn bên cạnh: lại một cô gái khác đang mân mê chòm râu của cụ hói lúc trước. Cô gái cười rất tươi: ?oChào anh, em là Hanako, nghe nói anh là người nước ngoài hả, anh là người nước nào đấy??. Tôi ngạc nhiên:?Sao em biết??, à, em Michiko (tên cô gái đầu tiên) bảo em đấy.?. Thoáng một cái cô lại xin lỗi và chạy đi nơi khác. Tôi liếc nhìn đồng hồ, cô đã ngồi với tôi khoảng 5 phút.
    Cứ như thế, tiếp theo là 5 cô gái trẻ khác nữa thay phiên chạy đến chỗ chúng tôi, cô nào cũng dong dỏng cao, xinh tươi và niềm nở: ?oEm lần đầu tiên được gặp đàn ông Việt Nam đấy, các anh tài thật đấy, đánh thắng cả Mỹ. Trừ VN ra, trên thế giới này chưa nước nào thắng được Mỹ đâu...?. Rồi cô nào cũng giúi cho tôi một tấm thiếp ghi tên tuổi và địa chỉ cửa hàng của mình, và dặn: ?olần sau anh lại đến đây nhé?.
    Loáng một cái, ba mươi phút đã trôi qua, và tôi cũng kịp cạn ba cốc bia vại, mỗi cốc 500ml và thường ở nơi khác là bán giá 500 yên (khoảng 70 ngàn tiền Việt)/cốc. Cô cuối cùng là Fumiko âu yếm nhắc nhở tôi:? Anh và bạn của anh hết thời gian rồi đấy, anh về hay là ở lại đây với em? Em muốn nói chuyện cùng anh, anh ngồi thêm một tiếng nữa nhé, chỉ bốn ngàn yên/tiếng nữa thôi?. Tôi trả lời:? Mình phải hỏi bạn mình xem sao đã nhé?. Anh bạn tôi nháy mắt bảo:? Đủ rồi, tớ sẽ dẫn cậu đi nơi khác nữa?. Tôi hỏi:? Có cần phải đưa thêm tiền cho các em không??. Takano phẩy tay:?Không cần đâu, mình chưa bao giờ đưa cả, mà ở đây không có tục lệ ấy?. Lúc này, hai em học sinh cấp III đầu tiên tất tả chạy đến:? Các anh về hả anh, tiếc thật đấy? Lần sau quay lại nữa các anh nhé, để em tiễn các anh ra cửa?. Hai nàng còn toét miệng vẫy vẫy cho đến tận khi hai chúng tôi đi khuất.
    Takano bảo tôi:? Đây là kiểu nhà hàng bia ôm, phần lớn khách hàng là người có tuổi đến đây cho ?othoải mái? đầu óc. Khách hàng chủ yếu đến đây vì chuyện đó chứ chỉ uống bia lấy lệ thôi. Ở đây thì ôm thoả mái, nhưng không bao giờ có chuyện đến Z hoặc có chuyện phải đưa tiền cho các em. Nhà hàng có khoàng 40 em luôn xinh tươi trẻ đẹp. Có nhiều nhà hàng có 100% là các em học sinh cấp III trẻ măng đấy?. ?oKhu vực này có khoảng 3 cửa hàng giống kiểu thế này?. ?oCó rủ được các em đi khoản ấy không?? Takano trả lời:? Có thể có nhưng rất hiếm, vì cửa hàng cấm nhân viên quan hệ riêng với khách hàng, và gặp nhau ngoài địa điểm của quán, thường thì không hẹn được các em này đâu mà các em chỉ toàn rủ đến cửa hàng của mình thôi. Nếu các em ấy thích quan hệ thì là do tình cảm thôi, chứ không làm chuyện ấy vì tiền. Nếu muốn khoản Z thì phải tìm đến chỗ, chuyên nghiệp khác cơ?.
    Đi được khoảng 200 mét, có ba nàng ăn mặc hở hang đứng trên cầu thang vẫy vẫy:? lên đây thôi các anh ơi?. Takano bảo tôi:? Đây là gái Philippin, có lên thử không? Ở nơi đây thì đắt hơn nhiều đấy, vì phải bao tiền uống cho các em?. Vừa ló mặt lên cầu thang, ba em xông ra, phát bằng thứ tiếng Nhật phải căng tai nghe mới rõ:? Hê lô, các anh vào uống rượu đi?. Tôi liếc nhìn, mặt cô nào cũng trát phất trắng toát, nhưng da cổ và cánh tay thì vẫn đen sì. Tôi cười:?Anh không phải là người Nhật đâu, mà là người Việt Nam đây?, hai cô nhe miệng cười, lộ đôi môi thâm rạch: ?o Việt Nam hả, tuyệt vời quá, nước anh là hàng xóm với nước em mà, chắc anh nhớ nhà lắm hả, vào chơi với bọn em cho đỡ buồn?.
    Trong nhà hàng có đến mươi cô gái Philíppin đon đả, kẻ kéo tay, người lăng xăng kéo ghế, bê đồ uống đến cho khách. Thời gian là 30 phút, khách hàng phải trả 6000 yên (khoảng 700 ngàn tiền VN), ngoài tiền uống cho tiếp viên nữa. Đồ uống thì khoảng 600 yên (khoảng 70 ngàn đồng VN)/ cốc. Các cô nói tiếng Nhật thì ngữ pháp lộn xộn, phát âm sai lung tung, nhưng đều nói tiếng Anh rất tốt. Tôi hỏi:?Em sang Nhật bằng cách nào?? Cô trả lời:? Bằng nhiều con đường lắm anh ạ, không thể kể hết ra đây được, nào là kết hôn giả vờ, nào là làm visa du lịch rồi trốn ở lại, nào là thăm thân nhân, nào là phải nhờ người Nhật bảo lãnh, mà cũng phải chạy chọt tốn hết nhiều tiền lắm. Thôi thì quê nhà nghèo khó, mình phải cố kiếm lấy chút lưng vốn về xây cái nhà, giúp đỡ anh em?.
    Cô nói tiếp:? Những nơi như thế này thì thanh niên ít vào lắm, mà toàn là các ông già hoặc tuổi trung niên thôi, các ông ấy thì có nhiều tiền và chi tiêu thoải mái, anh có quen khách thì dẫn vào đây chơi nhé?. Tôi cười:?Em không định câu một anh chàng Nhật Bản hả? ?oEm cũng đang cố đây, nhưng có lẽ sẽ chỉ câu được anh chàng nhà nghèo, để kiếm cái cớ ở lại đây kiếm tiền thôi, hoặc làm suất visa lâu dài (Kiểu không được nhận quốc tịch Nhật Bản nhưng ở lại Nhật mãi được, và cần người bảo lãnh hàng năm), đàn ông Nhật giàu có thì thường lấy vợ Nhật, hoặc các cô xinh đẹp, em xấu xí thế này thì hơi khó, nhưng nếu kiếm được bác nào bỏ vợ rồi cũng được, anh giới thiệu giúp em nhé?. Nói rồi cô giúi vào tay tôi tấm thiếp của cô. Tôi hỏi:?Chỗ người nhà thì hỏi thật nhé, bọn em còn kiêm cả ?ochuyện đó nữa không??. Cô cười tít mắt:? Dĩ nhiên rồi, thì mới có thêm nhiều thu nhập chứ hả anh, như con bạn em ở bên kia kìa, hôm trước có lão Nhật trả cho nó 500USD trong chỉ có một tiếng thôi đấy, em thì đen đủi thế này nên bọn Nhật nó chê, may thì chỉ được khoảng 200USD thôi, anh mà có khách có nhu cầu thì liên lạc với em vào ban ngày nhé, vì ban đêm em phải bận làm việc tại đây?. Tôi nháy mắt với cô:? người Philipin ở đây có nhiều không, làm việc kiểu như các em ấy?? ?oNhiều kinh khủng anh ạ, đi đâu cũng đụng mặt nhau, ở Nhật được cái an ninh an toàn, mà lại lắm tiền, nên họ cứ đổ xô đến.
    Ngoài ra gái Thái Lan cũng đông lắm, rồi thì gái Tàu, Đài Loan, Hàn Quốc?cũng cứ nhan nhản. Lại còn các con mẹ đến từ Mỹ, châu Âu, Nam Mỹ nữa chứ, người Nhật là chúa thích gái Mỹ đấy. À, mà ở quán mát xa cuối đường này hình như có mấy đứa là tu nghiệp sinh Việt Nam trốn ở lại đang làm việc ở trong đấy, mấy lão Nhật đến đây kháo nhau như thế anh ạ.?. Rời quán, hai cô Philíppin bấu víu cổ cậu bạn tôi nheo nhéo:? Lần sau lại đến đây anh nhé, lúc rảnh nhớ liên lạc với em, đừng mất số điện thoại. Không là em phạt anh đấy!?. Takano cười hề hề:?Người đẹp yên tâm, lần sau lĩnh lương anh sẽ gọi em heng?. ?oLâu thế hả anh, phải nhanh hơn nữa nhé?. ?oOK, bai bai nhé?.
    Rời quán, Takano bảo tôi:? Các cô Philíppin này nếu mà mình không chịu vào quán của họ là mặt đổi sắc, cáu kỉnh ngay và làm bơ như không hề biết mình là ai. Có mấy cô bảo là thích mình, cứ hay điện thoại hẹn gặp suốt nhưng mình chẳng hiểu là cô ấy có thích thực sự không nữa?. ?oCậu có thích vào quán nude (trình diễn khoả thân), mà mỗi màn đều có các em đến từ các nước khác nhau không??.
    Rẽ sang một ngõ khác, hai gã thanh niên chạy đến đon đả:? Mời quý khách vào trong này nhé, toàn các thiếu nữ trẻ đẹp đến từ năm châu!?. Takano nheo mắt:? Năm châu thật hả, châu Phi có không??. Hai gã cười nịnh: ?oDạ, sắp có rồi ạ, bây giờ thì mới có bốn châu thôi, bọn em đang tuyển mộ, tìm được người đẹp Phi châu khó vô cùng?. Chúng tôi ngồi đợi khoảng năm phút thì màn trình diễn bắt đầu. Sân khấu gồm một lối đi cao cao giữa hai hàng ghế và khách thì ngồi ở hai bên. Các cô gái được gọi là đến từ Pháp, Anh, Mỹ, Tàu, Thái Lan, Hàn Quốc lần lượt bước ra ngoáy mông, lắc ngực rồi cởi dần các đồ trang phục đến khi không còn mảnh vải trên người nữa. Khi các cô chổng mông, chìa ngực trước mặt, khách hàng tuyệt đối không được sờ soạng gì hết. Tiếp theo là màn uống rượu vang. Cô gái mang ly rượu vang nho nhỏ kẹp giữa đùi mình và khách nếu muốn uống thì phải vục mặt xuống đùi cô mới uống được, khách nào không thích uống thì thôi. Tôi hỏi cô bằng tiếng Anh: ?oEm đến từ đâu đấy?? ?oDạ, em đến từ Mỹ ạ? ?oEm đến đây bao lâu rồi? ?oDạ, mới được khoảng sáu tháng? ?oNói thật chứ, em không phải là người Mỹ có phải không? Vì tiếng Anh của em thật ra là hơi khác tiếng Anh Mỹ, và em không phải là bản xứ?. Cô thì thầm ?oĐừng nói ra anh nhé, mấy ông Nhật ở đây phần lớn không biết tiếng Anh nên em cứ nói vậy, vì họ chuộng Mỹ quá nên đóng giả Mỹ, em đến từ Colombia?.

    Được B.Fut sửa chữa / chuyển vào 10:20 ngày 27/07/2004
  4. B.Fut

    B.Fut Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/01/2002
    Bài viết:
    157
    Đã được thích:
    0
    Gần cuối là cảnh diễn làm ?oViệc ấy? thực sự trên một cái bàn tròn to quay tròn để khách hàng nhìn cho rõ, cô gái vừa nãy thực hiện với một tay đàn ông Nhật khoảng bốn mươi tuổi. Mấy quí ông trạc tuổi năm mươi, sáu mươi ở bàn đối diện mặt đầy vẻ kích thích, cứ nhấp nhổm lên xuống để nhìn cho rõ. Màn trình diễn tất cả khoảng một tiếng, với giá 6000 yên. Cuối cùng là một cô gái Nhật Bản phải nói thực sự là đẹp, trông như người mẫu, khoác áo bước ra. Theo từng bước chân của cô là các mảnh quần áo rơi xuống sàn. Cuối cùng khi ngọn đèn tắt phụt, chỉ tập trung vào mỗi cô trong trạng thái Eva, làm tất cả các quí ông đều đứng lên vỗ tay lốp đốp.
    Trên đường đi về, Takano giải thích với tôi: Đây là quán ghi hai chữ Hán - Cưỡi ngựa - nghĩa là toàn gái làm tiền chuyên nghiệp. Với giá khoảng 2 vạn yên (khoảng 2.4 triệu tiền Việt) mỗi giờ và có thể hoạt động tại chỗ. Đằng kia là chỗ mà khách hàng có thể gọi gái, nhưng phải đến nhà nghỉ, khách sạn, hoặc có thể ngay tại nơi ở của mình, giá cả thì mềm hơn, khoảng 1.5 vạn yên (1.8 triệu đồng tiền Việt) mỗi giờ, và thường phải trả tiền taxi cho cô gái nữa. Đến một góc tối, năm sáu bà già khoảng sáu mươi, sáu lăm gì đó chạy túa ra: ?oĐi chơi không các con, toàn các em trẻ đẹp thôi, giá chỉ khoảng 1.2 vạn yên (1.5 triệu đồng Việt Nam) mà, các con cứ đến tận nơi xem, ưng em nào thì chọn em ấy?. Takano kéo tay tôi: ?oĐi thôi, nơi đây toàn gái xấu thôi, có đứa còn đến 40 tuổi rồi ấy?. Tôi chợt nhớ ra và kể với Takano: ?oTrong một lần có người Việt Nam sang Nhật làm việc, có một bác ?omáu? đồ của Nhật quá, muốn thử xem thế nào, bác ấy nhờ Taxi đưa đến cũng trúng cái nơi ghi chữ ?ocưỡi ngựa? ấy. Khi nhẩm tính số tiền 2 vạn yên ước giá khoảng 2 tấn thóc, bác ấy dùng dằng đôi ba phút rồi cũng tặc lưỡi thử cho biết mùi đời trước khi về hưu. Khi trở về khách sạn, nửa đêm bác ấy gọi điện và rón rén vào phòng tôi kể câu chuyện trên với vẻ mặt đầy tức giận ?oChú phiên dịch ơi, mình bị Nhật nó lừa rồi, lên gác, nó đưa ra một em ngoài bốn mươi tuổi, đầu lại hơi hói nữa, có lẽ bị mắc bệnh nấm nên trụi tóc. Mình chẳng biết nó là Nhật không vì mình cũng chỉ biết mỗi tiếng Việt thôi. Mình thất vọng quá, nhưng hai tấn lúa đã phải trả rồi, nên cũng nhắm mắt làm liều. Chả thấy hương vị gì chú ạ?. Tôi động viên: ?oThôi chú , việc đã lỡ rồi, chú không biết tiếng và là người nước ngoài nên chắc họ đưa ra đồ kém nhất đấy, cũng chẳng kiện cáo ai được gì đâu?. Nghe xong, Takano cười:? Có nhiều loại lắm, ở Nhật có câu lạc bộ hẹn hò qua Internet, qua điện thoại, mà thực chất là nơi gái làm tiền hò hẹn với khách hàng, ở đó thì toàn các em trẻ và tuổi cấp III cũng có. Tuổi cấp III thì giá trung bình 500-1000USD, ở Nhật pháp luật cấm quan hệ với các cô gái vị thành niên, nếu bị phát hiện ra sẽ dễ bị bỏ tù đấy. Học sinh cấp III ở Nhật làm đĩ thì chủ yếu là đua đòi, lấy tiền mua đồ trang điểm, mua sắm quần áo, và chi tiêu cá nhân, chứ không phải là do thiếu tiền, vì bố mẹ cũng đã lo khá đầy đủ. Lứa tuổi 40 mà đi làm thêm thì cũng khá nhiều đấy, nếu không biết cách thì dễ bị xơi dính đồ ấy lắm?.
    Sau đó khoảng một tuần, tôi gặp ông Kawagoe, một luật sư ở gần vùng tôi ở. Ông là người tốt thường xuyên giúp đỡ nhiệt tình cho người nước ngoài và lưu học sinh Việt Nam đang sống tại Nhật. Nghe tôi kể câu chuyện trên với anh chàng Takano xong, ông bảo: ?oThực ra ở Nhật Bản thì nghề đĩ điếm không được pháp luật cho phép, nhưng có nhiều thế lực ngầm maphia (Yakuza) đứng đằng sau các cửa hàng trên. Nhật Bản đang phải đối mặt với làn sóng gồm hàng vạn cô gái làm điếm mà phần lớn đến từ các nước châu Á, nhiều nhất là Philíppin, Thái Lan, Trung Quốc, Hàn Quốc, rồi Colombia?. Chợt mặt ông trầm hẳn xuống: ?oVì quá vội vã để đi đến với sự hiện đại, một số người Nhật đã đánh mất đi phẩm chất quý giá và những điều truyền thống của mình??
  5. B.Fut

    B.Fut Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/01/2002
    Bài viết:
    157
    Đã được thích:
    0
    Gần cuối là cảnh diễn làm ?oViệc ấy? thực sự trên một cái bàn tròn to quay tròn để khách hàng nhìn cho rõ, cô gái vừa nãy thực hiện với một tay đàn ông Nhật khoảng bốn mươi tuổi. Mấy quí ông trạc tuổi năm mươi, sáu mươi ở bàn đối diện mặt đầy vẻ kích thích, cứ nhấp nhổm lên xuống để nhìn cho rõ. Màn trình diễn tất cả khoảng một tiếng, với giá 6000 yên. Cuối cùng là một cô gái Nhật Bản phải nói thực sự là đẹp, trông như người mẫu, khoác áo bước ra. Theo từng bước chân của cô là các mảnh quần áo rơi xuống sàn. Cuối cùng khi ngọn đèn tắt phụt, chỉ tập trung vào mỗi cô trong trạng thái Eva, làm tất cả các quí ông đều đứng lên vỗ tay lốp đốp.
    Trên đường đi về, Takano giải thích với tôi: Đây là quán ghi hai chữ Hán - Cưỡi ngựa - nghĩa là toàn gái làm tiền chuyên nghiệp. Với giá khoảng 2 vạn yên (khoảng 2.4 triệu tiền Việt) mỗi giờ và có thể hoạt động tại chỗ. Đằng kia là chỗ mà khách hàng có thể gọi gái, nhưng phải đến nhà nghỉ, khách sạn, hoặc có thể ngay tại nơi ở của mình, giá cả thì mềm hơn, khoảng 1.5 vạn yên (1.8 triệu đồng tiền Việt) mỗi giờ, và thường phải trả tiền taxi cho cô gái nữa. Đến một góc tối, năm sáu bà già khoảng sáu mươi, sáu lăm gì đó chạy túa ra: ?oĐi chơi không các con, toàn các em trẻ đẹp thôi, giá chỉ khoảng 1.2 vạn yên (1.5 triệu đồng Việt Nam) mà, các con cứ đến tận nơi xem, ưng em nào thì chọn em ấy?. Takano kéo tay tôi: ?oĐi thôi, nơi đây toàn gái xấu thôi, có đứa còn đến 40 tuổi rồi ấy?. Tôi chợt nhớ ra và kể với Takano: ?oTrong một lần có người Việt Nam sang Nhật làm việc, có một bác ?omáu? đồ của Nhật quá, muốn thử xem thế nào, bác ấy nhờ Taxi đưa đến cũng trúng cái nơi ghi chữ ?ocưỡi ngựa? ấy. Khi nhẩm tính số tiền 2 vạn yên ước giá khoảng 2 tấn thóc, bác ấy dùng dằng đôi ba phút rồi cũng tặc lưỡi thử cho biết mùi đời trước khi về hưu. Khi trở về khách sạn, nửa đêm bác ấy gọi điện và rón rén vào phòng tôi kể câu chuyện trên với vẻ mặt đầy tức giận ?oChú phiên dịch ơi, mình bị Nhật nó lừa rồi, lên gác, nó đưa ra một em ngoài bốn mươi tuổi, đầu lại hơi hói nữa, có lẽ bị mắc bệnh nấm nên trụi tóc. Mình chẳng biết nó là Nhật không vì mình cũng chỉ biết mỗi tiếng Việt thôi. Mình thất vọng quá, nhưng hai tấn lúa đã phải trả rồi, nên cũng nhắm mắt làm liều. Chả thấy hương vị gì chú ạ?. Tôi động viên: ?oThôi chú , việc đã lỡ rồi, chú không biết tiếng và là người nước ngoài nên chắc họ đưa ra đồ kém nhất đấy, cũng chẳng kiện cáo ai được gì đâu?. Nghe xong, Takano cười:? Có nhiều loại lắm, ở Nhật có câu lạc bộ hẹn hò qua Internet, qua điện thoại, mà thực chất là nơi gái làm tiền hò hẹn với khách hàng, ở đó thì toàn các em trẻ và tuổi cấp III cũng có. Tuổi cấp III thì giá trung bình 500-1000USD, ở Nhật pháp luật cấm quan hệ với các cô gái vị thành niên, nếu bị phát hiện ra sẽ dễ bị bỏ tù đấy. Học sinh cấp III ở Nhật làm đĩ thì chủ yếu là đua đòi, lấy tiền mua đồ trang điểm, mua sắm quần áo, và chi tiêu cá nhân, chứ không phải là do thiếu tiền, vì bố mẹ cũng đã lo khá đầy đủ. Lứa tuổi 40 mà đi làm thêm thì cũng khá nhiều đấy, nếu không biết cách thì dễ bị xơi dính đồ ấy lắm?.
    Sau đó khoảng một tuần, tôi gặp ông Kawagoe, một luật sư ở gần vùng tôi ở. Ông là người tốt thường xuyên giúp đỡ nhiệt tình cho người nước ngoài và lưu học sinh Việt Nam đang sống tại Nhật. Nghe tôi kể câu chuyện trên với anh chàng Takano xong, ông bảo: ?oThực ra ở Nhật Bản thì nghề đĩ điếm không được pháp luật cho phép, nhưng có nhiều thế lực ngầm maphia (Yakuza) đứng đằng sau các cửa hàng trên. Nhật Bản đang phải đối mặt với làn sóng gồm hàng vạn cô gái làm điếm mà phần lớn đến từ các nước châu Á, nhiều nhất là Philíppin, Thái Lan, Trung Quốc, Hàn Quốc, rồi Colombia?. Chợt mặt ông trầm hẳn xuống: ?oVì quá vội vã để đi đến với sự hiện đại, một số người Nhật đã đánh mất đi phẩm chất quý giá và những điều truyền thống của mình??
  6. B.Fut

    B.Fut Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/01/2002
    Bài viết:
    157
    Đã được thích:
    0
    Một bài viết khác.
    Japan du hý
    Đây là 1 bài viết khá thú vị về Japan của TS. NH
    Phần 1: JAPAN, ốc đảo của ồn ào, trật tự, an toàn, tự do trong trật tự và đẳng cấp
    Đến Japan, bạn có thể hình dung rằng bạn đang lạc đến một nơi xa lạ, một ốc đảo (chú ý bản thân Japan đã là tập hợp của các hòn đảo) nơi mà mọi thứ bạn mang theo người có thể phải vứt đi vì không còn dùng được nữa )
    Tại sao lại như vậy ??? Xin thưa rằng, vì nó là vậy
    Bắt đầu khi bạn tới sân bay, việc đầu tiên bạn cần đến là Tiền. Nếu như bạn sang Mỹ, Singapore hay các nước phát triển khác, bạn sẽ dễ dàng du`ng Bankomat- ATM cards để ru''t tiền. Tôi đã rất khoa''i chi'' khi thấy rằng ca''i thẻ Maestro của mi`nh không thể
    sử du.ng được ở Japan trong khi với ca''i thẻ đó, tôi đã dùng ở nhiều nước, ngay cả ở Malaysia. May sao, với bản ti''nh cẩn thận, va`i trăm Euro đút túi thừa đủ để mua một vé xe Bus chạy về Tokyo. Vậy ca''i ATM-card mang theo làm gi`, biết thế vứt la.i ở nha` cho rồi, mang theo nặng máy bay quá
    Ca''i thứ hai không dùng được la` mobile phone. Ngay cả SIM Card cũng không dùng được bởi vi` ở đây họ dùng hệ thống di động kha''c, không du`ng SIM Card. Thật là rắc rối, muốn co'' một cái handy để dùng, ba.n bắt buộc phải đăng ky'' va` khi bạn muốn đổi handy thi ba.n cũng phải đăng ky'' lại để giữ nguyên số điện thoa.i. Ca''i SIM card và handy cũng nên bỏ ở nha` cho khoẻ. Ngoài ra hệ thống điện ở Japan cũng làm ba.n gặp rắc rối và khó mà dùng được đồ du`ng quen thuộc của bạn. Thôi để luôn ở nha` cho khỏe người đi vậy.
    Nếu ai hỏi tôi cái gi` ấn tượng nhất ở Japan thì tui chắc cũng sẽ trả lời như nhiều người khác: Ồn ào trong trật tự. Ngay ở nơi làm thủ tu.c check-in, đông người khủng khiếp, nói cười xi la xi lố. Nhưng rất trật tự, không chen nhau, ai cũng kiên nhẫn chờ đến lượt mi`nh. Ca''i cảnh na`y lặp lại rõ nhất khi bạn đi ta`u điện ngầm trong giờ cao điểm. Co'' thể no''i như một ca''i chợ ồn a`o với những ha`ng người chờ lên ta`u một cách rấ''t trật tự... Thật thú vị va` bất ngờ trong lần đầu tiên xếp hàng như vậy. Khi tàu đến, mời bạn từ từ đi va`o, bạn sẽ ép những người trong ta`u dồn lại một khối để rồi những người khác... sẽ e''p bạn Đến khi nào khối người đó không e''p được nữa mới thôi. Ai đứng sau xin chờ chuyến sau vậy. Tôi đã từng đứng trên một chân (tra''i hay phải tui không nhớ vi` bị xô đẩy ghê qua'', bị che`n e''p bởi ca''c khối thịt vĩ đại
    Mặc dù Japan đã từng có những thằng điên mang hơi độc xịt va`o ga ta`u điện ngầm, co'' những băng đảng Yakura (Mafia Nhật) nhưng co'' thể no''i ở Japan rất an ninh. Bạn có thể đi chơi tối về muộn ma` không lo, đi tàu điện ngầm không sợ mo''c tu''i. Ngay cả ca''c khu ăn chơi trông không được "sạch sẽ" cũng an toa`n nếu như bạn không vi phạm ca''c điều cấm của họ (phần na`y sẽ no''i chi tiết ở ca''c ba`i sau).
    Ở Japan, bạn tự do la`m gi` cũng thoải ma''i, nếu bạn co'' ca''c ha`nh động ky` quặc thi` chắc chẳng ai cản. Nhưng xem xe''t kỹ, sự tự do này nằm trong khuôn khổ của ca''c quy định kha'' chặt chẽ. Bạn luôn bị "giám sát" một ca''ch vô hi`nh bởi ai đó, ví dụ như bạn được tự do hò hét ban đêm nhưng bạn nên ti`m hiểu xem được phe''p "hét" đế mức độ na`o kẻo sẽ có rắc rối to.
    Không ai nói cho ba.n biết la` bạn được la`m gi`, đến mức độ nào", bạn phải hỏi không chỉ một mà nhiều người để biết điều đo''
    Japan la` một xã hội đẳng cấp. Người cấp dưới sợ người cấp cao hơn. Trong trường học sinh viên năm cuối sợ sinh viên đang học master. Người học master sẽ sợ người học doctor. Cái đẳng cấp na`y co`n thể hiện qua ca''ch đối xử, cha`o hỏi ở đây. Rất rắc rối, tôi rút ra kinh nghiệm rằng ở Japan, phải quan sát va` ti`m hiểu thật kỹ trước khi la`m điều gi` khác biệt trong quan hệ xã hội va` công việc. Ở đây rất kho'' thấy cảnh 02 người cu`ng vị tri'' tương đương nhưng tuổi ta''c chênh lệch nhiều. Bạn không nên chủ động làm gì quá quyền hạn vị tri'' bạn đang có cho du` đó là điều tốt. Phải đợi người cấp cao hơn bạn cho phe''p bạn la`m, thế tốt hơn cho bạn va` cho ... JAPAN.
    Mùa thu Japan thật đẹp và... thất thường. Lá cây thay ma`u, xanh va`ng đỏ chen nhau. Nơi tôi la`m việc có nhiều ha`ng cây đang thay la''. Trời mu`a thu la`nh lạnh, làm việc sao được khi xung quanh bạn là quang cảnh như vậy:)) Kẻ tha hương thấy lòng chợt buồn, tiếp tục viết hầu bạn đôi chuyện.
    Tôi không co'' y'' định ghi lại chi''nh xa''c, cụ thể về cuộc sống ở Japan. Chỉ là những gi` quanh tôi, những gi` tôi thấy bất ngờ, cảm thấy bực mi`nh hoặc thú vị. Chỉ mong muốn chia xẻ với bạn bè mà thôi. Chắc cũng "mua vui được vài trống canh gọi là"
    Phần 2: Sinh hoạt thường ngày
    Có một cô em gái thân thiết của tôi, quen tôi lâu lắm rồi, đđã hỏi vi` sao tôi lại chọn Japan để la`m việc, một đất nước được biết đến bởi công việc bận rộn, bởi stress, bởi kỷ luật, bởi nhiều thứ gò bó khác xem ra không hợp với người có ti''nh lười như tui.
    Câu trả lời của tui là "experience", bởi vi` cuộc sống la` ... "experience". Thời gian chưa đủ dài để có thể "experience" cuộc sống nơi đây nhưng cũng đủ đế co'' đôi chút "experiences".
    * Nhật Bản: nơi người ta sống và làm việc
    Khi nói về sự làm việc ở Japan, có thể ngắn gọn rằng: "bận rộn, nhiều". Điều na`y thể hiện rõ ở nơi công sở. Người Nhật có mặt ở nơi làm việc tối thiểu 10tiếng/ngày. Có những nơi họ làm việc tới 12 tiếng/ngày, chẳng hạn như trong trường đại học, siêu thị... chưa tính thêm thời gian thời gian từ nhà đến cơ quan. Thật dễ dàng tính xem họ có bao nhiêu thời gian cho nghỉ ngơi và giải tri'' trong tuần. Có thể nói là gần như không có. Có chăng chỉ cuối tuần mà thôi.
    Ở châu Âu hai nga`y cuối tuần là hai nga`y yên tĩnh, ca''c cửa hàng hầu như đóng cửa hoặc mở trong thời gian ngắn. Còn ở Nhật, như ngày thường, các siêu thị, quán ăn vẫn mở cửa tới 21.00. Lưu ý rằng cửa ha`ng ở Nhật mở cửa muộn va` đóng cửa muộn. Điều này thuận tiệ.n cho mọi người đi làm về muộn có thể mua ba''n. Bạn có thể tìm thấy siêu thị khắp nơi, rất gần nơi bạn ở. Thật là tiện lợi cho những kẻ la`m biếng như tui.
    Bên cạnh hệ thống cửa hàng đông đảo như vậy, số lượng ma''y ba''n đồ ăn, đồ uống tự động cũng nhiều , rất nhiều nếu so với các nơi tôi đã qua, đã sống. Co'' vẻ như cứ ca''ch 200m là co'' 01 ma''y ba''n đồ tự động. Chắc để phục vụ người Nhật bận rộn vi` công việc quá chăng. Có 01 điều cực kỳ thu'' vị la` so với giá cả trong siêu thị, giá bán ở ma''y tự động chỉ đắt hơn chừng 20% (so với châu Âu, ít ra 100%). Ngay trong khu nhà tui sống, cũng có 02 máy tự động phục vụ khoảng 80 người. Thật tiện lợi cho nhữngngười... "sống để làm việc"
    Nhật Bản: Cái sự ăn uống
    "Muốn ti`m hiểu về văn hóa của 01 dân tộc, 01 đất nước, hãy xem họ ăn gi` va` uống gi`". Kinh nghiệm này được dân du lịch balô tổng kết từ lâu. Người Nhật ăn đồ hải sản rất nhiều với cá, tôm, mực. Cách chế biến mo''n ăn vô cùng phong phu''. Cách chế biến điển hi`nh co'' lẽ là... ăn sống ) Co'' rất nhiều hi`nh thức của cái sự ăn hải sản sống na`y. Từ 100% đến 50%. Quý nhau đãi nhau mo''n ca'' sống, chẳng có gi` ngoài ca'' và chút rau gia vị cay nồng. Trong các bữa tiệc co'' nhiều món hải sản được la`m "tái" đi bởi ca''c gia vị riêng. Ít ra 10% bữa ăn tối của tôi được chuẩn bị với 01 món có đồ hải sản sống. Tôi la` kẻ duy nhất luôn bị đầu bếp thắc mắc là "vì sao không ăn mo''n ngon va` bổ thế?". Thật kho'' giải thi''ch, chỉ co`n biết no''i dối là bị dị ứng với hải sản sống Vậy thi`, nếu bạn muốn giảm cholesteron trong ma''u, hãy ăn đồ ăn Nhật nha.
    Ai cũng nói rằng ăn hải sản sống có chút rượu sake thi` thật tuyệt. Người Nhật uống sake và tra` trong các bữa ăn. Số lượng chủng loại sake và tra` rất phong phu'', thú thực tui không thể nào phân biệt được loại sake nào khác lọai sake na`o. Chỉ thấy rằng sake co'' 02 ca''ch uống: no''ng va` lạnh. Sau 1 bữa ăn no, hãy uống 1 che''n sake no''ng, bạn sẽ thấy dễ chịu ngay. Tui cũng nhậ.n thấy rằng người Nhật cũng du nhập nhiều mo''n ăn, đồ uống của nước ngoa`i. Hamburger, thịt nguội, salad kiểu châu Âu, đồ uống kiểu châu Âu, Mỹ. Nhưng du` sao họ đã thay đổi đi chu''t để thấy "ne''t Nhật" trong những thứ đó.
    "Nét Nhật" ở đây la` gi`: xin thưa rằng, đó la` ca''i đẹp của sự cầu kỳ ) Tui nghĩ rằng, 01 mo''n ăn, 01 đồ uống không đẹp thi` không thể coi la` của Nhật. Từ mo''n ăn đơn giản ha`ng nga`y trong canteen tui đều thấy họ chu'' y'' tới sự trang tri'' món ăn. Uống thi` chọn cốc riêng và phải đẹp. Ba''t đĩa cốc che''n đa phần nhỏ và đẹp. Đi ăn ở Nhật Bản, bạn có lẽ sẽ gọi đến tổng số 10 bát đĩa che''n cho 01 bữa ăn no đấy.
    No''i chung, muốn no bụng va` no mắt, hãy đến qua''n Nhật. Ngay cả Mc Donald ở đây cũng kha''c ở bất kỳ đâu trên thế giới. Người Mỹ hẳn sẽ pha'' lên cười khi thấy 01 suất Mc Donald ở đây chỉ bằng 40% ở Mỹ hay 50% ở châu Âu. Mỗi thứ một chu''t, chu''t khoai tay chiên, ca''i ba''nh kẹp thịt, cốc nước nhưng gia'' ba''n bằng ở Mỹ. Mặc dù bạn có thể ăn mi` trong ba''t đựng rất to. Nhưng, 99% có thể kết luận rằng, ca''i sự ăn uống ở Nhật la` "mỗi thứ một ti'', đẹp va` sạch sẽ".
  7. B.Fut

    B.Fut Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/01/2002
    Bài viết:
    157
    Đã được thích:
    0
    Một bài viết khác.
    Japan du hý
    Đây là 1 bài viết khá thú vị về Japan của TS. NH
    Phần 1: JAPAN, ốc đảo của ồn ào, trật tự, an toàn, tự do trong trật tự và đẳng cấp
    Đến Japan, bạn có thể hình dung rằng bạn đang lạc đến một nơi xa lạ, một ốc đảo (chú ý bản thân Japan đã là tập hợp của các hòn đảo) nơi mà mọi thứ bạn mang theo người có thể phải vứt đi vì không còn dùng được nữa )
    Tại sao lại như vậy ??? Xin thưa rằng, vì nó là vậy
    Bắt đầu khi bạn tới sân bay, việc đầu tiên bạn cần đến là Tiền. Nếu như bạn sang Mỹ, Singapore hay các nước phát triển khác, bạn sẽ dễ dàng du`ng Bankomat- ATM cards để ru''t tiền. Tôi đã rất khoa''i chi'' khi thấy rằng ca''i thẻ Maestro của mi`nh không thể
    sử du.ng được ở Japan trong khi với ca''i thẻ đó, tôi đã dùng ở nhiều nước, ngay cả ở Malaysia. May sao, với bản ti''nh cẩn thận, va`i trăm Euro đút túi thừa đủ để mua một vé xe Bus chạy về Tokyo. Vậy ca''i ATM-card mang theo làm gi`, biết thế vứt la.i ở nha` cho rồi, mang theo nặng máy bay quá
    Ca''i thứ hai không dùng được la` mobile phone. Ngay cả SIM Card cũng không dùng được bởi vi` ở đây họ dùng hệ thống di động kha''c, không du`ng SIM Card. Thật là rắc rối, muốn co'' một cái handy để dùng, ba.n bắt buộc phải đăng ky'' va` khi bạn muốn đổi handy thi ba.n cũng phải đăng ky'' lại để giữ nguyên số điện thoa.i. Ca''i SIM card và handy cũng nên bỏ ở nha` cho khoẻ. Ngoài ra hệ thống điện ở Japan cũng làm ba.n gặp rắc rối và khó mà dùng được đồ du`ng quen thuộc của bạn. Thôi để luôn ở nha` cho khỏe người đi vậy.
    Nếu ai hỏi tôi cái gi` ấn tượng nhất ở Japan thì tui chắc cũng sẽ trả lời như nhiều người khác: Ồn ào trong trật tự. Ngay ở nơi làm thủ tu.c check-in, đông người khủng khiếp, nói cười xi la xi lố. Nhưng rất trật tự, không chen nhau, ai cũng kiên nhẫn chờ đến lượt mi`nh. Ca''i cảnh na`y lặp lại rõ nhất khi bạn đi ta`u điện ngầm trong giờ cao điểm. Co'' thể no''i như một ca''i chợ ồn a`o với những ha`ng người chờ lên ta`u một cách rấ''t trật tự... Thật thú vị va` bất ngờ trong lần đầu tiên xếp hàng như vậy. Khi tàu đến, mời bạn từ từ đi va`o, bạn sẽ ép những người trong ta`u dồn lại một khối để rồi những người khác... sẽ e''p bạn Đến khi nào khối người đó không e''p được nữa mới thôi. Ai đứng sau xin chờ chuyến sau vậy. Tôi đã từng đứng trên một chân (tra''i hay phải tui không nhớ vi` bị xô đẩy ghê qua'', bị che`n e''p bởi ca''c khối thịt vĩ đại
    Mặc dù Japan đã từng có những thằng điên mang hơi độc xịt va`o ga ta`u điện ngầm, co'' những băng đảng Yakura (Mafia Nhật) nhưng co'' thể no''i ở Japan rất an ninh. Bạn có thể đi chơi tối về muộn ma` không lo, đi tàu điện ngầm không sợ mo''c tu''i. Ngay cả ca''c khu ăn chơi trông không được "sạch sẽ" cũng an toa`n nếu như bạn không vi phạm ca''c điều cấm của họ (phần na`y sẽ no''i chi tiết ở ca''c ba`i sau).
    Ở Japan, bạn tự do la`m gi` cũng thoải ma''i, nếu bạn co'' ca''c ha`nh động ky` quặc thi` chắc chẳng ai cản. Nhưng xem xe''t kỹ, sự tự do này nằm trong khuôn khổ của ca''c quy định kha'' chặt chẽ. Bạn luôn bị "giám sát" một ca''ch vô hi`nh bởi ai đó, ví dụ như bạn được tự do hò hét ban đêm nhưng bạn nên ti`m hiểu xem được phe''p "hét" đế mức độ na`o kẻo sẽ có rắc rối to.
    Không ai nói cho ba.n biết la` bạn được la`m gi`, đến mức độ nào", bạn phải hỏi không chỉ một mà nhiều người để biết điều đo''
    Japan la` một xã hội đẳng cấp. Người cấp dưới sợ người cấp cao hơn. Trong trường học sinh viên năm cuối sợ sinh viên đang học master. Người học master sẽ sợ người học doctor. Cái đẳng cấp na`y co`n thể hiện qua ca''ch đối xử, cha`o hỏi ở đây. Rất rắc rối, tôi rút ra kinh nghiệm rằng ở Japan, phải quan sát va` ti`m hiểu thật kỹ trước khi la`m điều gi` khác biệt trong quan hệ xã hội va` công việc. Ở đây rất kho'' thấy cảnh 02 người cu`ng vị tri'' tương đương nhưng tuổi ta''c chênh lệch nhiều. Bạn không nên chủ động làm gì quá quyền hạn vị tri'' bạn đang có cho du` đó là điều tốt. Phải đợi người cấp cao hơn bạn cho phe''p bạn la`m, thế tốt hơn cho bạn va` cho ... JAPAN.
    Mùa thu Japan thật đẹp và... thất thường. Lá cây thay ma`u, xanh va`ng đỏ chen nhau. Nơi tôi la`m việc có nhiều ha`ng cây đang thay la''. Trời mu`a thu la`nh lạnh, làm việc sao được khi xung quanh bạn là quang cảnh như vậy:)) Kẻ tha hương thấy lòng chợt buồn, tiếp tục viết hầu bạn đôi chuyện.
    Tôi không co'' y'' định ghi lại chi''nh xa''c, cụ thể về cuộc sống ở Japan. Chỉ là những gi` quanh tôi, những gi` tôi thấy bất ngờ, cảm thấy bực mi`nh hoặc thú vị. Chỉ mong muốn chia xẻ với bạn bè mà thôi. Chắc cũng "mua vui được vài trống canh gọi là"
    Phần 2: Sinh hoạt thường ngày
    Có một cô em gái thân thiết của tôi, quen tôi lâu lắm rồi, đđã hỏi vi` sao tôi lại chọn Japan để la`m việc, một đất nước được biết đến bởi công việc bận rộn, bởi stress, bởi kỷ luật, bởi nhiều thứ gò bó khác xem ra không hợp với người có ti''nh lười như tui.
    Câu trả lời của tui là "experience", bởi vi` cuộc sống la` ... "experience". Thời gian chưa đủ dài để có thể "experience" cuộc sống nơi đây nhưng cũng đủ đế co'' đôi chút "experiences".
    * Nhật Bản: nơi người ta sống và làm việc
    Khi nói về sự làm việc ở Japan, có thể ngắn gọn rằng: "bận rộn, nhiều". Điều na`y thể hiện rõ ở nơi công sở. Người Nhật có mặt ở nơi làm việc tối thiểu 10tiếng/ngày. Có những nơi họ làm việc tới 12 tiếng/ngày, chẳng hạn như trong trường đại học, siêu thị... chưa tính thêm thời gian thời gian từ nhà đến cơ quan. Thật dễ dàng tính xem họ có bao nhiêu thời gian cho nghỉ ngơi và giải tri'' trong tuần. Có thể nói là gần như không có. Có chăng chỉ cuối tuần mà thôi.
    Ở châu Âu hai nga`y cuối tuần là hai nga`y yên tĩnh, ca''c cửa hàng hầu như đóng cửa hoặc mở trong thời gian ngắn. Còn ở Nhật, như ngày thường, các siêu thị, quán ăn vẫn mở cửa tới 21.00. Lưu ý rằng cửa ha`ng ở Nhật mở cửa muộn va` đóng cửa muộn. Điều này thuận tiệ.n cho mọi người đi làm về muộn có thể mua ba''n. Bạn có thể tìm thấy siêu thị khắp nơi, rất gần nơi bạn ở. Thật là tiện lợi cho những kẻ la`m biếng như tui.
    Bên cạnh hệ thống cửa hàng đông đảo như vậy, số lượng ma''y ba''n đồ ăn, đồ uống tự động cũng nhiều , rất nhiều nếu so với các nơi tôi đã qua, đã sống. Co'' vẻ như cứ ca''ch 200m là co'' 01 ma''y ba''n đồ tự động. Chắc để phục vụ người Nhật bận rộn vi` công việc quá chăng. Có 01 điều cực kỳ thu'' vị la` so với giá cả trong siêu thị, giá bán ở ma''y tự động chỉ đắt hơn chừng 20% (so với châu Âu, ít ra 100%). Ngay trong khu nhà tui sống, cũng có 02 máy tự động phục vụ khoảng 80 người. Thật tiện lợi cho nhữngngười... "sống để làm việc"
    Nhật Bản: Cái sự ăn uống
    "Muốn ti`m hiểu về văn hóa của 01 dân tộc, 01 đất nước, hãy xem họ ăn gi` va` uống gi`". Kinh nghiệm này được dân du lịch balô tổng kết từ lâu. Người Nhật ăn đồ hải sản rất nhiều với cá, tôm, mực. Cách chế biến mo''n ăn vô cùng phong phu''. Cách chế biến điển hi`nh co'' lẽ là... ăn sống ) Co'' rất nhiều hi`nh thức của cái sự ăn hải sản sống na`y. Từ 100% đến 50%. Quý nhau đãi nhau mo''n ca'' sống, chẳng có gi` ngoài ca'' và chút rau gia vị cay nồng. Trong các bữa tiệc co'' nhiều món hải sản được la`m "tái" đi bởi ca''c gia vị riêng. Ít ra 10% bữa ăn tối của tôi được chuẩn bị với 01 món có đồ hải sản sống. Tôi la` kẻ duy nhất luôn bị đầu bếp thắc mắc là "vì sao không ăn mo''n ngon va` bổ thế?". Thật kho'' giải thi''ch, chỉ co`n biết no''i dối là bị dị ứng với hải sản sống Vậy thi`, nếu bạn muốn giảm cholesteron trong ma''u, hãy ăn đồ ăn Nhật nha.
    Ai cũng nói rằng ăn hải sản sống có chút rượu sake thi` thật tuyệt. Người Nhật uống sake và tra` trong các bữa ăn. Số lượng chủng loại sake và tra` rất phong phu'', thú thực tui không thể nào phân biệt được loại sake nào khác lọai sake na`o. Chỉ thấy rằng sake co'' 02 ca''ch uống: no''ng va` lạnh. Sau 1 bữa ăn no, hãy uống 1 che''n sake no''ng, bạn sẽ thấy dễ chịu ngay. Tui cũng nhậ.n thấy rằng người Nhật cũng du nhập nhiều mo''n ăn, đồ uống của nước ngoa`i. Hamburger, thịt nguội, salad kiểu châu Âu, đồ uống kiểu châu Âu, Mỹ. Nhưng du` sao họ đã thay đổi đi chu''t để thấy "ne''t Nhật" trong những thứ đó.
    "Nét Nhật" ở đây la` gi`: xin thưa rằng, đó la` ca''i đẹp của sự cầu kỳ ) Tui nghĩ rằng, 01 mo''n ăn, 01 đồ uống không đẹp thi` không thể coi la` của Nhật. Từ mo''n ăn đơn giản ha`ng nga`y trong canteen tui đều thấy họ chu'' y'' tới sự trang tri'' món ăn. Uống thi` chọn cốc riêng và phải đẹp. Ba''t đĩa cốc che''n đa phần nhỏ và đẹp. Đi ăn ở Nhật Bản, bạn có lẽ sẽ gọi đến tổng số 10 bát đĩa che''n cho 01 bữa ăn no đấy.
    No''i chung, muốn no bụng va` no mắt, hãy đến qua''n Nhật. Ngay cả Mc Donald ở đây cũng kha''c ở bất kỳ đâu trên thế giới. Người Mỹ hẳn sẽ pha'' lên cười khi thấy 01 suất Mc Donald ở đây chỉ bằng 40% ở Mỹ hay 50% ở châu Âu. Mỗi thứ một chu''t, chu''t khoai tay chiên, ca''i ba''nh kẹp thịt, cốc nước nhưng gia'' ba''n bằng ở Mỹ. Mặc dù bạn có thể ăn mi` trong ba''t đựng rất to. Nhưng, 99% có thể kết luận rằng, ca''i sự ăn uống ở Nhật la` "mỗi thứ một ti'', đẹp va` sạch sẽ".
  8. B.Fut

    B.Fut Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/01/2002
    Bài viết:
    157
    Đã được thích:
    0
    Nhật Bản: ca''''i sự... vệ sinh thân thể
    Như tính toán sơ sơ ở trên, người Nhật chỉ co'''' tối đa 12 tiếng/nga`y cho ca''''c hoạt động ca'''' nhân Vấn đề "input" đã kể bạn nghe, co`n "output" và "surface" thi` sao ??
    Châu Âu la` nơi được đánh gia'''' là "high quality of life" nhưng về ca''''c dịch vụ công cộng tế nhị như... toilet thi` châu Âu đáng xấu hổ so với Mỹ. Ở châu Âu, bạn phải mất tiền mới có thể kiếm ra toilet tạm du`ng được còn thậm chi'''' kiếm rất kho''''. Ở Mỹ, i''''t ra toilet công cộng không thu tiền và tương đối sạch. Co'''' điều ở My~, buổi tối i''''t ai da''''m đi va`o những
    nơi đo'''' vi` tỷ lệ tội phạm kha'''' cao. Sang Nhật, toilet công cộng rất sạch sẽ, miễn phi'''' va` an toa`n 24/24, co'''' ở khắp nơi. Phải chăng để phục vụ những nguoi "sống để làm việc" Không biết ca''''c anh em kha''''c thấy sao chứ tui thấy nước Nhật kết hợp cả truyền thống va` hiện đại trong mọi chuyện , kể cả trong... ca''''i vụ toilet na`y. Luôn co'''' cả "xi'''' xổm" va`"xi'''' bệt" ở mọi toilet để phục vụ "gu" của những người kha''''c nhau .Co'''' 01 điểm tui thấy Nhật hơn hẳn châu Âu là... ca''''c trang thiết bị trong toilet rất... to (i''''t ra bên phía các quý ông, tui chỉ biết vậy:)) Thật la` sảng khoa''''i khi bạn không cần phải "chỉnh thước ngắm" như ở bên châu Âu, nơi mà việc "phun nước" không ra ngoài đôi khi làm người ta phải tập trung tư tưởng vì nơi hứng qua'''' nhỏ Túm lại, vấn đề "output" thì tui xin bầu Japan là...Nr.1
    Nói về chuyện "surface" tức la` ca''''i mo''''n ...tắm Thật la` thu'''' vị, rất rất thu'''' vị Ngoại trừ bạn có nhà tắm riêng theo y'''' bạn, khỏi nói. Trong nhà tui ở, 01 dạng ky'''' túc xá cao cấp, nha` tắm chung cho cả khu. Ca''''i sự tắm ta''''p ở Nhật cũng kết hợp cả truyền thống va` hiện đại. Hiện đại ở đây la` co'''' ca''''c phòng tắm riêng dạng shower cho mỗi ca'''' nhân. Tắm truyền thống kiểu Nhật thì rất dài dòng.
    Bạn hãy hình dung trong một không gian khoảng 35m2, có 01 cái bồn tắm to khoảng 8m2 chứa nước no''''ng, no''''ng lắm ấy. Xung quanh tường của căn pho`ng na`y co'''' gắn ca''''c vo`i hoa sen, gắn thấp, cách mặt đất khoảng 80-100cm thôi. Đó là nơi bạn... tắm, và bạn phải tắm ngồi:)) Mời bạn ngồi trên 01 cái ghế cao cỡ... 20cm. Vặn vòi hoa sen, tha hồ xả nước, kỳ cọ với điều kiện không được để nước bẩn bắn vào bồn tắm. HAHAHAA, nếu trí tưởng tượng của bạn phong phú, hãy hình dung ra cảnh 10-12 thằng đa`n ông to be''''o tru`ng trục ngồi ky` cọ tắm ta''''p. Thực sự ngộ nghĩnh, tôi đã cười qua'''' trời luôn:)) Sau ca''''i ma`n tắm ta''''p ca'''' nhân, ai thi''''ch ngâm người có thể nhảy vào bồn nước. Lu''''c na`y bạn co'''' thể thư giãn hay nói chuyện với người bên cạnh.
    Thú thật, tui chưa tham gia vụ tắm ngồi lần na`o va` cũng chưa ngâm bồn cu`ng ai. Ly'''' do la` không thể tắm ngồi như vậy vi` buồn cười qua'''' va` không chịu được nước no''''ng tới ít ra 40độ. Với nhiệt độ đấy thi` bọn trẻ nhỏ no'''' chết hết mất. Chả chơi, đế quốc La Mã bị hủy diệt cũng một phần do ca''''c nha` tắm kiểu này
    Nhật Bản trong giấc ngủ và ca''''c tho''''i quen... "xấu
    Tôi không nghĩ la` đa số người Nhật có giấc ngư yên bi`nh va` sâu bởi vi` họ qua'''' bận rộn và lo toan công việc. Lý do khác là ở Nhật rất ồn vi` xe cộ chạy gần như cả ngày. Nhà cửa ở Nhật có nhiều nơi xây rất gần đường xe chạy, đường ta`u (trong đó co'''' nơi tui ở). Rất kho'''' co'''' 01 giấc ngủ ngon...Về cái vụ giường chiếu thì tui không chắc chắn ra sao. Có vẻ như không được rộng rãi như những nơi tui đã qua mặc du` người Nhật hiện nay to cao chẳng ke''''m ai.
    Thói quen ... "xấu" là gì ??? Theo tôi, đó là những cái người khác nghĩ là ... "xấu". Chẳng hạn như ở châu Âu, bạn có thể vừa đi trên phố đông người vừa ăn bánh mì, kem. Nhưng ở Nhật, việc đó không phổ biến và hình như bị coi là... mất lịch sự.
    Vậy người Nhật có thói quen xấu không ??? Có và co'''' kha'''' nhiều. Xin đơn cử về cái vụ ăn uống. Người Nhật rất khoa''''i pha''''t ra tiếng động khi ăn. Nếu bạn ngồi ăn mi` hay xúp với khoảng 10 người Nhật, tai bạn có thể sẽ bị... điếc (kidding) "xụppp, xọappp" là hai âm thanh tui nghe hàng ngày trong bữa trưa. Nhai há miệng cũng là thói quen xấu của người Nhật. Việc phát ra tiếng động khi ăn hình như để thể hiện rằng món ăn đó rất ngon. Nhưng xem ra ca''''c tho''''i quen na`y nam giới thể hiện nhiều hơn. Các cô gái xinh đẹp ở Lab. tui khi ăn uống trông rất duyên dáng. Nhi`n ca''''c cô ấy bưng bát xúp lên húp nhẹ nhàng từ tốn, trông... rất thích các bác ạ
    Một thói quen khác là việc "lê dép". Ở Nhật, rất nhiều nơi bạn phải bỏ giày và mang dép. Người Nhật lê dép loẹt quẹt, tạo ra âm thanh hỗn độn ở nhiều nơi (ngay trong Lab. tui cũng vậy). Đó cũng la` việc thể hiện rằng "Nhật Bản: ốc đảo của sự ồn ào"
    Phần 3: Đôi điều về người Nhật
    Ban đầu tui định viết tương đối chi tiết về người Nhật, về những cái hay cũng như cái dở của họ, về tính tình, sở thi''''ch vv... Tuy nhiên, xe''''t ra thi` những điều đo'''' theo đa''''nh gia'''' chủ quan của ca'''' nhân tui nên e rằng không chi''''nh xa''''c. Do vậy tui đã quyết định sẽ viết theo theo sự kiện va` những họat động diễn ra xung quanh để co'''' ca''''ch nhi`n cụ thể hơn. Bạn na`o muốn ti`m hiểu chi tiết hơn về người Nhật thi` theo tui bạn nên ti`m quyển "Người Nhật xấu xí''''" hoặc đại loại như vậy ma` đọc. Tui cũng chưa co'''' đọc quyển đo'''' nhưng thấy bảo la` đã co'''' rồi do 01 ta''''c giả người Nhật học theo ông Ba'''' Dương (tác giả loạt bài viế''''t về người Trung Quốc) ma` viết ra.
    Nói về khuôn mặt thi` kho'''' phân bịệt người Nhật với người châu Á khác, nói chung chúng ta kha'''' giống nhau. Người Nhật nga`y nay khá ư là cao to. Thế hệ "Nhật lùn" chỉ còn đu''''ng với những ông ba` gia` ma` thôi. Tuy nhiên, nếu bạn co'''' chiều cao khiêm tốn cỡ thiếu 0,5cm đủ 1.60m thì qua đây bạn vẫn thấy chấp nhận được vi` ... ca''''c cô ga''''i Nhật cũng nhiều người nhỏ nhắn chứ không to cao vật vã như ca''''c chị em Âu Mỹ... Theo tổng kết của dân du học sinh rỗi việc thi` muốn nhận ra cô ga''''i na`o la` người Nhật hay không, bạn đừng nhi`n mặt họ mà hãy nhìn .... chân.
    Nói chung, ''''Phi chân cong bất thành gái Nhật'''' Có lẽ truyền thống ngồi quắp chân hàng ngàn năm đã la`m cho ca''''c cô ga''''i Nhật thừa hưởng dáng chân hơi bị cong, đặc biệt la` xương đầu gối kha'''' to. Nói chung, nhi`n da''''ng đi hơi bị không đẹp, nhất la` chả hiểu sao nhiều cô chân đã cong lại còn to nữa. Nhưng thấy bảo chân cong thế... "là tốt", tui không rõ lắm

    Lòng vòng lại quá khứ một chút, những người Nhật đầu tiên tui gặp là các kỹ sư xây dựng làm ở một công ty của Nhật tại Hà nội. Lu''''c đó chỉ biế là tụi này sang Vietnam sướng như tiên, tiền tiêu thỏai ma''''i, làm việc nhẹ nhàng. Tui chỉ nhớ nhất chi tiết các chú Nhật này khá ư là cục ti''''nh, có thể quát các nhân viên Vietnam kha''''c dưới quyền rất nặng nề. Tuy nhiên khi xét kỹ ra thi` phần nhiều cũng do các chú nha` ta làm ăn cẩu thả, vô trách nhiệm. Ấn tượng lúc đó của tôi về người Nhật la` tra''''ch nhiệm cao. Quả thật, trách nhiệm cao la` ca'''' ti''''nh cực ky` quy'''' ba''''u của hầu hết mọi người Nhật mà nhiều dân tộc kha''''c trong đó có Vietnam co'''' rất ít. Khi bạn làm việc với người Nhật bạn có thể yên tâm về công việc họ đảm nhận. Đôi khi ti''''nh tra''''ch nhiệm của họ có thể la`m bạn cảm động rớt nước mắt vi` thấy họ có vẻ tốt với mi`nh qua''''. Tui co'''' kinh nghiệm về điều na`y.
    Khi ông giáo sư phụ tra''''ch giao cho 01 chu'''' sinh viên Nhật lo cho tui công việc tui sắp cần. Rõ ràng la` tui đã bảo chu'''' ta là: "Hiện giờ tui chưa cần điều đó, khi na`o cần tui sẽ bảo chu'''' nha". Vậy ma` anh chàng này cứ không chịu... tin. Chu'''' ta cứ hỏi bao giờ tui cần, cứ bảo chu'''' ấy đừng ngại vv... Hmmmm, hơi cáu rùi đây vì cứ phải nói nhiều quá tui bèn giải thi''''ch lại và bảo la`: "chú đừng có lo, khi na`o cần tui bảo, tui không quên
    đâu". Chú ta thấy thế mới giải thích là tại vi` đó là việc chú phải làm vv...
    Sự trách nhiệm còn thể hiện qua sự đúng giờ trong các cuộc hẹn gặp. Nói chung người Nhật hẹn giờ nào thì sẽ đến rất chi''''nh xa''''c vào giờ đó. Nhiều người Vietnam ta qua Nhật kha'''' lâu vẫn chưa bỏ được tho''''i quen giờ cao su nên cũng co'''' nhiều phen xấu hổ.
    Người Nhật rất coi trọng ti''''nh kỷ luật, sự lễ nghi, kiểu ca''''ch. Như đã viết ở phần trước, xã hội Nhật là xã hội đẳng cấp. Đó la` truyền thống từ xa xưa, từ thời của ca''''c lãnh chúa va` samurai. Quan sa''''t xung quanh bạn sẽ thấy điều rõ ràng la` ở bất ky` đâu, cứ co'''' một nho''''m va`i người la`m chung công việc gi` thi` luôn co'''' 01 người lãnh đạo chi''''nh va` mọi người kha''''c la`m theo răm rắp theo sự chỉ đạo của người đó. Mọi hoạt động ngoa`i ca''''c hoa.t động thông thường đều phải ba''''o ca''''o, xin y'''' kiến. Đành rằng ở đâu ma` chả có người lãnh đạo nhưng tui không hề thấy ở đâu thể hiện sự tuân phục gần như tuyệt đối như ở Nhật. Dân châu Âu ti''''nh tra''''ch nhiệm công việc rất cao nhưng không hề co'''' ti''''nh kỷ luật răm rắp như ở đây. Với người châu Á, xem ra sự phục tùng tưyệt đối mới mang đến thành công được, ví dụ như Singapore hay Nam Hàn vậy.
    Sự lễ nghi và kiểu ca''''ch sẽ làm bạn thấy mệt mỏi nếu như bạn đã quen với sự tự do Người Nhật có rất nhiều thứ quy tắc lễ nghi phân biệt theo đẳng cấp. Cái thể hiện rõ nhất la` ma`n cha`o hỏi, gặp nhau, hay chia tay. Bạn sẽ có thể bất ngờ khi thấy khi hai người chia tay, 01 nguoi cứ cúi rạp người xuống và lẩm bẩm câu gi` đó đến khi người kia di xa rồi mới thôi. Đó la` do sự kha''''c nhau về vị trí hoặc tuổi ta''''c đó bạn ạ. Cúi gập người cha`o la` truyền thống của Nhật, tui thấy bảo la` cũng có phân biệt theo tôn ti trật tự cả đấy chứ, không đơn giản la` động ta''''c cu''''i người đâu. Nói chung, bạn gặp người Nhật nên học theo truyền thống của họ la` gập lưng chào. Tui thấy làm thế thú vị hơn là bắt tay họ vì no''''i thực la` người Nhật không biết bắt tay vi` ... họ không co'''' mấy cơ hội thực ha`nh. Bắt tay người Nhật rất chán, nó mềm xèo, như là đưa tay ra cho mình nắm vậy. Bạn đừng đánh giá cá tính của họ qua bắt tay nhe'''', vi` đo'''' chẳng qua la` do họ bị ca''''i mo''''n gập lưng cha`o truyền thống la`m họ không có cơ hội bắt tay nhau thôi.
    Trong mọi hành động, người Nhật luôn chú ý đến sự kiểu ca''''ch, quy tắc. Đưa hay nhận ca''''i gi` cũng bằng hai tay nhé bạn, cho du` bạn đi mua ha`ng thi` khi trả tiền bạn cũng nên trân trọng đưa hai tay ra nha''''. No''''i chung co'''' những ha`nh động đơn giản ở nơi kha''''c nhưng khi thực hiện ở Nhật, bạn chu'''' y'''' một chu''''t bạn sẽ thấy kha''''c. Một vi'''' dụ đơn giản la` tại nơi la`m việc, khi một người ra về trước, anh hay cô ta sẽ nói là "xin phép các bạn tôi đi về trước" chứ chẳng có no''''i đơn giản la` tạm biệt hay gi` đâu.
    Nói chung, người Nhật la` một trong i''''t ca''''c dân tộc co`n giữ chữ "Lễ" một ca''''ch qua'''' mức trong mọi ha`nh động. Tui mất bao nhiêu thời gian để tập cho các chú sinh viên sự thoải ma''''i trong cha`o hỏi. Trước kia cứ gặp tui la` họ cu''''i cha`o, be''''t ra thi` cũng cúi đầu rất thấp, mặt mũi nghiêm trang. Nay thi` họ đã hơi quên điều đó, gặp tui la` co'''' thể giơ tay vẫy, cười toe toe''''t va` ói "hello". Được như vậy gian nan lắm, mất thời gian lắm đấy. Nói chung với người ham vui va` thoải ma''''i thi` lề nghi quá mức sẽ gây sự mệt mỏi nhất định. Nhưng dù sao, khi bạn sang Nhật, bạn nên theo truyền thống của họ, như các cụ đã dạy "đáo giang tùy khúc..." mà. Tất nhiên, nếu bạn dần mất đi bản sắc của mi`nh thi` lu''''c đo'''' bạn bị... Nhật ho''''a mất rồi.
    Người Nhật no''''i chung la` co'''' ti''''nh rụt re` va` ngường sao đo''''. Khi giới thiệu 01 người kha''''ch mới với một nho''''m người Nhật, sẽ dễ nhận ra sự rụt re` của họ... Có nhiều chuyện về ca'''' ti''''nh na`y của dân Nhật,co'''' thể lấy vi'''' dụ qua ca''''i sự tỏ ti`nh Dám cá với bạn là nếu bạn đột ngột nói "i love you" với 01 chàng hay nàng Nhật thi` việc họ choáng váng đứng không vững sẽ rất dễ xảy ra đấy Người Nhật không xa`i ca''''i mo''''n "búa tạ" như vậy. Chuyện kể la` người Nhật rất sợ động từ "love" vi` khi đó sẽ co'''' nghĩa la` ai đo'''' muốn rước họ về nha`, cưới xin sinh con, v.v...

    Được B.Fut sửa chữa / chuyển vào 10:47 ngày 27/07/2004
  9. B.Fut

    B.Fut Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/01/2002
    Bài viết:
    157
    Đã được thích:
    0
    Nhật Bản: ca''''i sự... vệ sinh thân thể
    Như tính toán sơ sơ ở trên, người Nhật chỉ co'''' tối đa 12 tiếng/nga`y cho ca''''c hoạt động ca'''' nhân Vấn đề "input" đã kể bạn nghe, co`n "output" và "surface" thi` sao ??
    Châu Âu la` nơi được đánh gia'''' là "high quality of life" nhưng về ca''''c dịch vụ công cộng tế nhị như... toilet thi` châu Âu đáng xấu hổ so với Mỹ. Ở châu Âu, bạn phải mất tiền mới có thể kiếm ra toilet tạm du`ng được còn thậm chi'''' kiếm rất kho''''. Ở Mỹ, i''''t ra toilet công cộng không thu tiền và tương đối sạch. Co'''' điều ở My~, buổi tối i''''t ai da''''m đi va`o những
    nơi đo'''' vi` tỷ lệ tội phạm kha'''' cao. Sang Nhật, toilet công cộng rất sạch sẽ, miễn phi'''' va` an toa`n 24/24, co'''' ở khắp nơi. Phải chăng để phục vụ những nguoi "sống để làm việc" Không biết ca''''c anh em kha''''c thấy sao chứ tui thấy nước Nhật kết hợp cả truyền thống va` hiện đại trong mọi chuyện , kể cả trong... ca''''i vụ toilet na`y. Luôn co'''' cả "xi'''' xổm" va`"xi'''' bệt" ở mọi toilet để phục vụ "gu" của những người kha''''c nhau .Co'''' 01 điểm tui thấy Nhật hơn hẳn châu Âu là... ca''''c trang thiết bị trong toilet rất... to (i''''t ra bên phía các quý ông, tui chỉ biết vậy:)) Thật la` sảng khoa''''i khi bạn không cần phải "chỉnh thước ngắm" như ở bên châu Âu, nơi mà việc "phun nước" không ra ngoài đôi khi làm người ta phải tập trung tư tưởng vì nơi hứng qua'''' nhỏ Túm lại, vấn đề "output" thì tui xin bầu Japan là...Nr.1
    Nói về chuyện "surface" tức la` ca''''i mo''''n ...tắm Thật la` thu'''' vị, rất rất thu'''' vị Ngoại trừ bạn có nhà tắm riêng theo y'''' bạn, khỏi nói. Trong nhà tui ở, 01 dạng ky'''' túc xá cao cấp, nha` tắm chung cho cả khu. Ca''''i sự tắm ta''''p ở Nhật cũng kết hợp cả truyền thống va` hiện đại. Hiện đại ở đây la` co'''' ca''''c phòng tắm riêng dạng shower cho mỗi ca'''' nhân. Tắm truyền thống kiểu Nhật thì rất dài dòng.
    Bạn hãy hình dung trong một không gian khoảng 35m2, có 01 cái bồn tắm to khoảng 8m2 chứa nước no''''ng, no''''ng lắm ấy. Xung quanh tường của căn pho`ng na`y co'''' gắn ca''''c vo`i hoa sen, gắn thấp, cách mặt đất khoảng 80-100cm thôi. Đó là nơi bạn... tắm, và bạn phải tắm ngồi:)) Mời bạn ngồi trên 01 cái ghế cao cỡ... 20cm. Vặn vòi hoa sen, tha hồ xả nước, kỳ cọ với điều kiện không được để nước bẩn bắn vào bồn tắm. HAHAHAA, nếu trí tưởng tượng của bạn phong phú, hãy hình dung ra cảnh 10-12 thằng đa`n ông to be''''o tru`ng trục ngồi ky` cọ tắm ta''''p. Thực sự ngộ nghĩnh, tôi đã cười qua'''' trời luôn:)) Sau ca''''i ma`n tắm ta''''p ca'''' nhân, ai thi''''ch ngâm người có thể nhảy vào bồn nước. Lu''''c na`y bạn co'''' thể thư giãn hay nói chuyện với người bên cạnh.
    Thú thật, tui chưa tham gia vụ tắm ngồi lần na`o va` cũng chưa ngâm bồn cu`ng ai. Ly'''' do la` không thể tắm ngồi như vậy vi` buồn cười qua'''' va` không chịu được nước no''''ng tới ít ra 40độ. Với nhiệt độ đấy thi` bọn trẻ nhỏ no'''' chết hết mất. Chả chơi, đế quốc La Mã bị hủy diệt cũng một phần do ca''''c nha` tắm kiểu này
    Nhật Bản trong giấc ngủ và ca''''c tho''''i quen... "xấu
    Tôi không nghĩ la` đa số người Nhật có giấc ngư yên bi`nh va` sâu bởi vi` họ qua'''' bận rộn và lo toan công việc. Lý do khác là ở Nhật rất ồn vi` xe cộ chạy gần như cả ngày. Nhà cửa ở Nhật có nhiều nơi xây rất gần đường xe chạy, đường ta`u (trong đó co'''' nơi tui ở). Rất kho'''' co'''' 01 giấc ngủ ngon...Về cái vụ giường chiếu thì tui không chắc chắn ra sao. Có vẻ như không được rộng rãi như những nơi tui đã qua mặc du` người Nhật hiện nay to cao chẳng ke''''m ai.
    Thói quen ... "xấu" là gì ??? Theo tôi, đó là những cái người khác nghĩ là ... "xấu". Chẳng hạn như ở châu Âu, bạn có thể vừa đi trên phố đông người vừa ăn bánh mì, kem. Nhưng ở Nhật, việc đó không phổ biến và hình như bị coi là... mất lịch sự.
    Vậy người Nhật có thói quen xấu không ??? Có và co'''' kha'''' nhiều. Xin đơn cử về cái vụ ăn uống. Người Nhật rất khoa''''i pha''''t ra tiếng động khi ăn. Nếu bạn ngồi ăn mi` hay xúp với khoảng 10 người Nhật, tai bạn có thể sẽ bị... điếc (kidding) "xụppp, xọappp" là hai âm thanh tui nghe hàng ngày trong bữa trưa. Nhai há miệng cũng là thói quen xấu của người Nhật. Việc phát ra tiếng động khi ăn hình như để thể hiện rằng món ăn đó rất ngon. Nhưng xem ra ca''''c tho''''i quen na`y nam giới thể hiện nhiều hơn. Các cô gái xinh đẹp ở Lab. tui khi ăn uống trông rất duyên dáng. Nhi`n ca''''c cô ấy bưng bát xúp lên húp nhẹ nhàng từ tốn, trông... rất thích các bác ạ
    Một thói quen khác là việc "lê dép". Ở Nhật, rất nhiều nơi bạn phải bỏ giày và mang dép. Người Nhật lê dép loẹt quẹt, tạo ra âm thanh hỗn độn ở nhiều nơi (ngay trong Lab. tui cũng vậy). Đó cũng la` việc thể hiện rằng "Nhật Bản: ốc đảo của sự ồn ào"
    Phần 3: Đôi điều về người Nhật
    Ban đầu tui định viết tương đối chi tiết về người Nhật, về những cái hay cũng như cái dở của họ, về tính tình, sở thi''''ch vv... Tuy nhiên, xe''''t ra thi` những điều đo'''' theo đa''''nh gia'''' chủ quan của ca'''' nhân tui nên e rằng không chi''''nh xa''''c. Do vậy tui đã quyết định sẽ viết theo theo sự kiện va` những họat động diễn ra xung quanh để co'''' ca''''ch nhi`n cụ thể hơn. Bạn na`o muốn ti`m hiểu chi tiết hơn về người Nhật thi` theo tui bạn nên ti`m quyển "Người Nhật xấu xí''''" hoặc đại loại như vậy ma` đọc. Tui cũng chưa co'''' đọc quyển đo'''' nhưng thấy bảo la` đã co'''' rồi do 01 ta''''c giả người Nhật học theo ông Ba'''' Dương (tác giả loạt bài viế''''t về người Trung Quốc) ma` viết ra.
    Nói về khuôn mặt thi` kho'''' phân bịệt người Nhật với người châu Á khác, nói chung chúng ta kha'''' giống nhau. Người Nhật nga`y nay khá ư là cao to. Thế hệ "Nhật lùn" chỉ còn đu''''ng với những ông ba` gia` ma` thôi. Tuy nhiên, nếu bạn co'''' chiều cao khiêm tốn cỡ thiếu 0,5cm đủ 1.60m thì qua đây bạn vẫn thấy chấp nhận được vi` ... ca''''c cô ga''''i Nhật cũng nhiều người nhỏ nhắn chứ không to cao vật vã như ca''''c chị em Âu Mỹ... Theo tổng kết của dân du học sinh rỗi việc thi` muốn nhận ra cô ga''''i na`o la` người Nhật hay không, bạn đừng nhi`n mặt họ mà hãy nhìn .... chân.
    Nói chung, ''''Phi chân cong bất thành gái Nhật'''' Có lẽ truyền thống ngồi quắp chân hàng ngàn năm đã la`m cho ca''''c cô ga''''i Nhật thừa hưởng dáng chân hơi bị cong, đặc biệt la` xương đầu gối kha'''' to. Nói chung, nhi`n da''''ng đi hơi bị không đẹp, nhất la` chả hiểu sao nhiều cô chân đã cong lại còn to nữa. Nhưng thấy bảo chân cong thế... "là tốt", tui không rõ lắm

    Lòng vòng lại quá khứ một chút, những người Nhật đầu tiên tui gặp là các kỹ sư xây dựng làm ở một công ty của Nhật tại Hà nội. Lu''''c đó chỉ biế là tụi này sang Vietnam sướng như tiên, tiền tiêu thỏai ma''''i, làm việc nhẹ nhàng. Tui chỉ nhớ nhất chi tiết các chú Nhật này khá ư là cục ti''''nh, có thể quát các nhân viên Vietnam kha''''c dưới quyền rất nặng nề. Tuy nhiên khi xét kỹ ra thi` phần nhiều cũng do các chú nha` ta làm ăn cẩu thả, vô trách nhiệm. Ấn tượng lúc đó của tôi về người Nhật la` tra''''ch nhiệm cao. Quả thật, trách nhiệm cao la` ca'''' ti''''nh cực ky` quy'''' ba''''u của hầu hết mọi người Nhật mà nhiều dân tộc kha''''c trong đó có Vietnam co'''' rất ít. Khi bạn làm việc với người Nhật bạn có thể yên tâm về công việc họ đảm nhận. Đôi khi ti''''nh tra''''ch nhiệm của họ có thể la`m bạn cảm động rớt nước mắt vi` thấy họ có vẻ tốt với mi`nh qua''''. Tui co'''' kinh nghiệm về điều na`y.
    Khi ông giáo sư phụ tra''''ch giao cho 01 chu'''' sinh viên Nhật lo cho tui công việc tui sắp cần. Rõ ràng la` tui đã bảo chu'''' ta là: "Hiện giờ tui chưa cần điều đó, khi na`o cần tui sẽ bảo chu'''' nha". Vậy ma` anh chàng này cứ không chịu... tin. Chu'''' ta cứ hỏi bao giờ tui cần, cứ bảo chu'''' ấy đừng ngại vv... Hmmmm, hơi cáu rùi đây vì cứ phải nói nhiều quá tui bèn giải thi''''ch lại và bảo la`: "chú đừng có lo, khi na`o cần tui bảo, tui không quên
    đâu". Chú ta thấy thế mới giải thích là tại vi` đó là việc chú phải làm vv...
    Sự trách nhiệm còn thể hiện qua sự đúng giờ trong các cuộc hẹn gặp. Nói chung người Nhật hẹn giờ nào thì sẽ đến rất chi''''nh xa''''c vào giờ đó. Nhiều người Vietnam ta qua Nhật kha'''' lâu vẫn chưa bỏ được tho''''i quen giờ cao su nên cũng co'''' nhiều phen xấu hổ.
    Người Nhật rất coi trọng ti''''nh kỷ luật, sự lễ nghi, kiểu ca''''ch. Như đã viết ở phần trước, xã hội Nhật là xã hội đẳng cấp. Đó la` truyền thống từ xa xưa, từ thời của ca''''c lãnh chúa va` samurai. Quan sa''''t xung quanh bạn sẽ thấy điều rõ ràng la` ở bất ky` đâu, cứ co'''' một nho''''m va`i người la`m chung công việc gi` thi` luôn co'''' 01 người lãnh đạo chi''''nh va` mọi người kha''''c la`m theo răm rắp theo sự chỉ đạo của người đó. Mọi hoạt động ngoa`i ca''''c hoa.t động thông thường đều phải ba''''o ca''''o, xin y'''' kiến. Đành rằng ở đâu ma` chả có người lãnh đạo nhưng tui không hề thấy ở đâu thể hiện sự tuân phục gần như tuyệt đối như ở Nhật. Dân châu Âu ti''''nh tra''''ch nhiệm công việc rất cao nhưng không hề co'''' ti''''nh kỷ luật răm rắp như ở đây. Với người châu Á, xem ra sự phục tùng tưyệt đối mới mang đến thành công được, ví dụ như Singapore hay Nam Hàn vậy.
    Sự lễ nghi và kiểu ca''''ch sẽ làm bạn thấy mệt mỏi nếu như bạn đã quen với sự tự do Người Nhật có rất nhiều thứ quy tắc lễ nghi phân biệt theo đẳng cấp. Cái thể hiện rõ nhất la` ma`n cha`o hỏi, gặp nhau, hay chia tay. Bạn sẽ có thể bất ngờ khi thấy khi hai người chia tay, 01 nguoi cứ cúi rạp người xuống và lẩm bẩm câu gi` đó đến khi người kia di xa rồi mới thôi. Đó la` do sự kha''''c nhau về vị trí hoặc tuổi ta''''c đó bạn ạ. Cúi gập người cha`o la` truyền thống của Nhật, tui thấy bảo la` cũng có phân biệt theo tôn ti trật tự cả đấy chứ, không đơn giản la` động ta''''c cu''''i người đâu. Nói chung, bạn gặp người Nhật nên học theo truyền thống của họ la` gập lưng chào. Tui thấy làm thế thú vị hơn là bắt tay họ vì no''''i thực la` người Nhật không biết bắt tay vi` ... họ không co'''' mấy cơ hội thực ha`nh. Bắt tay người Nhật rất chán, nó mềm xèo, như là đưa tay ra cho mình nắm vậy. Bạn đừng đánh giá cá tính của họ qua bắt tay nhe'''', vi` đo'''' chẳng qua la` do họ bị ca''''i mo''''n gập lưng cha`o truyền thống la`m họ không có cơ hội bắt tay nhau thôi.
    Trong mọi hành động, người Nhật luôn chú ý đến sự kiểu ca''''ch, quy tắc. Đưa hay nhận ca''''i gi` cũng bằng hai tay nhé bạn, cho du` bạn đi mua ha`ng thi` khi trả tiền bạn cũng nên trân trọng đưa hai tay ra nha''''. No''''i chung co'''' những ha`nh động đơn giản ở nơi kha''''c nhưng khi thực hiện ở Nhật, bạn chu'''' y'''' một chu''''t bạn sẽ thấy kha''''c. Một vi'''' dụ đơn giản la` tại nơi la`m việc, khi một người ra về trước, anh hay cô ta sẽ nói là "xin phép các bạn tôi đi về trước" chứ chẳng có no''''i đơn giản la` tạm biệt hay gi` đâu.
    Nói chung, người Nhật la` một trong i''''t ca''''c dân tộc co`n giữ chữ "Lễ" một ca''''ch qua'''' mức trong mọi ha`nh động. Tui mất bao nhiêu thời gian để tập cho các chú sinh viên sự thoải ma''''i trong cha`o hỏi. Trước kia cứ gặp tui la` họ cu''''i cha`o, be''''t ra thi` cũng cúi đầu rất thấp, mặt mũi nghiêm trang. Nay thi` họ đã hơi quên điều đó, gặp tui la` co'''' thể giơ tay vẫy, cười toe toe''''t va` ói "hello". Được như vậy gian nan lắm, mất thời gian lắm đấy. Nói chung với người ham vui va` thoải ma''''i thi` lề nghi quá mức sẽ gây sự mệt mỏi nhất định. Nhưng dù sao, khi bạn sang Nhật, bạn nên theo truyền thống của họ, như các cụ đã dạy "đáo giang tùy khúc..." mà. Tất nhiên, nếu bạn dần mất đi bản sắc của mi`nh thi` lu''''c đo'''' bạn bị... Nhật ho''''a mất rồi.
    Người Nhật no''''i chung la` co'''' ti''''nh rụt re` va` ngường sao đo''''. Khi giới thiệu 01 người kha''''ch mới với một nho''''m người Nhật, sẽ dễ nhận ra sự rụt re` của họ... Có nhiều chuyện về ca'''' ti''''nh na`y của dân Nhật,co'''' thể lấy vi'''' dụ qua ca''''i sự tỏ ti`nh Dám cá với bạn là nếu bạn đột ngột nói "i love you" với 01 chàng hay nàng Nhật thi` việc họ choáng váng đứng không vững sẽ rất dễ xảy ra đấy Người Nhật không xa`i ca''''i mo''''n "búa tạ" như vậy. Chuyện kể la` người Nhật rất sợ động từ "love" vi` khi đó sẽ co'''' nghĩa la` ai đo'''' muốn rước họ về nha`, cưới xin sinh con, v.v...

    Được B.Fut sửa chữa / chuyển vào 10:47 ngày 27/07/2004
  10. B.Fut

    B.Fut Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/01/2002
    Bài viết:
    157
    Đã được thích:
    0
    Nghe nói là giới trẻ thi` thoải ma''i hơn nhưng tui đã hỏi đa''m sinh viên, họ vẫn no''i la` nhiều người vẫn không thi''ch ca''i mo''n "búa tạ" na`y. Vậy thi` họ tỏ ti`nh ra sao nhỉ ?
    Trong vụ na`y thi` ca''ch no''i gia''n tie^''p xem ra tốt hơn. Chẳng hạn như cha`ng co'' thể no''i với na`ng la` "anh muốn ăn món súp em nấu" Trong trường hợp na`y ca''c cô Nhật chắc sẽ hiểu y'' anh ta va` còn sẽ trả lời ra sao thi` tui chịu. Tui thì đoán là có lẽ các cô sẽ bảo là "em muốn xem anh thay bóng đèn" chăng??? Chưa có ai giúp tui trả lời câu đó cả Ca''c anh Nhật na`y ma` gặp ca''c cô Vietnam thi` chắc được ăn no... súp .

    Có cách gia''n tiếp khác chẳng hạn như "soba ni itte hoshii" nghĩa là "anh (em) muốn em ở bên cạnh anh" (cái này do tui học lỏm). Đấy nha'', bạn biết rồi có thể a''p dụng. Nhưng đừng co'' thay "soba" bằng "ue" nhé vi` "soba" nghĩa là bên cạnh còn "ue" nghĩa là ở trên Hi hi ha ha, tui sẽ không đảm bảo tác hại sẽ đến với bạn đâu.
    Nếu ai đó hỏi tui rằng người Nhật có tốt bụng va` co'' cởi mở với người nước ngoài không thi` có lẽ câu trả lời của tui la` co'' rất nhiều người Nhật tốt va` co'' rất rất nhiều người Nhật không cởi mở với người nước ngoài. Ca''i sự tốt bụng no'' thuộc về ca'' ti''nh tự nhiên nên trong trăm triệu dân Nhật thi` số người tốt sẽ nhiều lắm. Còn ca''i sự cởi mở theo tui no'' co'' ta''c động của xã hội nhiều. Bản thân người Nhật co`n không cởi mở với nhau nữa la` với người nước ngoài. Ca''i nha` tui ở toa`n dân Nhật, sót ra hai chú Indo và tui. Ca''c chu'' Nhật gặp nhau mặt lạnh te, chẳng thấy một nụ cười hay chào hỏi gi` cả. Tui chỉ thấy dân Nhật ai no''i chu''t chu''t tiếng Anh thi` xem ra mới cởi mở va` dễ gần. Dưng mà khổ, 95% dân Nhật co'' no''i tiếng Anh đâu. Nếu bạn vấp phải sự lạnh lùng của người Nhật thi` bạn đừng buồn, theo tui 01 xã hội đẳng cấp, lễ nghi va` kiểu ca''ch sẽ làm con người ta khe''p ki''n hơn. No''i chung, nơi đây nhiều người họ như vậy, hên xui tu`y bạn sẽ gặp được người tốt va` cởi mở thui. Ơ, ma` tui đã nói từ đầu rùi, bạn đang ở... ốc đảođấy ).
    Nói chung, theo đa''nh gia'' ca'' nhân tui thi` người Nhật có rất nhiều điều chu''ng ta phải học theo, đặc biệt về ti''nh tra''ch nhiệm va` kỷ luật. Người Việt chúng ta hiện nay thiếu hai thứ đó quá. Người Nhật có 01 ca''i hay la` họ rất giỏi Nhật ho''a ca''c thứ ngọai du nhập vào. Làm chu''ng tốt hơn hay phu` hợp hơn cho người Nhật. Có thể lấy vi'' dụ qua Mc Donald hoặc KFC no''i chung có hương vị Nhật ở trong đó. Bạn nếu đã xơi hai món này ở Mỹ hay châu Âu thi` thấy kha''c với ở đây lắm. Co'' 01 ca''i vi'' dụ vui vui về khu Chinatown ở đây. Thông thường cái sự ở dơ, nhếch nha''c la` đặc trưng của dân Tàu, được thể hiện ở ca''c khu Chinatown trên thế giới: bẩn, ồn ào và tối tăm. Tui có dịp đi qua vài khu Chinatown trên thế giới, đúng y chang vậy. Nhưng khu Chinatown ở Yokohama thì ... trời ạ, sạch... dã man. Bất ngờ, choáng... thôi thì đến như anh ba Tàu còn bị... Nhật hóa sạch sẽ như vậy nữa là cái thứ kha''c...
    Thật hay, cái ốc đảo này không chấp nhận những gì ngoại lai. Có thể nói, cái gì lọt vào đất Nhật sẽ phải biến đổi theo kiểu Nhật, thậm chí sẽ không còn bản sắc riêng nữa )

Chia sẻ trang này