1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Beijing story - Câu chuyện Bắc Kinh - Beijing Tongzhi

Chủ đề trong '1984 Hà Nội' bởi DinhYang, 28/06/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. DinhYang

    DinhYang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/03/2006
    Bài viết:
    383
    Đã được thích:
    0
    to be continue...
  2. Ciao.007

    Ciao.007 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/01/2003
    Bài viết:
    2.521
    Đã được thích:
    0
    đầu lâu quá đấy
  3. DinhYang

    DinhYang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/03/2006
    Bài viết:
    383
    Đã được thích:
    0
    Tôi đến trước khu nhà Tien Hua lúc năm giờ chiều, nhìn Lanyu rời khỏi đó cùng vài đồng nghiệp. Tôi không ra chào em. Tôi chỉ lái xe thẳng tới Tsing Huo. Tôi đỗ xe và đứng chờ em trước nhà, chỗ dành cho khách tới thăm đứng chờ. Tôi chờ một hồi lâu, cho đến khi trời tối hẳn, khoảng chín giờ tối. Tôi nhớ lại buổi tối tôi lo lắng chờ em ở Temporary Village.
    Cuối cùng thì em cũng về. Em đang định đi thì nhận ra tôi đang ở đó. Em dừng lại một chút.
    ?oHan-tung?? Em cất giọng.
    ?o?? Tôi nhìn em trong bóng tối.
    ?oAnh đến từ khi nào thế? Sao anh biết em ở đây?? Em hỏi.
    ?oAnh ở đây được một lúc rồi.? Tôi khẽ nói
    ?o?? Cả hai chúng tôi không biết nói gì.
    ?oAnh cần gì à?? Em lại là người mở miệng trước.
    ?oKhông có gì. Chỉ muốn đến gặp em thôi.? Những điều em nói làm tôi thấy lạnh lẽo, nhưng lại làm cho tôi bình tĩnh lại. Chúng tôi đứng đó ngượng ngùng. Rồi một người đàn ông bước ra khỏi của và Lanyu nhận thấy điều đó.
    ?oSao anh không vào trong và ngồi chơi một lát?? Em nói. Tôi không biêt là em thật lòng muốn vậy hay là chỉ vì phép lịch sự.
    Tôi theo em lên tầng ba. Em dừng lại ở căn hộ ở giữa trong số ba căn hộ và mở khoá. Đó là một căn hộ ba phòng nhỏ. Một chiếc bàn ăn đơn giản và vài chiếc ghế ở giữa căn phòng khách nhỏ. Một phòng ngủ đang đóng cửa. Căn phòng còn lại là một phòng ngủ đôi và hai cái bàn, giá sách và vài chiếc hòm.
    Căn phòng không rộng nhưng sạch sẽ. Vì đồ đạc đơn giản nên có một cảm giác nhẹ nhàng và lịch sự.
    ?oEm thuê chỗ này à?? Tôi hỏi.
    ?oVâng. Chỉ có một phòng khách và một phòng ngủ. Phòng ngủ kia của chủ nhà.?
    ?oMột phòng trống??
    ?Vâng. họ nói căn phòng đó cũng có thể thuê. Nhưng, chỗ này cũng đã tốt lắm rồi.?
    Chúng tôi ngồi trong phòng khách. Tôi nhìn em nhưng em tránh ánh mắt tôi.
    ?oAnh có uống nước không?? Em lại là người phá vỡ sự im lặng.
    ?oAnh không khát!?
    Em đi tới chỗ bếp, rồi quay lại với hai chai bia. :? Ở đây bọn em chỉ có thứ này để uống thôi!? Em cười trong khi cố mở nắp , rồi em dừng lại:
    ?oÀ đúng rôi, anh phải lái xe. Em quên mất.? Em nhìn tôi và cười.
    Em vào trong phòng ngủ, trở ra với một bao thuốc lá và đưa cho tôi.
    ?oEm không hút thuóc mà?? Tôi biết em không hút thuốc nhưng vẫn hỏi.
    ?oAnh biết là em không hút mà.? Em nói. Rõ ràng đó là thuốc lá của người khác. Tôi không chạm vào bao thuốc nhưng nhìn em.
    ?oAnh thấy là em đang sống tốt!? Tôi nói.
    ?Cũng ổn.? Em nhìn tôi rất thành thật, như nói với tôi rằng em đang rất ổn.
    ?oCông việc của anh thế nào?? Em hỏi.
    ?oCũng bình thường.?
    ?oMẹ có khoẻ không?? Giọng em vẫn đều đều, giống như em hỏi chỉ vì nghĩa vụ phải hỏi.
    ?oMẹ vẫn khoẻ.? Tôi cười và cố khéo léo như khi bàn công việc.
    Chúng tôi nói một vài vấn đề lung tung nữa. Rồi tôi phải đi.
    ?oEm cho anh số điên thoại của em được chứ??Tôi cố lấy dũng khí để hỏi.
    Em cầm lấy một tấm thẻ có in sẵn số điện thoại trên bàn. ?oAnh có thể gọi cho em nếu như anh cần gì.? Em nói.
    Chúng tôi xuống tầng dưới. Bỗng nhiên em hỏi tôi,?Anh có con chưa??
    ?oChưa!? tôi không nói với em là tôi đã ly dị. Sau đó chúng tôi không nói gì nữa.
  4. DinhYang

    DinhYang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/03/2006
    Bài viết:
    383
    Đã được thích:
    0
    Lanyu vẫn còn sống!Và em có cuộc sống của riêng mình! Sự sợ hãi, lo lắng của tôi trong hai năm qua chẳng vì cái gì cả! Tôi không còn phải đối mặt với sự dằn vặt. Tôi có thể sống vô lo như trước đây!
    Em đã thay đổi. Em không còn là Lanyu mà tôi biết nữa.
    Tôi đang cầm trên tay danh thiếp của em. Trên đó có dòng chữ Công ty xây dựng Tai Huo, đại diện bán hàng và Lanyu. Tôi có thể làm gì nữa đây? Tôi có cần phải gọi cho em? Trong khi những suy nghĩ đo quay quay trong đầu, tôi vô thức cầm điện thoại lên. Sau khi tôi goi cho em chưa đầy một phút, chuông điên thoại của tôi reo.
    ?oXin lỗi, ai vừa gọi tới số 23455667 thế ạ?? Em hỏi.
    Em đã goi tới văn phòng tôi trong suốt bốn năm, và bây giờ em hỏi tôi là ai đã gọi cho em. Mắt tôi bỗng đỏ lên. Tôi thấy bị phản bội.
    ?oLà anh, Chan Han-tung!? Tôi lạnh lùng đáp.
    ?oAnh cần gì à?? Em hỏi.
    ?oKhông có gì!...?Tôi nói.
    ?o?Em đang phải làm việc. Nếu anh cần gì, chúng ta có thể đến chỗ nào đó nói chuyện.?
    ?o??
    ?oHay anh có thể đến chỗ em tối nay không?? Em nói. Và giọng không có chút thay đổi nào.
    ?oĐược!? Tôi đặt điện thoại xuống và tự thề với mình đây là lần cuối tôi gặp em
    Tôi gõ cưa phòng Lanyu lúc mặt trời lặn. Giống như lần trước, tôi ngồi đó ngại ngùng trong khi em tiếp tôi một cách lịch sự.
    ?
    ?oAnh ăn tối chưa?? Em hỏi.
    ?oRồi.? Tôi nhìn thấy có một đĩa bắp cải chưa nấu.
    ?oEm ở đây một mình à?? Tôi hỏi. Tôi không còn thấy quan tâm lo lắng nữa. Tôi chỉ muốn mọi việc kết thúc và ra về.
    ?oKhông!? Em vẫn rất thật thà.
    Tôi cười thàn tiếng khe khẽ. ?oAnh sẽ không đến đây nữa đâu. Anh chỉ muốn biết xem liệu em có ổn không thôi?Anh đã tìm em hơn một năm nay, sợ rằng có chuyện gì không hay xảy ra với em?Hừm!? Tôi tự mỉa mai mình.,?Trong quá khứ anh đã nợ em, anh không thể đền đáp cho em. Vậy hãy để cho anh mãi mãi mắc món nợ này?anh đã ly di?nếu em cần anh vì bất cứ cái gì?ý anh là trừ tiền ra, em có thể đến tìm anh??
    Đầu em cúi xuống và mắt em không biểu lộ cảm xúc.
    ?oBảo trọng!!? Tôi nhìn em, nói rất nghiêm túc, rồi đứng dậy và đi ra cửa. Khi tôi chạm vào tay nắm cửa, tôi thấy tay mình bị gữ chặt lại. Tôi quay lại nhìn em. Chúng tôi đang đứng rất gần nhau. Tôi có thể cảm thấy hơi thở của em, ngửi thấy mùi của em. Hai năm, và đây là khoảnh khắc mà tôi luôn mơ tới. Nhưng em không nhìn vào mắt tôi, chỉ nhìn vào vai tôi?Tôi không thể kiểm soát nổi bản thân nữa. Tôi kéo em vào trong vòng tay và ép sát cơ thể em và mình bằng tất cả ý chí có được. Em cũng ôm tôi như vậy. Em không gây ra tiếng động nào nhưng vai tôi, nơi mặt em tựa và đã ướt. Rồi em bật khóc, cố gắng ngăn lại nhưng em vẫn khóc thành tiếng. Và em cắn mạnh vào vai tôi?
    ?Kể cả khi chia tay em cũng không cư xử như vây. Tại sao?
  5. DinhYang

    DinhYang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/03/2006
    Bài viết:
    383
    Đã được thích:
    0
    Sau một khoảng thời gian không biết bao lâu, tôi lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt em và cố gắng an ủi em và nhìn em. Nhưng em ôm chặt tôi không rời?Một lúc lâu sau nữa, em bỏ tôi ra. Không còn nước mắt trên mặt em. Mắt em đoe như mắt thỏ. Tôi nhìn vào mắt em, nhìn vào mũi, vào miệng. Tôi đặt môi mình lên môi em. Môi em rất khô. Tôi đẩy lưỡ mìn ra và làm ướt chúng. Em đứng đó không động đậy, đểmặc chô lưỡi tôi lướt trên môi em? Tôi dừng lại và quan sát em. Em nhìn tôi.Tôi không thể biết tron mắt em đang là nỗi đau hay niềm hạnh phúc. Tôi nhắm mắt với trái tim nặng trĩu và tiếp tục hôn em lên cằm, lên cổ?
    Tôi cởi chiếc áo phông của em, làn da rám nắng và và mềm mại hiện ra trước mắt tôi. Tôi vuốt ve, cọ mặt mình vào đó?Tôi quỳ xuống, từ từ mở khoá thắt lưng của em?Tôi ngước mắt lên nhìn em lần nữa. Em đang đứng đó, nhìn xuống tôi, em như một đấng bề trên đầy quyền lực, đôi mắt lạnh lùng đầy sự ghê sợ, giống như em đang nhìn xuống, chờ đị một sự phục vụ. Lòng tự trọng của tôi như bị vùi dập. Nhưng cảm giác đó cũng làm cho tôi thêm mong muốn được như vậy. Tốt thôi! Ngày hôm nay, hãy để cho tôi thành đày tớ của em. Tôi phải trả lại những gì tôi nợ em.(?)Tôi đi vào phòng tắm rửa mặt, rồi trở ra và nói với em tôi phải đi. Em đang mặc quần và đông cứng người lại khi nghe thấy thế.
    ?oTại sao?? Em hỏi vớivẻ hoang mang.
    Tôi dựa vào cửa nhìn em. Tôi cười, ?oAnh đã nói rồi. Nếu em cần bất cứ thứ gì thì em có thể đến tìm anh.?
    Em nhìn tôi, mắt nhoà lệ. Em cầm tay tôi, hôn lên mặt tôi đầy mạnh mẽ ?Tôi mất thăng bằng và từ từ ngã xuống sàn nhà. Em quỳ xuống và tiếp tục hôn tôi, và bắt đầu bở quần áo trên người tôi?Em kéo tôi dậy, kéo tôi vào phòng ngủ, đẩy tôi xuống giường và chầm chậm ép chặt tôi xuống giường?.
    (?) và tôi kêu lên,
    ?oĐừng bỏ anh! Làm ơn, đừng bỏ anh.!!??
    Chúng tôi mểt mỏi nằm trên giường. Tôi nhắm mắt. Giống như chúng ôi đang trôi trên biển bình yên, nhẹ nhàng dập dềnh trên sóng?Một ngọn sóng đổ ập vào và chúng tôi lại chìm xuống nước?cho đến khi lại nổi lên trên?và lại thấy bình yên?rồi lại một con sóng nữa?
    Tôi ngồi trong văn phòng, nhở lại từng chút một những chuyện xảy ra tối hôm qua. Tôi nhấc điện thoại và gọi cho Lanyu. Tôi hỏi em có muốn tối nay tôi đến đón em không. Em lưỡng lự một chút rồi nói tối nay em có chút việc. Tôi hỏi em đó là việc gì. Em nói sau một hồi im lặng,
    ?oTối nay ?~bạn?T em đến!?
    Tôi không nói gì, rồi dập máy?
    Tôi không liên lạc với Lanyu trong suốt một tuần sau đó. Tôi chờ, chờ em sẽ gọi cho tôi. Nhưng rồi tôi nhận ra rằng em không có ý định gọi cho tôi. Hai tuần trôi qua. Tôi lại gọi cho em, nói với em tôi muốn mời em ăn tôi. Em nói đẻ em mời. Chúng tôi đi lòng vòng một lúc. Cuối cùng em hỏi liệu tôi có thấy phiền nếu chúng tôi ăn ở chỗ em. Tôi đồng ý.
    Khi bước vào trong nhà, tôi thấy rất nhiều đồ ăn sẵn ở trên bàn. Rõ ràng là trình độ nấu ăn của em không hề được cải thiện chút nào. Em ở trong bếp chuẩn bị thức ăn. Tôi vào phòng ngủ và thấy rất nhiều sách ở trên bàn, phần lớn là sách luyện TOFLE và GRE. Trên cái bàn kia là một chiếc TV, bên cạnh là mộtc chiếc walkman và một chiếc đài. Trong đài có băng các bài hát tiếng Anh ?~Classic Romantic Love Songs?T. Lanyu không thích các ca khúc tiếng Anh, nên đây hẳn là qùa từ ?~người bạn?T của em.
    Chúng tôi bắt đầu ăn. Em nhìn tôi gắp một ít thức ăn em nấu và hỏi:
    ?oCó ngon không??
    ?oTệ lắm!? Tôi cười.
    ?oĐỪng ăn nữa! Đổ đi!? Em cũng cười.
    Chúng tôi ăn trong im lặng. Rôi, sau một lúc lâu, em nói.
    ?oAnh không cười em về chuyện hôm trước, phải không? Em không biết có chuyện gì xảy ra với mình nữa, thật yếu đuối.?
    Có thể em định nói về chuyện em khóc.
    ?oAnh cũng không khá hơn cơ mà!? Tôi cười.
    Rồi chúng tôi lại im lặng.
    Đêm đến, chúng tôi lại cùng nhau. Và tôi lại cảm thấy mình thật sự nợ em. Chúng tôi đã sống với nhau hơn bốn năm trời. Chúng tôi là những người ******** tuyệt vời của nhau, giống như là sữa trộn vào nước. Chúng tôi biết nhau muốn gì và biết cách làm cho mọi chuyện trở nên tuyệt vời hơn hơn cả trước kia.
  6. DinhYang

    DinhYang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/03/2006
    Bài viết:
    383
    Đã được thích:
    0
    Tháng Tám, Bắc Kinh đã dịu mát hơn. Thậm chí trong căn hộn của em còn hơi nóng hơn bên ngoài. Sau đó, Lanyu đưa cho tôi một chai bia lạnh. Em yựa người vào thành giường, tay cầm chai bia, mắt nhìn TV. Đang có một bộ phim hình sự Mỹ và trong phim đanh đánh nhau loạn xạ. Lanyu thích phim chiến tranh lịch sử hoặc bất cứ cái gì có đánh nhau. Tôi nói em chẳng có tý khiếu thưởng thức nào nhưng em nói tôi chỉ hay nghĩ vớ vẩn thôi.
    ?oEm làm việc cho công ty Nhật đó được bao lâu rồi?? Tôi hỏi em
    ?oCó lẽ khoảng một năm.? Em vẫn không rời mắt khỏi TV.
    ?oSao em lại bỏ Công ty xây dựng city Ninth?? Tôi hỏi dù đã biết lý do.
    ?oLàm cho công ty nước ngoài không phải tốt hơn sao?? Rõ ràng là em không muốn nói cho tôi.
    ?oCó phải vì bức fax đó không?? Tôi ngừng một lát rồi hỏi.
    ?oSao anh biết được?? Em rời mắt khỏi TV và nhìn tôi vẻ sợ hãi.
    ?oAnh đã đến đó để tìm em. Anh đã rất sợ hãi, e rằng có chuyện gì đó sẽ xảy ra với em.?
    ?oHừm! Chẳng có gì lớn lao cả.? Em nhăn mặt và lại tiếp tục nhìn lên màn hình T.
    ?oSao em không đến tìm anh?? Tôi hỏi.
    ?oĐể làm gì? Đằng nào em cũng không thể tiếp tục làm ở công ty đó nữa.? Em nói vẻ không quan tâm lắm.
    ?oÍt nhất thì anh cũng có thể giúp em tìm công việc khác.?
    ?o??Dừong như em đang xem TV nhưng tôi không biết em có để tâm vào việc đó hay không.
    ?oSau chuyện đó em đã đi đâu?? Tôi lại hỏi
    ?oĐi lung tung đây đó! Em vẫn không chết đói! Không nói về chuyện này nữa, được chứ?? Em tỏ rõ thái độ khó chịu và hết kiên nhẫn.
    Tôi liếc nhìn em, mặt em lộ vẻ đau đớn. Tôi nhìn em và thấy tim mình đau thắt. Lại im lăng. Và rôi tôi lên tiếng trước,
    ?oVợ anh đã làm điều đó!?
    Em nhìn tôi ngạc nhiên, ?oThật là tàn nhẫn!! Sao anh có thể cưới loại đàn bà như thế được!?
    Tôi không biết nói gì.
    Em bình tĩnh lại, ?oMọ chuyện qua rôi. Vậy là người làm chuyện đó không phải anh.?
    ?oEm có thể nghĩ là anh làm chuyện dó sao?? Tôi hỏi lớn giọng, ?oAnh đã lo lắng đến mức gần như phát điên. Anh tìm em ở mọi ngõ ngách ở Bắc Kinh này! Anh còn sợ rằng em đã?? Tôi không thể tiếp tục được.
    ?oChuyện không có gì quá nghiêm trọng mà. Lúc xảy ra thì nó thật là kinh khủng. Nhưng nếu cắn răng chịu đựng thì rồi nó cũng qua đi.? Em nói thật bình tĩnh, mắt vẫn không rời TV.
    ?oThực ra thì chuyện về bản fax đó không làm em buồn và thất vọng bằng việc chúng ta chia tay.? Em quay mặt ra nhìn tôi nói.
    Đôi mắt đượm buồn mà tôi đã quen và đã bỏ bùa mê tôi. Đôi mắt đã từng tạo cảm hứng cho tôi không biết bao nhiêu lần, giờ đây như một lưỡi dao đâm vào tim tôi. Tôi nhìn em. Vì nhiệt độ toả ra khi hai chúng tôi cùng nhau, tóc phía trước em vẫn còn ướt và dính vào trán. Đôi mắt đen huyền đang nhìn tôi, môi mím chặt?Tôi hôn em, đưa lưỡi vào trong miệng em, và em cũng hôn lại tôi?chúng tôi chỉ hôn nhau như vây, không làm gì khác?
    Sáng hôm sau em dậy sớm. Em nói rất không nên muộn khi làm việc cho một công ty Nhật. Chúng tôi cùng đi. Tôi muốn hỏi em có muốn để tôi đưa em đi không nhưng tôi không dám mở miệng. Em vội vã bước tới bến xe buýt. Trước khi chia tay, em nói em sẽ liên lạc lại với tôi sau. CHắc hẳn em có ý nói tôi đừng tự ý gọi cho em. Tôi không bận tâm về điều đó. Tôi đã bắt em hứa sẽ đến tìm tôi nếu em cần bất cứ thứ gì.
    Khi ở bên Lanyu, tôi thấy rât gần gũi với em, nhất là khi chúng tôi đắm chìm trong những phút giây cùng nhau. Tôi biết đóvẫn làn Lanyu, em không hề thay đổi. Nhưng những lúc khác, tôi thấy chúng tôi thật cách xa. Lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận được nỗi đau của tình yêu đơn phương. Tôi chắc chắn đó là đơn phương. Tôi đã rất cố gắng để thoát ra khỏi tình trạng đó bằng cách gặp gỡ những người đàn ông khác, thậm chí cả phụ nữ. Nhưng Lanyu cứ như một liều thuốc gây nghiện. Tôi luôn cảm thấy thèm muốn khi không có dược nó. Và tôi say mê tận hưởng mỗi khi có được nó. Nhưng tôi lại chìm vào nỗi đau vô bờ mỗi khi tỉnh cơn say ấy.
    Quan hệ giữa chuáng tôi dừng lại ở mức độ chỉ để thoả mãn nhu cầu. Tôi không bao giờ hỏi về cuộc sống của em, và em cũng không hỏi về tôi. Chúng tôi không nhắc lại những chuyện đã xảy ra. Chúng tôi chỉ nói về s*x, không nói về tình yêu. Lúc đầu, Lany chỉ gọi cho tôi một lần sau một khoảng thời gian dài. Rôi khoảng thời gian rút ngắn lại. Sao thế? Vì với em tôi hấp dẫn hơn là người kia sao?...
    Hôm đó tôi đến Tin Hua đón em. Trên đường, tôi gợi ý chúng tôi nên đến Scandinavia. Tôi thật sự không thể quen được với cái căn hộ đơn giản của em.
    ?oHôm nay đến Scandinavia nhé?? Tôi hỏi.
    ?oEm không đến đó đâu.? Em từ chối thẳng thừng.
    ?oNhưng đấy là nhà em.?
    ?oEm không muốn có nó!?
    ?oEm ghét anh đến thế sao?? tôi cay đắng nói.
    ?oEm không ghét anh.?
    ?oThế sao em không muốn có nó??
    ?oHừm!? Em chế nhạo ,?Anh đã mua lần đầu tiên của em với giá một nghìn dollar, bây giờ anh muốn mua tình cảm của em bằng căn nhà đó à??
    ?o??Tôi phát điên lên đến múc tay tôi trên vôlăng run run. Tôi đỗ xe cạnh lề đường.
    ?oĐi ra ngoài!!? Tôi nói.
    Em lập tức ra khỏi xe không chút lưỡng lự và đi bộ về hướng ngược lại .
  7. DinhYang

    DinhYang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/03/2006
    Bài viết:
    383
    Đã được thích:
    0
    Chúng tôi không giận nhau lâu. Tôi thấy Lanyu đã đúng. Chúng tôi không nên nói về bất cứ thứ gì khác ngoài s*x. Tôi có dự cảm rằng chúng tôi sẽ chia tay. Chia tay mãi mãi.
    Một lần, tôi gọi điện cho bạn khi tôi đang ở chỗ em và tôi phải viết một số điện thoại Tôi hỏi Lanyu bút ở đâu và em bảo ở trong ngăn kéo. Tôi mở ngăn kéo và tìm kiếm. Tôi không tìm tháy bút nhưng thấy có vài bức ảnh. Hầu hết là của một người trông rất giống cậu thanh niên hôm trước tôi nhìn thấy từ trong xe của mình. Cậu không đẹp trai, nhưng cũng không xấu, trông thông minh, đeo kính, và rất trí thức. Chỉ có một tấm ảnh chụp chung, hai người rất vui vẻ, ngồi trên một tảng đá, cười rất tự nhiên. Tim tôi như bị một nhát dao đâm xoáy vào bên trong.
    Chiều thứ bảy, Lanyu bảo tôi đến chỗ em. Rất hiếm khi em hẹn tôi vào cuối tuần. Tôi đã phải tự nhủ với mình rằng tôilà người tình ngày thứ ba của em. Lần này tôi bảo em tôi có một bữa tối quan trọng và tôi phải đến đó. Em hỏi tôi ở đâu, và toi bảo ở Fang Hsian.
    Khi tôi kết thúc buổi gặp gỡ thì đã hơn mười giờ tối. Tôi hơi choáng vì phải uống quá nhiều. Tôi đi đến bên ô tô của mình và chuẩn bị mở cửa.
    ?oChan Han-tung? Tôi nghe thấy tiêng Lanyu gọi tên mình.
    Tôi ngạc nhiên khi thấy em ở phía bên kia của ô tô.
    ?oSao em lại ở đây?? Tôi hỏi.
    ?oEm chờ anh được một lúc rồi.? Em cười?
    Đã gần hết tháng Mười và trời rất lạnh. Và Lanyu đã đứng chờ tôi ở ngoài này hai ba giờ đồng hồn. Ý em là sao đây? Chẳng phải em không còn thích tôi nữa hay sao?
    Tôi bảo người lái xe cho xe chạy đến Tsinh Huo. Tôi hỏi em vì sao lại đợi tôi và em nói em không còn việc gì để làm.
    Sáng chủ nhật, chúng tôi lạnh run lên dưới lớp chăn. Nhiệt độ trong phòng hạ xuống rất thấp.
    Tôi ôm em, ép chặt em vào người mình.
    ?
    ?oAnh hy vọng chúng ta có thể như trước kia! Anh không có ai khác. Chỉ hai chúng ta.? Tôi muốn có những cố gắng cuối cùng.
    Em lại lặng im, chỉ nằm như vậy trong vòng tay tôi.
    ?oHãy cho anh một cơ hội. Hãy cho hai chúng ta ta một cơ hội. Tình cảm của anh dành cho em?nó chưa bào giờ ít đi mà ngày càng mạnh mẽ hơn. Thật như thế đấy!? Và thật là như vậy.
    ?oKhông phải?! Làm sao mà thật được?? Em nói
    ?oThật mà! Anh không có tý cảm giác nào với phụ nữ cả!? Tôi nói chắc chắn.
    ?oBây giờ anh không cảm thấy gì, nhưng sau này anh có khi anh sẽ cảm thấy! Hơn thế, anh còn mẹ và sự nghiệp.? Em nói
    ?o??Tôi còn có thể nói gì đây?
    ?oEm có một người bạn, anh ấy đối xử với em rất tốt. Bon em có một mối quan hệ tốt. Em đã không chung thuỷ với anh ấy. Em không thể làm tổn thương anh ấy hơn nữa.? Bỗng nhiên em thì thầm.
    Lanyu. giờ đây em đang nằm trong vòng tay tôi nói với tôi là em nên đối xử tốt với một người đàn ông khác. Tôi ghét điều đó!
    ?oTrong hai năm nay em chỉ gặp gơc với một mình cậu ta thôi à?? Tôi buông em và nằm thẳng người ra.
    ?oHừm! Nhiều lắm! Hầu như tất cả bọn họ đếu chỉ muốn chuyện đó thôi. Chết tiệt thật!? Em cười.
    ?oHai người quen nhau khi nào?? Tôi hỏi.
    ?oỞ ĐH Trung Hoa. Hôm đó em ngồi trên ghế đá ở The Island cả ngày. Em biết có một người đang nhìn em. Đến lúc rất muôn, anh ấy đến gần và hoi có phải là em đang thât tình không. Và anh ấy đưa cho em một điếu thuốc.?
    ?oHai người là bạn cùng lớp à??
    ?oKhông. Nhưng chúng em có thể nói chuyện. Anh ấy đã giúp đỡ em rất nhiề?? Em cũng nằm thẳng ra, mắt nhìn lên trần nhà.
    ?oHồi trước, khi em ở cùng anh, dù cho có chuyện gì đáng sợ xảy ra em đều nghĩ đến anh và em thấy không còn sợ nữa. Chỉ sau khi chia tay em mới biết những người như em quả là khó tồn tại!? Em nói tiếp.
    ?oLúc đó em ghét anh vì đã cưới vợ. Nhưng bây giờ thì em hiểu. Sống như anh cũng tốt. Anh có thể sống với cả đàn ông và phụ nữ.? Em tiếp tục.
    ?oEm cũng có thể lập gia đình nếu em muốn.? Tôi nói.
    ?oEm sẽ không làm thế.? Em nói không hề do dự.
    Tôi không muốn tiếp tục nói chuyện với em. Tôi không muốn nghe em nói người kia đã tốt như thế nào. Tôi vuốt ve em, nhìn vào khuôn mặt làm say mê lòng người của em. Cậu thanh niên này, cậu lại làm cho tôi phát điên lên vì cậu rồi.
    Tôi để em nằm trên giường, với tay lấy chiếc cà vạt của tôi ở trên bàn. Chúng tôi nhìn nhau cười. Tôi kéo tay em lên và trói vào thành giường bằng cái cà vạt của mình. Đây là cách tôi học được từ phim X-rated. Em nhìn tôi ngỡ ngàng và kích động. Tôi nhìn vào mắt em,
    ?oHãy ngoan nào!? Tôi nói.
    Tôi lấy chiếc vỏ gối bịt mắt em. Rồi tôi bắt đầu hôn em. Tôi không nhẹ nhàng, giống như một con thú đang cắn xé con mồi. Tôi không chỉ hôn mà còn cắn. Nhìn những vết răng để lại trên người em với sự đau đớn và kích động(?) Tôi cảm thấy vô cùng sung sướng nhưng mắt tôi lại cay cay?(?)tay em nắm chặt lấy thàn giường?
    Tôi bỏ cái vỏ gối ra. Em nhìn tôi đầy cảm xúc. Chắc chắn em đã nhìn thấy nước mắt tràn từ mắt tôi. Nhưng rôi ngay lập tức, em cũng vậy?
    ?oQuay người lại!? Tôi ra lệnh.
    Em quay người. Cái cà vạt đã lỏng ra nhưng em vẫn nắm lấy thành giường?
    (?.)
    Tôi ôm chặt người em. Tôi ứa nước mắt.,?Anh không thể tiếp tục như thế này được. Mình cưới nhau đi! Anh có thể cưới ai đó, vậy tại sao anh không thể cưới em? ?Anh có thể từ bỏ mọi thứ! Em muốn anh làm gì? Hãy nói đi. Miễn là trong khả năng của anh!...Quỷ bắt cái sự khác biệt giữa đàn ông và đàn bà đi! Anh chỉ yêu con người này! Anh là kể tồi bại, anh là tên vô lại, nhưng anh yêu một con người.? Tôi kêu gào như thể đã phát điên?
    Người Lanyu run lên trong tay tôi. ?oEm không cần gì cả! Chỉ cần anh!? Tôi nghe thấy tiếng em cười?
    Khi chúng tôi rời khỏi nhà và đi xuống đường, chúng tôi trông như hai người bạn bình thường. Thậm chí còn không bằng thế. Giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra giữa chúng tôi?
  8. DinhYang

    DinhYang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/03/2006
    Bài viết:
    383
    Đã được thích:
    0
    Từ mùa xuân năm đó tôi đã có dự cảm là bi kịch sắp bắt đầu. Mọi thứ đều không diễn ra trôi chảy. Mẹ tôi có một buổi nói-chuyện-suốt-đêm khác với tôi. Bà muốn tôi lập gia đình lần nữa ngay lập tức. Bà nói đi nói lại những mối nghuy hiểm của việc không có gia đình. Bà nói về cuộc đời bà, về bố tôi và những khó khăn trong cuộc sống. Rằng tôi không nên bốc đồng, nên có trách nhiệm với bản thân hơn. Tôi lắng nghe với sự ngạc nhiên. Tôi biết là bà tốt nghiệp trung học, nhưng tôi không biết bà có thể là một nhà tâm lý.
    Một hôm tôi thấy em gái tôi nhìn tôi với vẻ kinh tởm. Sau đó mẹ tôi bảo tôi hồi trước Lin Tsung-ping đã kể cho nó về tôi và Lanyu. Tôi không còn là người anh mà nó tôn kính nữa.
    Công việc kinh doanh cũng không tốt đẹp hơn. Giám đốc của Tsu Hang bị bắt. Ông ta từng là người hậu thuẫn cho người quản lý tài chính của tôi.
    Tôi sợ rằng mình cũng sẽ bị liên luỵ nên không dám có bất cứ một nước đi liều lĩn nào, chỉ thực hiện thái độ chờ và xem.
    Tôi bắt đầu xem xét quan hệ với Lanyu bằng một cái đầu tỉnh táo hơn.Dù cho có nhìn theo cách nào, tôi cũng hơn Lanyu mười tuổi và đã bước vào cái tuổi cần phải lập gia đình. Tôi không thể nào sống theo cảm xúc giống như các cậu trai trẻ được nữa. Tôi vẫn không rõ Lanyu muốn gì ở tôi.Tôi chỉ muốn cho em tất cả những gì tôi có. Tôi không còn bận tâm chuyện em đang làm gì hay hẹn hò với ai. Tôi chỉ muốn trân trọng từng phút chúng tôi bên nhau.
    Một ngày tháng Ba, Lanyu gọi tôi đến chỗ em. Chúng tôi cùng nhau rồi nói chuyện.
    Rồi chủ đề của cuộc nói chuyện chuyển đến một vấn đề mang tính thần bí. Về linh hồn và kiếp sau?
    ?oKiếp sau em có muốn gặp lại anh nữa không?? Tôi hỏi câu hỏi đang làm cho tôi suy nghĩ.
    ?oKhông.? Em trả lời thật đơn giản.
    ?oĐiều đó có nghĩ là em thấy hối hận phải không ??
    ?oTron kiếp này em không hối hận nhưng chắc chắn em không muốn kiếp sau của mình lại như vậy.? Em nói. Tôi không thể hiểu nổi.
    ?
    ?oBeep, beep??Tiếng máy nhắn tin lại kêu. Em kiểm tra nhưng không làm gì cả. Em đang đọc những bản giới thiệu tóm tắt của vài trường.
    ?oTệ thât! Chắc chắn cả đời này em không thể đến MIT được rồi.? Em nói. Em đã từng bảo tôi đó là một học viện kỹ thuật nổi tiếng.
    ?oTrong tương lai con trai em có thể đến đó học.?
    ?oEm kiếm ở đâu ra con trai? ?oEm nhìn tôi cười.
    Máy nhắn tin của em lại kêu. Tôi đưa cho em di động của mình.
    ?oTốt hơn là em nên xuống dưới kia và gọi điện.? Em hơi ngượng. Em quauy người đi ra cửa.
    Em tràn ngập sung sướng khi quay lại.
    ?oTin tốt lành gì làm cho em hạnh phúc thế?? Tôi không muốn hỏi nhưng không kìm lại được.
    ?oAnh ấy nhận được thông báo trúng tuyển. Hai tư nghìn một năm. Thật à tuyệt vời.? Tôi thấy rõ là em thật sự hạnh phúc.
    ?oCái gì hai tư nghìn?? Tôi không hiểu.
    ?oHọc bổng toàn phần. Thế chắc chắn là đủ! Anh ấy có thể đi ngay trong năm nay!? Em nói như một đứa trẻ.
    Rút cuộc tôi cũng hiểu ra là bẹn em đang chuẩn bị đi du học. ?oLớn tuổi quá. Cậu ta đi học gì?? Tôi nói với sự mỉa mai.
    ?oAnh ấy mới hai tám thôi! Không già bằng anh!? Em cười sung sướng. Tôi ghét điều đó.
    ?oVậy thì em phải cố gắng để theo kịp cậu ta. Chuẩn bị đi rồi cùng nhau đi luôn trong năm nay,? Tôi chẳng tìm thấy lý do nào để mừng cho cậu trai kia cả.
    ?oNói thì dễ chứ. Kiến trúc rất khó xin học bổng. Rất nhiều xuất học nhưng không cung cấp học bổng.? Em nó mà mặt buồn đi.
    Em nghĩ một lát rồi nói tiếp, ?~Có lẽ em nên thi lại GRE. Em đã được gần hai nghìn điểm rồi?? Có vẻ như em đang tự nói với mình.
    Tối đó em rất lặng lẽ. Có lẽ em đang thấy buồn vì sắp phải tạm thời chia cách với bạn mình.
  9. DinhYang

    DinhYang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/03/2006
    Bài viết:
    383
    Đã được thích:
    0
    Tháng Tư. Tôi nhận được giấy thông báo vì có liên quan đến vụ Tsu Hang, sổ sách của công ty tôi cũng sẽ bị kiểm tra. Tôi đang trong thời kì khó khăn không thể lường trước được. Tôi rất ít về nhà. Tôi sợ phải nhìn vào mắt mẹ tôi. Dạo này bà rất ít cười. Có thể bà đã buông xuôi đối với chuyện của tôi.
    Lanyu gọi cho tôi hai lần một tuần. Tôi bắt đầu tìm cách tránh mặt em hoặc từ chối không đến với em. Bên cạnh đó tôi còn nhiều việc khác phải lo.
    Hôm đó, sau một hồi vui vẻ, tôi hỏi Lanyu,
    ?oEm vẫn còn quyển hộ chiếu lúc trước chứ??
    ?oEm vẫn còn.? Em tò mò nhìn tôi.
    ?oCó lẽ đã hết hạn rồi. Em đưa nó đây cho anh để anh đi gia hạn. Và cũng thay đối lý do ra nước ngoài luôn.? Tôi vừa nói vừa rời khỏi giường, lấy ra chiếc phong bì mà tôi đã mang theo.? Đây là thư bảo đảm của một ngân hàng nhà nước và một ngân hàng ở Mỹ. Em có giấy nhận vào học đúng không? Cầm lấy cái này và em sẽ lấy được hộ chiếu.?
    Em nhìn tôi ngạc nhiên, nhưng tôi nói tiếp, không chút cảm xúc,
    ?oNhưng rất khó lấy visa loại này.? Em biết khá nhiều về chuyện này.
    ?oThư giãn đi. Anh có một người ban, cô ấy làm về thủ tục visa ở phòng Kinh tế và Thương mại. Cô ấy rất thân với những người ở đại sứ quán. Cô ấy sẽ đưa em đến đó khi hộ chiếu hoàn tất.?
    ?oCó thể là được thế sao?? Em hỏi, vẫn còn nghi ngờ.
    ?oKhông vấn đề gì. Em có thể thử làm việc khác khi em đã đến được Mỹ, anh đã chuyển cho em năm mươi ngàn dollar Mỹ rồi. Nếu em không biết phải làm gì. Em có thể lấy tiền ở đó dùng rồi trả lại cho anh sau.?
    ?o??Em không nói gì.
    Có lẽ em cảm thấy hơi bị tổn thương.
    Một lúc sau, em nhìn tôi cười. Rất thoải mái nhưng khô khan, ?oAnh không cần phải làm thế. Em có thể thấy là anh lại chán em từ lâu rồi. Anh tánh mặt em và bây giờ tìm cách gửi em đi Mỹ. Sớm hay muộn gì thì em cũng sẽ tự đi.? Rồi em mặc quần áo. Tôi không nói gì và cũng mặc quần áo vào. Tôi cầm đồ đạc của mình và đưa cho em một tấm danh thiếp.
    ?oLanyu, đây là danh thiếp của bạn anh. Chờ cho đến khi hộ chiếu của em xong thì gọi cho cô ấy. Anh đã nói chuyện với cô ấy rồi. Em muốn cùng người yêu mình đi Mỹ, đúng không? Nếu em không muốn thì đốt tất cả đi rồi quẳng vào sọt rác.? Tôi nhìn em và nói móc mỉa.
    Em nhìn tôi im lặng.
    ?oĐừng gọi cho anh nữa. Để cùng lên giường thì còn rất nhiều người khác tốt hơn anh.? Tôi nói.
    Trông em tái hẳn đi, vẻ buồn bã lại tràn lên khuôn mặt em.
    ?oNgay từ đầu, từ khi chúng ta gặp nhau lần đầu, em đã bị thuyết phục rằng với em anh chỉ đồng nghĩa với tiền. Lần đầu chúng ta cãi nhau là về chuyện này. Em xấu hổ à? Nhưng thậm chí anh còn xấu hổ hơn?Tất cả những gì anh cho em chỉ là vài đồng tiền ? Hừm ?o Tôi tự cười mình.
    Em cúi đầu không nói gì.
    ?oTối nay anh sẽ không ở lại đây. Ở đây quá lạnh. TỪ lâu anh đã cảm thấy quá mệt mỏi.? Tôi đi ra cửa, ?oEm không tiễn anh à?? Tôi nói trong khi mở cửa.
    Em vẫn đứng đó.? Chẳng phải tự anh biết đường xuống sao??
    Em nói đúng. Tôi nên tự ra về mà thôi.
    Lần này chúng tôi chia tay là chắc chắn. Tôi không cảm thấy quá đau đớn. Tôi chỉ cảm thấy trái tim tôi đã đau khổ quá nhiều và đã trở nên trai sạn. Tôi có thể hình dung ra Lanyu cũng đã từng cảm thấy như vậy. Sau đó Lanyu gọi cho tôi hai lần, nói em muốn mời tôi đi uống cái gì đó. Tôi nói tôi bận và tôi cũng muốn bỏ rượu. Tôi không có thời gian để gặm nhấm nỗi đau của tình yêu. Tháng sau tôi bị bắt.
    Tôi không muốn nói nhiều về chuyện này, trừ việc tôi vẫn nhớ vào cái hôm tôi bị bắt, có mấy vị mặc thường phục đến văn phòng tôi cho tôi xem lệnh bắt giữ và yêu cầu tôi ký vào đó. Tôi đưa tay ra cho họ còng. Không phải tôi là một người dũng cảm nhưng ngày hôm đó tôi cảm thấy bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên. Tôi đã làm mọi thứ để tự bảo vệ mình. Nhưng tôi nhận ra rằng vào những lúc như thế này, tất cả bạn bè không còn là bạn bè nữa. Tôi có thể hiểu được điều này.
    Tôi bị buộc rất nhiều tôi, bao gồm hối lộ, buôn lậu, tìm kiếm những nguồn vốn bất hợp pháp?Khi bạn muốn kết tội một ai đó, bạn có thể tìm thấy rất nhiều lý do. Nhân đây, tất cả mọi người đều làm như thế, chỉ trách là tôi không có một hậu thuẫn đủ mạnh mà thôi. Tôi cũng không đủ gian ngoan. Sau bao nhiêu năm bôn ba trong giới kinh doanh, tôi thấy vẫn còn nhiều điều phải học.
  10. DinhYang

    DinhYang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/03/2006
    Bài viết:
    383
    Đã được thích:
    0
    Tôi bị nhốt ở phòng tạm giam. Tôi phải viết bản tường trình. Lúc đầu mọi chuyện có vẻ như rất kinh khủng. Tôi đã làm rất nhiều điều tôi tệ, và bây giờ có thể tôi sẽ phải trả giá cho những điều đó. Nhưng công bằng mà nói, có nhiều kẻ còn tồi tệ hơn tôi và chúng sống cung sướng hơn hầu hết những người bình thường khác. Lúc đó, người duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến là mẹ tôi và Lanyu. Đặc biệt là mẹ tôi. Liệu cái chết của tôi có ý nghĩ như thế nào với mẹ. Tôi không lo lắng nhiều lắm cho Lanyu. Tôi chỉ thấy hối hận. Em là tình yêu duy nhất của đời tôi nhưng em lại không hiểu điều đó. Và chưa bao giờ em nói với tôi là em yêu tôi. Tôi không còn bận tâm việc mình là người đồng tính hay không; điều đó thật chẳng còn ý nghĩa gì khi sắp phải đối mặt với cái chết. Chỉ có những tình cảm cho đi và nhận lại là tài sản đáng giá nhất.
    Nhanh chóng sau đó tôi tìm ra một cơ hội để thay đối tình hình. Tay luật sư bảo tôi vụ này có thể kéo dài. Tôi bị bắt vì có những thế lực mạnh hơn tham gia vào. Tôi chỉ là ngọn lửa nhỏ để nhen lên đống lửa lớn. Lúc đầu tôi không thấy ai ngoài tay luật sư vô dụng đó. Rồi tôi thấy Liu Qsing.
    Tôi có cơ hội được gặp riêng Liu Qsing tại phòng gặp gỡ. Liu Qsing báo cho tôi rất nhiều ting. Tất cả tài sản đứng tên tôi và tên công ty tôi đã bị đóng băng. Cuộc điều tra vẫn đanh tiếp tục. Về cơ bạn công ty toi đã ngừng hoạt động. Tất cả các nhân viên đều bỏ đi, giống như khi một cái cây to đổ sụp, những con khỉ trên cây sẽ chuyền toán loạn đi mọi hướng. Liu Qsing cố làm mọi thứ để có thể kéo tôi ra khỏi tù.
    ?oMẹ tôi không sao chứ?? Tôi hỏi Liu Qsing sau khi đã nói xong về vụ án.
    ?oBà cũng vượt qua được! Đừng lo.?
    ?oLàm ơn! Người anh em! Chăm sóc bà hộ cho tôi.? Tôi nghĩ về ciệc mình không thể làm hài lòng mong ước thông thường nhất của bà, và bây giờ bà phải đối mặt với việc tôi bị bắt, tôi thấy vô cùng xấu hổ.
    ?oThư giãn đi han-tung. Mẹ cậu cũng là mẹ tôi, giống như một người mẹ của chung. Dạo này tôi đến thăm bà hàng ngày. Tôi là con trai bà. Toi sẽ chăm lo phụng dưỡng bà??
    Mắt tôi đỏ hoe. ?oCảm ơn!? Tôi nói.
    Bạn bè, đây là người bạn đích thực của tôi. Lanyu đã từng nói thế với tôi.
    ?oĐúng rồi, đây là vài dòng nhắn gửi của Lanyu. Cậu ấy nhờ tôi mang vào cho cậu.? Liu Qsing nói trong khi lấy ra một mảnh giấy từ trong sổ của anh.
    Đó là những dòng chứ viết tay của Lanyu: Han-tung, mọi người đang cố gắng giúp anh. Anh phải mạnh mẽ. Chắc chắn rồi anh sẽ được ra khỏi đó. Cho dù bao lâu đi chăng nữa em sẽ đợi anh. Anh nợ em cả cuộc sống cảu anh, đó là những gì anh nói và anh không thể rút lại lời đã nói. Em đang chờ! Anh phải, phải tự chăm sóc cho bản thân!! Yu
    Tôi nhìn vào chữ Yu, và nước mắt không ngừng tuôn chảy trên mặt tôi. Chúng tôi chưa từng gọi nhau như thế, nhưng tôi hiểu em muốn nói gì?
    ?oLàm sao cậu ấy biết chuyện của tôi?? Tôi hỏi Liu Qsing.
    ?oCậu ấy gọi điện và không sao gặp được cậu. Cậu ấy lo lắng và đến hỏi tôi. Hôm nay cậu ấy cũng đi cùng tôi. Vì tôi đã thoả thuận với Kuo Ti (nhân viên toà án) rằng tôi muốn gặp riêng cậu nên cậu ấy phải đợi ở bên ngoài.?
    ?oNói với cậu ấy hãy nhanh chóng rời khỏi đất nước này. Cậu ấy và tôi phải kết thúc ngay bây giờ và ở đây.? Tôi nói.
    Liu Qsing không trả lời, anh lại nói, ?oLin cũng gọi điện bày tỏ là cô ấy rất tiếc! Cô ấy khá lo lắng cho cậu đây. Cô ấy hỏi xem liệu cô ấy có thể giúp được gì.?
    ?oĐừng nhắc đến cô ta.? Tôi cảm thấy rất tồi tệ.
    ?oNgười phụ nữ đó hơi thủ đoạn nhưng cô ấy đối với cậu không tệ.? Liu Qsing lúc nào cũng bảo vệ cô ta.
    ?
    Đó là một tháng ba khó khăn. Các bạn có thể tưởng tượng được cuộc sống trong tù như thế nào. Không có phiên toà nào, không có phán quyết nào cả. Tôi chỉ bị giam như vậy. Người khởi tố và người điều tra của ngân hàng đối với tôi khá tốt. Nhất là ở giai đoạn sau. Chúng tôi gần như đã trở thành bạn bè. Rồi một ngày, người ta bảo tôi đã được tự do. Khi bắt không có lý do gì và khi thả cũng không có lý do gì cả.
    Ra khỏi cửa khu trại giam cùng Liu Qsing vàtay luật sư, tôi thấy Lanyu đứng ở đằng xa bên ngoài xe. Có thể vì tôi đã không gặp em trong cả một mùa hè, trông em gày và đen hơn. Khi chúng tôi nhìn nhau, em quan sát tôi từ đầu đến chân, như là cố tìm xem tôi có cái gì khác không. Chúng tôi không nói với nhau câu nào nhưng mắt Lanyu luôn nhìn tôi. Lanyu và tôi ngồi sau chiếc xe do Liu Qsing lái. Tôi nhìn ra ngoài của xe. Tôi đã được tự do, và còn sống quay về với thành phố mà tôi đã vô cùng quen thuộc này?Bỗng nhiên tôi thấy cócái gì đó chạm vào tay mình. Đó là Lanyu. Em rụt rè đặt tay lên tay tôi. Tôi nhìn em. Ánh mắt em đầy sự kiên quyết và bướng bỉnh, đôi mắt sáng rực, đầy cảm xúc. Tôi xiết chặt tay em. Hai người đàn ông nắm chặt tay nhau bằng tất cả tinh thần. Tôi thấy đau. Chắc em cũng thấy đau. Nhưng cả hai đều không buông nhau ra, thậm chí còn nắm chặt hơn?
    ?

Chia sẻ trang này