1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Beijing Story

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi patmol, 24/04/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. patmol

    patmol Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/07/2005
    Bài viết:
    198
    Đã được thích:
    0
  2. patmol

    patmol Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/07/2005
    Bài viết:
    198
    Đã được thích:
    0
    Beijing story
    ************************************************
    CHAPTER TWO :
    Tôi luôn thích những đường ném ở Capitol. Nó rộng rãi, không quá đông đúc. Tôi gọi thêm Wei Kuo và chị Cheung. Chị Cheung là một người có người đỡ đầu và chúng tôi có quan hệ khá tốt. Chị nhận ra tôi đang nhìn ra cửa và hỏi
    ?oEm đang chờ ai thế??
    ?oLiu Qsing. Và một đứa trẻ là con của một người bạn. Người bạn này nhờ em chăm sóc nó. Nó mới thi đỗ vào một trường đại học ở Bắc Kinh?
    ?oEm chăm lo nhiều việc quá nhỉ? Chị cười.
    Liu Qsing đến lúc khoảng sáu hay bảy giờ gì đó. Cậu bé đi theo anh. Từ xa, tôi có thể nhận thấy cậu không cao và cũng không có gì đặc biệt gây thu hút. Tôi hơi thất vọng và rủa thầm Liu Qsing.
    ?oChị Cheung, Wei Kuo.?Liu Qsing chào mọi người.
    Cậu bé đứng hơi tách ra, mắt luôn dõi theo Liu Qsing.
    ?oChào ngài Chan đi? Liu Qsing giới thiệu cậu bé với tôi. ?oĐây là Lanyu. Họ của cậu ấy là Lan, không dài lắm.?
    ?oXin chào.? Tôi cười và đưa tay ra.
    ?oXin chào.? Lanyu bắt tay tôi một cách hơi rụt rè.
    Cậu ngước mắt nhìn tôi khi bắt tay, và cái nhìn của cậu đã in sâu vào tâm chí tôi trong suốt cả phần đời còn lại. Đôi mắt sáng tràn đầy sự u buồn, rụt rè và nghi ngại. Cậu không cười, không cả nụ cười xã giao mà tôi thường thấy. Da cậu không sáng nhưng khuôn mặt mịn màng. Trông cậu khá đẹp trai. Mũi thẳng và môi mím chặt, dường như để che dấu cảm xúc. Tim tôi đập rộn ràng. Đã lâu lắm tôi không có cảm giác này.
    Nhưng tôi không phải là một kẻ tay mơ. Tôi tránh ánh mắt của cậu, quay sang nhìn chị Cheung và những người đang chơi cùng chị, hỏi một cách lơ đãng
    ?oCậu thích bowling chứ??
    ?oKhông biết chơi? Giọng của vùng phía bắc.
    ?oCó lẽ cậu ấy chưa ăn tối.? Liu Qsing nói nhỏ với tôi.
    ?oTốt. Tôi cũng chưa ăn tối.? Tôi nói to với mọi người, ?oTôi phải đưa cháu tôi đi ăn tối. Tôi không muốn ông anh mình trách tôi không chăm sóc cháu.?
    ?oĐược thôi. Cậu cứ đi một mình đi.?
    Tôi thấy hình như chị Cheung có ý gì khi nói vậy. Nhưng tôi không quan tâm. Tôi lái xe đến khách sạn Hsing Kuo. Tôi có một phòng riêng thuộc loại VIP ở đó.
    Gian đồ ăn Trung Hoa ở Hsing Kuo khá rộng và sáng, trang trí đẹp, nhưng đồ ăn Cantonese không ngon lắm, dù vậy vẫn còn tốt hơn đồ ăn của Italia và Pháp.
    ?oCậu bao nhiêu tuổi?? Trên đường đi chúng tôi gần như không nói chuyện, tôi hỏi sau khi chúng tôi đã ngồi vào bàn ăn.
    ?oMười sáu, sắp mười bảy.?
    ?oSao cậu vào trường đại học sớm thế? Tôi nhớ tôi gần mười chín khi tôi vào đại học?
    ?oEm đi học sớm một năm và học vượt một lớp? Câu nói mà không hề hé miệng cười, nhưng mắt thì luôn nhìn tôi khi nói. Có vẻ như cậu được nuôi dạy khá cẩn thận. Sự buồn bã trong mắt cậu làm tôi gần như mất tự chủ. Đầu óc tôi tràn ngập những ham muốn đối với cậu.
    ?oĐã quen với Bắc Kinh chưa?? Tôi nói rất nhanh, do đó một số từ dính vào nhau.
    ?oDạ?? Cậu hơi đỏ mặt. Tôi nhận ra cậu có chút khó khăn trong việc nghe giọng Bắc Kinh của tôi.
    Tôi cười. ?oTôi cũng không thể nghe nổi khi tôi mới tới Bắc Kinh. Đặc biệt là đàn ông Bắc Kinh. Họ nói mà lưỡi cứ uốn liên tuc. Thật kinh khủng.? Tôi đã học tiếng Bắc Kinh từ Fang Jian, bạn cùng phòng với tôi hồi đại học.
    Môi cậu khẽ chuyển động, chuẩn bị cười nhưng còn do dự.
    Cậu ăn hết hai bát cơm rang nhưng gần như không động đến các món khác. Rõ ràng là cậu đang rất đói.
    ?oCậu học kiến trúc hả? Hay lắm. Trong tương lai không phải lo lắng đến tiền bạc. Tôi cũng có một vài người bạn học kiến trúc. Họ bắt đầu đi vẽ cho người ta từ năm thứ ba. Họ kiếm được nhiều tiền đến mức những người học văn học như chúng tôi lúc đó rất ghen tị.? Tôi nói với cậu sau khi chúng tôi rời nhà hàng.
    ?oCậu học ở trường nào?? Tôi lại hỏi
    Cậu không nói gì, mắt nhìn vào cửa thang máy. Tôi hơi sốc. Có vẻ như cậu không muốn trả lời câu hỏi. Vậy liệu tất cả những điều cậu nói liệu có phải đều là sự thật không? Theo kinh nghiệm của tôi thì không.
    Chúng tôi không nói gì với nhau trong thang máy. Tôi bỗng nhớ đến cô gái nông thôn mà tôi đưa đến đây sáu tháng trước. Cô không phải là một trinh nữ nhưng cũng không phải là gái bán hoa chuyên nghiệp. Bây giờ tôi khá có kinh nghiệm đối với những cô gái làng chơi nhưng lần đó là lần đầu.
    Tôi bắt đầu quan sát trang phục của cậu. Một chiếc quần xanh đậm rất hợp với chiếc T-shirt trắng cổ rộng. Rất giản dị và gọn gàng, dù chiếc quần hơi ngắn và rất cũ. Tôi cũng nhận thấy cậu đang quan sát tôi, dù là hết sức kín đáo
    Khi vào phòng, cậu tỏ ra thận trong hơn. Cậu đứng yên ở gần cửa.
    ?oCứ tự nhiên như ở nhà. Đây là căn hộ khép kín. Ở kia là phòng khách và phòng ăn, phía trong là phòng ngủ.?
    Lanyu vẫn đứng ở gần cửa.
    Tôi bật TV rồi đưa điều khiển cho cậu một cách uyển chuyển.
    ?oHãy xem TV một chút. Có rất nhiều kênh ở truyền hình cáp.? Tôi ngừng một chút và nhìn cậu ?o Sao cũng được. Cậu không phải xem nếu không muốn. Tôi không ép ai làm gì bao giờ. Ăn uống, nói chuyện, kết bạn, thế nào cũng được.?
    ?oEm.. Em sẽ xem TV?
    ?oCứ tự nhiên. Hôm nay tôi ở ngoài đường khá nhiều, bây giờ cần phải tắm? Tôi nói khi bước vào phòng tắm.
    Tháng 7 ở Bắc Kinh ẩm và nóng kinh khủng, và ngày thì vô cùng dài. Đã chín giờ mà trời chỉ vừa mới tắt nắng. Tôi ngồi trong bồn tắm thoải mái như ngồi trên sofa và nghĩ cách làm cho cậu bạo dạn hơn.
    Khi cậu trong phòng tắm, tôi gọi đồ uống. Cách này làm cho người ta uể oải nhưng sau đó sẽ nhanh chóng bốc lên đầu. Sau đó tôi bỏ một băng video X-rated và trong đầu máy. Mọi thứ đã sẵn sàng và tôi tràn đầy hy vong và mong đợi.
    Cậu từ nhà tắm ra, mắc một bộ quần áo ngủ mới màu da trời nhạt ( tôi luôn có khăn tắm và quần áo ngủ mới ở đây) và tóc ướt rủ xuống trán.
    ?oUống một chút nhé? Để lấy tinh thần.? Tôi nói và đưa cho cậu một ly rượu.
    Cậu cầm ly nhưng vẫn đứng, hình như không biết phải làm gì.
    ?oNgồi xuống đi?
    Cậu ngồi xuống, có vẻ hơi khép nép. Một người phụ nữ phương tây xinh đẹp xuất hiện trên màn hình và bắt đầu thoát y ( You know what?Ts going on on the screen, don?Tt you? )
    Cậu có vẻ hơi sợ hãi, ngồi yên không động đậy, tay nắm chặt cốc. Tôi biết đây là lần đầu tiên cậu xem loại băng này. Tôi quay ra nhìn cậu. Mặt cậu đỏ lên và hết sức căng thẳng. Tôi đặt tay lên đùi câu và vuốt nhẹ. Cả người dường như đông cứng lại.
    Tôi tắt TV. Cậu nhìn tôi , có vẻ như hoang mang và ngại ngùng. Tôi gỡ khăn tắm của mình, khoe một cơ thể đẹp. Cậu nhìn tôi.Tôi vươn tới trước và từ từ gỡ nhưng chiếc khuy bộ quần áo ngủ trên người cậu. Cậu khẽ nuốt nước miếng. Cậu có cơ thể của một cậu bé đang phát triển, hơi gầy. Tôi đặt câu nằm xuống sofa. Tôi luôn nhìn vào mắt cậu và cậu cũng luôn nhìn vào mắt tôi. Tôi bắt đầu vuốt ve cơ thể cậu.
    ?oNói với tôi nếu cậu thấy không thoải mái?
    Cậu chỉ nhìn tôi, không nói gì. Tôi biết đối với lần đầu tiên của các cô gái hay các chàng trai cần phải nhẹ nhàng, và họ sẽ không bao giờ quên được trong suốt cả cuộc đời, và sau đó tôi có thể thoải mái hơn.
    Môi tôi từ từ tìm đến môi của cậu, lưỡi tôi lướt trên môi cậu. Môi cậu mím lại nhưng sau đó nhanh chóng hôn tôi. Thành thật mà nói, lúc đó cơ thể cậu không thu hút tôi lắm, nhưng sự trong trắng của cậu làm tôi rất hài lòng. Có thể đó là vì tình yêu mà tôi dành cho bản thân mình .Và điều khó quên nhất chính là ánh mắt của cậu.
    Tôi hôn lên mặt và cơ thể cậu một cách nồng nhiệt.(??) Cuối cùng thì cậu cũng có cảm giác hưng phấn, mắt nhắm và thở gấp gáp. Tay cậu nắm chặt vai tôi, cậu rên lên.
    Chúng tôi làm hai lần tối đó.(?.)
    Có thể do tác dụng của rượu, hoặc có thể vì cậu quá mệt hoặc quá trẻ, cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
    Hôm sau tôi tỉnh dậy từ sớm. Tôi đã đồng ý hẹn gặp người điều hành của công ty cho vay Chian Hsiang để bàn bạc về một khoản vay trị giá 50 triệu dollar. Tôi không đánh thức Lanyu vì tôi thấy cậu đang ngủ rất say. Tôi chỉ gọi bữa sáng cho cậu và để lại lời nhắn, nói rằng nếu cậu cần sự giúp đỡ thì hãy tìm tôi qua Liu Qsing, và cậu nên ăn sáng trước khi đi. Tôi để lại 2000 dollar, nhiều hơn 1000 dollar so với thoả thuận ban đầu. Tôi đã định để lại 3000 dollar nhưng rồi lại thôi vì tôi sợ sau này cậu sẽ đòi nhiều hơn và sẽ rất khó cho tôi khi từ chối.
    Về cơ bản thì khoản nợ đó đã an toàn. Tôi đang ăn trưa thì Liu Qsing gọi điện tới.
    ?oSáng nay cậu ấy vẫn ngủ khi cậu đi à??
    ?oĐúng, có chuyện gì à??
    ?oKhách sạn gọi điện đến báo có 1000$ cùng với lời nhắn ở đó?
    ?oLời nhắn nào??
    ?oCậu ấy nói cậu ấy lấy 1000$, và sẽ được xem như một khoản nợ, rằng cậu ấy sẽ trả lại khi có tiền. Cậu ấy cũng nói rằng sẽ liên lạc với cậu sau.?
    Tôi suy nghĩ một chút, không biết phải nói gì.
    ?oĐược rồi. Bây giờ tôi đang bận. Chúng ta sẽ nói chuyện khi tôi về.?
    Tắt điện thoại, một y nghĩ xuất hiện trong đầu tôi: sẽ có cái gì đó hơn thế giữa tôi và cậu bé này.
    End of chap 2
  3. patmol

    patmol Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/07/2005
    Bài viết:
    198
    Đã được thích:
    0
    Beijing story
    ************************************************
    CHAPTER THREE :
    Tse Mei là một phụ nữ công sở xinh đẹp. Cô là giám đốc marketing của một công ty liên doanh. Tôi chỉ thích hai loại phụ nữ, những cô gái vẫn còn đang đi học và những cô như Tse Mei. Tôi ghét ca sĩ và người mẫu hay những cô kiểu như vậy. Họ đòi hỏi quá nhiều nhưng lại không phải là những ?ongười mới?, và không có tầng lớp thứ hạng. Đối với đàn ông, tôi thích kiểu người biết chơi nhạc hoặc vẽ. Hầu hết bọn họ không chuyên nghiệp, làm chỉ vì tiền hay vì nhu cầu của bản thân. Tôi chưa bao giờ thử với nam sinh viên. Thực ra là vì tìm các cậu con trai thì khó hơn tìm các cô gái, thậm chí còn khó hơn nữa đối với các cậu còn đi học. Có lẽ tôi thích loại sau hơn là vi thế.
    Điều Tse Mei hấp dẫn tôi nhất không phải là ngoại hình đẹp và sự nhạy cảm; mà chính là vòng ba đầy đặn khác với những phụ nữ phuơng Đông thông thường. Tât nhiên tôi không nói với cô ấy về điều này, nếu không cô ấy sẽ cho là tôi hư hỏng. Tôi đã hẹn hò với cô ấy được 6 tháng. Chi phí cho những món quà và sở thích của cô cũng đã tốn tới tám hay chin nghìn dollar mỗi tháng.
    Vẫn chưa đến tháng Mười hai nhưng lá cây đã rụng gần hết. Sáng chủ nhật đó, khi tôi vẫn đang ngủ trong chăn cùng Tse Mei thì chuông điện thoại reo. Tôi mở mắt và nhấc máy. Đó là điện của Liu Qsing.
    ?oAnh bị làm sao mà lại gọi cho tôi sớm thế này?? Tôi càu nhàu
    ?oSớm? Cậu biết bây giờ là mấy giờ không? Trưa rồi.?
    ?oAnh muốn gi?? Tôi hỏi một cách thiếu kiên nhẫn.
    ?oSang nay Lanyu gọi cho tôi. Cậu ấy nói mới thì xong giữa kì. Tôi đoán cậu ấy nhớ cậu? Liu Qsing nói thẳng vào vấn đề
    ?o??
    ?oCậu quên rồi à??
    ?oTôi biết rồi. Anh bảo cậu ấy..?, Tôi nhìn đồng hồ, ?o Hai giờ. Tôi sẽ đợi cậu ấy ở Hsiang Kuo lúc hai giờ.?
    Đặt điện thoại xuống, tôi không ngủ nữa. Tôi bỗng thấy tỉnh táo. Tôi ra khỏi giường và mặc quần áo.
    ?oAi đấy? Anh định đi à??Tse Mei nằm trên giường hỏi.
    ?oKhông có gì. Công việc thôi. Nhưng anh phải đi?
    Tse Mei không hỏi nữa. Cô biết rất rõ vị trí của mình.
    Khoảng hai giờ, sảnh nhà hàng Hsiang Kuo rất vắng, chỉ có vài bàn có người đang ngồi nói chuyện. Gần hai giờ hai mươi, Lanyu đến. Trông câu hơi khác so với lần trước.
    Cậu nhìn quanh, tôi vẫy tay khi cậu nhìn đến chỗ tôi. Cậu nhìn thấy tôi.
    ?oXin lỗi em đến muộn.? Cậu nói mà không giải thích lí do.
    ?oEm đến đây bằng gì??
    ?oBằng xe buýt? Khẩu ngữ của cậu đã tiến bộ rất nhiều.
    ?oEm vẫn chưa quen với Bắc Kinh lắm nên bắt nhầm xe buýt.? Cậu nói thêm
    Tôi nhìn cậu khi cậu nói. Thật ngạc nhiên. Mới chỉ không gặp bốn hay năm tháng mà cậu đã cao hơn lên. Trông cậu không gày và đen như trước. Đặc biệt trông mặt câu rất khác.Nó không căng thẳng và buồn bã nữa. Dù cậu không cười tôi vẫn thấy cậu hơi tủm tỉm. Chỉ có đôi mắt là không thay đổi: vẫn u buồn như thế
    ?oTừ bây giờ hãy đi taxi nhé. Nếu có thời gian tôi sẽ đến đón
    Cậu không nói gì.
    ?oEm có thích trường mình không??
    ?oThật khủng khiếp. Toàn những người vốn đứng đầu thế mà bây giờ ai cũng có thể đứng chót. Tất cả mọi người đều ngấm ngầm cạnh tranh.? Cậu vừa nói vừa cười thành tiếng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu cười như vậy. Rất rạng rỡ và rất ngọt ngào.
    ?oĐùng cố quá sức. Chỉ cần không bị tụt lại phía sau quá xa là được. Thế căn tin thì thế nào? Em ăn được chứ?? Tôi có tài làm cho mọi người cảm thấy tôi đang quan tâm và thành thật với họ. Đó là lý do vì sao tôi có nhiều bạn bè và người tình.
    ?oĐồ ăn rất tuyêt. Toàn món phương bắc. Món rán rất ngon. Nhưng mì thì không ngon lắm.?
    ?oHa?, tôi cười, ? vậy thì đừng mua mì ở đó. ?oCó lần trong bữa trưa anh ăn mì và đã phải vào nhà vệ sinh năm lần. Và lại đói khi chưa đến hai giờ. Thành thật mà nói, anh đã ăn thử đồ ăn ở rất nhiều trường đại học. Đồ ăn trường Đại học Phương Bắc là ngon nhất và dở nhất là của trường Đại học Trung Hoa.?
    ?oEm học ở Đại học Trung Hoa.? Cậu nói một cách khá tự hào. Qua những biểu cảm trên mặt, điêù đó có vẻ là thật. Tôi cảm thấy hơi sốc. Thế tức là tất cả những điều cậu nói với tôi đều là sự thật? Cậu đúng thật là một sinh viên đại học, và là một sinh viên giỏi? Tôi vẫn còn đang băn khoăn nghi ngại khi chúng tôi vào phòng. Tôi bỗng nhớ ra vài điều cần phải hỏi,
    ?oEm đi từ đâu đến? Em đã ăn chưa??
    ?oChưa.? Cậu nói hơi ngượng ngịu, ?oSáng nay em phải đi làm gia sư. Em sợ sẽ bị muộn nên đi thẳng đến đây?
    Tôi không biết vì sao nhưng cậu chưa bao giờ ngừng làm cho tôi cảm thấy ngạc nhiên.
    Lần này là cả một sự đam mê. Chúng tôi không ngừng nhìn nhau khi ăn. Nếu cậu là một cô gái, tôi sẽ ôm lấy ngay lập tức, tại đó. Chúng tôi kết thúc bữa ăn một cách nhanh chóng và không thể đợi đến khi vào phòng ngủ. Cả hai đều thấy hưng phấn. Tôi gỡ bỏ quần áo của cậu trong khi cằn nhằn:
    ?oLâu lắm rồi em mới tìm anh. Anh chết vì nhớ em mất.?
    ?oEm mới bắt đầu vào học nên rất bận. Em đã định gọi điện cho anh nhưng em lại sợ?? giọng cậu run rẩy.
    Sự đam mê gần như điên loạn của hai người cùng giới khi thăng hoa không giống với cảm giác giữa hai người khác giới. Một lần đưa tay nữa của tôi và trên người cậu không còn một mảnh vải. Làn da mát rượi và mềm mại. Vai rộng và hông nhỏ, giống như một hình tam giác hoàn hảo. Chúng tôi hôn và vuốt ve nhau. Tôi đưa tay vào bên trong, người cậu cứng lại nhưng cậu không phản đối. Tôi hôn cậu và đưa tay vào sâu hơn nữa, cậu đột ngột đẩy ra và kết thúc nụ hôn. Tôi nhìn cậu. Vẻ u buồn lại hiện lên trên gương mặt cậu. Tôi lại bắt đầu hôn và thì thầm vào tai cậu:
    ?oAnh thật sự thích em và anh sẽ chỉ làm những gì mà em sẵn sàng.?
    Câu nói đó đã có tác động kì diệu. Cậu lại có thể tiếp tục một cách hăng say hơn.
    Chúng tôi đi tắm rồi lại nằm xuống bên nhau. Lần này cậu không ngủ ngay. Chúng tôi bắt đầu nói chuyện. Tôi bảo cậu đừng gọi tôi là ?~ngài Chan?T nữa mà hãy gọi tên tôi Han-tung. Tôi kể cho cậu đôi chút về bản thân mình và dường như cậu lắng nghe một cách thích thú và hạnh phúc. Tôi thấy lẽ ra mình nên nói những điều này cho cậu từ trước.
    ?oSố phận đã cho chúng ta được gặp nhau. Anh thấy hơi tiếc vì em vẫn còn quá trẻ. Ở phương tây việc này khá bình thường nhưng ở đây lại là điều gì đó tội lỗi. Nhân đây, chúng ta cần hết sức cẩn thận. Chuyện giữ hai người, không nhất thiết phải cho người khác biết. Và nữa, chuyện này là do cả hai bên hoàn toàn tự nguyện. Nêu chúng ta muốn, chúng ta có thể ở bên nhau. Nếu em cảm thấy không ổn, em có thể quên nó đi.?
    Cậu lắng nghe một cách nghiêm túc và không nói gì.
    ?oThực ra khi đã quá thân thiết người ta thường cảm thấy ngượng ngùng khi chơi trò chơi này.? Tôi cười. Đây là một câu nói nhằm giải toả. Cậu giống như những cô gái trẻ và tôi e là cậu sẽ thấy việc này quá nghiêm trọng.
    Sau hôm đó, chúng tôi gặp nhau thêm hai lần nữa, đều là những phút giây tuyệt vời tràn đầy cảm xúc. Tôi thật sự không muốn ép cậu. Việc này chỉ hoàn hảo khi cả hai bên đều cảm thấy thoải mái, va tôi là một người kiên nhẫn. Cậu không bao giờ nói chuyện với tôi về tiền bạc, và cũng không nói gì về bản thân, và tôi không hỏi. Liu Qsing đã thay tôi hỏi xem cậu có còn tiền không. Cậu nói cậu không gặp phải rắc rối nào trong kì này. Cậu được nhận học bổng và có hai chỗ làm gia sư và thế là đủ.
    Cậu thực sự có một vẻ đẹp tự nhiên, cậu cao hơn, và trở nên duyên dáng và quyến rũ hơn. Ngoại trừ vấn đề trang phục, thậm chí chúng không đạt tới những chuẩn mực của một thanh niên Bắc Kinh trung bình thời đó.Tôi bảo Siao Min ( người tình chính thức của tôi) mua mười bộ trang phục hợp thời trang dành cho các cậu bé lứa tuổi đó ở HongKong; vào thời ấy, Bắc Kinh chưa có những cửa hàng chuyên bán đồ ngoại.
    Hôm đó, sau khi đã xong, tôi chỉ vào một cái túi to ở trong tủ trên lối vào và bảo cậu những quần áo trong đó là dành cho cậu. Cậu chỉ nói ?oỒ?, thậm chí cả không nói cả ?oCảm ơn?. Sáng hôm sau cậu dậy vào lúc sáu giờ và đi, cậu bảo lớp học bắt đầu lúc tám giờ. Tôi đề nghị đưa cậu đi nhưng cậu từ chối và nói rằng đi xe buýt cũng nhanh rồi. Tôi bảo cậu cầm đống đồ đi. Cậu lưỡng lự, rồi lấy một chiếc quần jean và một chiếc áo khoác, mặc vào rồi nói những chiếc còn lại cứ để đây phòng khi cần đến. Sau khi cậu đi , tôi không ngủ nữa mà đến thẳng văn phòng của mình, bảo thư kí và Liu Qsing từ giờ trở đi, bất cứ khi nào Lanyu gọi đến tìm tôi thì hãy bảo cậu ta tôi không có ở đó. Tôi thấy mừng vì đã không cho cậu số di động của mình.
    Tháng Mười hai, tôi phải đi có công việc ở Czechoslovakia. Tôi không muốn đi vì tôi ghét bay; nhưng tôi vẫn đi, cái chính là vì Băc Kinh là tôi thấy buồn chán. Tôi đã chia tay với Tse Mei. Vòng ba của cô chỉ là ý thích khi tôi còn nhỏ, giờ đây, khi tôi đã có những gì mình muốn, chỉ nhìn thấy thôi cũng làm cho tôi phát chán.
    Dù Tse Mei không phải kiểu người hay lằng nhằng, điều đó chỉ khiến việc chia tay trở nên khó khăn hơn. Tôi ở Czechoslovakia sáu ngày , kí hợp đồng, và giải quyết rắc rối do việc giữ hàng của khách hàng. Nhưng tôi không về nhà ngay. Tôi định ở lại chơi vài ngày nhưng lại dợ không nơi đó không sạch sẽ. Tôi chú ý rất nhiều về việc này. Sau cung tôi quyết định bảo những người cùng đi về trước còn tôi đi HongKong chơi một mình. Tận giữa tháng Một tôi mới quay về Bắc Kinh. Tôi vẫn chưa quên câu chuyện về Lanyu và cũng không ai nhắc đên chuyện đó. Tết Nguyên Đán năm đó tôi về muộn bất thường. Cuối tháng Một, mọi người trong công ty đã sẵn sàng đón chờ năm mới.
    Hàng ngày nhìn nhưng sinh viên và công nhân mang theo những chiếc vali nhỏ, vai đeo những chiếc ba lô lớn đi ra sân ga chuẩn bị cho chuyến đi dài ngày về quê, tôi nghĩ chắc Lanyu cũng đã về quê để đón năm mới cùng gia đình
    End of chap 3.
    (e***ed )
  4. patmol

    patmol Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/07/2005
    Bài viết:
    198
    Đã được thích:
    0
    Beijing story
    ************************************************
    CHAPTER FOUR :
    ?oTôi mới thấy Lanyu.? Liu Qsing nói một cách thong thả sau khi kể về công việc của công ty.
    ?oỞ đâu?? Tim tôi ngừng lại một nhịp.
    ?oCậu biết Liu Hai-quo đã mở một công ty trên một con phố ở khu North Village chư? Cậu bé đang làm ở đó.?
    ?oLạ nhỉ. Cậu ta không về quê đón năm mới với gia đình sao? Cậu ta nhìn thấy anh chứ??
    ?oKhông . Có vẻ như cậu ấy đang bận bịu với việc bê đồ.?
    ?oThời gian qua cậu ấy có gọi tới không??
    ?oF*ck, cậu ấy gọi đến ít nhất 20 lần.?
    ?oCậu ấy nói gì?? tôi vừa nói vừa cười ngặt nghẽo, đến mức trào cả nước mắt.
    ?oChỉ nói là cậu ấy muốn nói chuyện với cậu. Thế thôi.? Liu Qsing cũng cười khi thấy tôi cười như vậy. ?oCậu đã chơi đùa với cậu ấy và tôi nghĩ rằng cậu đã chán cậu ấy.?
    ?oTôi sẽ đi gặp cậu ấy. Trêu trọc cậu ấy thêm chút nữa.? Tôi cười lớn hơn. Tôi không nói với Liu Qsing vì sao tôi muốn thử cậu. Thực tế là bản thân tôi cũng không biết vì sao.
    Liu Hai-kuo đang bận. Hắn đang bận bịu với việc di chuyển những chiếc thùng và gom những phụ kiện máy móc mà chỉ Chúa mới biết hắn kiếm được từ đâu. Tôi không buồn chào hắn. Vừa bước vào tôi đã đưa mắt nhìn quanh.
    ?oThưa, ông muốn mua hàng ạ?? Một người đàn ông trẻ tuổi đến gần vồn vã hỏi.
    ?oChỉ xem thôi. Tôi có việc cần bàn với chủ của anh.?
    Biết tôi không phải một người khách bình thường, người đó thôi không dám làm phiền tôi nữa.
    ?oNày, maỳ phải cẩn thận chứ. Mày định mang cái đó đi đâu vậy? Có biết làm việc không hả?? Một giọng Bắc Kinh đang quát mắng.
    ?oÔng chủ bảo chúng tôi để đây.? Người trả lời là Lanyu. Cậu không to tiếng nhưng nói rõ ràng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu đáp trả người khác.
    ?oCứ để nó đấy. Rồi mang những cái thùng này ra đằng kia.? Liu Hai-kuo đề nghị.
    ?oThằng ngu.? Tôi nghe thấy cái giọng đầu gấu lúc nãy lầm bầm.
    Lanyu liếc hắn, không nói gì rồi bắt đầu di chuyển đống thùng. Rồi cậu nhìn thấy tôi. Cậu sững sờ trong giây lát rồi mỉm cười.
    ?oHai đứa mở những cái thùng này nhanh lên. Chúng ta không có nhà kho để chất những thứ đó đâu.? Liu Hai-kuo yêu cầu Lanyu và một cậu bé khác với vẻ thiếu kiên nhẫn. Rồi hắn quay người và thấy tôi đứng đó.
    ?oỒ, anh Han, ngon gió nào mang anh đến đây vậy? Thật là rồng đến nhà tôm.? Một nụ cười được vẽ ra trên khuôn mặt Liu Hai-kuo.
    ?oCó chút việc đây, có muốn có không?? Tôi nói với Liu Hai-kuo mà mắt không rời Lanyu. Cậu đang tất bật với công việc nhưng mắt luôn hướng về phía tôi, khuôn mặt đầy cảm xúc.
    Tôi nói với Liu Hai-kuo một lát rồi từ biệt, chuẩn bị ra về. Tôi chắc hắn băn khoăn về lý do vì sao tôi lại đến chỗ hắn. Thật đáng buồn cười. Trước khi ra cửa, tôi nhìn Lanyu rồi chỉ ra phía chiếc BMW màu xanh đậm của mình đậu phía bên kia đường.
    Khoảng mười phút sau, Lanyu chạy đến rồi nhanh chóng leo lên xe.
    ?oEm đã lo là anh sẽ đi mất.? Cậu thở không ra hơi.
    ?oAnh qua đây có chút việc. Bây giờ thì rỗi rồi.? Tôi không dám tin vào bản thân khi nghe những gì mình đang nói. Rồi tôi hỏi,
    ?oEm làm ở đây à? Sao không về nhà đón năm mới??
    ?oEm và một người bạn không về. Quê cậu ấy ở Nanhai, không có đủ thời gian để về, vì thế cậu ấy ở lại.?
    Chúng tôi giữ yên lặng trong phút chốc . Tôi lại phá vỡ sự yên lặng và đổi chủ đề ?o Em xin phép ông chủ ra ngoài à??
    ?oEm xin ông ấy vài phút nhưng ông ấy không cho. Em nói đây là việc khẩn nhưng ông ấy mắng em. Vì thế em nói em thôi việc rồi chạy ra đây.? Cậu vừa nói vừa cười một cách hạnh phúc. Tôi cũng cười. Cậu lại tiếp: ?o Người Bắc Kinh thật khó tính. Và tất cả bọn họ đều đáng ghét, đặc biệt là hai gã ở ngoài cửa.?
    ?oEm có gộp cả anh vào không đấy? Anh cũng là người Bắc Kinh đấy.? Tôi cười lớn hơn.
    ?oEm nhớ là anh nói anh là người vùng khác đến đây học đại hoc.? Cậu nói một cách nghiêm túc.
    Tôi chợt nhớ đến câu ?o Không được nói dối trẻ con.? Tôi cười thành tiếng và không nói gì.
    Lanyu kêu to lên khi tôi lái xe đi quá khỏi North Village một dãy nhà.
    ?oChúng ta có thể ghé qua trường em được không? Em muốn thay quần áo. Bộ này là quần áo đi làm, đã bẩn rồi.?
    Cậu đang mặc một bộ quần áo cotton rẻ tiền, và đúng là rất bẩn.
    ?oChỉ có một cổng ở phía nam cho ô to vào thôi. Anh biết đường chưa?? Cậu hỏi
    ?oTrường ĐH phương Bắc và ĐH Trung Hoa là hàng xóm. Anh đã đi đi lại lại khu đó trong bốn năm, sao lại không biết đường được.?
    Khuôn viên trường ĐH phương Băc rất rộng, dù không đẹp bằn ĐH Trung Hoa. Xe dừng lại ở dãy nhà số tám và cậu nhanh chong chạy vào đó. Tôi thấy hơi bối rối: Cậu thật sự học ở đây. Cậu nói dối không nhiều. Khi không không muốn cho tôi biết về một điều gì đó, cậu chỉ im lặng. Sự thật thà của cậu thật khó kiếm được trong thời buổi này. Nghĩ về sự đối lập của bản thân tôi, chín mươi lăm phần trăm những gì tôi nói không phải là sự thật.. Thế thì sao? Tất cả các doanh nhân đều không trung thực.
    Lúc đi ra, trông cậu rất khác. Quần jeans rộng rất hơp với áo khoác màu xanh xám không đóng cúc. Cổ màu nâu và tay áo kéo lên. Đó chính là bộ mà cậu đã cầm theo trong lần gặp trước. Cậu vừa mới rửa mặt. Lông mày và trán vẫn còn ướt. Tôi nắm chặt vô lăng. Tôi đang cố gắng kiềm chế bản thân.
    ?oEm không thể mặc thế này ở trong trường, nó nổi quá. Vài sinh viên nước ngài đã bắt chuyện với em bằng tiêng Nhât.? Cậu nói với vẻ hơi ngượng ngùng nhưng không giấu sự tự hào.
    Chúng tôi lại hôn nhau một cách say đắm như lúc trước(?) Sau cùng, Lanyu nằm trên gường và xem bộ phim X-rated gay mà tôi mang về từ Mỹ. Tôi đưa cho cậu một ly rượu. Cậu ngước mắt nhìn tôi rồi hỏi,
    ?oAnh tức vì chuyện quần áo hôm trước à??
    ?oEm nghĩ anh là mấy cô gái học trung học hay sao mà lại bực tức vì những chuyện không đâu như thế?? Tôi cười để xoa dịu
    ?oEm không có ý gì đâu. Em chỉ sợ là anh sẽ cho rằng em đến với anh là vì tiền.?
    ?oAnh chưa bao giờ nghĩ thế.? Cậu trong sáng quá, tôi không biết phải nói gì hơn.
    Cậu lại tiếp tực xem TV, vẫn nằm nghiêng. Tôi vặn nhỏ hết cỡ chiếc đèn ngủ, ôm cậu từ phía sau và cố gắng nằm nghiêng song song với cậu. Tay tôi bắt đầu vuốt ve vai và ngực cậu. Cậu đã khoẻ mạnh và quyến rũ hơn. (?) Tay tôi đã ở bên trong, tôi từ từ di chuyển nó và ghé sát vào tai cậu hỏi:
    ?oCó đau không??
    Cậu gật đầu. Tôi không thể nhìn thấy mặt cậu. Tôi dừng lại và lấy ra một ít kem đã được chuẩn bị từ trước và bôi lên người mình (?)
    Tôi không thể không thốt lên:
    ?oMỗi ngày anh đều nghĩ về em. Anh nhớ em chết đi được, nhớ chết đi được.?
    Đó là lần đầu tiên sau khi kết thúc chúng tôi không tắm, cứ để nguyên mọi thứ như vậy. Tôi lại nằm xuống như bình thường, ôm lấy cậu và vuốt ve như đối xử với một cô gái.
    ?oĐau lắm không?? Tôi hỏi một cách dịu dàng.
    ?oMột chút.? Cậu nói rồi nằm quay lưng lại phía tôi, tỏ ra muốn ngủ.
    ?oNếu em không thích, mình sẽ không làm như vậy nữa.?
    ?oCũng khá hay. Ngủ đi.? Cậu tắt đèn.
    Tôi khá chắc chắn rằng cậu không thích như thế. Cậu thấy bị tổn thương, bị đối sử giống như một cô gái. Cũng có thể vì khó hơn. Đây chỉ là một cách bình thường. Cậu không hiểu điều đó sao?
    Cậu bé này quá đơn giản, quá ít lời và quá khép kín.
    Nhân viên công ty đều hết cảm hứng với công vệc vào những ngày trước Têt Nguyên Đán một ngay, và tôi, với cương vị là người chủ cũng không thể để tâm vào công việc được nữa. Lanyu ở cạnh tôi gần như mỗi ngày. Không phải lúc nào tôi cũng đến khách sạn với câu. Hai người đàn ông luôn dính vào nhau khó có thể tránh được khỏi sự nghi ngờ. Tôi đưa cậu đến một căn hộ rộng ở Temporary Village, nơi được trang bị hai phòng ngủ và một bếp. Cậu rất thích,cậu bảo ở đó thoải mái hơn ở khách sạn. Tôi đưa cậu đến đó khá thường xuyên. Vào thời điểm đó, ở Bắc Kinh không có nhiều chỗ để đi lắm, trừ khách sạn, karaoke, bowling, tắm hơi và đi bơi. Tôi có một ý nghĩ đen tối: tôi nghĩ rằng nếu cậu biết tận hưởng cuộc sống, cậu sẽ bớt kiêu hãnh đi (?????)
    Cậu vẫn giữ hai chỗ làm thêm bán thời gian, đó là làm gia sư. Cậu nói đó là con của giáo viên ở trường, là ưu tiên hàng đầu và không nên bỏ chúng. Tôi không đồng ý cho cậu tìm thêm việc khác nhưng câu không nói gì.Cậu đang nghĩ gì? Làm sao để trang trải cho kì học tới chăng?
    Hai ngày trước năm mới, tiếng pháo nổ ở khắc nơi. Cậu phải về để dạy kèm cho một học sinh trung học, đứa học sinh thứ ba mà cậu dạy, và quay lại muộn. Cậu bảo phải đi đến một bưu điện ở xa để goi điện thoại về nhà. Đông qúa nên cậu phải chờ lâu. Tôi bảo cậu có thể gọi điện thại đường dài từ bằng điện thoại ở trong căn hộ, ở khách sạn hoặc bằng di động của tôi.
    ?oAnh thấy em giống như là Tôn Ngộ Không, được sinh ra từ đá.? Tôi tò mò muốn biết về gia đình cậu.
    Cậu cười một cách thản nhiên, ?oMẹ em mất vài năm trước. Em không muốn về nhà. Và người đàn bà mà bố em tái giá cũng không muốn em quay về.?
    ?oBố em thì sao?? Tôi muốn biết nhiều hơn nữa.
    ?oTốt. Cả gia đình đều tốt. Em có một người em gái mới ba tuổi?? Và nỗi buồn lại hiện lên trong mắt cậu, một cách mạnh mẽ. Dường như cậu đang nhớ về một chuyện gì đó, nhưng câu không nói gì nữa.
    Trong đêm giao thừa, cậu đến nhà tôi theo lời mời của tôi. Rất hiếm khi như vậy, và tôi rất thông cảm với câu. Mọi người trong nhà khá thân thiện với cậu, đặc biệt là mẹ tôi. Bà luôn là người thân thiện và thoải mái. Tôi thừa hưởng điều này từ mẹ. Ngược lại, hai em gái tôi giống bố tôi, đạo đức giả và lạnh lùng. Sau đó Lanyu nói với tôi cậu rất ngạc nhiên khi thấy một gia đình ở tầng lớp cao như chúng tôi lại vui vẻ và dễ gần đến thế. Tôi bảo cậu sở dĩ nó như vậy vì bố tôi đã không còn quyền lực nữa. Nhưng cậu nói tôi nên hài lòng với những gì mình có.
    Đến nửa đêm, pháo nổ rộn ràng khắp nơi. Tôi nhìn em gái út, Lanyu, và chồng cửa đứa em kia cùng nhau đốt pháo, và nghĩ: nếu mọi người biết chuyện giữa tôi và Lanyu, họ sẽ giết tôi mất.
    End of chap four.

    (e***ed)
  5. patmol

    patmol Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/07/2005
    Bài viết:
    198
    Đã được thích:
    0
    Beijing story
    ************************************************
    CHAPTER FIVE :
    Một mùa hè nóng bức lại đến và đây là mùa mà công việc làm ăn tiến triển chậm chạp. Nhưng không phải đối với ngành thời trang; mùa này là mùa làm ăn. Tôi có một kế hoạch hay, đó là đưa Lanyu đi Đông Nam Á và HongKong, kết hợp giữa công việc và giải trí. Thậm chí tôi đã nói chuyện với những người ở phòng xuất nhập cảnh, họ cũng đã hứa sẽ làm hộ chiếu cho Lanyu trong vòng ba ngày mà thậm chí không cần đến xác nhận của trường. Nhưng thật đáng buồn cho tôi, cậu bảo rằng cậu tìm được một việc làm thêm trong hè ở công trường xây dựng.
    Thời tiết nóng như là đang phải gánh chịu một cơn mưa lửa. Tôi không muốn ra ngoài, cả ngày chỉ ở trong phòng. Dự báo thời tiết trên đài báo rằng nhiệt độ là 38 độ nhưng thực tế phải hơn 40. Lanyu vẫn hàng ngày đi làm ở công trường, từ 10 giờ sáng đến 10 giờ đêm. Cậu bảo sắp hết hạn nên mỗi người phải làm hai ca. Da cậu chưa bao giờ trắng. Sau vài ngày làm việc ở công trường, mặt trời làm cậu trông như một người da đen. Tôi không chịu nổi điều này và chúng tôi lại xảy ra bất hoà.
    ?oSao em lại làm việc này? Em nghĩ là em sẽ trở thành một công nhân xây dựng à??
    ?oBiết thêm những điều ở công trường cũng tốt mà.?
    ?oEm kiếm được bao nhiêu??
    ?oMột nghìn dollar cho hai tháng.?
    ?oHa! Một nghìn dollar!? Tôi móc mỉa , ?oNhững tên điếm trong khách sạn cũng đòi ít nhất hai nghìn .? Tôi nói mà không suy nghĩ. ?o Hơn nữa, đó đâu phải là công việc cho con người? Mười hai tiếng đồng hồ ở ngoài trời trong cái thời tiết nóng thế này.? Tôi thấy cậu không nói gì , và hỏi tiếp.
    ?oAnh đã đưa cho em hai mươi nghìn. Đúng không nhỉ? Thế vẫn chưa đủ sao??
    ?oEm định sẽ trả lại anh khoản đó. Anh không nghĩ rằng với hai mươi nghìn đó anh có thể chơi bời với em trong vài tháng chứ? ?o Cậu quá nhạy cảm.
    Tôi muốn đánh cậu một cái. Sao cậu có thể ngây thơ chất phác như thế? Tôi thực sự nổi giận. ?o Em muốn ăn đòn à? Em đang tự hạ thấp mình đấy.?
    Cậu im lăng trong một lát, rồi ngước mắt lên nhìn tôi. ?o Anh vẫn còn đi lại với rất nhiều những kẻ bán thân trong khách sạn, đúng không??
    Chúa ơi! Cậu vẫn không thể bỏ cái ý nghĩ đó ra khỏi đầu. ?oKhông phải việc của em.? Tôi nhìn cậu một cách giận dữ. Nhưng sự thật là hơn một tháng qua tôi đã không gặp Cheung Chian.
    ?oVậy anh cũng đừng nhúng vào việc của em.?
    Vậy đó. Cậu nói cậu muốn tiếp tục làm việc ở công trường. Tôi nói vậy thì đừng có quay lại nữa.Nhưng hàng ngày cậu vẫn quay lại Temporary Village. Cậu thường về lúc gần mười một giờ khuya, trông cực kì mệt mỏi. Điều đó lại làm cho tôi thấy thích thú vì cậu không thể chống lại tôi được. Sau khi tắm gôi, tôi bắt đầu vuốt ve và quấy rối cậu. Dù rất mệt, nhưng cậu có sức trẻ và nhanh chóng bị kích thích. Nhưng sau khi bắt đầu cậu lại muốn kết thức một cách nhanh chóng. Và cậu chìm luôn vào giấc ngủ chỉ vài giây sau đó. Nhìn cậu say ngủ, tôi không thể chắc chắn là tim tôi đang đau vì cậu hay là tôi đang ghen tị với cậu.
    Một hôm khi về nhà, tôi thấy một quyển sổ tiết kiệm kẹp trong một quyển sách của Lanyu. Quyển sổ trị giá $20,000 mà tôi đã đưa cho cậu. Chưa có một lần rút tiền.
    ?oTốt lắm, Lanyu. Em nghĩ rằng vì em không tiêu tiền của anh mà anh sẽ kính trọng em sao. Anh chưa hề chơi bời với em. Nhưng anh sẽ bắt đầu một trò chơi, miễn phí.? Tôi suy nghĩ một cách bệnh hoạn. Tôi chưa từng bao giờ phát điên lên như vậy.
    Đêm đó, cậu về trước mười một giờ. Trông cậu không được ổn lắm. Có một vết thương ở ngón tay cậu được băng bó một cách cẩu thả. Cậu bảo cậu bị một miếng kính cắt vào. Tôi không nói hay làm gì cho đến khi cậu ra khỏi phòng tắm và nằm lên giường. Tôi đặt tay lên chân cậu và bắt đầu.
    ?oHan-tung, hôm nay em mêt quá, để đến mai đi.? Cậu van xin.
    ?oSuốt ngày hôm nay anh chỉ nghĩ về em!? Tôi phớt lờ lời cầu xin và bắt đầu hôn cậu.
    Cậu nằm ngửa, nhắm mắt và để mặc tôi muốn làm gì thì làm. Tôi thấy cậu bắt đầu ngủ và lay cậu một cách thô bạo, ?oDậy đi, này !Dậy, đây không phải là cách mà anh muốn.?
    Cậu mở mắt và tôi hôn lên môi cậu. Cậu hôn tôi một cách miễn cưỡng. (?)
    ?oSao anh không làm từ phía sau??
    ?oKhông.Anh muốn em nhìn thấy anh? Tôi trêu cậu.
    Cậu tỉnh lại khá nhanh và bắt đầu vừa hôn tôi vừa cười, giống như một phụ nữ duyên dáng đáng yêu. Vài phút sau, cả hai chúng tôi cùng thoả mãn.
    Nửa đêm tôi dây, đi vào nhà vện sinh. Tôi nhìn đồng hồ. Hơn hai giờ. Tôi rửa mặt, quay về giường và lật Lanyu đang say ngủ và nằm đè lên cậu. Cậu tỉnh giấc.
    ?oAnh làm gì thế?? Câu nói líu ríu, hơi sốt ruột.
    ?oAnh không ngủ được. Dậy với anh một lát.?
    ?oĐi ngủ đi. Mai em còn phải đi làm.?
    ?oGần bảy giờ rôi, cũng không ngủ được lâu nữa đâu.?
    ?oTrời vẫn còn tối mà.? Cậu nói khi chùm cái gối lên mặt, đẩy tôi ra và nằm sấp xuống.
    Tôi ngồi dậy, bật chiếc TV nhỏ trong phòng ngủ và xem một bộ phim X-rated, mở tiếng thật to và đốt một điếu xì gà. Cả bản thân tôi cũng thấy không bình thường.
    Cậu trở mình, cuối cùng thì cũng tỉnh giấc vì tiếng động từTV. Cậu nhìn lên màn hình mà không để ý tới tôi.
    ?oEm còn trẻ, thế mà lại không bằng một ông già như anh. Thật đáng xấu hổ. Em đang định biến anh thành một kẻ bất lực đấy à?? Tôi bắt đầu móc cậu.
    Cậu kêu lên, cười thản nhiên nhưng trông thật mệt mỏi. Cậu bỗng trở nên ngoan ngoãn và dễ bảo. Tôi nói đùa để dễ dàng hơn cho cậu. Tôi để cậu tựa vào người tôi khi xem TV để tôi có thể ôm cậu dễ dàng hơn. Cậu lại bị kich động.
    Chúng tôi không thể ngủ lại được nữa. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ và nói:
    ?oTrời vẫn còn tôi.?
    ?oMới ba giờ thôi. Em đi ngủ tiếp đi. Lúc nào đến giờ anh sẽ gọi.?
    ?oAnh, thât là ?!?Cậu cười một cách yếu ớt, dùng khẩu ngữ Bắc Kinh mới học được.
    Chúng tôi nói chuyện và xem TV đến tận năm giờ sáng, khi mà chúng tôi có thể tiếp tục ngủ lại. Buổi sáng, trong lúc mơ màng mệt mỏi, tôi nghe thấy tiếng cậu vệ sinh buổi sáng, gây rất ít tiếng động. Tôi thấy cửa phòng ngủ đã được đóng. Chắc hẳn cậu sợ sẽ đánh thức tôi. Rồi tôi nghe tiếng cậu đóng cửa thật khẽ khi đi ra ngoài.
    Lanyu về lúc bảy rưỡi. Khuôn mặt cậu, từng rất đẹp, giờ đen xạm lại. Cậu nói cậu đã ngủ gật trên xe buýt mã đến tận bên cuối mới tỉnh và phải bắt taxi về. Tôi không hề biết là cậu đi làm bằng xe buýt. Tôi ghét sự bướng bỉnh của câu. Cậu leo lên giường mà thậm chí không tắm. Người đầy mồ hôi, thật kinh khủng.
    ?oDậy đi! Dậy đi! Đi tắm đi! Em đừng cư xử như những công nhân hạng bét như thế.? Tôi nói trong khi thò tay sang lay đẩy câu. Cậu không vui, lầm bầm gi đó và loạng choạng đi vào phòng tắm. Không đầy năm phút sau cậu trở ra và lại đổ xuống giường. Nhìn cậu như vây, tôi lại càng muốn hành hạ câu hơn. Cuối cùng tôi mở miệng:
    ?oLanyu, anh không thích thế này nữa. Sao chúng ta không chia tay nhỉ. Em có thể tiếp tục học và trở thành một người đáng kính, tìm một cô bạn gái ở trường. Đừng tìm anh nữa.?
    Cậu khẽ nhăn mặt, ngước mắt nhìn tôi đầy ngờ vực, rôi ngồi dậy.
    ?oHãy tìm Liu Qsing nếu em cần tiền. Anh ấy sẽ đưa cho em.? Tôi muốn làm cho em cảm thấy đau đớn.
    Mắt em lộ sự bối rối, như mất một cái gì đó. Em vẫn không thốt ra lời nào.
    ?oAnh luôn chấm dứt những mối quan hệ như thế này trong vòng một năm. Với chúng ta thế là đủ lâu rồi. Anh thấy chán em rôi.? Tôi thấy thật hay ho nếu như em khóc và làm ầm lên như những cô gái.
    Nhưng em chỉ im lặng.
    ?oTối nay anh ra ngoài. Sáng mai em gói đồ đạc lại rồi đi. Đừng bao giờ quay lại.? Tôi sợ rằng mình sẽ phá lên cười nên không dám nhìn em, chỉ mở cửa đi ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.
    Bên ngoài trời rất nóng nhưng tôi lại cảm thấy hạnh phúc. Cuối cùng thì tôi cũng làm được. Tôi lái xe đi vô định trên một con đường mới tên là Liu Wan và càng đi xa tôi càng thấy nặng nề.
    ?oCậu ấy vẫn làm việc ở công trường.? Liiu Qsing thông báo với tôi. Tôi đã nhờ anh theo dõi Lanyu hộ mình.
    ?oChết tiêt! Cậu ta thật là một kẻ khác thường.?
    ?oQuên cậu ta đi, Han-tung. Việc này chỉ đáng khi cậu ấy là một cô gái. Cậu đang lãng phí cảm xúc của mình khi hành đông thế này.? Liu Qsing có thể hiểu ra vấn đề dù tôi không hề nói với anh.
    ?oAi có cảm xúc với thằng bé ấy chứ? Tôi chỉ có cảm giác vẫn thay đổi được cậu ta thôi.? Tôi cười, cố làm cho có vẻ đang không nói dối.
    ?oĐiều này dễ thôi mà. Chỉ cần đưa cho cậu ấy một chiếc xe rồi cho sang Mỹ tận hưởng cuộc sống. Hoặc tìm lấy một bọn cho cậu ấy một trận. Xem có cải tạo nổi hay không ngay.? Liu Qsing thât sự cảm thấy hay và tự cười trước cậu chuyện hài hước của mình.
    Từ khi Lanyu đi, tôi không ở tại Temporary Village nữa và cũng không muốn đến khách sạn. Tôi về nhà và ở lại đó trong vài ngày. Có vẻ như mẹ tôi nhận ra tôi đang không vui. Tối đó, sau khi bố tôi đi gặp vài người ban cựu chiến binh và em gái ra ngoài hen hò, tôi ở nhà một mình với mẹ và đang thưởng thức món bắp cải xào của bà, mẹ tôi hỏi:
    ?oTung, Cái gì khiến cho con muốn ở nhà mấy hôm nay thế??
    ?oVì con nhớ mẹ quá.? Từ khi trưởng thành đến giờ, tôi luôn trêu đùa, cố gắng làm cho bà cảm thấy vui vẻ.
    ?oCó gì không ổn với bạn gái của con à??
    ?oKhông. Con có đuổi thì cô ấy cũng không chịu bỏ con đâu.?
    Mẹ tôi cười. Bà biết đứa con đẹp trai và giàu có của bà chưa bao giờ thiếu phụ nữ vây quanh.
    ?oMẹ nghe Liu Qsing nói con có một cô bạn gái rất thân.?
    ?oVâng. Và cô ấy định theo con cho đến chết.?
    ?oHôm qua Cheung Hai-hung lại đến tìm con. Đấy là một cô gái tốt. Bố của cô ấy lại được thăng chức trong năm nay đấy. Và có lẽ sẽ quản lý việc co liên quan đến buôn bán với nước ngoài.?
    ?oSao mẹ chỉ quan tâm đến mỗi cô ấy thôi thế? Con không muốn bán mình để lấy thế lực. Bên ngoài còn nhiều các cô gái tốt khác mà.?
    ?oCon cứ chọn lấy người mà con thích, đừng kén chọn mãi thế. Com phải đứng đắn lên chứ. Giống như Liu Qsing ấy. Thật tuyệt nếu con có gia đình riêng.? Nói rồi bà đứng ọây đi xuống bếp dặn dò cô giúp việc về những việc phải làm. Tôi nghĩ đến câu nói của bà : ?ocứ chọn lấy người mà con thích?
    Nếu tôi chọn Lanyu, điều đó sẽ giết chêt bà mất.
    Chuyện giữa tôi và Lanyu đang trở nên vô lý và tức cười. Tôi thậm chí đã nghĩ đến một từ buồn cười :?YÊU?
    Tôi không quá buồn cười và vô lý khi đi yêu một chàng trai, đúng không nhỉ? Tôi biết khá chắc chắn rằng mình là một người đàn ông hoàn toàn bình thường. Chỉ là tôi muốn thử chơi trò chơi bằng những cách khác nhau. Chỉ thế thôi. Cứ để thế đi. Hãy dừng lại trước khi đi quá xa. Như thế tốt hơn cho cả em và tôi.
    Nhưng tôi vẫn không thể ngừng nghĩ về em.
    End of chap 5.
    (e***ed)
  6. patmol

    patmol Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/07/2005
    Bài viết:
    198
    Đã được thích:
    0
    Beijing story
    ************************************************
    CHAPTER SEVEN :
    Dù chuyện về Lanyu làm cho tôi suy nghĩ, một vài vấn đề trong công việc cũng làm cho tôi thực sự đau đầu: một chuyến tàu nhập ô tô của tôi gặp rắc rối. Do những thay đổi trong chính sách, tôi phải bỏ công việc này trong năm nay, cho dù tôi có bị thiệt hại. Tôi đã sẵn sàng để đi ra ngoài vào trưa thứ Bảy vì Liu Qsing báo cho tôi rằng đã một tuần nay Lanyu không đến công trường.
    Đã hai tuần kể từ khi chúng tôi chia tay. Ban đầu tôi rất ngạc nhiên khi em vẫn làm việc ở đó. Có vẻ như em chấp nhận việc này một cách hết sức bình thản. Nhưng giờ đây, khi em đột ngột nghỉ làm, tôi lại đâm ra lo lắng. Tôi quyết định gọi điện đến trường cho em vào lúc xẩm tối. Có thể là vì đang trong ngày nghỉ nên chuông phải kêu một hồi lâu mới có người nhấc máy. Rồi tôi lại phải chờ tiếp mười lăm phút nữa. Người nghe máy nói không có ai ở phòng 815.Tất cả mọi người đều đã về nhà trong ngày nghỉ. Tối đó tôi có vài cuộc hẹn với khách hàng, tất cả đều là những khách mua ô tô tiềm năng của tôi. Nhưng đến phút cuối tôi thay đổi ý định. Tôi phải đến ĐH Trung Hoa để kiểm tra. Một mùi kinh khủng sộc vào mũi khi tôi đi đến dãy nhà số 8. Đó là thứ mùi mà đã lâu rồi tôi không ngửi thấy. Rõ ràng là mùi của đàn ông toả ra từ nhà vệ sinh nam. Đèn đã tắt. Tôi tìm thấy căn phòng có gắn số 825. Tôi gõ cửa. Không ai trả lời. Tôi lại gõ thêm vài tiếng nữa. Vẫn yên lặng. Tôi hơi thất vọng. Tôi vặn nắm đấm cửa khi chuẩn bị quay đi. Tôi nhận thấy cửa không khoá.
    Bóng tối bao phủ trong phòng. Và yên tĩnh. Nhờ ánh trăng rọi vào, tôi thấy trong phòng có bốn chiếc giường tầng và một cái bàn dài ở giữa phòng.Tôi chợt nhận thấy hình như có gì đó nằm ở giường tầng dưới cạnh cửa sổ. Một nỗi sợ bao lấy tôi. Tôi sợ phải bước lên phía trước.
    ?oLanyu! Lanyu!? Tôi thử goi. Không có tiếng trả lời.
    Tôi thật sự sợ hãi.Tôi phải chiến đấu với sự sợ hãi để giữ bình tĩnh và bước về phía chiếc giường. Đúng là em. Dù trong phòng không sáng rõ, tôi vẫn có thể chắc chắn đó là em. Tôi chưa bao giờ cảm thấy kinh hoàng đến thế trong suốt cả cuộc đời mình.Tôi tự đẩy mình tiến lên phía trước và chạm vào mặt em. Nó không lạnh như đá như tôi e sợ. Nó rất nóng. Tôi tìm thấy tay em và thấy mạch vẫn đập. Nhưng mạch nhanh và yếu. Rồi tôi nghe thấy em thở. Đó là một người đang sống. Tôi thở hắt ra một cách nhẹ nhõm. Tôi muốn nhấc em lên nhưng không thể. Tôi lao ra ngoài hành lang và kêu to:
    ?oCó ai không? Có ai giúp với.?
    ?oCó chuyện gì thế?? Hai cái đầu cùng thò ra cùng lúc từ trong một phòng.
    ?Làm ơn giúp tôi. Một người bạn cùng trường cần được vào bệnh viện gấp.?
    Họ giúp tôi đưa Lanyu đi trong khi bàn luận:
    ?oCậu ấy là người lớp nào thế??
    ?oLớp kiến trúc A. Tên cậu ấy là Lanyu. Năm nay cậu ấy không về nhà.?
    ?oAh, là cậu ăn mặc giống các cậu người Nhật đúng không? Có vẻ như cậu ấy có họ hàng ở Bắc Kinh.?
    ?oCó lẽ thế. Nhưng cậu này rất ít lời. Chưa bao giờ nói chuyện với cậu ấy cả.?
    ?oAnh là người nhà cậu ấy à?? Một cậu bé hỏi.
    ?oTôi là anh trai cậu ấy.? Tôi không chú ý lắm tới câu chuyện của bọn họ.
    Đã hơn chín giờ tối. Phòng cấp cứu của bênh viện Số Ba vẫn đông đúc. Một nữ bác sĩ trẻ, khá đẹp và đeo kính khám cho Lanyu
    ?oSao mang cậu ấy vào muộn thế?? Vị bác sĩ trẻ hỏi nhỏ, giọng tức giận, giống như không còn chút hi vọng nào.
    Tôi nhìn Lanyu mắt nhắm nghiền, môi trắng bệch và khô nứt, tôi không thể kìm lòng nổi. Tôi cầm lấy tay em, mắt đỏ hoe.
    Vị bác sĩ trẻ nhìn tôi tò mò. Tôi phải giải thích:
    ?oĐây là em trai tôi. Nếu cậu ấy không qua khỏi, tôi không biết phải ăn nói với bố mẹ như thế nào.?
    Vị bác sĩ hiểu ngay ra vấn đề. Cô giải thích cho tôi rằng sốt cao làm cho Lanyu bất tỉnh , và có thể là do làm việc quá sức. Cậu bị mất nước nghiêm trọng. Trong khi nói, mắt cô nhìn vào khuôn mặt gày nhưng vẫn đẹp của Lanyu.
    Đó là một đêm không ngủ. Tôi ở bên cạnh Lanyu cả đêm, xoa cồn khắp người em để làm hạ nhiệt độ. Tôi theo dõi từng biểu hiện, lắng nghe tiếng thở nhanh và ngắt quãng, nhìn mồ hôi nhỏ giọt. Bác sĩ làm việc hết sức nghiêm túc, kiểm tra nhiệt độ của Lanyu nửa giờ một lần. Cứ như vậy đến tận năm giờ sáng, cô bác sĩ cười và thông báo nhiệt đôk của em còn 38 độ và đã qua khỏi cơn nguy kịch. Tôi bỗng cảm thấy nhẹ nhõm và khó có thể mở mắt thêm nữa.
    Sức trẻ là lợi thế của Lanyu. Đến trưa hôm sau em đã có thể ngồi dậy kêu đói và đòi ăn cơm. Tôi đưa em về Temporary Village vào buổi trưa. Tôi vặn nhỏ điều hoà, đợi cho em uống xong một cốc nước lớn rồi đăt em nằm xuống và đắp lên người một lớp chăn. Tôi nói em cần nghỉ ngơi thật nhiều và tốt nhất là em nên ngủ đi. Tôi đặt tay lên trán em và thấy nó mát. Tôi cầm lấy tay em, ngồi xuống giường và đọc bản phác thảo hợp đồng mà Fung Yi-kwan ( một trong những người đại diện của tôi) đưa tôi về việc bán 30 trong tổng số những chiếc ô tô mà tôi đã nhập. Đây là kết quả mà họ đã đạt được tối hôm kia.
    Lanyu đang nằm ngửa. Vài phút sau em trở mình về phía tôi. Tôi cảm thấy tay em trên người mình.
    ?oĐừng ngốc như thế. Ngủ đi để còn dưỡng sức.? Tôi cười và đùa em.
    Nhưng em không ngừng lại.
    Tôi nhìn xuống em thấy. Em đang cười với tôi.
    ?oEm thật là một người không đứng đắn.? Tôi cười.
    Và em vẫn tiếp túc đi xa hơn nữa.
    Tôi nắm chặt cả hai tay em, đưa lên cao và giữ chặt xuống gối. Tôi leo lên người em. ( Just imagine, what?Ts that kind of scene)
    ?oEm muốn tự giết chết mình à? Tại em bắt đầu trước đấy nhé, đừng đổ lỗi cho anh đấy.? Tôi nhìn em cười.
    Lại là cái nhìn đầy tuyệt vong nhưng vẫn có niềm vui. ?o Anh định làm gì thế?? Một sự thách thức trong giọng điệu của em.
    ?oCòn làm gì nữa.? Đầy sự nguy hiểm trong giọng trả lời của tôi khi tôi cúi xuống và hôn thật sâu lên môi em.
    Em gần như không gây ra một tiếng động nào khi chung tôi là chuyện đó, em càng phấn khích thì càng ít gây ra tiếng động.Em chỉ thở dốc. Có lẽ vì mới ốm nặng, em gần như không thể thở được.
    Tôi hôn em lên mặt, lên cổ,?
    (????.)
    ?oĐừng cố gắng quá. Có thể em sẽ phải trả giá đắt đấy.?
    ?oKhông đâu? Em không thèm để tâm đến lời khuyên của tôi.
    Cuối cùng trông em kiệt sức, nằm không động đậy, thở không ra hơi. Nhưng em sáng bừng lên.
    Trong phòng tắm, tôi đặt em vào bồn rồi tắm cho em thật nhẹ nhàng. Chúng tôi nói về cô bác sĩ lúc trước.
    ?oCô ấy không thể rời mắt khỏi em. Cô ấy thích em đấy.?
    Em như bị xúc phạm. ?o Cô ta già rồi.? Hình như cô bác sĩ làm em nhớ đến điều gì đó, em nói:
    ?oTrong bệnh viện, cô bác sĩ nói với em:?Khi cậu bất tỉnh, anh trai cậu tuyệt vọng lắm và đã khóc.?? Em nói với một vẻ tinh nghịch trẻ con, mắt nhìn tôi chờ xem phản ứng.
    Tôi tránh ánh mắt của em, cố gắng pha trò để tránh em. Tôi cảm thấy đau đớn: Em quá dễ hài lòng. Em không đòi hỏi gì nhiều. Đó là điều làm tôi sợ nhất.
    Mối quan hệ giữa Lanyu và tôi bước sang một thời kì mới. Trường học của Lanyu sẽ bắt đầu sau không đầy một tuần nữa. Dù cho có bận bịu với công việc tôi vẫn dành ra rất nhiều thời gian để ở bên em. Em bắt đầu nhận tiền và quà của tôi một cách vui vẻ. Nhưng tôi cảm thấy em làm như vậy chỉ để làm vui lòng tôi. Em không nhắc đến lần tôi bắt em phải đi, không nhắc đến chuyện tôi đã làm tổn thương em.
    Cuối cùng tôi cũng tìm được một ?othằng ngốc?là người nhà nước, hắn đã mua tất cả những chiếc ô tô mà tôi đang tìm cách bỏ đi. Tôi chưa bao giờ thích những điểm lợi thế của những kẻ làm việc cho nhà nước, nhưng thỉnh thoảng tôi cũng nên thích. Tôi kể cho Lanyu mà không suy nghĩ gì và em buồn rầu châm biếm : Tiền làm cho con người ta trở nên điên rồ.
    Chuông mừng năm mới vang lên khi tôi và Lanyu đang cùng nhau ở trên giường. Trong những lúc hứng khởi, tôi nguyện ở cạnh em mãi mãi, không cần ai khác. Nhưng đó không phải là lời nguyện mà tôi luôn muôn giữ.
    Năm đó là một năm bất thường. Cho cả bản thân tôi lẫn đất nước tôi.
    End of chap 7.
    (e***ed)
  7. patmol

    patmol Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/07/2005
    Bài viết:
    198
    Đã được thích:
    0
    Beijing story
    ************************************************
    CHAPTER EIGHT :
    Ngày mùng 6 tháng Một, tôi nhận được điện thoại từ em gái:
    ?oAnh à! Có lẽ bố không qua khỏi được! Anh về nhanh lên!?
    ?oTừ khi nào thế? Có chuyện gì vậy?? Tôi không thể tin vào tai mình. Mới hai hôm trước, bố tôi còn mắng tôi vì đã không trung thực trong kinh doanh.
    Hai hôm sau, bố tôi qua đời. Ông qua đời vì xuất huyết não. Là con cả và là con trai duy nhất, tôi không còn có đủ thời gian để khóc mà luôn bận bịu với việc tổ chức tang lễ. Dù sao bố tôi cũng là một người được kính trọng, và buổi lễ tưởng niệm, nhắc lại kỉ niệm và bày tỏ sự nuối tiếc làm cho tôi mệt mỏi rã rời. Mẹ tôi ít hơn bố tôi hai mươi tuổi, nhưng trông bà già hẳn đi chỉ trong có mấy ngày. Tôi phải ở nhà để an ủi bà.
    Đến cuối tuần, Lanyu gọi hỏi xem liệu tôi có thể đến Temporary Village được không. Tôi thật sự muốn thoát ra khỏi khung cảnh buồn thảm và tôi bảo em tối tôi sẽ đến.
    Tôi mở cửa và thấy Lanyu đang ngồi đọc sách trên trường kỉ. Khi thấy tôi em đặt sách xuống và hỏi thăm với sự quan tâm :
    ?oMẹ đã ổn hơn chưa?? Em vẫn thường gọi mẹ tôi là ?obác? nhưg tôi bảo em ở Bắc Kinh, bạn bè thường gọi mẹ nhau là Mẹ
    ?oCũng đã đỡ hơn.? Tôi đáp một cách lờ đờ.
    ?oĐi nào, đi ăn tối thôi.? Tôi lại nói.
    ?oThôi, em nghĩ tâm trạng anh không được tốt cho lắm. Em đã mua một ít đồ ăn sẵn. Ăn ở nhà thôi.? Tôi nhìn thấy có một ít túi giấy trên bàn ăn. Và thậm chí có cả một thùng bia ?oYanjin? trên sàn nhà. Em thật chu đáo.
    Tôi cầm một chai bia lên và cười : ?oBọn anh vẫn dùng những thứ rẻ như thế này hồi còn đi học đại học.?
    ?oGiờ vẫn vậy thôi.? Em cũng cười.
    Sau khi uống vài cốc bia tôi đã bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm hơn, lần đầu tiên trong suốt những ngày qua. Hình ảnh về bố chiếm toần bộ tâm chí tôi. Cái chết của ông thật quá bất ngờ
    ?oÔng ấy luôn là một người lạnh lùng và nghiêm khắc, mọi người chỉ cảm thấy thoải mái khi ông không có nhà. Thế mà giờ đây, thật lạnh lẽo và cô đơn.? Tôi nói với chính mình hơn là Lanyu.
    ?oTừ khi còn nhỏ, anh đã không thích bố mình. Ông thường mắng và cả đánh anh nữa. Và ông cũng không quan tâm ông đánh vào đâu và đánh bằng cái gì. Ông trở nên tốt hơn khi anh trưởng thành hơn. Ông thích nói chuyện với anh nhưng anh lại không thích nghe ông.?
    ?o?Anh nhớ khi mình đỗ vào ĐH phương Bắc, ông đã rất tự hào và uống rất nhiều, và ông đã nói với tất cả bạn bè rằng con trai ông đỗ là nhờ vào thực lực. Anh chưa bao giờ thấy ông tốt với mình. Nhưng bây giờ khi nhìn lại, ông đã làm hết sức để giúp đỡ anh trong những ngày anh mới bắt đầu kinh doanh??
    Tôi uống một ngụm bia và nhìn Lanyu. Em đang lắng nghe một cách chăm chú. Em là thính giả tuyệt vời nhất. Tôi lại tiếp tuc: ?oTrước lúc ra đi, ông đột nhiên mở mắt ra, giống như lần bùng lên cuối cùng của một cây nến sắp tắt. Ông nhìn tất cả mọi người, cuối cùng mắt dừng lại ở anh. Anh hiểu ông có điều gì đó muốn nói, nhưng không thể nói ra thành lời. Có thể từ trong sâu thẳm, ông rất quý anh.? Tôi không thể kiểm soát được bản thân mình nữa.
    Sau một hồi yên lăng, tôi nghe thấy Lanyu nói một cách nhẹ nhàng:
    ?oEm nghĩ lúc ra đi ông không cảm thấy quá nuối tiếc. Me, anh, em gái anh đều ở bên ông. Ông sẽ cảm thấy hạnh phúc?.? Em ngừng lại một lát rôi tiếp, ?oKhi mẹ em mất, không có ai ở bên cạnh. Bà đã uống cả một lọ thuốc ngủ??
    Tôi nhìn em. Đây là lần đầu tiên em nói về cái chết của mẹ mình. Bà đã tự tử. Đó là lý do vì sao em không bao giờ nói về chuyện này. Biểu cảm của em có chút gì hơi lạ. Dù rất buồn, nhưng em dường như hơi lạnh lùng và hờ hững:?Dù bố mẹ em sống ở vùng Tây Bắc, nhưng họ không phải là người ở đấy. Mẹ em là người ở Hung, còn bố em là người Đông Bắc...?Tôi nhìn em và nghĩ: đó là lý do vì sao em có khuôn mặt của sự pha trộn giữa khuôn mặt của người vùng đông bắc và vẻ thanh lịch của người phương nam.
    ?oCả bố và mẹ em đều là giáo viên trường ĐH Công nghiệp. Khi em còn nhỏ, gia đình em khá hạnh phúc. Bố em rất vui tính. Bố thường đưa mẹ và em ra ngoài chơi. Bố dạy em chơi ?oer-hu? ( một loại đàn violin của TQ), dạy em sưu tập tem và giúp em làm toán. Khi em học hết tiểu học, em đã quen với những dạng toán của năm thứ hai trung học. Chính bố em đã dạy em. Mẹ em là người ít nói. Mẹ tốt với tất cả mọi người. Em chưa từng nghe thấy họ cãi nhau. Chỉ có duy nhất một lần mẹ em phàn nàn là bố chỉ chơi bài , không giúp mẹ việc nhà. Nhưng rồi mẹ lại cười và bảo bố em ra ngoài.
    Em cười thật ngọt ngào rồi uống một ngụm bia:
    ?oRồi đến thời kì cải cách và mở cửa. Bố em là một trong những người đầu tiên của tầng lớp trí thức lao vào kinh doanh. Hình như bố thiết kế một loại quạt điện được ưa chuộng ở cả nông thôn và thành thị. Gia đình em trở thành gia đình giàu có nhất trường. Nhà em là nhà đầu tiên có tủ lạnh, TV màu và được hàng xóm ngưỡng mộ?? Bây giờ tôi có thể đoán được kết thúc của câu chuyện. Luôn là một kết thúc như vậy. ( you still remember Lanyu had a stepmother and his mother killed herself, right?)
    ?oBố em không thích những người làm kinh doanh như anh. Bố không biết cách đương đầu với nó. Ông đã nghiêm túc ngay từ lần đầu tiên. Em đã gặp bà ấy trước khi me em mất. Bà ấy cũng đẹp nhưng trong mắt em thì xấu vô cùng? Lúc đó em mới mười hai tuổi và không hiểu rõ lắm chuyện gì đang xảy ra trong nhà mình, cho đến khi mẹ em ngã bệnh. Bác sĩ nói mẹ em còn quá trẻ để mắc bệnh đó. Mẹ mới bốn mươi tuổi. Hàng ngày sau giờ học em đều vào thăm mẹ. Bố thỉnh thoảng lắm mới vào.?
    Rõ ràng Lanyu đã uống quá chén, nếu không em sẽ không nói nhiều như vậy. Tôi không muốn em dừng lại. Rất ít khi em như vậy.
    ?oMẹ em trở nên khá hơn. Mẹ được xuất viện. Nhưng cuối cùng mẹ vẫn chết. Mẹ để lại một bức thư dài cho em và cả bố em . Trong thư nói mẹ ghét tiền vì tiền làm cho con người ta lạnh lùng, ích kỉ và tàn nhẫn. Mẹ nói điều đáng giá nhất đối với mẹ là tình cảm. Mẹ bảo mẹ thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành.? Tôi bỗng thấy rùng mình khi tôi nghe điều đó.
    ?oMẹ bảo em phải cố gắng học, phải thi đỗ để có tương lai; rời xa khỏi ĐH Công nghiệp. Mẹ muốn em phải tự đứng lên bằng đôi chân của mình, muốn em phải thành một người đàn ông thực thụ.? Lanyu đột ngột dừng lại, nhìn tôi vơi đôi mắt hơi đỏ. Tôi như thấy sự thù ghét ở trong đó.
    ?oĐiều đó bây giờ rõ ràng là không thể thực hiện được.? Em cúi đầu, một tay cầm chai bia, tay kia nghịch chiếc nắp và tiếp tục:
    ?oMẹ em chắc không thể tưởng tượng nổi chỉ sau khi mẹ mất một năm, công việc làm ăn của bố bị xuống dốc. Thậm chí bố còn đổ cả khoản tiền dự trữ để tiêu khi về già vào đó và mất hết. Nhưng bố vẫn cưới bà kia và họ có một đứa con gái. Bố quay lại dạy học và tất cả mọi người đều cười nhạo bố, cho rằng bố đã ép mẹ phải chết và lại trở thành một kẻ nghèo khó như xưa. Em cảm thấy như họ chế nhạo cả mình.?
    ?oLúc đầu người đàn bà kia khá tốt với em, nhưng sau đó thì lại khác. Năm thứ ba ở trường cấp hai, hàng ngày trường em đều có bài kiểm tra, và bọn em phải trả tiền phí in ấn. Bà ấy có vẻ bực tức vì chuyện này, bà ấy bảo bố em là đã hết tiền. Khi em đỗ vào trường ĐH Trung Hoa, bầ ấy bảo em là tình hình ở nhà đang rất khó khăn, tiền lương của bà ấy và bố em chỉ vừa đủ trang trải cho tiền ăn. Bố em không làm gì nữa, chỉ chơi cờ. Bố đã đạt đến trình độ cấp 6 không chuyên.? Lanyu cười chán nản và tự rót thêm cho mình một cốc bia nữa.
    ?oĐừng uống nữa.? Tôi cố dừng em lại.
    Em không nghe tôi và tiếp tục: ?oEm vay một trăm dollar tư một người cô ở gần Hung và đi thẳng tới Bắc Kinh. Rồi em gặp anh Liu Qsing và rồi anh.?Em nhìn tôi và cười đầy ngụ ý. ?oTệ thật, sao em có thể thiếu may mắn đến thế?? Em đột nhiên kêu lên một cách giận dữ. Tôi không biết em muốn nói đến những chuyện xảy ra vơi gia đình em hay là chuyện gặp tôi.
    ?oĐừng uống nữa, nếu không em sẽ say đấy.? Tôi nói và lấy cái cốc ra khỏi tay em.
    ?oEm ổn mà. Em sẽ không say đâu.? Em đứng dậy và đi vào phòng tắm.
    Khi quay ra, em nằm xuống ghế, nhìn tôi rất quyến rũ và hỏi:
    ?oMuốn chơi một chút không??
    Tôi lắc đầu: ?oAnh không có tâm trí đâu cả .? Và tôi thật sự thấy như thế.
    ?oChẳng có ai tốt với mình từ sau khi mẹ mất.? Em lẩm bẩm một mình.
    Tôi đoán là em đang nói về tôi.
    ?oĐau đầu chết đi được. Hẳn là tối qua em đã uống nhiều lắm.?
    ?oKhông, không có gì đâu.?
    ?oEm đi mua bia về để cho anh, nhưng em lại là người uống say.? Em cười hối lỗi.
    Tôi không trả lời. Tôi nhìn em, nhìn đôi lông mày đen, mắt sáng, hàng mi dài. Em nhận thấy và quay sang nhìn tôi và hỏi:
    ?oGì thế??
    ?oChẳng có gì, chỉ nhìn em thôi.?
    ?oAnh ốm rồi.? Em hơi đỏ mặt và cười. Bây giờ thì em đã giống như một chàng trai Bắc Kinh rồi.
    ?oAnh ốm, đang ốm rất nặng.? Dường như là tôi đang nói với chính mình.
    Em nhìn tôi, rồi vươn người sang hôn nhẹ lên môi tôi. Nụ hôn thật nhẹ nhàng và say đắm. Em vẫn nhìn tôi khi chúng tôi hôn nhau. Rồi em dừng lại và bắt đầu hướng miệng đi chỗ khác. Tôi nằm yên và tận hưởng cảm giác sung sướng ngây ngất đó.
    ?oHan-tung.? Em thì thầm gọi tên tôi.
    Tôi mở mắt, thấy em đang nhìn tôi bối rối. Chắc là tại phản ứng khác thường của tôi đã làm cho em ngạc nhiên.
    ?oCứ tiếp tục đi.? Toi khuyến khích em, rồi lại nhắm mắt.
    (?.)
    Lần này tôi thật sự không thấy hứng thú. Tôi đang suy nghĩ về những điều em nói đêm qua. Em đã rất say và nói rất nhiều. Em nói em sợ một số giáo viên và sinh viên khác ở gần em, sợ rằng họ sẽ phát hiện ra điều bí mật của em. Em nói em chỉ được thật sự thoải mái khi em ở bên tôi.
    End of chap 8.
    (e***ed)
  8. patmol

    patmol Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/07/2005
    Bài viết:
    198
    Đã được thích:
    0
    Beijing story
    ************************************************
    CHAPTER NINE :
    Năm ấy không phải là một năm bình yên. Ngày 15 tháng Tư, Lnayu vui vẻ bảo với tôi rằng sinh viên đang ngừng học và đấu tranh tuyệt thực.
    ?oBọn em định làm gì thế? Chán vì sướng rồi à?? Tôi hỏi một cách hơi bực tức.
    ?oAnh đã từng là sinh viên đại học. Anh phải cảm thấy được sự khủng hoảng đang đến.?
    Tôi không thể không cười trước sự ngớ ngẩn của em:
    ?oNếu em thật sự quan tâm đến đất nước, em hay học tập thật tốt. Và bọn anh, bọn anh sẽ kinh doanh thật tốt.? Tôi trêu em.
    ?oCác anh! Các anh đang dần ăn mòn đất nước đấy.?
    ?oThật may đây không phải là cuộc Cách mạng Văn Hoá, nếu không chắc em đào đất mà chôn sống anh rôi.? Tôi nói trong khi lái xe và cười.
    Em cũng cười, rồi hỏi với sự quan tâm lo lắng:
    ?oLiệu có ảnh hưởng tiêu cực nào không nếu cứ tiếp tục như vây??
    ?oSẽ có đấy. Nếu anh không thể kinh doanh , và cũng không có cách kiếm sống nào khác, anh sẽ thành một kẻ ăn mày, đúng không??
    ?oEm sẽ nuôi anh!? Em cười vui vẻ.
    ?oQuên đi! Anh thà làm ăn mày còn hơn.?Tôi ngừng lại rồi nói tiếp một cách nghiêm túc hơn, : ?Đừng để bị dính quá sâu vào chuyện này. Nó có thể trở nên tồi tệ đấy. Hạy nhớ lại cuộc Cách Mạng Văn Hoá, bao nhiêu người đã đi qua nó mà không mang theo một nỗi đau??
    ?oEm sẽ không thế đâu. Thậm chí em còn không tham gia tuyệt thực. Em là người duy nhất làm như thế.?
    Vào lúcđó, hầu hết sinh viên đều tham gia vào cuộc ?oCách mạng?, trong khi một vài sinh viên khác thì lại tận dụng cơ hội này để đạt lấy mục đích của mình. Lanyu bảo có ba loại người được nhiều nhât: Toeflist ( những người chuẩn bị thi Toefl) , Maists ( những người thích chơi majong) và Romantists ( những người theo trường phái lãng mạn) Tôi nói em chắc thuộc nhóm những người lãng mạn. Em bảo không phải, vì tất cả những người đó đều đang yêu. Tôi đoán em cho rằng quan hệ của chúng tôi là không đựơc chấp nhận.
    Không quan trọng việc quan hệ của chúng tôi thuộc thể loại nào. Điều quan trọng là chúng tôi được ở bên nhau mỗi ngày. Trường học phải đóng cửa. Em không có việc gì làm. Khi không ở cùng nhau trên giường, tôi đưa em đi chơi ở khách sạn. Nhưng vì thận trọng, tôi liên tục đổi khách sạn. Có một số người như chúng tôi nhưng tôi không bao giờ giới thiệu em với họ. Với tôi em là một món đồ vô giá mà tôi chỉ muốn giữ cho bản thân mình. Có lần tôi đưa em đến một hộp đêm với dịch vụ trọn gói ( có nghĩa là hát, uống và qua đêm cùng khách hàng). Tôi chọn lựa thật kĩ càng cho em một cô gái trẻ và trông ngoan ngoãn. Nhưng có vẻ như vả buổi tối em hết sức rụt rè. Khi rời đi, tôi cười hỏi em:
    ?oCó chuyện gì thế? Sợ à??
    ?oKhông. Chẳng hay gì cả. Em không thích thế.?
    ?oEm nên quen với các cô gái. Nếu không, sau này làm sao em lấy vợ được??
    ?o??
    Bây giờ tôi đã hiểu em rất rõ. Khi em im lặng nghĩa là em không vui.
    ?oEm còn trẻ. Rồi em sẽ phải lo lắng về chuyện này.? Tôi nhấn mạnh
    ?oTại sao lại phải cưới? Không tốt hay sao nếu như chúng ta cứ như thế này?? Em nói
    Tôi chỉ khẽ cười mà không trả lời.
    ?oAnh muốn cười vợ à?? Em hỏi sau khi im lặng một lúc lâu.
    ?oChắc chắn rồi. Có thể anh sắp tìm thấy người để cưới thì sao.? Tôi cố tình trêu em.
    Lúc đó đã là nửa đêm. Chúng tôi đang đứng trong một công viên vắng và tối. Không có ai ở quanh đấy. Tôi không thể nhìn thấy rõ mắt em trong bóng tối, nhưng tôi có thể thấy sự buồn bã và sợ hãi trong đó.
    ?oHan-tung, em đã đi qua cái điểm để có thể quay lại rôi.? Em thì thào.
    Chúng tôi đứng rất gần nhau. Tôi ôm em thât chặt vào lòng .?oAnh cũng vây.? Tôi nghĩ. Tôi đã gần như phát điên lên vì em. Tôi thấy thật phấn khích khi ngửi thấy mùi của em. Ấn chặt môi mình vào môi em, tôi hôn một cách điên cuồng? Đó là lần đầu tiên chúng tôi ôm và hôn nhau ở nơi công cộng. Thật đáng tiếc là không có ánh sáng mặt trời rạng rỡ mà mà chỉ có đêm dài, thật dài?
    Ngày mùng 4 tháng Sáu, khi vừa bước chân đến công ty, tôi nhận được điện của Tsai Ming. Anh nói với tôi một cách bí mật và phấn khích rằng tối nay họ sẽ bắt đầu. Những thông tin của anh luôn chính xác tới 99%. Tôi cũng nghĩ là đã đến lúc chính phủ phải ra tay.
    Chiều hôm đó, mẹ tôi gọi điện tới. Bà bảo tôi không không được ra ngoài và buổi tối. Tôi cười hỏi bà tại sao tôi lại phải ra ngoài, tôi cũng không muốn dính vào rắc rối. Sau khi dập máy, tôi gọi đến Temporary Village để bảo Lanyu không được ra ngoài vào buổi chiều, và bảo em đợi tôi về. Hai tiếng sau, em gọi và nói tình hìn đã hết sức cấp bách, và em sẽ cùng với một người bạn cùng lớp đi đến Thiên An Môn. Tôi cảm thấy tuyệt vọng:
    ?oChắc chắn tối nay em không nên ra ngoài.?
    ?oChúng em chỉ đến xem thôi. Chắc chắn đến tối chúng em sẽ quay về.?
    ?oKhông! Anh nói rồi đấy, tối nay chắc chắn có chuyện lớn xảy ra.?
    ?oLàm sao anh biết??
    Tôi rất lo lắng, và tôi phải kiên nhẫn giải thích cho em :?Chính xác một trăm phần trăm đấy. Đừng hỏi anh tại sao.?
    ?oThế thì em phải đi!? Em trở nên kích động.
    ?oEm! Trong đầu em chỉ có nước thôi à?? Tôi bắt đầu căng thẳng.
    ?oEm hứa là sẽ quay lại trước mười giờ. Em sẽ cẩn thận.? Em đã quyết định rồi. Tôi băn khoăn không hiểu sao thỉnh thoảng em lại quá cứng đầu như vây.
    Tôi ngừng tất cả công viêc, nhanh chóng lái xe tới Temporary Village. Nhưng em đã đi rồi.
    ?oĐây là ?ocái lợi? của việc yêu một cậu con trai đây.? Tôi nghĩ , vừa lo lắng vừa giận dữ kinh người..
    Tôi lái xe đi lòng vòng quanh Bắc Kinh. Tất cả mọi nơi đều hỗn loạn. Không khí căng thẳng. Đã hơn mười một giờ đêm. Tôi dừng xe một cách vô thức trước cổng ĐH Tien. Quốc tế ca và quốc ca được hát vang từ loa phóng thanh, và một giọng nữ đầy kích động kêu gọi mọi người hãy đến Thiên An Môn. Không khí ẩm ướt và trời không có lấy một ngôi sao cũng đủ buồn chán lắm rôi. Tôi liên tục goi về Temporary Village bằng điên thoại cầm tay nhưng không có ai trả lời.
    Tôi phải quay về Temporary Village. Tôi không vào nhà. Tôi chỉ ngồi bên vệ đường. Không ai có thể vào nhà mà không phải đi qua đây. Tôi ngồi đó hút thuốc không ngừng. Từ chiều đến giờ tôi không ăn nhưng cũng không thấy đói?. Nhìn trời đang trắng dần ra, tôi vô cùng tuyệt vọng. Tôi không thể ngừng lẩm nhẩm gọi tên:
    ?oLanyu, Lanyu??
    ?oAnh phải đi đến đó. Anh phải đi đến đó dù cho anh có phải chết.? Tôi nghĩ và chuẩn bị khởi động xe.
    Từ xa, một người vừa đi vừa chạ về phía tôi. Đó là Lanyu. Tôi có thể cảm thấy được đó là em dù không nhìn rõ.
    Bộ quần áo trắng dính đầy máu. Cả trên mặt em cũng có máu. Tôi hoảng hốt đến không thốt ra nổi lời nào?
    ?oBọn phát xít! Thú vật? Em bật khóc
    ?oEm có sao không?? Tôi bàng hoàng.
    ?oKhông sao mà.? Em nhìn xuống quần áo của mình rồi nói,? không phải máu của em!?
    Nghe đến đó, đầu óc tôi quay cuồng?
    Em đã đi về từ ?osông bắc?. Em không ngừng kể cho tôi chuyện gì đã xảy ra:
    ?oĐầu tiên họ bắn súng, rôi họ bao vây. Em nằm xuống đất. Khi họ ngừng bắn, em thấy người đàn ông ở cửa trước không cử động và chạy đến để kéo người đó đi. Người anh ấy dính đầy máu?. Có một cô gái ở ngay bên cạnh em, em muốn kéo cô ấy chạy cùng nhưng không thể. Cô ấy sợ đến mức không thể đi nổi nữa. Rôi họ lại bắn. Em nằm đè lên cô ấy để che cho cô ấy??
    Khi Lanyu nói, một bức tranh đẫm máu hiện ra trước mắt tôi. Tôi nhìn em? thật khó tin một người luôn phục tùng, dịu dàng và đầy lòng trắc ẩn như em lại có thể trở thành một tấm lá chắn trong cơn mưa đạn.
    Thậm chí sau cái đêm đáng sợ ấy, chúng tôi vẫn kinh hoàng đến không ngủ được. Em nằm gối đầu lên tay tôi:
    ?oEm nghĩ là mình sẽ chết và không thể gặp lại anh được nữa.?
    ?oVớ vẩn! Em thật là ích kỉ. Thậm chí anh đã định đến Thiên An Môn. Thậm chí anh sẽ chết kể cả khi em vẫn sống.?
    ?oAnh thật sự ?thích em đến thế sao??T Chứ ?~thích?T rất nhẹ, dường nhe em hơi xấu hổ khi nói ra.
    ?oAnh ghét em! Anh muốn giết chết em!??
    Chia tay với cảm giác hoảng sợ, chúng tôi bắt đầu vuốt ve nhau. Chúng tôi dùng cơ thể như để chứng minh sự sống. Tôi áp chặt mặt vào da của Lanyu. Đó là một làn da ấm nóng, đầy sức sống. Em vẫn là của tôi. Em cũng làm như thế, và nhìn tôi. Tôi thích như vậy. Đôi mắt đẹp của em tràn đầy hạnh phúc(?) chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu tôi:
    ?oTôi không thể chịu đựng được nếu phải mất em. Tôi không thể. Không thể.? Tôi gần như kêu to lên. Tôi để em nằm xuống sàn một cách nhe nhàng, đặt tay lên má em. Tôi nhìn vào mắt em:
    ?oAnh yêu em.? Tôi nói câu tôi chưa từng nói với một người phụ nữ nào, và điều mà tôi từng nghĩ là đáng xấu hổ, tôi nói một cách hết sức tự nhiên. Đó là từ duy nhất mà tôi có thể nghĩ được? Một lần nữa chúng tôi lại chìm vào trong thiên đường của tình yêu?
    Một tình yêu thực sự, không chỉ đơn thuần là thoả mãn nhau. Tôi không quan tâm người ta nói gì. Tôi rất có kinh nghiệm với việc này. Tôi cảm thấy mệt mỏi mỗi khi nhớ đến nó.
    Tình yêu của tôi có thể nhìn thấy và nghe thấy. Nhưng tình yêu của Lanyu tôi chỉ có thể cảm nhận được.
    End of chap 9.
    (e***ed)
    Thêm một chút về sự kiện Thiên An Môn: Trong cái đêm Han-tung và Lanyu đi tìm nhau có gần 5000 sinh viên đã chết ở Thiên An Môn khi chính phủ quyết định ra tay đàn áp.
  9. patmol

    patmol Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/07/2005
    Bài viết:
    198
    Đã được thích:
    0
    Beijing story
    ************************************************
    CHAPTER TEN :
    Từ tháng Sáu đến tháng Chín, Lanyu hoàn toàn không có việc gì để làm. Em muốn tôi tìm giúp cho em một công việc. Em nói không phải vì tiền mà em muốn tích luỹ kinh nghiệm. Tôi hứa sẽ làm với điều kiện em sẽ đi học lái xe. Em kiếm được rất nhiều việc để làm từ những người bạn tôi, những người mở công ty xây dựng. Và em trở nên bận rộn hơn cả tôi. Khi em nhận được bằng lái, tôi tặng em một chiêc Lexus. Em cười và nói ?oTuyệt quá.? khi nhận. Tất cả chỉ có vậy.
    Công việc của tôi tiến triển không được thuận lợi lắm. Có rất nhiều ?olệnh cấm ?ođược đưa ra. Tôi không quan tâm lắm, bởi vì tất cả mọi người đều cùng ở trên một chiếc tàu .Việc đó thì chỉ là tạm thời. Nhưng đã nghèo còn gặp cái eo. Một nhà kho của tôi bị cháy. Một máy phát điện trị giá hơn sáu triệu dollar đã bị phá huỷ. Và người phải chịu trách nhiệm là Liu Qsing.
    Khi nói chuyện với Lanyu, tôi kể cho em nghe tôi sắp sa thải Liu Qsing.
    ?Có đáng phải như thế không? Các anh đã là bạn tốt trong suốt bao nhiêu năm.? Em nói trong khi nhìn vào bản phác thảo mới được hoàn tất.
    ?oAnh ta đã qua đáng. Anh ta biết thời điểm này rất khó khăn với anh, thế mà anh ta lại gây ra vụ này.?
    ?oAnh ấy không phải chịu trách nhiệm trực tiếp.? Lanyu vẫn đang đưa những nét bút cuối cùng. Em từng bảo tôi đó là một bản vẽ bằng mực và màu nước.
    ?oAnh đã biết là mạch điện trong nhà kho có vấn đề và cũng đã bảo Liu Qsing tìm thợ điện đến sửa.?
    ?oKhông phải anh cũng đã nói với em là mấy hôm con của anh ấy ốm nặng à? Có lẽ anh ấy quá bận và không thể nhớ được. ?o Lanyu luôn là một người độ lượng.
    ?oĐấy là vấn đề cá nhân. Bây giờ ai sẽ đền bù cho những tổn thất mà anh phải gánh chịu?
    Anh thật cũng tử tế khi không kiên anh ta ra toà.?
    ?oNhững người làm kinh doanh như anh là những kẻ máu lạnh.? Em cười
    ?oKinh doanh chỉ tính đến lợi nhuận thôi. Em không thể quá nhân từ. Em phải biết điều đó.? Tôi nói bằng giọng điệu nghiêm túc.
    ?oThế bên cạnh công việc còn gì nữa? Bạn bè?? Em hỏi vẻ thản nhiên.
    Tôi không trả lời. Tôi không biết.
    ?oAnh không thể lấy lại những gì đã mất, kể cả khi anh đuổi việc anh ấy. Anh ấy là một người tốt. Nếu anh làm như vậy, rồi anh sẽ rất hối hận!...Chết tiệt! Hỏng rồi!? Hình như có một vết bẩn trên bản vẽ .
    Tôi không tiếp tục tranh luận với em nữa. Tôi đang cố nghĩ xem làm thế nào để giải quyết được vụ việc này. Tôi thấy Lanyu đang gây ra những ảnh hưởng lớn tới mình. Còn bản thân em thì không thay đổi. Ngoại trừ việc em đã cao hơn, đẹp hơn và kĩ thuật tốt hơn những lúc ở cùng tôi, em vẫn như khi lần đầu tôi nhìn thấy em.
    Có tiếng gõ cửa nhẹ rồi Liu Qsing bước vào phòng. Trước đây anh chưa từng làm như vậy,
    Sau một chút im lặng, Liu Qsing là người lên tiếng trước:
    ?oHan-tung, cậu không phải nói gì cả. Tôi biết tôi phải chịu trách nhiệm. Trong những năm làm việc với cậu, tôi đã lấy vài vạn dollar. Đây là cái giá phải trả thôi. Tôi chỉ muốn xin cậu một điều. Xin đừng lấy lại căn nhà ngay bây giờ. Cậu biết là em trai tôi đang sống cùng bố mẹ tôi và tôi không thể quay về đó được. Xin hãy chờ cho đến khi tôi tìm được một chỗ ở mới, hoặc là Sze-ling hay Siu-wai tìm được?? Liu Qsing cũng đanh sống tại một căn hộ ở Temporary Village, nơi thuộc quyền sở hữu của công ty tôi giống như căn hộ tôi đang dùng. Anh có vẻ khó khăn. Đây là lần đầu tiên có việc khó nói giữa tôi và anh. Tôi ngắt lời anh:? Đây là thời gian rất khó khăn đối với công ty. Công việc không được tốt. Đám cháy làm mọi việc tồi tệ hơn. Thật khó để có thể tiếp tục.? Tôi cố tình phóng đại tầm nghiêm trọng của sự việc
    ?oTôi đã yêu cầu Chow viết báo cáo. Chiang Ming và Chiang Shun-kuo sẽ bị đuổi việc. Họ là những người chịu trách nhiệm trực tiếp.? Tôi cố ý ngừng lại một lát rồi nói :?Còn với anh, tôi sẽ cắt ba tháng lương của anh. Anh sẽ làm không công cho tôi trong ba tháng. Tôi hy vọng điều này có thể là bài học dành cho anh. Đừng nói với mọi người trong công ty. Tôi sẽ bảo phòng tài vụ trừ trực tiếp.?
    Liu Qsing ngạc nhiên thấy rõ
    ?oSiu-wai thế nào rồi?? Tôi hỏi.
    ?oNó vẫn chưa đỡ sốt. Đã gần hai tuần rôi.? Anh nói đầy vẻ lo lắng và buồn rầu.
    ?oTôi quen người biết giám đốc bệnh viện nhi trung ương. Hãy làm thủ tục chuyển viện đi. Cái bệnh viện nhỏ đó không tốt đâu.?
    Liu Qsing nhìn tôi, có vẻ băn khoăn. ?oSze-ling có liên quan về giấy tờ với bệnh viện đó. Tôi e răng không thể chuyển viện được.?
    ?oKhông vấn đề gì. Cứ làm thủ tục đi. Công ty sẽ chịu chi phí ở bên bệnh viện nhi. Đừng lo. Nếu cháu bé bị làm sao thì có hối hận cũng đã muộn.? Tôi nói một cách thô lỗ.
    Anh không nhìn lên và cũng không nói gì. Tôi lại tiếp:
    ?oMấy ngày nay anh quá bận bịu. Tôi sẽ không yêu cầu anh làm việc đủ giờ hành chính. Hãy để mắt đến công việc cho tôi từ tám giờ sáng đến hai giờ chiều. Tôi sẽ lo phần còn lại. Tất cả mọi người đều rất bận. Tôi không thể yêu cầu ai khác làm việc này.?
    Anh cứ cúi đầu như thế một lúc lâu. Lúc ngẩng lên, tôi thấy mắt anh đỏ. Anh có vẻ không hiểu:
    ?o?OK! Tôi đi đây.?
    Tôi đã cho vay một món nợ ân tình. Lanyu đã dạy tôi điều đó. Tôi không thể ngờ được rằng hơn bốn năm sau, tôi được nhận lại còn nhiều hơn thế nhiều lần.
    Lại một mùa đông nữa. Một mùa đông đầy tuyết. Liu Qsing mời tôi đến nhà ăn món lẩu Szechuan, và bảo tôi đưa Lanyu đi cùng.Tối đó là một buổi tối tuyệt vời. Lanyu rất biết cách chơi với trẻ con. Em nhanh chóng thân với Siu-wai. Nó kéo Lanyu vào phòng để xem ?oHoa màu đỏ?. Nhìn hai người đi vào phòng của Sui-wai, Liu Qsing nói với tôi:
    ?oThật tuyệt nếu như cậu ta là một cô gái.?Tôi biết Liu Qsing thích nói *****y nghĩ trong đâu, vì thế tôi cũng không buồn chấp nhặt
    ?oTôi sẽ không thích cậu ấy nếu cậu ấy là một cô gái.? Tôi nói vui vẻ, ?oCậu ấy thực sự rất quấn hút.?
    ?oĐiều đó là bình thường. Thậm chí chó mèo nuôi lâu còn nảy sinh tình cảm. Cậu ấy quá tốt.? Liu Qsing giải thích, đầy thiện ý. Anh không thể hiểu được tình cảm của tôi dành cho Lanyu. Anh sẽ không bao giờ hiểu được.
    ?oNhưng cậu cũng là một người đa cảm cơ!? Anh cười.
    Vợ Liu Qsing?"Sze-ling là người Szechuan. Chị là một cô gái đẹp hồi còn ở trường, và chị đã chấm dứt hy vọng của các tràng chai khác bằng cách cưới Liu Qsing. Đôi khi nhìn họ cách họ bày tỏ sự yêu thương, tôi cảm thấy có chút ghen tị. Chị được nuôi dạy cẩn thận, đã trở thành một người thân thiện và tôt bụng. Chắc chắn chị nhận ra chuyện về Lanyu nhưng không hề có thái độ tò mò hay kỳ thị. Không biết trong thâm tâm chị nghĩ gì nhưng chị vẫn đối xử với Lanyu như những người bạn bình thường khác. Tối muộn, khi Siu-wai đã đi ngủ, bốn chúng tôi ngồi uống rượu và nói chuyện. Chúng tôi đều ngà ngà say, tôi cầm tay Lanyu đang đặt trên bàn, như một thói quen, và đặt nó lên đùi mình. Tôi vừa nắm tay em vừa nói chuyện, và không ai trong chúng tôi bận tâm về điều đó. Đó là cảm giác được chấp nhận mà chúng tôi chưa từng có được. Tôi không muốn họ giả vờ che giấu cảm xúc thực. Mọi thứ đều tự nhiên và dịu êm.
    Ở bên ngoài, những bông tuyết lạnh bắt đầu rơi?
    Ngày mùng một tháng Năm là ngày quốc tế lao động, và đỉnh cao là lễ kỷ niệm ở trường. Lanyu được nghỉ một tuần. Cuối cùng chuyến du lịch tới Đông nam Á của chúng tôi cũng thành hiện thực. Ở đó không ai quen chúng tôi. Chúng tôi có thể cùng nhau đi trên phố một cách thận mật. Tôi đã từng nghĩ thường xuyên thay đổi người tình mới thú vị. Tôi chưa từng nghĩ rằng có thể có hạnh phúc với một người, dù cho cảm giác muốn sở hữu và ghen tuông đã xuất hiện mạnh mẽ.
    Một lần, khi ở trong nhà hàng, tôi phải vào nhà vệ sinh. Khi trở ra, tôi thấy Lanyu đang nhìn một tên người Singapore đẹp trai. Tôi lập tức đi tới và tát em một cái rất mạnh . Em rất xấu hổ. Tôi nói tôi không cho phép em thích người khác, thậm chí cả nhìn cũng không được, nếu không tôi sẽ giết chết em. Mặt em rất đỏ và em không nói gì một lúc lâu. Sau cùng em đã cố gắng chiều lòng tôi suốt cả đêm.
    Thực ra em còn nhạy cảm và nghiêm túc hơn tôi, và mọi việc ngày càng trở nên nghiêm trọng. Khi em thấy tôi nói về một cô gái hay một chàng trai đẹp, em sẽ dỗi và im lặng, và tôi phải dỗ dành làm cho em vui lên. Và nếu tôi muốn làm gì ?okhông chung thuỷ? thì phải hết sức cẩn thận, phải chắc chắn là em không biết. Nhưng tôi không phàn nàn về điều đó.
    Dù luôn có Lanyu, tôi vẫn không bỏ những người phụ nữ. Tôi lên giường cùng họ không phải vì không phải vì thích họ hay thoả mãn nhu cầu. Tôi chỉ muốn chứng minh mình vẫn là một người đàn ông bình thường.
    Tôi nhớ có lần khi chúng tôi xem một buổi trình diễn của những người đàn ông thay đổi giới tính, em hỏi tôi rằng những người đó khác gì với phụ nữ. Tôi trả lời rằng tất cả bọn họ đều là đàn ông, phần lớn không có gì thay đổi, chỉ có một sỗ người có tiến hành phẫu thuật làm cho mình giống phụ nư hơn. Em nói thật kinh tởm. Tôi hỏi xem liệu em có muốn thử một người không. Em nhìn tôi ngỡ ngàng và nói :? Anh điên à??
    Tôi biết Lanyu là một người rất cổ điển với đầy đủ các giá trị truyền thống, nhưng tôi không hiểu rõ lắm quan điểm và cách sử xự của em bây giờ. Tôi chưa bao giờ bàn với em về quan hệ giữa chúng tôi, nhưng tôi cảm thấy cả hai chúng tôi đều cho rằng điều đó là bất bình thường.
    End of chap 10.
    (e***ed)
  10. patmol

    patmol Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/07/2005
    Bài viết:
    198
    Đã được thích:
    0
    Beijing story
    ************************************************
    CHAPTER ELEVEN :
    Tháng Tám. Tôi đi Mỹ cùng môt đoàn đại diện doanh nhân. Tôi không thấy thích thú lắm vì tôi ít quan tâm đến thị trường này. Ngoài mong đợi, tôi tìm được một khách hàng lớn và tôi bắt đầu kinh doanh đồ may mặc. Khi phía Mỹ hỏi tôi về ?~quota?T, tôi bảo người phiên dịch rằng đó chỉ là chuyện nhỏ, nhưng người phiên dịch lại dịch thành có rất ít.
    Tôi nghĩ là mình có thể ở lại đó vài ngày vui chơi ở Las Vegas và LA. Nhưng tôi không hào hứng lắm. Bởi vì tôi đã từng đến đó, và vì tôi nhớ Lanyu. Tôi rất nhớ em. Tôi chỉ muốn một mình quay về ngay?
    Ở sân bay Bắc Kinh, tôi có thể nhận ra Lanyu từ xa. Sau mùa hè, em hơi rám nắng hơn và càng trở nên hấp dẫn. Em mặc một chiếc quần short xanh và một chiếc áo phông rộng có cổ màu xám. Mấy chiếc cúc nhỏ ở trên áo để mở một cách tự nhiên. Tôi có thể nhìn thấy làn da mềm mại, khoẻ mạnh và trẻ trung và tôi thấy mình nóng lên, và tim tôi đập thình thịch. Tóc em hơi dài, rẽ ở giữa và rủ xuống hai bên trán. Tôi thích em để kiểu tóc này. Em không thích lắm, nói như thế trông em giống người Đài Loan. Nhưng với những chuyện như thế này, em luôn làm theo ý tôi. Em đứng hơi tách ra khỏi đám đông. Có hai cô gái cùng đi ra với tôi và họ đều phải chú ý tới em. Em nhìn thấy tôi và đưa tay lên vẫy?
    Khó khăn lắm chúng tôi mới có thể ra được khổi sân bay khi tôi không thể kiểm soát được sự ham muốn của mình. Tôi nhìn em với với cảm xúc ?okiểu đó? lộ rõ ra trong mắt. Tôi cố tình chạm vào em khi chúng tôi ra xe và để hành lý vào cốp xe. Thậm chí tôi dùng mặt mình để cọ vào em. Em cũng thở nhanh hơn. Chúng tôi lặng lẽ vào xe. Em nắm chặt vô lăng, nhìn thẳng, nhưng tim em cũng đang đập nhộn nhịp. Tôi quay sang, đặt tay lên người em và nhẹ nhàng di chuyển trên đó.
    ?oĐừng, Han-tung. Làm ơn để em tập trung lái xe.? Em nói một cách căng thẳng.
    Tôi vẫn tiếp tục. Tôi biết em là một người có khả năng tự chủ tốt. Em sẽ vẫn tập trung lái xe. ?oAnh muốn tiếp tục như thế này, cho đến khi em không thể chịu đựng được nữa!? Tôi nghĩ đầy phấn khích và không tỉnh táo.
    Em dừng lại trước một khách sạn. Tôi hỏi:
    ?oEm làm gì thế??
    ?oEm không thể lái xe về đến nhà!? Em nhìn tôi nói.
    Chúng tôi không nói gì nữa. Chúng tôi nhanh chóng đi vào sảnh khách sạn và đặt một phòng. Khi cửa vừa đóng, Lanyu ôm chặt tôi và hôn tôi một cách điên dại. Tôi ôm em và hôn em. Tôi lần tay xuống dưới lớp quần áo để có thể thật sự cảm nhận cơ thể em. Tôi có thể thấy được bên dưới đó là ngực rộng và lưng mềm mại. Tôi đẩy em xuống giường và bắt đầu gỡ bỏ quần áo trên người em.Tôi bắt đầu bằng việc mở mấy cái nút áo nhỏ, tôi muốn nhìn thấy phần đã làm cho tôi mất kiểm soát. Rồi tới cái quần, không quan tâm tới cái thắt lưng và khoá kéo có thể làm em đau. Em quá đẹp, thân hình của một người đã trưởng thành nhưng vẫn còn đôi chút của một cậu bé. Tôi muốn bỏ đi tất cả những gì em đang mặc trên người. Tôi muốn có em. Chàng trai đẹp trai ở sân bay mà tôi ao ước, em là của tôi!...
    (?.. still can?Tt translate, even I really want. Maybe it?Ts because I?Tm bad at Vietnamese?..)
    ?oÔi?ôi! Lanyu?
    Em mệt tới mức nằm vật xuống giường.(..) em nhìn tôi cười :
    ?oĐau quá. Chưa bao giờ đau như thế. Đau tới toát cả mồ hôi.? Em vừa nói vừa thở hổn hển.
    Tôi nâng em lên tay, hôn em:
    ?oAh xin lỗi! Anh xin lỗi!... vì anh nhớ em quá, anh không thể kìm chế nổi.? Tôi hơi hối hận khi biết em đau tới vậy.
    ?oEm nghĩ là anh muốn giết em!? Em không vui nhưng cũng không bực tức,
    (?), một lát sau tôi ngừng lại hỏi:
    ?oEm có muốn thử từ phía sau với anh không??
    Em ngạc nhiên, ?oEm chưa từng thử làm như vậy!?
    ?oAnh cũng thế! Đây là lần đầu của anh, và anh dành cho em.? Tôi đã quyết đinh rồi. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì miễn là em vui.
    Tôi dạy em từ từ từng chút như dạy một đứa trẻ.
    Đau! Thật sự là đau. Tôi không thích thế này. Nhưng tôi lại làm thế với Lanyu. Em có thể vì tôi mà chịu đưng, thì tôi cũng có thể vì em.
    ?oEm thích không?? Sau cùng tôi hỏi
    ?oKhông thích bằng bình thường.? Em nói. Tốt, tôi thật sự vui khi em cảm thấy thế. Đây là lần đầu tiên tôi ở vị trí bị động. Tôi không thích thế dù tôi không hối hận về điều đã làm.
    Nửa giờ sau, chúng tôi lại tiếp tục. Lần này thì thật nhẹ nhàng. Cả hai đều cảm thấy thoải mái?. Tôi không thể nhớ là hôm đó chúng tôi đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần. Tôi chỉ nhớ là chúng tôi mệt và đói tới mức không còn đủ sức để gọi người phục vụ mang đồ ăn cho chúng tôi.
    Việc kinh doanh hang may mặc tiến triển thuận lợi. Tôi định mua một biệt thự ở North Suburb để làm nhà cho tôi và Lanyu. Hoặc là để tặng em. Tặng cho em, dù là cái gì tôi cũng thấy không phải là quá nhiều.
    End of chap 11.
    (e***ed)

Chia sẻ trang này