1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bên nhau trọn đời - Cố Mạn

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi MunXjnH, 29/04/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. MunXjnH

    MunXjnH Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/06/2007
    Bài viết:
    191
    Đã được thích:
    0
    Bên nhau trọn đời - Cố Mạn

    Có bao nhiêu chuyện tình trong cuộc đời

    ...

    Nhưng hạnh phúc nhất vẫn là được nắm tay nhau đến đầu bạc răng long.


    Điều mà ?oBên nhau trọn đời? muốn nói, chính là hạnh phúc đó!
  2. MunXjnH

    MunXjnH Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/06/2007
    Bài viết:
    191
    Đã được thích:
    0
    Giờ đây
    tôi đã biết yêu
    tiếc rằng...
    em đã rời xa
    đã mất hút trong biển người mênh mông ...

    --- o0o --- 1. TÁI NGỘ --- o0o ---
    Lần tái ngộ này đúng bảy năm, vào một ngày cuối tuần tại siêu thị đông nghẹt người mua sắm.
    Mặc Sênh một mình đẩy xe hàng, chật vật len lỏi giữa đám đông. Vừa từ nước ngoài trở về, chị vẫn chưa quen với cảnh chen chúc như vậy. Tuy nhiên, cảnh tượng đông đúc ồn ào ở đây bất giác khiến Mặc Sênh mỉm cười, chị cảm thấy hình như mình đang lắng nghe tiếng quê hương với tâm trạng nôn nao của một người xa xứ. Chị tự hỏi, không biết một người vừa trở về nước liệu có giống mình không? Hân hoan, hồi hộp. Bảy năm! Vậy mà đã bảy năm. Thời gian vô tình!
    Thật lạ lùng! Phải chăng thiên cơ run rủi để mình vừa về đã gặp lại anh? Không, nói đúng ra là gặp họ .
    Triệu Mặc Sênh lặng người nhìn cặp trai gái đứng trước quầy bán rau, một lần nữa chị cảm nhận sự lạ lùng của số phận. Bảy năm trước, chính họ đã khiến chị quyết định ra đi.
    Bây giờ họ lại cùng nhau đi mua sắm,vậy là cuối cùng họ vẫn cùng nhau! May mà hồi ấy chị ra đi, nếu không.... Mặc Sênh không dám nghĩ thêm ....
    Hà Dĩ Thâm, Hà Dĩ Văn, sao mình ngốc thế, tại sao cứ một mực cho rằng hai người đó tên giống nhau thì nhất định là anh em?
    "Chúng tôi không phải là anh em, trước đây hai gia đình là hàng xóm của nhau, đều họ Hà cho nên cũng đặt tên cho các con giống nhau. Về sau, cha mẹ Dĩ Thầm đột ngột qua đời, cha mẹ tôi nhận nuôi Dĩ Thâm"
    "Chị Tưởng chị mạnh hơn tình cảm 20 năm giữa tôi và Dĩ Thâm hay sao "
    "Hôm nay tôi chính thức cho chị biết, tôi yêu Dĩ Thâm, nhưng tôi không muốn yêu thầm yêu vụng. Tôi và chị sẽ cạnh tranh công khai."
    Năm 19 tuổi, một ngày trước sinh nhật Mặc Sênh, cô bạn gái Hà Dĩ Văn vốn điềm đạm, bỗng nhiên thẳng thắn tuyên bố với chị. Một người dịu dàng, không bao giờ tranh giành với ai như Dĩ Văn mà quả quyết như vậy, chắc chắn cô ấy phải yêu Dĩ Thâm nhiều lắm.
    Còn chị? Chị có thể cạnh tranh với Dĩ Văn? Chính vào ngày Dĩ Văn tuyên chiến , chị đã thua, sau đó chị chạy trốn sang Mỹ suốt bảy năm trời.
    "Ôi, Hà Dĩ Thâm" - Nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng, những lời nói tuyệt tình của anh ta, Mặc Sênh thấy nhoi nhói trong lòng. Tuy cảm giác rất mơ hồ, khó nhận ra nhưng chắc chắn là có thật.
    Anh đi về phía chị, bàn tay Mặc Sênh nắm chặt tay đẩy xe hàng đến mức đầu khớp các ngón tay trắng bệch, như sắp long ra. Siêu thị lúc đó quá đông, chị lại đang đẩy các xe chứa hàng nên không thể quay người bỏ chạy. Nhưng ngay lập tức chị nghĩ, vì sao mình phải bỏ chạy? Mình nên bình thản nói với họ một câu đại loại :"Ồ đã lâu không gặp." Rồi kiêu hãnh quay đi, để lại cho họ một hình ảnh đẹp về mình mới phải. Nhưng, có thể họ không nhận ra mình . Có thể lắm chứ, mình đã thay đổi nhiều, mái tóc dài buông xõa năm xưa bây giờ đã để ngắn chấm tai, làn da trắng nón ngày nào đã sạm đi nhiều bới cái nắng của bang California, lại còn quần bò, áo phông rộng thùng thình, giày thể thao, khác xưa nhiều quá.
    Họ bước từng bước, chầm chậm tiến đến gần nhau, rồi ..lướt qua nhau. Đau đớn quá!
    Hình như có tiếng nói vẳng lại.
    "Cần mua thêm sữa không? " -Đúng là tiếng Dĩ Văn rồi, vẫn nhỏ nhẹ như xưa. Chị không nghe rõ câu trả lời. Nhớ quá, giọng nói trầm ấm như tiếng vĩ cầm của Dĩ Thâm luông vẳng bên tai Mặc Sênh trong suốt 7 năm chị lưu lạc xứ người. Hẫng hụt, nhưng đồng thời cũng thấy nhẹ nhõm. Mặc Sênh ngẩng đầu nãy giờ vẫn cuối, quả quyết bước đi.
    "Rầm", chiếc xe đẩy xô vào đống xà phòng hạ giá chất như núi trên lối đi. Thủ phạm là chị đứng ngây nhìn mấy trăm bánh xà phòng đổ tung tóe, ngổn ngang.
    Tệ thật, liệu có thể vờ tỏ ra không biết mình là người gây ra chuyện?
    "Trời ơi, đây là lần thứ 3 trong ngày rồi." -Người quản lí siêu thị không biết từ đâu chạy đến nói như rên lên.
    Cho nên, cũng không nên trách người ta, sao lại chất hàng ngày giữa lối đi như vậy. Mặc Sênh lẩm bẩm, cố làm ra vẻ hối hận.
    Cảnh tượng đương nhiên thu hút sự chú ý của nhữnng người xung quanh, trong đó có Dĩ Văn. Dĩ Văn liếc nhìn về phía có nhiều tiếng ồn ào, bỗng giật mình- Cô ta! Có phải cô ta không? Dĩ Văn dường như không tin vào mắt mình... Đúng là cô ta! Trở về rồi ư?
    "Chuyện gì thế Dĩ Văn?" -Hà Dĩ Thâm, không hiểu, quay sang hỏi, bất giác nhìn theo ánh mắt của Dĩ Văn.
    Thân hình cao lớn của Dĩ Thâm bỗng khựng lại.
    Triệu Mặc Sênh!
    Người phụ nữ cúi đầu như một đứa trẻ mắc lỗi kia chẳng phải là Triệu Mặc Sênh? Vẻ thiếu tự nhiên, mắt thấp thoáng nụ cười tinh quái không thể chối cãi. Từ xa khó nhìn rõ nét mặt cô ta, nhưng Dĩ Thâm biết. Anh vẫn biết, cô ta là vậy, sau khi khuấy đảo cho nước ao đục ngầu rồi bỏ đi một cách vô trách nhiệm, ương ngạnh, ích kỉ, và đáng ghét.
    Chẵn bảy năm, cô ta vẫn còn nhớ đường về ư?
    Hà Dĩ Thâm gọi: "Dĩ Văn về thôi!"
    Dĩ Văn kinh ngạc nhìn vẻ mặt bình thảm của Dĩ Thâm: "Anh không định đến chào một câu ư? Hay là..."
    "Cô ấy từ lâu đã không còn tồn tại trong cuộc sống của anh." -Giọng Dĩ Thâm dửng dưng, có vẻ như không biết chuyện gì thật.
    Dĩ Văn thầm quan sát nét mặt Dĩ Thâm, nhưng không tìm thấy gì hơn, đoạn nói nhỏ:
    "Đi thôi anh! "
    Nhưng cuối cùng cái nhìn của Dĩ Văn vẫn vô tình hướng về Mặc Sênh, đúng lúc chị ngoảnh lại, ánh mắt hai người gặp nhau, Mặc Sênh lộ vẻ ngạc nhiên, nụ cười thoáng hiện trên mặt chị, chị bối rối gật đầu.
    Dĩ Văn vội vàng quay đầu lại gọi: "Dĩ Thâm..."
    "Gì thế?"
    "Chị ấy..." -Dĩ Văn đột nhiên dừng lại, trong đám người đằng trước không nhìn thấy bóng dáng Mặc Sênh đâu nữa.
    "Sao thế?" -Dĩ Thâm hỏi.
    "Không, không có gì"-Dĩ Văn cúi đầu. Chỉ có điều vừa rồi cô đã nhìn thấy họ, tại sao họ lại dễ dàng bỏ qua, cố tình không nhận nhau? Lại còn Dĩ Thâm nữa, rõ ràng đã nhìn thấy... không ngờ lại có ngày mình trở về đây.
    Chủ biên hỏi Mặc Sênh trong lần đầu gặp mặt nhau: "Cô Triệu, vì sao cô lại chọn làm việc ở thành phố này?"
    Mặc Sênh bỗng lúng túng không biết trả lời thế nào. Vì sao ư? Bởi vì, đây là nơi tôi học một năm đại học? Bởi vì nơi đây tôi đã quen anh? Bởi vì nơi đây tôi đã có nhiều kỉ niệm, rất nhiều?
    Lúc đầu chính Mặc Sênh cũng không biết, tại sao nơi đầu tiên chị nghĩ đến sau khi về nước là thành phố này. Mãi đến hôm gặp Dĩ Thâm chị mới hiểu, chị muốn gặp anh, mặc dù anh đã không còn thuộc về chị, nhưng chị vẫn muốn nhìn thấy anh.
    Chỉ nhìn thôi!
    "Có lẽ do tôi không thể về nhà." -Mặc Sênh nói. Chủ biên nhìn chị rất lâu có vẻ ngạc nhiên, có thể giữ cô ta làm phóng viên ảnh. -Bà chủ biên thầm nghĩ.
    Tuy nhiên, việc chủ biên quá coi trọng lí lịch làm việc nước ngoài của chị khiến Mặc Sênh cảm thấy bất an.
    "Đó chỉ là một tạp chí nhỏ." -Chị nói với bà như vậy.
    -"Ồ, cô Sênh." -Bà chủ biên hơn 40 tuổi thân mật gọi tên Mặc Sênh: "Chị khen kiến thức sâu rộng của tôi ư? kiến thức của tôi rất bình thường. Tôi chỉ làm việc ở một tờ báo nhỏ của Mỹ, biết khá rõ tờ báo đó thôi." -Mặc Sênh cười đáp lại lời khen của bà chủ biên, cảm giác bất an trong chị bỗng chốc tiêu tan.
    "Cô Sênh, tôi biết, một người Trung Quốc làm phóng viên ảnh ở Mỹ đâu phải dễ, nhất định chị phải ưu tú hơn người da trắng. Bọn họ luôn cho rằng người Trung Quốc chúng ta không có gên nghệ thuật." -Bà chủ biên tiếp túc câu chuyện.
    Việc làm vậy là ổn. Chị được nhận vào làm phóng viên ảnh cho tờ tạp chí phụ nữ này. Mặc Sênh vẫn đến siêu thị đó mua đồ, nhưng không hề gặp lại họ. Mãi đến một hôm, người bảo vệ siêu thị gọi chị lại: "Chị ơi, mời chị đến phòng bảo vệ một lát."
    Mặc Sênh ngạc nhiên, cảm giác có chuyện chẳng lành, báo chí có nhiều lần đăng tin nhân viên bảo vệ một số siêu thị cưỡng chế khám xét, thậm chí đánh khách hàng.
    Mặc Sênh nhìn anh ta với ánh mắt cảnh giác, anh bảo vệ tỏ vẻ ái ngại nói: "Xin lỗi chị, chúng tôi không có gì, chỉ muốn hỏi, một tháng trước đây chị có đánh mất thứ gì không?"
    Một tháng trước mình vừa về nước, chẳng lẽ đánh mất thứ gì mà mình không biết? Chị lặng lẽ theo người bảo vệ với một chút hiếu kì. Đến phòng bảo vệ, anh ta đưa cho Mặc Sênh một cái ví da màu đen.
    Nhìn qua Mặc Sênh cũng biết đó không phải là ví của mình, chị lắc đầu nói: "Anh nhầm rồi, không phải của tôi."
    Người bảo vệ ngạc nhiên, hỏi lại: "Chị mở ra xem."
    Chị đón cái ví, mở ra, bên trong có bức ảnh của chị.
    Người bảo vệ nói: "Ảnh của chị phải không, mặc dù chị đã khác nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra."
    Khác rất nhiều, bởi vì bức ảnh chụp lúc Mặc Sênh vừa vào đại học, vẫn còn để tóc dài, tết thành bím đuôi sam, cười một cách ngốc nghếch.
    Sao nó lại có trong ví của một người lạ?
    Mặc Sênh trả cái ví cho người bảo vệ. "Đây không phải tôi!"
    Người bảo vệ vẫn một mực: "Người trong ảnh không phải chị sao?"
    "Đúng là tôi, nhưng cái ví không phải của tôi."
    "Nhưng nhất định là người quen của chị. Này, có khi chủ nhân của cái ví thầm yêu chị cũng nên..."
    Ồ, thật bất ngờ! Ai bảo người Trung Quốc thiếu óc liên tưởng?
    "Nhưng..."
    "Chị cầm đi, cầm đi. Mãi chẳng có ai đến nhận, để ở đây chúng tôi cũng khó xử lí, đem nộp coi như xung công, thà trả lại cho chị, chị và chủ nhân cái ví nhất định có quan hệ với nhau. Ồ, mà biết đâu tôi chẳng tác thành cho một cuộc hôn nhân..." -Người bảo vệ hình như mê phim truyền hình, một mực tin vào suy diễn của anh ta.
    Một tháng trước, có thể Dĩ Thâm đã đánh rơi cái ví vào lúc họ gặp nhau. Dĩ Thâm đánh rơi ư? Mặc Sênh mang cái ví về nhà với suy diễn vẩn vơ.
    Buổi tối sau khi tắm xong, nằm trên giường, Mặc Sênh giở lịa cái ví, kiểu dáng đơn giản, nhãn hiệu nổi tiếng, tiền không nhiều, hoàn toàn không xác định được thân phận của chủ nhân nó.
    Mặc Sênh thận trọng rút bức ảnh ra, ở một góc bức ảnh có mấy chữ nổi, chắc chắn bóc ra từ giấy nào đó, lật bức ảnh, chị ngỡ ngàng, mặt sau có chữ! Nét chữ phóng khoáng, rắn rỏi như cào rách giấy của anh, Mặc Sênh không bao giờ quên.
    Đó là nét chữ của Dĩ Thâm. Dòng chữ viết bằng bút máy, mực đen: My sunshine!
    Trong một thành phố phức tạp vẫn có thể sống rất đơn giản, làm việc, ăn, ngủ, chỉ có vậy. Sau thời kì thích nghi ban đầu, những ngày tiếp theo chỉ là sự lặp lại máy móc.
    "Chị Sênh, tôi tìm chị khắp nơi."-Mặc Sênh vừa bước vào tòa soạn, đã nghe có người gọi từ xa.
    "Bạch hả, có việc gì thế?"
    Bạch họ Lý, còn rất trẻ, cũng là phóng viên ảnh. Cậu ta rất có tài tiếp xúc với các siêu sao, siêu mẫu nên được giao phụ trách ảnh bìa.
    "Vợ em sinh cháu, buổi chụp ảnh siêu mẫu Tiêu Tiêu ngày mai chị giúp em được không?"
    Tiêu Tiêu? Mặc Sênh hơi do dự: "Tôi thì không có vấn đề gì, có điều nghe nói tính khí của cô ta rất khó chịu, nếu không phải là người quen chưa chắc cô ta đã đồng ý cho chụp."
    Bạch đã nghĩ tới chuyện này, anh nghĩ một lát nói: "Thế này vậy, chị cứ thử đi, nếu không được thì gọi cho em."

    Được MunXjnH sửa chữa / chuyển vào 21:24 ngày 29/04/2008
  3. MunXjnH

    MunXjnH Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/06/2007
    Bài viết:
    191
    Đã được thích:
    0


    Ngày hôm sau, khi nhìn thấy người mẫu Tiêu Tiêu nổi tiếng lạnh lùng, Mặc Sênh hoàn toàn bị bất ngờ, chị không biết giới người mẫu trong nước, không ngờ cô ta lại ..lại rất giống một người bạn thời đại học của chị.
    Nhưng bạn đại học của Mặc Sênh là cô gái nông thôn chất phát, vụng về, còn cô người mẫu trước mặt chị, cặp chân dài ngọc ngà vắt chéo nhau, động tác hút thuốc vừa điêu nghệ, vừa quyến rũ...
    Mặc Sênh không dám nhận, có lẽ chỉ là hai người giống nhau thôi.
    Nhưng người đẹp Tiêu Tiêu nheo mắt nhìn Mặc Sênh, đoạn sải bước chân dài đến bên chị:
    "Thế nào, không nhận ra nhau à?"
    "...Thiếu Mai ư?"
    "Hừ, không phải tớ thì ai đây?" Cô ta cười đắc chí.
    "Chị Sênh, thì ra chị là người quen của Tiêu Tiêu? Tốt quá." -Cậu Đồng đi cùng vui vẻ góp chuyện.
    "Hồi học năm thứ nhất, cậu ở giường trên, tớ ở giường dưới."
    "Thời sinh viên ai cũng thích giường tầng." -Người quản lý của Tiêu Tiêu chen lời.
    "Chẳng phải các vị đến chụp ảnh sao, mau chụp đi." Tiêu Tiêu nhiệt tình giục.
    Thiếu Mai thay đổi nhiều quá! Mặc Sênh vừa lấy góc chụp vừa nghĩ, trước ống kính hoàn toàn không phải là một Thiếu Mai vụng về đến đáng yêu. Vậy cô ta là ai?
    Có lẽ chẳng là ai hết. Một nhiếp ảnh có thể chụp được cái thần của người mẫu, nhưng Mặc Sênh không chụp được cái thần của Tiêu Tiêu, có lẽ chị chưa đủ tài, hay nói đúng hơn, có lẽ trước ống kính hoàn toàn không có cái đó.
    Tiêu Tiêu rất trống rỗng! Một sự trống rỗng đến tuyệt vọng, có lẽ chính sự trống rỗng này khiến cô ta nổi như cồn.
    Chụp xong một tổ hợp ảnh, Tiêu Tiêu xua tay: "Hôm nay chụp đến đây thôi."
    "Nhưng Tiêu Tiêu vẫn còn phải..." -Người quản lý của Tiêu Tiêu ngạc nhiên nhắc.
    "Đến đay thôi." -Tiêu Tiêu kiên quyết quay sang nói với Mặc Sênh: "Chúng mình đi uống cà phê."
    "Lâu ngày không gặp nên uống rượu mới phải, tiếc rằng gần đay dạ dày mình có vấn đề, đành uống cà phê vậy."
    "Ồ, uống cà phê rất tốt có lẽ bạn nên uống cùng với sữa." - Mặc Sênh không biết nên nói thế nào. Có bao nhiêu, bao nhiêu chuyện cần hỏi, thực sự không biết bắt đầu từ đâu. "Sức khỏe rất quan trọng, ăn kiêng cũng nên có điều độ." -Mặc Sênh chọn một chủ đề ngoài rìa nói.
    "Xưa nay tớ chưa bao giờ ăn kiêng." -Tiêu Tiêu nửa cười nửa không: "Tớ nghiện rượu."
    "Thiếu Mai!" -Mặc Sênh ngạc nhiên bởi cách cô ta đối xử với bản thân. Chị xúc động nắm tay bạn cũ. Thiếu Mai, tại sao lại trở nên như vậy?
    Tiêu Tiêu theo phản xạ hất tay Mặc Sênh, làm chị ngẩn người, cả hai im lặng có phần lúng túng.
    "Cậu thay đổi nhiều quá." -Lúc lâu sau, Mặc Sênh lên tiếng vẻ xót xa.
    ?o Đúng vậy, còn nhớ hồi năm thứ nhất tớ thầm yêu một người không?? ?" Tiêu Tiêu lạnh lung kể: ?o Một hôm, tớ nói thẳng với anh ta, tớ thích anh ta, anh ta thừa nhận nhưng không yêu tớ. Sau đó, Thiếu Mai đã chết, tớ bây giờ là Tiêu Tiêu.?
    Lời Tiêu Tiêu như khứa vào tâm can, Mặc Sênh thấy đau lòng chẳng biết nói gì thêm.
    Lát sau, Tiêu Tiêu lại nói giọng mỉa mai:? Rốt cuộc cậu vẫn không thay đổi. Vẫn giả bộ cao thượng. Vì sao bỏ nước Mỹ vàng son mà về??
    Câu nói ít nhiều làm tổn thương Mặc Sênh. Những nghĩ lại mình cũng có lỗi, năm xưa chị lẳng lặng bỏ đi, bảy năm bặt vô âm tín, chị có lỗi với bạn bè:? Lúc đó, mình đi vội quá??
    ?o không cần nói với tớ những cái đó.? ?" Tiêu Tiêu ngắt lời:? Những cái đó nên nói với Dĩ Thâm.?
    Hà Dĩ Thâm? Sao lại liên quan đến anh ta? ?" Mặc Sênh nhớ lại cảnh Dĩ Thâm, Dĩ Văn cặp kè bên nhau hôm ở siêu thị:? Mình nghĩ anh ta chẳng quan tâm đâu??
    ?o Không quan tâm? Cậu tưởng ai cũng vô tâm như cậu sao??
    Tiêu Tiêu có vẻ xúc động: "Mấy ngày đầu lúc cậu mất tích, anh ta tìm cậu trông giống như một người điên, về sau anh ta nhất định ở lại ký túc xá chờ, kết quả anh ta chờ được cái gì?" Tiêu Tiêu cau mày: "Kết quả là có mấy người đến mang đồ của cậu đi, họ bảo với anh ta, cậu đã đi Mỹ, có thể không bao giờ trở lại."
    "Mặc Sênh, cậu ác quá."-Tiêu Tiêu dừng lại một lúc rồi lại tiếp: "Tớ không bao giờ quên phản ứng của Dĩ Thâm lúc đó, anh ta có cái vẻ của một người bị rơi xuống vực, mặt tối tăm, tuyệt vọng khiến bọn tớ phát sợ, không ngờ một người kiêu ngạo như Dĩ Thâm, lại như vậy..."
    Mặc Sênh choáng váng, chuyện đó có thật ư?
    "Có lẽ anh ta thấy áy náy.."
    "Triệu Mặc Sênh, người bỏ đi Mỹ là cậu, cậu mới phải là người áy náy."
    "Thiếu Mai cậu không hiểu đâu..."
    "Tớ có mắt, tớ hiểu."
    Tiêu Tiêu không nói nữa. "Vậy ra mọi người cho rằng mình bỏ anh ta! Rõ ràng không phải thế!" -Mặc Sênh mỉm cười cay đắng.
    Rõ ràng anh ta đã nói như vậy... Anh ta nói anh ta không muốn gặp chị, không bao giờ muốn nhìn thấy chị nữa. Anh ta bảo chị đi đi, càng xa càng tốt...
    Rõ ràng là anh ta!
    Từ biệt Tiêu Tiêu, Mặc Sênh đi trên đường phố khi đó đã vào hạ, lời Tiêu Tiêu vẫn vang bên tai.
    "Về sau anh ta ở một mình mãi.." Thế còn Hà Dĩ Văn? Không phải cô ấy yêu Dĩ Thâm mãnh liệt, quyết theo đuổi anh bằng được sao?
    Rốt cuộc họ không ở với nhau. Vậy chuyện năm xưa là thế nào?
    Vì sao Dĩ Thâm lại nói như vậy?
    Mặc Sênh xòe bàn tay, bên trong có mảnh giấy viết địa chỉ của "Văn phòng luật sư Hà Dĩ Thâm."
    Tiêu Tiêu chỉ nói: "Có thể cậu cần."
    Không phải là mình đến mà chỉ tiện đường rẽ qua. Nhưng quả thật Mặc Sênh đang đứng trước cửa của "Văn phòng luật sư.."
    Cô gái trẻ nói như người có lỗi: "Luật sư Hà không có đây, xin hỏi, chị có hẹn trước không?"
    Mặc Sênh không nhớ cảm giác của chị lúc đó, thất vọng hay nhẹ nhõm: "Không."
    "Vậy nếu chị có việc, tôi sẽ nhắn với luật sư Hà, hoặc là...'''' -Cô gái nhìn đồng hồ trên tường: ''Chị có thể chờ, luật sư Hà cũng sắp về.''
    "Ồ không, lần sau tôi đến." -Mặc Sênh đi vài bước, đoạn quay lại: "Đây là cái ví của luật sư Hà, nhờ cô chuyển giúp, cảm ơn."
    Một kết quả đến là hay!
    Vốn duyên mỏng chẳng trách tình không sâu!
    "Chị Sênh, chị thấy làm việc trong nước và ở nước ngoài có gì khác nhau?" -Sắp hết giờ làm việc, một nhân viên cùng phòng đột nhiên hỏi.
    "À," -Mặc Sênh nhìn quanh, thấy không có sếp nói thẳng thắn: "Lương cao hơn nhiều."
    "Tiếc thế" -Đồng nghiệp xuýt xoa.
    "Ở bên đó chị có bị phân biệt đối xử không?"
    "Ít nhiều cũng có."
    "Thực ra chuyện đó cũng chẳng đáng quan tâm, ngay người HongKong cũng coi thường người Đại Lục nữa là!" -Đồng nghiệp Đại Bảo vừa từ HongKong về xen lời.
    "Khi bản thân mình gặp phải chuyện đó mình sẽ không nghĩ thoáng được như thế đâu.
    Một lần trước bao nhiêu đồng nghiệp của tôi, ông chủ đột nhiên tuyên bố, Trung Quốc không có một nhà nghệ thuật thật sự. Tôi tức lắm, chưa bao giờ cảm thấy mình đích thực là người Trung Quốc đến vậy, ngay lúc đó tôi chỉ vào mũi ông ta nói, ông biết gì ghệ thuật Trung Quốc. Khi người Trung Quốc chúng tôi làm nghệ thuật, không biết người Mỹ các ông đang lang thang ở đâu?"
    "Có thế chứ, rất khảng khái!" -Các đồng nghiệp vỗ tay tán thưởng, khen câu đối đáp hay tuyệt, sau đó có ai đó hỏi: "Về sau vì sao chị bị sa thải?"
    "..." -Mặc Sênh cười -"Ông chủ tuy ngạo mạn nhưng cũng khá độ lượng. Về sau, một hôm không biết ông ta lấy đâu ra tờ giấy có các ô vuông, bảo tôi viết mấy chữ Trung Quốc, ông ta nói muốn treo ở phòng khách."
    "Thật không?" -Một đồng nghiệp hỏi.
    "Chị Sênh, chữ chị có được không?" -Lại có người hỏi.
    "Tôi thể hiện ngay bản lĩnh của Trịnh Bản Kiều. Đầu tiên, tôi lôi nào bút nào nghiêng để tất lên bàn, làm ra vẻ loay hoay một hồi, tôi ngoáy liền mấy chữ. Nói thực ra nếu mấy chứ đó không phải chính tay tôi viết tôi cũng chịu không thể nào đọc được."
    "Chị viết chữ gì?"
    "Nhĩ nãi man di!" (Ông cũng là đồ man di)
    "Ọc" -Có ai đó cười bắn cả trà trong miệng ra.
    Trong tiếng cười rộ, có người gọi: ?oChị Sênh, có người tìm.?
    Mặc Sênh quay đầu, Hoa Tiên Tử - Tiểu Hồng biệt hiệu ?o Hoa Tiên Tử? te tái chạy vào, thở gấp: ?oChị Sênh, ở phòng khách kia kìa, điển trai lắm, rất lạnh lùng, rất đàn ông, thoạt nhìn đã biết ngay thuộc loại đàn ông thành đạt. Chị Sênh, chị vừa về nước đã đã tăm được đám hời thế. Vậy mà cứ giấu tài.?
    Lời của Hoa Tiên Tử nếu tin được có họa là lợn cũng biết bay, lời cô ta ít nhất cũng phải trừ hao mấy phần, thậm chí một nửa.
    Nhưng Mặc Sênh rất tò mò, chị vừa về nước đã quen biết ai đâu, ai có thể đến tìm mình chứ?
    Tuyệt nhiên không thể nghĩ lại là anh!
    Nhưng người đàn ông đứng bên cửa sổ phòng khách tòa soạn quay lưng về phía chị, chính là Hà Dĩ Thâm.
    Nghe tiếng kẹt cửa anh quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía chị, hoàn toàn lãnh đạm, không một chút biểu cảm.
    Hoa Tiên Tử không nói quá, người đàn ông này rất mực tuấn tú, phong thái đường hoàng, bộ comple đắt tiền vừa vặn làm tôn vóc người cao lớn tuyệt đẹp, vẫn điềm tĩnh tự tin như truớc, nhưng có gì đó xa cách khiến người ta e ngại.
    Mặc Sênh không thể nào mở miệng.
    Người đàn ông điềm tĩnh, chậm rãi gật đầu chào: ?oTriệu tiểu thư?
    Triệu tiểu thư?
    Mặc Sênh thực sự muốn mỉm cười nhưng khó quá: ?oHà? tiên sinh?.
    Chỉ cái ghế phía xa, chị nói: ?oMời ngồi!?
    Mặc Sênh đi lấy hộp trà, chị không thể bình tĩnh như anh, chỉ cố che giấu xúc động của mình: ?oAnh uống gì??
    ?oCảm ơn, không cần.? - Ánh mắt nghiêm nghị, anh ta nói. ?oTôi nói vài câu rồi sẽ đi ngay.?
    ?oAnh đến tìm tôi, sao biết tôi ở đây?? Anh im lặng, lát sau mới nói:
    ?oTiêu Tiêu, tôi là luật sư của Tiêu Tiêu.?
    ?oCó việc gì không??T
    Khẩu khí của anh ta như toát ra hơi lạnh: ?oMấy hôm trước Triệu tiểu thư hạ cố đến văn phòng của tôi, nói là sẽ quay trở lại, chờ mãi không thấy, tôi đành thân hành đến thăm.?
    Mặc Sênh kinh ngạc, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt sáng quắc của anh ta: ?oSao anh biết..? Chị không để lại tên, sao anh ta biết người đến trả cái ví là chị?
    ?oTiểu thư, tôi đương nhiên có khả năng suy đoán của một người bình thường? - Anh ta nói giọng đầy vẻ chế nhạo.
    Có lẽ các luật sư đều thế. ?oKhả năng suy đoán của một người bình thường.? Mặc Sênh nhìn vào bức tường trước mặt: ?oTôi đến trả cái ví, anh nhận được rồi, cần gì phải đến đây.?
    Mắt Hà Dĩ Thâm đột nhiên loé lên: ?oNgoài trả cái ví, cô không có việc gì nữa ư??
    Còn có việc gì nữa? Mặc Sênh nói dứt khoát: ?oKhông?
    ?oRất tốt? - Mắt anh ta thoáng thất vọng, anh bước đến trước mặt chị: ?oNhưng tôi có việc.?
    Anh lấy cái ví để trước mặt chị: ?oTrong cái ví này vốn dĩ có một bức ảnh, cô Triệu có biết gì về nó không??
    Đương nhiên biết, Mặc Sênh cúi đầu: ?oThế ư? Qủa thật tôi không để ý.?
    ?oThật sao? Trong ví ngoài tiền chẳng có gì nữa, sao cô Triệu biết nó là của tôi??
    Mặc Sênh im lặng. Chị quên rằng anh là luật sư, luôn biết tìm ra sơ hở trong lời nói của đối phương. Nếu muốn lừa anh ta phải biết lượng sức mình.
    Anh ta hơi cúi người nói như nói thầm: ?oCô có thể cho tôi xin lại bức ảnh không??
    Mặc Sênh bỗng cảm thấy kỳ lạ. Anh ta có ý gì vậy? Vừa tỏ ra là người ngoài, vừa muốn đòi lại bức ảnh.
    ?oNgười trong ảnh là tôi, tại sao tôi phải trả lại anh??
    ?oTriệu tiểu thư, tôi khuyên cô không nên tranh luận vấn đề quyền sở hữu với một luật sư.? - Dĩ Thâm lãnh đạm nói.
    Mặc Sênh tức giận, một Dĩ Thâm như vậy, chị không quen, cũng không thể đối phó. ?oBức ảnh không có ở đây.? - Cuối cùng chị nói.
    ?oVậy ngày mai xin cô trả cho tôi.?
    ?oNgày mai tôi có??
    ?oTriệu tiểu thư!? - Hà Dĩ Thâm ngắt lời chị: ?oTôi nghĩ, chúng ta đều không muốn quấy rầy người khác, tại sao không kết thúc sớm đi.?
    Kết thúc sớm ư? Mặc Sênh im lặng hồi lâu: ?oAnh cần bức ảnh làm gì??
    ?oAi biết được.? Ánh mắt Dĩ Thâm u ám: ?oCó lẽ tôi muốn có nó ở bên để nhắc tôi cái quá khứ xuẩn ngốc của tôi.?
    Xuẩn ngốc, đúng thế, quá xuẩn ngốc! Vậy mà chị đã hy vọng.
    Hà Dĩ Thâm nói giọng kiên quyết: ?oNgày mai tôi đến lấy, nếu cô bận có thể nhờ người chuyển cho tôi. Tạm biệt, Triệu tiểu thư.?
    ?oTốt? - Hà Dĩ Thâm đột nhiên quay đầu lại, mặt vẫn rắn đanh: ?oCảm ơn sự hợp tác của cô, ngày mai gặp lại.?
    Mặc Sênh lặng nhìn cái dáng cao lớn đi xa dần. Không phải chị không hình dung cảnh tượng hai người gặp nhau, nhưng như thế này qủa thực chị không hề ngờ tới, ngay một chút thân tình khi nói: ?oNgày mai gặp lại? anh ta cũng không có.
    Quá khứ xuẩn ngốc ư?
    Mặc Sênh đứng trước tấm gương lớn trong phòng ngủ, chăm chú nhìn người phụ nữ đối diện với mình trong gương. Nếu mái tóc ngắn biến thành những lọn đuôi sam, nếu làn da rám nắng trở nên trắng mịn, nếu có thể cười một cách thoải mái vô tư?Điều quan trọng nhất là, nếu có thể xóa đi vẻ u uất chất chứa trong đáy mắt, thay vào đó là vẻ thơ ngây học trò, chị sẽ trở thành Triệu Mặc Sênh khi mới quen Hà Dĩ Thâm ngày mới vào đại học.
    ?oHà Dĩ Thâm ??
    ?oHà Dĩ Thâm??
    Mặc Sênh không rõ mình đã đeo bám Hà Dĩ Thâm như thế nào, Dĩ Thâm lại càng không biết, đằng nào lúc đó chị cũng là người chạy theo anh. Cho đến một hôm, không chịu nổi, Dĩ Thâm nghiêm mặt hỏi: ?oTriệu Mặc Sênh, tại sao cô cứ bám theo tôi như vậy??
    Nếu là bây giờ chị sẽ ngượng đến chết! Tuy nhiên, lúc đó chị không biết ngượng là gì, chị nhướn mày hỏi: ?oDĩ Thâm, anh ngốc hay là tôi ngốc, ồ mà anh thông minh như vậy, nhất định là tôi ngốc rồi, sao tôi lại thảm hại đến thế, bám theo người ta mà không biết mình đang làm gì!?
    Còn nhớ lúc đó Dĩ Thâm đã tròn mắt kinh ngạc hồi lâu. Về sau nhắc lại chuyện này, anh có vẻ vừa bực vừa buồn cười tuyên bố, anh ta vốn cố tình làm vậy để Mặc Sênh phải xấu hổ, ai ngờ trên đời lại có người mặt dày đến thế, kết cục người xấu hổ lại chính là anh.
    Cho nên chàng sinh viên luật khoa sau một hồi im lặng cuối cùng đã có thể đối phó được, tuy nhiên cũng chỉ có thể bắp bắp: ?oTôi không định có bạn gái lúc còn đang đi học.?
    Lúc đó Mặc Sênh ngây thơ đến mức không nhận ra đó chỉ là cái cớ, nên lại tiếp tục tấn công: ?oVậy thì tôi xếp hàng trước, đợi anh tốt nghiệp đại học, xem liệu có được anh ưu tiên lựa chọn ??
    Trước một đối thủ ngoan cố đến vậy, chàng luật sư tương lai đành bó tay, chàng ta vội chuồn thẳng sau khi ném lại một câu: ?oTôi phải lên lớp.?
    Mặc Sênh đương nhiên không cam chịu thất bại, nhưng trước khi chị nghĩ ra biện pháp tốt hơn, thì đã nghe mọi người bàn tán: ?oHà Dĩ Thâm khoa luật nghe đâu mới có bồ, hình như tên là Triệu Mặc Sênh, cái tên nghe là lạ?
    Nghe vậy Mặc Sênh chạy như bay đến giảng đường tìm Dĩ Thâm, thanh minh: ?oTin đồn không phải do tôi tung ra, anh phải tin tôi mới được.?
    Dĩ Thâm ngẩng đầu khỏi cuốn sách, mắt trong veo nhìn chị nói: ?oTôi biết?
    Mặc Sênh hỏi lại một cách ngốc nghếch: ?oSao anh biết??
    Dĩ Thâm trả lời tỉnh khô: ?oBởi vì chính tôi tung ra tin đó.?
    Lần này đến lượt Mặc Sênh im bặt, Dĩ Thâm giải thích: ?oTôi đã nghĩ kỹ rồi, nếu ba năm sau, cô nhất định là bạn gái của tôi, vậy sao tôi không sớm sử dụng quyền đó của mình.?
    Trời! Lúc đó!
    Khóe miệng của người phụ nữ trong gương hiện lên nụ cười. Nhưng nụ cười vẫn chưa kịp hiện lên đôi mắt, đã lại biến mất.
    Mặc Sênh bước ra ban công, lòng ngổn ngang. Ngước nhìn bầu trời, sao thưa thớt, ngày mai có lẽ là một ngày nắng đẹp.

  4. ldd15

    ldd15 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/03/2006
    Bài viết:
    84
    Đã được thích:
    0
    Truyện hay quá , bạn cho phép tớ post phụ để mọi người được đọc nhé
    Chương 2: Chuyển biến

    Mặt trời tụt dần về phía Tây, nắng chiều dày đặc.
    Hà Dĩ Thâm đứng cạnh cửa sổ phòng làm việc ở tầng mười, bỗng cảm thấy lạ lùng tại sao hôm nay mình có tâm trạng đứng ngắm ráng chiều.
    Có lẽ bởi vì người ấy đã trở lại!
    Mỹ Đình đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Dĩ Thâm đứng cạnh cửa sổ quay lưng về phía cô, ngón tay vẫn kẹp điếu thuốc, con người anh có vẻ chơi vơi? Chơi vơi?
    Mỹ Đình không tin vào mắt mình, có thật không nhỉ? Tại sao lại dùng từ đó để nói về luật sư Hà, một người vốn điềm tĩnh, tự tin đến ngạo mạn?
    Dĩ Thâm nghe tiếng mở cửa, quay lại hỏi:
    - Chuyện gì thế?
    - À ?" Mỹ Đình bừng tỉnh, nói nhanh - Luật sư Hà, ông Trương phó tổng công ty Hồng Viễn đã đến.
    - Mời ông ta vào!
    Dĩ Thâm dứt mạch suy nghĩ, tập trung vào công việc. Anh liếc nhìn đồng hồ trên tường, 5h, người ấy vẫn chưa đến.
    Tiễn ông Trương một cách khó khăn, Dĩ Thâm mệt mỏi dựa người vào tay ghế nhắm mắt thư giãn, đột nhiên một bàn tay đập bốp vào vai làm anh choàng tỉnh:
    - Viêm hả?
    Sau khi tốt nghiệp đại học, Dĩ Thâm từ chối làm nghiên cứu sinh, đến làm việc ở ?oVăn phòng luật sư Viêm Hướng?, bây giờ đã đổi thành ?oViêm Hướng Hà?. Hiện họ đang hợp tác với nhau, Viêm và một người bạn khác, Hướng Hằng cũng là đồng nghiệp, đều là bạn học cũ của Dĩ Thâm. Hướng Hằng học trước anh một khóa, còn Viêm đã tốt nghiệp trước đó khá lâu.
    Người đàn ông cực kì khôi ngô, đường bệ đến ngồi đối diện Dĩ Thâm, hai chân vắt chéo hỏi:
    - Đang làm gì?
    Dĩ Thâm không ngẩng đầu nói:
    - Làm thêm giờ
    - Không thể! - Viêm kêu lên - Hôm nay là ngày nghỉ!
    - Ngày nghỉ thì sao?
    - Ngày nghỉ thì sao? - Viêm lắc đầu nhắc lại - Đây đích thực là câu nói của một Dĩ Thâm máu lạnh, vô tình, làm việc như điên!
    Dĩ Thâm nheo mắt:
    - Không ngờ một tu từ học cậu lại giỏi đến thế.
    - No, no,no! - Viêm xua tay - Đấy là nhận xét chung của hầu hết phụ nữ quen Hà Dĩ Thâm - Viêm vươn người về phía trước - Dĩ Thâm, tôi vẫn hỏi cậu, rốt cuộc cậu đồng tính ái hay có bệnh?
    ?oĐối với con người vô duyên như vậy, nếu chấp anh ta khác nào mình bị thần kinh?, Dĩ Thâm nghĩ.
    Mỹ Đình bước vào đặt hai tách cà phê lên bàn, Dĩ Thâm hỏi Mỹ Đình: - - Hôm nay cô Triệu Mặc Sênh có đến không?
    Mỹ Đình nghĩ một lát, lắc đầu:
    - Không
    Dĩ Thâm ?oừ? để chứng tỏ mình đã biết, đoạn nói với Mỹ Đình:
    - Không còn việc gì nữa, cô có thể nghỉ sớm.
    Mỹ Đình lắc đầu:
    -Hôm nay em không vội. Bao giờ luật sư về, có cần em mua chút gì ăn không?
    - Không, cảm ơn!
    Mỹ Đình đi ra không giấu nổi thất vọng.
    Viêm cười khùng khục:
    - Người đẹp Mỹ Đình rõ ràng có ý với cậu. Mối tình công sở, được đấy chứ!
    - Người ta là người đứng đắn, cậu đừng nói bừa - Dĩ Thâm cảnh báo Viêm.
    - Gỗ đá đến thế thì chịu thật! - Viêm lắc đầu lẩm bẩm.
    Dĩ Thâm đối xử với phụ nữ luôn chu đáo lịch sự, nhưng không bao giờ vượt quá giới hạn, tuy nhiên không thể không thừa nhận những năm vừa qua không biết có bao nhiêu phục nữ khổ sở bởi cái tên Hà Dĩ Thâm.
    Cũng không thể trách họ tự chuốc khổ vào thân. Với cách nhìn nhận theo kiểu đàn ông của Viêm, Hà Dĩ Thâm quả thật là rất ưu tú. Không kể vẻ bề ngoài tuấn tú, chỉ riêng danh tiếng anh ta trong giới luật sư mấy năm gần đây, lại thêm cái vẻ lạnh lùng rất được phụ nữ ưa chuộng cũng đủ làm xiêu lòng bất kì người đẹp kiêu kì nào.
    - Rút cuộc cậu thích một phụ nữ như thế nào? Bao nhiêu người đẹp vây quanh, cậu không hề rung động. Nào là nữ doanh nghiệp nào đó, các người hợp tác với nhau lâu năm như vậy, lẽ nào không có chút thiện cảm. Hôm qua gặp nhau ở tòa án, cô ta lại hỏi thăm cậu đấy -
    Anh chàng Viêm càng nói càng hứng khởi.
    Dĩ Thâm chỉ ừ hữ cho xong.
    Có lẽ cũng thấy ngán màn độc diễn của mình, Viêm không nói nữa, nhưng lát sau cất giọng sôi nổi:
    - Tôi biết, nhất định là cô em Dĩ Văn của chúng ta, xem chừng cậu đối xử với cô ấy là tốt nhất.
    Dĩ Văn thường đến văn phòng luật sư này, nên Viêm không lạ gì cô.
    - Cô ấy là em tôi! - Dĩ Thâm trả lời không chút hào hứng.
    - Thôi đi, các cậu đâu có quan hệ huyết thống - Viêm khẳng định.
    - Điều đó cũng chẳng thay đổi được gì - Thái độ Dĩ Thâm vẫn thờ ơ, nhưng Viêm hiểu, anh ta lắc đầu tỏ không muốn tiếp tục câu chuyện. Sự cố chấp của Hà Dĩ Thâm khiến Viêm khó chịu.
    - Luật sư Hà - Mỹ Đình lại bước vào, tay cầm bức thư - Vừa rồi có một cô đưa đến.
    Dĩ Thâm biết đó là cái gì:
    - Thế cô ấy đâu?
    - Cô ấy chỉ để lại cái này rồi đi luôn.
    - Đi rồi sao? - Dĩ Thâm sa sầm mặt - Đi bao lâu rồi?
    - Chưa đến một phút
    Dĩ Thâm không kịp nghĩ, vớ lấy chìa khóa xe và áo khoác chạy ra ngoài. Viêm theo sau gọi:
    - Cậu đi đâu?
    Nhưng Dĩ Thâm hình như không nghe thấy.
    Ở cửa Viêm gặp Hướng Hằng vừa từ tòa án trở về.
    - Chuyện gì thế? - Hướng Hằng hỏi.
    Hướng Hằng nhìn theo Dĩ Thâm vừa đi khỏi, nói vẻ trầm tư:
    - Có lẽ tôi biết vì sao.
    - Cậu biết? Mau nói đi, nói đi!
    - Vừa rồi ở tầng dưới tôi có gặp một người, thoạt tưởng mình nhìn nhầm, không ngờ đúng là cô ta.
    - Ai? Đừng có vòng vo - Viêm có vẻ sốt ruột.
    - Anh thấy Hà Dĩ Thâm là người thế nào? - Hướng Hằng không trả lời mà quay lại hỏi.
    - Lãnh đạm, lí trí, khách quan - Viêm nói giọng phán xét.
    - Vậy người đó chính là sự không lãnh đạm, không lí trí, không khách quan của anh ta!
    Viêm tròn mắt tò mò:
    - Phụ nữ ư?
    - Đúng, bạn gái trước đây của Dĩ Thâm - Dù không cùng một khu nhưng cùng một kí túc xá, Hướng Hằng rất hiểu tình hình của Hà Dĩ Thâm.
    - Bạn gái ư? - Viêm ngạc nhiên - Dĩ Thâm đã từng có bạn gái rồi sao?
    - Đúng, về sau cô ta đi Mỹ nên đã chia tay với Dĩ Thâm.
    - Ý cậu là? - Viêm tròn mắt - Hà Dĩ Thâm bị người ta bỏ ư?
    - Đúng vậy, hơn nữa lại không một lời tạm biệt. Khi cô ta đi rồi cậu ấy mới biết. Chuyện này hồi ấy cả trường đều biết, Hà Dĩ Thâm khốn khổ một phen, uống rượu hút thuốc, cả trường ai chả biết.
    - Không thể có chuyện đó! - Viêm không thể tưởng tượng ai có thể bỏ rơi Hà Dĩ Thâm - Hèn nào cậu ta không thèm đếm xỉa đến đàn bà, thì ra chim sẻ sợ làn cây cong.
    Đúng vào giờ cao điểm tan tầm, Mặc Sênh không vội vã về nhà, chị hòa vào dòng người đông đúc trên đường phố.
    Mãi đến vừa rồi, Mặc Sênh mới không thể không thừa nhận, chị và Dĩ Thâm rất khác nhau. Trước đây chị không nhút nhát như vậy, giờ đây rõ ràng rất muốn gặp anh nhưng lại không dám.
    Hồi đó dù Dĩ Thâm lạnh nhạt đến đâu chị đều vui vẻ chạy theo anh, nhưng giờ đây chị không có can đảm nói dù chỉ một câu.
    Trước đây, Dĩ Thâm từng gọi chị Sunshine, là ánh mặt trời anh ta cự tuyệt mà không thể. Nhưng bây giờ một chút nắng trong lòng chị cũng không còn, lấy gì để chiếu cho người khác?
    Một chiếc BMW màu trắng dừng đột ngột trước mặt chị. Mặc Sênh không ngẩng đầu, bước tránh sang bên, nhưng đột ngột một giọng nói thân thuộc vang lên:
    - Lên xe đi.
    Mặc Sênh ngẩng đầu kinh ngạc, chính là anh!
    Dĩ Thâm nhìn chị đứng sững, anh cau mày nhắc lại:
    - Ở đây không dừng xe được, lên xe đi.
    Mặc Sênh chưa kịp nghĩ chuyện gì đang xảy ra thì chiếc xe mang họ đã hòa vào dòng xe nườm nượp trên đường.
    - Thích ăn cơm ta hay cơm Tây? - Dĩ Thâm hỏi, mắt vẫn nhìn về phía trước.
    - Cơm ta - Chị đáp theo phản xạ, nói xong mới thấy mình hình như mình đã lỡ lời. ?oCơm Tây cơm ta là gì, anh ta đâu có ý mời mình?!?
    Dĩ Thâm liếc nhìn chị:
    - Vẫn nhớ cách dùng đũa chứ?
    Mặc Sênh giả bộ không nhận ra vẻ giễu cợt của anh, chỉ trả lời rành rọt:
    - Anh định mời cơm tôi ư?
    - Cô đã nhặt được ví cho tôi, về tình về lý tôi đều nên cảm ơn mới phải.
    - Thực ra chẳng cần khách khí như vậy - Mặc Sênh nói, bỗng nhiên cảm thấy buồn. Lẽ nào chị và Dĩ Thâm đã đến nước nói với nhau những lời khách khí dửng dưng như vậy?
    Bữa tối ở nhà hàng Thái Ký nổi tiếng. Mặc dù món ăn rất ngon, cảnh quan rất đẹp, thái độ phục vụ hoàn mỹ nhưng vẫn không thể cải thiện tâm trạng của Mặc Sênh. Đối diện với một khuôn mặt lạnh tanh không biểu cảm, chị không thể nuốt được.
    Tiếng chuông điện thoại di động phá vỡ bầu không khí nặng nề giữa hai người. Dĩ Thâm nghe máy:
    - A lô, đúng là anh đang ở nhà hàng Thái Ký. Không, còn có Mặc Sênh nữa? tình cờ gặp nhau? được rồi.
    Dĩ Thâm đột nhiên đưa điện thoại cho chị:
    - Dĩ Văn muốn nói chuyện với cô
    Mặc Sênh bối rối đón điện thoại từ tay Dĩ Thâm:
    - A lô.
    - A lô, Mặc Sênh - Giọng Dĩ Văn dịu dàng xa xôi.
    - Dĩ Văn, đã lâu không gặp.
    - Đúng, đã lâu không gặp.
    Nói xong câu đó cả hai đều im lặng không biết nên nói tiếp thế nào. Cuối cùng Dĩ Văn lên tiếng trước:
    - Mặc Sênh, mấy năm nay sống thế nào?
    - Vẫn tốt, thực ra cũng bình thường, chẳng có gì đặc biệt - Mặc Sênh cố tỏ ra thoải mái, không để ý lúc đó Dĩ Thâm chăm chú nhìn mặt chị.
    - A lô!
    Lại im lặng, Dĩ Văn nói:
    - Cậu cho mình biết cách liên lạc đi, chúng mình tìm chỗ nào đó gặp nhau.
    - Cũng được - Mặc Sênh đọc số điện thoại cầm tay của mình.
    - Vậy, tạm biệt.
    - Tạm biệt.
    Cúp máy xong chị trả lại cho Dĩ Thâm, nhưng anh không nhận:
    - Ghi số máy của cô vào.
    Mặc Sênh nhìn anh, đoạn cúi đầu bấm vào những chữ cái trên bàn phím, nhưng chị gặp khó khăn.
    - Anh dùng cách nào để nhập chữ Hán?
    - Viết từng nét.
    - Ồ, vẫn không ghi được - Chị ngước nhìn anh bối rối - Chữ Mặc ghi thế nào?
    Dĩ Thâm giơ tay cầm lại máy:
    - Để tôi
    Mặc Sênh bối rối nhìn ngón tay thon dài thanh tú của Dĩ Thâm lướt tren màn hình màu xám bạc. Vài giây sau khi ghi xong, anh bỏ máy vào túi.
    - Ngay cả cái tên Trung Quốc của mình cô cũng quên làm sao viết được?
    - Không phải, máy của anh tôi không biết dùng - Mặc Sênh giải thích.
    Anh nhìn chị, không nói gì. Bữa ăn tối trôi qua trong không khí nặng nề, thậm chí kéo dài đến lúc họ ra về.
    Mặc Sênh xuống xe, quay đầu nhìn anh vẻ áy náy:
    - Cảm ơn đã đưa về.
    Anh gật đầu phóng xe đi.
    Mặc Sênh đứng mãi ở đó, như không hiểu vừa xảy ra chuyện gì. Không biết chị đã đứng đó bao lâu, mãi đến khi cảm thấy ánh mắt lạ lùng của người đi đường mới sực tỉnh, vội rảo bước về nhà.
    ***
    - Lại đi gặp đối tượng hả? - Mặc Sênh kêu lên.
    - Nói nhỏ thôi - Hoa Tiên Tử lấy tay bịt miệng Mặc Sênh nhưng chị vẫn cố nói. Tiểu Hồng cảnh báo chị - Không được tiết lộ, biết không?
    Mặc Sênh gật đầu, cậy bàn tay Tiên Tử vẫn đang bịt chặt miệng mình, hỏi:
    - Em định đi gặp đối tượng thật hả?
    - Không phải là em mà là chúng ta.
    - Sao? Sao lại thế? - Mặc Sênh nghi hoặc nhìn Tiên Tử.
    - Ở tòa soạn này chỉ có chị và em là nhiều tuổi nhất, không nhanh chóng kiếm lấy một ông thì đợi đến bao giờ nữa? - Cô ta chạy đến lật nhanh tờ lịch trên tường - Hôm nay có hai ông kĩ sư của công ty đến đăng quảng cáo, hai chị em mình cùng đi, vừa khéo
    - Em thích thì cứ đi, chị không đi.
    - Họ có hai người, một mình em làm sao đối phó được. Chị Sênh, ngày thường em rất tốt với chị đúng không? Hôm nay em có thành công hay không tất cả là nhờ vào chị - Tiên Tử nài nỉ, giọng thiểu não như con chó con bị bỏ rơi, có vẻ cô ta hi vọng thực lòng vào cuộc hẹn sắp tới.
    - Sao em không hẹn riêng từng người? - Mặc Sênh cảm thấy quan tâm thực sự.
    - Không được, như vậy không hiệu quả. Vả lại em cần chị giúp đỡ.
    - Chị ư? Chị giúp được gì? - Mặc Sênh nhăn nhó, cảm thấy có lẽ không nên từ chối.
    Thấy Mặc Sênh đã nhượng bộ, Tiên Tử lôi từ trong ngăn kéo ra một đống đồ. Mấy bộ tóc giả, cái màu đen, cái màu vàng, hình thù kì dị, cả đôi khuyên tai to như cái vòng đeo tay, lại còn bộ quần áo sặc sỡ.
    - Những cái này để làm gì? - Mặc Sênh nhìn đống đồ trên bàn ngạc nhiên hỏi.
    - Để làm cho chị xấu đi, làm nền cho em, để em nổi bật lên.
    - Trời! Ý tưởng đến là hay! Chị là nạn nhân thứ mấy đây? - Mặc Sênh bật cười.
    Sắp hết giờ làm việc, Hoa Tiên Tử kéo tay Mặc Sênh lao xuống cầu thang. Một lúc sau họ mới xuống được tầng một, bỗng Hoa Tiên Tử kêu lên:
    - Trời ơi, thỏi son! Sao em có thể quên nhỉ, chị đứng đây nhá, em xuống ngay.
    Mặc Sênh đứng đợi ngoài cửa. Thình lình cảm thấy nóng ran, chị quay ngoắt lại, quả nhiên bắt gặp ánh mắt đang nhìn mình trân trối.
    - Dĩ Thâm!
    Anh khẽ gật đầu.
    Tim đập mạnh. Dĩ Thâm đến tìm mình ư? Đã một tháng trôi qua kể từ bữa ăn tối hôm đó, chị và Dĩ Thâm không hề liên lạc với nhau. Có phải lần này anh đến tìm chị?
    Chân chị bất giác bước về phía anh.
    - Sao anh lại đến đây?
    - Tôi chờ một người - Dĩ Thâm trả lời ngắn gọn.
    - Chờ? - Biết mình lại lỡ lời, chị vội im bặt.
    - Dĩ Thâm! - Cùng với tiếng nói trong trẻo, một cô gái mảnh khảnh, xinh đẹp xuất hiện. Mặc Sênh cảm thấy tức thở.
    - Người tôi chờ đã đến, tôi đi trước đây - Dĩ Thâm điềm nhiên nhìn chị, đoạn đến bên cô gái. Hai người sánh vai bên nhau.
    - Tạm biệt, tạm biệt! - Chị mấp máy môi.
    Mặc Sênh đứng chết lặng nhìn theo hai người đi về phía bãi đỗ xe, dường như chân không thể nhúc nhích một bước. Khi Tiểu Hồng chạy đến kéo tay lôi chị đi chị mới sực tỉnh.
    - Đi thôi, sao lại đứng ngây ra thế? Nhanh lên, kẻo lại không kịp, còn phải hóa trang cho chị nữa, đấy chị phải tỏ vẻ chịu thiệt một chút nhá, cố tỏ vẻ cụng về thì càng hay?
    Không cần hóa trang, bộ dạng Mặc Sênh đã đủ ngây ngô, cử chỉ chậm chạp, hoàn toàn có thể làm nổi bật một cô Hoa Tiên Tử nhanh nhẹn, duyên dáng.
    ***
  5. ldd15

    ldd15 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/03/2006
    Bài viết:
    84
    Đã được thích:
    0
    Anh lại đứng chờ.
    Mặc Sênh đứng nhìn qua cửa sổ. Hà Dĩ Thâm trang nhã gọn gàng trong bộ trang phục giản dị, quần dài, áo sơ mi đứng đợi dưới lầu. Trong tháng này, cách bốn năm ngày anh lại đứng chờ ở chỗ cũ, sau đó lại cùng đi với cô gái xinh đẹp chị đã có lần nhìn thấy.
    Hôm nay cuối tuần, anh lại đến.
    Trước đây chưa bao giờ anh đợi chị.
    - Chị Sênh, chị Sênh - Hoa Tiên Tử lại gọi rối rít - Hôm nay là ngày nghỉ, chị lại đi với em chứ?
    - Được rồi
    - Cái gì, chị có biết em định đi đâu không?
    - Lại vẫn gặp gỡ đối tượng chứ gì? - Mặc Sênh chán nản nói.
    Thấy lần trước chị làm đúng yêu cầu, Tiểu Hồng nhất định không buông, tuần nào cũng bắt chị đi làm chân gỗ cho mình.
    Có điều làm chân gỗ cho Tiên Tử cũng rất thú vị, đằng nào chị cũng khỏi phải quan tâm đến hình ảnh của mình, không cần biết người ta có hài lòng về mình không, mình để lại ấn tượng thế nào. Chỉ cần đến ăn cơm và nhìn Hoa Tiên Tử uốn éo cũng thấy thú vị rồi.
    Vậy hôm nay đi gặp ai? Mặc Sênh lơ đãng.
    - Ha..ha, một trang nam nhi tuấn tú, bác sĩ ngoại khoa, ăn cơm Tây nhé, ha?ha!
    Điệu bộ của Tiêu Hồng làm Mặc Sênh bật cười. Tuy nhiên cũng phải thừa nhận cô ta cũng giỏi, đối tượng ngày càng ưu tú. Chỉ có điều đến giờ vẫn chưa có anh chàng nào chính thức cắn câu, thật oái oăm! Không biết tại sao những người đàn ông đó, hoặc trở thành bạn của Tiên Tử hoặc trở thành chồng của bạn cô. Hai chín tuổi, Hoa Tiên Tử từng thề tuyên bố: chỉ cần đối tượng đàn ông cô sẽ cưới liền.
    Để kịp về nhà trang điểm, Mặc Sênh ra về đúng giờ, vì vậy không thể tránh cuộc chạm trán với Dĩ Thâm ở tầng trệt. Mặc Sênh cúi đầu đi qua anh, không ngờ Tiên Tử lại đứng lại, giận dữ nhìn chằm chằm vào mặt cô gái đi cạnh Dĩ Thâm.
    - Quá đáng thế là cùng! - Hoa Tiên Tử nghiến răng nói.
    Mặc Sênh chưa kịp phản ứng đã bị cô ta kéo đến trước mặt Dĩ Thâm và cô gái.
    - Con hồ ly tinh, lại định tán tỉnh đàn ông hả? - Tiên Tử áp sát cô gái, nói giọng đe dọa.
    Nhưng cô ta vẫn nhỏ nhẹ:
    - Còn cô vẫn muốn đưa người đi cưa cẩm đàn ông hả? - Cô ta nhìn Tiên Tử vẻ kiêu hãnh nói tiếp - Người ta đẹp hơn cô nhiều, cứ chờ đấy, cả đời cô không kiếm được đám nào đâu!
    Hai người càng nói càng to tiếng. Mặc Sênh ngơ ngác nhìn họ không biết làm gì. Chị nhìn Dĩ Thâm lúng túng.
    Dĩ Thâm nhìn chị gật đầu:
    - Chào
    Sắc mặt Dĩ Thâm rất xấu, cũng phải thôi, người tình bị mắng là hồ ly tinh, ai còn vui được
    - Xin lỗi, cô ấy nóng nảy nhưng không có bụng dạ gì đâu - Mặc Sênh bênh vực Tiên Tử.
    Mắt Dĩ Thâm ánh lên vẻ thù hận, giọng lạnh đến sắp đóng băng:
    - Cô muốn đi tìm bạn?
    - Không, à..phải? - Mặc Sênh không biết nói thế nào nên càng lúng túng.
    Dĩ Thâm lặng ngắt, mặt sắt lại, đoạn bỏ đi.
    - Dĩ Thâm, chờ em với - Người phụ nữ vừa cãi nhau với Tiên Tử thấy Dĩ Thâm bỏ đi, không cãi nhau nữa vội chạy theo anh.
    Lúc đó Mặc Sênh không có thời gian nghĩ đến tâm trạng của mình, bởi vì thái độ của Tiên Tử thật kì quặc. Cô ta khóc như một đứa trẻ bị mắng oan.
    Hoa Tiên tử! Một Hoa Tiên Tử nói cười suốt ngày, sao lại khóc?
    - Tiểu Hồng, không cãi nổi người ta, khóc ăn vạ hả? Chán thế!
    - Chị không biết thì thôi! - Tiểu Hồng quắc mắt - Cô ta đã cướp người đàn ông đầu tiên của em
    - À! Thì ra là tình địch! - Mặc Sênh cười, đoạn vỗ vai an ủi Tiểu Hồng - Trái đất mênh mông, thiếu gì người tốt. Đã vậy tối nay chị em mình tìm một đám thật cừ khôi, để cô ta tức điên lên mới được.
    - Em không giận cô ta cướp mất người của em, em giận bởi vì cô ta đã cướp được mà không biết quí trọng, để anh ấy bị tại nạn, cô ta bỏ rơi anh ấy khi anh ấy bị gãy chân. Sao cô ta có thể làm vậy? Vì sao anh ta không thích em, có phải vì em xấu hơn cô ta không? hu hu ?.
    Mặc Sênh hoàn toàn bất ngờ, nín thinh không nói được nữa, không ngờ Tiên Tử suốt ngày lóe xóe lại có tâm sự phức tạp như vậy, có lẽ người bề ngoài càng xởi lởi, tâm hồn càng yếu đuối, dễ tổn thương.
    Vì chuyện đó, hai người lần đầu đến muộn, Mặc Sênh cũng không kịp hóa trang cho xấu đi, Hoa Tiên Tử lại đang buồn, khó thể hiện như mọi ngày. Kết quả là?
    Hai vị bác sĩ ngoại khoa ưu tú kia liệu có thấy hai cô gái thú vị như nhau?!
    Đây có thể xem là trong họa có phúc không?
    Do đối phương quá nhiệt tình, đầu tiên bốn người đi xem phim, đi hát karaoke, sau lại cùng đi ăn đêm, chơi đến hơn mười giờ mới về.
    Nhìn thấy cửa nhà mình, Mặc Sênh thở phào:
    - Trịnh tiên sinh, đến nhà tôi rồi, cảm ơn anh đã đưa về.
    Vị bác sĩ họ Trịnh có hứng thú và mối quan tâm đặc biệt đối với bệnh tim, vẫy tay rất lịch sự:
    - Vậy thì chúc ngủ ngon, Triệu tiểu thư, cảm ơn cố, một buổi tối tuyệt vời
    - Tôi cũng vậy, chúc ngủ ngon!
    Mặc Sênh mỉm cười mò mẫm đi đến cửa tầng bốn lối lên phòng mình. Đột nhiên một bóng người dáng cao lớn xuất hiên. Mặc Sênh giật mình, chìa khóa rơi xuống đất.
    - Anh?
    Vừa dứt lời chị liền bị đôi tay rắn chắc kéo mạnh, ôm riết vào lòng, đôi môi không hề phòng vệ của chị bất ngờ bị ép chặt, chà xát bởi đôi môi mềm nóng bỏng. Những cái hôn tới tấp dữ dội điên cuồng lên mặt, lên cổ chị, dường như đang xả nỗi tức giận tích tụ lâu ngày. Cổ áo chị bị bật tung. Mặc Sênh cảm thấy lạnh nơi ***g ngực, lập tức thấy nóng ran bởi đôi môi mềm nóng bỏng như có lửa.
    Mặc Sênh không kịp phản ứng, đầu óc quay cuồng như thấm men. Không khí nồng nàn phảng phất mùi rượu.
    ?oMùi rượu ư, anh uống rượu sao??
    Mặc Sênh tỉnh lại, nói trong hơi thở:
    - Dĩ Thâm!
    Người anh cứng lại, đầu anh vẫn gục vào cổ chị thở gấp.
    Họ cứ đứng như vậy,rất lâu anh mới lên tiếng, giọng khản đặc:
    - Mặc Sênh, anh thua rồi.
    ?oThế là thế nào??
    - Bằng ấy năm đã trôi qua, anh vẫn thua em, thua thảm bại!
    ?oVì sao giọng anh nghe đắng buốt đến vậy??
    - Dĩ Thâm, anh nói gì? Anh say phải không? - Mặc Sênh lo lắng hỏi.
    Im lặng, đột nhiên Dĩ Thâm đẩy chị ra. Trong ánh sáng lờ mờ, Mặc Sênh thấy đôi mắt đẹp của anh đầy bất lực, đau đớn như con thú bị thương, nhưng giọng của anh tỉnh táo lạ lùng:
    - Anh không say mà là anh điên!
    Dĩ Thâm quay người biến mất, cũng mau lẹ như khi xuất hiện. Nếu không thấy đau nhói ở môi Mặc Sênh sẽ tưởng đó là một giấc mơ.
    Nhặt chiếc chìa khóa, mở cửa vào nhà, chị vẫn đứng ngây. Nếu không có tiếng chuông điện thoại không biết chị còn đứng bao lâu.
    Nhấc máy điện thoại, giọng nói vui vẻ của Hoa Tiên Tử:
    - Chị Sênh, tình hình bên đó thế nào?
    - Thế nào là thế nào? - Mặc Sênh nhất thời không hiểu.
    - Mau nói đi, anh chàng bác sĩ có nói gì với chị không? Anh ta có hẹn lần gặp sau không?
    - Không
    - Sao lại thế? - Tiểu Hồng gào lên - Rõ ràng anh ta tỏ ra rất thích cơ mà.
    - Người ta chỉ hài lòng khi có người ngoan ngoãn ngồi nghe người ta nói về chuyên đề bệnh tim và tình yêu thôi. Còn em? - Mặc Sênh hỏi.
    - Anh ấy hẹn em tối mai đi xem phim há?há - Nụ cười như xé vải của Tiểu Hồng vang lên từ đầu dây bên kia - Chị Sênh, bắt đầu từ ngày mai em sẽ trở thành một thục nữ!
  6. ldd15

    ldd15 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/03/2006
    Bài viết:
    84
    Đã được thích:
    0
    Chương 3: Tiếp cận
    Có lẽ không có gì khó hơn việc Hoa Tiên Tử muốn làm thiếu nữ hiền thục.
    - Chị Sênh, chiếc này đẹp hay chiếc kia, hay là lấy chiếc này?
    Trong cửa hiệu thời trang, Tiểu Hồng thử hết chiếc nọ đến chiếc kia, hỏi bà cố vấn bất đắc dĩ Mặc Sênh.
    - Ừ, chiếc ấy được đấy
    - Vậy hôm nay em sẽ mặc cái này - Nét mặt Tiểu Hồng đang hớn hở bỗng nghiêm lại - Chị Sênh, chị mất ngủ phải không? Sao mới sáng sớm đã như người mất hồn vậy?
    - Không có gì! - Mặc Sênh cười gượng, chuyển chủ đề câu chuyện, chị cố nói giọng tự nhiên - Tiểu Hồng, để trở thành một thiếu nữ hiền thục, điều quan trọng không phải ở trang phục.
    - Thế thì là cái gì? - Ánh mắt Tiểu Hồng nhìn Mặc Sênh nghi hoặc.
    - Lời nói, cử chỉ - Mặc Sênh nói nghiêm túc - Ví dụ, nếu người ta hỏi em thích nghe âm nhạc gì, em nhất định không được nói là thích nhạc hip hop.
    - Em không thích nghe nhạc hip hop - Tiểu Hồng vui vẻ - Em thích nhất bài ?oTừng đợt sóng? của Tiểu Đỗ và A Ngưu.
    Lần này đến lượt Mặc Sênh tái mặt. Chị đã xem đĩa hát đó. Trong đầu chị hiện lên cảnh ba người đàn ông mặc quần tắm màu sặc sỡ ôm đàn ghi ta chạy theo người đẹp Jini trên bãi biển, tai nghe thấy lời bài hát ?oNhất là người đẹp biến thành vợ, đó là mơ ước tương lai của tôi??
    - Khi ở bên anh ấy, nhất định em không nên nói về chuyện âm nhạc - Mặc Sênh nói kiên quyết - Em có thể nói về các bộ phim. Buổi tối hai người vẫn đi xem phim chứ? Nói những bộ phim đã xem cũng để thể hiện phẩm hạnh, tư chất của một thiếu nữ
    - Phim ư? - Mắt Tiểu Hồng sáng lên - Em thích nhất phim hài Tây Du Ký có Lô Gia Anh đóng. Phim này anh ta rất đẹp trai, lời thoại lại rất triết Lý, nhất là câu ?oNgười là do cha mẹ sinh ra, yêu quái là do cha mẹ yêu quái sinh ra?. Câu này hàm chứa triết lý về luân lý, tình yêu, y học và cả tôn giáo, đúng là sự lý giải cao nhất của triết lý Phật học chúng sinh bình đẳng.
    - Tiểu Hồng! - Mặc Sênh cau mày - Chị nghĩ, đi chơi với anh ấy, tốt nhất em không nên nói nhiều.
    Mãi Tiểu Hồng mới chịu buông tha, lúc đó đã hơn hai giờ chiều. Mặc Sênh về nhà nghỉ một giấc. Tỉnh dậy thấy trời đã tối, nhìn đồng hồ trên tường đã bảy rưỡi.
    Bụng đói cồn cào, mở tủ lạnh thì chẳng còn gì ăn, Mặc Sênh cầm ví đi siêu thị.
    Xuống tầng hầm, vừa ngang qua bồn hoa trước cổng, chị bỗng khựng lại.
    Bên kia đường, dưới ngọn đèn cao áp, Dĩ Thâm đứng lặng nhìn chị qua màn sương mờ ảo màu tím nhạt.
    Dĩ Thâm!
    Dĩ Thâm đứng đó. Hôm nay anh vẫn mặc giản dị như lần trước, áo sơ mi, quần dài, nhưng có một vẻ đẹp khác thường. Trước đây chị thường say mê ngắm nhìn anh, có lúc chị buột miệng:
    - Dĩ Thâm, vì sao anh mặc cái gì cũng đẹp?
    Câu trả lời chỉ là một cái lườm.
    Dĩ Thâm! Lại là những kỉ niệm ngày xưa!
    Triệu Mặc Sênh, không nên tự huyễn hoặc bản thân nữa, không nên nghĩ nhiều!
    Dĩ Thâm tắt điếu thuốc hút dở tiến lại gần chị.
    - Có thể đi với tôi một lát được không?
    - Được thôi? Nhưng đi đâu?
    Hai người im lặng đi bên nhau. Được một đoạn đường dài, Dĩ Thâm vẫn chưa có ý muốn nói, Mặc Sênh không kiên nhẫn được nữa hỏi:
    - Chúng ta đi đâu đây?
    - Đến rồi!
    Đây là bến xe. Họ ngồi lên xe bus đi đâu?
    - Có tiền xu không?
    - Có - Mặc Sênh lục trong ví mấy đồng tiền xu, cầm trong tay.
    - Cho tôi một đồng - Dĩ Thâm gỡ tay chị lấy một đồng xu, trong một thoáng anh nắm chặt bàn tay chị trong tay mình.
    Mặc Sênh ngạc nhiên ngước mắt nhìn anh, rụt tay lại, nhưng Dĩ Thâm làm như không có chuyện gì xảy ra. Anh đứng cạnh chị mắt nhìn về chiếc xe bus đang đi đến.
    - Lên xe đi.
    Không kịp hỏi gì, Mặc Sênh bước theo Dĩ Thâm như một cái máy. Xe bus tối thứ bảy đông nghẹt, hai người đứng cách nhau mấy hành khách, hít thở khó khăn, hoàn toàn không thể cử động. Khi xe bus dừng ở bến số 9, Dĩ Thâm đột nhiên vươn tay nắm tay chị kéo xuống xe, vừa đi xuống anh lại bỏ ngay ra, một mình đi vượt lên trước.
    Mặc Sênh nhìn cảnh vật xung quanh, toàn những căn nhà chọc trời đứng san sát:
    - Đây là đâu? - Chị ngơ ngác hỏi.
    Dĩ Thâm đi chậm lại quay đầu lại hỏi:
    - Không nhận ra ư?
    Chị cũng biết nơi này sao? Thành phố lớn như vậy, không phải chỗ nào chị cũng biết. Nhưng vì sao anh lại buồn như vậy, giống như chị đã phạm tội tày trời nào đó.
    Nhìn vẻ ngơ ngác của chị, mắt Dĩ Thâm như tối lại:
    - Không nhận ra thì thôi!
    Anh lặng lẽ đi, đầu hơi ngoảnh lại, bước chân vừa vội vàng vừa gấp gáp.
    Mặc Sênh không hiểu thế nào, chị ngẩn ngơ nhìn con phố phồn hoa xung quanh, bỗng hiểu ra, đây chính là con đường Bắc Đại ngày xưa!
    Chẳng phải chính con đường này chị và Dĩ Thâm đã bao lần đi qua?
    Sao lại có thể như vậy!
    Đâu là dấu vết con đường ồn ào ngày xưa? Những người bán hàng rong, những quán cơm vừa ngon, vừa rẻ bên đường đâu cả rồi?
    - Sau khi về nước cô không quay lại chỗ này sao? - Dĩ Thâm ngoái đầu lại hỏi giọng lạnh tanh.
    - Không?tôi? không phải không đến, chỉ là công việc quá bận
    ?oCông việc quá bận?, lý do như vậy ngay đến chị cũng cảm thấy buồn cười.
    Dĩ Thâm liếc nhìn chị, mặt dửng dưng:
    -Không cần nói gì cả, tôi hiểu
    ?oAnh ấy hiểu gì?? Mặc Sênh không hiểu.
    Họ đi vào trường, ngôi trường trăm năm tuổi không thay đổi lắm. Những cây cổ thụ, những ngôi nhà cũ kĩ, những sinh viên nam nữ mỉm cười lướt qua họ? Cảm giác ngậm ngùi, chua xót trong lòng chị chưa bao giờ hiện hữu rõ rệt như lúc này. Thì ra chị thực sự xa cách bằng ấy năm, những gì mất liệu có còn lấy lại?
    Mặc Sênh dừng lại chỉ một cửa hiệu bán lẻ:
    - Ô, quán này vẫn còn, không biết có phải vẫn là đôi vợ chồng ngày xưa không?
    - Không! - Dĩ Thâm nói - Đổi chủ khác từ khi tôi chưa tốt nghiệp.
    - Thế ư? - Mặc Sênh ngẩng đầu cười - Tôi đi mua chút gì ăn nhé, đói lắm rồi.
    Chủ quán là một phụ nữ trẻ, vừa dỗ con, vừa chào họ. Chị mua bánh mỳ và nước ngọt, Dĩ Thâm còn lấy thêm một lon bia. Anh trả tiền. Mặc Sênh nghĩ lại trước đây Dĩ Thâm thường rất cố chấp trong vấn đề ai trả tiền, lúc đó chị còn quá trẻ. Còn người đàn ông Dĩ Thâm có lẽ rất mệt khi ở bên chị.
    - Anh bắt đầu uống rượu từ bao giờ vậy? - Mặc Sênh buột miệng hỏi. Chợt nhớ cái hôn điên cuồng mang hơi rượu tối hôm trước, chị lúng túng cúi đầu không dám nhìn anh.
    - Chính trong mấy năm đó - Anh im lặng giây lát, nói giọng dửng dưng.
    ?oĐúng thế, chính trong mấy năm đó?.
    - Chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi nghỉ một lát đi.
    Sân vận động lúc 8 giờ vẫn rât đông người chơi thể thao, phần đông là sinh viên, cũng có giáo viên có tuổi đi dạo.
    Họ ngồi xuống một góc sân, Mặc Sênh cười nói:
    - Sân vận động này là hồi ức đáng buồn nhất của tôi.
    Dĩ Thâm cười, tiếng cười ngắn và khô khan:
    - 800m, phải không?
    - Đúng vậy - Mặc Sênh ngượng nghịu thừa nhận - Thành tích cao nhất của tôi là bốn phút mười giây 800m. Còn nhớ hồi đó anh nói rất tự tin?
    Chị đột nhiên dừng lại, Dĩ Thâm quay sang nhìn chị:
    - Tôi đã nói gì?
    - Anh nói: ?oMặc Sênh, cô chạy chậm như vậy,sao có lúc đuổi kịp tôi??.
    Ồ, kia phải là giáo sư Chu ở khoa anh không? - Mặc Sênh chỉ ông già đang một mình đi dọc phía xa.
    Dĩ Thâm nhìn theo tay chị:
    - Để tôi đi xem sao.
    Chị nhìn anh bước đi. Giáo sư Chu nhìn thấy anh vui vẻ, hai người nói với nhau mấy câu, hình như giáo sư Chu vỗ vai Dĩ Thâm.
    Tóc của giáo sư mỗi ngày một thưa!
    Chị biết giáo sư ******àn toàn do quan hệ với Dĩ Thâm.
    Lúc đó Dĩ Thâm bận bịu công việc gia sư, ngay Mặc Sênh cũng khó gặp anh. Để có thời gian bên anh, khi nào không phải lên lớp là chị đến nghe giảng ở khoa của anh. Môn hình pháp học của giáo sư Chu chị đã nghe hết một học kì. Có điều cho đến bây giờ ngay đến kiến thức cơ bản nhất của bộ môn hình pháp học như thế nào là vô tội chị cũng không nắm được. Không như Dĩ Thâm, mới cùng chị đi nghe mấy tiết toán học cao cấp, đến cuối kì thi anh đã có thể giúp chị ôn tập.
    Không biết Dĩ Thâm nói gì, giáo sư Chu nhìn về phía chị nheo mắt gật đầu, đoạn vẫy tay từ biệt.
    Đợi anh quay lại, Mặc Sênh hiếu kì hỏi:
    - Anh và giáo sư đã nói với nhau những gì?
    Dĩ Thâm đáp:
    - Tôi bảo tôi và một người bạn quay trở lại thăm trường - Và Dĩ Thâm quay sang nhìn chị bằng ánh mắt kì lạ - Giáo sư vẫn còn nhớ cô đấy.
    - Thật không? - Chị ngượng nghịu nói nhỏ - Có lẽ giáo sư có ấn tượng rất sâu về tôi.
    Một trong những lần cùng Dĩ Thâm đi nghe giảng chị đã gây ra một chuyện nực cười.
    Giáo sư Chu lên lớp không bao giờ điểm danh, ngay cả gọi sinh viên trả lời cũng rất tùy hứng, tiện ai thì chỉ định người đó. Có một lần Mặc Sênh xúi quẩy, bị giáo sư Chu gọi lên và đến bây giờ chị vẫn còn nhớ câu hỏi hôm đó của giáo sư là gì:
    - Theo bạn bốn người ABCD nên phán xử thế nào?
    Chị phân vân, thầm nghĩ bốn nhân vật này là ai, họ phạm tội gì, nên xử thế nào? Bài giảng của giáo sư chị đâu có bỏ vào tai. Bí quá chị đành kéo áo cầu cứu Dĩ Thâm, không ngờ anh trả lời cộc lốc:
    - Tôi chẳng nghe thấy gì hết.
    Thì ra trước đó họ vừa cãi nhau Dĩ Thâm còn đang giận chị. Giận thì giận nhưng thấy chết mà không cứu thì quá hẹp hòi!
    Kết quả chị trả lời như một cái máy:
    - Xử tù giam có thời hạn.
    Cả hội trường cười ồ, có người nào đó nói to:
    - Thưa thầy cô ấy không phải sinh viên khoa mình.
    - Thế ư? - Giáo sư Chu cảm động - Cô gái, có phải cô thích môn hình pháp học không?
    Lại một trận cười rộ:
    - Thưa thầy cô ấy theo bạn trai đi nghe giờ thôi.
    Giáo sư Chu là người rất vui tính, ông mỉm cười vui vẻ:
    - Thì ra là vậy, thế cô ấy là bạn gái của ai?
    Dĩ Thâm mặt đỏ dừ, lúng túng đứng lên:
    - Của em ạ.
    Giáo sư đương nhiên biết Hà Dĩ Thâm, ông hài hước nói:
    - Bạn Hà thế là rất phải, giáo dục gia đình thực ra hết sức quan trọng, một mình mình học là chưa đủ. Đường đường là bạn gái của cử nhân luật học mà chẳng hiểu gì về pháp luật thì không ổn chút nào đúng không? Như vậy còn gì là thể diện của chàng cử nhân luật học tương lai.
    Mặc Sênh nhớ lúc đó cả hội trường cười nghiêng ngả.
    Dĩ Thâm mỉm cười:
    - Đúng là ấn tượng rất sâu.
    Mặc Sênh kinh ngạc nhìn anh. ?oAnh ấy đang cười ư??. Cuối cùng anh đã không giữ bộ mặt sắt nữa, anh đã không coi chị là một người lạ nữa rồi.
    Mặc Sênh hơi ngoảnh mặt sang một bên, che giấu nỗi xúc động đang làm mặt chị đỏ dần lên, chị nói giọng thiếu tự nhiên:
    - Ai bảo lúc đó anh thấy chết mà không cứu?
    Dĩ Thâm cười nhạt, không đáp. Quả thật hôm đó anh không nghe được câu hỏi của giáo sư.
    ?oVậy ra cô ấy cho rằng mình lãnh đạm đến mức đang chiến tranh với cô ấy mà vẫn có tâm trạng nghe giảng?? Anh thầm nghĩ.
    Nếu anh đủ lạnh lùng, đủ lý trí, thì bây giờ anh đã không ngồi đây.
    Dĩ Thâm buồn rầu nói:
    - Muộn rồi, tôi đưa cô về.
    Họ vẫn đi xe bus, từ chỗ xuống xe bus đến nhà Mặc Sênh hai người vẫn đi bên nhau, nhưng không ai nói gì. Gần đến nhà, Mặc Sênh dừng lại, quay sang anh:
    - Đến rồi.
    - Nhanh thế sao? - Dĩ Thâm giật mình, cũng dừng lại.
    - Tạm biệt.
    - Tạm biệt.
    Mặc Sênh đi mấy bước, Dĩ Thâm vẫn đứng yên dưới ngọn đèn đường: - Anh??
    Mắt anh lướt qua chị nhìn xa xăm, muốn nói lại thôi. Cả hai lại im lặng. Lát sau Dĩ Thâm lên tiếng:
    - Tôi?Tôi xin lỗi?Tối hôm qua?
    - Không sao - Mặc Sênh luống cuống - Tối hôm qua anh say mà.
    - Thật ư? - Dĩ Thâm ngập ngừng, giọng anh trở lại gọng giễu cợt mà chị quen bấy lâu.
    Lát sau, anh sải bước đến bên chị, áp đôi môi lạnh lẽo của mình vào đôi môi nóng rực của chị, mắt anh nhìn sâu vào mắt chị. Ánh mắt u ám, anh thầm thì:
    - Mặc Sênh, anh rất tỉnh. Xưa nay vẫn vậy.
    ?oPhải, anh ta luôn rất tỉnh, anh ta luôn nhìn mình một cách tỉnh táo?.
  7. ldd15

    ldd15 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/03/2006
    Bài viết:
    84
    Đã được thích:
    0
    - Hôm nay đầu óc cậu để đâu thế? - Lúc cả nhóm thảo luận về vụ án mới nhận, Hướng Hằng đột nhiên nói.
    Dĩ Thâm ngẩng đầu nhìn Hướng Hằng:
    - Tôi cho rằng ý kiến của tôi không tồi.
    - Không tồi, đúng là không tồi. Rất hay là khác! Nhưng cậu vẫn không tập trung tư tưởng.
    - Thôi được! - Dĩ Thâm ném cây bút trong tay lên bàn - Cậu muốn hỏi gì?
    Hướng Hằng cười:
    - Biết ngay mà, hèn nào trông cậu giống như người mất hồn. Cô bạn họ Triệu của chúng ta đã trở về đúng không?
    Dĩ Thâm nhướn mày:
    - Sao cậu biết?
    ?oChẳng lẽ mình để lộ đến thế?? Mặt Dĩ Thâm thoảng phớt hồng rồi tái đi.
    - Hôm đó tôi ở lầu dưới nhìn thấy hết - Hướng Hằng trầm ngâm - Hình như cô ấy thay đổi khá nhiều.
    - Thay đổi nhiều - Dĩ Thâm im lặng.
    Lúc đó Viêm đẩy cửa vào hét to:
    - Hôm nay Đoàn mời cơm, các cậu nhất định phải đi với tớ.
    Đoàn Luật sư thành phố và văn phòng Luật sư Viêm Hướng Hà có quan hệ rất tốt. Mặc dù trong công việc nhiều lúc không khỏi có va chạm, nhưng quan hệ vẫn rất tốt. Viêm vừa giúp họ một vụ án, nên có lẽ họ mời cơm để cảm ơn.
    Nhưng người trong Đoàn luật sư cũng không hẳn đều vô tư, ai chẳng biết nữ luật của họ, người đẹp Lý Lệ đã có tình ý với Hà Dĩ Thâm của văn phòng Viêm Hướng Hà này! Mời họ đi ăn chẳng qua chỉ là cái cớ, bởi vì sách lược của Lý Lệ là mưa dầm thấm lâu. Bữa tiệc hôm nay chắc thú vị lắm đây. Viêm rất hiếu kì.
    ***
    Nhà hàng Vọng Nguyệt ở khu trung tâm phồn hoa nhất của thành phố. Màn đêm vừa buông, thành phố bừng sáng trong ánh đèn màu rực rỡ,. Rượu quá tam tuần, Viêm và các đồng nghiệp sôi nổi hẳn lên, tiếng cười nói to dần. Hướng Hằng ngồi cạnh cửa sổ, tai vẫn nghe mọi người nói chuyện, nhưng mắt không ngưng liếc ra ngoài cửa sổ.
    Đêm thành phố ánh sáng muôn màu, người qua lại như nước chảy.
    ?oCó phải là??
    - Ông Hướng không uống đi, nhìn gì thế? - Luật sư Lê ngó đầu ra ngoài, theo ánh mắt của Hướng Hằng nhìn xuống dưới.
    Bên kia đường, một phụ nữ cầm máy quay, hình như đang quay chính ngôi nhà của họ đang ngồi. Người đó có mái tóc ngắn, áo sơ mi rộng, màu thẫm, quần bò, cổ còn đeo lủng lẳng hai chiếc máy ảnh.
    - Hình như đó chính là kiểu cậu thích, phải không? - Luật sư Lê đã ngấm hơi men, nói với Viêm giọng đầy phấn khích - Không nhìn rõ mặt nhưng có lẽ là sinh viên.
    - Không phải khẩu vị của cậu ta đâu - Hướng Hằng xen vào, nhưng mắt vẫn đảo về phía nhìn đồng nghiệp Dĩ Thâm và Lý Lệ.
    Lý Lệ ngồi sát Dĩ Thâm nói nhỏ điều gì đó, không biết Dĩ Thâm nói gì mà cô ta che miệng cười, ánh mắt không rời Dĩ Thâm.
    ?oNếu cô ấy có mặt ở đây thì hay phải biết!?. Hướng Hằng chợt nghĩ rồi quay đầu gọi:
    - Dĩ Thâm.
    Dĩ Thâm gật đầu với Lý Lệ, đoạn đến bên cửa sổ, cạnh Hướng Hằng hỏi:
    - Có chuyện gì vậy?
    Hướng Hằng không nói, chỉ sang bên kia đường.
    Không chỉ Hà Dĩ Thâm, mọi người đều nhìn ra ngoài cửa sổ.
    - Chuyện gì thế nhỉ? - Ai đó hỏi.
    Dĩ Thâm phát hiện ra người phụ nữ lẫn trong đám người bên kia đường đang loay hoay lấy góc quay chính là Mặc Sênh. Anh để cốc rượu trong tay xuống bàn nói nhanh:
    - Mình đi ra ngoài một lát.
    Ngoài Hướng Hằng vẫn còn tương đối tỉnh táo, những người khác đều chuyếnh choáng gục xuống cửa sổ, nhưng vẫn cố gắng nhìn Hà Dĩ Thâm cao lớn nhanh nhẹn vượt qua đường. Dừng lại cạnh cột đèn cách người phụ nữ đang quay phim một đoạn, nhưng chỉ đứng nhìn, không lên tiếng. Cô ta hình như không biết có người đang theo dõi mình, nhưng bất chợt quay đầu lại, ngây người trong giây lát, rồi ngập ngừng tiến về phía Dĩ Thâm. Hai người nói với nhau điều gì đó, cả hai quay lung về phía họ, nên họ đương nhiên không thấy mặt cô ta.
    Sau đó?
    Tất cả trố mắt.
    Hà Dĩ Thâm!
    Hà Dĩ Thâm làm gì vậy? Tại sao lại kéo tay người ta?
    Hà Dĩ Thâm! Một Hà Dĩ Thâm trước nay vốn lạnh lùng, xa cách với phụ nữ sao lại có động tác quyết liệt như vậy!
    Mọi người không ai bảo ai đều quay đầu nhìn người phụ nữ duy nhất trong bàn tiệc. Nhưng nữ luật sư thể hiện một bản lĩnh đáng khâm phục, nét mặt tươi rói, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch cũng quan sát nhất cử nhất động của Hà Dĩ Thâm và cô gái có dáng như một sinh viên, có vẻ thích thú ra mặt.
    Có gì lạ đâu! Vốn tưởng Hà Dĩ Thâm lạnh lùng với phụ nữ là do bản tính anh ta lạnh lùng! Thì ra lúc cần anh ta cũng nóng bỏng quyết liệt như ai.
    Đây quả thật là một đòn đau với sự tôn nghiêm của phụ nữ!
    Mặc dù bình thường Lý Lệ thường bị mọi người châm chọc, tuy rất tức, nhưng chưa bao giờ cô bộc lộ điểm yếu của mình.
    Một người béo mập tên Lý, hỏi Hướng Hằng:
    - Cô ta là ai vậy?
    Hướng Hằng cười:
    - Sao lại hỏi tôi? Phải hỏi Dĩ Thâm chứ!
    Luật sư Lý bật cười:
    - Đừng hi vọng moi được tin gì từ miệng cậu ta.
    Hướng Hằng nhìn áo khoác của Dĩ Thâm vắt trên tay ghế, hất hàm nói: - Áo khoác của hắn vẫn còn ở đây, nhất định hắn sẽ quay về.
    Lát sau Dĩ Thâm quả nhiên quay lại, nhìn mọi người vẻ có lỗi, đoạn quay sang luật sư Lý nói:
    - Anh Lý, tôi có việc về trước nhé. Bữa cơm hôm nay coi như luật sư Lý mời.
    Lý còn chưa kịp nói gì, Hướng Hằng chen vào:
    - Cậu đi được như vậy chẳng nể mặt mọi người, hay là mời Mặc Sênh đến đây. Người cũ đã lâu không gặp - Rồi quay sang luật sư Lý - Có sao không anh?
    Lý gật đầu lia lịa:
    - Đương nhiên không sao, có thể mang người nhà mà.
    Lý Lệ nói giọng hờn dỗi:
    - Luật sư Hà có bạn gái sao phải lén lút vậy, coi thường mọi người quá thế.
    Mặc Sênh vẫn đứng ở bên kia đường, đối diện nhà hàng Vọng Nguyệt, lòng băn khoăn.
    ?oGiữa mình với Dĩ Thâm rốt cục là quan hệ thế nào? Bạn không ra bạn, người tình không ra người tình??
    Còn chưa nghĩ gì thì điện thoại reo, điện thoại của Dĩ Thâm:
    - Tôi đi không được?
    - Vậy cũng được - Mặc Sênh thở phào.
    - Cô đến đây nhé!
    Tắt máy. Anh không cho chị một cơ hội thương lượng.
    Đành vậy, chị ngước nhìn tấm biển Nhà hàng Vọng Nguyệt rồi quả quyết sang đường. Dĩ Thâm đợi chị ở cửa.
    Mặc Sênh do dự:
    - Tôi vào có tiện không?
    - Chỉ có mấy đồng nghiệp, đừng ngại!
    ?oNhưng mình xuất hiện với tư cách gì??
    Câu này chị chưa nói ra được. Thời gian gần đây Dĩ Thâm thỉnh thoảng đến tìm chị, nhưng anh cố tình giữ khoảng cách, vì vậy sự tiếp xúc thế này khiến chị lúng túng.
    ?oKhông nên như thế này, nên cách xa anh thì hơn??
    Khi cả hai bước vào, mọi ánh mắt đều hướng vào Mặc Sênh vẫn còn rất đẹp, trang phục có phần thoải mái, tóc cắt ngắn, hơi thiếu điệu đà, tuy nhiên chẳng có gì nổi trội so với những người phụ nữ xung quanh. - Dĩ Thâm.
    Người đầu tiên lên tiếng là Hướng Hằng.
    - Triệu Mặc Sênh, cô về sớm thế sao? - Anh ta mỉm cười đôn hậu, nhưng không giấu được vẻ giễu cợt - Tôi tưởng rằng cô để Dĩ Thâm khốn khổ chờ đợi mười tám năm cơ đấy.
    Đúng là lời nói có dao, có kim trong áo. Mặc Sênh còn chưa biết trả lời ra sao, đành chào chung chung:
    - Hướng luật sư, đã lâu không gặp.
    - Không dám, nhưng đúng là đã lâu không gặp - Hướng Hằng niềm nở chìa tay cho Mặc Sênh.
    Dĩ Thâm giới thiệu đơn giản. Mặc Sênh vừa ngồi xuống ghế, thì nữ luật sư Lý Lệ đi đến gần chị nói rất lịch sự.
    - Triệu tiểu thư, nghe nói Dĩ Thâm rất nổi tiếng, không hiểu chị đã dùng chiêu gì để có được anh ấy?
    Mọi người hóm hỉnh đưa mắt nhìn Lý Lệ, ánh mắt đầy ẩn ý. Không phải nghe nói mà là tận mắt nhìn thấy. Tất cả đều im lặng.
    Hướng Hằng cau mày, ?osao hỏi một câu vô duyên đến thế!?
    Thực ra Lý Lệ cũng không có ác ý, chỉ là do thói quen thẳng thắn, do quá trình thường xuyên tiếp xúc với đàn ông. Có lần Lý Lệ đã mắng một đồng nghiệp trình độ non kém, vì vậy không nên hi vọng thái độ nhẹ nhàng tế nhị ở cô. Hỏi như vậy có lẽ cũng vẫn còn tương đối lịch sự. Chỉ có điều Mặc Sênh không quen nên cảm thấy lúng túng.
    Hướng Hằng định đỡ lời cho Mặc Sênh nhưng nhìn sang thấy vẻ mặt bất cần của Dĩ Thâm, nên lại thôi. Thầm nghĩ ?oNgười tình của người ta bị chọc, người ta không xót, can cớ gì mình xen vào??
    Mặc Sênh thoạt đầu cũng hơi bất ngờ, nhưng trấn tĩnh được. Thấy mọi người đều im lặng, chị bỗng cảm thấy áy náy, có phải mình làm mọi người khó xử? Chị đâu biết họ đang tò mò muốn xem trò hay, họ đang háo hức chờ đợi?
    Vậy là chị nói nửa đùa, nửa thật.
    - Thực ra Dĩ Thâm rất dễ theo đuổi - Mặc Sênh cười, tổng kết kinh nghiệm trước đây của mình - Quan trọng là phải có bộ mặt dày, quyết không từ bỏ mục tiêu, cứ gào khóc ầm ĩ nhất định anh ấy phải giơ tay hàng.
    Ánh mắt mọi người dồn vào Dĩ Thâm. Chẳng lẽ anh chàng uyên bác kiêu ngạo này thực sự thích theo đuổi như vậy?
    Nhưng kinh nghiệm của Mặc Sênh lập tức bị nữ luật sư phản bác:
    - Chị không thấy vậy sẽ làm ảnh hưởng đến tôn nghiêm của người phụ nữ sao?
    - Hồi đó quả thật không nghĩ nhiều như vậy - Mặc Sênh mỉm cười.
    - Người đàn ông có được bằng tình cảm đó liệu có bao nhiêu tình cảm với chị? Anh ấy có hiểu không, có thể sau này anh ta sẽ chán chị, sẽ bỏ chị? - Lý luật sư nói với vẻ đắc thắng, có vẻ cô ta đang khoái trá chứng kiến kẻ tình địch của mình bị bỏ rơi.
    Viêm nãy giờ im lặng, đột nhiên ngắt lời Lý Lệ. Anh ta nhìn Mặc Sênh với ánh mắt láu lỉnh:
    - Tôi nhớ ra rồi, bạn chính là người năm xưa đã bỏ Dĩ Thâm đi Mỹ, đúng không?
    - Thế ư?
    Ngoài Hướng Hằng, Dĩ Thâm những người còn lại đều tròn mắt nhìn Mặc Sênh. Thì ra đây chính là người đã bỏ Dĩ Thâm?
    Mặc Sênh cũng bị bất ngờ, chị đã bỏ Dĩ Thâm ư?
    Tại sao? Sao lại nói vậy.
    Lại nữa, vì sao người đàn ông đẹp trai này ánh mắt nhìn chị vẻ thán phục?
    - Không, không phải?
    - Còn chối ư? - Viêm sử dụng chiến thuật đánh vu hồi - Bạn đã từng đi Mỹ phải không?
    - Vâng.
    - Trước đây bạn là bạn gái của Dĩ Thâm?
    - Đúng?
    - Thế là đúng rồi - Viêm đập tay xuống bàn - Chứng cứ đã rõ, tội danh đã thành!
    Mặc Sênh mỉm cười:
    -Sao? Luật sư các anh vẫn dễ dàng định tội cho người khác như thế ư?
    Viêm định nói điều gì đó, thì Dĩ Thâm kéo Mặc Sênh đứng dậy:
    - Xin lỗi chúng tôi đi trước.
    Không có ai ngăn họ, tất cả im lặng lặng lẽ nhìn hai người rời khỏi bàn ăn.
    Ra khỏi nhà hàng, gió lạnh thốc vào người, tâm trạng rối bời. Mặc Sênh băn khoăn nhìn người đàn ông đi trước chị mấy bước, cuối cùng không chịu được nữa, chị lên tiếng:
    - Dĩ Thâm, sao anh không nói gì?
    - Nói gì? - Dĩ Thâm hơi ngoảnh mặt lại.
    - Họ tưởng rằng? tôi bỏ anh. Nhưng thực sự không phải như vậy, vì sao anh không giải thích? Người kiêu ngạo như anh sao có thể chịu được sự hiểu lầm như vậy!
    ?oGiải thích thế nào??
    Dĩ Thâm dừng lại.
    Nhìn mặt anh, Mặc Sênh giật mình. Trong khoảnh khắc, dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn cao áp, chị bỗng thấy con người cao lớn ngạo mạn này sao cô đơn đến thế, nhưng giọng nói thân thuộc đã vang lên, nhỏ, trầm nhưng rành rọt:
    -Tôi cũng cho là thế.
  8. MunXjnH

    MunXjnH Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/06/2007
    Bài viết:
    191
    Đã được thích:
    0
    tks ldd15
    ------------------------------------------------------------------------------------
    --- o0o --- 4. Số phận --- o0o ---​
    Mặc Sênh không hiểu, cái gì khiến Dĩ Thâm cũng cho là vậy?
    ?oĐến giờ tôi vẫn hoài nghi, không biết những lời nói năm xưa của tôi có phải lí do thực sự khiến cô ra đi hay không.? Dĩ Thâm không cao giọng, nhưng từng chữ, từng chữ nặng ngàn cân, đè lên ngực chị.
    Sao anh lại nói như vậy? Sao anh có thể nói như vậy!
    Chị vẫn nhớ mồn một từng chi tiết của ngày hôm đó. Nghe Dĩ Văn nói vậy, chị lập tức đi tìm Dĩ Thâm để kiểm chứng. Dĩ Thâm không thể lừa dối chị, nếu anh thừa nhận thì có nghĩa sự thực đúng là như vậy. Chị hoàn toàn tin anh, nhưng nếu anh ấy cũng thích Dĩ Văn thì sao?
    Trên đường đến chỗ Dĩ Thâm, tình huống xấu nhất mà chị có thể tưởng tượng ra chỉ là Dĩ Thâm thừa nhận anh yêu Dĩ Văn, chị tuyệt nhiên không ngờ, đón mình lại là cái nhìn đáng sợ, ánh mắt căm hận và những lời lẽ tàn nhẫn, đau đớn như dao cứa.
    ?oĐi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô.?
    ?oTriệu Mặc Sênh, tôi muốn mình chưa bao giờ quen cô!?
    Khẩu khí và thái độ tuyệt tình đó, đến giờ nghĩ lại chị vẫn thấy đắng lòng. Tại sao bây giờ anh lại nói như vậy. Mình, chính mình đã bỏ rơi anh sao?
    ?oAnh có í gì vậy?? Mặc Sênh cúi đầu nhìn đăm đăm vào đôi giày dưới chân mình, nói nhỏ. Trong đám đông đang di chuyển, hai người dừng lại cũng ít nhiều cũng thu hút ánh mắt của những người xung quanh. Dĩ Thâm kéo chị đến một nơi yên tĩnh, buông tay chị ra, châm thuốc hút.
    Phải nói thế nào với cô ấy đây, nói sự thực ư? Không thể?
    Lát sau anh chậm rãi lên tiếng: ?oHôm đó cha em đến tìm tôi.?
    Liếc nhìn vẻ mặt thảng thốt của chị, khuôn mặt thanh tú của anh dần dần hiện lên nụ cười châm biếm: ?oKhông ngờ, đúng không? Tôi cũng không ngờ bạn gái của tôi lại là thiên kim tiểu thư của ngài thị trưởng.?
    Mặt Mặc Sênh trắn bệch. Thiên kim tiểu thư của ngài thị trưởng! Thực là một danh xưng khôi hài!
    Chị và Dĩ Thâm cùng là người thành phố Y. Hồi ấy họ còn lấy làm phấn khởi, coi điều đó là duyên trời định, trớ trêu thay bây giờ nó lại trở thành khoảng cách ngàn trùng.
    Nếu anh biết chị là con gái ông thị trưởng, nhất định anh cũng biết?
    Mặc Sênh do dự: ?oChuyện của cha tôi, chắc anh cũng biết??
    ?oTôi biết? Dĩ Thâm gật đầu. Triệu Thanh Nguyên tham ô cả vạn đồng tiền công quỹ, sự việc bại lộ, đã tự sát trong tù. Sự kiện chấn động thành phố Y một thời.
    Mặc Sênh nhắm mắt: ?oThôi không nghĩ tới chuyện đó nữa?
    ?oCha tôi.. đã nói gì với anh?? Mặc Sênh nói nhỏ như nói thầm, mắt không nhìn người đối diện.
    Dĩ Thâm cúi đầu, những lời nói của ông Triệu Thanh Nguyên hôm đó anh vẫn nhớ rất rõ: ?oCậu là một chàng trai ưu tú. Tiểu Sênh thích cậu, tôi cũng không phản đối. Nếu cậu đồng í, cậu có thể đi Mỹ với Tiểu Sênh, tôi sẽ giúp đỡ. Mọi giấy tờ, nhà ở, trường học tôi sẽ liên hệ, cậu khỏi bận tâm??
    Thật là điều kiện lí tưởng.
    Cả hai im lặng, cuối cùng Dĩ Thâm nói, giọng trầm hẳn xuống: ?~Tôi là một học sinh nghèo, sống bằng tiền học bổng và làm thêm, theo em ông ấy sẽ nói gì??
    Mặc Sênh im lặng. Chị rất hiểu cha mình. Người không có gì để lợi dụng, ông tuyệt nhiên không bao giờ quan hệ. Chị hoàn toàn có thể tưởng tượng ra những lời cha chị có thể nói với Dĩ Thâm. Nếu không tại sao anh lại tàn nhẫn với chị đến như vậy??
    ?oXin lỗi? Thì ra là thế, mọi suy nghĩ của chị về chuyện này bấy lâu vậy là sai hoàn toàn. Mặc Sênh trở nên bối rối?
    ?oCâu xin lỗi vừa rồi của em là cho ai? Cho em hay cho cha? Nếu thay cha xin lỗi thì hoàn toàn không cần thiết.? Dĩ Thâm bình thản búng tàn thuốc lá, những đốm lửa bé xíu rơi lả tả xuống đất.
    Mặc Sênh yếu ớt biện hộ: ?oLúc đó?lúc đó, quả thực tôi không biết??
    ?oSao em không hỏi thẳng tôi?? Anh đột nhiên ngước nhìn chị, mắt lóe sáng.
    Giọng của Dĩ Thâm âm u như từ địa ngục vọng về: ?oEm cũng chẳng thèm hỏi lại, đã vội xử tôi án tử hình, Triệu Mặc Sênh, em thử nghĩ xem, tôi đã hận em thế nào trong suốt những năm qua??
    Hận ư?
    Mặc Sênh kinh hoàng lùi lại, nhưng không ra khỏi phạm vi tầm tay của Dĩ Thâm, cánh tay bị nắm chặt, mạnh đến nỗi chị tưởng xương mình bị bóp nát.
    ?oTôi chưa bao giờ gây sự với em, tại sao em gây sự với tôi? Đã gây sự rồi sao lại bỏ chạy giữa chừng?? Dĩ Thâm nói như rên lên, tuyệt vọng đến nỗi ngay câu ?oXin lỗi? Mặc Sênh cũng không dám nói. Chị nhắm mắt một cách vô thức không dám nhìn anh.
    ?oBây giờ tôi muốn hỏi em? Dĩ Thâm dần bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn chị như thiêu đốt: ?oNếu hồi đó em biết tất cả, em có ra đi không??
    Chị có ra đi không? Mặc Sênh sững người, không ngờ Dĩ Thâm lại hỏi như vậy.
    Nếu là bảy năm trước, nhất định chị sẽ đáp không do dự là "Không?, hồi đó chị đi Mỹ chỉ nghĩ đơn thuần là chạy trốn, mong thoát khỏi đau khổ trong tình yêu. Nhưng bây giờ thì sao? Bây giờ, chị đã hiểu mọi chuyện của bảy năm trước là một cuộc đào tẩu do cha chị vạch ra, nếu không, trong mấy ngày làm sao ông có thể hoàn tất mọi thủ tục xuất cảnh cho con gái? Nếu không tại sao mọi công việc của chị ở Mỹ đều đã được sắp xếp trong khi chị không hay biết gì, không còn nghi ngờ gì nữa, nếu năm xưa chị không muốn đi cũng sẽ bị áp tải lên máy bay.
    Mặc Sênh cúi đầu: ?oXin lỗi.?
    Lại im lặng, cuối cùng vẫn là Dĩ Thâm nói trước: ?oVậy bây giờ thì sao??
    Bây giờ cái gì? Mặc Sênh không hiểu.
    ?oBây giờ em có muốn cùng tôi không?? Dĩ Thâm nói thẳng.
    Thế giới xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, Mặc Sênh kinh ngạc nhìn Dĩ Thâm, chị thấy tim đập thình thịch.
    ?oTôi không muốn lãng phí thời gian trong chuyện này, cũng không có hứng làm quen lại từ đầu, như một người kinh doanh tình cảm, cho nên em là phù hợp nhất, không phải thế sao??
    Thật ư? Mặc Sênh lặng người, lòng chị mỗi lúc thêm se lại.
    Bởi vì quen nhau, bởi vì phù hợp?
    Nhưng Dĩ Thâm, anh có thực sự hiểu Triệu Mặc Sênh đứng trước mặt anh không? Người mà ngay bản thân cô ta có lúc cảm thấy xa lại với chính mình??
    Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.
    Chị không còn sức chạy theo một trái tim nữa, không muốn chạy theo một tình cảm có nguy cơ tiêu tan, không muốn lần thứ hai chịu đựng cái âm thanh khiến cả thế giới bỗng sụp đỗ dưới chân.
    Cho nên, Hà Dĩ Thâm ?oXin lỗi.?
    Hãy tha thứ cho sự yếu đuối của em. Nhưng có một điều chính em cũng không ngờ, thì ra ngay cả anh cũng không mang lại sức mạnh cho em nữa.
    Tại sao cô ta có thể tức thời từ chối nư vậy. Dĩ Thâm nói một cách nặng nhọc: ?oEm không cần trả lời anh nhanh như vậy, em??
    Chị nhẹ nhàng ngắt lời anh : ?oEm đã kết hôn rồi.?
    Nghẹn lời, sững người, Dĩ Thâm kinh hãi nhìn chị, nói dằn từng chữ: ?oEm?em nói gì? Mặc Sênh??
    Mặc Sênh nhìn bóng mình ngả trên đất, nhắc lại: ?oEm đã kết hôn rồi, ba năm trước, ở Mỹ.?
    Mặt Dĩ Thâm sạm lại, hơi thở của anh có thể làm cho không khí xung quanh đóng băng , anh quắt mắt nhìn chị, dường như muốn bóp chết chị.
    Nhiều phút trôi qua, cuối cùng một tiếng cười khô khốc và giọng nói lạnh người: ?oTriệu Mặc Sênh, có lẽ tôi đã điên nên mới dày vò em thế này.
    Ngày tháng cứ thế trôi qua, hôm nay xem thông báo nghỉ lễ quốc khánh đăng trên báo Mặc Sênh mới phát hiện thì ra đã cuối tháng chín.
    Cả mùa hè vậy là đã trôi qua.
    Càng gần đến ngày quốc khánh không khí làm việc ở tòa soạn càng uể oải, ngày 30 tháng 9 hết giờ làm việc, Tiểu Hồng hỏi Mặc Sênh: ?oChị Sênh, nghỉ lễ bảy ngày chị định thế nào??
    ?oChị chưa nghĩ đến.? Mặc Sênh đang sắp xếp lại những bức ảnh trên bàn.
    ?oSao lại chưa nghĩ đến, còn em, ngay từ ngày 1 tháng 6 em đã bắt đầu nghĩ mồng 1 tháng 10 rồi.?
    Câu nói của Tiểu Hồng làm Mặc Sênh bật cười, chị buột miệng hỏi: ?oSao năm nay nghỉ dài như vậy??
    ?oNăm nào chả thế.?
    Tiểu Hồng nói: ?oNày, có lẽ chị sống ở nước ngoài quá lâu nên không biết, chế độ nghỉ quốc khánh 7 ngày đã được thực hiện mấy năm nay rồi. Năm nay em định đi du lịch đến cố đô Phong Phượng, chị có muốn đi cùng không??
    Nhìn vẻ say sưa của Tiểu Hồng, chắc chắn là đi cùng với anh chàng bác sĩ, Mặc Sênh nghẹo đầu cười: ?oĐịnh để chị theo để chụp ảnh cho hai người chứ gì? Tiền công cao lắm đấy.?
    ?oChao! Chị thật đáng ghét!? Tiểu Hồng xấu hổ đỏ mặt, lập tức nhận ra Mặc Sênh dù đang vừa nói, vừa cười với mình đã trở nên đăm chiêu, trông chị vừa u uẩn , vừa phiêu diêu, Tiểu Hồng đến bên rụt rè kéo áo Mặc Sênh: ?oChị Sênh, chị sao thế? Dạo này, chị cứ là lạ thế nào ấy.?
    ?oThế ư? Chị không sao?? Mặc Sênh sực tỉnh: ?oChả là chị đang nghĩ, bỗng dưng có nhiều ngày nghỉ như vậy, không biết sẽ làm gì.?
    Sau giờ làm việc vẫn không biết mình nên đi đâu làm gì. Sắp đến ngày lễ, đường phố đông đúc hẳn lên, các cửa hiệu trang hoàng như mới, Mặc Sênh đi bộ men theo những ô cửa kính lộng lẫy, thỉnh thoảng dừng lại mua ít đồ, rồi lại tiếp tục đi, cứ đi không mục đích.
    Đến khi nhìn thấy chiếc cổng quen thuộc mới nhận ra mình đứng trước ngôi trường cũ, phát hiện này làm chị giật mình, từ chỗ làm đến đây chị đã đi bộ gần nữa thành phố.
    Cổng trưởng rất đông người, toàn là sinh viên đeo hành lí, mặt mày hớn hở như trẻ nhỏ. Mặc Sênh sực nhớ thời sinh viên, vào những ngày nghỉ chị cũng vui như vậy, bây giờ nghĩ lại giống như một giấc mơ.
    Đút tay vào túi áo khoác, một mình đi dưới tán cậy. Lòng chị không còn xúc động như lần cùng đến với Dĩ Thâm, chị thỉnh thoảng thấy nôn nao. Thầm nghĩ, cuộc đời mình hình như đã sai sau khi bước chân khỏi ngôi trường này, như sự thể đã vậy, chặng đường còn lại đi tiếp thế nào đây?
    ?oBây giờ em có muốn cùng tôi không?? Lời của Dĩ Thâm lại vang lên bên tai, Mặc Sênh đứng lại, nhắm mắt tự trấn tĩnh.
    Trở về bên anh, đó là điều chị đã bao lâu nghĩ đến. Khi ở nước ngoài, có những lúc thẫn thờ một mình, chị bắt đầu mơ mộng ngày gặp lại Dĩ Thâm, hai người hạnh phúc bên nhau. Đó là mong mỏi duy nhất của chị trong những ngày cô đơn đằng đẵng. Mọi sức mạnh và sự kiên nhẫn của chị đều có được từ những tưởng tượng hạnh phúc đó. Tuy nhiên sau khi về nước, khi Dĩ Thâm có thể biến ước mơ của chị thanh hiện thực thì chị lại lùi bước.
    Trong kí ức của chị, chị và Dĩ Thâm đều không còn là những sinh viên đơn thuần nữa, vết rạn nứt bảy năm xa cách luôn nhắc họ những tổn thương đó, có lẽ chỉ là vết nứt nhỏ nhưng đau đớn vô cùng.
    Bởi vì quá để í nên không chịu được.
    Giữa họ thực ra đã được định sẵn từ bảy năm trước.
    Chị lại tình cờ đến sân vận động, trên sân có rất nhiều người đang chạy bộ men theo những đường đua.
    Không biết bây giờ 800m mình chạy hết bao nhiêu thời gian?
    Mặc Sênh khom mình chui qua lan can, đi đến đường đua, vạch ra cái vạch xuất phát, miệng thầm đếm một..hai?ba? chị bắt đầu chạy.
    Mắt nhắm lại , lao mình vào gió lạnh, cuối cùng chị cũng đến vạch xuất phát ban đầu.
    ?o4 phút 25 giây, quá chậm.? chị tự gõ vào đầu mình.
    ?oCòn chậm hơn hôm qua? Chị buồn rầu lẩm bẩm, đoạn ngẩng đầu tinh nghịch nhìn anh: ?o Dĩ Thâm, hay là hôm thi chạy, anh chạy trước, em đuổi theo như vậy chắc chắn em sẽ chạy nhanh hơn!? Chị nũng nịu.
    Bị Dĩ Thâm lườm , Mặc Sênh cảm thấy mất hứng, lẽ ra chị phải được hưởng mới đúng, dù sao đấy cũng là một chủ í tốt lại rất lãng mạn nữa: ?oHay là treo trước mắt em bức ảnh của anh??
    ?o Mặc Sênh, cô đúng là không biết ngượng!? Cuối cùng Dĩ Thâm phát cáu, tuy nhiên nói xong tai anh đỏ dần lên.
    Mỉm cười mở mắt , vạch đích hoàn toàn trống không.
    Nỗi buồn ập đến, mỗi lúc một hiện thực, cổ họng nghẹn ứ, nước mắt ứa ra, từng giọt lăn trên má, rồi không kìm được chị ngồi xuống đất, gục mặt vào tay bật khóc thành tiếng.
    Từ đó trở đi, bất kì một điểm đích nào cũng đều không có Dĩ Thâm nữa.
    Ga cuối cùng là thành phố Y.
    Tối qua sau khi từ trường cũ trở về Mặc Sênh đi ngủ sớm. Bốn giờ sáng hôm sau chị đã tỉnh giấc, sau đó không sao ngủ tiếp được nữa , nằm nhắm mắt nhìn lên trần nhà, rồi trở dậy thu xếp ít hành lí đi ra ga tàu.
    Đây là lần đầu tiên chị trở bề thành phố Y sau khi về nước.
    Khi tàu vào ga thành phố Y đã mười một giờ trưa, thành phố đang mưa, lạnh hơn thành phố nơi chị làm việc, gió lạnh buốt, mặt và chân tay tê tái.
    Đứng trên bậc tam cấp nhà ga, áo khoác vắt một tay, tay kia nắm chặt quai vali, Mặc Sênh nhìn thành phố đã nuôi chị lớn lên, lòng bồn chồn như đang ngóng chờ điều gì sắp đến, nhưng không biết đó là cái gì.
    ?oChị đến du lịch phải không, đã đặt nhà nghỉ chưa, nếu chưa tôi tìm giúp , giá cả đảm bảo thấp nhất thành phố.?
    ?oCó cần người hướng dẫn không, lễ quốc khánh giá rất ưu đãi??
    Khi đi qua sân ga chị bị nhiều người chèo kéo, có lẽ trông mình không giống người địa phương, mà giống khách du lịch. Chị chua chát tự giễu.
    May là bến xe bus không thay đổi, tuyến đường cũng không đổi, rất dễ tìm.
    Hình như có người đã nói, muốn hiểu một thành phố, chỉ cần ngồi xe bus vài lần, bởi vì nó sẽ đưa ta đến tất cả những nơi phồn thịnh, có tiềm năng nhất thành phố. Mặc Sênh nhìn khách qua đường, nhìn các cửa hiệu, thành phố chìm trong màn mưa, chập chờn, nhạt nhòa giống như tâm trạng của chị.
    ?oSắp đến khu mới Thanh Hà, ai xuống xe chuẩn bị.? Tiếng người phụ xe uể oải.
    Nhảy xuống xe, những ngôi nhà cũ hiện ra trước mắt. Gọi là khu mới nhưng khu Thanh Hà này cũng có lịch sử mười mấy năm, Mặc Sênh đã lớn lên ở đây. Không ngờ có ngày đứng trước ngôi nhà quen thuộc, mình lại có cảm giác xa lạ dường như đó không phải là nhà của mình.
    Lần trở về này, chị muốn gặp lại mẹ. Đã 7 năm chị và mẹ không liên lạc với nhau, không biết bây giờ mẹ còn sống ở đây không.
    Bên ngoài trời vẫn mưa, Mặc Sênh ướt lướt thướt chạy vào hành lang gõ cửa, không có ai mở cửa.
    Đi vắng? Hay là chuyển đi nơi khác?
    Đứng đợi cả giờ đồng hồ, vẫn không ai trở về, quần áo ướt dán vào người, làm chị run lên, tay lạnh cứng.
    Đột nhiên nhớ lại hình như hồi nhỏ có lần từ trường trở về, quần áo ướt sũng chị đứng đợi cha cả tiếng đồng hồ cha mới về, ông hoảng hốt ôm chị vào lòng dỗ dành: ?oBố đoảng quá, bố đoảng quá, con đánh bố đi!?
    Cha chị lúc có tuổi mới có được mụn con, nên rất mực cưng chiều, hễ có thời gian là bế ẵm chơi đùa với chị, ông bày ra bao nhiêu là trò chơi, hai bố con chơi với nhau không biết chán, những lúc như vậy trông ông giống như một đứa trẻ, hoàn toàn không có vẻ đạo mạo xa cách của một ông thị trưởng quyền lực, chỉ có điều ông quá bận, không có thời gian chơi với con gái, bạn chị nhiều đứa ghen tị với chị bởi chị có bố làm quan to, nhưng hồi đó ít ai có biết bé Tiểu Sênh viết trong bài tập làm văn: ?oMơ ước của tôi là bố hàng ngày về nhà đúng giờ, mỗi ngày không có mấy chú đến nhà nói chuyện với bố cả mấy giờ liền.?
    Nhưng hễ có thời gian là ông ở bên con gái, chơi đùa, chiều chuộng con hết mực, hoàn toàn không giống như mẹ chị. Trong kí ức tuổi thơ của Mặc Sênh, mẹ là một người đàn bà lạnh lùng, khó tính, hay cáu bẳng chẳng mấy khi cười với chị?

    Được MunXjnH sửa chữa / chuyển vào 20:11 ngày 05/05/2008
  9. MunXjnH

    MunXjnH Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/06/2007
    Bài viết:
    191
    Đã được thích:
    0
    ?oTiểu Sênh!? Người phụ nữ hiện ra trong quầng sáng cánh cửa vừa mở.
    Tiếng gọi ngạc nhiên khiến Mặc Sênh bừng tỉnh: ?oCô Hoàng phải không??
    Người phụ nữ trung niên đứng trước mặt chính là hàng xóm của gia đình chị, chồng của chị ta là đồng sự của cha chị, hai nhà quan hệ khá thân thiết.
    ?oTiểu Sênh, cháu về lúc nào thế, mau vào nhà đi, ướt hết cả rồi.? Cô Hoàng vừa mở cửa vừa giục.
    Sau khi được lau người bằng nước nóng thực là dễ chịu, Mặc Sênh lo lắng hỏi: ?oCô Hoàng, mẹ cháu vẫn sống ở đây chứ??
    ?oVẫn ở đây, không ở đây thì đi đâu được, cháu cũng thật là? bỏ đi lâu như vậy mà không viết cho mẹ cháu lá thư, để mẹ cháu một mình??
    Không phải chị không muốn liên lạc với mẹ, nhưng chị có nỗi khổ riêng. Bảy năm trước, khi mới đến Mỹ, lúc được tin về cái chết của cha, chị lập tức gọi điện về cho mẹ, không ngờ trả lời chị là một giọng dửng dưng đến khó hiểu, bà nói: ?oSau này, không phải gọi điện thoại về nữa, cũng đừng về nước nữa, cha cô đã đập tan cuộc đời tôi, bây giờ tôi vừa mới được yên ổn, không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì liên quan đến ông ấy.?
    Rồi bỏ máy, gọi lại nhưng không có tín hiệu. Về sau qua một người bạn của cha bên Mỹ, Mặc Sênh mới được biết những bí mật mà cho đến bây giờ chị không thể tin nổi.
    Giả bộ không nghe thấy câu nói có í trách móc của người hàng xóm cũ, chị nói: ?oMẹ cháu có khỏe không, cô Hoàng??
    ?oSức khỏe thì không sao, nhưng cháu về không đúng lúc, mẹ cháu vừa đi theo đoàn du lịch của tiểu khu, năm ngày mới về, cháu ở lại đây chơi với cô.?
    Mẹ đi du lịch? Mặc Sênh ngạc nhiên. Xem ra bà sống không đến nỗi nào. Mặc Sênh cười thầm, đứng lên: ?oCô Hoàng, cháu phải đi đây. Cảm ơn cô!?
    ?oKhông chờ mẹ cháu về hả?? Bà Hoàng nói.
    ?oKhông ạ, thực ra cháu chỉ muốn biết mẹ cháu sống thế nào, cháu cũng có một số chuyện cần hỏi mẹ.? Mặc Sênh ngập ngừng: ?oBây giờ biết mẹ cháu sống rất tốt, những chuyện cần hỏi, cháu cũng không muốn hỏi nữa.?
    Kết cục đã như vậy, nguyên nhân cũng không quan trọng nữa.
    ?oCô Hoàng, cảm ơn cô. Xin cô đừng nói cháu đã trở về.?
    Lúc sắp đi Mặc Sênh hỏi phần mộ của cha, ?oMộ số 157 khu A, núi Kim Kê. Hình như là vậy? Bà Hoàng nhíu mày.
    Không phải tiết thanh minh hay ngày lễ tết, khu nghĩa trang trong núi Kim Kê hầu như không có người, Mặc Sênh đến bên mộ cha, gục đầu vào tấm bia giống như hồi nhỏ chị vẫn gục đầu vào vai ông.
    Mặc Sênh thầm thì với cha: ?oCha, lâu lắm con mới về thăm cha, cha không trách con chứ? Thực ra, con rất muốn về nước??
    ?oNhưng con quá yếu đuối, con sợ con không chịu nổi. Vì sao khi con ra đi, cha là một người bằng xương bằng thịt, đôi tay cha ôm riết con, người cha tỏa hơi ấm, rất ấm, sao bây giờ chỉ là một tấm bia??
    ?oCon luôn cảm thấy , chỉ cần con không về nước, là cha vẫn như còn sống, con nhớ lúc con lên máy bay cha còn ấn vào tay con túi bánh bích quy vừng? Lúc đó, cha đã lừa con, cha bảo sang Mỹ nếu thích thì ở lại, nếu không thì lại về, con không thích tí nào nhưng con không trở về??
    Bức chân dung người đàn ông trẻ khắc trên bia mộ có những nét giống Mặc Sênh, người trong ảnh mỉm cười với chị, Mặc Sênh lấy tay áo lau bức ảnh: ?oCha, bức ảnh này có phải chụp lúc cha còn là sinh viên không? Cha đừng tưởng là dùng bức ảnh trẻ như thế này, là có thể mạo xưng là ma trẻ.?
    Mây mù trùm lên khe núi, bốn bề tĩnh lặng, không một tiếng động. Mặc Sênh gõ lên tấm bia:?Cha, cha không quan tâm đến con nữa sao??
    Im lặng, mắt Mặc Sênh mờ đi như bầu trời mưa xóm núi: ?oCha, anh ấy nói, à đó là Dĩ Thâm, cha còn nhớ không, anh ấy bảo chúng con có thể tái hợp, cha thấy thế nào??
    Không có tiếng trả lời, mưa ngớt dần, xung quanh vẫn tĩnh mịch, Mặc Sênh vẫn thầm thì nói chuyện với cha: ?oThực ra con cũng cảm thấy không nên, anh ấy xuất sắc như vậy, luôn có nhiều phụ nữ thích, anh ấy có thể tìm một người phụ nữ ưu tú. Vả lại, chúng con xa nhau lâu như vậy, đã phần nào trở nên xa lạ với nhau, có lẽ không dễ dàng, sẽ phát sinh nhiều mâu thuẫn, anh ấy sẽ nhanh chóng chán con, thất vọng về con. Trước đây anh ấy cũng thất vọng về con? Nếu đến lúc đó mới chia tay, e con không biết mình sẽ thế nào, cứ như bây giờ ít nhất con cũng đã quen rồi??
    Không thể nói thêm nữa, không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, Mặc Sênh chuyển giọng sôi nổi: ?oCon vẫn tốt, cha không phải lo lắng gì cho con? Con phải đi đây, cha ạ, chào cha!?
    Khi chị xuống núi thì mưa đã tạnh hẳn, đứng dưới chân núi nhìn đỉnh núi sắp chìm trong màn đêm và sương mù, hình như đã là hai thế giới khác nhau.
    Trở về thành phố, trời đã tối hẳn, Mặc Sênh nhìn đồng hồ trên máy điện thoại di động, xem ra ngày mai mới có thể đi được. Vào thành phố hỏi mấy nhà nghỉ đều đã hết chỗ, cuối cùng tìm được một khách sạn ở trung tâm thành phố, giá rất đắt, đành ơ tạm, tắm xong hong khô quần áo, ngủ thì còn quá sớm, chị lững thững đi xuống lầu, đi ra phố.
    Trước mặt khách sạn là con đường phồn hoa nhất thành phố. Thành phố này có sông có núi cũng là thành phố du lịch nổi tiếng, lúc đó trên đường phố khách du lịch vẫn rất đông, bỗng dưng Mặc Sênh bỗng nhớ ra, lần đầu tiên chị gặp Dĩ Thâm chính là ở con phố phồn hoa này.
    Lúc đó họ đã khá thân thiết, nhưng vào kỳ nghỉ đông hoặc hè Dĩ Thâm vẫn không chịu cho chị số điện thoại của gia đình anh, lúc đó chị vừa tủi thân vừa buồn, làm gì có cô gái nào số điện thoại của gia đình người yêu mình cũng không biết? Lúc ở bến xe Mặc Sênh hờn dỗi một hồi, đoạn giận dữ bỏ đi.
    Nhưng được mấy bước chị đã hối hận, mình giận gì kia chứ, nếu mình cứ làm căng có lẽ Dĩ Thâm sẽ mềm lòng. Nhưng khi quay trở lại, trên sân ga đã không thấy bóng dán Dĩ Thâm đâu nữa.
    Về đến nhà, Mặc Sênh cảm thấy chán nản, chẳng thiết ăn uống, ti vi cũng chẳng thiết xem, về sau tự nhiên lại nghĩ, nếu mình thường xuyên ra phố, biết đâu chẳng bất ngờ gặp lại Dĩ Thâm?
    Sau đó, quả nhiên gặp lại.
    Hôm đó, đang có tuyết rơi. Dĩ Thâm và cô bạn Dĩ Văn lúc đó chị còn chưa biết, đang đi trên vỉa hè đối diện, lúc đó chị hoàn toàn không kịp phản ứng, không ngờ gặp Dĩ Thâm, thực ra chị không hy vọng nhiều, thành phố đông đúc như vậy? Lúc đó, chị chạy như bay băng qua đường , lao đến ôm chầm lấy Dĩ Thâm?
    Hình như chính là dưới tán cây này, cô thiếu nữ đỏm dáng, đầu đội mũ long trắng, ôm chặt lấy chàng trai đang lúng túng vì những cái liếc mắt nhìn của khách qua đường, vui vẻ hét to: ?o Dĩ Thâm. Em biết sẽ gặp anh. Em biết mà!?
    Mặc Sênh nhắm mắt.
    Khi giữa họ đã là chuyện dĩ vãng, điều khó chịu nhất, đau đớn nhất là mọi kỉ niệm đều như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
    Chị hấp tấp lấy máy di động, hướng vào khoảng trống, bấm máy. Bức ảnh hiện ra chỉ là khoảng đất trống trải dưới gốc cây, hoàn toàn không có người, hoàn toàn không?
    Sau những ngày lễ đi làm trở lại, công việc của Mặc Sênh cực kì bận rộn.
    Chỉ có Tiểu Hồng không bận, chuyên đề của cô ta vừa kết thúc, nên suốt ngày quanh quẩn ở phòng làm việc của Mặc Sênh bàn chuyện tình duyên của mình, của người.
    ?oChị Sênh, chị không thể cứ sống mãi như vậy, chị phải biết thời gian rất vô tình, bây giờ tìm cho mình một người đàn ông, cũng coi là cứu vãn xã hội, để vài năm nữa coi như mình cũng đỡ mà đàn ông cũng thiệt thòi?. Tiểu Hồng thì thầm vẻ bí mật: ?oHơn nữa, bây giờ là phù hợp qui luật tâm lí, chẳng lẽ chị không thích nằm ngủ trong vòng tay ấm áp của một người đàn ông.?
    ?oTiểu Hồng? Tối qua lại mơ mộng hả??
    ?oCũng thỉnh thoảng!? Tiểu Hồng giả bộ xấu hổ, cúi đầu, đỏ mặt, lát sau lại tiếp giọng nghiêm túc: ?oChị Sênh, chị bây giờ hình như đã trở lại bình thường, không như dạo trước cứ như người sợ bị cướp ấy.?
    Sự so sánh kì quặc của Tiểu Hồng khiến Mặc Sênh bật cười.
    Chị thầm nghĩ, nếu không suy nghĩ nhiều, những niềm vui nho nhỏ thực ra không khó, nói nói cười cười với đồng sự, mọi người tưởng mình vui, lâu dần cảm thấy mình vui thật.
    Không muốn nói với Tiểu Hồng í nghĩ đó, Mặc Sênh nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn mời giờ. ?oĐi thôi, đến giờ rồi, đi họp thôi!? Chị giục Tiểu Hồng.
    Buổi họp hôm nay là cuộc họp nhằm đẩy mạnh công việc trong quí tới.
    Qui mô tòa báo nơi Mặc Sênh làm việc rất lớn, có hàng loạt các ấn phẩm lẻ như ?oTú sắc? và một vài tạp chí phụ nữ, nếu không đã chẳng cần đến phóng viên ảnh.
    ?oTú Sắc? có thể coi là thương hiệu cũ trong thị trường tạp chí phụ nữ, có số lượng phát hành đứng đầu trong các ấn phẩm cùng loại, lượng tiêu thụ quí trước vẫn tăng, nhưng hiện đang có nguy cơ giảm sút.
    Chủ biên sau khi tóm tắt tình hình mọi mặt của tòa soạn trong quí trước, chuyển sang chủ đề chính, đó là mở chuyên mục mới: ?oTạp chí của chúng ta muốn có đẳng cao thì phải có cái mà tạp chí khác không có. Hiện trên thị trường có vô số ấn phẩm cùng loại, phần lớn nội dung trùng lập, quanh đi quẩn lại cũng là làm đẹp, thời trang, ẩm thực, cuộc sống tình cảm, ngoài những cái đó chúng ta còn có thể làm thêm những gì??
    Chủ biên nhìn mọi người nói tiếp: ?oHoặc nói cách khác, còn gì hấp dẫn phụ nữ??
    ?oTôi biết? Tiểu Hồng giơ tay phát biểu ?oĐó là đàn ông.?
    Mọi người cười ồ.
    Nhưng chủ biên lại gật đầu vẻ rất nghiêm túc: ?oTiểu Hồng ngày thường có vẻ nông nỗi, nhưng rất nhạy cảm.? Đoạn ông ta bật đèn chiếu, trên màn hình hiện lên nhiều dòng chữ : ?oNhững người đan ông xuất sắc.?
    Tiếng xì xào nổi lên.
    ?oTạp chí chúng ta là tạp chí phụ nữ, mở chuyên mục đàn ông có kì quặc không?? Có ai đó nói.
    ?oNgười khác giới hấp dẫn lẫn nhau, ai cũng biết, tạp chí đàn ông đưa ảnh phụ nữ lên trang bìa, tạp chí phụ nữ tại sao không thể mở chuyên mục về đàn ông?? Chủ biên hỏi.
    chờ mọi người bàn tán hồi lâu, chủ biên nói: ?oBất luận thế nào, thị trường vẫn là chân lí duy nhất. Cho nên chúng ta tạm thời quyết định mở chuyên mục này trong bốn số liền, sau đó căn cứ vào phản ứng độc giả sẽ quyết định bước tiếp theo, có tiếp tục nên làm hay không, mọi người có í kiến gì xin cứ nêu.?
    ?oNhân vật thì sao?? Có ai đó hỏi.
    ?oVề nhân vật, tôi thạm thời đề nghị bốn người này, xin giới thiệu để mọi người góp í? Chủ biên lại nhấp chuột, màn hình hiện lại ảnh của bốn người đàn ông trẻ. ?oNhân vật trong chuyên mục chúng ta không phải là những công tử xa vời không thể với, mà là anh tài thuộc mọi lĩnh vực, là người tương đối nổi tiếng, trẻ, đẹp, quan trọng nhất là phải trẻ và chưa có gia đình.?
    ?oKia có phải là kiến trúc sư vừa đoạt giải không??
    ?oĐúng, đúng, người bên cạnh cũng rất quen.?
  10. MunXjnH

    MunXjnH Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/06/2007
    Bài viết:
    191
    Đã được thích:
    0

    Mặc Sênh cũng nhìn lên màn hình theo tay chỉ của mọi người, bức ảnh chụp nghiêng một người khiến chị giật mình: ?o Dĩ Thâm? Sao có thể??? Chị kinh ngạc.
    ?oChính thế.? Chủ biên nói: ?o?Với anh ta, khản giả của truyền hình địa phương đều không xa lạ, Hà Dĩ Thâm là một trong những khách mời của chương trình ?oPháp luật và cuộc sống?. Đây cũng là chuyên mục đang được chú í.?
    ?oTôi đề nghị đưa anh ta vào số đầu tiên.? Nhà báo Lí phát biểu: ?oAnh ta từng xuất hiện trên truyền hình, khá nổi tiếng, dễ gây tiếng vang.?
    ?oĐúng thế, vụ án kinh tế của tỉnh gần đây hình như là do anh ta đảm trách. Nên đưa anh ta vào số đầu.? Có người phụ họa.
    ?oTôi thấy danh tiếng không phải là điểm chính yếu, điều quan trọng là anh ta có ngoại hình rất hấp dẫn, có thể thu hút các cô gái trẻ, hơn nữa, lại thuộc diện giàu có, đây cũng là một ưu thế đáng kể.?
    Chủ biên gật đầu : ?oTôi cũng nghĩ vậy.?
    ?oSao biết có bằng chứng gì không?? Cậu sinh viên khoa báo chí tốt nghiệp khoa báo chí mới về tòa soạn quay sang Mặc Sênh hỏi nhỏ.
    ?oCậu ghen tị hả?? Biên tập viên họ Hoàng ngồi bên cạnh nghe thấy bật cười: ?oGhen cũng chẳng ích gì, một giờ của người ta có lẽ còn hơn thu nhập cả tháng của mình, tôi có người quen làm bên tòa án, nghe đâu mỗi vụ xử thù lao của anh ta là ngần này.? Biên tập Hoàng giơ hai ngón tay.
    ?oHai vạn ư?? Anh chàng sinh viên kinh ngạc. Biên tập viên họ Hoàng lắc đầu: ?oLẼ nào hai mươi vạn?? Chàng sinh viên trố mắt.
    Biên tập viên vẫn lắc đầu: ?oThêm mười lần nữa.? Chàng sinh viên nhún vai không nói gì.
    ?oChuyên mục mới tạm thời quyết định như vậy.? Chủ biên ngẩng đầu nhìn mọi người: ?oBây giờ bàn đến vấn đề người phụ trách.? Ông ta vui vẻ: ?oAi muốn phụ trách chuyên mục này.
    Phòng họp im lặng, kì thực ai cũng có í muốn thử sức, nhưng ngại nói ra.
    ?oTôi? Cùng với giọng nói trong trẻo, quả quyết, nữ phóng viên nổi tiếng kiêu sa Đào Nghị Thanh đứng lên. Khuôn mặt đẹp, thân hình lí tưởng, thái độ tự tin, giọng nói dễ nghe, Đào Nghị Thanh trình bày nguyện vọng của mình: ?oThưa chủ biên, tôi muốn làm chuyên mục này. Chuyên mục tôi đang phụ trách săp kết thúc, tôi sẽ hết sức cố gắng cho chuyên mục mới. Ngoài ra tôi còn một ưu thế nữa, tôi tốt nghiệp trường đại học C, cùng trường với luật sư Hà và kiến trúc sư Khang, tôi tin giữa chúng tôi có tiếng nói chung. Hơn nữa, tôi và luật sư Hà Dĩ Thâm từng là chỗ quen biết...?
    Từng là chỗ quen biết? Ai thế nhỉ? Mặc Sênh ngồi đầu, thấy khuôn mặt xinh đẹp của Đoàn Nghị Thanh thoáng ửng đỏ, trái tim chị như có bàn tay bóp nhẹ.
    ?oTốt nghiệp trường đại học C cơ đấy! Quá giỏi!? Chị Mai ngồi phía sau Mặc Sênh ngày thường vốn không ưa Đoàn Nghị Thanh, kích động Tiểu Hồng: ?oTiểu Hồng, sao không nhận đi, món hời sao lại chịu nhường cho người khác??
    Có lẽ là do hơi thiếu khiêm tốn, lại quá tự tin vào ngoại hình và khả năng của mình, Đoàn Nghị Thanh không được mọi người trong tòa soạn ủng hộ, bị nhiều đồng nghiệp vô tình hay cố í cô lập. Tiểu Hồng và Mặc Sênh không tham dự vào những trò đó, Tiểu Hông cười hì hì: ?o Không được, em mà nhận chuyên mục này bạn trai em lại nghĩ em có tư tưởng đứng núi này trông núi nọ thì sao.? Đột nhiên nhìn lại lần nữa ảnh người đàn ông trên màn hình đang chiếu, Tiểu Hồng reo lên: ?oÔi, sao tôi thấy anh chàng này quen thế nhỉ, Mặc Sênh chị có thấy thế không??
    Mặc Sênh cười, nói đùa: ?oMọi anh chàng đẹp trai trên thế giới em đều thấy quen.?
    Chủ biên khoát tay: ?oThôi thôi trở lại vấn đề đi, nếu không ai có i kiến gì khác, NGhị Thanh chuyên mục này giao cho cô, hy vọng cô thành công. Ha..ha, không biết đây có phải là mỹ nhân kế không.?
    Mọi người lại cười ồ, một nam đồng nghiệp nói đùa: ?oNgười đẹp Nghị Thanh có thể lôi kéo được anh ta, biết đâu sau này tòa báo chúng ta khỏi mất tiền phí luật sư.?
    ?o Mặc Sênh, Mặc Sênh? Chủ biên gọi.
    ?oVâng, gì ạ??
    ?oChuyên đề ảnh tương đối nhẹ nhàng, cô bớt chút thời gian phối hợp với Nghị Thanh.?
    Mặc Sênh do dự, nhất thời không tìm ra lí do từ chối, đành gật đầu nhận lời, định sau này phải đi chụp ảnh sẽ đổi cho đồng nghiệp Bạch.
    Mình không nên xuất hiện trước Dĩ Thâm vào lúc không thích hợp.
    Hiện nay công việc giữa Mặc Sênh và Đoàn Nghị Thanh có một phần đan xen đó là chuyên mục ?oNgôi nhà của họ.? Thông qua bức ảnh mô tả môi trường sống của những nhân vật nổi tiếng, nói lên quan niệm sống và sở thích thị hiếu của họ. Mặc Sênh phụ trách khâu ảnh, Đoàn Nghị Thanh phụ trách chú giải, công việc buổi sáng vừa kết thúc, Đoàn Nghị Thanh đề nghị: ?oChị Mặc Sênh, chúng mình đi ăn trưa nhé, nhưng em định mời mấy người bạn chị không ngại chứ??
    ?oEm đi với bạn ,tốt nhất chị sẽ về nhà.? Mặc Sênh băn khoăn.
    ?o Không sao, nhưng chị đi một mình chúng ta khó thanh toán tiền công tác phí.?
    Vậy là Mặc Sênh đành gật đầu.
    Đến nhà hàng mới biết khách mời của Đoàn Nghị Thanh chính là Cát Lệ, người chủ chương trình Pháp luật và cuộc sống trên truyền hình.
    ?oChị Cát Lệ, đây là đồng nghiệp của em , chị Triệu Mặc Sênh, phóng viên ảnh. Chị Sênh, đây là phóng viên Cát Lệ cựu sinh viên khoa báo chí trường đại học C, hiện là người dẫn chương trình ?oPháp luật và đời sống??.
    ?oChào bạn.? Cát Lệ gật đàu chào rất lịch sự.
    ?oChào bạn.? Mặc Sênh đáp lễ. ?oThế giới này thực là nhỏ bé, muốn trốn tránh cũng không được.? Mặc Sênh thầm nghĩ.
    Cát Lệ là điển hình mẫu người của công chúng, ăn vận cực kì thời trang, cử chỉ phóng khoáng, phong cách nói chuyện thân mật vui vẻ của một người dẫn chương trình. Sau vài câu nói xã giao, họ bắt đầu vào vấn đề chính. ?o Nghị Thanh, bạn nói tạp chí của các bạn muốn phỏng vấn Hà Dĩ Thâm??
    Đoàn Nghị Thanh gật đầu: ?oĐúng vậy, chị Cát Lệ chị có thể giới thiệu em không??
    ?oGiới thiệu, sao lại cần tôi giới thiệu, các bạn đã chẳng quen nhau rồi sao??
    ?oChỉ là trao đổi vài câu trong những hoạt động của đoàn trường, sau khi tốt nghiệp, mỗi người đi một nơi, bây giờ có lẽ anh ta chẳng còn nhớ em là ai.? Đoàn Nghị Thanh nói với vẻ thất vọng, Mặc Sênh bỗng thấy động lòng.
    ?oChưa chắc, ấn tượng về người đẹp bao giờ chả sâu.? Cát Lệ mỉm cười.
    ?oChị Lệ, chị có giúp em không??
    ?oGiúp, nhất định giúp.? Cát Lệ cười xởi lởi: ?oNhưng Hà Dĩ Thâm chưa có bạn gái, em không nên bỏ lỡ cơ hội, đừng để sổng mất con cá to, anh ta đúng là một đám lí tưởng, mọi phẩm chất, điều kiện miễn chê, chị đảm bảo.?
    ?oChị Cát Lê! Chị đừng nói lung tung trước mặt đồng nghiệp của em!? Đoàn Nghị Thanh đỏ mặt.
    ?oThôi, không nói nữa? Cát Lệ quay sang Mặc Sênh vui vẻ nói: ?oChị Sênh thông cảm, chúng tôi vẫn hay đùa như thế đó.?
    ?o Không sao? Mặc Sênh mỉm cưởi, cúi đầu, uống cà phê.
    ?o Nghị Thanh, sao tạp chí của em lại nghĩ đến chuyên mục này??
    ?oNếu trên tạp chí giới thiệu những anh chàng đẹp trai, tốt nghiệp các trường đại học danh tiếng, có thành tựu, được công chúng biết đến, chị có mua xem không?? Nghị Thanh cười tinh nghịch, đuôi mắt đẹp lấp lánh.
    ?oMua chứ, chị sẽ giấu ông xã mua đọc.? Cát Lệ cười to, nghiêng mái đầu cắt ngắn rất hợp với khuôn mặt, khiến chị có vẻ đẹp vừa hiện đại vừa duyên dáng, ?oChỉ có điều, với tính cách của Hà Dĩ Thâm có thể anh ta không đồng í xuất hiện trên tạp chí phụ nữ. Bạn biết không, hồi đầu chủ trì tiết mục ?~Pháp luật và cuộc sống?T chị đã không ít công sức mới thuyết phục được anh ta tham gia đấy.?
    Nói đến đây, Cát Lệ dừng lại , đắn đo: ?oNhưng cũng chưa biết chừng, nếu ở một vị trí nổi bật có thể anh ta đồng í.?
    Bàn tay Mặc Sênh đang quấy cà phê bỗng dừng lại, Đoàn Nghị Thanh phân vân nhìn Cát Lệ: ?oHồi ấy chị làm thế nào thuyết phục được anh ta??
    ?Hồi ấy...?
    Cát LỆ nhớ lại cuộc gặp mặt lần đầu của mình với chàng luật sư trẻ họ Hà hai năm trước, lúc đó anh ta đang nổi tiếng trong giới, chị vẫn nhớ thái độ lạnh lùng và câu hỏi anh ta khi chị đề nghị hợp tác: ?oĐó có phải là vị trí nổi bật không??
    Về sau, một lần khác, Cát Lệ cảm thấy anh ta không hẳn khiêm tốn như lời đồn, đó là lần anh ta hỏi chương trình này có nhiều người xem không, chị vui vẻ thông báo: ?oĐứng đầu trong những chương trình tương tự.?
    Sau đó, anh ta còn nói: ?oVậy là sẽ có rất nhiều người nhìn thấy...?
    ?oĐúng vậy, rất nhiều người xem,? Lúc đó chị nhắc lại như vậy, bây giờ nghĩ lại có lẽ chàng luật sư này muốn được công chúng biết tới?
    ?oCó thể anh ta đồng í, để chị thử xem.? Cuối cùng Cát Lệ trân trọng hứa.
    ...Nơi họ ăn trưa không thể gọi xe, phải đi xuyên qua quảng trường. Lúc đó quảng trường rất đông người, có nhiều nhà sản xuất coi quảng trường là địa điểm và cơ hội lí tưởng giới thiệu sản phẩm của mình.
    Nghị Thanh phát hiện Mặc Sênh mỗi lúc mỗi đi chậm hơn, sốt rột quay đầu giục: ?oChị Sênh, nhanh lên, sắp đến giờ tan làm, đường đông lắm.?
    Thấy vẻ ngơ ngác của chị cô ta hỏi: ?oChị nghĩ gì thế??
    ?o Không có gì!? Mặc Sênh sực tỉnh nói: ?oMình đang nhớ trước đây cũng ở quảng trường này mình và một người bạn học lạc nhau, tìm mãi mới thấy anh ta. Lúc đó mình đã nói với anh ta, nếu không tìm thấy thì tôi đứng trên các giá chào hàng.?
    ?oTại sao??
    ?oAnh ta cũng hỏi thế?? Mặc Sênh bật cười: ?oMình nói, nếu không tìm thấy anh, tôi sẽ đứng ở một nơi nổi bật để anh nhìn thấy.?
    Có phải Dĩ Thâm xuất hiện trên truyền hình, là hi vọng chị nhìn thấy và đi tìm anh? Lần này đến lượt anh đứng ở vị trí nổi bật?
    Hoặc là chỉ là do chị quá đa nghi?
    ?oĐó là người chị thích phải không?? Nghị Thanh hỏi.
    Mặc Sênh không trả lời , hình như sau đó Nghị Thanh còn nói: ?oChắc chắn là người chị rất thích??

Chia sẻ trang này