1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bên nhau trọn đời - Cố Mạn

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi MunXjnH, 29/04/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. anhphonggia

    anhphonggia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/04/2006
    Bài viết:
    74
    Đã được thích:
    0
    Cảm thấy có ánh mắt nhìn, Dĩ Thâm ngẩn đầu, Mắ Sênh vội cụp mắt nhìn sang chỗ khác. Anh làm ra vẻ không nhìn thấy, như chợt nhớ ra điều gì, anh đứng dậy đi ra ngoài lát sau trở lại với cuốn tạp chí trong tay, đặt lên giường, cạnh chị.
    Mặc Sênh cũng giả bộ không nhìn thấy: "Không sao cứ để mặc cô ấy, vợ mình muốn nghiên cứu thử đầu tư chứng khoán cũng tốt."
    Mặc Sênh thuận tay vớ tờ báo, cái gì thế này? Chẳng có mấy chữ, chỉ toàn những con số, những thuật ngữ chuyên môn làm chị càng thêm nhức đầu.
    Hối hận quá!
    Mắc liếc nhìn tờ báo xanh canh đỏ đỏ Dĩ Thâm mới để...rất muốn lấy xem, lại liếc nhìn Dĩ Thâm, anh đang cúi đầu đọc tài liệu, hình như rất chăm chú.
    Không nên chú ý đến anh ấy...Tay run run xe dịch, lúc sắp lấy được thì Dĩ Thâm lật sang trang, chị lập tức lại rụt tay.
    Thôi, Mặc Sênh nản chí, cũng chỉ một tiếng đồng hồ thôi mà, ráng chịu đựng vậy.
    Có những chuyện có thể chịu đựng được, nhưng có một số chuyện không thể. Nửa tiếng sao, Mặc Sênh bắt đầu cựa quậy không yên.
    Dĩ Thâm chú ý đến cử động của chị, anh bước đến lay một phụ nữ đến chăm sóc người nhà đang ngủ ở giường bên cạnh: "Bác làm ơn giúp tôi chút việc." Từ phòng vệ sinh đi ra, Mặc Sênh không nhịn được hỏi Dĩ Thâm: "Sao anh biết em muốn đi vào nhà vệ sinh?"
    Không ngẩn đầu, anh keo kiệt buông mấy chữ: "Suy đoán."
    Con người này thật đáng ghét! Mặc Sênh quắc mắt lườm anh.
    Từ bệnh viện về, Dĩ Thâm đặt chị lên giường, đắp chăn cẩn thận, anh mới đóng cửa, tắt đèn đi vào phòng sách. Không biết do ngủ đẫy giấc hay do tác dụng của chuyền nước, Mặc Sênh bỗng cảm thấy trong người nhẹ nhõm, rất dễ chịu, đầu óc tỉnh táo, không hề muốn ngủ. Nằn trên giường trở mình mấy lần, đột nhiên nhớ ra một chuyện, suýt thì nhảy lên.
    Trời ơi, ngày mai phải đi hồng kông, chị chưa chuẩn bị gì hết, không biết mấy ngày vừa rồi làm những gì, mà quên bẵng một chuyện quan trọng như vậy.
    Chị lật đật trở dậy, thu xếp hành lý.
    Trong lúc vội vàng, Mặc Sênh để rơi đồ xuống nền, chị cúi xuống nhặt, nhưng một bàn tay nhanh hơn đã nhặt giúp.
    Ôi! ngẩn đầu, chưa kịp hiểu chuyện gì, tay chị bị một bàn tay nắm chặt, Dĩ Thâm nhặt cuốn sổ mỏng trên nền nhà, mắt tối sầm anh sẵng giọng: "Em làm gì vậy?"
    "Chuẩn bị hành lý."_Tay bị bóp chặt, chị vùng ra nhưng lại bị nắm chặt hơn. Líêc nhìn chiếc valy đã chuẩn bị xong, mắt Dĩ Thâm càng tối lại: "Em đi đâu?"
    Chợt nhớ chưa nói với Dĩ Thâm, chị ngoan ngoãn trả lời: "đi hồng kông."
    Hồng kông?
    Cơn giận của anh trào lên, nếu không phải anh tình cờ, không, không phải tình cờ nếu anh không đến xem cô ta ngủ chưa, có đạp tung chăn ra hay không thì sáng sớm mai có lẽ cô ta đã biến mất tăm như bảy năm về trước trong khi anh không hay biết gì?
    Rốt cuộc cô ta có chút ý thức nào mình đã làm vợ người khác hay không! Rốt cuộc cô ta đã hiểu chưa, rằng giờ đây cô ta đã là vợ anh, cô ta không thể bỏ anh lại một mình ra đi như lần trước?
    Vết thương cũ lại rỉ máu, tay anh không kiềm chế nổi bóp mạnh hơn, ánh mắt tăm tối, hướng vào chị: "Được,nói đi, lần này em định đi mấy năm?"
    Anh nói gì vậy, đầu Mặc Sênh nặng trịch như lúc bị cảm, tay chị mỗi lúc càng thêm đau nhức: "Dĩ Thâm, buông em ra!"
    Buông ra ư? Đừng hòng!
    Cố sức vùng vẫy thoát ra chị lại ngã vào lòng anh. Dĩ Thâm cúi xuống ép môi vào môi chị, một cái hôn quyết liệt và giận giữ.
    Cái hôn như muôn nuốt cả người chị, không cho chị thở. Vòng tay mỗi lúc càng siết chặt, như muốn ép chị vào người anh, trở thành một phần cơ thể anh.
    "Dĩ Thâm..."_Mặc Sênh cố vùng khỏi vòng tay Dĩ Thâm, chị cảm nhận sự phẫn nộ trong mỗi động tác của anh nhưng không hiểu tại sao.
    Nhưng hơi thở mềm mại của chị lại như một liều thuốc kích thích đối với anh, sự giãy giụa của chị càng kích thĩch ham muốn của anh, anh bế chị lên giường, đè lên người chị, mắt nhìn soi vào con người nằm dưới anh, đó là sự sở hữu duy nhất mà anh có.
    "Mặn Sênh, đây là nghĩa vụ vợ chồng."
    Anh điên cuồng mút da thịt mềm mại của chị, để lại dấu ấn mạnh nhẽ của mình trên người chị, động tác vừa trực tiếp vừa cưỡng chế khiến chị run rẩy.
    "Dĩ Thâm...đau em!"
    Anh hơi ngừng lại. Đau? Em cũng biết đau?
    Đau là cảm giác trống vắng hãi hùng khi tỉnh giấc nhớ em đã đi xa, không còn nhìn thấy nụ cười con trẻ của em, là sự thất thần khi vô cớ làm bất cứ việc gì, là nỗi cô đơn trống hoác sau những cuộc vui ồn ào mỗi lần ăm mừng thắng lợi của vụ án!
    Làm sao em hiểu được!
    Lúc đó, em đang trong vòng tay của một người đàn ông khác!
    Áo ngủ bị xé rách, em bị kẹp cứng giữa cặp đùi rắn chắc, tay bị bàn tay như gọng kìm kẹp chặt khiến Mặc Sênh không thể cựa quậy, đàng để mặt anh muốn làm gì thì làm. Những gì anh nhìn thấy và cảm giác đê mê nơi bàn tay khiến lý trí Dĩ Thâm hoàn toàn mụ mị. Anh mắt anh như có lửa, ham muốn thiêu đốt, đây là điều anh khao khát, trong bảy năm qua bao nhiêu tưởng tượng, khát khao dục vọng bùng cháy không có cách nào kiềm chế đã hoàn toàn đè bẹp anh. Bàn tay điên cuồng hướng đến những nơi anh muốn chiếm hữu, những cái hôn cháy bỏng chiếm hữu từng tấc cơ thể chị. Sự kích thích manh tính thù hận, khiên đầu óc Mặc Sênh nặng trĩu u mê, cả người chị như rơi vào thế giới mộng ảo.
  2. HaNgocHN

    HaNgocHN Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/07/2007
    Bài viết:
    35
    Đã được thích:
    0
    Một cuốn truyện hay. Tớ vừa đọc xong. Nhớ nhất câu này: " ...Chờ đợi không đáng sợ, điều đáng sợ nhất là không biết chờ đến bao giờ..."
  3. anhphonggia

    anhphonggia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/04/2006
    Bài viết:
    74
    Đã được thích:
    0
    Đến khi tiếng chuông điện thoại lảnh lót vang lên, đập vào tâm trí phiêu diêu của chị, Mặc Sênh mơ hồ nhớ ra tiếng chuông kì quái đó là của Tiểu Hồng.
    "Điện thoại!"
    Sao lúc này em có thể nghĩ đến điện thoại? Dĩ Thâm vẫn tiếp tục, nhưng tiếng chuông bướnh bỉnh quái ác không để cho a yên, anh giơ tay tắt máy.
    Cuối cùng Mặc Sênh d9ã có thể thở được, tiếng thở gấp chuyển thành cơn ho sặc sụa, chị vốn đang bị cảm, cơn ho mãi không dừng.
    Hết tiếng chuông điện thoại, trong phòng chỉ còn tiếng ho của Mặc Sênh. Nửa người Dĩ Thâm vẫn đè lên chị, nhưng không tiếp tục, lý trí vừa mất đi đã bắt đầu quay trở lại. Dưới cơ thể anh, Mặc Sênh y phục xộc xệc, những vết đỏ dày đặc trên da thịt trắng ngà của chị như đang tố cáo sự thô bạo vừa rồi của anh., anh thậm chí cảm nhận được từng cái run rẩy của tấm thân trắng sữa mềm mại ngoan ngoãn một cách tội nghiệp dưới cơ thể anh.
    Nỗi ân hận ập đến. Hà Dĩ Thâm, mi đã cưỡng bứa cô ấy kết thân với mi, giờ đây lại cưỡng bức cô ấy lên giường với mi!
    Dĩ Thâm cười đau khổ : "Em đi hồng kông làm gì?"
    "Em đi công tác, tạp chí cần hợp tác với một nhà xuất bản bên đó. Dĩ Thâm, em chỉ đi mấy ngày thôi, em quên không nói với anh."_Mặc Sênh nói rành rọt.
    Dĩ Thâm im lặng.
    Anh vừa làm gì nhỉ? Cưỡng bức ******** trong hôn nhân?
    Hơi thở của Dĩ Thâm dần bình ổn, cố kìm chế dục vọng ngu ngốc, anh sửa lại y phục cho chị, khi cài khuy áo ngực cho Mặc Sênh, cảm thấy người chị run rẩy, anh lo lắng.
    "Tôi không làm tổn thương em chứ?"_Dĩ Thâm hỏi nhỏ, anh mỉm cười tự diễu mình, bật dậy rời khỏi phòng, sau tiền đóng cửa khô khốc, phòng ngủ chỉ còn một mình chị.
    Tiếng chuông điện thoại kì dị lại vang lên, Mặc Sênh nhấc máy, tiếng Tiểu Hồng lanh lảnh: "Chị Sênh, còn một thứ chị nhất định không được quên, chị nhớ là thứ gì chưa? Mua ở hồng kông rất rẻ..."
    Đợi mãi cô ta mới nói hết, Mặc Sênh tắt máy, muốn cười nhưng không cười được.
    Ngày mai mình đi rồi, vậy mà mình và Dĩ Thâm lại thế này!
  4. anhphonggia

    anhphonggia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/04/2006
    Bài viết:
    74
    Đã được thích:
    0
    Ngập nhừng hồi lâu, cuối cùng mới đẩy cánh cửa.
    Trong phòng khách chỉ có ngọn đèn bàn toả sáng màu hồnh nhạt ấm áp, Dĩ Thâm nằm tựa vào thành salon, mắt nhìn vô định, bên cạnh anh chiếc gạt tàn đầy những mẩu thuốc lá.
    Mặc Sênh lặng lẽ đi lấy gối, để gối mình cạnh gối của Dĩ Thâm, lật một đầu chăn, thận trọng chui vào mằm sát anh, nhắm mắt lại.
    Dĩ Thâm vẫn nằm im. Lại châm một điếu thuốc.
    Lát sau Mặc Sênh nói nhỏ: " Tắt đèn được không? Em muốn..."
    "Muốn ngủ"_ Hai chữ tan trong không khí, đột nhiên chị bị xốc dậy đặt trên người anh, cơ thể chị bị vòng tay rắn chắc, mạnh mẽ của anh siết chặt, hơi thở nóng hổi phả vào cổ chị, giọng nói khản đặc của anh thoảng qua.
    "Em có biết em thế này có nghĩa là gì không?"
    Sao lại không?
    Mặc Sênh cụp mắt, chị cầm tay anh viết từng nét trên lòng bàn tay anh.
    Từng nét, từng nét, Mặc Sênh đang viết...
    Dĩ Thâm rùng mình, nắm chặt bàn tay không yên phận của chị, ánh mắt kì dị của anh nhìn chị trân trối với bao hàm ý.
    "Mặc Sênh, sao em dày vò anh như thế?"
    Trong khoảnh khắc Mặc Sênh viết lên lòng bàn tay anh, giữa họ ân oán đã không còn, Dĩ Thâm cuống quýt chiếm hữu đôi môi chị, như thể chắc chắn lúc đó chị là có thật.
  5. anhphonggia

    anhphonggia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/04/2006
    Bài viết:
    74
    Đã được thích:
    0
    Khi anh buông ra, Mặc Sênh thở hổn hển, ngoan ngoãn gục trên ngực anh.
    Như thế này thực êm ái, thực dễ chịu, Mặc Sênh định mở miệng.
    "Dĩ Thâm, em bị cảm, anh không sợ lây sao?"_Chị bập bẹ.
    "Anh biết, nhưng anh không cơ hội này để bắt nạt em đâu."
    Dĩ Thâm lại siết chị vào người, bất lực cam chịu.
    Ồ, có phải anh hiểu lầm không.
    Nhưng...lẽ nào anh muốn em nói ra ý em không phải như vậy?
    Mình không cần ư? Như vậy có vẻ mình không muốn bị anh "bắt nạt" nhất định sau này Dĩ Thâm sẽ cười mình.
    "Thựa ra... có thể bắt nạt mà."
    Ai đang nói thế? Nhất địng không phải cô ấy? Mặc Sênh ngượng quá.
    Dĩ Thâm vẫn im lặng, anh không nghe thấy ư? Bỗng chị phát hiện cúc áo ngực của mình đã bị cởi từ lúc nào... bờ vai và đôi cánh tay trắng sữa lộ ra dưới anh đèn màu hồng, làm da mềm mại đầy dấu tích của những cái hôn điên cuồng, rất sâu, rất rõ. Vừa rồi anh dữ dội biết chừng nào... Nhưng, bây giờ anh lại muốn...một lần nữa...
    Làn môi nóng bỏng một lần nữa phủ lên da thịt chị, là cháy những vết tích cũ.
    "Mặc Sênh, anh không nghe nhầm chứ?"_Giọng Dĩ Thâm kh2n đặc.
    Mặc Sênh không nói được, anh đã nhạy cảm như vậy, sao còn hỏi lại?
    Ngọn lửa vừa dịu xuống lại đột ngột bùng cháy, Dĩ Thâm bế xốc Mặc Sênh vào phòng ngủ, đặt chị lên giường.
    "Vẫn nên ở đây?"
    Có gì khác không? Mặc Sênh không hiểu, nhưng chị đã không còn sức để hỏi, cơ thể đàn ông hừng hực, nòng ấm của Dĩ Thâm ép lên thân thể chị, đôi môi, lưỡi nóng ran điên cuồng chiếm hữu từng tấc cơ thể chị, đưa chị vào một thế giới quay cuồng, lịm say, ngây ngất chưa từng thấy...cho đến khi tất cả dịu lại...
    Mặc Sênh ngủ chập chờn ,không yên giấc, nửa đêm đột nhiên thức giấc, chỗ bên cạnh trống không, đưa mắt nhìn quanh, thấy Dĩ Thâm đứng cạnh cửa sổ.
    Có lẽ do đêm tối, Mặc Sênh bỗng cảm thấy dánh anh thật nặng nề, nặng đến khó thở. Hình như cảm nhận được cái nhìn của chị, Dĩ Thâm quay đầu lại, đêm tối chị không nhìn thấy cái gì ẩn chứa trong mắt anh.
    Dĩ Thâm tắt thuốc lá, đến bên giường, lật chăn, nằm sát bên chị, nhẹ nhàng vòng tay ôm chị. Mặc Sênh im lặng hồi lâu, cuối cùng không chịu nổi, bật hỏi: "Dĩ Thâm, anh đang nghĩ gì thế?"
    Giọng chị lo lắng.
    "Không có gì, chỉ là có một số chuyện anh đã nghĩ thông."
    Nghĩ thông chuỵện gì cơ, muốn hỏi nhưng miệng chị đã bị môi anh gắn chặt.
    "Mặc Sênh, hãy để tóc dài đi!"
    Sao? Mặc Sênh không hiểu tại sao Dĩ Thâm lại nhắc đến chuyện mái tóc, nhưng Mặc Sênh bỗng thấy bất yên, chị lo lắng hỏi: "Tóc em xấu lắm phải không?"
    Dĩ Thâm nhếch miệng: "Không phải."
    Bởi vì như vậy...
    ...Em sẽ...nhiều hơn...
    Dĩ Thâm hôn lên tóc chị, khiêu khích sự tự tin yếu ớt của chị: "Mặc Sênh, đúng là rất xấu!"
  6. anhphonggia

    anhphonggia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/04/2006
    Bài viết:
    74
    Đã được thích:
    0
    CHƯƠNG 9
    MÃI MÃI
    Sáng hôm sau dậy muộn là lẽ đương nhiên.
    Vẫn là Dĩ Thâm đánh thức, không biết anh đã dậy từ lúc nào, trông người rất chỉnh tề, tay cầm điện thoại di động của chị: "Gọi em đấy."
    "Ôi"_Mặc Sênh khó nhọc mở mắt, giơ tay đón điện thoại từ tay Dĩ Thâm, vừa cầm máy đã nghe thấy tiếng chị Trần quát tháo loạn xạ:" Mặc Sênh, có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Chúng tôi đang ở sân bay đợi một mình cô, đến nhanh lên, đừng có lề mề như rùa ấy,...làm cho bao nhiêu người dài cổ đợi đây này."_ Chị Trần nói liền một thôi, giọng gay gắt.
    Lúc này Mặc Sênh mới hoàn toàn tỉnh ngủ, nhìn đồng hồ trên điện thoại, vội bật dậy như phải bỏng.
    Vội vàng mặc quần áo, chạy đi lấy vali, Dĩ Thâm cau mày, kéo tay ngăn chị: "Em bình tĩnh nào, cài nhầm khuy áo rồi."
    "Trời đất!"_Mặc Sênh cúi đầu, nhìn những ngón tay thanh tú của Dĩ Thâm đang cài lại khuy áo cho chị. Sự ngượng ngùng bị cái vội vàng lấn át, giờ bỗng trở lại, Mặc SÊnh xấu hổ đỏ mặt.
    "Được rồi"_ Cảm nhận bầu không khí thân thiết ấm áp bao quanh hai người, Dĩ Thâm gác lại suy tư của riêng mình, nhanh nhẹn cầm chìa khoá xe giục Mặc Sênh: "Nhanh lên, lấy đồ đi, anh đưa em ra sân bay."
    "Em không kịp mất."_Đột nhiên Mặc Sênh im bặt, ngẩn người nhìn vật lạ xuất hiện trên ngón tay đeo nhẫn của chị từ lúc nào.
    Một chiếc nhẫn bạch kim giản dị, thiết kế đơn giản, không hề cầu kì hoa mĩ, chỉ có những viên đá nhỏ xíu gắn thành hình tròn bao quanh những nét chạm trỗ tinh tế, hết sức trang nhã tự nhiên.
    "Anh mua từ bao giờ thế?"
    "Không nhớ, lâu lắm rồi, tối qua anh mới tìm lại."
    Mặc Sênh giơ bàn tay lên, say mê ngắm nhìn cái nhẫn, nó hài hoà một cách kì lạ với những ngón tay thanh tú trắng muốt của chị, dưới anh mặt trời mùa đông, nó phát ra những tia sáng rực rỡ lóng lánh. Trong mắt Mặc Sênh cũng lóng lánh niềm vui như trẻ nhỏ.
    "Em chỉ còn không đến mười phút."_Dĩ Thâm mỉm cười giục chị.
    "Mười phút, chết rồi."_Trong đầu Mặc Sênh lập tức hiện ra khuôn mặt cau có của chị Trần.
    Không kịp nói lời chia tay, Mặc Sênh xách hành lí chạy thẳng, trong khi chạy không kiềm chế được thỉnh thoảnh chị cúi đầu nhìn cái nhẫn lấp lánh trên tay, trong lòng trào lên niềm hạnh phúc vô bờ.
  7. anhphonggia

    anhphonggia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/04/2006
    Bài viết:
    74
    Đã được thích:
    0
    HongKong
    Đoàn đại biểu của tạp chí Tú sắc đi HongKong lần này là để đàm phán chuyện hợp tác với một tạp chí của HongKong. Vốn không liên quan đến Mặc Sênh nhưng do Mặc Sênh thạo tiếng Anh, nên họ đưa chị làm phiên dịch.
    Do đã chuẩn bị chu đáo, cuộc đàm phán diễn ra khá thuận lợi. Ba ngày sau, hai bên đã ký hợp đồng hợp tác. Xong việc, cả đoàn kéo nhau đi shopping.
    - Chúa ơi, sao đồ trang sức, đồ mỹ phẩm ở đây rẻ thế.
    - Chết thật, cái dây chuyền đứng như thế này tôi mua ở nhà đắt hơn đến một ngàn - Chị Trần xuýt xoa tiếc rẻ.
    Vốn chỉ định đi cùng Mặc Sênh không mua gì nhiều, vậy mà chị Trần mua bao nhiêu là thứ hơn cả Mặc Sênh. Họ đi ngắm nghía mua sắm suốt cả một buổi tối ở cái đất HongKong vốn không hề có ban đêm này. Kết quả ai nấy đều thấm mệt, còn mệt hơn cả mấy ngày làm việc vừa rồi.
    Về đến khách sạn, vừa vào phòng chị Trần đã nằm vật ra giường như người ốm nặng.
    Mặc Sênh nhìn điện thoại trên bàn, do dự không biết có nên gọi cho Dĩ Thâm.
    - Gọi nhanh lên, điện thoại công quỹ đấy.
    Mặc Sênh giật mình, quay người thấy chị Trần trở mình, mắt vẫn nhắm nghiền.
    ?oKhông biết có phải chị ấy nói mê không??
    Nhấc ống nghe, nhấn những con số đã quá quen thuộc.
    Từ đầu dây bên kia lập tức vọng đến giọng nói trầm ấm quen thuộc của Dĩ Thâm:
    _Mặc Sênh
    Mặc Sênh ngẩn người:
    - Sao anh biết là em? Anh đoán ra ư?
    - Trên điện thoại có hiện số.
    - Ra vậy! Anh đi làm về chưa?
    - Em đang gọi về nhà mà.
    Mặc Sênh ngẩn người vì sự ngớ ngẩn của mình.
    Bên kia cũng im lặng giây lát, hình như Dĩ Thâm thở dài:
    - Mấy ngày nay em làm những gì?
    Mặc Sênh bắt đầu kể tình hình công việc. Khi không biết nói gì Dĩ Thâm thường chuyển đề tài, vậy là gọi hết cả giờ đồng hồ. Tắt máy, Mặc Sênh vẫn đắm mình trong cuộc nói chuyện vừa rồi với Dĩ Thâm, vẫn thầm nói chuyện với anh.
    Còn bên kia, Dĩ Thâm tuy bỏ máy, cầm bút mãi vẫn không viết được chữ nào.
    ?oNói nhiều như vậy mà không ho, có lẽ cô ấy đã hết cảm rồi?.
  8. anhphonggia

    anhphonggia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/04/2006
    Bài viết:
    74
    Đã được thích:
    0
    Văn phòng luật sự Viêm Hướng Hà dạo này thắng lợi liên tục. Sau cuộc họp hàng tuần mọi người đều vui vẻ chưa muốn giải tán, họ dứt khoát đòi ba vị luật sư khao. Lại thêm Viêm là người thích tụ tập vui vẻ, anh ta vung tay vẻ hào phóng:
    - Được rồi, được rồi, khao thì khao, muốn đi ăn ở đâu các vị cứ đề xuất, luật sư Hà của chúng ta sẽ bao tất.
    Vòng vo mãi hóa ra lại đẩy trách nhiệm sang người khác? Dĩ Thâm từ khi kết thúc cuộc họp đến giờ không nói gì, giờ chỉ buông hai chữ ngắn gọn:
    - Lý do?
    - Còn lý do nào nữa? - Viêm tỏ vẻ bí mật - Lẽ nào cậu không biết, từ cổ chí kim, kẻ bị chém thường là công thần hay sao, công càng to càng dễ bị chém.
    - Có lý - Dĩ Thâm thụ giáo, gật đầu chịu chém.
    Mọi người hoan hô ầm ĩ, thảo luận sôi nổi địa điểm liên hoan, mỗi người đề nghị một địa điểm, ý kiến không thống nhất nhưng có một điểm rất thống nhất đó là ai cũng chọn nhà hàng sang trọng.
    Hướng Hằng vừa nghe vừa lắc đầu nói với Dĩ Thâm:
    - Cậu phải chuẩn bị tinh thần tốt đấy.
    Dĩ Thâm cười:
    - Không thành vấn đề!
    Bàn mãi vẫn chưa quyết định chọn địa điểm nào, trong tiếng ồn ào có tiếng một cô gái:
    - Chúng ta tổ chức ở nhà luật sư Hà, mọi người thấy thế nào?
    Cả phòng lập tức im lặng, mắt hướng về người vừa nói, thì ra đó là Tiểu Cao, sinh viên thực tập mới về.
    Bị mọi người nhìn, Tiểu Cao vốn không có ý gì bỗng trở nên lúng túng:
    - Tôi thấy đến nhà hàng không bằng đến nhà luật sư Hà ăn lẩu, chúng ta tự chuẩn bị, vừa rẻ vừa vui.
    Mọi người cùng đồng tình, nhưng không tiện phụ họa. Trong ba vị luật sư của phòng, ngoài Viêm tính tình cởi mở, vui vẻ, còn hai vị kia rất khó gần, nhất là luật sư Hà, xưa này công tư luôn phân minh, ngoài quan hệ công việc, luôn có khoảng cách với mọi người.
    Nhưng? ai cũng muốn đến thăm nhà của luật sư Hà.
    - Đúng đấy! đúng đấy - Viêm đột nhiên vỗ đùi đánh đét - Sao mình không nghĩ ra nhỉ, nhà cậu rất rộng, đến nhà cậu là hay nhất, chúng ta ăn uống cũng thoải mái. Thế nào, cậu cho một câu đi!
    Nghe luật sư Viêm nói vậy, mọi người đều chờ câu trả lời của Dĩ Thâm. Dĩ Thâm thấy buồn cười trước những con mắt chờ đợi của mọi người, thầm nghĩ ngày mai Mặc Sênh trở về, tối nay mình tìm việc gì đó làm cũng tốt, liền gật đầu:
    - Nếu mọi người không cảm thấy như vậy là quá hời cho tôi, rất hoan nghênh mọi người đến nhà chơi.
  9. anhphonggia

    anhphonggia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/04/2006
    Bài viết:
    74
    Đã được thích:
    0
    Xe chạy bon bon, Tiểu Cao ngồi ở ghế phụ, không nén nổi niềm vui. Vừa rồi phân công nhiệm vụ, một số người được cử mua nguyên liệu làm lẩu, Tiểu Cao được phân công cùng với Dĩ Thâm về nhà chuẩn bị. Chỉ có hai người! hôm nay đúng là ngày may mắn của cô.
    Liếc trộm luật sư Hà, khuôn mặt cực kì tuấn tú, cương nghị của người đàn ông tài hoa khiến cô thoáng đỏ mặt, tim đập rộn ràng. Mặc dù mới về văn phòng thực tập cùng với luật sư Hà hơn một tuần, Tiểu Cao đã nhận ra đây là một người đàn ông rất mực ưu tú, chính trực, không thể không bị hấp dẫn bởi một người như vậy!
    - Luật sư Hà, anh thích một người như thế nào? - Tiểu Cao thăm dò, cô có cái vẻ ngây thơ và bạo dạn rất học trò.
    Dĩ Thâm cười, ?ođúng là câu hỏi của một nữ sinh!?. Có điều anh cũng thấy khó trả lời.
    - Luật sư Hà cũng không biết sao? - Tiểu Cao thất vọng nói, vậy là cô không có phương hướng phấn đấu rồi, phải tìm cách khác vậy.
    - Luật sư Hà từng thích ai chưa? - Tiểu Cao thầm nghĩ, một người lạnh lùng lí trí như luật sư Hà khi yêu sẽ thế nào nhỉ, liệu có dịu dàng không? Ồ, rất khó tưởng tượng.
    - Đương nhiên! - Câu hỏi này dễ trả lời hơn nhiều.
    - Ô! Đã từng ư? - Tiểu Cao nói giọng ngưỡng mộ - Chắc chị phải rất ưu tú?
    - Không, trái lại - Dĩ Thâm lắc đầu - Cô ấy không ưu tú chút nào, hồi đi học rất lười, suốt ngày chỉ thích đi chơi, tính lông bông, khiến người ta đau đầu.
    ?oĐáng tiếc là bây giờ hầu như vẫn vậy, không biết cô ấy đã làm gì với thời gian?
    Vậy là không đúng với tưởng tượng của mình. Tiểu Cao thầm nghĩ:
    - Vậy chắc chị ấy đẹp lắm?
    Dĩ Thâm khẽ lắc đầu:
    - Cũng được, nhưng nhiều người còn đẹp hơn.
    - Thế thì chắc chị ấy rất dịu dàng? - Tiểu Cao khẳng định.
    - Dịu dàng? Làm gì có! - Dĩ Thâm thở dài.
    ?oCô ấy rất hay gây sự. Hay gây sự đến mức mấy năm đầu anh nhắm mắt cũng nghe được tiếng cô ta: Dĩ Thâm!Dĩ Thâm!Dĩ Thâm!?
    Nhưng mở mắt lại là khoảng trống.
    Hận cô ta là bắt đầu từ lúc đó.
    Tiểu Cao nghi hoặc. Không ưu tú, không đẹp lắm, nghe khẩu khí của luật sư Hà hình như cũng không phải là mỹ nhân dịu dàng:
    - Vậy vì sao luật sư lại thích chị ấy?
    - Vì sao ư? - Dĩ Thâm cũng không hiểu.
    Có lẽ bởi vì những câu hỏi lan man nhí nhảnh của cô ta lấp đầy tâm hồn trống trải của anh; có lẽ bởi vì rõ ràng cô ấy không thích lên lớp tự học nhưng vẫn đều đặn cùng anh lên giảng đường, kết quả chưa đến một giờ đồng hồ đã ngủ gà ngủ gật, nước miếng chảy ướt cả giáo trình anh; có lẽ bởi vì trình độ tiếng Anh của cô ta chưa qua bằng C nhưng vẫn hào hứng kéo anh đi chúc mừng anh đoạt giải nhất cuộc thi tiếng Anh dùng cho sinh viên các trường không phải chuyên ngữ, chỉ có điều hôm đó cô làm cho anh bị phê bình vì không chịu dạy bạn gái học tiếng Anh? Lúc đó cô đã ngoan ngoãn giơ tay thề nhất định sẽ thi được bằng C tiếng Anh, nhất định không làm anh mất mặt. Đáng tiếc về sau ngay cả cơ hội đó cũng không có?
    Tiểu Cao nghiêng đầu vẫn chờ câu trả lời của anh. Dĩ Thâm mỉm cười, nói vẻ bất lực:
    - Lúc đó tôi không có mắt, thích là thích, chẳng có cách nào khác.
  10. anhphonggia

    anhphonggia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/04/2006
    Bài viết:
    74
    Đã được thích:
    0
    ?oSao bên ngoài ồn vậy??
    Mặc Sênh rụt đầu vào chăn, vẫn không ngăn được tiếng ồn lọt vào tai. ?oLà tiếng tivi? Hay Dĩ Thâm đã về??
    Chị trở mình, vẫn mơ hồ, xuống giường, mở cửa phòng ngủ, giật mình?
    ?oSao phòng khách đông người thế??
    Những vị khách trong phòng khách lần lượt nhận ra Mặc Sênh đứng ở cửa phòng ngủ, tất cả yên lặng.
    Cả hai bên đều ngây người nhìn. Không bên nào nói gì.
    Im lặng bao trùm cả phòng.
    Dĩ Thâm cầm bát đũa từ nhà bếp đi ra, nhìn thấy Mặc Sênh đứng ở cửa phòng ngủ. Khuôn mặt tuấn tú của anh thoáng vẻ ngạc nhiên, anh cau mày.
    - Vào phòng đi, đi dép vào.
    Ồ, Mặc Sênh cúi người nhìn xuống chân, trong lúc vội chạy ra chị quên không đi dép.
    Dĩ Thâm để bát đũa trong tay xuống bàn, lịch sự cúi đầu nói với mọi người:
    - Xin lỗi.
    Mọi người ngơ ngác gật đầu. Sau khi ông chủ nhà mất hút sau cánh cửa phòng ngủ, Mỹ Đình là người đầu tiên lên tiếng.
    - Không ngờ luật sư Hà lại?
    Tiểu Cao và luật sư Viêm nhìn nhau, cả hai dường như không tin vào mắt mình những gì vừa nhìn thấy. Nhưng chúng cứ rành rành: phòng ngủ, áo ngủ?
    Mọi người cùng nhất trí một đáp án: Sống chung!
    Thần tượng sụp đổ! Lòng Tiểu Cao tan nát, tưởng luật sư là người đứng đắn, ai ngờ cũng lén sống chung với người khác!
    Một đòn đau giáng vào lòng tự tôn đàn ông của luật sư Viêm, ngay đến Dĩ Thâm cũng đã có một người đàn bà, còn anh vẫn một thân một mình?
    Chỉ có Hướng Hằng không ngạc nhiên như mọi người, mặc dù thâm tâm anh cũng không ngờ sự việc diễn ra nhanh chóng đến vậy:
    - Tôi đã nói rồi, chỉ cần gặp lại Triệu Mặc Sênh, bất kì nguyên tắc nào của Hà Dĩ Thâm đều thay đổi.

Chia sẻ trang này