1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bệnh trầm cảm và những triệu chứng có liên quan đến căn bệnh này ( Depression , Stress , Sleep disor

Chủ đề trong 'Sức khoẻ - Y tế' bởi holmes, 03/07/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. gIeT_eM_tReN_gIuOnG

    gIeT_eM_tReN_gIuOnG Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    17/07/2005
    Bài viết:
    1.840
    Đã được thích:
    0
    cái này phải đến bệnh viện khám cơ á,mình bị thế này từ nhỏ,ít nói chuyện tiếp xúc với ai.nhiều lúc k có ai chơi cùng thì buồn,nhưng khi có bạn bè thì cũng đỡ.hầu như mình chỉ biết lên mạng chơi game<k chơi game ol nhé>.hoặc xem phim,cứ ngày nào cũng như ngày nào.chán thật
  2. Merganius

    Merganius Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/02/2006
    Bài viết:
    126
    Đã được thích:
    0
    Đúng là ông anh có nhiều điểm giống em . Giống là tuy kô cày game online nhưng hầu như chỉ toàn dành time cho máy tính và game off . Giống là ngày nào cũng trải qua cái cảm giác bằng phẳng , chán ngắt và cảm tưởng mình sống như cái máy vậy ..Rất kinh khủng , nhưng đó là khao khát sự thay đổi cuộc sống và tìm đến cái mới mẻ đấy anh ạ
    Và cũng không ít người như anh em ta đâu anh ạ ...Với lời khuyên cho kẻ tự ti thì tốt nhất là loại bỏ đưọc cái mặc cảm và sự ích kỷ trong mình ra , hãy sống là chính mình và đam mê mà kô ngại ngần , cố gắng thể hiện mình nhiều hơn.... Và anh thử nghĩ lại xem ..ta nhìn người đời ra sao thì người ta nhìn lại bạn như thế thôi ..ta có phán xét họ kô ..bởi khi ta phán xét họ thì bạn cũng bị tác động tâm lý là tưởng tượng có người phán xét lại mình .
    Chứ cũng kô đến nỗi phải đi đến bác sĩ tâm lý ..Vì anh đã nói là nếu có mấy đứa bạn thì cũng vui hơn ? Tức là bạn còn có cảm xúc
    .
    Nói thì nói như vậy , chứ em là người như anh nên em cũng hiểu anh , là chuyện này rât khó thực hiện .có khi là không thể ..Nhưng chỉ cần cân bằng đưọc thế giới của bản thân ta và thế giới bên ngoài thì mọi chuyện sẽ ổn thôi mà .
    Anyway, có thể cho em biết về tuổi thơ anh ra sao kô ...nói cách khác là từ bé anh có thế kô hay là do chuyện gì ..You'''' re welcome
    Được merganius sửa chữa / chuyển vào 12:56 ngày 06/10/2006
  3. gIeT_eM_tReN_gIuOnG

    gIeT_eM_tReN_gIuOnG Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    17/07/2005
    Bài viết:
    1.840
    Đã được thích:
    0
    mình cũng muốn sống khác nhưng cũng k hiểu tsao k thay đổi được,sống thế này quen rồi nên muốn thay đổi cũng khó,theo mình chỉ có cách là có nhiều bạn....thôi cái này nói sau vậy.hnay đi chơi Trung Thu 1 mình,thấy cũng vui.nhưng về đến nhà lại xẩy ra 1 số chuyện,bâyh mình đang cảm thấy rất buồn chán,những lúc thế này mình hay khóc và đấm tay vào tường cho chảy máu,như thế mới cảm thấy dễ chịu hơn.Nhiều lúc k kiềm chế được bản thân,đến lúc cảm thấy bình thường rồi mới nghĩ đáng nhẽ mình k lên làm thế.cái đó có lẽ là tính cách của mỗi người.muốn thay đổi cũng k được
  4. ditimhoacuctrang

    ditimhoacuctrang Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    29/08/2006
    Bài viết:
    180
    Đã được thích:
    0
    Đã nhiều lần tôi tử nhủ rằng mình phải cố gắng và tôi cũng đã cố gắng rất nhiều nhưng không hiểu sao lần nào cũng thất bại.Tôi chỉ có thể cố gắng được hai ,ba hoăc nhiều nhất cũng chỉ một tuần rồi đâu lại vào đấy,mọi chuyện lại trở lại như cũ.Tôi không hiểu tại sao ,tôi đã tử nhủ rằng lần này mình phải kiên trì phải cố gắng tới cùng và không đc bỏ cuộc vì tôi biết rằng nếu mình không đủ bản lĩnh thì mình sẽ không thể thành công đc.Nhưng không hiểu điều gì đã làm tôi dần quên rằng mình đang phải cố gắng để trở nên mạnh mẽ hơn.Dường như căn bệnh đã bão hoà đi tất cả,thật buồn cười,phải chăng tôi vẫn chưa đủ quyết tâm và nghi lực.Nhưng có một điều,càng ngày tôi càng cảm thấy rằng điều mình cần phải làm là hiểu rõ con người mình,hiểu rõ những mặc cảm và bản chất của mình vì nếu chúng ta không thể hiểu đc chính mình thì dù chúng ta có cố gắng nhiều đến mấy cũng không thể giải quyết đc vấn đề .
  5. ditimhoacuctrang

    ditimhoacuctrang Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    29/08/2006
    Bài viết:
    180
    Đã được thích:
    0
    Hôm nọ vừa đi khám ở MAi Hương về ,sau khi chụp điện não đồ họ bắt mình làm một cuộc kiểm tra trắc nghiệm về tâm lý.Kiểm tra xong mình quay trở lại phòng khám để bác sĩ hỏi một số câu,cuối cùng bác sĩ kết luận mình bị trầm cảm lo âu.Thuốc bãc sĩ cấp cho mình gồm có:LIVOLIN-H,LUVOX100,OZAPINE10.Tính đến hôm nay mình đã uống đc 3 hôm rồi,thấy cũng đỡ đỡ.Mặc dù vẫn còn mệt và đau đầu như mọi khi nhưng mình tinh thần đã thoải mái hơn trước,nói chuyện ,giao tiếp với mọi người thấy tự nhiên chứ không còn gượng ép .Hi vọng tình hình cứ thế mà tiến triển ,cộng với sự nỗ lực của mình chẳng mấy chốc mà khỏi.Nói thì nói vậy thôi chứ với căn bệnh này thì không thể coi thường đc.Chúng ta không thể phụ thuộc quá nhiều vào thuốc mà cần phải luôn tử nhủ với bản thân rằng cần phải cố gắng và nỗ lực không ngừng.Có như thế thì mới có cơ hội khỏi bệnh.Không hiểu sao mà mấy hôm nay tay mình nó cứ bị run run,như là bị liệt rung vậy.
  6. minusa

    minusa Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    07/05/2006
    Bài viết:
    790
    Đã được thích:
    2
    Bạn khám bác sĩ nào Vậy ? tôi cũng đã khám ở Mai hương bác sĩ điều trị là bác sĩ Mạnh , lúc đầu cũng làm một bài Test khoảng vài trăm câu hỏi rồi sau đó bác sĩ kết luận tôi bị chứng lo âu - ám sợ và kê thuốc Stablon một ngày 2 viên uống liền 6 tháng , ngoài ra còn cho uống thêm một loại thuốc để giải lo âu chỉ khi nào rơi vào tình huống sợ hãi mất bình tĩnh mới uống , tôi chỉ thắc mắc tại sao họ không dùng cả biện pháp tâm lý để điều trị , với tôi có lẽ thuốc không giải quyết được , tôi cảm thấy uống thuốc không đỡ mấy , thời gian sau này hiện tượng lo âu có đỡ nhưng là do tôi tập thiền , đến nay sau 6 tháng tôi dừng thuốc và cũng không đến gặp bác sĩ nữa tuy nhiên tôi vẫn tiếp tục tập thiền và cảm thấy khá dễ chịu . Trước đây tôi đã đến khám ở khoa thần kinh bệnh viện Bạch Mai , sau khi chụp điện não bác sĩ bảo tôi chẳng làm sao cả cứ về tập giao tiếp xã hội khác khỏi , tôi thấy có lẽ đúng .
  7. nguyenkienk10c

    nguyenkienk10c Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    08/02/2002
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0
    Chào ! Mình cũng đang điều trị trầm cảm ở Mai Hương đây.
    Mình tên là Kiên, mong gặp các bạn để chúng ta có thể trao đổi và giúp đỡ nhau nhiều hơn. Mình đang dùng Luvox, Ozapin, encorate, pentazym.
    Trước đây mình cũng đã điều trị 1 lần ở đó năm 2000. Đến bây giờ lại bị tái lại.
    Hi vọng là sau lần chữa trị này mình sẽ ổn định lâu hơn.
  8. ditimhoacuctrang

    ditimhoacuctrang Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    29/08/2006
    Bài viết:
    180
    Đã được thích:
    0
    Hôm đi khám ở Mai Hương ,em cũng khám của bác sĩ Mạnh.Nick của em là WHITE_WIND_16,bác nào có nhu cầu tâm sự thì liên hệ với em,nếu không găp em trên mạng thì có thể gửi tin nhắn,em sẽ nhắn lại.
  9. supercub

    supercub Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/11/2005
    Bài viết:
    814
    Đã được thích:
    0
    bạn nói đúng lắm. mình là người bị trầm cảm rất nặng, và mình phải tự chữa trị ko hề cho người thân biết, chi phí chữa trị khá tốn kém. Ngày đó mình bị bệnh này lúc nào cũng thấy mởi mệt , lười vận động, mất ngủ triền miên, sáng thức rồi nhưng ko dậy nổi, bàng quan với mọi việc xung quanh, với mọi người, ko quyết đoán hay tự chủ trong công việc, luôn buông xuôi mọi việc, lúc nào cũng có cảm giác tự ty trước mọi người ngại giao tiếp, buồn rầu , ủ rũ, và mình đã phải trải qua thời kì khủng hoảng đó trong 2 năm liền , sau đó mình, tự đén khoa tâm thàn của bệnh viện bạch mai thì họ nói mình bị trầm cảm , đến đay cũng chứng kiến một bạn gái ít hơn mình khá nhiều tuổi bị chứng tâm thần gì đó mà nói liên tục, người nhà bạn áy rất vất vả mới có thể giữ yên đwưọc, rồi sau đó mình cũng chứng kiến một bạn nam cũng bị chứng bệnh này, hình như là tâm thần phân liệt thì phải mình thấy hãi quá.
    nguyên nhan mình bị bệnh chắc tại hoàn cảnh của mình khiến mình luôn lo lắng và làm việc ko có ngày nghỉ lên mới bị như vậy:mình đi làm từ lúc bắt đầu học đại học. lúc đàu do chưa hiểu thực tế xã hội nên mình bị vấp ngã, thua lỗ, ko làm ra tiền lại bị lam vào tình trạng nợ nần, dù tiền nợ chẳng đáng là baonhưng mình luôn bị ám ảnh suy nghĩ phải làm ra tiền : ko có việc gì mình ko lam: từ đóng than tổ ong, bán kết quả XS dạo ở Cầu gIẤY, nhung tuyệt đối mình ko làm việc gì trái luêong tâm cả> mình mua báo mua và bán để tìm việc làm thêm nhiều đến mức mà mình mang bán giáy vụn còn đủ ăn 3 ngày nhưng vẫn ko xin đc việc , ciuói cùng còn quen cả ông bán báo liền đề nghị mượn đọc xong giữ sạch sẽ và trả lại ông ấy +1000đ như vậy ông ấy cũng có lợi và mình cũng lợi một chút. Sau đó mình cũng tự tìm cho mình một công việc mà nó gắn bó với mình đến suốt thời gian còn lại của thời sinh viên . Các bạn đoán xem đso là việc gì . Sau mình sẽ kể tiếp .
    còn chữa trị bệnh thì bác sĩ kê cho mình một loạt thuốc ngoại . Mìng ra thẳng ngọc khánh mua cũng hết hơn 400k cho một lần 20ngày. hồi đó mình rất khó khănnên chỉ uống được có hơn một tháng. Nhưng phải nói một điều : rất hiệu quả > mình cảm thấy vui vẻ hơn , quan tâm đến mọi việc đén ngưòi thân trong gia đình, mình ngủ dạy sớm hơn và thấy thoải mái trong người, có hôm chủ nhật mình còn dọn dẹp cả cái phòng như ổ chuột của mình làm cho người nhà cũng ngạc nhiên, vì trước đó mình ở bẩn lăm lứời quét dọn mẹ mình bảo khổ cho đứa nào lấy phải mình. mình hay nói chuyện hơn. Nói chung mình dàn thấy lại đwuợc ý nghĩ của cuộc sống, trước kia mình luôn cảm thấy trống rỗng, ko thấy một chút gì vui trong cuộc sống cả. Sau đó mình ko uống thuốc nũa, đén nay mình vẫn làm việc đều đặn, thỉnh thoảng cũng thấy mình rơi vào tình trạng trầm cảm nhưng bây giwò công việc cũng giúp mình ko có thời gian để nghĩ nhiều. hôm nay tình cờ vào Box này muốn chia sẻ Với các bạn một số suy nghĩ:
    - nên làm việc và nghỉ ngơi diều độ : nếu bạn vào viện chứng kiến những bẹnh nhân bị bệnh ở tuổi rất trẻ thì bạn mới thấy cái quý nhất là sức khoẻ, là cuộc sống, Nếu có tiền nhiều mà bạn ko có sức khoẻ thì cũng ko thể hwưỏng thụ đwưọc nó , và cũng thấy nó vô nghĩa(trầm cảm).
    Nêm chia sẻ, tâm sự với bạn bè , người thân, hoặc dwon giản là nên mạng chat cúng đuwọc miễn là đwùng giũ mình trong tam trạng u uất một vấn đề gì đó quá lâu ,
    Nếu bạn có lỡ bị trầm cảm rồi, nên đi khám và điều trị nếu có thể hãy để cho ngưòi thân biết chia sẻ với bạn càng tốt, vì cảm giác đi khám và chữa trị một mình thật khó tả lắm, nhưng là một cvảm giác lẻ loi, co độc, nó cũng do trầm cảm gây ra trong cái vòng luẩn quản, bạn phải tự phá vỡ nó thôi, nếu ko thì ko ai giúp mình đwưọc. Tạm thời mình chỉ có thể tâm sự như vậy
    chúc mọi người luôn mạnh khoẻ
  10. supercub

    supercub Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/11/2005
    Bài viết:
    814
    Đã được thích:
    0
    mình nghĩ cái này ko phải là do trầm cảm. mà nó ảnh hưởng bởi tính cách. mà tính cách do hoàn cảnh tạo nên. Nếu muốn thay đỏi trừ khi bạn thay đổi hoàn cảnh sống của mình. Nhưng điều này rất khó, vì mình còn phụ thuộc vào nhiều thứ: Thói quen, sở thích, ...
    Xin lỗi vì mình ko phải là nhà tâm lý nếu nói sai bạn bỏ quá cho

Chia sẻ trang này