1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bệnh trầm cảm và những triệu chứng có liên quan đến căn bệnh này ( Depression , Stress , Sleep disor

Chủ đề trong 'Sức khoẻ - Y tế' bởi holmes, 03/07/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. dautim21

    dautim21 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/08/2007
    Bài viết:
    32
    Đã được thích:
    0
    bạn giúp mình hiểu thêm về bệnh trầm cảm,cảm ơn nhiều.
    chắc mình cố gắng thể dục đi bộ đều đã, những lúc bình thường thì không sao, những lúc căng thẳng cũng lên uống thuốc chứ. mà mình post bài nhiều vậy có bị spam không, hay bạn cho mình YM có gì cần mình hỏi bạn.
  2. teppiteppi

    teppiteppi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/05/2007
    Bài viết:
    56
    Đã được thích:
    0
    Nếu bạn có câu hỏi , bạn post lên để mọi người cùng đóng góp .
    Một số lưu ý khi bạn tập chạy bộ hay đi bộ , tuyệt đối không được đi bô hay chạy bộ trên đường phố đông , ô nhiễm , sẽ rất hại cho phổi .
    Bạn nên chọn mua đôi giày chạy bộ tốt , chạy chậm để tránh chấn thương .
  3. antidep

    antidep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/06/2003
    Bài viết:
    530
    Đã được thích:
    0
    mặc dù tôi ko phải bệnh nhân trầm cảm, nhưng tôi lại có rất nhiều kinh nghiệm về nó vì có người em họ bị , nay đã khỏi. Và tôi cũng tìm hiểu nhiều kiến thức về căn bệnh này. Uống stablon cũng được nhưng phải 3v/ngày mới đúng liều. Bạn có thể dùng Cỏ thánh John, (st john''s wart) rất hiệu quả.
  4. do_re_mi

    do_re_mi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/04/2006
    Bài viết:
    1.160
    Đã được thích:
    4
    Bạnh trầm cảm này là khó chữa lắm đấy nhé.
    Nỗ lực bản thân, vuợt qua chính mình là cốt yếu để chiến thắng bệnh tật.
    Mình cũng bị trầm cảm, nhưng còn bị viêm mũi dị ứng nữa, về mùa đông rất sợ lạnh. Viêm mũi dị ứng cũng làm cho giảm trí nhớ và khó béo lên đuợc.
    Đây là những dạng bệnh khá phổ biến hiện nay, và nhất là những người hay làm việc đầu óc căng thẳng, chịu nhiều sức ép của cuộc sống xung quanh.
    Chịu khó quan hệ xã hội, sinh hoạt đều đặn và tập thể dục.
    Là người cũng bị trầm cảm nhưng mình thấy xung quanh còn có ngừời bị hơn mình và không muốn thay đổi, không muốn vuợt qua . Những người như vậy thật khó tiếp xúc, và đôi khi gây khó chịu cho người tiếp súc họ.
    Mọi người nên cảm thông và giúp đỡ nhưng người bị trầm cảm, có vậy mới giứp đuợc họ vuợt qua chính mình, loại bỏ bệnh taajt.
  5. lara0x

    lara0x Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/09/2007
    Bài viết:
    36
    Đã được thích:
    0
    Bệnh trầm cảm và tự kỷ ở trẻ em có liên quan gì đến nhau ko?
    Hồi nhỏ tôi bị mắc chứng tự kỷ nhưng ko được quan tâm chưãtị mà thường bị xa lánh và người thân tỏ ra hoảng sợ.
    1 thời gian khi lớn lên tôi cố gắng cân bằng hơn bằng cách cố gắng tiếp xúc với mọi người nhiều hơn....Tuy ko đến nỗi hoàn toàn khép kín ko nói cười như ngày bé...nhưng tôi hầu như ko hoà nhập được nhiều.
    Nhưng hiện giờ tôi rất dễ bị kích động và có đầy đủ các triệu chứng đã nêu của bệnh trầm cảm. Tôi cảm thấy rất tệ vì cho rằng tôi gần như ko có cơ hội thoát khỏi tình trạng trì trệ này vì nó như ngấm vào máu từ nhỏ. Không dưới 25 lần thật sự muốn tự tử, 1 lần tự tử ko thành.Chắc là sẽ ko tự tử nữa vì đã hiểu nếu làm thế sẽ khiến cho những người xung quanh bị ảnh hưởng thế nào nhưng thật tệ nếu tôi cứ phải sống thế này và thậm chí ko có quyền chấm dứt cuộc sống của chính mình. Ai đó, làm ơn cho tôi 1 cách nào đó để có thế thoát ra...Tôi còn rất trẻ. Gia đình thì ko hiểu gì về những chứng bệnh này và cho là tôi được nuông chiều quá mức và thiếu bản lĩnh nên ko cho đi khám hay điều trị gì cả, mọi mối quan hệ với gia đình ngày càng tệ, tôi lại chưa đi làm để kiếm tiền chữa trị....Liệu có cách nào để tôi tự thoát ra được thay vì chữa trị bình thường ko?Gia đình tôi có ông và cô tôi cũng đã bị tâm thần, tôi ko muốn giống họ!
  6. soco_dance

    soco_dance Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/09/2006
    Bài viết:
    6
    Đã được thích:
    0
    Chào em!
    Điều tôi muốn nói với em đầu tiên đấy là em hãy bình tâm lại nhé. Em có biết là nỗi sợ hãi như một con hổ đói khi mà em càng suy nghĩ đến nó, càng sợ thì nó sẽ càng tấn công mình ko. Suy nghĩ cho đến cùng sợ hãi cũng chỉ là một biểu hiện bình thường của trạng thái tâm lý thôi, có thể với em nó nhiều hơn bởi vì nó gắn kết cả với nỗi buồn cô đơn và sự ko thể chia sẻ tình cảm và cảm xúc của bản thân mình với mọi người từ nhỏ.Bây giờ quan trọng là em hãy tìm cho mình một cv nhẹ nhàng phù hợp với sức khoẻ của e, hãy nhờ đến bạn bè và người thân trong việc này, hãy nói với họ một phần nào đấy sự hạn chế về sức khoẻ của em và mong muốn tự chữa bệnh của mình. một cv làm partime có lẽ sẽ phù hợp với em hơn.
    Năm nay em bao nhiêu tuổi, cố gắng lên nhé! Đừng để bệnh tật phá hoại những gì tốt đẹp nhất còn lại của em.em hiểu ko?
  7. lara0x

    lara0x Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/09/2007
    Bài viết:
    36
    Đã được thích:
    0
    rất cảm ơn về lời khuyên. Năm nay em 19 tuổi, và đã 13 năm nay em luôn ở trạng thái có thể trở nên hoảng loạn bất kỳ lúc nào.
    Em đã tư huỷ hoại rất nhiều tương lai của mình khi ngay lúc nhỏ em rất đam mê nghệ thuật âm thầm và 16 tuổi quyết đi theo mặc mọi ngăn cản, cho đến khi mọi thứ đã dọn sẵn, đã được công nhận hoàn toàn về năng khiếu ở lĩnh vực đó và có cơ hội để đi theo...Em lại bị, đúng thế những nỗi sợ hãi vô hình giày vò. Và em đa chạy trốn tương lai của mình để tìm đến 1 tương lai nhạt nhẽo và an toàn hơn. Nhưng như thế cũng ko thể thanh thản, lựa chọn đó lại làm em rtơi vào hoảng loạn khủng khiếp hơn khi 1 đằng tự nhận thấy mình hèn nhát và bị đam mê của mình thôi thúc và hành hạ còn 1 bên là sự sợ hãi sẽ dánh mất mình sự sợ hãi nghệ thuật như 1 trái úi sẽ đè bẹp những kẻ ếu đuối.Lúc nào cũng đứng giữa 2 dòng nước, lựa chọn đã 3 năm nay mà ko thể đi được theo 1 đường nào.
    Người ta bảo em nên đến những nới nhộn nhị vui vẻ như những buổi tiệc...nhưng em cảm thấy chán ghét những nơi đó. Nó làm em cảm thấy lạc lõng hơn và thấy nó nhạt nhẽo vô nghĩa vì cảm thấy thật xa lạ và ko ai hiểu mình, hoặc họ sẽ ko thèm nhìn thấy mình hoặc họ sẽ thấy em 1 như 1 thứ quái dị nào đó. Đôi khi tất cả những gì em cần là chui vào nhà vệ sinh 1 mình tắt đèn, khóc, hoặc chỉ suy nghĩ, hoặc hát...ở những ko gian tối tăm yên tĩnh 1 mình và chật hẹp em cảm thấy an toàn và cảm thấy có thể thoải mái suy nghĩ mà ko bị cắt ngang. Nhưng càng như thế em càng rời xa mọi thứ xung quanh, nghệ thuật càng ám ảnh mạnh...
    Năm 18 tuổi, 1 đứa con gái, bắt đầu hút thuốc, lang thang 1 mình, đôi khi để ổn hơn em rạch những vết nhỏ trên mình, cho ra máu để thấy ổn hơn...đủ để ko thánh sẹo và ko ai thấy...Và đôi khi em mặc xác ai nghĩ em là ai, cứ bùng nổ như 1 thứ hippy bất cần.Nhưng, rồi, lại thấy mọi thứ ngày càng nát, cảm giác như ko còn hy vọng hay tương lại, bắt đầu sụt cân, suy giảm sức khỏe, đau đầu chóng mặt...ko còn là mình và cảm giác như phản bội chính mình...
    Biết là ngày hôm qua đa qua, ngày mai chưa tới, chúng ta sông trong ngày hôm nay và đừng để nỗi sợ hãi của ngày hôm qua lo lăngvề ngày mai giết chết chính mình ngày hôm nay.Và nên tự trọng để ko tự mình cứu mình thay vì cầu xin ai đó.
    Nhưng em có thế nói câu " Tôi ko thể vượt qua được ko?"
    .......Khi mà tất cả những gì nhân từ nhất mà em muốn có là bóng tối, 1 mình, và em cũng chẳng biết em đang nói gì nữa....lại than phiền rồi, thật ngốc nghếch phải ko?
  8. lara0x

    lara0x Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/09/2007
    Bài viết:
    36
    Đã được thích:
    0
    sorry ở đây cũng ko phải chỉ mình em rơi vào tình trạng tệ hại này, nếu em có kêu ca nhiều quá thì xin lỗi mọi người nhé...thật sự xin lỗi nếu những gì em viết khến mọi người khó chịu....cũng, chẳng biết nói gì khác nữa...
  9. teppiteppi

    teppiteppi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/05/2007
    Bài viết:
    56
    Đã được thích:
    0
    Trầm cảm thường do các bệnh lý về tim mạch như suy tim , rối loạn nhịp tim gây ra . Nó khiến lượng máu lên não không đầy đủ , lúc tim đập nhanh bạn rất kích động muốn nổi loạn , lúc tim chậm bạn sẽ rất lừ đừ , mệt mỏi .
    các nghiên cứu y khoa rút ra kết kết luận là người khỏe mạnh , lạc quan , có nhịp tim ổn định , các bệnh nhân tâm thần đều có rối loạn nhịp tim , hơi thở của họ đứt quãng và thành từng đợt .
    Qua những gì bạn miêu tả chứng tỏ nhịp tim của bạn đã bị rối loạn nặng .
    Nhiều bệnh nhân tâm thần sau khi được bác sĩ khuyến khích tâp thể dục như chạy bộ , đá bóng đã hết bệnh , họ đã hòa nhập được vào xã hội ,
    Những người đã bị trầm cảm rất khó hết bệnh bởi vì nhịp tim của họ lúc chậm , lúc nhanh làm tâm lý họ không ổn định , họ không biết mình muốn gì , căn bệnh này làm họ mất đi sức khỏe , ý chí , nghị lực , bản thân mình .
    Có câu " Người điên là người đã mất tất cả , ngoài trừ lý trí " .
    Chỉ có những người có lý trí mạnh mới vượt qua nỗi căn bệnh trầm cảm này .
  10. do_re_mi

    do_re_mi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/04/2006
    Bài viết:
    1.160
    Đã được thích:
    4
    Trầm cảm do rất nhiều nguyên nhân gây ra bác ơi ? Bây giờ nhiều người mắc lắm, ở các mức độ khác nhau , thậm trí người bị cũng không biết mà người xung quanh cũng không nhận ra.
    Nhiều người mắc trầm cảm tính tình trầm lặng, thất thường nên khong ít người cho là hâm hay lỳ tính, khó tiếp xúc, thậm trí nghị kỵ là người không tốt.
    Thật ra những người trầm cảm sống nặng về tình cmả nhưng họ lại khó biểu cmả ra bên ngoài, có khi dửng dưng mọi việc xung quanh hay luôn có ảo tưởng, mụ mẫm , đam mê kinh khủng một sở thích nào đó.
    Nhiều người không hiểu đuợc bệnh này nên có khi coi người mắc bênh đơn giản là kẻ chán đời hay khác người. Suy nghĩ như vậy sẽ làm cho người bệnh thêm mặc cảm , xa lánh xã hội, có thêm suy nghĩ tiêu cực.
    Tôi cũng bị trầm cảm, nhưng nói mọi người xung quanh cũng không hiểu bệnh đó là gì, và họ không hiểu triệu chứng nên khó thông cảm. Tôi trước đây cũng mất bao tiền khám, nhưng suốt ngày chỉ được khuyên uống thuốc bổ - mà uống thì chẳng thay đổi gì. Vì thế tôi quyết định cứ để mặc nó, và cố gắng hoà nhập xã hội- vì thế đơ hơn.
    Cũng may mình bị nhẹ và luôn ý thức được, cũng chẳng phải lo ngại gì.
    Buồn là vì bệnh này luôn làm cho người ta lưỡng lự và ù lì khi lựa chọn, vì thế thời sinh viên tôi đã bỏ qua mấy mối tình, chỉ vì suy nghĩ không biết đến hay không, không biết nên đến cô nào. Về sau biết hối cũng đã muộn
    Bệnh này rất khó chữa khỏi nhưng cũng không đáng lo ngại lắm, cố gắng vui lên các bạn nhé.

Chia sẻ trang này