1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bệnh trầm cảm và những triệu chứng có liên quan đến căn bệnh này ( Depression , Stress , Sleep disor

Chủ đề trong 'Sức khoẻ - Y tế' bởi lutmyla, 26/02/2008.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. muchen80

    muchen80 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/01/2003
    Bài viết:
    202
    Đã được thích:
    0
    tap the duc the thao deu dan say me vao la het ngay .Tap ren luyen than kinh tot cung hay.Khong hoi han nhung cung se bot nhiu ban a
  2. onfootpro

    onfootpro Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/03/2008
    Bài viết:
    149
    Đã được thích:
    1
    Cảm ơn tất cả mọi người , sau nhiêu bao lần trì hoãn rèn luyện sức khoẻ . từ ngày mai mình sẽ tập thể dục lại , hy vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp .
  3. BKD

    BKD Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/08/2003
    Bài viết:
    109
    Đã được thích:
    0
    Tôi vẫn thấy cảm giác trống rỗng và không muốn sống nữa. Tôi đang áp dụng cách ghi nhật kí đây. Nhưng cung không hi vọng nhiều lám. Tôi đã mua thuốc gacdenal rồi.Bạn nào muốn chấm dứt đau khổ vĩnh viễn hãy liên hệ với tôi nhé. Chúng ta hãy ngủ một giấc dài để quên đi thực tại
  4. BKD

    BKD Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/08/2003
    Bài viết:
    109
    Đã được thích:
    0
    mail của tôi là toehut@gmail.com. nếu cần liên hệ thì liên hệ nhanh lên nhé
  5. guma

    guma Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/02/2006
    Bài viết:
    2.775
    Đã được thích:
    0
    bạn này bệnh nặng quá rồi, nên gặp bác sĩ đi
  6. newbiekid

    newbiekid Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/03/2007
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    0
    Người bị trầm cảm nặng nghĩ đến cái chết hoạc tìm cái chết để giải thóat không có gì lạ, ngày nào cũng là 1 ngày đau đớn , buồn bã, dường như bất tận, không có lối thóat . Tuy nhiên tôi xin khẳng định lại trầm cảm là lối thóat, nó đòi hỏi nổ lực rất lớn .
    Các bạn bị trầm cảm là do rối lọan về khí, dẫn đến lọan thần, thần và khí là 2 thứ liên quan mật thiết, nguyen nhân là do các bạn bị rối lọan nhịp tim, hoặc tim không đủ áp xuất để bơm máu đ khắp cơ thể v.v... khiến các bạn người nóng như lửa đốt, như có luồng khí chạy khắp người , đầu óc trống rỗng không cảm nhận được thời gian , không gian , lúc nào cũng lơ mơ như người mê nửa tình, không diễn tả được suy nghĩ tình cảm của mình, đó là do khi cần suy nghĩ hay gặp nguiời qúy mến , tim bạn đập liên tục, khiến bạn đau đớn không thở được , không làm chủ được bản thân, vì vậy người bệnh trầm cảm rất sợ giao tiếp hoặc gặp người mình thương ,điều này làm cho người bệnh rất cô đơn ,sống khổ tâm hơn là chết ,uống thuốc hay tư vấn bác sĩ sẽ chẳng có tác dụng gì cả
    Cần phải vận động mạnh 15,20 phút mỗi ngày như chạy bộ, đá bóng , nhảy dây và cần khỏang 2 năm các bạn mới có 1 con tim khỏe mạnh, lúc đó các bạn mới thật sự hết bệnh, chính là câu nói "Tâm bình , khí hòa" hoặc" 1 con tim khỏe mạnh , yêu đời", nghe thì đơn giản nhưng để làm được đòi hỏi 1 nỗ lực rất lớn nếu không nói là phi thường .
    Khi các có 1 con tim khỏe mạnh các bạn sẽ hiểu được câu nói "Xin cám ơn đời cho ta 1 ngày thức dậy để yêu thương" không gì quý giá bằng cuộc sống.
    Được newbiekid sửa chữa / chuyển vào 20:08 ngày 20/01/2009
  7. DrThu91

    DrThu91 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/12/2008
    Bài viết:
    62
    Đã được thích:
    0
    Bạn toehut trầm cảm nặng quá, sắp mất mạng đến nơi rồi, phải gặp bác sĩ tâm thần ngay thôi, chần chừ là mất mạng đó. Bạn nên nói với người nhà đưa bạn đi khám ngay đi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
    Tôi có thể giúp bạn, hãy liên hệ ngay với tôi bạn nhé.
  8. BKD

    BKD Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/08/2003
    Bài viết:
    109
    Đã được thích:
    0
    Tôi vẫn đang chữa trị bác sĩ đấy thôi. Có điều tôi cảm thấy sợ hãi trước cuộc sống, nên tôi muốn như vậy thôi. Tôi đã nghĩ nhiều tới bố mẹ, và cả vị bac sĩ chữa cho tôi nữa, nhưng cuộc sống đã quá ngán ngẩm rồi, làm sao bây giờ
  9. nvc10

    nvc10 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2003
    Bài viết:
    33
    Đã được thích:
    0
    Tôi năm nay 27 tuổi, nữ giới. Mọi chuyện tưởng như không gì có thể tốt hơn. Một công việc tốt tại 1 ngân hàng lớn, một suất học bổng toàn phần 2 năm tại Úc, một người chồng tốt, một gia đình nền nếp, có bố mẹ và 1 em gái. Hình thức không đến nỗi nào.
    Nhưng tôi đã và đang có ý định tự sát. Đã rất nhiều đêm mất ngủ, tôi tự nói với mình. Tôi muốn chết. Mỗi lần nhìn qua của sổ tầng 9, tôi nghĩ rằng không hiểu cảm giác rơi tự do từ tầng 9 sẽ như thế nào, sẽ đau đớn thế nào, và sẽ giải thoát thế nào. Nhưng tôi lại không dám.
    Bản thân tôi là một người yếu đuối về mặt tinh thần, tình cảm, dễ bị cảm xúc chi phối.
    Mọi chuyện bắt đầu từ khi tôi bắt đầu đi làm tại cái ngân hàng chết tiệt đó. Tôi sống trong sợ hãi. Sợ hãi từ những lần bị sếp quát, chửi ngay trước mặt bàn dân thiên hạ. Sợ hãi từ những cái nhìn đầy nghi ngờ, cảnh giác trước những việc làm có thiện ý của mình. Tức giận từ những lần bị đồng nghiệp " chơi" những vố đau. Cái khốn nạn của tôi là lúc nào tôi cũng muốn làm tất cả mọi người hài lòng nên tôi đã thoả hiệp, không dám đấu tranh, và cái khốn nạn của tôi là đào sâu chôn chặt những thứ rác rưởi đó trong lòng. Dù bây giờ ko còn làm ở đó, nhưng tôi vẫn nhớ như in mỗi buổi sáng là một cực hình khi đi làm, mỗi ngày trôi qua dài như vô tận, luôn mang trong mình cảm giác bất an, lo lắng, sợ hãi.
    Rồi tôi đi du học. Đến nay đã được 6 tháng/2năm. Tôi ở chung nhà với một gia đình, trong đó người vợ cũng là 1 NCS tiến sỹ ở trường tôi. Chị vợ bề ngoài là một người niềm nở, nói năng hoạt bát, nhanh nhẹn. Nhưng thực sự là một con người ghê gớm, khôn lanh và luôn biết cách chèn ép người khác. Vì chưa tìm được nhà nào khác để chuyển, tôi lại nín nhịn, cố gắng tập trung vào học. Thời gian học bên này tôi ăn uống không tốt, thời tiết lạnh giá, áp lực học tập khiến tôi ốm yếu. Thi học kỳ. Tôi bị ốm. Tôi nghĩ mình bị đủ thứ bệnh trên đời, nghĩ mình không còn sống được bao lâu nữa. Tôi bỏ ăn, mỗi ngày chỉ nấu 1 nồi cháo trắng, uống sửa, thậm chi có lúc tôi chán đến mức đói chỉ pha cốc nước đường uống. Ngày đi thi tôi đi xiêu vẹo ngoài đường, chỉ lo ngất ra đó thì công cốc cả học kỳ. Cũng may chuyện thi cử cũng qua đi.
    Về VN nghỉ phép, tôi gầy đen, mặt mày hốc hác. Mấy tuần đầu tiên tôi nằm bẹp trên giường. Sau đó tôi đi khám bệnh, kiểm tra sức khoẻ. Mọi thông số đều bình thường, nhưng thể trạng của tôi vẫn yếu, dễ bị cảm lạnh, viêm họng. Rồi tôi lại tưởng tượng tôi bị nọ, bị kia.Tôi trở nên nhạy cảm quá mức đối với cơ thể của mình. Nhìn đâu cũng thấy vi trùng, bệnh tật. Tôi rất sợ hãi. Tôi không dám xem những chương trình sức khỏe trên tivi, hoặc trên sách báo có nhắc đến những từ bệnh tật, bệnh nọ bệnh kia, tôi trở nên hoảng hốt, sợ hãi, sợ mình bị bệnh đó. Tôi luôn bồn chồn, lo lắng. Đi cắt thuốc Đông y về uống, tôi đọc báo thấy nói đa phần dược liệu là nhập lậu, mối mọt, mốc, phun thuốc bảo quản. Thế là tôi đổ đi hết.
    Tôi bị rối loạn giấc ngủ, hồi mới về, tôi ngủ tối rất sớm, ăn cơm xong là buồn ngủ, từ 8 rưỡi tối. Sau hơn 1 tháng, tôi mất ngủ. 2 tuần gần đây tôi ngủ rất ít, khoảng 3,4 tiếng/ngày, đầy mộng mị. Mấy hôm vừa rồi, tôi rất buồn ngủ, nhưng nằm xuống, ko thể ngủ nổi, những ý nghĩ, hình ảnh tiêu cực hiện lên, tim mạch đập nhanh, mắt lại mở thao láo. Uống Mimosa ko ăn thua, thingthoảng tôi phải uống tạm Theralene để ngủ (1 muỗng nhỏ), ngủ được nhưng lúc dậy rất mệt. Tôi cố gắng ko dùng thuốc ngủ vì sơ lệ thuộc vào nó. Đêm qua tôi phải tư lẩm nhẩm "Xin giấc ngủ hãy đến. Mọi ưu phiền hãy vứt hết đi" để tự kỷ ám thị. Nhưng ko ăn thua. Trong đầu óc tôi hiên lên những hình ảnh của những con người đã "hành hạ" tôi. Hình ảnh một người đồng nghiệp mỉa mai gói chè tôi biếu phòng là "chè này cậu mang về mà uống, chúng tớ ko uống loại chè nước đỏ quạch như thế", mà ko biết tôi đau thế nào khi đó là gói chè tôi mang đến để cảm ơn, vì khi ông tôi mất phòng có cử người đến viếng. Hình ảnh chị cùng nhà mắng con trước mặt tôi vì đã nhận quà khi tôi mua cho cháu gói keo nhân lúc cháu mới sang. Những lời nói vô tâm, ác ý của một người ''''bạn". Những ánh mắt thương hại, xa lánh của những người khi biết tôi đang vật lộn với những dằng xé này. Tất cả cứ nháo nhào với nhau. Tôi ko thể chợp mắt.
    Và cái chết của ông ngoại tôi cách đây hơn 1 năm. Tôi chứng kiến những năm tháng cuối của ông. Đó là sự tàn nhẫn của cuộc sống. Ông tôi không chấp nhận sự thực của sinh lão bệnh tử. Tôi thấy ông vật vã thế nào. Tôi cảm nhận được. Ông tôi của năm đó không phải là ông tôi của những năm trước đây, hiền từ, ăn ngon ngủ khoẻ, đi chợ nấu cơm, chăm sóc cho bà. Tôi không muốn nói đến những ngày tháng cuối ông như thế nào. Chỉ biết rằng..
    Sau khi ông mất, gia đình lớn của tôi ly tán. Ông có 3 người con, mẹ tôi, cậu và dì tôi. Vì những hiểu nhầm, xung đột, 3 gia đình không còn muốn nhìn mặt nhau. Các em họ tôi xa lánh, cắt đứt liên lạc. Một lần tôi đọc trên blog của một người em họ tôi, cô ấy "chửi" cả gia đình tôi, tôi và chồng tôi, bấy giờ vẫn đang là người yêu tôi. Chỉ vì một sơ xuất của chúng tôi. Tôi vẫn nhớ cảm giác tê tái, căm hận. Tôi như chết đi một nửa khi gia đình lớn tan nát như thế.
    Và tôi hỏi mình, chết có phải là hết không. Chết có dẫn ta đến một cuộc sống khác không. Chết ta có gặp lại người thân không. Hồi còn ở nước ngoài, tôi thỉng thoảng đi bộ ra công viên, ngắm nhìn nghĩa trang thành phố. Sạch sẽ, thoáng đãng, bình yên. Những người nằm đó sẽ ko còn phải lo nghĩ, thật bình thản. Tôi hay chọn chuyến xe điện đi ngang qua đó để nhìn thấy khu nghĩa trang đó, thấy lòng mình dịu lại. Tất cả sẽ chỉ là cát bụi. Tôi đã nghĩ, sẽ từ bỏ tất cả, qui y nơi Cửa Phật, hàng ngày trồng rau, chăm sóc vườn tược, được cứu rỗi.
    Nhưng bây giờ, tôi còn cuộc sống, còn cần phải có những đứa con, tôi phải sống tiếp. Hãy giúp tôi thoát khỏi những suy nghĩ này, xin cho tôi lại giấc ngủ bình yên.
    Vài ngày nữa tôi lại lên đường đi học.
    Xin hãy giúp tôi.
  10. newbiekid

    newbiekid Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/03/2007
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    0
    Tôi đã nói rồi , lọan thần chắc chắn là do loạn khí, các bệnh nhân tâm thần đều có triệu chứng khó thở, hơi thơ đứt quãng và thành từng đợt, nhịp tim đâp như trống làng nên tâm thần lúc nào cũng hỏang loạn,lo lắng, sợ sệt.
    Không có 1 thuốc nào giúp cho 1 người yếu đưối về sức khỏe và tinh thần trở nên mạnh mẽ, chỉ có cách duy nhất là tập thể dục đều đặn , thường xuyên, liên tục, mỗi ngày ít nhất 15,20 phút và kéo dài 2,3 năm . khi bạn có sức khỏe tốt, nhịp tim ổn định , hơi thở đều hòa, bạn sẽ yêu đời, có khát vọng sống, bạn sẽ được là chính mình . Trầm cảm sẽ kéo dài suốt cuộc đời nếu bạn không quyết tâm 1 lần và mãi mãi vượt qua nó .
    Bạn bị trầm cảm và nghĩ là tự tử sẽ giải thóat, điều đó là không đúng, chỉ khi bạn chết với 1 tâm hồn bình yên thi khi đó bạn mới giải thóat , còn nếu bạn vẫn ưu tư, đau đớn về linh hồn thì thế giới giải thóat không chào đón bạn .
    Tôi hiểu rõ căn bệnh này như lòng bàn tay nên biết là căn bệnh này có lối thóat, tuy nhiên nó đòi hỏi 1 nỗ lực phi thường của bạn.
    Bạn là nữ, tôi khuyên bạn mua dây nhảy 100 lần mỗi ngày, không cần nhiều hơn , nếu bạn làm được điều này mỗi ngày thì 2 hoặc 3 năm sau bạn sẽ cám ơn chính mình vì hôm nay bạn hành động, tôi cam đoan điều đó.
    Được newbiekid sửa chữa / chuyển vào 17:52 ngày 22/01/2009

Chia sẻ trang này