1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bí mật bức "Tuần tra đêm"

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi hungmos, 07/01/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. hungmos

    hungmos Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/03/2005
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    0
    Khu vực này rất thưa bóng du khách. Những căn nhà tồi tàn lụp xụp dường như dùng làm bãi chứa, trông hết sức hoang tàn. Từ những dòng kênh bẩn thỉu chứa đầy vỏ cam, vỏ chai nhựa và đủ loại rác thải khác của thời đại công nghiệp, những làn sương mờ xám xịt hôi thối bốc lên.
    Rất nhiều ngôi nhà trên con đường này đáng ra đã phải gỡ bỏ từ lâu - mọi cư dân sống bên trong đã rời đi, mang theo tất cả đồ đạc, thậm chí hầu hết kính cửa sổ đều đã bị vỡ.
    Ngôi nhà số mười sáu cũng cùng chung số phận như vậy, cửa kính vỡ toang hoang, cánh cửa chính ra vào chỉ còn tì trên một bản lề han gỉ.
    Starugin cẩn thận đẩy cửa và bước vào trong.
    Anh bước vào một đại sảnh tối hết sức bừa bộn. Dưới chân là những mảnh kính vỡ lạo xạo và những mảnh vụn giấy trăng trắng vương vãi. Qua lỗ cửa sổ đã vỡ, ánh sáng mờ mờ ảm đạm chiếu vào phòng, soi rõ những cây cột bám đầy bụi.
    Ở phía cuối đại sảnh vang lên tiếng gì đó loạt xoạt.
    Starugin nhìn về phía góc tối và trông thấy một con chuột cống to tướng, nó đang ngồi trên hai chân sau, chân trước cọ cọ mũi, mắt nhìn chằm chằm vào con người vừa bước vào lãnh địa của nó.
    Starugin nhặt một chiếc hộc cac-ton rỗng lên và ném về phía con chuột. Tuy nhiên, loài động vật gặm nhấm trâng tráo ấy không thèm để tâm đến sự hăm dọa, nó vẫn ngồi yên tại chỗ một cách khệnh khạng.
    Starugin chầm chậm bước qua khoảng giữa căn phòng. Trước mặt anh là một chiếc cầu thang tròn hướng xuống dưới. Dmitrii Alecseevich bắt đầu chậm rãi theo cầu thang bước xuống dưới.
    Không khí bên dưới rất lạnh và ẩm ướt. Cứ như thể anh đang bước xuống một hầm mộ rất sâu, thậm chí hơn nữa- bước xuống bậc thang thời gian, bước về quá khứ xa xăm. Cứ mỗi bước không gian lại tối hơn. Thật may, Starugin đã mang theo đèn pin, và bây giờ nó chiếu sáng những bậc thang đã hư hỏng phía dưới, nếu không thì hẵn anh đã ngã gãy chân rồi.
    Anh bước xuống càng lúc càng sâu hơn.
    Nếu như cầu thang cuốn đó dẫn về quá khứ, hẳn nó đã dẫn về một quá khứ rất xa xăm, về hàng trăm năm trước đây. Starugin không còn muốn đếm số bậc thang nữa, mà vẫn chưa đi hết cầu thang.
    Nhưng tất cả mọi thứ đều phải có tận cùng, cuối cùng thì cũng đến chân cầu thang. Dưới chân cầu thang là một bức tường trát vữa chặn ngang. Starugin ngừng lại trong bối rối: không còn đường đi tiếp nữa. Dưới chân anh là những viên gạch vỡ lổn nhổn.
    Anh chiếu đèn pin vào bức tường chắn ngang đường. Trên mặt vữa xam xám của bức tường, trong vòng sáng vàng nhạt tỏa ra từ đèn pin, một bức tranh kì quặc hiện lên, dường như là tranh tường. Starugin nhìn kĩ vào những hình vẽ trên đó và nhận ra dáng dấp châu Âu. Nước Ý hình chiếc ủng, Vương quốc Anh,? bức tranh tường là một bản đồ châu Âu thực sự, trên đó đánh dấu những thành phố chính. Đúng hơn, đó là bản đồ châu Âu bốn trăm năm về trước, thời của Rembrandt.
    Starugin ngửa đèn pin chiếu sáng phần trên của bức tranh.
    Bắc Âu? Dãy Scăng-đi-na-via? Phần Lan? Hà Lan? một vòng tròn lớn đánh dấu vị trí Amsterdam?
    Ở đó, ngay tại Amsterdam, trên bức tranh, có đặt một bức tranh nhỏ được bảo quản khá tốt, gần như không có bất cứ liên quan gì với địa lý. Đó là hình vẽ một người đàn ông và một người đàn bà đang nắm tay nhau, quần áo họ bay phấp phới trong gió.
    Hình vẽ đó vô cùng quen thuộc với Starugin.
    Tất nhiên rồi! Đó là lá bài Taro số Sáu, Tình yêu!
    Starugin cảm thấy tim mình như ngừng đập vì hồi hộp. Anh đã đi đúng hướng.
    Nếu như vài phút trước đó anh còn nghi hoặc về suy đoán của mình, thì bây giờ mọi nghi ngờ đã tan biến. Lá bài Taro, chính xác hơn, những Vòng tròn Cổ đại, đã đánh dấu mỗi bước đi của anh trong cuộc truy tìm kiệt tác của Rembrandt. Và bây giờ, một dấu hiệu kế tiếp?
    Nhưng cần phải giải mã dấu hiệu này thế nào? Lá bài Tình yêu nói lên điều gì?
    Và bản đồ châu Âu ở đây có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ cuộc phiêu lưu của anh chưa kết thúc, và anh lại phải tiếp tục đi xuyên lục địa già để giải đáp những câu đó tiếp theo?
    Starugin thận trọng xem lại bức tranh.
    Bên cạnh bức hình người đàn ông và đàn bà trên bức tường trát vữa hiện ra một vài kí tự. Chúng gần như đã bị mất hình dạng vì bức tường tróc lở do ẩm ướt, nhưng Dmitrii Alecseevich nhận ra kí tự thứ hai ?" chữ ?oM? latinh. Kí tự đầu tiên gần như không còn nhận ra được nữa, còn kí tự thứ tư? hình như là ?oR?! Đúng rồi, đúng rồi! Sao anh không nhận ra ngay nhỉ! AMOR! Tình yêu!
    Starugin lùi lại một bước và soi đèn pin vào bức tranh.
    Hai người đang nắm tay nhau. Nhưng nếu như người đàn ông dịu dàng ngắm người yêu của mình, thì người phụ nữ lại đỏng đảnh nhìn sang hướng khác?
    Không đơn giản là nhìn sang hướng khác. Cô ta nhìn đúng vào hướng của những chữ cái mà Starugin vừa đọc. Nhìn vào từ AMOR.
    Có thể, đây không phải là sự ngẫu nhiên? Có thể, cô gái muốn nói điều gì đó? Nhưng điều gì?
    Bàn tay phải của cô gái nắm tay người yêu, còn tay trái cầm một chiếc nhỏ. Chẳng lẽ đây là một chi tiết ngẫu nhiên!
    Cô gái nhìn vào từ AMOR và cầm gương trong tay.
    Tức là, những từ này cần phải đọc ngược lại, giống như đọc qua gương?
    Không khó khăn gì: AMOR nếu đọc qua gương gần giống với ROMA. Tức là Roma, thành phố vĩnh hằng?
    Thế tức là anh sẽ phải bay qua lục địa để đến Ý, nơi anh vừa mới rời khỏi? Nhưng tất cả mọi chỉ dẫn đều hướng anh về Amsterdam?, chẳng lẽ tấm bản đồ trêu chọc, nhạo báng anh!
    Anh tìm vị trí của thành phố Roma trên bản đồ.
    Một vòng tròn lớn đánh dấu vị trí của Thành phố Vĩnh hằng lớn hơn tất cả các vòng tròn còn lại. Điều đó không có gì là bất ngờ - Roma là nơi tọa lạc của tòa thánh Vatican ?" trung tâm của nhà thờ Thiên chúa giáo, là nơi sinh sống của Giáo hoàng, thành phố thiêng liêng đối với tất cả các giáo đồ Thiên chúa?
    Nhưng đường tròn đó không chỉ lớn nhất và dễ nhận ra nhất. Khi chiếu sáng nó lên, Starugin nhận ra nó hơi lồi khỏi bức tường.
    Không kịp suy nghĩ, Starugin chạm vào nó, và nhẹ tay ấn lên vòng tròn.
    Từ bên trong bức tường vang ra tiếng kèn kẹt, và toàn bức tường đang chắn ngang lối đi của anh, cùng với bức tranh tường, từ từ lùi sang bên.
    Đó chính là điều mà người phụ nữ trong lá bài ?oTình yêu? muốn nói với anh! Đó chính là bí mật cô ta cất giữ suốt mấy trăm năm!
    Trước mặt Starugin là một gian phòng rộng mênh mông đầy bí ẩn.
    Anh chiếu đèn pin vào phòng, nhưng ánh sáng yếu ớt không rọi sáng được bức tường đối diện. Không lẽ anh đi khắp cả châu Âu để rồi cuối cùng phải dừng lại trước ngưỡng cửa của bí mật ở đây!
    Anh bước về phía trước.
    Căn phòng rất tối, những tiếng vang của bước chân và những làn gió xung quanh giúp anh hiểu rằng căn phòng rất rộng, và trần cũng rất cao. Chiếu đèn pin ra xung quanh, Dmitrii Alecseevich trông thấy bức tường đá trang trí bằng những hoa văn hết sức kì lạ. Trên tường, cứ cách một khoảng đều đặn lại có một ngọn đuốc bằng đồng. Starugin lấy bật lửa từ trong túi ra, bật lên và đưa lại gần ngọn đuốc, và nó, thật bất ngờ, cháy bùng lên!
    Sau vài phút thì tất cả các ngọn đuốc trong phòng đã được đốt lên, ánh sáng từ ngọn lửa đỏ hồng chiếu sáng khắp căn phòng từ nền đến trần.
    Căn phòng được trang trí như một nhà nguyện, nhưng thay vào vị trí của những bức tranh mô tả về các vị thánh, trên tường trang trí bằng hình vẽ trên những lá bài Taro.
    Lớp sơn màu vẫn còn giữ được độ sáng, những hình ảnh của các Vòng tròn làm người xem kinh ngạc. Sự thật thì, cảm giác đó gây ra bởi sự ma quái đáng sợ xung quanh.
    Starugin đi dọc theo bức tường, ngắm các hình vẽ trên tường.
    Pháp sư với chòm râu xám, với vẻ trang trọng giơ thiền trượng hướng lên trời. Thầy tư tế đứng trên đài cao, với quyển sách mở sẵn trên tay. Hoàng hậu trong bộ quần áo thêu vàng. Hoàng đế đội vương miện vàng, tay cầm biểu tượng quyền lực. Giáo hoàng với chiếc mũ cao nghêu, đang chắp tay cầu nguyện. Tình yêu ?" là một cặp đã hé mở cho Starugin bí mật của thánh đường trong lòng đất này. Chiếc xe ? Công lý? Tu sĩ?
    Tiếp theo, nơi mà theo đúng thứ tự sẽ phải là Bánh xe Số phận, Starugin lại trông thấy một bức tranh tường khác.
    Nó lớn hơn hẳn các bức tranh còn lại và được vẽ theo một phong cách hoàn toàn khác.
    Nếu như các Vòng tròn được vẽ sáng sủa, dễ nhìn, hiệu quả, nhưng không tập trung vào các chi tiết, không đạt tính chân thực và hiệu quả chân dung, thì bức tranh này lại gây sửng sốt bằng sự chân thực đến ma quái.
    Dường như, bức tranh này là một tác phẩm của chính Rembrandt ?" cũng kiểu cẩn thận, cũng kiểu tái tạo lại hình ảnh trong phòng tối, chỉ sử dụng ánh nến để chiếu sáng. Chỉ Rembrandt mới có thể chuyển tải thành công những đốm sáng lung linh và những góc khuất tối tăm, chỉ có Rembrandt mới có thể thể hiện được rõ nét bộ mặt của hai người đang chơi bài trên một chiếc bàn nhỏ. Bài Taro, như Starugin nhận thấy.
    Một trong hai người chơi là một cụ già mặc áo đỏ thẫm, với chòm râu xám khá dài và bộ mặt nhăn nheo như vừa chui ra từ một khúc gỗ.
    Khuôn mặt của cụ già khá quen thuộc với Starugin, chắc chắn ông ta đã làm mẫu cho Rembrandt cho một trong vô số các bức chân dung của các danh nhân Amsterdam mà danh họa thực hiện trong những năm cuối đời.
    Nhưng còn người thứ hai?
    Mặc bộ đồ toàn màu đen, trông hắn ta có vẻ giống với? hoàn toàn chẳng giống với ai cả. Dường như khuôn mặt hắn ta thay đổi mỗi giây, như sóng biển hay ngày lộng gió. Starugin lùi lại một bước, anh ngắm lại hắn ta một lần nữa, và đột nhiên hiểu ra, trông hắn ta giống ai.
    Hắn ta giống hệt hình ảnh của anh trong gương.
    Đúng thế, người đàn ông đó giống hệt anh, giống Dmitrii Alecseevich Starugin, - mặc dù, sự tương đồng đó trước đó một phút còn chưa xuất hiện, và cho đến lúc này đã không còn nữa. Starugin lùi xa hơn. Người trong tranh như một chiếc gương sống ?" hắn ta ghi lại tất cả những gì xuất hiện, không chỉ vẻ ngoài, mà thậm chí có vẻ như cả những suy nghĩ riêng tư trong đầu.
    Starugin chỉ muốn rời khỏi bức tranh càng nhanh càng tốt, còn đứng ở đó, anh chỉ cảm thấy một nỗi bất an càng lúc càng lớn trong lòng, anh cảm thấy, một điều gì đó sắp xảy ra, một điều gì đó rất phi lý, phi logic?
    Starugin bước tiếp theo bức tường nhà nguyện.
    Trước mặt anh lại hiện ra hình vẽ của một Vòng tròn Taro cổ.
    Bánh xe Số phận ?" đó chính là biểu tượng mà người phụ nữ bí ẩn trước khi chết đã dùng máu vạch lên tường? Sức mạnh(*)? Giá treo cổ(**)?
    (*,**: Những Vòng tròn Taro tiếp theo)
    Tiếp theo phải là Vòng tròn số Mười ba, Cái Chết, những chuỗi các bức tranh đã kết thúc. Starugin đã đứng ở giữa phòng, và nơi đó đặt một bàn tế.
    Và ở đó, dưới ánh sáng của các ngọn đuốc, anh trông thấy cái mà vì nó anh đã phải rong ruổi khắp châu Âu.
    Bức chân dung tập thể của đại đội dân quân Amsterdam dưới sự lãnh đạo của đại úy Frans Banning Cocq.
    ?oTuần tra đêm?.
  2. hungmos

    hungmos Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/03/2005
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    0
    Starugin không thể kìm nén được tiếng reo vang sung sướng, tiếng hét đó vang vọng khắp các vách đá nhà nguyện.
    Không, đó không phải là tiếng vọng, như Starugin tưởng ban đầu.
    Đó là tiếng bước chân đang tới gần.
    Starugin vội quay lại.
    Tiếng bước chân khiến anh sợ hãi, lo lắng đến ngẹt thở, xóa tan ngay niềm vui sướng khi đến đích sau nhiều ngày tìm kiếm.
    Trong những giây đầu tiên, anh cảm thấy nhẹ nhõm: Katarzina đang tiến về phía anh.
    - Làm sao em xuống được đây? ?" Starugin hỏi, không hề nhận ra giọng mình, trong nhà nguyện dưới sâu này, âm thanh vang vọng khắp nơi. ?" Anh đợi mãi, sau đó quyết định xuống đây một mình.
    - Làm thế là đúng, - cô ta nói, - anh xuống đây một mình là đúng đắn. Ở đây sẽ chẳng có ai làm phiền chúng ta?
    Giọng nói của cô ta cũng vang vọng một cách kì quặc ?" the thé, chói tai, gần như không phải giọng phụ nữ. Và hành động của cô ta cũng hơi lạ. Tuy nhiên, trong căn hầm này mọi thứ đều kì lạ, Starugin đã quen với cảm giác kì quặc ấy.
    Anh bước lại gần bức tranh, trong lúc mải suy nghĩ đã vô tình quay lưng về phía Katarzina.
    - Em thấy không? Chúng ta đã tìm thấy nó rồi!
    - Chúng ta? ?" Cô ta hỏi lại. ?" Anh chắc chứ?
    Và khi anh quay lại nhìn cô gái, thật bất ngờ, cô ra lệnh cho anh bằng một giọng khắc, như một nhát roi quất vào mặt:
    - Tránh xa khỏi bức tranh! Đừng có đụng vào nó!
    - Có chuyện gì? ?" Starugin lảng tránh bằng một câu hỏi thường lệ, cố gắng trốn tránh một sự thật hiển nhiên. ?" Tất cả những chuyện này có nghĩa gì vậy?
    Cô gái mặc một chiếc quần bò bó màu đen, áo khoác da đen, với vẻ mặt quả quyết và ma quái, cô ta tiến lại gần Starugin, tay để trong túi.
    - Em muốn gì ở anh? ?" Starugin nói trong lúc bước thụt lùi với vẻ sợ hãi. Vẻ mặt kì lạ của cô ta làm anh sợ.
    Cô ta bước lại gần bức tranh và nhìn nó chăm chăm, trong mắt cô ta ánh lên ngọn lửa căm hận.
    - Vậy ra nó ở đây? - Katarzina lẩm bẩm, - thế mà chúng ta phải đi tìm nó khắp châu Âu?
    Starugin cảm thấy rất khó chịu, anh lẳng lặng lùi lại. Đầu tiên là một bước, sau đó thêm bước nữa. Anh không biết phải làm gì tiếp theo ?" báo cho cảnh sát chăng? Hay báo cho bảo tàng? Chỉ có một điều mà anh chắc chắn ?" không thể đối mặt với một Katarzina như thế trong một căn hầm tối tăm như thế này.
    Nhưng một mảnh thủy tinh dính dưới gót giày anh vỡ tan, và Katarzina quay lại và chĩa thẳng về phía anh một khẩu súng đen ngòm.
    - Đừng đi! ?" Cô ta mỉm cười. ?" Anh thật ngây thơ và cả tin, người tình bé bỏng ạ! Thật cả tin và ngây thơ! Anh đã hoàn thành rất tốt toàn bộ công việc của bọn ta! Bọn ta chỉ có mỗi một việc là thúc giục anh lần theo các dấu vết, để anh chẳng còn thời gian mà đánh hơi thấy điều gì khả nghi nữa!
    Starugin như chết đứng tại chỗ. Đầu anh quay cuồng như bị siết bởi một cái đai sắt.
    Tại sao anh ngu ngốc đến thế! Tại sao lại ngu ngốc và nhẹ dạ đến thế!
    Rất nhiều biểu hiện của Katarzina hết sức kì quặc, khả nghi, nhưng anh đã bỏ qua hết cả! Bây giờ trong đầu anh, bất chấp cơn đau, những hành động kì quặc của cô ta lần lượt hiện lên như một khúc phim quay chậm. Thái độ khinh khỉnh ban đầu của cô ta khi mới gặp anh, rồi chuyển dần thành quan tâm khi cô ta biết anh là một nhà nghiên cứu nghệ thuật đặc biệt, chính là Dmitrii Starugin, người đã nổi tiếng trong vụ ?oMadonna Litta? (*).
    (Là một vụ tìm kiếm bức tranh của Leonardo de Vinci được mô tả trong cuốn truyện thứ nhất cũng của tác giả này.)
    Sự sợ hãi rất thành thực của cô ta khie biết bức tranh ?oTuần tra đêm? hiện giờ ở bảo tàng Hermitage là bức tranh giả. Và anh, một thằng ngốc đúng nghĩa, đã không nghĩ được gì thông minh hơn việc tin tưởng vào một người khả nghi tình cờ trên đường. Cô ta, đúng là được giới thiệu bởi Miroslav Pesta, mà hắn ta thì Starugin còn chưa từng gặp lần nào trong đời, vậy mà chẳng hiểu sao anh lại cho rằng, ả đàn bà lố lăng này lại đáng tin cậy?
    Và trong khi số phận cố sức để bảo vệ anh, thì anh lại tin tưởng mà đi vào một mạng nhện giăng sẵn, như một con rối ngu ngốc. Cô gái đã làm anh rối trí bằng những truyền thuyết về phù thủy thời Trung Cổ ở Praha, và đẩy sự chú ý của anh sang những đồ vật khả nghi.
    Khi đó, lúc còn ở Praha, sau cái chết của người đàn ông, khi bị ngã lăn trên cầu thang, cô ta đã vô tình thốt rằng, đó là một người trọc đầu ?" nhưng cô ta có nhìn thấy ông ta đâu. Đó là bản sao của viên trung sĩ Engelen, mà trên bức tranh ông ta đội mũ!
    Và nữa, ở căn nhà trên sông Quỉ cái, nơi mà họ lần đầu tiên gặp Lôiza? Ngoài ba người bọn họ ra thì chẳng còn ai khác, ngoại trừ người đã bị chết treo?
    - Đúng là cô đã nện vào đầu tôi lúc ở cối xay tại Praha? ?" Anh phỏng đoán một cách muộn màng. ?" Cô đã ném tôi xuống nước?
    - Sai rồi, tự anh ngã xuống nước, - cô ta trả lời. ?" Nhưng đúng là tôi đã đánh anh! Tôi cần phải tranh thủ thời gian, để Lôiza còn kịp giết bản sao của người cầm cờ, người đang đợi anh ở đó. Đúng là những kẻ đáng buồn cười! Chúng cố gắng hành động trong im lặng, chúng không hiểu rằng, chống lại một sức mạnh vô địch là không tưởng?
    - Nghĩa là, cô cùng Lôiza đã thông đồng với nhau? Để làm gì vậy?
    - Cùng Lôiza! ?" Katarzina bật cười hô hố bằng giọng sắc nhọn như tiếng quạ kêu, - Lôiza, chỉ là một con tốt đen, một cỗ máy giết người thôi, hắn làm tất cả mọi việc vì tiền! Nhưng cần phải nói rằng, Lôiza là một trợ thủ tốt! Nhờ hắn mà mọi việc diễn ra rất gọn ghẽ, sạch sẽ! Hắn ta luôn cần đến sự giúp đỡ! Về phần tôi thì còn phải để ý đến anh, trong lúc anh thì còn mải ngắm nghía các bức tranh, các đồ vật?
    - Với sự giúp đỡ của cô? - Starugin nhắc lại.
    - Đúng thế, cần phải xác định, đó là tên nào. Sau đó thì mọi việc sẽ do Lôiza giải quyết?
    - Chỉ chút nữa thì tôi đã tóm được hắn dưới đường hầm ở Clementinum?
    - Đúng, anh đã biểu hiện sự khéo léo một cách bất ngờ,? - Katarzina tán thành, cô ả trầm ngâm nhớ lại những chuyện đã xảy ra? - Tôi đã phải thực hiện đủ mọi biện pháp?
    Starugin cảm thấy mặt mình đỏ bừng lên, nhưng không phải vì xấu hổ, mà vị giận dữ.
    - Tại sao cô lại phải lên giường với tôi?
    - Tại sao ư, anh chàng ngốc nghếch, vì anh quá cổ hủ, - Katarzina trả lời. ?" trong anh luôn có niềm tin rằng, khi một người đàn ông và một người đàn bà quấn lấy nhau cả nửa tiếng trên giường, thì không thể tránh khỏi trở thành những người thân thiết. Mà với người thân thiết thì, anh có thể tin tưởng được?
    ?oCô ta nói đúng, - Starugin nghiến răng. ?" Ta đúng là một thằng đần!?
    - Đừng bực mình, - Katarzina an ủi anh, - tôi cũng không lường được hết mọi chuyện. Nếu như ngay từ đầu tôi biết rằng anh được con ngỗng cái Hà Lan đấy nhắc nhở, thì hẳn tôi đã không để vuột nó khỏi lòng bàn tay!
    Starugin nhớ lại, lúc ở Florences, cô ta đã giật lấy hộp đựng phấn mà cô gái gái anh gặp trên máy bay đã đánh rơi trong cửa hàng tạp hóa, cô ta đã hứa sẽ trả lại cho người bán hàng ?" nhưng không hề làm thế! Tại sao? Chắc hẳn bởi vì, trong hộp phấn đó có một lời nhắn quan trọng nào đó dành cho anh?
    - Đúng thế, đúng thế! ?" Katarzina nói bằng giọng khoái trá, - cô ta đã cố gắng gửi lời nhắn cho anh về thời gian và địa điểm hẹn gặp. Và còn một lời nhắn nữa. Nhưng anh phải chơi theo luật của chúng tôi, và thế là một lá bài được gửi đến cho anh, và anh thật thông minh, đã đoán ra được tất cả. Và nghĩ là, có thể che mắt được tôi?
    - Vậy là cô biết rất rõ, tôi đã đi đâu! Và cô? Chỉ đến lúc này Starugin mới hiểu ra, vì sao lại có cảm giác quen thuộc với chiếc khăn quấn quanh cổ bản sao của viên trung sĩ Rombut Kemp.
    - Chính cô đã giết ông ta? ?" Anh hỏi trong sợ hãi.
    - Phải, bởi vì Lôiza lề mề đến quá muộn, - cô ta lạnh lùng trả lời.
    - Tại sao phải giết chừng ấy người để làm gì? ?" Anh hét lên.
    - Để chúng không cản trở?- Katarzina trả lời một cách mập mờ.
    Và giờ thì anh đã nhận ra, khi nghe giọng nói của cô ta anh nhớ đến một người, phải, chính cô ta là người đã nói chuyện với người bí hiểm trong căn phòng của tu sĩ, còn anh, lúc đó nấp trong bóng tối, đang tìm cách chạy trốn.
    - Cô là ai? ?" anh hỏi, như thể lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ tóc đen này.
    - Tiến sĩ Katarzina Abst! ?" Cô ta trả lời với một nụ cười đầy vẻ tự mãn.
    - Chẳng nhẽ đó là sự thật!- Starugin thở dài. ?" Tôi nghĩ, trong đầu cô chỉ có sự dối trá!
    - Tất nhiên, tôi thực sự là tiến sĩ Abst, - cô ta nói tiếp, bỏ ngoài tai câu nói của anh. ?" Chỉ có điều, anh không thể đoán được chuyên ngành khảo cứu của tôi đâu. Luận văn tiến sĩ của tôi viết về đề tài? Ý nghĩa của những lá bài Taro đối với nhân sinh quan cuối thời kì Trung Cổ?. Và trong thời gian viết luật văn tôi đã khám phá ra một bí mật kinh người. Bí mật đó, - cô ta lặp lại, giọng thấp xuống, - tôi đã không chia sẻ khám phá đó với bất kì đồng nghiệp nào.
    Cô gái im lặng một lát, sau đó tiếp tục, mắt vẫn nhìn chòng chọc vào Starugin:
    - Anh là một nhà phục chế. Thử tưởng tượng, rằng anh đang sửa chữa một bức tranh nổi tiếng, một kiệt tác của thiên tài, và đột nhiên?, đột nhiên, anh thấy bức tranh đó dưới bàn tay anh sống dậy, các nhân vật trong đó bắt đầu thở và nói chuyện? Anh, tất nhiên, sẽ cho rằng, đó là một hiện tượng siêu nhiên, và anh, không hề biết rằng nó liên quan đến những thứ cao hơn, sâu hơn? Chín trăm chín mươi chín trong số một ngàn người sẽ thấy sợ hãi và nói toang lên! Đó một biểu hiện bình thường, nhưng số phận giản đơn, nhạt nhẽo không bao giờ cho họ một cơ hội như thế! Người còn lại ?" đó là anh! Khi bức tranh phải nhờ vào anh mới sống dậy, anh sẽ cảm thấy mình như Đấng sáng tạo! Thế nên chẳng nhẽ anh sợ hãi và từ bỏ, thậm chí nếu như có phải bán mình cho quí sứ? Và vì điều đó, chúng ta, những khoa học gia, giữa những con người duy tâm, có thể khẳng định không cần chứng minh rằng, bức tranh có linh hồn?
    Rõ ràng là với sự tồn tại của quỉ sứ Katarzina rất quả quyết.
    Starugin không nói gì, và Katarzina coi sự im lặng của anh là câu trả lời.
    - Vậy đó, tôi đã không lùi bước! ?" cô gái nói với một sự quả quyết bất ngờ. ?" Tôi đã không lùi bước trong lúc gặp chủ nhân của mình!
    - Chủ nhân? ?" Starugin hỏi lại. Và đúng vào lúc đó, từ trong bóng tối sau cây cột, người thứ hai bước ra.
    Đó là một người đàn ông mặc toàn đồ đen, khuôn mặt giống như hàng ngàn khuôn mặt khác, và nó cũng chẳng giống bất kì khuôn mặt nào trên thế giới, dường như nó liên tục biến đổi và chuyển động như thủy ngân chảy trong bình.
    Ngay lập tức Starugin nhận ra, ai đang đứng trước mặt anh.
    Đó chính là người trong bức bích họa mà anh vừa xem. Người chơi bài Taro thứ hai, mặc toàn đồ đen. Nhưng không chỉ trò chơi, hắn ta còn là hiện thân của Vòng tròn số Mười Ba.
    ?oVòng tròn số Mười Ba, - Dmitrii Alecseevich nhớ lại những lời ghi trên tấm da cổ. ?" Tên của nó là Mem, hay còn là Cái chết. Ý nghĩ bí mật ?" Tình yêu và kèm theo nó là Sự Hủy diệt, cái chết và sự biến hình. Thế giới mà con người đang sống, mỗi giây phút lại có một hình dáng riêng biệt, thế giới mà con người trông thấy trong một khoảnh khắc nào đó, có một hình dáng cố định, chỉ là một khoảnh khắc được ghi nhận của một thế giới sống động liên tục đổi thay. Vũ trụ giống như một đại dương, tự tạo ra một đường bờ, theo thời gian dần dần giới hạn nó, và cuối cùng nó lại phá bỏ ranh giới đó để tạo nên một thế giới mới??
    - Và để cho thế giới ở vị trí cân bằng, - Mem lên tiếng, như thể đọc được suy nghĩ của Starugin và nối tiếp dòng suy nghĩ đó, - thì mỗi nhân tố của nó phải mang theo một kết cục riêng, tức là ?" cái chết!
    - Cái Chết và sự biến hình! ?" Katarzina đế thêm.
    Starugin muốn trả lời hắn, muốn phản bác hắn, nhưng anh đờ đẫn hết cả người sau khi choáng váng vì tất cả những gì đã xảy ra. Anh cảm thấy mọi việc như đã an bài, tất cả như thế đã được viết trước trong cuốn sách Số phận, và không một hành động nào của anh có thể làm thay đổi nó.
    - Ngươi đã dẫn chúng ta đến chỗ bức tranh, - Người Bí Ẩn đột nhiên thốt lên bằng một giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng như ru ngủ một cách kì lạ. ?" Ngươi đã gỡ bỏ rào cản của Vòng tròn thứ Sáu và mở cho ta lối vào ở đây. Công việc của ngươi đã kết thúc rồi, ngươi được tự do. Tự do vĩnh viễn.
    Trái tim của Starugin lạnh buốt. Tự do vĩnh viễn?, tự do trước tất cả?, trước cuộc sống bận rộn hàng ngày?, tự do và an nghỉ?, sự an nghỉ cuối cùng?, sự an nghỉ chết chóc?
  3. hungmos

    hungmos Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/03/2005
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    0
    Đột nhiên sau lưng anh vang lên tiếng ken két, như tiếng kẹt của một cánh cửa thép nặng nề.
    Trong nhà nguyện đột nhiên sáng lên. Starugin sực tỉnh, nhanh chóng thoát khỏi trạng thái đờ đẫn và nhìn quanh.
    Sau lưng anh là hai người, được bao phủ trong vầng hào quang màu vàng.
    Người phụ nữ mặc chiếc áo khoác màu vàng, khuôn mặt hồng hào hết sức dịu dàng như mặt Đức Mẹ. Trông cô ta vừa trẻ trung, vừa rất từng trải, với đôi mắt tràn ngập sự huyền diệu và bí ẩn. Bên cạnh là một chàng trai trẻ trông bộ complê sáng màu, cũng được bao phủ trong ánh sáng vàng kì ảo, giống thứ ánh sáng trong tranh của Rembrandt.
    - Trò chơi chưa kết thúc, Mem! ?" Cô gái nói bằng giọng cao và ngân vang.
    - Tôi thấy ai thế này! ?" Người Bí Ẩn cười nhạo báng và lễ phép nghiêng mình chào. ?" Kính chào Hoàng hậu, con người hết sức tôn kính đối với tôi! Chào ngài Công lý, rất mừng được trông thấy ngài khỏe mạnh! Tuy nhiên, điều đó sẽ không kéo dài lâu nữa đâu, không lâu đâu! Trò chơi chưa kết thúc, các người nói vậy phải không? ?" giọng nói của hắn trở nên cứng rắn vang vọng khắp nhà nguyện. ?" Còn ta thì nghĩ là, nó đã kết thúc rồi, hoặc là sắp kết thúc sau vài phút nữa! Và điều thú vị nhất chỉ mới bắt đầu! Thật công bằng ?" các người có hai người, bọn ta cũng có hai người. Bây giờ mọi sự đều chỉ phụ thuộc vào cách bố trí. Số Ba và Số Tám ?" Đó là những lá bài rất mạnh, ta không phủ nhận, tuy nhiên, Số Mười Ba sẽ tiêu diệt chúng! Các ngươi hết thời rồi! Xin lỗi vì kiểu chơi chữ, nhưng các ngươi đang được chờ đợi ở một tòa pháp đình cấp cao hơn đấy (*)!
    (* Ý rằng hai người sẽ chết và sẽ bị đưa ra phán xét ở tòa pháp đình địa ngục)
    Hắn ta bước về phía trước và giơ cánh tay dài gầy nhọn lên. Trong nhà nguyện tối hẳn đi, và dưới ánh đuốc rừng rực đỏ, những đường nét trên khuôn mặt của Người Bí Ẩn dần dần hiện rõ ra bản chất thực của hắn ?" một chiếc đầu lâu xương xảu. Còn bản thân hắn thì trở nên hết sức đáng sợ và hung dữ, như chính cái chết.
    Starugin cảm thấy một nỗi buồn khôn tả xâm chiếm. Anh nghĩ rằng sẽ không còn thấy mặt trời, không còn thấy những rặng cây xanh lục, không còn thấy những khuôn mặt sống động nữa.
    Tất cả hi vọng anh đặt lên hai người đang đứng sau lưng anh. Nhưng trông họ cũng không khá hơn bao nhiêu ?" khuôn mặt dịu dàng của người phụ nữ đã trắng bệch ra, chiếc áo vàng không còn tỏa hòa quang nữa, nó trở lại một màu vàng xám xịt. Người đàn ông trẻ đang thở rất nặng nhọc, tay ôm ngực.
    - Đến lượt anh đấy? đến lượt anh? - cô gái thì thầm, mắt nhìn Starugin đầy hi vọng.
    - Tôi có thể làm gì? - Starugin trả lời vừa đủ nghe.
    - Đúng thế! ?" Mem trả lời anh. ?" Một con người yếu ớt thì có thể làm gì, khi trò chơi diễn ra giữa các nguồn sức mạnh của vũ trụ?
    Starugin cảm thấy như có một cánh tay băng giá bóp nghẹt trái tim anh. Trên trán anh, mồ hôi đọng lại thành giọt lạnh buốt. Anh đưa tay vào túi tìm khăn tay?
    Và chạm phải một mảnh bìa hình chữ nhật.
    Một lá bài Taro.
    Anh lấy lá bài ra khỏi túi và chăm chú quan sát nó.
    Trên mặt lá bài là một người đàn ông đang mỉm cười trong bộ quần áo nhàu nát và chiếc mũ rất lố bịch.
    Vòng tròn số Không, Kẻ Vô Tri.
    Starugin ngay lập tức nhớ đến anh chàng kì lạ, người mà anh đụng phải khi rời khỏi bào tàng. Chính là anh chàng với bộ mặt cười toe toét, với chiếc mũ kì cục là người đã nhét lá bài vào trong túi anh!
    Ngọn lửa trên đuốc sáng bừng lên một cách mạnh mẽ, và duới mái vòm nhà nguyện vang lên một giọng đọc trầm trầm:
    - Tên của nó ?" Shin! Ý nghĩa bí mật của nó ?" Mũi tên bay! Số của nó ?" Không, hay còn gọi là Không gì cả, Tuyệt đối, Nguyên lý thứ nhất, nơi mọi vật khởi nguồn và kết thúc! Bản chất của nó ?" Chân lý vĩnh hằng!
    Đột nhiên giọng đọc đó tắt ngấm, và sau đó vang lên mạnh mẽ hơn:
    - Trò chơi kết thúc rồi!
    Người Bí Ẩn run rẩy, trên khuôn mặt hắn bắt đầu xảy ra sự biến đổi khủng khiếp. Nếu như trước đó nó còn giống với tất cả các bộ mặt trên thế giới, như một chiếc gương phản chiếu bộ mặt của những người nhìn vào hắn, thì bây giờ ở đó chẳng còn giấu hiệu gì của một bộ mặt người, nó biến dạng và không còn một hình thù gì cụ thể, như một khối thủy ngân.
    Nhưng từ trong mắt của Starugin cũng xảy ra một điều gì đó. Những đường nét của các đồ vật xung quanh mất đi sự rõ ràng, trở nên mờ ảo, tường nhà nguyện dao động và bắt đầu rung lên dữ dội, như thể những ảo ảnh sắp sửa tan biến đi.
    Người phụ nữ với bộ mặt dịu dàng như Đức Mẹ nắm tay vanh, cô nở một nụ cười êm ái và nói:
    - Rời khỏi đây thôi! Trò chơi đã kết thúc, nữa tiếng nữa ở đây sẽ tràn ngập cảnh sát! Chúng ta không nên trở thành trung tâm của sự chú ý một cách không cần thiết. Chúng ta đã làm tất cả những gì có thể làm được.
    ***
    Họ ngồi trong một quán cà phê bên đường trên bờ kênh Hoàng Đế. Gần đó là một đám đông cư dân Amsterdam. Vô số bộ mặt, đủ kiểu trang phục và kiểu tóc, cứ như thể ở thành phố này những lễ hội Carnaval (lễ hội hóa trang) kéo dài liên tục không ngừng.
    Ngồi đối diện Starugin là người phụ nữ với bộ mặt dịu dàng bí ẩn. Một bộ mặt vừa như trẻ thơ, vừa tỏ ra rất thông thạo, từng trải.
    - Cảnh sát đã tìm thấy bức tranh dưới tầng hầm trong một căn nhà hoang tàn trên đường Bồ Đào Nha, - cô ta nói, ngừng lời bằng một nhấp cà phê. ?" Bức tranh đã trở về chỗ của nó, ở bảo tàng Rijksmuseum. Nó sẽ không rời nơi đó nữa, và điều đó rất tốt. Tất cả mọi sự thay đổi vị trí của bức ?oTuần tra đêm? đều dẫn tới những điều không hay. Thậm chí, ngay cả khi bức tranh không rời khỏi Amsterdam, mà chỉ chuyển từ tòa nhà của Đại đội dân quân đến tòa thị chính, vào năm 1715, ở Hà Lan đã xảy ra dịch hạch?, và bây giờ, khi bức tranh rời khỏi thành phố lâu như thế, điều đó có thể mang đến những thảm họa thực sự. Đặc biệt là khi các thế lực đen tối tìm cách phá hủy bức tranh. Vì thế, trong thời gian bức tranh ?oTuần tra đêm? treo ở Praha, tôi và ngài Vôitinskii đã tìm cách đánh tráo nó với một bức tranh giả y như thật, còn bản gốc thì chuyển về Amsterdam và giấu ở đó cho tới nay?
    - Tôi đang thử tưởng tượng, báo chí sẽ viết gì vào ngày mai! ?" Starugin lên tiếng. ?" Sẽ là một vụ ầm ĩ khắp châu Âu?, tuy nhiên, tôi không còn liên quan gì đến chuyện này nữa.
    - Tôi cũng thế, - người đối thoại của anh cụp mắt xuống và đưa một mẩu bánh vào miệng.
    - Vậy còn những người mà tôi gặp ở Praha cũng như ở Florences, họ là ai thế? ?" Starugin đưa ra câu hỏi vẫn làm anh trăn trở bấy lâu nay. ?" Và cuối cùng, cô là ai?
    Người phụ nữ mỉm cười êm ái và đưa một ngón tay lên môi:
    - Tôi ?" là một người phụ nữ đặc biệt. Người Nga, nhưng tôi đã sống ở Hà Lan rất lâu. Tên tôi đúng là Magarita. Tôi đã kết hôn. Và tất cả những người mà số phận run rủi anh gặp phải ?" họ cũng là những người đặc biệt. Và cả anh nữa?, chẳng nhẽ anh không thấy mình rất khác biệt với những người xung quanh? ?" cô đưa mắt nhìn đám đông gần đó. ?" Anh cũng có một vai trò nhất định trong chuyện này?, một vai trò cực kì quan trọng. Vấn đề không phải ở chỗ họ. Cũng không phải ở chỗ chúng ta. Vấn đề ở chỗ những lá bài Taro, chúng cũng có sức mạnh và cuộc sống riêng và chúng luôn tham gia vào những trò chơi bất tận. Những lá bài đó khiến chúng ta thay đổi. Ngay cả người đàn ông trong bộ đồ đen?, ông ta dù sao cũng là một con người, cũng chỉ là một con rối, nghe theo sự chỉ huy của lá bài mà thôi. Chính dưới ảnh hưởng của lá bài mà ông ta biến ra như vậy? trở thành một con người hay một cái gì đó hoàn toàn khác. Những lá bài này đã có từ bốn nghìn năm nay?, thậm chí có khi còn lâu hơn nữa. Có thể, chúng cổ xưa hơn cả thế giới của chúng ta. Trong chúng là sức mạnh của toàn vũ trụ. Không cần thiết phải phân biệt chúng ở phía nào, thiện hay ác. Những khái niệm này đối với chúng là không tồn tại. Đối với chúng chỉ tồn tại duy nhất sự cân bằng. Sự cân bằng vĩnh cửu của các sức mạnh vĩnh cửu.
    - Tôi còn một điều chưa hiểu?- Starugin tiếp tục. ?" Tại sao cô không nói cho tôi ngay từ đây?, khi mà chúng ta ngay bên cạnh nhau trên máy bay?
    - Bởi vì tất cả mọi thứ phải theo đúng thứ tự của nó. Bởi vì, mọi sự đã được sắp xếp từ trước. Bởi vì các lá bài muốn thế.
    - Nhưng còn cuộc sống! Cuộc sống của nhiều người có thể đã được cứu!
    - Không lẽ anh nghĩ rằng, - Magarita hướng về Starugin một cái nhìn phiền muộn, - không lẽ anh nghĩ rằng, cuộc sống của một vài người thì có nghĩa lý gì đối với những sức mạnh vĩnh cửu, những sức mạnh quyết định số phận của cả Vũ trụ? Không lẽ anh nghĩ rằng tôi và anh lại có ý nghĩa gì đó đối với chúng?
    - Tôi và cô? - Starugin lặp lại vừa đủ nghe. ?" Tôi và cô liệu sẽ còn gặp lại không?
    - Không, - cô gái lại nở một nụ cười dịu dàng và đặt bàn tay nhẹ như mùa xuân lên tay Starugin. ?" Không, chuyện này đã kết thúc, và quay trở lại quá khứ là điều thể.
    - Sao lại thế, - Starugin thở dài. ?" Quay trở lại với những quyển sách của tôi, với những bức tranh, với những tác phẩm bị hư hại. Tất cả những điều đó thực sự là sự trở về quá khứ!
    Anh nhắm mắt lại. Trong không khí tràn ngập hương mùa xuân, mùi biển cả và một mùi gì đó nhẹ nhàng, thanh khiết, vô hình? hẳn là, đó là mùi nước hoa của cô gái tuyệt vời đang ngồi với anh.
    Starugin quả quyết gọi người bán hoa rong đang xách một lẵng hoa tròn lớn, anh mua một bó hoa Tulip đen và chìa cho Magarita.
    - Cảm ơn anh, - cô gái lại nở nụ cười dịu dàng mê hồn. ?" Tôi cũng có một món quà nhỏ cho anh đây. Có thể, nó sẽ làm anh nhớ đến tôi, đến Amsterdam, và đến tất cả những gì chúng ta vừa trải qua.
    Cô gái đặt vào lòng bàn tay anh một xấp bài đã ố vàng, sờn mép vì thời gian.
    Những lá bài Taro!
    Hết
  4. hungmos

    hungmos Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/03/2005
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    0
    Về bức tranh ?oTuần tra đêm?
    Những bậc tiền bối có câu :?Điều ta được biết là hạt cát bé tẹo, điều ta chưa biết là một đại dương mênh mông?. Quả đúng vậy!
    Tìm hiểu Rembrandt mà lại không biết về bức ?oTuần tra đêm? (Night watch - 1642) nói chung là một điều thiếu sót.
    Trong số các tác phẩm của Rembrandt thì ?oTuần tra đêm? được giới phê bình nghệ thuật xếp vào hàng ?okiệt tác?, còn những bức như ?oSự trở về của đứa con tội lỗi?(1669), ?oNàng Dania? (1636), ?oChân dung tự hoạ? (1665)? mới chỉ ở mức ?onổi tiếng? mà thôi.
    Phải nói qua một chút về cuộc sống của Rembrandt và bối cảnh thời cuộc lúc ấy ?" Hà Lan vào đầu thế kỷ thứ XVII - để hiểu thêm về hoàn cảnh ra đời bức ?oTuần tra đêm?. Thế kỉ XVII là thời kì được các nhà sử học gọi là ?oThời kì hoàng kim Hà Lan?), thời kì mà Hà Lan phát triển mạnh mẽ: ảnh hưởng chính trị, khoa học, thương mại và văn hóa - đặc biệt là hội họa - đạt tới đỉnh cao.
    Rembrandt sinh ra ở Leiden ?" Hà Lan. Mặc dù không được sinh ra trong một gia đình có truyền thống về hội hoạ nhưng ở Rembrandt bộc lộ năng khiếu từ khá sớm. Từ tuổi thiếu niên, Rembrandt đã bắt đầu sự nghiệp hội họa của mình bằng việc đi học các thầy giáo, các hoạ sĩ nổi tiếng. Ông đã chuyển lên Amstesdam để học, sau đó về lại Leiden và lại tiếp tục lên thủ đô vào khoảng năm 1632, để từ đó bắt đầu một cuộc sống mới. Ở Amstesdam, ông làm bạn với một thương gia giàu có chuyên về lĩnh vực hội hoạ, và từ đó, Rembrandt làm quen với cô em họ của ông bạn tên là Saskia van Uylenburgh. Năm 1633 Rembrandt làm lễ đính ước với Saskia, và sau 1 năm thì cưới nàng làm vợ. Bố mẹ của Saskia mất sớm, để lại cho cô con gái một gia sản giàu có. Cũng trong lúc này thì tiếng tăm của Rembrandt khá nổi, và ông nhận được nhiều đơn đặt hàng vẽ tranh cho tầng lớp quý tộc ở Hà Lan thời bấy giờ.
    Trong cuộc hôn nhân của Rembrandt và Saskia chẳng hề có chữ ?ovụ lợi?. Họ cưới nhau bởi vì họ quá yêu nhau, không thể sống thiếu nhau.
    Thời bấy giờ, giới thượng lưu ở Hà Lan ?" mà tập trung chủ yếu ở Amstesdam - thường thích thuê những hoạ sĩ nổi tiếng để vẽ chân dung cho họ. Ngoài những bức chân dung cá nhân dành cho riêng một người thì họ còn đặt vẽ chân dung tập thể để cùng nhau lưu danh hậu thế. Những nhóm người đó thường là bác sĩ, sĩ quan quân đội, những nhà giàu có nhiều tiền lắm của? Khi vẽ chân dung tập thể, các hoạ sĩ thường phải giải quyết bài toán bố cục cho một nhóm nhiều người.
    Bức ?oTuần tra đêm? được các sĩ quan quân đội đặt vẽ. Bức vẽ mô tả đại đội dân quân đang chờ lệnh của đại uý Frans Banning Cocq và trung uý Willem van Ruytenburch để ra trận. Mặc dù thời điểm đó đang là thời bình nhưng mà đại úy Cocq rất muốn Rembrandt vẽ làm sao cho ông ta càng oai vệ, càng có vẻ như đang xông trận, càng sống động? càng tốt.

    Đập vào mắt ta, ngay giữa bức tranh là đại uý Cocq được vẽ to hơn những người khác nổi bật trong trang phục màu đen. Bên cạnh đại uý, trung uý Ruytenburch trong trang phục áo vàng có kích thước bé hơn. Đại uý bước lên phía trước, giơ tay ra để chỉ hướng đi sắp tới của đoàn quân.
    Trung uý Ruytenburch cũng được vẽ hết sức cẩn thận, phần y phục của ông ta Rembrandt đã dành rất nhiều thời gian để mô tả đến từng nét hết sức chi tiết, sống động như một bức ảnh chụp. Nếu chú ý, các bạn sẽ thấy bóng cánh tay của đại uý Cocq trên áo của trung úy Ruytenburch. Điều này cho thấy rằng Rembrandt làm việc hết sức cẩn trọng, sáng tạo để mang đến hơi thở trong từng bức tranh của ông. Có lẽ điều này làm ông nổi tiếng, và trở thành bậc thầy trong nền hội hoạ Hà Lan.
    Một chi tiết đáng chú ý trong bức tranh ?oTuần tra đêm? là cô gái với trang phục màu vàng, được vẽ ở vị trí rất dễ gây chú ý trong bức tranh (sổ dọc 1/3 từ bên trái sang). Đây không phải là điều khôi hài, có thể có người nghĩ rằng đoàn quân ra trận cần gì một cô gái. Nhưng Rembrandt vẽ không thừa. Đây chính là biểu tượng ?oLá bùa chiến trận? cho đoàn quân. Vào khoảng thế kỷ thứ 17, các bạn cũng biết tôn giáo có ý nghĩa thế nào trong ý thức con người. Và đặc biệt, đối với Rembrandt, ông phải chịu nhiều đau khổ khi 3 đứa con vừa mới chào đời đều không sống được, nên ông luôn lấy tôn giáo để có niềm tin trong cuộc sống của mình. Cũng có một số nhà nghiên cứu hội hoạ cho rằng, đó là hình ảnh của Saskia, người vợ yêu dấu của ông.
    Người lính hoả mai cầm súng đứng sau lưng trung úy Ruytenburch. Ông ta đang thổi những thuốc nổ cháy còn thừa trên súng để làm sạch nó. Chi tiết cây súng hoả mai được Rembrandt vẽ cẩn trọng chẳng kém gì những hoạ tiết khác. Điều này cho chúng ta thấy sự miệt mài trong nghệ thuật của Rembrandt.
    Bên trái của cô gái là một người lính với áo choàng đỏ. Màu đỏ này cũng phù hợp với màu đỏ thắt lưng vải của đại uý Cocq. Cái bông cổ áo của những người lính là một trong những điều làm Rembrandt nổi bật hơn so với các hoạ sĩ khác. Cổ áo được Rembrandt vẽ trông sống động, mềm mại, và có hồn hơn, từng nét nhỏ nhất hoạ sĩ cũng không quên mô tả.
    Riêng người đánh trống ở mép bên phải tranh là nhân vật duy nhất không phải trả tiền cho Rembrandt mà vẫn được vẽ chân dung. Có lẽ ông ta không nằm trong tầng lớp quý tộc Hà Lan thời bấy giờ.
    Trên đây là một số nhân vật chính trong bức ?oTuần tra đêm?. Bức tranh này lẽ ra được mang tên là ?oĐội quân của đại uý Cocq? (Tên tiếng Anh: ?oThe Company of Captain Frans Cocq?), nó có tên ?oNight watch? vì bức vẽ bị phủ lớp bồ hóng, khiến nhiều người lầm tưởng cảnh trong tranh diễn ra vào ban đêm.
    Bức tranh với kích thước 363 X 437 cm, nằm ở bảo tàng Rijksmuseum (Bảo tàng quốc gia), tại Amsterdam.
    (Tham khảo từ blog của Meoluoi)
    Bạn nào có nhu cầu cần bản PDF hoặc PRC xin hãy nhắn tin cho mình!

Chia sẻ trang này