1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bí Mật Của Định Mệnh

Chủ đề trong 'Album' bởi doctruyen, 14/01/2017.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Chưa bao giờ Từ Dịch Phàm lại cảm thấy run như thế này. Nhưng cuối cùng anh vẫn cố gắng trấn an lại bản thân, kế hoạch hôm nay đã xếp ra, bắt buộc phải hoàn thành hết. Mọi chuyện hôm nay, cho dù là thành công hay thất bại, Từ Dịch Phàm anh cũng bắt buộc phải nói hết cho Phùng Lộ Phi nghe.

    Đẩy cửa bước vào trong căn phòng thuê riêng, Phùng Lộ Phi cảm thấy rất ngạc nhiên. Thật không ngờ Từ Dịch Phàm cũng lãng mạn như vậy, mua đầy hoa sắp vào đây, còn thắp cả đống nến nữa.

    Từ Dịch Phàm vội vàng mở hộp đồ trang sức ra, lấy chiếc nhẫn kim cương rồi quay lại, quỳ một chân trước Phùng Lộ Phi khiến cô giật mình.

    - Phùng Lộ Phi, anh không biết là anh làm như thế này có muộn hay không nhưng dù thế nào anh cũng vẫn muốn làm. Nửa năm qua ở bên em, anh thật sự đã tìm được một ánh sáng mới trong cuộc đời của anh, ánh sáng ấy thật sự rất ấm áp. Lộ Phi, anh không giỏi nói năng về chuyện này, anh chỉ muốn nói với em là anh yêu em.

    - Em…

    - Lộ Phi, anh hy vọng em đừng ly hôn với anh. Anh thật sự yêu em mà. Anh chỉ mong chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, tìm ra được hạnh phúc thật sự chỉ của riêng chúng ta mà thôi.

    Không biết được nữa nhưng mắt của Phùng Lộ Phi bỗng mờ hẳn đi. Rồi những giọt nước mắt cứ thế mà rơi xuống, ngay chính cả bản thân Phùng Lộ Phi cũng không ngăn lại được nữa.

    - Dịch Phàm, anh thật sự muốn cùng em bắt đầu lại từ đầu, sống một cuộc sống mới của riêng chúng ta sao?

    - Phải. Em có đồng ý không?

    Lúc này, Phùng Lộ Phi đỡ Từ Dịch Phàm đứng dậy, cô lau hết nước mắt rồi bình tĩnh hỏi anh:

    - Dịch Phàm, em nói cho anh biết, nhược điểm của em còn nhiều hơn cả ưu điểm nữa đấy.

    - Không sao, anh cũng chẳng có nhiều ưu điểm hơn em đâu.

    - Em không xinh đẹp, em nấu ăn kém lắm, lại còn cả cái tính hậu đậu, so đo tính toán nữa chứ. À phải, em còn rất hẹp hòi, hơn nữa, em cũng chẳng gọn gàng gì đâu, sống bừa bộn lắm.

    - Anh cũng có đẹp trai gì đâu chứ. Anh từ nhỏ đến giờ cũng chưa từng vào bếp, tính tình anh trẻ con lắm, anh cũng hay so đo và thích áp đặt. Tính cách của anh cũng giống em.

    Phùng Lộ Phi nghe thế thì bật cười:

    - Anh không chê em hả?

    - Chê em cái gì? Chính bản thân anh cũng có hơn em cái gì đâu mà ở đấy chê em cơ chứ.

    - Anh thật sự muốn cùng em bắt đầu lại từ đầu?

    - Phải.

    Tự nhiên Phùng Lộ Phi mỉm cười và gật đầu. Cô nhìn thẳng vào Từ Dịch Phàm mà nói:

    - Dịch Phàm, anh đưa thêm chiếc nhẫn này nữa thì nhẫn cưới em đang đeo vứt đi đâu đây hả?

    - Em thích vứt đi đâu thì vứt. Nhưng chiếc nhẫn này, em bắt buộc phải đeo. Em nhìn này, ở đây có khắc chữ AE, tức là tên tiếng Anh của anh và em đấy. Như vậy mới ý nghĩa.

    - Thật không ngờ anh có nhiều trò như vậy.

    Từ Dịch Phàm vẫn nhìn chằm chằm Phùng Lộ Phi như vậy, có điều không hiểu bèn hỏi:

    - Lộ Phi, thế bây giờ em có thể nhận chiếc nhẫn này của anh không?

    - Nếu anh đã có thành ý như vậy, nếu như anh đã chấp nhận được mọi thói hư tật xấu của em thì em đồng ý.

    - Cảm ơn em.

    Từ Dịch Phàm đeo chiếc nhẫn lên tay cho Phùng Lộ Phi, rồi lấy luôn mấy món đồ khác rồi đeo hết lên cho cô.

    - Từ Dịch Phàm, em yêu anh. Thật ra hôm nay em muốn nhân cơ hội này để tỏ tình với anh, chấp nhận cả việc anh từ chối. Nhưng thật không ngờ, anh lại nói chuyện này trước với em.

    - Em yêu anh từ lúc nào?

    - Em không biết.

    Rồi Từ Dịch Phàm ôm chầm lấy Phùng Lộ Phi, anh ôm chặt cô đến nỗi như sợ cô sẽ rời khỏi vòng tay của anh vậy.

    - Lộ Phi, anh không mong điều gì cả, anh chỉ mong cuộc sống sau này của chúng ta trôi qua thật nhẹ nhàng và hạnh phúc. Anh biết lúc bắt đầu của chúng ta không tốt nhưng thời gian còn dài, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian để xây dựng hạnh phúc sau này của chúng ta.

    - Em biết, Dịch Phàm. Em biết là em có rất nhiều khuyết điểm nhưng mà anh yên tâm, vì hạnh phúc sau này của chúng ta, em sẽ cố gắng sửa đổi cho bằng hết.

    - Không cần đâu Lộ Phi, em không cần phải thay đổi điều gì. Anh yêu em, yêu con người em của hiện tại chứ không phải con người em sau khi đã thay đổi. Thật đấy, chỉ cần đơn giản là đủ rồi.

    - Em yêu anh.

    Từ Dịch Phàm buông tay ra, cúi người hôn lên đôi môi của Phùng Lộ Phi.

    Lúc này, cả Từ Dịch Phàm và Phùng Lộ Phi mới cảm nhận được tình yêu và hạnh phúc thật sự.
  2. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 92: Tụ Họp

    Một cuộc sống hôn nhân thật sự rất hạnh phúc!

    Sau khi sắp xếp công việc ở tập đoàn ổn thỏa, Từ Dịch Phàm đã đưa Phùng Lộ Phi đi tuần trăng mật. Và địa điểm đầu tiên họ đặt chân đến chính là thành phố B, là nơi mà đa số bạn bè của Từ Dịch Phàm sinh sống.

    Mấy vị Tổng giám đốc này Phùng Lộ Phi đã gặp hết hồi đám cưới của cô. Ban đầu, cô thậm chí còn chẳng biết hóa ra Từ Dịch Phàm lại quen biết rộng rãi đến như thế, toàn những người “máu mặt” cả.

    - Vợ chồng son cuối cùng cũng đã đến rồi à, tưởng phải để cho anh em tụi tôi đây chờ thêm mấy tiếng nữa chứ? Mình còn đang nghĩ liệu có nên hẹn vợ chồng cậu dịp khác hay không nữa, sợ khéo hạnh phúc quá không đến.

    Vừa nghe giọng nói này, Phùng Lộ Phi đã nhận ra ngay là của Lưu Cảnh Dương. Lần trước Lưu Cảnh Dương có đến thành phố A và gặp Từ Dịch Phàm, nhìn hai người bọn họ ban đầu cô còn tưởng là gay.

    - Này Lưu Cảnh Dương, cậu đừng có mà nói móc nói ngoáy như thế chứ? Lắm lúc cái miệng cậu cũng chẳng nói ra được lời hay ho gì.

    Từ Dịch Phàm liền đỡ Phùng Lộ Phi ngồi xuống ghế. Chưa kịp ngồi đàng hoàng thì đã lại có người lên tiếng chọc ngoáy:

    - Ấy Dịch Phàm, bọn mình thấy Cảnh Dương nói có sai gì đâu chứ, thậm chí nói còn trúng cả ý của mình luôn.

    - Phải rồi còn gì. Này, ban đầu đến tham dự đám cưới hoành tráng kia của cậu với em gái Phùng, mình còn nghĩ là sau nửa năm thì hai người sẽ ly hôn cơ. Nào ngờ sau nửa năm lại còn ngọt ngào tình cảm hơn.

    - Hồi ấy tất cả bọn mình đều cá cược cậu với Lộ Phi ly hôn. Nhưng không ngờ sự tình lại thế này rồi.

    - Nói chung là sự việc ngày hôm nay tất cả bọn mình đều không ngờ tới được luôn. Quá đỗi kinh ngạc.

    Nghe thấy những lời “rủa đểu” của đám bạn thân, Từ Dịch Phàm vớ lấy quả nho rồi ném về phía Hạ Quân Dật.

    - Các cậu đúng là một lũ bạn tốt nhỉ? Chẳng hy vọng mình sống vui vẻ hạnh phúc lại còn cầu cho bọn mình ly hôn nữa.

    - Ơ, bọn mình có nói sai cái gì đâu. Này, nhìn bề ngoài, mình vốn thấy cậu với em gái Phùng có gì hợp nhau đâu chứ. Cậu sinh ra cái tính trẻ con thích áp đặt, còn em gái Phùng đây tính cách thất thường, thích sống cái kiểu tự do tự tại không thích bó buộc. Mình thấy hai người sống với nhau nửa năm là quá lâu rồi đấy, còn tưởng sẽ ly hôn sau 2 tháng cơ.

    - Tống Thừa Huân, cậu được lắm.

    - Mình quá được ấy chứ.

    Đúng lúc này, Phùng Lộ Phi ôm chầm lấy cánh tay của Từ Dịch Phàm, tươi cười nhìn về phía Tống Thừa Huân mà nói:

    - Mặc kệ mấy anh có rủa đểu bọn em thế nào thì bây giờ bọn em cũng rất rất hạnh phúc. Tống Thừa Huân, anh chẳng có một mảnh tình vắt vai nào. Hạ Quân Dật anh đào hoa như thế thì chắc còn lâu mới lấy được vợ. Còn anh, Lưu Cảnh Dương, cái miệng anh độc địa như thế thì chắc nhà thiết kế Lâm cũng bỏ chạy sớm mà thôi. Nói chung là Dịch Phàm nhà em vẫn tốt nhất.

    - Ôi ghê quá vợ chồng nhà này. Muốn thể hiện tình cảm thì về giường mà tình cảm đi, ở đây toàn một lũ độc thân thôi đấy.

    - Vì các cậu toàn một lũ độc thân nên mình với Lộ Phi mới đến đây để cho các cậu thấy mà ghen tị.

    Từ Dịch Phàm vừa nói vừa cười sung sướng.

    Trong khi đó, những ánh mắt như lưỡi dao kia đang hướng hết về phía vợ chồng Từ Dịch Phàm và Phùng Lộ Phi.

    - Thôi được rồi, nói đùa thế thôi. Nói chung là mình cũng phải cảm ơn Cảnh Dương và Lâm Nhã Tình đã giúp mình thiết kế ra được một bộ đồ trang sức đẹp để tặng cho Lộ Phi.

    - Phải đấy Cảnh Dương, bộ đồ trang sức này em rất thích. Thật sự cảm ơn anh với nhà thiết kế Lâm.

    - Khỏi cần phải cảm ơn, chỉ cần hai người có thể bày tỏ được lòng mình và về sau chung sống hạnh phúc là được rồi. Nói thế nào thì nói, dù không nghĩ đến chuyện hai người sẽ hạnh phúc nhưng bọn mình vẫn luôn chúc phúc cho cậu. Nhìn hai người sống tốt là vui lắm rồi.

    Không khí trong căn phòng bỗng dưng trầm xuống. Dù hay nói chọc ngoáy lẫn nhau nhưng cũng không thể phủ nhận, hội bạn bè của Từ Dịch Phàm thật sự rất tốt và biết quan tâm lẫn nhau.

    - Thôi đi mấy cậu, chẳng mấy khi mới tụ họp như thế này, đừng có bày ra gương mặt ảm đảm ấy nữa. Phải rồi Từ Dịch Phàm, bao giờ cậu với Lộ Phi mới có kế hoạch sinh con đây?

    - Bọn mình còn chưa vội, cậu vội cái gì?

    - Có cái gì đâu, mình chỉ muốn xem xét để tương lai cùng cậu trở thành thông gia mà thôi.

    - Cảnh Dương nói thế thì mình cũng phải suy nghĩ thêm về việc làm thông gia với cậu đấy Dịch Phàm.

    Phùng Lộ Phi ngồi ở đấy nghe mà bật cười. Vừa rồi không khí còn trùng xuống, nay đã được khơi dậy rồi. Mọi người lúc này đang vui vẻ bàn về chuyện làm thông gia trong tương lai.

    Nhưng nói đến chuyện sinh con, Phùng Lộ Phi lại cảm thấy lo lắng. Tuy trước đó đã từng nghĩ đến việc sinh con nhưng chẳng hiểu sao trong lòng lúc này lại dâng lên một nỗi sợ.
  3. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 93: Không Ngờ Tới

    Tết Nguyên Đán đã qua được một tuần, Từ Dịch Phàm cũng phải trở về Từ Thị để làm việc, tuần trăng mật ngọt ngào của anh và Phùng Lộ Phi cũng nhanh chóng kết thúc.

    Sau chuyến du lịch dài ngày với Từ Dịch Phàm, Phùng Lộ Phi cảm thấy bản thân mình trở nên lười hơn. Công việc cộng tác với tòa soạn báo kinh tế, cả tháng qua cô chỉ nộp được cho bên đó có 7 bài. Từ Dịch Phàm cũng nói, bảo cô khỏi cần phải đi làm cái nghề này nữa nhưng cô không thích. Cứ ở nhà ăn chơi ngồi không thế này thật sự rất chán.

    Đang ngồi viết bài để gửi đi, Phùng Lộ Phi cảm thấy trong người rất khó chịu. Cô chạy vội vào trong nhà tắm nôn thốc nôn tháo.

    Nhìn gương mặt đang tái nhợt đi của mình trong gương, Phùng Lộ Phi kinh ngạc tròn mắt lên. Không phải là như thế chứ? Mọi chuyện sao lại trùng hợp như vậy chứ hả? Trúng số rồi?

    Phùng Lộ Phi vội chạy ra ngoài, bấm điện thoại gọi cho Trương Uyển Tâm. Khi Trương Uyển Tâm vừa bắt máy, cô vội nói:

    - Uyển Tâm, mình gặp chuyện không xong rồi. Lần này thì chắc chắn mình gặp chuyện không xong rồi.

    - “Cái gì? Cậu gặp chuyện gì hả? Nào nào, bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút, kể rõ cho mình nghe.” – Nghe thấy Phùng Lộ Phi nói vậy, Trương Uyển Tâm cũng trở nên lo lắng hơn.

    - Này, mình nghĩ là mình có thai rồi.

    - “Cái gì?”

    Thấy Trương Uyển Tâm ở đầu dây bên kia im lặng mãi không nói gì, Phùng Lộ Phi càng sốt ruột:

    - Cậu nói gì đi chứ?

    - “Ơ hay Phùng tiểu thư à, cậu mà có thai thì phải báo cho chồng cậu biết chứ, nói cho mình làm gì?”

    - Nhưng thật sự lúc này mình chưa muốn mang thai.

    - “Nhưng cậu có chắc là cậu mang thai không vậy?”

    Phùng Lộ Phi bỗng dưng nhíu mày lại. Tình trạng của cô vừa rồi có thể tính là đã mang thai hay không?

    - Mình cũng chẳng biết được, mình thấy trong phim nhân vật nữ mà nôn như thế thì chắc chắn là mang thai rồi.

    - “Thôi được rồi, bây giờ cậu vẫn đang ở nhà chứ gì? Mình sẽ qua hiệu thuốc mua cho cậu một cái que thử thai xem thế nào.”

    - Ừ, cảm ơn cậu.

    Sau khi tắt máy, Phùng Lộ Phi phải đợi 20 phút sau mới thấy Trương Uyển Tâm đi đến.

    - Đây, que thử thai của cậu, mau đi thử đi.

    Phùng Lộ Phi cầm theo que thử thai rồi vào trong nhà tắm. Ở bên trong, cô vẫn còn nghe thấy tiếng của Trương Uyển Tâm đang nói vọng bên ngoài. Thì ra vừa rồi cô ấy đi mua que thử thai, bị bà chủ hiểu lầm là mua cho cô ấy. Bà chủ còn khuyên cô ấy nếu đã nghi ngờ bản thân mang thai thì đừng đi giày cao gót và chạy nhanh như vậy. Phùng Lộ Phi còn nghe thấy cả tiếng thở dài của Trương Uyển Tâm, cô ấy kêu ca về chuyện từng này tuổi vẫn chưa có người yêu.

    Ngồi mãi trong đó, cuối cùng Phùng Lộ Phi cũng đem theo que thử thai ra ngoài. Trương Uyển Tâm vội vàng chạy đến, nhìn que thử thai trên tay của Phùng Lộ Phi, nhíu mày nói:

    - Theo như hướng dẫn thì 2 vạch tức là mang thai. Ở đây hiện rõ 2 vạch thế này… Lộ Phi, chúc mừng cậu nhé, mang thai rồi.

    - Nhưng mà mình vẫn chưa muốn mang thai. Cứ nghĩ đến chuyện mang thai là mình lại sợ.

    Phùng Lộ Phi đặt chiếc que thử thai lên bàn, khuôn mặt nhăn nhó ngồi xuống sofa. Trương Uyển Tâm cũng ngồi xuống bên cạnh cô.

    - Sợ cái gì mà sợ chứ? Cậu với Từ Dịch Phàm như thế rồi, chẳng lẽ cậu không muốn sinh con cho anh ấy hả? Vợ chồng mà đã kết hôn thì chắc chắn là phải sinh con rồi.

    - Mình vẫn chưa chuẩn bị tinh thần mà. Không phải là mình không muốn sinh con, mình chỉ muốn có thêm một chút thời gian nữa thôi.

    - Đúng là lắm chuyện. Phùng Lộ Phi, cậu tháng sau là tròn 27 tuổi rồi, vừa đúng thời điểm hợp nhất để tính chuyện sinh con đấy. Mình nhớ mình có đọc mấy bài báo, nói Từ Dịch Phàm rất thích trẻ con.

    - Từ Dịch Phàm thích trẻ con à? Sao mình không biết nhỉ?

    - Đúng là đồ vô tâm.

    Rồi Phùng Lộ Phi lại quay sang nhìn Trương Uyển Tâm, nói:

    - À phải, nói thì nói vậy chứ nhưng chắc gì que thử thai đã đúng, cũng có nhiều trường hợp sai lắm. Còn mình thì chắc là ăn phải thứ gì đó nên mới xảy ra hiện tượng này, hoặc đau dạ dày.

    - Nếu cậu đã nghĩ như vậy thì đứng dậy thay quần áo đi, mình đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra cho chắc ăn.

    - Phải đi à?

    - Bắt buộc phải đi.

    Trong lòng Phùng Lộ Phi lúc này có rất nhiều ý nghĩ, lo lắng, hào hứng, sợ hãi và cả vui mừng.

    Những cảm xúc, những ý nghĩ ấy cứ đan xen khiến Phùng Lộ Phi chẳng hiểu rõ tâm trạng của mình lúc này là như thế nào nữa. Nếu cô thật sự mang thai thì đây là một chuyện vui, nhưng chính cô cũng rất lo lắng. Cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cho chuyện này.
  4. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 94: Tin Vui (1)

    Phùng Lộ Phi và Trương Uyển Tâm cùng bước ra khỏi khoa phụ sản. Trên tay Phùng Lộ Phi đang cầm tờ kết quả, gương mặt cô lúc này như sắp khóc đến nơi vậy.

    Đúng lúc này Hoắc Tử Minh đi đến, nhìn thấy Phùng Lộ Phi và Trương Uyển Tâm bèn gọi:

    - Lộ Phi.

    - Tử Minh, là anh à?

    - Ủa Lộ Phi, sao hôm nay em đến bệnh viện vậy? Không phải là bị đau ốm ở đâu đấy chứ?

    Không cần đợi Phùng Lộ Phi trả lời, Hoắc Tử Minh đã nhìn thấy tờ giấy kết quả trên tay cô. Anh nhìn rõ ràng tên của cô, nhìn rõ ràng kết quả bên dưới có ghi là: Đã mang thai được 3 tuần.

    Mặc dù Hoắc Tử Minh với Phùng Lộ Phi đã chia tay nhưng khi nhìn thấy cái này, anh không khỏi cảm thấy hụt hẫng. Bây giờ Hoắc Tử Minh mới nghĩ, thật sự anh và Phùng Lộ Phi đã trở thành hai đường thẳng song song mất rồi.

    - Tử Minh?

    - Ừ, anh biết. Em đã mang thai thì nên chú ý chăm sóc đến sức khỏe của bản thân hơn. Nhưng Từ tiên sinh đã biết chuyện này chưa vậy?

    - Anh ấy chưa biết.

    Hoắc Tử Minh lại nhìn thẳng vào Phùng Lộ Phi, mỉm cười nói:

    - Lộ Phi, chúc mừng em. Nhìn thấy cuộc sống của em bây giờ hạnh phúc như vậy, anh cũng rất vui. Nhưng mà này, em mang thai là chuyện vui, sao gương mặt lại như thế kia?

    - Em vốn chưa từng nghĩ sẽ mang thai sớm như vậy.

    - Sớm gì nữa, em đã 27 tuổi rồi. Mang thai lúc này là thời điểm rất tốt đấy. Được rồi, về báo cho Từ tiên sinh biết đi.

    - Vâng. Phải rồi Tử Minh, nếu như có thời gian thì em mời anh đi ăn. Lần trước có nói nhưng em chưa sắp xếp được thời gian.

    Nghe Phùng Lộ Phi nói, Hoắc Tử Minh mỉm cười gật đầu:

    - Được, thời gian thì anh có, chỉ sợ em bận rộn thôi.

    - Cứ quyết như thế nhé.

    - Ừ.

    Nói chuyện được một lúc thì Phùng Lộ Phi và Trương Uyển Tâm cũng rời khỏi bệnh viện.

    Nhưng Trương Uyển Tâm sau đó lại có việc nên Phùng Lộ Phi lại tự bắt taxi đi về. Đi được nửa đường, cô lại bảo tài xế chuyển hướng đến Từ Thị chứ không trở về biệt thự nữa.

    …………………………………

    Từ Thị.

    Phùng Lộ Phi đi thang máy chuyên dụng lên trên thì vừa vặn gặp phải thư ký Trịnh, thư ký của Từ Dịch Phàm.

    - Thư ký Trịnh, Dịch Phàm có ở đây không?

    - Dạ có thiếu phu nhân. Nhưng mà lát nữa Tổng giám đốc còn có một cuộc họp quan trọng nữa ạ.

    - Vậy à.

    Lúc Phùng Lộ Phi đẩy cửa phòng Tổng giám đốc đi vào trong thì thấy Từ Dịch Phàm đang bận rộn với đống giấy tờ.

    - Lộ Phi? Sao em đến đây vậy?

    - Em có chút chuyện muốn nói với anh ấy mà?

    - Ừ, em nói nhanh đi, anh đang phải chuẩn bị cho cuộc họp quan trọng với hội đồng quản trị ấy mà.

    Phùng Lộ Phi cứ đứng như thế nhìn Từ Dịch Phàm. Anh nói thì nói vậy chứ anh đang bận, làm sao để ý đến cô được.

    - Lộ Phi, em đi xe đến đây hay là gọi taxi? Nếu không thì để anh bảo tài xế Trần lái xe đưa em về nhà. Bây giờ anh phải đi họp ngay nên không có thời gian nói chuyện với em được nữa.

    - Dịch Phàm… em…

    - Được rồi, anh đi đây.

    Từ Dịch Phàm cầm theo tập tài liệu đang định đi ra thì Phùng Lộ Phi bỗng hét ầm lên:

    - Từ Dịch Phàm, anh là tên vô lương tâm.

    Thấy vậy, Từ Dịch Phàm vội dừng lại, đi đến trước mặt của Phùng Lộ Phi, vội vàng hỏi cô:

    - Bà xã, em sao vậy? Anh lại đắc tội gì với em rồi? Nhưng nếu mà anh đắc tội với em thì để tối nay về anh chịu tội với em được không? Còn bây giờ anh phải đi họp đã.

    - Anh…

    Khi Từ Dịch Phàm vừa mới bước đi được 2 bước, Phùng Lộ Phi lại nói:

    - Từ Dịch Phàm, anh đứng lại cho em. Em mang thai rồi, anh cứ thế mà bỏ đi à? Anh không chịu trách nhiệm à?

    - Cái gì?

    Cái câu “em mang thai” kia khiến Từ Dịch Phàm hết sức kinh ngạc. Anh lại quay lại, ôm lấy bả vai của Phùng Lộ Phi, vui mừng hỏi:

    - Lộ Phi, em vừa nói cái gì? Em nói là em đã mang thai rồi sao? Anh không nghe nhầm đấy chứ?

    - Em không biết đâu, em sợ mang thai lắm. Em còn chưa chuẩn bị tình thần mang thai nữa.

    Ngay lúc này, Từ Dịch Phàm hạnh phúc ôm chầm lấy Phùng Lộ Phi.
  5. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 95: Tin Vui (2)

    Từ Dịch Phàm vỗ nhẹ lên lưng của Phùng Lộ Phi, giọng nói bỗng trở nên dịu dàng lạ thường:

    - Được rồi được rồi, là anh không tốt, anh sai rồi. Đáng lý là dù có bận việc gì anh cũng phải nghe em nói hết đã.

    - Nhưng mà Dịch Phàm, em sợ lắm.

    Từ Dịch Phàm lại buông tay ra, cúi đầu xuống nhìn gương mặt có phần lo lắng của Phùng Lộ Phi lúc này.

    - Nói cho anh nghe, em sợ cái gì?

    - Em đã từng nghĩ đến việc mang thai rồi sinh con nhưng không nghĩ lại đến sớm như vậy. Em rất sợ, cũng rất lo lắng là mình sẽ không thể trở thành một người mẹ tốt được.

    - Không sao đâu. Lộ Phi, em yên tâm, trong khoảng thời gian này anh lúc nào cũng ở bên cạnh em. Anh còn nhớ mẹ từng nói, lúc mẹ mang thai mẹ cảm thấy rất hạnh phúc.

    - Thật à?

    Thấy gương mặt của Phùng Lộ Phi đã bình tĩnh hơn, Từ Dịch Phàm lại mỉm cười nói:

    - Phải đấy. Không tin em có thể hỏi mẹ mà.

    Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa. Thư ký Trịnh đẩy cửa vào nhìn thấy hai vợ chồng Từ Dịch Phàm và Phùng Lộ Phi bèn hơi cúi đầu xuống nói:

    - Tổng giám đốc, đã đến giờ họp rồi ạ.

    - Đúng rồi thư ký Trịnh, nhân tiện hủy luôn cuộc họp này đi giúp tôi, bây giờ tôi phải đi có việc quan trọng hơn.

    - Dạ?

    Thư ký Trịnh kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Từ Dịch Phàm. Cuộc họp ngày hôm nay bị hủy, rốt cuộc Tổng giám đốc có chuyện gì quan trọng hơn đến như vậy chứ? Chẳng lẽ liên quan đến vị thiếu phu nhân này?

    - Dịch Phàm, nếu cuộc họp ấy quan trọng thì anh cứ đi đi, không sao cả, em về với lái xe Trần cũng được.

    - Không sao đâu, cuộc họp có thể hủy nhưng con của chúng ta thì không thể không quan tâm. Bây giờ anh sẽ đưa em đến bệnh viện khám thai rồi bảo thím Vương làm vài món tẩm bổ cho em.

    Lúc này thư ký Trịnh mới nghe rõ vấn đề, hóa ra Tổng giám đốc hủy họp vì thiếu phu nhân mang thai.

    - Thư ký Trịnh, cứ làm như lời tôi nói đi.

    - Vâng ạ.

    - Được rồi, cô ra ngoài đi.

    Thư ký Trịnh không nói gì thêm nữa, nhanh chóng đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn mỗi Từ Dịch Phàm và Phùng Lộ Phi.

    - Lộ Phi, bây giờ anh sẽ đưa em đến bệnh viện kiểm tra.

    - Ấy, không cần đâu. Vừa rồi em đã đến bệnh viện kiểm tra rồi, bác sĩ bảo thai nhi rất tốt, phát triển bình thường.

    - Không được, anh muốn đưa em đi kiểm tra tổng thể, để đảm bảo là hiện tại em đang rất khỏe mạnh.

    Không ngăn cản quyết định của Từ Dịch Phàm nữa, Phùng Lộ Phi đi theo anh đến bệnh viện kiểm tra lại lần nữa.

    ……………………………

    Từ gia.

    Về đến nhà, Từ Dịch Phàm trên tay vẫn cầm lấy những bức ảnh chụp siêu âm con của anh và Phùng Lộ Phi. Vừa rồi lúc trở về Từ gia, anh còn ghé vào một cửa hàng để mua cuốn sổ lưu niệm. Từ Dịch Phàm nói, anh muốn ghi lại hết thời kỳ con của hai người cho đến lúc sinh ra. Sau này mở ra đọc lại, coi như là một kỷ niệm đáng nhớ.

    Phùng Lộ Phi ngồi bên cạnh chăm chú nhìn Từ Dịch Phàm viết từng chữ một. Anh vừa viết vừa mỉm cười, gương mặt lúc này thật sự rất hạnh phúc.

    - Về sau khi già, anh sẽ lấy cuốn sổ lưu niệm này ra để xem hình của con, một kỷ niệm đẹp đúng không?

    - Phải, kỷ niệm đẹp.

    - Đến bây giờ em đã hết lo lắng chưa? Còn sợ hãi nữa không? Đừng lo, anh đã nói rồi, anh sẽ luôn ở bên em mà.

    Phùng Lộ Phi ôm chầm lấy Từ Dịch Phàm, khóe mắt lúc này đã bắt đầu ngấn nước nhưng cố gắng không để chúng rơi xuống.

    - Có anh ở bên cạnh, em không sợ nữa, càng không phải lo lắng nữa.

    - Thế mới phải chứ. Phải rồi, ngày mai đúng lúc là thứ 7, chúng ta cùng về đại biệt thự thông báo tin này cho bố mẹ biết. Hẳn là họ rất vui mừng đây. Anh đang nghĩ, hay chúng ta chuyển về đại biệt thự nhỉ? Có mẹ ở bên cạnh, bà sẽ giúp em trong thời gian em mang thai.

    - Được, cứ làm theo ý anh.

    Từ Dịch Phàm buông tay ra, nhìn Phùng Lộ Phi trìu mến nói:

    - Bây giờ em mau đi tắm đi rồi chúng ta cùng xuống ăn tối. Thím Vương chuẩn bị cho em nhiều đồ bồi bổ lắm đấy.

    - Em biết rồi.

    Anh lại hôn lên môi của Phùng Lộ Phi khiến cô giật mình:

    - Em đi đi.

    - Vâng.

    Phùng Lộ Phi mỉm cười lấy quần áo rồi đi vào trong nhà tắm. Hôm nay đối với cô và Từ Dịch Phàm, thật sự rất hạnh phúc.

  6. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 96: Sinh Nhật (1)

    Thời gian trôi qua thật nhanh, không ngờ Phùng Lộ Phi đã mang thai được 2 tháng rồi.

    Những ngày qua, cả Từ Dịch Phàm và Phùng Lộ Phi đều chuyển hẳn về đại biệt thự ở. Từ phu nhân sau khi biết Phùng Lộ Phi mang thai thì rất vui mừng, liền lập tức tìm hiểu đồ bổ dưỡng để bồi bổ cho cô. Mới 1 tháng thôi, Phùng Lộ Phi đã cảm thấy mình tăng cân khá nhiều. Gương mặt trái xoan kia hơi tròn lên, nhìn trông bầu bĩnh rất đáng yêu.

    Ngày 10/3 là sinh nhật của Phùng Lộ Phi, Từ Dịch Phàm quyết định sẽ tổ chức một sinh nhật thật hoành tráng cho cô tại khách sạn lớn nhất thành phố A này. Không những thế, anh cũng đã gửi thiệp mời đến cho rất nhiều người, mời họ đến chúc mừng sinh nhật cô. Hôm nọ nghe Từ Dịch Phàm nói chuyện điện thoại, Phùng Lộ Phi biết chắc đám bạn thân của anh ở thành phố B sẽ đến đây.

    - Dịch Phàm, bụng em hơi nhô lên rồi, mặc chiếc váy dạ hội này vào có phải là xấu lắm không?

    Phùng Lộ Phi mặc bộ váy dạ hội màu trắng, đứng trước gương nhìn mãi từ nãy tới giờ. Hôm nay là sinh nhật cô, Từ Dịch Phàm đã đặt mua bộ này cho cô từ thương hiệu Vivian Limer.

    Từ Dịch Phàm từ phía sau ôm lấy Phùng Lộ Phi, giọng dịu dàng nói:

    - Không xấu đâu, bà xã của anh mặc bộ đồ nào cũng đẹp hết. Mà em nhìn xem, chẳng ai nhận ra là em đang mang thai đâu. Dáng của em trông vẫn đẹp như thế này mà.

    - Từ lúc nào mà miệng anh lại trở nên ngọt như vậy thế?

    - Không phải là miệng anh ngọt mà sự thật vốn dĩ đã là như vậy rồi. Vợ của anh rất đẹp còn gì.

    Kể từ lúc mang thai, tính khí của Phùng Lộ Phi cũng vì thế mà thay đổi thất thường hơn. Thế là cũng từ lúc đấy Phùng Lộ Phi phát hiện ra, miệng của Từ Dịch Phàm trở nên ngọt ngào như bôi mật vậy.

    - Dù sao cũng chỉ là sinh nhật thôi, anh không cần phải làm lớn như vậy đâu, tốn kém lắm.

    - Không biết, anh chỉ muốn nhân cơ hội này tuyên bố cho mọi người cùng biết, em là vợ anh, là người duy nhất trên thế giới này có thể làm vợ anh, có thể khiến anh phải yêu suốt đời.

    - Em yêu anh.

    - Anh cũng yêu em.

    Phùng Lộ Phi vòng tay ôm lấy Từ Dịch Phàm. Thật sự những ngày qua có Từ Dịch Phàm ở bên cạnh, Phùng Lộ Phi cảm thấy rất hạnh phúc. Cô muốn giữ mãi niềm hạnh phúc này đến suốt đời.

    ………………………………

    Xe ô tô dừng trước khách sạn lớn nhất thành phố A, cũng là khách sạn trực thuộc tập đoàn Từ Thị.

    Từ Dịch Phàm xuống xe, giơ tay đỡ lấy Phùng Lộ Phi. Để đảm bảo an toàn cho gia đình và khách khứa hôm nay, Từ Dịch Phàm đã huy động một lượng lớn vệ sĩ đến đây. Bữa tiệc sinh nhật của Phùng Lộ Phi đã gây chú ý đến giới truyền thông thành phố A, bọn họ muốn đến chụp hình và viết tin tức nhưng đã bị Từ Dịch Phàm ngăn cản.

    Còn nhớ lần trước, sau khi tuyên bố với mọi người Phùng Lộ Phi là vợ của mình, Từ Dịch Phàm không lâu sau đó đã cho gỡ hết toàn bộ hình ảnh của anh và cô xuống. Anh muốn giải thích cho mọi người không hiểu lầm cô, nhưng cũng không muốn để điều đó ảnh hưởng đến đời sống riêng tư của cô. Từ Dịch Phàm biết, anh muốn Phùng Lộ Phi có một cuộc sống bình thường như cô vẫn mong, không muốn bất cứ điều gì không hay tác động đến cô.

    - Em nhớ hình như em đến khách sạn này 2 lần rồi, nhưng hôm nay khách sạn trang trí rất đẹp. Màu sắc tươi tắn nhưng cũng không đến mức chói mắt. Anh chắc phải chuẩn bị lâu lắm à?

    - Phải đấy, anh đã phải lên một đống ý tưởng cho buổi sinh nhật ngày hôm nay của em.

    - Dịch Phàm, thật ra em không cần điều gì quá to lớn, quá hoành tráng cả. Chỉ cần anh ở bên em, dù anh chỉ nói với em một câu “chúc mừng sinh nhật” thôi thì đối với em cũng là quá đủ rồi.

    Từ Dịch Phàm mỉm cười, nắm chặt lấy bàn tay ấm áp của Phùng Lộ Phi, lắc đầu nói:

    - Anh muốn làm cho em tất cả những gì mà anh có thể làm được. Anh chỉ muốn nói với em, vì em anh sẵn sàng làm tất cả. Dù những thứ này chỉ là vật chất, nhưng anh vẫn muốn với em, nó sẽ là một kỷ niệm đẹp. Lộ Phi à, anh sẽ làm mọi thứ có thể, vì em.

    Đối với Phùng Lộ Phi, điều gì cũng không quan trọng. Cô biết trong thời gian qua, Từ Dịch Phàm đã làm nhiều điều vì cô. Phùng Lộ Phi đáng lý nên phải cảm ơn ông trời, cảm ơn ông đã để cho cô tìm kiếm được một người đàn ông tốt như Từ Dịch Phàm anh giữa biển người mênh mông.

    - Những điều mà anh làm cho em trong suốt thời gian vừa qua, em cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Dịch Phàm, anh biết không, em cảm thấy những ngày bên anh là những ngày em cảm thấy hạnh phúc nhất. Có thể cùng anh đi chung một con đường, em không còn gì để nuối tiếc nữa.

    - Em yên tâm, anh sẽ không bao giờ để em phải cảm thấy nuối tiếc khi ở bên cạnh anh đâu.

    - Em tin.

    Từ Dịch Phàm nở một nụ cười hết sức hạnh phúc, nắm chặt tay đưa Phùng Lộ Phi lên hội trường tổ chức sinh nhật.
  7. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 97: Sinh Nhật (2)

    Từ Dịch Phàm nắm chặt tay đưa Phùng Lộ Phi đi đến hội trường tổ chức sinh nhật ngày hôm nay.

    Cửa chính vừa mở ra, Từ Dịch Phàm và Phùng Lộ Phi đi vào trong sự chú ý của tất cả mọi người ở đó. Anh vẫn nắm chặt tay Phùng Lộ Phi, đỡ cô đi lên bục trên cao kia. Trước đông đảo tất cả mọi người, Từ Dịch Phàm mỉm cười, giọng nhẹ nhàng nói qua micro:

    - Thưa quý vị và các bạn, hôm nay là sinh nhật lần thứ 27 của vợ tôi, Lộ Phi. Và đây cũng là sinh nhật lần đầu tiên mà tôi với cô ấy đón cùng nhau sau khi kết hôn. Tôi thật sự rất hạnh phúc.

    Mọi người ở bên dưới đều chăm chú nghe Từ Dịch Phàm nói. Còn Phùng Lộ Phi, cô đứng ở ngay bên cạnh Từ Dịch Phàm, trên môi lúc nào cũng nở một nụ cười ngọt ngào và ánh mắt hạnh phúc nhìn anh.

    - Cũng nhân dịp sinh nhật của Lộ Phi và mọi người đều có mặt đầy đủ ở đây, tôi cũng xin tuyên bố một chuyện vui. Đó là Lộ Phi đã mang thai được 2 tháng rồi, dự kiến tháng 10 năm nay sẽ sinh.

    - Chúc mừng chúc mừng…

    Phùng Lộ Phi quay xuống nhìn bên dưới, mọi người đều đang vỗ tay chúc mừng vợ chồng cô.

    - Cảm ơn mọi người.

    Đúng lúc này, có một người đẩy chiếc bánh sinh nhật đến gần chỗ của Từ Dịch Phàm và Phùng Lộ Phi.

    Vừa nhìn thấy chiếc bánh này, Phùng Lộ Phi cảm thấy rất ngạc nhiên rồi nhanh chóng bật cười. Chiếc bánh sinh nhật màu trắng lớn 5 tầng này khiến cô không khỏi bất ngờ. Ở tầng trên cùng là hình của cô được làm bằng bột, trông rất sinh động. Không những thế, dòng chữ trên chiếc bánh là “Chúc mừng sinh nhật bà xã. Anh yêu em” nữa. Phùng Lộ Phi ngẩng đầu lên nhìn Từ Dịch Phàm, cô cảm động suýt rơi nước mắt.

    - Lộ Phi, anh đã từng nói với em điều này, nhưng hôm nay anh vẫn muốn nhắc lại cho em nghe. Dù em đang ở đâu, đang làm gì thì anh vẫn sẽ mãi mãi ở bên cạnh em. Em yên tâm, bờ vai của anh sẽ mãi luôn là chỗ dựa vững chắc nhất cho em. Cả đời này, anh sẽ luôn yêu thương em và bảo vệ em. Cả đời này, anh chỉ yêu một mình em mà thôi.

    Lúc này, những lời nói của Từ Dịch Phàm thật sự đã khiến cho Phùng Lộ Phi cảm động đến rơi nước mắt. Những giọt nước mắt hạnh phúc này, cô cũng không muốn ngăn chúng lại nữa.

    Từ Dịch Phàm mỉm cười nhìn Phùng Lộ Phi rồi hát lên bài hát “Chúc mừng sinh nhật”. Không ngờ, giọng của anh lại hay đến thế.

    - Chúc mừng sinh nhật em, bà xã của anh. Anh yêu em.

    Phùng Lộ Phi cũng tiến lại gần chỗ micro, nhìn Từ Dịch Phàm, nói với giọng cực kỳ hạnh phúc:

    - Em yêu anh.

    Từ Dịch Phàm gật đầu rồi nhanh chóng đặt lên môi của Phùng Lộ Phi một nụ hôn. Bên dưới, mọi người vẫn vỗ tay.

    - Được rồi bà xã, em mau cầu nguyện rồi thổi nến đi.

    - Vâng.

    Phùng Lộ Phi cầu nguyện rất nhanh rồi thổi 5 ngọn nến trên bánh sinh nhật. Từ Dịch Phàm lúc này quay sang hỏi:

    - Em đã cầu nguyện gì vậy?

    - Anh hỏi làm gì chứ? Em nói với anh để cho lời cầu nguyện mất thiêng à? Em sẽ không nói đâu.

    - Dù em không nói thì anh cũng đoán ra rồi.

    - Mọi người, chúng ta cùng hát chúc mừng sinh nhật cho Từ thiếu phu nhân xinh đẹp đi nào.

    Phùng Lộ Phi nghe thấy giọng của Triệu Chí Dương ở bên dưới vang lên. Mọi người lúc ấy cũng bắt đầu hát bài “Chúc mừng sinh nhật” dành tặng cho cô khiến cô rất vui.

    …………………………………

    Mọi người vẫn tiếp tục bữa tiệc.

    Từ Dịch Phàm đỡ Phùng Lộ Phi đi gặp mấy người bạn của anh.

    - Dịch Phàm à, sau Tuyết Dao thì trong hội bạn thân này thì cậu là người có con sớm nhất đấy. Chúc mừng nhé.

    - Cảm ơn các cậu.

    - À phải rồi Lộ Phi, giới tính của đứa bé là gì vậy?

    - Này Tống Thừa Huân, Lộ Phi mới mang thai có 2 tháng thì làm sao nhận biết được giới tính cơ chứ? Nhưng mà cậu muốn làm thông gia với Dịch Phàm à? Nhìn cậu xem, đến một người phụ nữ bên cạnh còn chẳng có thì biết bao giờ mới sinh con chứ hả?

    Nghe Tôn Hạo nói, mọi người đứng ở gần đấy đều bật cười. Tống Thừa Huân nhận ra, Tôn Hạo đang chọc ngoáy mình.

    - Mình nhận làm thông gia thì kệ mình. Nhưng mà các cậu chắc cũng muốn còn gì nữa, phải không Minh Viễn, Quân Dật?

    - Ý kiến thông gia cũng hay đó.

    - Mình đã bảo rồi mà.

    - À phải Lộ Phi, lần trước anh nghe Dịch Phàm nói là em rất thích bộ đồ trang sức anh với Tuyết Tâm thiết kế.

    Phùng Lộ Phi nghe thấy Lưu Cảnh Dương nói thế thì mỉm cười:

    - Vâng, bộ đồ trang sức ấy rất đẹp, em rất thích.
  8. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 98: Sinh Nhật (3)

    Lưu Cảnh Dương nghe thấy thế thì thích thú nói:

    - Cũng may là em thích.

    - Mà này Dịch Phàm, hôm nay làm sinh nhật cho em gái Phùng cậu đã bỏ ra bao nhiêu tiền vậy? Nhìn mọi thứ từ ngoài vào trong đều hoành tráng rực rỡ như thế này, tốn rất nhiều đúng không?

    - Ấy, sao lại nói như vậy chứ? Người ta vì bà xã mà cả núi vàng cũng sẵn lòng bỏ ra đấy. Chỗ ít ỏi này thì nói làm gì chứ?

    - Uầy, anh bảo cả núi vàng sao? Không phải là anh muốn bảo em chính là “hồng nhan họa thủy” đấy chứ?

    - Đâu đâu, anh đâu có nói như vậy.

    Nói chuyện với hội bạn thân của Từ Dịch Phàm một hồi lâu, Phùng Lộ Phi đi đến gặp Hoắc Tử Minh và Trương Uyển Tâm.

    - Lộ Phi à, trông hôm nay cậu đẹp quá đấy. Nhìn không giống là đang mang thai 2 tháng đâu.

    - Vậy à? Mình lại thấy chiếc váy này làm lộ bụng quá. Với cả 1 tháng qua được chăm bẵm nên nhìn tăng cân hẳn lên.

    - Đâu có, đẹp lắm mà.

    Phùng Lộ Phi mỉm cười, lúc này cô mới nghe thấy giọng nói trầm trầm ấm áp của Hoắc Tử Minh:

    - Lộ Phi, nhìn thấy em hôm nay hạnh phúc như vậy, anh cũng cảm thấy rất vui. Chỉ hy vọng em cứ mãi mãi như thế này.

    - Cảm ơn anh. Em hôm nay quả thật rất hạnh phúc và em cũng muốn anh sẽ như em vậy. Em tin, anh chắc chắn sẽ tìm được một cô gái khiến cho anh hạnh phúc sớm thôi.

    - Ừ.

    Phùng Lộ Phi lấy một cốc nước hoa quả từ một người phục vụ, uống một ngụm cho mát giọng rồi lại nói:

    - Nhưng mà dạo này anh đang làm gì mà có vẻ bận như vậy hả? Lần trước em muốn mời anh đi ăn mà anh không đi được.

    - À, gần đây trường đại học Thanh Đông có mời anh về đấy thuyết giảng, bệnh viện lại có thêm nhiều việc nên mới không có thời gian. Khi nào anh mời em đi ăn bù lại vậy.

    - Tử Minh, anh muốn chuyển sang làm giáo sư luôn rồi đấy hả? Nhưng như thế cũng được đấy, vừa làm giáo sư vừa làm bác sĩ.

    - Thôi, anh không đủ sức kiêm hai nghề đâu. Thuyết giảng cũng chỉ vài buổi thôi, không có ý định ở lại trường.

    Từ phía xa, Từ Dịch Phàm nhìn thấy Phùng Lộ Phi đang nói chuyện vui vẻ với Hoắc Tử Minh và Trương Uyển Tâm.

    Nhìn Hoắc Tử Minh, Từ Dịch Phàm không còn ghen với anh nữa. Anh biết Phùng Lộ Phi và Hoắc Tử Minh bây giờ là những người bạn thân thiết. Với Hoắc Tử Minh, Phùng Lộ Phi luôn đối xử ở mức vừa phải. Cô tuyệt nhiên không để cho Từ Dịch Phàm hiểu lầm mối quan hệ giữa hai người.

    ……………………………….

    Phải đến 9 giờ 30 bữa tiệc sinh nhật mới kết thúc.

    Trên xe ô tô, Phùng Lộ Phi dựa đầu vào vai của Từ Dịch Phàm. Cả tối hôm nay bận rộn tiếp khách, lại còn đang lúc mang thai nên Phùng Lộ Phi cảm thấy mệt hơn bình thường.

    - Bà xã, hôm nay anh thấy em nói chuyện vui vẻ với Hoắc Tử Minh lắm. Hai người nói những chuyện gì vậy?

    - Nói nhiều chuyện lắm. Nhưng mà sao anh lại hỏi chuyện này vậy? À Dịch Phàm, không phải là anh đang ghen đấy chứ?

    - Em nghĩ gì vậy hả? Vị trí của anh và Hoắc Tử Minh khác nhau như thế, anh việc gì phải ghen với anh ta. Với lại, em nghĩ anh hẹp hòi đến như vậy sao hả? Anh không đến nỗi như vậy đâu.

    Phùng Lộ Phi ôm chặt lấy cánh tay của Từ Dịch Phàm, nụ cười hạnh phúc lại nở ra, cô nói:

    - Bọn em chỉ nói về tình hình của đối phương thời gian gần đây thôi. Tử Minh gần đây rất bận, lần trước em nói mời anh ấy đi ăn một bữa nhưng anh ấy không có thời gian.

    - Ừ. Mà em thấy cô bạn Trương Uyển Tâm của em với Hoắc Tử Minh có đẹp đôi không? Anh thấy bọn họ mà nên duyên thì cũng được.

    - Uyển Tâm từng nói với em, cô ấy sẽ không bao giờ đi tranh giành người yêu với bạn thân đâu, làm như vậy cảm thấy rất xấu xa dù hai người có chia tay rồi đi chăng nữa. Với lại, Uyển Tâm cũng bảo rằng, Tử Minh không giống với mẫu người mà cô ấy thích. Theo như Uyển Tâm thì Tử Minh hơi khô khan và có phần tẻ nhạt.

    - Vậy à? Thế em thấy anh có khô khan và tẻ nhạt không?

    Phùng Lộ Phi ngẩng đầu lên nhìn Từ Dịch Phàm, bật cười nói:

    - Anh ấy hả? Ai nói anh khô khan và tẻ nhạt chứ? Anh làm cho em hạnh phúc, làm cho em cười suốt ngày đấy thôi.

    - Em nói miệng của anh bôi mật nên mới ngọt, nhưng anh thấy miệng của em còn ngọt hơn đấy. Câu nào câu nấy của em đều khiến anh rất vui. Quả nhiên là nhà báo có khác.

    - Đừng có giỡn.

    - Anh đâu có giỡn.

    Phùng Lộ Phi lại dựa đầu vào vai của Từ Dịch Phàm, còn anh lại ôm chặt cô hơn. Đối với họ, mỗi giây mỗi phút trôi qua đều rất hạnh phúc.
  9. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 99: Hạnh Phúc

    Thời gian trôi qua thật sự quá nhanh. Tính đến hôm nay thì Phùng Lộ Phi đã mang thai được hơn 8 tháng rồi. Trong suốt thời gian mang thai, cô và Từ Dịch Phàm cũng chuyển về đại biệt thự ở luôn. Từ phu nhân với mấy thím trong nhà mỗi ngày đều làm ra những món ngon khác nhau cho Phùng Lộ Phi bồi bổ. Ăn nhiều đến nỗi Phùng Lộ Phi đến nay đã tăng 9 kg rồi.

    Hôm nay là một ngày thứ 4 đẹp trời.

    Phùng Lộ Phi đang ngồi ăn sáng cùng với Từ Dịch Phàm và bố mẹ chồng. Cô đã mang thai hơn 8 tháng, còn khoảng 1 tháng nữa là đến ngày sinh rồi nên mọi người càng lo lắng cho cô hơn. Từ Dịch Phàm tuy rất muốn nghỉ luôn ở nhà với Phùng Lộ Phi nhưng do công việc vẫn còn chất đống nên anh không thể không đến tập đoàn được.

    - Dịch Phàm, con hãy cố gắng sắp xếp công việc của tập đoàn cũng như thời gian, hàng ngày đưa Lộ Phi đi dạo xung quanh, như thế đến lúc sinh sẽ dễ dàng hơn nhiều. Ngày trước khi sinh con, mẹ cũng phải đi dạo nhiều lắm, bố con cũng sắp xếp công việc đi cùng mẹ. Bây giờ công việc đã có bố con giúp đỡ rồi nên không cần phải quá lo.

    Từ phu nhân vừa uống cốc sữa vừa lên tiếng.

    - Phải đấy, nếu công việc nhiều quá thì cũng đừng giải quyết một mình, để bố giúp cho. – Từ lão gia cũng nói.

    - Không sao đâu ạ, con có thể sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa nên bố mẹ cũng không cần phải quá lo lắng đâu. Với lại bố lâu rồi không còn quản lý công việc của tập đoàn nữa nên có nhiều chuyện cũng không thể nắm rõ được. Vậy nên chuyện tập đoàn và chuyện gia đình, con có thể tự sắp xếp và lo liệu được. Bố mẹ cứ yên tâm, con sẽ cố gắng dành thời gian cho Lộ Phi và đứa trẻ.

    - Thế nghe còn được.

    Từ phu nhân quay sang nhìn Phùng Lộ Phi:

    - Lộ Phi, có phải chiều nay con đi khám thai không? Lần khám thai này đi một mình à?

    - Đúng là chiều nay con có lịch hẹn với bác sĩ đi khám thai rồi ạ. Nhưng mà bố mẹ cũng không cần phải lo lắng đâu, bởi Dịch Phàm tối qua đã bảo là sẽ cùng con đi khám rồi ạ.

    - Haha… con trai, mẹ cứ tưởng là con không đi cùng Lộ Phi cơ, hóa ra tính hết rồi à?

    - Mẹ đừng có nói như thế chứ, mẹ nghĩ con trai mẹ thế nào vậy? Hiện giờ Lộ Phi và con trai con rất quan trọng đấy nên không thể không để tâm đến được. Con là một người chồng, một người cha tốt mà.

    - Ừ phải.

    Từ phu nhân và Từ lão gia cùng cười. Phùng Lộ Phi im lặng một hồi lúc này lại lên tiếng nói tiếp:

    - Bố mẹ, thật ra con cũng chẳng nhớ lịch khám thai của con nữa. Nhưng bố mẹ không biết đâu, Dịch Phàm nhớ dai lắm. Tối qua mà không phải anh ấy nhắc con thì chắc cũng quên luôn.

    - Thế mới đúng đấy Dịch Phàm à, quả nhiên không hổ là con trai mẹ. Rất tốt, rất tốt.

    - Con cũng là con của bố nữa.

    - Phải phải…

    Mọi người vừa ăn sáng vừa nói chuyện rất vui vẻ. Phùng Lộ Phi cảm thấy rất hạnh phúc với cảnh tượng này.

    …………………………………

    Đến giờ Từ Dịch Phàm đi làm, Phùng Lộ Phi tiễn anh ra đến tận cổng. Từ Dịch Phàm nói:

    - Được rồi, em mau vào đi. Ở nhà chơi cùng mẹ, đến chiều anh sẽ đưa em đi khám thai.

    - Em biết rồi.

    - Tặng anh một nụ hôn tạm biệt đi.

    Phùng Lộ Phi nghe xong thì bĩu môi. Nhưng cuối cùng, cô vẫn kiễng chân lên, hôn vào má Từ Dịch Phàm.

    - Như thế này đã được chưa?

    - Được rồi. Anh đi làm đây, tạm biệt bà xã.

    - Tạm biệt.

    Phùng Lộ Phi đứng nhìn cho đến khi xe của Từ Dịch Phàm đi khuất bóng. Đúng lúc này Từ phu nhân đi ra:

    - Dịch Phàm đi rồi hả con?

    - Vâng ạ. Mẹ này, con muốn đi ra ngoài dạo một lát. Hôm nay trời đẹp, rất thích hợp đi dạo.

    - Ừ, vậy con đi đi, mẹ còn phải gọi điện cho mấy người khác để bàn thảo về hoạt động tiếp theo của hội Lệ Hoa. Nhưng mà con cũng đi quá xa đấy, đi chỗ nào gần thôi.

    - Vâng.

    Từ phu nhân lại nói tiếp:

    - Về sớm nhé, mẹ cũng có vài chuyện muốn nói riêng với con đấy. Mặc dù không quá quan trọng nhưng vẫn phải nói.

    - Con sẽ về sớm ạ.

    - Ừ.

    Đợi đến khi Từ phu nhân đi hẳn vào bên trong, Phùng Lộ Phi mới đi ra ngoài dạo phố.
  10. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 100: Bắt Cóc (1)

    Phùng Lộ Phi vừa dạo phố vừa ôm bụng, gương mặt thể hiện rõ vẻ hạnh phúc chưa từng có. Mặc dù gần đến ngày sinh cô có chút lo lắng cũng như thấp thỏm nhưng Từ Dịch Phàm luôn ở bên cạnh nhắc nhở bảo cô hãy yên tâm, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy. Những câu nói quan tâm của Từ Dịch Phàm khiến Phùng Lộ Phi thoải mái hơn.

    Phùng Lộ Phi đi chầm chậm lại, nhìn cảnh vật xung quanh. Hôm nay quả thật quá đẹp. Tuy nhiên con đường mà Phùng Lộ Phi đi bây giờ vắng người quá, chẳng có một ai cả.

    Rồi có một chiếc xe ô tô cũ kỹ đi gần đến nhưng Phùng Lộ Phi không quan tâm. Chiếc xe dừng ngay trước mặt cô.

    Một người đàn ông mặc áo xám nhanh xuống xe, tóm lấy tay Phùng Lộ Phi, kéo cô đẩy lên ghế sau xe.

    - Bỏ tôi ra… bỏ tôi ra… các người là ai? Tại sao lại bắt tôi?... Mau bỏ tôi ra… bỏ ra…

    Tên mặc áo xám kia mạnh tay tát Phùng Lộ Phi, cô trở nên sợ hãi và lo lắng không nói được gì.

    - Mày tốt nhất là nên im miệng đi, nếu còn kêu gào nữa thì mày cẩn thận với đứa con của mày đấy.

    Nghe tên áo xám kia lớn tiếng nói, Phùng Lộ Phi sợ quá ôm lấy bụng, giọng run sợ:

    - Các người không được làm hại đến con của tôi. Bỏ ra. Nhưng… rốt cuộc các người là ai?

    Tên mặc áo đen đang lái xe bỗng lên tiếng:

    - Chúng ta lại gặp lại rồi. Trường hợp này nên nói là có duyên mới phải nhỉ? Tôi nên gọi cô là gì nhỉ? Gọi thẳng tên e rằng có chút bất lịch sự. Hay gọi là Từ thiếu phu nhân nhé?

    Phùng Lộ Phi nhíu mày nhìn người đàn ông đang lái xe kia. Tên đó trông khoảng 30 thì phải, trông hơi luộm thuộm, còn có cả râu nữa. Nghe hắn nói, chẳng lẽ cô cũng quen hắn?

    - Chắc cô không nhớ tôi rồi Phùng Lộ Phi. Nhưng mà… tôi lại biết cô đấy, và biết rõ cả Từ Dịch Phàm nữa. Và tôi cũng chẳng quan tâm cô có biết tôi không, tôi chỉ quan tâm đến tâm trạng của hắn khi biết vợ yêu của hắn bị bắt cóc sẽ như thế nào thôi.

    - Anh nói cái gì?

    - A Báo, mày lấy điện thoại của cô ta, mau chóng gọi điện cho Từ Dịch Phàm bảo hắn mang tiền đến chỗ hẹn. Nếu như hắn không đến, tao sẽ lấy mạng của Phùng Lộ Phi và con của hắn.

    - Biết rồi.

    Tên mặc áo xám tên A Báo kia vội giật lấy điện thoại từ tay Phùng Lộ Phi rồi lấy chiếc dây thừng trói Phùng Lộ Phi lại để cô khỏi cựa quậy. Từ Dịch Phàm… Từ Dịch Phàm…. Bọn người bắt cóc này rốt cuộc là muốn gì đây? Chỉ là bắt cóc thông thường?

    Tên A Báo nhanh chóng tìm thấy số của Từ Dịch Phàm và gọi cho anh. Không lâu sau Từ Dịch Phàm nhấc máy:

    - “Lộ Phi à… anh đến tập đoàn rồi, hiện giờ đang xử lý công việc. Nhưng có gì mà em gọi cho anh thế?”

    - Dịch Phàm… Dịch Phàm…

    Phùng Lộ Phi bỗng gọi lớn. Tên A Báo vội lấy chiếc giẻ nhét ngay vào miệng của cô.

    - “Lộ Phi… Lộ Phi… em sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” – Giọng của Từ Dịch Phàm trở nên lo lắng.

    - Từ Dịch Phàm, mày chắc nghe thấy giọng của vợ mày rồi chứ hả? Rất lo lắng phải không?

    Tên A Báo lớn tiếng nói.

    - “Mày là ai?”

    - Tao là ai không quan trọng lắm đâu, nhưng nói chung thì chúng ta vẫn là người quen cũ. Từ Dịch Phàm, tao nói cho mày biết, nếu như đúng 5 giờ chiều nay mà mày không mang tiền đến đúng hẹn thì tao sẽ rạch bụng Phùng Lộ Phi và đưa con mày chào đời sớm đấy.

    - “Mày cần bao nhiêu?”

    Giọng của Từ Dịch Phàm có vẻ bình thản nhưng lại rất lo lắng. Anh cố gắng bình tĩnh nói.

    - Từ Dịch Phàm, mày cũng biết điều đấy, quả không hổ danh là Tổng giám đốc của Từ Thị. 5 giờ chiều nay mày hãy mang 20 triệu USD đến nhà 32 đường số 5 ngoại ô thành phố. Và còn một điều mà mày nên nhớ kỹ, tốt nhất là mày hãy đến một mình, nếu có người khác, đặc biệt là bọn cảnh sát thì tao sẽ giết Phùng Lộ Phi và con mày ngay.

    - “Được, tao sẽ làm theo tất cả những gì mà mày bảo. Nhưng mày tốt nhất là đừng có đụng vào một sợi tóc của vợ tao. Nếu không dù có chết tao cũng phải lôi chúng mày theo.”

    - Tất nhiên là bọn tao sẽ chăm sóc cho Từ thiếu phu nhân của mày thật tốt rồi. Thế nhé

    Rồi Phùng Lộ Phi chỉ còn nghe thấy tiếng “tút… tút” từ điện thoại vang lên thôi. Từ Dịch Phàm đã tắt máy.

    Cô nhìn tên bắt cóc kia, cảm thấy thật sự rất lo lắng. Tự nhiên cô có một dự cảm chẳng lành.

    Rốt cuộc là chuyện gì?

Chia sẻ trang này