1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bí Mật Của Định Mệnh

Chủ đề trong 'Album' bởi doctruyen, 14/01/2017.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Tập đoàn Từ Thị. Phòng Tổng giám đốc.

    Trong khi Từ Dịch Phàm đang đi đi lại lại trong phòng với tâm trạng vô cùng lo lắng thì Triệu Chí Dương cũng ngồi ở sofa suy nghĩ đến chuyện Phùng Lộ Phi bị bắt cóc.

    - Bọn chúng đòi những 20 triệu USD sao? Đúng là một lũ khốn nạn mà. Nhưng mà cậu đừng lo, mình sẽ gọi điện ngay bảo người bên mình rút 20 triệu USD ra ngay cho cậu.

    - Ừ.

    - Mà cậu đừng có đi đi lại lại như thế nữa được không, chóng hết cả mặt. Cứ như này thì làm sao nghĩ ra cách để cứu Lộ Phi. Mau ngồi xuống đây, bình tĩnh lại một chút đi.

    Từ Dịch Phàm cuối cùng cũng ngồi xuống sofa. Thật sự lúc này anh đang rất lo lắng cho Phùng Lộ Phi.

    - Nghĩ ra được cách nào chưa?

    Triệu Chí Dương vừa uống cốc café vừa quay sang hỏi Từ Dịch Phàm. Vốn dĩ hôm nay anh ta đến tập đoàn Từ Thị để bàn bạc mấy công việc với Từ Dịch Phàm, nào ngờ lại có chuyện này xảy ra. Với tư cách là một bạn thân của Từ Dịch Phàm bao năm nay, anh ta đương nhiên là không thể bỏ đi vào những lúc quan trọng như thế này được.

    - Tên bắt cóc kia nói mang 20 triệu USD đến nhà 32 đường số 5 ở ngoại ô thành phố A lúc 5 giờ chiều nay.

    - Bây giờ là 10 giờ, còn 7 tiếng nữa, cậu cũng chuẩn bị đi, mình sẽ giúp cậu sắp xếp.

    - Chí Dương, có phải là cậu đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi không vậy? Mình cảm thấy…

    Triệu Chí Dương nhíu mày, hỏi:

    - Ý cậu là gì?

    - Theo mình thấy, chắc chắn bọn chúng sẽ không nhốt Lộ Phi ở nhà 32 đường số 5 ấy đâu.

    - Sao cậu lại nói vậy?

    Hai bàn tay của Từ Dịch Phàm đan chặt lấy nhau, anh thở dài, dựa hẳn lưng vào sofa rồi nói:

    - Nếu bọn chúng đã bắt cóc Lộ Phi để uy hiếp mình, ắt hẳn là đã suy tính từ lâu rồi. Hơn nữa, nghe tên bắt cóc nói, mình nghĩ bọn bắt cóc không chỉ có một người thôi đâu. Địa chỉ căn nhà ấy chỉ là nói ra thôi, chúng sẽ ngốc đến mức nói ra địa chỉ thật đâu.

    - Nghe cũng có lý. Bọn chúng bắt cậu phải đi một mình, không có ai khác đi cùng, đặc biệt là cảnh sát. Nhưng chúng cũng biết, cậu chắc chắn sẽ không đi một mình đâu.

    Từ Dịch Phàm bấm số, gọi điện thoại bảo trợ lý Trương vào, anh có chuyện muốn nói.

    Trợ lý Trương nhanh chóng gõ cửa đi vào.

    - Tổng giám đốc, Triệu Tổng, không biết anh có việc gì ạ?

    Nhìn gương mặt đang rất lo lắng của Từ Dịch Phàm và Triệu Chí Dương lúc này, trợ lý Trương có thể nhận ra là đã có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra rồi. Nhưng là chuyện gì thì anh ta không thể đoán ra.

    - Trợ lý Trương, hiện giờ vợ của tôi đang bị bắt cóc. Bọn chúng cũng đã gọi điện đưa ra yêu cầu với tôi rồi. Bây giờ anh lập tức huy động toàn bộ người, kiểm tra toàn bộ khu ngoại ô, cố gắng tìm kiếm bằng được chỗ mà vợ tôi đang bị nhốt. Nhớ kỹ, phải tìm thật cẩn thận nhưng cũng phải thật kín đáo, không để cho bất cứ ai biết cả.

    - Vâng.

    Trợ lý Trương đang định đi thì Triệu Chí Dương lên tiếng:

    - Trợ lý Trương, đợi đã.

    Trợ lý Trương đứng lại. Từ Dịch Phàm thấy vậy thì quay sang hỏi Triệu Chí Dương:

    - Cậu muốn làm gì vậy?

    - Kiểm tra nguyên mỗi khu ngoại ô e là hơi có vấn đề. Bên cậu huy động người tìm ở ngoại ô, mình cũng sẽ cho người tìm kiếm trong khu vực nội thành. Hơn nữa, chúng ta cũng cần sự trợ giúp từ phía cảnh sát nữa để đảm bảo. Cậu thấy có đúng không?

    - Phải.

    - Dịch Phàm, cậu quen biết Cục trưởng Lương bên Cục cảnh sát thành phố A này đúng không? Mau chóng liên lạc với ông ta đi. Trợ lý Trương, anh hãy nhớ rõ, mọi chuyện không thể làm ầm lên được, nếu không sẽ rất nguy hiểm cho Lộ Phi và đứa trẻ.

    - Vâng.

    - Cậu đi làm việc đi.

    Trợ lý Trương nghe xong lời của Triệu Chí Dương thì lập tức ra ngoài ngay, bắt đầu làm việc.

    - Dịch Phàm, cậu mau gọi điện cho Cục trưởng Lương đi, mình sẽ gọi điện dặn người của mình.

    - Được.

    Từ Dịch Phàm và Triệu Chí Dương, mỗi người bắt đầu làm một công việc của riêng mình.
  2. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 102: Bắt Cóc (3)

    Sau khi biết chuyện xảy ra với Phùng Lộ Phi, Từ lão gia và Từ phu nhân rất lo lắng bèn đến ngay Từ Thị.

    - Dịch Phàm, mọi chuyện thế nào rồi con. Lộ Phi… Lộ Phi… con bé vẫn ổn chứ hả?

    Vừa mới gặp Từ Dịch Phàm, Từ phu nhân đã rất lo lắng, vội vàng lên tiếng hỏi anh ngay.

    - Mẹ, Lộ Phi nhất định là không sao. Bọn bắt cóc ấy cần tiền, sẽ không làm hại Lộ Phi đâu.

    - Mong rằng Lộ Phi sẽ bình an. Con bé không được xảy ra bất cứ chuyện gì, không thể được.

    - Được rồi bà, mau ngồi xuống ghế đi, bà cũng phải bình tĩnh lại chứ, đừng quá lo lắng. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Lộ Phi là người thế nào bà cũng biết mà, con bé sẽ bình an.

    Từ lão gia đưa Từ phu nhân ngồi xuống sofa. Cả Từ Dịch Phàm và Triệu Chí Dương cũng ngồi xuống.

    - Dịch Phàm, mẹ xin lỗi, thật sự mẹ xin lỗi. Đáng lý ra hôm nay mẹ nên đi cùng với Lộ Phi, không nên để con bé đi một mình như vậy. Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của mẹ cả.

    Giọng của Từ phu nhân run run, nước mắt bà sắp rơi xuống đến nơi. Bà cảm thấy hối hận.

    - Mẹ, mẹ đừng nói như vậy. Kế hoạch bắt cóc này đã được bọn chúng sắp đặt từ trước rồi. Mẹ khi ấy có đi cùng Lộ Phi hay không thì kế hoạch ấy cũng vẫn diễn ra thôi.

    - Dịch Phàm nói đúng đấy bác. Nếu hôm nay mà bác đi cùng với Lộ Phi, e rằng mọi chuyện xảy ra sẽ còn phiền phức hơn nữa. Chỉ có một mình Lộ Phi, may ra cũng biết cô ấy còn an toàn.

    Triệu Chí Dương ngồi im lặng một hồi lâu rồi mới lên tiếng nói. Lời của anh ta không phải là không có lý.

    - Lời cháu nói nghe rất có lý.

    Từ lão gia nhìn Triệu Chí Dương, nói.

    Lúc này, Từ Dịch Phàm mới nói tiếp:

    - Bố mẹ, bọn bắt cóc đòi con giao ra 20 triệu USD, con cũng đã nhờ bên phía công ty của Chí Dương rồi. Nhưng nghe cách nói của bọn bắt cóc đó, con cho rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Con cũng bảo trợ lý Trương cử người đến ngoại ô tìm, còn người của Chí Dương sẽ tập trung tìm trong nội thành. Con cũng đã gọi điện nhờ Cục trưởng Lương rồi, ông ấy đồng ý cử người giúp chúng ta điều tra bọn bắt cóc. Bây giờ chúng ta chỉ có thể ngồi đợi thôi.

    - Ừ. Như vừa rồi con có nói, bọn chúng chắc chắn sẽ không làm hại đến Lộ Phi và đứa trẻ trong bụng con bé lúc này đâu. Chuyện này, con nhớ kỹ, phải làm thật cẩn thận. Nếu để cho bọn bắt cóc biết được, e rằng Lộ Phi và đứa trẻ sẽ rất nguy hiểm đấy.

    - Chuyện này con biết cách xử lý thật tốt. Bố mẹ cứ yên tâm đi. Dù có thế nào con cũng sẽ cứu được Lộ Phi.

    - Được rồi.

    Tiếng chuông điện thoại của Triệu Chí Dương vang lên. Anh ta nghe một hồi rồi tắt máy.

    - Hai bác, Dịch Phàm, người của cháu vừa gọi đến báo rằng trong nội thành không có bất kỳ sự xuất hiện nào của bọn bắt cóc. E rằng bọn bắt cóc đúng là bắt Lộ Phi đến ngoại thành rồi.

    - Có lẽ là như vậy. Bây giờ thì chúng ta chỉ có thể ngồi chờ tin tức từ người của Dịch Phàm thôi.

    - Thật là lo quá.

    Từ phu nhân vừa lau nước mắt vừa nói:

    - Mong rằng sẽ không có bất kỳ chuyện gì xảy ra. Lộ Phi nhất định sẽ được bình an vô sự.

    - Bà cứ yên tâm.

    Từ lão gia vỗ nhẹ lên vai Từ phu nhân.

    - Hai bác đừng lo, mọi chuyện Dịch Phàm tự biết cách xử lý ổn thỏa mà. Nhất định sẽ ổn thôi.

    - Ừ.

    Đúng lúc này thì trợ lý Trương gõ cửa đi vào. Anh ta chào tất cả mọi người trong đó.

    - Trợ lý Trương, bên anh điều tra thế nào rồi? - Triệu Chí Dương lên tiếng nói thay Từ Dịch Phàm.

    - Tôi đã điều tra ra được rồi ạ.

    Trợ lý Trương kể hết tất cả mọi chuyện. Từ Dịch Phàm thở dài rồi nhắm mắt lại. Một lúc sau anh mở mắt ra, nói:

    - Thì ra tất cả đúng như những gì tôi đã suy nghĩ. Hóa ra mọi chuyện lại thành như thế.

    - Tổng giám đốc…

    - Dịch Phàm.

    - Bố mẹ cứ yên tâm, con đã nghĩ ra cách giải quyết chuyện này rồi. Lộ Phi nhất định sẽ an toàn.

    Tất cả mọi người đều nhìn Từ Dịch Phàm. Gương mặt anh lúc này rất lạnh lùng.
  3. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 103: Bắt Cóc (4)

    Phùng Lộ Phi bị hai tên bắt cóc kia đưa đến một căn nhà tồi tàn. Đây không phải là địa điểm mà bọn chúng đã nói với Từ Dịch Phàm. Rốt cuộc đây là đâu chứ? Tên bắt cóc mặc áo đen bỏ chiếc giẻ ra khỏi miệng cô, tháo dây trói ra, cười nhếch mép nói:

    - Phùng Lộ Phi, vừa rồi chắc cô cũng nghe rõ rồi đấy nhỉ? Khi mà Từ Dịch Phàm đến đây, hắn sẽ phải chết, chắc chắn là sẽ phải chết thôi. Nhưng mà dù Từ Dịch Phàm có chết hàng vạn lần, hắn cũng chẳng thể nào chuộc được những tội mà hắn đã gây ra.

    - Anh… Rốt cuộc anh là ai hả? Anh đã hẹn với Dịch Phàm ở tại căn nhà 32 đường số 5 cơ mà? Đây không phải là đường số 5? Anh nói đi, đây là đâu hả? Anh nhốt tôi ở đâu?

    - Đúng như cô nói, đây vốn dĩ không phải đường số 5. Tôi bảo tên A Báo nói vậy, chỉ là dụ Từ Dịch Phàm đến đó nhằm *** đứt mọi liên quan của hắn với bọn cảnh sát thôi.

    - Anh…

    Phùng Lộ Phi kinh ngạc. Thì ra tất cả là như vậy. Từ Dịch Phàm, anh thông minh như vậy, anh có đoán ra gì không?

    - Tôi… hình như tôi đã từng gặp qua anh rồi, trông anh rất quen. Anh nói đi, anh là ai?

    - Phùng Lộ Phi, câu này cô đã hỏi tôi nhiều lắm rồi. Nhưng mà cũng không ngờ cô lại có can đảm hỏi tôi như vậy. Nếu là những người khác thì đã sợ không dám nói gì rồi.

    Tên áo đen định quay người bước đi thì Phùng Lộ Phi nói:

    - Mạc Kiến Huy? Anh có phải là Mạc Kiến Huy, Tổng giám đốc của tập đoàn Kiến Hưng không?

    Tên đó quay lại, nhìn Phùng Lộ Phi:

    - Cô cũng thật thông minh đấy, nhanh như vậy đã đoán ra tôi là ai. Nếu như đã biết tôi, cô chắc là phải hiểu tại sao tôi lại bắt cóc cô đến đây để uy hiếp Từ Dịch Phàm rồi chứ?

    - Thì ra là anh.

    Phùng Lộ Phi bỗng chốc nhớ lại tất cả mọi chuyện. Tống Nhã Nhược ăn cắp bảng giá của dự án nào đó của tập đoàn Từ Thị cho tên Mạc Kiến Huy. Và cuối cùng Mạc Kiến Huy đã đấu giá thành công, có được dự án ấy. Nhưng về sau, Từ Dịch Phàm đưa ra thông báo là Mạc Kiến Huy ăn cắp bí mật thương mại của tập đoàn Từ Thị và bên cạnh đó còn những bí mật động trời khác. Trên đường bị đưa về sở cảnh sát, Mạc Kiến Huy đã bỏ trốn. Tập đoàn Kiến Hưng cũng vì thế mà nhanh chóng phá sản.

    - Mạc Kiến Huy, chuyện này thì có liên quan gì đến Dịch Phàm chứ hả? Là anh và Tống Nhã Nhược đã thông đồng với nhau ăn cắp bí mật thương mại của tập đoàn Từ Thị cơ mà. Chính vì thế mà anh mới bị bắt, tập đoàn Kiến Hưng mới bị phá sản.

    - Phùng Lộ Phi, là do cô quá bảo vệ Từ Dịch Phàm hay là cô quá ngây thơ đây hả? Cô phải biết rằng, chuyện mà Nhã Nhược đưa bí mật giá kia cho tôi, Từ Dịch Phàm cũng biết. Chuyện ăn cắp bí mật thương mại, cô nghĩ có nghiêm trọng đến mức khiến cho Kiến Hưng phải rơi vào tình trạng phá sản, nợ nần chồng chất hay không?

    - Ý anh là gì?

    - Không chỉ biết giá dự án đã bị ăn cắp, Từ Dịch Phàm còn là thủ phạm chính khiến cho Kiến Hưng phá sản.

    Phùng Lộ Phi không nói gì nữa cả. Cô chỉ im lặng nghe xem người đàn ông kia sẽ nói gì tiếp.

    - Chính Từ Dịch Phàm đã gây ra tất cả mọi chuyện đấy, cô hiểu chưa? Chính hắn đã dồn tôi vào chân tường. Bây giờ tôi bắt được cô, tôi nhất định khiến hắn phải ló mặt ra. Tôi sẽ khiến Từ Dịch Phàm phải trả giá cho tất cả những gì mà hắn đã gây ra cho tôi.

    - Anh đừng có ngụy biện cho những sai lầm của bản thân. Tất cả mọi chuyện mới là do anh gây ra.

    - Im mồm, cô không có tư cách nói tôi như thế. Phùng Lộ Phi, cô vốn chẳng biết cái gì cả.

    Phùng Lộ Phi đứng dậy, cô ôm lấy bụng lớn, tiến lại gần tên Mạc Kiến Huy kia, nói:

    - Mạc Kiến Huy, anh bắt được tôi thì anh nghĩ anh sẽ làm hại được Dịch Phàm hay sao? Đừng có mơ. Dịch Phàm thông minh như vậy, anh ấy sẽ không để anh bắt được đâu.

    - Đúng, Từ Dịch Phàm rất thông minh. Và hắn chỉ ngu ngốc trước mặt cô thôi, Phùng Lộ Phi ạ.

    Phùng Lộ Phi lại hét lớn:

    - Tôi nói cho anh biết Mạc Kiến Huy, anh sẽ chẳng bao giờ đạt được mục đích của mình đâu. Tốt nhất anh nên ra đầu thú đi, có thể sẽ được khoan hồng, nếu không thì…

    “Bộp”

    Mạc Kiến Huy cầm lấy thanh sắt ở dưới chân, đập mạnh vào đầu của Phùng Lộ Phi.

    Máu nhanh chóng chảy xuống, Phùng Lộ Phi kinh hoàng. Cô đưa tay lên ôm lấy đầu.
  4. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 104: Bắt Cóc (5)

    Tên A Báo nghe thấy tiếng thì vội mở cửa chạy vào trong xem có chuyện gì xảy ra không.

    - Này Mạc Kiến Huy, mày đánh cô ta như thế, nếu cô ta mà chết thì chúng ta lấy tiền kiểu gì. Chỉ sợ đến lúc đó mất cả chì lẫn chài, cả tao và mày không đạt được mục đích.

    - Mày yên tâm đi, đừng có cuống lên lo lắng như thế. Tiền thì chắc chắn sẽ lấy được thôi. Còn Phùng Lộ Phi, cô ta vẫn chưa thể chết khi mà Từ Dịch Phàm còn chưa đến.

    Nói xong, tên Mạc Kiến Huy kia nhanh chóng đi ra ngoài. Tên A Báo sau đó cũng ra ngoài luôn.

    Trong căn nhà tối tăm chỉ còn lại mỗi mình Phùng Lộ Phi. Cô ngồi sụp xuống, ôm bụng, nói nhỏ:

    - Con trai à, đừng đạp nữa con. Con yên tâm, mẹ sẽ bảo vệ con. Bố con nhất định sẽ cứu mẹ con mình. Con hãy cố gắng, phải thật cố gắng nhé. Nhất định phải như thế.

    Giọng của Phùng Lộ Phi thật sự rất nhẹ nhàng, đầy tình yêu thương. Lúc này, đứa bé trong bụng cô không còn đạp nữa.

    ……………………………..

    Thời gian trôi qua rất nhanh, thời gian mà Từ Dịch Phàm đến đưa tiền chuộc sắp đến rồi.

    Trong căn nhà, Phùng Lộ Phi vẫn ngồi bình thản, dựa người vào cột nhà. Tên A Báo liên tục quay sang nhìn Phùng Lộ Phi. Còn tên Mạc Kiến Huy đứng nhìn ra cửa sổ, tay có cầm khẩu súng.

    - Mạc Kiến Huy, còn 10 phút nữa là đến 5 giờ. Mày có nghĩ là Từ Dịch Phàm sẽ đến không?

    - Mày cần gì phải cuống lên như thế chứ hả? Có Phùng Lộ Phi ở đây, Từ Dịch Phàm chắc chắn sẽ phải đến.

    - Nhưng mà…

    - Im đi.

    Mạc Kiến Huy bỗng nhiên gắt lên giận dữ. Tên A Báo im bặt chẳng nói thêm câu gì nữa.

    Từ giây từng phút trôi qua, trong lòng Phùng Lộ Phi càng lo lắng hơn. Cô ôm chặt bụng.

    Khi tên Mạc Kiến Huy đang định cầm điện thoại lên gọi thì cánh cửa mở ra. Từ Dịch Phàm xuất hiện!

    Tên A Báo thấy tình hình này vội kéo Phùng Lộ Phi đứng ngay dậy rồi chĩa súng vào thẳng đầu cô.

    Nhìn thấy Phùng Lộ Phi như thế, trên đầu còn có vết thương khiến Từ Dịch Phàm rất đau lòng.

    - Từ Dịch Phàm, không ngờ mày cũng đến đúng giờ thật đấy. Nhanh hơn tao tưởng nhiều.

    Từ Dịch Phàm quay sang nhìn tên Mạc Kiến Huy:

    - Cuối cùng thì mày cũng đã trở về rồi. Nhưng chọn cái cách thế này để bắt tao xuất hiện, thật bẩn thỉu vô cùng.

    - Đừng nói thế chứ Từ Dịch Phàm. Mày cũng đâu có sạch sẽ gì. Nói đi, tại sao mày biết đây là nơi tao nhốt Phùng Lộ Phi?

    - Khi bọn mày gọi đến cho tao, khi nói ra địa chỉ thì tao đã hiểu rõ ràng tất cả rồi. Chúng mày không ngu ngốc đến mức chọn nơi đó là địa điểm chính cho vụ bắt cóc lần này. Vì thế mà tao đã cho người đi điều tra rõ mới biết mày giữ vợ tao ở nơi này.

    Tên Mạc Kiến Huy nhếch mép cười.

    - Thông minh, thông minh lắm.

    - Mạc Kiến Huy, mày đừng có khen tao vội như vậy. Tao không đến đây một mình theo yêu cầu của mày đâu.

    - Có những ai?

    - Người của tao và… cảnh sát.

    Mạc Kiến Huy cười lớn:

    - Vậy thì tao phải khen mày quá ngu ngốc rồi Từ Dịch Phàm. Mày ngu ngốc quá thôi. Phùng Lộ Phi và con của mày vẫn đang nằm trong tay tao đấy. Muốn bọn chúng chết sao?

    - Mày không thể giết Lộ Phi.

    - Từ Dịch Phàm, mày đã dồn tao đến nước này, mày nghĩ còn có gì mà tao không thể làm nữa chứ? Hôm nay dù có phải chết, tao cũng phải kéo theo mày, Phùng Lộ Phi và con mày đi cùng.

    Từ Dịch Phàm tiến lại gần Mạc Kiến Huy. Hắn cũng giơ khẩu súng hướng về phía anh.

    - Suy nghĩ của mày thật đúng là giống tao. Nhưng mà, mày mới là người ngu ngốc nhất đấy Mạc Kiến Huy. Kế hoạch bắt cóc có vẻ rất chu toàn, nhưng những chuyện sau đó thì có vẻ lơi lỏng quá.

    - Mày nói cái gì?

    - Có muốn thử không?

    - Cái gì?

    Từ Dịch Phàm nhanh chóng tóm lấy nòng súng, đoạt ngay được khẩu súng rồi tóm lấy tay Mạc Kiến Huy, kéo hắn về phía mình, chĩa súng thẳng vào đầu Mạc Kiến Huy.
  5. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 105: Bắt Cóc (6)

    Ngay lập tức cảnh sát và người của Từ Dịch Phàm xông vào trong. Từ Dịch Phàm nói với Mạc Kiến Huy:

    - Mạc Kiến Huy, tao đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng trước khi đến đây rồi. Chuyện này chắc mày không nghĩ đến đúng không? Những chuyện đời như thế này, mày còn non kém lắm.

    Sau đó anh ngước đầu nhìn tên A Báo đang run rẩy:

    - Thả cô ấy ra, tao sẽ cho mày sống. Còn nếu mày không làm theo lời tao, đừng trách tao vô tình.

    Giọng nói lạnh lùng của Từ Dịch Phàm thật sự rất đáng sợ. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Thật không ngờ chỉ trong có vài giây thôi mà Từ Dịch Phàm đã bắt được Mạc Kiến Huy rồi.

    Tên A Báo vứt khẩu súng xuống đất, cảnh sát lập tức tới còng tay anh ta. Từ Dịch Phàm lại nói với Mạc Kiến Huy:

    - Mày lại thua rồi Mạc Kiến Huy, mày sẽ không bao giờ thắng được tao đâu. Bây giờ thì yên tâm đi theo cảnh sát đi.

    Từ Dịch Phàm buông tay ra, vứt khẩu súng xuống đất rồi nhanh chóng tiến lại gần chỗ Phùng Lộ Phi. Nhưng…

    “Đoàng”

    Bỗng Phùng Lộ Phi ôm lấy Từ Dịch Phàm.

    Vừa rồi Phùng Lộ Phi thấy tên Mạc Kiến Huy cầm khẩu súng lên hướng nhanh về phía Từ Dịch Phàm thì cô chẳng suy nghĩ nhiều, ôm lấy anh, đẩy anh sang bên trái. Và, viên đạn kia đã bắn trúng sau lưng cô.

    “Đoàng đoàng…”

    Những tiếng súng liên tiếp vang lên sau đó, tên Mạc Kiến Huy bị Từ Dịch Phàm bắn chết ngay tại chỗ.

    - Lộ Phi…

    Tay của Phùng Lộ Phi trượt xuống, cô từ từ ngã xuống.

    - Lộ Phi…

    Từ Dịch Phàm ôm lấy Phùng Lộ Phi. Trên tay anh toàn máu của cô. Ở chân cô, máu cũng đang chảy xuống.

    - Dịch Phàm… Dịch Phàm…

    - Lộ Phi, sao em lại làm vậy chứ?

    Phùng Lộ Phi giọng thều thào, đưa bàn tay đầy máu sờ lên gương mặt của Từ Dịch Phàm:

    - Dịch Phàm… anh không sao… là tốt rồi…

    - Lộ Phi…

    Và Phùng Lộ Phi ngất đi. Từ Dịch Phàm rất sợ hãi hét lên:

    - Lộ Phi, Lộ Phi… em mau tỉnh lại đi… Lộ Phi… Người đâu, mau chuẩn bị xe, nhanh lên…

    - Vâng.

    Đám vệ sĩ của Từ Dịch Phàm nhanh chóng đi lấy xe. Còn Từ Dịch Phàm bế Phùng Lộ Phi ra ngoài.

    ………………………………..

    Bệnh viện.

    Chính bản thân Phùng Lộ Phi cũng không biết cô ngất đi từ khi nào, nhưng cô biết rõ một điều là người ôm cô lúc đó chính là Từ Dịch Phàm. Không ai có vòng tay ấm áp hơn anh cả!

    Hoắc Tử Minh là bác sĩ mổ chính trong ca phẫu thuật cho Phùng Lộ Phi lần này. Khi biết Phùng Lộ Phi chính là bệnh nhân ngày hôm nay mà anh phải phẫu thuật, Hoắc Tử Minh suýt nữa đã ngã xuống. Trong khoa thần kinh, Hoắc Tử Minh là người giỏi nhất, vậy nên chủ nhiệm đã quyết định để anh vào phẫu thuật cho Phùng Lộ Phi. Hoắc Tử Minh cố gắng lấy lại bình tĩnh, anh nhất định phải cứu được Phùng Lộ Phi.

    - Bác sĩ Hoắc, bệnh nhân có 2 vết thương, 1 là chấn thương não, 2 là bị trúng đạn ở sau lưng. Theo quan sát thì viên đạn sau lưng có vị trí rất gần tim. Và điều quan trọng là bệnh nhân đã mang thai hơn 8 tháng rồi. Ca phẫu thuật e rằng sẽ không thể thành công được.

    Y tá trưởng báo cáo tình hình cho anh và các bác sĩ phẫu thuật khác. Hoắc Tử Minh gật đầu:

    - Đã chuẩn bị xong hết chưa?

    - Rồi ạ.

    - Chúng ta bắt đầu thôi. Trước tiên là tiến hành phẫu thuật đưa đứa bé ra đã. Đứa trẻ này vẫn còn sống.

    Họ bắt đầu tiến hành phẫu thuật để đưa đứa trẻ trong bụng của Phùng Lộ Phi ra. Họ làm vô cùng cẩn thận bởi tình trạng của Phùng Lộ Phi bây giờ đang rất nguy hiểm.

    - Máu không đủ, tiếp máu...

    Giọng Hoắc Tử Minh vang lên, y tá nhanh chóng đi lấy thêm máu.

    - Tình trạng bệnh nhân không ổn định...

    - Bác sĩ Trần, mau đưa đứa bé ra nhanh lên...

    - Nhanh lên...

    Đứa bé được đưa ra, tiếng khóc của đứa bé vang lên...

    "Lộ Phi, anh phải làm sao bây giờ, anh phải làm sao mới có thể cứu được em đây? Nói cho anh nghe đi, anh bắt buộc phải cứu được em, bắt buộc. Anh không thể để cho em chết được."
  6. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 106: Nguy Kịch (1)

    Hoắc Tử Minh vừa nhìn thằng bé vừa nghĩ. Lúc này, bác sĩ Trần khoa Phụ sản đưa đứa bé đến phòng khác.

    - Bác sĩ Hoắc, đứa bé đã được đưa ra, tình trạng của bệnh nhân lại không được ổn định, nếu chúng ta tiến hành hai cuộc phẫu thuật liền thì e rằng bệnh nhân không chịu nổi.

    - Bác sĩ Diệp, tiến hành thôi...

    - Nhưng mà bác sĩ Hoắc, cô ấy vốn không thể sống được nữa rồi, chúng ta có phải là...

    Hoắc Tử Minh mở một chiếc hộp ra, anh lấy trong đó một lọ bằng thủy tinh, đưa kim tiêm lấy thuốc trong đó ra.

    - Bác sĩ Hoắc, anh làm gì vậy?

    Hoắc Tử Minh tiêm thuốc đó vào người Phùng Lộ Phi. Khi bác sĩ Diệp nhìn lên, thấy tình trạng hiện tại của Phùng Lộ Phi đã dần ổn định hơn thì không khỏi kinh ngạc.

    - Mau tiến hành phẫu thuật thôi.

    - Được.

    Bọn họ vừa phẫu thuật vừa cố gắng để ý đến tình trạng của bệnh nhân. Hoắc Tử Minh sau đó còn tiêm vào người Phùng Lộ Phi thêm hai lần thuốc nữa khiến bác sĩ Diệp ở bên cạnh cũng vô cùng ngạc nhiên. Anh ta cũng không biết đó là loại thuốc gì nữa.

    Ca phẫu thuật đã qua được 4 tiếng. Vết thương ở đầu của Phùng Lộ Phi, Hoắc Tử Minh đã khâu lại xong xuôi, chỉ còn vết thương ở sau lưng nữa thôi. Bác sĩ Diệp vô cùng cẩn trọng trong từng bước. Cuối cùng, anh ta cũng đã lấy được viên đạn đó ra.

    - Khâu lại vết thương… Bác sĩ Hoắc, tôi đã làm hết sức có thể rồi, đạn cũng đã lấy ra rồi, nhưng anh xem tình hình của cô gái này xem, cô ấy vốn dĩ là không thể sống được.

    Điều này Hoắc Tử Minh biết. Anh giúp bác sĩ Diệp khâu lại vết thương cho Phùng Lộ Phi.

    "Lộ Phi, anh phải làm gì đây? Tất cả mọi cách anh đã dùng hết, thật sự không thể cứu em được sao?"

    ..........................................

    Đèn phòng phẫu thuật tắt, cửa phòng cũng mở ra.

    Từ Dịch Phàm thấy thế vội vàng đứng dậy đi đến chỗ cửa phòng. Vì chuyện Phùng Lộ Phi mà cả Từ gia, Phùng gia, Triệu Chí Dương, Trương Uyển Tâm, Trình Minh Viễn rồi Tống Thừa Huân đều đến hết cả.

    Từ Dịch Phàm thấy vậy vội hỏi:

    - Bác sĩ, tình hình vợ tôi thế nào rồi? Ca phẫu thuật của mọi người thành công chứ? Phải không?

    - Thật sự xin lỗi Từ tiên sinh, nhưng chúng tôi đã làm hết sức có thể rồi. Mong gia đình đừng quá đau buồn. Theo như tình hình hiện tại thì may ra cô ấy còn có thể trụ được 1-2 giờ nữa thôi. Còn đứa trẻ đã được phẫu thuật đưa ra, tình hình vẫn rất ổn.

    Từ Dịch Phàm suýt nữa đã ngã, may mà có Trình Minh Viễn đỡ. Phùng Phu nhân nghe xong sốc quá đã ngất xỉu, Từ Phu nhân không tin vào sự thật này, Trương Uyển Tâm lau nước mắt.

    ……………………………….

    Phùng Lộ Phi được đưa về phòng chăm sóc đặc biệt, tất cả mọi người đều ở bên cạnh cô. Lúc này ống thở, kim truyền trên người Phùng Lộ Phi đã được gỡ bỏ hết rồi.

    Từ Dịch Phàm nắm chặt lấy tay cô, những giọt nước mắt của anh rơi xuống. Đây chỉ là trò đùa thôi đúng không? Không phải, đây chỉ là một cơn ác mộng, chắc chắn chỉ là cơn ác mộng.

    Hoắc Tử Minh cũng đang ở trong phòng, anh nhìn Phùng Lộ Phi, tự trách bản thân mình. Ngày trước Hoắc Tử Minh anh không thể cho Phùng Lộ Phi cô cuộc sống hạnh phúc, bây giờ anh lại không cứu được mạng sống của cô. Anh trách mình vô dụng quá.

    Phùng Lộ Phi từ từ mở mắt, người đầu tiên cô nhìn thấy là Từ Dịch Phàm. Giọng anh đầy đau đớn:

    - Lộ Phi, em không sao đâu, nhất định sẽ không sao đâu. Mọi chuyện sẽ ổn, sẽ ổn thôi mà.

    Phùng Lộ Phi nhíu mày nhìn Từ Dịch Phàm ở bên cạnh, cô không thể nói được gì nữa cả.

    Từ phu nhân cùng y tá bế đứa trẻ đi đến, đặt bên cạnh giường của Phùng Lộ Phi. Từ Dịch Phàm nói:

    - Lộ Phi, đây là con của chúng ta, em thấy không, thằng bé rất giống anh đấy, không phải giống em đâu.

    Phùng Lộ Phi cố gắng liếc nhìn đứa bé ở bên cạnh, đứa bé đang ngủ, trong thật đáng yêu.

    Mọi người xung quanh nghe thấy những lời này thì kìm lòng không nổi, nước mắt rơi xuống.

    Thấy những giọt nước mắt của Từ Dịch Phàm rơi xuống, tay của Phùng Lộ Phi run run đưa lên định lau nước mắt đi cho anh nhưng anh lại nắm chặt luôn tay đấy của cô.

    - Lộ Phi, em sẽ không sao, em phải ở bên cạnh anh và con nữa. Cố gắng lên, em phải cố lên.
  7. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 107: Nguy Kịch (2)

    Từ Dịch Phàm lại nói tiếp:

    - Em đã hứa với anh những gì thì đừng nuốt lời đấy. Em không phải là người hay nuốt lời đúng không?

    Lúc này Phùng Lộ Phi cảm thấy rất mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi, cô mệt lắm rồi, chỉ muốn ngủ thôi...

    "Tít...tít...tít"

    Tiếng "tít tít tít" kêu lên liên hồi không ngừng lại, Phùng Lộ Phi dần nhắm mắt lại, tay buông thõng xuống. Từ Dịch Phàm kinh ngạc, anh vội vàng cầm lấy tay của Phùng Lộ Phi.

    Hoắc Tử Minh vội vàng chạy đến. Anh thở dài, hai tay cũng buông xuống, giọng nói trở nên đau buồn hơn:

    - Cô ấy đã qua đời rồi.

    Từ Dịch Phàm nghe xong, anh bỗng bật khóc. Lời mà Hoắc Tử Minh vừa nói như một con dao đâm thẳng vào trái tim của Từ Dịch Phàm lúc này vậy. Từ Dịch Phàm ôm lấy Phùng Lộ Phi. Tại sao lại như vậy, tại sao ông trời lại đối với anh như vậy chứ? Tại sao chỉ sau một thời gian ngắn như vậy mà ông trời đã cướp đi người mà anh yêu nhất như vậy?

    Trong phòng bệnh chỉ còn những tiếng khóc đầy tang thương kèm theo nỗi đau bất tận...

    ...........................................

    Ngay trong đêm hôm đó, Từ Dịch Phàm đưa Phùng Lộ Phi trở về nhà. Từ lúc cô qua đời, anh như một người mất hồn, chẳng nói gì, chẳng ăn uống gì, chẳng quan tâm đến mọi việc xung quanh nữa. Anh ngồi bên cạnh Phùng Lộ Phi, cứ nhìn cô như vậy.

    Trương Uyển Tâm đưa lên trên phòng một bộ váy trắng cùng đồ trang sức của Phùng Lộ Phi, cô định giúp Phùng Lộ Phi thay đồ nhưng cuối cùng Từ Dịch Phàm lại bảo để việc đó cho anh làm. Trương Uyển Tâm thấy vậy cũng đành ra ngoài. Trước khi ra Trương Uyển Tâm còn dặn anh nên lấy lại tinh thần đi xuống ăn cơm, tắm rửa nghỉ ngơi, hôm nay sẽ hỏa táng cho Phùng Lộ Phi. Thế nhưng Từ Dịch Phàm chẳng nói gì cả. Trương Uyển Tâm cũng rất đau buồn nhưng cô cũng chẳng làm được gì.

    Từ Dịch Phàm lấy một chiếc khăn sạch lau người cho Phùng Lộ Phi, sau đó thì mặc chiếc váy trắng vào cho cô. Từ Dịch Phàm còn đeo đồ trang sức lên cho Phùng Lộ Phi nữa. Anh nắm chặt lấy tay Phùng Lộ Phi, ngồi bên cạnh giường suốt mấy tiếng đồng hồ liền.

    ……………………………….

    Sáng hôm sau, Phùng gia cũng đã đến. Hôm nay là ngày đưa Phùng Lộ Phi đi hỏa táng.

    Từ Phu nhân bảo anh đi thay một bộ đồ khác, đừng để bản thân như thế này, Phùng Lộ Phi sẽ rất buồn. Nghe nhắc đến Phùng Lộ Phi, anh mới chịu buông tay cô ra đi vào nhà tắm tắm rửa thay đồ.

    Đích thân Từ Dịch Phàm đóng nắp quan tài của Phùng Lộ Phi lại. Anh không muốn cô rời xa anh, chưa bao giờ muốn như vậy nhưng anh chẳng thể làm gì được nữa rồi.

    Một hồi lâu sau đó, mọi người cùng lên xe đi đến ngoại ô.

    ……………………………..

    Ngoại ô. Nhà hỏa táng.

    Khi thấy người của Từ gia đã đến, những người hỏa táng nhanh chóng ra bên ngoài tiếp đón.

    - Các anh đã chuẩn bị xong chưa? – Phùng lão gia lên tiếng trước hỏi người hỏa táng.

    - Chúng tôi đã chuẩn bị xong hết tất cả mọi thứ rồi ạ. Xin các vị cứ yên tâm đi. Đảm bảo sẽ gọn gàng.

    Từ phu nhân ở bên cạnh cũng lên tiếng:

    - Hỏa táng mất bao nhiêu lâu?

    - Nếu như không gặp phải chuyện gì trục trặc thì thường thường mất khoảng 1 tiếng đồng hồ.

    - Được rồi. Các anh làm việc đi.

    - Vâng.

    Bọn họ nhanh chóng đưa quan tài của Phùng Lộ Phi vào bên trong, chuẩn bị hỏa táng.

    ………………………………….

    Tất cả mọi người đều tập trung ngồi ở phòng chờ. Hôm nay tất cả mọi người đều đến đầy đủ, chỉ thiếu mỗi Triệu Chí Dương. Nghe bảo anh ta có việc quan trọng không thể đến được.

    Từ Dịch Phàm ngồi im lặng, không nói lấy một tiếng nào như người mất hồn vậy, mắt chỉ hướng đến phòng hỏa táng. Phùng Lộ Phi đang ở trong đấy. Từ phu nhân nhìn Từ lão gia, lắc đầu. Sau đó bà ngồi xuống cạnh Từ Dịch Phàm, ôm lấy anh và nói:

    - Dịch Phàm à, mẹ rất hiểu tâm trạng hiện giờ của con. Nhưng mọi chuyện thật sự là như vậy rồi con ạ. Con à, con phải thật bình tĩnh và phấn chấn lên. Lộ Phi mà thấy con như thế này thì con bé sẽ đau lòng lắm đấy. Con không muốn Lộ Phi không được yên lòng, cứ phải lo lắng mãi cho con hay sao? Có đúng như vậy không?

    Từ phu nhân lúc này vỗ nhẹ lên lưng của Từ Dịch Phàm. Anh vẫn im lặng không nói gì cả.
  8. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 108: Tình Yêu Của Anh

    Thời gian trôi qua thật là chậm, không biết là đã bao nhiêu lâu rồi nữa. Mọi người vẫn ngồi đây, người lo lắng, người thấp thỏm không yên. Họ đều nhìn Từ Dịch Phàm.

    Phùng Vĩnh Khang từ trong phòng hỏa táng đi ra, nói:

    - Bố mẹ, Từ lão gia, Từ phu nhân, con vừa vào hỏi rồi, việc hỏa táng cũng sắp xong.

    - Ừ.

    - Thế thì được rồi.

    Vì thấy mãi chưa hỏa táng xong nên Phùng Vĩnh Khang đi vào hỏi xem thế nào. Những người bên trong đó nói vẫn đang hỏa táng, mong mọi người đợi cho một lúc.

    Nhưng một lúc của bọn họ chẳng hiểu là bao lâu nữa. Từ lúc hỏa táng đến giờ đã mất 2 tiếng đồng hồ rồi. Đang định đi vào trong hỏi cho ra lẽ thì những người hỏa táng đi ra.

    - Các người làm gì mà lâu như vậy hả? Bảo là 1 tiếng đồng hồ, bây giờ là 2 tiếng rồi.

    Trương Uyển Tâm vừa nhìn thấy thì tức giận lên tiếng trách móc những người hỏa táng.

    Một người hỏa táng bèn nói:

    - Xin lỗi các vị, do có một số trục trặc xung quanh việc hỏa táng nên hơi lâu một chút. Mong các vị thông cảm.

    - Các người…

    - Uyển Tâm, được rồi. Cháu cũng đừng trách bọn họ nữa. Mọi việc cũng đã xong rồi.

    Phùng phu nhân lên tiếng cản Trương Uyển Tâm. Trương Uyển Tâm vẫn tức giận nhìn sang chỗ khác.

    Một người cầm bình tro cốt của Phùng Lộ Phi đi ra rồi đưa về hướng của Từ Dịch Phàm. Tay anh run lên, đón lấy bình tro cốt này. Từ Dịch Phàm nắm chặt bình tro cốt.

    Phùng phu nhân đưa ra tấm séc, nói:

    - Chuyện chậm trễ này, bọn tôi sẽ bỏ qua. Thấy các người làm việc có vẻ cẩn thận nên thôi. Cầm lấy đi.

    - Cảm ơn phu nhân.

    Từ lão gia nói:

    - Chúng ta mau đi ra chỗ nghĩa trang thôi. Nếu không thì e rằng sẽ không kịp giờ mất.

    - Phải, mau đi thôi.

    - Nhanh lên, không lại muộn giờ.

    - Dịch Phàm, chúng ta đi.

    Từ Dịch Phàm không nói gì, hai tay cầm lấy bình tro cốt của Phùng Lộ Phi, thẫn thờ đi ra bên ngoài.

    ……………………………….

    Nghĩa trang.

    Tất cả mọi công việc đã làm xong cả, bức hình của Phùng Lộ Phi đã được gắn lên bia mộ. Hình ảnh của Phùng Lộ Phi trên bia mộ, thật khiến mọi người thêm đau lòng.

    Mọi người đứng nhìn mọi thứ đang dần được hoàn thiện hết, ai cũng đau lòng cả. Phùng Lộ Phi còn rất trẻ, cô mới chỉ có 27 tuổi thôi. Rốt cuộc Phùng Lộ Phi đã làm những gì? Phùng Lộ Phi đã làm sai những gì? Tại sao ông trời lại đối xử với cô ấy như vậy chứ? Phùng Lộ Phi… Phùng Lộ Phi… Bây giờ chỉ còn lại sự đau đớn thôi.

    - Dịch Phàm, thôi, bố biết con đang rất đau lòng nhưng có thể làm được gì chứ? Lộ Phi cũng đã mất rồi. Con cũng không thể cứ như thế này mãi. Con vẫn còn Hạo Văn mà.

    Từ lão gia vỗ nhẹ lên vai của Từ Dịch Phàm, giọng nói lúc này điềm đạm hơn bao giờ hết.

    - Bố con nói phải đấy Dịch Phàm. Bố biết tình cảm của con dành cho Lộ Phi, con hãy để cho Lộ Phi được an tâm đi.

    Phùng lão gia cũng lên tiếng nói.

    - Tất cả mọi việc cũng đã xong xuôi hết rồi. Chúng ta cũng nên trở về rồi, không thể ở mãi đây được.

    - Phải.

    Từ Dịch Phàm lên tiếng:

    - Mọi người cứ về trước đi ạ, con muốn ở lại đây với Lộ Phi thêm một chút nữa. Lát nữa con sẽ về sau.

    - Dịch Phàm…

    - Thôi bà, cứ nghe lời con đi.

    - Vậy được rồi. Con đừng ở đây quá lâu, phải về sớm đấy. Có gì thì nhớ gọi điện báo cho bố mẹ.

    Xong xuôi, tất cả mọi người đều rời đi cả.

    Trong nghĩa trang, chỉ còn mỗi một mình Từ Dịch Phàm.

    Trời bắt đầu đổ mưa, một cơn mưa phùn nhỏ.

    Từ Dịch Phàm đứng dưới trời mưa, đưa tay hứng lấy những giọt nước mưa đang rơi xuống.

    “Đó chính là những giọt nước mắt của em phải không?”

    Từ Dịch Phàm mỉm cười, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

    “Lộ Phi, tình yêu của anh…”
  9. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    3 năm sau... Tập đoàn Từ Thị.

    Sau 3 năm, Tập đoàn Từ Thị ngày càng phát triển mạnh hơn trước, vị trí trong giới kinh doanh càng ngày càng vững chắc khiến nhiều người phải nể phục. Và quan trọng hơn, Từ Thị có được vị trí “bất khả chiến bại” như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ có Từ Dịch Phàm.

    Ở bên ngoài kia, thư ký của Từ Dịch Phàm đang đưa một người đàn ông và một người phụ nữ đi đến phòng Tổng giám đốc. Nhìn vẻ kính cẩn cũng như thái độ rất nghiêm túc của cô thư ký này thì hình như hai người kia là những người có vị thế không hề nhỏ.

    - Tổng giám đốc, Tổng giám đốc Châu của Tập đoàn Thiên Thành cùng cố vấn Đàm đã đến rồi ạ.

    Trước phòng Tổng giám đốc, cô thư ký lên tiếng nói, giọng vừa đủ để Từ Dịch Phàm bên trong nghe thấy.

    Từ Dịch Phàm đang ngồi làm việc ở bên trong, không ngẩng đầu lên, chỉ nói vọng ra:

    - Mời họ vào.

    - Vâng.

    Rồi cô thư ký quay sang bên hai người kia, mỉm cười nói:

    - Châu Tổng, cố vấn Đàm, xin mời!

    Cô thư ký nhẹ nhàng đẩy cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc, mời vị Châu Tổng và cố vấn Đàm kia vào bên trong. Cùng lúc này, Từ Dịch Phàm cũng đứng dậy tiếp đón:

    - Châu Tổng, rất vui khi anh đã đến.

    - Chào anh, chúng tôi cũng thật sự rất hân hạnh khi được gặp Từ Tổng giám đốc như thế này.

    Màn chào hỏi hết sức bình thường nhưng... Từ Dịch Phàm dường như lại không quan tâm nhiều đến màn chào hỏi ấy, điều anh quan tâm nhất chính là cô gái ở bên cạnh vị Châu Tổng kia. Cô gái đó khiến anh rất bất ngờ, bất ngờ đến nỗi nhìn chằm chằm.

    Lộ Phi? Là Lộ Phi?

    Đó là những gì mà Từ Dịch Phàm đang suy nghĩ bây giờ. Cô gái bên cạnh Châu Tổng này, cô ấy... rất giống Phùng Lộ Phi. Không thể nào. Không thể nào có chuyện như thế được. Nhưng… liệu cô gái này và Phùng Lộ Phi… có quan hệ gì không?

    - Từ Tổng, lần đầu tiên gặp mặt. Tôi là Đàm Lệ Linh, cố vấn kinh tế tài chính của tập đoàn Thiên Thành.

    Đàm Lệ Linh biết Từ Dịch Phàm vẫn đang nhìn chằm chằm mình, cô cũng cảm thấy rất tò mò không hiểu vì sao lại như vậy nên cũng nhanh chóng chào hỏi anh một cách lịch sự nhất. Có thể đối với nhiều người, cách nhìn này của Từ Dịch Phàm sẽ khiến họ cho rằng anh không phải là một người tử tế gì. Nhưng Đàm Lệ Linh biết rằng, Từ Dịch Phàm anh chắc chắn không phải loại người đó, cách nhìn của anh không phải như vậy, tuy nhiên ý nghĩ sâu xa trong con mắt ấy cô lại không đoán ra được.

    - Đàm Lệ Linh?

    Từ Dịch Phàm bất giác nói. Cô gái này tên là Đàm Lệ Linh ư? Hơn nữa còn là cố vấn kinh tế tài chính của Thiên Thành? Tự dưng anh lại muốn cười chính bản thân mình.

    - Từ Tổng? - Thấy biểu hiện khác thường của Từ Dịch Phàm, Châu Tổng kia lên tiếng.

    - À... Thật sự xin lỗi... mời hai vị ngồi.

    Cùng lúc đó, thư ký vừa nãy mang trà và cafe vào, đặt ngay ngắn rồi nhanh chóng ra ngoài.

    Người đàn ông ngồi đối diện với Từ Dịch Phàm lúc này Châu Kiến Thành, Tổng giám đốc của Tập đoàn Bất động sản Thiên Thành. Thiên Thành là tập đoàn đã được thành lập 10 năm nay, cũng là một cái tên xuất sắc trên thương trường. Mấy năm nay tập đoàn này rất được chú ý, có được nhiều thành tích khá tốt, vị trí trong giới kinh doanh cũng lên hơn trước nhiều.

    Nhưng Từ Dịch Phàm vẫn chú ý nhiều tới Đàm Lệ Linh, cố vấn của Thiên Thành thay vì vị Tổng giám đốc Châu Kiến Thành kia. Thật sự không ngờ trên đời này lại có người giống Phùng Lộ Phi đến như vậy. Anh còn tưởng rằng Đàm Lệ Linh là chị em sinh đôi của Phùng Lộ Phi. Nhưng mà nghĩ lại thì Đàm Lệ Linh với Phùng Lộ Phi ngoài vẻ bề ngoài giống hệt nhau thì những cái khác đều không có gì giống cả.

    Nếu như Phùng Lộ Phi của anh là một người chuộng cách ăn mặc đơn giản nhưng vẫn rất nổi bật thì Đàm Lệ Linh lại có vẻ như là người thích cách ăn mặc đầy vẻ quyến rũ và gợi cảm. Phùng Lộ Phi có cách nói khá đơn giản, có phần nhẹ nhàng thì Đàm Lệ Linh lại là một người rất biết cách ăn nói, cách nói thông minh và sắc bén của cô gái này có thể khiến người khác phải im lặng không thể nói gì. Phùng Lộ Phi là một người tính cách khá trẻ con, có phần ương bướng thì Đàm Lệ Linh, qua màn chào hỏi ngắn gọn vừa rồi, anh có thể nhận ra cô là người chín chắn, trưởng thành.

    Phùng Lộ Phi và Đàm Lệ Linh... Vốn dĩ là hai người khác nhau, không thể là một người được!

    - Từ Tổng, như chúng tôi đã liên hệ trước với bên anh thì chuyện về dự án xây dựng Quảng trường Thế Kỷ tại thành phố A chúng tôi rất quan tâm. Bên phía Thiên Thành chúng tôi rất muốn cùng Từ Thị hợp tác xây dựng Quảng trường này. Anh thấy như thế nào?

    Mãi không thấy Từ Dịch Phàm nói tiếng nào, Châu Kiến Thành nhanh chóng lên tiếng nói thẳng vào vấn đề.
  10. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0



    - Từ Tổng, chúng tôi thật sự cảm ơn anh rất nhiều. Tôi không nghĩ rằng anh lại đồng ý hợp tác với Thiên Thành chúng tôi. Điều này quả thực tôi đã không ngờ tới trước đó.

    Châu Kiến Thành thật sự rất vui vẻ lên tiếng. Trước khi đến đây, dù có Đàm Lệ Linh bên cạnh nhưng Châu Kiến Thành vẫn không chắc chắn có thể thuyết phục Từ Dịch Phàm đồng ý hợp tác. Thật không ngờ Từ Dịch Phàm đồng ý nhanh như vậy.

    - Từ Tổng giám đốc, tôi muốn hỏi anh một câu. Lý do mà anh muốn hợp tác với tập đoàn Thiên Thành của chúng tôi rốt cuộc là gì vậy? Có lẽ nó không chỉ đơn giản như vậy đâu nhỉ? Anh cũng không cần phải đưa ra quyết định nhanh chóng đến như vậy chứ? Chẳng phải vừa rồi anh đã nói là muốn suy nghĩ thêm còn gì nữa? Tôi không tin là Từ Tổng giám đốc anh lại suy nghĩ nhanh như vậy đấy. Với lại anh không sợ rằng bản thân sẽ có một quyết định sai lầm hay sao ư? - Đàm Lệ Linh hỏi.

    - Cố vấn Đàm hình như không chỉ là một người rất thẳng thắn mà còn là một người cũng khá đa nghi nữa thì phải. Lúc tôi chưa đồng ý thì trông cô có vẻ khá vội vàng, nhưng đến lúc tôi đồng ý rồi thì cô lại cho rằng lời của tôi không mấy tin cậy cho lắm. Tôi đang nghĩ không biết nên làm gì để cho hợp ý cô đây. Cố vấn Đàm cô có thể nói cho tôi biết hay không? Nhưng mà cho dù có như thế nào đi chăng nữa, Từ Dịch Phàm tôi đây cũng không phải là loại người chỉ biết nói lời mà không biết giữ lời đâu. Như cô đã nói thì lý do bây giờ đã không còn quan trọng nữa. Có thể cô là người coi trọng lý do, cô muốn biết nó nhưng tôi thì lại không. Có lý do hay không cũng chẳng có ảnh hưởng gì lớn cả, tôi tin là cô chắc cũng hiểu điều này. Phải không?

    Đàm Lệ Linh nghe như vậy thì không nói được gì thêm nữa và vốn dĩ cũng chẳng thể nói được gì. Đúng như những gì Đàm Lệ Linh cô đã nghe mọi người nói, một khi Từ Dịch Phàm đã thật sự lên tiếng thì không ai có thể đáp trả lại lời nói của anh. Mà cho dù cô có thể đáp trả lại thì cũng không cần nữa rồi, mặc dù rất muốn biết nhưng cô có thể ép Từ Dịch Phàm lên tiếng được hay sao? Con người này, bề ngoài có thể thấy anh rất bình thường, trầm lặng nhưng nội tâm sâu xa đến mức thật khó đoán.

    - Chúng ta sẽ tiếp tục bàn luận sâu hơn và cụ thể hơn về vấn đề này vào thứ 2 tuần sau. Châu Tổng, anh cảm thấy thế nào? Anh không phản đối quyết định này của tôi chứ?

    Biết rằng Đàm Lệ Linh sẽ không lên tiếng đáp trả lại anh nhưng Từ Dịch Phàm vẫn cố gắng đợi một lúc rồi mới lên tiếng tiếp. Không hiểu sao anh lại muốn nghe cô đáp trả bằng cái vẻ thẳng thắn cũng như có chút đa nghi kia.

    - Nếu Từ Tổng giám đốc đã nói như vậy thì chúng ta sẽ bàn luận kỹ hơn về chuyện này vào thứ 2 tuần sau. Tôi cũng không có phản đối gì cả. Quyết định chính vẫn là do Từ Tổng giám đốc anh thôi. - Châu Kiến Thành nói.

    - Còn bây giờ, thật sự xin lỗi hai vị, nhưng tôi vẫn còn nhiều việc khác phải giải quyết. Nếu đã vậy, chúng ta sẽ gặp nhau vào tuần sau vậy. - Từ Dịch Phàm bình thản trả lời.

    - À, nếu đã vậy thì chúng tôi không làm phiền Từ Tổng nữa. Chúng tôi xin phép đi trước.

    Đàm Lệ Linh và Châu Kiến Thành vừa mới đứng lên thì Từ Dịch Phàm đã vội nói tiếp:

    - Đúng rồi cố vấn Đàm này, vừa rồi cô có nói rằng tôi là một người trọng kết quả hơn là quá trình. Nhưng tôi nghĩ cô hình như đã hiểu lầm về cách làm việc thường ngày của tôi rồi thì phải. Từ Dịch Phàm tôi, cố vấn Đàm cô và ngay cả Châu Tổng đây đều rất coi trọng quá trình. Với tôi, nếu quá trình tốt thì ắt hẳn sẽ có được một kết quả tốt đúng như mong đợi, nếu quá trình không ra gì thì sẽ dẫn đến một kết quả tồi tệ. Tôi quả thật coi trọng kết quả nhưng tôi lại coi trọng quá trình hơn nhiều. Cũng giống như cô hay Châu Tổng vậy thôi. Cô hiểu ý của tôi chứ, cô Đàm Lệ Linh?

    Từ Dịch Phàm nói với giọng quá đỗi bình thản và trầm ổn. Nhưng đến câu cuối cùng, anh không gọi Đàm Lệ Linh là cố vấn Đàm như ban đầu nữa mà gọi hẳn tên cô ra.

    - Thật xin lỗi anh Từ Tổng giám đốc vì tôi đã không hiểu được ý chính trong lời nói của anh. Còn nữa, việc hợp tác giữa tập đoàn Từ Thị và Thiên Thành chúng ta sẽ bàn bạc vào tuần sau như ý của anh. Chúng tôi đi trước, không làm phiền anh nữa.

    - Vậy chúng ta sẽ nói chuyện vào tuần sau.

    Từ Dịch Phàm ấn điện thoại, thông báo cho thư ký bảo cô vào trong tiễn Châu Kiến Thành kia cùng Đàm Lệ Linh về.

    Trở lại bàn làm việc, Từ Dịch Phàm ngồi xuống ghế, tay cầm lấy bức ảnh anh chụp cùng với Phùng Lộ Phi lên xem. Bức ảnh này anh vẫn luôn đặt ở trên bàn làm việc này, chưa từng một lần di chuyển đến chỗ nào khác. Ngày nào cũng nhìn thấy Phùng Lộ Phi, Từ Dịch Phàm luôn tự an ủi mình rằng cô vẫn luôn ở bên cạnh anh mọi lúc mọi nơi, chưa từng một lần rời xa anh.

    - Lộ Phi, nhìn thấy cô gái tên Đàm Lệ Linh ấy, anh còn cứ tưởng rằng đó là em. Cô gái đó thật sự giống em, giống em vô cùng, giống đến nỗi suýt nữa anh chạy đến và ôm cô ấy.

    Anh bật cười, tự cười chính mình. Nhưng phải làm thế nào, Phùng Lộ Phi đã chết 3 năm trước rồi, cô chẳng thể nào có thể xuất hiện trước mắt anh. Mà dù có xuất hiện, cô cũng sẽ chẳng quên anh như thế.

Chia sẻ trang này