1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bí Mật Của Định Mệnh

Chủ đề trong 'Album' bởi doctruyen, 14/01/2017.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 132: Thẳng Thắn (2)

    Từ Dịch Phàm im lặng một hồi rồi hỏi:

    - Không thể chữa khỏi sao?

    Cô gật đầu rồi lại nói tiếp:

    - Nhưng không sao đâu, bây giờ gặp anh tôi cũng không còn cảm thấy đau đầu như trước kia nữa rồi. Dần dần sẽ quen thôi mà. Vì thế anh cũng không cần quá lo lắng đâu.

    - Nhưng như vậy... – Từ Dịch Phàm nói, dù Đàm Lệ Linh có nói thế nào thì anh vẫn cứ lo.

    - Dịch Phàm, thật ra tôi cũng muốn hỏi anh một chuyện được không? Có thể trả lời tôi không?

    Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh. Nhưng Từ Dịch Phàm lại không nói gì cả. Đàm Lệ Linh dù thế vẫn hỏi:

    - Thật sự thì anh... Anh có phải, có phải… coi tôi là thế thân của vợ anh hay không vậy?

    - Sao cô lại hỏi vậy?

    Câu hỏi này của Đàm Lệ Linh khiến cho Từ Dịch Phàm cảm thấy rất bất ngờ, và cũng có phần lúng túng. Không ngờ cô lại hỏi anh câu này. Và anh cũng không biết nên trả lời cô thế nào cho đúng nữa. Câu hỏi đưa anh vào tình trạng khó xử không biết nên làm gì.

    - Nhìn qua thôi, tôi có thể nhận thấy rằng anh rất yêu vợ anh, thật đấy. Nhưng tôi cũng rất mong rằng anh đừng bao giờ coi tôi là thế thân của cô ấy. Đúng là diện mạo bên ngoài của tôi rất giống với cô ấy. Nhưng anh cũng biết đấy, trên thế gian này chẳng có một người con gái nào lại mong mình làm thế thân cho người khác cả.

    Đàm Lệ Linh nhìn Từ Dịch Phàm bằng đôi mắt mệt mỏi, cô cũng không còn cười như vừa nãy nữa.

    - Quả thật là lần đầu nhìn thấy cô tôi đã nghĩ ngay đến vợ tôi. Tôi cứ nghĩ là cô ấy đã trở về bên tôi rồi. Nhưng nói thật thì chuyện đó không thể xảy ra được, cô và cô ấy chỉ là hai người giống nhau thôi. Vì cô ngày hôm đó, tôi đã rất cố gắng để bình tĩnh bởi lúc đó tôi bắt buộc cần phải làm như vậy.

    - Vậy à?

    - Cô khiến tôi phải thay đổi mọi suy nghĩ, mọi quyết định mà tôi đã đưa ra trước đó. Tôi cũng đã nghĩ rất nhiều vấn đề nhưng lại không có một cách giải quyết nó cho thật hoàn hảo. Và tôi cũng biết, cho dù có như thế nào đi chăng nữa, cô cũng không phải là cô ấy, tôi không thể coi cô là cô ấy được.

    Đàm Lệ Linh hơi cúi đầu xuống, tay cô nắm chặt lấy ví. Cô mím môi rồi cố gắng nói:

    - Thật may, thật may là cuối cùng anh vẫn coi tôi là Đàm Lệ Linh. Cảm ơn. Vậy là tôi yên tâm rồi.

    - Cô...

    - Chúng ta vẫn có thể là bạn bè như trước có đúng không? Tôi vẫn còn có thể cùng anh ngồi ở đây ngắm cảnh của đêm thành phố A đúng không? Tôi vẫn có thể nói chuyện với anh có đúng không? Và tôi vẫn có thể gọi tên anh như bình thường đúng không? Và tôi vẫn có thể… gặp anh đúng không?

    Từ Dịch Phàm nghe vậy thì gật đầu. Khi nghe Đàm Lệ Linh nói vậy, tự dưng anh lại cảm thấy đau lòng. Còn Đàm Lệ Linh thấy vậy thì mỉm cười. Đàm Lệ Linh hỏi như vậy chỉ là muốn khẳng định chắc chắn rằng, mối quan hệ giữa Từ Dịch Phàm và cô không có ai cản trở cả, họ vẫn là bạn bè tốt.

    - Cô sẽ không suy nghĩ quá nhiều về chuyện hôm nay chứ? Mọi chuyện có vẻ sẽ khiến....

    - Tôi không phải người nhớ dai.

    - Mà Lệ Linh này, tôi thật sự rất lo cho bệnh của cô. Lỡ như về sau mà xảy ra chuyện gì...

    Đàm Lệ Linh bỗng đứng dậy, nhìn lên bầu trời đầy sao kia, sau đó thì quay lại nhìn anh:

    - Tôi sẽ không sao đâu, thật đấy. Anh không cần phải lo lắng đâu. Sẽ không có chuyện gì xảy ra.

    - Nhưng...

    - Yên tâm đi. À, mai tôi đến nhà anh lấy xe được không? Nếu không có lẽ là tôi sẽ phải bắt taxi hoặc đi bộ đi làm mất.

    Đàm Lệ Linh mỉm cười nhìn Từ Dịch Phàm mà nói. Từ Dịch Phàm giọng nói trở nên trầm xuống:

    - Cô không cần phải đến nhà tôi lấy lại xe đâu. Cô cứ đưa chìa khóa xe đây cho tôi, ngày mai tôi sẽ bảo người lái xe về căn hộ cho cô, sức khỏe cô không tốt, đừng đi lại nhiều.

    - Vậy phiền anh rồi.

    - Bây giờ tôi đưa cô về nhà được chưa? Cũng muộn rồi. Tôi sợ cô lại ngã bệnh nữa thì…

    Đàm Lệ Linh vội ngắt lời:

    - Anh không cho rằng tôi yếu ớt đến như vậy chứ? Sức khỏe của tôi bây giờ cũng ổn hơn rồi.

    - Được rồi, về thôi.

    - Ừ.

    Sau đó Từ Dịch Phàm đưa Đàm Lệ Linh trở về căn hộ của cô. Cô không cần anh đưa lên tận trên căn hộ, bảo anh cũng nên về sớm nghỉ ngơi vì cũng đã muộn. Nhưng anh vẫn ngồi trong xe cho đến khi cô đi khuất, cho đến khi anh thấy căn hộ của cô sáng đèn...
  2. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 133: Sống Mãi Trong Giấc Mơ

    Sáng hôm sau quả nhiên Từ Dịch Phàm đã báo lái xe Trần lái xe của Đàm Lệ Linh về chỗ khu chung cư chỗ cô, anh ta còn mang chìa khóa lên tận phòng cho cô nữa. Đàm Lệ Linh nhận lấy chìa khóa và cảm ơn, còn có ý định mời anh ta vào bên trong uống cốc trà nhưng lái xe Trần nhanh chóng từ chối, sau đó thì đi luôn, không chần chừ ở lâu.

    Sức khỏe cũng đã tốt hơn nhiều rồi, Đàm Lệ Linh vẫn còn nhiều công việc ở tập đoàn chưa giải quyết xong, hơn nữa sáng nay còn có một cuộc họp khá quan trọng nữa nên không thể nào vắng mặt được, còn dự án Quảng trường Thế Kỷ cô cũng phải đến chỗ thi công xem xét tiến độ hiện nay như thế nào nữa. Công việc không có thì thôi, một khi đã có thì nhiều vô kể.

    Đi từ nhà tắm đi ra, Đàm Lệ Linh ngồi trước bàn trang điểm thở dài. Mọi ngày cô khá lười trang điểm, toàn trang điểm qua loa rồi đi làm, chủ yếu dùng kem dưỡng da là chính. Nhưng với gương mặt có phần tái nhợt cùng quầng mắt thâm kia, e rằng đến tập đoàn sẽ dọa ma người ta. Thế nên Đàm Lệ Linh đành cố gắng nhẫn nại mà ngồi xuống trang điểm cho kỹ.

    Nhìn kĩ vào gương thấy cũng ổn rồi, định đứng dậy thì thấy ngăn kéo vẫn chưa đóng hẳn lại. Tuy nhiên Đàm Lệ Linh không đẩy ngăn kéo vào mà lại kéo nó ra. Có một chiếc hộp mà cô vẫn để trong ngăn kéo suốt 3 năm qua, đó là thứ duy nhất, vật duy nhất của cô, vật duy nhất mà nhiều lúc cô có thể lấy ra và tự hồi tưởng về mình.

    Từ từ mở chiếc hộp ra, bên trong có một sợi dây chuyền mặt hình trái tim, một chiếc vòng tay thiết kế đơn giản, đôi khuyên tai và một chiếc nhẫn kim cương được thiết kế vô cùng tinh xảo.

    - Đã lâu mình không động vào chiếc hộp này.

    Đàm Lệ Linh nhìn vào chiếc hộp này hồi lâu, cô bỗng chốc thở dài mệt mỏi. Nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, cô cảm thấy mọi thứ như một giấc mơ vậy, một giấc mơ mà bỗng dưng cô muốn tỉnh lại, căn bản là dạo này cô cảm thấy rất bất an, rất mệt mỏi.

    - Mình chỉ còn những thứ này thôi. Chỉ có những thứ này mới khẳng định được mình không phải là mình.

    Câu nói của Đàm Lệ Linh sẽ khiến cho người nghe nó phải hiểu lầm, nhưng chỉ có cô mới hiểu được nguyên nhân thực sự.

    - Mà thôi, sống trong giấc mơ như thế này, tuy có nhiều điều không như mong muốn, nhưng nếu muốn sống thật với thực tại, quả thật là một điều quá đỗi khó khăn.

    Đóng chiếc hộp lại, đặt vào chỗ cũ rồi đẩy ngăn kéo vào, cô cầm túi xách và vài tài liệu rời khỏi căn hộ.

    ........................................................

    Tập đoàn Thiên Thành.

    Đàm Lệ Linh gõ cửa rồi nhanh chóng đi thẳng vào bên trong phòng làm việc của Châu Kiến Thành. Cô đặt trước mặt anh vài tài liệu và nói thẳng vào vấn đề chính luôn:

    - Đây là những tài liệu em đã chỉnh lý xong, anh xem nếu không còn gì sửa lại nữa thì ký vào, em sẽ lập tức thực hiện. Nếu mà để lâu quá thì e rằng cũng không tốt lắm đâu.

    - Được. Anh biết là em sẽ làm rất tốt nên không cần phải kiểm tra kĩ lưỡng lại làm gì nữa.

    Rồi Châu Kiến Thành ngẩng đầu lên nhìn Đàm Lệ Linh, anh đứng dậy tiến đến chỗ cô, hỏi lo lắng:

    - Lệ Linh, em ốm sao?

    - Không có gì đâu, em vẫn khỏe mà.

    Đàm Lệ Linh đáp trả anh bằng một nụ cười nhẹ.

    - Anh ít khi thấy em trang điểm, mà có trang điểm cũng không trang điểm đậm như vậy.

    - Đêm qua em mất ngủ, mắt lại có quầng thâm nên mới trang điểm lại một chút ấy mà.

    Chuyện Đàm Lệ Linh bị bệnh như vậy Châu Kiến Thành cũng đã biết, bạn của anh cũng là một trong những bác sĩ điều trị chính cho cô, mà bản thân anh trước đây cũng đã từng học Y nhưng sau đó lại chuyển sang kinh doanh.

    - Nếu như em mệt mỏi thì cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe lại, không cần phải đến tập đoàn làm gì đâu. Dự án Quảng trường Thế Kỷ vừa mới khởi công, có nhiều việc cần giải quyết nhưng em cũng không cần lo lắng quá, chuyện này để anh giải quyết. Vậy nên em chú ý sức khỏe, khi nào thật sự khỏe hẳn thì đi làm cũng chưa muộn đâu.

    - Cảm ơn anh, nhưng em đã khỏe rồi. Với lại hôm nay em cũng muốn đến chỗ thi công xem thế nào.

    - Chuyện này...

    - Em không sao đâu, thật đấy.

    Châu Kiến Thành thở dài, anh không thể thuyết phục được Đàm Lệ Linh, thôi, đành để cô ấy tự quyết vậy.

    - Được rồi, anh vốn không ngăn được em. Nhưng nếu mệt mỏi thì phải nghỉ ngơi đấy.

    - Em biết rồi. 15 phút nữa sẽ có cuộc họp. Cuộc họp kết thúc thì em sẽ đến chỗ thi công.

    - Ừ.

    Đàm Lệ Linh rời khỏi phòng làm việc để đi đến phòng họp. Sau cuộc họp, cô tự mình đến chỗ thi công.
  3. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 134: Dạy Con (1)

    Vài ngày sau.

    Kể từ sau chuyện bị ngất xỉu ở nhà Từ Dịch Phàm lần trước, Đàm Lệ Linh cũng không còn mấy liên lạc gì với anh nữa bởi cô biết rằng, khi dự án Quảng trường Thế Kỷ kia khởi công, anh nhất định sẽ rất bận, chẳng có mấy thời gian rảnh nên cô không thể vì thế mà làm phiền anh được cho nên mới không gọi điện, liên lạc gì với anh.

    Sức khỏe tốt hơn rất nhiều nên hôm nay Đàm Lệ Linh quyết định đến trung tâm thương mại mua sắm vài thứ đồ. Không muốn mua cũng không được, trong nhà Đàm Lệ Linh cô nhìn quá đơn giản đến mức thiếu thốn rồi. Mặc dù chủ trương đơn giản, nhưng đơn giản đến mức ấy thì trông như nhà hoang.

    Chủ nhật nên có đông người đến đây hơn mọi ngày thường nhiều. Vì ít đến những nơi thế này nên Đàm Lệ Linh cũng khá băn khoăn khi lựa chọn đồ cần mua. Nhìn một món đồ mà có tận hai loại liền, nhưng vì thích cả hai lại không biết chọn loại nào nên cô cầm luôn cả hai loại ấy, không cần xem giá cả, chẳng quan tâm đắt rẻ thế nào.

    Đẩy xe đi mua vài món đồ nữa thì Đàm Lệ Linh bất ngờ gặp ngay Từ Dịch Phàm cũng đang đi mua sắm cùng một người phụ nữ nào đó. Người phụ nữ này cô cũng đã gặp ở đại biệt thự của Từ gia mấy hôm trước rồi, nhưng lại không biết tên. Và người phụ nữ đi cùng Từ Dịch Phàm lúc này không ai khác chính là Trương Uyển Tâm!

    Từ Dịch Phàm đang đẩy xe hàng, anh cũng đến đây mua sắm đồ đạc sao? Đàm Lệ Linh căn bản không nghĩ Từ Dịch Phàm anh lại đến những nơi như này. Mà vốn dĩ anh cũng không cần đến.

    - Lệ Linh?

    Từ Dịch Phàm là người lên tiếng trước dù phải một hồi sau anh mới nhìn thấy cô. Anh và Trương Uyển Tâm đều đi đến chỗ Đàm Lệ Linh. Đàm Lệ Linh cũng mỉm cười lên tiếng chào hỏi:

    - Thật không ngờ Từ Tổng giám đốc anh cũng là người hay đến những nơi như thế này mua sắm đấy. Tôi cứ nghĩ là khéo khi anh còn chẳng biết nơi này là đâu nữa chứ.

    Đàm Lệ Linh nói với Từ Dịch Phàm xong thì quay sang mỉm cười và gật đầu với Trương Uyển Tâm. Trương Uyển Tâm cũng chỉ mỉm cười đáp lễ lại chứ không nói gì.

    Khi nhìn thấy Đàm Lệ Linh lần đầu tiên ở Từ gia, Trương Uyển Tâm đã giật mình kinh ngạc. Nhưng lúc đấy cô vẫn có thể giữ được bình tĩnh bởi Trương Uyển Tâm cũng biết rằng Phùng Lộ Phi đã mất 3 năm trước rồi, cô ấy không thể là Phùng Lộ Phi được. Là một luật sư, cô không thể có những suy nghĩ trái sự thật như vậy. Sau khi nghe Từ Dịch Phàm nói, Trương Uyển Tâm cũng chỉ có thể thở dài. Người giống người trên thế giới này nhiều lắm.

    - Tôi cũng không nghĩ cô cũng sẽ đến đây đấy Lệ Linh. À mà sức khỏe của cô dạo này vẫn ổn đấy chứ? Sao không ở nhà nghỉ ngơi thêm đi? – Từ Dịch Phàm lên tiếng hỏi. Anh cũng không quan tâm đến những lời nói đùa vừa rồi của Đàm Lệ Linh.

    - Tôi khỏe rồi, cảm ơn lời hỏi thăm của anh. Vì có vài đồ cần phải mua nên tôi mới đến đây.

    - À, đúng rồi, tôi quên mất không giới thiệu hai người. Uyển Tâm, cô ấy chính là Đàm Lệ Linh, cố vấn kinh tế tài chính của tập đoàn Thiên Thành, đối tác mới của tập đoàn anh. Lệ Linh, cô ấy là Trương Uyển Tâm, luật sư của tập đoàn Phùng Thị, bạn của tôi.

    - Chào cô.

    Cả hai người lại chào nhau lần nữa một cách khá đơn giản. Lần trước Đàm Lệ Linh chỉ gặp lướt qua Trương Uyển Tâm ở nhà của Từ Dịch Phàm, cũng không có cơ hội nhìn kĩ. Như Từ Dịch Phàm vừa nói, Trương Uyển Tâm cũng đã nhìn ra, cả hai người đúng là bạn bè bình thường, chẳng có gì vượt mức cả.

    Tiếng chuông điện thoại của Trương Uyển Tâm bỗng dưng vang lên, cô vội vàng tránh đi chỗ khác nghe điện thoại, chỗ này chỉ còn lại Từ Dịch Phàm và Đàm Lệ Linh.

    - Anh mua đồ chơi cho con trai sao không đưa thằng bé đi cùng để chọn cho dễ vậy? Lỡ thằng bé không thích mấy món đồ này thì sao? Lúc ấy chẳng phải mua tốn tiền à?

    Từ Dịch Phàm nhìn lại trên xe đẩy hàng toàn đồ chơi dành cho trẻ con, anh chỉ mỉm cười:

    - Tôi muốn cho thằng bé một bất ngờ nên mới tự mình đi mua ấy mà. Với lại Uyển Tâm cũng biết nhiều thứ mà Hạo Văn thích nên mới gọi điện bảo cô ấy đi cùng thôi.

    - Vậy hả?

    Nghe Từ Dịch Phàm nói chuyện như vậy, kể về lý do mà Trương Uyển Tâm đi cùng anh cứ như là đang giải thích sợ bị hiểu lầm chuyện gì đó vậy. Đàm Lệ Linh nghe thấy vậy thì chỉ có thể cười mà thôi. Từ Dịch Phàm lúc này không hiểu gì bèn hỏi:

    - Cô cười gì vậy?

    - Anh trả lời tôi như cách của một người chồng đi ngoại tình chẳng may bị vợ bắt gặp được vậy.

    Câu trả lời của Đàm Lệ Linh khiến Từ Dịch Phàm rất kinh ngạc và không còn gì để nói thêm được nữa, chỉ có thể cười trừ thôi. Không ngờ Đàm Lệ Linh cô lại nói vậy.

  4. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 135: Dạy Con (2)

    Trương Uyển Tâm vội vàng đi đến, cô nói với Từ Dịch Phàm bằng giọng vô cùng gấp gáp và khẩn trương.

    - Dịch Phàm à, bây giờ em có chuyện gấp phải đi ngay, anh đi một mình có được không vậy?

    - Nếu vội thì em cứ đi trước đi, anh đi một mình cũng được. Không có gì đâu.

    - Vậy em đi trước. Đàm tiểu thư, thất lễ rồi.

    - Không sao. Cô cứ đi đi.

    Nói xong Trương Uyển Tâm đi luôn. Đàm Lệ Linh cười:

    - Anh ít khi đến những nơi như thế này nên mới nhờ Trương tiểu thư đi cùng. Bây giờ cô ấy bận, anh phải tự đi rồi. Liệu mua đồ có quá khó không?

    - Tôi vẫn còn có cô mà.

    - Tôi?

    Đàm Lệ Linh nghe vậy thì có phần ngạc nhiên.

    ............................................

    Từ Dịch Phàm và Đàm Lệ Linh ngồi nói chuyện ở một quán cafe nhỏ đối diện với trung tâm thương mại. Sau khi Trương Uyển Tâm đi thì họ có mua thêm vài thứ rồi cũng rời đó luôn.

    - Anh không thích cafe sữa sao? Vẫn cứ uống cafe đặc là thế nào vậy? Nó chẳng có gì tốt cho sức khỏe khi cứ uống như vậy đâu. – Đàm Lệ Linh vừa uống cafe vừa hỏi.

    - Không phải là tôi thích uống như vậy. Trước đây tôi cũng toàn uống cafe sữa thôi. Nhưng mà...

    Từ Dịch Phàm mới nói được nửa chừng thì bỗng nhiên dừng lại. Vốn là chẳng còn ai giúp Từ Dịch Phàm cho sữa vào cafe như Phùng Lộ Phi ngày trước nữa nên anh mới chuyển sang uống cafe đặc. Dù có để cốc sữa trước mặt Từ Dịch Phàm thì anh cũng không cho vào cafe. Từ Dịch Phàm vẫn thích cách mà Phùng Lộ Phi cho sữa vào giúp anh.

    - À, là trước đây anh thích uống cafe sữa, bây giờ thì không thích nữa, chuyển sang cafe đặc?

    Từ Dịch Phàm lắc đầu rồi lại nói tiếp:

    - Tôi vẫn thích cafe sữa.

    - Từ Tổng giám đốc à, anh cũng lạ thật đấy. Anh nói anh thích cafe sữa nhưng mà lại đi uống cafe đặc này. Tôi chưa thấy có ai lại không uống đồ mà mình thích như anh cả. Tôi chẳng thể hiểu nổi anh nữa rồi đấy. À không phải, là do anh quá khó hiểu.

    Từ Dịch Phàm chỉ cười mà không nói gì nữa. Và Đàm Lệ Linh lại cầm cốc cafe của Từ Dịch Phàm lên, cho vào đó hai thìa sữa, khuấy đều lên và đẩy trả lại cho anh.

    - Cẩn thận không anh lại đau dạ dày đấy. Đến lúc đấy thì đừng trách tôi không nhắc anh trước.

    Đàm Lệ Linh uống một ngụm cafe rồi hỏi Từ Dịch Phàm:

    - Mà hôm nay tôi thấy anh toàn mua đồ chơi trẻ con chứ chẳng mua thêm gì nữa cả.

    - Tôi đến trung tâm thương mại này thì có mua gì ngoài đồ chơi cho Hạo Văn đâu chứ.

    - Thấy anh mua nhiều thế này thì chắc thằng bé có rất nhiều đồ chơi thì phải.

    - Đúng vậy.

    Đàm Lệ Linh thở dài, lắc đầu tỏ vẻ ngán ngẩm. Từ Dịch Phàm thấy hành động này của cô cảm thấy rất khó hiểu.

    - Cô có ý gì vậy? Không cần như vậy chứ? Tôi vừa nói gì sai à?

    - Anh làm vậy không phải là đã dạy hư thằng bé rồi sao? Thật sự là đã dạy hư rồi đấy.

    - Cô biết không, 3 năm trước, ngày mà Hạo Văn được sinh ra cũng là ngày mà vợ tôi mất. Mấy năm nay, ngày sinh nhật của thằng bé cũng chính là ngày giỗ của cô ấy. Hạo Văn sinh ra đã mất mẹ khiến tôi rất đau lòng và cũng chẳng thể làm gì quá nhiều cho thằng bé ngoài việc tận lực cố gắng làm tròn trách nhiệm của một người cha. Những năm qua tôi cố gắng cho thằng bé một cuộc sống tốt đẹp nhất, hoàn hảo nhất nhưng thằng bé lại thiếu tình yêu thương của một người mẹ. Tôi chỉ có thể nói với Hạo Văn là mẹ của thằng bé đang ở một nơi rất xa, hiện giờ chưa thể về được. Đến khi thằng bé lớn rồi sẽ hiểu thôi.

    Đàm Lệ Linh cười lắc đầu.

    - Vợ của anh qua đời, anh dồn hết tình yêu thương cho con trai cũng không phải là chuyện gì sai trái cả. Nhưng mà anh yêu thương chiều chuộng thằng bé quá mức rồi đấy.

    - Không làm như vậy thì cô nghĩ tôi phải làm gì? Tôi chẳng thể làm gì hơn cho thằng bé.

    - Dịch Phàm, chẳng ai cấm anh yêu thương cũng như chiều chuộng con trai của anh cả. Nhưng cái cách mà anh yêu thương và chiều chuộng thằng bé lại không đúng.

    Anh nhìn cô đầy vẻ thắc mắc.

    - Anh nghĩ xem, Hạo Văn không có tình yêu thương của mẹ nó kể từ khi sinh ra, tình yêu thương của bố, của ông bà, của người thân và những người xung quanh không thể giống với tình yêu của người mẹ được. Anh có vẻ luôn nhường nhịn, nghe lời thằng bé. Anh cũng nên biết rằng, cách mà anh yêu thương thằng bé hiện tại không hiệu quả đâu, ngược lại còn dạy hư thằng bé nữa. Hạo Văn từ nhỏ được mọi người xung quanh yêu thương, bao bọc, chở che, những gì thằng bé muốn đều được thực hiện. Như vậy về sau thằng bé sẽ ỷ lại vào tất cả mọi người, thằng bé sẽ cho rằng nó muốn gì sẽ được nấy, tính tình cũng vì vậy mà sẽ thay đổi theo. Tôi cũng tin chắc chắn rằng từ khi thằng bé sinh ra cho đến giờ chưa bị bất cứ ai đánh cả.

  5. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 136: Dạy Con (3)

    - Cô có con rồi sao?

    - Hả?

    Từ Dịch Phàm chuyển sang chủ đề khác khiến cho Đàm Lệ Linh nghe xong ngạc nhiên vô cùng.

    - Anh có ý gì đây?

    - Những lời cô vừa nói giống như lời của một người đã từng có con vậy, rất có lí lẽ đấy. Tôi không tin một người chưa từng có con lại có thể nói ra được những lời sâu xa như vậy.

    Đàm Lệ Linh cười khổ:

    - Từ Tổng giám đốc à, anh lầm rồi, tôi đây vẫn còn độc thân, độc thân đấy. Đến người yêu còn chưa có thì làm sao có con được chứ. Nhưng những người chưa có con chẳng lẽ lại không thể nói ra những lời này hay sao đây? Hơn nữa những người chưa có con chẳng lẽ lại không thể hiểu mọi chuyện như vậy sao? Suy nghĩ của anh thật là…

    - Không, ý tôi không phải vậy. Tôi nghĩ bọn họ dù có con cũng sẽ không hiểu sâu xa như cô.

    - Có thể những lời tôi vừa nói vẫn còn những thiếu sót nhất định. Nhưng mà Dịch Phàm này, tôi biết anh rất yêu thương Hạo Văn, một phần cũng vì người vợ đã qua đời nhiều năm trước của anh. Vậy anh tin rằng cô ấy sẽ đồng tình với cách dạy con hiện tại của anh hay sao? Tôi nghĩ là không đâu.

    - Cô muốn tôi đừng quá chiều chuộng Hạo Văn?

    Đàm Lệ Linh im lặng một lúc rồi mới nói:

    - Khi con còn nhỏ là lúc dạy con tốt nhất, đừng để cho đến khi thằng bé trưởng thành rồi mới dạy.

    - Những lời này của cô...

    - Nếu anh thấy những lời tôi nói không phải thì cũng không cần làm theo đâu. Tôi chỉ đứng ở lập trường của mình, dựa vào những gì mà tôi biết để nhắc nhở anh thôi. Nếu anh muốn tốt cho con trai thì mong rằng anh cũng nên suy nghĩ lời tôi nói.

    Anh lắc đầu:

    - Không phải là những lời của cô nói không đúng, mà chỉ là do tôi không biết cách dạy con thật. Tôi sẽ làm theo những lời mà cô nói. Tôi nghĩ những lời nói đó là đúng.

    - Lời của tôi vẫn còn thiếu sót. Anh nên hỏi ý kiến của mọi người xung quanh xem sao, tôi tin là rất hữu ích đấy.

    - Được.

    Bỗng dưng Từ Dịch Phàm lại có phần tò mò hơn về gia đình của Đàm Lệ Linh, anh bỗng hỏi:

    - Gia đình cô thế nào? Chắc hẳn là họ dạy dỗ cô rất tốt.

    Đàm Lệ Linh chỉ nhìn anh, im lặng một hồi lâu. Thế rồi cô bật cười:

    - Gia đình tôi, anh đang nói đến gia đình tôi hả? Sao anh không coi tôi như một cô nhi đi?

    Cô nhi? Ý Đàm Lệ Linh không phải là cô không có cha mẹ anh chị em gì đấy chứ? Nếu như vậy thì hoàn cảnh của cô cũng thật éo le quá rồi. Từ Dịch Phàm cũng chẳng nói gì.

    - Có thể những điều tôi nói ra sẽ khiến anh cười đấy. Anh thậm chí sẽ không tin lời tôi.

    - Tôi tin cô.

    Đàm Lệ Linh nhìn thẳng vào anh. Tự dưng cô cảm thấy ấm áp lạ thường. Anh ấy tin cô!

    - Ba năm trước tôi bị tai nạn và được Kiến Thành cứu sống, nhưng tôi lại bị mất trí nhớ ngay sau khi tỉnh lại và chẳng nhớ bất cứ điều gì nữa. Cũng may mà Kiến Thành cứu tôi, nếu không tôi không biết bây giờ mình sẽ như thế nào nữa, hoặc cũng có thể là tôi không còn sống, không thể ngồi nói chuyện với anh như thế này. Nhưng anh biết không, cuộc sống hiện tại của tôi không phải là một thực tại thứ hai mà là một giấc mơ kéo dài không có kết thúc.

    - Cô sống hạnh phúc không?

    - Là sao?

    - Cuộc sống hiện tại cô có cảm thấy hạnh phúc không? Cô bảo đây không phải là thực tại mà chỉ là một giấc mơ.

    Cô mỉm cười:

    - Dạo này tôi cảm thấy bất an, tự dưng muốn biết về cuộc sống trước kia của tôi như thế nào nhưng mà chẳng có ai biết thân thế thật sự của tôi cả. Tôi vốn đâu phải tên là Đàm Lệ Linh. Đó cũng chỉ là một cái tên tôi tự đặt cho mình sau khi cố gắng lấy lại trí nhớ mà không được.

    - Có thể trước kia cô sống rất hạnh phúc thì sao? Có thể cô vẫn còn gia đình, bố mẹ, chứ không phải là cô nhi.

    - Anh nói cũng phải.

    - Tôi có thể giúp cô. Lệ Linh, cô còn có gì có thể chứng minh được thân phận trước đây của mình không?

    Cô gật đầu:

    - Tôi chỉ có một bộ trang sức thôi.

    - Đưa cho tôi, tôi sẽ giúp cô tìm lại khoảng kí ức, thực tại trước kia, được không?

    - Anh có thể giúp tôi?

    - Tôi sẽ giúp cô, bằng mọi cách.

    Đàm Lệ Linh nhìn Từ Dịch Phàm, những lời anh nói khiến cô như sắp rơi nước mắt, tự dưng cảm thấy bản thân được an ủi. Hóa ra, à không, anh là người duy nhất muốn giúp cô thoát khỏi giấc mơ dài này, anh là người duy nhất muốn cô trở về với thực tại....
  6. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 137: Bữa Tiệc (1)

    Đàm Lệ Linh vẫn còn nhớ tới những lời mà Từ Dịch Phàm nói với cô khi hai người gặp nhau lần trước. Anh thật sự muốn giúp cô tìm lại con người thật của cô, muốn giúp cô trở lại với hiện thực thay vì sống mãi trong một giấc mơ mà không thể tỉnh lại.

    Khi Từ Dịch Phàm nói ra những điều này, Đàm Lệ Linh thật sự đã rất cảm động, thật sự vô cùng cảm động. Cô đã nghĩ, hóa ra trên đời vẫn còn có người muốn giúp cô. Thật sự Đàm Lệ Linh cô đã rất vui mừng khi biết như vậy. Nhưng mà đến tận hôm nay...

    - Tất cả giống như một cái vòng tròn vậy, đi mãi vẫn không thể đến điểm đích mà chỉ là quay về điểm xuất phát. Liệu có thể đi được nữa hay không đây? Hay nên dừng lại?

    Đàm Lệ Linh cầm chặt lấy chiếc hộp đựng bộ đồ trang sức kia, suy nghĩ lan man một hồi lâu. Cũng đã 1 tuần rồi, Đàm Lệ Linh vẫn chưa cho Từ Dịch Phàm một câu trả lời nào cả. Với lại cô cũng không biết nên nói với anh thế nào.

    - Trong trường hợp của mình, thực tế tốt hơn giấc mơ hay là giấc mơ tốt hơn thực tế đây? Mình đã mong muốn tìm lại chính con người thật của mình, cuộc sống thực sự của mình, nhưng rốt cuộc lại chẳng thể làm gì... Liệu cuộc sống trước kia, con người thật của mình trước kia có tốt hơn bây giờ hay không?

    Đàm Lệ Linh rơi vào mớ suy nghĩ hỗn độn. Phải chăng khi Từ Dịch Phàm đề nghị giúp thì cô phải đồng ý chứ? Tại sao lại chần chừ đến bây giờ? Chỉ là vì cô thấy cuộc sống bây giờ của cô rất tốt, mà cuộc sống trước kia liệu có được như bây giờ không?

    Mặc dù cô bất an, cô lo lắng nhưng cô biết suy nghĩ. Có lẽ, cuộc sống hiện tại như này đã quá tốt đẹp với cô rồi...

    .............................................

    Tối hôm đó. Tại khách sạn Royal Hotel - 1 trong 5 khách sạn lớn nhất, sang trọng nhất thành phố A này.

    Châu Kiến Thành đề nghị Đàm Lệ Linh cùng tham gia một bữa tiệc do Hạ Tổng giám đốc chủ trì được tổ chức tại Royal Hotel. Suy nghĩ khá lâu, cuối cùng cô cũng đồng ý.

    Hôm nay Đàm Lệ Linh không ăn mặc gợi cảm, quyến rũ, không theo phong cách thường ngày mà chỉ mặc một chiếc váy quây trắng dài đơn giản, đồ trang sức không quá mức tinh xảo. Mặc dù có đơn giản nhưng trông cô vẫn rất xinh đẹp và nổi bật.

    - Tiệc mà Hạ Tổng tổ chức là tiệc gì vậy? - Ngồi trên xe, cô lên tiếng hỏi Châu Kiến Thành.

    - Chỉ là bữa tiệc họp mặt của những thương nhân thôi, nhưng bữa tiệc này được tổ chức rất lớn, nhiều nhân vật có tên tuổi cũng xuất hiện. – Châu Kiến Thành vừa lái xe vừa trả lời.

    - Vậy à.

    - Biết em bao lâu nay, nhưng bộ trang phục, cách trang điểm hôm nay không phải phong cách của em thì phải.

    Đàm Lệ Linh nhìn ra bên ngoài, cô nghe rõ câu hỏi của Châu Kiến Thành, nhưng mãi mới trả lời:

    - Tự dưng em muốn thay đổi một chút, cứ giữ mãi một phong cách cũng rất nhàm chán.

    - Cũng phải.

    Xe đến Royal Hotel. Đàm Lệ Linh đợi Châu Kiến Thành rồi cả hai cùng đến hội trường nơi tổ chức tiệc.

    - Ô, Châu Tổng đây mà, đã lâu không gặp cậu rồi nha.

    Người vừa lên tiếng là Cố Tổng của tập đoàn Cố Thị. Ông ta cũng đã hơn 60 tuổi rồi.

    - Cố Tổng, tôi cũng rất muốn hẹn ngài đi đánh golf nhưng ngài cũng thấy đấy, dạo này tôi bận quá.

    - Tôi biết, tôi biết. Yên tâm đi, tôi không trách cậu đâu. Hiện tập đoàn Thiên Thành của cậu hiện đang hợp tác với Từ Thị trong dự án Quảng trường Thế Kỷ thì đương nhiên là bận rồi.

    Nói xong thì ông ta quay sang phía Đàm Lệ Linh:

    - Châu Tổng, tiểu thư xinh đẹp bên cạnh cậu là...

    - Xin chào Cố Tổng, tôi là Đàm Lệ Linh, nghe danh ngài đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt, thật vinh hạnh cho tôi.

    Đàm Lệ Linh mỉm cười nói.

    - Ồ, thì ra đây chính là cố vấn Đàm Lệ Linh mà Châu Tổng hay nhắc đến đây hả? Cố vấn Đàm, cô quả thực xinh đẹp hơn trong suy nghĩ của tôi đấy.

    - Cố Tổng quá khen rồi.

    - Châu Tổng nói rằng cố vấn Đàm đây thực sự rất tài năng, rất xinh đẹp, vô cùng xuất sắc. Thiên Thành càng ngày càng vững chắc cũng có đóng góp rất lớn của cố vấn Đàm đây. Hơn nữa cậu ta cũng nói cô là một ngôi sao may mắn, cậu ta rất may mắn khi có cô bên cạnh. Có đúng như vậy không hả Châu Tổng?

    Châu Kiến Thành chỉ cười mà không nói gì.

    - Thật ngại quá Cố Tổng. Nhưng được Cố Tổng khen ngợi như vậy tôi cảm thấy rất may mắn thì đúng hơn.

    - Haha...

    Bọn họ cùng nói chuyện vài câu nữa rồi Châu Kiến Thành cùng Đàm Lệ Linh đi đến chỗ khác.
  7. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 138: Bữa Tiệc (2)

    Cùng lúc đó thì Từ Dịch Phàm cũng xuất hiện, anh đi cùng với Hạ An Nhiên. Đàm Lệ Linh cũng không quá ngạc nhiên khi thấy Từ Dịch Phàm đến đây. Châu Kiến Thành đã nói đây là buổi gặp mặt của những thương nhân do chính Hạ Tổng giám đốc đích thân chủ trì, đương nhiên là Từ Dịch Phàm sẽ được mời tới rồi. Hơn nữa, Hạ Tổng giám đốc này lại là bố của Hạ An Nhiên, Hạ An Nhiên cùng Từ Dịch Phàm lại có quan hệ, nói theo một cách khác thì anh không thể không đến được. Mà nhìn kỹ lại thì nơi này quả nhiên đúng là có rất nhiều nhân vật "máu mặt" nhất của thành phố A.

    Từ Dịch Phàm nhìn thấy cô thì mỉm cười, còn cô cũng nhìn anh nhưng lại không nói gì cả.

    Có nhiều người ở đây khi nhìn thấy Đàm Lệ Linh thì vô cùng ngạc nhiên, bàn tán này nọ. Bọn họ đa phần đều nhầm lẫn cô với Phùng Lộ Phi. Nhưng sau khi giới thiệu qua thì bọn họ mới biết rằng cô chỉ là Đàm Lệ Linh mà thôi.

    Từ Dịch Phàm tay cầm li rượu tiến đến chỗ Đàm Lệ Linh trong khi Hạ An Nhiên đi gặp bố cô ta, chính là chủ bữa tiệc hôm nay Hạ Tổng giám đốc. Từ Dịch Phàm hỏi:

    - Cô sao vậy?

    Đàm Lệ Linh nhìn anh, hỏi lại:

    - Ý trong câu hỏi của anh là gì?

    - Cô nhìn tôi như người xa lạ vậy.

    - Tôi không nghĩ là khi nhìn thấy anh, tôi phải chạy ngay đến chỗ anh, tay bắt mặt mừng đâu. Đúng không?

    Không hiểu sao khi thấy Từ Dịch Phàm đi cùng với Hạ An Nhiên thì Đàm Lệ Linh lại chẳng vui vẻ gì.

    - Có lẽ là như vậy. Nhưng mà có ai chọc giận đến cô sao? Trông cô có vẻ không vui.

    - Thật à? Anh nghĩ có ai có thể chọc đến tôi đây?

    Cô nói xong thì cười, Từ Dịch Phàm cũng không thể nhịn cười trước câu nói này của cô.

    - Đúng vậy.

    - Sao anh không đi cùng Hạ tiểu thư đến gặp cha vợ tương lại vậy? Để cô ấy đi một mình thế kia.

    - "Cha vợ tương lai?" Tôi và cô ấy đi cùng nhau nhưng không có nghĩa là đã xác định mối quan hệ.

    Đàm Lệ Linh thở dài.

    - Vậy mà tôi cứ tưởng anh và cô ấy đã...

    - Tôi đã nói với cô tuần trước, tôi sẽ giúp cô tìm lại chính cô trước đây. Nhưng có vẻ cô muốn từ chối thì phải.

    Cô đặt li champagne xuống bàn, nhìn thẳng vào đôi mắt cuốn hút kia của Từ Dịch Phàm:

    - Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nhiều đến nỗi tôi đã tự mình kéo những cơn đau đầu đến.

    - Cô...

    - Tôi đã cho mình một câu hỏi, đó là: "Thực tế tốt hơn giấc mơ hay giấc mơ tốt hơn thực tế." Xét cho cùng, tôi vẫn không thể trả lời được câu hỏi đó, cho đến tận bây giờ.

    Từ Dịch Phàm hiểu ý cô muốn nói gì. Và anh cũng không thể giúp cô trả lời câu hỏi kia được.

    - Từ Tổng, thì ra anh ở đây.

    Châu Kiến Thành vừa nói vừa đi đến chỗ hai người.

    - Châu Tổng.

    - Vừa rồi tôi thấy anh đến nhưng đến khi quay lại thì chẳng thấy anh đâu cả. Hóa ra là anh đang nói chuyện với Lệ Linh.

    - Đúng vậy.

    Rồi lại có vài người đi đến chỗ Đàm Lệ Linh, tuy nhiên bọn họ chú ý nhất vẫn là Từ Dịch Phàm.

    - Từ Tổng, tôi nghĩ chúng ta sẽ nói tiếp chuyện này vào lúc khác vậy. – Đàm Lệ Linh nói với Từ Dịch Phàm.

    - Có phải chúng tôi đã làm phiền anh không Từ Tổng.

    - À...

    - Tôi đi trước.

    Đàm Lệ Linh nhìn Từ Dịch Phàm, nở một nụ cười ngọt ngào, nhìn những người khác gật đầu rồi cầm li rượu đi đến chỗ khác. Sau đó cô lại rời phòng tiệc đi đến WC.

    Nhưng, Đàm Lệ Linh lại chạm mặt Hạ An Nhiên tại WC.

    Đàm Lệ Linh vẫn nhớ người con gái xinh đẹp này cô đã gặp tại một nhà hàng, hôm đó cô gặp Từ Dịch Phàm để thảo luận vài vấn đề. Cô có đưa ra phán đoán đó là "người yêu" của anh, và Từ Dịch Phàm không nói gì cả, không thừa nhận mà cũng chẳng thừa nhận. Lần gần đây nhất là gặp tại nhà Từ Dịch Phàm hôm sinh nhật Hạo Văn, nhưng chỉ là gặp thoáng qua thôi.

    - Đàm tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi.

    Không ngờ Hạ An Nhiên lại là người lên tiếng chào hỏi trước. Cách nói của Hạ An Nhiên lần này có vẻ không giống với vẻ e ngại, lo lắng lần trước. Hạ An Nhiên lúc này cũng chẳng giữ vẻ nhẹ nhàng, dịu dàng quý phái vừa rồi nữa.

    - Hạ tiểu thư, thật trùng hợp khi gặp lại cô.
  8. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 139: Bữa Tiệc (3)

    Hạ An Nhiên cười nhìn Đàm Lệ Linh, nhưng nụ cười này của cô ta cũng không phải là một nụ cười thân thiện gì. Nếu như là bình thường, chắc chắn Hạ An Nhiên sẽ không nói chuyện với Đàm Lệ Linh làm gì, nhưng nhìn cách mà Từ Dịch Phàm đối xử với Đàm Lệ Linh khiến cô ta không thể im lặng được. Thế nên khi thấy Đàm Lệ Linh đi vào WC, cô ta liền đi theo. Nói chuyện với Đàm Lệ Linh bên ngoài không tiện, nên nói trong này sẽ tốt hơn.

    - Đàm tiểu thư này, Dịch Phàm có vẻ rất quan tâm đến cô thì phải. Vừa đến, anh ấy đã đi gặp cô rồi.

    - Cô cho đó là "rất quan tâm" sao hả Hạ tiểu thư? Có vẻ như cô đang cho rằng tôi sẽ cướp đi vị trí nào đó vốn là của cô thì phải. Không cần phải lo lắng đến như vậy đâu.

    Đàm Lệ Linh hiểu ý nghĩa thật sự trong câu nói của Hạ An Nhiên. Cô ta như muốn cảnh cáo cô vậy.

    - Đàm tiểu thư, ý cô là gì?

    - Hạ tiểu thư, tôi hiểu cô đang muốn nói gì với tôi. Nhưng cô cũng nên hiểu tôi một chút thì hơn. Từ trước đến nay tôi không muốn làm kẻ thứ 3 chen vào mối quan hệ của người khác. À phải, lần trước nói chuyện với Dịch Phàm, là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ấy, tôi không nghe thấy anh ấy thừa nhận mối quan hệ nào với cô cả. Cho nên Hạ tiểu thư này, cô nên cư xử cho đúng mực một chút. Còn bây giờ, tôi đi trước.

    - Cô...

    Hạ An Nhiên nghe thấy vậy thì rất tức giận. Cô ta muốn khiến cho Đàm Lệ Linh tự "biết khó mà rút lui", nhưng nào ngờ Đàm Lệ Linh cũng chẳng phải một người vừa gì.

    - Ồ, xin lỗi nhé Hạ tiểu thư, tôi nghĩ là tôi phải ra ngoài đây, không thể tiếp chuyện cô được nữa. Tạm biệt.

    Đàm Lệ Linh nói một câu rất bình thản rồi nhanh chóng rời khỏi đó. Đàm Lệ Linh cũng không muốn nói ra những điều như thế, cũng không muốn chọc tức vị Hạ tiểu thư kia đâu, nhưng là do cô ta muốn "chỉnh" cô trước thôi. Mặc dù cho đến bây giờ, ấn tượng của cô về Từ Dịch Phàm là rất tốt nhưng cô cũng biết rằng, Hạ An Nhiên là đối tượng mà anh sẽ kết hôn trong tương lai, cô thật sự không muốn mọi người bảo cô là người thứ 3 chen vào mối quan hệ giữa Từ Dịch Phàm và Hạ An Nhiên.

    ……………………………….

    Đàm Lệ Linh lại gặp Từ Dịch Phàm khi vừa mới trở lại hội trường chính của buổi tiệc. Lúc này mọi người đang khiêu vũ. Lần này thì Đàm Lệ Linh lại là người lên tiếng trước:

    - "Người yêu" của anh chắc cũng sắp ra rồi đấy. Anh mau đi đón cô ấy đi còn gì nữa.

    Anh chỉ cười.

    - Này, anh cười cái gì chứ? Tôi nói như vậy không đúng sao? Hạ tiểu thư kia là bạn gái anh còn gì.

    - Tôi có thể mời cô nhảy bản nhạc này được không? Tôi quả thật rất thích bản nhạc này.

    - Tôi...

    Chưa kịp nói gì thêm thì Đàm Lệ Linh đã bị Từ Dịch Phàm kéo ra, một tay anh nắm tay cô, còn tay kia thì đặt lên eo cô. Đàm Lệ Linh cũng chẳng biết làm gì nữa, đành đặt tay lên vai anh. Khiêu vũ, cô cũng biết đôi chút nhưng cũng không hẳn là giỏi.

    - Anh nghĩ mọi người ở đây sẽ không có ai hiểu lầm mối quan hệ giữa chúng ta đấy chứ? - Cô nói.

    - Có nhiều người quen tôi nhận nhầm cô là vợ tôi. Nhưng họ cũng biết rằng vợ tôi đã mất rồi.

    - Người với người giống nhau trên đời này cũng nhiều lắm. Khéo khi một ngày nào đó ra ngoài đường tôi lại gặp một người giống hệt Từ Dịch Phàm anh thì sao đây nhỉ?

    - Lúc đấy nhớ gọi điện cho tôi hoặc là chụp ảnh người đó cho tôi xem xem giống đến mức nào.

    Đàm Lệ Linh cười. Cô cũng không nói với Từ Dịch Phàm chuyện cô và Hạ An Nhiên trong WC.

    - Cô bảo sẽ nói tiếp chuyện với tôi vào dịp khác mà. Bây giờ có thể nói tiếp không?

    - À... anh nghĩ nói chuyện ở đây sẽ thích hợp sao? Nếu khi nào rảnh thì đến chỗ nào vắng vẻ một chút thì hơn. Tôi không muốn thu hút sự chú ý của nhiều người đâu.

    - Kết thúc bữa tiệc này, có được không? Tôi rất muốn trả lời câu hỏi vừa rồi của cô.

    Cô nhíu mày nhìn anh.

    - Tôi đã hỏi anh câu hỏi nào ư? Sao tôi chẳng nhớ gì thế này nhỉ? Là câu hỏi gì vậy?

    - "Thực tế tốt hơn giấc mơ hay giấc mơ tốt hơn thực tế." Cô vừa nói câu này với tôi vừa nãy.

    - Tôi đã suy nghĩ nhưng cho đến tận ngày hôm nay vẫn chưa đưa ra cho bản thân một câu trả lời. Anh đừng nói với tôi là anh có thể trả lời cho tôi đấy. Nhưng nếu anh có thể trả lời được thì quả thực anh đã giúp tôi một việc rất quan trọng rồi.

    - Lát nữa tôi sẽ cho cô câu trả lời.

    Đàm Lệ Linh mỉm cười gật đầu. Trong khi đó, cả Châu Kiến Thành và Hạ An Nhiên, mỗi người đứng một chỗ nhưng bọn họ đều nhìn về phía Từ Dịch Phàm và Đàm Lệ Linh. Hạ An Nhiên tức giận nắm chặt tay, còn Châu Kiến Thành thì có vẻ buồn.

  9. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 140: Câu Trả Lời (1)

    Bữa tiệc kết thúc lúc hơn 9 giờ tối. Đàm Lệ Linh đì cùng với Từ Dịch Phàm đến chỗ bờ bờ hồ lần trước, nơi mà cả hai người đều thường xuyên đến đây ngắm cảnh tối.

    Buổi tối, ở bờ hồ đương nhiên là lạnh hơn những chỗ khác nhiều, hơn nữa lại còn có gió. Đàm Lệ Linh hôm nay đi lại không mang theo áo khoác hay gì cả, chỉ mặc mỗi chiếc váy mỏng manh, giờ tự nhiên cô cảm thấy hơi lạnh. Từ Dịch Phàm nhìn Đàm Lệ Linh lúc này bèn cởi áo vest bên ngoài của mình ra khoác cho Đàm Lệ Linh khiến cô cứ nhìn anh chằm chằm.

    - Cô nhìn chằm chằm tôi như vậy là có ý gì thế? Hay là tôi đã lại làm chuyện gì thất lễ với cô rồi nên cô mới nhìn tôi như vậy? – Từ Dịch Phàm nhìn Đàm Lệ Linh, vừa nói vừa cười.

    - Không có gì, anh đâu có làm chuyện gì thất lễ với tôi. Chỉ là muốn cảm ơn áo của anh thôi.

    - Cô có vẻ cũng là người rất hay quên đấy nhỉ? Lần sau cô nhớ mang theo áo, buổi tối trời lạnh đấy. Ăn mặc không cẩn thận khéo khi còn bị bệnh nữa. Chẳng ai thích bị bệnh cả.

    - Tôi biết rồi.

    Cả hai sau đó im lặng hồi lâu không nói gì, một lúc sau Từ Dịch Phàm mới lên tiếng trước:

    - Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân thật sự mà cô không cần tôi giúp chuyện tìm hiểu về thân thế của cô trước kia được không vậy? Bởi ai như cô đều muốn tìm lại thân thế thật sự của mình cả. Nhưng khi nghe cô nói như vậy, tôi lại cảm thấy bất ngờ.

    Đàm Lệ Linh quay sang nhìn anh:

    - Ban đầu khi anh đề nghị muốn giúp tôi chuyện này, lúc đó tôi đã rất vui và định nhận lời ngay lập tức. Nhưng sau khi suy nghĩ một thời gian, tôi đã nhận ra rằng, chuyện đó đối với tôi cũng chẳng có gì quan trọng nữa rồi và cũng nghĩ rằng nó không có quan hệ gì với tôi nữa. Vì thế nên tôi đã từ chối, không nhận lời giúp đỡ từ anh.

    - Tại sao?

    - Thân thế của tôi trước khi tai nạn mất trí nhớ, anh nghĩ nó sẽ thế nào? Có thể là tôi được sinh ra trong một gia đình hào môn quý tộc gì đó, cũng có thể một gia đình đơn giản mà bình thường, hoặc thậm chí tôi chỉ là một đứa bé lưu lạc tại cô nhi viện. Trước đó, tôi đã sống và có cuộc sống như thế nào? Một cuộc sống rất êm ấm hạnh phúc sao? Hay đó là một cuộc sống bình thường yên ổn hay là một cuộc sống nghèo khó cực khổ? Và tôi khi ấy là một người thế nào? Người tốt hay là người xấu? Anh có biết hay không những chuyện đó? Nói đúng ra, chính tôi còn không biết về chính bản thân mình nữa là. Vì thế nên tôi không muốn làm gì cả. Tôi không muốn khơi gợi lại dù nó có như thế nào đi chăng nữa. Tôi chỉ cần một cuộc sống đơn giản như thế này thôi.

    Từ Dịch Phàm vẫn nghe Đàm Lệ Linh nói, vẫn nhìn cô, anh không nói gì cả. Đàm Lệ Linh lúc này như đang nói hết ra tất cả những gì cô đang che giấu trong lòng bao lâu nay vậy.

    - Cả tôi và anh đều không biết những chuyện đó sẽ là như thế nào nữa. Và trong đầu tôi lại xuất hiện một câu hỏi, đó là "Thực tế tốt hơn giấc mơ hay giấc mơ tốt hơn thực tế?" Cuộc sống bây giờ của tôi chính là một giấc mơ đấy. Mặc dù tôi có bất an, có lo lắng hay có sợ hãi như thế nào đi chăng nữa nhưng chắc gì cuộc sống trước kia của tôi đã tốt hơn cuộc sống bây giờ? Tôi đúng là có tò mò thắc mắc về thân thế thực sự của tôi trước kia nhưng chắc gì thân thế trước của tôi đã hoàn hảo? Tôi cũng muốn biết con người thật của tôi như thế nào nhưng chắc gì trước kia tôi đã tốt hơn bây giờ? Có rất nhiều điều mà tôi đã nghĩ đến, nhưng lại không muốn làm.

    - Thế nên cô mới muốn kết thúc thực tế này để tiếp tục giấc mơ sẽ kéo dài cho đến hết cuộc đời của cô sao? Cô có thật là đã suy nghĩ mọi chuyện chưa vậy? Có thể đó là…

    - Dịch Phàm, có những người mất trí nhớ, dù họ dùng cả đời để tìm lại trí nhớ của mình nhưng lại không thể nào có thể làm được. Anh có nghĩ tôi cũng sẽ giống như họ hay không? Hay là sau một thời gian nữa tôi sẽ nhớ được ra mọi chuyện như những nhân vật ở trong phim truyền hình đây? Tự dưng tôi nghĩ tốt nhất đừng nghĩ lại còn hơn.

    Từ Dịch Phàm thở dài. Anh muốn giúp Đàm Lệ Linh tìm lại cuộc sống trước kia của cô, dù cô bây giờ có nhớ ra được hay không. Nhưng có vẻ như cô không muốn tìm lại ký ức trước kia nữa.

    - Dịch Phàm, anh đã cho tôi một tia hi vọng khiến tôi cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết. Thật sự tôi cảm ơn anh rất nhiều. Nhưng tôi nghĩ là tôi sẽ sống với cuộc sống này.

    - Nhưng mà, cô có bao giờ nghĩ đến việc cô vẫn còn người nhà hay không? Cô có nghĩ họ cũng sẽ rất lo lắng và đau buồn vì cô không? Chắc hẳn bây giờ những người đã quen cô trước kia, có rất nhiều người vẫn còn nhớ đến cô và mong gặp lại cô đấy.

    - Tôi có nghĩ đến. Họ nhớ tôi nhưng tôi không nhớ được họ. Tôi như thế này, sao họ không tìm? Nếu họ muốn tìm tôi, trong 3 năm qua lại không tìm được hay sao?

    Rồi cô bật cười:

    - Thôi, mà anh chẳng bảo là anh sẽ trả lời câu hỏi kia của tôi còn gì nữa. Mau nói đi xem nào. À mà anh đừng bảo với tôi là anh không có đáp án đấy.

  10. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    - Cô đã nghe nói đến đến câu, thực tế và giấc mơ bao giờ cũng khác xa nhau chưa? Giấc mơ bao giờ cũng rất tốt đẹp, rất hoàn hảo hơn thực tế rất nhiều. Nhưng hiện tại chúng ta vẫn đang sống trong thực tế còn gì? Hiện tại không phải là cô đang sống trong giấc mơ, cô vốn vẫn sống trong thực tế. Nó chỉ là một thực tế mới sau khi cô tỉnh dậy, sau khi cô đã trải qua một phần nào đấy biến cố của cuộc đời thôi. Nhưng thực tế này khác với thực tế trước, và nó càng khác so với những giấc mơ đẹp đẽ kia. Vậy nên Lệ Linh, đừng so sánh thực tế với giấc mơ, cô chỉ có thể so sánh hai thực tế với nhau mà thôi.

    Đàm Lệ Linh nhìn thẳng về phía trước, nghe Từ Dịch Phàm nói vậy, phải mãi một lúc sau cô mới lên tiếng:

    - Tôi vẫn luôn cho rằng cuộc sống hiện tại của tôi chính là một giấc mơ, cho dù giấc mơ hiện tại của tôi có đẹp hay không, tôi vẫn chưa bao giờ tôi nghĩ nó là thực tế cả.

    - Vậy từ bây giờ cô hãy coi nó là thực tế đi. Giấc mơ và thực tế vốn dĩ khác nhau, tôi vừa nói với cô rồi còn gì nữa và cô đừng coi nó là một. Cô không muốn tôi giúp cô, là cô tự muốn giúp chính mình sao? Với những suy nghĩ hiện giờ, cô có thể không?

    Hai tay của Đàm Lệ Linh bất giác nắm chặt lấy vạt áo vest của Từ Dịch Phàm, cô trở nên băn khoăn, không biết nói gì cả. Từ lúc nào mà Đàm Lệ Linh cô lại băn khoăn trước mọi việc như vậy chứ? Trước đây cô đâu có như vậy? Điều này thật khiến cô chẳng còn hiểu gì về chính bản thân cô nữa. Tự dưng mọi thứ lại quá xa vời.

    - Nếu như anh là tôi thì anh sẽ làm gì? Gặp phải tai nạn sau đó thì lại mất đi trí nhớ, sống 3 năm sau rồi có người nói muốn giúp tìm lại cuộc sống thật sự. Anh sẽ đồng ý chứ?

    - Quả thật tôi chưa bao giờ nghĩ đến rằng một ngày nào đó tôi sẽ sống trong hoàn cảnh ấy. Nhưng nếu là tôi, tôi nhất định sẽ đồng ý ngay. Dù cuộc sống trước kia của tôi có hạnh phúc hay đau khổ, dù tôi trước đó là người tốt hay xấu hay là như thế nào đi chăng nữa thì nó cũng là một phần trong cuộc sống của tôi, một phần của tôi, dù tôi có nhớ hay không. Và dù có thế nào đi chăng nữa tôi cũng vẫn sẽ mỉm cười chấp nhận với mọi sự thật, tự mình đối mặt với tất cả mọi chuyện. Tôi sẽ không bao giờ trốn chạy với mọi chuyện.

    Đàm Lệ Linh bỗng nhìn Từ Dịch Phàm. Nói thẳng ra, cô không có đủ can đảm giống như anh. Nếu cô được một phần nào như anh thì thật tốt. Nhưng đó chỉ là “nếu” thôi.

    - Tôi vẫn thấy bây giờ cuộc sống của tôi thật sự rất tốt. Hãy cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên đi. Nếu tôi may mắn còn có thể nhớ lại được mọi chuyện thì thật tốt, còn nếu mãi mãi không nhớ ra cũng chẳng sao cả. Tôi sẽ chấp nhận mọi thứ, không oán hận, không phàn nàn hay là bất cứ điều gì khác.

    - Nếu cô đã muốn như vậy, tôi sẽ không ngăn cản cô nữa. Cứ làm những gì mà cô muốn đi. Nhưng, nếu cô muốn tôi giúp điều gì, tôi vẫn sẽ giúp cô bằng toàn bộ khả năng của tôi.

    Đột nhiên Đàm Lệ Linh ôm chặt lấy Từ Dịch Phàm. Thật ấm áp, thật sự rất ấm áp. Không biết kể từ lúc nào, Đàm Lệ Linh cảm thấy ở bên Từ Dịch Phàm rất yên bình, lời anh nói vô cùng ấm áp và thoải mái. Còn Từ Dịch Phàm, anh vỗ nhẹ vào lưng cô. Ôm Đàm Lệ Linh, anh cảm thấy có gì đó rất thân thuộc mà không thể diễn tả được.

    - Mấy năm nay, tôi luôn cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng thực tế, tôi cũng giống những người phụ nữ khác thôi. Dịch Phàm, thật sự rất cảm ơn anh. Quen được anh, tôi cảm thấy mình thật may mắn.

    Từ Dịch Phàm im lặng, không nói gì cả. Cảm giác ôm Đàm Lệ Linh rất giống với lúc anh ôm Phùng Lộ Phi vậy.

    Đàm Lệ Linh buông tay ra, mỉm cười với Từ Dịch Phàm:

    - Hành động vừa rồi của tôi có phải khiến anh khó xử không? Nếu phải thì tôi xin lỗi.

    - Không, không có gì đâu. Tôi không để ý những chuyện như vậy. Cô cũng không cần phải xin lỗi.

    - Có lẽ là do tôi hơi kích động quá rồi.

    Từ Dịch Phàm lại nói tiếp:

    - Chuyện của Hạo Văn lần trước, tôi thật sự vẫn muốn nói xin lỗi cô. Cô không để ý chứ?

    - Chuyện đó thì có gì đâu mà tôi phải để ý? Nhưng mà chuyện này cũng nhỏ thôi mà, sao anh cứ xin lỗi tôi mãi như thế chứ? Mà thôi, cũng muộn rồi, cũng nên về thôi, tôi không thể bắt anh ngồi đây với tôi suốt đêm được. Anh vẫn còn có bạn gái nữa.

    Đàm Lệ Linh cười, Từ Dịch Phàm cũng cười.

    - Tôi đưa cô về.

    Từ Dịch Phàm lái xe đưa Đàm Lệ Linh về, lần này là cô đứng nhìn cho đến khi xe của anh đi khuất.

    "Thật sự cảm ơn anh, em cảm thấy rất hạnh phúc khi biết được anh. Nhưng em cũng đã nói rồi, em quyết sẽ không làm người thứ 3 chen giữa anh và Hạ An Nhiên đâu."

    Đàm Lệ Linh vừa nghĩ vừa đi lên căn hộ. Đến khi vào bên trong nhà, khóa cửa hẳn hoi, cô mới nhớ ra mình vẫn còn khoác áo của Từ Dịch Phàm, quên mất không trả lại cho anh!

Chia sẻ trang này