1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bí Mật Của Định Mệnh

Chủ đề trong 'Album' bởi doctruyen, 14/01/2017.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 172: Điều Tra Lại (2)

    - Bản xét nghiệm ADN đó rốt cuộc là như thế nào? Nếu Lệ Linh là Lộ Phi thì cô ấy đúng là mẹ của Hạo Văn mà.

    Triệu Chí Dương nghe xong thở dài, đặt ly rượu xuống bàn, vỗ nhẹ lên vai Từ Dịch Phàm:

    - Lại còn bản xét nghiệm ấy như thế nào. Cậu sao lại hỏi câu này chứ. Nhất định là đã có người giở trò với bản xét nghiệm ấy rồi chứ còn sao nữa. Chuyện này mình sẽ giúp cậu điều tra.

    Rồi anh ta cầm điện thoại gọi đến cho Viện trưởng. Triệu Chí Dương từng có ơn với Viện trưởng nên ông ta nói chuyện với anh vô cùng lịch sự. Triệu Chí Dương nói ngay vào vấn đề:

    - Viện trưởng, lần trước tôi cùng Từ Tổng đến bệnh viện chỗ ông để làm một xét nghiệm ADN nhưng kết quả lại sai lệch. Bây giờ ông giúp tôi đến đó xem mẫu máu xét nghiệm còn hay không. Nếu còn thì nhờ ông bảo họ xét nghiệm lại dùm, nếu không tôi sẽ gửi mẫu khác đến.

    Từ Dịch Phàm cố gắng bình tĩnh ngồi nghe Triệu Chí Dương nói chuyện điện thoại.

    - À, tên hả? Từ Hạo Văn và Đàm Lệ Linh. Chuyện này nếu ông đích thân xét nghiệm thì càng tốt.... Vậy hả?.... Haha... Không có gì... Nhưng ông phải giữ bí mật đấy, đừng để cho ai biết.... À, tôi biết rồi, tôi sẽ mời ông dùng bữa sau nhé... Vậy được rồi....

    Triệu Chí Dương tắt máy, nói:

    - Nếu mẫu máu của Hạo Văn và Đàm Lệ Linh vẫn chưa bị tiêu hủy thì có thể làm xét nghiệm lại, nếu không chúng ta gửi mẫu máu khác đến. Lần này đích thân Viện trưởng sẽ xét nghiệm. Để ngày mai xem sao, cậu đừng lo quá. Nhưng chắc kết quả sẽ như chúng ta nghĩ thôi.

    Đến lượt Từ Dịch Phàm thở dài, Triệu Chí Dương thấy vậy bèn hỏi:

    - Cậu vẫn phiền lòng chuyện gì hả? À đúng rồi, đã gọi điện cho Đàm Lệ Linh... à Lộ Phi chưa vậy?

    - Chưa.

    - Thế thì gọi đi, chần chừ gì nữa.

    Nhưng Từ Dịch Phàm chỉ cầm điện thoại mà không bấm số của Đàm Lệ Linh. Triệu Chí Dương thấy vậy bèn giật lấy điện thoại, tìm số của Đàm Lệ Linh rồi gọi ngay cho cô. Nhưng gọi bao nhiêu cuộc liền Đàm Lệ Linh đều tắt máy, có lẽ là máy hết pin.

    - Không nghe máy.

    - Có lẽ để mai gọi.

    - Mà Dịch Phàm này, cậu còn băn khoăn chuyện gì nữa vậy hả? Mọi chuyện chẳng phải đã giải quyết xong rồi còn gì nữa. Chỉ cần cậu gặp được Đàm Lệ Linh, nói cho cô ấy nghe tất cả mọi chuyện, hai người chẳng phải lại trở về bên nhau đấy thôi.

    Từ Dịch Phàm lắc đầu:

    - Mình chẳng biết nữa. Châu Kiến Thành cứu cô ấy ở ngã 3 ngoại thành, cách chỗ hỏa táng không xa lắm.

    - Chuyện đấy hả? Khi nào Đàm Lệ Linh lấy lại trí nhớ thì hỏi cô ấy xem. Lúc đó cô ấy phải rõ nhất.

    - Những người hỏa táng vẫn đưa bình đựng tro cốt cho mình. Trong đó không phải là tro cốt.

    Nghe những câu nói chẳng ra đâu vào đâu của Từ Dịch Phàm, Triệu Chí Dương chẳng biết nên nói gì. Suy đi nghĩ lại cuối cùng anh ta cũng nói:

    - Từ Dịch Phàm, vì trong bình đó không phải là tro cốt của Lộ Phi nên cậu buồn hả?

    - Cậu nghĩ thế sao?

    - Thôi, mình biết bây giờ cậu không muốn suy nghĩ đến chuyện đấy nữa. Chẳng phải mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi còn gì, chúng ta làm lại xét nghiệm ADN chỉ là thêm phần chắc chắn thôi. Nếu cậu muốn chắc chắn hơn nữa thì mình cũng chẳng phản đối đâu. Yên tâm đi, cậu cứ ngồi đấy mà đợi kết quả.

    Triệu Chí Dương lại bấm điện thoại gọi tiếp:

    - A Toàn, là tôi đây. Tôi có chuyện muốn anh điều tra đây. Điều tra xem cho tôi 3 năm trước lúc hỏa táng cho Phùng Lộ Phi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tốt nhất nên tìm mấy tên đã hỏa táng cho cô ấy mà hỏi. Mau điều tra cho tôi, càng nhanh càng tốt.

    Sau đó anh ta tắt máy, quay sang nhìn Từ Dịch Phàm:

    - Thế nào, cậu muốn có kết quả chắc chắn nhất thì mình sẽ giúp cậu có được kết quả đó.

    - Đáng lý ra những chuyện này mình phải làm, không thể làm phiền cậu như thế được.

    - Là chuyện cậu phải làm ấy hả? Để mình tìm cho cậu cái gương. Cậu xem lại bản thân cậu đi, trông như kẻ mất hồn vậy. Cậu như thế thì làm sao còn nghĩ ra được chuyện gì nữa chứ.

    - Cảm ơn cậu.

    Triệu Chí Dương nhìn anh cười nói:

    - Cảm ơn hả? Bạn bè với nhau mình không cần lời cảm ơn của cậu đâu. Hay tối nay mời mình bữa tối cũng được đấy. Trưa nay mình chưa ăn gì cả, bụng đói cồn cào rồi.

    - Ừ.

    - Mau đi thôi.

    Triệu Chí Dương kéo Từ Dịch Phàm đi ăn tối. Nhờ mấy lời của Triệu Chí Dương mà tâm trạng Từ Dịch Phàm đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều. Anh cũng gọi điện cho Đàm Lệ Linh nhưng không được, thậm chí còn để lại lời nhắn hẹn gặp cô nữa.
  2. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 173: Kết Quả Thật Sự

    Sáng hôm sau.

    Triệu Chí Dương tay cầm bản fax kết quả xét nghiệm ADN vừa mới lấy đi thẳng đến tập đoàn Từ Thị với vẻ rất vội vàng. Vẫn như mọi khi, Triệu Chí Dương vẫn không cần gõ cửa, đi thẳng ngay vào bên trong phòng làm việc của Từ Dịch Phàm mà chẳng có ai ngăn cản. Anh ta giơ bản xét nghiệm ra:

    - Bạn thân à, kết quả xét nghiệm ADN cuối cùng cũng đã có rồi đây. Mình không gọi điện, cũng chẳng gửi fax hay nhắn tin gì cả mà mang đến tận đây cho cậu xem đây này. Thấy mình tốt không hả? Lần này thì chắc chắn 100% rồi nhé, không sai nữa đâu.

    - Phải, cậu rất tốt. Quen cậu bao nhiêu nay, mình vẫn biết là cậu rất tốt, Triệu Chí Dương.

    Từ Dịch Phàm đứng dậy đi đến gần chỗ của Triệu Chí Dương cầm lấy bản fax báo cáo xét nghiệm ADN. Từ Dịch Phàm từ từ mở ra, xem xét kỹ càng còn Triệu Chí Dương ra chỗ sofa ngồi, tiện thể rót mấy ly rượu vang đỏ liền, uống như đang rất khát vậy.

    "KẾT QUẢ: ĐÃ XÁC NHÂN, ĐÀM LỆ LINH LÀ MẸ ĐẺ CỦA TỪ HẠO VĂN"

    Từ Dịch Phàm xem xong kết quả rồi lại nhìn Triệu Chí Dương, anh ta thấy vậy bèn nói:

    - Này Từ Dịch Phàm, cậu nhìn mình làm cái gì thế hả, kết quả chẳng phải đã có rồi sao? Đúng như cậu mong muốn rồi đấy còn gì nữa. Báo cáo kết quả lần trước một là làm sai, hai là do có người nào đó nhúng tay vào sửa lại. Mình nghĩ là có ai đó đã sửa.

    - Vậy là rõ ràng rồi. Tất cả mọi chuyện rắc rối này cuối cùng cũng đã sáng tỏ hết cả rồi.

    - Chứ còn gì nữa, những gì mình suy đoán trước đều đúng hết cả. Haizz... không ngờ cậu lại vướng phải những chuyện rắc rối như thế này. Chẳng khác gì phim. Cũng may bây giờ kết quả đã như vậy rồi, yên tâm chưa?

    Đúng vậy, chính bản thân của Từ Dịch Phàm cũng không thể ngờ rằng mình lại có thể vướng phải những chuyện như thế này. Từ Dịch Phàm tưởng mọi chuyện chấm dứt từ 3 năm trước rồi, hóa ra đó chỉ là bắt đầu lại thôi.

    - Thế đã gọi được cho Lệ Linh... à nhầm, Lộ Phi chưa? Phải nói rõ cho cô ấy biết chứ.

    - Vẫn chưa, mình không gọi được cho cô ấy. Từ ngày hôm qua cho đến bây giờ cô ấy không bắt máy.

    - Ơ hay nhỉ, những lúc quan trọng thì lại biến đi đâu mất. Cô gái này cũng hay thật đấy.

    Từ Dịch Phàm đặt tài liệu lên bàn, hỏi:

    - Cậu sai người điều tra hôm qua, thế nào rồi? Không phải là vẫn tìm ra được nguyên nhân đó chứ?

    - Bên A Toàn vẫn chưa có tin tức gì cả. Nhưng mà mình chắc chắn là hôm nay cậu sẽ nhận được câu trả lời mà cậu muốn thôi. Cứ yên tâm đợi đi. Không cần phải lo lắng gì đâu.

    - Ừ.

    - Tối nay kỷ niệm 35 năm ngày cưới của bố mẹ mình, cậu nhớ phải đến sớm đấy. Bố mẹ mình từ trước đến nay vẫn luôn rất quý cậu, còn quan tâm hơn cả con ruột là mình đây.

    - Nhất định mình sẽ đến.

    Kỷ niệm 35 năm ngày cưới của bố mẹ Triệu Chí Dương, Từ Dịch Phàm anh lại là bạn thân nhất của Triệu Chí Dương, đương nhiên, à không, bắt buộc phải đến rồi. Hơn nữa, bố mẹ Triệu Chí Dương lại rất quý Từ Dịch Phàm, anh không có lý do nào để từ chối không tham dự buổi dạ hội tối nay cả.

    - Coi như đã xong một nửa, mình phải đi trước đây, vẫn còn chuyện của tập đoàn chưa giải quyết xong, tối nay gặp lại. Nhớ ăn mặc cho cẩn thận đấy, đừng để làm mình mất mặt.

    - Ừ.

    Nhưng chưa bước chân ra đến cửa thì Triệu Chí Dương nhận được điện thoại của A Toàn.

    - Thế nào rồi?

    - "Triệu Tổng, chúng tôi cuối cùng đã tìm được những người đã tham gia hỏa táng cho Từ Thiếu phu nhân 3 năm trước rồi ạ. Anh và Từ Tổng giám đốc có muốn gặp mặt hỏi rõ không? Nếu không tôi có thể tra hỏi hắn rồi báo lên cho các anh kết quả sau."

    Triệu Chí Dương quay lại nhìn Từ Dịch Phàm rồi nói:

    - Gặp, nhất định phải gặp. Chỗ nào?

    Thấy Triệu Chí Dương vẫn cứ đang nhìn mình như vậy, Từ Dịch Phàm cũng không rõ là chuyện gì đã xảy ra nữa. Triệu Chí Dương vừa tắt máy, Từ Dịch Phàm liền hỏi:

    - Chuyện gì vậy? Liên quan đến mình à?

    - Đúng vậy. A Toàn báo đã tìm được người hỏa táng cho Lộ Phi 3 năm trước rồi, hỏi chúng ta có đến đó gặp mặt hay không. Mình đã đồng ý gặp mặt rồi, cậu đi không?

    Từ Dịch Phàm vừa nghe Triệu Chí Dương nói xong thì không thể mở lời được nữa. Đúng vậy, dù có như thế nào đi chăng nữa thì anh cũng phải đi gặp bọn chúng để biết sự thật.
  3. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 174: Sự Thật Sáng Tỏ (1)

    Tại một nhà hàng cao cấp.

    Khi nhìn thấy Từ Dịch Phàm và Triệu Chí Dương đang đi đến, A Toàn vội vàng đứng lên chào, tên đứng bên cạnh anh ta thấy vậy cũng vội vàng đứng dậy, nhìn mặt trông có vẻ sợ sệt, từ nãy đến giờ không dám ngẩng đầu lên.

    - Triệu tổng, Từ tổng.

    - Ngồi xuống đi.

    Triệu Chí Dương lên tiếng nói một câu ngắn gọn. Từ Dịch Phàm cũng chỉ im lặng mà không nói gì ngồi xuống bên cạnh Triệu Chí Dương. A Toàn ngồi bên cạnh tên kia, ngồi đối diện với Từ Dịch Phàm và Triệu Chí Dương.

    - Ngẩng đầu lên.

    Triệu Chí Dương tiếp tục lên tiếng trong khi Từ Dịch Phàm lại không nói bất kỳ lời nào cả. Tên kia khi nghe thấy lời này thì vừa sợ hãi vừa run lên, từ từ ngẩng đầu lên nhìn Triệu Chí Dương nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt của Từ Dịch Phàm.

    - Mày chính là người hỏa táng có phải không? Chắc mày còn nhớ ngày 23/9 của 3 năm trước mày có tiến hành hỏa táng Từ Thiếu phu nhân Phùng Lộ Phi của Từ tổng đây chứ?

    - Vâng... vâng ạ.

    Tên kia sợ quá nói lắp bắp. Hắn cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn ai nữa. Trước mặt hắn đều là những người có quyền có thế của thành phố A này. Lần này đụng chạm đến bọn họ, e rằng khó sống rồi.

    - Nhưng nếu đã hỏa táng như vậy, nếu đã trao tận tay cho Từ Tổng giám đốc đây tro cốt của Từ Thiếu Phu nhân, tại sao Từ Thiếu Phu nhân đến bây giờ vẫn còn sống thế hả? Mày thử nói cho tao nghe xem, chuyện này nên suy nghĩ thế nào mới phải đây?

    - Dạ... dạ... chuyện này...?

    - Sao vậy?

    Triệu Chí Dương tuy nói giọng rất bình thản nhưng cũng đủ để khiến tên kia phải sợ hãi, hắn bất giác run lên, tay đổ mồ hôi lạnh. Hắn càng cúi đầu xuống thấp hơn và không dám ngẩng lên nữa.

    - Mày đừng có ấp a ấp úng như thế nữa, mày có nhanh nói ra mọi chuyện không hả? Nếu mày mà không nói hết tất cả mọi chuyện ra thì biết hậu quả rồi đấy. Nhanh nói đi. - A Toàn ngồi bên cạnh hắn nói bằng giọng lạnh lùng khiến tên đó càng thêm sợ.

    - Dạ.... vâng... tôi xin nói.... tôi nói ngay...

    - Nói mau.

    Tên kia sợ chết khiếp khi nghe lời đe dọa của A Toàn. Hắn sợ hãi nhìn qua Triệu Chí Dương rồi lại nhìn về phía Từ Dịch Phàm, sau đó hơi cúi đầu xuống, kể mọi chuyện:

    - 3 năm trước… chuyện 3 năm trước... thật ra là... hôm đó… hôm đó chúng tôi nhận được một điện thoại nói rằng Từ gia nào đó muốn hỏa táng cho Từ Thiếu phu nhân của bọn họ. Ban đầu khi nghe như vậy, chúng tôi không biết đó là Từ gia nào với Từ Thiếu phu nhân nào. Nhưng khi thấy Từ Tổng giám đốc đây thì chúng tôi mới biết người nằm trong quan tài kia chính là vị Từ Thiếu phu nhân, con gái của chủ tịch tập đoàn Phùng Thị .

    Hắn nói đến đây thì dừng lại, nuốt nước bọt rồi lại nói tiếp:

    - Chúng tôi cũng đã rất lo lắng sợ đắc tội với Từ gia nên cố gắng làm cho thật tốt mọi chuyện. Khi đưa quan tài vào trong, chúng tôi có rời đó một chút để chuẩn bị thêm một vài thứ. Nào ngờ lúc đi ra ngoài thì thấy nắp quan tài đã bị mở ra rồi, nhưng bên trong lại không có ai cả. Lúc đấy chúng tôi rất sợ hãi nên đã tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy gì cả. Những điều về Từ gia chúng tôi cũng có nghe qua. Vì sợ quá nên chúng tôi không dám nói ra sự thật về chuyện này. Sau đó chúng tôi vẫn đem quan tài cho vào lò hỏa táng, rồi giao lại cho Từ Tổng giám đốc một bình tro cốt giả. Thế nên thời gian hỏa táng ban đầu tính ra chỉ mất khoảng 1 giờ, nhưng vì thời gian đi tìm Thiếu phu nhân nên đã mất gần 2 giờ. Khi người bên phía Từ gia có thắc mắc về thời gian, tôi lúc đó chỉ dám nói do có một số trục trặc nên hỏa táng muộn.

    Lúc đó Từ Dịch Phàm chỉ nắm chặt lấy bình đựng tro cốt kia, cũng cho rằng đó chính là tro cốt của Phùng Lộ Phi. Anh lúc đấy giống như một người mất hồn vậy, chẳng quan tâm đến mọi chuyện xung quanh nữa, cứ thế mà mang bình tro cốt kia đi thôi.

    - Khi Từ gia rời đi, các người có tìm Từ Thiếu Phu nhân nữa không? - Triệu Chí Dương hỏi.

    - Có ạ, chúng tôi có đi tìm. Nhưng chúng tôi tìm mãi vẫn không thấy, không biết xác cô ấy bị người ta trộm mất hay là cô ấy đi đâu. Tôi nghĩ là ai đó trộm xác, chứ cô ấy chết rồi...

    - Chết cái gì mà chết chứ hả, ăn nói linh tinh. Từ Thiếu phu nhân vẫn còn sống sờ sờ kia kìa....

    Tên này nghe xong hoảng hồn, khuôn mặt trắng bệch. Từ Thiếu phu nhân vẫn còn sống? Nếu năm đó hắn hỏa táng sớm một chút thì chẳng phải là đã giết người rồi sao? Từ Thiếu phu nhân còn sống hay đã chết, Từ gia mà biết được bọn họ chắc chắn không được yên ổn.

    - Từ Thiếu Phu nhân... Thiếu phu nhân vẫn còn sống ạ? - Hắn ấp úng hỏi lại cho chắc ăn.

    - Chứ còn gì nữa.

    Từ Dịch Phàm không nói gì nữa, chỉ ngồi im lặng. Rồi, anh đã rõ tất cả mọi chuyện rồi.
  4. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 175: Sự Thật Sáng Tỏ (2)

    Lúc này, Triệu Chí Dương quay sang nhìn Từ Dịch Phàm, thấy gương mặt anh trở nên lạnh lùng hơn, bèn hỏi:

    - Dịch Phàm, cậu định xử lý tên khốn này như thế nào đây hả? Hắn ta lúc ấy suýt nữa thì giết chết Lộ Phi luôn rồi đó, nhưng cũng may là cô ấy vẫn còn sống sót cho đến tận bây giờ. Nhưng Lộ Phi vẫn còn sống như thế mà tên khốn này lại dám báo lại là đã hỏa táng xong xuôi, khiến chúng ta coi Lộ Phi như đã chết suốt 3 năm liền…

    - Triệu Tổng giám đốc, Từ Tổng giám đốc, tôi biết sai rồi, đã biết sai rồi, tất cả đều là lỗi của tôi, xin hai vị hãy hãy rộng lòng tha mạng cho tôi, xin hai vị hay tha mạng cho tôi. Nhưng mà Triệu Tổng, tôi làm sao biết Thiếu phu nhân đó còn sống đâu? Anh bảo tôi giết cô ấy…

    - Cái gì?

    - Dạ không ạ. Chỉ xin hai vị Tổng tài hãy tha cho tôi.

    Tên hỏa táng kia sợ hãi quá đỗi, cuối cùng đành phải lên tiếng cầu xin tha mạng. Triệu Chí Dương không nói gì nữa mà chỉ để ý sắc mặt cũng như tâm trạng lúc này của Từ Dịch Phàm. Mọi chuyện đã sáng tỏ ra như thế này rồi, Từ Dịch Phàm đáng lý ra phải vui vẻ lên chứ, nhưng vẻ mặt sao lại buồn bã lạnh tanh như vậy? Thật đúng là 1 người đa tâm trạng quá mức.

    - Tha cho anh ta đi.

    - “Tha cho anh ta đi” hả. Cậu dễ tính quá đấy. Không ngờ cậu có thể tha thứ cho hắn được nữa. Mọi chuyện đã như thế rồi, phải cho hắn 1 trận thì mới thỏa lòng được.

    - Không phải à? Dù sao thì Lộ Phi bây giờ cũng vẫn còn sống. Cô ấy vẫn sống là đã may mắn lắm rồi. Hắn cũng không phạm phải tội gì quá mức cả, chỉ là đã che giấu tất cả mọi chuyện 3 năm nay thôi. Chí Dương, nếu cậu muốn phạt hắn thì cũng nên phạt nhẹ một chút, không cần phải ra tay quá nặng làm gì cả. Hơn nữa, cũng đừng có gây ra án mạng, coi như là tích đức đi.

    - Cảm ơn Từ Tổng giám đốc đã tha mạng cho tôi, cảm ơn Từ Tổng giám đốc đã tha mạng cho tôi...

    Nói xong thì Từ Dịch Phàm đứng dậy rời khỏi nhà hàng luôn, cũng không quan tâm hay chú ý đến mọi việc tiếp theo sẽ thế nào nữa. Triệu Chí Dương cũng nói với A Toàn:

    - A Toàn, cứ làm theo lời của Dịch Phàm nói đi, cậu muốn xử lý hắn ta thế nào thì tùy cậu. Và cũng đừng làm điều gì quá đáng quá, khiến mọi người chú ý đến chúng ta thì thật cũng chẳng hay ho gì cả. Sợ rằng đến lúc đấy còn tăng thêm phiền phức nữa.

    - Vâng ạ. Triệu Tổng giám đốc anh cứ yên tâm đi ạ, chúng tôi sẽ giải quyết mọi chuyện thật thỏa đáng. Anh và Từ Tổng giám đốc cũng không cần phải nhúng tay vào.

    Rồi Triệu Chí Dương liếc nhìn tên kia, giọng trở nên lạnh lùng, pha thêm phần tức giận:

    - Đấy là do Từ Tổng giám đốc rộng lòng khai ân tha chết cho mày đấy biết chưa hả? Nếu như mà là tao thì chắc chắn tao sẽ đem mày thả xuống biển nuôi cá mập từ lâu rồi chứ tao không để cho mày còn được ngồi ở đây đâu.

    - Dạ... dạ...

    - Được rồi, bây giờ tôi phải đi có chút việc. Muốn giải quyết tên này như thế nào thì tùy cậu đấy. Còn tiền của cậu, tôi sẽ bảo người chuyển cho cậu.

    - Vâng.

    Triệu Chí Dương nói xong thì cũng đứng dậy đi luôn. Tên hỏa táng kia sợ hãi quá không nói được gì nữa, cũng không dám thở mạnh. Mọi chuyện sau đó A Cường xử lý theo đúng như lời Từ Dịch Phàm nói. Ra tay nhẹ, tích công đức!

    .....................................................

    Từ Dịch Phàm sau đó lái xe đi lòng vòng, anh chẳng biết mình đang đi đến đâu nữa. Mọi chuyện coi như đã xong, trong lòng anh đã thoải mái hơn rồi, nhưng không hiểu sao anh vẫn cảm thấy lo lắng. Không lẽ sắp có chuyện gì xảy ra nữa sao?

    Tiếng chuông điện thoại vang lên, Từ Dịch Phàm giật mình cầm điện thoại lên xem. Là một số lạ.

    - Alo?

    - "Dịch Phàm, là em Đàm Lệ Linh đây."

    - Anh gọi điện cho em rất nhiều lần nhưng em không thấy em bắt máy, anh còn tưởng em...

    - "Em xin lỗi, em không sao đâu, anh đừng lo lắng thế. Nghe Kiến Thành nói hôm qua anh có gọi cho anh ấy để hỏi về em, em sợ anh có chuyện gì gấp nên phải gọi lại cho anh ngay. Điện thoại cũ của em bị rơi hỏng mất rồi, em cũng chẳng lấy lại sim nữa, nên vừa rồi mới qua cửa hàng mua luôn cái mới."

    - Anh có chuyện quan trọng này muốn nói với em, chúng ta gặp nhau bây giờ được không?

    - "Bây giờ sao? Em xin lỗi, bây giờ em vẫn còn vài việc quan trọng chưa giải quyết xong được. Tối nay có được không vậy? Tối nay là kỷ niệm 35 năm ngày cưới của Chủ tịch Triệu, em sẽ thay mặt Kiến Thành đến tham dự. Anh cũng sẽ đến đó phải không? À phải, mà anh là bạn thân của Triệu Tổng Triệu Chí Dương, tất nhiên phải đến rồi chứ nhỉ? Vậy hẹn gặp anh tối nay.."

    - Ấy... khoan đã, Lộ Phi...

    Nhưng Đàm Lệ Linh đã vội tắt máy rồi, cô cũng không nghe thấy Từ Dịch Phàm gọi gì nữa.

    Vậy là Từ Dịch Phàm chỉ có thể gặp cô tối nay!

  5. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 176: Bữa Tiệc Quan Trọng (1)

    Buổi tối, tại khách sạn Hoàng Đình.

    Khách sạn Hoàng Đình này, nơi tổ chức kỷ niệm 35 năm ngày cưới của bố mẹ Triệu Chí Dương. Đây là 1 trong 5 khách sạn lớn nhất của thành phố A này với chất lượng cao, uy tín rất tốt, được lòng rất nhiều khách hàng. Vì thế trong 5 khách sạn hàng đầu của thành phố A, khách sạn Hoàng Đình vẫn là nơi được ưu ái lựa chọn để tổ chức yến tiệc nhiều nhất. Nói trắng ra thì khách sạn Hoàng Đình này cũng nằm trong tay của Từ Dịch Phàm, cũng trực thuộc tập đoàn Từ Thị, và cũng là một phần tài sản nằm trong tay của Từ gia.

    Bố mẹ của Triệu Chí Dương, cũng tức là Chủ tịch Triệu và Triệu Phu nhân ngày hôm nay tổ chức tiệc kỷ niệm 35 năm ngày cưới. Và đương nhiên ngày quan trọng như thế này, khách mời sẽ là những người có vị thế nhất, quyền lực nhất và cũng có ảnh hưởng nhất ở trong thành phố A này rồi. Cánh nhà báo, phóng viên cũng đến rất đông.

    Vào bên trong, Từ Dịch Phàm gặp được Từ lão gia và Từ Phu nhân. Họ thấy anh thì mỉm cười.

    - Dịch Phàm, trông sắc mặt con hôm nay không được tốt lắm, làm việc nhiều quá hay sao vậy? Hay là lại bệnh rồi? Mẹ đã bảo con rồi, cũng nên chú ý đến sức khỏe của bản thân mình nhưng con có bao giờ nghe đâu chứ. - Từ Phu nhân lo lắng lên tiếng.

    - Con không sao, mẹ đừng lo. Mọi chuyện cũng không phải là quá nhiều hay áp lực gì.

    - Bố giao Từ Thị lại cho con tuy biết là gánh nặng và áp lực rất lớn nhưng con cũng không cần phải suốt ngày cắm cúi vào công việc như thế chứ. Cũng nên dành thời gian cho bản thân đi, nghỉ ngơi và tự chăm sóc cho bản thân. Hạo Văn nói con càng ngày càng bận việc, không quan tâm gì đến thằng bé nữa rồi. Đừng để cho thằng bé giận.

    - Vâng.

    Từ Dịch Phàm mỉm cười nhẹ nhàng, có lẽ hôm nay anh sẽ gặp được Đàm Lệ Linh, à, bây giờ phải là Phùng Lộ Phi mới đúng. Đến lúc đấy anh sẽ nói với bố mẹ tất cả mọi chuyện.

    - Bố, mẹ, chúng ta vào trong thôi. Kết thúc bữa tiệc hôm nay con có chuyện muốn nói.

    - Vậy à. Nào, vào trong thôi.

    Từ Phu nhân nghe Từ Dịch Phàm nói vậy thì cứ tưởng rằng anh muốn nhắc đến chuyện kết hôn cùng với Hạ An Nhiên. Từ Phu nhân nghe xong thì lập tức vui vẻ hơn rất nhiều. Tối nay Hạ An Nhiên cũng sẽ đến đây, Từ Phu nhân cũng muốn gặp cô ta.

    ....................................................

    Hội trường nơi tổ chức tiệc.

    Phùng Lộ Phi nói là cô sẽ gặp Từ Dịch Phàm tối nay bởi tối nay cô sẽ thay mặt Châu Kiến Thành tham dự buổi dạ tiệc này. Nhưng nhìn mãi mà Từ Dịch Phàm vẫn không thấy Phùng Lộ Phi đâu cả. Không biết là Phùng Lộ Phi đang ở đâu hay là chưa đến.

    - Dịch Phàm?

    Từ Dịch Phàm quay lại thì chạm mặt với Hạ An Nhiên. Cô ta mỉm cười nhẹ nhàng đi đến chỗ anh.

    - Dịch Phàm, trông anh giống như là đang chờ đợi ai đó thì phải. Có đúng không vậy? Mà hôm nay ngoài bác trai với bác gái ra, anh còn đến cùng ai nữa à? Là ai vậy?

    - Ừ, đúng là anh đang chờ một người nhưng cô ấy mãi chưa đến. Em đến đây cùng chú Hạ sao?

    - Vâng, chứ anh nghĩ là em còn có thể đi cùng với ai nữa sao? Em vốn định gọi cho anh nhưng rốt cuộc thì máy của anh lại tắt máy suốt, hỏi bác Từ thì mới biết là anh dạo này đang bận công việc tập đoàn. Thế nên em cũng chẳng gọi điện làm phiền anh nữa, sợ anh lại tức giận cho rằng em quấy phá anh.

    Hạ An Nhiên nghe Từ Dịch Phàm nói có vẻ rất thất vọng cũng như tức giận. Cô ta cũng đoán rằng Từ Dịch Phàm hôm nay đi cùng Phùng Lộ Phi.

    Từ Dịch Phàm hơi mỉm cười:

    - Công việc dạo này của anh cũng không bận lắm, cũng chẳng có nhiều chuyện quan trọng gì.

    Hạ An Nhiên nghe vậy chẳng nói được gì nữa. Câu nói này của Từ Dịch Phàm là ý gì?

    - À, đúng rồi, mẹ anh hình như đang tìm em đấy, bà bảo có chuyện gì đó muốn nói với em.

    - Vậy à? Vậy em đi tìm bác.

    Hạ An Nhiên vừa đi thì Trương Uyển Tâm khoác tay Triệu Chí Dương đi đến. Trương Uyển Tâm nhìn theo bóng dáng Hạ An Nhiên một hồi rồi quay sang nói với Từ Dịch Phàm:

    - Anh dường như rất biết đuổi khéo người khác đấy nhỉ. Trình độ càng ngày càng cao lên rồi.

    - Có lẽ vậy. Anh không ngờ em cũng đến buổi dạ tiệc này. Chí Dương mời em phải không?

    - Triệu Chí Dương bảo là anh ấy hôm nay không có bạn nhảy, em cũng đang có một vụ kiện, định không đi nhưng anh ấy cứ nói mãi nên cuối cùng mới phải đi. Thật lòng mà nói, em rất không muốn đi. Còn anh ấy muốn bạn nhảy thì khó gì chứ.

    Triệu Chí Dương bên cạnh chỉ cười.
  6. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 177: Bữa Tiệc Quan Trọng (2)

    - Anh cười cái gì chứ?

    - Uyển Tâm, anh thấy em và Chí Dương cũng rất xứng đôi đấy. Hai người cũng thử xem thế nào. Không khéo lại trở thành một cặp cũng nên. – Từ Dịch Phàm vừa cười vừa nói.

    - Anh đùa đấy hả?

    Nghe Trương Uyển Tâm nói như vậy, Triệu Chí Dương cũng quay sang nhìn cô rồi nói:

    - Uyển Tâm à, sao em lại có thể nói như thế chứ? Triệu Chí Dương anh đây trai chưa vợ, còn em cũng là gái chưa chồng, chúng ta cứ thử kết hợp xem thế nào. Hơn nữa em bao lâu nay không kiếm nổi lấy được một người đàn ông cho mình, sao không xem thử anh đây này. Anh đây vừa thông minh tài giỏi lại vừa đẹp trai ngời ngời như thế này, nói chung là quá hoàn hảo rồi, sao em lại bảo không xứng chứ?

    Trương Uyển Tâm nghe Triệu Chí Dương nói xong thì nổi hết cả da gà, cười khổ nói:

    - Triệu Chí Dương, anh biết không? Cũng may bây giờ em không cầm ly rượu nào, nếu không chắc em đã bị những lời vừa rồi của anh làm cho sặc chết rồi. Gì mà thông minh tài giỏi, gì mà đẹp trai ngời ngời, gì mà quá hoàn hảo chứ? Này Triệu Chí Dương, anh bốc phét như vậy không thấy ngượng à?

    Triệu Chí Dương nghe vậy bèn phản kích:

    - Này, em có biết là những cô gái theo anh xếp hàng dài từ đây đến Quảng trường Thế Kỷ còn chưa hết đấy.

    - Nếu muốn thì anh chọn một trong những cô gái đang xếp hàng ấy đi, nói với em làm gì hả?

    - Em không phải là coi thường anh đấy chứ? Em xem, anh so với Dịch Phàm chỉ có hơn mà không có kém.

    - Vâng, em đương nhiên biết chứ. Anh cái gì cũng thua Dịch Phàm, chỉ có một điều là hơn thôi.

    - Là gì vậy?

    Cả Từ Dịch Phàm và Triệu Chí Dương đều muốn nghe câu trả lời của Trương Uyển Tâm.

    - Anh có số lượng bạn gái nhiều hơn của Dịch Phàm.

    - Có thế thôi sao?

    - Thế anh còn nghĩ đến điều gì nữa? Bộ anh vẫn còn điểm gì hơn Dịch Phàm nữa hả?

    Từ Dịch Phàm nghe xong thì cười, mặt Triệu Chí Dương tối sầm lại. Anh ta quay sang Từ Dịch Phàm nói:

    - Mình chẳng hiểu cậu có những cái gì mà bọn con gái cứ khen cậu suốt thế nhỉ? Bây giờ lại đến Trương Uyển Tâm. Mình cái gì cũng hơn cậu mà, bọn họ đúng là có mắt không tròng.

    Triệu Chí Dương nói với vẻ bất mãn lộ rõ trên mặt. Từ Dịch Phàm thì có vẻ đắc chí, còn Trương Uyển Tâm thì cười to hơn.

    - Này Chí Dương, lời anh nói em sẽ thử suy nghĩ xem sao. Nếu như mãi mà anh không có bạn trai, anh cũng không tìm được bạn gái thì chúng ta cứ thử kết đôi xem như thế nào.

    - Chẳng phải em vừa chê anh còn gì nữa.

    - Anh giận đấy à? Yên tâm đi, em không phải là loại người xem trọng vẻ bề ngoài đâu.

    - Cứ thử xem sao, có khi hai người lại thành người cặp cũng nên đấy. Bây giờ tôi sẽ chuẩn bị quà cưới trước.

    - Dịch Phàm, anh đừng đùa.

    Ba người họ đang nói chuyện rôm rả thì Từ Dịch Phàm nhìn thấy Phùng Lộ Phi ở cách đó không xa. Dường như hôm nay Phùng Lộ Phi chỉ đi một mình, không có ai khác đi cùng. Triệu Chí Dương thấy Từ Dịch Phàm đang nhìn Phùng Lộ Phi, bèn nói:

    - Kìa, vợ cậu đến rồi đấy, mau ra đón vợ đi. Buổi dạ tiệc kết thúc, chuyện của cậu sẽ là trọng điểm.

    - Mình đi trước.

    Từ Dịch Phàm đi đến chỗ Phùng Lộ Phi, Trương Uyển Tâm bèn hỏi Triệu Chí Dương:

    - Vợ sao? Bọn họ đăng ký kết hôn rồi à?

    - Đúng vậy.

    Vì thấy Đàm Lệ Linh giống hệt người bạn thân Phùng Lộ Phi nên Trương Uyển Tâm cũng có cảm tình tốt với cô.

    ......................................................

    - Hóa ra em ở đây, vừa đến sao?

    Từ Dịch Phàm vừa mới lên tiếng, Phùng Lộ Phi đã ngay lập tức quay đầu lại, thấy anh thì mỉm cười:

    - Vâng, em vừa mới đến thôi, anh đợi em hả?

    - Đúng vậy. Thật ra hôm nay anh muốn gặp em là bởi vì cũng có chuyện muốn nói với em.

    - Chắc là quan trọng lắm đây.

    Phùng Lộ Phi nói nửa đùa nửa thật. Hôm nay Phùng Lộ Phi chiếc váy quây đen dài, mái tóc búi gọn đằng sau, đơn giản nhưng lại rất nổi bật và cũng rất quyến rũ, đúng y như phong cách ăn mặc ngày xưa của cô.

    - Thật ra thì...
  7. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 178: Bữa Tiệc Quan Trọng (3)

    - Anh đợi em một chút, em phải vào WC đã..

    - Ơ...

    Những lúc đang định nói chuyện quan trọng thì Phùng Lộ Phi lại có cớ để rời đi. Nhưng mà anh đâu thể gọi cô lại chứ.

    ………………………………………

    - Kính thưa quý vị và các bạn, hôm nay ngày... tháng... là kỷ niệm 35 năm ngày cưới của...

    Trên bục cao, MC đang phát biểu. Còn bên dưới, mọi người đều chú ý hết lên phía trên ngoài Từ Dịch Phàm. Phùng Lộ Phi nói cô đi WC nhưng vào bữa tiệc rồi mà cô vẫn chưa quay lại. Đúng những lúc Từ Dịch Phàm muốn nói với Phùng Lộ Phi nhiều điều quan trọng thì đều có chuyện xảy ra cả.

    Phía trên, chủ tịch Triệu nắm tay Triệu phu nhân đang phát biểu ý kiến, mọi người bên dưới thì vỗ tay. Còn Từ Dịch Phàm, anh lúc này đang để ý đi đâu ấy, tự nhiên lại cảm thấy có chút lo lắng. Hạ An Nhiên từ xa cũng thấy rõ điều này. Gương mặt của cô ta có vẻ rất không vui, nhưng vẫn cố làm ra vẻ dịu dàng, nhẹ nhàng trước mặt mọi người, trong đó có cả Từ Dịch Phàm.

    ................................................................

    Phùng Lộ Phi cầm ví đang định đi vào bên trong thì chạm mặt ngay với Hạ An Nhiên. Lúc này Từ Dịch Phàm đang nói chuyện với một số người khác nên không tiện để ý.

    - Đàm Tiểu thư, tôi có chuyện muốn nói với cô. Không biết cô có thể bớt chút thời gian cho tôi được không?

    - Hạ Tiểu thư muốn nói gì vậy?

    - Chỗ này không được tiện nói chuyện lắm, chúng ta đến chỗ khác thì hơn. Cô thấy thế nào?

    Mặc dù chẳng có gì để nói với Hạ An Nhiên nữa nhưng Phùng Lộ Phi vẫn đi cùng cô ta lên trên tầng trên. Phùng Lộ Phi cũng muốn nghe xem Hạ An Nhiên sẽ nói những gì tiếp theo, nhưng theo như những gì cô biết, chuyện của bọn họ nói đi nói lại cũng chỉ có liên quan đến mỗi Từ Dịch Phàm thôi.

    Bọn họ đứng nói chuyện chỗ gần cầu thang lên xuống, chỗ này vắng vẻ không có ai cả. Hạ An Nhiên là người yêu cầu nói chuyện nhưng Phùng Lộ Phi lại là người lên tiếng trước:

    - Hạ Tiểu thư, tôi không nghĩ là chúng ta còn gì để nói nữa đâu. Mọi chuyện lần trước nói hết rồi thì phải.

    - Có thể là cô nói hết chuyện của cô rồi nhưng tôi đây vẫn chưa nói xong mà Đàm tiểu thư.

    Hạ An Nhiên lúc này so với Hạ An Nhiên mà Phùng Lộ Phi đã gặp ở nhà hàng lần trước quả đúng là khác nhau một trời một vực. Lần trước khi thấy Hạ An Nhiên, cô ta ở trước mặt Từ Dịch Phàm thì tỏ ra lúng túng, có phần e ngại rụt dè. Còn lần này, Hạ An Nhiên trông đúng bản chất của một đại tiểu thư sang chảnh, kiêu kỳ và cũng có phần kiêu căng.

    - Vậy sao? Hóa ra là Hạ Tiểu thư vẫn còn chưa nói hết cơ à? Vậy cô mau nói nhanh lên đi, tôi không có nhiều thời gian ở đây mà nói chuyện với cô đâu, tôi còn bận lắm.

    Phùng Lộ Phi nói như vậy khiến cho người ta nếu thấy cô lúc này thì cảm thấy giống một người "tự cao tự đại". Nhưng Phùng Lộ Phi cô có thể nói nhẹ nhàng với những người khác, còn loại người như Hạ An Nhiên thì phải học theo cách nói của cô ta rồi, nhất định không thể để cô ta coi thường mình.

    - Làm thế nào thì cô mới có thể rời xa Dịch Phàm được đây hả? Chẳng phải lần trước cô đã từng nói sẽ không chen chân vào mối quan hệ của người khác, không làm kẻ thứ 3 còn gì? Hóa ra đó cũng chỉ là lời nói, cô có vẻ rất thích làm kẻ thứ 3 thì phải.

    Phùng Lộ Phi nghe xong bật cười:

    - Ồ... cô vẫn còn nhớ những lời đó của tôi sao? Trí nhớ của cô không ngờ lại tốt thật đấy.

    - Cô muốn nói gì?

    Phùng Lộ Phi tiến lại gần đến chỗ của Hạ An Nhiên, nói với vẻ mặt hết sức bình tĩnh:

    - Đúng là tôi đã từng nói với cô là tôi sẽ không làm kẻ thứ 3 chen vào mối quan hệ của người khác. Bản thân tôi cũng rất ghét những kẻ thích làm người thứ 3. Nhưng mà Hạ Tiểu thư này, tôi có nghe Từ Dịch Phàm nói lần trước, hình như anh ấy chưa từng xác nhận mối quan hệ với cô thì phải.

    - Cô nói cái gì?

    Hạ An Nhiên gương mặt càng trở nên tức giận hơn sau khi thấy Phùng Lộ Phi nói những lời đó.

    - Cô vẫn không nghe rõ sao? Hay để tôi nhắc lại vậy. Dịch Phàm nói với tôi là anh ấy chưa từng xác nhận mối quan hệ với cô. Thế nào, đã nghe rõ chưa hả Hạ Tiểu thư?

    Phùng Lộ Phi nói vậy chẳng khác gì chọc tức Hạ An Nhiên cả. Nhưng với Phùng Lộ Phi thì với loại người như Hạ An Nhiên thì cô nói như vậy vẫn còn là quá nhẹ nhàng rồi.

    - Đàm Lệ Linh, tôi nói cho cô nghe, cô may ra chỉ là một người giống với Phùng Lộ Phi thôi. Cô biết Phùng Lộ Phi là ai không? Là người vợ đã mất 3 năm trước của Dịch Phàm đấy. Cứ cho là Đàm Lệ Linh cô có được Dịch Phàm đi chăng nữa thì sẽ như thế nào? Cô liệu có lấy được trái tim của anh ấy không? Trong tim Dịch Phàm cả đời này chỉ có Phùng Lộ Phi thôi, cô mãi mãi sẽ chỉ là cái bóng của Phùng Lộ Phi mà thôi. Thế nên đừng có mơ tưởng nữa.

    Phùng Lộ Phi cảm thấy rất đau đầu. Dường như trong đầu cô xuất hiện những hình ảnh gì đó, rất mơ hồ.
  8. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 179: Bữa Tiệc Quan Trọng (4)

    Tuy nhiên, Phùng Lộ Phi vẫn cố gắng bình tĩnh đáp trả Hạ An Nhiên:

    - Vậy sao? Hạ Tiểu thư đây là đang muốn cảnh cáo tôi ư? Là cái bóng của Phùng Lộ Phi thì làm sao chứ hả? Cô nghĩ cô có thể có được trái tim của Từ Dịch Phàm sao? Đừng nghĩ quá lên thế chứ Hạ tiểu thư. Khéo khi Hạ tiểu thư cô còn thê thảm hơn cả Đàm Lệ Linh tôi nữa đấy. Ít ra Từ Dịch Phàm yêu tôi vì tôi giống Phùng Lộ Phi, còn cô, anh ấy liệu có yêu cô không đây? Cô hãy tự xem lại bản thân cô trước đi.

    - Cô...

    Hạ An Nhiên lần này thì tức giận quá rồi. Cô ta không giữ được bình tĩnh nữa, vung tay lên tát mạnh vào má Phùng Lộ Phi. Phùng Lộ Phi lúc này đang đau đầu cực độ, lại đứng gần chỗ bậc cầu thang, không thể tránh được cái tát của Hạ An Nhiên. Hạ An Nhiên mạnh tay quá khiến Phùng Lộ Phi trượt chân ngã lăn xuống cầu thang. Hạ An Nhiên thấy tình hình trước mắt không khỏi hoảng hốt, kinh hoàng, đứng sững ra như trời trồng.

    Từ Dịch Phàm vừa đi đến đã thấy Phùng Lộ Phi đã ngã xuống cầu thang. Anh lo lắng chạy đến:

    - Lộ Phi... Lộ Phi...

    Anh ôm lấy Phùng Lộ Phi, ngẩng đầu lên nhìn.

    - Hạ An Nhiên... cô...

    - Dịch Phàm... không... không phải em... không phải là em đâu, em không đẩy cô ta...

    Hạ An Nhiên vừa nói vừa lắc đầu.

    - Lộ Phi à... Lộ Phi… người đâu... người đâu...

    - Lộ Phi?

    Hạ An Nhiên kinh ngạc. Tại sao Từ Dịch Phàm gọi cô ta là Phùng Lộ Phi? Rốt cuộc là tại sao?

    Phùng Lộ Phi lúc này khẽ mở mắt, cô nhìn thấy Từ Dịch Phàm đang ôm mình, cô chỉ mỉm cười rồi giơ tay lên chạm vào mặt của anh. Từ Dịch Phàm nắm chặt lấy tay của Phùng Lộ Phi, nhíu chặt mày lo lắng. Phùng Lộ Phi mỉm cười nhẹ nhàng rồi ngất xỉu.

    - Lộ Phi.......

    .......................................................

    Bệnh viện.

    Triệu Chí Dương khi thấy tình hình vừa rồi bèn gọi ngay đến bệnh viện yêu cầu xe cứu thương. Để không làm ảnh hưởng đến buổi kỷ niệm ngày cưới của bố mẹ nên Triệu Chí Dương cùng Từ Dịch Phàm đưa Phùng Lộ Phi đi ra bằng cửa sau. Trương Uyển Tâm cũng đi theo Từ Dịch Phàm đến bệnh viện. Cô bảo Triệu Chí Dương nên ở lại đây, vì hôm nay là ngày quan trọng, anh không thể vắng mặt được. Triệu Chí Dương nghĩ mãi rồi cũng gật đầu, bảo Trương Uyển Tâm có chuyện gì quan trọng thì phải gọi điện ngay cho anh. Trương Uyển Tâm đồng ý rồi lên xe cứu thương cùng Từ Dịch Phàm.

    Từ Dịch Phàm trên xe cứu thương nắm chặt lấy tay Phùng Lộ Phi, trông anh lúc này chẳng khác gì một người mất hồn cả. Trương Uyển Tâm chẳng biết nói gì ngoài câu an ủi bảo anh đừng quá lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu, cô ấy sẽ bình an vô sự.

    ………………………………………

    Đến bệnh viện, phòng cấp cứu.

    Từ Dịch Phàm thấy Hoắc Tử Minh đứng ở cửa phòng cấp cứu đang định vào trong thì kéo tay anh ta:

    - Cô ấy là Lộ Phi.

    Từ Dịch Phàm nói với giọng trầm thấp, yếu ớt đủ cho hai người nghe thấy. Hoắc Tử Minh nhìn anh, nói:

    - Tôi biết rồi.

    Từ Dịch Phàm buông tay ra, Hoắc Tử Minh nhanh chóng đi vào trong. Anh và Trương Uyển Tâm ngồi chờ bên ngoài 2 giờ liền. Trong khoảng thời gian này, Từ Dịch Phàm cũng nói cho Trương Uyển Tâm biết Đàm Lệ Linh chính là Phùng Lộ Phi. Trương Uyển Tâm nghe xong vô cùng kinh ngạc. Cô cũng không thể ngờ được mọi chuyện lại có thể thành ra thế này.

    Đèn phòng cấp cứu tắt, Phùng Lộ Phi được đưa trở về phòng bệnh VIP. Hoắc Tử Minh thấy Từ Dịch Phàm đang định đi cùng về phòng bệnh VIP thì vội vàng gọi anh lại:

    - Từ tiên sinh, đừng trở về phòng bệnh vội, tôi có chuyện muốn nói với anh. Có được không?

    Trương Uyển Tâm thấy vậy bèn bảo:

    - Anh đi cùng anh ấy xem thế nào, em sẽ chăm sóc cho cô ấy. Đừng lo, có gì em sẽ báo với anh.

    - Ừ.

    Sau đó Từ Dịch Phàm đi cùng Hoắc Tử Minh đến phòng làm việc của anh. Hoắc Tử Minh nói:

    - Tại sao cô ấy lại có thể là Lộ Phi? Chẳng phải 3 năm trước anh đồng ý hỏa táng Lộ Phi còn gì.

    - Đúng là 3 năm trước tôi đã đồng ý cho hỏa táng Lộ Phi nhưng trước khi hỏa táng cô ấy lại đột ngột biến mất, những người hỏa táng kia đưa cho tôi một bình tro cốt giả. Mãi vừa rồi tôi mới biết được sự thật chuyện này. Tôi cũng đã nhờ xét nghiệm ADN của cô ấy và Hạo Văn rồi. Cô ấy chính là Lộ Phi.
  9. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 180: Lại Thêm Một Sự Thật Khác

    Hoắc Tử Minh nghe xong thì chỉ có thể lắc đầu thở dài. Năm đó khi Hoắc Tử Minh sau khi xem máy đo nhịp tim của Phùng Lộ Phi thì đã nói rằng Phùng Lộ Phi chết rồi. Nhưng thật không ngờ Phùng Lộ Phi đến giờ vẫn còn sống.

    - Lộ Phi có bị nguy hiểm gì không?

    - Không sao, tình trạng đã ổn định hơn nhiều rồi. Tuy nhiên vẫn phải theo dõi thêm 24 giờ nữa mới được. Sau 24 giờ nếu mọi chuyện vẫn bình thường thì đó là chuyện tốt. Anh cũng đừng quá lo, khả năng xảy ra biến chứng trong trường hợp này rất thấp.

    - Tôi có thể đi chưa?

    - Được rồi.

    Từ Dịch Phàm đứng dậy rời khỏi phòng làm việc của Hoắc Tử Minh. Hoắc Tử Minh bỏ kính ra, bóp bóp trán. Tự dưng lúc này anh cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết.

    ……………………………………….

    Vừa đến cửa phòng bệnh của Phùng Lộ Phi thì Từ Dịch Phàm đã thấy bên trong có người nhà mình, người của Phùng gia nữa. Sau khi dạ tiệc kết thúc, Triệu Chí Dương đã báo chuyện này cho người của Từ gia và Phùng gia biết. Họ vừa mừng vừa lo, vội vàng đến bệnh viện ngay.

    Từ Dịch Phàm đang định quay đầu đi ra chỗ khác thì anh chạm mặt Hạ An Nhiên, cô ta cũng đến đây.

    - Có thể nói chuyện với em một lát được không?

    - Tôi không có gì muốn nói với cô nữa.

    - Xin anh đấy, Dịch Phàm, hãy nghe em nói vài lời thôi.

    Cuối cùng Từ Dịch Phàm đành đi cùng Hạ An Nhiên đến chỗ cầu thang thoát hiểm, chỗ này không có người nên dễ dàng nói chuyện hơn. Từ Dịch Phàm lạnh lùng lên tiếng:

    - Cô có gì muốn nói thì nói nhanh lên.

    - Dịch Phàm, Đàm Lệ Linh bị ngã, không phải do em đâu, là do cô ta tự trượt chân ngã...

    - Vậy ý cô muốn nói là cô ấy cố tình trượt chân ngã xuống cầu thang để đổ tội cho cô?

    Hạ An Nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt của Từ Dịch Phàm, và gương mặt đang rất tức giận của anh:

    - Dịch Phàm, sao anh lại có thể nói như vậy với em như vậy được chứ? Chẳng lẽ anh không tin em sao? Ngay cả một chút thôi mà anh cũng không tin? Tại sao lại thế chứ?

    - Đúng, tôi không tin cô được. Từ lúc biết tất cả mọi chuyện có dính dáng đến cô, tôi không thể tin cô nữa rồi.

    Cô ta bật cười.

    - Không tin em, anh không tin em. Từ trước đến nay anh không tin em sao? Anh thật quá đáng, Từ Dịch Phàm.

    - Tôi quá đáng sao hả? Vậy được, cô nói thử xem, vừa rồi cô đã nói những gì với Lộ Phi?

    - Lộ Phi? Anh nói cô ta là Phùng Lộ Phi? Phùng Lộ Phi? Từ Dịch Phàm, Phùng Lộ Phi đã chết 3 năm trước rồi.

    - Cô ấy chính là Lộ Phi, cô ấy chưa chết.

    Hạ An Nhiên kinh hoàng, cô ta lùi lại phía sau hai bước.

    - Nói đi, cô đã nói những gì với cô ấy?

    - Em chỉ muốn cô ta rời xa anh thôi. Em bảo với cô ta là anh yêu cô ta chỉ vì cô ta giống Phùng Lộ Phi, cô ta mãi mãi sẽ chỉ là cái bóng của Phùng Lộ Phi thôi, cô ta cũng sẽ không có được trái tim anh, tình yêu của anh.

    - Còn cô? Cô thì sao?

    - Anh muốn nói gì hả Từ Dịch Phàm? Anh có biết là em vì anh mà đã làm ra những chuyện gì không hả? Từ Dịch Phàm, 5 năm trước lần đầu tiên em gặp được anh thì em đã yêu anh rồi. Từ lúc đó em rất muốn có được anh. Nhưng sau đó thì sao? Em lại đọc được tin anh kết hôn với Phùng Lộ Phi. Anh có biết là em lúc đó đã tuyệt vọng thế nào không hả?

    Hạ An Nhiên lau nước mắt, lại nói:

    - Ngày nào em cũng ngồi trong phòng khóc, em nguyền rủa Phùng Lộ Phi, em mong cô ta và anh sẽ nhanh chóng li hôn. Nhưng kết quả lại khác, anh và Phùng Lộ Phi không li hôn, lại còn sống rất hạnh phúc nữa, bố em còn bảo em nên quên anh đi. Em cũng đã nghĩ đến điều đó. Cho đến một ngày em đọc được tin tức trên báo nói rằng Phùng Lộ Phi đã chết. Anh có biết em đã vui sướng thế nào không hả? Cuối cùng em cũng có thể có được anh rồi. Thế nhưng một điều em không ngờ tới, đó là anh lại yêu Phùng Lộ Phi đến vậy. Dù em lúc đấy cùng anh có quen biết nhưng anh lại chẳng thèm để tâm đến em. Em đã nghĩ mình phải làm gì đây? Tại sao Phùng Lộ Phi chết rồi mà hình bóng cô ta vẫn hiện hữu trong trái tim anh? Em càng ngày càng hận Phùng Lộ Phi hơn. Nhưng em biết làm gì? Làm gì để lôi kéo trái tim anh về phía em? Đến cuối cùng, em chỉ còn cách là học theo tính cách của Phùng Lộ Phi, cách ăn mặc, nói chuyện của cô ta. Đúng, về sau anh đã phải nhìn em theo cách khác. Em biết, vì tính cách em giống Phùng Lộ Phi nên anh mới để ý đến em. Anh tưởng em vui lắm sao? Trong lòng em đau đớn lắm chứ. Anh chẳng bao giờ quên được Phùng Lộ Phi.

    Từ Dịch Phàm im lặng một hồi lâu. Hạ An Nhiên đã nói ra được hết tất cả những gì mà cô ta đã giấu trong bao năm qua.

    - Hạ An Nhiên, trước khi biết Lộ Phi còn sống, tôi đã đưa ra quyết định sẽ kết hôn với cô.

  10. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    - Kết hôn? Đúng vậy, là kết hôn. Nhưng rồi thì sao? Sau khi gặp Đàm Lệ Linh, à không, phải nói là Phùng Lộ Phi mới đúng, thì anh đã làm gì nào? Chẳng phải anh đã hủy hôn trước khi thông báo rồi còn gì. Anh kết hôn với em vì cái gì? Chỉ vì anh muốn tìm một người chăm sóc cho con trai anh thôi, anh kết hôn với em chỉ vì con trai anh, tất cả là vì con trai anh. Nó là con của anh và Phùng Lộ Phi, anh yêu thương, chiều chuộng nó, anh muốn nó sống trong tình thương của bố và mẹ. Nhưng mẹ nó chết rồi, em chỉ là người thay thế. Anh cũng đủ độc ác đấy Từ Dịch Phàm.

    Anh thở dài:

    - Tôi đã nghĩ, tôi làm như vậy có phải là hại cô không. Tôi đã phân vân rất nhiều trước khi đưa ra quyết định kết hôn với cô. Cô là một cô gái tốt, cô ở bên cạnh tôi và Hạo Văn 3 năm, quan tâm đến tôi, chăm sóc gia đình tôi. Tôi cảm kích cô vô cùng. Tôi không yêu cô. Tôi lấy cô liệu cô có được hạnh phúc không? Nhiều lúc tôi cũng nghĩ, tôi như vậy là sai. Tình cảm giữa chúng ta có thể từ từ bồi đắp. Đến khi tôi gặp lại Lộ Phi, dù lúc đó tôi nghĩ cô ấy chỉ là một người khác nhưng khi đó tôi đã không thể kết hôn với cô được nữa rồi.

    - Phải. Trong lòng anh lúc nào cũng chỉ có Phùng Lộ Phi, mắt anh chỉ thấy Phùng Lộ Phi, tình yêu của anh chỉ trao cho Phùng Lộ Phi. Tôi không cần anh yêu tôi, tôi chỉ cần được ở bên cạnh anh đã là hạnh phúc lắm rồi. Nhưng ông trời không có mắt, yêu cầu nhỏ nhoi ấy của tôi mà cũng không cho tôi được. Bây giờ chắc anh vui rồi chứ? Phùng Lộ Phi của anh bây giờ đã sống lại rồi, anh có thể trở về bên cô ta. Mọi chuyện đến đây là kết thúc. Phải công nhận là tôi quá ngu ngốc, cứ nghĩ làm thế này sẽ đúng, làm thế kia sẽ đúng. Nhưng hóa ra tất cả tôi làm đều sai hết cả.

    - Từ nay...

    - Từ nay chúng ta ai đi đường nấy, không ai liên quan đến ai nữa. Tôi muốn trở về làm chính bản thân tôi, làm một Hạ An Nhiên chân chính chứ không muốn làm cái bóng của ai nữa. Còn chuyện Phùng Lộ Phi ngã cầu thang,... Tôi thừa nhận là vừa rồi tôi đã tức giận quá mà tát cô ta khiến cô ta trượt chân mà ngã cầu tháng, tôi cũng không biết là mọi chuyện lại thành ra như vậy.

    Từ Dịch Phàm không nói gì nữa, Hạ An Nhiên nói hết những lời cô ta muốn nói rồi cũng quay đầu bỏ đi.

    Vừa đi cô ta vừa cười, nước mắt cũng rơi xuống. Lúc này cô ta cảm thấy mình giống một người tự do. Ba năm nay cô ta sống trong cái bóng của người khác chẳng khác gì ở trong tù cả. Buông bỏ mọi chuyện mới thấy thoải mái hơn bao giờ hết.

    ................................................

    Từ Dịch Phàm trở lại phòng bệnh thì thấy bố mẹ mình và anh trai của Phùng Lộ Phi đang đứng ở bên ngoài.

    - Dịch Phàm...

    Anh đến gần chỗ họ. Họ đã biết tất cả mọi chuyện rồi. Vừa rồi, anh trai của Phùng Lộ Phi bảo tài xế đưa ông bà Phùng về bởi đêm cũng đã khuya rồi. Anh ta còn bảo bây giờ Phùng Lộ Phi vẫn chưa hết thuốc mê, chưa thể tỉnh được nên hai người họ nên về nhà nghỉ ngơi, có gì thì ngày mai đến. Ông Phùng cũng khuyên mãi nên bà Phùng mới chịu về. Bà Phùng từ lúc biết hết mọi chuyện đã khóc rất nhiều.

    - Mẹ có nghe Chí Dương và Uyển Tâm nói hết mọi chuyện rồi. Thật sự không thể ngờ...

    - Dịch Phàm, tình hình của Lộ Phi không sao chứ? Nghe Uyển Tâm nói cậu đến phòng bác sĩ.

    - Cô ấy không sao cả.

    Anh trai của Phùng Lộ Phi gật đầu, có vẻ yên tâm hơn.

    - Vậy thì tốt rồi, tốt rồi. Ông bà thông gia, cũng đã khuya lắm rồi, hai người cũng về nghỉ ngơi đi.

    - Đúng vậy bố mẹ, không còn sớm nữa, chuyện ở đây cứ để cho con lo, hai người về nhà đi.

    - Nhưng mà Dịch Phàm...

    - Con nói đúng đấy, về thôi.

    - Được rồi, có gì thì con nhớ báo cho mẹ đấy.

    Từ Dịch Phàm tiễn bố mẹ đi, sau đó bảo với anh vợ:

    - Anh cũng về đi, chỗ này có tôi rồi.

    - Nhưng mà...

    - Anh lo lắng gì sao?

    - Không có gì.

    Người anh vợ kia cũng bị Từ Dịch Phàm "đuổi" về. Sau đó anh cũng bảo Triệu Chí Dương đưa Trương Uyển Tâm về, ở đây có anh là được rồi, anh không muốn làm phiền hai người nữa. Thế là cuối cùng Triệu Chí Dương đành phải đưa Trương Uyển Tâm về.

    Vậy là trong căn phòng bệnh rộng lớn kia chỉ còn lại Từ Dịch Phàm và Phùng Lộ Phi. Anh nắm chặt lấy tay của Phùng Lộ Phi:

    - Hoắc Tử Minh nói em không sao cả, anh cũng tin em không sao cả. Hãy mau chóng tỉnh lại đi, anh còn có rất nhiều chuyện muốn nói với em, thật đấy. 3 năm qua, chuyện của 3 năm qua có rất nhiều, chắc là em cũng muốn nghe. Đúng rồi, ngày mai anh sẽ đưa Hạo Văn đến đây thăm em, chắc lúc đấy em cũng tỉnh lại rồi nhỉ...

    Rồi anh kéo chăn lên cho Phùng Lộ Phi:

    - Xong rồi, tất cả mọi thứ đã kết thúc rồi. Em đã quay trở về bên anh và con, chúng ta từ nay sẽ là một gia đình hạnh phúc nhất...

Chia sẻ trang này