1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bí Mật Của Định Mệnh

Chủ đề trong 'Album' bởi doctruyen, 14/01/2017.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 182: Kết Thúc (1)

    Từ Dịch Phàm nói với giọng rất vui vẻ trong khi Phùng Lộ Phi vẫn chưa tỉnh lại vì tác dụng của thuốc mê vẫn chưa hết. Nhưng anh tin rằng, Phùng Lộ Phi vẫn nghe được những lời này của anh.

    Hoắc Tử Minh đứng bên ngoài nhìn vào trong. Cảnh tượng này lại lặp lại lần nữa. Anh chẳng làm gì được ngoài việc thở dài. Nhìn Phùng Lộ Phi thêm một lúc rồi anh cũng rời đi.

    "Hoắc Tử Minh, 4 năm trước Lộ Phi cùng mày đã chia tay, cô ấy và mày từ lúc đó chỉ có thể làm bạn thôi. 4 năm sau cũng vậy. Đừng có hi vọng gì nữa, kết thúc ở đây đi."

    ……………………………….

    Sáng hôm sau.

    Tay của Phùng Lộ Phi động đậy, cô tỉnh dậy không lâu sau đó. Quay đầu sang bên phải, Phùng Lộ Phi nhìn thấy Từ Dịch Phàm đang nắm chặt tay mình nằm ngủ gục ở bên giường. Nhìn xung quanh là Phùng Lộ Phi biết chắc đây là bệnh viện rồi. Bên trong phòng này vẫn còn một giường nữa đấy thôi, sao Từ Dịch Phàm anh phải tự làm khổ mình như thế này không biết. Nhìn gương mặt mệt mỏi của anh, Phùng Lộ Phi chỉ có thể thở dài mà thôi.

    Mặc kệ kim truyền vẫn cắm ở tay, Phùng Lộ Phi vẫn vươn tay ra xoa nhẹ đầu của Từ Dịch Phàm. Anh có vẻ đã quá mệt mỏi rồi, trông anh lúc này thật giống một đứa trẻ.

    Từ Dịch Phàm bất chợt tỉnh dậy, nhìn thấy Phùng Lộ Phi đã tỉnh, anh thật sự rất vui mừng nói:

    - Em tỉnh rồi sao, thật may mắn quá. Em khiến anh cả đêm hôm qua thật sự rất lo lắng.

    Phùng Lộ Phi mỉm cười:

    - Em khiến anh tỉnh giấc à?

    - Không, không sao đâu, mà giờ cũng đến lúc phải tỉnh rồi. Mà em tỉnh dậy lâu chưa?

    - Vừa mới thôi. Trông cái dáng ngủ của anh thật buồn cười, nằm như thế sẽ đau người lắm đấy.

    - Anh cũng chẳng biết nữa, nhưng có lẽ nằm thế này quen rồi. À, để anh đi gọi bác sĩ.

    Từ Dịch Phàm vội vàng chạy đến chỗ của Hoắc Tử Minh, thông báo cho anh biết Phùng Lộ Phi đã tỉnh dậy. Hoắc Tử Minh nghe xong vừa mừng vừa lo, cũng vội cùng Từ Dịch Phàm chạy ngay đến phòng của Phùng Lộ Phi.

    ………………………………….

    Hoắc Tử Minh kiểm tra một lượt cho Phùng Lộ Phi, rồi quay sang bảo với Từ Dịch Phàm:

    - Tình trạng của cô ấy đã ổn định rồi, không sao nữa. Vì thế không cần phải lo lắng nữa đâu.

    Nghe như vậy Từ Dịch Phàm rất vui, Phùng Lộ Phi không sao là anh mừng lắm rồi. Hoắc Tử Minh đang định đi thì:

    - Tử Minh...

    Phùng Lộ Phi bất ngờ lên tiếng gọi tên của Hoắc Tử Minh. Cả Từ Dịch Phàm và Hoắc Tử Minh nghe cô gọi vậy đều giật mình. Phùng Lộ Phi gọi Hoắc Tử Minh như vậy, không lẽ cô…

    - Lộ Phi?

    - Xin lỗi anh, tất cả đều là lỗi của em cả. Vì em mà mọi chuyện mới thành ra thế này.

    - Không phải, là lỗi của anh mới phải. Nhưng, em đã nhớ lại rồi sao? Tất cả mọi chuyện?

    - Vâng.

    Hoắc Tử Minh cười gật đầu:

    - Vậy thì tốt rồi, tốt rồi. Em cũng mau nghỉ ngơi đi, bây giờ anh phải đi rồi, hôm nay anh còn có một ca phẫu thuật nữa, có gì anh sẽ đến thăm em sau.

    Anh ta đi rồi, Phùng Lộ Phi nhìn Từ Dịch Phàm. Trông bộ dạng anh lúc này không được ổn lắm.

    - Nhìn bộ dạng anh lúc này chẳng biết nên dùng tử nào để mô tả nữa. Anh ghen đấy à?

    - Gì chứ? Em bảo là anh ghen với tên Hoắc Tử Minh đó sao? Có gì đâu mà phải ghen với anh ta chứ? Dù sao em cũng là vợ của Từ Dịch Phàm anh, vĩnh viễn là vợ của anh rồi.

    Phùng Lộ Phi bật cười:

    - Thật không ngờ là em còn có thể nhớ lại được tất cả mọi chuyện. Lúc mà em ngã xuống cầu thang, lúc mà anh chạy đến, thì em đã nhớ lại tất cả mọi chuyện của trước kia rồi. Em vốn rất muốn nói với anh, nói với anh nhiều điều nhưng lại không thể nói được, sau đó trước mắt em chỉ là một khoảng đen mờ mịt.

    - Thảo nào mà lúc đấy em lại nhìn anh cười, thì ra khi ngã xuống em đã nhớ ra hết rồi. Thật sự lúc đấy anh rất lo, lo sợ em lại một lần nữa xảy ra chuyện.

    - Thôi, không nhắc đến những chuyện đó nữa. Nhưng mà Dịch Phàm, trong phòng này chẳng phải vẫn còn một chiếc giường nữa còn gì, sao anh phải khổ sở nằm ngủ gục bên giường em như vậy chứ hả? Anh thật chẳng biết tự chăm lo cho sức khỏe gì cả.

    - Anh ngồi bên giường, cứ nắm tay em mãi như vậy, chẳng biết là mình ngủ lúc nào nữa.

    - Chắc lúc đấy anh vẫn cứ tưởng em đang mất trí nhớ chưa nhớ lại được gì chứ gì? Phải không?
  2. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 183: Kết Thúc (2)

    Từ Dịch Phàm bỗng nhiên ôm chầm lấy Phùng Lộ Phi, giọng nói có hơi trầm xuống:

    - Em có biết không Lộ Phi, anh cứ tưởng là về sau sẽ mãi mãi không được gặp lại em nữa. Đến khi anh gặp Đàm Lệ Linh, anh còn tưởng đó là em nữa. Đàm Lệ Linh còn bảo anh đừng coi cô ấy là hình bóng của em, cô ấy không muốn như vậy. Anh đã phải cố gắng lắm mới có thể làm được.

    Phùng Lộ Phi mỉm cười nhẹ nhàng:

    - Bây giờ em đã trở về rồi, trở về bên anh và con, chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc.

    - Phải, chúng ta là một gia đình hạnh phúc, hạnh phúc nhất. À, chậu hoa tuyết nhược lan của em, 3 năm nay anh vẫn trồng cây mới sau khi nó chết, đều đặn cho đến tận hôm nay.

    - Cảm ơn anh. Được yêu anh, cuộc đời này của em thật sự sống không uổng. Em thật sự rất hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc. Chưa lúc nào em cảm thấy hạnh phúc như bây giờ.

    - Lộ Phi, hôm nay anh sẽ đưa con đến gặp em, được không? Chắc con sẽ vui lắm đây.

    - Vâng.

    Phùng Lộ Phi mỉm cười hạnh phúc.

    ……………………………………

    Ông bà Từ nhanh chóng đưa Hạo Văn đến bệnh viện thăm Phùng Lộ Phi. Khi vừa nhìn thấy Phùng Lộ Phi đang ngồi ở trên giường bệnh, Hạo Văn vừa chạy đến vừa gọi:

    - Mẹ ơi........

    Phùng Lộ Phi ôm chầm lấy thằng bé, 3 năm nay cô thật sự không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ. Vì những chuyện này mà cô vẫn luôn tự trách bản thân mình.

    - Con nhớ mẹ lắm mẹ biết không? Bố toàn bảo mẹ đang ở một nơi rất xa, chưa thể về được.

    - Hạo Văn của mẹ, mẹ cũng rất nhớ con, mẹ thật sự nhớ con và bố lắm. Bây giờ thì mẹ đã trở về rồi đây. Yên tâm, mẹ sẽ ở lại bên cạnh con và bố, không bao giờ đi đâu nữa.

    - Thật chứ ạ? Mẹ sẽ không lừa dối con đấy chứ? Mẹ sẽ ở lại với con và bố thật không?

    - Làm sao mẹ lừa dối con được. Mẹ sẽ ở lại, sẽ ở lại, không bao giờ rời xa con và bố nữa.

    Hạo Văn nghe xong Phùng Lộ Phi nói thì bỗng nhiên bật khóc nức nở. Phùng Lộ Phi đưa tay ra lau nước mắt cho Hạo Văn, giọng nói đầy sự ngọt ngào, dỗ dành thằng bé:

    - Con trai, đừng khóc như thế, khóc như vậy không đẹp trai chút nào đâu. Với lại, con trai không thể khóc, con phải thật mạnh mẽ, không thể để người ta chê cười được.

    - Vâng. À đúng rồi. Mà mẹ ơi, bố có quen một cô tên là Đàm Lệ Linh đấy, cô ấy cũng giống hệt mẹ, y chang luôn, không khác điểm nào cả. Khi nào mẹ gặp cô ấy nhé?

    - Hạo Văn, mẹ chính là cô Lệ Linh đây. Mẹ xin lỗi vì đã không ở cạnh con 3 năm qua. Hơn nữa mẹ còn bị bệnh nên không thể nhớ ra được con và bố. Mẹ thật sự xin lỗi.

    - Mẹ, mẹ cũng chính là cô Lệ Linh ấy sao ạ? Có đúng là như vậy không ạ?

    Cô mỉm cười gật đầu.

    - Con có giận mẹ không? Vì mẹ không thể nhận ra con và bố sớm hơn được.

    - Không, con không giận mẹ đâu. Khi nào mẹ khỏi bệnh, mẹ phải cùng con và bố đi chơi nhé?

    - Được, nhất định rồi.

    Hạo Văn cười:

    - Mẹ đã hứa rồi đấy.

    - Phải, mẹ đã hứa.

    - Ngoắc tay nào!

    Phùng Lộ Phi và Hạo Văn cùng ngoắc tay. Từ Phu nhân đến chỗ giường bệnh, vui vẻ nói:

    - Mẹ không ngờ là chuyện này lại có thể xảy ra. Con trở về là tốt rồi, thật sự rất tốt.

    - Đúng rồi. Mọi chuyện không ngờ lại như thế này. Quả thật là quá may mắn.

    - Vâng, chính bản thân con cũng không ngờ tới lại có thể xảy ra những chuyện này.

    - Phải.

    Phùng Lộ Phi cười, cùng lúc đó Phùng gia, Triệu Chí Dương cùng Trương Uyển Tâm cũng đến. Phòng bệnh rộng nhưng bây giờ thì đông nghịt rồi.

    Mọi người sau khi biết được tất cả sự thật thì đều rất bất ngờ, Phùng Lộ Phi cũng nói với họ, họ bất ngờ, nhưng cô còn bất ngờ hơn nhiều. Ba năm trước Phùng Lộ Phi cứ tưởng rằng mình không thể nào có thể ở bên cạnh Từ Dịch Phàm và Hạo Văn nữa, nào ngờ mọi chuyện lại như thế... Nhưng ông trời cũng thật trêu ngươi, khiến Phùng Lộ Phi cô mất trí nhớ những 3 năm liền.

    Mọi chuyện thật sự chẳng khác gì giấc mơ, thật sự không thể ngờ tới. Tất cả mọi người nói chuyện rôm rả, nói những chuyện 3 năm qua rồi vui quá nên nói sang cả những chuyện không đâu. Mặc dù vừa mới tỉnh lại, sức khỏe chưa thật sự ổn định nhưng thấy mọi người vui vẻ như vậy, Phùng Lộ Phi cũng không thấy mệt mỏi gì nữa.
  3. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 184: Kết Thúc (3)

    Sau khi mọi người rời khỏi thì Châu Kiến Thành cũng đến. Vì hai người đều ở cùng một bệnh viện nên đến thăm cũng dễ dàng hơn. Anh ta nhẹ nhàng mỉm cười nói:

    - Đàm Lệ Linh, em hóa ra lại là vợ của Từ Tổng giám đốc cơ đấy, gia thế lại hoành tráng như vậy nữa chứ. Ban đầu anh chỉ tưởng em là một cô gái bình thường, hết sức bình thường thôi. Thì ra anh đã nhầm rồi. Haizz... thảo nào mà khi anh cầu hôn em thì em cứ nhất quyết từ chối. Em đã có chồng rồi. Anh thất vọng quá, thất vọng quá đi thôi.

    - Kiến Thành, em xin lỗi. Nhưng thú thật với anh là dù em có kết hôn hay chưa thì em lúc đó cũng không thể nhận lời cầu hôn của anh được. Em đã khiến anh thất vọng rồi. Anh có thể tha thứ cho em được không? Kiến Thành?

    - Vì sao em lại từ chối anh vậy? Bây giờ thì nói rõ nguyên nhân ra đi, đừng nói dối đấy.

    - Ba năm trước em bị mất trí nhớ, em cũng chẳng biết bản thân mình là ai nữa. Anh giúp đỡ em bao nhiêu năm qua, em luôn coi anh như ân nhân của mình vậy. Ân tình của anh, em cả đời cũng không trả hết được. Em chỉ coi anh như một người bạn, em chưa từng nghĩ sẽ vượt qua giới hạn ấy cả.

    Châu Kiến Thành bật cười:

    - Chán thật đấy, hôm đó anh cứ nghĩ là em sẽ nhận lời cầu hôn của anh cơ, thì ra anh đã sai.

    - Xin lỗi anh...

    Phùng Lộ Phi nhìn Châu Kiến Thành, lúc này cô lại càng thêm áy náy hơn bao giờ hết. Phùng Lộ Phi chẳng biết nên những làm gì để trả ơn cho Châu Kiến Thành nữa.

    - Em không cần phải xin lỗi anh như vậy đâu Lệ Linh. Tình yêu đâu thể ép buộc được chứ, anh cũng chẳng thể ép buộc được em. Em cứ sống hạnh phúc là anh vui rồi.

    - Những ân tình bao năm qua của anh, em thật sự không biết nên trả anh thế nào nữa.

    - Gì đây? Mấy năm qua em giúp anh, giúp Thiên Thành cũng coi như trả xong rồi. Cũng may có em ở bên cạnh giúp anh, nếu không Thiên Thành cũng không được như ngày hôm nay.

    - Kiến Thành, chúng ta vẫn có thể là bạn tốt phải không? Anh không vì chuyện này mà...

    - Ơ hay... em nói gì vậy? Dù anh không thể lấy em làm vợ được nhưng vẫn có thể làm bạn được mà. Lời em nói cứ như anh là một người vô tình vô nghĩa ấy chẳng bằng.

    Phùng Lộ Phi cười:

    - Như vậy thì thật tốt. Mà khi nào anh có thể ra viện vậy? Mấy ngày vừa rồi em mải sắp xếp vài chuyện ở tập đoàn, quên mất không hỏi bác sĩ xem tình hình anh thế nào. Giờ lại thành ra thế này, lại càng không thể đi hỏi được rồi.

    - Ngày mai anh có thể ra viện được rồi. Anh phải nói mãi với bác sĩ, kể lể đến khổ sở ông ấy mới đồng ý cho anh xuất viện. Thật sự ở trong viện chán chết đi được, mất hết cả tự do. Cuối cùng anh cũng có thể quay về cuộc sống ngày trước rồi. Nhưng mà chắc em ít nhất cũng phải ở viện khoảng 1 tuần đấy. Bây giờ là em mất tự do.

    - Có lẽ vậy. Em thật sự chẳng thích bệnh viện chút nào. Anh thật là sướng, mai xuất viện, còn em... haizz...

    - Mà thôi, anh phải về phòng đây, không quấy rầy em nữa. Từ sáng đến giờ chắc cũng mệt rồi phải không? Nghỉ ngơi đi. - Châu Kiến Thành đứng dậy, mỉm cười chuẩn bị rời đi.

    - Vâng.

    Anh ta đi ra khỏi phòng, tiện thể đóng luôn cửa lại.

    .........................................................

    Chiều hôm đó, Từ Dịch Phàm nắm tay Phùng Lộ Phi đi dạo ở vườn hoa bệnh viện. Anh lại hỏi lại:

    - Em thật sự vẫn ổn chứ? Hay là bây giờ anh đưa em trở lại phòng nghỉ ngơi nhé? Được không?

    - Anh hỏi nhiều quá rồi đấy, từ sáng đến giờ hỏi không biết bao nhiêu lần rồi. Anh yên tâm, em vẫn ổn, không sao đâu. Mà anh có thấy em giống như sắp bị làm sao không? Ở trong phòng mãi cũng thật ngột ngạt, lại chán nữa chứ. Ra ngoài đi dạo vẫn tốt hơn.

    Vì lo Phùng Lộ Phi xảy ra chuyện gì nên Từ Dịch Phàm không muốn cho cô ra khỏi phòng bệnh. Nhưng Phùng Lộ Phi nhìn Từ Dịch Phàm bĩu môi, nũng nịu khiến anh lại phải chịu thua. Cuối cùng thì anh đành nắm tay đưa cô xuống bên dưới đi dạo.

    - Châu Kiến Thành nói gì với em vậy?

    - Hết Tử Minh lại đến Kiến Thành. Anh có vẻ ghen quá rồi. – Phùng Lộ Phi nói móc nói ngoáy Từ Dịch Phàm.

    - Không phải ghen, anh chỉ tò mò thôi. Em nói đi xem nào, Châu Kiến Thành nói gì thế?

    - Kiến Thành bảo là anh ấy tiếc vì em đã từ chối lời cầu hôn của anh ấy. Anh ấy không ngờ em lại là vợ của anh.

    Từ Dịch Phàm nhìn Phùng Lộ Phi, hỏi:

    - Không phải là em cũng tiếc vì đã từ chối lời cầu hôn của anh ta đấy chứ? Tiếc thật à?

    - Đúng đấy, em đang tiếc đấy. Anh làm gì được em nào?
  4. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 185: Kết Thúc (4)

    Từ Dịch Phàm nghe xong thì bật cười, Phùng Lộ Phi nhìn thấy vậy, bĩu môi hỏi anh:

    - Anh cười cái gì? Chuyện này buồn cười lắm sao? Thật chẳng thấy ai giống như anh cả.

    - Anh biết là em sẽ không bao giờ nhận lời cầu hôn của Châu Kiến Thành đâu bởi em chỉ coi anh ta như ân nhân thôi. Với lại bên cạnh em có một người chồng xuất sắc như anh rồi thì cần gì ai nữa.

    Phùng Lộ Phi cười đểu:

    - Sau 3 năm, anh càng ngày càng tự kỷ nặng. Sao anh lại xui xẻo mắc phải cái thứ bệnh này chứ nhỉ, thật chẳng ra làm sao cả. Anh nói xem phải làm thế nào anh mới khỏi bệnh được đây?

    - Em đúng là... Anh có bị tự kỷ đâu, mà em không thấy sao? Sự thật vốn dĩ đã là như thế rồi.

    - Thật chẳng hiểu vì sao em lại yêu anh.

    - Đó là định mệnh mà. Ông trời đã sắp đặt để em ở bên cạnh anh rồi. Đừng suy nghĩ nữa.

    ……………………………………….

    1 tháng sau.

    Từ Dịch Phàm đưa Phùng Lộ Phi cùng Hạo Văn đến một ngôi nhà ở bờ biển chơi. Đây là lần đầu tiên cả ba người sống như một gia đình thật sự. Phùng Lộ Phi cảm thấy rất hạnh phúc.

    Cô ngắm mặt trời mọc, quả nhiên ngồi ở bãi biển ngắm bình minh và hoàng hôn vẫn là tuyệt nhất. Từ Dịch Phàm nhẹ nhàng đi đến bên cô, tay anh đang cầm chiếc hộp đựng đồ trang sức.

    - Anh dậy rồi sao?

    - Ừ. Em đi ngắm bình minh một mình mà không gọi anh dậy là sao? Thật quá đáng.

    - Thấy anh ngủ say nên em cũng không nỡ gọi.

    Từ Dịch Phàm ngồi xuống bên cạnh Phùng Lộ Phi. Cô nói:

    - Hình như ngày kia là ngày Tử Minh sẽ rời đi. Anh ấy quyết định sẽ sang Anh rồi, còn bảo với em rằng anh ấy sẽ cố gắng kết thúc. Mong rằng anh ấy sẽ sống hạnh phúc.

    - Thế mà anh cứ tưởng anh ta đã kết thúc từ 4 năm trước rồi, không ngờ vẫn còn kéo dài đến tận bây giờ.

    - Còn Uyển Tâm và Chí Dương... Thật không ngờ bọn họ lại đến với nhau. Nhưng thử như vậy cũng được, chẳng biết bọn họ duy trì mối quan hệ này được bao lâu nữa.

    - Em lo lắng cái gì, khéo khi mấy tháng nữa chúng ta lại nhận được thiệp mời của họ cũng nên.

    - Phải.

    Phùng Lộ Phi dựa đầu vào vai Từ Dịch Phàm, nhẹ nhàng nói:

    - Đã lâu rồi em không có được cảm giác hạnh phúc như bây giờ. Thật sự ông trời đối với em vẫn còn chút thương tình.

    - Đừng lo lắng gì cả, anh sẽ không bao giờ để em mất đi cảm giác này lần nữa đâu.

    Cô mỉm cười, Từ Dịch Phàm nói:

    - Em đã từng nói muốn đến biển bởi ở biển rất đẹp lại tĩnh lặng, không khí cũng thoải mái dễ chịu nữa. Nhưng 3 năm trước, rốt cuộc là anh vẫn không thể đưa em đi được.

    - Dịch Phàm, chúng ta đừng nhắc đến chuyện quá khứ nữa, chỉ nói đến tương lai thôi. Quá khứ đúng là có nhiều kỷ niệm đẹp nhưng xen lẫn đó cũng là những nỗi buồn không thể tả.

    - Lộ Phi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?

    Câu nói này, anh đã nói từ 4 năm trước, bây giờ, anh lại nói câu này một lần nữa khiến cô cảm thấy rất xúc động mà ôm anh. Giờ phút này, cô mãi mãi sẽ không bao giờ quên.

    - Được, chúng ta bắt đầu lại lần nữa.

    - Sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, cuộc sống mới của chúng ta sẽ là cuộc sống hạnh phúc nhất.

    Anh buông cô ra, cầm lấy hộp đồ trang sức mở ra, lấy nhẫn đeo vào ngón áp út tay trái của cô, đeo dây chuyền vào cổ cô và đeo vòng tay vào tay cô. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt của cô mà nói:

    - Ngày trước anh không biết mặt dây chuyền nên khắc gì, ban đầu anh nghĩ là để hình trái tim như vậy là được rồi. Nhưng cuối cùng, anh lại bảo Cảnh Dương nên khắc thêm vào đó chữ "AE". Anh muốn chúng ta mãi mãi được ở bên nhau. - Thật ra, 3 năm qua, cũng may bên cạnh em còn có những món đồ này. Có chúng, em cảm giác mình an toàn hơn, như có ai đó ở bên bảo vệ. Anh sẽ mãi bảo vệ em đúng không?

    - Đúng vậy, anh sẽ mãi mãi bảo vệ em.

    Cô mỉm cười ngọt ngào, anh nhìn thế không thể kìm chế được nên đã hôn vào môi cô. Một nụ hôn dưới ánh mặt trời...

    ......................................................

    Sau đó bọn họ đưa Hạo Văn cùng dạo bên bãi biển. Nhìn Hạo Văn vui vẻ, cả Phùng Lộ Phi và Từ Dịch Phàm cũng vui theo. Họ dắt tay con trai đi dưới ánh nắng ban mai rực rỡ. 3 năm qua, đây là khoảng thời gian vui vẻ nhất của họ. Đây mới thật sự là một gia đình. Họ sẽ mãi mãi là một gia đình hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất!

    Nhưng, phải nói rằng, đó quả thực là định mệnh, định mệnh mà ông trời đã sắp đặt!

    _HẾT_

  5. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương Ngoại Truyện 1

    NGOẠI TRUYỆN 1

    Đèn phòng phẫu thuật tắt, cửa phòng cũng mở ra.

    Từ Dịch Phàm thấy thế vội vàng đứng dậy đi đến chỗ cửa phòng. Vì chuyện Phùng Lộ Phi phẫu thuật mà cả Từ gia, Phùng gia, Triệu Chí Dương, Trương Uyển Tâm, Trình Minh Viễn, Tống Thừa Huân... đều đến hết.

    - Bác sĩ, tình hình vợ tôi thế nào?

    - Thật sự xin lỗi, nhưng chúng tôi đã làm hết sức có thể rồi. Gia đình đừng quá đau buồn. Theo như tình hình hiện tại thì may ra cô ấy còn có thể trụ được 1-2 giờ nữa thôi. Còn đứa trẻ đã được phẫu thuật đưa ra, tình hình vẫn rất ổn.

    Từ Dịch Phàm suýt nữa đã ngã, may mà có Triệu Chí Dương đỡ. Phùng Phu nhân nghe xong sốc quá đã ngất xỉu, Từ Phu nhân không tin vào sự thật này, Trương Uyển Tâm lau nước mắt.

    ....…………………………………

    Phùng Lộ Phi được đưa về phòng chăm sóc đặc biệt, tất cả mọi người đều ở bên cạnh cô. Lúc này ống thở, kim truyền trên người Phùng Lộ Phi đã được gỡ bỏ hết rồi.

    Từ Dịch Phàm nắm chặt lấy tay cô, những giọt nước mắt của anh rơi xuống. Đây chỉ là trò đùa thôi đúng không?

    Hoắc Tử Minh cũng ở trong đấy, anh nhìn Phùng Lộ Phi, tự trách bản thân mình. Ngày trước anh không thể cho cô hạnh phúc, bây giờ anh lại không cứu được mạng sống của cô. Anh trách mình vô dụng quá.

    Phùng Lộ Phi từ từ mở mắt, người đầu tiên cô nhìn thấy là Từ Dịch Phàm. Giọng anh đầy đau đớn:

    - Lộ Phi, em không sao đâu, nhất định không sao đâu.

    Phùng Lộ Phi hơi nhíu mày lại, rốt cuộc là thế nào?

    "Người đàn ông này, là ai? Tại sao lại nắm tay mình? Mọi người xung quanh là ai? Và mình là ai?"

    Cô suy nghĩ, cô chẳng nhớ gì, chẳng biết gì.

    Thấy những giọt nước mắt của Từ Dịch Phàm rơi xuống, tay cô run run đưa lên định lau đi cho anh nhưng anh lại nắm chặt luôn tay đấy của cô.

    - Lộ Phi, em sẽ không sao, em phải ở bên cạnh anh và con nữa. Cố gắng lên, anh sẽ bảo người ta đưa con đến đây.

    Và sau đó có một y tá đưa đứa bé đến. Phùng Lộ Phi liếc nhìn đứa bé. Đứa trẻ đang ngủ, thật sự rất đáng yêu.

    - Em đã hứa với anh những gì thì đừng nuốt lời.

    Lúc này cô cảm thấy rất mệt mỏi, cô mệt lắm rồi, chỉ muốn ngủ thôi...

    "Tít...tít...tít"

    Tiếng "tít tít tít" kêu lên liên hồi, Phùng Lộ Phi nhắm mắt lại, tay buông thõng xuống.

    Hoắc Tử Minh vội vàng chạy đến.

    - Cô ấy đã qua đời rồi.

    Dịch Phàm nghe xong, anh khóc, ôm lấy Phùng Lộ Phi. Tại sao lại như vậy, tại sao ông trời lại đối với anh như vậy chứ?

    Trong phòng bệnh chỉ còn những tiếng khóc đầy tang thương...

    ................................................

    Từ Dịch Phàm đưa Phùng Lộ Phi trở về nhà. Từ lúc cô qua đời, anh như một người mất hồn, chẳng nói gì, chẳng ăn uống gì, chẳng quan tâm đến mọi việc xung quanh nữa. Anh ngồi bên cạnh Phùng Lộ Phi, cứ nhìn cô như vậy.

    Trương Uyển Tâm đưa lên trên phòng một bộ quần áo cùng đồ trang sức của Phùng Lộ Phi, cô định giúp Phùng Lộ Phi thay đồ nhưng cuối cùng Từ Dịch Phàm bảo để anh làm. Trương Uyển Tâm đành ra ngoài. Trước khi ra cô còn dặn anh nên lấy lại tinh thần đi xuống ăn cơm, tắm rửa nghỉ ngơi, ngày mai sẽ hỏa táng cho Phùng Lộ Phi. Thế nhưng Từ Dịch Phàm chẳng nói gì cả. Trương Uyển Tâm cũng rất đau buồn nhưng cô cũng chẳng làm được gì.

    Từ Dịch Phàm lấy một chiếc khăn sạch lau người cho Phùng Lộ Phi, sau đó thì mặc chiếc váy trắng vào cho cô. Anh còn đeo đồ trang sức lên cho cô nữa. Anh nắm chặt lấy tay cô, ngồi bên cạnh giường suốt cả đêm.

    ...............................................

    Sáng hôm sau, Phùng gia cũng đã đến. Hôm nay là ngày đưa Phùng Lộ Phi đi hỏa táng.

    Từ Phu nhân bảo anh đi thay một bộ đồ khác, đừng để bản thân như thế này, Phùng Lộ Phi sẽ rất buồn. Nghe nhắc đến Phùng Lộ Phi, anh mới chịu buông tay cô ra đi vào nhà tắm tắm rửa thay đồ.

    Đích thân Từ Dịch Phàm đóng nắp quan tài lại, anh không muốn cô rời xa anh. Họ lên xe đi đến ngoại ô.

    Những người hỏa táng tiếp đón rất chu đáo. Bọn họ nói rằng việc hỏa táng này chỉ mất 1 giờ thôi. Rồi những người đó đưa quan tài vào bên trong, Từ Dịch Phàm đứng đờ người ra đấy.

    .......................................................

    Trong quan tài.

    Phùng Lộ Phi đột nhiên tỉnh dậy. Cô cảm thấy khó thở vô cùng, cô cố gắng đập tay vào quan tài nhưng chẳng có ai nghe thấy cả. Cô đau ngực, cố đẩy nắp quan tài ra.

    "Chỗ nào đây? Đây là nơi nào?"

    Cô ngồi dậy trong quan tài nhìn xung quanh, thở hổn hển. Xung quanh chẳng có lấy một bóng người.

    Phùng Lộ Phi ôm ngực cố đi ra khỏi quan tài. Cô nhìn thấy cánh cửa mở thì vội vàng đi đến chỗ đó.

    Khi những người phụ trách hỏa táng đi ra.

    - Chuyện gì thế này? Xác chết trong này đâu?

    - Mau đi tìm đi.

    Bọn họ tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy "xác chết" của Phùng Lộ Phi đâu cả.

    - Thấy không?

    - Không.

    - Làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ lại ra bảo với người của Từ gia là xác của Thiếu phu nhân kia biến mất?

    - Điên à, người của Từ gia chắc chắn sẽ giết chúng ta đấy..

    - Thế phải làm thế nào đây? Đường nào cũng chết

    - Cứ hỏa táng đi.

    Bên ngoài mọi người chờ mãi, đã gần 2 giờ rồi mà bọn họ vẫn chưa đưa tro cốt ra. Đang định vào trong thì những người kia mang bình đựng tro cốt ra, Từ Dịch Phàm nhận lấy nó. Bọn họ nói rằng vì có chuyện trục trặc nên việc hỏa táng mới lâu như vậy, xin mọi người thứ lỗi.

    Từ gia và Phùng gia nghe xong cũng chẳng nói gì nữa. Từ Dịch Phàm cầm chặt lấy bình đựng tro cốt kia đi ra ngoài.
  6. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương Ngoại Truyện 2

    NGOẠI TRUYỆN 2

    Phùng Lộ Phi ôm ngực đi ôm đoạn đường khá xa. Những vết thương trên người cô bắt đầu chảy máu. Cô thở hổn hển. Chẳng biết đây là nơi nào nữa, chẳng có một bóng người nào.

    Cố gắng đi đến chỗ ngã 3, cô không chịu nổi nữa ngã xuống, trước mắt chỉ là một khoảng trời đen.

    Xe của Châu Kiến Thành lúc đó đi đến. Lái xe dừng lại bảo anh ta:

    - Châu Tổng, phía trước có người, để tôi xuống xem sao.

    Châu Kiến Thành thấy vậy cũng đi xuống cùng. Anh ta nhìn thấy Phùng Lộ Phi nằm ngất xỉu ngay giữa đường, trên người đầy máu.

    - Có lẽ cô ấy đã bị tai nạn.

    Anh nhìn xung quanh, nơi này vắng vẻ, không có bóng người nào. Sao cô ấy lại tai nạn ở đây?

    - Anh mau gọi cho bệnh viện gần nhất đi, chúng ta đưa cô ấy đến bệnh viện, mau lên.

    Châu Kiến Thành đưa Phùng Lộ Phi lên xe. Phùng Lộ Phi vẫn còn thở, nhưng hơi thở lại rất yếu. Trên xe chẳng có dụng cụ cứu thương nào, anh cũng chẳng thể sơ cứu cho cô được.

    ......................................................

    Xe đến bệnh viện gần nhất thì bác sĩ, y tá đã ở sẵn ngoài đó chờ rồi. Họ đưa Phùng Lộ Phi lên giường rồi đẩy nhanh vào phòng phẫu thuật.

    Trên người cô chẳng có bất kỳ giấy tờ tùy thân nào nên anh chẳng biết cô là ai. Vì thế sau khi đưa cô vào phòng phẫu thuật, anh nhanh chóng đi thanh toán tiền.

    Lái xe thấy người anh dính máu bèn đi lấy một bộ đồ khác cho anh thay. Thay xong anh lại ngồi ghế ngoài phòng phẫu thuật chờ xem tình hình thế nào. Cô gái này chỉ có một mình, nếu giờ anh mà bỏ đi thì có vẻ như chẳng khác gì một người vô lương tâm cả.

    Thế là Châu Kiến Thành ngồi đợi 5 giờ bên ngoài.

    Đèn phòng phẫu thuật tắt, Phùng Lộ Phi được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt, còn Châu Kiến Thành đi đến phòng bác sĩ.

    - Cô gái đó thế nào rồi?

    - Tình trạng ổn định hơn nhiều rồi, không sao đâu. Nhưng mà Kiến Thành, cô ta với cậu có quan hệ gì vậy? Là bạn gái mới sao? Nhìn trông cũng xinh gái đấy.

    Vị bác sĩ này là bạn thân của Châu Kiến Thành, là bác sĩ mổ chính cho Phùng Lộ Phi, cho nên anh ta mới có thể nói đùa như vậy.

    - Không phải. Hôm nay mình đi xem xét mấy mảnh đất ở ngoại ô, lúc quay về thì thấy cô ấy nằm ngất xỉu giữa đường nên mới đưa đến đây. Trên người cô gái này chẳng có giấy tờ gì ngoài bộ đồ trang sức, mình cũng không thể bỏ cô ấy ở đây được.

    - Cứu mạng giữa đường cơ đấy. Xem ra hai người cũng rất có duyên. Không khéo...

    - Thôi không đùa nữa, cậu nói xem tình hình cô ấy bây giờ thế nào rồi. Mình có nhìn qua, hình như vết thương rất nặng.

    Bác sĩ này đưa mấy tấm chụp CT cho Châu Kiến Thành. Bởi anh trước đây từng học Y nên hiểu.

    - Cô ta có 2 vết thương nặng, 1 là chấn thương não, 2 là bị trúng đạn sau lưng. Vị trí đạn nằm rất gần tim nhưng đạn đã được lấy ra rồi. Những vết thương này của cô ta trước đó đã được phẫu thuật rồi, còn khâu lại rất đàng hoàng nữa. Có thể cô ta đã phẫu thuật ở bệnh viện nào đó. Sao cô ta có thể ở ngoài đường mà không ở bệnh viện nhỉ?

    - Thế còn vết thương ở bụng?

    - Chỗ đó không phải là vết thương gì đâu, chỉ là chỗ phẫu thuật sinh con thôi.

    - Phẫu thuật sinh con?

    - Đúng vậy. Bác sĩ Tô bên khoa sản nói rằng cô ta ít nhất đã mang thai khoảng 8 tháng rồi. Bị thương nặng như này, chắc chắn người ta đã phẫu thuật đưa đứa trẻ ra trước rồi.

    Châu Kiến Thành không ngờ rằng Phùng Lộ Phi hóa ra còn có con.

    - Nhưng mà bạn thân mến, cô gái mà cậu cứu mình thấy có gì đó rất lạ, cực kỳ lạ luôn.

    - Gì vậy?

    - Trong người cô ta có một lượng rất lớn Polycilin. Lượng trong máu lên đến 21.2. Cậu đã từng học Y, chắc cậu cũng biết.

    - Polycilin sao? Chẳng phải loại thuốc đó đã bị cấm rồi còn gì? Cậu không nhầm chứ?

    - Nhầm gì? Có đến mấy bác sĩ liền đó.

    Vị bác sĩ kia tiếp tục thở dài:

    - Đúng là đã bị cấm từ chục năm trước rồi. Mình đã rất ngạc nhiên khi phát hiện trong máu cô ta có một lượng Polycilin lớn như vậy. Khi người ta đưa ra Polycilin, lượng nhiều nhất đưa vào cơ thể chỉ là 1.5 thôi, đây người tiêm Polycilin cho cô ta lại tiêm một lượng rất lớn.

    - Polycilin là loại thuốc có thể kéo dài tính mạng con người nhưng nó lợi ít hại nhiều. Sau khi đưa ra được hai ngày, nhà nước đã cho thu lại toàn bộ thuốc này, thế là từ đó Polycilin trở thành thuốc cấm, không một bệnh viện hay một cá nhân nào dùng nữa.

    - Tại sao người kia lại có Polycilin? Hơn nữa lại còn tiêm một lượng lớn như vậy chứ? Nhưng nếu không tiêm Polycilin thì cô gái này chết từ lâu rồi. Nói đúng ra thì người kia tiêm thuốc này cho cô ta cũng không hẳn là sai. Lợi có thể kéo dài mạng người, nhưng hại thì...

    Châu Kiến Thành suy nghĩ.

    - Người đó muốn cứu sống cô gái này nên mới tiêm Polycilin.

    - Mình thật phục vì tên đó có loại thuốc cấm này. Nếu bị phát hiện có khi hắn còn phải đi tù nữa đấy.

    ...........................................................

    Vài ngày sau, Phùng Lộ Phi tỉnh lại.

    Đầu cô lúc này đau nhức. Nhìn xung quanh không có ai cả. Rồi Châu Kiến Thành bất ngờ đi vào.

    - Anh là ai vậy?

    Anh nhìn cô, rồi mới biết là cô bị chấn thương não, khả năng lớn là đã mất trí nhớ rồi.

    Châu Kiến Thành giải thích cho Phùng Lộ Phi nghe mọi chuyện. Cô nhìn anh, không có cảm giác sợ anh nữa. Quả thực nhờ có Polycilin, mạng của Phùng Lộ Phi mới được cứu thêm lần nữa.

    Nằm viện một thời gian, sức khỏe của Phùng Lộ Phi tốt nhiều lên rồi. Châu Kiến Thành hàng ngày vẫn đến thăm cô, rồi còn trả lại bộ đồ trang sức cho cô nữa. Phùng Lộ Phi từ lúc đó luôn coi anh như ân nhân, món nợ ân tình này cô nhất định phải trả cho anh.

    - Cô bị mất trí nhớ, lại không có bất cứ giấy tờ tùy thân nào. Hay là trước khi cô nhớ ra mọi chuyện thì lấy tạm một cái tên đi. Cô không có tên, gọi cũng thật là khó.

    - Anh nói cũng phải. Để xem nào...

    Phùng Lộ Phi suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vui vẻ nói:

    - Ra rồi. Đàm Lệ Linh! Anh thấy cái tên này thế nào?

    - Đàm Lệ Linh? Tên này cũng được, rất hay.

    - Vậy thì trước khi tôi nhớ ra tên của mình, tên tạm thời của tôi sẽ là Đàm Lệ Linh!

    Vậy là bắt đầu từ đó, tên mới của Phùng Lộ Phi chính là Đàm Lệ Linh. Đàm Lệ Linh... cái tên này đã theo Phùng Lộ Phi suốt 3 năm trời...

  7. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương Ngoại Truyện 4

    NGOẠI TRUYỆN 4: HOẮC TỬ MINH – VƯƠNG NHÃ ĐỒNG

    Hoắc Tử Minh đến Anh sớm hơn dự kiến, vì chưa sắp xếp được căn hộ nên anh phải đến khách sạn ở tạm vài ngày. Nhưng có lẽ, mấy ngày này là khoảng thời gian làm thay đổi cả cuộc đời của anh.

    - Được rồi Vũ Tranh, mình biết rồi, cậu không cần phải nhắc đi nhắc lại mãi như thế đâu.

    Hoắc Tử Minh quay sang nhìn cô gái đang đứng cùng trong thang máy với mình. Với cô gái này, anh không quen biết nên cũng chẳng quan tâm nhiều.

    - Chẳng mấy khi mình được đi chơi. Mà này, biết thế ban đầu mình theo cậu học kinh doanh, học Ngôn ngữ học làm gì chứ nhỉ? Học thêm tiếng Anh rồi lại tiếng Nhật, suốt ngày đi làm phiên dịch cho người ta, thời gian đi làm kín mít, đến việc đi kiếm bạn trai cũng chẳng xong…

    Phiên dịch viên?

    Hoắc Tử Minh lại một lần nữa quay sang nhìn cô gái kia. Cô ấy muốn nói cô ấy là phiên dịch viên?

    - Chẳng mấy khi được đi chơi, mình định ở lại London 1 tuần gì đấy rồi mới về thành phố B.

    Thang máy vừa dừng lại thì cuộc điện thoại của cô gái cũng kết thúc. Cô chuẩn bị rời đi thì Hoắc Tử Minh bỗng lên tiếng:

    - Vị tiểu thư này…

    Cô gái quay lại nhìn Hoắc Tử Minh rồi lại ngó xung quanh. Cô chỉ tay về phía mình rồi hỏi anh:

    - Anh gọi tôi sao?

    - Phải.

    - Anh có chuyện gì không?

    Hoắc Tử Minh tiến lại gần chỗ cô gái, mỉm cười nói:

    - Chào cô, tôi là Hoắc Tử Minh. Vừa rồi tôi nghe thấy cô nói chuyện điện thoại, có phải cô là phiên dịch viên không?

    - Đúng rồi, tôi là phiên dịch viên.

    - Chuyện là như thế này. Tuần sau tôi phải đi Nhật Bản có cuộc hội thảo nhưng vẫn chưa tìm được phiên dịch viên về tiếng Nhật. Tôi có thể mời cô làm phiên dịch viên cho tôi không?

    Cô gái cứ nhìn Hoắc Tử Minh như vậy, bây giờ cô chỉ muốn nghỉ ngơi đi du lịch, thật sự không muốn làm việc chút nào.

    - Liệu có thể được không? Cô yên tâm đi, bên tôi sẽ thanh toán đầy đủ tiền cho cô, vé máy bay sang Nhật Bản cùng các chi phí khác. Thậm chí khi cô về thành phố B, chúng tôi sẽ chi trả tiền cho cô.

    - Thật ra tiên sinh à, thời gian này tôi chỉ muốn nghỉ ngơi đi du lịch thôi, không muốn làm việc.

    - Vậy à? Nếu thế thì thôi vậy, tôi sẽ đi tìm người khác. Thật sự xin lỗi, đã làm phiền đến cô rồi. Tôi xin phép.

    Vừa nói xong, Hoắc Tử Minh liền đi luôn. Cô gái thấy vậy thì hơi nhíu mày, vội đuổi theo anh:

    - Tiên sinh…

    - Có chuyện gì sao?

    - Việc anh bảo tôi làm phiên dịch viên cho anh, tôi đồng ý.

    - Thật sao?

    Họ làm quen với nhau, lúc này Hoắc Tử Minh mới biết cô ấy tên là Vương Nhã Đồng, hiện đang sống ở thành phố B. Thật ra, anh với Vương Nhã Đồng cũng có liên quan lắm.

    Vương Nhã Đồng là bạn thân của Lương Vũ Tranh, mà Lương Vũ Tranh lại là vợ của Hạ Quân Dật, Tổng giám đốc của tập đoàn DCL ở thành phố B. Hạ Quân Dật là bạn thân của Từ Dịch Phàm, cũng quen biết với cả Phùng Lộ Phi nữa. Mà Phùng Lộ Phi, lại là bạn gái cũ của anh.

    ………………………………

    Tuần sau, Hoắc Tử Minh cùng Vương Nhã Đồng đến Nhật Bản tham dự một cuộc hội thảo. Sau khi làm việc xong, họ cùng đi chơi, đi khắp cả Tokyo. Mấy ngày đó quả là rất vui vẻ. Không chỉ còn là phiên dịch viên của Hoắc Tử Minh nữa, hai người nhanh chóng trở thành bạn bè.

    Đến khi Vương Nhã Đồng chuẩn bị về thành phố B thì Hoắc Tử Minh lại bị ốm. Cảm thấy không yên tâm khi trở về, Vương Nhã Đồng quyết định ở lại Nhật Bản vài ngày nữa.

    Vì chuyện này mà mối quan hệ giữa họ cũng tốt hơn rất nhiều.

    Ở bên cạnh Vương Nhã Đồng một thời gian, Hoắc Tử Minh cảm thấy dường như anh cũng thích cô mất rồi. Nhưng hình bóng của Phùng Lộ Phi trong anh vẫn còn, nếu như cứ nói thật mọi chuyện và tỏ tình với Vương Nhã Đồng như thế thì liệu cô có hiểu lầm anh chưa quên được người yêu cũ hay không?

    Dù vậy, Hoắc Tử Minh cũng vẫn kể chuyện anh và Phùng Lộ Phi cho Vương Nhã Đồng nghe, thừa nhận tình cảm với cô. Lúc này anh mới biết, hóa ra Vương Nhã Đồng cũng thích mình.

    - Tử Minh, tình cảm của anh với vị Phùng tiểu thư kia, em rất hiểu, em cũng không muốn trách anh. Hay là như thế này đi, bây giờ anh đang nghiên cứu, có lẽ sẽ phải mất 1 năm nữa mới kết thúc. Một năm này chúng ta cứ hẹn hò, anh ở London, còn em ở thành phố B. Nếu trong 1 năm mà anh có thể quên đi những chuyện cũ và muốn cùng em bắt đầu thì chúng ta hãy thật sự đến với nhau.

    Yêu xa, Hoắc Tử Minh hiểu ý nghĩa của từ này. Yêu xa, đối với nhiều cặp đôi thì sẽ ảnh hưởng đến tình cảm, e rằng sẽ không duy trì được bao lâu. Còn Hoắc Tử Minh? Liệu anh và Vương Nhã Đồng có kết quả gì hay không? Trong lòng anh vẫn còn Phùng Lộ Phi.

    - Anh đồng ý.

    Hoắc Tử Minh hiểu, việc anh nhận lời với Vương Nhã Đồng đồng nghĩa với việc anh đem tình cảm ra đánh cược. Cô cho anh 1 năm để suy nghĩ về chuyện tình cảm này, để anh có thể chắc chắn hơn với chuyện giữa họ.

    ……………………………..

    Ngày sinh nhật của Vương Nhã Đồng 1 năm sau.

    Cô đi lang thang trong công viên, suy nghĩ về chuyện tình cảm của cô và Hoắc Tử Minh. Đã 1 năm trôi qua, cô vẫn yêu Hoắc Tử Minh như vậy, vẫn luôn chờ đợi câu trả lời của anh. Anh đã suy nghĩ chưa?

    Đi thêm một đoạn nữa, Vương Nhã Đồng giật mình khi thấy Hoắc Tử Minh đang đứng trước mặt cô. Thì ra Hoắc Tử Minh đã về thành phố B, vừa rồi anh ngồi taxi đi ngang qua thì nhìn thấy Vương Nhã Đồng.

    Họ nói chuyện một hồi thì Hoắc Tử Minh nói:

    - Anh đã suy nghĩ rất nhiều trong 1 năm qua, chuyện của anh với Lộ Phi và chuyện của anh với em. Và rồi anh cũng đã hiểu rõ ràng rồi. Anh biết là anh yêu em, anh không thể rời xa em được. Chúng ta có thể bắt đầu lại được không? Em nhìn xem này, anh mang tất cả mọi thứ về đây, anh không ở lại London nữa. Anh muốn đến thành phố B, muốn ở bên em, cả đời này.

    Lời tỏ tình của Hoắc Tử Minh khiến Vương Nhã Đồng cảm động đến mức bật khóc. Hóa ra, mọi chuyện còn có thể như thế này.

    ………………………………

    Họ tổ chức đám cưới 2 tháng sau đó.

    Hoắc Tử Minh gặp lại Phùng Lộ Phi sau 18 tháng nhưng họ đã không còn bối rối nữa rồi. Cuộc sống của Phùng Lộ Phi và Từ Dịch Phàm bây giờ rất tốt, có 2 đứa con ngoan ngoãn và xinh xắn.

    Vương Nhã Đồng cũng không cảm thấy lo lắng khi Hoắc Tử Minh gặp Phùng Lộ Phi nữa. Cô biết, anh đã có thể quên được chuyện quá khứ, đã sẵn sàng bắt đầu lại từ đầu với cô. Trong 2 tháng qua, cô đã thấy rõ được chuyện này. Và cô, cô tin tưởng anh, tin anh suốt đời…
  8. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương Ngoại Truyện 5

    NGOẠI TRUYỆN 5: TRIỆU CHÍ DƯƠNG – TRƯƠNG UYỂN TÂM

    Triệu Chí Dương là một “hoa hoa công tử”, cả thành phố A này đều biết rõ. Anh là con độc nhất, đã hơn 30 tuổi rồi nhưng bên cạnh chẳng có lấy một người bạn gái chính thức nào cả khiến cho bố mẹ rất lo lắng.

    Còn nhớ, Triệu Chí Dương từng nói với Trương Uyển Tâm, cả anh và cô đều độc thân chưa có người yêu, nếu cô muốn thì họ có thể hẹn hò với nhau. Nhưng lúc ấy, Trương Uyển Tâm lại không hề quan tâm đến lời tỏ tình hết sức đơn giản này, coi nó là trò đùa. Một người đào hoa như Triệu Chí Dương mà tỏ tình, có thể tin được mấy phần?

    - Trương Uyển Tâm, chúng ta hẹn hò đi. Anh và em đều không yêu nhau, nhưng chúng ta có thể thử xem. Nhỡ đâu lại giống với Từ Dịch Phàm và Phùng Lộ Phi thì sao đây?

    - Tính cách chúng ta khác biệt, anh nghĩ chúng ta có thể ở bên nhau mà không cãi cọ à?

    - Phải để xem khác nhau như thế nào đã chứ?

    Trương Uyển Tâm nhìn lại bản thân mình, năm nay cô đã 30 tuổi rồi, đi xem mặt mấy lần nhưng không thành công. Với Triệu Chí Dương, coi như là đang đi xem mặt cũng không có gì tổn thất.

    - Em chưa hẹn hò bao giờ đâu.

    - Thì anh cũng có đâu nào.

    Chẳng hiểu làm sao, hai người có tính cách trái ngược ấy lại đến với nhau không biết. Cả hai người, chẳng ai có kinh nghiệm yêu đương, khiến mỗi lần họ hẹn hò lại trở nên vô cùng hài hước.

    Còn nhớ, Triệu Chí Dương đưa Trương Uyển Tâm đi xem phim kinh dị, muốn nhân cơ hội này làm anh hùng ở bên giúp cô đỡ sợ. Nhưng nào ngờ cô chẳng có máu sợ gì, ngược lại anh còn sợ hét toáng lên nữa.

    Thế vậy mà, họ lại gắn bó với nhau một khoảng thời gian dài. Thời gian này, Triệu Chí Dương chẳng đi cùng cô gái nào khác ngoài Trương Uyển Tâm. Còn Trương Uyển Tâm lại giảm bớt công việc để ở bên Triệu Chí Dương. Tình cảm giữa họ chẳng biết có từ lúc nào nữa.

    - Con trai à, mẹ chẳng quan tâm Trương Uyển Tâm là người thế nào, nhưng con nhìn xem, gia thế của con bé…

    - Mẹ muốn con lấy Trương Uyển Tâm hay gia thế của cô ấy vậy?

    - Nhưng chẳng phải mẹ giới thiệu cho con mấy cô gái rồi hay sao?

    - Con không thích, con chỉ thích Uyển Tâm thôi.

    Khi kể chuyện hẹn hò với Trương Uyển Tâm, Triệu Chí Dương biết ngay việc anh sẽ bị phản đối. Nhưng mà anh yêu Trương Uyển Tâm, anh muốn cùng cô kết hôn, phải làm sao đây?

    - Chí Dương, con không thấy Uyển Tâm là mẫu phụ nữ của công việc à? Liệu con bé có thể ở nhà chăm sóc chồng con không?

    - Gì chứ, con có thể tự chăm sóc con mà.

    - Đừng có cãi.

    Nói chuyện với mẹ mãi mà mẹ vẫn chưa chịu đồng ý, Triệu Chí Dương bèn nói:

    - Mẹ, con thông báo cho mẹ một tin vui.

    - Tin vui gì?

    - Uyển Tâm có thai rồi. Vừa nãy con định không nói, nhưng thấy mẹ không đồng ý cô ấy nên…

    - Thật hả? Có thật là mang thai rồi không? Nhanh nhanh Chí Dương, mau đưa mẹ đi gặp Uyển Tâm. Đúng rồi, mẹ còn phải đi xem ngày tháng cho hai đứa mau chóng kết hôn nữa.

    Triệu Chí Dương lắc đầu ngán ngẩm. Anh biết mẹ cực kỳ muốn có cháu, mà anh chỉ muốn lấy Trương Uyển Tâm nên chỉ có thể dùng cách này đánh vào tâm lý của mẹ mà thôi.

    Và cũng rất nhanh, anh và Trương Uyển Tâm có thể kết hôn sau 20 ngày. Lúc nói chuyện mang thai kia cho Trương Uyển Tâm, Triệu Chí Dương đã bị cô nói cho một trận. Nhưng biết làm sao đây, chuyện này còn có thể thay đổi sao?

    ………………………………..

    - Cái gì? Không có thai? Chí Dương, con đùa mẹ à?

    Sau khi làm đám cưới được 1 tuần, mọi chuyện cuối cùng cũng bại lộ. Nhưng dù sao với Trương Uyển Tâm, cô cũng thoải mái được phần nào.

    Dù không mang thai thật nhưng mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu cũng chẳng đến mức tệ hại. Triệu Chí Dương dạy Trương Uyển Tâm cách lấy lòng mẹ anh và cô đã thành công. Chỉ sau 2 tháng kết hôn, mẹ của Triệu Chí Dương đã yêu thương Trương Uyển Tâm hết mực, còn hơn cả anh.

    - Mẹ, con mang thai rồi.

    - Thật sao? Không lừa mẹ đấy chứ?

    - Lần này là thật đó ạ.

    Mang thai thật, Trương Uyển Tâm được mẹ chồng chăm sóc rất tận tình và cô cũng tăng cân lên trông thấy.

    8 tháng sau, Trương Uyển Tâm sinh con trai cho Triệu Chí Dương. Cô cũng nghỉ việc ở nhà luôn.

    Cuộc sống cho đến nay vẫn rất hạnh phúc, Trương Uyển Tâm không nghĩ cô và Triệu Chí Dương lại có thể như vậy. Và Triệu Chí Dương cũng thay đổi rồi, anh vì Trương Uyển Tâm mà thay đổi tất cả.

Chia sẻ trang này