1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bí Mật Của Định Mệnh

Chủ đề trong 'Album' bởi doctruyen, 14/01/2017.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Triệu Chí Dương đi vào trong phòng Tổng giám đốc, ngồi đối diện với Từ Dịch Phàm, đúng chỗ mà Tống Nhã Nhược vừa ngồi.

    - Sao thế Từ Dịch Phàm? Cậu lại chọc giận Tống Nhã Nhược rồi à? Vừa rồi thấy cô ta mặt nhăn nhó lại trông có vẻ như rất tức giận. Một người suốt ngày tỏ ra thanh cao hòa thuận như Tống Nhã Nhược mà cũng như thế đấy. Chắc là có chuyện lớn rồi.

    - Cậu không có chuyện gì khác để nói nữa à? Nói đi, đến đây làm gì? Mình đang bận.

    Triệu Chí Dương đặt một bản hợp đồng ngay trước mặt Từ Dịch Phàm, thản nhiên nói tiếp:

    - Ngày mai mình đi London nên muốn đến Từ Thị ký hợp đồng trước với cậu ấy mà. Cũng chẳng có chuyện gì lớn lắm. Chuyến đi lần này e rằng đi cũng hơi lâu một chút.

    - Ừ.

    Triệu Chí Dương nhíu mày nhìn Từ Dịch Phàm hỏi:

    - Nhưng mà này Dịch Phàm, hình như hôm nay tâm trạng cậu không tốt thì phải. Có chuyện gì vậy?

    - Không có gì. Mà cái tính tò mò này của cậu không thể đổi được à? Thôi, nhanh ký hợp đồng đi.

    Từ Dịch Phàm không nói chuyện hôm qua anh bị Phùng Lộ Phi mắng cho một trận té tát. Đúng là Từ Dịch Phàm cũng có phần giận Phùng Lộ Phi nhưng khi nghĩ xong xuôi rồi, anh cũng hiểu là tâm trạng của Phùng Lộ Phi lúc đó thật sự không ổn cho lắm.

    Màn ký kết hợp đồng của Từ Dịch Phàm và Triệu Chí Dương diễn ra rất đơn giản, không mất quá nhiều thời gian. Ký xong, Từ Dịch Phàm và Triệu Chí Dương mỗi người cầm một bản hợp đồng.

    - Chà, ký hợp đồng xong rồi. Này Dịch Phàm, cũng đến bữa trưa rồi, hay chúng ta đi ăn đi.

    - Cậu tự đi một mình đi.

    Triệu Chí Dương bĩu môi nhìn Từ Dịch Phàm. Cùng lúc đó thì tiếng chuông điện thoại của Từ Dịch Phàm vang lên.

    - Alo?

    - “À… Từ Dịch Phàm, là tôi… tôi… Phùng Lộ Phi đây”. – Đầu dây bên kia, Phùng Lộ Phi có vẻ ấp úng.

    - Ừ, tôi biết rồi, có chuyện gì không?

    Giọng của Từ Dịch Phàm có vẻ rất bình thản. Anh cũng không quan tâm đến lý do mà Phùng Lộ Phi gọi điện cho mình.

    - “Tôi… thật ra tôi…” – Phùng Lộ Phi lại tiếp tục ấp úng, không nói nổi câu hoàn chỉnh.

    - Em có thể nói nhanh hơn một chút không? Bây giờ tôi đang bận, không có thời gian rảnh rỗi nói chuyện với em đâu.

    Nghe Từ Dịch Phàm nói vậy, Phùng Lộ Phi đành cố gắng bình tĩnh nói một câu hẳn hoi:

    - “Chuyện tôi nói cũng không có gì quá quan trọng đâu. Chỉ là… tối nay anh có rảnh không?”

    - Em bây giờ lại quan tâm đến việc tôi rảnh hay không à? Nói đi, em rốt cuộc là có chuyện gì?

    Nghe màn nói chuyện qua điện thoại của Từ Dịch Phàm, Triệu Chí Dương chẳng hiểu gì cả. Anh cũng chẳng biết người đang nói chuyện với Từ Dịch Phàm rốt cuộc là ai nữa.

    - “À, chỉ là tôi muốn mời anh tối nay đến nhà hàng Thiên Vũ dùng bữa thôi ấy mà. Anh rảnh không?”

    - Nhà hàng Thiên Vũ? Tự dưng em có hứng thú mời tôi đi ăn cơm hả? Trước đây em có như vậy đâu.

    - “Thì đúng là tôi cũng chẳng có hứng mời anh đi ăn… À không phải, không phải… Ý tôi là tôi muốn mời anh đi ăn tối là có chút chuyện muốn nói với anh ấy mà. Được không?

    Từ Dịch Phàm đặt bút xuống bàn, hỏi:

    - Mấy giờ?

    - “Cái gì?”

    - Tôi hỏi em là tối nay em hẹn gặp tôi lúc mấy giờ?

    - “6 giờ 30. Mà anh đồng ý rồi à? Cảm ơn nhé. À nếu mà bây giờ anh đang bận thì tôi cũng chẳng làm phiền anh nữa. Tạm biệt.”

    Từ Dịch Phàm chưa kịp nói gì thêm thì Phùng Lộ Phi đã vội vàng tắt ngay máy đi rồi.

    Triệu Chí Dương thấy Từ Dịch Phàm tắt máy, tính tò mò lại nổi lên, bèn nhìn anh hỏi:

    - Dịch Phàm, ai hẹn cậu đến nhà hàng Thiên Vũ à?

    - Ừ.

    - Ai thế?

    - Phùng Lộ Phi.

    Triệu Chí Dương ngạc nhiên.

    - Được rồi, đến bữa trưa rồi, đi ăn thôi.

    - Cậu…

    Nghe Từ Dịch Phàm nói, Triệu Chí Dương lại càng ngạc nhiên hơn. Rõ ràng vừa rồi còn không muốn đi ăn trưa mà. Rốt cuộc là Phùng Lộ Phi vừa nói gì mà khiến cho Từ Dịch Phàm thay đổi chóng mặt thế này?
  2. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 42: Xin Lỗi

    6 giờ 30 tối tại nhà hàng Thiên Vũ.

    Đúng như lời hẹn với Phùng Lộ Phi sáng nay, Từ Dịch Phàm đã đến nhà hàng Thiên Vũ. Vừa nhìn thấy Từ Dịch Phàm đi đến, Phùng Lộ Phi vội vàng đứng dậy, mỉm cười nói:

    - Anh đến rồi đấy à? Tôi cứ tưởng hôm nay anh bận nên khó có thể đến đúng giờ chứ?

    Từ Dịch Phàm ngồi xuống, Phùng Lộ Phi cũng ngồi đối diện anh. Từ Dịch Phàm nói:

    - Nếu như tôi đã hẹn với ai đó thì nhất định sẽ đến đúng giờ, không trễ dù chỉ 1 phút. Hơn nữa hôm nay lại là do em hẹn tôi. Nói đi xem nào, em muốn gặp tôi để nói chuyện gì vậy?

    - À, cũng không phải chuyện gì quá quan trọng đâu. Có phải chúng ta nên gọi món trước không nhỉ?

    - Tùy em.

    Phùng Lộ Phi vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đến. Cô liền gọi hai phần bít tết cùng với một chai rượu vang đỏ. Không lâu sau đó, cô nhân viên phục vụ đã mang đồ ăn lên.

    - Chúc quý khách ngon miệng.

    - Cảm ơn.

    Sau đó cô nhân viên phục vụ cũng rời đi luôn. Từ Dịch Phàm ngay sau đó lên tiếng hỏi:

    - Món ăn cũng đã gọi rồi. Phùng Lộ Phi, em đã có thể nói ra lý do mà em muốn gặp tôi không?

    - Đúng là món ăn đã gọi lên. Nhưng mà… anh có thể ăn xong rồi chúng ta sẽ nói sau được không?

    Từ Dịch Phàm nghe vậy thì chẳng nói được gì nữa. Sau đó anh mở chai rượu vang đỏ ra, rót vào 2 ly rượu.

    Bữa ăn tối bình thản trôi qua. Mặc dù không được như Trương Uyển Tâm miêu tả là có ánh nến lung linh nhưng ít ra cũng không tồi.

    Bữa tối cũng nhanh chóng kết thúc. Từ Dịch Phàm ngẩng đầu lên nhìn Phùng Lộ Phi, hỏi:

    - Vừa rồi em có nói là ăn xong bữa tối thì em sẽ nói cho tôi lý do. Bây giờ xong rồi, em nói được chưa?

    Phùng Lộ Phi nghe vậy thì mím môi lại đến nỗi môi sắp chảy máu đến nơi. Cuối cùng cô cũng nói:

    - Chuyện tối hôm qua… Tối hôm qua là do tôi sai. Thật sự xin lỗi anh, Từ Dịch Phàm.

    Từ Dịch Phàm chỉ nhìn Phùng Lộ Phi, không nói gì cả khiến cô càng thấy bối rối hơn.

    - Tôi xin lỗi anh, như vậy đã được chưa?

    Cuối cùng anh cũng lên tiếng:

    - Lý do của em, là muốn xin lỗi tôi?

    Phùng Lộ Phi gật đầu.

    - Chuyện ngày hôm qua đúng là tôi rất tức giận. Nhưng mà dù có tức giận thế nào thì tôi cũng không nên mắng anh như vậy. Mọi chuyện là lỗi của tôi, thật sự xin lỗi anh.

    - Ừ.

    - Nhưng mà hôm qua tôi nghe anh nói, hình như là anh muốn giúp tôi giải tỏa tâm trạng thì phải.

    Từ Dịch Phàm uống thêm chút rượu rồi nói:

    - Đúng là hôm qua tôi cũng chẳng hiểu tại sao tôi lại muốn giúp em nữa. Đến cuối cùng thì bản thân tôi lại bị em mắng cho một trận cứ như người sai hoàn toàn là tôi ấy.

    - Thì đúng là do anh sai mà, ai bảo tôi đang tức mà anh cứ nói xen vào. – Phùng Lộ Phi lẩm bẩm.

    - Em nói cái gì?

    - À không không, không có gì.

    Anh lại nói tiếp:

    - Em tốt nhất nên sửa cái thói quen ấy đi, chẳng tốt đẹp gì đâu. – Từ Dịch Phàm nhắc nhở.

    - Ừ phải, đúng là nên sửa.

    - Với lại cũng đừng tùy hứng lôi chuyện ra cãi nhau với tôi. Tôi không muốn cãi nhau với em đâu.

    Phùng Lộ Phi nhìn chằm chằm Từ Dịch Phàm, câu nói này nghe không giống như bình thường.

    - Được không?

    - À được.

    Từ Dịch Phàm nhìn đồng hồ xong đứng dậy:

    - Ăn tối cũng ăn xong rồi, lời xin lỗi em cũng đã nói với tôi rồi. Bây giờ chúng ta đã về nhà được chưa?

    - Anh nói phải, bây giờ cũng nên về rồi.

    - Đi thôi.

    Phùng Lộ Phi gọi cô nhân viên phục vụ để tính tiền, trong khi Từ Dịch Phàm đi lấy xe.

    Thật không ngờ ngày hôm nay đi xin lỗi Từ Dịch Phàm lại đơn giản như vậy. Nhìn Từ Dịch Phàm thì có lẽ anh cũng không giận gì cô cả.
  3. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 43: Lại Hẹn Gặp

    Ngày hôm sau.

    Phùng Lộ Phi vừa vươn vai vừa đi xuống đến phòng bếp. Thím Vương thấy cô thì nói:

    - Thiếu phu nhân, cô dậy rồi à? Cô mau vào ngồi ăn sáng đi không để lát nữa lại nguội hết.

    - Vâng.

    - Thiếu gia có cuộc họp quan trọng nên đã đi từ sớm rồi ạ. Thiếu gia có bảo tôi nói với Thiếu phu nhân là cậu ấy không để bụng chuyện cô nói cậu ấy mấy hôm trước đâu.

    - Cháu biết rồi.

    Tối hôm qua Phùng Lộ Phi mời Từ Dịch Phàm đi ăn cơm để chuộc lỗi. Nhưng rốt cuộc thì cả tối hôm qua Phùng Lộ Phi đã xin lỗi bao nhiêu lần đến cô cũng chẳng nhớ, còn Từ Dịch Phàm lại chẳng nói sẽ chấp nhận lời xin lỗi này của cô hay không. Nghe những lời này của thím Vương, Phùng Lộ Phi cô cũng cảm thấy an tâm hơn nhiều.

    - Thiếu phu nhân dùng bữa sáng đi ạ.

    - Cảm ơn thím. Nhưng mà Từ Dịch Phàm đi sớm như vậy… anh ta đã ăn gì chưa ạ?

    - Thiếu gia vẫn chưa ăn gì cả. Nhưng tôi nghĩ là cậu ấy đến tập đoàn sẽ có trợ lý sắp xếp chuyện này.

    - Vâng.

    Phùng Lộ Phi mỉm cười chỉ "Vâng" rồi ngồi xuống bàn ăn sáng. Thím Vương cũng đi làm vài việc khác trong khi Phùng Lộ Phi đang ăn sáng. Dạo này Từ Dịch Phàm hình như có vẻ rất bận rộn thì phải, thấy anh đi cũng sớm mà tối lại về muộn. Phùng Lộ Phi có đọc mấy bài báo thì hình như Từ Dịch Phàm đang tập trung cho dự án mới nào đấy thì phải.

    Đang chuẩn bị ăn sáng thì điện thoại của Phùng Lộ Phi vang lên. Cầm điện thoại lên, cô thấy đó là số của Hoắc Tử Minh. Chần chừ một lát cô mới nhấc điện thoại lên nghe:

    - Alo?

    - "Lộ Phi, là anh, Tử Minh đây..." - Giọng của Hoắc Tử Minh ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng.

    - Vâng. – Phùng Lộ Phi trả lời ngắn gọn, bởi chính cô cũng không biết nên nói gì nữa.

    - "Chúng ta có thể gặp nhau không? Anh có vài chuyện muốn nói với em. Cũng không làm mất nhiều thời gian của em đâu. Như vậy có được không? Hay là để hôm khác nhé?"

    Phùng Lộ Phi im lặng một hồi. Vốn dĩ ban đầu cô định từ chối, nhưng cuối cùng lại đồng ý:

    - Được, dù sao hôm nay em cũng không bận rộn gì cả. Vậy chúng ta gặp nhau ở đâu?

    - “Ở nhà hàng Kiến Vũ 7 giờ tối nay có được không? Anh vừa mới chuyển đến bệnh viện nên công việc cũng bận.”

    - Được, tối nay em sẽ đến.

    - “Không làm phiền em nữa. Tạm biệt.”

    Phùng Lộ Phi nghe xong sau đó thì tắt máy, chỉ có thể thở dài. Với Phùng Lộ Phi, cô cảm thấy có chút khó khăn khi gặp Hoắc Tử Minh như thế này, nhưng anh đã nói như vậy rồi, cô không thể không đi được. Mà Phùng Lộ Phi cũng muốn nói chuyện với Hoắc Tử Minh.

    Nhìn lại đồ ăn sáng trên bàn, Phùng Lộ Phi thật sự cũng không muốn ăn nữa. Cô uống một chút sữa rồi nhanh chóng trở về phòng, chuẩn bị 1 vài thứ để đi gặp mẹ chồng.

    …………………………………

    Cửa hàng trang sức chi nhánh của Lưu Thị.

    - Từ phu nhân, Từ thiếu phu nhân, xin mời vào.

    Người quản lý của cửa hàng trang sức này vừa thấy Phùng Lộ Phi và Từ phu nhân đến bèn nhanh chóng ra tiếp đón. Có vẻ như mẹ chồng cô là khác quen của cửa hàng này.

    - Món đồ mà tôi đặt lần trước, bên phía các anh đã làm xong chưa vậy? Hôm nay tôi đến lấy.

    Từ phu nhân vừa nói vừa nhìn vào những bộ trang sức trong tủ kính mà không nhìn vị quản lý kia.

    - Từ phu nhân cứ yên tâm. Những gì mà phu nhân đã dặn dò, chúng tôi không thể không làm được. Mary, mang bộ trang sức số 246 ra đây cho Từ phu nhân và Từ Thiếu phu nhân xem.

    - Vâng ạ.

    Cô nhân viên tên Mary kia nhanh chóng vào trong mang bộ đồ trang sức 246 gì đó ra. Người quản lý mở chiếc hộp đựng trang sức và đặt trước mặt của Từ phu nhân và Phùng Lộ Phi:

    - Từ phu nhân, Từ thiếu phu nhân, hai vị xem, bộ đồ trang sức này có được không ạ?

    Từ phu nhân không nói gì, chỉ yên lặng ngắm nhìn bộ trang sức trên tay người quản lý. Phùng Lộ Phi cũng nhìn vào bộ đồ trang sức này. Quả thật quá đẹp và nổi bật, sử dụng đá quý toàn bộ là kim cương trắng. Có thể nói là bộ đồ này rất tinh xảo, dường như được làm rất cẩn thận và tỉ mỉ. Phùng Lộ Phi cũng không thể nói gì hơn.
  4. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 44: Không Còn Bối Rối

    - Lộ Phi, con thấy bộ đồ trang sức này như thế nào? Có đẹp không? Con thích nó không?

    Từ phu nhân quay sang hỏi Phùng Lộ Phi. Cô hơi giật mình, mỉm cười nói với Từ phu nhân:

    - Mẹ, bộ đồ trang sức này đúng là rất đẹp, thủ công rất tinh xảo, trông rất hợp với mẹ đấy ạ.

    - Ai bảo là mẹ mua cho mẹ chứ. Mẹ mua bộ đồ trang sức này cho con mà. Con rất thích có đúng không?

    - Dạ? Mẹ mua bộ đồ trang sức này cho con ạ? Không cần đâu mẹ, con cũng không dùng đến.

    Nghe thấy Từ phu nhân nói vậy, Phùng Lộ Phi quả thật rất ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng từ chối. Từ phu nhân nói:

    - Sao lại không dùng đến? Cuối tuần sau hội Lệ Hoa do mẹ làm chủ tịch có một bữa tiệc. Mẹ muốn con hôm đấy đeo bộ đồ trang sức này và đến đó cùng với Dịch Phàm.

    - Tiệc ạ?

    - Ừ.

    Tiệc, đúng là có rất nhiều bữa tiệc. Phùng Lộ Phi còn nhớ mẹ đẻ cô cũng tham gia rất nhiều bữa tiệc trước đây nhưng cô chẳng bao giờ đi cùng bà ấy cả, toàn là Phùng Hiểu Nguyệt đi thôi. Phùng Lộ Phi cũng biết đến hội Lệ Hoa mà mẹ chồng làm chủ tịch. Hội Lệ Hoa là hội của những người trong giới thượng lưu, mỗi tháng đều có một bữa tiệc gặp mặt. Mẹ chồng Phùng Lộ Phi đã thành lập ra hội này hình như là 10 năm rồi, nhưng có lẽ đây sẽ là lần đầu tiên mà cô đến bữa tiệc này. Không biết sẽ như thế nào.

    - Sao vậy? Con đang nghĩ gì à? – Từ phu nhân thấy Phùng Lộ Phi im lặng nãy giờ bèn hỏi.

    - Không ạ, con chỉ suy nghĩ vớ vẩn thôi. Nếu mẹ đã muốn con đeo bộ đồ trang sức này đến hội Lệ Hoa vào cuối tuần sau thì con sẽ đeo ạ. Tâm ý của mẹ, con không thể từ chối.

    - Ngoan lắm, đúng là con ngoan của mẹ. Được rồi, anh gói lại bộ đồ trang sức này cho tôi đi.

    - Vâng.

    Sau đó Từ phu nhân lấy trong túi ra một tập séc, ký rồi đưa luôn cho người quản lý. Người quản lý gói bộ đồ trang sức này thật cẩn thận rồi đưa nó cho Phùng Lộ Phi.

    ………………………………

    Đi mua sắm nửa buổi với Từ phu nhân, sau đó Phùng Lộ Phi trở về nhà. Cô ngủ trưa một lát rồi chuẩn bị đến tối đi gặp Hoắc Tử Minh. Trong lòng Phùng Lộ Phi lúc này có chút bối rối.

    - Cháu ra ngoài đây ạ, thím không cần nấu bữa tối cho cháu đâu. Cháu sẽ ăn bên ngoài.

    - Vâng. Vậy thiếu phu nhân tối nay có dùng bữa tối ở nhà không để tôi còn chuẩn bị ạ?

    - Dạ thôi, cháu ăn ở bên ngoài. Nếu tối nay Từ Dịch Phàm về thì thím chuẩn bị cho anh ấy thôi.

    - Tôi biết rồi. Thiếu phu nhân đi chơi vui vẻ.

    - Vâng.

    Chào thím Vương, Phùng Lộ Phi lái xe đi đến chỗ hẹn với Hoắc Tử Minh – nhà hàng Kiến Vũ.

    ……………………………………

    Nhà hàng Kiến Vũ.

    Phùng Lộ Phi đến sớm 15 phút. Khi cô vào bên trong thì đã thấy Hoắc Tử Minh ngồi sẵn đó rồi.

    - Em cứ nghĩ là em đến sớm, sẽ phải đợi anh một lúc nhưng không ngờ anh lại đến sớm hơn em tưởng.

    Phùng Lộ Phi vừa nói vừa ngồi xuống đối diện với Hoắc Tử Minh. Cô cũng không còn bối rối khi gặp Hoắc Tử Minh nữa, bây giờ cũng cảm thấy tự nhiên hơn nhiều rồi.

    - Anh là người mời, đương nhiên là anh phải đến trước rồi. Dạo này em vẫn khỏe chứ?

    - Em thì tất nhiên vẫn khỏe. Nhưng mà anh đến đây lâu chưa? Đợi em có lâu không vậy?

    - Anh đến từ lúc 6 giờ 30, đợi em cũng không lâu lắm đâu.

    - Vậy à…

    Mặc dù là nói chuyện rất tự nhiên, nhưng không thể phủ nhận, những câu mà Phùng Lộ Phi lẫn Hoắc Tử Minh vừa nói đều là những câu giao tiếp đơn giản, ai cũng có thể nói.

    - Cuộc hẹn ngày hôm nay không khiến em phiền đấy chứ? Anh chỉ sợ là em bận thôi.

    - Không sao, không có gì phiền đâu. Anh cũng biết em là cộng tác viên nên công việc rất rảnh.

    - Ừ. Chúng ta cũng nên gọi món thôi.

    - Vâng.

    Hoắc Tử Minh đưa quyển thực đơn cho Phùng Lộ Phi. Nhìn đi nhìn lại, cuối cùng Phùng Lộ Phi chọn vài đón đơn giản. Hoắc Tử Minh sau đó cũng chọn thêm vài món nữa.
  5. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 45: Cuộc Gặp Bất Ngờ

    Những món ăn nhanh chóng được đưa lên nhưng cả Phùng Lộ Phi và Hoắc Tử Minh cũng chẳng động đũa mấy. Không khí yên lặng đến mức khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.

    - Em cũng có nghe Uyển Tâm nói anh chuyển về khoa thần kinh Bệnh viên trung tâm được hai ngày rồi đúng không? Mấy ngày đầu đi làm chắc là cũng bận nhiều việc lắm nhỉ?

    Phùng Lộ Phi lên tiếng trước.

    - Ừ, đúng là rất bận. Nhưng cũng may là 2 ngày nay anh đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện rồi.

    - Thế thì tốt.

    - Lộ Phi, lần trước em bảo với anh, nếu chúng ta không thể ở bên nhau thì vẫn có thể làm bạn.

    - Đúng vậy.

    Hoắc Tử Minh nhìn Phùng Lộ Phi, im lặng một hồi khá lâu rồi mới lên tiếng nói tiếp:

    - Anh muốn hỏi em một chuyện, có được không? Nhưng nếu em không muốn thì thôi vậy.

    - Anh có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi, không cần phải vòng vo dài dòng như vậy làm gì.

    - Em cảm thấy cuộc sống sau hôn nhân của em và Từ Dịch Phàm như thế nào? Có hạnh phúc không?

    Câu hỏi đột ngột này của Hoắc Tử Minh khiến Phùng Lộ Phi bất giác im lặng, không biết nói thế nào nữa. Tại sao Hoắc Tử Minh lại hỏi câu này? Một câu hỏi đến chính Phùng Lộ Phi còn chẳng biết trả lời thế nào nữa. Nhưng mà… ý của anh là gì?

    - Lộ Phi?

    - Tử Minh, anh hỏi một câu khiến em khó trả lời quá. Em nên trả lời cho anh thế nào đây?

    - Thật lòng mình. Có được không?

    Lại một câu khiến Phùng Lộ Phi cứng họng. Nhưng Hoắc Tử Minh nói đúng, nên trả lời thật lòng mình.

    - Em và Từ Dịch Phàm, thật ra thì… Đúng là ban đầu khi mới kết hôn, bọn em ngày nào cũng cãi nhau, một câu nói cũng khiến em và Từ Dịch Phàm cãi nhau được. Nhưng mà em cũng chẳng hiểu dạo này Từ Dịch Phàm thay đổi kiểu gì nữa, anh ta bảo không muốn cãi nhau với em. Từ Dịch Phàm khác trước khá nhiều, thành ra em nói chuyện với anh ta cũng dễ dàng hơn, không phải tức điên như lúc trước.

    - Còn em? Em thấy thế nào khi Từ Dịch Phàm thay đổi như vậy? Thấy tốt hơn không?

    - Em… em cũng chẳng biết nên nói như thế nào nữa. Nhưng ít ra bây giờ cũng tốt, tốt hơn trước rất nhiều. Từ Dịch Phàm cũng không bắt ép em phải làm theo ý của anh ta.

    Hoắc Tử Minh gật đầu, mỉm cười:

    - Có vẻ như cuộc sống hiện nay của em cũng không tồi lắm nhỉ. Nhưng mà Lộ Phi này, nếu như sau này em không còn cảm thấy cuộc sống bên cạnh Từ Dịch Phàm có ý nghĩa nữa thì có thể đến bên anh, anh vẫn sẽ luôn đợi em, mãi mãi luôn là như vậy.

    Câu nói thứ 3 của Hoắc Tử Minh khiến Phùng Lộ Phi chỉ có thể im lặng. Cô bối rối hơn bao giờ hết.

    ………………………………..

    Bữa tối cũng nhanh chóng kết thúc.

    Sau khi thanh toán tiền xong, Phùng Lộ Phi cùng với Hoắc Tử Minh đi ra ngoài. Anh lên tiếng nói:

    - Có cần anh đưa em về không? Cũng khá muộn rồi, e rằng lúc này hơi khó bắt xe về.

    - Không cần đâu, hôm nay em đi xe đến mà. Tử Minh, anh cũng về sớm đi, công việc của anh cũng không rảnh như của em. Chúng ta vẫn là bạn, nếu có gì anh có thể tìm em tâm sự.

    - Ừ.

    Hoắc Tử Minh gật đầu. Đúng lúc này Phùng Lộ Phi quay đầu lại thì nhìn thấy Từ Dịch Phàm.

    Nhìn thấy Từ Dịch Phàm, Phùng Lộ Phi ngạc nhiên hơn bao giờ hết. Từ Dịch Phàm đang đứng bên kia đường cùng Tống Nhã Nhược, đứng đối diện Phùng Lộ Phi và cũng đang nhìn cô.

    - Lộ Phi?

    Hoắc Tử Minh cũng thấy cảnh tượng này. Anh gọi nhưng Phùng Lộ Phi không nói gì cả.

    Trong lòng Phùng Lộ Phi lúc này chẳng hiểu tại sao lại có chút áy náy, chẳng hiểu tại sao cô lại muốn đi ngay sang bên kia đường để giải thích mọi chuyện cho Từ Dịch Phàm nghe để tránh anh hiểu lầm. Mà hình như Từ Dịch Phàm, cũng cảm thấy có gì đó hụt hẫng thì phải.

    Nhưng nếu như Phùng Lộ Phi giải thích thì Từ Dịch Phàm có nên giải thích điều gì không? Từ Dịch Phàm đi cùng Tống Nhã Nhược, hai người đó còn đứng ngay trước cửa khách sạn Maryland nữa chứ.

    Có lẽ không chỉ mình Phùng Lộ Phi cần giải thích chuyện này, ngay cả Từ Dịch Phàm cũng nên nói lời gì đó.
  6. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 46: Người Đàn Ông Đó Là Ai?

    Phùng Lộ Phi và Từ Dịch Phàm cùng đi dạo ở bờ hồ, nơi mà hai người có đến sau bữa tiệc cưới lần trước.

    - Người đàn ông đi cùng với em hôm nay là ai vậy?

    Từ Dịch Phàm tò mò nên quyết định lên tiếng hỏi trước, còn Phùng Lộ Phi thì quay sang nhìn anh. Vừa rồi Phùng Lộ Phi bảo với Hoắc Tử Minh là cô có chuyện muốn nói với Từ Dịch Phàm và bảo anh về trước. Còn Từ Dịch Phàm cũng bảo Tống Nhã Nhược là anh muốn về trước. Thành ra Tống Nhã Nhược đành bắt taxi đi về. Từ Dịch Phàm đi về phía Phùng Lộ Phi, nói rằng anh có chuyện muốn nói với cô, họ nên đến bờ sông nói chuyện. Phùng Lộ Phi cũng không do dự mà đi cùng Từ Dịch Phàm luôn.

    - Hoắc Tử Minh.

    Phùng Lộ Phi quay mặt đi thì Từ Dịch Phàm quay sang nhìn cô. Hoắc Tử Minh, cái tên này anh chưa nghe bao giờ. Nhưng nhìn hai người ngày hôm nay, e là đã quen biết từ lâu rồi.

    - Người này có mối quan hệ gì với em vậy? Tôi quên vẫn chưa kịp cho người đi điều tra về em.

    - Từ Dịch Phàm, nếu như tôi nói với anh, Tử Minh chỉ là bạn của tôi thì anh có tin tôi không vậy?

    Phùng Lộ Phi nhìn Từ Dịch Phàm. Cô biết là Từ Dịch Phàm sẽ chẳng tin những lời này của cô.

    - Tôi tin em.

    Lại thêm một câu nói khiến cho Phùng Lộ Phi bất ngờ. Tối hôm nay Phùng Lộ Phi đã nghe khá nhiều câu nói khiến cô bất ngờ. Trước đó là Hoắc Tử Minh, bây giờ là Từ Dịch Phàm.

    - Anh cũng không cần phải tin tôi như vậy đâu. Mà dù anh có tin hay không thì tôi cũng không quá quan tâm đến việc này. Tử Minh trước kia là chính bạn trai của tôi. Vì phải kết hôn với anh mà tôi với anh ấy đã phải chia tay. Tuần trước tôi có gặp lại Tử Minh và nói chuyện với anh ấy. Tôi nói rằng dù chúng tôi đã chia tay, dù bây giờ tôi đã kết hôn với Từ Dịch Phàm anh nhưng tôi và Tử Minh vẫn có thể là bạn bè.

    - Ừ.

    - “Ừ”? Từ “Ừ” này của anh có ý nghĩa gì vậy? Nói rõ ra đi, tôi chẳng hiểu cái gì cả.

    - Chẳng phải tôi nói với em rồi còn gì? Tôi tin em. Tôi cũng biết nhân phẩm của em như thế nào, nếu em muốn quay lại với người tên Hoắc Tử Minh thì trước khi kết hôn đã đi cùng anh ta rồi, không cần đợi đến ngày hôm nay. Vì thê mà tôi tin những lời em nói.

    Phùng Lộ Phi thở dài, thật sự lúc này cô chẳng biết nên nói gì cả. Từ Dịch Phàm lại nói tiếp:

    - Tôi nói là tôi tin em, đó là sự thật chứ không phải đùa đâu. Nhưng em có một lần tin tưởng tôi hay không?

    - Anh đang muốn nói đến chuyện hôm nay, anh và Tống tiểu thư kia cùng đến khách sạn ư?

    - Em cho là như vậy? Em nghĩ rằng tôi và Tống Nhã Nhược đến khách sạn làm những chuyện không ra gì à?

    - Tôi tin vào mắt mình.

    Từ Dịch Phàm nghe thấy vậy thì bật cười:

    - Đến khách sạn không có nghĩa là có chuyện gì đó mờ ám. Cũng như việc em đến nhà hàng cũng không có nghĩa chỉ là ăn cơm. Em thấy tôi nói vậy có đúng không hả?

    - Anh lại cùng Tống Nhã Nhược đi gặp đối tác à?

    - Nếu tôi nói “đúng như vậy” thì em có tin tôi không?

    - Tin hay không có quan trọng không? Vừa rồi anh nói là anh tin tôi nên bây giờ tôi cũng nói là tin anh. Như thế là hòa rồi.

    Từ Dịch Phàm tiến thêm hai bước nữa, nhìn hình ảnh phản chiếu của tòa nhà cao tầng kia trên mặt sông.

    - Sao vậy? – Phùng Lộ Phi hỏi.

    - Không có gì. Em không tin tôi cũng không có gì quá lạ. Tôi biết câu trả lời của em ngay từ đầu rồi.

    - Ý tôi không phải như vậy.

    - Em tin tôi vì tôi tin em sao? Như vậy có phải là quá gượng ép đối với em hay không?

    Phùng Lộ Phi lại chẳng biết nên nói gì nữa.

    - Tôi không cần biết em sẽ trả lời câu hỏi của tôi như thế nào, nhưng em có thể thật lòng trả lời không?

    Hôm nay, cả Từ Dịch Phàm và Hoắc Tử Minh đều muốn Phùng Lộ Phi trả lời thật lòng mình.

    - Thật sự mà nói, tôi khó có thể hình dung được những câu trả lời mà mình sẽ nói. Nhưng anh có nghĩ, đối với anh tôi có cần phải nói dối hay không đây hả?

    - Không cần. Từ trước đến nay em vẫn luôn thẳng thắn.

    - Ừ.

    - Nhưng không hiểu làm sao, tôi lại rất muốn em cho tôi một câu trả lời nào đó thật lòng.

    Phùng Lộ Phi và Từ Dịch Phàm nhìn nhau.

    - Thôi được rồi, không nói đến chuyện này nữa. Bây giờ cũng muộn rồi, chúng ta nên về thôi.

    Từ Dịch Phàm là người đi trước. Phùng Lộ Phi vẫn đứng đó nhìn anh cho đến khi anh lên xe.
  7. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 47: Không Ngờ Tới (1)

    Thứ 2 tuần sau, một ngày đẹp trời.

    Sau cuộc họp kết thúc lúc 10 giờ 30, Từ Dịch Phàm trở về phòng làm việc, Tống Nhã Nhược cũng đi theo anh.

    - Nói cho tôi biết, vì sao kế hoạch thâu tóm dự án 802 lại bị lộ? Tại sao lần này chúng ta thất bại? Mọi việc ban đầu không phải là chúng ta đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng rồi hay sao?

    Từ Dịch Phàm vừa ngồi xuống bàn làm việc vừa hỏi Tống Nhã Nhược đang đứng đối diện.

    - Tại sao anh hỏi em? Anh cho rằng trong chuyện chúng ta mất dự án ấy, em biết được bao nhiêu à?

    Tống Nhã Nhược nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của Từ Dịch Phàm mà hỏi, giọng nói không hề vui chút nào.

    - Dự án này tôi đã chuẩn bị mất 6 tháng, rất kỹ lưỡng và gần như là không để xảy ra bất kỳ một sai sót nào cả, dù là nhỏ nhất. Em cũng là một trong số những người tham gia sắp xếp, chuẩn bị cho dự án này. Đừng nói với tôi là em không biết việc liên quan đến dự án này.

    - Vì em là người tham gia mà anh cho rằng việc dự án này bị lộ ra là do em sao? Từ Dịch Phàm, anh đang muốn đổ tội cho em hay sao đây hả? Thế còn những người kia thì sao? Sao anh không nghi ngờ họ mà lại nghi ngờ em vậy? Hóa ra em không đáng tin như vậy? Chẳng phải anh nói em là người mà anh tin tưởng nhất hay sao?

    - Chính vì em là người mà tôi tin tưởng nhất nên tôi mới càng có lý do nghi ngờ em đầu tiên.

    - Cái gì? Từ Dịch Phàm, anh đang nói cái quái gì thế hả? Anh như vậy mà nói là tin tưởng em sao?

    Tống Nhã Nhược tỏ vẻ kinh ngạc. Cô ta nhíu mày lại, không thể tin được cô ta quen Từ Dịch Phàm bao nhiêu năm nay nhưng đến cuối cùng người anh nghi ngờ đầu tiên lại là cô ta.

    Từ Dịch Phàm đứng dậy đi đến gần chỗ Tống Nhã Nhược, hỏi một cách hết sức lạnh lùng:

    - Tôi không nghĩ là em lại trở nên như thế này. Nói cho tôi biết lý do em phải làm như vậy? Bao nhiêu năm qua tôi thật sự tin tưởng em nên mới tiết lộ cho em nhiều bí mật mà tôi chẳng nói với ai cả. Nhưng thật sự không ngờ, tôi tin tưởng em bao nhiêu thì em lại khiến tôi thất vọng bấy nhiêu. Tống Nhã Nhược, tôi không ngờ những chuyện này có thể xảy ra như thế. Em nói xem, tôi nên nghĩ gì về em đây hả?

    - Anh thật sự muốn em nói gì? Nói ra sự thật sao? Em kiếm đâu ra lý do để nói chứ? Anh nói anh tin tưởng em, những lời nói ấy rốt cuộc là thật hay giả đây? Chẳng phải bây giờ anh đang nghi ngờ em hay sao? Từ Dịch Phàm, chuyện này em cũng ngạc nhiên không kém anh đâu.

    Tống Nhã Nhược quay sang nhìn Từ Dịch Phàm, đôi mắt ngấn nước. Cô ta giả bộ đáng thương vô tội.

    - Chuyện này có liên quan gì đến Phùng Lộ Phi không? Nếu như có liên quan đến cô ấy…

    - Ý anh là gì? Phùng Lộ Phi sao? Anh lại đang cho rằng em cố ý muốn cố ý hãm hại Phùng Lộ Phi?

    - Em đừng nghĩ rằng những việc em đã làm thì tôi đây không biết gì cả. Tôi biết rõ rằng em làm những chuyện như vậy cũng chỉ có một nguyên do thôi. Tôi cũng đã nói với em lần trước rồi Tống Nhã Nhược, chắc hẳn là em vẫn còn nhớ, mối quan hệ giữa tôi và em nên chấm dứt, nó sẽ chẳng đi đến đâu cả. Tốt nhất là không nên kéo dài.

    - Đúng, anh nói rất đúng. Chuyện để lộ dự án 802 là do em làm đấy thì sao nào? Anh nên trách Phùng Lộ Phi thì hơn, vì cô ta mà anh để mất dự án lớn nhất thành phố A.

    Từ Dịch Phàm cười nhếch mép:

    - Thì ra là vậy...

    - Từ Dịch Phàm, rốt cuộc em có điểm gì không bằng Phùng Lộ Phi chứ? Tại sao anh lại bỏ em để kết hôn với Phùng Lộ Phi? Bao nhiêu năm nay, anh coi Tống Nhã Nhược em là gì đây hả? Anh nghĩ em như thế nào? Rốt cuộc là như thế nào? Anh nói đi, nói cho rõ đi.

    - Cho dù không kết hôn với Phùng Lộ Phi, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn với em.

    Giọt nước mắt rơi xuống, Tống Nhã Nhược nhanh chóng gạt đi, cô ta với gương mặt đáng thương nhìn Từ Dịch Phàm:

    - Từ Dịch Phàm, anh hãy trả lời cho em một vấn đề, rốt cuộc là anh có yêu em không?

    - Đừng hỏi tôi vấn đề đó.

    - Được lắm..

    Tống Nhã Nhược quay đầu định bỏ đi thì Từ Dịch Phàm nói:

    - Dự án 802 đã bị lộ rồi, em cho rằng tôi sẽ mất dự án đó dễ dàng như vậy sao hả? Em ở bên tôi như vậy nhưng có vẻ như em chẳng hiểu tôi một chút nào thì phải. Tôi đã tính trước mọi khả năng sẽ xảy ra với dự án này rồi. Ngày mai em sẽ được thấy tin tức tập đoàn Kiến Hưng tuyên bố phá sản hoàn toàn, người bạn thân lâu năm nhất của em, chủ tập đoàn Kiến Hưng là Mạc Kiến Huy sẽ mất tất cả.
  8. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 48: Không Ngờ Tới (2)

    Nghe vậy, Tống Nhã Nhược thật sự rất kinh ngạc, cô ta lập tức quay đầu lại nhìn Từ Dịch Phàm, hỏi:

    - Anh nói gì cơ?

    - Dự án ấy, tôi không thể để tuột khỏi tay được. Em cho rằng tôi tin tưởng em thì sẽ không nghi ngờ em sao?

    Tống Nhã Nhược nắm chặt hai bàn tay lại, không nói được gì cả. Cô ta cứ tưởng bản thân đã hiểu rất rõ về Từ Dịch Phàm nhưng thực tế thì lại chẳng hiểu một chút gì về anh cả.

    Từ Dịch Phàm thấy bộ dạng của Tống Nhã Nhược lúc này, anh càng đắc ý tiếp tục nói:

    - Mọi chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của em rồi, và bây giờ tôi cho em hai sự lựa chọn, một là em đừng nói gì cả, coi như chuyện này chưa từng xảy ra, em cũng không có liên quan gì đến việc dự án bị lộ, tiếp tục làm Phó giám đốc, tôi sẽ không nói gì thêm nữa. Còn hai là em rời khỏi tập đoàn Từ Thị. Em chọn thế nào là tùy em.

    - Anh nói như vậy, quan hệ giữa chúng ta chẳng phải đã đi đến đường cùng rồi sao? Anh bảo em nên chọn thế nào?

    - Không phải do tôi khiến em đi đến bước đường này mà là do chính em tự đi thôi. Ngay từ đầu tôi đã nói với em là tôi không nghĩ là tôi sẽ kết hôn với em. Nếu như em không để lộ chuyện dự án, tôi vẫn tin chúng ta còn có thể làm bạn.

    Tống Nhã Nhược cười nhếch mép:

    - Từ Dịch Phàm, em nói cho anh biết, những gì em đã quyết định, em sẽ không bao giờ thay đổi.

    Nói xong cô ta nhanh chóng bước ra khỏi phòng làm việc của Tổng giám đốc. Từ Dịch Phàm nhắm mắt thở dài, quay trở lại bàn làm việc. Anh nhìn chiếc điện thoại đặt trên bàn, rồi cầm lấy gọi cho Phùng Lộ Phi:

    - Trưa nay dùng bữa với tôi được không?

    - "Dùng bữa với anh sao? Sao hôm nay anh lại có lòng như vậy chứ? Hay anh bị ốm vậy? Mà cũng không phải, sáng nay tôi thấy anh vẫn rất bình thường mà? Rốt cuộc thì anh bị làm sao vậy hả?" – Phùng Lộ Phi nói với giọng móc ngoáy, có ý cười.

    - Em không muốn đi à? Thế thì thôi vậy.

    - "Được rồi, được rồi, tôi đi là được chứ gì. Chẳng mấy khi anh ngỏ lời mời tôi, với lại tôi cũng đang đói, trưa nay cũng chưa có ai mời tôi cả. Đi với anh cũng không có vấn đề gì cả."

    - Nghe em nói vậy, tôi cũng thấy em thật đáng thương đấy. Sao lại không có ai mời đi ăn vậy?

    Từ Dịch Phàm vừa nói vừa mỉm cười vui vẻ. Còn Phùng Lộ Phi ở đầu dây bên kia thì bĩu môi.

    - Đáng thương? Có mà anh đáng thương ấy. Thế thì hôm nay đi ăn ở đâu đây hả Từ Tổng?

    - "Nhà hàng Nhật Nguyệt được không. Em đang ở đâu, tôi sẽ đến đón em." – Từ Dịch Phàm nói nhẹ nhàng.

    - Thôi khỏi, lát nữa tôi tự lái xe đến, không cần anh phải đến đón đâu. Nhưng mà hẹn mấy giờ để tôi còn biết?

    - "11 giờ 30"

    - Tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ đến chỗ đó. Bây giờ tôi còn bài phải viết nốt bài đã, tạm biệt.

    Nói xong Phùng Lộ Phi tắt máy ngay và tiếp tục viết bài, Từ Dịch Phàm không kịp nói gì thêm.

    ................................................

    11 giờ 30. Nhà hàng Nhật Nguyệt.

    Phùng Lộ Phi đẩy cửa vào bên trong thì đã thấy Từ Dịch Phàm ngồi sẵn ở đó rồi. Cô nhẹ nhàng đi đến:

    - Từ Tổng anh cũng đến sớm thật đấy, tôi cứ nghĩ là tôi đến sớm hơn anh cơ. Anh ngồi đây bao lâu rồi?

    - Cũng mới thôi.

    Cô ngồi đối diện với Từ Dịch Phàm, đúng lúc đó nhân viên phục vụ đi đến. Hai người xem thực đơn rồi gọi món.

    - Sao hôm nay lại có nhã hứng mời tôi đi ăn trưa vậy? Tình nhân xinh đẹp của anh đâu rồi?

    - Em muốn nói gì đây?

    - Không đúng sao? Đáng lý ra anh nên đi cùng với cô tình nhân lâu năm kia thay vì người vợ mới cưới hơn 1 tháng như tôi.

    - Nếu tôi nói với em, tôi và cô ấy không còn quan hệ gì nữa thì em có tin tôi không vậy?

    Phùng Lộ Phi đang uống li nước lọc, nghe Từ Dịch Phàm nói vậy thì cô ho sặc sụa. Từ Dịch Phàm thấy vậy lắc đầu rồi đưa cô chiếc khăn:

    - Làm gì mà em ho dữ vậy? Đến uống nước mà cũng sặc sao? Tôi nên nói em như thế nào đây?

    Phùng Lộ Phi vỗ vỗ ngực:

    - Anh đang đùa tôi hả?

    - Đùa cái gì?

    - Lại còn hỏi. Anh và cô gái kia mà không còn quan hệ gì nữa sao? Hôm nay không phải 1/4 đâu mà nói vậy.

    Từ Dịch Phàm nhìn thẳng vào mắt Phùng Lộ Phi:

    - Tôi không nói đùa với em đâu.

    Phùng Lộ Phi cũng nhìn Từ Dịch Phàm, cô có chút băn khoăn. Anh bảo anh không nói đùa, thật chứ?

    Rồi nhân viên phục vụ cũng mang đồ lên cho họ. Phùng Lộ Phi cúi đầu xuống cắt thịt bò, không để ý đến Từ Dịch Phàm nữa.
  9. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 49: Suy Tính

    Tại một nhà hàng khác.

    - Nhã Nhược, cậu tức giận quá mà hóa mù rồi đấy. Cậu có biết hậu quả sẽ như thế nào không?

    Cô gái ngồi đối diện Tống Nhã Nhược lên tiếng. Cô ta là một người bạn rất thân của Tống Nhã Nhược.

    - Thế cậu bảo mình phải làm gì đây? Từ Dịch Phàm bảo dù cho anh ấy không kết hôn với Phùng Lộ Phi cũng sẽ không kết hôn với mình, bảo mối quan hệ của bọn mình nên chấm dứt. Thật không ngờ mình ở bên anh ấy bao năm qua mà anh ấy có thể đối xử với mình như vậy.

    - Haizzz... Vì vậy nên cậu mới rời khỏi Từ Thị sao? Cậu cho rằng đây là sự lựa chọn tốt nhất?

    Tống Nhã Nhược gật đầu. Sau khi nói chuyện với Từ Dịch Phàm, Tống Nhã Nhược tức giận quá nên bỏ đi luôn, tự nhủ rằng sẽ không bao giờ quay lại Từ Thị làm việc nữa, càng không muốn chạm mặt với Từ Dịch Phàm lần nào nữa. Nếu còn ở lại Từ Thị một giây một phút nào thì quá nhục nhã.

    - Cậu thật đúng là... Mình mới rời thành phố A có 2 tháng thôi mà cậu thành thế này đây. Cậu vốn là người rất lý trí cơ mà? Chuyện xảy đến thì chẳng suy nghĩ kỹ càng gì cả.

    - Mình phải làm sao? Bây giờ mình chẳng biết nên giải quyết chuyện này như thế nào nữa.

    - Vì chuyện Từ Dịch Phàm kết hôn cùng với Phùng Lộ Phi, và anh ta còn đòi chấm dứt quan hệ với cậu nên cậu tức giận nói chuyện dự án với Mạc Kiến Huy để trả thù sao? Cậu có thấy cách làm này của cậu thật sự rất ngu ngốc không hả? Nếu mình là cậu mình sẽ không làm vậy đâu. Mình sẽ chọn cách khác hoàn hảo hơn nhiều.

    Tống Nhã Nhược nhìn thẳng vào cô bạn thân, nhíu mày lại, hỏi:

    - Đình Đình, cậu có cách gì hả?

    - Đương nhiên rồi, vì mình là bạn thân của cậu nên mới giúp cậu đó, chứ nếu là người khác thì còn lâu.

    - Có hiệu quả không vậy?

    - Tống Nhã Nhược, cậu đã bao giờ thấy cách của mình thất bại chưa hả? Nếu cậu không tin thì thôi vậy.

    Tống Nhã Nhược mím môi, tay nắm chặt cốc nước ngọt. Bây giờ cô ta đúng là chẳng có sự lựa chọn nào khác.

    ..............................................

    Nhà hàng Nhật Nguyệt.

    - Chuyện dự án 802 của tập đoàn Từ Thị là thế nào vậy? Tôi đọc báo thấy bọn họ viết là anh đã thất bại rồi.

    Phùng Lộ Phi vừa ăn vừa hỏi. Chuyện này cô cũng vừa mới biết, cảm thấy tò mò quá nên hỏi Từ Dịch Phàm.

    - Em tin là tôi thất bại sao? Thật sự nghĩ như vậy?

    - Anh có được dự án ấy à?

    - Những gì mà tôi đã muốn thì tôi nhất định phải có bằng được, không để nó rơi vào tay ai cả. Với lại dự án đó mà tôi mất một khoảng thời gian dài, không thể để mất một cách vô ích.

    - Thế mà tôi cứ tưởng anh thất bại rồi cơ.

    Từ Dịch Phàm uống một chút rượu, nhìn Phùng Lộ Phi nói:

    - Dù dự án này tôi không có được cũng không ảnh hưởng nhiều. Em đọc có vài bài báo lá cải, tin tức không chính xác mà cũng tin được sao? Là em đang lo lắng cho tôi à?

    - Gì? Anh nói cái gì? Lo lắng cho anh hả? Tôi có bị bệnh đâu mà lo lắng cho anh chứ.

    - Tôi hiểu dụng ý của em khi hỏi như vậy rồi.

    - Đã bảo là không phải như vậy rồi...

    Từ Dịch Phàm cười còn Phùng Lộ Phi thì ngượng đỏ mặt. Quả thật khi đọc bài báo kia, biết anh mất dự án quan trọng đó sẽ ảnh hưởng rất lớn thì không hiểu sao cô tự dưng lại lo lắng. Sau đó thì anh lại gọi điện đến mời cô đi ăn trưa. Thế là cô đồng ý ngay. Nhưng bây giờ biết hóa ra đó chỉ là tin vớ vẩn thì cô đã yên tâm hơn nhiều rồi.

    - À mà này, khi nào tôi lại phỏng vấn anh tiếp được không vậy? Dạo này tên anh có vẻ rất hot đấy.

    Phùng Lộ Phi nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.

    - Muốn phỏng vấn tôi nữa sao? Một lần trước ở thành phố S vẫn chưa đủ hay sao?

    - Không được à?

    - Cũng được, nhưng tôi cần phải xem xét lại thời gian đã.

    - Tôi nhất định sẽ viết thật hay về anh, anh cứ yên tâm đi. Nhưng nếu anh quá bận thì khi nào anh về tôi sẽ phỏng vấn anh.

    - Thế cũng được.

    Từ Dịch Phàm lại nói tiếp:

    - Bài viết lần trước của em về tôi tôi có đọc rồi, cũng không tệ.

    - Mà anh cứ cười như này có phải tốt hơn không, thấy anh có vẻ tiết kiệm nụ cười đến quá đáng.

    - Để xem đã.

    - Cười mà cũng còn phải xem xét hả? Anh đúng là dở hơi.

    Phùng Lộ Phi tiếp tục ăn, còn Từ Dịch Phàm thì nhìn cô, cảm thấy vui vẻ hơn. Mối quan hệ của họ có vẻ được cải thiện hơn rất nhiều kể từ ngày trở về nhà mẹ đẻ.
  10. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 50: Nắm Rõ Trong Tay

    Buổi chiều.

    Triệu Chí Dương tự đẩy cửa phòng làm việc của Từ Dịch Phàm và đi vào rất tự nhiên như nhà mình vậy. Anh đặt một tập hồ sơ lên trên bàn làm việc, ngay trước mặt Từ Dịch Phàm.

    - Gì vậy? – Từ Dịch Phàm nhìn qua bộ hồ sơ rồi ngẩng đầu lên nhìn Triệu Chí Dương.

    - Dự án H707 ở Paris lần này sao cậu lại nhúng tay vào tranh với mình chứ? Cậu có biết là để có thể thâu tóm được dự án này mà mình đã tốn bao nhiêu tâm huyết vào đấy không?

    Triệu Chí Dương nói với giọng tức giận. Từ Dịch Phàm mỉm cười đứng lên đi ra chỗ sofa, cầm chai rượu vang lên rót vào 2 li rượu. Anh đưa cho Triệu Chí Dương, nhìn anh ta hỏi:

    - Cậu là Tổng giám đốc của công ty Tài chính Đông Viễn, giờ lại muốn đầu tư vào bất động sản sao?

    - Thì cậu cũng biết là bây giờ đầu tư bất động sản kiếm được rất nhiều tiền đấy. Mình cũng là người biết nắm bắt thời cơ mà.

    Triệu Chí Dương vừa nói vừa đi đến chỗ sofa và ngồi xuống.

    - Ai ai cũng biết dự án H707 là một dự án lớn, rất đáng để đầu tư, lợi nhuận tương lai thu được sẽ rất lớn. Miếng mồi ngon như vậy, cậu nghĩ làm sao mình bỏ qua được chứ?

    - Này, hay cậu bán lại cho mình đi?

    Từ Dịch Phàm nhấp một chút rượu, thở dài:

    - Bán lại cho cậu hả? Mình chẳng vừa nói rồi còn gì, dự án này rất "béo bở", cho nên mình nghĩ...

    - Cậu muốn tăng giá sao?

    - Nhưng bán cho cậu, mình sẽ được lợi gì? Mình là một người kinh doanh, không thể để bị lỗ được.

    Triệu Chí Dương nghe xong bĩu môi.

    - Cậu thật là thâm hiểm.

    - Bây giờ cậu mới biết hả?

    - Mình biết từ lâu rồi, nhưng không nghĩ cậu lại thâm hiểm đến mức độ như thế này đấy.

    Từ Dịch Phàm cười:

    - Nếu mà mình không chuyển giao lại dự án này cho cậu chắc chúng ta sẽ thành kẻ thù mất.

    - Ý cậu là...

    - Ý mình là mình sẽ chuyển dự án này sang cho cậu. Nhưng cậu cũng phải nghĩ đến lợi nhuận cho mình đấy.

    Triệu Chí Dương nghe xong thì vui mừng, ngồi gần lại chỗ Từ Dịch Phàm, quàng tay qua vai Từ Dịch Phàm, nói:

    - Mình biết ngay mà.

    - Biết cái gì?

    - Thì biết là cậu sẽ chuyển lại dự án này cho mình ấy. Cậu đúng là bạn thân nhất của mình.

    - Vì là bạn thân nên mình mới chuyển dự án này sang cho cậu, chứ nếu là người khác thì...

    - Được rồi, được rồi, mình biết cậu rất tốt mà.

    Triệu Chí Dương cười vui vẻ, sau đó lại hỏi:

    - Ấy, thế dự án 802 của cậu thế nào rồi? Lần trước nghe cậu nói thì đó là dự án lớn nhất mà cậu muốn đầu tư thì phải.

    - Vẫn tiến triển rất tốt đẹp. Tuy nhiên Tống Nhã Nhược lại để lộ dự án ấy cho Mạc Kiến Huy của Kiến Hưng.

    - Cậu đùa hả? Tống Nhã Nhược đã để lộ bí mật dự án cho Mạc Kiến Huy vậy mà còn tiến triển rất tốt đẹp nữa sao? Với lại sao Tống Nhã Nhược lại phản bội cậu vậy chứ?

    Anh ta ngạc nhiên nhìn Từ Dịch Phàm.

    - Chỉ vì chuyện mình kết hôn với Phùng Lộ Phi nên cô ta làm vậy để trả thù mình. Cô ta nghĩ rằng bản thân đã sắp xếp đúng mọi chuyện, nhưng những gì cô ta làm mình đã biết cả rồi.

    - Vậy là...

    - Cậu chờ tin tức ngày mai đi, sẽ rất thú vị đấy.

    - Thế còn Tống Nhã Nhược?

    - Rời khỏi Từ Thị rồi.

    Triệu Chí Dương bật cười:

    - Cậu nỡ để cho "người tình lâu năm" đi như vậy hả? Sao lại làm như thế chứ? Thật không có nhân tính.

    - Chứ không thì thế nào?

    - Mà thôi, mình cũng không chen chân vào chuyện rắc rối này của cậu nữa. Bây giờ mình phải về tập đoàn đây. Việc chuyển giao dự án H707, cậu đừng có nuốt lời đấy.

    - Được rồi.

    Triệu Chí Dương uống hết ly rượu rồi đứng dậy đi luôn. Vì dự án H707 kia là dự án cá nhân nên Từ Dịch Phàm mới dễ dàng chuyển giao lại cho Triệu Chí Dương như vậy.

    Sau đó Từ Dịch Phàm cũng về bàn làm việc tiếp tục giải quyết nốt những việc chưa làm xong.

Chia sẻ trang này