1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bí Mật Của Định Mệnh

Chủ đề trong 'Album' bởi doctruyen, 14/01/2017.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Phùng Lộ Phi quay trở lại Từ Thị sau khi dùng bữa trưa xong với Triệu Chí Dương và Trương Uyển Tâm. Cô nghe thư ký Trịnh nói, Từ Dịch Phàm đến sở cảnh sát vẫn chưa về.

    Đã 2 giờ chiều mà Từ Dịch Phàm vẫn chưa quay về. Phùng Lộ Phi đợi anh cũng khá lâu rồi. Chẳng biết làm gì mà lâu vậy. Trong khi đợi Từ Dịch Phàm, cô đọc báo, tạp chí và uống café. Sau đó lại đứng dậy đi loanh quanh, ra phía cửa kính ngắm cảnh vật bên ngoài.

    Nghe thấy tiếng mở cửa, Phùng Lộ Phi vội quay lại. Nhìn thấy Từ Dịch Phàm, Phùng Lộ Phi nhẹ nhàng nở nụ cười.

    Từ Dịch Phàm tiến lại gần Phùng Lộ Phi, hỏi:

    - Tôi cứ tưởng là em về luôn rồi. Sao lại quay lại đây thế? Không phải là hết chỗ để chơi rồi đấy chứ?

    Vừa nói, Từ Dịch Phàm vừa ngồi xuống sofa. Phùng Lộ Phi cũng ngồi xuống ghế gần anh.

    - Em chỉ là qua xem tình hình thế nào thôi. Cũng không thể yên tâm hoàn toàn được.

    - Bây giờ thì em thấy rõ rồi, tình hình đang dần ổn định hơn một chút, không cần phải quá lo đâu.

    - Ồ… Thế nhưng anh làm gì ở sở cảnh sát mà bây giờ mới về thế? Không phải là đã gặp rắc rối gì đấy chứ?

    Từ Dịch Phàm rót một cốc trà rồi đẩy về hướng của Phùng Lộ Phi, anh nhẹ nhàng nói:

    - Không phải, mọi chuyện rất thuận lợi. Tất cả đều do Tống Nhã Nhược gây ra cả. Tất cả vật chứng chứng minh cô ta có tội đều đầy đủ cả, vì thế mà cô ta không thể chối cãi được.

    - Thế à? Vậy thì tốt quá rồi còn gì, cuối cùng thì Từ Thị cũng đã giải được oan uổng này.

    Bộ dạng có phần hơi lơ đãng của Phùng Lộ Phi khiến cho Từ Dịch Phàm khi nhìn cô phải bật cười.

    - Anh cười cái gì? – Phùng Lộ Phi nhíu mày, cô không hiểu người đàn ông kia cười cái gì.

    - Được rồi, những việc phụ em cũng đã hỏi xong. Vậy cũng nên hỏi việc chính đi chứ?

    - Việc chính?

    - Phải, hỏi thì hỏi nhanh lên, không cần phải vòng vo mất thời gian như vậy đâu. Theo như tôi biết thì em không phải là người thích vòng vo. Nói điều em muốn hỏi đi.

    Phùng Lộ Phi quả thật rất khâm phục sự thông minh của Từ Dịch Phàm. Anh đã nhanh chóng đoán được ý của cô.

    - Lần trước em có nghe anh nói là muốn giúp em giải tỏa những nỗi lo về chuyện gia đình. Anh bảo em nên làm thế nào đây? Em cũng chẳng muốn có xung đột với ai cả.

    - Thì ra chuyện em muốn hỏi là chuyện này à? Bây giờ mới nghĩ đến tôi rồi sao? Có phải hơi muộn không?

    Phùng Lộ Phi mím môi hỏi Từ Dịch Phàm:

    - Thật sự là đã muộn?

    - Tôi chỉ đùa một chút thôi. Theo tôi thấy, xung đột với mẹ em nên giải quyết nhanh đi. Dù sao cũng là mẹ con, không thể cứ giữ thái độ như vậy được đâu. Em nghĩ thế nào về vấn đề xung đột giữa hai mẹ con em? Là bà ấy tạo ra xung đột khiến em như vậy? Nếu bà ấy có sai thì hãy ngồi xuống, thẳng thắn nói chuyện với bà ấy. Hãy giải quyết mọi chuyện đơn giản một chút, như vậy sẽ tốt hơn cho cả em và mẹ em.

    - Phải, em sẽ gặp bà ấy nói chuyện, cố gắng giải quyết những xung đột giữa em và mẹ.

    - Còn về chuyện của chị em, có vẻ rắc rối hơn đấy. Mặc dù em chẳng có liên quan đến cuộc sống riêng tư của chị ấy nhưng lại bất ngờ bị lôi vào mọi chuyện. Muốn giải quyết chuyện này, e rằng em phải đi từ từ vào nội tâm của Phùng Hiểu Nguyệt mới được, khiến cho chị ta hiểu ra rằng, mọi chuyện không phải do em, là do chị ta bao nhiêu năm nay hiểu lầm em. Em cũng đừng tỏ vẻ cứng rắn hay mềm yếu quá làm gì. Như vậy sẽ khiến cho khúc mắc của em và Phùng Hiểu Nguyệt càng khó giải hơn.

    Phùng Lộ Phi vẫn nhìn Từ Dịch Phàm cho đến khi anh nói đến câu cuối cùng. Cô cười:

    - Cảm ơn anh, Dịch Phàm. Cảm ơn những lời giải tỏa kia của anh. Nó giúp em rất nhiều. Có lẽ lần này em sẽ giải quyết được tất cả những khúc mắc là nhờ có anh đấy.

    - Thôi, không cần cảm ơn tôi đâu, lời cảm ơn của em tôi cảm thấy có phần nặng nề quá. Mọi chuyện bây giờ cũng đã xong rồi, tối nay cùng tôi ra ngoài ăn cơm được không?

    - Được, tối nay em sẽ đến. Bây giờ em đi đây, không làm phiền anh làm việc nữa. Tạm biệt.

    - Ừ.

    Phùng Lộ Phi mỉm cười nhìn Từ Dịch Phàm, cầm theo túi xách rời khỏi phòng làm việc của Tổng giám đốc. Từ Dịch Phàm cũng gọi điện đặt bàn trước ở nhà hàng rồi cũng đi làm việc.
  2. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 72: Hòa Giải (1)

    Phùng Lộ Phi lái xe đi dạo xung quanh, cuối cùng dừng chân tại một quán café. Phùng Lộ Phi tính chỉ vào quán mua một cốc café rồi đi luôn, nào ngờ lại nhìn thấy Phùng Hiểu Nguyệt đang ngồi đó. Thật không ngờ hôm nay Phùng Lộ Phi lại có thể gặp được Phùng Hiểu Nguyệt ở đây.

    - Chị!

    Phùng Lộ Phi đến gần Phùng Hiểu Nguyệt rồi lên tiếng trước. Phùng Hiểu Nguyệt không thèm quan tâm đến Phùng Lộ Phi, còn nhân đó mà nói móc ngoáy mỉa mai cô:

    - Đến một chút không gian riêng mà cô cũng không cho tôi là sao đây? Đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô.

    Mặc dù bị đuổi như vậy nhưng Phùng Lộ Phi vẫn không rời đi, cô ngồi xuống đối diện với Phùng Hiểu Nguyệt:

    - Em nghe anh cả nói chị chuyển ra ngoài sống mấy ngày nay rồi. Tại sao phải chuyển ra ngoài chứ?

    - Tôi chuyển đi đâu thì liên quan gì đến cô? Bây giờ cả những chuyện này cô cũng quản hả?

    - Không phải, chỉ là em lo cho chị thôi. Sống ở nhà bao giờ mà chẳng tốt hơn bên ngoài chứ, hơn nữa còn có mọi người chăm sóc. Chị sống một mình bên ngoài cũng không tốt lắm đâu.

    Phùng Hiểu Nguyệt đứng hẳn dậy:

    - Nếu cô không đi thì tôi đi.

    - Chị…

    Lúc này tầm mắt của Phùng Hiểu Nguyệt hướng tới một người đàn ông đứng cách đó không xa, còn đang âu yếm một người phụ nữ khác bên cạnh. Cô ta tức giận đi đến ngay chỗ người đàn ông kia, không quan tâm đến thể diện, chỉ trích ngay anh ta cùng cô gái:

    - Vương Lâm, anh giỏi thật đấy. Hóa ra mấy ngày này anh không gặp tôi là vì ở bên cô ta hả?

    - Tôi hẹn hò với cô ấy thì sao hả? Phùng Hiểu Nguyệt, cô ngoài diện mạo bên ngoài cùng với gia thế giàu có ra thì cô có những gì hả? Chảnh chọe đanh đá lại kiêu kỳ, luôn cho bản thân là nhất. Tôi chán cô từ lâu lắm rồi. Chia tay đi cho xong.

    - Chia tay?

    Phùng Hiểu Nguyệt sững sờ. Cô gái đứng bên cạnh anh chàng kia cũng lên tiếng mỉa mai:

    - Sao hả Phùng Hiểu Nguyệt, cô không nghe rõ những gì mà Vương Lâm vừa nói à? Là chia tay đấy, Phùng Hiểu Nguyệt cô chẳng xứng với Lâm chút nào, chỉ có tôi thôi.

    - Cô im miệng đi, tôi đang nói chuyện với Vương Lâm, cô cút sang một bên. Thật chướng mắt.

    - Phùng Hiểu Nguyệt, cô mới là người nên cút sang một bên thì đúng hơn. Cô thử xem xem, cô ấy xinh đẹp hơn cô lại giàu có hơn cô, tính tình cũng tốt hơn cô nhiều…

    - Vương Lâm, anh…

    - Phùng Hiểu Nguyệt, tôi không cần đến cô nữa đâu. Giá trị lợi dụng của cô hết từ lâu rồi…

    “Bốp”

    Phùng Lộ Phi mạnh tay tát anh chàng tên Vương Lâm kia một cái trước sự kinh ngạc của Phùng Hiểu Nguyệt cùng với mọi người xung quanh. Phùng Lộ Phi tức giận nói:

    - Anh vừa nói chị ấy là gì hả? Có giỏi thì nhắc lại một lần nữa xem nào. Nào, nói đi chứ?

    - Con ranh, mày là đứa nào hả? Mày là đứa nào mà dám đánh tao, mày có tin là tao…

    - Tôi là em gái của Hiểu Nguyệt đấy, thì sao nào? Anh dám làm gì tôi đây? Đánh hả? Có dám ra tay không?

    - Con này, mày…

    Cô gái đang đứng bên cạnh Vương Lâm bỗng giựt giựt tay áo anh ta rồi quay sang nói nhỏ:

    - Này, anh đừng có động đến cô ta. Cô ta là vợ của Từ Dịch Phàm đấy. Chúng ta nên rút thôi.

    - Nhưng mà chuyện này… - Tên Vương Lâm nghe thế nhưng vẫn không chịu được nhục nhã này.

    - Mau đi thôi. Tốt nhất chúng ta đừng động đến cô ta làm gì kẻo lại rước họa vào thân đấy.

    Rồi cô gái kia nhanh chóng kéo tên Vương Bằng ra khỏi quán café. Mọi chuyện đã yên ổn trở lại, mọi người cũng không còn quan tâm đến Phùng Lộ Phi và Phùng Hiểu Nguyệt nữa.

    - Chị, chị không sao chứ? – Phùng Lộ Phi lo lắng quay sang nhìn Phùng Hiểu Nguyệt hỏi.

    - Cô xen vào chuyện của tôi làm gì? Chuyện của tôi tôi khác tự giải quyết được, không cần cô lo.

    - Phải, chuyện của chị không cần em lo đúng không? Chị coi em là gì đây hả? Em là em gái chị đấy.

    Phùng Hiểu Nguyệt thanh toán tiền rồi rời khỏi đó. Phùng Lộ Phi cũng nhanh chóng rời đi.
  3. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 73: Hòa Giải (2)

    Phùng Lộ Phi và Phùng Hiểu Nguyệt ngồi ghế đá ở gần bờ hồ. Phùng Hiểu Nguyệt bỗng lên tiếng trước:

    - Cô lại ra vẻ gì khi mà vừa nãy tát Vương Lâm như vậy? Cũng may thân phận của cô khác biệt với người khác, nếu không những hậu quả về sau cô có chịu được không?

    Giọng nói của Phùng Hiểu Nguyệt có phần nhẹ nhàng, không còn gay gắt như ở quán cafe nữa. Nhưng cô ta không nhìn Phùng Lộ Phi mà lại nhìn thẳng về phía trước.

    - Chị, chị cũng biết em chịu đựng rất giỏi đấy. Chỉ vì tên đàn ông đó quá đáng quá nên em mới không thể nhịn được nữa. Em còn đang nghĩ sẽ đánh cho hắn một trận nữa cơ. Nhưng mà sao chị chịu đựng được vậy? Phải đánh cho anh ta một trận mới phải.

    - Nhiều lúc cô chỉ biết suy nghĩ trước mà chẳng bao giờ nghĩ đến hậu quả của mọi việc cả.

    - Việc ngày hôm nay em không quan tâm đến hậu quả đâu, mà cũng chẳng có thời gian quan tâm.

    Phùng Hiểu Nguyệt quay sang nhìn Phùng Lộ Phi:

    - Nếu như cô không phải là vợ của Từ Dịch Phàm thì chắc chắn hôm nay rắc rối to rồi đấy.

    - Chị đừng nhắc đến nếu như, mọi chuyện hôm nay không thể dùng nếu như mà nói đâu.

    - Tại sao hôm nay cô lại làm vậy? Cô vốn dĩ chẳng có lý do gì để đánh người ta như vậy cả.

    - Chị hỏi tại sao làm gì? Có quan trọng không? Chị là chị của em, em đương nhiên là phải bảo vệ chị chứ, làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn chị bị người ta bắt nạt được.

    - Đừng tỏ vẻ cao thượng như thế.

    Phùng Lộ Phi bật cười:

    - Cao thượng gì, em vốn là như thế mà.

    - Ngộ nhỡ cô mà xảy ra chuyện gì thì chẳng phải Từ Dịch Phàm sẽ đến hỏi tội tôi hay sao? Dạo này tình cảm của hai người tốt như vậy, cô xảy ra chuyện khéo anh ta còn cho tôi một trận.

    - Chẳng phải em vẫn bình yên còn gì nữa. Hơn nữa chị yên tâm, Dịch Phàm sẽ chẳng làm gì chị đâu.

    Rồi sau đó, cả Phùng Lộ Phi và Phùng Hiểu Nguyệt đều không nói gì cả. Một lúc sau Phùng Lộ Phi mới nói tiếp:

    - Hiểu Nguyệt, mọi chuyện xảy ra với hai chị em mình trước đây đều là hiểu lầm cả. Những người bạn trai trước đây của chị, em chẳng quyến rũ ai cả, chẳng cướp ai từ chị cả. Chị cũng biết đấy, lúc ấy em đã là bạn gái của Tử Minh rồi còn gì. Chị, chị có thể nghĩ lại, có thể xóa bỏ những hiềm khích, hiểu lầm giữa chúng ta không?

    - Đến hôm nay tôi mới hiểu rõ mọi chuyện, tại sao những người đàn ông đó lại chịu đến với tôi rồi. Chỉ vì nhà chúng ta giàu và có địa vị, chỉ vì nghĩ có thể lợi dụng nên bọn họ mới tiếp cận tôi thôi. Tính cách của tôi xưa nay đúng như Vương Lâm nói, chẳng có gì tốt đẹp. Còn cô, tính cách của cô lại được nhiều người yêu thích. Đó chính là lý do mà những người đàn ông ấy phản bội tôi, quay sang thích cô như vậy.

    - Chị…

    - Tôi yêu Từ Dịch Phàm nhưng cuối cùng bố mẹ lại để cô lấy anh ấy. Và bây giờ tôi cũng hiểu vì sao họ làm như vậy rồi. Nếu tôi lấy Từ Dịch Phàm thì không sớm thì muộn sẽ xảy ra chuyện thôi. Đến lúc ấy e rằng Phùng Thị và cả Phùng gia đều khó giữ.

    Giọng của Phùng Hiểu Nguyệt bỗng trầm xuống. Khóe mắt rưng rưng, mũi lại hơi cay.

    - Tất cả mọi chuyện đều là do tôi lúc ấy tức giận mà thành như vậy, là do tôi suy nghĩ không thông, không biết rõ mọi thứ. Tôi đã khiến cho mọi người phải suy nghĩ nhiều, khiến cho chính bản thân tôi không sống được chính cuộc sống của mình.

    - Hiểu Nguyệt, chị đừng nói như vậy. Không sao cả, tất cả mọi chuyện đều có thể làm lại mà. Nếu chị đã hiểu rõ như vậy thì những chuyện trong tương lai có thể thay đổi được.

    Phùng Hiểu Nguyệt quay sang nhìn Phùng Lộ Phi, giọt nước mắt rơi xuống, giọng buồn bã:

    - Lộ Phi, bây giờ chị đã biết tất cả đều là lỗi của chị. Em có thể tha thứ cho chị được không?

    - Sao chị lại nói như thế chứ? Chúng ta là chị em thì làm gì có oán thù gì chứ hả? Được rồi, đừng buồn.

    Phùng Hiểu Nguyệt ôm chặt lấy Phùng Lộ Phi, những giọt nước mắt càng rơi xuống nhiều hơn:

    - Chị xin lỗi, chị không nên hiểu lầm em như vậy. Chị xin lỗi, thật sự xin lỗi, Lộ Phi…

    - Không sao, không sao nữa rồi. Tất cả mọi chuyện đều đã qua rồi, không cần phải nghĩ nhiều nữa.

    - Chị xin lỗi…

    Phùng Hiểu Nguyệt càng ôm chặt Phùng Lộ Phi hơn. Bây giờ cô mới hiểu ra là mình đã sai, bây giờ cô mới hiểu ra người em gái này quan trọng với cô như thế nào.
  4. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 74: Vui Vẻ

    Cuối cùng thì Phùng Lộ Phi và Phùng Hiểu Nguyệt cũng đã hòa giải được với nhau. Quả là một chuyện rất vui. Chiều hôm đó, Phùng Lộ Phi giúp Phùng Hiểu Nguyệt dọn đồ trở về Phùng gia. Biết được những hiểu lầm của hai chị em đã được giải tỏa, ai trong gia đình cũng vui mừng. Phùng Lộ Phi cũng nói chuyện với Phùng phu nhân, cô cũng mong muốn rằng mọi chuyện sẽ qua, đừng ai nhắc đến nữa.

    Chính bản thân Phùng Lộ Phi cũng không ngờ rằng, mọi chuyện lại được hóa giải nhanh đến như vậy. Đến khi nhìn lại đồng hồ, Phùng Lộ Phi mới sực nhận ra, nếu như cô không nhanh chóng đến chỗ Từ Dịch Phàm thì sẽ lại lỡ hẹn với anh lần nữa.

    ………………………………

    Nhà hàng.

    Dù có cố gắng nhanh đến thế nào thì Phùng Lộ Phi vẫn đến trễ 15 phút. Từ Dịch Phàm vẫn ngồi đó đợi cô.

    - Dịch Phàm, xin lỗi, em lại đến trễ nữa rồi. Vì có chút việc nên em mới đến trễ. Anh đừng giận nhé?

    Từ Dịch Phàm cứ nhìn chằm chằm Phùng Lộ Phi một hồi lâu rồi mới bật cười hỏi cô:

    - Phùng Lộ Phi, rốt cuộc là cả buổi chiều nay em đã làm gì mà mặc một bộ đồ nguyên cả ngày như thế?

    Phùng Lộ Phi nhìn lại mình, chỉ có thể cười trừ rồi nhanh chóng ngồi xuống đối diện Từ Dịch Phàm:

    - À, do hôm nay có chút chuyện nên em không kịp về nhà thay bộ đồ khác. Nhưng dù sao hôm nay em đang rất vui nên bữa tối hôm nay em sẽ mời anh. Có được không vậy?

    - Mời tôi bữa này sao? Mà em có chuyện gì vui vậy? Chắc chuyện vui này không nhỏ đâu nhỉ?

    - Tất nhiên.

    Phùng Lộ Phi hào hứng kể toàn bộ chuyện hôm nay cho Từ Dịch Phàm nghe. Từ chuyện cô tát tên đàn ông khốn nạn Vương Lâm kia cho đến việc cô và Phùng Hiểu Nguyệt hóa giải hiểu lầm.

    - Thật sao? Em đã tát người đàn ông tên Vương Lâm ấy trước sự chứng kiến của bao nhiêu người?

    - Phải. Nhìn những hành động cũng như lời nói của hắn, em chịu không nổi nên mới ra tay.

    - Em cũng to gan thật đấy nhỉ. Em có nghĩ đến hậu quả của mọi chuyện này hay không?

    - Em không nghĩ đến và cũng chẳng muốn nghĩ đến. Nếu có hậu quả em sẽ tự gánh chịu.

    Từ Dịch Phàm uống ly nước rồi nói:

    - Nhưng dù sao đó cũng là một chuyện vui. Em cuối cùng cũng đã hóa giải được hiểu lầm với Phùng Hiểu Nguyệt cũng như mẹ em. Về sau có thể yên tâm được rồi chứ?

    - Đúng vậy, về sau em có thể yên tâm được rồi. Cảm giác có một gia đình hoàn hảo thật tốt.

    - Nghe em nói như vậy thì hôm nay em đúng là phải trả toàn bộ tiền cho bữa tối này rồi.

    Phùng Lộ Phi nghe Từ Dịch Phàm nói vậy thì bĩu môi rồi cười. Anh sau đó gọi nhân viên phục vụ đến.

    Không lâu sau đó, nhân viên phục vụ đã đưa lên những món ăn mà Phùng Lộ Phi và Từ Dịch Phàm đã gọi.

    - Lộ Phi, chuyện của Từ Thị đã bình thường trở lại rồi. Tôi phải cảm ơn em vì mọi chuyện.

    - Được, em nhận lời cảm ơn này của anh. Nói thế nào đi chăng nữa thì anh cũng là chồng của em nên em….

    Nói đến đây thì Phùng Lộ Phi bỗng dừng lại. Ánh mắt của Từ Dịch Phàm cứ nhìn cô mãi khiến cô cảm thấy rất ngượng ngùng, vội gắp thức ăn ăn ngay và cũng chẳng nói gì nữa.

    - Có gì mà ngượng thế? Kiểu nói dở này của em cứ như tôi không phải là chồng của em vậy.

    - Nhưng mà nói thật ra, dù có thế nào đi chăng nữa, Phùng Lộ Phi em cũng không thể thấy chết không cứu. Đây là đạo lý ở đời mà, đúng không? Em mà gặp khó khăn thì chắc anh cũng giúp như vậy thôi.

    Từ Dịch Phàm hơi nhíu mày nhìn Phùng Lộ Phi, hỏi:

    - Em cho rằng mọi thứ bình thường như vậy? Tôi cũng bình thường giống như bao người khác?

    - Em…

    Phùng Lộ Phi không thể đáp trả lại bất cứ lời nào. Cô nhanh chóng lảng sang chuyện khác:

    - Ơ, sao cứ nói suốt như thế vậy, anh không ăn đi à? Để nguội ăn thì sẽ không ngon đâu.

    - Cũng không cần phải lảng chuyện đi như thế đâu Phùng Lộ Phi. Mà thôi, tôi cũng không hỏi em về vấn đề này nữa, để tránh việc em ngượng quá rồi lại không ăn được gì.

    Phùng Lộ Phi cúi gằm đầu xuống ăn. Từ Dịch Phàm nhìn bộ dạng này của cô, chỉ có thể cười.
  5. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 75: Nhàn Nhã

    Ngày thứ 7 yên tĩnh.

    Cuối cùng những nguy nan của tập đoàn Từ Thị cũng đã được giải giải quyết, tình hình lại bình ổn như xưa, giá cổ phiếu tiếp tục tăng lên nhanh chóng. Mọi việc lại như xưa khiến nhiều người cứ nghĩ rằng chưa từng có chuyện gì xảy ra đối với Từ Thị.

    Từ phu nhân lại gọi Từ Dịch Phàm cùng Phùng Lộ Phi về đại biệt thự chơi vài ngày. Những tưởng Từ Dịch Phàm sẽ từ chối, nào ngờ anh lại đồng ý ngay. Phùng Lộ Phi cũng không phản đối gì cả. Dạo này tâm trạng của cô đang rất tốt vì đã hóa giải được hiểu lầm bao nhiêu qua với Phùng Hiểu Nguyệt, chị em lại êm đẹp như xưa.

    ……………………………….

    Đại biệt thự.

    - Này Dịch Phàm, mẹ trông con có vẻ gầy đi đấy. Lo lắng chuyện tập đoàn quá nhiều à?

    Từ phu nhân ngồi ở ghế giữa, hết nhìn Phùng Lộ Phi lại quay sang nhìn Từ Dịch Phàm.

    - Vậy mẹ nghĩ những ngày biến động vừa rồi, con có thể yên tâm ăn uống ngủ nghỉ như thường không? Biết bao nhiêu chuyện xảy ra, không muốn lo cũng không được.

    - Nếu mà mệt quá thì cũng đừng cố làm gì. Vẫn còn có bố con đây, cứ để bố con làm. Dạo này bố con không ra ngoài chơi thì lại rủ mấy người đến chơi cờ, thưởng trà. Nhàn rỗi quá chẳng có việc gì để làm, quanh đi quẩn lại chỉ có mấy việc đấy thôi.

    - Thì mẹ cứ để bố như thế đi. Nhưng mà chẳng phải bố mẹ đi du lịch còn gì? Sao cứ đi mấy ngày lại quay về thế? Không phải chuyến du lịch ấy không ra gì đấy chứ?

    Từ phu nhân chán ngán, uống tách trà nói:

    - Đúng là không ra gì. Đi suốt đi mãi như thế không chán mới lạ đấy. Không còn chỗ nào nữa à?

    - Nếu mẹ không muốn đi những nơi đó, con có thể thuê phi thuyền cho bố mẹ đi vòng quanh vũ trụ ngắm cảnh. Đây cũng là ý tưởng du lịch mới tuyệt vời đấy. Mẹ muốn thử không?

    - Thôi đi. Du lịch ngoài vũ trụ cái gì chứ? Thật là… Mẹ vẫn còn muốn bế mấy đứa cháu cơ.

    Từ phu nhân lại quay sang nhìn Phùng Lộ Phi:

    - Lộ Phi này, lát nữa mẹ muốn ra ngoài mua sắm một chút, con có đi cùng mẹ không?

    - Vậy ạ? Nếu mẹ không chê con phiền phức thì con sẽ đi. Ở nhà một mình cũng chán lắm.

    - Thế thì tốt. Cũng khá lâu rồi mẹ con ta không đi cùng nhau mua sắm. Hình như lại có hàng mới ra thì phải.

    Mấy người họ lại nói chuyện một hồi, sau đó Từ Dịch Phàm đi tìm Từ lão gia, còn Phùng Lộ Phi đi mua sắm cùng Từ phu nhân.

    ……………………………..

    Trung tâm thương mại.

    Từ phu nhân bảo nhân viên mang những bộ trang phục mới nhất ra cho Phùng Lộ Phi thử. Cô hỏi mẹ chồng:

    - Mẹ, sao mẹ không chọn đồ cho mình vậy ạ? Từ nãy tới giờ toàn là để con thử đồ thôi.

    - Thì đi mua sắm chủ yếu là mua đồ cho con chứ cho ai? Nào, mau vào thử nhanh lên.

    Phùng Lộ Phi lại tiếp tục mang bộ đầm dạ hội màu đen vào bên trong thử. Hôm nay mẹ chồng cô thật có nhã hứng. Hết chọn túi, giày dép, bây giờ lại đến quần áo nữa. Bà còn nói sau khi mua quần áo cho cô xong sẽ đi mua đồ cho Từ Dịch Phàm và cả Từ lão gia. Tiếp theo đó sẽ đến mấy cửa hàng trang sức xem mấy món đồ mới ra…

    - Lộ Phi, bộ đầm này trông rất hợp với con đấy. Rất đẹp, sang trọng lại quý phái nữa.

    - Vâng.

    - Cô này, gói luôn bộ này vào cho tôi. À, mấy bộ kia cũng gói lại luôn đi, đừng để quên bộ nào đấy.

    - Vâng Từ phu nhân.

    Cô nhân viên niềm nở nhanh chóng lên tiếng. Phùng Lộ Phi vào trong thay đồ ra rồi đưa cho cô nhân viên gói vào. Hôm nay, những đồ mua đều do Từ phu nhân trả tiền hết.

    - Con còn muốn mua gì nữa không? Nhân tiện hôm nay chúng ta đi thì mua luôn một thể.

    - Dạ thôi ạ, con thấy như này đủ rồi.

    - Ừ. Thế bây giờ chúng ta đi mua vài thứ đồ cho bố con và Dịch Phàm, sau đó thì đi chọn trang sức.

    - Vâng.

    Phùng Lộ Phi lại lẽo đẽo đi theo Từ phu nhân chọn đồ. Tài xế cũng đi theo xách đồ cho hai người.

    Quả nhiên hôm nay Từ phu nhân nhã hứng cao quá, cứ nhìn thấy thích cái gì là mua luôn.
  6. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 76: Tai Nạn (1)

    Đại biệt thự.

    Từ Dịch Phàm đang ngồi trong thư phòng nói chuyện với Từ lão gia. Đến giờ này mà Phùng Lộ Phi với Từ phu nhân vẫn chưa về. Quả nhiên phụ nữ mà đã đi mua sắm thì cả ngày cũng chưa xong.

    - Dịch Phàm, chuyện rắc rối của tập đoàn mấy ngày trước con giải quyết đúng là rất tốt. Những kế hoạch đưa ra đều rất chu toàn, nhất là việc bán được công ty JL kia cho tập đoàn MT. - Từ lão gia vừa uống trà vừa lên tiếng khen ngợi Từ Dịch Phàm.

    - Lần này bán được công ty JL đi quả thật là thành công cũng là may mắn lớn nhất của chúng ta. Và cũng may có Lộ Phi giúp đỡ, nếu không thì mọi chuyện đã đi theo hướng khác rồi.

    - Lộ Phi sao? Trong chuyện của Từ Thị lần này Lộ Phi cũng tham gia vào cùng con ư?

    Từ Dịch Phàm rót trà cho Từ lão gia, nói:

    - Ban đầu con không biết công ty JL lại đơn phương rút khỏi ngành khai khoáng nên chẳng quan tâm nhiều lắm. Lộ Phi sau đó có nói với con, cô ấy vô tình nghe được một cuộc nói chuyện về JL nên con mới biết chuyện này thôi. Và cô ấy cũng bảo với con nên gấp rút bán ngay công ty JL, nếu không thì sẽ có chuyện lớn xảy ra.

    - Lộ Phi con bé này quả thật rất thông minh đấy. Không ngờ lại có thể nghĩ ra cách chu toàn như vậy.

    - Nếu như không có Lộ Phi, con e rằng tình hình hiện tại của Từ Thị còn nguy nan hơn.

    Từ lão gia thở dài:

    - Vậy còn Tống Nhã Nhược và Mạc Kiến Huy bây giờ thế nào rồi? Vẫn chưa bắt được Mạc Kiến Huy đúng không?

    - Vâng, hiện nay bên phía cảnh sát vẫn đang ra lệnh cho truy nã Mạc Kiến Huy, không rõ hắn đã chạy đến chỗ nào rồi. Còn Tống Nhã Nhược thì cũng đã nhận tội, chắc chắn không thể thoát khỏi vòng lao lý. Cô ta tự làm ra những việc đó thì cũng phải tự chịu thôi. Chỉ vì những suy nghĩ ngu ngốc mà đã lôi rất nhiều người vào việc này.

    - Được rồi. Mọi chuyện đến đây cũng nên chấm dứt rồi, từ nay đừng nhắc đến nữa làm gì cho mệt. Mà chẳng biết mẹ con và Lộ Phi đã về chưa, cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi.

    - Chúng ta ra ngoài thôi bố. Có lẽ mẹ và Lộ Phi cũng sắp trở về rồi, cả hai đi lâu vậy rồi mà.

    - Ừ.

    Nói xong, Từ lão gia sắp xếp lại một số thứ rồi cùng Từ Dịch Phàm ra ngoài chờ Phùng Lộ Phi và Từ phu nhân.

    ………………………………

    Trên xe ô tô.

    Sau cả buổi sáng mua sắm một đống đồ, cuối cùng Từ phu nhân cũng quyết định đi về. Phùng Lộ Phi cũng chẳng dám ca thán gì, cô chỉ đang đau chân vì đi quá lâu thôi.

    - Lộ Phi à, dạo này Dịch Phàm cũng có vẻ thay đổi nhiều lắm rồi đấy. Mẹ thấy nó quan tâm đến con nhiều hơn trước, không còn cái vẻ thờ ơ như khi hai đứa mới kết hôn nữa.

    Từ phu nhân bất ngờ lên tiếng nói về Từ Dịch Phàm khiến cho Phùng Lộ Phi cảm thấy bối rối.

    - Con nghĩ thế nào? Mẹ biết hai đứa trước đây bằng mặt không bằng lòng. Nhưng bây giờ thì có vẻ tốt hơn.

    - Mẹ, con cũng không suy nghĩ nhiều về chuyện này.

    - Bây giờ suy nghĩ cũng chưa quá muộn đâu con. Lộ Phi à, không phải mẹ nói hộ cho Dịch Phàm đâu, nhưng mẹ nghĩ rằng hai đứa cũng nên hiểu rõ bản thân mình một chút. Mẹ biết Dịch Phàm có tình cảm với con, và con chắc cũng có, đúng không?

    - Con…

    Phùng Lộ Phi lại ấp úng. Cô bỗng nhớ đến nụ hôn với Từ Dịch Phàm hôm ở thư phòng. Quả thật nếu Từ Dịch Phàm không có tình cảm gì với cô thì đã chẳng tùy tiện hôn cô.

    - Trước đây mẹ mong muốn Dịch Phàm lấy Nhã Nhược bởi thấy hai đứa nó rất hợp. Nhưng Dịch Phàm cứ khăng khăng không thừa nhận. Nó bảo Nhã Nhược làm bạn gái thì được, nhưng kết hôn thì không phù hợp. Dịch Phàm nói rằng sẽ tìm người khác. Nào ngờ một ngày kia, nó lại đồng ý kết hôn với con. Mẹ cũng ngạc nhiên lắm.

    - Vâng.

    - Mẹ chỉ muốn hai đứa nhìn nhận lại vấn đề, hiểu rõ tình cảm thật sự của bản thân thôi.

    - Con hiểu ý mẹ.

    Đúng lúc này điện thoại của Phùng Lộ Phi vang lên. Là Trương Uyển Tâm gọi đến.

    - Uyển Tâm, có chuyện gì vậy?

    Không biết Trương Uyển Tâm nói những gì. Nhưng sau khi nghe xong thì cô rất lo lắng. Tắt máy, Phùng Lộ Phi quay sang nói với Từ phu nhân:

    - Mẹ, con xin lỗi, nhưng bạn của con bị ốm, con muốn đến nhà xem cô ấy thế nào. Có được không ạ?

    - Để mẹ bảo tài xế đưa con đi.

    - Thôi, không cần đâu ạ. Đây là đường về đại biệt thự, nếu quay lại thì lâu lắm.

    Cuối cùng tài xế dừng xe lại, Phùng Lộ Phi xuống xe, bắt taxi đến chỗ Trương Uyển Tâm. Từ phu nhân về nhà một mình.
  7. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 77: Tai Nạn (2)

    Đại biệt thự.

    Từ phu nhân vừa trở về đại biệt thự thì gặp ngay Từ Dịch Phàm và Từ lão gia đang ngồi ngoài phòng khách.

    - Ủa mẹ, sao mẹ về có một mình thế? Lộ Phi đâu ạ? Cô ấy không phải đi cùng mẹ à? – Từ Dịch Phàm nhìn ngó xung quanh không thấy Phùng Lộ Phi đâu, cảm thấy lạ bèn hỏi.

    - Phải đấy, Lộ Phi đâu bà? Không phải là con bé có chuyện gấp gì phải đi đấy chứ? – Từ lão gia cũng hỏi.

    - Lộ Phi ấy hả? Vừa rồi lúc đang trên đường về thì con bé nhận được một cuộc điện thoại nào đó. Sau đó Lộ Phi bảo mẹ về đại biệt thự, con bé phải đến chỗ bạn bị ốm.

    - Vậy à?

    Bạn của Phùng Lộ Phi, Từ Dịch Phàm biết ngay đó là Trương Uyển Tâm. Khi không nhìn thấy Phùng Lộ Phi, Từ Dịch Phàm bỗng nhiên lo lắng. Nhưng khi nghe Từ phu nhân nói như thế, trong lòng anh bỗng cảm thấy yên tâm hơn. Cô vẫn bình thường.

    - Được rồi, chúng ta cũng mau vào trong dùng bữa thôi, bây giờ cũng khá muộn rồi đấy.

    Từ lão gia im lặng một hồi bây giờ mới lên tiếng.

    - Phải đấy, mau đi ăn cơm thôi, Dịch Phàm.

    - Vâng.

    Họ cùng vào trong dùng bữa trưa. Mọi chuyện vẫn bình thường dù không có Phùng Lộ Phi.

    …………………………..

    Căn hộ của Trương Uyển Tâm.

    Vừa rồi nghe Trương Uyển Tâm nói cô ấy bị bệnh, Phùng Lộ Phi thật sự đã rất lo lắng. Cô vội vàng đi mua thuốc rồi đến nhà của Trương Uyển Tâm ngay. Biết Trương Uyển Tâm chưa ăn gì, Phùng Lộ Phi bèn nấu cháo, dỗ dành cô bạn thân ăn hết.

    - Được rồi Lộ Phi, mình đã ăn hết bát cháo này theo yêu cầu của cậu, thuốc thì mình cũng uống xong rồi, cậu cũng không cần phải lo nữa đâu. Bây giờ mình cảm thấy hơi buồn ngủ, chắc ngủ dậy là khỏe ngay thôi mà. Cậu không cần ở lại đây với mình đâu, nếu bận rộn gì thì cứ đi lo chuyện của cậu đi. Mình không sao đâu, không cần lo lắng.

    - Không sao đâu, mình bây giờ thì cũng không có chuyện gì bận rộn cả nên mình sẽ ở lại đây với cậu một lúc. Nhìn cậu ốm yếu như thế này, mình cứ đi thì chẳng yên tâm nổi đâu. Thôi nào, mau ngủ đi, đến bao giờ cậu hạ sốt thì mình đi cũng chưa muộn.

    - Ừ. Cậu chưa ăn trưa đúng không? Mau đi ăn đi không lại đói. Tự nhiên mình cảm thấy có lỗi với cậu quá.

    Phùng Lộ Phi bĩu môi:

    - Có lỗi gì chứ. Mau ngủ đi.

    - Ừ.

    Trương Uyển Tâm nhắm mắt lại. Phùng Lộ Phi ngồi cạnh cô ấy một lát rồi đi ra ngoài, làm một chút đồ ăn. Từ trưa đến giờ Phùng Lộ Phi chưa có gì bỏ bụng, cảm thấy hơi đói.

    Ăn uống xong, dọn dẹp một chút thì cũng đã hơn 2 giờ chiều. Phùng Lộ Phi lại vào bên phòng xem tình hình của Trương Uyển Tâm. Trán cũng đã bớt nóng, hạ sốt rồi.

    Phùng Lộ Phi ra sofa phòng khách ngồi. Cô bỗng nhớ lại những lời mẹ chồng nói hồi trưa.

    “Lộ Phi à, không phải mẹ nói hộ cho Dịch Phàm đâu, nhưng mẹ nghĩ rằng hai đứa cũng nên hiểu rõ bản thân mình một chút. Mẹ biết Dịch Phàm có tình cảm với con, và con chắc cũng có, đúng không?”

    Lời nói ấy của mẹ chồng cứ văng vẳng bên tai, khiến Phùng Lộ Phi không thể không suy nghĩ đến.

    - Rốt cuộc thì mình nghĩ như thế nào?

    Phùng Lộ Phi lẩm bẩm một mình. Hôm mà bức ảnh của Phùng Lộ Phi và Từ Dịch Phàm lan tràn trên mạng, cô bị gán danh là “tình nhân” của anh, rồi anh lại nắm tay cô đi đến trước mặt nhà báo, phóng viên, tuyên bố với họ cô là vợ của anh thì lúc đấy, mọi suy nghĩ nghĩ của cô về anh đã khác trước rất nhiều. Và, hôm anh hôn cô trong thư phòng đã khiến cô có những suy nghĩ lệch lạc. Có phải là Phùng Lộ Phi cô cũng đang dần mềm lòng trước người đàn ông tên Từ Dịch Phàm kia không? Có phải cô cũng muốn được như những cặp vợ chồng khác, sống thật hạnh phúc? Có phải là cô muốn được người đàn ông này yêu thương và bảo vệ? Có phải là cô cũng cần anh, mong muốn anh luôn ở bên cạnh cô?

    - Liệu mình có thể làm được như vậy không đây? Từ Dịch Phàm… Từ Dịch Phàm… anh ấy đối với mình như thế nào? Trong mắt anh ấy, vị trí của mình là gì? Anh ấy…

    Phùng Lộ Phi đột nhiên lắc đầu rồi thở dài.

    - Nói chung chuyện này vẫn cần phải suy nghĩ một chút. Thôi, để nghĩ sau, ngủ một lát trước đã.

    Sau đó, Phùng Lộ Phi tiện thể nằm luôn xuống sofa, mệt mỏi nhắm mắt ngủ một lúc.
  8. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 78: Tai Nạn (3)

    Đại biệt thự Từ gia.

    “Theo những thông tin, hình ảnh mới nhất mà chúng tôi vừa cập nhật được thì Thiếu phu nhân của Tổng giám đốc Từ Thị Từ Dịch Phàm, chính là Phùng Lộ Phi đã bị tai nạn giao thông. Xe của cô Phùng Lộ Phi đâm phải hai chiếc xe bị tai nạn khiến cô cũng bị thương. Sau khi cung cấp lời khai cho bên phía cảnh sát, Phùng Lộ Phi đã phải đến ngay bệnh viện. Không rõ tình trạng hiện giờ của cô ấy thế nào…”

    Vừa nghe thấy tin tức về Phùng Lộ Phi trên TV, Từ Dịch Phàm đã lo lắng vô cùng. Từ Dịch Phàm gọi điện thoại mãi cho Phùng Lộ Phi nhưng mãi mà cô cũng không bắt máy. Cuối cùng, anh bảo trợ lý Dương cử người đi kiểm tra xem Phùng Lộ Phi hiện đang ở bệnh viện nào. Từ Dịch Phàm rất lo lắng, anh lái xe đi tìm Phùng Lộ Phi.

    …………………………………

    Bệnh viện.

    Từ Dịch Phàm cuối cùng cũng đã biết được Phùng Lộ Phi đang ở bệnh viện nào, anh nhanh chóng lái xe đến đó với tâm trạng càng lo lắng hơn trước. Từ Dịch Phàm khi đến bệnh viện vội chạy đi tìm Phùng Lộ Phi, rồi nhanh chóng thấy cô từ phòng khám bệnh bước ra. Từ Dịch Phàm vội vã chạy đến ôm Phùng Lộ Phi, ôm cô rất chặt:

    - Em không sao chứ hả? Em làm cái gì vậy Phùng Lộ Phi? Em có biết là tôi lo lắng thế nào không?

    Phùng Lộ Phi cũng ôm Từ Dịch Phàm, mỉm cười nói:

    - Sao thế? Anh lo lắng cái gì chứ? Em có bị làm sao đâu? Anh nhìn xem này, vẫn bình thường. Được rồi, em không sao cả, không sao cả đâu, anh không cần phải lo lắng như vậy.

    Từ Dịch Phàm buông tay ra, rồi lại nâng bàn tay trái của Phùng Lộ Phi lên, xót xa nói:

    - Như thế này mà em bảo bình thường hả? Làm sao mà em để xảy ra tai nạn như thế?

    - À, hôm nay em đi cùng với mẹ thì nhận được cuộc gọi của Uyển Tâm, cô ấy nói rằng cô ấy bị ốm nên em vội đến đó ngay. Mãi vừa rồi em mới về. Ban đầu em cũng định đón taxi để về nhưng Uyển Tâm lại nói bây giờ đã muộn rồi, chỗ khu nhà ở của cô ấy giờ này có ít taxi đi qua lắm nên bảo em cứ lái xe của cô ấy về rồi trả sau cũng được. Khi em lái xe đến chỗ ngõ, đang định rẽ phải thì đâm phải 2 chiếc xe vừa mới gặp tai nạn. Tại chỗ ngõ ấy hơi tối, em nhìn không rõ đường nên mới bị thương thôi.

    - Nhìn không rõ đường? Thật đúng là bất cẩn. Mà vết thương của em có nặng không?

    - Không sao đâu, cũng chỉ là vết thương nhỏ ấy. Vài ngày sau là sẽ khỏi ngay ấy mà.

    Từ Dịch Phàm nắm chặt tay của Phùng Lộ Phi:

    - Bây giờ chúng ta vào trong kiểm tra tổng thể lại lần nữa. Em như thế này, tôi không yên tâm.

    - Được rồi, em đã nói là em không sao rồi mà, anh cứ yên tâm đi. Bác sĩ vừa rồi khám cho em cũng bảo em không có vấn đề gì nghiêm trọng đâu. Cũng muộn rồi, mau về thôi.

    - Nhưng…

    - Không sao thật mà.

    Nhìn nụ cười mỉm đầy ngọt ngào kia của Phùng Lộ Phi, Từ Dịch Phàm cũng không ép cô đi kiểm tra tổng thể nữa. Tối hôm đấy, anh lái xe đưa cô về đại biệt thự.

    ……………………………….

    Đại biệt thự.

    Vừa về đến đại biệt thự thì Phùng Lộ Phi gặp bố mẹ chồng. Họ lo lắng cho cô đến nỗi không ngủ được.

    - Lộ Phi à, con lái xe kiểu gì thế? Nghe tin con bị tai nạn, bố mẹ lo quá đi mất, sợ con gặp chuyện gì. – Từ phu nhân rất lo lắng, vừa thấy Phùng Lộ Phi bèn vội hỏi ngay.

    - Con à, tốt nhất về sau con đi cùng với lái xe, như vậy bố mẹ và Dịch Phàm cũng yên tâm hơn. Chứ cứ như thế này thì không biết liệu lần sau đi còn được may mắn không bị thương nặng không.

    Từ lão gia cũng lên tiếng. Vừa nghe tin Phùng Lộ Phi bị tai nạn giao thông, ông cũng rất lo lắng.

    - Bố me, con xin lỗi vì đã khiến bố mẹ phải lo lắng cho con. Nhưng bố mẹ cứ yên tâm đi ạ, con không sao đâu. Cũng chỉ là vết thương nhỏ. Về sau con sẽ cẩn thận hơn.

    - Ừ, nếu con không sao là bố mẹ yên tâm rồi. Cũng muộn rồi, hai con cũng mau đi nghỉ đi.

    - Vâng.

    Phùng Lộ Phi đang chuẩn bị cùng Từ Dịch Phàm lên phòng thì Từ phu nhân bỗng nói:

    - À Lộ Phi này, mẹ con vừa gọi điện sang cho mẹ đấy, bà ấy rất lo lắng cho con. Con nhớ gọi cho bà ấy nhé.

    - Con biết rồi ạ. Chúc bố mẹ ngủ ngon.

    - Ừ.

    Từ phu nhân và Từ lão gia trở về phòng. Từ Dịch Phàm cũng đưa Phùng Lộ Phi lên tầng 2.
  9. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 79: Ấm Áp

    Phòng ngủ.

    Sau khi gọi điện báo bình an cho bên phía Phùng gia xong, Phùng Lộ Phi cũng nhanh chóng đi tắm. Vì tay đang băng bó nên Phùng Lộ Phi cũng mất khá nhiều thời gian để tắm. Đến lúc ra ngoài thì thấy Từ Dịch Phàm đã ngồi sẵn ở trên giường rồi. Muộn thế này rồi mà anh vẫn còn ở phòng của cô, sao không đi nghỉ đi nhỉ?

    - Ủa Từ Dịch Phàm, sao anh lại ở đây thế? Trời cũng đã khuya lắm rồi đấy, anh cũng nên đi nghỉ đi. Cũng không cần phải lo cho em đâu, em vẫn ổn. Chỉ là bị thương nhẹ ở tay thôi, không phải là gãy tay gì cả, chưa đến mức không làm được việc gì.

    - Vừa rồi là em hỏi tôi tại sao lại ở đây hả? Có đúng không vậy? – Từ Dịch Phàm quay sang hỏi Phùng Lộ Phi.

    - Phải. Hỏi như thế thì có làm sao đâu chứ. Em nhắc lại, bây giờ cũng đã muộn rồi đấy, anh cũng nên trở về phòng mà nghỉ ngơi đi. Không sáng mai thức dậy lại mệt mỏi.

    - Em muốn đuổi tôi?

    Phùng Lộ Phi nhíu mày nhìn Từ Dịch Phàm, cô chẳng hiểu anh hiện giờ đang nói những gì.

    - Mẹ đã sắp xếp cho chúng ta ngủ trong phòng này. Em đuổi tôi, tôi biết ngủ ở đâu?

    - Hả? Anh nói cái gì đấy hả? Đừng bảo là em nghe nhầm đấy.

    Phùng Lộ Phi kinh ngạc nhìn Từ Dịch Phàm. Những lời này… cô không nghe nhầm đấy chứ?

    - Còn hả cái gì nữa? Những lời mà tôi vừa nói em không nghe nhầm đâu. Vợ chồng không phải là ngủ cùng nhau hay sao? Điệu bộ ngạc nhiên kia của em là có ý gì?

    - Em…

    Nhìn thấy bộ dạng của Phùng Lộ Phi lúc này, Từ Dịch Phàm không thể nhịn cười được nữa:

    - Muốn nhường giường cho tôi, em định ra sofa ngủ à? Nếu như thế tôi cũng không từ chối đâu.

    - Cái gì?

    - Nếu em thích ngủ ở sofa thì ra đi.

    Phùng Lộ Phi bĩu môi. Từ Dịch Phàm cũng tưởng tượng quá đấy. Cô nhanh chóng lên giường:

    - Anh nói cái gì thế hả? Em đâu phải là một đứa ngốc mà đi nhường giường cho anh rồi ra sofa ngủ chứ. Em sẽ ngủ ở trên giường, đêm lạnh, ngủ sofa thì không chịu nổi, sáng dậy còn đau người nữa. Nếu như anh thích, anh cũng có thể ra sofa ngủ.

    Phùng Lộ Phi nhanh chóng nằm luôn xuống giường, kéo chăn lên đắp ngang người. Từ Dịch Phàm cũng nằm xuống, quay sang nhìn Phùng Lộ Phi, mỉm cười nói:

    - Như em vừa nói lúc nãy, trời ban đêm cũng lạnh lắm nên ngủ ở sofa không tốt. Hơn nữa sáng dậy lại còn đau người nữa. Tôi cũng giống em, không phải là một kẻ ngốc nên sẽ không ra sofa ngủ đâu. Ngủ ở giường vẫn tốt hơn. Em thấy đúng không?

    - Vậy… vậy thì ngủ đi.

    Phùng Lộ Phi nằm xoay lưng về phía Từ Dịch Phàm, với tay tắt đèn ngủ ở đầu giường. Từ Dịch Phàm mỉm cười rồi cũng tắt đèn ngủ đi. Trong căn phòng trở nên im lặng hơn.

    Có Từ Dịch Phàm ngủ bên cạnh như thế này đương nhiên là Phùng Lộ Phi chẳng dễ dàng ngủ được. Tuy nhắm mắt, dùng hết mọi cách nhưng cô vẫn không tài nào ngủ.

    Phùng Lộ Phi cảm thấy, hình như Từ Dịch Phàm đang ở gần cô hơn. Cô có thể cảm nhận được hơi ấm cũng như hơi thở của anh. Gần sao? Không phải anh nằm ở mép giường à?

    Từ Dịch Phàm đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Phùng Lộ Phi, kéo cô vào lòng. Phùng Lộ Phi bất ngờ quá hỏi:

    - Này Từ Dịch Phàm, anh làm gì thế? Sao lại ôm em như thế? Buông tay ra đi, khó chịu quá.

    Từ Dịch Phàm càng ôm chặt cô hơn, giọng nhẹ nhàng nói:

    - Yên tâm đi, tôi sẽ không làm việc gì vượt quá giới hạn cho phép đâu, tôi chỉ là muốn ôm em ngủ thế này thôi. Cả ngày nay em cũng mệt rồi, mau nghỉ đi, muộn rồi đấy.

    - Anh… Anh cứ ôm như thế này, anh không cảm thấy khó chịu à, không sợ đau tay à?

    - Có gì mà khó chịu với đau tay chứ? Được rồi, đừng ồn ào nữa, em mau ngủ đi, muộn rồi đấy.

    - Em…

    - Ngủ đi.

    Từ Dịch Phàm vẫn ôm Phùng Lộ Phi như vậy, không có ý định buông tay. Phùng Lộ Phi chỉ có thể nằm yên trong vòng tay của anh. Chẳng hiểu sao lúc này cô cảm thấy rất vui vẻ đến nỗi nở một nụ cười cùng với gương mặt ngập tràn niềm hạnh phúc.

    Hơi thở nóng nhẹ của Từ Dịch Phàm phả vào cổ cô. Một lúc sau Phùng Lộ Phi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Giấc ngủ này của cô đặc biệt tốt, yên bình và cũng thoải mái…
  10. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 80: Nhắc Nhở

    Sáng hôm sau.

    Khi Phùng Lộ Phi tỉnh dậy thì Từ Dịch Phàm đã tỉnh giấc trước. Không biết anh đã dậy lâu chưa. Phùng Lộ Phi lúc này đang mặt đối mặt, nằm đối diện với Từ Dịch Phàm.

    - Chào buổi sáng. – Phùng Lộ Phi vẫn có nhã hứng lên tiếng chào Từ Dịch Phàm trước.

    - Ừ, chào em.

    Từ Dịch Phàm nhìn Phùng Lộ Phi, mỉm cười đáp lại. Nhưng nhìn gương mặt anh lúc này có gì đó rất lạ.

    Phùng Lộ Phi lúc này mới để ý đến tư thế ngủ quái gở của mình. Tay cô nắm chặt lấy áo của Từ Dịch Phàm, còn chân thì gác lên người anh. Phùng Lộ Phi vội vàng ngồi dậy.

    Từ Dịch Phàm cũng ngồi dậy, anh quay sang nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Phùng Lộ Phi, nói:

    - Thật không ngờ bộ dạng lúc ngủ của em cũng đặc biệt như thế đây. Bây giờ tôi mới thấy được. Khiến cho tôi cả đêm không thể trở mình được, sáng còn thức dậy sớm nữa.

    Câu nói này của Từ Dịch Phàm càng khiến cho Phùng Lộ Phi thêm ngượng hơn. Cô ấp úng:

    - Sao anh… sao anh không gọi em dậy? Em nằm như thế mà anh không cảm thấy khó chịu à?

    - Gọi em dậy ư? Em nói có vẻ đơn giản quá nhỉ? Em đang ngủ say như vậy, tôi mà gọi em dậy thì sẽ như thế nào đây hả? Em đột nhiên bị tỉnh giấc sẽ bực mình rồi quay sang mắng tôi thì sao đây? Tôi cũng không dại gì để em quát mắng lần nữa đâu.

    - Đấy là do anh chứ do ai, do anh không gọi em dậy. Anh không trở mình được là việc của anh.

    Nói xong, Phùng Lộ Phi vội vàng xuống giường, nhanh chóng chạy ngay vào phòng tắm.

    Từ Dịch Phàm vẫn ngồi trên giường nhìn cô, mỉm cười.

    ………………………

    Sau khi dùng xong bữa sáng, Phùng Lộ Phi cùng Từ Dịch Phàm và bố mẹ chồng ra phòng khách nói chuyện.

    Từ phu nhân lên tiếng nói trước:

    - Dịch Phàm, Lộ Phi này, hay là buổi sáng nay hai con trở về Phùng gia một chuyến đi. Hôm qua lúc nghe giọng của bà thông gia, mẹ biết là bà ấy đang rất lo lắng cho con đấy Lộ Phi. Cho nên hôm nay hai con qua đó xem sao, cũng để cho bên đó yên tâm, buổi tối về đây ăn cơm rồi sau đó về biệt thự riêng. Hai con thấy thế nào?

    - Mẹ nghĩ cũng phải. Vậy được, con và Lộ Phi sẽ chuẩn bị để đến Phùng gia, tối sẽ về đây.

    - Vâng ạ.

    Ý kiến của Từ phu nhân đều được Phùng Lộ Phi và Từ Dịch Phàm đồng ý. Từ lão gia nói:

    - Vậy thì các con mau đi đi. Nếu mà còn ngồi thêm chút nữa thì e rằng sẽ muộn đấy.

    - Con biết rồi. – Từ Dịch Phàm nói.

    - Dịch Phàm, anh ngồi đây nói chuyện với bố me, em sẽ lên phòng chuẩn bị rồi chúng ta cùng đi.

    - Ừ.

    Phùng Lộ Phi đi lên phòng chuẩn bị vài thứ để trở về Phùng gia. Sau khi Phùng Lộ Phi đi khuất rồi, Từ phu nhân mới nói:

    - Dịch Phàm, hôm qua mẹ đã nói chuyện với Lộ Phi rồi. Mẹ cũng bảo con bé nên suy nghĩ lại một chút về chuyện giữa con và nó. Có vẻ như con bé vẫn còn bối rối lắm.

    - Vâng.

    - Con trai à, nếu như Lộ Phi không lên tiếng thì con hãy chủ động trước. Nếu như cả hai bên đều cứ im lặng mãi cũng không tốt đâu. Hãy nói ra với Lộ Phi những lời thật lòng của con.

    Từ lão gia cũng lên tiếng khuyên bảo Từ Dịch Phàm. Anh nghe xong thì cũng gật đầu.

    - Bố con nói đúng đấy. Con là đàn ông, chuyện này con nên làm trước. Suy nghĩ thì suy nghĩ, mẹ thấy Lộ Phi cũng đối với con không còn quá xa cách như trước nữa.

    - Những chuyện này, con hiểu.

    - Nếu đã hiểu rồi thì con biết bản thân phải làm gì chứ? Phải tự gây dựng hạnh phúc cho bản thân đi.

    - Vâng.

    Từ phu nhân mỉm cười:

    - Có lẽ Lộ Phi cũng sắp xuống rồi đấy. Con mau chuẩn bị xe rồi đi đi. Nhớ kỹ lời bố mẹ nói.

    - Con biết rồi.

    - Được rồi, mau đi đi.

    Từ Dịch Phàm ra chuẩn bị xe, anh ngồi đợi bên trong đợi Phùng Lộ Phi rồi cùng cô trở về Phùng gia.

Chia sẻ trang này