1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bí Mật Của Định Mệnh

Chủ đề trong 'Album' bởi doctruyen, 14/01/2017.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Vì không muốn người bên Phùng gia lo lắng nên Phùng Lộ Phi đã quyết định về bên đó và Từ Dịch Phàm đã lái xe đưa cô đi. Trên đường đi, Phùng Lộ Phi hỏi Từ Dịch Phàm:

    - Này, vừa nãy anh với mẹ nói chuyện gì mà thần bí thế? Kể cho em nghe xem nào.

    - Này cái gì mà này, tôi không có tên hay sao mà em lại gọi như vậy? Hay về sau tôi cũng gọi em như thế nhé?

    - Được rồi, Dịch Phàm, thế bây giờ anh có thể kể cho em vừa nãy anh với mẹ nói gì hay không đây?

    Phùng Lộ Phi liếc nhìn gương mặt của Từ Dịch Phàm lúc này, trông có gì đó hơi “nguy hiểm”.

    - Vừa rồi mẹ nói với tôi, chúng ta kết hôn bao nhiêu lâu như thế mà đến nay em vẫn chưa mang thai, cả bố mẹ đều sốt ruột lắm rồi. Mẹ vừa rồi nói như thế đấy.

    - Mang thai?

    - Phải, là mang thai.

    Nghe đến đây, Phùng Lộ Phi chẳng nói thêm được gì nữa. Cô với Từ Dịch Phàm đến chung giường còn chưa xong huống chi là mang thai chứ? Mẹ chồng cũng thật thẳng thắn.

    Từ Dịch Phàm quay sang nhìn bộ dạng lúc này của Phùng Lộ Phi, gương mặt ngơ ngác của cô khiến anh buồn cười.

    …………………………..

    Không lâu sau, xe của Từ Dịch Phàm đã dừng trước biệt thự Phùng gia. Phùng phu nhân sau khi biết Phùng Lộ Phi và Từ Dịch Phàm sẽ đến thì vội vàng ra bên ngoài đợi.

    - Lộ Phi, con không sao chứ? Đến đây mẹ xem nào. Hôm qua nghe tin của con mà cả nhà lo quá.

    - Con không sao.

    Phùng phu nhân nâng bàn tay đang băng bó của Phùng Lộ Phi lên nhìn, lắc đầu nói:

    - Con đi xe lâu năm như thế có làm sao đâu? Đừng nói hôm qua uống rượu rồi đi gây tai nạn đấy nhé.

    - Đâu có, con làm gì có thói quen uống rượu rồi lái xe như thế chứ? Chỉ là đường đi tối quá không nhìn thấy gì nên mới bị tai nạn thôi. Nhưng không sao, con cũng không bị nặng lắm.

    - Được rồi các con, đừng đứng ở đây nữa, mau vào bên trong đi. Hôm nay thì ở lại đây ăn cơm nhé?

    - Vâng.

    Phùng phu nhân kéo tay Phùng Lộ Phi đi vào trong. Từ Dịch Phàm mỉm cười đi phía sau, tay cầm thêm vài túi đồ nữa.

    …………………………….

    Phùng Lộ Phi ngồi bên cạnh Phùng phu nhân, bà cứ nắm chặt tay cô không bỏ ra. Cô biết rõ dù trước đây giữa hai mẹ con có xích mích gì nhưng bà vẫn thật sự quan tâm và lo lắng cho cô.

    - Mẹ, Hiểu Nguyệt đâu ạ? Sao con không thấy chị ấy vậy?

    - Hiểu Nguyệt hả? Con bé vừa ra ngoài có chút việc ấy mà, lát nữa về ngay thôi. Nhìn hai đứa các con bây giờ đã hòa thuận như xưa, mẹ thật sự rất mừng.

    - Dù sao cũng là chị em ruột với nhau, bà nghĩ chúng nó còn có thể từ mặt nhau được bao lâu chứ?

    - Phải, phải.

    Lúc này Phùng lão gia mới quay sang hỏi Từ Dịch Phàm:

    - Dịch Phàm, lần này Từ Thị biến động, bố đã được thấy cách xử lý tình huống tuyệt vời của con. Quả nhiên là một Tổng giám đốc tài giỏi, mọi việc khó khăn đối với con cũng dễ dàng.

    - Bố, bố quá khen con rồi. Lần này Từ Thị gặp biến, nếu không nhờ có Lộ Phi giúp đỡ thì e rằng con cũng khó mà giải quyết được mọi chuyện êm xuôi thế này đâu ạ.

    - Thật sao?

    - Vâng. Vậy nên con muốn cảm ơn bố mẹ đã sinh ra Lộ Phi rồi gả cô ấy cho con. Lộ Phi thật sự rất tuyệt vời.

    Trong khi mọi người trong nhà đều cười nói vui vẻ thì Phùng Lộ Phi lại nhìn chằm chằm Từ Dịch Phàm. Anh công khai khen ngợi cô thì đã đành, nay còn nói cả những câu hoa mỹ như vừa rồi thật sự khiến cô không quen. Từ Dịch Phàm của ngày hôm nay thật sự khác với Từ Dịch Phàm của mấy tháng trước quá.

    - Em gái à, sao mặt lại đỏ lên như vậy? Dịch Phàm mới khen có vài câu mà đã ngượng như vậy rồi sao?

    - Em…

    - Con bé này, có gì đâu mà ngượng chứ. Dịch Phàm là chồng con, khen con thì có làm sao đâu.

    Phùng Lộ Phi quay sang nhìn Từ Dịch Phàm, anh lúc này cũng đang nhìn cô cười. Nụ cười của anh cũng thật sự rất khác biệt, nhẹ nhàng, ấm áp và cũng tình cảm hơn.

    Mấy ngày nay, Phùng Lộ Phi không thể phủ nhận, Từ Dịch Phàm đứng trước mặt cô thay đổi quá nhiều rồi, không còn là anh của ngày trước nữa. Nhưng quả thật, Phùng Lộ Phi cũng rất thích Từ Dịch Phàm, Từ Dịch Phàm của bây giờ.

  2. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 82: Cuộc Gọi Thần Bí

    Chưa kịp lên tiếng nói gì thì điện thoại của Từ Dịch Phàm bỗng vang lên. Anh vội xin phép đi ra ngoài nghe.

    Phùng Lộ Phi vẫn nhìn theo bóng lưng của Từ Dịch Phàm cho đến khi anh đi khuất. Cô cũng không tò mò người vừa mới gọi đến cho Từ Dịch Phàm rốt cuộc là ai.

    - Alo?

    Từ Dịch Phàm cuối cùng cũng vẫn nhấc máy dù thấy số điện thoại gọi đến là một số lạ.

    - “Anh là Từ Dịch Phàm, Từ tiên sinh phải không?” - Ở đầu dây bên kia, giọng của một người đàn ông vang lên.

    - Phải, là tôi. Nhưng anh là ai?

    - “Tôi là Hoắc Tử Minh.”

    Hoắc Tử Minh… Hoắc Tử Minh… Từ Dịch Phàm cảm thấy cái tên này rất quen nhưng anh thật tình không thể nhớ ra nổi đã từng nghe cái tên này ở đâu nữa.

    - “Từ tiên sinh, có lẽ anh không biết tôi, tôi là Hoắc Tử Minh, bạn trai cũ của Lộ Phi.”

    Khi nói tên mình ra, Hoắc Tử Minh không nghe thấy Từ Dịch Phàm nói gì cả. Anh biết ngay là rất có thể, Từ Dịch Phàm cũng chẳng biết anh là ai nên đành nói thẳng.

    - À, Hoắc Tử Minh, Hoắc tiên sinh, tôi nhớ ra anh rồi. Lần trước tôi có nghe Lộ Phi nhắc đến anh, nhưng lâu dần không nghe đến nữa thì cũng quên tên của anh luôn.

    - “Hóa ra là Lộ Phi có nhắc tôi với anh.”

    Nghe giọng điệu của Từ Dịch Phàm, Hoắc Tử Minh nghĩ rằng anh nói vậy chỉ là muốn trêu tức. Anh vẫn cho rằng Từ Dịch Phàm không biết mình là ai và Phùng Lộ Phi cũng chưa từng nói gì.

    - Nhưng mà Hoắc tiên sinh này, tôi có một điều không hiểu lắm. Chúng ta nói ra thì chẳng có mối quan hệ gì, vậy anh gọi điện cho tôi làm gì? Còn số điện thoại của tôi sao anh lại biết? Đừng nói với tôi là Lộ Phi cho anh số này đấy.

    - “Không có. Tuy tôi vẫn nói chuyện bình thường với Lộ Phi nhưng cô ấy chưa từng nói số điện thoại của anh cho tôi biết. Tôi chỉ là tìm hiểu một chút thôi.”

    - Thì ra là vậy.

    - “Từ tiên sinh, hôm nay tôi gọi điện cho anh là muốn hẹn gặp anh ra ngoài nói chuyện một chút. Không biết Từ tiên sinh có thể dành cho tôi một chút thời gian hay không?

    Lời mà Hoắc Tử Minh nói thật sự khiến Từ Dịch Phàm không an tâm một chút nào. Nếu là người bình thường thì không sao, nhưng Hoắc Tử Minh lại là bạn trai cũ của Phùng Lộ Phi. Dù có đoán thế nào thì Từ Dịch Phàm cũng chẳng biết rốt cuộc người đàn ông kia muốn gặp mình là có chuyện gì. Nhưng chắc chắn, đây không phải là cuộc nói chuyện bình thường gì cả, và đương nhiên là có liên quan đến Phùng Lộ Phi.

    - “Từ tiên sinh?”

    Thấy Từ Dịch Phàm yên lặng không nói gì, Hoắc Tử Minh ở đầu dây bên kia cũng trở nên sốt ruột hơn.

    - Được, tôi sẽ gặp mặt anh. Nhưng anh muốn gặp lúc nào?

    - “Tùy anh thôi, tôi thì lúc nào cũng được.”

    - Tôi biết rồi, chiều nay tôi có thời gian, nếu được thì hôm nay chúng ta có thể gặp nhau.

    - “Tôi biết rồi.”

    Từ Dịch Phàm vừa tắt máy định trở vào trong thì thấy Phùng Lộ Phi đi ra. Cô mỉm cười hỏi anh:

    - Dịch Phàm, mẹ bảo là chúng ta hôm nay ăn cơm ở đây, tối về đại biệt thự sau. Em thấy cũng được, còn anh thấy thế nào?

    - Được, em muốn thế nào thì như thế.

    - Lại còn cái kiểu ấy nữa. Mà vừa rồi ai gọi điện cho anh thế? Không phải là tập đoàn có chuyện gì đấy chứ?

    Từ Dịch Phàm lắc đầu, mỉm cười nhìn Phùng Lộ Phi, nói rằng:

    - Không có chuyện gì đâu, em yên tâm đi. Chỉ là chiều nay tôi có một cuộc hẹn thôi.

    - Quan trọng lắm à?

    - Cũng có thể coi là như vậy. Nhưng em yên tâm đi, tôi vẫn sẽ về kịp giờ để ăn tối ở đây, sau đó đưa em về. Mấy ngày qua em vì chuyện của Từ Thị cũng mệt mỏi lắm rồi, chẳng mấy khi về nhà mẹ đẻ thì cứ nghỉ ngơi thoải mái đi. À phải, nếu như em chưa muốn về nhà vội thì cứ ở lại đây vài ngày cũng được.

    Lời nói nhẹ nhàng như thế này được nói ra từ miệng của Từ Dịch Phàm, nếu là trước đây thì Phùng Lộ Phi chắc chắn không thể tin nổi. Nhưng bây giờ thì đã tin hoàn toàn rồi.

    - Em làm sao vậy? Sao cứ nhìn tôi như thế? Trên mặt tôi có dính bẩn hay bị làm sao?

    - Không có gì?

    - Vậy em nhìn tôi làm gì?

    - Vì anh đẹp trai quá.

    Nói xong, Phùng Lộ Phi vội vàng đi vào trong. Còn Từ Dịch Phàm vẫn cứ đứng đấy nhìn theo bóng lưng của Phùng Lộ Phi rồi nở một nụ cười rất hạnh phúc.
  3. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 83: Cuộc Gặp Lạ Lùng

    Chiều hôm nay, Từ Dịch Phàm đã hẹn gặp Hoắc Tử Minh ở một phòng trà của Nhật Bản.

    Khi gặp mặt nhau, ấn tượng đầu tiên mà Từ Dịch Phàm thấy được ở Hoắc Tử Minh chính là vẻ thư sinh, có nét gì đó chu đáo và có vẻ như là người rất được lòng người khác. Còn Hoắc Tử Minh thì thấy rằng, Từ Dịch Phàm lại là một người đàn ông chín chắn, nếu như anh có thể ở vị trí Tổng giám đốc này thì không phải là người bình thường.

    - Hôm nay gặp được anh, tự dưng tôi lại cảm thấy có gì đó rất hụt hẫng, hơi thất vọng.

    Hoắc Tử Minh vừa rót trà vào chén vừa lên tiếng nói trước. Nhưng giọng của anh lại không hề ẩn chứa sự mỉa mai.

    - Vậy tôi có nên cảm ơn anh vì anh đã khen tôi không?

    - Tùy anh thôi. Nhưng tôi vừa rồi lại không cho rằng anh sẽ nói như vậy. Tôi cho rằng anh sẽ nghĩ lời mà tôi nói có hàm ý mỉa mai cơ đấy. Tôi chắc phải khen anh là hiểu lòng người chứ nhỉ?

    - Tôi không biết anh là người như thế nào, tôi chỉ biết tính cách của Phùng Lộ Phi ra sao mà thôi.

    Từ Dịch Phàm có thể nhận thấy vẻ khác lạ của Hoắc Tử Minh khi anh nhắc đến Phùng Lộ Phi. Và Từ Dịch Phàm cũng nhận ra, Hoắc Tử Minh rõ ràng là vẫn còn rất nặng tình với Phùng Lộ Phi.

    - Tại sao anh lại nói như thế?

    - Tôi cho rằng, người mà Phùng Lộ Phi đã từng yêu chắc chắn phải có điểm gì đó đặc biệt hơn người. Vừa rồi thấy anh, tôi thấy anh có nét giống một thư sinh. Mà thư sinh thì như thế nào nhỉ? Có lẽ thư sinh là một người biết ăn nói chứ không phải nói mà không suy nghĩ.

    - Từ tiên sinh thật sự rất hiểu lòng người đấy. Tôi nghĩ dù chúng ta mới gặp mặt lần đầu nhưng nói chuyện có vẻ như rất ăn ý. Quả thật, tôi rất thích cách nói chuyện của anh.

    Từ Dịch Phàm bất giác hơi nhếch mép lên. Chính bản thân anh cũng thấy nói chuyện với Hoắc Tử Minh rất hợp.

    - Lộ Phi thật sự đã kể về tôi cho anh nghe?

    - Một chút thôi, nói đúng hơn thì cô ấy cho tôi biết tên của anh và thân phận của anh.

    - Anh cảm thấy thế nào khi vợ anh lại nói với anh về người yêu cũ của cô ấy hả Từ tiên sinh?

    Lúc này, Từ Dịch Phàm tự dưng lại lắc đầu. Hành động của anh khiến Hoắc Tử Minh cảm thấy khó hiểu.

    - Hoắc tiên sinh, anh cho rằng khi nghe Lộ Phi nói như vậy thì tôi sẽ ghen với anh sao?

    - Tôi đang nghĩ như vậy đó.

    - Mặc dù lúc ấy mối quan hệ giữa tôi và Lộ Phi chưa có nhiều tiến triển và cũng không hiểu nhau như bây giờ, nhưng tôi dám khẳng định, cô ấy sẽ chẳng chơi cái trò ngoại tình kia đâu.

    Hoắc Tử Minh uống một ngụm trà nhỏ, nói tiếp:

    - Thật ra hôm nay, tôi hẹn anh ra đây là muốn nói chuyện gì thì chắc Từ tiên sinh cũng biết rồi chứ?

    - Tôi biết là anh đang muốn nói về chuyện có liên quan đến Phùng Lộ Phi. Nhưng thật sự nói những cái gì thì tôi cũng không biết được. Chúng ta mở đầu câu chuyện cũng mất khá nhiều thời gian rồi, bây giờ anh đã nói vào chủ đề chính được chưa?

    Hoắc Tử Minh thở dài, anh ngồi trầm ngâm một lúc rồi mới lên tiếng nói tiếp:

    - Từ tiên sinh, anh có yêu Lộ Phi không?

    Quả thật, câu hỏi này của Hoắc Tử Minh đã khiến cho Từ Dịch Phàm giật mình. Anh không nghĩ tới việc Hoắc Tử Minh lại hỏi mình câu hỏi như thế này.

    - Hoắc tiên sinh, đây là câu hỏi chính của anh trong cuộc gặp ngày hôm nay của chúng ta?

    - Phải. Nhưng mà e rằng Từ tiên sinh vẫn chưa tìm được cho mình một câu trả lời chính xác thì phải.

    - Anh muốn nghe tôi trả lời như thế nào?

    Hoắc Tử Minh bỗng nhíu mày lại. Rõ ràng là anh đang hỏi Từ Dịch Phàm sao lại bị hỏi ngược lại thế?

    - Từ tiên sinh, câu trả lời là do anh đưa ra chứ có phải là muốn anh trả lời theo ý của tôi đâu?

    - Vậy… Tôi yêu Phùng Lộ Phi thì sao, mà không yêu cô ấy thì sao? Anh hỏi tôi như vậy để làm gì?

    - Tôi chỉ muốn chắc chắn với quyết định của mình hơn mà thôi.

    Lại đến lượt Từ Dịch Phàm nhíu mày. Hoắc Tử Minh mỉm cười, lại tiếp tục nói:

    - Có lẽ Từ tiên sinh vẫn chưa hiểu rõ ý của tôi rồi. Tôi chỉ muốn nói rằng, liệu ngày trước tôi để cho Lộ Phi ở bên cạnh Từ Dịch Phàm anh, rốt cuộc quyết định đó là đúng hay sai mà thôi. Tôi suy nghĩ nhiều hơn anh tưởng, tôi thật sự mong muốn Lộ Phi có thể có được hạnh phúc thật sự.
  4. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 84: Là Như Vậy?

    Từ Dịch Phàm vẫn đang suy nghĩ những lời mà Hoắc Tử Minh nói. Ban đầu anh đoán, không lẽ Hoắc Tử Minh muốn cướp Phùng Lộ Phi từ tay anh hay sao? Nhưng bây giờ đã gặp mặt, lại còn nói chuyện nữa đã khiến anh thay đổi những suy nghĩ trước đó.

    - Hoắc tiên sinh, thật sự câu trả lời của tôi đối với anh rất quan trọng. Là như vậy sao?

    - Phải, rất quan trọng.

    - Được, tôi nói với anh, tôi yêu Phùng Lộ Phi. Tôi nghĩ việc cùng cô ấy kết hôn là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời của tôi. Hoắc tiên sinh, câu trả lời này vừa ý anh chứ?

    Hoắc Tử Minh cứ nhìn chằm chằm Từ Dịch Phàm. Câu trả lời này, cuối cùng anh cũng đã nhận được.

    - Từ tiên sinh, hôm nay tôi gặp anh nói chuyện không phải là muốn cùng anh tranh giành Lộ Phi, chỉ là muốn nghe câu trả lời thật lòng của anh mà thôi. Nhìn anh, tôi biết chắc rằng những lời vừa rồi mà anh nói, chắc chắn là thật lòng rồi.

    - Ý anh là gì?

    - Khi tôi và Lộ Phi gặp lại, cô ấy nói chúng tôi có duyên vô phận, nhưng chúng tôi vẫn có thể là bạn tốt. Tôi biết, kể từ sau khi ở bên anh, Lộ Phi dường như thay đổi không ít. Tôi nghĩ rằng, có lẽ Lộ Phi cũng đã yêu anh mất rồi.

    Lại một câu nói khác của Hoắc Tử Minh khiến Từ Dịch Phàm giật mình. Nhưng lúc này, anh chẳng thể nói được gì.

    - Từ Tổng giám đốc, dù bây giờ tôi và Lộ Phi đã chia tay nhưng tôi thật sự vẫn luôn quan tâm và lo lắng cho cô ấy. Tôi chỉ mong, Lộ Phi kết hôn với anh là một quyết định đúng đắn. Tôi cũng hy vọng, anh có thể chăm sóc, yêu thương và bảo vệ cô ấy suốt đời như lời yêu mà anh vừa mới nói. Như vậy có được không?

    - Được.

    - Cảm ơn. Nhưng nếu mà anh bắt nạt Lộ Phi thì tôi sẽ không nể nang gì anh đâu. Lộ Phi mà bị tổn thương, tôi vẫn sẵn sàng đứng dậy cướp cô ấy về tay mình.

    - Hoắc tiên sinh, anh yên tâm đi, tôi cũng không bao giờ để anh phải làm như vậy đâu.

    Hoắc Tử Minh mỉm cười, nói:

    - Tôi tin anh.

    Nói chuyện cả buổi chiều với Hoắc Tử Minh, Từ Dịch Phàm nhận thấy hóa ra “tình địch” này của mình cũng không hiếu thắng lắm. Hoắc Tử Minh hẹn gặp Từ Dịch Phàm anh chỉ là muốn xác nhận xem Phùng Lộ Phi ở bên anh liệu có thể hạnh phúc hay không thôi.

    Nhưng dù có như thế nào thì Từ Dịch Phàm vẫn sẽ luôn cố gắng đem lại hạnh phúc thật sự cho Phùng Lộ Phi.

    ………………………………

    Sau bữa tối, Phùng Lộ Phi lên phòng gặp Phùng Hiểu Nguyệt. Mối quan hệ giữa họ đã tốt trở lại nên việc nói chuyện cũng không còn gặp khó khăn như trước nữa.

    - Này, chị thấy Từ Dịch Phàm hôm nay có vẻ rất lạ.

    - Lạ? Lạ cái gì?

    - Em không để ý à? Hôm nay Từ Dịch Phàm nhìn em rất nhiều lần đấy, hơn nữa còn nhìn rất chăm chú.

    Phùng Lộ Phi bật cười, nói tránh đi:

    - Nhìn thì cũng có gì ghê gớm đâu chứ?

    - Cái gì mà không ghê gớm? Ánh mắt ấy ngập tràn tình cảm đấy, nồng nàn, thắm thiết…

    - Dạo này chị đổi hướng sang đọc mấy truyện ngôn tình rồi à? Một ánh mắt thôi mà miêu tả ghê quá.

    Phùng Hiểu Nguyệt vỗ nhẹ lên vai của Phùng Lộ Phi, thấy bộ dạng em gái mình lúc này thì bĩu môi nói:

    - Em đúng là chẳng biết cái quái gì cả. Ở bên cạnh Từ Dịch Phàm lâu như thế mà không biết anh ta nghĩ gì về mình à?

    - Nghĩ cái gì chứ? Chị biết à? Nói về chuyện hiểu lòng người thì em kém lắm.

    - Theo như kinh nghiệm tình trường lâu năm của chị thì chị chắc chắn, Từ Dịch Phàm có tình cảm với em rồi đấy. Ánh mắt ấy của Từ Dịch Phàm, không thể nhầm lẫn được.

    Nhìn Phùng Hiểu Nguyệt, có vẻ như cô cũng chắc chắn với lời nói của mình. Nhưng thật sự, Phùng Lộ Phi cũng có thể cảm thấy, mối quan hệ giữa cô và Từ Dịch Phàm đã tiến triển theo hướng tốt đẹp hơn, ít ra cũng không còn tranh cãi vô ly nữa.

    Từ Dịch Phàm có tình cảm với Phùng Lộ Phi cô sao? Thật sự là như vậy? Phùng Lộ Phi còn nhớ, lần trước suýt nữa Từ Dịch Phàm đã hôn cô. Ngày cô bị tai nạn, gương mặt anh đã lo lắng đến nhường nào. Cô cũng vẫn nhớ rõ cái cảm giác anh ôm cô nằm ngủ. Thật sự Phùng Lộ Phi chưa từng cảm thấy ấm áp như vậy, nhẹ nhàng như vậy, thoải mái như vậy, và hơn nữa là hạnh phúc như vậy.
  5. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 85: Có Đúng Là Vậy?

    Thấy Phùng Lộ Phi cứ ngồi thừ ra như vậy, Phùng Hiểu Nguyệt huơ huơ tay ra trước mặt cô.

    - Em nghĩ gì mà chuyên tâm thế? Có phải là đã nhận ra lời nói của chị rất đúng hay không?

    - Đúng cái gì mà đúng chứ?

    - Lại còn không phải nữa, đúng thì cứ nói thẳng ra đi, phủ nhận làm cái gì. Phải rồi, chị hỏi em một vấn đề.

    - Chị hỏi đi xem nào.

    Phùng Hiểu Nguyệt ngồi sát vào Phùng Lộ Phi, khuôn mặt trở nên hớn hở hơn, hỏi:

    - Lộ Phi, chị hỏi em, mấy tháng qua em ở bên Từ Dịch Phàm như thế, có phải là đã yêu anh ta rồi đúng không?

    - Cái gì?

    Nghe thấy câu hỏi này, Phùng Lộ Phi kinh ngạc đến mức hét ầm lên. Phùng Hiểu Nguyệt ngồi bên cạnh cũng phải bịt tai lại.

    - Chị biết em lúc này đang rất xúc động, nhưng dù có xúc động thế nào thì cũng phải kiềm chế lại chứ? Làm gì mà hét to lên như thế, muốn cho cả nhà đều nghe thấy à?

    - Em…

    Thật sự là lúc này, Phùng Lộ Phi chẳng thể nói gì được nữa. Vấn đề này cô có nghĩ đến, nhưng đều không nghĩ quá sâu.

    - Em gái à, em có yêu Từ Dịch Phàm hay không?

    - Em không biết.

    Giọng của Phùng Lộ Phi bỗng nhỏ dần đi. Không phải là cô không muốn trả lời, bởi căn bản là cô không biết bản thân mình nên trả lời như thế nào cho đúng nữa.

    - Thôi, em không cần nói nữa. Nhìn bộ dạng của em thế này, chị biết ngay là em đã động lòng với Từ Dịch Phàm rồi.

    - Chị…

    - Không cần phải lảng chuyện nữa đâu. Chị là người ngoài cuộc nên nhìn chuyện sẽ rõ ràng hơn người trong cuộc như em. Em quả thực đã yêu Từ Dịch Phàm mất rồi.

    Ranh giới giữa yêu và không yêu mỏng manh lắm, sớm muộn cũng sẽ bị phá vỡ mà thôi. Nhưng Phùng Lộ Phi lại không nghĩ rằng, điều này lại xảy ra với cô và Từ Dịch Phàm.

    - Lộ Phi, nếu như em yêu Từ Dịch Phàm thì đừng phủ nhận làm gì. Chuyện này cũng đâu phải khó nói đâu. Dù sao bây giờ thì em cũng đã là vợ của Từ Dịch Phàm rồi.

    - Nghe những lời chị nói có vẻ rất đúng. Hình như là em cũng hơi hơi thích Từ Dịch Phàm rồi.

    Một lần nữa, Phùng Hiểu Nguyệt lại phải bĩu môi trước những lời nói có phần ngô nghê này của em gái.

    - Hơi hơi thích cái quái gì chứ? Thừa nhận yêu đối với em khó thế cơ à? Rõ ràng là em cũng yêu Từ Dịch Phàm.

    - Nếu như thế thật…

    - Sao nói về vấn đề này thì em lại kém như thế? Chị đây còn biết rõ là em yêu anh ta mất rồi kia kìa.

    - Có lẽ là yêu thật rồi.

    Phùng Hiểu Nguyệt quàng tay qua vai của Phùng Lộ Phi, hỏi nhỏ:

    - Thừa nhận là tốt rồi, nhưng mà Lộ Phi này, chuyện của em và Hoắc Tử Minh đã giải quyết ổn thỏa hay chưa vậy? Rốt cuộc là bây giờ em còn lưu luyến Tử Minh không?

    - Sau đám cưới với Dịch Phàm thì em cũng đã đi gặp Tử Minh để nói chuyện rõ ràng rồi. Em nói với anh ấy tuy em và anh ấy không thể ở bên nhau nhưng chúng em sau này vẫn có thể làm bạn tốt. Tử Minh lúc đấy cũng đồng ý.

    - Như vậy là tốt rồi. Chị chỉ sợ là em với Tử Minh còn vướng mắc, dẫn đến chuyện em và Dịch Phàm gặp trục trặc. Nhưng có thể yên tâm được rồi. Lộ Phi, những lời chị nói em phải nghe thật kỹ đấy nhé, đừng có bỏ sót bất kỳ từ nào đấy.

    Phùng Lộ Phi ngẩng đầu lên nhìn Phùng Hiểu Nguyệt, lúc này cô lại tiếp tục nói:

    - Chị bảo, nếu như Từ Dịch Phàm chưa bày tỏ tình cảm với em thì em nên nói trước với anh ta. Chị biết em là người mạnh dạn lắm nên chuyện này cũng không khó, đúng không?

    - Nhưng em ngại.

    - Ngại cái gì? Ngại có đổi lại được hạnh phúc hay không đây? Tối nay em về nói hết những suy nghĩ của em cho Từ Dịch Phàm nghe để xem anh ta sẽ nói cái gì.

    Nói chuyện khác thì có thể chứ việc đi bày tỏ tình cảm thế này, Phùng Lộ Phi cảm thấy rất ngại.

    - Được rồi, nếu như em thấy ngại thì đợi vài ngày nữa xem Từ Dịch Phàm có biểu hiện gì không. Nếu anh ta không bày tỏ trước thì em nên mặt dày nói ra suy nghĩ của mình. Chị nói rồi, nếu như em cứ ngại thì đến bao giờ em mới có hạnh phúc?

    - Em biết rồi. Em sẽ suy nghĩ kỹ về những lời góp ý này của chị. Chị yên tâm đi.

    - Thế thì tốt.

    Nói chuyện với Phùng Hiểu Nguyệt một lúc nữa, Phùng Lộ Phi cùng Từ Dịch Phàm cũng rời Phùng gia để về đại biệt thự.
  6. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 86: Từ Dịch Phàm Là Gay?

    Kể từ ngày trở về từ Phùng gia, Phùng Lộ Phi cảm thấy Từ Dịch Phàm có gì đó rất kỳ lạ, nhưng lạ như thế nào thì cô không thể nói ra được. Từ Dịch Phàm vốn dĩ làm mọi việc rất từ từ, nhưng dường như gần đây anh trở nên vội vàng hơn, như muốn nhanh chóng hoàn tất mọi việc.

    Hôm nay Từ Dịch Phàm nói với Phùng Lộ Phi là anh bận đi gặp đối tác, rất có thể sẽ về muộn nên bảo cô không cần chờ cơm. Vốn định rủ Trương Uyển Tâm ra ngoài thì nào ngờ có một vị khách không mời mà đến. Đó là Lưu Cảnh Dương – Tổng giám đốc của tập đoàn đá quý Lưu Thị, cũng là một trong Tứ tổng nổi tiếng của thành phố B, bạn thân của Từ Dịch Phàm.

    - Lộ Phi, em còn nhớ anh không vậy?

    Lưu Cảnh Dương vừa gặp được Phùng Lộ Phi, chưa kịp chào hỏi gì thì anh đã hỏi ngay câu này.

    - Lưu Tổng đỉnh đỉnh đại danh của thành phố B thì sao em dám quên chứ? Em còn nhớ lần cuối chúng ta gặp nhau là trong đám cưới của em và Dịch Phàm. Cũng nhanh thật, mấy tháng rồi.

    - Không ngờ em vẫn còn nhớ đến anh.

    - Được rồi, anh mau vào bên trong đi.

    Phùng Lộ Phi và Lưu Cảnh Dương ngồi xuống sofa ở phòng khách, cô còn dặn thím Vương mang trà và một ít hoa quả ra nữa.

    - Cảnh Dương, anh đến thành phố A khi nào vậy?

    - Mới đến sáng nay thôi, công tác ấy mà. Chiều mai anh lại trở về thành phố B, công việc dạo này cũng bận rộn quá, không có thời gian đi chơi ở thành phố A xinh đẹp này.

    - Cũng tiếc thật đấy. Mà anh đã gọi điện cho Dịch Phàm chưa? Hôm nay anh ấy bảo là phải đi tiếp đối tác nên về hơi muộn một chút.

    - Vừa rồi trước khi đến đây anh cũng gọi cho Dịch Phàm rồi, cậu ấy bảo sẽ trở về nhanh nhất có thể. Với lại cậu ấy bảo muốn nhờ việc gì đó, không biết là việc gì nữa. Em có biết không?

    Phùng Lộ Phi lắc đầu, tay vẫn cầm ấm trà rót cho Lưu Cảnh Dương:

    - Chuyện đấy thì em làm sao biết được chứ? Nhưng mà nghe anh nói, chắc không phải chuyện hay ho gì đâu nhỉ?

    - Có lẽ vậy.

    Đúng lúc này, Phùng Lộ Phi nghe thấy tiếng xe ô tô. Không cần phải đoán, cô cũng nhận ra Từ Dịch Phàm đã trở về.

    Không lâu sau thì Từ Dịch Phàm cũng bước vào trong. Gặp Lưu Cảnh Dương, gương mặt của anh trở nên vui vẻ hơn bao giờ hết:

    - Cảnh Dương, cậu đến thật đúng lúc đấy.

    - Nghe câu nói này của cậu thì mình cũng an tâm hơn rồi. Chỉ sợ mình đột ngột đến đây khiến cậu không thích thôi.

    - Nếu mà cậu không đến thành phố A thì không khéo vài ngày tới mình phải đến tận thành phố B để tìm cậu nhờ một số việc đấy. Cậu đúng là hiểu ý mình quá nên mới đến đúng lúc như vậy. Được rồi, lên thư phòng mình, mình có chuyện muốn nói với cậu.

    Lưu Cảnh Dương lúc này quay sang nhìn Phùng Lộ Phi, nở một nụ cười và nói với cô:

    - Có gì lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp nhé?

    - Vâng.

    - À phải rồi Lộ Phi, nhờ em nói với thím Vương bảo thím ấy làm nhiều đồ một chút, tối nay tôi muốn giữ Cảnh Dương ở lại đây.

    - Em biết rồi.

    Phùng Lộ Phi nhìn Từ Dịch Phàm và Lưu Cảnh Dương thân thiết như vậy khiến cô không khỏi băn khoăn. Nhìn bộ dạng của hai người này bây giờ, không phải là bọn họ… có quan hệ mờ ám đấy chứ?

    …………………………

    Sau khi vào bếp dặn dò thím Vương một số điều, Phùng Lộ Phi đi ra ngoài và nhận được điện thoại của Phùng Hiểu Nguyệt.

    - “Lộ Phi, chuyện giữa em và Từ Dịch Phàm thế nào rồi? Sao mấy ngày nay chẳng thấy em nói gì thế?” – Không kịp chờ Phùng Lộ Phi lên tiếng, Phùng Hiểu Nguyệt ở đầu dây bên kia đã vội vàng hỏi.

    - Hiểu Nguyệt à, chuyện của em hình như không xong rồi. Dịch Phàm mấy ngày nay lạ quá.

    - “Lạ là lạ thế nào? Em mau nói rõ ra đi, cứ vòng vo như thế này thì chị làm sao hiểu được chứ?”

    Phùng Lộ Phi liếc nhìn về hướng cầu thang rồi giọng trầm xuống, nói tiếp:

    - Lưu Cảnh Dương vừa mới đến nhà em. Chị có biết Lưu Cảnh Dương không? Tổng giám đốc của tập đoàn đá quý Lưu Thị ở thành phố B ấy. Chị không biết đâu, nhìn bộ dạng thân thiết quá mức của Dịch Phàm với Lưu Cảnh Dương vừa rồi, em thật sự, thật sự…

    - “Thật sự cái gì?”

    Nghe đến đây, Phùng Hiểu Nguyệt ở đầu dây bên kia cũng không khống chế được sự tò mò.

    - Hiểu Nguyệt, em nói điều này, cấm chị không được đi ba hoa với mọi người đâu đấy, không thì đừng trách em.

    - “Được rồi, nói đi xem nào.”

    Phùng Lộ Phi nuốt nước bọt, cố gắng lấy lại bình tĩnh mà nói:

    - Em nghi ngờ Dịch Phàm là… gay.

    - “Cái gì?”
  7. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 87: Ngạc Nhiên

    Rót cho Lưu Cảnh Dương một ly rượu xong, Từ Dịch Phàm chưa kịp nói gì thì anh ta đã vội lên tiếng:

    - Này Dịch Phàm, rốt cuộc là cậu muốn nhờ mình việc gì vậy? Cứ úp úp mở mở khiến cho người ta tò mò.

    - Cảnh Dương, thật ra mình chỉ muốn nhờ cậu làm một việc nhỏ giúp mình, đó là thiết kế một bộ đồ trang sức bao gồm vòng cổ, vòng tay, nhẫn và khuyên tai. Như vậy được không?

    - Thiết kế một bộ đồ trang sức thì có gì khó chứ, chuyện này quá đơn giản mà. Nhưng mà Dịch Phàm này, cậu muốn tặng bộ đồ trang sức này cho ai à? Hay sắp đến sinh nhật của Lộ Phi?

    Từ Dịch Phàm lắc đầu, nói:

    - Sinh nhật của Lộ Phi vào tháng 3 cơ. Mình muốn mua đồ trang sức để tặng không phải vào dịp ấy.

    - Vậy người cậu muốn tặng là Lộ Phi nhưng không phải là vào sinh nhật cô ấy. Muốn tặng vào giáng sinh à? Nhưng từ nay đến Giáng sinh vẫn còn hơn 2 tháng nữa mà.

    - Thật ra thì…

    Lưu Cảnh Dương cứ nhìn chằm chằm vào Từ Dịch Phàm. Anh biết ngay là người bạn thân này chắc chắn đang có chuyện gì đó. Từ trước đến nay, anh chưa thấy Từ Dịch Phàm có lúc cũng bối rối thế này.

    - Cảnh Dương, mình muốn làm bộ đồ trang sức này là vì Phùng Lộ Phi. Mình yêu cô ấy mất rồi nên mình muốn làm như vậy để cùng cô ấy bắt đầu lại một lần nữa. Cậu có thể giúp mình không?

    Nghe những lời thừa nhận này của Từ Dịch Phàm, Lưu Cảnh Dương không khỏi kinh ngạc mà há hốc miệng. Từ Dịch Phàm đã từng khiến anh nhiều lần kinh ngạc nhưng chưa lần nào như lần này. Kể từ lần trước Từ Dịch Phàm thông báo kết hôn với Phùng Lộ Phi cũng không ngạc nhiên như việc anh thừa nhận yêu cô. Chuyện này thật khiến Lưu Cảnh Dương không thể nói gì được.

    - Ngậm miệng lại đi. Nhìn mất hình tượng một Tổng giám đốc tài danh của thành phố B quá đi.

    Mãi Lưu Cảnh Dương mới có thể ngậm miệng lại. Anh vội uống một ngụm lớn rượu rồi quay sang hỏi Từ Dịch Phàm:

    - Từ Dịch Phàm, cậu yêu Phùng Lộ Phi rồi? Thật sự là cậu đã yêu Phùng Lộ Phi rồi sao?

    - Ừ.

    - Bao nhiêu lâu rồi?

    - Ai mà biết được chứ.

    Lưu Cảnh Dương ngồi sát Từ Dịch Phàm, lại hỏi:

    - Cậu thật sự cho rằng cậu làm như vậy sẽ khiến cho em gái Phùng cảm động sao? Lỡ như cô ấy không yêu cậu thì sao đây?

    - Mình làm sao mà biết được.

    - Cái kiểu gì đây không biết nữa.

    - Nhưng mà dù có thất bại đi chăng nữa thì mình cũng nhất định phải nói những lời thật lòng mình cho Lộ Phi nghe. Còn nếu như cô ấy từ chối mình thì mình cũng sẽ không ép buộc cô ấy.

    Quả thật, Lưu Cảnh Dương rất phục cái tính chịu chơi và dám chịu thua này của Từ Dịch Phàm.

    - Cậu có hối hận không?

    - Mình mà không nói thật lòng mình với Lộ Phi thì cả đời này mình sẽ sống trong hối hận đấy.

    Lưu Cảnh Dương vỗ nhẹ vào vai của Từ Dịch Phàm, gật đầu nói:

    - Chuyện này mình ủng hộ cậu. Chắc chắn bọn Hạ Quân Dật với Trình Minh Viễn cũng ủng hộ cậu thôi.

    - Cảm ơn các cậu nhé.

    - Được rồi, chiều mai mình sẽ quay về thành phố B, đồng thời triển khai luôn kế hoạch tỏ tình của cậu. Mình sẽ thiết kế cho cậu vài mẫu, cậu thích mẫu nào thì sẽ làm mẫu đấy. À phải, mình cũng sẽ bảo với Lâm Nhã Tình, nhà thiết kế đồ trang sức nổi tiếng mà mình vừa mời thiết kế cho cậu. Yên tâm đi, kế hoạch này của cậu sẽ chu toàn mà thôi.

    Cảm động trước những lời nói của Lưu Cảnh Dương, Từ Dịch Phàm bỗng dưng ôm chầm lấy anh:

    - Cảnh Dương à, cậu đúng là một người bạn rất tốt, rất tốt của mình đấy. Cậu làm mình cảm động quá.

    - Mình sẽ nhận lời cảm ơn của cậu. Nhưng mà Từ Dịch Phàm, cậu có buông tay ngay ra không? Nhìn cái cảnh này mờ ám quá đi.

    - Được rồi, buông tay thì buông tay. À phải Cảnh Dương, mình muốn khắc chữ AE trên bộ đồ trang sức này.

    - AE? A nghe giống như tên tiếng Anh của cậu, Alfred. Thế còn E? Tên tiếng Anh của Lộ Phi à?

    Từ Dịch Phàm gật đầu:

    - Ừ, Evelyn là tên tiếng Anh của Lộ Phi. Mình không cần bộ đồ trang sức này cầu kỳ lắm đâu, đơn giản là được rồi. Sử dụng vàng trắng với kim cương loại tốt nhất đi.

    - Ok.

    - Thật sự là mình hồi hộp quá. Nhưng mà trong vòng nửa tháng có thể làm xong được không? Mình không chờ lâu được.

    - Sẽ làm theo yêu cầu của cậu.

    Nhìn Từ Dịch Phàm hạnh phúc thế này, Lưu Cảnh Dương cũng mừng thay. Cuối cùng thì Từ Dịch Phàm cũng có thể tìm được hạnh phúc thật sự rồi.
  8. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 88: Tỏ Tình (1)

    Nửa tháng sau đó.

    Mối quan hệ giữa Từ Dịch Phàm và Phùng Lộ Phi vẫn như vậy. Họ sống trong hòa bình, cũng thường xuyên hỏi han lẫn nhau. Đặc biệt, Từ Dịch Phàm cũng thường xuyên trở về ăn tối cùng Phùng Lộ Phi, cuối tuần thì chẳng đi đâu cả, chỉ ở nguyên trong biệt thự.

    Mặc dù thấy Từ Dịch Phàm có thay đổi nhiều nhưng thật sự, Phùng Lộ Phi chẳng cảm thấy quá lạ.

    - Ấy Lộ Phi, em đi đâu vậy?

    Vừa mới nhìn thấy Phùng Lộ Phi cầm túi xách từ trên phòng đi xuống, Từ Dịch Phàm vội chạy ra hỏi.

    - Em định đi ra ngoài gặp Uyển Tâm nói chuyện thôi. Gần đây cô ấy bận quá nên bọn em ít có thời gian gặp mặt.

    - Vậy à.

    - Có việc gì không vậy?

    - À không, anh chỉ muốn nhắc em về bữa cơm tối nay của chúng ta thôi. Anh sợ em quên mất.

    Phùng Lộ Phi mỉm cười nhìn Từ Dịch Phàm, nói:

    - Anh yên tâm đi, em không quên được đâu. Được rồi, em đi đây, tối nay hẹn gặp lại anh.

    - Ừ.

    Sau khi thấy Phùng Lộ Phi đã lái xe rời khỏi, Từ Dịch Phàm vội vàng gọi điện cho Triệu Chí Dương. Đầu dây bên kia vừa nhấc máy, vẫn chưa kịp nói thêm điều gì thì Từ Dịch Phàm đã nói một tràng dài:

    - Triệu Chí Dương, rốt cuộc cậu bây giờ đang ở đâu thế? Bao giờ cậu mới mang đồ của mình về thành phố A đây? Tối nay là phải dùng đến nó rồi đấy, nếu mà lỡ thì cậu đừng có trách.

    - “Này Từ Dịch Phàm, cậu làm gì mà cuống lên như thế hả? Bây giờ mới có sáng sớm, mình đang bận ngủ. Chuyến bay từ thành phố B đến thành phố A 2 giờ chiều nay mới có. Vẫn còn sớm chán, lo cái gì.”

    Từ Dịch Phàm nghe rõ cái giọng ngái ngủ của Triệu Chí Dương. Quả thật lúc này anh vội vàng quá.

    - Thôi được rồi, mình chẳng quan tâm cậu như thế nào, chỉ cần cậu mang đồ về đây đúng giờ cho mình là được.

    - “Mình biết rồi. Bây giờ mình phải ngủ thêm một lúc nữa đã, mấy ngày nay bận việc quá chẳng có thời gian để ngủ.”

    Chưa kịp nói thêm điều gì, Từ Dịch Phàm đã nghe thấy những tiếng “tút” ngân dài. Anh chán nản tắt máy. Chỉ mong Triệu Chí Dương có thể về thành phố A đúng giờ là được.

    ………………………………..

    Quán café.

    Đến quán café, Phùng Lộ Phi phải đợi 20 phút nữa Trương Uyển Tâm mới xuất hiện. Nhìn gương mặt mệt mỏi và gầy đi của Trương Uyển Tâm, Phùng Lộ Phi biết rằng mấy ngày qua cô thật sự đã làm quá nhiều việc.

    - Uyển Tâm, cậu dạo này gầy đi nhiều đấy. Cuối năm nên áp lực công việc lớn lắm hả?

    - Ừ, cuối năm bao giờ công việc cũng nhiều, chẳng giống như đầu năm được ăn chơi thỏa thích. Mà này Lộ Phi, mới mấy ngày không gặp, trông cậu có vẻ béo lên rồi đấy.

    - Béo hả?

    Phùng Lộ Phi sờ tay lên má, nhưng cô không cảm thấy mình tăng cân.

    - Phải, béo lên rồi còn gì. Sao vậy, mấy ngày nay có Từ Dịch Phàm chăm bẵm cho, thảo nào mà tăng cân nhanh thế.

    - Chăm bẵm cái gì chứ.

    - Đúng rồi, lần trước cậu nhắn tin cho mình, bảo rằng Từ Dịch Phàm dạo này thay đổi và cũng lạ lắm. Rốt cuộc là như thế nào, cậu nói rõ hơn đi.

    Phùng Lộ Phi nuốt nước bọt, nói nhỏ:

    - Nửa tháng trước ấy, Lưu Cảnh Dương, Tổng giám đốc của Lưu Thị có đến chỗ mình ấy. Hôm đấy mình thấy Dịch Phàm và Lưu Cảnh Dương trông cực kỳ thân thiết.

    - Bọn họ là bạn thì đương nhiên phải thân thiết rồi.

    - Không phải, không phải cái kiểu thân thiết như cậu nói đâu. Nhìn bọn họ, mình còn tưởng là đồng tính nữa.

    - Cái gì?

    Trương Uyển Tâm hét lớn đến mức những người ngồi gần đấy đều quay sang nhìn cô. Thấy vậy, Trương Uyển Tâm chỉ cười ngượng rồi quay lại nhìn Phùng Lộ Phi, hỏi:

    - Cậu chắc chứ?

    - Mình thấy 80% là đúng.

    - Nhưng mà hình như cậu có vẻ không vui lắm thì phải. Không phải là ghen với cả Lưu Cảnh Dương đấy chứ?

    Phùng Lộ Phi bỗng dưng đỏ mặt, chẳng nói được cái gì nữa. Vấn đề này thật sự là rất nhạy cảm.

    - Lộ Phi à, mình thấy biểu hiện gần đây của cậu cũng lạ lắm nên mình suy đoán ra một chuyện.

    - Chuyện gì?

    - Cậu yêu Từ Dịch Phàm rồi à?
  9. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 89: Tỏ Tình (2)

    Lúc này, Phùng Lộ Phi cứ nhìn chằm chằm Trương Uyển Tâm, chẳng biết nên nói những gì nữa. Câu hỏi này của Trương Uyển Tâm có lẽ là câu hỏi khó nhất mà Phùng Lộ Phi từng nghe.

    - Sao thế, không trả lời được à?

    - Thế cậu bảo mình nên trả lời cậu như thế nào đây?

    - Gì vậy? Tình cảm của cậu thì chính bản thân cậu phải biết chứ? Cậu yêu Từ Dịch Phàm hay không cậu cũng không biết à?

    Phải, chuyện tình cảm của Phùng Lộ Phi cô thì đương nhiên cô phải biết rõ hơn Trương Uyển Tâm rồi. Nhưng chẳng hiểu sao chính bản thân cô vẫn chẳng thể rõ ràng được chuyện tình cảm với Từ Dịch Phàm. Rốt cuộc, giữa cô và anh có xuất hiện chữ “yêu” mà Trương Uyển Tâm nói không?

    - Lộ Phi, mình nói này, bây giờ cậu đang là vợ của Từ Dịch Phàm, có đúng không? Hai người sớm tối chạm mặt như vậy, chẳng lẽ đến một chút tình cảm cũng không có hay sao?

    - Cũng không phải là không có. Dạo gần đây bọn mình hòa thuận hơn hẳn, không còn tranh cãi như những ngày đầu nữa.

    - Thế cậu có thấy trong tình cảm ấy có gì lạ không? Ví dụ như cậu thấy Từ Dịch Phàm là một người rất đặc biệt chẳng hẳn, hay là đã từng thử nghĩ sẽ sống hòa thuận với anh ấy chưa?

    Phùng Lộ Phi bỗng nhiên mím môi lại. Những ngày qua, cô sống một cuộc sống bình lặng bên cạnh Từ Dịch Phàm, cảm thấy thời gian trôi qua không còn nhạt nhẽo như trước nữa. Những suy nghĩ về Từ Dịch Phàm cũng thay đổi, là biểu hiện cho cái gì đây?

    - Trông cậu thế này, biết là hỏi những câu cao siêu như thế cậu sẽ không trả lời được mà. Vậy bây giờ mình hỏi sang câu khác, thời gian gần đây cậu còn nghĩ đến chuyện cùng Từ Dịch Phàm ly hôn không? Phải trả lời thật lòng đấy, cấm nói linh tinh.

    - Không nghĩ đến nữa.

    - Vậy cậu có thấy cuộc sống hiện giờ rất tốt không?

    - Rất tốt.

    Trương Uyển Tâm gật đầu không nói gì. Phùng Lộ Phi thấy thế thì nhíu mày lại, chẳng hiểu ý tứ của cô bạn này là gì.

    - Rốt cuộc là cậu muốn nói gì vậy?

    - Mình bảo này, cậu cảm thấy cuộc sống hiện tại rất tốt và cũng không có ý định ly hôn chứ gì? Thế tại sao cậu không tiếp tục sống cuộc sống này đến trọn đời luôn đi?

    - Cái gì?

    Quả thật hôm nay, Trương Uyển Tâm đã nói khá nhiều câu khiến Phùng Lộ Phi phải kinh ngạc. Cứ nghĩ hôm nay sẽ nói chuyện thoải mái, nào ngờ Trương Uyển Tâm lại nói về cuộc hôn nhân của Phùng Lộ Phi và Từ Dịch Phàm, biến nó thành chủ đề chính.

    - Cậu và Từ Dịch Phàm sống vui vẻ yên ổn như thế, tốt quá rồi còn gì. Cậu với anh ấy là vợ chồng thật sự chứ có phải hàng giả đâu mà lo. Nếu như cuộc sống hiện nay của hai người đã tốt đẹp như vậy thì sao cậu với Từ Dịch Phàm không nghĩ đến chuyện gắn bó lâu dài? Không lẽ bây giờ cậu vẫn muốn cùng Từ Dịch Phàm ly hôn rồi đi tìm lại tình yêu sao? Với Tử Minh?

    - Ý của mình không phải là như thế. Nhưng chuyện này, mình chẳng thấy Từ Dịch Phàm nói gì cả.

    - Ơ… Thế cậu còn muốn Từ Dịch Phàm nói gì nữa? Nếu bây giờ anh ấy chưa tỏ tình với cậu thì sao cậu không chủ động đi?

    - Chủ.. chủ động?

    Phùng Lộ Phi đúng là từ trước đến nay khá thích mấy công việc mạo hiểm, nhưng bảo cô đi tỏ tình như thế này…

    - Trương Uyển Tâm, da mặt mình mỏng lắm.

    - Mình biết da mặt cậu mỏng lắm. Nhưng mà Phùng Lộ Phi, cậu đem so sánh hạnh phúc cả đời với chuyện ngượng mặt xem, cái nào đáng giá hả? Cậu ấy, có thể hạnh phúc hay không thì tùy thuộc vào việc mặt cậu có đủ dày hay không thôi. Đợi Từ Dịch Phàm nói trước thì đến bao giờ?

    - Cậu nói như vậy nghe cũng có lý đấy. Nhưng mà đứng trước mặt Từ Dịch Phàm, mình chỉ sợ mình run quá rồi quên hết thôi.

    Trương Uyển Tâm vỗ nhẹ vào bàn tay của Phùng Lộ Phi, gương mặt trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết:

    - Yên tâm đi, không sao cả. Mình tin kiểu người như Từ Dịch Phàm sẽ không lôi chuyện cậu đi tỏ tình ra làm trò đùa đâu.

    - Thật chứ?

    - Thật, mình nói dối cậu làm gì chứ. Mà này, tối nay cậu với Từ Dịch Phàm cùng đi dùng bữa thì nhân tiện đó nói luôn. Bữa tối lãng mạn như thế, nói chuyện này là thích hợp nhất.

    - Nhưng không hiểu sao mình cứ sốt ruột quá.

    Ngay lúc này đây, mồ hôi từ hai bàn tay của Phùng Lộ Phi cứ chảy hết ra, tim đập nhanh hơn lúc bình thường.

    - Bình tĩnh bình tĩnh, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nghe lời mình. Nào, hút vào… thở ra…

    Mấy cái bài tập hít vào rồi thở ra của Trương Uyển Tâm đến cuối cùng vẫn chẳng được cái tác dụng gì. Phùng Lộ Phi vẫn run bắn người lên vì sợ. Đây là lần đầu tiên cô đi tỏ tình với một người đàn ông.
  10. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Bí Mật Của Định Mệnh
    Chương 90: Tỏ Tình (3)

    Nhìn đồng hồ, đã 4 giờ 30 chiều, trong lòng Từ Dịch Phàm lúc này càng trở nên sốt sắng hơn bao giờ hết.

    Anh vội cầm lấy điện thoại, bấm số của Triệu Chí Dương. Phải sau 4 hồi chuông, người bên kia mới nghe máy.

    - Triệu Chí Dương, đừng có nói với mình là bây giờ cậu vẫn chưa lên máy bay đấy nhé? Muộn rồi thấy chưa?

    - “Dịch Phàm, bình tĩnh, bình tĩnh một chút đi. Mình vừa mới lên, máy bay cũng chuẩn bị cất cánh rồi. Yên tâm, mình sẽ trao món đồ này đến kịp lúc cho cậu. Đừng giận.”

    - Nếu như mà cậu về không kịp thì sao?

    - “Thì tùy cậu xử lý.”

    Từ Dịch Phàm gật đầu, lúc này trông gương mặt anh đã có vẻ bình tĩnh hơn lúc vừa rồi.

    - Được. Cậu bây giờ tốt nhất là nên cầu nguyện máy bay về thành phố A đừng có trễ, nếu không thì đừng có trách.

    - “Mình biết rồi, biết rồi.”

    Không lâu sau, Từ Dịch Phàm cũng tắt máy. Thời gian cứ lẳng lặng trôi qua như vậy càng khiến anh sốt ruột. Chỉ mong mọi thứ hôm nay anh sắp xếp có thể được thực hiện đầy đủ.

    ………………………………

    Nhà hàng.

    Đã 6 giờ 45 tối nhưng Từ Dịch Phàm vẫn chưa thấy mặt của Triệu Chí Dương đâu cả.

    Cũng may vừa rồi Phùng Lộ Phi gọi điện nói cô sẽ đến muộn một chút vì kẹt xe. Nếu như cô mà đến bây giờ thì chính Từ Dịch Phàm anh cũng chẳng biết nên xử lý cái khung cảnh trong phòng kia như thế nào nữa.

    - Cái tên Triệu Chí Dương này, bò từ sân bay đến đây hay sao mà lâu như vậy chứ. Sắp muộn đến nơi rồi.

    Từ Dịch Phàm liên tục nhìn đồng hồ. Nếu như Triệu Chí Dương mà làm hỏng việc, chắc anh sẽ lột da tên này thật.

    - Dịch Phàm!

    Đúng lúc này, xe của Triệu Chí Dương dừng ở đó. Triệu Chí Dương lao vội xuống xe, cầm theo chiếc túi đưa cho Từ Dịch Phàm:

    - Bạn thân à, nhiệm vụ đầy gian lao và nguy hiểm này mình đã hoàn thành xong cả rồi.

    - Vừa kịp giờ. Nếu như cậu đến muộn một chút nữa thôi, làm hỏng việc của mình thì cậu chết chắc rồi.

    - Mình sao dám chứ. Thôi được rồi, mình về trước đây, cả chiều ngồi chờ máy bay mệt chết rồi. Phải rồi, chuyện xong kết quả thế nào thì nhớ phải báo ngay cho mình biết đấy.

    - Biết rồi.

    Triệu Chí Dương đang định rời đi thì vừa đúng lúc nhìn thấy Phùng Lộ Phi lái xe đi đến. Từ Dịch Phàm nhìn cô mà hết sức ngạc nhiên. Kẹt xe mà sao vẫn đến sớm như vậy?

    - Ủa Chí Dương, sao anh lại ở đây vậy?

    Vừa dừng xe, Phùng Lộ Phi đã vội bước xuống, đứng ngay trước mặt Từ Dịch Phàm và Triệu Chí Dương.

    - À, hôm nay anh cũng đến đây ăn, không ngờ lại gặp Dịch Phàm ở đây. Cậu ấy nói là hẹn với em.

    - Anh có rảnh không, vào ngồi cùng với bọn em cho vui?

    Liếc nhìn Từ Dịch Phàm, Triệu Chí Dương đã ngay lập tức nhìn thấy ánh mắt hình viên đạn của người bạn thân này. Dĩ nhiên là Triệu Chí Dương anh không thể ở đây lúc này.

    - Em nói thế thì anh ngại quá, bữa cơm riêng tư của vợ chồng em sao anh dám chen ngang vào được chứ. Thôi để hôm khác chúng ta tụ họp cũng được, hôm nay dành không gian riêng cho hai người.

    - Em…

    - Chí Dương, chẳng phải cậu nói cậu bận hay sao?

    - Ừ ừ, bận. Vậy anh đi trước nhé.

    Từ Dịch Phàm đã đe dọa bằng câu nói kia, Triệu Chí Dương anh mà không chạy nhanh thì chắc chết rồi.

    - À phải Dịch Phàm, em xin lỗi vì đến hơi muộn.

    - Không muộn giờ đâu, cũng vừa kịp lúc mà. Đến giờ rồi, chúng ta cũng mau vào bên trong đi.

    - Vâng.

    Từ Dịch Phàm đi vào trước, trong lòng anh lúc này cũng đang lo lắng lắm. Dù sao cũng là lần đầu tiên đi tỏ tình, không run mới lạ. Nhưng tất cả vì tương lai của Từ Dịch Phàm anh và Phùng Lộ Phi cô, lần này anh nhất định phải thật mạnh dạn, phải để cô thấy được tấm chân tình của anh.

    Trong khi đó, Phùng Lộ Phi cũng lo lắng không kém. Mồ hôi tay đã đổ ra, vì lo lắng quá nên Phùng Lộ Phi đã nắm chặt hai bàn tay lại. Cô chưa từng chủ động đi tỏ tình với bất kỳ ai, với Từ Dịch Phàm lần này chính là lần đầu tiên. Biết làm sao đây, cô chỉ sợ là lát nữa không cẩn thận lại nói sai câu gì đó thì coi như là đi tong luôn.

    Nhưng rốt cuộc, Phùng Lộ Phi vẫn cố gắng bình tĩnh lại, hít vào rồi lại thở ra. Vì hạnh phúc cả đời, phải thử một lần thôi!

Chia sẻ trang này