1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Biến dạng

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi asino, 06/05/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. kbh

    kbh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/02/2006
    Bài viết:
    450
    Đã được thích:
    0
    cái này cho vào topic nói nhảm thì hay hơn
  2. ommi00844

    ommi00844 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/09/2003
    Bài viết:
    1.903
    Đã được thích:
    0
    That''s what we call " life" !!!
    Cuộc sống này không có cái gì giống cái gì, không có việc gì lặp lại lần thứ hai, không có khuôn mẫu nào cho tất cả, cũng không tồn tại lời giải chung cho những điều tưởng như giản đơn nhất, không có gì là dài lâu vĩnh cửu. Nothing ''s perfect !
    Nhưng dù sao, bánh xe vẫn quay, sóng vẫn cuộn trào, con nước vẫn xuống-lên và cuộc đời vẫn đẹp - một khi ta còn mắt thấy tai nghe !
    và cho những lời nói nhảm..., và cho Cuộc Sống !!!
  3. asino

    asino Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/05/2004
    Bài viết:
    78
    Đã được thích:
    0
  4. anhdendem

    anhdendem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/04/2006
    Bài viết:
    48
    Đã được thích:
    0

    Thực sự bài viết này có ý nghĩa nếu người đọc tinh ý và sống có nội tâm thực sự , nhưng bạn có nick name CHECK 990 lại nhận xét hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của tôi. Tôi đang tự hỏi :" Thế nào là nhảm nhí khi nói được lên những suy nghĩ của mình về cuộc sống ? Có lẽ nào bàn luận trong Forum Cuôcsống là nhầm lẫn ? " Rồi tôi lại nghĩ điều tội tệ đó là việc chẳng chút thiện cảm nào với bạn cả .... Xin lỗi nhé !!!
    Có thể bạn sẽ chửi thầm tôi hoặc nếu là người giỏi kìm nén chút kiêu hãnh bạn sẽ nói , chúng ta đã là gì mà nói vẻ am hiểu đời phải ko ?
    Chúng ta không ai giống ai , mỗi người có một lối sống , sự cảm nhận , và những điều suy nghĩ riêng biệt , chúng ta tham gia Diễn đàn trong Forum Cuộc sống với mục đích gì ? Có phải để dị nghị những điều người khác làm gây cho ta khó chịu ?

  5. vanconkip

    vanconkip Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/01/2006
    Bài viết:
    431
    Đã được thích:
    0
    đôi khi chúng ta cần khuyêm bảo ai một điều gì đó nhưng mà nếu nói trục tiêp có thể sẽ ko nhận được cái nhìn thân thiện từ người đó , lúc ta mới cần phải đi vòng sao cho họ vẫn hiểu được vấn đề mà lại vui vẻ
    còn chúng ta ở đây đang thảo luận thẳng thắn nên tôi nghĩ là nên nói cho rỡ ràng
    tôi đòng ý với bạn là những điều đật được sẽ giúp bạn tự tin hơn , nhưng nhiều khi để đạt dược một kết quả nào đó trước hết ta lại phải có được lòng tin là mình thành công
  6. asino

    asino Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/05/2004
    Bài viết:
    78
    Đã được thích:
    0
    xoá
  7. lady_in_red82

    lady_in_red82 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    194
    Đã được thích:
    0
    Muốn mời các bác Asino và anhdendem một ly và truyện trò trong im lặng
  8. silver_place

    silver_place Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/11/2004
    Bài viết:
    4.817
    Đã được thích:
    3
    Lại làm mình liên tưởng tới Điền và cô chị nó trong Những cánh đồng bất tận. Đọc cũng không biết phải nghĩ thế nào, viết sao nữa.
  9. lady_in_red82

    lady_in_red82 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    194
    Đã được thích:
    0
    Bạn Silver_palace à, tớ chưa biết "Những cánh đồng bất tận", hay chính là "Cánh đồng bất tận" đấy?
    --------------------------
    Biến dạng 1: Cô đơn
    Chị Ánh ngồi cạnh tôi trên chiếc ghế sô-pha êm ái trên gác ba, cùng nhìn ra phía cửa ban công, rưng rưng hát một bài nhạc Trịnh. Trí nhớ kém cỏi của tôi tới giờ đã không còn nhớ đó là bài gì, nhưng cái cách chị hát thì không quên được. Mắt nhìn thẳng ra phía ban công, nhưng không đặt vào một điểm nào, giọng hát và ánh nhìn run run như đã hòa vào từng âm thanh, gần như sắp khóc. Chị bảo chị ít khi hát, bởi vì bao giờ cũng vậy, hát rất gần với khóc, có khi giữa đám bạn bè đông người, không cầm được cảm xúc, chị hát và khóc òa chẳng vì lý do gì cụ thể.
    Hà Nội một ngày đầu tháng tư, tôi tới nhà chị và hai chị em ngồi với nhau trong quãng thời gian ngắn ngủi chớp nhoáng tôi về lại thành phố này. Tháng tư, trời âm u mát mẻ và không còn lạnh nhiều nữa. Chỉ vừa đủ để ưu tư và nhìn lại và uống trà cùng với kỷ niệm. Cũng không phải là kỷ niệm, chỉ là một góc sâu trong tâm hồn mình. Phòng chị không có hoa loa kèn ?" loại hoa tháng tư mà nhà nào Hà Nội cũng đều cố gắng nắm bắt trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà rộn ràng mà trầm lắng hoa ghé qua người. Trên tường, những giỏ mây và những cụm hoa khô không xác định được tên và những cụm lau đã ngả màu nâu xỉn. Một tấm ảnh Scarlett và Rhet Butler hạnh phúc bên nhau theo-kiểu-của-họ trong một cái khung sắt, chị bảo ảnh chị cắt ra từ một tờ tạp chí đã nhiều năm nay, còn cái khung kia là được tặng hồi vào đại học, đã để tấm ảnh đó trong chiếc khung đó, nhiều năm nay rồi, không đổi. Ngoài ban công, cây móng rồng từ nhà hàng xóm trèo qua nhà chị cành lá vấn vít trong ánh sáng nhẹ và màu trời âm u một buổi chiều. Không có bông hoa nào, nhưng chúng tôi nói về mùi thơm dịu dàng như mít mật.
    Rồi chị bỏ tôi ngồi đó, lúi húi ở phòng sau. Vừa chậm rãi làm một việc gì, chị vừa khe khẽ hát. Tiếng hát không tỏ, bay bay qua căn phòng rộng, vương vương lên tấm ảnh lên giỏ hoa khô lên bức tường lên trần nhà rồi về phía cây móng rồng rồi tan vào buổi chiều dịu dàng. Rồi tôi sẽ không quên tiếng hát nhẹ bỗng ấy. Căn phòng bình yên, tiếng hát bình yên, chị bảo sẽ không bao giờ xa gia đình. Phải chăng đó là điều dịu dàng và đáng kể nhất mà hầu hết mọi người đều ao ước. Để nhận ra điều ấy, phải chăng cần phải từng trải nhiều và có một giây phút ?ongộ?? Bình yên như mặt hồ lặng sau rất nhiều mưa dữ, bình yên như hàng cây trổ lộc sau mùa bão, bình yên như mặt đường đêm khuya nhặt một bước chân sau ngày ầm ào. Bình yên, dịu dàng mà sao tôi thấy gần với nỗi đau, với sự cô đơn? Hay chỉ là những mặt khác nhau của một khối ru-bic biến ảo - cuộc sống này? Tôi đang lẫn lộn?
    ?oHà Nội ơi
    Mỗi khi lòng xác xơ
    Tôi vội vã trở về
    Lấy cho mình
    Dù chỉ là chút bóng đêm trên đường phố khuya
    Dù chỉ là một chiều sương giăng phố cũ??
    (Hà Nội ngày trở về)
    Tôi về Hà Nội lần này trong một cú shock tinh thần mà nếu còn lưu lạc ở một nơi nào khác chắc tôi khó gượng dậy. Tôi đã mệt quá, cần lắm một chỗ bình yên chỉ để nằm im nghe bóng tôi dâng dâng hương loa kèn dâng dâng làm đầy dần cái phần hụt hẫng bên trong cơ thể. Để được cảm thấy mình lại đầy tràn sức mạnh và niềm vui sống. Nhưng khi gặp chị, tôi vẫn chưa được làm đầy. Chị đưa tôi lọ thuốc nhỏ mắt, bảo là sẽ tốt hơn. Tôi đêm trước vừa mất ngủ, mắt đỏ và sưng mọng, lại quên mang kính để có thể che bớt sự mệt mỏi. Trên bộ váy áo điệu đà, khuôn mặt tôi như được cắt từ người khác lắp vào. Khuôn mặt thì không che giấu được.
    Từ trước khi về Hà Nội, tôi đã biết mình sẽ phải gặp chị. Để trò truyện với chị như được trò truyện với mình trong gương, dù chị và tôi giống nhau nhiều và cũng khác nhau nhiều, nhưng cái ?otinh thần chung? thì là một. Hình như chúng tôi cùng thuộc về một bộ lạc, và đã bị phân rã, lưu lạc trên khắp nhân gian, đôi khi tìm thấy nhau qua những tín hiệu bất ngờ rồi lại xa nhau theo những con đường bí hiểm. Nghĩa là những con đường đôi khi vắt qua nhau, để rồi xa nhau. Lưu lạc để rồi cứ hoài nhớ về những ngã tư gặp gỡ. Buổi chiều này là một ngã tư?
    Chị đã nói với tôi những gì, toàn là những điều gần với minh triết.
    Miễn là mình thực sự muốn!
    Rồi ai cũng xoay xở được cuộc đời của mình hết thôi em!
    Mình vẫn phải sống!
    Rồi cũng quen dần với sự cô đơn!
    Mình phải tự là bạn của chính mình!
    Tối ấy về lại một đêm tôi không ngủ. Tôi nằm trong bóng tối, mường tượng ra con đường dằng dặc của mình. ?oHãy đi đến tận cùng của sự tuyệt vọng, để thấy rằng tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa?. Và tôi đã nếm thấy đã uống lấy vị ngọt ngào của sự cô đơn. Tại sao trước nay vẫn biết là cô đơn đi cùng tôi trên con đường của mình, mà tôi lại sợ nó thế. Trong khi nó là ?ongười? duy nhất gắn với tôi như hình với bóng, không bao giờ phụ bạc tôi bỏ rơi tôi. Sao tôi không nhìn thấy nó là hiện thân, là biến dạng của cả những điều tốt đẹp nhất và tồi tệ. Nó mang khuôn mặt của những người yêu để mang đến cho tôi những rung động ngọt ngào, ở mỗi người là những thiên hướng cảm xúc phong phú khác nhau. Nó mang khuôn mặt ánh nắng sớm mai và con chim sẻ nhảy nhót tung tăng trên đường phố. Nó cũng là những cơn mưa mùa đông cóng róng tê buốt cả trí óc, để tôi biết yêu hơn những ngày có nắng. Nó là cơn gió lạnh buổi đêm khuya lang thang trên đường để rồi lại là tấm chăn là gối nệm ủ ấm xoa dịu cho tôi. Nó là người bạn hay bông đùa ngồi cạnh tôi chọc tôi đến phát khùng. Nó là anh sếp dễ thương mà không bao giờ tôi thấy e sợ. Rồi khi tôi một mình, thật một mình, nó mượn cánh tay tôi để chăm sóc cho tôi, mượn chiếc gương để nhìn vào đôi mắt... Ôi sự cô đơn ngọt ngào khiến tôi muốn tan biến vào trong đó. Có người yêu nào dịu dàng hơn sự cô đơn? Có tình yêu nào bao la và hạnh phúc và đau khổ hơn sự cô đơn? Gọi sự cô đơn ngắn gọn là Đơn, tôi hình dung ra hình dáng của một người con trai, bộ quần áo và đôi giầy bụi bặm, nhưng cố gắng tột cùng tôi vẫn không thấy được gương mặt Đơn, vì gương mặt đó luôn biến đổi và vô định hình.
    Trên chuyến bay trở lại Sài Gòn, tôi và Đơn ngồi chung một chiếc ghế. Đơn mượn bàn tay tôi, đút cho tôi từng thìa nhỏ nhẻ. Tôi ăn bữa trưa trên máy bay lâu gấp đôi người ngồi bên cạnh, bàn tay cầm chiếc nĩa đưa lên môi những miếng nhỏ xíu, từng chút, từng chút một. Trong những phút cảm xúc gần như tê liệt ấy, lý trí của tôi vẫn còn nhớ ra từng đọc ở đâu đó rằng những người mắc chứng tâm thần thường cử động rất chậm chạp, từ từ.
    SG, một ngày đầu tháng 4.2006
  10. silver_place

    silver_place Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/11/2004
    Bài viết:
    4.817
    Đã được thích:
    3
    Đúng rồi, nó là Cánh đồng bất tận của Nguyễn Ngọc tư ấy. Tớ quen kêu là những cánh đồng bất tận Tớ không thích cánh đồng bị Cô Đơn nên kêu thêm từ những, những thói quen tự mình tạo ra mặc dù biết nó sai

Chia sẻ trang này