1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Biên Hòa một ngày nhớ !

Chủ đề trong 'Đồng Nai' bởi TITANIC2005, 09/08/2008.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. TITANIC2005

    TITANIC2005 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/01/2005
    Bài viết:
    317
    Đã được thích:
    0
    Biên Hòa một ngày nhớ !

    Biên Hòa đón anh bằng cái nắng hanh khô của buổi trưa. Sao nắng thế! Nắng giăng khắp mặt sông. Chói mắt. Anh khen sông Đồng Nai rất đẹp và nhẹ nhàng...

    "Em đang ở đâu? Anh đang ở gần cầu Hóa An, phía bên Bình Dương!". "Em đang ở cơ quan, bên này cầu Hóa An". Chỉ dòng tin nhắn đó thôi mà vỡ òa niềm vui sướng. Lâu lắm rồi không gặp anh, cũng phải 6 năm rồi nhỉ? Từ ngày mình rời khỏi nơi thực tập chứ sao. Và gặp nhau, thân thiện và lạ lẫm. Anh đứng đó, dáng cao gầy, mái tóc xoăn và đôi mắt sâu, điểm mà mình nhớ nhất mỗi khi chợt nhớ tới anh. Còn mình, chẳng dám hỏi anh thấy mình thế nào, sợ anh chê con bé này đi làm rồi sao gầy thế. Đúng vậy mà, ai gặp mình mà không nói như vậy !

    Biên Hòa đón anh bằng cái nắng hanh khô của buổi trưa. Sao nắng thế! Nắng giăng khắp mặt sông. Chói mắt. Anh khen sông Đồng Nai rất đẹp và nhẹ nhàng, anh khen mình sao khéo chọn chỗ để vừa có thể nhìn thấy sông, vừa có thể thấy được xa xa là Cù Lao Phố. Mình biết, anh biết rất nhiều về Cù Lao Phố. Anh là HDV du lịch mà. Nhưng chắc chắn một điều, anh chưa được đến đó. Giá như có thời gian, mình sẽ dẫn anh đến. Cù Lao Phố bây giờ không còn mang dáng dấp của một thương cảng ngày xưa, cách đây hàng trăm năm, nhưng cũng không hoàn toàn như thành phố, vẫn có những cánh đồng, những ngôi nhà cổ, những ngôi chùa cổ quay mặt ra sông; đâu đó vẫn còn những cây trâm với những trái trâm màu tím mà bọn trẻ con rất thích, để khi ăn xong lại thè những cái lưỡi tím lịm ra nhát nhau. Nghe nói, xưa kia Biên Hòa có rất nhiều cây trâm, vậy mà bây giờ hầu như rất ít người biết về nó?

    Rồi mưa, cơn mưa đến bất chợt không hề báo trước. Mưa giăng kín mặt sông như một tấm lưới mỏng, gió ngoài sông thổi vào mát lạnh. Anh cười. Biên Hòa lạ thật, mưa nắng thất thường, có giống người Biên Hòa không nhỉ? Có giống không nhỉ? Ở Sài Gòn cũng thế mà, cũng những cơn mưa chợt đến chợt đi, để lại trong lòng người niềm vui nhẹ nhàng hay nỗi buồn mênh mông? Biên Hòa và Sài Gòn, chẳng xa nhau mấy mà mãi 6 năm em và anh mới gặp lại nhau, 6 năm chẳng biết tí gì về anh và anh cũng vậy, để rồi tíu tít kể chuyện ngày xưa, ngày mà anh hương dẫn thực tập cho mình. Anh kể, làm HDV du lịch gì mà lên xe là ngủ tít mù khơi. Chà, mình chẳng nhớ chuyện này nhưng chắc là đúng như vậy rồi, mình bị say xe mà. Vậy mà bây giờ anh mới chê. Khi đó lại còn đánh giá mình đạt loại tốt nữa chứ! Có người anh, người thầy như thế thì thích quá còn gì.

    Biên Hòa tiễn anh bằng cái nắng nhẹ. Nắng như muốn nói với anh rằng: Hẹn ngày gặp lại nhé!

    Phạm Thị Mỹ Hạnh
  2. TITANIC2005

    TITANIC2005 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/01/2005
    Bài viết:
    317
    Đã được thích:
    0
    Lắng lòng...

    Từ những dòng tin nhắn của bạn, ta nhớ Tết, dù đang sống giữa lòng quê hương. Bạn nhắn: "Biên Hòa nắng phải không? Ở bên này mát lắm. Cũng có mai, cũng có đào, cũng có bánh tét, bánh chưng..., nhưng sao tớ nhớ quá. Nhớ cái nắng vàng như mật, nhớ hoa bằng lăng xao xác đầu cành, nhớ bước chân trẻ thơ rộn ràng phố nhỏ, nhớ dáng bà ngồi phe phẩy quạt, là quạt tay, không phải quạt máy đâu... Và tớ nhớ, nhớ mùi Tết nữa".

    Nỗi nhớ ngày Tết của bạn vậy đó, lộn xộn, lung tung, không đầu, không cuối, nhưng mà đẹp, mà da diết. Đó là nỗi nhớ của người con đi xa, muốn ôm trọn trong tim mình những hình ảnh thân thương nhất, bình dị nhất của quê nhà. Nỗi nhớ ấy như những đợt sóng ngầm, để rồi khi Tết về lại cuộn lên, cuộn lên...

    Bạn xa Biên Hòa đã 4 mùa hoa nở vàng rực, đó là màu vàng của hoa hướng dương, của cúc đại đóa, cúc vạn thọ, hoa mai... Bạn nói, hoa kéo nắng về, làm những con phố như vàng hơn, rộng hơn, thênh thang hơn. Thật lạ, Biên Hòa thì lúc nào không có nắng, ngay cả những mùa mưa, ngay cả những mùa đông, nhưng nắng mùa xuân vàng hơn, ngọt hơn, bạn nhỉ? Và hoa bằng lăng, chẳng phải ngẫu nhiên mà mỗi khi chiều về, chạy xe thật chậm, ta lại ngân nga câu hát nửa nhớ, nửa quên, khi bỗng dưng bắt gặp một chùm bằng lăng đong đưa theo gió.

    Một chiều thong dong, ta lắng nghe mùi Tết, không phải chỉ bằng mũi mà còn bằng mắt, bằng tai, bằng tất cả giác quan của mình, ta sẽ cảm nhận được sự ấm áp và nỗi chờ mong, của người ở, người về... Bạn nói thế! Khi nắng tắt, ta vẫn có thể cảm nhận được mùi hăng hăng của hành, của kiệu, mùi cay nồng của dưa cải, hay mùi ngai ngái của củ cải phơi khô, để rồi, khi tất cả đã được nắng, bà và mẹ sẽ làm nên những hũ dưa món ngon lành, giòn tan...
    Khi tắt nắng, ta sẽ nghe tiếng chổi quét vườn xào xạc, mùi khói đốt lá khô khiến ta nhớ về mùi khói đốt đồng ở một miền quê xa lắc, nhớ khói nấu bánh chưng, nhớ tiếng củi khô tí tách, lửa than ấm nóng và niềm mong ngóng sở hữu những miếng bánh ngon lành hiện rõ trong từng ánh mắt trẻ thơ. Và khi tắt nắng, ta vẫn thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên áo bà, trên trán mẹ.Vậy đó, thật giản dị và cũng thật yên bình biết bao!

    Ta không phải là người con sinh ra và lớn lên trên mảnh đất này như bạn, ta đến đây, tình cờ. Và ta đã yêu, yêu thành phố nhỏ bằng một tình yêu dung dị từ những điều bình thường nhất. Và ta cũng chợt nhận ra, đã bao năm qua rồi, ta đã để cái chộn rộn thường ngày cuốn đi, ta đã quên lắng mình lại để nhận ra rằng đang hạnh phúc, khi sống giữa quê hương...
    Hạnh Vân

Chia sẻ trang này