Biển nhớ Biển Nhớ Nhạc và lời : Trịnh Công Sơn Ca sĩ trình bày : Khánh Ly Ngày mai em đi biển nhớ tên em gọi về gọi hồn liễu rũ lê thê gọi bờ cát trắng đêm khuya Ngày mai em đi đồi núi nghiêng nghiêng đợi chờ sỏi đá trông em từng giờ nghe buồn nhịp chân bơ vơ Ngày mai em đi biển nhớ em quay về nguồn gọi trùng dương gió ngập hồn bàn tay chắn gió mưa sang Ngày mai em đi thành phố mắt đêm đèn mờ hồn lẻ nghiêng vai gọi buồn nghe ngoài biển động buồn hơn Hôm nào em về bàn tay buông lối ngỏ đàn lên cung phím chờ sầu lên đây hoang vu Ngày mai em đi biển nhớ tên em gọi về triều sương ướt đẫm cơn mê trời cao níu bước sơn khê Ngày mai em đi cồn đá rêu phong rủ buồn đèn phố nghe mưa tủi hờn nghe ngoài trời giăng mây tuôn Ngày mai em đi biển có bâng khuâng gọi thầm ngày mưa tháng nắng còn buồn bàn tay nghe ngóng tin sang Ngày mai em đi thành phố mắt đêm đèn vàng nửa bóng xuân qua ngập ngừng nghe trời gió lộng mà thương . Đêm mùa hạ cao xa: Ngoài kia biển đen bao la chập chùng, và bên kia dãy núi xanh mờ là thành phố hoa đèn rạng rỡ . Gió từ khơi xa đưa những con sóng vỗ vào những kẽ đá xám lạnh cái điệp khúc quen quen nghe hoang vắng buồn buồn.. Ngày ấy tôi và anh đi lang thang khắp thành phố, đi qua những con đường, những quán nước ven bờ biển (nơi chúng tôi đã từng đến), như muốn nhìn ngắm, thu giữ đầy đủ trọn vẹn những chứng tích cho một lần sau cuối. Chúng tôi đã cùng im lặng bên nhau nghe tiếng sóng rì rào ru dỗ, tiếng sóng tiếng gió ngoài kia đã chợt im câm cùng tôi nuốt từng lời, từng tiếng ca ấm thì thầm của anh. Một bản nhạc quen - có biển xanh làm nền - có kẻ ở người đi, có chia ly và tiễn biệt có trông mong và đợi chờ.. Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về, gọi hồn liễu rũ lê thê, gọi bờ cát trắng đêm khuya . Ngày mai em đi , đồi núi ngiêng nghiêng đợi chờ, sỏi đá trông em từng giờ, nghe buồn nhịp chân bơ vơ Tiếng hát Khánh Ly trầm xuống nghẹn lại. Hồn tôi như bay bổng chơi vơi.. Ngày mai tôi sẽ ra di , xa anh xa thành phố biển hiền hòa này - có thể mãi mãi - đến một nơi chốn nào khác mà tôi vẫn chưa hình dung được. Ngoài anh ra tôi không có không còn một tình thâm nào hệ lụy ràng buộc nơi đây. Ngày mai tôi đi xa, hành trang gói ghém mang theo nhẹ hẫng trên tay nhưng lại đầy nặng trĩu kỷ niệm nồng nàn tình yêu của anh. Cám ơn anh, cám ơn biển và cám ơn cả những vì sao rưng rức buồn đêm ấy. Ngày mai , ít nhất trong khoảng không gian cách chia vời vợi này, em vẫn ấp ủ niềm tin rằng mình còn nhớ nhau hoài phải không anh? Tôi đã trở về anh ơi, biển ơi! chỉ là sự tình cờ, không mảy may tìm kiếm mong đợi một điều gì. Có chăng chỉ là chút hoài niệm bâng khuâng về qúa khứ. Hơn mười năm rồi còn gì. Khoảng thời gian biền biệt đủ dể thay đổi một đời người, đủ làm phai nhòa dấu tích, xanh rêu bao kỷ niệm. Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, người viết bài tình ca bất hủ đó, cũng đã không còn nữa. Bây giờ tôi cũng không còn có anh nữa, mọi thứ cũng đã xa, mọi người cũng đã lạ, nhưng mọi điều chưa thể đã lãng quên. Hơn mười năm tâm hồn tôi đã vỗ hoài những con sóng tình mêng mang nhung nhớ, nhưng tiếng hát thì thầm của anh ngày ấy và bây giờ với Khánh Ly như còn mơ hồ vấn vương đâu đó: Ngày mai em đi thành phố mắc đêm đèn vàng, nửa bóng xuân qua ngập ngừng nghe trời gió lộng mà thương. (ST)
Bài cảm nhận trên của Ngọc Dung : http://dactrung.net/phorum/tm.asp?m=7195 . Không có gi phản đối nêu bạn post những bài sưu tầm như thế, nhưng giá mà ghi rỏ tên người viết ? và nếu có thể được, đừng mỗi bài sưu tập 1 topic riêng chứ nhỉ ?
Thực ra chuyện viết nó đâu có khó, việc gì phải đi copy của người khác nhỉ ??? . Bài này có thể qua bên kia đọc cũng được chứ mang qua đây làm gì vậy trời ???
Hèn gì làm mình cứ thắc mắc cái trong ngoặc (ST) là gì, cứ tưởng là Sì-Tin hay là Sa-Tăng... gì gì đó... , ai biết là Sưu Tầm nà ! Bài này hay vượt không gian vượt thời gian luôn, lúc nào nghe cũng được, nhưng nhất là Khánh Ly hát cơ, và cái đoạn nhạc mở đầu nghe muốn hút thêm điếu nữa ... Ôi trời ơi, nhớ gì mà tới một biển lận !
Nỗi nhớ vẫn mãi là nỗi nhớ ...Chẳng thể đổi thay khi trái tim thét gào ..Nhạc Trịnh lúc nào cũng thế , khắc khoải và da diết ...Khánh Ly lúc nào cũng hát như vậy , cái cảm giác khi khúc ca ngân lên tựa hồ như cô ấy chỉ hát 1 lần này nữa thôi....Ư` , ngày mai em đi ...Liệu biển có nhớ , có nhắc tên gọi về ? Xa quá rồi ... Có một thời tôi nghe nhạc Trịnh và khóc , sao mà buồn thế ! Bây h thì nước mắt chẳng thể rơi .. , lặn sâu vào trong lòng buồn da diết ! C/s này có quá nhiều thứ cần phải lo lắng ... Bạn tôi bảo : " Điên " Ừ , có lẽ là điên thật khi khóc cho 1 bài hát ...Nước mắt chưa từng rơi , chẳng có mối tình nào tan vỡ , ng ta vẫn có thể khóc khi nghe nhạc Trịnh . Đó là điều dễ hiểu giải thích tại sao chẳng có ai khác ngoài Trịnh Công Sơn tự tạo riêng cho mình một dòng nhạc mang tên người nghệ sĩ tài hoa . Trần Tiến , Phó Đức Phương , Đoàn Chuẩn , Từ Linh , văn Cao... bao nhiêu lớp thế hệ nhạc sĩ tài năng đã qua đi , thế nhưng chẳng ai gọi là nhạc Trần hay nhạc Phó.. cả ! "Ngày mai em đi cồn đá rêu phong rủ buồn đèn phố nghe mưa tủi hờn nghe ngoài trời giăng mây tuôn " Nghe Khánh Ly hát câu này ,,,,buồn đến thắt cả ruột ! Ừ , ngày mai em đi....