1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bình chọn NHỮNG ĐIỂM ĐẾN HẤP DẪN NHẤT VIỆT NAM CỦA DÂN PHƯỢT đi. Mời bác DUGIA làm Chủ tịch Giám khả

Chủ đề trong 'Du lịch' bởi BMfamily, 16/03/2007.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. vuthanhminh

    vuthanhminh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/02/2002
    Bài viết:
    4.150
    Đã được thích:
    0
    Bác anh hùng Lúp nhá. Còn nợ nhà iem một quả ở Hà Lội á.
    Thêm tí ko lại bị xoá vì sờ pam:
    Theo thiển ý iem thì chưa có cái nơi nào gọi là đẹp nhứt sất á. Có khi đẹp với người này nhưng lại ko phù hợp với người kia. Rồi, điểm thu hút đông khách nhất chưa chắc đã là điểm hấp dẫn nhất, điểm hấp dẫn nhất chưa chắc đã thu hút đông khách nhất. Khứa khứa! đại loại là..em chỉ vào ném đá cuộc họp phát rồi té.
  2. LoveLivLink

    LoveLivLink Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/12/2004
    Bài viết:
    17
    Đã được thích:
    0
    Em thấy được mỗi bác lày lói chí ný! Làm tư vấn có khác.
  3. nopassport

    nopassport Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/08/2005
    Bài viết:
    260
    Đã được thích:
    0
    Nói thế này thì thi hoa hậu chọn gái đẹp làm gì
  4. QuangPerth

    QuangPerth Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/03/2007
    Bài viết:
    1
    Đã được thích:
    0

    cháu chào các cô, các chú
    cháu tên là Quang, cháu đang theo học tại taylors college tại perth, australia khóa dự bị để chuẩn bị cho trường đại học monash năm sau. cháu tình cờ vào ttvnol này và đọc bài này. cháu cứ ghi thông tin này lên đây không biết các cô chú có quan tâm không.
    cách đây 2 tuần cháu có đến sân bay sydney để đón người quen, thấy có quảng cáo của một hãng du lịch rất có uy tín của australia mở vietnam trecking tour đến the most attractive place in northwest vietnam với giá hơn AU$ 4,200. kèm theo là 3 pictures giới thiệu rất đẹp. một picture về thung lũng với những ruộng bậc thang và dòng sông uốn lượn. một picture khác chụp hình bản làng dân tộc trên sườn núi. một picture là mấy cô gái dân miền núi quần áo rất sặc sỡ đang gùi nước. đẹp thật. họ ghi địa danh đến là PHU MU SU tại tỉnh lai châu (lai chau province).
    cháu không biết địa danh này chính xác bằng tiếng việt vì họ viết bằng tiếng anh. vì lúc đó vội và không nghĩ là cần nên cháu không cầm brochure của họ.
    nếu các cô, các chú cần thông tin này thì 2-3 tuần sau cháu có dịp đi sydney, cháu sẽ lấy brochure này và gửi cho các cô chú.
    cháu đang rất bận học, ít khi vào mạng này nên cô chú cần thì cứ liên hệ qua e-mail QuangPerth@gmail.com
    cháu chào các cô chú
  5. HiepSySUMO

    HiepSySUMO Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/03/2007
    Bài viết:
    20
    Đã được thích:
    0

    em chẵng biết Pú Đao
    em cũng chẵng biết Phù Mù Sù...
  6. HiepSySUMO

    HiepSySUMO Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/03/2007
    Bài viết:
    20
    Đã được thích:
    0

    dưng mà em thấy cái này
    &&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&
    &&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&
    Dân ?ophượt?
    Họ là những người trẻ tuổi, ham phiêu lưu bằng xe máy tới những vùng núi non hiểm trở. Đơn giản trong hành trang, giản dị trong phong cách, không cầu kỳ trong ăn mặc, năng động phiêu du là điều tâm đắc, họ tự nhận mình là dân ?olượt phượt?, nói gọn là... dân ?ophượt?.
    Điểm mặt dân ?ophượt?
    Xoay xoay ly cà phê tỏa những đường khói mỏng mảnh trong góc quán nhỏ Hà Nội một ngày đông rét cóng tay, Hà Lượng phác họa cho tôi hình ảnh của mình sau mỗi chuyến đi và cho tôi vài số điện thoại, e-mail. Lượng bảo: "Đây mới là những dân phượt lão làng!".
    Triều Dương có 20 năm "chinh chiến", mũ cối, áo bay, giày bộ đội và ba lô con cóc trên chiếc xe Minsk, Dương hầu như đã "nhẵn mặt" các cung đường. Anh bạn bụi bặm này lại cho tôi một vài cái tên nữa và thủ thỉ: "Tớ mới chỉ là cây rau!".
    Hóa ra "dân phượt" quen biết nhau hết cả, và những cái tên như: Tùng tabalô, Dương Dugia, Cao Sơn... cùng những hành trình ngoạn mục của họ đã đi vào lòng yêu mến, hâm mộ của nhiều người. Ngoài một số nhóm "gạo cội" có thâm niên, khu vực phía bắc, đặc biệt là Hà Nội lâu nay đã âm ỉ và nở rộ hàng chục nhóm "lượt phượt" trẻ.
    Đời dài lắm!
    Tiến, một nhân vật "cư ngụ" tại TP.HCM, đã 2 lần xuyên Việt và chinh phục vòng cung Tây Bắc - Đông Bắc năm 2002, 2004 kể tôi nghe cảm giác bất lực khi độc hành xuống dốc Lò Xo (Kon Tum) và xe anh bị lọt bánh xuống một ổ voi. Mùa mưa, đất đỏ cùng đá, sỏi tràn xuống đường tạo thành một thứ chất dẻo quánh như keo kẹp chặt bánh xe. Tiến ngồi bên vệ đường vắng hoe, đợi ai phóng qua nhờ gọi thêm người tới "cứu nguy". May cho Tiến, một đoàn công nhân và chiếc xe xúc xuất hiện đã cứu anh khỏi cảnh ngủ rừng. Tiến kể: "Với tập bản đồ, mình có thể tự tin mò mẫm.
    Nhưng trong chuyến đi Tây Bắc 2004, một đoạn đường 20 km có trên bản đồ nhưng dân bản bảo rằng nó đã bị bỏ hoang mấy chục năm rồi và không thể đi được, phải đi vòng 180 km. Mình ngại xa, cứ liều đi vào con đường hoang đó. Cuối cùng mất trọn một ngày, còn phải thuê mấy anh trai bản khiêng xe".
    Với Dương, chuyện chất xe máy lên chiếc mảng (bè) mỏng mảnh vượt suối, hay chuyện qua ngầm bị lũ cuốn trôi cả người cả xe không xa lạ gì. Mùa mưa, đất đá trên núi chảy tràn xuống đường, lên dốc đã khó nhưng xuống dốc mới thật gian nan. Bùn trơn trượt, dùng phanh là xe cứ thế quay ngang. Chết máy, thủng xăm... lúc trời chạng vạng, trên con đường núi heo hút đi vài chục cây mới thấy một ánh đèn hoặc đường lổn nhổn, xe trật bánh, cả xe cả người lăn xuống vực... Tất cả những tai nạn trên đều có thể xảy ra với bất kỳ ?odân phượt? nào. Dương bảo: "Tớ nhìn đường sinh mạng dài và rõ nét trên tay, lẩm bẩm tên truyện Đời dài lắm của bác Chu Lai, tự nhủ mình còn phải làm khá nhiều chuyện điên rồ rồi mới... "xuôi tay", thế là yên trí lên đường!".
    Lỉnh kỉnh lên đường
    Các cung đường thường dài, hiểm trở và đích đến là những nơi heo hút "xa phủ xa huyện" nên việc chuẩn bị rất tỉ mỉ. Cần được quan tâm nhất chính là những con "chiến mã" (xe máy). Xe phải vừa khỏe để leo dốc, vượt suối, vượt ngầm, vừa phải an toàn, không hỏng vặt... Tùng tabalô đã tổng kết kinh nghiệm của mình trên một diễn đàn: "Ngoài việc thường xuyên cân chỉnh bảo dưỡng, cần phải mang một bộ đồ nghề và săm dự trữ...".
    Tết 2002, Tiến xuyên Việt với chiếc áo tự chế ngoài bằng vải dù, trong lót rất nhiều mút vừa chống lạnh vừa không thấm nước mà vẫn khốn đốn với cái lạnh buốt của núi rừng. Vài năm lại đây, dân "phượt" đã dễ kiếm "đồ chơi" hơn nhiều. Nhóm Tây Bắc sau hàng chục năm lang bạt đã sắm bộ đồ nghề khiến nhiều người mơ ước: quần áo và giày lái xe chuyên dụng, máy bộ đàm, máy định vị...
    "Vất vả, nguy hiểm, đi để được gì?", tôi hỏi một câu sặc mùi "khiêu khích". Tiến trầm giọng: "Tốt nghiệp đại học, công việc ổn định... Một ngày tớ tự hỏi giới hạn của mình là ở mức nào? Và một mình, một "chiến mã" lang thang trên các cung đường, tớ biết khả năng của mình vẫn còn là một mỏ quặng chìm!". "Bạn thử tưởng tượng cảm giác cả một rừng hoa mận trắng đột ngột hiện ra lưng chừng núi như trong mơ. Khoảnh khắc ngắn ngủi đã đền bù quá đủ cho những mệt mỏi" - Lương mơ màng. Cái được nhất, nói như Tùng tabalô: "Đi, để khám phá và biết yêu quê hương đất nước và chính bản thân mình!".
    Phương Nguyên
    Nơi em thấy: http://www2.thanhnien.com.vn/Thegioitre/2006/2/3/137394.tno
  7. Duality

    Duality Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    15/03/2007
    Bài viết:
    543
    Đã được thích:
    1
    Đúng thế, Box DL có những lão làng đã thành danh, thành tích của họ quả thật ko nhỏ ! Nhưng như thế ko có nghĩa là ko thể vượt qua và xô đổ những thành tích đó. Càng khó thì càng thú vị ! Làm được điều đó chỉ còn là vân đề thời jan thôi !
  8. HiepSySUMO

    HiepSySUMO Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/03/2007
    Bài viết:
    20
    Đã được thích:
    0

    dưng mà em còn thấy cái này ......
    &&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&
    &&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&
    Dân "phượt" amatơ
    Tự nhận mình là dân "phượt" quả cũng hơi... xấu hổ! Chẳng thể bì với rất nhiều dân lượt phượt, giang hồ chuyên nghiệp thoắt một cái đã thấy biến mất đến một nơi heo hút nào đó trên khắp nước mình, những người mà điện thoại di động luôn ở trong tình trạng "tò tí te", nhưng niềm đam mê đi lại, xê dịch thì chúng tôi chẳng bao giờ thiếu. Và bởi thế, cứ thử tự nhận bừa mình là dân "phượt" thì có chết ai, cho dù chỉ là "phượt amatơ"!
    Sáng Hà Nội trời mưa lâm thâm, ba chiếc xe máy nối nhau đi về hướng quốc lộ 6 - giống như đi về phía mặt trời! Bởi càng đi, mưa như dừng lại sau lưng, nắng ấm áp, đường dốc dần lên sau mỗi kilômét bỏ lại sau lưng.
    Chúng tôi đi thẳng một mạch lên thị xã Hoà Bình, tiện đường nên ghé lại thăm thuỷ điện. Không vào đúng thời điểm mở cửa xả, thuỷ điện và lòng hồ dưới ánh nắng gay gắt kỳ lạ đầu xuân trơ khấc, nước chỉ hơi xăm xắp. May mắn thay, tôi thấy lòng mình chợt mềm lại khi bất chợt nhìn ra một đoá hoa sưa nở bung trắng xoá đứng lẻ loi bên bờ sông Đà. Cái thứ hoa lạ kỳ chỉ bừng nở một vài ngày, rồi khi hoa rụng đi, một lớp lá nõn mướt lại lên xanh rì ngay sau đó như một mối duyên nợ!
    Cũng vào thời điểm này năm trước, trong một chuyến "phượt" về vùng cực bắc lòng hồ sông Đà, về với đất Đà Bắc với những ngọn gió xuân dễ khiến người ta nao lòng, chúng tôi cũng đã bắt gặp những cây hoa sưa trắng bừng đứng lẻ loi bên sông như thế!
    Thuê một chiếc thuyền nhỏ, chúng tôi như chìm vào không gian thăm thẳm, mênh mang của vùng lòng hồ xanh lục. Nắng lấp loá, tiếng chèo khua nhẹ, sóng rì rầm vỗ vào hai mạn thuyền, tưởng chừng thời gian như ngưng lại ở đây, giữa vùng lòng hồ mênh mang này, giữa những người bạn đã trở nên thân thiết tự bao giờ sau mỗi chuyến đi...
    Hỏng xe giữa đường, trả giá cho sự bất cẩn
    Thực ra, kế hoạch ban đầu của chúng tôi chỉ là đi đến thị xã Hoà Bình, nhưng rồi kế hoạch thay đổi vì cảm hứng đến bất chợt. Quãng đường kéo dài tới tận Mai Châu. Cũng vì chủ quan cho một chuyến đi chưa đầy trăm cây số mà chúng tôi thiếu sự chuẩn bị cần thiết.
    Đi quá Tân Lạc, vùng trồng mía nổi tiếng đất Hoà Bình, chiếc Minsk xanh lơ đột nhiên xì hơi. Bộ đồ vá săm đã để quên ở nhà. Giữa đường vắng toàn đèo dốc, kiếm đâu ra hàng sửa xe! Đi mãi thêm gần 4km dốc mới thấy hai hàng sửa xe. Năn nỉ gãy lưỡi mà cả hai chủ hiệu đều không chịu đi vá giùm, cũng không cho mượn bộ đồ nghề và chiếc bơm để vá săm. Ba người bạn phải vần chiếc xe lốp đã xẹp lép nhích từng mét một để lên dốc.
    Ở trên này, hai cô gái vẫn kiên nhẫn ngồi năn nỉ người chủ hiệu sửa xe giúp đỡ dù trong lòng tức điên vì cái thói bàng quan đáng ghét của anh ta! Thế rồi, nhờ chị vợ nói giúp vài câu, anh ta mới thèm cho mượn bộ đồ nghề và chiếc bơm, nhưng nhất định không chịu xuống giúp! Thật may, nhờ kinh nghiệm tích luỹ được sau những chuyến đi, các bạn cũng đã kỳ cạch thay được cái săm mới, yên tâm cho đoạn vượt dốc sắp tới.
    Gọi là dốc Cun, nhưng thực ra đó là một con đèo - đèo Thung Khe - dài tận 15km. Đường đi Tây Bắc không thiếu những đoạn đèo thế này! Và đó cũng là lý do chúng tôi chọn xe máy cho những chuyến đi như thế. Cảm giác đổ đèo để gió ***g lộng táp vào mặt, làm rối tung những mái tóc, một bên là vách đá, một bên là vực sâu hay những rừng lau bạt ngàn thật không gì sướng bằng!
    Leo lên tới đỉnh đèo này, dừng xe một lúc, đứng ở đó và nhìn xuống thung lũng Mai Châu ở dưới, nhà cửa san sát, ruộng bậc thang với những ô mạ mới cấy xanh như miếng ghép hình. Cũng chính tại đỉnh đèo này, 10 giờ đêm một ngày năm trước, khi vừa thoát ra khỏi 18km sa lầy ở Song Khủa, Sơn La, qua nông trường Mộc Châu rồi về đến ngã ba Tòng Đậu, chúng tôi đã dừng chân trong cơn mưa mùa xuân mà nhìn xuống thung lũng lấp lánh đèn ở dưới để lấy thêm quyết tâm đi nốt 130km đường còn lại để về nhà kịp hôm sau đi làm.
    Ngủ nhà sàn, dùng nhà vệ sinh tự hoại
    Tại Mai Châu, chúng tôi nghỉ đêm ở bản Lác thuộc xã Chiềng Châu. Khác với những bản người dân tộc chúng tôi đã qua, bản Lác khá hiện đại. Đường trong bản đã được lát bê tông, người dân tộc chẳng còn lạ lẫm, tò mò gì với khách nước ngoài chứ đừng nói đến người Kinh. Mô hình du lịch cộng đồng đã khiến bản "văn minh" lên nhiều.
    Khoảng 1/6 hộ gia đình (hơn 20 hộ) làm nghề kinh doanh nhà nghỉ trên chính ngôi nhà sàn của họ. Các ngôi nhà này được đánh số, và mặc dù cột kèo, cầu thang vẫn làm bằng gỗ, sàn nhà vẫn lót bằng tre nứa, nhưng nền móng của những ngôi nhà sàn Thái bốn mái này đều đã được bê tông hoá hết cho chắc chắn.
    Không có khung cửi nữa vì phụ nữ còn phải làm đồng, nấu cơm phục vụ du khách. Cũng chẳng có trâu nằm dưới sàn vì mất vệ sinh, thay vào đó là 1, 2 bộ bàn ghế tre cho khách ngồi uống trà tán chuyện. Nhà tắm, nhà vệ sinh trắng toát hiện đại được xây từ tiền vay ngân hàng chỉ được dùng khi có khách. Còn thì người Thái ở đây vẫn ưa dùng 2 cái nong che tạm bên giếng để tắm cho... gần gũi thiên nhiên!
    Chúng tôi nghỉ ở nhà sàn số 24 ngay ngoài đầu bản, trông thẳng ra cánh đồng của bản. Cô chủ nhà chừng 40 tuổi, đã có hai con lớn tướng mà trông còn rất trẻ, da trắng mịn như con gái, đãi chúng tôi món xôi nếp, cơm lam, thịt nướng truyền thống của người Thái. Cơm lam, xôi nếp trước đây chỉ dùng trong những dịp lễ lạt, tết cơm mới, giờ đây, do nhu cầu của khách du lịch, nó xuất hiện quanh năm trên mâm cơm ở bản này. Những hạt nếp nương dẻo, ngọt lừ, trắng muốt tròn căng trong những ống giang.
    Nhưng cái thứ rau rừng mà cô chủ nhà gọi là rau tẩm bóp hay rau tập tành (có giống rau tập tàng của người dưới xuôi?) mới thực sự là đặc sản. Rau đem luộc với gừng tươi giã giập ăn vào đầu tiên đăng đắng, rồi khi nuốt nước bọt (đúng cách ăn của người Thái) thì sẽ thấy ngọt lừ nơi cuống họng! Cảm giác đó thực sự thú vị! Cũng giống như cuộc đời, khó khăn, gian truân rồi cũng sẽ có lúc qua, và may mắn, hạnh phúc sẽ lại luôn mỉm cười!
    Buổi tối ở bản Lác chỉ ồn ã, vui tươi một chặp khi có khách đoàn đến. Các vị khách Tây mắt xanh tóc vàng mặt đờ đẫn ngắm các cô gái, chàng trai xoè hoa, thổi khèn, nhảy sạp chuyên nghiệp như ở đoàn văn công tỉnh về. 10 giờ đêm, bản bắt đầu im ắng dần.
    Chúng tôi về nhà, vừa uống chè tươi vừa nghe cô chủ nhà kể chuyện phong tục người Thái, vừa trầm trồ xem những chiếc gối, chiếc chăn cô dệt từ hồi đi lấy chồng, rồi lại ồ lên khi biết người Thái dù đã kết hôn thì vợ, chồng vẫn nằm mỗi người một chăn riêng!
    12 giờ đêm, đèn đóm trong bản tắt hết. Cả bản chìm trong bóng tối. Ngoài ruộng bậc thang, tiếng nước chảy róc rách từ bậc nọ xuống bậc kia. Khung cửa sổ mở rộng, mùi hương bưởi, hương muỗm tràn ngập mát rượi không gian yên ắng. Chái nhà bên cạnh, tiếng cô chủ nhà khe khẽ lúc bổng khi trầm:
    Không thành người chung nhà
    Anh đừng quên em
    Như nước sông Mã quên rêu
    Như bè sông Mã quên bến
    Đừng quên em như mạc lạc bờ, anh ơi...
    Nơi em thấy: http://www.baohatay.com.vn/news_detail.asp?newsid=81324&CatID=62
  9. BMfamily

    BMfamily Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2007
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0

    Lại chào cả nhà,
    Tớ thấy Tây mũi lõ nó còn bảo thế này
    Một bản người Mông được bầu đẹp nhất Đông Nam Á
    Nguồn: http://vnexpress.net/Vietnam/Xa-hoi/Du-lich/2007/02/3B9F33F5/
    Xã Pú Đao, huyện Sìn Hồ, tỉnh Lai Châu với 887 người dân, đã được một hãng lữ hành nước Anh bầu là 1 trong 5 điểm đến hấp dẫn nhất ở Đông Nam Á. Muốn đến đây, du khách phải ngồi xe Minsk theo một con đường nhỏ lên tận đỉnh núi cao với những khúc cua nghẹt thở.
    Gecko Travel là một hãng du lịch của nước Anh chuyên đưa khách đến Đông Nam Á, trong đó có loại hình trekking (dạng du lịch khám phá trên những con đường mòn ở vùng xa xôi, rừng núi...).
    Khách hàng của công ty này vừa bầu chọn 5 điểm đến hấp dẫn nhất ở Đông Nam Á, đó là: vịnh Bái Tử Long, công viên Belum (Malaysia), núi Ban Traat (Thái Lan), công viên quốc gia Pha Taem (Thái Lan) và Lai Châu với Pú Đao.
    Cái PHU MU SU gì đó thì tớ không biết nó ở đâu, nhưng tớ nghe nói ở ta hình như có chỗ tên gọi là vịnh Bái Tử Long.
    Các bác ơi:
    Thế cái vịnh Bái Tử Long có đẹp hơn vịnh Hạ Long không, hay lại như Phú Đao ?

  10. BMfamily

    BMfamily Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2007
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0

    Gửi bạn MOD box du lịch
    Bạn làm ơn giúp tớ hai việc nhỏ này nhé:
    (1) Thêm vào tên của topic này dòng chữ ?oMột tuần với những lời NÓI DỐI CHÂN THẬT cuối cùng? sau chữ ...Giám khảo.
    Tên cuối cùng của topic này sẽ như sau ?oBÌNH CHỌN NHỮNG ĐIỂM ĐẾN HẤP DẪN NHẤT VIỆT NAM CỦA DÂN PHƯỢT đi. Mời bác DUGIA làm Chủ tịch Giám khảo. Một tuần với những lời NÓI DỐI CHÂN THẬT cuối cùng?
    (2) Bạn cho tớ dòng chữ ?oGia đình là hành trình suốt đời khám phá? vào dưới cái Avantar mèo chuột đánh nhau nhé.
    Cám ơn MOD nhiều.

Chia sẻ trang này