1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bình luận những sáng tác của Hội bút TTVN

Chủ đề trong 'Văn học' bởi Rosebaby, 29/12/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. kephahoai

    kephahoai Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    01/10/2003
    Bài viết:
    775
    Đã được thích:
    0
    Người ta thường siêu tưởng với những gì mình đã làm hay khác đi là bị tự kỷ ám thị .
    Văn mà bị thế khác gì là vất một đống từ ngữ lên giấy rồi gọi nó là gì thì gọi .
    Truyện -Ký- Tản mạn - hay Thơ đâu phải cứ chữ nghĩa là đủ . Khái niệm về những thứ đó còn mơ hồ thì làm sao không hoang tưởng .
    Đọc nhiều mới biết trên đời lắm sự khù khờ .Phong thanh rằng cứ dài dài nhiều cái chữ là thàng truyện . Ôi thôi ! Các người cầm bút không mần được đâu là viết đâu là sáng tác .
    Chuyện hội bút còn lắm trường kỳ mong đừng nhìn thấy lắm thị phi trong đó rồi sau đánh tiếng ê...hề... Thương lắm thay !
                  Thạch Trùng Phá Thuỷ Toái Tác Tùng Quyền .
    Nhất Thập Tam Tự Thế Cô Hành Sự.
               Bản Ngã Giai Nhân Thị Phi Lạc Lý.
    Cô Hành Ca .
  2. daysleeper

    daysleeper Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    10/02/2002
    Bài viết:
    779
    Đã được thích:
    0

    nếu đã làm thì đừng sợ phiền ! nếu đã phiền thì đừng làm !!! tôi cũng thường giả tạo thế nên tôi thấy bực cho chính tôi và cả bác away ...!
     
    Where is my mind ?
    Where the Pigs don't fly
  3. daysleeper

    daysleeper Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    10/02/2002
    Bài viết:
    779
    Đã được thích:
    0

    nếu đã làm thì đừng sợ phiền ! nếu đã phiền thì đừng làm !!! tôi cũng thường giả tạo thế nên tôi thấy bực cho chính tôi và cả bác away ...!
     
    Where is my mind ?
    Where the Pigs don't fly
  4. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0

    Bác daysleeper,
    "nếu đã làm thì đừng sợ phiền ! nếu đã phiền thì đừng làm !!!" là câu dành cho những cuộc cách mạng (đừng ai nghĩ cách mạng chỉ là một từ mang tính chính trị nhá, cách mạng là một từ rất đẹp bị làm hoen ố đi nhiều khi nó dính đến cái đó thôi).
    Chuyện giới thiệu bài của tôi là việc cá nhân. Tôi coi ttvnol là một ngôi nhà trọ mà những vị chủ nhà không thích công an phường viếng thăm vì nghi trong nhà có **** (nhân tiện nói đến ****, tôi thích câu "làm điếm ở bến đò-đến con bò còn khóc" nếu không nhầm thì là của bác). Tôi không thích việc cá nhân của mình làm phiền những người sợ phiền, đó là tính cách mà tôi chưa sửa được hoặc không muốn sửa dù nó hại tôi (có thể cả bác) nhiều. Đó có thể là một tính cách bị người đời cho là giả tạo nhưng cách tôi thể hiện nó thì đến lúc này tôi vẫn cho là đúng với tôi là.
    Đáng nhẽ tôi nên viết là "sợ ttvnol sợ phiền" thay vì "sợ ttvnol phiền" thì chắc bác hiểu ý tôi hơn. Hơn nữa, vì sợ phiền tôi đã không đăng, chỉ để mỗi cái đường dẫn, sao bác phải (hơi) bực?
    ttvnol đang phải bơi với cái phao xịt, tôi có thể là kẻ bám thêm vào làm nó chìm cũng có thể là một cái phao mới. Tôi chưa rõ về điều đó nên tôi lựa chọn không đăng. Bác yên tâm, tôi là người bị ám ảnh bởi đạo đức giả nên tôi thường tự hỏi mày có đang đạo đức giả không.
    Sở dĩ tôi có thể im lặng nhưng vẫn trả lời bác vì tôi cảm thấy không muốn bác hiểu lầm tôi. Cũng nhân đây mà mong bác ít bực nhầm vì tôi đôi lúc đọc thấy bác hiểu lầm một số thành viên khác (tôi quên để dẫn chứng ra rồi). Điều đó vừa làm bác mệt (nếu bác thấy bực là mệt) vừa làm mọi người mất công giải thích. Giải thích vì mọi người, hay ít ra là tôi, ít nhiều tôn trọng bác. Mà đã giải thích lạc chủ đề thì dễ bị xoá vì spam. Hầu như mọi cái tôi viết ra tôi đều trân trọng nên tôi không muốn bị xoá.
    1.Hy vọng bài này chưa bị xoá trước khi bác daysleeper đọc được. Mọi người đều khá khoái cách thi thoảng chêm vô một câu của bác này nhưng chắc có lúc (cả các mod có khả năng xoá bài này) cũng muốn bác ta viết đỡ nhảm nhí hơn.
    2. Hy vọng chữ "nhảm nhí" làm bác daysleeper không nhầm sự trao đổi chân thành đây của một kẻ bản chất không có sự thật như away là một thái độ giả tạo.
    3. Hy vọng chuyện này (đây cũng là một sáng tác đấy chứ, ít có bài nào viết mất hơn 1/2 tiếng thế này) có ích tí chút gì cho cách (hoặc thái độ) bình luận những sáng tác của hội bút, như vậy nó sẽ không bị xoá.
    4. Hy vọng là tôi hiểu sai về ttvnol.

    5. Hy vọng có thêm trên dưới 4 thất vọng nữa. Và thế là ít ra cái hy vọng cuối cùng này được thành hiện thực
    ...ngày mai sẽ nở hay tàn-nghe đi em tiếng bầy đàn xôn xao...
  5. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0

    Bác daysleeper,
    "nếu đã làm thì đừng sợ phiền ! nếu đã phiền thì đừng làm !!!" là câu dành cho những cuộc cách mạng (đừng ai nghĩ cách mạng chỉ là một từ mang tính chính trị nhá, cách mạng là một từ rất đẹp bị làm hoen ố đi nhiều khi nó dính đến cái đó thôi).
    Chuyện giới thiệu bài của tôi là việc cá nhân. Tôi coi ttvnol là một ngôi nhà trọ mà những vị chủ nhà không thích công an phường viếng thăm vì nghi trong nhà có **** (nhân tiện nói đến ****, tôi thích câu "làm điếm ở bến đò-đến con bò còn khóc" nếu không nhầm thì là của bác). Tôi không thích việc cá nhân của mình làm phiền những người sợ phiền, đó là tính cách mà tôi chưa sửa được hoặc không muốn sửa dù nó hại tôi (có thể cả bác) nhiều. Đó có thể là một tính cách bị người đời cho là giả tạo nhưng cách tôi thể hiện nó thì đến lúc này tôi vẫn cho là đúng với tôi là.
    Đáng nhẽ tôi nên viết là "sợ ttvnol sợ phiền" thay vì "sợ ttvnol phiền" thì chắc bác hiểu ý tôi hơn. Hơn nữa, vì sợ phiền tôi đã không đăng, chỉ để mỗi cái đường dẫn, sao bác phải (hơi) bực?
    ttvnol đang phải bơi với cái phao xịt, tôi có thể là kẻ bám thêm vào làm nó chìm cũng có thể là một cái phao mới. Tôi chưa rõ về điều đó nên tôi lựa chọn không đăng. Bác yên tâm, tôi là người bị ám ảnh bởi đạo đức giả nên tôi thường tự hỏi mày có đang đạo đức giả không.
    Sở dĩ tôi có thể im lặng nhưng vẫn trả lời bác vì tôi cảm thấy không muốn bác hiểu lầm tôi. Cũng nhân đây mà mong bác ít bực nhầm vì tôi đôi lúc đọc thấy bác hiểu lầm một số thành viên khác (tôi quên để dẫn chứng ra rồi). Điều đó vừa làm bác mệt (nếu bác thấy bực là mệt) vừa làm mọi người mất công giải thích. Giải thích vì mọi người, hay ít ra là tôi, ít nhiều tôn trọng bác. Mà đã giải thích lạc chủ đề thì dễ bị xoá vì spam. Hầu như mọi cái tôi viết ra tôi đều trân trọng nên tôi không muốn bị xoá.
    1.Hy vọng bài này chưa bị xoá trước khi bác daysleeper đọc được. Mọi người đều khá khoái cách thi thoảng chêm vô một câu của bác này nhưng chắc có lúc (cả các mod có khả năng xoá bài này) cũng muốn bác ta viết đỡ nhảm nhí hơn.
    2. Hy vọng chữ "nhảm nhí" làm bác daysleeper không nhầm sự trao đổi chân thành đây của một kẻ bản chất không có sự thật như away là một thái độ giả tạo.
    3. Hy vọng chuyện này (đây cũng là một sáng tác đấy chứ, ít có bài nào viết mất hơn 1/2 tiếng thế này) có ích tí chút gì cho cách (hoặc thái độ) bình luận những sáng tác của hội bút, như vậy nó sẽ không bị xoá.
    4. Hy vọng là tôi hiểu sai về ttvnol.

    5. Hy vọng có thêm trên dưới 4 thất vọng nữa. Và thế là ít ra cái hy vọng cuối cùng này được thành hiện thực
    ...ngày mai sẽ nở hay tàn-nghe đi em tiếng bầy đàn xôn xao...
  6. Mattro`imu`ahe`

    Mattro`imu`ahe` Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/01/2003
    Bài viết:
    217
    Đã được thích:
    0
    Daysleeper ơi ...
  7. Mattro`imu`ahe`

    Mattro`imu`ahe` Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/01/2003
    Bài viết:
    217
    Đã được thích:
    0
    Daysleeper ơi ...
  8. kephahoai

    kephahoai Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    01/10/2003
    Bài viết:
    775
    Đã được thích:
    0
    Away ơi....!
    Từ cái nhận thức ngày nào thấy Away bạo liệt hơn nhiều .
    Văn cậu bao giờ cũng thế xem tức như bò đá nhưng mà Sướng !
                  Thạch Trùng Phá Thuỷ Toái Tác Tùng Quyền .
    Nhất Thập Tam Tự Thế Cô Hành Sự.
               Bản Ngã Giai Nhân Thị Phi Lạc Lý.
    Cô Hành Ca .
  9. kephahoai

    kephahoai Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    01/10/2003
    Bài viết:
    775
    Đã được thích:
    0
    Away ơi....!
    Từ cái nhận thức ngày nào thấy Away bạo liệt hơn nhiều .
    Văn cậu bao giờ cũng thế xem tức như bò đá nhưng mà Sướng !
                  Thạch Trùng Phá Thuỷ Toái Tác Tùng Quyền .
    Nhất Thập Tam Tự Thế Cô Hành Sự.
               Bản Ngã Giai Nhân Thị Phi Lạc Lý.
    Cô Hành Ca .
  10. Rosebaby

    Rosebaby Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/12/2002
    Bài viết:
    792
    Đã được thích:
    0
    Mải mê chơi bời bây giờ mới post được. Đầu năm, Ironwill mở hàng [​IMG]:
    Thị trấn các thiên thần
    IronWill
    Thị trấn nhỏ bò thành một vệt dài trên thảo nguyên. Đó là thị trấn của tôi. Nó không đẹp và mang một vẻ lửng lơ kỳ lạ ; cuộc sống cứ trôi lãng đãng với những con người ít nói đến khó tin. Đếm đi đếm lại, chỉ có khoảng hơn 200 con người sống trong vài chục nóc nhà. Thỉnh thoảng một vài người ra đi, một vài người mới lại đến; cuộc sống vốn dĩ là như thế: đến, rồi lại đi. Những người mới nhanh chóng hoà nhập được với cuộc sống nơi này, tức là lặng lẽ và lơ lửng.
    Tôi thường ngồi trong cửa hàng của mình, ngày này qua ngày khác nhìn cái thị trấn thân yêu. Đã rất lâu, rồi nó vẫn thế, vẫn với những con người như vậy. Người ta không nhìn thấy ông già với cây kèn Harmonica trong cửa hiệu nhỏ xíu nếu người ta không cần đến tôi, bởi thế nên tôi lại càng có thể đứng ở một vị trí bao quát và trung lập mà vẽ nên thị trấn của mình , bằng giai điệu lắt léo ngân nga của cây kèn Harmonica.
    Con bé sống ở cuối thị trấn , nghĩa là để đến nhà nó người ta phải đi qua dăm chục nóc nhà, một khách sạn nhỏ , trường học, quán rượu , nhà thờ......... rồi mới đến ngôi nhà ấy. Xin được kể về ngôi nhà một chút: Đó là ngôi nhà duy nhất trong thị trấn sơn toàn màu trắng. Ở đây người ta thường tránh sơn nhà màu trắng bởi cát và mưa sẽ làm chúng ố bẩn ; thường thì là màu xanh nhạt như nắng với cửa trắng thanh tao ,hoặc màu nâu óng ánh với những bức rèm màu be sang trọng. Vậy mà nhà con bé lại màu trắng, trắng tinh khiết từ bậc thang lên nhà, đến hàng lan can gỗ chạy xung quanh, đến gian áp mái lơ thơ vài cọng rác lũ chim bồ câu tha về.
    Một ngày 2 lần con bé đi học qua cửa hàng của tôi, nó hay mặc chiếc váy ngắn màu vàng, mái tóc cũn cỡn như được cắt bởi chiếc kéo của người thợ vụng về để lộ cái gáy gầy và trắng; đôi mắt nâu nhạt của nó luôn nhìn thẳng ,lơ đễnh và khoé môi trễ nải. Một đôi lần, con bé rẽ vào cửa hàng tôi mua vài thứ vụn vặt. Vẫn bằng đôi mắt nâu nhạt lơ đễnh, nó ngắm nghía các vật dụng trong cửa hàng nhưng không bao giờ đụng đến bất cứ thứ gì. Tôi lấy đó làm ngạc nhiên, vì tất cả những thứ bày biện trong cửa hàng của tôi ít nhiều đều gây tò mò cho những cô cậu 15, 16 tuổi . Đó là những ngôi nhà búp bê cổ kính, một vài bức tượng vũ nữ bằng đá nhiều màu, chiếc tẩu hình con thuyền.... con bé lần nào vào cũng nhìn một lượt, và mắt nó dừng lâu hơn một chút ở viên đá nhỏ màu xanh tôi vẫn đặt ngăn trên cùng.
    Tôi biết rằng con bé sống với mẹ trong ngôi nhà trắng đó, và nó là một học sinh trầm lặng trong ngôi trường cấp 3 của thị trấn. Mẹ con bé là một phụ nữ đẹp ; tôi chẳng thể nói gì hơn ; người phụ nữ đẹp, vậy đó! Cả thị trấn này đã như một bản nhạc gồm toàn những nốt trầm, và chị là nốt nhạc trầm nhất rơi xuống phím đàn. Rất hiếm khi người ta gặp chị đi ra ngoài, mọi việc cần giao tiếp với người khác đều do con bé đảm đương. Cái gáy thông minh và đôi mắt ưu tư của nó đủ làm người lớn tin cậy. Tò mò là một tính xấu, nhưng tôi không tránh khỏi tò mò về 2 con người ấy. Và tôi đã không sao hiểu thêm về họ nếu như không nhờ có những bức tranh vẽ bằng cây kèn Harmonica của tôi.
    Con bé rẽ vào cửa hàng khi tôi đang dùng kèn vẽ một bức màu nước với những hình thù xiên xẹo đủ màu. Tôi ngừng thổi kèn khi thấy con bé vào, nó bèn khoát lên không trung một cử chỉ ra ý rằng tôi cứ tiếp tục đi rồi ngồi xuống cái ghế dựa nhỏ, khẽ tựa lưng vào cái kệ. Vậy là tôi tiếp tục vẽ, tôi dùng màu nâu làm màu chủ đạo cho bức tranh, quệt vài vệt đen và đan những hình khối bằng những que đan màu đen ấy. Khi tôi đã vẽ xong, con bé mới hỏi mua vài cuộn chỉ màu. Trả tiền xong xuôi, nó lại lướt một lần qua viên đá màu xanh; rồi nhìn thẳng vào mắt tôi, nó nói:
    - Sao ông không cho màu vàng vào? Bức tranh sẽ đẹp hơn.
    Tôi lặng người, từ trước đến nay chưa có ai nhìn được những bức tranh tôi vẽ, họ chỉ nghe thấy những nốt nhạc lộn xộn, hoặc một vài giai điệu lạ tai.
    - Ta nghĩ là màu đó không còn hợp với mình nữa
    - Mẹ bảo bố cháu cũng biết thổi kèn , nhưng không phải, mẹ không hiểu là bố đang vẽ.
    Và con bé bước đi. Tôi cứ suy nghĩ mãi về điều mà nó nói ; tôi thực sự chưa hiểu lắm, nhưng từ hôm đó giữa tôi và con bé nảy sinh một tình bạn mà cả tôi và nó đều trân trọng. Mỗi khi đi học về, nó lại qua chỗ tôi , và tôi vẽ cho nó xem một bức tranh. Nó thường góp ý tôi nên sửa chỗ này, thêm chỗ kia ; nhưng cũng có những khi nó chỉ im lặng.
    Chúng tôi hiểu nhau qua những bức vẽ, và đôi khi là những cuộc chuyện trò ngắn.
    - Ông vẽ ngôi nhà của cháu đi.
    Và tôi vẽ
    - Ông chỉ vẽ được bên ngoài thôi, còn bên trong thì không. Ông cũng chỉ vẽ hiện tại, cháu thì muốn nhìn quá khứ...
    Đôi mắt con bé cứ nâu nhạt nhoà
    - Vậy bên trong và quá khứ nó thế nào?
    - Đẹp và buồn
    Tôi ko hiểu cái gì đẹp và cái gì buồn: bên trong ngôi nhà hay quá khứ của nó; nhưng tôi đoán là cả hai. Con bé vẫn vào cửa hàng mỗi khi đi học về. Một thời gian ngắn, tôi thấy nó vui vẻ hơn; đôi khi nó mỉm cười, nó rất hay kể chuyện trường lớp cho tôi nghe. Tôi nhìn thấy ở đó hình ảnh một cậu bé đẹp và trong sáng. Ít lâu sau, nó dẫn cậu bé đến cửa hàng tôi. Cậu bé có đôi bàn tay dài, mảnh mai như tay thiếu nữ và đôi mắt sáng cương nghị. Tôi mang cho chúng vài cái bánh và bình nước quả, để chúng ngồi bên cửa sổ. Chúng ríu rít chuyện trò những chuyện con trẻ , còn tôi thì vẽ những bức tranh đồng nội nhiều màu.
    *         *
    *
    Một buổi chiều, con bé đến chỗ tôi. Tôi cảm thấy có gì đó khác lạ bởi đôi mắt nó nhạt hơn ngày thường và cái gáy trắng đến bợt bạt.
    - Ông đưa kèn cho cháu.
    Con bé rụt rè thổi vài nốt nhạc. Tôi biết là nó chưa thổi kèn bao giờ; nó đang thử pha trộn các màu sắc và ngắm chúng hiện trên toan. Tôi im lặng để con bé tự do phối trộn, và thử nghiệm. Tuy phải mất một chút suy nghĩ, nhưng rồi tôi cũng nhìn ra bức tranh vụng về của nó. Các nốt nhạc bay nhanh , tinh khiết như màu trắng của ngôi nhà, rồi chúng chậm lại, rất trầm da diết; chúng vẽ nên những căn phòng tranh tối tranh sáng với những vật dụng từ rất xưa, vẽ nên tấm thảm thêu hình một nam thiên thần với đôi cánh trắng treo trước bộ bàn ghế, vẽ nên cây dương cầm mờ bụi đặt ở góc nhà, và vẽ nên lọ hoa là thứ duy nhất có vẻ tươi mới trong không gian xưa cũ ấy.?.. Các nốt nhạc bay qua những căn phòng , rồi bị đột nhiên chặn lại bởi đôi mắt người thiếu phụ; chúng lúng túng tránh đường, nhưng ánh mắt sâu thẳm kia giống như một vực xoáy khổng lồ mà ko gì cưỡng nổi sức hút của nó. Giai điệu vẽ nên một đường hầm ảm đạm, loang lổ những màu sắc u tối, đôi khi hiện một vài vệt sáng màu vàng như chiếc váy con bé hay mặc; rồi nó lại bất chợt tối đen trước khi bừng lên ánh sáng. Tôi biết đó là ánh sáng của quá khứ. Và những nốt cao réo rắt vẽ nên một chuyện tình đẹp đến không thực , chuyện tình của thiên thần.
    Con bé rời cây kèn khỏi môi. Tôi ngắm nhìn đôi mắt nhạt như nắng của nó , còn nó thì nhìn xuống, thở dài:
    - Bố đến cùng với ánh nắng, và ra đi bởi mẹ ko tin bố. Mẹ ko tin vào tình yêu của một thiên thần. Bố bảo vậy thì bố sẽ để lại tình yêu của mình vào một viên đá xanh. Tức là bố sẽ chẳng yêu ai nữa, phải không ông? Mỗi người chỉ có một tình yêu mà thôi.
    Ít ngày sau, con bé và mẹ nó rời thị trấn. Vẫn chỉ là quy luật đến, rồi lại đi. Cậu bé đến cửa hàng của tôi, ngồi im lặng bên ô cửa sổ. Tôi lại cầm kèn vẽ bức tranh của mình, đột nhiên cậu bé quay lại :
    - Ông thêm màu vàng vào đi. Sẽ đẹp hơn nhiều .
    Tôi ngắm đôi mắt sáng cương nghị ; và tôi bắc thang, lấy viên đá nhỏ màu xanh đặt vào giữa những ngón tay dài mảnh mai của cậu bé. Những ngón tay nắm thật chặt :
    - Bạn ấy là con gái của thiên thần ông ạ , bạn ấy nói sẽ trở lại. Cháu sẽ đợi , và ông dạy cháu thổi kèn với nhé.
    Giọt nắng lấp lánh trong màu xanh của viên đá, phản chiếu lên ánh mắt cương nghị kia một màu vàng óng ánh.
    Ngôi nhà của con bé vẫn trắng tinh khiết dù chẳng ai chăm sóc, và bồ câu vẫn làm tổ hàng đàn trên mái nhà.
     
     
    Này em bâng khuâng gì thế?Ban mai dậy hát bên thềmHay là... có niềm xao xuyếnAi vừa thắp lửa con tim?

Chia sẻ trang này