1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bình luận những sáng tác của Hội bút TTVN

Chủ đề trong 'Văn học' bởi Rosebaby, 29/12/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Rosebaby

    Rosebaby Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/12/2002
    Bài viết:
    792
    Đã được thích:
    0
    Cây xương rồng nở hoa
    Truyện ngắn của Anh Nga (nick xin được... bí mật)​
    Biết làm sao, khi trong con mắt bố, chúng tôi là những kẻ tội phạm. Có những lúc, thời khắc đánh dấu một bước thay đổi có thể lên hoặc xuống, như kểu mọt biến cố trong lịch sử. Thế nào là một biến cố, điều đó tôi còn mãi nhớ qua lời giảng như cơm nguội của cô giáo dạy sử. Mắt bố nhìn chúgn tôi, cái nhìn sững sờ và kinh hoàng. Chúng tôi ngừng lại, cũng sững sờ và kinh hoàng nhìn bố. Không biết cấp độ của những thứ đó ai hơn ai. Bố, tôi, anh trai tôi. Bố đau khổ và hơi ngơ ngác đưa tay về phía sườn bên trái. Phía ấy, tôi rõ hơn ai hết. Tôi từng là con cưng của bố, hơn cả anh trai. Người ta thường nói, người cha thích có con trai nối dõi nhưng hầu hết lại hợp với con gái hơn. Bố cũng vậy. Bố cưng chiều tôi. Người thường bế tôi lên ôm tôi vào lòng, vuốt đuôi tóc gà con của tôi mà âu yếm chiêu nựng. Còn tôi, như một thằng con trai chính cống, tôi mân mê nghịch ngợm cái thắt lưng da của bố. Khi ấy bố đã cẩn thận cất vật ấy đi. Bố chỉ đeo nó khi làm công vụ tỏng giờ làm việc. Đó là khoảng thời gian từ 7h sáng đến 5h chiều. Tuy nhiên, có những đợt, bố phải đeo nó khi đi bắt phâm. Đôi khi, bố đảo qua nhà bất chựt sau một tuần bận bịu không về nhà. Điều gì xảy ra, đã xảy ra, vừa xảy ra, hay tôi bao nhiêu lần cay đắng thầm van xin giá điều ấy đừng xảy ra. Chúng tôi đang chơi trò vợ chồng. Và bố tôi, bất chợt như bao lần bất chợt, bố đã sờ tay vào vatạ ấy. Tôi giật nảy người. Bố, đừng, con xin lỗi. Phải, bố đã cẩn thận cất vật ấy. Tôi như nghe thấy một mùi lạnh lẽo. Đó là một khẩu súng. Không, hình như đó là mùi của cái chết, cái chết của mẹ tôi.

    Trong khoảnh khắc, anh trai tôi chạy biến đi. Tôi không tin vào sự tích một nàng Tô Thị hiện đại. Tôi cũng không phải người đàn bà có chông mà vẫn ngây thơ. Anh trai tôi mãi mãi không về. Đơn giản thời khắc đó, chúng tôi còn qúa nhỏ để hiểu rằng, như vậy là có tội. Anh đi, không biết có giống tôi, lúc biết suy nghĩ, cũng là lúc quá đau khổ để tội lỗi đốn mạt đó luôn hiện về. Nó ám ảnh tôi, đến nỗi khi những người đàn ông sau này tình tứ với tôi, khi những nụ hôn đam mê hoàn toàn mang hình ảnh của một đứa bé trai mười hai tuổi. Để rồi, khi chia tay, tôi một mình gặm nhấm tội lỗi với sự đau khổ của một người cha năm mươi tuỏi.

    Tại sao? Tại sao lại làm thế hả Đức Linh, Hoài Linh? Chỉ còn tôi đối diện với cha. Tội lỗi đó, anh trai tôi đã chạy trốn. Nước mắt dàn dụa, tôi thổn thức: Con yêu anh Đức Linh, anh ĐỨc Linh cũng yêu con mà. Trên gương mặt phong trần của bố, tôi thấy những giọt nước mắt rón rén bên cánh mũi. Tiếng bố nghèn nghẹn: Các con không được làm thế. Loạn luân đấy các con ơi. Sao mà dại dột thế. Nhưng tại bố, tại bố cứ mặc kệ các con với bà người làm. Bố có tội với mẹ con, với các con. Người đàn ông mà tôi ngưỡng mộ kia đang dằn vặt đau khổ ư? Trong con mắt tôi, bố là người hùng trên sa mạc, trên xa lộ, mà những tay dữ dằn cũng phải thua bố tôi.

    Mẹ tôi, người chỉ còn lưu lại trên cõi trần bằng tấm hình mờ nhất. Mẹ đẹp, nhưng hình như không thích bố. Tôi hay nũng nịu và nhõng nhẽo, hay làm cho mẹ mệt nhọc vì dành dỗ và dạy bảo tôi. Tôi thích được mọi người quan tâm đến như một con nhóc xinh như búp bê tóc vàng kia. Đêm, tôi thích được nằm gọn trong vòng tay của mẹ. Nhà tôi chật lắm, lại nghèo, chỉ có thể trải hai chiếc chiếu sát bên nhau, ngăn cách nhau bởi những chiếc màn tuyn hôi mùi băng phiến và một chiếc riđô thủng lỗ chỗ. Trong bóng tối, tôi tỉnh dậy bởi tiếng nhạc chương trình kể chuyện đêm khuya phát ra những âm thanh rùng rợn từ chiếc đài nhỏ xíu. Mẹ và anh trai tôi hay đi sang bên hàng xóm xem ti vi, khi tưởng tôi có thể ngủ say. Khóa cửa, để lại tôi một mình, con nhỏ chỉ ngủ có một chút là tỉnh dậy bởi tiếng nhạc kể chuyện đêm khuya. Đến tận bây giờ, tôi vẫn vô cùng hoảng sợ và khó chịu khi phải nghe những tiếng nhạc đó. Tôi rùng mình. Nhiều lần đã viết thư kiến nghị, nhưng đài phát thanh trả lời không thể tìm được một bản nhạc nào có ý nghĩa hơn để thay thế. Nhìn sang, chiếc màn bên kia vẫn trống trơn. Vaỵa là mẹ và anh Đức Linh chưa đi xem tivi về, bố cũng chưa về. Tôi i ỉ khóc. Trong ánh mờ của bóng tối, tiếng khóc của tôi hờn oán, tại sao lại để tôi một mình, cả thế gian này, chỉ còn mỗi mình một con bé sáu tuổi ư? Nhưng cũng có những đêm, khi không ngửi thấy hơi ấm nồng của mẹ, khi sự cô đơn và tức giận kéo về, vì mẹ không còn ôm tôi trong vòng tay mềm mại. Mẹ bỏ rơi tôi? Đi đâu? Những lúc đó, tự nhiên cảm giác bị mẹ phản bội làm cho con tim non nớt đau đớn. Tôi âm thầm khóc. Không một tiếng động. Rồi bất chợt, tôi chợt nhìn thấy những cái bóng thấp thoáng in trên chiếc riđô hoa xoan thủng lỗ. Anh Linh vẫn ngủ say. Tôi nhìn anh, nhìn những chiếc bóng quá lạ đang lượn những sóng nhấp nhô. Tôi biết trò này. Một lần, trên tivi đã chiếu một ong làm ảo thuật bằng những ngón tay. Trong bóng tối, muôn loài thú vật như thỏ, gà, dê, lựo đã hiện ra trên bức tường. Ai đang làm trò gì chơi chăng? Tại sao mẹ đi đâu nhỉ? Sao chẳng ra hình con gì thế này? Bất chợt, có tiếng động. Một tiếng kêu. Yếu ớt. Như tôi hay làm nũng mẹ. Ai thế? Quen quá. Hình như mẹ. Lại một tiếng rên nữa. Trên màn ảnh riđô, những chiếc bóng thôi không làm sóng, mà chúng chập lại làm một. Bất chợt, tôi giật nảy mình. Tiếng bố ho. Tiếng ho đục, gờn gợn. Tôi ngồi dậy. Không ai biết. Sự tò mò non nớt muốn xem cái gì xảy ra thúc giục tôi nhìn qua lỗ thủng.
    Có một lần, tôi thấy hai con thạch thùng có hình dạng kỳ lạ. Chúng không chạy lăng quăng trên trần nhà bắt muỗi hay tung những hạt phân đen có dính chút màu trắng ở đầu. Chúng sát bên nhau. Bố mẹ tôi cũng đang như vậy. Tôi căm ghét những con thạch thùng, và thỉnh thoảng trong giấc mơ, tôi vẫn thường bị truy đuổi bởi những cặp thạch sùng quái đản đó. Khi hỏi mẹ, tại sao hai con thạch sùng kia lại quấn chặt nhau như vậy hả mẹ. Mẹ tôi lơ đãng bảo vì chúng thích sinh con. Tôi không hiểu, nhưng cũng chả hỏi mẹ. Tôi còn phải chải đầu cho con búp bê nên không nhớ mình hỏi mẹ cái gì nữa.
    Sáng hôm sau, tôi không còn nhớ những gì xảy ra đêm qua. Nhiều đêm như vậy, cho đến khi không phải một mình tôi, mà khi tôi chợt thức vì muốn sờ ti mẹ, thì đã thấy anh Linh lù lù ngồi ben lỗ thủng. Anh Linh đưa tay lên môi. Đó là ám hiệu muốn người đối diện giữ bí mật. Tôi, luôn tự hào vì mình thông minh đã nhanh chóng hiểu ra, anh Linh cũng đã phát hiện ra trò chơi của bố mẹ. Dĩ nhiên, tôi phải là đồng minh của anh trong chiếc màn xanh da trời cũ kĩ không có những mảnh rmè diêm dúa. Hôm nay, trò chơi của bố mẹ, Hòai Linh và Đức Linh không biết vì buồn ngủ quá. Vả lại, có phải hôm nào bố cũng về đâu. Rồi, có một lúc, mẹ ho, tiếng ho xé ruột, rồi hình như tiếng khóc. Nhưng rồi cả hai sợ hãi, không hiểu chuyện gì xảy ra. Mẹ đang mắng bố. Ôi, ông bố dũng mãnh của tôi, đại ca Lý Tiểu Long của tôi mà lại làm cho mẹ tôi buồn đau ư? Bố hư quá. Làm sao bố biết có những đêm vắng bố, mẹ khóc. Nước mắt mẹ rơi trên mặt tôi. Má tôi mịn, nên những giọt nước mắt của mẹ trượt nhanh xuốgn bên mép. Còn tôi, nhanh như một con thạc sùng đớp mồi. Tôi thè lưỡi, liếm những giọt mằn mặn tan nhanh trên đầu lưỡi.
    Tôi yêu mẹ, sùng bái bố. Tôi nửa muốn trao mẹ cho bố, nửa muốn giữ mẹ cho riêng tôi. Nhưng cuối cùng, vì thích những thứ trong đêm thu hút của tôi, nên tôi lại muốn cả hai như vậy. Mẹ đang là bá chủ, giống như một nữ hoàng nhưng cũng gióng như một tội nhân đang kể tội lỗi trong hnữgn tiếng ho khan, những tiếng nấc cụt, và cả tiếng nôn ọe. Trong cơn mơ, tôi ôm lấy anh trai, môi tôi rung lên những tiếng nức nở mà không ai nghe thấy. Tôi đang lang thang trong rừng đêm tìm mẹ và anh trai. Không hề có ai nhắn đến bố trong câu chuyện cổ tích tôi nghe anh Linh đọc. Đó là câu chuyện tìm mẹ của thằng bé nhà, và ai nữa, tôi không nhớ. Tôi đang trải qua muôn ngàn thử thách, vượt qua bao khoảng rừng đại ngàn, nơi những cành cây đan chằng chịt vào nhau, nơi có bao nhiêu cạm bẫy đợi con mồi. Biết bao con suối có thuồng luồng ba ba cắn chân nhưng tôi vẫn chịu đau đớn. Con đường tìm mẹ là gian nan. Nhưng có lần tôi đã nghe mẹ kể, có phải cái gì cũng có sẵn đâu. Phàm cái gì vất vả mới tìm kiếm, mới tạo ra được, thì đó chính là nhữn vật quí báu. Mẹ, dĩ nhiên là quí. Thss cho nên tỏng giấc mơ ấy, thằng Nhà bé loắt choắt ấy, chính là tôi, đã chiến đấu với con hổ ác để tìm đường về với mẹ. Tôi lại được mẹ ôm trong vòng tay mát rượi êm ái. Còn gì sung sướng và hạnh phúc hơn nữa.
    Thời gian như một mụ phù thủy độc ác đối với tôi. Mẹ đã chết, vì sao, tôi không rõ. Cho đến cả lúc này, tôi vẫn chưa một lần làm mẹ, để hiểu về cái chết bất ngờ. Chỉ còn sót lại một cuốn y bạ bìa ố vàng mà mỗi lần giở ra, thoảng một mùi tanh vảng vất. Tôi đếm. Cuốn sổ dừng lại đúng ngày mẹ tôi mất. Vaỵa là mẹ hai lần sinh nở và bảy lần nạo thai. Lần thứ bảy didnhj mệnh. Ai? AI có lỗi? Nguyên nhân cái chết? Người đàn bà bao giờ cũng chịu thiệt thòi. Điều ấy thì tôiq úa hiểu. Tôi cũng là đàn bà (suýt), đã yêu, đã tưởng hạnh phúc đến nơi, rồi lại âm thầm chạy trốn. Tôi như cây xương rồng chưa một lần nở hoa kia. Tôi khát vọng, tôi ham muốn. Nhưng tôi vẫn tội lỗi. Tôi sợ một ngày nào đó, tội lỗi của tôi đòi hỏi một bản án, một sự trả giá như người tù vi phạm pháp luật phải đền tội. Nhiều khi, tôi điên cuồgn, muốn vứt hết, xóa hết tất cả những ký ức. Con người sống có cần quá khứ không? Anh trai tôi đã chạy trốn quá khứ. Bố tôi cũng đã về cõi vĩnh hằng nơi người mẹ khốn khổ của tôi ẩn náu. Đêm, tôi muốn băm nát những mảng tối thành những vệt ngang dọc, xem tương lai bao giờ đến với tôi.
    Cái chăn con công màu đỏ củ nhà máy dệt mẹ đắp chung cho hai anh em tôi. Lúc mới ngủ, bao giờ mẹ cũng nằm giữa, hai tay nõn nà giang rộng. Đức linh bên trái, Hoài Linh bên phải. Tí cũng chia đôi, ai bên nào, thì sở hữu bên đó. Không ai xâm phạm cảu ai cả. Trừ mỗi bố, anh em tôi đã từng thaýa bố sở hữu cả hai bên. Tôi cũng đỡ tức vì sợ bố chỉ xài mỗi cái tí bene phải. Sáng tỉnh giấc, mẹ vẫn nằm ở giữa, cũng đôi khi, mẹ thức trước, hoặc có đôi khi, mẹ ở màn bên kia. Tôi hay gác cả lên mặt anh Linh. Mẹ, chỉ cười rồi kéo tôi nằm cho ngay ngắn. Có những khi, mẹ ngồi làm gì đó chờ không biết bố có về. Anh em tôi lăn lộn, chơi đánh nhau trong chăn. Một lần, anh Linh đề nghị, hay anh em mình làm giống bố mẹ đi. Tôi hỏi: làm thế nào? Anh Linh ôm tôi rồi bỏ ra. Hai đức cười như nắc nẻ.
    Chúng tôi chỉ thấy bố đau khổ tỏng một thời gian. Rồi bố đi. Một bà người làm được bố tôi trả tiền để chăm nom chăm sóc chúng tôi. Mộta nh gia sư sinh viene phụ trách việc học hành. Dường như cứ nhìn thấy mặt chúng tôi là bố bị ai đó hành hạ. Bố không nói, nhưng trên khuôn mặt hoảng hốt của ông hienẹ ra điều đó. Một sự nặng nề bao trùm. CHỉ còn hai đưa trẻ, đã nguôi dần ý nghĩ mất mẹ. Chúng tôi nhất trí với nhau là mẹ đi đến nơi nào đó toàn hoa thfơm quả ngọt, nơi sung sướng tràn ngập. Nhất định, mẹ sẽ trở về đón chúng tôi. Thỉnh thoảng khi buồn vì nhớ mẹ, nhớ cả người cha ít thaýa mặt, chúng tôi lại chơi trò chơi bố mẹ. CHỉ biết rằng, đứa nào cũng háo hức, thích thú và tò mò. Không ai biết được, có một ngày định mệnh.
    Tôi tám tuổi. Anh trai hơn hai. Mẹ đi xa được hai năm. Và cũng thời điểm đó, biến cố xảy ra... Mọi chuyện đổi thay...
    Sự nổi giận đau đớn ân hận đến cùng kiệt của người cha càng tăng lên, khi ông không tìm thấy đứa con trai mười tuổi. Có người bảo nó lên một xe buýt của một trường học nào đó. CÓ người bảo nó bị bắt lên biên giứoi bán cho ai đó. Có người phỏng đoán anh trai tôi bị bọn người buôn các cơ quan thể tạng của con người chuyển sang phương Tây... Mơ hồ, và buốt giá dâng tràn. Bó tôi ốm, mất khi tôi tròn mười tám tuổi. Tôi đã xin bố tha tội cho tôi, cho anh trai tôi, và đảm bảo với bố, chúng tôi trong sáng. Bố cũng ra hiệu, tôi tha thứ cho bố. Vaỵa là cái chết làm cho hết mọi tội lỗi. Tôi bơ vơ giữa nhà của chúng tôi. Mọi sự trầm uất lẫn mặc cảm tội lỗi khiến tôi trở thành một cô gái trầm cảm. Cái chết bám theo bốn năm đại học. Căn nhà kia, tôi đã bán. Tôi không thích nhìn nhận, đối diện với tuổi thơ. Tôi thích sống một mìhn. Có đêm, những ngườ đnà ông yêu tôi tìm đến, nâng niu, nói lời yêu với tôi. Đến giờ, tôi cũng không rõ, mình còn là con gái hay trở thành đàn bà có phải từ khi tám tuổi hay không. Những người đàn ông tôi yêu không chịu nổi sự ám ảnh một tiềm thức xa xôi nào đó của toi. Họ thử, cố kéo, cười chế giễu mà không ai biết thực chất vấn đề. Tôi nói: EM trao hét cho ai là chồgn em. Họ hứa hẹn, rồi một ngày nào đó, họ và tôi sẽ ngồi chung trên một chiếc xe con đầy hoa hồng. Tôi, vô cùng lộng lẫy trong màu trắng tinh khiết thời trang nhất. Choáng ngợp với bao mía mật đường, tôi đồng ý cho người mà tôi tưởng là chồng tôi. Tôi ưa sự chân thật. Rồi khi cận kề khuôn mặt những người đàn ông trên chiếc giường hạnh phúc, sự ám ảnh lạnh toát của mùi thép, mùi tanh, mùi hoảng loạn... Tôi dãy dụa, cào cấu, gào thét. Những người đàn ông không chiếm được tôi, không giúp tôi khám phá được mức độ tội lỗi của một người con gái hay một người đàn bà.
    Anh đến. Người thứu bao nhiêu, toi cũng không nhớ. Cảm xúc thờ ơ đã bị xua đuổi bẽ bàng khi tôi nhìn thấy đôi mắt anh. Tôi yêu anh. Như một người đàn bà xế chiều, tôi cầu xin đức Phật phù hộ cho anh giải thoát tôi. Công việc gần nhau làm cho chúng tôi thêm sức mạnh bên nhau. Anh dẫn tôi đến mộ mẹ, mộ bố. Tôi co rúm người trước hai bình tro màu xám. EM hãy đối diện thực tế. Một lần và mãi mãi. Tất cả hãy tha thứ cho nhau. Không ai toàn vẹn. Hãy sống đúng như bản chất một con người. Tội lỗi, quá khứ, tất cả sẽ tan biến khi con người biết cách sống. Chúng ta không trốn chạy quá khứ, nhưng nếu biết thay đổi hiện tại, thì tương lai sẽ đến. Những nén hương bùng cháy. Có hai bó hoa nhựa ai đó cắm trong bình. Tôi cũng không để ý. Tất cả chỉ thoáng qua.
    Đêm ấy, anh đứng nhìn tôi úp mặt xuống gối rấm rứt, con mắt chực khóc. Em khóc cũng tốt. Không cần phải thu mình che giấu cả nước mắt như vậy. Nghe anh nói: Tất cả đã qua. Những cơn gió đến, rồi phải bay đi, đến một chân trời nào đó, làm sinh sôi nảy nở những mầm cây. Những cơn gió khác lại đến. Con gái hay đàn bà nào có quan trọng. Hãy thay đỏi cách sống sao cho nụ cười với cuộc đời tươi đẹp luôn trên môi. Đừng sợ gì. Quên hết đi. Tình yêu đích thực sẽ giúp cho em hiểu. Anh hôn tôi, nhẹ nhàng và mơn trớn. Đúng rồi, tôi đã thấy cây xương rồng nở hoa. Một bông hoa màu vàng tươi sáng.


    Được Rosebaby sửa chữa / chuyển vào 15:58 ngày 09/02/2004
  2. kephahoai

    kephahoai Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    01/10/2003
    Bài viết:
    775
    Đã được thích:
    0
    Báo !
                  Thạch Trùng Phá Thuỷ Toái Tác Tùng Quyền .
    Nhất Thập Tam Tự Thế Cô Hành Sự.
               Bản Ngã Giai Nhân Thị Phi Lạc Lý.
    Cô Hành Ca .
  3. kephahoai

    kephahoai Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    01/10/2003
    Bài viết:
    775
    Đã được thích:
    0
    Báo !
                  Thạch Trùng Phá Thuỷ Toái Tác Tùng Quyền .
    Nhất Thập Tam Tự Thế Cô Hành Sự.
               Bản Ngã Giai Nhân Thị Phi Lạc Lý.
    Cô Hành Ca .
  4. Rosebaby

    Rosebaby Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/12/2002
    Bài viết:
    792
    Đã được thích:
    0
    Làm ơn hãy đáp lại sự can đảm của tôi, bằng những khen chê kịch liệt .
    Gió bấc mưa phùn
    Rosebaby​
    - Làm người yêu tôi nhé!
    Người đàn ông bất ngờ nắm chặt tay cô gái, đôi mắt si mê vừa khẩn khoản vừa như mệnh lệnh. Đây mới là chén rượu thứ hai. Mưa phùn bảng lảng rơi thành từng mảng trắng mỏng xung quanh quầng sáng phát ra từ ngọn đèn đường. Ngoài hồ, gió của những ngày đại hàn thổi vào, làm tung những chiếc khăn quàng cổ, ớn lạnh. Mưa ngòn ngọt buốt. Người đàn ông và cô gái, đang ngồi bên quán cóc nhìn ra hồ. Họ vừa uống rượu, vừa run lẩy bẩy. Tóc cô gái ngàn ngạt ướt, người co lại trong chiếc áo choàng đen dài tới đầu gối, cố chối bỏ thứ nhiệt độ làm cho người ta phát điên vì thèm một bếp lửa này.
    - Làm người yêu tôi nhé!
    Cô gái, lúc này mới cảm nhận được sự rành rọt trong câu nói, giật bắn mình. Cố rút tay về mà không được, hoặc là chưa cố gắng lắm trong việc rút tay về. Cô gái im lặng mấy giây. Rồi trong phút chốc, mặc xác ý nghĩ đang cần được sưởi ấm, mặc xác ý nghĩ đang cần một bờ vai và vòng tay thật chặt để thoát khỏi một cơn đau vừa đến trong những ngày hôm qua, cô gái rút được tay về, bằng sức mạnh của sự hồ nghi rất từng trải của con gái. Tóc cô gái xõa xuống mặt. Cô nói bằng thứ giọng cứng cỏi đã học được từ những lần từ chối bao lời tỏ tình rong chơi:
    - Tôi đã có người yêu!
    Thực ra, cô gái vừa phải gọI một ngườI - cái người tưởng có thể chết vì cô, là người yêu cũ. Cô gái thấy đau, vì cô bỏ người yêu đi mà không nghe người yêu gọi lại. Đúng hơn, phải bỏ nhau chỉ vì những điều ngớ ngẩn chẳng liên quan gì đến tình yêu. Thực tế, có quá nhiều rào cản để 2 người yêu nhau có thể ở chung với nhau trong một căn nhà, một cách hợp pháp. Và chẳng biết làm gì hơn ngoài sự chấp nhận điên rồ. Khi người ta vẫn còn âm ỉ đau vì một sự kết thúc, có nghĩa sự tự do chưa tìm đến với họ. Cô gái vẫn còn yêu, dẫu biết rằng mình vừa đánh mất. Và cô thấy yêu người khác trong khi mình đang đau về mối tình cũ, là một điều không thể, ngoài khả năng cho dù đó là cách tốt nhất để quên. Người đàn ông ngồi xích lại, kéo đôi tay đang run lên vì lạnh ra khỏi bọc cô gái, ôm nó vào lòng mình, rồi giọng nói thơm mùi rượu:
    - Tôi không cần biết cô đã có người yêu, không cần biết! Làm người yêu tôi nhé!
    "Tôi không thể!". Cô gái thốt lên. Nhưng bàn tay vẫn nằm gọn trong đôi găng tay len của người đàn ông có đôi mắt giấu nhiều sự thật. Trời lạnh quá. Cả hai đang co ro và cùng lặng im, buông trôi hay là chờ đợi không biết nữa. Không biết tim người đàn ông có đập mạnh, không biết mắt cô gái có long lanh, chỉ biết rằng, họ đang ngồi sát vào nhau, mặt người đàn ông rụi vào tóc cô gái, còn cô gái thì quay mặt đi, bình thản nhưng lại đầy xôn xao và nghi vấn. Chỉ cần cô gái quay mặt lại, là họ hôn nhau, không thể nào khác được.
    - Có hai loại người tôi chẳng bao giờ tin khi họ nói lời yêu - lại giọng cứng cỏi và tỉnh táo.
    - Là như thế nào? - Người đàn ông bóp nhẹ tay cô gái.
    - Kẻ đa tình, và bọn văn, thi sỹ.
    - Tôi chẳng là ai trong số đó! Không bỗng dưng mà tôi bỏ việc để đi chơi với cô, không bỗng dưng mà tôi ngoan ngoãn để cho cô sai bảo...
    Cô gái nhìn thật nhanh vào đôi mắt giấu sau cặp kính - chỉ đọc được 2 chữ si tình. Chẳng phải là người đàn ông này đã ở bên cạnh cô những buổi chiều có mưa buốt như kim tiêm châm vào mặt hay sao? Chẳng phải cả 2 đã có những cuộc trò chuyện thật quái dị để thỏa mãn sự khác người, thỏa mãn sự phức tạp trong cái túi nội tâm bề bộn? Cả cái cách xưng hô "anh - tôi", "cô - tôi" đầy kịch bản, và những cuộc cãi vã theo những cách kỳ lạ của nhau, cũng là một sự chiều chuộng nhau lý thú đấy thôi? Suốt từ ngày quen biết, sự bực bội luôn là cảm giác đeo bámcô gái, khiến cô gái tự hỏi người đàn ông này là cái gì mà khiến cô vừa muốt tát vào mặt anh ta, lại vừa muốn được anh ta ve vuốt bằng thứ ngôn từ bặm trợn mà anh ta cố tình tạo ra. Nhưng lúc này đây, cái thời khắc đêm lạnh tê tái, anh ta đã thật dịu dàng. "Làm người yêu tôi nhé!" Rượu khiến lòng cô gái u mê ngả nghiêng, nhưng lại sợ mình ngốc nghếch. Rồi lại sợ mình quá hoài nghi. Từng cơn gió ngoài hồ phả vào mặt, giống như hơi nước đá từ tủ lạnh ào ra khi cửa mở. Đến mức, dù muốn hay không, cũng thật khó để từ chối 1 bàn tay ấm.
    - Tôi đưa em về nhé?
    Đường về nhà thật xa. Mà gió và mưa thì buốt nghiệt buốt ngã. Tay cô gái nằm gọn trong túi áo người đàn ông, như là không thể nào khác được. Người đàn ông nào cũng giống nhau ở cái cách rút trộm tay con gái từ túi áo cô ta. Và các cô gái thì lại luôn khác nhau, khi mà tay cô ta chạm vào lưng hay bụng của người đàn ông trước mặt, thì cô gái này đón nhận như một hạnh phúc, cô gái kia thấy khiếp sợ, cô gái khác lại thấy dửng dưng. Lúc này, là một cô gái vừa chia tay người yêu và thấy mình rất lạnh. Cái suy nghĩ không ôm, không hôn ai ngoài người yêu mình, luôn thường trực trong đầu các cô gái, nhưng sự thật, các cô luôn bị xếp đặt vào những tình thế phá vỡ lời tự hứa ấy. Mà đàn ông có bao giờ thật lòng với những thứ quá dễ dàng, cho dù là có hàng trăm cách để biện hộ vì sao thế này vì sao thế kia. Trong giây phút nhận ra túi áo của người đàn ông quá nông so với túi áo của người mà cô đang phải gọi là người yêu cũ, còn cặp mắt anh ta nhìn trộm qua gương, thì lại thấy giấu quá nhiều bí mật, một cách không thể không hồ nghi, làm cô gái nghĩ có lẽ mình đang điên rồ.
    - Dừng xe lại! - cái giọng tỏ ra uy quyền.
    Người đàn ông tấp xe vào lề đường. Cả hai đứng lên vỉa hè kín gió, nhưng hai hàm răng cô gái lập cập va vào nhau.
    - Tôi không muốn mình là nhân vật của một cuộc phiêu lưu tồi. Mọi thứ thật buồn cười anh ạ!
    - Không có cuộc phiêu lưu nào hết. Tôi yêu em!
    Người đàn ông ôm chầm lấy cô gái. Đường hun hút gió, một vài chiếc xe vụt qua, tiếng động cơ ầm ĩ không làm con phố nóng lên chút nào. Môi cô gái đau rát vì những nụ hôn tới tấp si mê. Mái tóc ẩm ướt của cô gái xổ tung vì đôi bàn tay quá mạnh, và vì sự vùng vẫy cương quyết nhưng yếu đuối. Cô gái thấy mình đang ấm dần lên, nhưng lòng bộn bề những hoài nghi và đón nhận. Trong phút chốc, họ như một đôi yêu nhau thực sự, bắt đầu từ những thứ không thể nào khác được.
    Thời tiết thật khắc nghiệt. Rét kéo dài lê thê như thể sợ ấm lên là người ta chẳng ai muốn tỏ tình. Người đàn ông và cô gái, lại hẹn hò nhau. "Cô không sợ tôi sẽ lại hôn cô ư?" "Không sợ!" Họ lại chở nhau long rong khắp phố trong cơn mưa phùn có những sợi nước nhỏ li ti như kim tiêm châm vào mặt. Chỉ có điều, tay cô gái không còn đút vào túi áo anh ta. Chẳng thể lý giải nổi cái mà 2 người đang có với nhau là thứ gì. Người người đi trên phố, chẳng ngần ngại ôm nhau. Trong những đôi kia, có đôi nào là tuần sau cưới? Đôi nào ngày mai chia tay, đôi nào đùa cợt và đôi nào chỉ đơn thuần là một sự chống-lại-thời-tiết? Khác gì nhau đâu, trong lúc này họ đang rất ấm. Cô gái bật cười. Rồi lại cảm giác mắt mình đang tiết ra cái thứ nước mằn mặn quái quỷ mỗi lần da diết nhớ. "Đôi khi, trên mái tình ta nghe những giọt mưa..." Tình yêu là bình hoa đẹp khi con chuột chạy qua làm nó vỡ. Lúc này, chẳng còn bình hoa nào, chẳng có con chuột nào, chỉ là một sự mơ hồ nuối tiếc. Vì mối tình không thể nguôi một sớm một chiều, vì một cái gì không còn như trước nữa, giữa cô gái và người đàn ông, hay vì cái tật bất ổn dai của những cô gái nhạy cảm? Điều người đàn ông nói ra đêm ấy, thiếu một cái gì đó để họ có thể hôn nhau trở lại mà không phải nghĩ ngợi gì, nhưng lại cũng không thừa thãi sự gian dối để họ chẳng bao giờ nữa nhìn mặt nhau. Những nụ hôn vừa cắn vừa xiết của người đàn ông, giống như sự ngẫu hứng của cơn nắng ngày đông, bừng lên ở góc phố này rồi tắt lịm khi trở về một góc phố thân quen khác, khi mà thời tiết bắt đầu ấm dần lên.
    Sau những ngày đại hàn nghiệt ngã, nắng bắt đầu làm tươi lại những vạt hoa trên phố. Cô gái có thể đi trên phố một mình mà không cần đút tay vào túi. Nhưng lại thấy lành lạnh khi bước qua cái vỉa hè nhìn ra hồ, nơi người đàn ông lạ lùng nhất từ trước đến nay trong số hàng nghìn gương mặt tình cờ, đã nắm tay cô: Làm người yêu tôi nhé! - ấm áp, dịu dàng và ngắn gọn như sự ngẫu hứng của lửa. Người đàn ông trước khi ra đi, đã cám ơn và xin lỗi. Cô gái nhìn thấy một cô gái khác đang ngồi sau xe người đàn ông, tay cô ấy nằm gọn trong túi áo anh ta, giống như cô của một đêm n ào, cho dù chiều nay nắng tràn khắp phố, chẳng có mưa bụi như kim tiêm châm vào mặt, chẳng có gió buốt nghiệt buốt ngã. Cô gái nhận ra mình ngưỡng mộ lời nói yêu của những người đàn ông chưa bao giờ phiêu lưu biết chừng nào, cũng như những cái nắm tay, những nụ hôn, những vòng ôm không phải là một sự chống-lại-thời-tiết. Quả thực, cô gái thấy mình vừa đánh mất điều gì. Trong cuộc đời người ta, có những thứ chỉ đến trong khoảnh khắc. Đẹp đẽ hay ê chề, rồi nó cũng sẽ vụt tan đi, không thể nào khác được.

     
    Này em bâng khuâng gì thế?Ban mai dậy hát bên thềmHay là... có niềm xao xuyếnAi vừa thắp lửa con tim?
  5. Rosebaby

    Rosebaby Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/12/2002
    Bài viết:
    792
    Đã được thích:
    0
    Làm ơn hãy đáp lại sự can đảm của tôi, bằng những khen chê kịch liệt .
    Gió bấc mưa phùn
    Rosebaby​
    - Làm người yêu tôi nhé!
    Người đàn ông bất ngờ nắm chặt tay cô gái, đôi mắt si mê vừa khẩn khoản vừa như mệnh lệnh. Đây mới là chén rượu thứ hai. Mưa phùn bảng lảng rơi thành từng mảng trắng mỏng xung quanh quầng sáng phát ra từ ngọn đèn đường. Ngoài hồ, gió của những ngày đại hàn thổi vào, làm tung những chiếc khăn quàng cổ, ớn lạnh. Mưa ngòn ngọt buốt. Người đàn ông và cô gái, đang ngồi bên quán cóc nhìn ra hồ. Họ vừa uống rượu, vừa run lẩy bẩy. Tóc cô gái ngàn ngạt ướt, người co lại trong chiếc áo choàng đen dài tới đầu gối, cố chối bỏ thứ nhiệt độ làm cho người ta phát điên vì thèm một bếp lửa này.
    - Làm người yêu tôi nhé!
    Cô gái, lúc này mới cảm nhận được sự rành rọt trong câu nói, giật bắn mình. Cố rút tay về mà không được, hoặc là chưa cố gắng lắm trong việc rút tay về. Cô gái im lặng mấy giây. Rồi trong phút chốc, mặc xác ý nghĩ đang cần được sưởi ấm, mặc xác ý nghĩ đang cần một bờ vai và vòng tay thật chặt để thoát khỏi một cơn đau vừa đến trong những ngày hôm qua, cô gái rút được tay về, bằng sức mạnh của sự hồ nghi rất từng trải của con gái. Tóc cô gái xõa xuống mặt. Cô nói bằng thứ giọng cứng cỏi đã học được từ những lần từ chối bao lời tỏ tình rong chơi:
    - Tôi đã có người yêu!
    Thực ra, cô gái vừa phải gọI một ngườI - cái người tưởng có thể chết vì cô, là người yêu cũ. Cô gái thấy đau, vì cô bỏ người yêu đi mà không nghe người yêu gọi lại. Đúng hơn, phải bỏ nhau chỉ vì những điều ngớ ngẩn chẳng liên quan gì đến tình yêu. Thực tế, có quá nhiều rào cản để 2 người yêu nhau có thể ở chung với nhau trong một căn nhà, một cách hợp pháp. Và chẳng biết làm gì hơn ngoài sự chấp nhận điên rồ. Khi người ta vẫn còn âm ỉ đau vì một sự kết thúc, có nghĩa sự tự do chưa tìm đến với họ. Cô gái vẫn còn yêu, dẫu biết rằng mình vừa đánh mất. Và cô thấy yêu người khác trong khi mình đang đau về mối tình cũ, là một điều không thể, ngoài khả năng cho dù đó là cách tốt nhất để quên. Người đàn ông ngồi xích lại, kéo đôi tay đang run lên vì lạnh ra khỏi bọc cô gái, ôm nó vào lòng mình, rồi giọng nói thơm mùi rượu:
    - Tôi không cần biết cô đã có người yêu, không cần biết! Làm người yêu tôi nhé!
    "Tôi không thể!". Cô gái thốt lên. Nhưng bàn tay vẫn nằm gọn trong đôi găng tay len của người đàn ông có đôi mắt giấu nhiều sự thật. Trời lạnh quá. Cả hai đang co ro và cùng lặng im, buông trôi hay là chờ đợi không biết nữa. Không biết tim người đàn ông có đập mạnh, không biết mắt cô gái có long lanh, chỉ biết rằng, họ đang ngồi sát vào nhau, mặt người đàn ông rụi vào tóc cô gái, còn cô gái thì quay mặt đi, bình thản nhưng lại đầy xôn xao và nghi vấn. Chỉ cần cô gái quay mặt lại, là họ hôn nhau, không thể nào khác được.
    - Có hai loại người tôi chẳng bao giờ tin khi họ nói lời yêu - lại giọng cứng cỏi và tỉnh táo.
    - Là như thế nào? - Người đàn ông bóp nhẹ tay cô gái.
    - Kẻ đa tình, và bọn văn, thi sỹ.
    - Tôi chẳng là ai trong số đó! Không bỗng dưng mà tôi bỏ việc để đi chơi với cô, không bỗng dưng mà tôi ngoan ngoãn để cho cô sai bảo...
    Cô gái nhìn thật nhanh vào đôi mắt giấu sau cặp kính - chỉ đọc được 2 chữ si tình. Chẳng phải là người đàn ông này đã ở bên cạnh cô những buổi chiều có mưa buốt như kim tiêm châm vào mặt hay sao? Chẳng phải cả 2 đã có những cuộc trò chuyện thật quái dị để thỏa mãn sự khác người, thỏa mãn sự phức tạp trong cái túi nội tâm bề bộn? Cả cái cách xưng hô "anh - tôi", "cô - tôi" đầy kịch bản, và những cuộc cãi vã theo những cách kỳ lạ của nhau, cũng là một sự chiều chuộng nhau lý thú đấy thôi? Suốt từ ngày quen biết, sự bực bội luôn là cảm giác đeo bámcô gái, khiến cô gái tự hỏi người đàn ông này là cái gì mà khiến cô vừa muốt tát vào mặt anh ta, lại vừa muốn được anh ta ve vuốt bằng thứ ngôn từ bặm trợn mà anh ta cố tình tạo ra. Nhưng lúc này đây, cái thời khắc đêm lạnh tê tái, anh ta đã thật dịu dàng. "Làm người yêu tôi nhé!" Rượu khiến lòng cô gái u mê ngả nghiêng, nhưng lại sợ mình ngốc nghếch. Rồi lại sợ mình quá hoài nghi. Từng cơn gió ngoài hồ phả vào mặt, giống như hơi nước đá từ tủ lạnh ào ra khi cửa mở. Đến mức, dù muốn hay không, cũng thật khó để từ chối 1 bàn tay ấm.
    - Tôi đưa em về nhé?
    Đường về nhà thật xa. Mà gió và mưa thì buốt nghiệt buốt ngã. Tay cô gái nằm gọn trong túi áo người đàn ông, như là không thể nào khác được. Người đàn ông nào cũng giống nhau ở cái cách rút trộm tay con gái từ túi áo cô ta. Và các cô gái thì lại luôn khác nhau, khi mà tay cô ta chạm vào lưng hay bụng của người đàn ông trước mặt, thì cô gái này đón nhận như một hạnh phúc, cô gái kia thấy khiếp sợ, cô gái khác lại thấy dửng dưng. Lúc này, là một cô gái vừa chia tay người yêu và thấy mình rất lạnh. Cái suy nghĩ không ôm, không hôn ai ngoài người yêu mình, luôn thường trực trong đầu các cô gái, nhưng sự thật, các cô luôn bị xếp đặt vào những tình thế phá vỡ lời tự hứa ấy. Mà đàn ông có bao giờ thật lòng với những thứ quá dễ dàng, cho dù là có hàng trăm cách để biện hộ vì sao thế này vì sao thế kia. Trong giây phút nhận ra túi áo của người đàn ông quá nông so với túi áo của người mà cô đang phải gọi là người yêu cũ, còn cặp mắt anh ta nhìn trộm qua gương, thì lại thấy giấu quá nhiều bí mật, một cách không thể không hồ nghi, làm cô gái nghĩ có lẽ mình đang điên rồ.
    - Dừng xe lại! - cái giọng tỏ ra uy quyền.
    Người đàn ông tấp xe vào lề đường. Cả hai đứng lên vỉa hè kín gió, nhưng hai hàm răng cô gái lập cập va vào nhau.
    - Tôi không muốn mình là nhân vật của một cuộc phiêu lưu tồi. Mọi thứ thật buồn cười anh ạ!
    - Không có cuộc phiêu lưu nào hết. Tôi yêu em!
    Người đàn ông ôm chầm lấy cô gái. Đường hun hút gió, một vài chiếc xe vụt qua, tiếng động cơ ầm ĩ không làm con phố nóng lên chút nào. Môi cô gái đau rát vì những nụ hôn tới tấp si mê. Mái tóc ẩm ướt của cô gái xổ tung vì đôi bàn tay quá mạnh, và vì sự vùng vẫy cương quyết nhưng yếu đuối. Cô gái thấy mình đang ấm dần lên, nhưng lòng bộn bề những hoài nghi và đón nhận. Trong phút chốc, họ như một đôi yêu nhau thực sự, bắt đầu từ những thứ không thể nào khác được.
    Thời tiết thật khắc nghiệt. Rét kéo dài lê thê như thể sợ ấm lên là người ta chẳng ai muốn tỏ tình. Người đàn ông và cô gái, lại hẹn hò nhau. "Cô không sợ tôi sẽ lại hôn cô ư?" "Không sợ!" Họ lại chở nhau long rong khắp phố trong cơn mưa phùn có những sợi nước nhỏ li ti như kim tiêm châm vào mặt. Chỉ có điều, tay cô gái không còn đút vào túi áo anh ta. Chẳng thể lý giải nổi cái mà 2 người đang có với nhau là thứ gì. Người người đi trên phố, chẳng ngần ngại ôm nhau. Trong những đôi kia, có đôi nào là tuần sau cưới? Đôi nào ngày mai chia tay, đôi nào đùa cợt và đôi nào chỉ đơn thuần là một sự chống-lại-thời-tiết? Khác gì nhau đâu, trong lúc này họ đang rất ấm. Cô gái bật cười. Rồi lại cảm giác mắt mình đang tiết ra cái thứ nước mằn mặn quái quỷ mỗi lần da diết nhớ. "Đôi khi, trên mái tình ta nghe những giọt mưa..." Tình yêu là bình hoa đẹp khi con chuột chạy qua làm nó vỡ. Lúc này, chẳng còn bình hoa nào, chẳng có con chuột nào, chỉ là một sự mơ hồ nuối tiếc. Vì mối tình không thể nguôi một sớm một chiều, vì một cái gì không còn như trước nữa, giữa cô gái và người đàn ông, hay vì cái tật bất ổn dai của những cô gái nhạy cảm? Điều người đàn ông nói ra đêm ấy, thiếu một cái gì đó để họ có thể hôn nhau trở lại mà không phải nghĩ ngợi gì, nhưng lại cũng không thừa thãi sự gian dối để họ chẳng bao giờ nữa nhìn mặt nhau. Những nụ hôn vừa cắn vừa xiết của người đàn ông, giống như sự ngẫu hứng của cơn nắng ngày đông, bừng lên ở góc phố này rồi tắt lịm khi trở về một góc phố thân quen khác, khi mà thời tiết bắt đầu ấm dần lên.
    Sau những ngày đại hàn nghiệt ngã, nắng bắt đầu làm tươi lại những vạt hoa trên phố. Cô gái có thể đi trên phố một mình mà không cần đút tay vào túi. Nhưng lại thấy lành lạnh khi bước qua cái vỉa hè nhìn ra hồ, nơi người đàn ông lạ lùng nhất từ trước đến nay trong số hàng nghìn gương mặt tình cờ, đã nắm tay cô: Làm người yêu tôi nhé! - ấm áp, dịu dàng và ngắn gọn như sự ngẫu hứng của lửa. Người đàn ông trước khi ra đi, đã cám ơn và xin lỗi. Cô gái nhìn thấy một cô gái khác đang ngồi sau xe người đàn ông, tay cô ấy nằm gọn trong túi áo anh ta, giống như cô của một đêm n ào, cho dù chiều nay nắng tràn khắp phố, chẳng có mưa bụi như kim tiêm châm vào mặt, chẳng có gió buốt nghiệt buốt ngã. Cô gái nhận ra mình ngưỡng mộ lời nói yêu của những người đàn ông chưa bao giờ phiêu lưu biết chừng nào, cũng như những cái nắm tay, những nụ hôn, những vòng ôm không phải là một sự chống-lại-thời-tiết. Quả thực, cô gái thấy mình vừa đánh mất điều gì. Trong cuộc đời người ta, có những thứ chỉ đến trong khoảnh khắc. Đẹp đẽ hay ê chề, rồi nó cũng sẽ vụt tan đi, không thể nào khác được.

     
    Này em bâng khuâng gì thế?Ban mai dậy hát bên thềmHay là... có niềm xao xuyếnAi vừa thắp lửa con tim?
  6. vuilachinh

    vuilachinh Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/12/2003
    Bài viết:
    683
    Đã được thích:
    0
    Rose . Đẹp thế , ôi đẹp thật !
  7. vuilachinh

    vuilachinh Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/12/2003
    Bài viết:
    683
    Đã được thích:
    0
    Rose . Đẹp thế , ôi đẹp thật !
  8. cho_ghe

    cho_ghe Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/08/2003
    Bài viết:
    620
    Đã được thích:
    0
    Tỷ lệ nghịch với cuộc sống , tưởng Bông hoa Hồng này còn đương mười tám .
    Mọi người đều nói đến quyền lợi, không mấy ai nói đến bổn phận.&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;</
  9. cho_ghe

    cho_ghe Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/08/2003
    Bài viết:
    620
    Đã được thích:
    0
    Tỷ lệ nghịch với cuộc sống , tưởng Bông hoa Hồng này còn đương mười tám .
    Mọi người đều nói đến quyền lợi, không mấy ai nói đến bổn phận.&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;</
  10. sisyphus

    sisyphus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/02/2004
    Bài viết:
    30
    Đã được thích:
    0
    Tập khen chê kịch liệt
    Đầu tiên hãy nói về cảm giác khi đọc xong truyện. Có thể là ý đồ của tác giả hoặc là không, nhưng đúng là ... chẳng có cảm giác gì cả. Cái gì cũng hơi nhạt nhoà, thụ động và buông xuôi. Câu chữ có chọn lọc, trau chuốt nhưng mạch truyện, tình tiết thì cứ thấy oải oải ... như là cái thế giới mà nhân vật (và có khi cả tác giả, hihi) đang sống, một thế giới thiếu gai góc, thiếu những giằng xé nội tâm, thiếu những quan điểm sống / yêu rõ ràng, mạnh mẽ (dù có thể cực đoan). Người đọc có thể cho rằng, ừ thì nhân vật nam cũng cá tính đấy chứ, cái cách thể hiện tình yêu, cả lời nói và "bạo lực" như vậy có thể là lạ, nhưng ko phải là cá tính. Vì thế cũng ko ngạc nhiên là sự kết thúc của nó lại mờ nhạt và đơn giản đến thế.
    Một tác phẩm hay không có nghĩa là mọi nhân vật của nó đều phải lí tưởng đẹp đẽ và gai góc, miễn là có cái gì đó riêng hoặc điển hình cho một lớp người, một xã hội. Cô gái trong tác phẩm này có "hơi hướng" điển hình cho .... con gái thời nay - chút gì có vẻ cao sa, chút gì hơi lạnh lùng lãng mạn, nhưng ẩn sâu bên trong là một tâm hồn bạc nhược, thụ động và yếu đuối không dám vượt lên trên số phận, không dám đi tìm và giành giật lấy hạnh phúc cho riêng mình. Thay vào đó, người ta sẽ cố tìm ra một loạt những cái suy nghĩ kiểu ... mong manh dễ vỡ, những dự cảm lo lắng, v.v. để tự biện minh cho sự yếu đuối, thụ động của chính mình. Cả cô gái trong truyện, cả nội dung / tình tiết của truyện đều đem lại cho tôi cảm giác đấy - cảm giác nhàn nhạt, buông xuôi, đó là thành công hay thất bại của tác giả / tác phẩm?
    Về câu chữ, nhiều khi trau chuốt hình thức quá mà không quan tâm đến nội dung, đến khả năng truyền đạt + sự .... trong sáng của tiếng Việt . Ví dụ ở đoạn đầu tiên:
    - "Mưa phùn bảng lảng rơi thành từng mảng trắng mỏng ..."
    - "gió của những ngày đại hàn thổi vào, làm tung những chiếc khăn quàng cổ, ớn lạnh". (đã có đại hàn thì thôi ớn lạnh, hoặc ngược lại)
    - "Mưa ngòn ngọt buốt" / "Tóc cô gái ngàn ngạt ướt". (câu này hơi .... banana)
    - "Người đàn ông và cô gái, đang ngồi bên quán cóc nhìn ra hồ". (Ko cần phải lúc nào cũng đúng ngữ pháp, nhưng .... tại sao lại có dấu phẩy kỳ cục ở giữa câu???)
    - "cố chối bỏ thứ nhiệt độ làm cho người ta phát điên vì thèm một bếp lửa này". (đoạn này dài dòng mà ko hay)
    Tạm thế thôi đã. Xem chừng mình ko có tướng làm nhà phê bình văn học chuyên nghiệp

Chia sẻ trang này