1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bình luận những sáng tác của Hội bút TTVN

Chủ đề trong 'Văn học' bởi Rosebaby, 29/12/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. vuilachinh

    vuilachinh Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/12/2003
    Bài viết:
    683
    Đã được thích:
    0
    Oai` khoe hàng kìa . Đúng là dân chuyên nghiệp , cái gì cũng phải chất lượng
  2. Raining

    Raining Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    13/03/2002
    Bài viết:
    267
    Đã được thích:
    0
    Đúng là người Việt Nam ta...Luôn giữ vững đức tính "khiêm tốn", đến mức chẳng bao giờ dám thể hiện , hoặc tự hào về những thành quả lao động mà tự bàn tay và khối óc mình làm ra. Nếu " trót", thế nào cũng bị cho là khoe khoang , tinh tướng...
    "Tôi đã được từng này tiền lương một tháng, nó hoàn toàn xứng đáng với công sức của tôi ". Tại sao không?
  3. Raining

    Raining Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    13/03/2002
    Bài viết:
    267
    Đã được thích:
    0
    Đúng là người Việt Nam ta...Luôn giữ vững đức tính "khiêm tốn", đến mức chẳng bao giờ dám thể hiện , hoặc tự hào về những thành quả lao động mà tự bàn tay và khối óc mình làm ra. Nếu " trót", thế nào cũng bị cho là khoe khoang , tinh tướng...
    "Tôi đã được từng này tiền lương một tháng, nó hoàn toàn xứng đáng với công sức của tôi ". Tại sao không?
  4. Soi_Dong_Hoang_new

    Soi_Dong_Hoang_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    23/04/2002
    Bài viết:
    788
    Đã được thích:
    0
    tất nhiên tám trăm nghìn đồng VN rất xứng với bài viết "Vì đó là em" của @Raining. Mọi người đùa vui ấy mà, bạn để ý làm chi. Dừng ở đây nhé kẻo loãng mất.
    RB có gì hay post tiếp đi nhé ;-)
  5. Soi_Dong_Hoang_new

    Soi_Dong_Hoang_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    23/04/2002
    Bài viết:
    788
    Đã được thích:
    0
    tất nhiên tám trăm nghìn đồng VN rất xứng với bài viết "Vì đó là em" của @Raining. Mọi người đùa vui ấy mà, bạn để ý làm chi. Dừng ở đây nhé kẻo loãng mất.
    RB có gì hay post tiếp đi nhé ;-)
  6. Tequila

    Tequila Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/09/2001
    Bài viết:
    1.536
    Đã được thích:
    0
    Raining đừng cáu. Các bạn cũng chỉ nói để "vui là chính" thôi. Rên mà tham gia mạng, thì cần phải tập làm sao để lỳ đòn, người nói sao cũng vậy, việc ta ta làm. Thỉnh thoảng cãi nhau long trời lở đất cũng khoái, chẳng qua cũng chỉ để vui là chính.
    "Vì đó là em" của Rên, tớ cũng không thích, nhưng lại có nhiều người khác thích, như tòa báo chẳng hạn. Đó là một sự công nhận hiển nhiên rồi, vì thế Rên chẳng việc gì phải bực tức khi tranh cãi với các bạn ở trên này.
    Mong Rên tiếp tục post các truyện ngắn của mình, để dân tình còn đọc và còn săm soi để chê cái nọ cái kia. Thực ra truyện dở đến nỗi chả ai kiên nhẫn đọc nổi thì mới phiền. Chứ có người đọc có người phê bình, là tốt quá rồi.
    Các bạn không ai có ác ý, Raining đừng phiền lòng.
  7. Tequila

    Tequila Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/09/2001
    Bài viết:
    1.536
    Đã được thích:
    0
    Raining đừng cáu. Các bạn cũng chỉ nói để "vui là chính" thôi. Rên mà tham gia mạng, thì cần phải tập làm sao để lỳ đòn, người nói sao cũng vậy, việc ta ta làm. Thỉnh thoảng cãi nhau long trời lở đất cũng khoái, chẳng qua cũng chỉ để vui là chính.
    "Vì đó là em" của Rên, tớ cũng không thích, nhưng lại có nhiều người khác thích, như tòa báo chẳng hạn. Đó là một sự công nhận hiển nhiên rồi, vì thế Rên chẳng việc gì phải bực tức khi tranh cãi với các bạn ở trên này.
    Mong Rên tiếp tục post các truyện ngắn của mình, để dân tình còn đọc và còn săm soi để chê cái nọ cái kia. Thực ra truyện dở đến nỗi chả ai kiên nhẫn đọc nổi thì mới phiền. Chứ có người đọc có người phê bình, là tốt quá rồi.
    Các bạn không ai có ác ý, Raining đừng phiền lòng.
  8. kephahoai

    kephahoai Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    01/10/2003
    Bài viết:
    775
    Đã được thích:
    0
    Ác khẩu tý thôi nhưng thực tình cũng chẳng có gì . Sợ là sợ kẻ Khen đằng trước ngược đằng sau R....i...ê.....n...... ạ !
  9. kephahoai

    kephahoai Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    01/10/2003
    Bài viết:
    775
    Đã được thích:
    0
    Ác khẩu tý thôi nhưng thực tình cũng chẳng có gì . Sợ là sợ kẻ Khen đằng trước ngược đằng sau R....i...ê.....n...... ạ !
  10. Rosebaby

    Rosebaby Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/12/2002
    Bài viết:
    792
    Đã được thích:
    0
    Mới sửa xong cái này. Mong mọi người đọc và góp ý nhé. [​IMG]
    Điệu nhảy cuối cùng
     
                                                                               Rosebaby
     
    Ôi, thật đáng xấu hổ, tôi đã to tiếng lại với sếp, vị sếp rề rà đáng kính, rồi đùng đùng bỏ ra ngoài. Tôi đi tuốt xuống dãy nhà bên trái, nơi những căn phòng không lúc nào mở cửa, và dừng lại ở ô hành lang thứ 6. Cây hoa giấy còi cọc, vào một ngày đẹp trời, đã trổ bông tím phớt, từng chùm hoa đang tự tình trước những cơn gió ban mai còn mát dịu. Tôi ngửa cổ nhìn lên cao, với ý niệm cần được nguôi đi một cái gì đang tắc nghẹn trong cổ họng. Không hiểu mây ở đâu mà nhiều thế, cứ đùn lên từ nóc tòa cao ốc bên kia đường, rồi bay vùn vụt như ma đuổi, loáng một cái đã qua tòa nhà bên này, rồi mất dạng. Tiếp tục, lại một quần thể mây khác được đùn lên, và dạt đi nhanh chóng. Dưới phố, những bóng người qua lại bình thản, lá vàng ngập lún ven đường, sáng lên một mảng màu buồn rực. Tôi khóc.
          -     Trông kìa, nước mắt. Em nghĩ em còn là một đứa trẻ đấy hử?
    -         Anh nghĩ em khóc vì cái gì chứ?
    -         A, thế thì chỉ có trời mới biết được!
     Tôi tức tưởi lấy tay quệt giọt nước đang lăn xuống má, xấu hổ và bực bội vì muốn lẻn ra khóc một mình cũng không được. Phải, anh bạn, có cái tên mà tôi cứ cho là lặng lẽ và thầm kín thế nào ấy: Duy, vừa mới chứng kiến cuộc đối thoại lạ đời giữa tôi và sếp. Tôi nhớ lúc ấy, sếp vừa bước vào phòng, đã hỏi tôi bằng chất giọng của một người giống như vừa bị vấp ngã ở cầu thang: "Cô làm xong báo cáo chưa? Xong chưa? Tôi không hiểu vì sao mà cô lại coi thường những lời nhắc nhở của tôi đến vậy? Gần đây, tôi thấy cô có những dấu hiệu thật kỳ quặc... Làm sao nào, làm sao mà cô lại nhìn tôi như nhìn người vừa tông xe vào cô thế?" Tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại nhận được một lời chào buổi sáng rất không thân thiện như thế từ một vị sếp luôn yêu quý và tin tưởng tôi, thậm chí còn muốn nhận tôi làm con gái. Tôi đặt chồng tài liệu đang làm dở xuống bàn, gần như là ném, và ngước cặp mắt lì lợm chưa bao giờ có (là Duy nói lại như thế): "Chú muốn cháu phải làm sao ạ? Chú nói đi, cháu đã làm sai gì ạ? Hay trong 2 ngày nghỉ vừa rồi, cháu đã không đi chơi đâu cả, lên cơ quan để làm cho xong báo cáo, là sai nguyên tắc?" "Ngay bây giờ, không phải, một lát nữa, cô nộp báo cáo cho tôi, để còn đưa gấp lên Hội đồng xét duyệt, cô rõ chưa?"
     Đó là lúc tôi đã bỏ ra ngoài, trong nỗi hờn giận và nghẹn ngào không lý giải nổi. Sự xấu hổ vì đã cãi lại sếp và nỗi ấm ức vì tổn thương, cứ đan xen nhau trong suốt thời gian tôi nhìn từng lớp mây vần vũ trên bầu trời, cho đến lúc Duy bất ngờ đứng bên cạnh.
    -     Gần đây, anh thấy em cũng kỳ quặc. Em vừa đánh mất một cái gì à? Xe máy chăng, hay cái gì mang giá trị tinh thần hơn thế, để rồi em luôn có những cuộc đối thoại với người khác rất nóng nảy?
    -         Chẳng mất cái gì cả. Anh thật rỗi hơi.
    -     A, vậy là tôi đã uống phải thuốc độc trong khi đóng vai trò là nhà đạo đức rồi. Đi về phòng và làm việc đi!
              Chúng tôi cùng về phòng. Sếp đã đi đâu đó, còn cái phòng vốn đã bé như hộp diêm, đang lặc lè chứa trong mình 6, 7 cô cậu nhân viên đang ngồi tán phét. Tôi nghe thấy Hà ê a bắt chước giọng sếp rất đạt - cái giọng, quả thực là, nếu ai nghe cũng phải quay mặt đi cười lén một cái nếu không muốn bị coi là láo xược một cách thiếu ý tứ: nó ê a và lại hay lẫn lộn giữa l và n, không thể nào sửa được, cùng với sự dài dòng rất sốt ruột. Sếp là đại diện của lớp người như được sinh ra từ 100 năm trước, lúc nào cũng chậm rãi một cách thái quá, đâm thành ức chế, và sự cẩn thận vượt mức cần thiết, đến độ phức tạp. Có những lúc, tôi thầm nghĩ, phải chi sếp đi quách nước ngoài, hoặc đến một nơi nào đó không có chúng tôi độ dăm bảy tháng, thì có lẽ chúng tôi vẫn làm việc một cách trôi chảy và thoải mái, thậm chí còn nhớ nhung và mong đợi sếp trở về.  Sau cái điệu bộ "ờ... ờ" của Hà, chúng tôi phá lên cười. Song, tôi lại quát rất to:
             - Thật chẳng ra làm sao cả!
              Rồi tôi lẳng lặng ngồi vào máy, trong một tâm trạng trống rỗng, không nghe thấy ai, không nhìn thấy gì nữa. Tôi đã như thế suốt nhiều hôm nay, đến mức không thể giấu giếm, và rốt cuộc sếp cũng nhận ra, Duy cũng nhận ra, con bé Hoài vốn không ưa tôi là mấy (mấy bận "chơi xấu" tôi bằng cách xóa sạch toàn bộ các bài viết, số liệu cực kỳ quan trọng trong máy tính, tuy nhiên, bí ẩn này chỉ tôi biết), cho nên ít khi quan tâm tôi thế nào, cũng phải thắc mắc với Duy là: Sao dạo này bà ấy cứ như người mất hồn thế? Vân vân... Hôm kia và hôm qua, là ngày  nghỉ lễ. Một mình tôi đến cơ quan. Tòa nhà vốn đã có nhiều cánh cửa đóng im ỉm, nay lại càng âm u hơn bởi những dãy hành lang hun hút không một bóng dáng người. Điện hành lang đã bị ngắt, tối om. Có những căn phòng thuộc cơ quan khác được niêm phong một cách cẩn thận. Tiếng bước  chân tôi đáp lại chính nó, nghe thật choáng ngợp trước nỗi cô đơn được toàn quyền. Dưới kia - tôi nhìn từ cửa sổ của cái hộp diêm - phố thật bình yên và nhiều sức sống, thật gần gũi và mỗi ngày như một xa lạ với niềm mộng mơ của tôi. Nắng và hương dâu da xoan tràn vào phòng, hăng hắc như muốn làm tôi ngạt thở. Tôi như một cái máy bắt đầu nhập toàn bộ số liệu và tính toán như điên, để điền kết quả cuối cùng vào báo cáo. Cần mẫn cho công việc là vậy, thế mà tôi vẫn nhận ra mình đang chờ đợi một âm thanh quen thuộc bất ngờ đánh thức cái điện thoại đang nằm yên trong túi xách. Phải, giá như nó kêu lên vào lúc này, cho dù tôi sẽ không nhấc máy đâu, không nhấc máy đâu, để thỏa mãn niềm kiêu hãnh trong giàn giụa nước mắt. Song giá mà như thế, thì tôi cũng đỡ buồn tủi biết mấy. Nhưng tôi chờ đợi và mong mỏi điều gì ở những thứ mà tôi đã ném nó vào ngày hôm qua, vĩnh viễn?
                Thế đấy, hôm qua tôi đã làm xong xuôi việc, trong một không gian và khoảng thời gian lẽ ra tôi đã có thể chết ngạt vì  những cảm giác nghẹn ngào và buồn tủi nhất tôi có được từ trước tới giờ. Và đến sáng hôm này thì sếp tôi như một bà mẹ khó tính quát đứa con quét nhà mau lên, trong khi nó đã quét xong và cố gắng tạo cảm hứng để  chuyển sang việc lau cửa sổ. Cũng chẳng đến mức tôi phải bỏ ra ngoài để khóc đâu, nhưng tôi không thể hiểu làm thế nào mà mình đã xử sự được nông nổi như thế, như một đứa trẻ không bao giờ lớn được cho dù đã đứng  trước rất nhiều nỗi đau. Tôi nhắm nghiền mắt lại, người không trọng lượng. Giấc mơ đi xuyên qua lòng đại dương mà không bị sặc nước, chợt hiện về trong tâm trí. (Rất nhiều đêm tôi đã mơ mình như thế, như một món quà kỳ diệu của thượng đế ban cho vậy). Và lúc này, đại dương lại hiện ra trong trí óc tôi. Tôi bắt đầu bơi lội tung tăng như một con cá, không phải cá, mà là chính tôi, qua hết đảo san hô này tới đảo san hô khác, giữa muôn nghìn lớp sóng dưới đáy êm ả, cũng có lúc cuộn dâng. Sếp tôi là con cá heo, Hoài là con cá mập và Duy là con cá kình. Lạ thật, lại là con cá kình, tôi cũng chẳng biết hình thù nó nữa. Hàng triệu loài cá đang bơi xung quanh, nhưng tôi chỉ thấy có sếp, Duy và Hoài. Họ thấy tôi có lúc bơi lững lờ, nhưng rất chủ tâm tiến về phía trước, thì dùng ngôn ngữ của loài cá để gọi lại và hỏi tôi bơi đi đâu đấy. Tôi nói tôi sẽ bơi sang Đại Tây Dương (cũng chả hiểu vì sao lại là Đại Tây Dương), chiếc vòng cổ quý giá có hạt đá hình trái tim trong suốt, trên đó khắc tên tôi và người yêu, vừa bị cơn sóng thần ném phăng đến đó, và tôi sẽ bỏ hết công việc và cuộc sống hiện tại để bơi đi tìm. Con cá Hoài quẫy đuôi nói là tôi bị hâm, đến đó sẽ gặp rất nhiều cá mập. Sếp tôi thì, vẫn cái giọng ê a ngay cả khi ra lệnh, đã bắt tôi quay lại vì ngày mai tôi phải đi nghiệm thu đề tài ở tận Lào Cai, còn con cá Kình thì chép miệng "Em có cần phải đi kiếm tìm những thứ mà em có thể làm lại  không"? Tôi cáu tiết nói "Tất cả mọi thứ trên đời này đều là duy nhất, đừng cản tôi! Tôi sẽ chết vì không thể thôi tiếc nuối". Thế là tôi lấy sức bơi vọt lên, mặc kệ họ với nỗi niềm kinh ngạc.  
    (còn nữa)

Chia sẻ trang này