1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bình luận những sáng tác của Hội bút TTVN

Chủ đề trong 'Văn học' bởi Rosebaby, 29/12/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Oái oái, xem ra vụ thiên thần này ế độ rồi, em tiếp tục dũng cảm trương ra cái này để cả nhà tập tẩm quất thêm thành thạo

    Tác phẩm đầu tay
    Tôi dắt xe ra khỏi nhà. Con đường trước mặt đen thẫm. Không ai. Đuổi theo là tiếng tấm tức của mẹ. Tôi không thấy nước mắt chảy trên mặt nhưng rõ ràng là môi rất mặn. Tôi đi.
    Chiếc áo giật vội sau cánh cửa không làm tôi ấm thêm chút nào. Chỉ gió và gió. Tại sao? Tại sao ông ta luôn hằn học tôi? Tại sao ông ta luôn ngáng trở tôi? Tại sao ông ta lại làm thế? Không gì có thể khiến tôi căm ghét ông ta hơn được nữa. Cả tập truyện đầu tay tôi viết và đã giấu kỹ mà vẫn không thoát khỏi tay ông ta. Bao nhiêu lâu nay, những bài thơ nhỏ, vài vụn tản mạn, ghi chép,...của tôi kẹp đâu đó trong sách, vở,...đều y như bị một người bí mật nuốt chửng mất. Tôi đã nghi ngờ. Và sự thật là...
    Trở về sau giờ tan học, tôi bắt gặp ông ta đang châm mồi tập bản thảo. Ngọn lửa nhanh chóng nghiến ngấu trước mắt tôi, nuốt theo bao hy vọng và trí não. Tôi cảm thấy như chính hai tay mình bị đốt, rát bỏng và đau đớn. Ông ta ngồi xây lưng lại phía tôi, bờ vai trái rung rung mẩu tay áo thõng, tay phải chậm rãi xé từng tờ một, cẩn trọng và đầy thỏa mãn.
    -Tại sao ông lại làm như thế? Tôi nghe giọng mình lạc đi, dường như không trôi ra khỏi họng, đến mức hụt hơi như người kiệt sức. Ông ta quay lại, khẽ thất thần rồi bình thản tiếp tục ném những tờ giấy cuối cùng vào đống tro. Mặt ông ta ráp mồ hôi.
    -Khỏi mây mưa gì nữa nhé! Ông ta phủi tay phải vào ống quần rộng rồi đứng dậy, bước vào nhà, bật tivi và đóng vai một kẻ vô cảm trước ấm trà mới.
    Tôi muốn gào thét, đập phá, chửi bới,...nhưng không đủ sức để làm bất cứ điều gì. Tôi chỉ nghĩ đến mẹ và sự ra đi.
    -Nếu mày thấy đó là tốt thì hãy biến đi. Hãy biến khỏi cái nhà này và vác theo những ảo tưởng điên rồ của mày. Đi đi.
    Đó là những lời cuối cùng tôi nghe được từ miệng ông ta. Mẹ không biết làm gì hơn là khóc lóc và van nài. Phụ nữ luôn có hai loại: hoặc rất dữ dằn hoặc rất tội nghiệp. Đã từ lâu mẹ thuộc về vế thứ hai. Tôi buồn thảm khi nghĩ rằng, một ngày nào đó, mẹ sẽ đi khỏi cuộc đời tôi với sự tội nghiệp thường trực đó.
    Con đường trước mặt cứ dài mãi ra. Nó khiến tôi nhớ những đêm dài mùa đông mẹ cõng tôi đi tìm một hàng phở co ro nào đó dọc thị xã. Đó là những đêm mẹ không ngủ khi tôi hỏi bà về người cha chưa bao giờ biết mặt. Chỉ trong chốc lát thôi, cha lập tức rời khỏi trí nhớ tôi khi tô phở nghi ngút khói được bưng ra. Mẹ thường nhìn tôi chăm chú khi tôi ăn và đợi tôi liếm chiếc bát đến sạch bong cùng câu hỏi: ?oCon có ăn nữa không??. Sau đó, tôi không bao giờ muốn hỏi thêm bất kỳ điều gì về người cha xa lạ kia.
    Ngày đó, mẹ tôi làm ở một xưởng xay sát nhỏ phía cuối thị xã. Mặc dù mẹ còn trẻ nhưng khi mẹ đón tôi ở trường, bao giờ tôi cũng nghĩ bà đã già đi đến mấy chục tuổi vì bụi cám bám bạc trắng lớp tóc bà. Rồi mẹ dẫn tôi tới xưởng, để tôi chơi với cái cân khổng lồ dưới dàn trâm bầu trong khi bà gom bụi cám vào một bao vải lớn. Thứ đó sẽ được bán cho những người nuôi lợn, đổi lại, tôi sẽ có kẹo để bịt mồm những đứa luôn móc mỉa về cha tôi.
    Năm tôi lên 8 tuổi, mẹ lấy ông ta. Ông ta làm bảo vệ ở xưởng của mẹ. Ông ta bị cụt mất cánh tay trái và đó là lý do vì sao mẹ luôn độn thêm một lớp vào vai bên trái cho những chiếc áo sau này của ông. Lẽ ra, ông có thể đã là người đáng mến nhưng đôi lúc ông đã cộc cằn đến mức thô lỗ. Tôi nghĩ, ông ta ít học và vì thế, mẹ chưa bao giờ để ông đặt chân tới cửa lớp họp phụ huynh cho tôi. Bù lại, ông làm mọi việc nặng trong nhà với cánh tay còn lại: đảo ngói bếp, trồng rau, nuôi lợn,...Mẹ thường nói với tôi: ?oTrong đời mẹ, chưa bao giờ gặp một người tốt đến vậy. Con hãy gắng thương lấy ba?. Nhưng không hiểu sao tôi luôn thấy ở ông một cảm giác khó gần. Tôi gọi ông là ba, vì tôi không thích chữ đó. Nếu tôi có một người cha thật sự, tôi sẽ gọi ?obố ơi? theo cách những đứa trẻ khác trong khu tập thể, nhưng ông không phải là một người cha thật sự...
    Năm tôi lên lớp 9, tôi được chọn đi thi học sinh giỏi Văn và đạt giải nhì. Mẹ tôi mừng không giấu nổi nhưng ông ta chỉ thở dài rồi đi khuấy nốt nồi cám lợn đang sôi lửa, lầm bầm: ?oSuốt ngày văn thơ. Rồi xem nấu nồi cám lợn nó có thèm ăn không?. Tôi bắt đầu ác cảm với ông từ đó. Tôi không bao giờ nghĩ đầu óc ông có thể vượt qua được chuyện lợn, gà, dầu hỏa, ăn uống. Hoặc là ông đã quá ghen tị với những gì tôi đạt được. Có lần, vào một đêm nọ, tôi nghe tiếng ông nói với mẹ: ?oNhìn tay nó rồi thì chỉ viết lách thôi, chẳng làm ăn được gì đâu em ạ?, nối tiếp là tiếng thở dài của mẹ.
    ...Những ngày tiếp theo vô cùng vất vả. Tôi lên thành phố ở trọ một nhà người quen. Thật vất vả khi ở một mình. Tôi tự kiếm sống bằng việc nhận giao báo sáng và bưng bê ở một quán cơm vào buổi chiều. Hai bàn tay tôi dần quen cầm nóng, lạnh mà không phải xuýt xoa. Cùng với cuộc kiếm ăn khó nhọc, những truyện ngắn của tôi cũng ra đời, giúp kéo dài thêm những cuộc điện thoại cho mẹ. Bà bao giờ cũng kết thúc cuộc nói chuyện với giọng rơm rớm và lời nài khẩn ?oVề với mẹ, con nhé!?. Tôi tưởng như nước mắt đã bắt đầu chảy từ tim bà. Nhưng, tôi chờ mong lời nói đó từ một người khác...
    Tôi không phải là kẻ lạnh lùng nên mỗi lời dặn của mẹ đều trở thành một vết kim đâm vào lòng tôi nhói buốt. Không nhớ, không thương mẹ sao được? Len lén, có những buổi đêm, tôi đạp xe thốc tháo cho đến khi đứng khựng trước cửa nhà. Lần nào đèn ở ban công tầng 2 cũng sáng, như thể, đêm nào mẹ cũng ngóng chờ tôi. Dưới bóng đổ đen kịt của dàn hoa giấy, tôi hít ?ohơi nhà? thật sâu như con chó già về thăm chủ cũ, nhớ lại những kỷ niệm hai mẹ con ngày tôi còn nhỏ, rồi vội vã ra đi. Tôi đã chấp nhận cuộc chơi và không muốn thua cuộc.
    ...Bác giúi vào tay tôi mảnh giấy của mẹ: ?oCon về ngay. Ba bị cảm, mất đột ngột. Mẹ mong con?. Bức điện gọn lỏn khiến tôi hẫng hụt. Ông ta ra đi quá nhanh. Có thể nào? Lẽ ra tôi có thể cười nhưng không thể nhếch mép nổi, cuối cùng, ông ta đã bại...
    -Mẹ tìm thấy ba cảm lạnh ở chỗ này. Mẹ tôi chỉ chiếc bàn sát ban công nơi luôn sáng đèn mỗi lần tôi lén về. Trên mặt bàn là chồng báo ngay ngắn, tất cả những tờ báo có đăng truyện của tôi. Tôi không hiểu nổi vì sao ông ta lại ngồi đó. ?oBa gửi con cái này?, mẹ đưa tôi một chiếc lọ và lá thư.
    ?oCon trai của ba,
    Nếu lúc nào đó con trở về và không còn ba ở đây nữa, nghĩa là cuộc chơi của chúng ta đã kết thúc. Ba biết, ba đã sai lầm khi đuổi con đi và càng sai lầm hơn khi tiếp tục cố chấp thế này. Nhưng ba mong, một ngày nào đó con sẽ hiểu cho ba.
    Con trai,
    Giờ thì con đã là một người đàn ông nếm trải cuộc đời rồi.Có thể, trong mắt con, ba luôn là một kẻ dốt nát song ba tự hào đã là một người chồng tốt của mẹ. Ba chắc rằng cả hai chúng ta đều yêu thương mẹ tha thiết, không biết ai nhiều hơn ai. Vì thế, ba mong con hãy lắng nghe câu chuyện của ba. Thực ra, cha ruột của con là N, một người bạn của ba và và mẹ từ hồi trẻ. Cha con là người đa tài và đa tình. Văn chương đã cám dỗ và rút ông khỏi cuộc đời của mẹ và con. Ông bỏ đi khi con mới hơn 1 tuổi và không bao giờ quay trở lại nữa. Suốt những năm tháng qua, mẹ con đã sống trong lo lắng và sợ hãi, một ngày nào đó, con sẽ như cha con, đi khỏi cuộc đời của mẹ.
    Con trai của ba,
    Ba đã đọc tất cả các câu chuyện của con. Cho ba xin lỗi vì đã đốt tập bản thảo đó. Ba đã đựng tro của nó trong chiếc lọ mẹ đưa cho con. Con trai ạ, ba muốn nói rằng, ba luôn tự hào về con. Và ở nơi xa xôi này, ba cầu chúc con trai theo đuổi được điều mong ước. Con là một người dũng cảm. Hãy luôn chăm sóc và yêu thương mẹ, thay cả phần của ba nữa.
    Ba của con?

    Tôi không thể nào ngăn nổi nước mắt đang trào ra. Lần đầu tiên, tôi khóc vì thực sự thương xót ?oông ta?. Gục đầu vào vai mẹ, tôi khóc nấc lên như một đứa trẻ: ?oBố ơi!?...
    ...Tôi chuyển về ở với mẹ sau đó và luôn cố gắng làm bà vui lòng, vì cả cha. Tôi nghĩ mẹ đang sống những tháng ngày thanh thản. Tôi vẫn viết, những câu chuyện đời thường, nho nhỏ về tình yêu thương và cuộc sống gia đình. Lọ tro đựng tập bản thảo tôi để trên bàn thờ của cha. Tập truyện đầu tay tôi cũng đã bình tâm viết lại và tên cha được đề kính tặng trang trọng ở trang bìa. Tôi nghĩ rằng, không một ai xứng đáng hơn cha cho vị trí đó, ông đã trở thành người cha thực sự của tôi.
  2. Rosebaby

    Rosebaby Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/12/2002
    Bài viết:
    792
    Đã được thích:
    0
    Cái kết của truyện có sức nặng, gây được cảm giác bất ngờ cho cả nhân vật "tôi" lẫn độc giả. Song, sẽ "bàng hoàng" hơn nữa nếu phần đầu, các mâu thuẫn đạt đến đỉnh điểm, những xung đột giữa "cha" và "con" được đẩy cao hơn nữa. Theo RB, em nên đầu tư sâu thêm ở phần đầu, vì nó có vẻ vắn tắt và nôn nóng để mau mau đi đến kết truyện.
    Truyện của Zdreamer luôn có xu hướng làm gai ốc của độc giả nổi lên không nhiều thì ít , hoặc bàn tay lặng đi trên con chuột , khi kết thúc. Cái kết của truyện Zim luôn được tư duy một cách xứng đáng để không làm thất vọng người đọc ở những câu chữ cuối cùng. Mới đọc mấy cái "hoàn chỉnh" của Zim, song cảm nhận rất rõ rệt là Zim viết truyện ngắn rất "có năng khiếu", không "đao búa" nhưng cũng không dễ dãi, và những câu chuyện mang đầy ý nghĩa nhân bản.
  3. Rosebaby

    Rosebaby Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/12/2002
    Bài viết:
    792
    Đã được thích:
    0
    Cái kết của truyện có sức nặng, gây được cảm giác bất ngờ cho cả nhân vật "tôi" lẫn độc giả. Song, sẽ "bàng hoàng" hơn nữa nếu phần đầu, các mâu thuẫn đạt đến đỉnh điểm, những xung đột giữa "cha" và "con" được đẩy cao hơn nữa. Theo RB, em nên đầu tư sâu thêm ở phần đầu, vì nó có vẻ vắn tắt và nôn nóng để mau mau đi đến kết truyện.
    Truyện của Zdreamer luôn có xu hướng làm gai ốc của độc giả nổi lên không nhiều thì ít , hoặc bàn tay lặng đi trên con chuột , khi kết thúc. Cái kết của truyện Zim luôn được tư duy một cách xứng đáng để không làm thất vọng người đọc ở những câu chữ cuối cùng. Mới đọc mấy cái "hoàn chỉnh" của Zim, song cảm nhận rất rõ rệt là Zim viết truyện ngắn rất "có năng khiếu", không "đao búa" nhưng cũng không dễ dãi, và những câu chuyện mang đầy ý nghĩa nhân bản.
  4. Tequila

    Tequila Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/09/2001
    Bài viết:
    1.536
    Đã được thích:
    0
    Truyện này của Z đọc có cảm giác nặng nhọc vì một sự miễn cưỡng. Câu chữ thì không miễn cưỡng không nhưng tổng thể thì tớ lại cảm thấy miễn cưỡng. Môtíp không mới. Tớ nghĩ nếu Z viết nhẹ nhàng và thoải mái hơn, thì sẽ hay hơn.
    Có một điểm tớ thấy không logic. Chết vì bị cảm đột ngột là một cái chết rất nhanh chóng và không được báo trước, người ta không thể biết mình sắp chết. Thế thì tại sao ông ta lại có thể ngồi viết thư cho con trai nói về cái chết của mình?
  5. Tequila

    Tequila Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/09/2001
    Bài viết:
    1.536
    Đã được thích:
    0
    Truyện này của Z đọc có cảm giác nặng nhọc vì một sự miễn cưỡng. Câu chữ thì không miễn cưỡng không nhưng tổng thể thì tớ lại cảm thấy miễn cưỡng. Môtíp không mới. Tớ nghĩ nếu Z viết nhẹ nhàng và thoải mái hơn, thì sẽ hay hơn.
    Có một điểm tớ thấy không logic. Chết vì bị cảm đột ngột là một cái chết rất nhanh chóng và không được báo trước, người ta không thể biết mình sắp chết. Thế thì tại sao ông ta lại có thể ngồi viết thư cho con trai nói về cái chết của mình?
  6. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Ý tớ muốn nói là ông ta đã dằn vặt suốt những ngày sau khi nhân vật tôi ra đi. Ánh đèn hằng đêm đó không phải là mẹ chờ, mà chính ông ta đã chờ. Và trong lúc đó, ông ta đã viết lá thư kia.
    Tớ cũng nghĩ là nếu tớ cứ viết theo cái kiểu vớ vẩn kia thì dễ chịu hơn nhiều lắm
  7. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Ý tớ muốn nói là ông ta đã dằn vặt suốt những ngày sau khi nhân vật tôi ra đi. Ánh đèn hằng đêm đó không phải là mẹ chờ, mà chính ông ta đã chờ. Và trong lúc đó, ông ta đã viết lá thư kia.
    Tớ cũng nghĩ là nếu tớ cứ viết theo cái kiểu vớ vẩn kia thì dễ chịu hơn nhiều lắm
  8. Tequila

    Tequila Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/09/2001
    Bài viết:
    1.536
    Đã được thích:
    0
    Tất nhiên ai cũng hiểu là chính ông ta chờ. Ông ta viết một lá thư có dạng di thư cho con trai. Một người chết vì bị cảm thì không viết di thư. Thiếu logic ở chỗ đó.
    Với lại Z hiểu nhầm ý tớ. Viết nhẹ nhàng thoải mái một cách tự nhiên mà tư tưởng vẫn nặng, thì là điều rất khó, khác hẳn với viết vớ vẩn.
  9. Tequila

    Tequila Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/09/2001
    Bài viết:
    1.536
    Đã được thích:
    0
    Tất nhiên ai cũng hiểu là chính ông ta chờ. Ông ta viết một lá thư có dạng di thư cho con trai. Một người chết vì bị cảm thì không viết di thư. Thiếu logic ở chỗ đó.
    Với lại Z hiểu nhầm ý tớ. Viết nhẹ nhàng thoải mái một cách tự nhiên mà tư tưởng vẫn nặng, thì là điều rất khó, khác hẳn với viết vớ vẩn.
  10. sad_movie

    sad_movie Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/03/2004
    Bài viết:
    762
    Đã được thích:
    0
    Truyện đọc lướt một lần thì không thấy hay, đọc kỹ lại lần nữa thì thấy thấm thía. Tuy nhiên tớ cũng thấy có gì đó hơi gượng ép và giọng văn nặng trĩu thế nào, nó không được tự nhiên.

Chia sẻ trang này