1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bình tĩnh

Chủ đề trong 'Tâm Lý Học' bởi ORockyO, 11/10/2008.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. ORockyO

    ORockyO Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/08/2008
    Bài viết:
    63
    Đã được thích:
    0
    Bình tĩnh

    Làm thế nào để bình tĩnh trước những tình huống bất ngờ?Làm thế nào để dữ tâm trạng thăng bằng truớc mọi tình huống hả các bác??Mọi nguời chia sẻ kinh nghiệm và kiến thức về chủ đề này nhé.
  2. nonstophit

    nonstophit Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/05/2006
    Bài viết:
    553
    Đã được thích:
    0
    không phải là tìm ra cách giải quyết vấn đề nữa mà là khả năng vượt lên trên vấn đề,phải lăn lộn nhiều và đứng ở vị trí như nguòi quan sát,giống như bạn ngồi trên đỉnh núi vậy,,bạn nhìn thấy đám mây,,đám mây đó chính là bạn,,đang mắc kẹt vào chiếc trực thăng nào đó,,rồi có lúc sẽ thoát ra,,lại hoá mưa,,và tái sinh,,,mình hầu như it thấy bất ngờ nữa rồi,,bất ngờ và ngạc nhiên,,đó là thèm khát của mình
  3. dumb

    dumb Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    08/06/2003
    Bài viết:
    729
    Đã được thích:
    2
    một cách là thường xuyên tưởng tượng nhũng tình huống xấu nhất , những hoàn cảnh còn xấu hơn của mình.
    Lúc đấy thấy mình vẫn còn may mắn.
  4. ORockyO

    ORockyO Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/08/2008
    Bài viết:
    63
    Đã được thích:
    0
    Em hiểu ý anh rồi.khi gặp vấn đề nên tách biệt mình ra khỏi chính bản thân mình,quan sát,ý thức mình như khán giả để nhìn thấy bức tranh toàn cảnh.Cái này em vẫn áp dụng nhưng đôi khi,nhìn đuợc bức tranh toàn cảnh lại là một vấn đề lớn,như kiểu con lừa nhìn cứ chạy theo củ cà rốt mà ông nông dân buộc ở trên đầu nó nhưng con lừa có biết đuợc củ cà rốt đó đang đuợc điều khiển đâu vì con lừa dẫu sao cũng chỉ là con lừa mà thôi.
    Em thấy thế này,đây là 1 trong những kinh nghiệm để em bình tĩnh hơn.Thứ nhất em sẽ tự hỏi:kết quả tệ hại nhất có thể xảy ra là gì?,em sẽ tuởng tuợng ra kết quả đó và chấp nhận nó nếu xảy ra.Thứ 2 em sẽ Nắm bắt:-Những gì mình kiểm soát đuợc
    -Cơ hội từ tình huống
    Ví dụ khi chơi Half-Life,chẳng may khi gặp tình huống 1 chọi 3,thứ nhất em sẽ hình dung kết quả cuối cùng là tệ hại nhất là bị bắn chết,sau đó nắm bắt những gì mình kiểm soát đuợc đó chính là bản thân mình,kiểm tra súng đận...,em nhìn ra cơ hội là chúng nó đông hơn thì em đỡ phải đi tìm chúng nó,thay vào đó em sẽ ngồi dình mò,kiểu nào em cũng vớ đuợc vài thằng...em làm theo các buớc đó và thấy mình bình tĩnh hơn.
    Cách thứ 2 là khi gặp vấn đềthì em sẽ xác định mục tiêu cần huớng đến,sau đó nghĩ đến giải pháp và hành động,khi có giải pháp đúng thì tất nhiên mình sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rồi.
    Nói chung cách suy nghĩ của em là cố để tâm trạng thăng bằng,lúc thất vọng thì phải cân bằng bằng hy vọng,và nghĩ đến giải pháp.Nhưng đây là chỉ là cách làm em cân bằng hơn lúc ''có thời gian suy nghĩ'' giả sử lúc lâm trận đánh nhau ngàoi chiến truờng hoặc tham gia cuộc chơi nào đó mang tính sống còn và cần phản ứng nhanh thì cần thế nào nhỉ?Các bác chia sẻ em cái,em hay mất bình tĩnh lắm,mà nguyên nhân làm mất bình tĩnh là gì nhỉ?Em chỉ biết nguời ta rối chí là do nguời ta thích kiểm soát những thứ không kiểm soát đuợc.Các bác chia sẻ.
  5. ORockyO

    ORockyO Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/08/2008
    Bài viết:
    63
    Đã được thích:
    0
    À mà các bác ơi,làm thế nào để có một tâm lý ổn định nhỉ.Làm thế nào để dũng cảm hơn,trung thực với bản thân hơn.
  6. Hienscarlett

    Hienscarlett Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/06/2002
    Bài viết:
    866
    Đã được thích:
    0
    Luyện tập theo thời gian.
    Cơ thể khoẻ mạnh thì trí óc cũng khoẻ mạnh.
    Trí óc có khoẻ mạnh thì suy nghĩ mới sáng suốt.
    Hay bạn đi lên chùa học đạo đi nhể.
    Tớ thấy đạo phật có tác dụng trị bệnh này
    Hóng hớt tí
    Mấy câu hỏi của bạn đơn giản nhưng thực hiện được khó lém. Người ta chả bảo là sự đấu tranh khó khăn nhất là đấu tranh với chính bản thân mình đó ư?
  7. rarach24

    rarach24 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/03/2008
    Bài viết:
    1.104
    Đã được thích:
    1
    thuờng 18>21 tuổi ng ta hay đặt ra câu hỏi này, hay suy nghĩ nhiều về nó
    trả lời nó
    về sau ng ta ko hỏi,
    ko dủ time để hỏi
    quan trọng hơn là ko còn nhiệt huyết để thay đổi cơ sở hạ tầng của mình
    những câu hỏi của bạn sẽ ko đc trả lời bởi 1 ai đó , mà bởi nhiều ng, nhiều nơi, nhiều sự viêcj.....
    nó đc truởng thành trong những khoẳng lặng mà bạn nghiệm ra điều j đó
    từ từ , dần dần
    như sự lớn lên của mầm cây vậy
    _____________________
    @Hienscarlett dạo này mụi đi đâu zday, có nhớ huynh không
  8. ORockyO

    ORockyO Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/08/2008
    Bài viết:
    63
    Đã được thích:
    0
    thuờng 18>21 tuổi ng ta hay đặt ra câu hỏi này, hay suy nghĩ nhiều về nó
    trả lời nó
    về sau ng ta ko hỏi,
    ko dủ time để hỏi
    quan trọng hơn là ko còn nhiệt huyết để thay đổi cơ sở hạ tầng của mình
    những câu hỏi của bạn sẽ ko đc trả lời bởi 1 ai đó , mà bởi nhiều ng, nhiều nơi, nhiều sự viêcj.....
    nó đc truởng thành trong những khoẳng lặng mà bạn nghiệm ra điều j đó
    từ từ , dần dần
    như sự lớn lên của mầm cây vậy
    _____________________
    @Hienscarlett dạo này mụi đi đâu zday, có nhớ huynh không
    [/quote]
    Đọc nhiều bài của anh ra rach thấy anh quy nạp nhầm lẫn nhiều quá nhưng lần này mới dám nói.Ví dụ như trong truờng hợp này theo em tuổi nào chẳng thay đổi được,trong quyển cha giàu cha nghèo,cha giàu nói:Dổi đượcotrong quyển cha giàu cha nghèoocha giàu nóiº"nguời lớn không hiểu những điều đơn giản vì khi họ không biết nhưng họ lại muốn dấu dốt,tự phụ nên họ không hỏi không tìm hiểu..",tuổi tác chẳng liên quan gì anh ạ.
  9. nonstophit

    nonstophit Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/05/2006
    Bài viết:
    553
    Đã được thích:
    0
    đọc sách dạy con làm giầu rồi ah,,đọc sách nhiều hơn nữa rồi sẽ chả cần hỏi về điều này,với mình có ý này,,mất bình tĩnh ah,,đó là 1 tính từ chỉ trạng thái,có thể nó có màu sắc nào đó,nó là sản phẩm của trí óc,,nhiều cơchế vận động bí ẩn của cơ thể,,thế rồi nó đến với bạn,,rất quý giá đó chứ,,cần gì phải tránh né chúng,khi bạn mất bình tĩnh,bạn cứ nghĩ là: ah ha,,ta đang mất bình tĩnh đây,trông ta lúc này như thế nào nhỉ,,có đẹp trai lắm ko,...những hẹ quả của mất bình tĩnh,,chẳng lo nhiều,,cứ chấp nhận,,rồi kinh ngiệm sống đến với bạn,,bạn còn trẻ mà,nếu càng nhiều tuổi mà bạn cạng ko kiểm soat dc,,thi là thằng ngu,ko chịu thay đổi,hoặc cố chấp,,hãy để cho tất cả những cảm xúc đi qua bạn đi..mình có đứa bạn,,ông già nó uống say về,,tìm tất cả bàn kính,,cửa sổ ,,ly tách trong nhà ra mà đập,,nó cứ đi leõ đẽo theo mà nhìn ông ta,,guong mặt nó ko có biểu lộ gì cả,,mảnh thuỷ tinh vung khắp nơi,,lên cả chân,,tay và má của nó,,máu chảy ròng ròng,,,thế đấy,,1 con quái vật dc sinh ra,,rất khổ cho đời,,,
  10. takts

    takts Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/11/2006
    Bài viết:
    241
    Đã được thích:
    0
    trà thơm thế, rót tiếp đi.
    nếu có thể trọn vẹn, hết mình, hoà tan với sự "không bình tĩnh", thử hỏi sự không bình tĩnh có còn tồn tại nữa hay không?
    trong đam mê bất tận của yêu đương, có ai còn hỏi tình yêu là gì?
    trong đắm say hết mình của điệu vũ, có ai còn hỏi nhảy sao cho đẹp?
    trong nguồn cảm hứng dạt dào ùa đến của đất trời, có ai bận tâm tới những điều hỏi han?
    khi ta hời hợt, khi ta không hết mình, ta có thể hỏi mọi điều, ta có thể hỏi cả việc làm sao để sống hết mình, cũng tương tự như làm sao để bình tĩnh vậy.
    bởi lẽ ngay từ khởi đầu ta đã là hời hợt và nhiều câu hỏi khởi sinh là lẽ tất nhiên.
    chẳng ai ngập tràn trong đam mê sống lại đi hỏi han hết điều này tới điều kia vậy. họ đơn sống cái cuộc sống.
    bởi vậy, nếu có điều gì đó cần hỏi, ta sẽ dành nó cho điểm khởi đầu, nơi ngọn nguồn mọi rắc rối, rằng:
    tại sao tôi lại gặp nhiều rắc rối trong cuộc sống thế này?
    tại sao để đến với cuộc đời này tôi lại cần trả lời quá nhiều câu hỏi như vậy?
    cuộc sống có nhất thiết phải khó hiểu như vậy không?
    tại sao tôi không thể sống 1 cách tự do,tự chủ, tự tại?
    điều gì thực sự là con người tôi? và từ đó sẽ có thế giới quanh tôi.
    nếu như tôi không biết sự thực về con người mình thì làm sao có thể biết được thật thà nào nữa?
    chẳng phải để biết nơi xuất phát những câu hỏi của mình, những ham muốn của mình, những bức xúc của mình, ta chỉ cần sáng tỏ, tường minh về MÌNH đó sao?
    làm sao để bình tĩnh ư?
    bạn hàm ý rằng, bạn đã biết bình tĩnh là thế nào. có thật không?
    thử xem nhé.
    đó là 1 kì thi chuyển cấp quan trọng và trước mặt bạn là đề toán.
    do là học sinh chăm chỉ và thông minh nên toán học chỉ như trò trẻ con với bạn. thế là bạn "bình tĩnh" đối mặt với đề thi. phải vậy không?
    khi 1 thanh niên hùng hổ tới gây gổ với bạn. do được học võ từ bé và được trang bị đầy đủ đồ nghề, bạn "bình tĩnh" đối mặt với hắn. phải vậy không?
    và đó là bình tĩnh? đó là bình thản?
    bạn cho rằng bạn bình tĩnh trước toán học và côn đồ?
    sau khi làm hết 3 bài đầu của đề thi 1 cách ngon lành, bạn đọc bài cuối cùng và đó là bài toán thật lạ mà bạn chưa từng ôn tập trước đây, trước đây trong lớp bạn chưa từng bó tay cũng như chưa từng để ai qua mặt môn toán vậy mà bạn đang đứng trước nguy cơ phải ra về với 1 bài toán bất lực, lúc ấy bạn có còn là bình thản trước toán học nữa không?
    sau khi tên côn đồ đã xông gần đến bạn, trước sự thản nhiên đón chờ của bạn, nó rút trong túi ra 1 khẩu giảm thanh và chĩa thẳng vào mặt bạn, bạn có còn là bình tĩnh trước côn đồ hay không?
    bạn thấy đấy, ở mặt kia của đồng xu bình tĩnh chính là mất bình tĩnh, ở mặt kia của con người mất bình tịnh lại là sự bình tĩnh của chính anh ta. bạn luôn có cả hai, và thật lạ là ta vẫn cứ hỏi về 1 thứ.
    cả 2 không thể tách rời nhau nổi 1 bước,chúng như hình với bóng, theo cùng 1 cách bạn chuyển phắt từ bình tĩnh sang mất bình tĩnh trong 2 tình huống trên với 1 tốc độ tức thời, chỉ có hình và bóng mới có thể theo nhau nhanh đến tức thời như vậy.
    bạn có cả 2 và cả 2 đều là sản phẩm của tâm trí mà thôi.
    chúng chẳng là gì cả.
    chúng chẳng hề quan trọng gì theo cách chúng chẳng thể làm bạn trở thành hết mình, trở thành đắm say, trở thành tự do, và thăng hoa cuộc sống.
    bởi vậy nó chẳng đáng để hỏi.
    thường thì mọi câu hỏi đều chẳng đáng để hỏi.
    chúng chỉ đáng để tỉnh thức, đáng để tự vấn, rằng tại sao mình lại hỏi?

Chia sẻ trang này