Bình yên ! Sáng nay, dậy sớm, nhâm nhi ly trà đặc sóng sánh đỏ như rượu vang, ngâm nga : Mưa đổ bụi êm êm trên bến vắng Đò biếng lười nằm mặc nước sông trôi Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặng Bên chòm xoan hoa tím rụng tơi bời............... thấy lòng bình yên lạ. Nhưng cái mùi thuốc lá sặc sụa bên cạnh phá tan sự bình yên đó rồi. Thật đáng kinh tởm những thể loại hút thuốc là nơi công cộng, ko biết liêm sỉ!
Tối nay, chợt nhớ Th lạ. Muốn gọi đt lắm. Nhưng nhớ để đấy thôi. Là một giấc mơ mà. Giấc mơ thì ko thể trở thành hiện thực. Sao lại nhớ thế nhỉ? Chắc tại lạnh? Tại tối thứ 7? Tại đi ăn đám cưới về? Bao nhiêu kỉ niệm cũ, những gương mặt bạn bè cũ. Nhưng nếu đổi nó bây giờ, nó biết nâng niu âu yếm những cánh hồng trắng trong lễ đám cưới, đem về nhà cắm, nó ngấng mặt cười với ông trăng sáng tỏ trên đầu, với nó ngày ấy, nó luôn có Th bên cạnh, nhưng yếu đuối bạc nhược, ủ rũ buồn rầu, nó ko bao giờ đổi. Phải. Tuy là có Th, nhưng nó ngày ấy thật đáng sợ quá, buồn bã đến mức đáng sợ, hoảng loạn đến mức điên khùng. Được cả hai thì quá tuyệt rồi, còn gì phải nói nữa. Vừa vui vẻ khỏe khoắn, vừa có Th. Nhưng hp mấy khi vẹn toàn. Ừm, nó ko phiền Th nữa, nó khép lại một giấc mơ tuyệt đẹp, nhưng nó ko thất vọng, nó mong chờ một điều kỳ diệu tiếp theo. Nó chờ một người của lòng nó xuất hiện. Chắc là sẽ hp lắm!
Biết Tuốt gì chứ? Nó là Mít Đặc. Mít Đặc lăng xăng và chả biết làm gì. Nhưng nó sẽ chăm chỉ làm việc. Chăm chỉ là một nết tốt của các chú Tí Hon. Nó là chú Ti Hon thứ 17 cơ mà? Nhưng mà buồn ngủ quá. Hôm nay làm bài cả ngày trên trường, tối lại đi ăn cưới. Ừm, biết rồi, lúc nào mệt lại nhớ Th. Sẽ quên thôi mà. Miễn là đừng giữ liên lạc.